1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thu phục người chồng tình một đêm - Quý Hồng (Hoàn+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Thu phục người chồng tình đêm
      [​IMG]
      Tác giả: Quý Hồng
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: hongheechan
      Số chương: 10 chương
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com​


      Giới thiệu.


      Trời ạ! Người mặc bộ đồ công sở màu đen, xinh đẹp ưu nhã giỏi giang trước mắt ấy!

      Mấy năm qua, luôn chờ đợi mong có thể thấy khuôn mặt của lần nữa nhưng lại tìm được ,

      Hôm nay rốt cuộc khát vọng trong lòng được thực , kích động trong ngực bây giờ khó có thể được. . . . . .

      Nếu này là người phụ nữ duy nhất mà động lòng, ông trời lại giúp tay như vậy,

      Cho cơ hội nối lại duyên phận qua, quyết định vì mà vứt bỏ hoa tâm hoàn lương,

      Hơn nữa từ đây thủ thân như ngọc, làm người đàn ông duy nhất của !

      Phát sinh tình đêm ngoài ý muốn, còn do đó mà sinh ra ,

      Hoàn toàn phá vỡ cuộc sống của Hắc Tương Lăng, càng làm cho tim với chuyện tình cảm mà như mặt nước phẳng lặng.

      Nhưng kể từ khi người đàn ông tình đêm với - Lôi Thiệu Đình xuất trước mặt,

      Còn liên tục quấn lấy bày tỏ ý định theo đuổi khiến có suy nghĩ khác ——

      quyết định chủ động xuất kích giải quyết người đàn ông này để đứa bé có người ba!

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 27/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:


      Ánh sáng dìu dịu giữa khe hẹp từ màn che len lỏi vào bên trong nhà, chiếu xuống tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt ở sàn nhà.

      Vầng sáng màu bạc nhàn nhạt kia kéo dài dọc từ thảm dài lên đến bên giường, quanh co ở giường, rồi chiếu xuống cặp nam nữ giường.

      giường lớn màu trắng, hai thân thể xinh đẹp khoan khoái phơi bày ra ngoài, chân dài thon thả nhàng quấn lấy thân thể cường tráng, cánh tay của đàn ông ôm lấy cái eo mảnh khảnh của người phụ nữ, thân hình to lớn ngăm đen với thân hình mềm mại thướt tha kiều diễm dán sát ở chỗ, cực kỳ giống bức tranh đẹp đẽ, nam nhân cường tráng và nữ nhân mảnh mai thân mật, yên tĩnh mà dây dưa với nhau.

      Giờ phút này bên trong gian phòng sang trọng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng ngáy ngủ say của đàn ông hơi thở nhàng của phụ nữ.

      Nhưng khí yên lặng này bị phá hư bởi người phụ nữ dần tỉnh lại ——

      ************

      "Ừ. . . . . ." Chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng, Hắc Tương Lăng cảm giác xương cốt ở chân tay đều như tách rời ra, vì say rượu mà đau muốn nứt đầu rồi, vẫn lơ mơ tình hình."Y ~~ nha ~~"

      nằm nghiêng ngủ, tay xoa trán, tay chống lên định xuống giường.

      Nhưng kỳ quái, thân thể của như bị sức nặng nào đấy đè lên.

      Hắc Tương Lăng khẽ mở mắt ra, cúi đầu nhìn, đột nhiên nhìn thấy cách tay phái nam ngăm đen bền chắc giữ chặt eo trắng nõn của .

      "A?" Cảm giác lạnh lẽo xuất từ sau lưng khiến run rẩy hồi, tiếng, dám quay đầu lại nhìn nam nhân nằm sau lưng mình, toàn bộ buồn ngủ còn sót lại lập tức biến mất sạch.

      Tại sao lại có nam nhân nằm giường của ? Mà cả người còn mặc quần áo?*dien^danlequy0don*chanchan*

      Suy nghĩ đáng sợ khiến cho toàn thân lạnh cả người, lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn lên đến ót.

      Trời ạ! Trời ạ! cố lấy lại tỉnh táo, trong cơn kinh hoảng hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua tại sao ở cả đêm với người đàn ông này?

      Vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cố nhớ lại tối hôm qua lúc uống rượu ở hộp đêm hơi say xỉn, sau đó hộp đêm xảy ra kiện phần tử hắc đạo cầm đao chém giết, lúc ấy bị dọa sợ, đúng lúc biết nên làm gì may có người đàn ông xa lạ kịp thời kéo chạy ra hộp đêm.

      Trong trí nhớ người kia kéo chạy rất lâu, cách xa hộp đêm, nhưng sau đó trí nhớ cũng chỉ còn lại trống rỗng.

      Chẳng lẽ sau đó lại say đến bất tỉnh nhân rồi hả? Vì say rượu mất lý trí mới có thể xảy ra loại kiện chệch đường ray này?

      Trời ạ! Tình đêm ư!

      vậy mà lại xảy ra tình đêm với đàn ông xa lạ? !

      Kinh nghiệm lần đầu quý mà biết vì sao lại cho người đàn ông này?

      "Ông trời! Cái này nhất định là nằm mộng phải ?" Hắc Tương Lăng lạnh cả người, bàn tay run lấy nhè lấy bàn tay siết tại eo ra.

      Vừa đụng đến cánh tay ấm áp kia, lập tức bị thực tế gõ tỉnh —— đáng chết! Cái này phải mộng!

      Hắc Tương Lăng hốt hoảng khấn cầu ở trong lòng, hi vọng tên kia đàn ông sau lưng kia đừng tỉnh lại.

      Có lẽ do thành tâm khấn cầu nên cảm động trời xanh, khi thoát thân xuống giường người đàn ông phía sau kia chút dấu hiệu tỉnh lại cũng có.

      Vì bị chấn động quá mức, Hắc Tương Lăng hoàn toàn biết được nên đối mặt với đối tượng tình đêm này như thế nào, nên biện pháp duy nhất chính là chạy trốn.

      Vì vậy sau khi nén lút thở hơi, nhịn chua xót đau đớn từ cơ thể, hốt hoảng tìm kiếm quần áo bị tán loạn khắp nơi thảm.

      Hắc Tương Lăng nhanh chóng tìm thấy Bra ren, áo và quần jean, còn có túi da của , nhưng tìm mãi cũng ra quần may ren của .

      Làm sao bây giờ? thấy bóng dáng quần của , cũng thể để đồ tư mật đó ở đây chứ?

      "Ưm. . . . . ." Lúc này, người đàn ông phía sau đột nhiên phát ra tiếng rên, sau đó là tiếng lật người thay đổi tư thế ngủ.

      ôm quần áo kinh hoảng quay đầu lại, trừng mắt nhìn lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia. Cơ ngực mê người của ta trong nắng sớm cực kỳ hấp dẫn, màu da ngăm đen khỏe mạnh này với đường cong của bắp thịt, khiến trái tim đập thình thịch hơn nữa mắt cũng nhìn thẳng.

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy diện mạo của ta.

      Gương mặt rất cá tính, thâm thúy ngũ quan vô cùng sắc nét, giờ phút này ta ngủ say, môi mỏng nhàng mân mân, còn nâng lên nụ cười thản nhiên.

      ta cười cái gì? Do có nữ nhân ngốc cho lần đầu, ngủ đêm với ?

      cỗ tức giận xông lên, muốn đạp cho ta tỉnh lại! Nhưng sau khi hành động có thể gây ra di chứng, vì đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hắc, nếu bị nhận ra, vậy như thế nào? Nhất định làm cho danh dự nhà họ Hắc mất sạch!

      ! phải nhân lúc này nhanh rời !

      Nhưng. . . . . . còn chưa tìm được quần thân thiết của mình. . . . . .

      Đúng lúc Hắc Tương Lăng nóng lòng, tầm mắt dời khỏi mặt ta, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy bên dưới cặp mông bền chắc đè lên mảnh vải màu trắng.

      Đó phải là. . . . . .

      Sắc mặt Hắc Tương Lăng trắng bệch hung hăng hít vào ngụm khí lạnh.

      Trời ạ! Quần lót mà mãi tìm được lại bị đè ở phía dưới cái mông của ta!

      chắc chắn dám mạo hiểm rút cái quần đó, nếu cẩn thận đánh thức ta, chẳng phải xấu hổ sao?

      Suy nghĩ ba giây đồng hồ, Hắc Tương Lăng quyết định buông tha, tay chân run rẩy mặc lại quần áo, đeo giày thể thao, cầm ví da chạy ra cửa, hoảng hốt mở cửa vội vàng rời .

      ************
      Last edited: 16/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.2:

      Bốn năm sau ——

      Do là bạn đại học kiêm ân nhân của Hắc Tuấn, dĩ nhiên Lôi Thiệu Đình đồng ý lời mời tham gia hôn lễ của Hắc Tuấn và Thôi Ân Hoài.

      Cố vấn quản lí xí nghiệp là lúc nhận được thư mời, dự án trong tay vừa đúng lúc tiến hành thuận lợi xong, lại có mấy ngày rảnh rỗi, mà lần rảnh rỗi này có thể bay đến Tokyo tham gia hôn lễ long trọng của vị quý công tử Hắc Tuấn này.

      Cứ như vậy, tới Tokyo.

      Hắc Tuấn còn trước, khi vừa xuống máy bay được tiếp đãi long trọng, từ lúc nhận điện thoại đến ăn cơm và ngủ lại được chiêu đãi cao nhất, toàn bộ đều là phong thái phô trương của xã hội thượng lưu.

      Ừm, vô duyên vô cớ kiếm được chiêu đãi miễn phí như kỳ nghỉ trong hai ngày, ngay cả nhà tiếp khách này, toàn bộ đều do Hắc Tuấn tự chi trả, nên Lôi Thiệu Đình cũng muốn lãng phí vô ích.

      ăn mặc quần áo thoải mái, gọi ly cocktail, tuấn đứng dựa vào quầy rượu hình vòng cung, cặp mắt sắc nhọn nhìn quầy rượu hình vòng cung tràn đầy phong cách kiểu Mĩ.

      "Tại sao người ở đây đều là đàn ông?" Trừ và người phục vụ rượu với người hầu bàn bên ngoài, còn lại tất cả đều mặc âu phục đeo caravat.

      "Lôi tiên sinh, nơi tiếp khách này đều để chiêu đãi riêng khách quý, những khách quý này phần lớn đều là đàn ông, cũng có số khách quý là những người phụ nữ xinh đẹp, nhưng hôm nay đúng dịp bọn họ đến." Người phục vụ đưa cho ly cocktail, cũng hoàn thành trách nhiệm trả lời.

      "Xem ra tôi tới đúng lúc." phụ nữ ở quầy rượu, thiếu phần cảm giác, có lẽ nên dời trận địa này mới phải, nếu như muốn ở đây đóng liệp diễm(1) chỉ sợ là thể thực được rồi." có mỹ nữ bồi, người uống rượu rất nhàm chán, tôi uống xong cái ly này, xin lỗi."

      (1) tên bộ phim AV của Trung Quốc (còn AV là gì …hắc hắc….)

      Xin lỗi người phục vụ, Lôi Thiệu Đình sảng khoái hơi cạn sạch ly cocktail, bỏ tiền boa lại xoay người rời .

      Hai tay đút vào túi phía sau của quần jean, huýt sáo, tiêu sái bước , ung dung tự tại lại trong hành lang dài sang trọng.

      Nhà tiếp khách sang trọng nhất của tập đoàn Hắc Đằng, có tổng cộng năm tầng, căn cứ theo giới thiệu của quản lý khách sạn này, trừ hai tầng phía để làm phòng cho bảy vi khách quý ra, ba tầng khác là gian phòng tiệc, gian nhà hàng Nhật, phòng ăn kiểu phương Tây, còn có quầy rượu, phòng tập Gym và SPA, và với gian hội nghị ở trung tâm.

      là nơi chỗ nào để chê, chỉ tiếc mình lại ở chỗ này, rất nhàm chán, làm chẳng có chút hào hứng .

      Nếu như vậy thể làm gì khác hơn là ra ngoài dạo chơi, dù sao trung tâm Tokyo có rất nhiều nơi để chơi đùa

      Bóng người Lôi Thiệu Đình cao lớn, mặc quần áo màu xanh lam tới trước thang máy, nhàm chán chờ thang máy. *****************chanchan*


      Thang máy xuống từ lầu , chỉ lát là dừng lại ở tầng lầu đứng, hai cánh cửa sáng bóng chậm rãi mở ra .

      nhấc chân về phía trước, đúng lúc này nhìn thấy trong thang máy còn có người khác —— người phụ nữ mà khắc sâu hình ảnh.
      "..., ——" đứng ở cửa thang máy, kinh ngạc trợn to mắt, nhìn mặc đồ công sở màu đen ưu nhã trong thang máy.

      Gương mặt mỹ lệ này, tư thái mê người này, chính là người phụ nữ trong trí nhớ của !

      Trời ơi! được gặp lần nữa!

      Lôi Thiệu Đình kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng dáng uyển chuyển hay xuất trong mộng, mấy năm qua luôn khát vọng có cơ hội gặp lại , trong đám người chỉ cần thấy bóng dáng tương tự , luôn vô ý thức đuổi theo để xác nhận, nhưng lại hụt hẫng —— tại, lại ngờ có thể gặp lần nữa, thực thể tưởng tượng nổi!

      "Tiên sinh, xin hỏi thang máy ?" Hắc Tương Lăng hiểu nhìn người đứng ở cửa thang máy, người đàn ông cao lớn này muốn vào vào, muốn lui cũng lùi." vào thang máy, làm phiền lui về phía sau chút được ?"

      ta làm gì dùng đôi mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn ? Điều này khiến Hắc Tương Lăng cảm thấy hơi bị mạo phạm.

      "Tôi muốn vào." Lôi Thiệu Đình cố đè xuống kích động háo hức, sải bước vào bên trong thang máy, cao lớn khiến thang máy rộng rãi lập tức trở nên hẹp, làm người ta có cảm giác tồn tại mãnh liệt."Tôi cũng xuống lầu ."

      Khát vọng nhiều năm rốt cuộc được thực , ngực Lôi Thiệu Đình kích động khó lên lời, vì vậy sau khi bước vào thang máy, ánh mắt nóng bỏng liền khóa thẳng khóa bóng dáng xinh đẹp kia, dời được.

      Vì người đàn ông này dựa vào rất gần, cặp mắt kia còn mãnh liệt nhìn chòng chọc, mặc dù Hắc Tương Lăng biết vì sao ta mang đến cho loại khó cảm giác kì dị khó có thể hình dung, nhưng ánh mắt mãnh liệt ràng kia khiến cảm thấy được tự nhiên, nhíu lông mày nhàng lui về phía sau bước.



      Chương 1.3:


      "Vị tiểu thư này, . . . . . . còn nhớ tôi ?" Từ ánh mắt nghi hoặc xa cách của , cùng với động tác lặng lẽ kéo khoảng cách ra, Lôi Thiệu Đình dám đánh cuộc, nhất định quên .

      Dù sao hình như đêm đó uống quá nhiều rượu,cả đêm đó kiện đánh lộn xảy ra trong quán mà còn ngây ngốc biết chạy trốn.

      Nhưng hôm sau sau khi tỉnh lại, dù sao cũng nên thấy khuôn mặt của chứ? Vì vậy cho dù Lôi Thiệu Đình nhận định có thể quên , nhưng trong lòng vẫn còn ôm tia hi vọng, hi vọng có thể nhớ tới mình.

      "Vị tiên sinh này, tôi nhận ra ." cũng biết vì sao phải nhớ chứ? Lông mày tỉ mỉ nhíu lên chặt, nhìn đèn số, hi vọng thang máy đến lầu nhanh lên.

      Ngoại hình người đàn ông này khá được, xem ra là soái ca, vóc người lại cao lớn thoải mái, là người đàn ông có điều kiện tốt, nhìn vẻ bề ngoài, cũng bài xích bị loại đàn ông này bắt chuyện, nhưng ta chuyện hơi kì lạ, khiến lặng lẽ lại lui về phía sau bước nữa.

      Đây là gian cuối cùng rồi, lui nữa chân của cũng đến tường thang máy.

      "Tôi biết mà nhất định em quên tôi rồi!"

      thất vọng là gạt người, dù sao đêm đó thân thể hai người phù hợp như vậy, mang cho loại cảm thụ tuyệt vời trước nay chưa từng có, làm cả đời cũng quên được.

      Thang máy đến lầu , Hắc Tương Lăng bước nhanh ra ngoài."Xin lỗi, tôi hiểu gì?"

      "Em hiểu lời tôi , tôi có thể giải thích tường tận." Lôi Thiệu Đình sải bước đuổi theo, thưởng thức nhìn mặc bộ đồ công sở ưu nhã mà đầy phong tình.

      Bị quấn lấy tha, Hắc Tương Lăng hơi nổi giận ngừng bước chân lại, ngẩng cao mặt kiêu ngạo nhìn ."Vị tiên sinh này, tôi nhớ có đắc tội với , nhưng có thể lại ở sở chiêu đãi này, chắc là khách quý của tập đoàn Hắc Đằng, vậy xin lấy lại phong độ khách quý nên có, đừng dùng loại kĩ xảo nhàm chán này đến gần tôi."

      Cho dù bề ngoài người đàn ông này xuất sắc mê người, thân phận địa vị cũng kém, nhưng cũng có nghĩa là người đàn bà nào cũng phải vào màn của ta.

      " phải tôi cố tình tiếp cận em, tôi chỉ là muốn giúp em nhớ lại, chúng ta từng ——"

      "Xin lỗi, muốn chuyện phiếm xin tìm người khác, tôi rảnh theo cùng." Cũng bảo ta đừng tìm loạn người mà bắt chuyện mà ta còn tiếp, Hắc Tương Lăng nhẫn nại tiếp tục nghe ta , quay đầu bước .

      nhanh đến ngõ đối diện, ngồi vào chiếc xe cao cấp của , nhanh chóng đóng cửa xe cũng khóa lại, hoàn toàn cự tuyệt Lôi Thiệu Đình.

      Lôi Thiệu Đình vội vàng sải bước đuổi tới gõ gõ vào cửa sổ xe.

      "Này! Em thể cứ rời như thế ——" tìm bốn năm rồi!

      Xe ầm ầm khởi động, nhanh vọt ra ngoài ngõ hẻm.

      Lôi Thiệu Đình chịu buông tha đuổi theo phía sau xe, chạy như điên ra đầu hẻm. Sau khi ghi nhớ số xe, ra đầu hẻm bắt cái tắc xi nhảy lên.

      "Đuổi theo chiếc xe thể thao màu xanh ngọc phía trước, biển số xe là . . . . ." nhất định phải làm cho nhớ ra là ai, vì là người phụ nữ duy nhất đời này động lòng!

      Trí nhớ đêm triền miên bốn năm trước kia, vẫn khắc sâu trong đầu , chưa từng quên .

      ************

      Hắc Tương Lăng lượn lung tung quanh thành phố, thậm chí cố ý lái xe vào bãi đậu xe dưới công ty của khách hàng, lại lái ra từ đầu cửa khác, còn cố ý lượn quanh mấy con hẻm , rồi chạy ra từ đường cái khác, tổng cộng tốn hơn giờ mới cắt đuôi được chiếc tắc xi theo dõi kia ra phía sau, trở lại nhà họ Hắc.

      Dừng xe xong, gục tay lái thở ra hơi to.

      Đợi đến khi khôi phục lại cảm xúc, lúc này mới cầm lấy cặp tài liệu, nhanh tới biệt viện bên trái của nhà chính.

      "Mẹ ~~" Khi Hắc Tương Lăng vào bên trong biệt viện, bóng dáng đáng lập tức đánh tới.

      mặc quần áo phim hoạt hình đáng này gọi là Hắc Mộc Hân, là con ruột thịt của Hắc Tương Lăng, năm nay hơn ba tuổi, là do lần ngoài ý muốn bốn năm trước khiến sinh đứa bé. *d0dle.q0y,.don*ch^anch^an*


      Vì đứa bé này, và cha làm cuộc kháng chiến, cuối cùng dưới ủng hộ của hai Hắc Tuần, bảo vệ đứa bé thuận lợi, hơn nữa còn sinh ra.

      Hắc Mộc Hân rất thông minh cũng rất khéo léo, người nhà họ Hắc đều rất thích , duy chỉ có cha vẫn ủng hộ đứa cháu này, nên bình thường Hắc Mộc Hân đều ở trong biệt viện với người làm, ít khi chạy đến nhà chính.

      "Hân nhi, hôm nay con có ngoan ngoãn ?" Hắc Tương Lăng ngồi chồm xuống, giao cặp tài liệu cho bà vú, ôm lấy con của mình, bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước qua đình viện xinh đẹp, vào trong nhà.

      "Có ạ." Hắc Mộc Hân vui vẻ gật đầu cái.

      Nhìn nụ cười vừa ngây thơ vừa đáng của con , tâm tình khẩn trương vừa bị người đàn ông xa lại hiểu sao lại đuổi theo, ngay lập tức trở thành hư .

      ôm con vào trong phòng chơi, chơi xếp gỗ cùng con , ôm Đại Hùng màu hồng đuổi theo ở trong phòng, con khiến quên hết những gì vui, để tìm lại tâm tình vui vẻ lần nữa.

      Bỗng dưng, điện thoại di động trong túi vang lên.

      "Hân Nhi ngoan ngoãn đó, mẹ nhận điện thoại." Giao con cho bà vú chăm sóc, Hắc Tương Lăng lấy điện thoại di động ra bên ngoài, đứng ở cửa nghe điện thoại." hai? Tìm em có chuyện gì ?"

      "Tương Lăng, buổi tối em ở nhà hả? mời vị bằng hữu ở Đài Loan về làm khách trong nhà, ta họ Lôi, chính là cái vị ở Đài Loan lần trước giúp đỡ công ty lấy lại tài liệu cơ mật, sau khi tan việc về thẳng tòa nhà khách, tự mình mời ta dự tiệc, hi vọng em cũng có thể ở đó, biết vị bằng hữu kia chút."

      " hai, chúng ta là người trong nhà, em định trở lại công ty xem chút, nhưng nếu hai hạ lệnh xuống như vậy em cũng thể đến đó chuyến." Nhìn thử chút, bây giờ là bốn giờ rưỡi, xem ra hôm nay có thể lười biếng mấy giờ rồi.

      "Cứ quyết định như vậy , bảy giờ tối gặp lại." Thống nhất với em xong, Hắc Tuấn lập tức cúp điện thoại.

      Vì sau hôn lễ ngày mai, châu Âu hưởng tuần trăng mật với vợ mới cưới Thôi Ân Hoài, thể tự mình cảm tạ Lôi Thiệu Đình tại tiệc, vì vậy tối nay đặc biệt chiêu đãi Lôi Thiệu Đình, để cảm ơn Lôi Thiệu Đình giúp tay lúc trước.

      tổ chức ở nơi tiếp khách của nhà, vì đầu bếp và nhân công của sở chiêu đãi bên kia cũng bận bịu chuẩn bị tiệc cưới ngày mai, muốn tăng thêm gánh nặng cho nhân viên sở chiêu đãi nữa, vì vậy đặc biệt mời Lôi Thiệu Đình đến Hắc Trạch dùng cơm, coi ta là thượng khách của nhà họ Hắc, cũng đủ mặt mũi cho Lôi Thiệu Đình.

      Ở đầu bên kia Hắc Tương Lăng sau khi cúp điện thoại, ưu nhã tới gian phòng của mình.

      Nếu tối nay có khách quan trọng đến, theo quy củ tiếp khách của nhà họ Hắc, phải mặc kimônô tham dự bữa tiệc, vì vậy vào phòng thay quần áo, mang bộ kimono trong hộc tủ, chọn lựa từng món .

      Thân là thiên kim nhà giàu, những thứ kimono đắt giá này đều do chính tay danh sư tạo ra, mỗi bộ ki-mô-nô đều là thủ công làm ra, giá trị xa xỉ, biến hóa theo mùa, ki-mô-nô đều có chuyên gia bảo dưỡng và thay thế kiểu mới nhất.

      tốn mười phút, chọn bộ ki-mô-nô màu tím nhạt có hình đào, sau đó trở lại phòng chơi với con , tầm năm giờ rưỡi ăn bữa tối với con bảo bối, mới để cho bà vú dẫn con .

      Hắc Tương Lăng mình trở lại gian phòng phòng thay quần áo, sau khi tắm rửa, tìm người đến giúp đỡ, giúp mặc quần áo vào.

      Tốn chút thời gian mặc ki-mô-nô phức tạp vào, phấn trang đậm mặt và kiểu tóc đều do mình làm.

      Đúng 7 giờ, khi ưu nhã rời biệt viện tiến về phía nhà chính hề biết khi mình xuất , số phận của có thay đổi quan trọng . . . . . .

      Last edited: 16/2/16
      hoadaoanh, Christhuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nhay ho thui

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1:

      Bước vào nhà chính, quản gia lập tức thông báo ở phía trước: "Tiểu thư, Lôi tiên sinh đến, tản bộ ở ngoài. Nhưng đại thiếu gia còn chưa trở lại vừa rồi đại thiếu gia gọi điện thoại về kẹt xe đường, sợ rằng phải nửa tiếng nữa mới có thể về đến nhà."

      "Được rồi, tôi lập tức ." Ngay sau đó Hắc Tương Lăng xuống hành lang, về phía sân trước.

      hai thể chạy về nghênh đón khách quý kịp thời, nên tiếp đãi thay để tránh tiếp đón khách được chu đáo.

      Mặc ki-mô-nô về phía sảnh trước tráng lệ rộng rãi, bây giờ là mùa hoa đào nở rộ, phong thái xinh đẹp lay động, cảnh sắc đẹp sao tả xiết.

      Mỗi người đến nhà họ Hắc làm khách quý, đều bị phong cảnh của đình viện được tỉ mỉ làm theo phong cách Nhật Bản hấp dẫn. Có thể có được tán thưởng của khách, bản thân là phần của nhà họ Hắc, dĩ nhiên đều cảm thấy kiêu ngạo vì nó.

      Mặc ki-mô-nô xinh đẹp động lòng người, Hắc Tương Lăng chậm rãi về phía người đàn ông cao lớn đứng ở dưới cây đào.

      Dáng vẻ Lôi tiên sinh cao lớn cường tráng như vậy, tư thế ta đứng ở đó là cao ngạo, trong lúc nhìn loại cảm giác quen thuộc lên trong đầu Hắc Tương Lăng, nhàng nhéo ngực .

      chậm lại, cái loại cảm giác kì dị đó càng đến gần bóng dáng to lớn cao ngạo này càng mãnh liệt.

      "Xin chào, tôi là Lôi Thiệu Đình ——" Lôi Thiệu Đình phát có người đến gần, mỉm cười xoay người nhìn người tới, vừa nhìn thấy, bỗng dưng đôi mắt sắc xảo kinh ngạc trợn to."Là em!"

      Trời ạ! Người truy đuổi hơn giờ, người phụ nữ hại chán nản trong suốt ba giờ, rốt cuộc lại bỗng xuất trước mắt ? !

      Đây cũng là gặp gỡ vô tình mà trời cao an bài, xem ra hôm nay được ông trời chiếu cố!

      "Lại là !" cũng đồng thời kinh hô, dung nhan tuyệt mỹ lên đầy vẻ kinh ngạc và kinh hoảng." chính là khách quý mà trai tôi mời tối nay, Lôi tiên sinh?"

      Đột nhiên rất hi vọng người trước mắt này là người trèo tường bò vào trong nhà họ Hắc mà phải là khách quý mà hai mời.

      "Đúng vậy, là tôi!" ra là em của Hắc Tuấn! Lôi Thiệu Đình rất vui mừng vì cuối cùng cũng biết thân phận của ."Trời cao an bài cho chúng ta gặp nhau ở đây, có thể thấy chúng ta rất có duyên phân, tôi thấy em đừng trốn nữa hơn."

      Dáng vẻ hoang mang sợ hãi của đáng ! Lôi Thiệu Đình ngờ trong ngày có thể thấy được hai loại phong tình bất đồng của .

      Lúc mặc đồ công sở kiêu ngạo già giặn, mặc kimônô lại xinh đẹp hấp dẫn, mà đêm bốn năm trước đó, dáng vẻ thanh tú của in dấu sâu trong ngực . . . . . . Ba bóng dáng ngay lập tức xuất trong mắt, vẻ đẹp, phong tình của càng làm khắc sâu ấn tượng.

      "Cái gì mà chạy trốn chứ? Tôi thích bị đến gần, mới tránh thôi." ta chuyện lạ, Hắc Tương Lăng cảm thấy nhức đầu."Nhưng nếu là khách quý của hai, tôi cũng thể đắc tội, cho nên xin Lôi tiên sinh đừng diễn tiết mục làm quen nhàm chán đó nữa, tối nay mong hưởng thụ chiêu đãi tốt thôi."

      để ý phải thể ưu nhã khi mặc ki-mô-nô, cũng để ý đạo đãi khách, tay xoa trán hơi đau, xoay người muốn rời .

      "Đợi ...!" Nhưng lại lên trước ngăn lại.

      muốn trò chuyện nhiều với ta chút nào, tiếp tục về phía trước.

      đuổi theo ."Tôi phải nhàm chám đến làm quen với em, em để tôi giải thích chuyện , tôi khiến em hiểu lầm lại tiếp tục hiểu lầm nữa đâu."

      Theo thái độ của xem ra quên mất chuyện đêm đó, mà hiển nhiên cũng quên mất .

      "Chúng ta quen, có gì để trò chuyện!" Cho dù bị theo sát, vẫn thẳng về phía trước quay đầu lại như cũ, định trở về biệt viện của mình.

      "Chúng ta rất quen thuộc, chỉ là em quên thôi!" ngờ làm khắc sâu trong lòng, lại quên mất triệt để như thế, điều này làm cho tự ái của Lôi Thiệu Đình bị thương, cũng tức giận nhất định phải để nhớ lại.

      "Rốt cuộc xong chưa?"Đột nhiên dừng bước quay đầu lại, dung nhan mỹ lệ tỏa ra lửa giận."Tôi với quen thuộc tí nào, mời phân ràng được ? !"

      "Vẫn chưa xong!" Con mắt sắc xảo nheo lại nhìn , tiếng phát ra từ kẽ răng, Lôi Thiệu Đình quyết định phải giúp lấy lại trí nhớ.

      "Hắc tiểu thư kiêu ngạo, tôi phải người đàn ông nhàm chán, tôi là người bốn năm trước trải qua đêm với em ở Yokohama. Đêm hôm đó, tôi kéo say rượu chạy ra hộp đêm, sợ bị đao của phần tử xấu chém thương, về sau em say đến bất tỉnh nhân , thể cho tôi biết em ở đâu, tôi thể làm gì khác hơn dẫn em trở về khách sạn tôi ở. Ngay trong đêm đó, em chủ động dẫn dụ tôi...xảy ra chuyện thân thiết da thịt, mà điều khiến tôi khắc sâu ấn tượng là —— đêm kia lại là đêm đầu tiên của em!"

      kinh người thốt ra từ trong miệng Lôi Thiệu Đình, Hắc Tương Lăng kinh ngạc đến thể phản ứng kịp, dung nhan xinh đẹp lập tức trắng xanh.

      Ngày đó bốn năm trước khi tỉnh lại hốt hoảng, vô dụng và hoảng sợ, đồng thời đến như thủy triều nhấn chìm ,d^d.l0e0q0u0y0d0o0n tỉnh táo lúc đầu đều biến mất, thân thể tự chủ run rẩy.

      ngờ số mạng lại trêu cợt người như thế, tối nay lại để cho gặp người đàn ông đó!

      " sao lại đến đây chứ?" Vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ của cùng với sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ phát run, tất cả đều rơi vào trong mắt Lôi Thiệu Đình."Tôi chính là người đàn ông đầu tiên của em."

      Giọng của giống như ma quỷ, đánh vào trong tai của , vang vọng biến mất, khủng hoảng khiến thể nhớ lại khuôn mặt bốn năm trước từ trong kí ức đó. . . . . .

      Hắc Tương Lăng cố gắng đè xuống hốt hoảng trong lòng, lấy lại tỉnh táo, nắm chặt tay, dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở ra lần nữa, dùng hết hơi sức của cơ thể tự với mình thể nhớ đến!

      Kí ức từ từ trở lại. . . . . . Ông trời! sai! Khuôn mặt của người đàn ông này rất giống với trong trí nhớ của ! Nhưng phần kí ức này bị cố ý lựa chọn quên lãng, nếu phải là ta kể lại chuyện cũ, vẫn nhận ra.

      "! Tôi biết . . . . . . vừa gì ở đây, tôi hoàn toàn nghe hiểu!" Hoảng sợ lùi lại hai bước, cắn môi về hướng ngược lại, lướt qua .

      Đời này có hai lần kinh hoảng quá mức đều do người đàn ông này ban cho, lần đầu tiên là vào cái đêm bốn năm trước kia, lần thứ hai là tại.

      thể ở chung với người đàn ông này lâu hơn nữa, tâm tình hỗn loạn của nhất định phải tìm chỗ để tỉnh táo lại.

      cần tỉnh táo suy nghĩ chút, đến tột cùng phải làm cái gì để đối phó với người đàn ông khí thế bức người này? Nhìn ta giống như người đơn giản, tự tin cùng với cảm giác hữu mãnh liệt của , tất cả đều khiến người khác thể bỏ quên.

      Hắc Tương Lăng muốn nhanh đến nhà chút, tự mình trở lại biệt viện, nhưng ki-mô-nô mặc người này khiến bước chân của bị hạn chế, cách nào quá nhanh được.

      "Em nghe hiểu, đêm hôm khắc sâu kí ức trong tôi, mà em thậm chí còn để lại vật chứng ở chỗ ! Em để lại cái áo lót viền tơ cùng quần lót màu trắng ——" sải bước đuổi theo, lời của từ đằng sau lọt vào trong tai .


      Chương 2.2:

      " bậy! ràng tôi cầm áo lót !" Dừng bước chân lại chút, xoay người sửa lại câu của ."Đáng chết!" Sửa đúng lời lại đồng thời khiến chuyện bị lộ, người luôn luôn ăn rất tốt như mà lại mắng nên lời.

      "Em nhắc nhở tôi lại quên mất, lúc ấy đúng là em chỉ để lại quần lót viền ren." Khoanh tay trước ngực, Lôi Thiệu Đình bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc.

      ngờ chỉ dựa vào thủ đoạn có thể moi ra lời của .

      " đáng giận!" Sắc mặt càng tái nhợt thêm, ảo não đến mức nghĩ đào cái hố để chui vào.

      "Em mới đáng giận. Ngày đó em nên ở lại, để chúng ta tỉnh táo đối mặt với nhau, nhưng em lại lựa chọn mất, lựa chọn quên lãng cả đêm tốt đẹp đó." Đêm hôm đó khác biệt đến cỡ nào, khi đó hôn triền miên, ôm đến phù hợp và tuyệt vời như thế.

      vốn nghĩ tiến thêm bước để quen biết , thậm chí cực kỳ muốn cùng đối tượng tình đêm này chính thức quen nhau, nhưng lại tiếng nào rời mất, để duyên phận của hai người chỉ duy trì ngắn ngủn trong đêm.

      Vì có thể gặp lần nữa, khi đó ở lại Yokohama thêm hai ngày, thậm chí liên tục hai buổi tối chờ đợi ở hộp đêm mà hai người gặp nhau, kết quả lại làm người ta thất vọng, xuất .

      "Chỉ tính riêng với tôi , tôi cũng hoàn toàn quên rốt cuộc đêm hôm đó xảy ra chuyện gì. Lôi tiên sinh, nếu là quân tử, tại sao có thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn? biết tôi uống say rồi, say đến bất tỉnh nhân , lại còn kéo tôi lên giường? ! biết , vì cái đêm hoang đường đó, tôi bị khiển trách bao nhiêu?" Vốn chỉ là tình đêm hoang đường, là quá khứ thi coi như xong, ngờ lại mang thai ngoài ý muốn, khiến bị cha trách mắng.

      "Em cho rằng tôi cự tuyệt sao? Đêm hôm đó tôi thậm chí ngủ ở ghế sa lon, lại bị em dây dưa đến, cởi hết y phục nhảy múa thoát y hấp dẫn, còn nhào tới cởi quần áo của tôi, quấn lấy muốn hôn tôi, sờ thân thể của tôi. Hắc tiểu thư thân ái, tôi là đấng mày râu bình thường, dưới loại tình huống này, nếu tôi cự tuyệt nữa, vậy tôi nên bệnh viện làm kiểm tra rồi."

      Kí ức đêm hôm đó vẫn còn mới mẻ, dây dưa, vẻ kiều diễm của , hấp dẫn rồi lại trộn lẫn với phong tình ngây thơ, coi như có ý chí cứng như sắt cũng khó ngăn cản được.

      Hắc Tương Lăng lập tức ngây ngốc! Cảm giác đỉnh đầu có bầy quạ đen kêu cạc cạc bay qua.

      ". . . . . . láo đúng ?" cởi hết quần áo nhảy múa thoát y? ! Làm sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy?" đừng cho là tôi hoàn toàn nhớ được, tùy tiện bịa chuyện, cái này quá biến thái rồi!"

      "Lôi Thiệu Đình tôi chưa bao giờ dối, nếu vừa rồi tôi có nửa câu dối trá, tình nguyện bị sét đánh!" giơ tay lên, thề.

      Đôi mắt đẹp trợn to , Hắc Tương Lăng vừa kinh ngạc, còn tức giận và xấu hổ.

      ta lại dám thề, cách khác như vậy —— điều ta đều là ? !

      Trời ơi ~~ trời ạ! Làm sao ngây thơ lại mất thể diện như vậy?

      giây trước dung nhan tuyệt mĩ còn trắng bệch, ngay lập tức chuyển thành xấu hổ đỏ hết mặt, hai tay áp lên gò má nóng hổi của mình, ngượng ngùng đến muốn ngất .

      "Em vẫn ổn chứ?" Nghiêng người tới trước, cúi đầu nhìn , trong ánh mắt còn tràn đầy quan tâm."Dáng vẻ của em nhue muốn té xỉu vậy, có muốn tôi đỡ hay ?"

      xong, lo lắng vươn tay.

      đến gần bước, bị sợ lùi lại mấy bước, giống như là vi khuẩn gây bệnh siêu cấp vậy.

      " cần! Tôi phải bị dọa sợ!" được! thể ở chung với ta thêm giây đồng hồ nào nữa, phải rời , cần tỉnh táo."Lôi tiên sinh, xin tha thứ cho vô lễ của tôi, tại tôi có cách nào để gượng cười tiếp đãi , mời tự nhiên thôi."

      Xoay người rời , kinh hoảng có cách nào mang ra đạo đãi khách của nhà họ Hắc với vị khách quý mà hai mời này.

      Lúc này Lôi Thiệu Đình đuổi theo nữa, d.d.00lequydon00 nhìn dáng vẻ kinh hoảng quá mức của , rất đau lòng.

      Cứ để cho tỉnh táo suy nghĩ kỹ lại , dù sao cũng đến gần như thế, cũng biết được thân phận của , từ nay về sau sợ có cơ hội gặp mặt với nữa.

      Còn tưởng rằng cả đời này cũng chỉ có duyên phận đêm đó với , ngờ tới Tokyo chuyến, lại bất ngờ gặp được , đây là do trời an bài thôi.

      Trong đầu nhớ lại hình ảnh tốt đẹp của , nhớ lại phong tình đến mê người của , tại là bóng hình thanh mát tươi đẹp của —— càng thêm hấp dẫn hơn cả trong trí nhớ.

      Khóe miệng Lôi Thiệu Đình cười cười, quyết định chắc chắn phải cố gắng theo đuổi ! Duyên phận gặp lại nhau lần này, tuyệt đối cho phép mình bỏ qua.

      Sau khi quyết định sau, tâm tình trở nên vui vẻ tản bộ trong đình viện, nhàn nhã chờ đợi Hắc Tuấn xuất .

      Lần này, nhất định đưa người phụ nữ khiến nhớ thương tận bốn năm theo đuổi đến tay!

      ************

      bộ lễ phục màu vàng kim Saint Laurent, làm cho dáng người Hắc Tương Lăng càng thêm mê người.

      Đường cong hoàn hảo, bộ ngực tròn trịa cùng với vòng eo tỉ mỉ, chân thon dài dưới làn váy mang giày cao gót màu vàng, diễm lệ lại mang vẻ đẹp lạnh lùng trong trẻo, như vậy đương nhiên trở thành tiêu điểm của tất cả đàn ông là khách tham gia.

      Bản thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Hắc, Hắc Tương Lăng, là trong những người thừa kế của "tập đoàn quốc tế Hắc Đằng", từ thân phận và vẻ đẹp của , đều khiến trở thành tiêu điểm để mọi người chăm chú và bàn luận.

      Bất kể là kinh diễm, ái mộ, hoặc là ánh mắt ghen tỵ, đều trở thành thói quen, nhưng hôm nay giống như vậy!

      Hắc Tương Lăng mực trốn tránh ánh mắt từ người đàn ông, ánh mắt nóng bỏng lại mang hàm ý đặc biệt.

      Từ khi hôn lễ của hai Hắc Tuấn bắt đầu, cho đến khi buổi lễ kết thúc, tất cả khách đều từ phòng tiệc chuyển tới sảnh, đều có loại cảm giác đứng ngồi yên.

      Cả ngày cũng dám quay đầu nhìn về phía phương hướng của ánh mắt kia, chỉ mong được nhanh chạy .

      Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, Hắc Tương Lăng xách váy vội vã bước ra sảnh tiếp khách, tới phía cửa an toàn.

      cố ý thang máy, đổi sang lối thoát hiểm, vì hy vọng có thể thoát khỏi khả năng bị Lôi Thiệu Đình bắt gặp.

      trốn, bởi vì từ tối hôm qua đến bây giờ, ta vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu , khiến vẫn ở trong trạng thái hốt hoảng.

      Khí thế của ta, bộ dáng tràn đầy tự tin, còn có ta có cách nào có thể tiếp nhận, cũng làm cho cảm thấy vô cùng lo lắng xấu hổ.


      Chương 2.3:

      Bốn năm qua, đều cho rằng Hân Nhi chỉ là của riêng mình, cũng nghĩ là thể nào chạm mặt nữa với ta được nữa, có thể vẫn sống cuộc sống thuận lợi như vậy, nhưng tối hôm qua khi xuất làm nhiễu loạn bình tĩnh như nước hồ thu của .

      Người đàn ông này khác với tất cả những người đàn ông khác mà gặp qua, làm cho có cảm giác bị xâm chiếm mạnh mẽ, sức quyến rũ phái nam đặc biệt của ta làm người khác khó quên, tự tin của càng làm cho cảm thấy vô cùng sợ hãi. . . . . . người đàn ông như vậy nếu biết tồn tại của Hân Nhi, ta tuyệt đối buông tay.

      Thân ảnh yểu điệu màu vàng kim nhanh chóng bước , nghĩ mình nhất định có thể né tránh thuận lợi, nhưng điều ngờ tới chính là, khi rời bữa tiệc, Lôi Thiệu Đình lập tức đuổi theo.

      Bước của vừa lớn lại ổn định, muốn đuổi kịp bóng người xinh đẹp đằng trước khó khăn chút nào.

      Hắc tương lăng phía trước, khi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau thân thể khẽ cứng lại, kinh hoàng quay đầu lại nhìn cái.

      Vừa nhìn thấy, khuôn mặt xinh đẹp trứng khẽ trắng bệch, nàng gần như lập tức căng chân chạy như điên, đẩy cửa thoát hiểm ra rồi nhanh chóng vào bên trong; định chốt cửa an toàn lại, đây là phương pháp duy nhất có thể né tránh .

      Lúc Hắc Tương Lăng xoay người chốt then lối thoát hiểm vào Lôi Thiệu Đình nhàng đuổi theo, giơ tay chặn của, linh hoạt lắc mình, bất chợt ở trong lối thoát hiểm, tới cầu thang có người lại.

      "Tôi đáng sợ như vậy sao?"

      "...tại sao lại đuổi theo tôi?" Sợ hãi trừng mắt với , Hắc Tương Lăng có loại sợ hãi thầm đối với ; phải bởi vì từng có tình đêm giữa hai người bọn họ, mà là sợ sau khi biết được tồn tại của con Hắc Mộc Hân, làm ra hành động bất lợi với ."Lôi tiên sinh, cảm thấy hành động như vậy của quá vô lễ sao?"

      Cho dù hơi sợ hãi khi đến gần, Hắc Tương Lăng vẫn dũng cảm chống đỡ.

      "Tôi biết tôi chạy đuổi theo em đúng là hơi vô lễ, nhưng. . . . . . em giải thích địch ý đối với tôi, còn cố ý trốn tránh tôi, cũng rất có tác phong rồi?" Nhìn nhượng bộ lùi lại, dáng vẻ nhìn như là quái vật, nội tâm vô cùng thoải mái, ánh mắt lộ ra tia kiên nhẫn.

      "Nếu phải hiểu vì sao đuổi theo tôi...cần gì tôi phải trốn tránh?" Là ta vô lễ trước, lại dám có tác phong, còn phải bởi vì ta đột ngột đuổi theo sao?

      "Tôi chỉ muốn chuyện với em, em có cần phải tránh tôi như vậy ?" Ánh mắt của thậm chí muốn nhìn , nhưng lại có thể chuyện với người đàn ông khác, điều này làm cho ăn hơi nhiều dấm.

      "Chúng ta có lời nào để ! Lôi tiên sinh, tôi có việc nên phải rời trước, từ giờ trở đừng theo tôi nữa...tôi muốn quen biết thêm với , cũng muốn có bất kỳ dây dưa rễ má nào với , mời ——"

      "Tôi làm được!" còn chưa xong, quăng ra câu từ chối lành lạnh.

      " ——" tức giận thở hổn hển, đôi mắt đẹp lóe lên hai ngọn lửa nho .

      "Tôi muốn theo đuổi em." thẳng thắn nhìn , coi như nhìn vẻ mặt tức giận đến sắp hỏng của ."Cái đêm bốn năm trước kia là lúc duyên phận của chúng ta, nếu dien0da^n0le0quy0do^n0 lúc ấy em chọn rời , tôi lập tức theo đuổi em. Mặc dù muộn bốn năm, nhưng sao, tôi tin trời cao nếu an bài chúng ta gặp nhau, thể giữa chúng ta có duyên phận đặc biệt."

      Trong con mắt đem thâm thúy của , lên ánh mắt nóng rực.

      bị câu "Giữa chúng ta có duyên phận đặc biệt" dọa khiến trái tim rung động mãnh liệt.

      Chẳng lẽ tối qua hai lời gì nên với ta sao?

      thể nào! hai tùy tiện nhắc đến chuyện riêng của với người ngoài, liên quan đến tồn tại của Hân Nhi, ở nhà họ Hắc là bí mật thể công khai ra ngoài.

      Bởi vì cha hi vọng có thể tiếp nối, cùng gánh vác trách nhiệm của tập đoàn Hắc Đằng với hai, nên trong khi giữ thân phận phó giám đốc tập đoàn phải tránh để người ngoài biết tồn tại của Hân Nhi.

      "Hắc, đừng sợ hãi! Lôi Thiệu Đình tôi tuyệt đối phải là cái tên háo sắc gì, tôi là bạn học thời đại học của trai , bối cảnh tuyệt đối trong sạch, mở công ty cố vấn ở Đài Loan mặc dù có thanh thế to lớn như tập đoàn Hắc Đằng, nhưng dù gì cũng là công ty tinh , nếu xét điều kiện chắc chắn có tư cách theo đuổi vị Đại tiểu thư Hắc gia dễ lung lay này." Lôi Thiệu Đình chỉ đến nghiệp của mình, lại Lôi gia ở Đài Loan cũng có tài sản và thanh thế kinh người.

      Sau khi du học từ Mĩ về, kiên trì thoát khỏi nghiệp khổng lồ của cha, mình gây dựng nghiệp, là cố vấn kiêm ông chủ của công ty. Trải qua mấy năm cố gắng, công ty của từ từ lớn mạnh, bây giờ là công ty cố vấn nổi tiếng ở Đài Loan, ít tập đoàn nổi danh tranh nhau mời đảm nhiệm vai trò cố vấn.

      " chuyện với ngươi khác khách khí chút ! Muốn theo đuổi tôi lại còn phê bình tôi? ! Ta chỗ nào tốt chứ? chuyện như vậy ai dám để theo đuổi?"

      Người này chuyện rất đáng đánh đòn, ngỏ lời muốn theo đuổi , mà còn phê bình ? !

      "Ý của em là, chỉ cần tôi chuyện khách khí, là có thể đuổi theo em?" Nhìn dáng vẻ tức giận của , có loại phong tình đặc biệt."Thưa Hắc tiểu thư xinh đẹp dịu dàng lại rất dễ nổi giận, tôi lập tức chỉnh sửa, xin đừng để lời tôi vừa ở trong lòng."

      Lôi Thiệu Đình hài hước nâng khóe môi, là muốn tức chết .

      "Hừ!" Quả nhiên, tức giận đến gương mặt đỏ hồng, thở phì phò xoay người bước xuống cầu thang, muốn phản ứng với nữa.

      "Thôi thôi thôi, đừng nữa tức giận! Hôm nay em xinh đẹp như vậy, nhưng lại chưng ra mặt lạnh như vậy dọa đàn ông sợ đấy." Thân thể cường tráng tuấn tú nhàn nhã bước đuổi theo, đến bên cạnh sóng vai mà .

      "Tôi bị em dọa sợ rồ cách xa tôi chút, đừng lại gần tôi." chuyện quả rất đối lập, nếu mặt lạnh của dọa sợ, làm sao lại giống như kẹo cao su dính chặt lấy ?

      "Tôi cũng bị dọa sợ lắm, trái tim của tôi đặc biệt mạnh mẽ đó." sát sau xuống lầu.

      lưu tình chút nào : "Da mặt rất dày, tất nhiên là ngươi người đặc biệt rồi."

      "Hắc, xem ra em rất hiểu tôi nha." ngờ lại cực kì đắc ý.

      " là ——" bị chọc đến dở khóc dở cười, ngừng bước chân lại, nhức đầu quay lại trừng .

      "Sao vậy? Thấy tôi vô cùng tuấn tú đúng ?" nhếch miệng cười tiếng, răng trắng bóng."Tôi biết tôi là người rất có sức quyến rũ của đại soái ca, Hắc tiểu thư thân ái, em thừa nhận ! Em bị tôi hấp dẫn rồi đúng ." chính là khẳng định, tự tin mười phần.

      "Tôi. . . . . ." Nhìn thần thái phấn khởi, nụ cười tự tin của ta, nhìn ngũ quan thâm thúy mê người, nhìn ánh mắt hài hước nhàng của , từ người nhìn thấy bóng dáng của con Hắc Mộc Hân.

      Hắc Mộc Hân bướng bỉnh lại vui vẻ, cực kỳ giống !

      Bóng dáng hai cha con chồng lên nhau, Hắc Tương Lăng bất chợt hơi hoa mắt, tâm tư càng thêm hỗn loạn.

      "Nếu bị tôi hấp dẫn rồi, có chịu thưởng cái, hẹn hò với tôi buổi hay ? Ít nhất là so với ở Đài Loan chúng ta gần nhau hơn, sau lần gặp mặt cũng đến mức quá xa lạ, hơn nữa hôm nay tất cả khách quý tham dự lễ cưới tôi đều biết, trừ chú rễ cùng dâu ra, em là người duy nhất tôi biết...nếu em để ý đến lời tôi , vậy tôi đành trở về phòng ngủ ngon, vượt qua đêm nhàm chán lại nhàm chán thôi, ai ~~" giả bộ đáng thương, làm bộ mếu máo.

      Cái bộ dáng kia y hệt như dáng vẻ lúc con Hắc Mộc Hân làm nũng với , khiến trái tim Hắc Tương Lăng hơi rung rung, hốc mắt đỏ lên, lập tức xuất nước mắt.

      ". . . . . . vì đồng tình với tôi mà muốn khóc chứ?" Lôi Thiệu Đình ngây ngô hồi.

      "Tôi bị sao mà muốn đồng tình với ? Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy mắt thoải mái, hơi ngứa chút. . . . . ." Vội vã tùy tiện lý do, Hắc Tương Lăng nhanh chóng xoay người, cố gắng đè nén cảm xúc xuống.

      Nhìn bóng lưng của , Lôi Thiệu Đình tình huống tại, cũng thêm nữa.

      lấy ánh mắt quyến luyến nhìn , khắc sâu bóng dáng trong trái tim hơn.

      Hết chương 2.
      hoadaoanh, suna2304Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :