1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Tiên Hôn Hậu Ái

      [​IMG]
      [​IMG]
      Tác giả: Mạc Oanh
      Thể loại: đại, sủng, ấm áp
      Độ dài: 166 chương + 1 phiên ngoại
      Edit: Violetin_08, Aquarius8713
      Beta: Tiểu Tuyền
      Nguồn: https://tamvunguyetlau.wordpress.com/

      [​IMG]
      Văn án
      Nàng là lớn tuổi còn dư lại, thân phận thường thường.

      là người trẻ tuổi quyền quý, lại là nhân vật số của Giang Thành trong tương lai.

      Nàng từng có qua tình khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng tình cũng chiến thắng được thực tế, nên ảm nhiên xoay người.

      cũng qua lần, nhưng gặp phải phản bội của bạn cùng bạn thân, hôn vì vậy mà kéo dài.

      *

      Nàng cùng từng có vài lần duyên phận, cuộc hiểu lầm dỡ hơi, nàng nghĩ là đối tượng tương thân của nàng, hỏi han gì nhiều, trực tiếp mở miệng : “Muốn cùng tôi đăng ký kết hôn ?”

      nhận biết được này, đồng thôi có chán ghét, nhưng cũng chưa tới nỗi thích, sau khi hết kinh ngạc liền hớn hở gật đầu: “Xế chiều nay tôi rảnh rỗi!” Cũng cho nàng biết ra nàng nhận sai đối tượng.

      Trong căn phòng mới, nàng đem hiệp nghị vợ chồng đưa cho , lãnh tĩnh : đây là ước pháp tam chương.

      ra có đến ba chương, vì nội dung chỉ có cái: Sinh hoạt vợ chồng, tuần lần!

      bất động thanh sắc nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, cầm bút thế như chẻ tre ký tên của mình như rồng bay phượng múa.

      Bởi vì … có hiệp nghị cho nên.......

      “Lão bà, khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi .” tên con trai nhắc nhở.

      nhìn mắt , rồi gật đầu, tắt đèn ở đầu giường.

      Trong bóng tối, đôi bàn tay mò vào bên trong quần áo của nàng, xoa làn da mịn màng của nàng, sau đó đêm kiều diễm.

      Ngày thứ hai

      “Lão bà, khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi .” tên con trai nhắc nhở.

      nhìn mắt , rồi gật đầu, tắt đèn ở đầu giường, nằm xuống chuẩn bị ngủ.

      Trong bóng tối, bàn tay kia lần mò lên người nàng, thăm dò vào bên trong quần áo của nàng, xoa da thịt bóng loáng kia, sau đó, chợt bị bắt được.

      “Ngươi làm gì?” Nữ nhân lạnh lùng .

      “Thực hiệp nghị vợ chồng!” Nam nhân thản nhiên , sau đó tung mình đem nữ nhân đè xuống, lại là đêm kiều diễm.

      Buổi sáng hôm sau, nữ nhân cố nén đau xót bên hông từ trong thư phòng đem hiệp nghị ra đọc, bỗng dưng mắt hạnh trợn tròn, cả giận : “Tô Dịch thừa, ngươi gian thần!”

      hiệp nghị ràng viết: Sinh hoạt vợ chồng, tuần nghỉ ngơi lần!

      Tiên hôn hậu ái, ấm áp sủng nịnh ^_^
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 22/9/14

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 01: Cực phẩm nam nhân





      Tháng tư là tháng rất được ưa thích, vì nó quá lạnh, cũng quá nóng. Hôm nay khí trời lại rất tốt, ánh nắng rất tươi sáng, nhưng tâm tình của Cố An Nhiên được tốt, bản thiết kế mới trình lên ngày hôm qua đến buổi sáng hôm nay bị trả về, nguyên nhân có, vì vị Tổng giám tích chữ như vàng kia chỉ chữ, “đổi!” Nhưng đến tột cùng là phải đổi chỗ nào, làm sao đổi, lại gì.




      Cố An Nhiên có chút nhục chí để cây viết cùng bản vẽ trong tay xuống, đem hai tay ấn lấy huyệt Thái Dương rồi dựa vào lưng ghế dựa ở phía sau.




      Vào lúc này điện thoại ở bàn vang lên, cầm lấy điện thoại di động, nhìn hàng chữ lên màn ảnh, chân mày càng nhíu chặt, cú điện thoại này muốn nghe, nhưng nghe cũng phải nghe.




      Hít sâu hơi, lúc này Cố An Nhiên mới ấn nút nghe điện thoại di động, rồi “Mẹ.”




      “Buổi tối ở phòng cà phê lầu của tiệm cơm Đại Thành, bàn số hai, Lâm An Kiệt, nam, 31 tuổi, tốt nghiệp đại học khoa chính quy, là nhân viên công vụ, có nhà có xe, người cao 1m73, có ham mê xấu, hút thuốc lá, uống rượu. Buổi tối bảy giờ, con qua đó gặp mặt cậu ta, cùng nhau ăn bữa cơm .” Lâm Tiểu Phân hơi xong, giọng điệu rất nhanh, cơ hồ là ngừng lại.




      “Mẹ!......” Cố An Nhiên kêu lớn ở cuối, sắp bị mẹ đánh bại, tuần có bảy ngày, mỗi ngày là cuộc gặp mặt, cơ hồ là có gián đoạn, biết mẹ rốt cuộc từ đâu mà tìm được nhiều “ hàng “như vậy!




      “An Nhiên!” Lâm Tiểu Phân thở dài, ai hiểu con bằng mẹ, bà biết mình phải làm căng với chút, “Con năm nay 28 tuổi rồi, phải là 18 tuổi, con có được mấy năm thanh xuân đâu, tại còn có thể được lựa chọn, nếu như sang năm, đoán chừng là người khác chọn con, mẹ cũng sắp sáu mươi rồi, mà ta còn phải chờ con kết hôn sinh con để thừa dịp mình còn hồ đồ, có thời gian giúp con giữ cháu, con mà còn kéo dài nữa, ta ôm nổi cháu, hơn nữa....”




      Cố An Nhiên vô lực mà nghe, những lời này của mẹ nhắm mắt lại cũng có thể đọc làu làu, mỗi ngày đều mấy lần với , muốn nhớ cũng rất khó. Cắt đứt luận điệu cũ rích nhai nhai lại của mẹ…, “Mẹ, bảy giờ phải , con đến đúng giờ.”




      “Ừ, sau khi tan sở vào nhà vệ sinh cố gắng trang điểm lại, vì đối tượng của lần này của con là bác Trương giới thiệu, điều kiện nhân phẩm cũng tệ, thích hợp hơn hai người lần trước a!” Lâm Tiểu Phân vẫn quên dặn dò con .




      “Được được, con biết rồi, mẹ, con còn có bản vẽ chưa có vẽ xong, con cúp máy trước đây, buổi tối con qua đó đúng giờ, yên tâm .” xong liền vội vàng cúp điện thoại. Thở dài hơi, để hô hấp bình thường lại, điện thoại nắm trong tay vẫn còn nóng lại vang lên lần nữa, Cố An Nhiên rất có tiền đồ giật mình sợ hết hồn, nhìn số điện thoại gọi tới, liền đón lên, giọng rất vui: “Mi đừng cho ta biết mi gọi điện thoại tới đây cũng vì muốn ta xem mắt nhé!”




      “An Nhiên, chúc mừng ta , ta kết hôn!” bên kia điện thoại An Nhiên bạn thân kiêm bạn học chung đại học với , Lâm Lệ lớn tiếng tuyên bố.




      Cố An Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, chế nhạo : “Trình Tường nhà của mi rốt cuộc cũng chịu cưới mi xuất giá rồi à!” Trình Tường là bạn học chung đại học của hai người, ban đầu lúc Lâm Lệ mới vừa vào cửa trường tự say mê người ta, sau đó mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo được tên kia vào tay, tính thời gian, hai người cứ dây dưa từ khi đó đến bây giờ 10 năm.




      “Ừ, ngày mai chọn áo cưới, tháng sau cử hành hôn lễ, mi nhớ ngày năm tháng sau phải có thời gian xin nghỉ, vì ngày đó mi phải làm phụ dâu của ta đó.”




      “Gấp như vậy!” Tính toán thời gian, cũng còn tới tháng.




      “Cái kia...... Ta có thai, trong nhà Trình Tường mê tín, nên tháng sau đúng lúc là nông lịch tháng tư, nếu tháng tư kết hôn phải đợi đến nông lịch tháng tám, ta bây giờ làm sao có thể đợi được a, đến lúc đó bụng lớn lên rồi.”




      “Mi có!” An Nhiên bỗng dưng tăng cao lượng.




      “Ai nha, mi tiếng chút.” Lâm Lệ giận dỗi trách cứ, tại là phụ nữ có thai đó, chịu nổi hù dọa đâu.




      An Nhiên có chút cảm khái : “Làm sao chỉ chớp mắt là mi muốn làm mẹ rồi.”




      “Đúng vậy a, ta cũng muốn làm mẹ rồi, mi còn biết nắm chặt cơ hội nữa, khoan đến chuyện kết hôn, mi còn kiếm người để thương .” Lâm Lệ ,




      ra về cái vấn đề này, này với mình biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mình sao, chữ cũng nghe lọt nữa, vẫn cứ sống độc thân mình, từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ, cũng độc suốt bao nhiêu năm rồi.” phải là mi còn nhớ cái tên đàn ông phụ lòng đó chứ?”




      Trong lòng An Nhiên bỗng đau nhói, rầu rĩ khó chịu, nên gấp: “Ta, ta còn có bản vẽ phải vẽ, trước, trước hết cứ như vậy .” vừa vừa vội vàng cúp điện thoại.




      Gương mặt của người đàn ông đó vẫn còn ràng ở trong đầu , ngày đó áy náy cùng xin lỗi ở trong mắt của vẫn thỉnh thoảng xuất trước mặt suốt mấy năm nay, làm cho muốn hận nhưng được.




      Có chút phiền muộn trong lòng, nên liền cầm qua sơ đồ phác thảo cùng bút máy, liền ở bản thiết kế sửa đổi chút, phải dùng tới cách này để trấn an lo lắng trong lòng.




      Buổi tối 6 giờ 55 phút, An Nhiên đem chiếc xe Chery của mình dừng ở trước cửa nhà hàng, đây là chiếc xe mà năm ngoái dùng tiền thưởng của công ty để mua. ra đố với xe cộ rất là ngu ngốc, hết thảy những đồ vật máy mốc đối với vấn đề khó khăn lơn, cho nên đến nay vẫn có thói quen dùng tay để phác họa những bản vẽ, rất ít khi dùng đến Computer, hơn nữa bởi vì quan tâm công việc, cho nên mỗi ngày trừ ngồi ở phòng làm việc vẽ bản thiết kế, chỉ ra ngoài công trường xem xét, cho nên đối với có chiếc xe thuận tiên ít cho công việc của mình. Nhưng vì thế mà ban đầu khi học để thi lấy bằng láy xe, tốn biết bao nhiêu tinh lực.




      Dừng xe trước, rồi lấy từ trong túi trang điểm ra cái gương, cẩn thận kiểm tra dung nhan của mình, mặc dù có chút chán ghét những buổi tương thân dứt như vậy, sau đó còn phải hướng về phía người đàn ông hoàn toàn xa lạ vừa cười vừa ăn cơm, nhưng chán ghét chán ghét, mỗi lần đều ôm tấm lòng chân thành để gặp gỡ.




      Vào nhà hàng xong, phục vụ nhà hàng liền mang tới chỗ ngồi hẹn trước, đối phương đến trước, tóc húi cua, mang mắt kiếng, ánh mắt lớn , lỗ mũi cao thấp, tuấn tuấn, thấy An Nhiên tới, liền đứng lên, hơi thân sĩ chìa tay ra, “Cố tiểu thư ư, tôi là Lâm An Kiệt.”




      “Cố An Nhiên.” An Nhiên gật đầu, bắt tay xong liền thu lại ngồi xuống ở đối diện của .




      Lâm An Kiệt đưa thực đơn qua, nhưng nên gọi là thực đơn đồ uống chính xác hơn, bên trong là cà phê cùng trà sữa, dĩ nhiên còn có rượu pha nữa. An Nhiên gọi tách Macchiato caramel, thích ngọt, nhưng cũng thích mùi vị của cà phê, cho nên Macchiato caramel thành lựa chọn tốt nhất và duy nhất của .




      Lâm An Kiệt gọi ly Cappuccino, sau đó đem thực đơn trả lại cho phục vụ bàn.




      An Nhiên há miệng định gọi thêm, ra vẫn chưa có ăn cơm tối, nên muốn gọi thêm ít thức ăn, nhưng nhìn bộ dạng ta hình như định gọi, nên cũng phải đóng miệng lại, vì thê biết xấu hổ mà gọi mình.




      “Cố tiểu thư làm ngành nghề gì?” Cà phê vừa đưa lên, Lâm An Kiệt mở miệng hỏi trước tiên.




      “Kiến trúc sư, bây giờ làm ở công ty kiến trúc.” An Nhiên tự nhiên hào phóng , sau đó bưng cà phê lên, nhấp hớp.




      Lâm An Kiệt gật đầu, : “Phụ nữ làm kiến trúc rất ít, có thấy quá mệt hay ?”




      An Nhiên cười cười, “ có biện pháp, máu kiến trúc ăn vào người quá mạnh rồi, rất khó đổi nghề.” Vừa vừa nhấp thêm hớp cà phê, buổi trưa bởi vì kế hoạch thay đổi, cho nên căn bản là chưa kịp ăn cơm, từ sáng cho đến bây giờ ăn gì, nên rất đói bụng.




      Lâm An Kiệt gật đầu, nhìn An Nhiên biểu có chút hài lòng, bất quá tuổi hình như hơi lớn chút, nhưng lấy điều kiện của nàng, nên đến tuổi này mà còn phải dựa vào tương thân mới đúng, “Cố tiểu thư điều kiện rất tốt, sao lại để kéo dài tới cái tuổi này mà còn chưa có kết hôn vậy, là mắt nhìn quá cao hay sao?”




      có, bình thường do công việc bận quá, cho nên vẫn có thời gian nghĩ đến, vì vậy chỉ thoáng cái đến tuổi này.” An Nhiên đáp.




      Lâm An Kiệt cười cười, gật đầu nhấp hớp cà phê, : “ ra cầu của tôi đối với vợ của mình cũng cao, chỉ cần có công việc ổn định, có thể quán xuyến trong nhà là tốt rồi, bất quá sau khi cưới xong phải ở chung với cha mẹ của tôi, vì dù sao bọn họ nuôi tôi đến lớn cũng dễ dàng gì, hơn nữa bây giờ họ già rồi, cũng đến lúc chúng ta phải chiếu cố cho họ. Sau khi đám cưới tôi cảm thấy được tiền lương của chúng ta tốt nhất là có thể thống nhất đưa cho mẹ của chúng ta giữ, như vậy có lợi cho trù tính an bài chung, ra chúng ta cũng có chỗ sử dụng đến tiền nhiều, ăn ở đều từ nhà, khi nào chúng ta cần dùng đến tiền có thể đến chỗ của mẹ lấy, thấy sao?” (TT: cái tên này, đúng là cực phẩm mà 0_o)




      An Nhiên cười khô khốc, cũng có lên tiếng. Chưa đến chuyện sau khi cưới như thế nào, trong lúc này hai người mới lần đầu tiên gặp mặt, vội vã thảo luận những thứ này, có cần khoa trương như vậy sao?




      “Mặt khác mẹ của tôi đứng tốt lắm, cho nên sau này việc nhà trong nhà có thể phải nhờ cậy vào , ra cũng có cái gì khó, chỉ là nấu cơm quét nhà giặt quần áo, nên mệt chết người. Lúc ta rãnh rỗi cũng giúp đỡ chút ít.” Lâm An Kiệt tiếp tục , ta có phát An Nhiên khác thường.” ra cha mẹ tôi bọn họ......”




      “Xin lỗi.” An Nhiên cắt đứt thao thao bất tuyệt của ta, chỉ chỉ vào cái tách rỗng ở trước mặt mình, : “Có thể châm thêm tách ?”




      Lâm An Kiệt nhìn nàng cái, gật đầu, rồi nhấn chuông gọi phục vụ. Người bán hàng tới rất nhanh, mang nụ cười xuất ở bên cạnh bọn họ, hỏi: “Có giúp gì cho ngài.”




      “Có thể châm thêm tác ?” Lâm An Kiệt chỉ chỉ cái tách của An Nhiên .




      “Xin lỗi tiên sinh, cà phê ở chỗ chúng ta có châm thêm.” Người bán hàng cười rất chuyên nghiệp.




      Lâm An Kiệt nhíu nhíu mày, lúc lâu, mới đối với người bán hàng kia hỏi: “Có cái gì uống thêm mà trả tiền?”




      “Ách.” Người bán hàng sửng sốt cái, sau đó kịp phản ứng, vẫn tận lực duy trì nụ cười, : “Nước sôi là miễn phí.”




      Nghe vậy, Lâm An Kiệt đối với người phục vụ : “Vậy cho chúng ta thêm tách nước sôi .”




      An Nhiên cảm thấy khóe miệng của người bán hàng kia co quắp rồi, ra nàng cũng cảm thấy có chút choáng, cho xin lần này quả gặp phải cực phẩm nam nhân rồi!




      Hai người ngồi thêm lát, cho đến khi An Nhiên đem chén nước sôi kia uống xong, Lâm An Kiệt còn tới cầu của mình đối với người vợ tương lai. An Nhiên lấy cớ muốn vào nhà vệ sinh, để vào trong tolet gọi điện thoại cầu cứu Lâm Lệ, gọi xong trở lại chỗ ngồi, đến phút đồng hồ, Lâm Lệ điện thoại lại, An Nhiên liền trực tiếp lấy cớ là công ty việc gấp, phải chạy trở về. Lâm An Kiệt gật đầu, gọi người bán hàng ra tính tiền.




      Nếu như biết kế tiếp chuyện, An Nhiên tuyệt đối ở lại để chờ trả tiền xong mới rời , cho là ta hẹp hòi cũng chỉ là bữa cơm thôi, nhưng mà nghĩ tới thế nhưng từ trong bao tiền lấy ra cái vé cà phê miễn phí đưa cho người bán hàng, cuối cùng bọn họ bữa cơm tương thân này chỉ tốn có năm tệ cho phí phục vụ, sau đó dưới ánh mắt khinh bỉ của nhân viên phục vụ, bọn họ rời khỏi nhà hàng




      Nhưng An Nhiên lại biết là ở vị trí sau lưng , có hai người đàn ông tận mắt thấy cả quá trình tương thân của , tên có bộ dáng đào hoa vừa thấy An Nhiên rời liền há miệng ôm bụng cười dứt, hướng về phía trước người đàn ông ở đối diện cúi đầu xem văn kiện : “Ha ha, Dịch Thừa, ta có chút đồng tình vị tiểu thư kia.”




      Người nọ ngước mắt lên nhìn , khóe miệng nhếch lên, nhưng chuyện, sau đó vẫn tiếp tục xem văn kiện trong tay. ra người đàn bà kia gặp rồi, ngày hôm qua ở trong quán cà phê khác, hình như ấy cũng đúng lúc tương thân.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 02: Cha mẹ Cố gia





      Về đến nhà An Nhiên có phần mệt mỏi, cái bụng vốn vừa rồi bị đói đến kêu vang, bây giờ còn thèm ăn nữa rồi, coi như hôm nay được mở mang kiến thức, vẫn cho rằng cái gọi là cực phẩm nam nhân chỉ được bịa đặt ở trong tiểu thuyết, ra tất cả đều có thực trong cuộc sống!




      Vừa vào cửa, Lâm Tiểu Phân ngồi xem tivi trong phòng khách, bàn trà bày đầy những sổ sách bà vừa mới xem.




      An Nhiên cúi đầu cứng nhắc gọi mẹ, da đầu có chút tê dại, gần đây mỗi đêm đều như vậy, chắc lại bị giáo dục phen nữa thôi.




      Cố gia là gia đình rất bình thường, mẹ Cố – Lâm Tiểu Phân được nhận vào làm ở xí nghiệp quốc doanh, nên thường ngày cũng quá bận rộn. Lúc còn trẻ Lâm Tiểu Phân là mỹ nhân phong tư trác tuyệt, giờ tuy đứng tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, ràng sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn qua cũng có vẻ già mà gương mặt còn chứa thanh nhã, trầm tĩnh trải qua năm tháng. Mà cha Cố – Cố Hằng Văn là giáo sư cao trung dạy ngữ văn, có hơn ba mươi năm tuổi nghề, là giáo sư tỉnh đặc biệt phân về, dạy dỗ ra rất nhiều người có tiếng tăm, bình thường cũng được phụ huynh và học sinh kính .




      Thấy An Nhiên về, Lâm Tiểu Phân tắt tivi, gật đầu với An Nhiên: “Tới đây, mẹ có chuyện hỏi con.”




      An Nhiên miễn cưỡng về phía bà, đặt túi xách bàn trà, ngồi xuống cạnh bà, xoay ngoảnh lại cũng nhìn thấy cha đâu, liền mở miệng hỏi: “Cha đâu, ngủ rồi à?”




      “Ở phòng sách soạn bài.” Lâm Tiểu Phân đưa mắt nhìn , khóe miệng chứa đựng nụ cười.




      An Nhiên cảm thấy tối nay mẹ có thâm ý khác, trong lòng có chút bất an, nuốt mấy ngụm nước bọt, : “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì trực tiếp hỏi !”




      “Thế nào, thằng bé đó con hài lòng ?” Lâm Tiểu Phân cũng quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi.




      “Người tệ, nhưng con và ta …chắc là thích hợp được.” An Nhiên hết sức cố gắng chuyện uyển chuyển, cũng phải là người thích xấu sau lưng người khác.




      Nghe thế, vẻ mặt Lâm Tiểu Phân đột nhiên trầm xuống, : “Cái gì là thích hợp hay thích hợp, người bình thường là thích hợp rồi, Nhiên Nhiên, ra chúng ta nhìn người quan trọng nhất là nhìn nhân phẩm người ta, tiền tài hay diện mạo cũng quan trọng, người tốt mới là quan trọng nhất, đạo lý này con phải suy nghĩ kĩ.”




      phải, mẹ, con, con với ta có thể thích hợp, giữa chúng con có chuyện để , hơn nữa ta, ta cũng chắc gì vừa ý con đâu.” An Nhiên giải thích.




      linh tinh, bác Trương vừa gọi điện cho mẹ, đối phương cảm thấy rất thích hợp, các con trò chuyện rất suôn sẻ, nó thấy con cũng tốt, bảo mẹ dò hỏi thái độ của con.” Lâm Tiểu Phân trách mắng.




      An Nhiên mở to ánh mắt, trong lòng cảm thán hiệu suất làm việc của nhân viên công chức bây giờ đều cao như thế ư, mới có từng đó thời gian mà tốc độ chỉ còn kém người gọi điện trực tiếp hỏi tin tức thôi.




      “Mẹ, con và ta thực thích hợp, ta muốn con đưa toàn bộ tiền lương cho mẹ ta, hơn nữa buổi xem mắt hôm nay ta chỉ tốn có năm tệ, ngay cả cà phê cũng là dùng vé cà phê miễn phí, con thể kết hôn với người con trai có chủ kiến và keo kiệt như thế.”




      Lâm Tiểu Phân sửng sốt cái, nhưng mà ngay sau đó bà liền phản ứng lại, : “Con trai biết nghe lời cha mẹ là hiếu thảo, hẹp hòi keo kiệt là biết chi tiêu tiết kiệm, chẳng lẽ con muốn tìm người vừa biết hiếu thảo cha mẹ, ra ngoài còn tiêu tiền như nước sao?”




      “Mẹ!” An Nhiên có chút nổi cáu, giọng tăng lên lượng ít so với lúc trước, đứng lên, : “Con ở nhà chướng mắt mẹ thế sao, mẹ muốn nhanh chóng gả con đến thế!”




      “Mẹ thấy con căn bản là quên được người kia.” Lâm Tiểu Phân cũng đứng lên, có phần tức giận rồi, sắc mặt lạnh lùng rất khó coi.




      An Nhiên giống như bị chọc vào nỗi đau, sững sờ chút. Hàm răng cắn chặt vào môi, run lên cái.




      “Con xem làm sao mà con lại chưa chết lòng như vậy chứ, mẹ nuôi con lớn thế này, con lại để thằng con trai hành hạ mình thành như vậy, lại còn định vì nó suốt đời lấy chồng phải , vậy con làm mẹ và cha con quá thất vọng rồi! An Nhiên, con thể chỉ sống vì mình, con cũng phải nghĩ đến mẹ và cha con nữa, con người ta thể sống vì quá khứ, quan trọng hơn là nhìn về phía trước!” Lâm Tiểu Phân vừa mắng, lồng ngực vừa kịch liệt phập phòng vì tức giận.




      Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, ra Lâm Tiểu Phân cũng đau lòng con , bà chứng kiến toàn bộ con đường tình của con khi xưa, con luôn là miếng thịt trong lòng bà, đau thương bao nhiêu bà cũng đau lòng thay bấy nhiêu, nhưng là người thể sống trong quá khứ, quan trọng hơn là còn tương lai sau này, việc hôn nhân của vẫn kéo dài từ sau việc đó đến tận tuổi này, thực kéo dài được nữa, nuôi con khôn lớn cha mẹ nào là muốn điều tốt đẹp nhất cho con.




      “Tối rồi, hai mẹ con còn tranh cãi cái gì.” Cửa thư phòng mở ra, Cố Hằng Văn ra từ trong thư phòng, đầu tóc hơi bạc, đeo kính có tác phong học giả.




      Lâm Tiểu Phân tức giận ngồi trở lại ở ghế sô pha, bộ ngực vẫn phập phòng vì còn tức.




      Cố Hằng Văn liếc nhìn vợ và con , vừa rồi ở trong thư phòng ông cũng nghe được ít nhiều chuyện cãi vã, nhấc chân đến chỗ An Nhiên, vỗ vỗ bả vai con , : “Nhiên Nhiên, mẹ con cũng muốn tốt cho con, có lẽ cách làm có hơi vội vàng nhưng con phải hiểu đó là tấm lòng của bà.”




      An Nhiên cảm thấy mắt nóng lên, cố gắng chịu đựng để mình rơi nước mắt, có chút nghẹn ngào câu xin lỗi với Lâm Tiểu Phân, sau đó túm lấy cái túi bàn trà chạy về phòng mình, “phanh —!” tiếng, đóng lại cửa.




      Cố Hằng Văn liếc nhìn cửa phòng nặng nề đóng lại, lắc đầu thầm than, ông quay đầu nhìn Lâm Tiểu Phân ngồi ghế sô pha, rồi ngồi xuống cạnh bà, đưa tay ra kéo bả vai bà để bà tựa vào vai mình, thở dài : “Đừng tức giận, trong lòng Nhiên Nhiên cũng đau khổ lắm.”




      Lâm Tiểu Phân dựa vào ngực chồng, nhịn được mà rơi nước mắt, “Ông xem, sao tôi lại sinh đứa con ngốc nghếch như vậy chứ, vẫn hết hy vọng, ngu ngốc muốn chết, chút cũng chịu tỉnh mộng, tức chết tôi mà!”




      Cố Hằng Văn cười khẽ, vỗ bả vai nàng, : “Nhiên Nhiên giống bà, cố chấp giống bà.”




      Lâm Tiểu Phân rời khỏi ngực chồng, nhìn chồng, : “Tôi sợ nó may mắn như tôi, gặp được người đàn ông như ông.”




      Cố Hằng Văn cười khẽ, lần nữa ôm vợ vào trong ngực, bên tai nàng: “ đâu, Nhiên Nhiên gặp được.”




      Trong phòng, An Nhiên dựa vào cửa ngồi xuống, đầu tựa vào đầu gối, cả người co lại khóc thút thít. Trái tim đau đớn, mẹ sai, dù qua sáu năm, vẫn quên được người con trai kia, người từng cho tình trong sáng tốt đẹp, tuy nhiên cũng tàn nhẫn làm tổn thương .




      Cũng biết khóc bao lâu, lúc An Nhiên cảm thấy mình gần như chảy ra toàn bộ nước mắt chịu đựng mấy năm nay An Nhiên quật cường lau mặt , mẹ sai, thể sống lưu luyến quá khứ qua, còn có cha mẹ, phải nhìn về phía trước.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 03: Cưỡng hôn





      Sáng ngày hôm sau, An Nhiên từ trong phòng ra Lâm Tiểu Phân làm xong bữa sáng, thấy ra ngoài, liếc mắt cái bà : “Đến đây ăn sáng .” Giọng vẫn giống trước kia, khác thường tí nào, giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.




      An Nhiên mấp máy môi tới phòng ăn, kéo cái ghế ra ngồi xuống đối diện với Lâm Tiểu Phân, Lâm Tiểu Phân múc cho bát cháo.




      An Nhiên cúi đầu húp cháo, vẻ mặt nhìn ra tâm tình.




      Mặc dù Cố gia phải là thư hương môn đệ gì, nhưng Cố cha định ra “tiêu chuẩn cứng ngắc” – ăn , ngủ ngáy!




      Ăn xong miếng cháo cuối cùng, An Nhiên để bát xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiểu Phân, : “Mẹ, mẹ gọi điện cho bác Trương , con đồng ý hẹn hò với Lâm An Kiệt.”




      Lâm Tiểu Phân sửng sốt, Cố Hằng Văn ngồi cạnh cũng ngừng ăn, hai người trao đổi ánh mắt, đồng loạt nhìn An Nhiên, Lâm Tiểu Phân mở miệng, : “Nhiên Nhiên, mẹ muốn ép con, nếu thằng bé kia chướng mắt, chúng ta tìm mối khác là được, tối hôm qua là mẹ vội vàng quá.”




      phải, con nghĩ rồi, mẹ sai, người ta phải nhìn về phía trước, thể sống trong quá khứ, tuổi con cũng còn rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi, mà Lâm An Kiệt đúng là đối tượng tệ, cho nên con muốn thử lần.” An Nhiên bình tĩnh .




      Lâm Tiểu Phân gì, ánh mắt nhìn , ràng có lo lắng, mặc dù bà muốn An Nhiên đương, kết hôn, nhưng chung quy cũng muốn để làm qua loa đại khái.




      Im lặng lúc, khi bầu khí trở nên có phần lúng túng Cố Hằng Văn mở miệng : “Con đương với ai, cha mẹ phản đối, tự con hiểu trong lòng là được.”




      An Nhiên gật đầu: “Con biết rồi, buổi sáng con có cuộc họp, con làm trước .” xong, liền đứng dậy về phòng lấy túi sách, ra cửa làm.




      Trong nhà, Lâm Tiểu Phân nhìn cửa nhà lần nữa mở ra rồi đóng lại, đặt đôi đũa trong tay xuống bát, có chút vô lực thở dài. Bàn tay được đôi tay khác ôm lấy, ngẩng đầu nhìn thấy chồng mình nhìn bà dịu dàng, khóe mắt mang theo nụ cười, : “Yên tâm , Nhiên Nhiên biết mình làm gì mà.”




      Gần đây An Nhiên bận rộn nhiều việc, dự án Bích Hồ Viên lần lượt bị trả về, nàng lần lượt sửa đổi nhưng vẫn đạt tới cầu của tổng giám đốc. Liên tục mấy ngày, mỗi ngày nàng đều chạy qua chạy lại giữa công trường và công ty, tất cả buổi tối đều ở lại trong phòng làm việc quá mười giờ mới được về nhà. Nhưng mà cũng may chiều hôm nay, tổng giám đốc mở miệng vàng, rốt cục cũng thông qua bản vẽ, đồng nghĩa với việc rốt cục hôm nay nàng có thể tan tầm đúng giờ.




      Sau buổi xem mắt lần trước, vẫn có thời gian gặp lại Lâm An Kiệt, nhưng có trao đổi tin nhắn, Lâm An Kiệt coi như là người tương đối biết chăm sóc người khác, quan hệ thăm hỏi bình thường và đúng lúc khiến An Nhiên cảm thấy ở chung với ta thực ra cũng khó khăn cho lắm.




      Hôm nay An Nhiên hẹn Lâm An Kiệt ăn cơm tối, thực quyết định muốn thử tiếp nhận cuộc tình mới, cuộc tình lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết.




      An Nhiên là người nghiêm túc, khi quyết định làm gì nghiêm túc ra sức trăm phần trăm làm, như là hôm nay vậy, lái xe mà trực tiếp thuê xe, chuẩn bị để Lâm An Kiệt đưa về nhà.




      Nơi dùng cơm là quán cơm tây cỡ trung, vì đường bị kẹt xe nên khi An Nhiên đến Lâm An Kiệt đến, ta nhíu mày ngồi xem thực đơn.




      “Xin lỗi, tôi đến muộn.” An Nhiên áy náy mở miệng, giải thích lý do, muộn là muộn, tìm cách lấy cớ biện giải cho sai lầm.




      Để thực đơn xuống, Lâm An Kiệt cười cười, với An Nhiên: “ sao, tôi cũng vừa mới tới.”




      “Gọi thức ăn chưa?” An Nhiên để túi xuống, thuận miệng hỏi.




      gọi .” Lâm An Kiệt đưa thực đơn cho An Nhiên.




      An Nhiên nghĩ nhiều, cầm tờ thực đơn trực tiếp gọi nhân viên phục vụ, và đồng nghiệp cũng thường tới nhà hàng này, thịt bò bít tết ở đây tệ, salat cũng rất ngon, chủ yếu chính là giá tiền hợp lý, chi phí quá đắt so với bình thường.




      có kiêng ăn cái gì ?” Gọi trước vài món, An Nhiên đặc biệt hỏi ta có kiêng ăn cái gì . Lâm An Kiệt lắc đầu, tùy , gọi là được rồi.




      Nghe thế An Nhiên cũng thêm gì nữa, trực tiếp gọi gan ngỗng dầm tương, thịt bò bít tết, canh nấm và salat xà lách, đồ ngọt chút bánh kem, vì nghĩ đến việc ta phải lái xe nên cũng gọi rượu đỏ mà gọi cà phê.




      Bữa cơm này hai người ăn tương đối vui vẻ, mỗi người đều về công việc của riêng mình, những sở thích bình thường, nhiều lắm nhưng ít ra cũng chán ngắt.




      Đến thời điểm tính tiền, Lâm An Kiệt đột nhiên cảm thấy đau bụng, thoải mái nên phòng vệ sinh, An Nhiên biết ta trốn tránh trả tiền, thực ra tối nay đến đây, cũng vốn nghĩ để ta mời, cho dù là trong nhà hàng ta trả tiền ra ngoài nhất định trả tiền lại cho ta. Tuy nhiên hành động của ta giờ ràng làm người ta chán ghét rồi.




      An Nhiên trực tiếp thanh toán, ngồi ở chỗ cũ đợi khoảng mười phút đồng hồ vẫn thấy Lâm An Kiệt ra ngoài, cuối cùng đành lấy điện thoại gọi, Lâm An Kiệt nhận, nhưng mà đến phút sau liền ra khỏi phòng vệ sinh, trở lại chỗ ngồi, với An Nhiên: “ ngại quá, chờ lâu rồi sao.”




      An Nhiên lắc đầu, hỏi: “Dạ dày thoải mái ư, có cần bệnh viện ?”




      Lâm An Kiệt vội vàng giải thích: “ cần cần, lúc vừa vào phòng vệ sinh, có cuộc gọi của lãnh đạo gọi tới cho nên chuyện lát.”




      An Nhiên gật đầu, lấy túi, với ta: “Vậy chúng ta thôi.”




      “Được, tôi tính tiền trước.” Lâm An Kiệt gật đầu, định đến quầy phục vụ.




      cần, hóa đơn tôi thanh toán rồi.” An Nhiên gọi lại .




      “Ách.” Lâm An Kiệt làm ra vẻ sửng sốt, sau đó : “Sao có thể để con trả tiền, bao nhiêu tiền, tôi trả cho .” Vừa vừa vừa định mở ví lấy tiền cho .




      “Lần sau , lần sau đến mời tôi, có có lại mà.” An Nhiên cười, như vậy.




      Lâm An Kiệt cũng cố chấp, gật đầu lia lịa được.




      Hai người ra khỏi nhà hàng, Lâm An Kiệt đề nghị cùng dạo chút, ra ta ra miệng là vì bên này đỗ xe bị thu phí, ta dừng xe ở con phố phía trước cách chỗ này khoảng mười phút bộ.




      An Nhiên gật đầu, buổi tối ăn hơi nhiều, có thể xem như là vận động chút sau khi ăn xong cũng thích hợp.




      Hai người song song với nhau, chuyện, bầu khí trở nên tự nhiên. An Nhiên vốn là người tương đối bị động trong chuyện tình cảm, việc tự tìm kiếm đề tài chuyện vốn phải là điểm mạnh của , trong lúc An Nhiên khổ não xem phải chuyện gì hai người vào con phố hơi tối tăm, tay đột nhiên bị nắm lấy, sức lực có phần mạnh mẽ.




      “Ách…” An Nhiên sững sờ ngẩng đầu, có phần kịp phản ứng. Chỉ thấy Lâm An Kiệt nhìn chằm chằm, sắc mặt có chút kì lạ.




      “Lâm, Lâm … Lâm An Kiệt?” An Nhiên mở miệng gọi ta, đưa tay muốn tránh thoát khỏi tay ta.




      Lâm An Kiệt nhìn tiếng nào, nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên ôm An Nhiên, định tiến lên hôn .




      An Nhiên sợ, dùng sức muốn đẩy ta ra nhưng bất đắc dĩ so được với sức lực của ta, đành tránh né, cái hôn của Lâm An Kiệt cuối cùng vẫn rơi gương mặt An Nhiên, cảm giác tiếp xúc với đôi môi kia chỉ khiến cho An Nhiên cảm thấy buồn nôn.




      “Thả, thả tôi ra.” An Nhiên gấp rút đến muốn khóc, tay ngừng đập vào Lâm An Kiệt, ra giày cao gót, An Nhiên cũng cao gần bằng Lâm An Kiệt, chẳng qua là sức lực con bằng con trai, tránh thoát được ta.




      “Thả ấy ra.” Đột nhiên tiếng của đàn ông trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau, ở con đường trong bóng tối này có phần đột ngột.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 04: Kẻ xấu cáo trạng trước





      Thanh lạnh lùng đều khiến An Nhiên và Lâm An Kiệt sửng sốt.




      Dưới ngọn đèn lờ mờ, An Nhiên chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng chỗ cách bọn họ vài mét, ánh đèn quá tối tăm mà sau lưng ta lại sáng sủa, An Nhiên cũng thấy hình dáng của ta. Nhưng mà đây phải là điểm quan trọng, An Nhiên nhanh chóng ý thức được hoàn cảnh của mình, liền mạnh mẽ đẩy Lâm An Kiệt ra, đứng cách xa ta vài mét.




      “Ai đó, tôi và bạn thân mật liên quan gì đến .” Lâm An Kiệt xoay người, đến chỗ người đàn ông kia, giọng rất hung hăng, hiển nhiên là rất khó chịu với người quấy rầy chuyện tốt của ta.




      “Tôi phải bạn ta.” Ở bên An Nhiên vội vàng mở miệng giải thích, làm quan hệ của và Lâm An Kiệt. Vốn tính hẹn hò với ta chút, nhưng bây giờ cần thiết nữa.




      Người đàn ông trong bóng tối nhìn về phía Lâm An Kiệt, mở miệng : “ nghe thấy chứ?” Vừa , vừa lấy điện thoại di động, đưa tay lên làm ra vẻ muốn nhấn phím báo cảnh sát.




      “Chờ chút.” Lâm An Kiệt cho là ta muốn báo cảnh sát, vội vàng mở miệng gọi lại, ta là nhân viên công vụ, nửa năm sau chuẩn bị được thăng chức phó phòng, thể chọc vào chuyện phạm pháp như vậy. Sau đó quay đầu nhìn An Nhiên cái, khẽ nguyền rủa rồi nhanh chân bỏ .




      Đợi khi Lâm An Kiệt , người đàn ông kia từng bước đến chỗ An Nhiên.




      Đến gần, An Nhiên mới nhìn thấy gương mặt cực kỳ tuấn của ta, lông mày đen nhánh, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, là mỹ nam hiếm gặp.




      sao chứ?” Người đàn ông mở miệng, thanh lạnh lùng như vừa rồi, lời hỏi thăm nhàng, rất dễ nghe.




      An Nhiên ngẩn người, lúc sau mới phản ứng kịp, vội lắc đầu, : “ sao, có việc gì, vừa rồi, vừa rồi cảm ơn !”




      Người đàn ông cười dịu dàng, lắc đầu, xoay người muốn , rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại xoay người lại, hỏi: “Cần tôi đưa về ?”




      An Nhiên có phần vẫn ở trạng thái ngẩn người, nghe ta hỏi, liền vội vàng lắc đầu từ chối, : “, cần, tự tôi có thể về.” Chuyện ngoài ý muốn vừa rồi khiến có chút sợ, nhưng còn nhu nhược đến mức thể tự về nhà, hơn nữa ta vốn quen biết, làm sao lại biết xấu hổ mà làm phiền người ta.




      Người đàn ông thu vào trong mắt những bối rối của , khóe miệng nhếch lên, mỉm cười : “Người đàn ông kia thích hợp với .” xong, cũng đợi An Nhiên phản ứng gì xoay người rời khỏi cái hẻm u ám này.




      An Nhiên sửng sốt đứng tại chỗ lúc lâu, từ đầu đến cuối cũng hiểu ý tứ câu cuối cùng của người đàn ông kia, rốt cục lắc đầu suy nghĩ nhiều nữa, ra khỏi ngõ hẻm, trực tiếp đón xe về nhà.




      Lâm An Kiệt có thể là cực phẩm trong cực phẩm, xem mắt dùng vé cà phê miễn phí, thanh toán tiền ăn cơm ta trốn vệ sinh, ngay cả người xấu cáo trạng trước, ta cũng chuẩn bị đâu vào đấy.




      Khi An Nhiên về đến nhà Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn ngồi trong phòng khách, sắc mặt rất khó chịu, ra trước khi An Nhiên về Lâm An Kiệt kia là kẻ xấu tố cáo với dì Trương – đồng nghiệp của Lâm Tiểu Phân, cằn nhằn bà giới thiệu loại con gì cho ta, hẹn ăn cơm nhà hàng đắt tiền nhất, chọn món ăn đắt tiền nhất, cơm nước xong cả cái nắm tay cũng được, còn định báo cảnh sát ta vô lễ, ta tức giận nên mắng cả dì Trương.




      Dì Trương vốn muốn làm người mai mối chuyện tốt, tại ngược lại, làm chuyện tốt thành, còn bị chửi loạn trận, liên lụy đến danh dự của mình. Càng nghĩ càng thấy tức giận, cho nên liền gọi điện thoại đến vặn hỏi Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, bọn họ vừa cúp điện thoại An Nhiên về nhà.




      An Nhiên nhìn sắc mặt cha mẹ ràng bất thường, hỏi ra mới biết Lâm An Kiệt kia còn trơ tráo đến mức này, mệt còn định hẹn hò với ta, bây giờ nhìn lại là nên sớm cắt đứt mới đúng.




      “Nhiên Nhiên, rốt cục là chuyện gì xảy ra a, mẹ và cha con cũng tin con là người có đạo lý như vậy.” Lâm Tiểu Phân , con bà thế nào bà biết , nhưng dì Trương cũng phải là người bậy, thọc gậy bánh xe, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.




      “haiz, người đàn ông kia muốn cưỡng hiếp con, may mà có người ngang qua ngăn lại, nhưng con gì, thậm chí tiền ăn cơm tối cũng là con trả.” An Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, tiếp tục : “Mẹ, mẹ gọi điện cho dì Trương để con với dì.”




      “Sao lại có chuyện đó!” Nghe con suýt nữa là bị người kia làm nhục, Lâm Tiểu Phân nghĩ đến liền tức giận, “Nhiên Nhiên, bây giờ mẹ liền gọi điện cho dì Trương, muốn giới thiệu người như thế cho ai chứ, bà ấy nghĩ giới thiệu cho con mẹ là được.” Vừa vừa lấy điện thoại muốn gọi điện cho dì Trương.




      “Việc này liên quan đến dì Trương, bà ấy cũng chỉ là có lòng tốt nhưng trở thành chuyện xấu thôi, bà phải ràng mọi chuyện, Nhiên Nhiên nhà chúng ta cũng phải như bà ấy , mà là đạo đức thằng kia có vấn đề.” Cố Hằng ở Văn ở bên cạnh .




      An Nhiên nhìn cha mẹ chút, nhưng gì, xoay người vào phòng. Nằm giường, An Nhiên có chút buồn bực nhớ tới tình cảnh buổi tối, nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu người đàn ông kia xuất biết thế nào. biết sau này có thể gặp phải tình huống như vậy nữa , trước kia chưa bao giờ biết xem mắt, ăn bữa cơm cũng nguy hiểm như thế, thế nhưng lại xảy ra ở tuổi này, hình như có con đường nào khác ngoài con đường này, chỉ trách mình ngu ngốc, vết sẹo lại đau những sáu năm.




      Nghĩ đến lại thấy lòng khó chịu, bây giờ rất muốn tìm người chuyện tán gẫu chút.




      An Nhiên gọi điện thoại cho Lâm Lệ, rất nhanh có người nghe máy, chỉ nghe đầu dây bên kia, Lâm Lệ đột nhiên phát ra câu tiếng hàn kém cỏi: “Yeoboseyo” m cuối kéo dài ra, điệu kia có phần vui tươi, ở cái tuổi này, tâm tình hình như vĩnh viễn đều tốt như vậy, An Nhiên có chút ghen tỵ, nhưng nhiều hơn là hâm mộ.




      tiếng chim gì đấy.” An Nhiên tức giận .




      “Hắc hắc, gần đây ta học Hàn ngữ, ta và Trình Tường bàn bạc rồi, tuần trăng mật Hàn Quốc, Hàn Quốc nhiều mỹ nhân, haha.” Lâm Lệ vui vẻ .




      , cẩn thận Trình Tường của mi bị mỹ nữ cướp , sau đó quên mất người phụ nữ lớn tuổi có chồng như mi.” An Nhiên xấu.




      chứ, ai gia rất tin tưởng tiểu Tường tử nhà ta, trong lòng tiểu Tường tử nhà ta chỉ có mình ta.” Vừa , vừa quay qua với người phía sau: “Đúng , tiểu Tường tử.”




      An Nhiên mơ hồ nghe được Trình Tường trả lời, rồi sau đó thấy Lâm Lệ đắc ý : “thế nào, nghe thấy chứ.”




      “Nghe được, nghe được, mi chính là ai gia lão phật gia, Trình Tường nhà mi chính là tiểu Lý tử bên cạnh,” An Nhiên chọc ngoáy cười .




      chết , đừng có mà nguyền rủa người khác như thế.” Lâm Lệ cười mắng: “ , tìm chị đây có chuyện gì.”




      An Nhiên thở dài, kể sơ lược lại buổi xem mắt tối nay.




      Nghe xong, Lâm Lệ ở bên kia bùng nổ : “ta kháo! là cực phẩm a, sao lại có người trơ tráo như thế, có ảnh , để chị đây cúng bái chút.”




      mi a, sao có thể giữ mồm giữ miệng như thế, chú ý dưỡng thai nữa, đừng làm hư con của ta.” Bị Lâm Lệ ầm ĩ chút, tâm tình An Nhiên thư thái hơn rất nhiều, ít nhất còn buồn bực khó chịu nữa.




      chết , làm sao mi biết là con , ta muốn sinh con trai.” Lâm Lệ cười mắng.




      Hai người cứ trêu đùa như vậy, đột nhiên Lâm Lệ nghiêm túc : “ôi chao, cho mi biết, tay ta có hàng, có muốn ?”




      “Cái gì hàng?” An Nhiên nghe , như lọt vào trong sương mù.




      “Đàn ông a, đồng nghiệp của Trình Tường, ta gặp rồi, hơn chúng ta hai tuổi, dung mạo hạng nhất, bằng cấp hạng nhất, nghề nghiệp hạng nhất, dù thế nào cũng tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, thế nào, nước phù sa để chảy ra ruộng ngoài, ta đồng ý thay mi?” Lâm Lệ .




      “Đừng, ta sợ cực phẩm rồi, mi hãy tìm người bình thường chút cho ta .”




      , sao có thể so sánh cực phẩm này với “cực phẩm” kia được a, , điều kiện vô cùng tốt, gặp hay gặp. Nếu phải ta có tiểu Tường tử nhà ta rồi, ta nhất định theo đuổi ta. Lâm Lệ có chút mê .




      An Nhiên toát mồ hôi: “Dường như tiểu Tường tử nhà mi cũng là do mi mặt dày mày dạn theo đuổi !” Người này là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a!




      “Hắc hắc, điều quan trọng nhất phải là bắt đầu thế nào mà là có kết quả, mặc dù lúc đầu là ta theo đuổi người ta rất cực khổ nhưng nhiều năm như vậy rồi, ai dám chúng ta hạnh phúc.” Lâm Lệ rất tự hào .




      An Nhiên nghe xong, trong lòng suy nghĩ, đúng a! cần quan tâm dùng biện pháp gì, bây giờ giữ được bên người mới là quan trọng nhất, ai là sai đây.




      Thấy gì, Lâm Lệ : “An tử, mi trả lời ta coi như là mi đồng ý nhé, ngày mai ta bảo Tiểu Tường tử nhà ta liên lạc, có tin gì gọi cho mi.”




      Xem , vốn tốt bằng mạnh mẽ. lấy được người muốn lấy, là ai cũng có khác gì nhau đâu.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :