Tên truyện: Thuận tay dắt ra
” bảo bảo ” (顺手牵出个“宝宝”来)
Tác giả: Dương Dương (洋洋)
Thể loại: cổ trang, hài
Số chương: 152 chương chính văn + phiên ngoại
nguồn :
https://tieudaococ.wordpress.com/thuận-tay-dắt-ra-một-bảo-bảo/
Dịch: Shinku [Tiêu Dao cốc chủ]
Giới thiệu sơ lược: Truyện này đọc cười đau ruột. Nữ chủ thông minh, nghịch ngợm, hơi vô sỉ chút.
Nữ chủ 14 tuổi lần đầu
làm nhiệm vụ, vô tình thấy có trai đẹp bị hại hạ xuân dược, nàng hi sinh thân mình cứu trai, còn được khuyến mãi
cái bảo khố , làm sư phụ hận
thể tử.
Nàng 18 tuổi, với nhiệm vụ tìm papa cho bảo bảo, lăn lộn gian hồ. Nàng cấp thuốc giúp bạn thân kiếm được chồng đẹp trong mộng, ngờ đâu hại người thành hại mình , nàng bị trai cấp ăn sạch
, 1 lần – 3 lần – n lần (suốt đời)
Văn án 1
Sư:”
! là của ai? ”
Tiểu: ” Sư phụ, cái gì của ai? ”
Sư: ” Tiểu Tiểu, ngươi còn
biết xấu hổ mà hỏi ta cái gì của ai? là ai làm cho ngươi lớn bụng? “
Tiểu: ” Sư phụ, con mang thai rồi ôi….” Tiểu Tiểu cao hứng
Sư: ” Đủ rồi! Tiểu Tiểu, ngươi
, hài tử này là của ai? ” cắt đứt lời nàng, lão nhân nghiêm khắc hỏi
Tiểu: ” úi, sư phụ, hài tử là của con hả? ” mở to đôi mắt lấp lánh, Tiểu Tiểu
hiểu hỏi ” hài tử ở trong bụng con,
phải của con
của ai? ”
Sư: ” Ta
hỏi cái này, ta hỏi cha của hài tử là ai? ”
Tiểu: ” Con
biết, con thấy
lớn lên rất soái, thân lại trúng mị độc, dù sao con cũng
bị thiệt hại gì, liền thay
giải độc… ”
Sư: Ô ô, thân là thần thâu (thần trộm),
tuyệt
phản đối việc thuận tay dắt dê, chẳng qua cũng chỉ là dắt dê dắt bò mà thôi, dắt thêm
tiểu hài tử
lại
vui chút nào
Tiểu: ” Sư phụ, Thấu Tiên (tiên trộm) có phải Thần Thấu tiên tử
? tên rất có ý thơ nha…”
Sư: ”
phải! ” cắt đứt mộng tưởng của nàng, lão nhân triệt để thất vọng
” Thấu Tiên chính là đại tiên mà Thần Thâu dạy ra! ra ngoài đừng có
là đồ đệ của ta đấy nhá! ”
Nhiệm vụ đầu tiên, đến hoàng cung trộm tranh, kết quả là hảo tâm vì người khác giải độc, ngay đến chủng của người ta cũng trộm về đây, làm cho sư phụ tức gần chết.
Bốn năm sau xuống núi, đến kinh thành ngây người vài ngày,
bị bắt
làm thế thân cho người khác, đến hoàng cung làm Tiên phi gì đó.
Tiên phi
Tiên phi
, tốt xấu gì cùng với tên Thấu Tiên của nàng có chữ giống nhau, hơn nữa ba tháng
có
vạn lượng bạc vào túi, cuộc sống như thế tìm được ở đâu chứ, nàng miễn cưỡng tiếp nhận…
Nhưng tên hoàng đế đáng ghét này cứ gọi là Thụy Tiên (thụy = ngủ)
Khuê danh của người ta gọi là Thủy Tiên cơ mà?
Ngày đầu hồi cung, bị biếm vào lãnh cung, nàng cười cười, đúng lúc để hoạt động gân cốt
Cơm đưa tới
phải ôi
là thiu, nàng thét chói tai, đúng lúc đề phòng mình để khỏi quên mất sở trường của mình.
Phi tử đến bái phỏng, đưa tới
chậu hoa độc, nàng cao hứng đến khóc chảy nước mắt, ngày thứ hai, mặt các phi tử thành đầu heo
Hoàng thượng đến đây nhục nhã nàng, nàng hưng phấn nhào tới, kết quả hoàng thượng làm môn thần (thần giữ cửa) cả
đêm.
Thái hậu triệu kiến nàng, phạt nàng trong ba ngày chép trăm lần cung quy, nàng sau khi trở về mỗi ngày đều ngủ ngon, cuối cùng chỉ giao ra
tờ giấy…
Hết cách, mời các triều thần tới, tổ chức yến tiệc mời chúng phi, khiến nàng biểu diễn tài nghệ lộ ra cái xấu:
Cầm:
hiểu
Kỳ:
biết
Thư:
học
Họa: biết xem
Nữ công: chưa cầm qua kim
Vậy ngươi biết cái gì?
Nàng vỗ vỗ cái bàn, hét lớn
tiếng:
” Mẹ kiếp, các ngươi đừng khinh người quá đáng,
nãi nãi ta
chơi nữa ”
Người bay ra ngoài,
cái nội khố màu vàng bay lên đầu hoàng thượng,
tiếng cười duyên ” lo trông trừng nội khố của ngươi
! Thấu Tiên
đây! ” (nội khố: ta nghĩ chắc là đồ lót, hắc hắc )
Hoàng thượng đỏ mặt thiếu chút nữa chui xuống bàn
Hoa:
Nữ tử đâu tiên ta động tâm, lại phải thay thế muội muội tiến cung
Đáng hận là, chính mình cư nhiên
có đường cự tuyệt
Ba tháng, chỉ ba thàng thôi mà
Nàng có thể an toàn mà ra
?
Sau khi ra ngoài, tại sao cùng nàng, lại có khoảng cách nhiều như vậy?
Kỳ:
lần thắm người thân, trở lại cứ cảm thấy nàng thay đổi
ít
Mà mùi hương tự nhiên
người nàng
hiểu sao luôn làm cho
thấy thoải mái
Bởi vì nàng đến
Hậu cung mỗi ngày đều phát sinh rất nhiều tình huống
Muốn
để ý đến nàng cũng rất khó
Hảo tâm nhìn nàng
, cư nhiên dám để
làm môn thần cả buổi tối
Mấy phi tử
hầu hạ nàng, ai ai cũng tranh nhau đến đây cáo trạng
Ngay đến
người luôn ăn chay niệm phật như thái hậu, cũng bị nàng làm cho tức gần chết
Ghê gớm nhất chính là, lúc bản thân bắt đầu
nàng
Nàng lại
nàng chỉ là khách mời?
Ba tháng
vạn lượng bạc so với lương tháng của nhất phẩm đại thần còn cao hơn
Ô ô, vậy trẫm cũng muốn thuê nàng được
?
Còn nữa, Điểm Điểm đáng
đó rốt cuộc là chủng của ai vậy?
(shinku:
kia là lời tự bạch của
hoang thượng đáng iu ^^!)
Lân:
nụ cười thuần khiết,
hề báo trước mà tiến đóng vào tâm điền của mình
Lúc muốn nắm bắt,
nàng lại trở thành hoàng tẩu của mình
ràng biết là giả nhưng lại
thể vạch trần
Đến lúc bị trảm (chém đầu), mới biết nàng còn có
Điểm Điểm đáng
Điểm Điểm kia lớn lên có chút giống mình nha
Có phải con của mình
nhỉ?
Sóc:
Đầu năm nay mấy tên tiểu thâu
là lớn mật
Ngay cả đường đường là vương phủ mà cũng dám xông tới
Muốn nhìn trộm bổn vương tắm chắc?
Sau khi bị bắt cư nhiên dâng đôi môi thơm nóng bỏng lên
Ngay lúc bản thân thần hồn điên đảo, dục hỏa thiêu đốt cư nhiên lại điểm huyệt mình rồi chạy trốn
Tội nghiệp cho mình chỉ có thể…..
Cái này,
tốt hơn
Ta mà cũng dám trêu chọc? xem ta như thế nào thu thập nàng!
văn án 2
[Thụy phi]
tiến cung liền
thân thể
khỏe, nhưng sắc mặt hồng nhuận của nàng có chỗ nào giống bị bệnh chứ.
Hận nàng lứa gạt, mặc kệ tấm thân xử nữ của nàng, điên cuồng muốn nàng
đêm
ngờ nàng lại ngủ đến bảy ngày?
Nghiêm trọng thế sao? vậy phong nàng làm Thụy phi
!
Lạnh nhạt như nàng
Nghịch ngợm như nàng
Vô vị như nàng
Kiên cường như nàng
Háo sắc như nàng
Hay thay đổi như nàng, lại khiến cho vương tàn bạo bị mê hoặc, say mê
Khiến vương gia đa tình động tâm, thương tiếc
Khiến cho trạng nguyên tài hoa hơn người trong mắt
thể chứa thêm bất kì người nào khác
Nàng cố tình sao?
Nàng có bệnh sao?
Ngay đến thái y cũng
nhìn ra điểm dị thường của nàng
Vì sao càng ngày càng quyến luyến chiếc giường đó?
Từ
ngày đến ba ngày đến nửa tháng, ai có thể kéo nàng khỏi giấc mộng?
Tám tuổi
bị tiên đoán là sống
quá mười tám tuổi
Mười năm nỗ lực của phụ mẫu cũng
ngăn trở được kết cục ngủ chết của nàng
Nhịn đau thương tiễn đến dị giới chẳng qua chỉ là để tranh thủ thời gian ba năm
Ba năm mà thôi, hà tất tính toán làm gì?
Cuối cùng cũng
rời
Đổi
thân thể
Đổi
thân phận
Nhưng nó vẫn cứ
theo mình
là
được động tâm
Lúc nên
, tại sao trong lòng lại
nỡ? tại sao trong lòng còn lưu luyến?
mở đầu : Thiên hạ đệ nhất thần trộm
Đây là
thời đại
có ghi trong sử sách
Thiên hạ lúc đó, vốn là ba nước đỉnh lập, bởi vì thực lực của ba nước
hơn kém nhau là mấy, thiên hạ cũng thái bình. các tiểu quốc chung quanh phụ thuộc vào những nước lớn mà sống, bách tính cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Vệ Phong —— là nhân vật khiến tất cả các nước đều đau đầu, nhưng trong mắt bách tính
giống như
vị thần để cung phụng,
là người lấy việc trộm đạo làm nghề nghiệp, được mọi người xưng là thiên hạ đệ nhất thần trộm. Nhưng
từ trước đến nay
trộm của người tốt,
trộm của quan tốt, chỉ xuống tay với bọn tham quan. Chỉ cần có tiền, ai cũng có thể mời được
, nhưng nếu như ngươi muốn
làm những việc thương thiên hại lý,
khiến ngươi trở nên thân
có phân văn (nghĩa là ra tay trừng trị đó mà).
Nhưng tham quan
đời này lại rất nhiều, mà hoàng đế cao cao tại thượng
có mấy ai nghe được tiếng lòng của lão bách tính? lúc
trở thành đối tượng truy bắt của mọi quốc gia, dân chúng lại
khẩn cầu, khẩn cầu cho
có thể sống bình an….
Nhưng
thế gian
phải chuyện nào cũng theo ý muốn của con người được, ba năm trước,
được xưng là thần trộm vẫn là bị quan phủ bắt được. Nghe
, lúc đó hoàng thượng đích thân dự thẩm, đích thân dụng hình, nhưng
vẫn tuôn ra những lời lẽ chính nghĩa vạch tội bọn tham quan. Kết quả, số quan viên đó vẫn ngồi vững vàng,
lại bị người ta tàn nhẫn chặt đứt gân tay gân chân, bị phán trảm hình (tội chém đầu).
Ngày hành hình hôm đó, bầu trời
bóng mây tại thời khắc
sắp bị hành hình
mây đen ùn ùn kéo đến, bách tính tập trung tại nơi hành hình cầu xin mạng sống cho
, nhưng hoàng thượng vẫn cứ theo ý mình hạ lệnh chém đầu….
Ngay gần lúc ngàn cân treo sợi tóc,
bóng đen vụt đến, dám từ trong tay hoàng thượng, đại thần và mấy ngàn binh sĩ cứu thoát
, làm cho hoàng thượng tức muốn xỉu.
Từ đó về sau,
thấy
lộ diện nữa,
có ai biết
còn sống hay
chết, mà bách tính bởi vì thời gian chậm rãi trôi qua, cũng dần dần lãng quên người này, chỉ ngẫu nhiên khi có những lão nhân nhắc đến
, khuôn mặt lộ ra vẻ kính nể.