1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thuận tay dắt ra một “ bảo bảo ” - Dương Dương (146/152)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thuận tay dắt ra “ bảo bảo ” (顺手牵出个“宝宝”来)


      Tác giả: Dương Dương (洋洋)
      Thể loại: cổ trang, hài, HE

      Số chương: 152 chương chính văn + ngoại truyện

      Dịch: Shinku [Tiêu Dao cốc chủ]

      Tốc độ: đọc đến đâu edit đến đó.

      Nguồn: http://tieudaococ.wordpress.com/





      Giới thiệu sơ lược:​

      Truyện này đọc cười đau ruột. Nữ chủ thông minh, nghịch ngợm, hơi vô sỉ chút.

      Nữ chủ 14 tuổi lần đầu làm nhiệm vụ, vô tình thấy có trai đẹp bị hại hạ xuân dược, nàng hi sinh thân mình cứu trai, còn được khuyến mãi cái bảo khố , làm sư phụ hận thể tử.

      Nàng 18 tuổi, với nhiệm vụ tìm papa cho bảo bảo, lăn lộn gian hồ. Nàng cấp thuốc giúp bạn thân kiếm được chồng đẹp trong mộng, ngờ đâu hại người thành hại mình , nàng bị trai cấp ăn sạch , 1 lần – 3 lần – n lần (suốt đời)

      Ghi chú: giới thiệu là ta trích trong tangthuvien.

      Giới thiệu 1

      Sư:” ! là của ai? “

      Tiểu: ” Sư phụ, cái gì của ai? “

      Sư: ” Tiểu Tiểu, ngươi còn biết xấu hổ mà hỏi ta cái gì của ai? là ai làm cho ngươi lớn bụng? “

      Tiểu: ” Sư phụ, con mang thai rồi ôi….” Tiểu Tiểu cao hứng

      Sư: ” Đủ rồi! Tiểu Tiểu, ngươi , hài tử này là của ai? ” cắt đứt lời nàng, lão nhân nghiêm khắc hỏi

      Tiểu: ” úi, sư phụ, hài tử là của con hả? ” mở to đôi mắt lấp lánh, Tiểu Tiểu hiểu hỏi ” hài tử ở trong bụng con, phải của con của ai? “

      Sư: ” Ta hỏi cái này, ta hỏi cha của hài tử là ai? “

      Tiểu: ” Con biết, con thấy lớn lên rất soái, thân lại trúng mị độc, dù sao con cũng bị thiệt hại gì, liền thay giải độc… “

      Sư: Ô ô, thân là thần thâu (thần trộm), tuyệt phản đối việc thuận tay dắt dê, chẳng qua cũng chỉ là dắt dê dắt bò mà thôi, dắt thêm tiểu hài tử lại vui chút nào

      Tiểu: ” Sư phụ, Thấu Tiên (tiên trộm) có phải Thần Thấu tiên tử ? tên rất có ý thơ nha…”

      Sư: ” phải! ” cắt đứt mộng tưởng của nàng, lão nhân triệt để thất vọng ” Thấu Tiên chính là đại tiên mà Thần Thâu dạy ra! ra ngoài đừng có là đồ đệ của ta đấy nhá! “

      Nhiệm vụ đầu tiên, đến hoàng cung trộm tranh, kết quả là hảo tâm vì người khác giải độc, ngay đến chủng của người ta cũng trộm về đây, làm cho sư phụ tức gần chết.

      Bốn năm sau xuống núi, đến kinh thành ngây người vài ngày, bị bắt làm thế thân cho người khác, đến hoàng cung làm Tiên phi gì đó.

      Tiên phi Tiên phi , tốt xấu gì cùng với tên Thấu Tiên của nàng có chữ giống nhau, hơn nữa ba tháng vạn lượng bạc vào túi, cuộc sống như thế tìm được ở đâu chứ, nàng miễn cưỡng tiếp nhận…

      Nhưng tên hoàng đế đáng ghét này cứ gọi là Thụy Tiên (thụy = ngủ)

      Khuê danh của người ta gọi là Thủy Tiên cơ mà?

      Ngày đầu hồi cung, bị biếm vào lãnh cung, nàng cười cười, đúng lúc để hoạt động gân cốt

      Cơm đưa tới phải ôi là thiu, nàng thét chói tai, đúng lúc đề phòng mình để khỏi quên mất sở trường của mình.

      Phi tử đến bái phỏng, đưa tới chậu hoa độc, nàng cao hứng đến khóc chảy nước mắt, ngày thứ hai, mặt các phi tử thành đầu heo

      Hoàng thượng đến đây nhục nhã nàng, nàng hưng phấn nhào tới, kết quả hoàng thượng làm môn thần (thần giữ cửa) cả đêm.

      Thái hậu triệu kiến nàng, phạt nàng trong ba ngày chép trăm lần cung quy, nàng sau khi trở về mỗi ngày đều ngủ ngon, cuối cùng chỉ giao ra tờ giấy…

      Hết cách, mời các triều thần tới, tổ chức yến tiệc mời chúng phi, khiến nàng biểu diễn tài nghệ lộ ra cái xấu:

      Cầm: hiểu

      Kỳ: biết

      Thư: học

      Họa: biết xem

      Nữ công: chưa cầm qua kim

      Vậy ngươi biết cái gì?

      Nàng vỗ vỗ cái bàn, hét lớn tiếng:

      ” Mẹ kiếp, các ngươi đừng khinh người quá đáng, nãi nãi ta chơi nữa “

      Người bay ra ngoài, cái nội khố màu vàng bay lên đầu hoàng thượng, tiếng cười duyên ” lo trông trừng nội khố của ngươi ! Thấu Tiên đây! ” (nội khố: ta nghĩ chắc là đồ lót, hắc hắc )

      Hoàng thượng đỏ mặt thiếu chút nữa chui xuống bàn

      Hoa:

      Nữ tử đâu tiên ta động tâm, lại phải thay thế muội muội tiến cung

      Đáng hận là, chính mình cư nhiên có đường cự tuyệt

      Ba tháng, chỉ ba thàng thôi mà

      Nàng có thể an toàn mà ra ?

      Sau khi ra ngoài, tại sao cùng nàng, lại có khoảng cách nhiều như vậy?

      Kỳ:

      lần thắm người thân, trở lại cứ cảm thấy nàng thay đổi ít

      Mà mùi hương tự nhiên người nàng hiểu sao luôn làm cho thấy thoải mái

      Bởi vì nàng đến

      Hậu cung mỗi ngày đều phát sinh rất nhiều tình huống

      Muốn để ý đến nàng cũng rất khó

      Hảo tâm nhìn nàng , cư nhiên dám để làm môn thần cả buổi tối

      Mấy phi tử hầu hạ nàng, ai ai cũng tranh nhau đến đây cáo trạng

      Ngay đến người luôn ăn chay niệm phật như thái hậu, cũng bị nàng làm cho tức gần chết

      Ghê gớm nhất chính là, lúc bản thân bắt đầu nàng

      Nàng lại nàng chỉ là khách mời?

      Ba tháng vạn lượng bạc so với lương tháng của nhất phẩm đại thần còn cao hơn

      Ô ô, vậy trẫm cũng muốn thuê nàng được ?

      Còn nữa, Điểm Điểm đáng đó rốt cuộc là chủng của ai vậy?

      (shinku: kia là lời tự bạch của hoang thượng đáng iu ^^!)

      Lân:

      nụ cười thuần khiết, hề báo trước mà tiến đóng vào tâm điền của mình

      Lúc muốn nắm bắt, nàng lại trở thành hoàng tẩu của mình

      ràng biết là giả nhưng lại thể vạch trần

      Đến lúc bị trảm (chém đầu), mới biết nàng còn có Điểm Điểm đáng

      Điểm Điểm kia lớn lên có chút giống mình nha

      Có phải con của mình nhỉ?



      Sóc:

      Đầu năm nay mấy tên tiểu thâu là lớn mật

      Ngay cả đường đường là vương phủ mà cũng dám xông tới

      Muốn nhìn trộm bổn vương tắm chắc?

      Sau khi bị bắt cư nhiên dâng đôi môi thơm nóng bỏng lên

      Ngay lúc bản thân thần hồn điên đảo, dục hỏa thiêu đốt cư nhiên lại điểm huyệt mình rồi chạy trốn

      Tội nghiệp cho mình chỉ có thể…..

      Cái này, tốt hơn

      Ta mà cũng dám trêu chọc? xem ta như thế nào thu thập nàng!​


      _________________


      Cáo lỗi: đây phải văn án của truyện “bảo bảo”, mà của 1 truyện khác cùng tác giả, xin cáo lỗi vì sơ sót này!!!!
      văn án 2

      [Thụy phi]

      tiến cung liền thân thể khỏe, nhưng sắc mặt hồng nhuận của nàng có chỗ nào giống bị bệnh chứ.

      Hận nàng lứa gạt, mặc kệ tấm thân xử nữ của nàng, điên cuồng muốn nàng đêm

      ngờ nàng lại ngủ đến bảy ngày?

      Nghiêm trọng thế sao? vậy phong nàng làm Thụy phi !

      Lạnh nhạt như nàng

      Nghịch ngợm như nàng

      Vô vị như nàng

      Kiên cường như nàng

      Háo sắc như nàng

      Hay thay đổi như nàng, lại khiến cho vương tàn bạo bị mê hoặc, say mê

      Khiến vương gia đa tình động tâm, thương tiếc

      Khiến cho trạng nguyên tài hoa hơn người trong mắt thể chứa thêm bất kì người nào khác

      Nàng cố tình sao?

      Nàng có bệnh sao?

      Ngay đến thái y cũng nhìn ra điểm dị thường của nàng

      Vì sao càng ngày càng quyến luyến chiếc giường đó?

      Từ ngày đến ba ngày đến nửa tháng, ai có thể kéo nàng khỏi giấc mộng?

      Tám tuổi bị tiên đoán là sống quá mười tám tuổi

      Mười năm nỗ lực của phụ mẫu cũng ngăn trở được kết cục ngủ chết của nàng

      Nhịn đau thương tiễn đến dị giới chẳng qua chỉ là để tranh thủ thời gian ba năm

      Ba năm mà thôi, hà tất tính toán làm gì?

      Cuối cùng cũng rời

      Đổi thân thể

      Đổi thân phận

      Nhưng nó vẫn cứ theo mình

      được động tâm

      Lúc nên , tại sao trong lòng lại nỡ? tại sao trong lòng còn lưu luyến?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mở đầu : Thiên hạ đệ nhất thần trộm

      Đây là thời đại có ghi trong sử sách

      Thiên hạ lúc đó, vốn là ba nước đỉnh lập, bởi vì thực lực của ba nước hơn kém nhau là mấy, thiên hạ cũng thái bình. các tiểu quốc chung quanh phụ thuộc vào những nước lớn mà sống, bách tính cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

      Vệ Phong —— là nhân vật khiến tất cả các nước đều đau đầu, nhưng trong mắt bách tính giống như vị thần để cung phụng, là người lấy việc trộm đạo làm nghề nghiệp, được mọi người xưng là thiên hạ đệ nhất thần trộm. Nhưng từ trước đến nay trộm của người tốt, trộm của quan tốt, chỉ xuống tay với bọn tham quan. Chỉ cần có tiền, ai cũng có thể mời được , nhưng nếu như ngươi muốn làm những việc thương thiên hại lý, khiến ngươi trở nên thân có phân văn (nghĩa là ra tay trừng trị đó mà).

      Nhưng tham quan đời này lại rất nhiều, mà hoàng đế cao cao tại thượng có mấy ai nghe được tiếng lòng của lão bách tính? lúc trở thành đối tượng truy bắt của mọi quốc gia, dân chúng lại khẩn cầu, khẩn cầu cho có thể sống bình an….

      Nhưng thế gian phải chuyện nào cũng theo ý muốn của con người được, ba năm trước, được xưng là thần trộm vẫn là bị quan phủ bắt được. Nghe , lúc đó hoàng thượng đích thân dự thẩm, đích thân dụng hình, nhưng vẫn tuôn ra những lời lẽ chính nghĩa vạch tội bọn tham quan. Kết quả, số quan viên đó vẫn ngồi vững vàng, lại bị người ta tàn nhẫn chặt đứt gân tay gân chân, bị phán trảm hình (tội chém đầu).

      Ngày hành hình hôm đó, bầu trời bóng mây tại thời khắc sắp bị hành hình mây đen ùn ùn kéo đến, bách tính tập trung tại nơi hành hình cầu xin mạng sống cho , nhưng hoàng thượng vẫn cứ theo ý mình hạ lệnh chém đầu….

      Ngay gần lúc ngàn cân treo sợi tóc, bóng đen vụt đến, dám từ trong tay hoàng thượng, đại thần và mấy ngàn binh sĩ cứu thoát , làm cho hoàng thượng tức muốn xỉu.

      Từ đó về sau, thấy lộ diện nữa, có ai biết còn sống hay chết, mà bách tính bởi vì thời gian chậm rãi trôi qua, cũng dần dần lãng quên người này, chỉ ngẫu nhiên khi có những lão nhân nhắc đến , khuôn mặt lộ ra vẻ kính nể.


      _________________

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Mơ hồ thấu tiên

      Tuyệt Tình Sơn

      Tuyệt Tình Sơn là ngọn núi cao nhất ở Dực Nhật quốc, nó cách kinh thành xa lắm, nhưng bởi vì địa thế núi dốc đứng, khó leo lên mà có rất ít người leo lên đỉnh núi, lâu dần, ngọn núi này trở nên ít người đến, mà dưới sườn núi bởi vì ít người lui tới mà trở thành nơi thường xuyên có dã thú hung mãnh. năm ngẫu nhiên có hai ngươi đến sườn núi, thường trở thành mỹ vị trong bụng dã thú. Chính vì thế, trong thời gian dài, còn ai dám đến Tuyệt Tình Sơn nữa, Tuyệt Tình Sơn chân chính trở thành mọt ngọn núi hoang!

      Ai cũng ngờ đến, đỉnh Tuyệt Tình Sơn, có loại tình huống như thế nào đây? đỉnh núi có cái lỗ trũng xuống, sâu hơn hai trăm mét, bên trong tuy rằng phải rất rộng, nhưng bốn mùa đều ấm áp như xuân, hằng năm đều có tiếng chim hương hoa, trong căn phòng đá lớn lắm có hai người ở trong đó, vị lão nhân thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi hạc phát đồng nhan (tóc bạc nhưng trông vẫn trẻ) và tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi thanh tú động lòng người.

      Vị nương đó lúc này cúi đầu, đứng trước mặt vị lão nhân, bên dưới chân nàng là con lang (sói) toàn thân màu đen đôi mắt sáng long lanh, trong mắt của con lang tia hung dữ, giống như chú chó ôn thuận ngồi xổm bên cạnh vị nương, tay quấn quanh bởi con tiểu xà (con rắn ) màu xanh lục bích, tiểu xà mắt nhắm lại, thiu thiu ngủ. Mà lão nhân trước mặt hai mắt trừng trừng nàng, tức giận mắng:

      ! là của ai? “

      ” Sư phụ, cái gì của ai? ” tiểu nương hiểu hỏi vị lão nhân phẫn nộ đó, biết bản thân lại làm sai cái gì rồi.

      ” Tiểu Tiểu, ngươi còn biết xấu hổ mà hỏi ta cái gì của ai? là ai làm cho ngươi lớn bụng? ” lão nhân bị làm cho tức gần chết, bắt đầu khẩu trạch ngôn ( suy nghĩ)

      ” Sư phụ, Tiểu Tiểu hiểu ý của người a. có ai làm cho con lớn bụng cả, con chẳng qua là mập thêm chút mà thôi….” Tiểu Tiểu ngây thơ xoa xoa bụng, gần đây cũng là lạ, tại sao người mọc thêm tí thịt nào, nhưng bụng và thắt lưng lại to lên ít.

      ” Ngươi…cái đồ ngốc nhà ngươi! cư nhiên biết ngươi mang thai! ” lão nhân giơ tay lên, muốn đánh vào mặt vị đồ đệ duy nhất kia của mình, nhưng giữa chừng dừng lại, vẫn là nhẫn tâm.

      Nhìn thấy tay sư phụ giơ lên, Tiểu Tiểu sợ hãi nhắm tịt mắt: bây giờ sư phụ hung dữ nha, còn là lần đầu tiên hung dữ với đồ đệ của mình như vậy. Cái gì mang thai, sao lại mang thai a! hơi sợ ngẫm nghĩ, nhưng lại cảm giác thấy đau đớn, nàng lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy sư phụ cả người bốc hỏa, vội vàng :

      ” Sư phụ, Tiểu Tiểu biết mình làm sai cái gì? người cho Tiểu Tiểu biết được ? “

      Lão nhân thất bại xoay đầu , từng câu từng chữ :

      ” Tiểu Tiểu, tự xem mạch , xem xem tại sao mình lại mập lên! ” thân là thiên hạ đệ nhất thần trộm, chỉ sợ chuyện thất bại nhất trong đời chính là thu nhân đồ đệ này. Tư chất của đồ đệ này rất khá, chính là bình thường gây họa ló ra chút thông minh, chính mình cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng lần này, cư nhiên lại….

      Kì thự, cũng trách bản thân. Nửa năm trước, có người dùng bồ câu đưa thư, bỏ ra năm ngàn lượng để trộm bức họa trong hoàng cung. Chính mình cũng bất quá chỉ là muốn thử xem đồ đệ duy nhất này của mình học nghệ đến đâu rồi, mới đem nhiệm vụ phải rất khó này giao cho nàng làm. ngờ bình thường nàng nghịch ngợm gây , bộ dáng ham chơi, lúc chân chính làm nhiệm vụ lại chê vào đâu đươc: chưa đến tháng, đem bức tranh kia lấy ra. Lúc đó bản thân còn cao hứng khích lệ nàng, ngờ….

      Nàng trộm tranh thôi , ngay cả chủng của người ta cũng thuận tiện trộm về đây, làm cho chính mình lớn bụng…

      Ô ô, thân là thần trộm, phản đối chuyện thuận tay dắt dê. Chẳng qua chũng chỉ là dắt dê dắt bò mà thôi, dắt đứa về đây vui đâu nha…

      ” Sư phụ, con mang thai rồi ôi….” Tiểu Tiểu cao hứng , bên hạnh phúc xoa xoa bụng mình, bên với sư phụ: ” ngờ phải con mập lên, mà là trong bụng con có thêm bảo bảo mà thôi, thần kì a! sư phụ, người con có phải rất ngốc , lâu như vậy, con cư nhiên lại phát ra! nếu phải người nhắc nhở con, con đến bây giờ cũng chưa biết…”

      Nhìn thấy cái miệng huyên thuyên dứt kia, lão nhân trong lòng than: lúc này, nàng nên cảm thấy xấu hổ mới đúng nha, nhưng sao đồ đệ này của mình lại ngoài dự liệu của người khác thế này? nàng cũng thử nghĩ xem, chưa thành thân lớn bụng, sau này làm sao mà gả cho người ta được đây, bản thân muốn nhốt nàng ở núi này cả đời.

      ” Đủ rồi! Tiểu Tiểu, ngươi đứa này là của ai? ” đánh gãy lời nàng, lão nhân nghiêm khắc hỏi

      ” Ơ,sư phụ, đứa là của con hả? ” ngẩng đầu hai mắt long lanh, Tiểu Tiểu hiểu hỏi: ” ở trong bụng con, phải của con của ai? “

      ” Ta hỏi cái này, ta hỏi ai là cha đứa ? ” áp chế ý nghĩ muốn bóp chết nàng, lão nhân .

      ” Con cũng biết! lúc đó, con thăm dò chút, tìm cơ hội Thái hậu cử hành yến hội, trộm bức họa. Vô ý nhìn thấy nữ nhân muốn cường bạo soái ca, mà soái ca lại trúng mị độc. Nhìn thấy soái ca trúng mị độc nhưng vẫn kiên cường đánh hôn mê nữ nhân muốn khinh bạc kia, con liền khâm phục vạn phần. Con thấy hơi tội nghiệp, bên người lại có giải dược, con liền giúp . Dù sao lớn lên soái như thế, con cũng chịu thiệt thòi gì, ai mà ngờ cư nhiên lại đem về đứa …” Tiểu Tiểu thà kể lại việc lúc đó, chỉ nhớ soái ca kia rất soái, bây giờ đa quên bộ dáng thế nào rồi.

      ” Tiểu Tiểu, là ai dạy ngươi như vậy? ” lão nhân nhìn đồ đệ mặt ngây thơ của mình. khó có thể tưởng tượng được nàng lại có cách nghĩ như thế. Bởi vì nam nhân lớn lên rất soái, thay nam nhân giải mị độc, nàng còn chịu thiệt thòi? nàng nên biết, cả đời nàng, có thể bị phá hủy như thế a.

      ” Là người a, sư phụ. Người quên rồi sao, người từng với con, làm việc gì cũng phải cân nhắc, ngàn vạn lần đừng để chịu thiệt! con là suy nghĩ qua chịu thiệt gì nên mới làm mà…”

      ” Bỏ , cái này để sau! Tiểu Tiểu, ngươi có biết nam nhân đó tên gì ? ” lão nhân đau đầu nhìn nàng, tiếp tục dẫn dắt từng bước . Nam nhân trong hoàng cung, chắc là kém đâu, phải hoàng thượng là vương gia, tìm người như vậy đem nàng phó thác ra ngoài, cũng xem như là tụ hợp rồi.

      biết, hỏi! “

      ” Vậy ngươi cầm tín vật gì của sao? ” lão nhân tiếp tục hỏi, biết tên cũng sao, có tín vật ta có thể tìm ra , đem đồ đệ ngu ngốc này đá ra ngoài.

      Tiểu Tiểu lắc đầu: ” Cũng có, con chỉ cầm bức họa mà người cần liền rời khỏi! “

      ” Vậy ngươi dự tính làm gì? muốn tìm ? ” lão nhân nhìn bụng nàng cũng hơi lớn, trong lòng cũng có tính toán.

      cần, con mình nuôi đứa là được rồi. Dù sao tay kĩ nghệ, ăn mặc lo! ” Tiểu Tiểu kiên định : ” sư phụ, người là trần trộm, vậy con chính là tiểu thần trộm rồi, nuôi đứa cũng phải là chuyện gì khó chứ? “

      ” Này, vi sư là thiên hạ đệ nhất thần trộm, nhưng ngươi lại phải tiểu thần trộm. Tiểu Tiểu, biết ngươi là gì ? ” lão nhân hỏi.

      biết, sư phụ, cho con biết con là gì được ? ” Tiểu Tiểu thành . Đây là phong hiệu đệ nhất thần trộm cho nàng a, vậy sau này bước chân ra giang hồ có thể dọa được người a.

      ” Ngươi là thấu tiên (tiên trộm) ” lão nhân tăng thêm giọng điệu, nghiến răng nghiến lợi . Nhưng Tiểu Tiểu hưng phấn nên để ý đến, nàng kéo tay áo sư phụ, ngây thơ hỏi:

      ” Sư phụ, thấu tiên có phải thần thấu tiên tử ? cái tên rất nên thơ nha “

      phải ” đánh gãy mơ mộng của nàng, lão nhân thất vọng triệt để : ” Thấu tiên chính là đại tiên mà Thần thấu (thần trộm) dạy ra! sau này ra ngoài đừng ta là sư phụ của ngươi đấy! “

      Đại tiên mà Thần thâu dạy ra, hình như có ý gì tốt a. Nhưng ta thèm quản, Thấu tiên chính là Thần thấu tiên tử, nghĩ thấy buồn cười, Tiểu Tiểu liền phá lên cười

      ” Chuyện của đứa đó, tùy ý ngươi. Nhưng, Tiểu Tiểu, sư phụ chỉ có thể ở cùng ngươi hai năm, hai năm sau ngươi phải hạ sơn ” them đẻ ý đến đồ đệ có chút ngu ngốc về phương diện nào đó, lão nhân phất tay áo rời khỏi.

      Tiểu Tiểu dẫn Hắc Tử đến nhà đá của mình, xoa đầu Hắc Tử, :

      ” Hắc Tử, ngươi xem tại sao sư phụ lại tức giận như thế chứ? nhiều thêm đứa phải chỗ này càng thêm náo nhiệt hơn sao? hiểu…”

      ” Hắc Tử, ngươi có thích có thêm bảo bảo ? ” con lang ôn thuận mặt đất sau khi nghe lời của Tiểu Tiểu, vươn đầu lưỡi, liếm chân liếm tay nàng, Tiểu Tiểu cao hứng : ” ta biết chỉ có Hắc Tử là tốt nhất, nhất định rất thích bảo bảo “

      Con tiểu xà quấn tay nàng ngủ sau khi nghe thấy, bất mãn phun ra xà tin (ta hiểu cái này là cái gì ^^!), cọ xát vào mặt Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu vỗ vỗ tiểu xá cái

      ” Như Như cũng tốt lắm, Như Như cũng thích bảo bảo “

      Nghe xong, tiểu xà mới ngả thân ra, tiếp tục ngủ.



      End Chương 1

      _________________



      Chương 2: hổ khẩu thoát hiểm

      ” Điểm Điểm, Điểm Điểm! ” chạy hết cả sơn cốc, cũng tìm thấy Điểm Điểm của ta, ta sốt ruột ngổi xổm trêm mặt đất mà khóc: ta chẳng qua chỉ nấu cơm có lát mà thôi, Điểm Điểm có thể chạy đâu được chứ?

      Hắc Tử chạy đến, ôn nhu liếm tay ta, cọ xát chân ta, ta ngẩng hay mắt đẫm lệ lên, hỏi:

      ” Hắc Tử. lúc nãy ngươi đâu thế? Điểm Điểm đâu? ngươi có biết nó đâu ? ” Hắc Tử lắc đầu, ta xoa xoa đầu nó noi: : ” Vậy ngươi kêu gọi các bạn của ngươi , chúng ta cùng tìm Điểm Điểm! ” Hắc Tử vui sướng chạy ra ngoài, người Điểm Điểm có mùi của Hắc Tử, ta biết dã lang (sói hoang) bên ngoài làm hại Điểm Điểm đâu, cầm lên Như Như vẫn còn lười biếng ngủ tay, ta gõ đầu nó, lo lắng :

      ” Ngươi cũng phát động bằng hữu của ngươi, cùng nhau tìm! tìm được đừng về nữa! ” Như Như liếc mắt ta cái, bò ra ngoài. Xác định có trong hốc núi, ta cũng chạy ra sơn ngoại (ngoài núi), có lẽ, nó ham chơi mà chạy ra ngoài. Ta cần phải nhanh chóng tìm nó về, dã thú bên ngoài rất nhiều, hơn nữa nó còn như vậy, cái gì cũng chưa học tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện phải làm sao? Còn nữa, nếu như bị sư phụ biết được, lại mắng ta trận.

      Ta, tên là Tiểu Tiểu, biết họ gì, nhi thân mình, được sư phụ từ bên ngoài dẫn về đây. Năm nay mười tám tuổi, năm năm trước, ta đến hoàng cung trộm bức họa thuận tay dắt dê ” trộm ” thêm đứa về đây. Nó tên Điểm Điểm, năm nay bốn tuổi, kế thừa tất cả các khuyết điểm của ta, bài trừ hết tất cả các ưu điểm của ta.

      Cái gì? hỏi ta có khuyết điểm gì hả? đó còn phải là: nghịch ngợm gây , miệng lưỡi trơn tru, thích đùa bỡn Tiểu thông minh (shinku: hình như tên sủng vật của Tiểu Tiểu phải ), ngay đến người mẹ này mà nó cũng dám đùa bỡn.

      Ô, ưu điểm hả? Đương nhiên rất nhiều, ta rất ngây thơ, nhưng nó lại cứ như ông cụ non (tiểu hài tử bốn tuổi mà cứ như ông cụ non có chút kì quái phải ?); ta rất ôn nhu, nhưng nó rất ôn nhu (tiểu hài tử bốn tuổi cái mặt cả ngày cứ nghiêm túc có chút biến thái phải ?)….hình như ta cũng có nhiều ưu điểm cho lắm.

      Nhưng mà, thời khắc này, việc cần thiết nhất là tìm ra Điểm Điểm, tuy ra rất trẻ tuổi, nhưng nó xác thực là con của ta a, là cục thịt từ người ta rơi ra. Tuy rằng ngày thường đều là sư phụ ta chăm sóc nó, nó cùng với sư phụ ta- sư công của nó- rất thân thiết, nhưng có thân thiết hơn nữa ta vẫn là mẫu thân của nó. Bây giờ, buổi sáng sư phụ mới rời khỏi, ta cũng chẳng qua là trổ tài nấu nấu cơm chút, liền để lạc nó mất rồi, nếu như sư phụ về mà biết được, biết cái mạng của ta còn ?

      Lượn vài vòng ở những vùng phụ cận, cũng thấy bóng dáng Điểm Điểm đâu cả. Có khi nào về rồi ? Ta vội vàng quay về trong côc, tìm kiếm chung quanh, vẫn là tìm thấy. Cúi đầu ủ rũ ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy chú sói lớn lắm chạy qua đây, tiểu lang nhìn thấy ta, vẫy vẫy đuôi với ta (bởi vì quan hệ của ta và Hắc Tử, ta với sói là bạn, bọn chúng vẫy đuôi với ta là chuyện đương nhiên! cho nên đừng ta thường thức, chỉ có chó mới biết vẫy đươi a!)

      Sau khi hiểu ý của nó, ta theo phía sau nó thẳng về phía trước, tim cứ đập thình thịch. Có phải Điểm Điểm bị thứ gì bắt rồi, nếu tại sao Hắc Tử lại để tiểu lang đến thông báo cho ta?

      Xa xa, ta nhìn thấy đám sói rất lớn rất lớn ngồi xổm ở đó, cầm đầu chính là Hắc Tử của ta, mà đối diện với đám sói, cư nhiên lại là ba con hổ lớn hung mãnh vô cùng. Mà Điểm Điểm của ta, cư nhiên lại ngồi bên cạnh con hổ, nhìn trừng trừng cái con quái vật lớn đó!

      Ta đến trước mặt đám sói, Hắc Tử khó xử nhìn ta, hiển nhiên, nó muốn qua đó cứu Điểm Điểm, nhưng lại sợ lão hổ làm hại đến Điểm Điểm, Điểm Điểm mở to hai mắt, trơ mắt nhìn con hổ, nó phát là ta đến, ta cũng dám kêu nó, sợ ta mà kêu nó, nó chạy về phía ta, lúc đó, lão hổ khẳng định là làm hại nó….

      Làm sao đây? khẩn trương nhìn ba con hổ bên cạnh Điểm Điểm, sư phụ từng dạy ta rất nhiều trộm kĩ, rất nhiều công phu, nhưng mà. Nhưng mà, đối mặt với nguy hiểm của Điểm Điểm, ta lại dám dùng cái nào cả. hối hận, lúc đó có thể thuần con lang để chơi, tại sao thuần luôn con hổ nhỉ? nếu như ta có con hổ làm sủng vật, thê bọn chúng nể mặt ta, làm hại Điểm Điểm.

      Bên tai truyền đến tiếng sàn sạt, ta quay đầu nhìn, khắp nơi đều là rắn cuồn cuộn bò đến, hiển nhiên, là viện binh mà Như Như dẫn đến rồi! Điểm Điểm cũng nghe được tiếng di đọng như xé gió của đám rắn, cũng quay đầu lại, nhìn thấy ta, cũng nhìn thấy khắp núi đều là xà!

      Ta hướng nó vẫy vẫy tay, ý bảo nó đừng lo lắng, cùng đừng chạy qua đây, ta cứu nó.

      thèm để ý đến ta, lại quay đầu xem lão hổ của nó, trong lòng ta oán hận : tiểu tử, bình thường ngươi nghe lời ta, ác chút cũng thôi , bây giò là thời khắc liên quan đến tính mạng, ngươi đừng có tàn khốc như vậy có được ?

      Mắt nhìn chằm chằm nó, ta tính toán xem phi thân qua đó cứu nó có thể thành công được hay . Nếu như là con hổ, ta đảm bảo có thể cứu thoát nó, nhưng bây giờ có tới ba con hổ a, khó khăn….

      Kì thực ta chết cũng sao cả, nhưng mà Điểm Điểm của ta a, mới bốn tuổi mà? làm sao cũng thể để nó xảy ra chuyện!

      biết có thể cùng với lão hổ thương lượng chút được , đổi người lấy vật được ? Hình như, ra vẻ, lão hổ đồng ý phải? mắt nhìn chằm chằm người ba hổ, mà quân dự bị phía sau ta cũng chờ mệnh lệnh của ta. Cứng được, mềm hơi khó khăn, vậy dùng độc sao? nhìn bên cạnh nhiều ” người ” như vậy, dùng độc cũng được, ta rất lương thiện, muốn tàn sát kẻ vô tội

      ” Lão hổ đại vương, chúng ta thương lượng chút được ? ngươi thả con ta ra, ta đảm bảo bọn chúng làm hại ngươi? ” chả cần biết nó nghe có hiểu hay , cứ thương lượng với nó trước rồi sau.

      Ba con hổ đông thời liếc mắt khinh thương ta cái, ngay đến con ta cũng liếc mắt khinh thường nhìn ta:

      ” Mẫu thân, phía sau nhiều ” người ” như vậy, bọn chúng khẳng định là tin rồi, mẹ tưởng chúng nó ngốc như mẹ chắc…. để bọn chúng rời khỏi trước ! ” nhi tử hướng ta khoát tay, cau mày thành thục .

      ” Ngươi…. Điểm Điểm à, ta là mẫu thân ngươi đó nha, dám ta ngốc? có đứa con nào như ngươi ? ” tức giận nhìn cái người lớn kia, nghĩ nghĩ những gì nó cũng có đạo lý, ta gật đầu với Hắc Tử, đám lang và xà phia sau bắt đầu rời khỏi, bên bạnh ta chỉ còn Hắc Tử và Như Như.

      ” Này, lão hổ đại vương, bây giờ có thể thả người được chưa? ” nhìn thấy bọn chúng biến mất thấy tung ảnh nữa, ta cẩn cẩn dực dực, dị thường tôn kính . haizz, dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu nha, tuy rằng bây giờ là ở bên cạnh lão hổ, cũng là đạo lý này.

      ” Mẫu thân, đừng có ngây thơ như vậy có được ? lúc nãy ” người ” của chúng ta đông như vậy bọn chúng ta thả người, bây giờ ” người ” ít bọn chúng càng thả người…..nhìn con thương lượng với chúng nè! ” lão hổ còn chưa chuyện, Điểm Điểm của ta lên tiếng rồi, lại còn những câu làm cho ta tức đến thổ huyết, ta bốc hỏa trừng mắt nó cái.

      ” Tiểu tử, ngươi đừng ‘ chó cắn Lã Động Tân ‘ (*) , biết lòng người tốt, người mà còn thế nữa, ta them để ý đến ngươi nữa. Nếu như ngươi bị lão hổ ăn thịt, ta xem như chưa từng sinh ra đứa con như ngươi, cùng lắm ta ra ngoài ” trộm ” thêm đứa về đây….Oái, sao ngươi dám bò lên mình lão hổ thế? “

      Bây giờ mà , ngờ tới nhi tử đại nhân của ta lại dám leo lên mình lão hổ, hai tay túm chặt tai lão hổ, nó cần mạng nữa sao?

      nào, Hoa Hoa! con mình con có thể đối phó được mà! Mẫu thân, về thôi! ” Điểm Điểm cao hứng , con hổ Hoa Hoa dưới thân nó kia bực mình trừng mắt.

      Ta vội vàng : ” Điểm Điểm, nó hình như tức giận rồi kìa? “

      Điểm Điểm lắc đầu, cười ngây thơ: ” Vậy chắc là nó ngại cái tên Hoa Hoa nghe hay rồi, tên gì nghe hay nhỉ? Mẫu thân, nghĩ giúp con cái tên ? “

      ” Ô, được thôi, ai biểu ta thông minh chứ! nó lớn lên cường tráng vậy goi nó là Tráng Tráng ? ” lão hổ lại trừng mắt nhìn ta, ta vội vàng : ” ngươi muốn hả, ngại cái tên này bất nhã sao? vậy gọi là Tráng Tráng nữa, Hổ Tử là dễ nghe nhất…”

      Kết quả là, Điểm Điểm nhà ta có sủng vật của mình, Hổ Tử. Còn lớn hơn Hắc Tử của ta, còn uy mãnh nữa!

      (*) điển tích ‘ chó cắn Lã Động Tân ‘ :
      Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là “Ái Tình” để đắc đạo. đường Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.

      Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân cái rồi chạy mất.

      Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.

      Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.



      End chương 2

      _________________

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Bị trục xuống núi

      Lúc Điểm Điểm của Tiểu Tiểu cưỡi Hổ Tử to lớn về sơn cốc, nằm ngoài dự liệu, liền nhìn thấy sắc mặt giận dữ của sư phụ. ngẩng đầu nhìn mặt trơi vẫn chưa khuất núi, ta thầm than: sư phụ về sớm thế để làm gì? nhưng mà, sợ người tức giận, ta biết khôn mà cúi đầu xuống.

      ” Tiểu Tiểu, có thể cho ta biết đây là chuyện gì ? ” sư phụ chỉ về phía con quái vật lớn kia, .

      ” Là sủng vật mà Điểm Điểm vừa mới thuần được….” nhớ lại lúc sắp ra cửa sư phụ có dặn dò ta, đừng để Điểm Điểm rời khỏi cốc, ta cả người run rẩy.

      ” Ngươi còn có mặt mà hả? nó mới bao nhiêu tuổi? ta dặn dò ngươi thế nào? nếu phải cháu ngoan của ta thông minh, lão hổ đó có thể nghe lời nó sao? ta chẳng qua chỉ ra ngoài lát, ngươi lại làm cho ta suýt nữa được gặp cháu ngoan của ta nữa…..ngươi, ngươi muốn ta tức chết a! ” sư phụ chỉ ta, lần này hình như là tức giận rồi.

      Ta kéo Điểm Điểm từ người lão hổ xuống, vôi với nó:

      ” Điểm Điểm, mẫu thân còn chưa kịp hỏi con, ta chẳng qua chỉ trổ tài nẫu bữa cơm, sao con lại chạy ra ngoài rồi? “

      ” Mẫu thân, con ra ngoài bắt chim ” Điểm Điểm ngẩng đầu, ngây thơ .

      ” Bắt chim? con lại biết khinh công, bắt được chim sao? “

      ” Chính vì biết khinh công, con mới chạy ra ngoài bắt a! ” Điểm Điểm nhìn ta bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc, ta tức giận hỏi:

      ” Thế con có thể với ta mà, ta giúp con bắt là được rồi. Đúng rồi, Điểm Điểm, sao con lại đụng đến ba con hổ đó vậy? “

      ” Cái gì? Tiểu Tiểu, ngươi trông con cái kiểu đó đấy hả? Lại còn có ba con hổ? Ngươi….” sư phụ tức đến nỗi râu mép nhếch cả lên, hảo hán chịu thiệt trước mắt, ta mau chóng nhận sai:

      ” Sư phụ, đều là Tiểu Tiểu đúng, trông nom tốt Điểm Điểm. Lần sau dám nữa, con bảo đảm lúc người có ở đây buộc nó lưng, tấc cũng rời, được ? “

      Sư phụ qua bế Điểm Điểm lên, tức giận :

      ” Tối nay ngươi thu thập đồ đạc, ngày mai xuống núi cho ta. Chừng nào tìm được cha của Điểm Điểm, lúc đó trở về đón nó. Giao Điểm Điêm cho ngươi, ta thực yên tâm! “

      ” Nhưng mà, sư phụ, người phải Điểm Điểm còn , đợi nó lớn rồi mới để con xuống núi sao? để Điểm Điểm ở núi, con yên tâm….” ta vẫn chưa chết tâm hỏi.

      được, Điểm Điểm do ta chăm sóc, ngươi cứ việc yên tâm! để ngươi chăm sóc ta mới yên tâm! ” sư phụ chút lưu tình.

      ” Điểm Điểm, con cần mẫu thân lưu lại chăm sóc con, đúng ? ” nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của sư phụ, ta dời mắt về phía Điểm Điểm.

      ” Mẫu thân, người ngốc như thế, Điểm Điểm cần người chăm sóc nữa. Người vẫn là xuống núi tìm cha cho ta hơn. Điểm Điểm nghe lời! ” Điểm Điểm chui vào trong lòng của sư phụ, chút cũng muốn giữ ta lại.

      Nhìn hai ông cụ lòng muốn bắt ta xuống, , là hai ông cháu mới đúng, ta cuối cùng cũng nhịn được nữa chạy về phòng mình, hung hăng lưu lại câu:

      ” Được, các người muốn ta xuống núi chứ gì? ta về nữa! ta trốn , để các người tìm được ta nữa! “

      Ta đến thế rồi, nhưng hai người họ vẫn thèm để ý đến ta, cư nhiên có ai khuyên ta ở lại! buổi tối nằm giường, ta càng nghĩ càng tức, con của mình, tại sao lại giống ta thế? Được, nếu các ngươi lưu ta, vậy ta phải ra ngoài chơi cho sướng thân. Điểm Điểm phải muốn có người cha sao? ta tìm cho nó, tìm người cha còn yinh hơn nó, xem có thể đem nó ăn chết !

      Nghĩ đến bộ dáng bị ăn chết của Điểm Điểm, ta nhịn được cười phá lên, tiểu tử này, chính là bị sư phụ chiều hư rồi.

      ” Mẫu thân, nghĩ gì thế? cười gian trá vậy? ” vừa nãy nghĩ quá nhập tâm, cư nhiên phát Điểm Điểm của ta đến. Ta vội vàng kéo nó vào trong chăn, mất hứng noi:

      ” Điểm Điểm, con đến làm gì? phải mong ta lắm sao? “

      Điểm Điểm chui lào trong lòng ta, ủy khuất :

      ” Mẫu thân, Điểm Điểm cũng nỡ để người , nhưng người xem tuổi tác người càng ngày càng lớn, sư công , nếu còn xuống núi tìm cha cho con, con cả đời có cha. Mẫu thân à, người nhất định phải mau chóng tìm được cha cho con! “

      Trời ơi, đây là đạo lý gì vậy? làm con mà muốn mẫu thân ra ngoài tìm cha giúp nó, cuối cùng cũng biết tác hại của việc chưa lập gia đình rồi. Nhưng ta sớm quên hình dáng của người kia rồi? hối hận lúc đó thuận tay dắt dê làm việc tốt, nhưng tại sao người tốt lại được báo đáp thế này?

      ” Điểm Điểm, con muốn tìm người cha như thế nào? đẹp trai, hay nhiều tiền? hay có quyền thế? ” hỏi điều kiện trước, rồi ra ngoài sưu tầm con mồi, như thế cũng bớt nhiều việc, kì thực nghĩ lại, Tiểu Tiểu ta chút cũng ngốc a.

      cần, con muốn tìm cha ruột của mình là được! ” Điểm Điểm lại dụi vào trong lòng ta, .

      ” Cha ruột? nhưng mà mẫu thân quên bộ dáng cha con ra sao rồi? ” ta khó xử

      ” Đó là chuyện của người, con quản nữa….” Ô ô, đứa trẻ này, ngay đến chút đầu mối cũng cung cấp cho ta, liền ngủ rồi. (Hãn: ngươi còn biết, làm sao nó biết được?)

      Giúp nó cởi bỏ y phục, ta cả người dưới kiểm tra lần, vóc người Điểm Điểm của ta khá: tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng người ít nhiều cũng có chút cơ thịt, tay ra tay, chân ra chân, mũi ra mũi, miệng ra miệng. Da phải rất trắng, làn da mịn màng, ngoại trừ phía mông phía dưới thắt lưng có ấn kí hình ngọn lửa, có bất kì dấu hiệu gì khác. Ân, đúng rồi, lúc đó có lưu lại tín vật gì, tìm người có ấn kí hình ngọn lửa là được.

      Ngẫm nghĩ lại tình hình lúc đó, là thịnh yến của thái hậu, vậy có phải các hoàng tử đều đến ? tra xem có bao nhiêu hoàng tử tham gia là được rồi, nhưng mà tiến cung hỏi cái loại tin tức cơ mật quốc gia này nên tính kĩ lại cái . Bỏ , lúc đó sau, mấy năm nay, sư phụ sợ ta lại ” dắt ” thêm đứa nào về nữa, luôn cho ta ra ngoài. Kì thực, lúc đó ta là chỉ có hảo tâm mà thôi a…..

      End chương 3

      _________________



      Chương 4: Việc tốt khó làm

      Sau khi tiếc nuối rời khỏi Tuyệt Tình Sơn, trải qua hơn nửa ngày như bay, cuối cùng cũng đến được Đô thành đại đô của Kỳ Quốc, Đô thành có khác a, thôn trang bên cạnh cũng chỉ thấy thưa thớt vài người, mà chợ Đô thành, lại nhộn nhịp hẳn, khắp nơi đều là người.

      Sáng sớm hôm nay, vốn dĩ ta muốn ở trong phòng nằm vạ thêm chốc lát nữa, nhưng sư phụ mới sáng sớm kêu ta dậy, còn đuối ta xuống núi. Xuống núi xuống núi, cái vị sư phụ mọn kia của ta cư nhiên ngay cả chút cũng chưa cho ta ăn gì, ta tức giận cùng ngươi lí luận, nữ tử yếu đuối thân mình như ta hành tẩu ở bên ngoài có bao nhiêu bất lợi, có tiền dễ làm việc hơn, có tiền khó cầu người, đạo lý hết cả nửa tiếng. Kết quả, Điểm Điểm của ta ngáy khò khò ngon lành, mà sư phụ của ta ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Mãi đến lúc ta cầm ly lên uống ngụm nước xong, người mới hỏi ta: ” Tiểu Tiểu, xong chưa? “

      Ta nghĩ nghĩ, cứ tưởng là sư phụ đại phát từ bi, se cho ta chút lộ phí, vội vàng : ” xong rồi….”

      ” Mẫu thân, xin hỏi đồ đệ của thiên hạ đệ nhất thần trộm cần lộ phí sao? ” cái tên tiểu tử đáng lẽ ngáy khò khò kia hiểu sao lại tỉnh lại, lại còn đột nhiên ra môtk câu như thế, ta lúc này ngây ngốc đến tận đâu rồi.

      ” haizz, Tiểu Tiểu à, xem ra vi sư tốn công dạy dỗ ngươi mười năm rồi. Ngay đến Điểm Điểm cũng biết đạo lí này mà ngươi cư nhiên lại biết? ” sư phụ vuốt râu thở dài.

      ” haizz, mẫu thân à. con đúng là phục người rồi! sau này ra ngoài đừng con là con trai của mẫu thân đấy nhé! ” thấy sư phụ của ta xong, nhi tử cũng lắc đầu ảo não .

      ” Ngươi…..các người…” chỉ vào hai ông cháu có cùng ý tưởng, ta liền phất ống tay áo : ” được, ta ! “

      Chính vì vậy, ngay cả bao nải thu thập tốt cũng đem , ta bị làm cho tức chết mà xuống núi. Nhìn thấy mặt trời sắp khuất núi, vuốt cái bụng lép xẹp của mình, lần đầu tiên cảm nhận được mặt xấu của việc có lộ phí hành trang, ngửi thấy hương thơm của bánh bao vứa mới ra lò, xa xa tửu lâu truyền đến mùi thơm của thức ăn, bụng càng kêu ục ục. Chẳng lẽ đường đường là Thấu Tiên lại phải đến bước đường ăn vụng bánh bao sao?

      Tục ngữ , ‘ vô phương bất thành viên ‘ , hành cũng có hành quy (làm việc gì cũng phải có nguyên tắc). Sư phụ là thần trộm, ta từng dạy qua ta quy củ của việc trộm: được trộm của người tốt, được trộm đồ của người thà; được nhận những sinh ý thông thiên hại lý. Chỉ biết việc trộm bánh bao để ăn có được tính là phạm quy củ nhỉ?

      Vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm vào cái bánh bao hấp dẫn kia, bụng sớm đói đến lép xẹp đứng ở giữa đường. Lúc còn suy nghĩ có nên trộm cái bánh bao kia , đột nhiên nghe thấy người ở phia sau kêu:

      ” bắt tiểu thấu, bắt ….”

      Ô ô, ta còn chưa có trộm mà, sao lai ta như vậy. Lúc quay đầu lại, nhìn thấy tiểu khất cái (ăn mày) liều mạng chạy về phía trước, rất nhiều người ở phía sau rầm rầm đuổi theo . Ý thức được, lúc chạy tới bên ta, ta ra tay bắt

      bất an quay đầu lại, nhìn thấy người đến càng ngày càng gần, mắt nhìn thấy cánh tay ta gầy yếu, dùng sức thoát khỏi, nhưng thoát ra được! ngờ khí lực của ta lại lớn đến thế chứ gì, hiểu nhìn ta cái, thấp giọng : ” bỏ ta ra! “

      Ta nhíu mày, bực mình : ” dưới ban ngày ban mặt, dưới mắt của nãi nãi ta, ngươi cũng dám đoạt? trả đồ lại cho người ta! “

      Những người ở phía sau lúc này chạy đến trước mặt bọn ta, lòng đầy căm phẫn chỉ trích tiểu khất cái trả lại đồ cho vị nương kia, mà vị nương mất đồ kia được nha hoàn dìu chạy đến đây, tức giân :

      ” trả hà bao (túi dùng để đựng tiền) lại cho ta! “

      Miệng tên tiểu khất cái khẽ động, nhìn vào tay ta giữ chặt , ánh mắt lộ ra chút giảo hoạt, sợ hãi :

      ” Tỷ tỷ, phải tỷ rất thích hà bao này sao? ta trộm cho tỷ rồi, tỷ đừng đánh ta, ta phải cố ý….”

      Hăn cúi đầu xuống, ầng ậc nước mắt, lúc đó ta mới hiểu ra, ra thấy bản thân chạy được, muốn kéo ta cùng xuống nước…

      ” Ngươi…..tiểu khất cái, ta quen biết ngươi sao? đừng có ngậm máu phun người! ” ta tức giận bỏ tay ra, lại nhanh chóng đem hà bao nhét vào trong tay ta, miệng kêu la:

      ” Tỷ tỷ, Ngũ nhi dám nữa, đừng nhận ta mà…” lời còn chưa hết, người xung quanh bắt đầu nghị luận:

      ngờ tỷ tỷ lại nhẫn tâm như vậy, chính mình ăn mặc tốt như vậy, đệ đệ lại ăn mặc bẩn thỉu đến thế…”

      đó, nhìn trúng đồ của người khác, bảo đệ đệ trộm, đệ đệ bị phát rồi, lại có dũng khí thừa nhận…”

      ” Haizz, chuyện đời khó đoán, có loại tỷ tỷ như thế, căn bản chính là quá ích kỷ ….”

      ” Đệ đệ đáng thương, đến nước này rồi, vẫn lòng hướng về tỷ tỷ như thế….’

      ” Vu tiểu thư, thể bỏ qua, phải bắt nàng ta đưa đến quan phủ…”

      Nghe thấy bọn người này nghị luận lung tung, ta liền đau đầu, ngươi ta tốt lành lại giúp người khác bắt trộm để làm gì? đúng lá ăn no có chuyện làm….nhưng ta lại chưa có ăn no a. Bây giờ bụng ta đói muốn chết.

      ” Ta quen biết , đổ oan cho ta! ” mặc kệ đám người này nghị luận lung tung, ta đem hà bao vứt lên đầu tiểu khất cái kia, xoay người rời ….

      ” Đứng lại! nương, trộm đồ xong liền như vậy sao? ” nam tử xinh đẹp, đưa tay ra chắn đường của ta, lạnh lùng hỏi ta.

      (shinku: oh yeah! soái ca xuất kìa *tung bông*)

      End chương 4

      _________________

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm

      Ngẩng đầu lên, ta nhìn thẳng vào mắt , lớn lên rất xinh đẹp, thân thanh sam nho nhã làm tôn thêm thể hình cân xứng của , bên hông có gắn cây tiêu màu đỏ sậm, thân tiêu sáng trong veo, biểu thị thích của chủ nhân đối với nó. Cánh tay sau lưng giờ phút này đưa ra trước mặt, tay cư nhiên cầm cây quạt bạch ngọc giá trị xa xỉ. Hô hấp của mà vững vàng, hiển nhiên là biết võ công, nhưng nội công cũng bình thường, đương nhiên là dưới ta. Thân thủ như vậy, cũng muốn làm hùng cứu mỹ nhân, trong lòng ta khinh thường cười tiếng.

      Quay đầu về giữa, thấy vị nương kia nhìn dời mắt, nét mặt ửng đỏ thẹn thùng, hiển nhiên nương bị dáng vẻ phong độ của vị công tử kia mê hoặc rồi. Xem ra khẩu vị của nương này cũng quá tầm thường, mà cũng trong lúc vô tình, ta nhìn thấy tên tiểu khất cái quỳ dưới đất kia lộ ra vẻ mặt hả hê khi thấy người gặp nạn. Vốn dĩ ta nghĩ vỗ vỗ mông cứ như vậy mà rời , cùng bọn người này chấp nhặt. Bây giờ xem ra, phải lý luận cho ra ngô ra khoai mới được. (shinku: đoạn này ta chém gió ^^!)

      Quay đầu lại, ta hướng cái vị mỹ nam tử tự cho là bất phàm kia, cười hỏi:

      ” Công tử, vạn vạn vật, cũng phải có chứng cứ. Công tử có tận mắt thấy ta trộm hà bao của vị nương này sao? “

      ” Cái này có! nhưng nương xúi dục đệ đệ của mình trộm đồ, sau khi việc bại lộ liền phủ nhận quan hệ là chuyện tất cả mọi người ở đây đều chứng thực ” định thần nhàn nhạt .

      ” Ô, vậy sao? công tử làm sao chứng minh được là đệ đệ của ta? thấy công tử khẳng định như vậy, bằng cùng tiểu nữ đánh cược phen. Chỉ cược trăm lượng được rồi. Nêu như ta có thể chứng minh bản thân trộm đồ, ta cùng với tên tiểu khất cái kia có bất kì quan hê gì, công tử phải bồi thường cho ta trăm lượng bạc phí tổn thất danh dự, nếu như ta thể chứng minh, tiểu nữ tử nguyện cùng mọi người gặp quan. biết công tử có dám cược hay ? “

      Hai mắt ta khiêu khích nhìn , ngươi phải muốn làm hùng cứu mỹ nhân sao? ta bắt ngươi trả giá cho việc cứu mỹ nhân của ngươi, thuận tiện moi thêm được chút lộ phí, cái mà Tiểu Tiểu ta giờ thiếu nhất chính là cái này.

      ” Công tử, cứ việc đem bọn chúng lên gặp quan là được rồi, cần phải đánh cược với nàng ta…” người vây quanh xem ríu ra ríu rít .

      Vị nương mất đồ kia vội vàng :

      ” Vị công tử này, cần đâu! nếu chính ta trả là được! “

      chút tiền nhặt này, bản công tử để trong mắt! ” xong, từ trong người móc ra mười mấy tờ ngân phiếu, tùy tiện lấy ra tờ trong số đó, nhìn thoáng qua cái rồi đem những tờ khác cất vào trong lòng: lo tìm được đối tượng để xuống tay, lần này, là tự ngươi trêu chọc ta….

      ” Đây là trăm lượng, nương có thể được rồi chứ! ” để ý tới tờ ngân phiếu trăm lượng, .

      Ta xoay người đến trước mặt tiểu khất cái, :

      ” Ngươi ta là tỷ tỷ của ngươi, tiểu khất cái, ngươi biết ta bao nhiêu tuổi ? thành thân chưa? Ta họ gì tên gì? “

      Vừa , tay vừa vỗ vỗ bả vai cái, trong tay đương nhiên là thầm dở trò. Thân là đồ đệ của thần trộm, tuy rằng võ công cao, nhưng có hai thứ rất lợi hại: là khinh công, thần trộm mà, đương nhiên chạy rất nhanh rồi; thứ còn lại chính là y thuật và độc thuật, mấy cái này đều là vì để ứng phó với tình huống đặc biệt trong công việc, cũng giống như bây giờ vậy, cho dù ta dùng khinh công, dùng độc ta cũng có thể thoát khỏi bọn chúng. Nhưng mà, ta vốn lương thiện, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, ta vẫn chưa muốn dùng độc nha.

      ” Ta đương nhiên biết, tỷ tỷ, tỷ….”

      Câu kế tiếp còn chưa xong, bất an di chuyển chút, thể tin được nhìn ta, tiếp theo đó lắp ba lắp bắp:

      ” Tỷ…. hai mươi tám tuổi…… thành thân…” câu kế tiếp vẫn chưa ra, chỉ đứng đó run rẩy.

      ” Cứ cho như là ngươi dối, cũng đừng dọa người đến thế chứ? Ta tin, chỉ cần là người có mắt cũng có thể nhìn ra, ta thể nào hai mươi tám tuổi được. Hơn nữa, những người vừa nãy đuổi đến đây, ở trước mặt còn có ai? Đứng ra đây chút? “

      Mười người, từ trong đội ngũ lục đục đứng ra, ta cười :

      ” vậy ở phía trước, tự nhiên nhìn được truy đuổi như thế nào rồi chứ. các ngươi vốn dĩ còn cách đoạn, chạy chậm chút nào, lúc đó, chính ta kéo lại, sau đó các ngươi mới đuổi đên, đúng ? “

      Mấy người đó ngẫm nghĩ lúc, :

      ” Hình như là vậy….”

      ” Vậy xin hỏi các vị bằng hữu, nếu ta đúng là tỷ tỷ của , ta kéo lại, đợi các ngươi đến bắt sao? ” đúng là lũ ngốc, lời dối trắng trợn như thế mà cũng tin được.

      đến trước mặt tiểu khất cái, ta cười nhạo :

      ” Tiểu khất cái, lần sau lúc mà dối, phải bịa chuyện cao minh chút! “

      Phủi phủi y phục, ta ngẩng đầu tiêu sái bước đến trước mặt mỹ nam tử kia, hai ngón kẹp lấy tờ ngân phiếu kia, khinh thường nhìn cái, dương dưong tự đắc mà .

      Sau khi được khá lâu, ta nhìn thấy vị kiều tiểu thư kia đỏ mặt cảm tạ hùng, tay ta cầm cây tiêu màu đỏ sậm, sau khi cầm trong tay chơi vài lần, liền cất vào trong tay áo, dương dương tự đắc mà ! Tiểu tử, đây là quà gặp mặt mà nãi nãi ta thu của ngươi! sau này gặp lại, tất nhiên là gặp ngân phiếu trong lòng của ngươi rồi, ha ha ha……

      End chương 5

      _________________



      Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!

      Có tiền đúng là khác ! Ngồi trong đại sảnh Túy Hương Lâu, nhìn tiểu nhị bưng lên bốn món ăn, ta ăn khách khí, suy nghĩ đến việc bây giờ Túy Hương Lâu ít nhất là còn chỗ ngồi, người ở đây rất nhiều, ta vẫn là chú ý hình tượng chút, ngăn lại kích động muốn ăn nuốt ngấu nghiến, rất khắc chế mà ăn mỹ vị trước mặt. ngờ, lúc Tiểu Tiểu dịu dàng, nhìn cực kỳ thanh nhã mê người.

      Ở bàn bên cạnh, có bốn vị công tử phù dung phong nhã ngồi, bọn họ thầm chuyện gì đó, ánh mắt ngừng nhìn sang hướng bàn bên ăn cơm là ta, ta đương nhiên cảm nhận được rồi, nhưng cũng thèm để ý, tự mình ăn đồ của mình, đâu rảnh rỗi mà quản nhiều chuyện làm gì.

      nương, ăn cơm mình sao? chi bằng chúng ta cùng nhau ăn , được ? ” vị công tử bạch y đầu to óc heo đến, quanh cái lưng mập mạp có buộc sợi thắt lưng nạm vàng, biểu thị gia cảnh giàu có của , nhưng cũng làm cho thắt lưng của nhìn y như cái thùng nước, rất là buồn cười, mấy sợi tóc trước trán kia, làm bộ hất ra phía sau chút, để lộ ra khuôn mặt mập mạp, dùng cái biểu tình tự cho là đẹp trai nhất để với ta.

      ta hả? ” ta xoay đầu nhìn cái, xung quanh có ai. gật đầu :

      ” Đương nhiên là nương rồi! “

      Ta cúi đầu xuống, tiếp tục ăn, miệng cười : ” Đa tạ hảo ý của công tử! Có điều, bổn nương rảnh! “

      Vốn mặt mang nụ cười trong nháy mắt biến mất, mọi người trong đại sảnh nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của cũng lớn tiếng cười ha ha ha, tức giận :

      nương, có biết ta là ai ? Ở trong kinh thành này, chưa có ai dám nể mặt Lưu Phong ta, đừng có mà rượu mời uống lại muốn uống rược phạt! “

      ” Ngưu Phong (trâu điên) (*) hả? Ta thấy ngươi cũng khác trâu điên bị bệnh là mấy. Nếu , sao mà ăn cơm của ngươi, qua đây phát điên cái gì thế! về rượu hả? bổn nương thích uống rượu, rượu mời rượu phạt đều thích uống! “

      Ngẩng đầu lên, khiêu khích nhìn cái, ta chút lưu tình . Người ngồi xung quanh thời khắc này cười càng lớn tiếng hơn, bọn họ đều ăn cơm, ngay đến mấy người lúc nãy ngồi cùng bàn với cũng qua đây, vây quanh , :

      ” Lưu ca, hôm nay huynh đúng là đụng trúng người thích châm chọc rồi. Ha ha, thôi bỏ , chúng ta uống rượu nào, đừng ở đây trêu chọc vị nương xinh đẹp này nữa. “

      Nghe thấy mấy lời châm chọc, ta biết mấy người này bình thường khi dễ ít nữ nhân, nhưng khi nghe đến từ ” xinh đẹp “, trong lòng ta hả dạ ít. Nữ nhân, suy cho cùng vẫn là cái đẹp, có người ca ngợi mình, muốn cao hứng cũng rất khó. Huống chi, đây lại là lần đầu tiên có người khen mình.

      được, hôm nay ta thu phục được vị vô nương cứng đầu này, sau này Lưu Phong ta làm sao dám vác mặt ra ngoài nữa! ” vị nam tử đó hất tay, đến trước bàn của ta, phẫn nộ hỏi: ” nương chẳng lẽ muốn Lưu mỗ đích thân ôm nương lên sao? “

      Nhìn cái ánh mắt mê đắm của , cúi đầu nhìn thấy đặt cái bàn tay béo búp míp của lên bàn, ta cười tươi :

      ” Bổn nương có cái phúc khí lớn lao đó, công tử….” vừa , ánh mắt ta lại ôn nhu nhìn , làm cho điên đảo choáng váng, tay từ từ sờ lên cái móng lợn của , ôn nhu vuốt ve, cây ngân châm nho thần biết quỷ hay theo lỗ chân lông đưa vào trong người , trước khi ma trảo của cầm được tay ta, ta nhanh chóng rút tay mình ra, hô lớn: ” Tiểu nhị, qua đây tính tiền! ” có lẽ đột nhiên bị ôn nhu của ta dọa, thời khắc này vẫn ngây ngốc tại chỗ, tiểu nhị nơm nớp lo sợ đến:

      ” Tiểu thư, tổng cộng là lượng bạc ” ta vừa muốn lấy tiền ra, vội vàng :

      ” Tiểu nhị, những gì vị nương này gọi cứ tính hết lên bàn kia . nương, mời bên này! ” ta cười cười, ăn cơm có người trả tiền, sao mà nhận chứ? Đứng dậy, trực tiếp về phía trước, cao hứng nhướng mày với mấy vị bằng hữu, mấy người đó vươn ngón tay cái ra, đắc ý cười.

      Ta tới bàn bên cạnh của bọn , vung tay áo cái, trách hỏi:

      ” Chỉ có chút thức ăn như thế? vậy mà cũng mời bổn nương qua? ” xong xoay người dương dương tự đắc mà

      nương, đợi , bọn ta gọi thêm…” vội vã ở phía sau kêu la, ta coi như nghe thấy tiếp tục ra ngoài. Quay đầu lại nhìn cái, bọn họ có đuổi theo, nhưng có hai người giống như gia đinh đuổi theo ở phía sau, ta nhanh chậm mà . Ta cố ý chơi đông dạo tây, hai tên gia đinh phía sau mệt thở hồng hộc, thấy bọn họ cũng sắp mệt chết rồi, ta rất nhanh chui vào trong đám người kia, rất dễ dàng bỏ rơi mấy tên gia đinh đó.

      Nằm trong phòng ở khách sạn, nhớ lại mấy tên công tử giàu có ấy, trong lòng ta cảm thấy vui vẻ rất nhiều, biết ngày mai bọn họ có thể xuống giường được đây? Chắc là khó lắm, ha ha….

      Đến nay cuối cùng cũng xuống núi, đến được kinh thành, nghĩ đến nhiệm vụ khó khăn của mình, e rằng còn phải ở đây thời gian, nhiệm vụ cần thiết bây giờ là tìm chỗ đặt chân trước . Ở khách sạn tốn kém rất nhiều, hơn nữa có số chuyện tiện cho lắm, chi bằng ngày mai tìm cái viện nào đó ở lại, như thế cũng tiện cho hành động sau này. Còn nữa, xuất môn ra ngoài mà có tiền ổn, vẫn là nghĩ cách tiếp nhận ít vụ làm ăn tốt hơn.

      Nên bắt đầu từ đâu trước nhỉ? Vị công tử cầm quạt ngọc kia sao? hình như cũng chẳng phải người xấu gì, thôi vậy, nuốt của trăm lượng bạc rồi tha cho , còn có cây tiêu xinh đẹp này, cũng phải tranh thủ xử lý nó. Cái tên công tử mập muốn đùa giỡn ta kia sao? là ứng viên rất khá đấy, thôi tìm vậy, nội trong ba ngày, bị độc phát, phải chịu tội đủ bảy ngày mới khỏi được, ha ha ha…. ta muốn xem thử, sau khi trải qua giáo huấn lần này, còn dám kiêu ngạo ra ngoài tán nữa ?

      (*) Lưu Phong (刘锋: Líu Fèng) đọc lên nghe giống như Ngưu Phong (牛疯: níu fèng), có nghĩa là trâu điên.

      End Chương 6

      _________________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :