1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thuần tình nha đầu hỏa lạt lạt - Tề Thành Côn (Hồi 2_21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Thuần Tình Nha Đầu Hoả Lạt Lạt


      Thể loại: đại, hắc bang, tổng giám đốc đô thị
      Tác giả: Tề Thành Côn
      Số chương: rất dài a~
      Convert:http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=119058
      Edit: chính ta a~ :”>
      Link truyện tranh:http://truyenv1.com/truyentranh/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/
      Giới thiệu:

      đêm say sưa nàng đem ông trùm hắc đạo hô mưa gọi gió kia trở thành Ngưu Lang cho lên giường??

      Làm sao bây giờ, chạy !

      2 năm sau, nàng trực thang máy xí nghiệp đệ nhất Trung Quốc nhưng suốt ngày bị chàng đồng đẹp trai quấy rầy

      "Này! Này! Này! muốn chơi có được hay ? Nếu chơi tiếp ta mang thai mất! Rốt cuộc ta chọc gì ngươi?"

      "Nơi nào?"

      Nam nhân trầm nở nụ cười, lần thứ hai đưa nàng ấn tới: "Con vật 2 năm trước ta xổng mất, 2 năm sau ta nhất định đưa ngươi ăn sạch sót cả xương."

      Con tôm? chàng đồng đẹp trai chính là đế vương hắc đạo 2 năm trước?

      Con tôm? bây giờ còn là tổng giám đốc tập đoàn đệ nhất Trung Quốc?
      "Oh my god..."

      Van cầu ngươi, bỏ qua cho ta có được hay ?"
      sanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hồi 1: Học sinh trung học
      Đem Hắc Đế thành Ngưu Lang
      Chương 1: Đùa với lửa


      Nhật Bản,

      Ngưu Lang điếm,
      Lạc Dao Dao uống đến say khướt, quét mắt nhìn hai soái ca bên cạnh, bất mãn hướng bạn tốt oán trách: "Tiểu Mạn, cậu còn nơi này trai bao là... Là đẹp trai nhất… làm người ta thất vọng a."

      "Này, Tiểu Mạn, nể tình mẹ là khách quen của chúng tôi, bạn lại oán giận chúng tôi đủ soái, có ý gì a? ! !" - Bị sỉ nhục như vậy, hai chàng Ngưu Lang nào có chịu?

      Cung Tiểu Mạn bất đắc dĩ bĩu môi: "Xin lỗi, bạn tôi uống nhiều nên mới như vậy. Xin lỗi, xin lỗi."

      Thấy bạn tốt cùng hai tên Ngưu Lang to to , Dao Dao dời đôi mắt đẹp nhìn chung quanh: "Ây..." Cuối cùng hình ảnh ngắt quãng ở lối vào Ngưu Lang điếm...

      Chỉ thấy, nam nhân thân âu phục đường hoàng bước vào, xuất bất ngờ của hấp dẫn hầu hết ánh nhìn trong điếm.

      Mày kiếm dài tuấn, chứa con ngươi đen sắc bén, môi mỏng hơi mím, khuôn mặt góc cạnh ràng, vóc người thon dài cao to nhưng thô lỗ, giống như chim ưng trong đêm tối, lạnh lùng mị người tỏa sát khí khinh thường Thiên Địa. Thủ hạ theo sát bề ngoài hề tầm thường, bao trùm vẻ lờ mờ tối tăm. ! Phải hết thảy Ngưu Lang ở đây so với đều trở nên mờ .

      Chính là ! Dao Dao đột nhiên đứng lên, ngón tay hướng về nam nhân cách đó xa: " đứng lại đó cho tôi!"

      vừa thốt lên, gian lập tức trở nên an tĩnh, hai Ngưu lang cùng nhìn lên: "... thể nào? Tiểu Mạn, bạn điên rồi sao? Lại dám... Dám trêu chọc người đàn ông kia? !"

      "Rất bình thường a, đẹp trai như vậy, tôi cũng muốn trêu chọc, trêu chọc đây." - Cung Tiểu Mạn si mê thưởng thức nam nhân đẹp trai cách đó xa.
      "Ai nha, Tiểu Mạn biết, là..."

      " gọi ta sao?" Nam nhân trầm thấp mở miệng, nhìn về phía Lạc Dao Dao, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mị hoặc.

      "Đúng!” - Lảo đảo tới trước mặt , Dao Dao gật đầu tán thưởng: "Hừm, sai, tướng mạo của rất có dáng vẻ Ngưu Lang. Đến, đến, tôi muốn theo tôi." Tay nắm cà vạt, cứng rắn lôi kéo hướng về chỗ ngồi của mình.

      Mấy tên thủ hạ thấy vậy, lông mày cơ hồ muốn dựng lên. Nam nhân kia lặng lẽ đưa tay ra hiệu cần manh động, mấy tên thủ hạ lúc này mới thả lỏng ra...

      vừa ngồi xuống, hai Ngưu Lang vội vàng đứng lên, hai chân ngừng run rẩy.

      "Khặc." Nam nhân ho tiếng, khoát tay. Hai Ngưu Lang như nhận được mệnh lệnh, lặng yên tiếng động mang Cung Tiểu Mạn rời .

      Lạc Dao Dao say bí tỉ, biết bạn tốt còn, cầm lấy ly rượu bàn: "Cho, chàng đẹp trai, bồi... Tôi uống rượu..."

      Nam nhân cười khẩy liếc mắt cái, thản nhiên tự đắc nhếch hai chân lên. Cảnh tượng này giống như là tiếp rượu nữ, còn là khách mời.

      "Này, chàng đẹp trai, tại khách mời uống rượu, tại sao uống? Nhanh lên chút! Uống! !"

      "Hừ?" Nghe mệnh lệnh của , hai con mắt nam nhân lóe sáng, nâng cằm lên: "Vừa đủ tuổi liền tới nơi này phóng túng bản thân, cẩn thận, đùa lửa phỏng tay đấy!"

      Giờ khắc này, kề sát khuôn mặt u bá đạo kia khiến Dao Dao dâng lên cảm giác nghẹt thở "Này, làm đau tôi ! Thực... cho biết, ngày hôm nay tôi chính là muốn đến đây, ai cần lo! ?"

      "Hừ? Thú vị..." Buông tay ra, nam nhân đứng lên, chậm rãi hướng thủ hạ, : "Dẫn ấy đến phòng ta." Thâm thúy lên vệt giảo hoạt, bước nhanh lên lầu trong đại sảnh...




      Hồi 1: Học sinh trung học
      Đem Hắc Đế thành Ngưu Lang
      Chương 2: Bị Ngưu Lang cường bạo...


      "Này, đâu vậy? Tôi có thể cho tiền, cho phép !" Dao Dao mới vừa muốn đuổi theo, lại bị hai tên thủ hạ trái phải áp trụ, trực tiếp đưa lên lầu hai.

      Lầu hai rất thanh u, đây là nơi khách cùng Ngưu Lang “làm việc”.
      "Thả tôi ra, thả tôi ra, các muốn mang tôi đâu! ! ?" Dao Dao lớn tiếng vang vọng cả lầu hai. Hai người áp giải hoàn toàn để ý tới, đem ném vào phòng cuối hành lang. Lần lượt liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: " bé này xem như là xong..."

      Bên trong phòng ngủ hoa lệ, Dao Dao nhìn quanh: "Nơi này là?" Ánh mắt dừng lại nơi giá rượu: "Ha, có rượu." bước xông lên trước, cầm bình rượu đỏ khui sẵn lên...

      "Uống ngon sao?"

      "Uống ngon ư." Ế? Trong phòng có người? Theo bản năng hướng về buồng trong... Chỉ thấy, trước cửa sổ sát đất nam tủ đứng cầm trong tay ly rượu đỏ.

      là? Dao Dao tiến lên nhìn lên..."Hóa ra là nha. Hừ, vừa chạy đâu thế? Đều tại , tôi bị hai kẻ bại hoại mang tới chỗ này, bọn họ làm tôi đau chết ."

      "Ồ, cao nha, 1 mét 9 sao? bình thường hay chơi bóng rổ sao? Ha, ngực của rắn chắc a." Đầu tiên là cùng nam nhân so thân cao thấp, sau đó lại to gan đánh vào ngực nam nhân.

      "A." Đối mặt tính huống này, nam nhân cười lạnh, nhân cơ hội đoạt lấy chai rượu trong tay .

      "Này, làm gì? Làm gì cướp đồ vật của tôi. Trả lại tôi! Trả lại tôi!" Chỉ với 1 mét 5 Dao Dao coi như nhảy lên cũng với tới, bức tranh này xem ra quả thực đáng cực kỳ.

      "Cởi quần áo."

      Cởi quần áo? Là nghe lầm sao? "... cái gì a?"

      "Vật , phải vừa ngày hôm nay đến đây để phóng túng bản thân sao? Ta tiếp , đồng thời... thu tiền ." Nam nhân nở nụ cười tà ác, đặt ly rượu ở đầu giường, xoay người ngồi lại giường, mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ u: "Là chính cởi, hay để ta giúp ! ?"

      Ồ? ? ?

      Mệnh lệnh bá đạo này khiến Dao Dao tỉnh lại hơn phân nửa, chuyện này... Này Ngưu Lang làm sao... Làm sao như thế chủ động?

      Nam nhân lại là nở nụ cười: "Hừ? Xem ra muốn ta giúp đây." như xách con gà con, bá đạo ném lên giường.

      "Này, tôi..." Vừa muốn bò lên, lại bị nam nhân cứng rắn đè xuống, thể động đậy: "Các loại. .. , tôi... Tôi đến nơi này chính là để chơi... Chơi, cần phục vụ khác."

      "Hả?" Nam nhân cười khẩy, khóe môi khêu gợi: "Ồ? Ra là cần phục vụ khác?"

      "Vâng, là! cần, cần."

      "Có thể... Nhưng ta cần!" xong, hai mắt tối sầm lại, duỗi tay, dùng sức kéo cái...

      'Xé tan' tiếng, chỉ cảm thấy phía sau lưng trận cảm giác mát mẻ, tia ác niệm xâm nhập đầu óc "... ... đến cùng muốn thế nào? Thả tôi! Thả tôi! Tôi chỉ là mà thôi, mau thả tôi."

      "Ồ? Bé ? Biểu vừa rồi của giống bé nha."

      Nghe giọng trào phúng của , biết mọi chuyện do mình tự tìm đến, có thể..."Đại... Đại ca ca, ra vì tôi trả thù bạn trai mới tới nơi này, tôi thấy cùng những nữ sinh khác làm loại chuyện đó, vì lẽ đó vừa giận liền... Liền tới chỗ này. Van cầu bỏ qua cho tôi ."

      ____________________________________

      Hồi 1: Học sinh trung học
      Đem Hắc Đế thành Ngưu Lang
      Chương 3: Van cầu , thả tôi


      "Nha... Hóa ra là như vậy."

      Cảm giác được nam nhân có chút thu lực, Dao Dao nhất thời cảm thấy hi vọng, xem ra Ngưu Lang này cũng đến nỗi đại bại hoại.

      "Đúng rồi..." Hai mắt tối sầm lại, khóe miệng nổi lên nụ cười tà tứ: " thấy bạn trai cùng nữ nhân khác làm loại việc gì?"

      Ạch... đoán được sao? "Bọn họ ở... Ở, ở..." Vẫn còn có chút ra được, khuôn mặt trắng nõn chuyển sang phiếm hồng.

      lúc này..."A."

      di chuyển ngón tay thon dài theo cổ chậm rãi trượt ..."Bọn họ có phải hay làm... Chuyện chúng ta chuyện sắp làm?"

      Sắp... Muốn? Làm? Đại não thành mảnh hỗn độn, Ngưu Lang này đến cùng là cái gì? có ý định bỏ qua cho mình sao?

      "A..." Ngón tay lướt dọc sống lưng chọc lên cảm giác tê tê, bầu khí hoảng sợ làm trái tim 'Ầm, ầm' nhảy lên. "Đại ca ca, tại sao buông tôi ra, hơn nữa còn, còn..." Cảm giác được ràng ngón tay của , nắm chặt gra giường, căng thẳng dám thở mạnh.

      "Vật , ta giúp trả thù bạn trai đây, nên cảm tạ ta, phải sao?"

      "Trả thù... bạn trai?"

      "Đúng, đối với thế nào, chúng ta nên trả lại thế ấy." - Con mắt thâm thúy lóe lên, chậm rãi đem cơ thể tráng kiện ép xuống phía dưới...

      Nam nhân thở ra luồng khí nóng rực hướng tới lỗ tai gây chút ngứa ngáy khó nhịn, căng thẳng vạn phần: "! ! Cảm tạ lòng tốt của , Đại ca ca, tôi... Tôi muốn trả thù như vậy."

      "Hừ?” sớm bốc hỏa toàn thân, nếu vì vật này chơi vui, nhẫn nại lâu như vậy? "Vật , ta chưa chơi chán ." Khuôn mặt của nam nhân chìm xuống.

      chờ phản ứng lại..."A..." vật lạnh lẽo đổ xuống lưng bóng loáng của .

      Nam nhân cầm ly rượu đỏ trong tay, chậm rãi nhìn, rượu lưng xuống từng giọt lên gra giường, đối với kiệt tác của mình rất thoả mãn: "Hừ hừ, biết rượu đỏ có mùi vị gì đây?" Hai con mắt tối sầm lại, ném ly rượu.

      'Cách cách' ly rượu rơi xuống đất, nam nhân cúi đầu, đầu lưỡi tinh xảo, trắng trợn kiêng dè liếm lưng nhuộm đầy rượu đỏ, khiến người ta mặt đỏ tim đập dồn dập, thanh hấp dẫn.

      ", muốn... A." ngừng đung đưa thân thể, khuôn mặt của bởi hoảng sợ trở nên hơi vặn vẹo.

      "Vật , thân thể của mẫn cảm, tựa hồ muốn ... Nhanh lên chút tiếp tục chơi tôi, nhanh lên chút tiếp tục chơi tôi."

      ", có! phải như thế."

      "Ồ? Vậy muốn chứng minh như thế nào đây?" Đôi môi khiêu gợi hướng nội y , khóe miệng cong lên cười khẩy.

      'Lạch cạch' như ma chú, nội y mở ra .

      "!" Trong lòng căng thẳng, Dao Dao theo bản năng cử động, mông vô ý ma sát, hạ thân nam nhân từ từ trướng lên to lớn.

      "A, tiểu tử, ta tại hoài nghi có hay giả ngây thơ, nếu ta phát còn là xử nữ, ta sai thủ hạ đem chỏi đùa tới chết!" nữ nhân nào có thể ở trước mặt đùa giỡn, nếu quả lớn gan như vậy, cuối cùng kết cục chỉ có , đó chính là... Chết! !

      ___________________________________

      Hồi 1: Học sinh trung học
      Đem Hắc Đế thành Ngưu Lang
      Chương 4: Chuốc lấy thống khổ


      Dao Dao, chỉ muốn nhanh lên chút trốn khỏi cái nơi Ngưu Lang đáng sợ này.

      "Ô..." Tay theo bản năng che ở trước người, nước mắt tùy ý tràn mi.

      " khiến ta hài lòng." - Nam nhân thấy điềm đạm đáng như vậy hề phật ý, trái lại càng trở nên hưng phấn.

      Bàn tay lớn cứng rắn mở tay ra.

      Thấy cảnh "xuân" trước ngực sắp bại lộ, cầu khẩn: "Đại... Đại ca ca, tôi... Tôi cái gì ‘đều có', chơi vui, phục vụ người khác , được ?"

      Lời này là muốn cự tuyệt nhưng với chảng khác nào khiêu khích. Đối mặt với loại nữ nhân chủ động sớm chơi chán , khẩu vị này mới mẻ, muốn lập tức thử lần! "Ta làm Ngưu Lang, chính là chuyên môn phục vụ những người 'đều có' như ." xong, xốc nửa người lên ...

      "Ô..." Dao Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      Ngón tay thon dài chạm vào bụng bằng phẳng, chậm rãi hướng lên . Thân thể bên dưới run rẩy càng ngày càng mãnh liệt.

      ", ..." Khi tay của người đàn ông áp sát gò núi nhô lên của trong nháy mắt từ cuống họng đắng nghét, khóe môi rên rỉ nỉ non.

      "A." Thấy sốt sắng như vậy, nam nhân nhếch môi nở nụ cười, cố ý rời khỏi điểm mẫn cảm.

      'Hô...' Dao Dao theo bản năng thở phào nhõm. Trong nháy mắt, tia khí lạnh truyền đến, cảm thấy thân thể trở nên cực kỳ tê dại, dường như còn là của mình.

      Mở mắt nhìn lên, người đàn ông này càng... Càng..."... muốn, a, muốn!" Nỗ lực dùng đầu ngăn trở nam nhân nằm ở bộ ngực mình, khuôn mặt ủng hồng đẹp đẽ.

      "Hừ? quả nhiên là vật dối trá, thân thể của ..." Nam nhân khẽ nâng đầu lên, đảo qua nụ hồng trước ngực đứng thẳng: " thành thực." Nụ cười xấu xa nơi khóe miệng, đầu ngón tay cố ý gảy hồi...

      "A..." loại cảm giác hoang mang run rẩy, biết đây là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy rất hổ thẹn, mất mặt.

      "Ai nha, ai nha, vật , nhanh như vậy liền cao hứng, lúc nữa chẳng phải khoái chết sao?" Nam nhân nhắc nhở xong, lần nữa cúi đầu.

      "Van cầu , muốn, đừng tiếp tục ! muốn, đừng tiếp tục..." Tiếng ngưng hẳn, cảm giác được nam nhân dừng động tác.

      Rốt cuộc chịu buông tha mình sao? Thăm dò nhìn về phía nam nhân.

      Giờ khắc này, con mắt thâm thúy của dừng lại nơi vai trái của , có vết sẹo phỏng rất sâu, vẻ mặt bất đồng, phảng phất như con sói đáng sợ sắp sửa cắn chết người...

      tại sao... Dùng ánh mắt như thế nhìn vết sẹo vai trái mình... ?

      "..."

      "Ngự lão đại!" Ngay thời điểm nam nhân sắp sửa cái gì đó, thủ hạ đột nhiên đẩy cửa.

      "Ngự... Lão đại?" Nghe được danh xưng này, Dao Dao như bị sấm sét đánh trúng giữa trời quang.

      sợ hãi nhìn nam nhân bá đạo người mình...

      , , là? Ngự... Ngạo Thiên? ! ! !

      _____________________________________

      Hồi 1: Học sinh trung học
      Đem Hắc Đế thành Ngưu Lang
      Chương 5: Ngưu Lang là lão đại hắc đạo? !


      Ngự Ngạo Thiên - Nhật Bản đệ nhất hắc đạo, đứng đầu Ngự Long xã, danh chấn toàn bộ Nhật Bản, chính, thương hai giới ai dám trêu chọc, giậm chân cái chỉ sợ toàn bộ Nhật Bản phát sinh địa chấn.

      tàn nhẫn cùng bá đạo, người bình thường thể tưởng tượng được. Phàm là người dám đắc tội với , kết cục phải là tử vong mà là bị dằn vặt đến chết . Nữ nhân đối với như món đồ chơi, chơi đùa lần lập tức ném mất; có con lập tức xoá sạch, mặc dù như thế vẫn có rất nhiều nữ nhân thiêu thân lao đầu vào lửa.

      tại, Lạc Dao Dao cũng coi như là đến đây 'Hiến thân' sao? A... Ha ha... thế nào lại ngu xuẩn đem hắc đạo đế vương nhận thành Ngưu Lang đây? Đây phải là tự đào hố chôn thân sao?

      Ngự Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn thủ hạ, hai mắt tối sầm, bước vọt tới trước, tàn nhẫn bạt tai...

      "Ngự lão..."

      chờ thủ hạ lấy lại tinh thần, Ngự Ngạo Thiên đá thêm cước...

      Trời ạ...

      Ngự, Ngự Ngạo Thiên đối xử thủ hạ của chính mình... là tàn nhẫn, Dao Dao bị khung cảnh này sợ đến toàn thân run rẩy ngừng.

      Chỉ thấy, thủ hạ bị đá ra xa mấy mét, thân thể đụng vào vách tường, khóe miệng trào máu, trong ánh mắt ngậm lấy nghi hoặc...

      hiểu Ngự lão đại vì cái gì muốn phát hỏa? Bởi vì cắt đứt chuyện tốt của Ngự lão đại sao? Nhưng, ràng trước đây Ngự lão đại vì chuyện như vậy phát hỏa."Ngự, ngự lão đại tha mạng, tha mạng a!" Thủ hạ hoảng sợ cầu xin.

      Ngự Ngạo Thiên trầm mặc , tóm chặt tóc tên thủ hạ kia, đem rời khỏi phòng.

      Thời khắc đóng cửa phòng lại, quét đôi mắt lạnh về phía giường, ánh mắt thoáng chốc được ánh sáng lộng lẫy bao trùm...

      Bình minh, Nhật Bản đệ nhất học phủ...

      "Xem, mau nhìn, đó phải là du học sinh đến từ Trung Quốc sao, sao mặt mủi bẩn thỉu thế kia, mất thể diện quá!"

      "Đúng đấy."

      đường vào trường, những thanh trào phúng kia khỏi khiến Dao Dao khó chịu cúi đầu, mặc dù biết tại dáng dấp mình rất mất mặt, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là chết a.

      Lúc ở Ngưu Lang điếm, sau khi Ngự Ngạo Thiên rồi liền nhảy qua cửa sổ mà chạy. Quấn gra giường quanh người, trèo từ lầu hai xuống quả khó khăn.

      Còn tưởng rằng xong đời , may mà có người hảo tâm ngang, cho cái áo khoác, đến nỗi mất mặt trần truồng mà chạy về trường học.

      Chỉ tiếc người hảo tâm kia quá nhanh, hình dạng thế nào cũng thấy , cũng chưa kịp tiếng cám ơn. Quên , có duyên, ắt gặp mặt, đến lúc đó cảm ơn cũng muộn a.

      Tăng tốc độ, chạy nhanh về khu ký túc xá nữ sinh.

      "Dao Dao!" - Cung Tiểu Mạn đứng chờ ở cổng vừa thấy trở về, nhanh chóng chạy tới: "Đều là tớ phải, lôi kéo cậu tới Ngưu Lang điếm. Mới có chuyện..."

      "Tiểu Mạn, cậu cần áy náy, tớ sao." Chặn lời Cung Tiểu Mạn, miễn cưỡng cười vui vẻ.

      "Cậu gặp chuyện gì sao? Nhưng người kia là..."

      "Dao Dao!" chờ Cung Tiểu Mạn hết lời, nữ sinh Nhật Bản lên tiếng.

      Dao Dao theo bản năng quay đầu lại...

      Chỉ thấy, cách đó xa đôi nam nữ tay trong tay, vui cười về phía . Trong nháy mắt, Dao Dao trở nên lạnh lẽo, con ngươi tràn đầy thù hận...

      Hồi 1: Học sinh trung học
      Đem Hắc Đế thành Ngưu Lang
      Chương 6: Cực phẩm tiện nam nhân



      "Oa, Thần Dật, mới chia tay có ngày, ta lại ngang nhiên mặc nam trang về trường học, lố bịch!" Nữ sinh Nhật Bản quét mắt nhìn Dao Dao, rồi nhìn về Phong Thần Dật đứng bên cạnh.

      Khuôn mặt trắng nõn, góc cạnh ràng; con ngươi đen thâm thúy; lông mày dày, mũi cao thẳng, hình môi tuyệt mỹ, vô cùng cao quý tao nhã. Đặc biệt chiếc hoa tai bên tai trái lóe sáng lấp lánh, tuy đẹp trai nhưng bên trong lại chứa tia bất kham...

      "Hả?" Phong Thần Dật hai mắt lóe lên, bước tới trước mặt Dao Dao, xấu xa cười : "Dao Dao thân ái, em vì trả thù , mà “vui vẻ” cùng nam nhân xa lạ chứ?"

      Ạch... có thể Phong Dật Thần đoán đúng sao? Có điều, đến mức nghiêm trọng như vậy, quả suýt chút nữa bị “vui vẻ”.

      "Phong Thần Dật! ..." Cung Tiểu Mạn vừa muốn chửi ầm lên, lại bị Dao Dao kéo lại.

      nheo mắt, cười ngọt ngào: "Ha ha, Thần Dật đoán đúng. Tôi chính là cùng nam nhân xa lạ... “vui vẻ”". Nụ cười biến mất: "Làm sao? đố kị? ghen? ! Ngược lại, dù tôi có “làm” với ai, cũng làm cùng Phong Thần Dật !"

      Nghe Dao Dao trào phúng , nữ sinh Nhật Bản kia choáng váng, dám Thần Dật như vậy, chỉ sợ toàn thế giới cũng tìm ra được mấy người.

      "Dao Dao, em như vậy, có thể cho rằng, trong lòng em là người đặc biệt sao?" những phát hỏa, trái lại Phong Thần Dật nở nụ cười ám muội: "Nếu như em có thể chấp nhận những kia, cũng có thể quay lại với em."

      Nam nhân chết tiệt, quả thực biết xấu hổ, sao lúc trước có thể tin những lời đường mật, hoa mỹ của chứ. “Phong Thần Dật, đầu óc hỏng rồi sao? Tôi như vậy, còn hiểu? Vậy tôi có thể nhắc lại lần nữa, Lạc Dao Dao tôi đời này dù có giao du với ai, cũng ở cùng chỗ với Phong Thần Dật , hiểu chưa?" Kéo tay Cung Tiểu Mạn, xoay người bước về khu ký túc xá nữ.

      "Oa, Dao Dao, cậu oai phong quá! Chỉ có cậu mới dám chuyện như vậy với công tử tập đoàn đệ nhất Trung Quốc, nếu truyền thông biết được, cậu nhất định lên trang nhất!"

      Xác thực a... Coi như vì chính mình giành lại chút tự trọng vậy.

      Vốn tưởng rằng, chỉ cần hai người nhau, quản thân phận, địa vị, có thể bình thản cùng nhau là tốt rồi, nhưng ai biết...tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân.

      Giờ khắc này, tâm can Phong Thần Dật thương tâm kém gì so với nỗi lòng đau xót của ...

      "Hừ, Lạc Dao Dao này điếc sợ súng. Thần Dật, đá ta là lựa chọn chính xác đấy." – nữ sinh Nhật Bản kia xong, tò mò nhìn sang, Phong Thần Dật đưa tới tờ chi phiếu, ánh mắt trầm làm người ta nghẹt thở."Thần Dật, tại sao cho em... Chi phiếu?"

      "Phí chia tay, hiểu sao?"

      "Phí chia tay? Nhưng chúng ta vừa mới quen a."

      "A, Nami, em hiểu ý nghĩa của 'phí chia tay' sao. Chính là kết thúc quan hệ giữa chúng ta!" xong, Phong Thần Dật cười lạnh, đem tấm chi phiếu ném đến trước mặt .

      "Thần Dật, chỉ qua đường với em thôi sao..."

      "Thần Dật." Lúc này, thiếu nữ vui tươi tiến đến cắt đứt đối thoại của bọn họ.

      Phong Thần Dật ôm eo : "Hanny."

      "Thần Dật, em đặt phòng rồi, chúng ta thôi."

      " thích những người biết chủ động." - Phong Thần Dật xoay người, ôm thiếu nữ nghênh ngang rời .

      Nami bất động sững sờ.

      Lúc này, thiếu nữ xinh đẹp mới đến đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt: "Ngu ngốc, tưởng chỉ cần lên giường cùng Thần Dật trở thành bạn ấy sao? thấy Thần Dật cho phép ai làm bạn chưa?" Quay người lại, trong tích tắc, tắt nụ cười: “Ngoại trừ, Lạc Dao Dao..."


      Hồi 1: Học sinh trung học
      Đem Hắc Đế thành Ngưu Lang
      Chương 7: Cảm xúc mãnh liệt trong xe


      Trung Quốc...

      "Ngự tiên sinh, chúc mừng ngài thu mua thành công tập đoàn Berson, xin hỏi, trong tương lai ngài có những chiến lược gì để phát triển Berson?"

      "Ngự tiên sinh, tại, Berson nằm trong top mười tập đoàn mạnh nhất Trung Quốc, ngài có tự tin trong vòng mười năm đưa nó phát triển ngang hàng cùng tập đoàn tài chính lớn nhất Trung Quốc - Phong thị ?"

      "Mười năm?" Đối mặt với vấn đề phóng viên đưa ra, con ngươi Ngự Ngạo Thiên lóe lên vệt ngạo khí: "2 năm là đủ rồi!" Dứt lời, cười ưu nhã, khí chất bá đạo mà tự tin khiến các ký giả nữ thập phần mê muội.

      Thừa dịp này, thủ hạ của vội vàng tách đám phóng viên ra, mở đường để thoát thân.

      "Ngự lão đại, mời lên xe." Thủ hạ mở cửa xe, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt u của , nhất thời phát mình lỡ lời: "Ngự, Ngự tổng mời lên xe."

      "A." hài lòng nở nụ cười, cất bước lên chiếc xe cao cấp.

      "Ngạo Thiên ca, chúc mừng , tại là thương nhân hàng đầu Trung Quốc rồi." - Bên trong xe, nữ nhân quyến rũ kiều nhuận.

      "Minako, đây là phương thức em chúc mừng ta sao?"- cười khẩy ngồi bên cạnh.

      "Ai nha, Ngạo Thiên ca, là hư a. Ly Thương ca cùng Long Kì ca còn ở trong xe đây." - Người phụ nữ xấu hổ liếc nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện.

      Ngự Ngạo Thiên nhíu mày, tay tóm chặt mái tóc dài: "Nếu nguyện ý, cút xuống xe cho ta!" có tính nhẫn nại trong chuyện nam nữ.

      "Ngạo, Ngạo Thiên ca, xin lỗi. Ta... Ta sai rồi." Nữ nhân đau đớn, nhanh nhẹn kéo dây lưng Ngự Ngạo Thiên ra, cúi đầu, khoang miệng nhanh chóng tràn đầy.

      "A." khỏi thỏa mãn than tiếng.

      "Ngạo Thiên, Người đến nỗi giải quyết vấn đề trước mặt ta và Ly Thương chứ?" Lúc này, Long Kỳ ngồi đối diện mở miệng cười xấu xa.

      Ngự Ngạo Thiên nhíu chặt lông mày, lỗi này do ai? suýt chút nữa ăn được tiểu cừu non kia, đúng lúc chủ tịch Berson đồng ý ký kết hợp đồng, báo hại chạy suốt đêm tới Trung Quốc, nhịn dục hỏa cả đêm đương nhiên phải lập tức phát tiết."Long Kỳ, nếu muốn chết, câm miệng cho lão tử."

      "Thiết." Thấy phát hỏa, Long Kỳ lập tức đàng hoàng.

      'Linh... Linh...’, điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Ly Thương sau khi tiếp liền giao cho Ngự Ngạo Thiên – thân quần áo chỉnh tề, phát xong dục hỏa.

      Nghe điện thoại bên kia báo cáo, vẻ mặt thỏa mãn dần chuyển sang phẫn nộ: " đám rác rưởi, bé cũng trông chừng được, làm ăn cái gì biết? !" Ném điện thoại ra, tựa đầu lên cửa sổ xe.

      Người bên trong xe thấy vậy khỏi kinh hãi đến biến sắc. .

      "Ác, Ngạo Thiên ca chuyện gì tức giận như vậy, cho Minako nghe chút được ?" Nữ nhân yểu điệu dựa vào lồng ngực .

      Ai biết, lại bị Ngự Ngạo Thiên đẩy ra, phất bạt tay: "Đừng tưởng cùng ta ngủ lần, là có thể làm nữ nhân của ta, thế giới này... người nào có thể thực trở thành nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên ta!"

      "Ngạo Thiên, ca?" – Ánh mắt nữ nhân tràn đầy vô tội.

      Lúc này, Long Kỳ thiếu kiên nhẫn nhíu mày: “Nữ nhân, bọn ngươi phiền." Mở cửa xe, chờ nữ nhân xin tha, tóm mái tóc dài, vô tình đạp xuống xe.

      "Ngạo Thiên, đó rất quan trọng sao?" Bên trong xe rốt cục yên tĩnh lại, Hàn Ly Thương lạnh lùng hỏi.

      Ngự Ngạo Thiên chậm rãi nhìn ra bên ngoài, đôi mắt thâm thúy ánh lên vệt sáng lộng lẫy. lát, giọng: "Vô cùng... quan trọng..."
      sanone2112 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 8: 2 năm sau làm nhân viên của


      Hai năm sau, tập đoàn Berson...

      "Lạc Dao Dao, toàn bộ thang máy công ty do phụ trách , được để xảy ra sơ suất, hiểu chưa?"
      "Vâng, quản lý Trương."
      Sau khi học xong trung học ở Nhật Bản, vừa về nước ngay lập tức Dao Dao tìm được việc làm:
      - Tập đoàn Berson
      - Nhân viên trực thang máy
      - Mức lương 5000 tệ
      Đối với tiền lương phong phú như vậy, chỉ có làm việc ở tập đoàn đệ nhất Trung Quốc, nếu ám chỉ tập đoàn Berson, vậy đích thị là tập đoàn Phong thị rồi. nay, 2 tập đoàn này sánh vai nhau đứng ở vị trí số bảng xếp hạng tập đoàn Trung Quốc. Chỉ tiếc...

      bán mạng cho công ty của bạn trai cũ chứ!

      2 năm trước, sau khi chia tay, Phong Thần Dật liền bị lão ba mang về Trung Quốc tiếp quản Phong thị, từ đó trở bọn họ còn gặp nhau. Như vậy cũng tốt, thấy cảnh đau lòng nữa.

      "Hô... Công việc này dễ dàng a." Tuy quá mệt, nhưng phải dùng tới mười hai phần tinh thần, đồng thời phải nhớ kỹ dáng vẻ từng nhân viên để ấn đúng số tầng mà họ muốn đến. Chuyện này đối với căn bệnh nhớ mặt người của Dao Dao chính là loại khiêu chiến.

      Xem xem thời gian..." qua giờ làm, ai nữa chứ?" - thở dài hơi, dựa toàn thân vào ở vách thang máy.
      Nhưng vào lúc này...'Leng keng' - thang máy khởi động. "10 giờ rồi, còn người làm sao? là ai? Lớn gan như vậy dám đến muộn?"

      đoàn xe Rolls-Royce Phantom chậm rãi tiến vào cửa tập đoàn Berson, lúc này ở cửa đứng sẵn hai hàng người cung kính. Thấy xe dừng lại, tất cả mọi người khẽ cúi đầu, nín thở, dường như nghênh đón nhân vật quan trọng nào đó.

      Cửa xe mở ra, chỉ thấy thân âu phục, đeo caravat, xuống. người mang theo luồng khí quân vương thô bạo, tựa hồ đem khí chung quanh ép xuống mỏng manh.

      "Ngự tổng." - tất cả mọi người chỉnh tề cúi đầu, gập lưng vuông góc mặt đất 90°.

      Ngự Ngạo Thiên mặt hề cảm xúc, mang theo mấy người thân cận tiến vào phòng khách Berson, mãi đến lúc rẽ vào thang máy, những người ra nghênh đón mới dám ngẩng đầu lên.

      "Hô... Khí chất của Ngự tổng luôn cường bạo như vậy, vừa nãy thực làm tôi sợ muốn chết." – mọi người chung quanh hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt tán thành...

      Thang máy đến tầng , Dao Dao ở ngoài thang máy chờ đợi, vừa thấy bên trong bốn nam nữ nhất thời cả kinh...

      Làm sao thế giới còn có nam nhân soái như vậy a? Nữ nhân kia cũng là đẹp. Đặc biệt là nam nhân đứng đằng trước kia, khí chất tỏa ra dường như bất tận. Có điều...

      Tê... Nhìn quen quen a, mình gặp rồi sao? Quên , mặc kệ nó. Đưa tay ra, vừa muốn ấn nút thang máy, sắc mặt Dao Dao bỗng nhiên chùng xuống.

      Xong, xong đời ...

      Trong trí nhớ của , mấy người này hình như thuộc tổ chức công ty, làm sao bây giờ? Ngày đầu tiên làm, muốn bị mắng.

      giọt mồ hôi theo thái dương chảy xuống, run rẩy ấn thang máy. Hi vọng, mình đoán đúng! ! !

      "Sau khi tan việc chúng ta party ?" Thang máy chậm rãi lên, phá vỡ khí yên tĩnh, Long Kỳ mở miệng, hướng Ngự Ngạo Thiên cười xấu xa.

      "Tùy ngươi."

      "Trước giờ đều là Người quyết định mà, sao hôm nay lại tùy ta. Vẫn là..."

      'Leng keng' thang máy đột nhiên ngừng lại, Long Kỳ chuẩn bị tiếp, lập tức nhíu mày: "Sao đến nhanh vậy?"

      Bên trong thang máy mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về bảng hiển thị tầng...

      Tầng 41, sao thang máy lại dừng ở tầng 41?

      Chỉ thấy, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên lập tức chùng xuống.

      Long Kỳ tức giận hét lớn: "Này, sao thang máy lại dừng ở tầng 41??"

      Sai rồi sao? Bọn họ phải ở tầng 41? Xong đời! "Xin lỗi... Xin lỗi... Các vị lãnh đạo. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm, cho nên mới... Xin lỗi, xin lỗi." – ngừng cúi đầu xin lỗi.

      Trong nháy mắt, Ngự Ngạo Thiên thoáng chốc căng thẳng, con ngươi đen thâm thúy xẹt qua vệt lệ quang...




      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 9: Lại lần nữa coi là bám váy đàn bà


      2 năm trước, dặn dò thủ hạ ở Nhật Bản tìm vật này nhưng bặt vô tín; ngờ 2 năm sau, lại chủ động đến làm việc ở công ty ? ! A, xem ra là ý trời đây.

      2 năm trước, trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ; 2 năm sau, tuyệt đối buông tha tiểu cừu con này, nhất định phải 'ăn' sạch xót cả xương!

      " hôm nay là ngày đầu tiên làm? Lẽ nào ngày đầu tiên có thể làm sai sao? cho tôi biết, quản lý của là ai, tôi nhất định..."

      "Ta nhất định họ biểu dương ."

      Thấy Ngự Ngạo Thiên phản ứng như thế, Long Kỳ lập tức choáng váng hơn phân nửa, Ngạo Thiên như vậy có ý gì? Với tính cách của chắc chắn cho phép loại người vô dụng này ở lại Berson, a, hơn nữa thái độ lại... ? !

      "Tiên sinh, ý của ngài là tôi có sai sao?" - Dao Dao ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Ngự Ngạo Thiên, đôi mắt to long lanh đầy kích động.

      nhu tình nở nụ cười: "Hừm, sai đâu. Làm rất tốt nha." Đưa tay vỗ vỗ bờ vai của , xoay người nhìn về phía Hàn Ly Thương: "Đến rồi, chúng ta ."

      "Vâng."

      Chờ mọi người ra khỏi thang máy, Long Kỳ hiếu kỳ ngắm nhìn tầng 41: "Tại sao ngực phẳng kia lại đưa chúng ta tới tầng 41, này ngành gì a?"

      Đừng Long Kỳ hiếu kỳ, những người khác cũng rất muốn biết. Lúc này, Hàn Ly Thương mặt cảm xúc mở miệng: "Bộ phận marketing!"

      "Phốc" Long Diệp vẫn trầm mặc nãy giờ, nhất thời che miệng nở nụ cười.

      "Long Diệp, ngươi cười cái gì?"

      "Ai nha, ai nha. Các ngươi nhìn ra sao, ngốc nghếch kia chính là người 2 năm trước coi Ngạo Thiên là Ngưu Lang, vừa nãy, ta... lại đưa Ngạo Thiên tới bộ phận marketing, phốc, ha ha..."

      Câu đố vừa công bố, lúc này Long Kỳ hiểu vì sao trong thang máy Ngự Ngạo Thiên đột nhiên thay đổi thái độ : "Xem ra trong mắt ta, hình tượng Ngạo Thiên vẫn thay đổi, mãi mãi vẫn là thể loại bám váy đàn bà."

      "Ha ha..." Tiếng cười vang vọng cả hành lang u tĩnh.

      Ngự Ngạo Thiên mặt tái đen: "Long Kỳ, thông báo toàn công ty, giờ tan tầm ai được phép thang máy đó! !"

      "Vâng."

      "Mặt khác..." híp đôi mắt lạnh, khóe môi cong lên: "Thấy ta vào thang máy lập tức tắt camera theo dõi."

      Oa ác, xem ra có 'trò hay' để xem rồi. Long Kỳ nở nụ cười chờ mong, lập tức ra hiệu: "Ok!"

      Đến giờ tan tầm, thang máy vẫn dừng ở lầu 1 khởi động, Dao Dao thỉnh thoảng xem đồng hồ đeo tay: "Berson tan tầm lúc 5 giờ. là 5 giờ rưỡi rồi vẫn chưa có người nào sử dụng thang máy? Lẽ nào... Hôm nay toàn bộ công ty tăng ca sao? Bọn họ vất vả..." - Dựa vào thang máy, Dao Dao tẻ nhạt đến phát ngốc.

      'Keng' - thang máy khởi động. Dao Dao ngẩng đầu nhìn bảng hiển thị tầng: "Tầng 41?"

      'Ta nhất định họ biểu dương .'

      'Làm rất tốt nha...'

      Giọng say lòng người, khí chất tao nhã, vẻ ngoài đẹp trai lên trong đầu , nhớ tới tình cảnh hôm đó, khỏi mặt đỏ tim đập dồn dập.

      nghĩ nhân viên nam Berson ưu tú như vậy, ăn lễ độ, phong cách quý phái. biết lần này thang máy là người khác hay lại là bọn họ đây?

      Thang máy vững vàng dừng ở tầng 41, cửa mở ra trong chớp mắt.

      Thân ảnh Ngự Ngạo Thiên phản chiếu trong mắt Dao Dao, đúng là !
      sanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 10: từng thử XX trong thang máy chưa?


      Đôi mắt long lanh liếc trộm nam nhân bước vào, nhận ra cũng nhìn mình, vội vàng cúi đầu, tay hoảng loạn ấn tầng 1.

      Thang máy di chuyển, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về góc đặt hệ thống camera theo dõi...

      Phòng điều khiển.

      "A nha, Ngạo Thiên Người là cảnh giác, ràng ta tắt đèn báo hiệu, nhưng vẫn bị phát . Ta tắt là được rồi. Lão đại, Người đừng nhìn trừng trừng như vậy có được ?" Ngồi trước màn hình máy tính, Long Kỳ bất đắc dĩ liếc mắt hình ảnh ngưng hoạt động, tắt hệ thống theo dõi.

      "Hey, xem Người “biểu diễn”, ta xem *** mình vậy. So với nữ nhân của Người, ít ra Sora đầy đặn, màu mỡ hơn nhiều.” - cười xấu xa, kéo ngăn kéo lấy ra đĩa CD vội vàng bỏ vào máy tính...

      Trong thang máy.

      Thấy hệ thống theo dõi tắt hoàn toàn, Ngự Ngạo Thiên tà tà nở nụ cười, đưa mắt chậm rãi nhìn Dao Dao: " tên gì?"

      "A?" sửng sốt, cứng ngắc xoay người: "Tiên sinh, chuyện với tôi sao?"

      "Trong thang máy còn người khác sao?"

      Có lẽ có quỷ đây. "Tôi tên Lạc Dao... Dao!"

      'Ầm' vừa dứt lời thang máy đột nhiên bất động. Dao Dao kinh hoảng trợn mắt: " xảy ra chuyện gì?"

      "Ai nha, xem ra thang máy hỏng rồi."

      Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nam nhân, Dao Dao nhíu chặt lông mày, đến nỗi vừa tên ra thang máy liền hỏng chứ? có lực sát thương lớn vậy sao? "Làm sao bây giờ? Chúng ta gọi người tới cứu ."

      Gọi người tới cứu? Như vậy sao được, sao có thể để vật này chạy trốn được? " cần gọi, phỏng chừng lát nữa có người đến thôi, chúng ta ngồi xuống trước ."

      "Hừm, cũng được." Bọn họ dựa vào thang máy ngồi xuống.

      "Dao Dao phải ? Năm nay bao nhiêu tuổi ?"

      "19 tuổi."

      "Mới 19 tuổi a, chẳng trách ngây ngô như vậy." - vừa xong, ánh mắt sâu thêm mấy phần, phảng phất tia tà ác "Ngày đầu tiên làm sao đoán ra được chúng ta là bộ phận marketing?"

      có thể trông bọn họ giống nhân viên marketing sao? "Tôi may mắn gặp vận hên thôi."

      "Hóa ra là như vậy, vận may của tốt!"

      Được nam nhân tán thưởng, Dao Dao thoáng ngượng ngùng, cảm thấy vừa ôn nhu, lại hòa ái dễ gần "Ha ha, đây là việc tôi phải làm mà."

      Chỉ lo hài lòng, hoàn toàn chú ý, mình ngừng tiến lại gần Ngự Ngạo Thiên, khuôn mặt ngay sát khuôn mặt ngơ ngác của ...

      "Đúng rồi, Dao Dao."

      Ngẩng đầu lên, nhìn sang bên phải, lúc này mới phát ra mình ngồi sát ngay bên cạnh . theo bản năng lùi lại: "Chuyện gì a?"

      từng trong thang máy... thử “làm chuyện kia” chưa?"

      A? Cái gì? vừa ...

      thể, nam nhân phong độ tao nhã như thế sao có thể ra những lời hạ lưu như vậy, nhất định là nghe lầm. "Tiên sinh, vừa gì?"

      " hiểu sao? Vậy ta lặp lại lần nữa..." - trong nháy mắt, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên chùng xuống, tháo lớp vỏ ngụy trang, khôi phục dáng vẻ thô bạo: "Ta muốn “làm” cùng trong thang máy!"



      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 11: Bị … trong thang máy


      Nghe lặp lại lần nữa, nhìn sang sắc mặt ...

      Xong... Xong rồi, căn bản phải loại người đàng hoàng, khí chất tao nhã chỉ là lớp vỏ bọc của tên sắc lang thôi, gian khép kín này làm lộ bản chất!

      Dao Dao thất kinh muốn chạy trốn, nhưng vừa đứng lên liền bị Ngự Ngạo Thiên kéo lại: "Bảo bối, trong này gian đóng kín, có thể chạy đâu?" Bị dùng sức lôi kéo, dường như ngồi vào lòng Ngự Ngạo Thiên.

      Sức lực lớn!

      Trong khoảng cách gần, thấy khuôn mặt chút tỳ vết, mùi nước hoa như đầu độc lòng người, nhưng những say mê, trái lại càng hoảng sợ, khẽ run rẩy.

      " tức là đồng ý? Quả nhiên là hào phóng."

      Thần thái u, ngôn ngữ mê hoặc, dáng vẻ nam nhân lúc này khiến Dao Dao cảm thấy quen thuộc nhưng nhớ ra gặp ở đâu. ", tôi đồng ý, chớ làm loạn!"

      "Hừ? Phản ứng rất tốt. Nghe như gọi ta đến nếm thử mùi vị của ."

      Giọng say lòng người của vang vọng bên tai . chờ kịp phản ứng, giây sau, cảm thấy bờ môi bá đạo đặt lên môi mình. "A..."

      Tay chống đỡ lên ngực nam nhân, nỗ lực muốn đẩy ra nhưng vô hiệu, nụ hôn bá đạo mang hơi nóng rực như muốn hòa tan đôi môi mềm mại của .

      Dường như vẫn chưa thỏa mãn, đầu lưỡi cứng rắn cạy răng ra, xâm lược càng sâu.

      "A, a..." – kháng cự đứt quãng, mắt Dao Dao mở lớn, tràn ra tia ướt át.

      Lưỡi bị ngừng khiêu khích, phiên giảo, mùi vị ngọt ngào phảng phất tràn đầy khoang miệng, Dao Dao run rẩy, nỗ lực chống cự, cách nào dừng xâm lược của , trái lại kích thích ý muốn chiếm hữu đàn ông.

      Bàn tay lớn đứng yên, chậm rãi hướng đến trước ngực ...

      Dao Dao kinh hoảng, đôi mắt ánh lên tia hoảng sợ, người đàn ông này thoạt nhìn vô cùng tao nhã, cao quý, sao có thể trắng trợn hành động hạ lưu như vậy? Điều quan trọng là ở công ty a, sợ bị sa thải sao?

      Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, giãy dụa tránh né nhưng vẫn bị nam nhân tóm được.

      Bàn tay lớn cởi quần áo ra. tia lạnh truyền đến, Dao Dao đột nhiên giật mình.

      ...

      muốn, muốn trải qua cảm giác ngột ngạt hoảng sợ 2 năm trước! ! !

      "A, a..." thanh cầu cứu bị nam nhân nuốt vào toàn bộ, đến khóe miệng chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào mê người, càng ngày càng khiến ham muốn bắt nạt.

      Bàn tay lớn xẹt qua da thịt trắng mịn của , Dao Dao phản ứng vô hiệu, hai tay chống trước ngực dần dần còn sức lực...

      Lúc này, hai mắt Ngự Ngạo Thiên hơi mở ra, ánh mắt tà lẫm mang theo tia thất vọng. muốn hưởng thụ cảm giác giãy dụa của con cừu trong lòng, nếu biến thành con cá chết, tình nguyện đùa bỡn cùng búp bê hơn.

      'Linh... Linh... Linh...'

      Điện thoại đột nhiên vang lên, Dao Dao lập tức hi vọng, chờ phản ứng, Ngự Ngạo Thiên chủ động kết thúc nụ hôn tràn ngập bá đạo.

      "Hô, hô, hô" – thở hổn hển, vung tay lên: " quá đáng!! Hạ lưu!!" Hướng về gương mặt đẹp của đánh tới...


      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 12: Dao Dao phản kích


      ngờ tay vừa vung lên lại bị chặn lại. "A." Khóe miệng cong lên nụ cười trêu chọc, nhàn nhã lấy điện thoại từ túi quần: "Sao?"

      "Cứu mạng a! ! !"

      Nghe lớn tiếng điên cuồng quát tháo, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười tà lẫm, bất đắc dĩ lắc đầu: "Bảo bối, có thể gọi điện thoại cho ta là những người còn hạ lưu hơn ta, cầu cứu , là hi vọng... Bọn họ nhập bọn cùng ta chơi đùa sao?"

      Đúng đấy, có thể gọi điện thoại cho nhất định phải người tốt. "Ha, biết xấu hổ!" Dao Dao bỏ qua tia hi vọng cứu mạng cuối cùng, ngoan ngoãn trừng mắt .

      "Ngạo Thiên, Người làm gì đó?" - điện thoại bên kia truyền đến giọng Long Diệp.

      "Ta a, ta chơi đùa cùng mèo con." - xong, Ngự Ngạo Thiên gãi gãi cằm , động tác xem như con mèo trong tay .

      Dao Dao chịu thiệt thòi? Kéo tay ra, phản kích : "Vậy chính là chó con!"

      "Phốc. Ngạo Thiên, xem ra Người gặp phải mèo hoang rồi, bị nó cào trọng thương chứ?" - bên kia Long Diệp nhịn được nở nụ cười.

      Lúc này, Ngự Ngạo Thiên bị đả kích làm cho tức giận. "Long Diệp, ngươi câm miệng cho ta!" Ánh mắt u nhìn Dao Dao, hơi dùng sức ôm dựa hoàn toàn vào lồng ngực , tay bịt kín miệng của . "Có chuyện gì thẳng! !"

      "Là như vầy, tìm được kẻ phản bội Ngự Long xã."

      "Biết rồi, ta lập tức xử lý." Nhanh nhẹn cúp điện thoại. chậm rãi thả tay ra khỏi miệng .

      Được giải thoát, Dao Dao lập tức đứng lên: "Gì chứ, lại liền bịt miệng tôi sao? Hừ, tôi còn tưởng là người tốt, ngờ vốn là tên lưu manh, dám ở tập đoàn Berson làm ra loại chuyện như vậy, sợ bị đuổi việc sao?”

      Nghe thao thao bất tận chửi bới, Ngự Ngạo Thiên phát , ra cảm tình với nha đầu này vì tính cách ngay thẳng, cương liệt của .

      "Sao trả lời? Sợ sao? Nếu biết sợ, đừng làm loại chuyện hạ lưu như vậy nữa? ! Tôi cho biết, chuyện hôm nay, tôi xem như mình bị chó cắn, nếu sau đó... Ạch..." đột nhiên bóp lấy cổ , nhất thời hô hấp trở nên khó khăn.

      Hôm nay, hai lần khiêu chiến tính tình của , vậy mà làm tức giận, phải trước giờ Ngự Ngạo Thiên luôn kiên trì với phụ nữ sao? “Vật , nếu muốn tiếp chuyện vừa rồi, có thể tiếp tục! !"

      Khuôn mặt u kia như bước ra từ cõi chết , khiến cho người ta rét mà run, thanh trầm thấp ma lực, biết người đàn ông này đùa. " muốn chuyện với tôi... cũng được. Nhưng nhất định phải đáp ứng tôi... Sau này làm chuyện như vậy trong thang máy nữa... Cũng làm vậy với các nữ nhân viên khác... Chuyện vừa rồi. Tôi coi như có... xảy ra." Cổ bị nắm chặt kịp thở, chỉ có thể đứt quãng ra điều kiện của mình...

      Nhưng vấn đề, Ngự Ngạo Thiên là loại người gì? Sắc lang trong thang máy sao? Lạnh lùng buông tay ra: "Được, ta đáp ứng , làm chuyện như vậy với những nữ nhân viên khác." Ngoại trừ ! Dứt lời, xoay người tới cửa thang máy đóng chặt, hơi dùng sức kéo, cửa thang máy liền mở ra .

      Sức lực lớn...

      Dao Dao càng nghĩ càng sợ, nếu vừa nãy có cuộc điện thoại kia, kết cục ra sao? Cũng ai biết...

      Ra khỏi thang máy Ngự Ngạo Thiên cảm giác được bên trong Dao Dao thở phào nhỏm. "A..." Khóe miệng dâng lên vệt cười khẩy, đột nhiên phát vật này càng ngày càng thú vị, nếu ‘ăn’ hết lần có chút đáng tiếc. "Bảo bối, đừng nóng vội, trong tương lai ta để càng ngày càng sốt sắng." Dứt lời, đáy mắt lạnh lẽo, u tối...

      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 13: thanh huyền huyễn


      "Ngự lão đại." Trong phòng khách u, mấy trăm người mặc áo đen thấy Ngự Ngạo Thiên vửa xuất liền dồn dập hành lễ 90°.

      Nơi này là tầng 3 trong lòng đất của tập đoàn Berson.

      Trước mặt mọi người, 2 năm sau ở Trung Quốc là thương gia tao nhã, lạnh mị bá đạo thương trường; bước ra khỏi ánh sáng, liền trở về hình ảnh 2 năm trước ở Nhật Bản, hô mưa gọi gió, là đế vương tàn nhẫn trong bóng tối!

      "Ngự lão đại, sau này tôi dám phản bội Ngự Long xã nữa, cầu xin ngài tha cho tôi, tha cho tôi." - người đàn ông quỳ mặt đất ngừng dập đầu.

      Ngự Ngạo Thiên liếc đôi mắt lạnh, nhận lấy tiếu đao từ thủ hạ, cười khẩy ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân kia: "Thè lưỡi ra!"

      thanh u mị dập dờn bên trong đại sảnh tối tăm khiến mọi người hẹn mà cùng tái mặt, nam nhân quỳ mặt đất hoảng sợ đến suýt hôn mê bất tỉnh, dưới thân ướt mảng lớn.

      Phàm là người sống trong nghề đều biết quy tắc cơ bản của Ngự Ngạo Thiên. Đối mặt là kẻ địch hay kẻ phản bội, chưa bao giờ đao chấm dứt, luôn vờn bọn họ chết dần trong thống khổ, lấy đó làm vui vẻ, thích thú.

      Có người Ngạo Thiên thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, nhưng cho rằng dù là kẻ phản bội hay kẻ thù đều có chung kết cục!

      "A, còn chưa bắt đầu tè ra quần, mất hứng. Long Kỳ!" Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng liếc nhìn Long Kỳ đứng trong đám người: " giao cho ngươi, tùy tiện chơi, nhưng nếu kêu, ta liền phạt ngươi." Dứt lời, đem chủy thủ ném ra.

      Long Kỳ vững vàng tiếp được chủy thủ, tự tin cười cợt: "Yên tâm , ta nhất định làm Người thất vọng!"

      "A." Chậm rãi tiến về gian phòng bên trong phòng khách.

      Lúc này, nữ nhân xinh đẹp chờ đợi từ lâu: "Ngạo Thiên ca."

      "Sao lại tới đây?" Ngự Ngạo Thiên mặt cảm xúc ngồi xuống sô pha, tập trung tinh thần xuyên qua cửa kiếng quan sát bên trong đại sảnh Long Kỳ ngược đãi chơi đùa tên phản đồ kia.

      "Đương nhiên là người ta ‘muốn’ Ngạo Thiên ca rồi." - nữ nhân kiều nhuận tựa đầu vào lồng ngực .

      Ánh mắt thâm thúy đảo vòng: "Vừa vặn, ta muốn giải tỏa, biết nên làm như thế nào rồi chứ? !"

      "Híc, này, đây là lần đầu tiên của người ta a."

      Nghe nữ nhân ỷ ôi, Ngự Ngạo Thiên sắc mặt chìm xuống, tàn nhẫn tóm chặt mái tóc dài, trầm chậm rãi tiến đến tai ta: " cho rằng là xử nữ, ta còn muốn sao? !"

      Nữ nhân Ngự Ngạo Thiên thích, thử hỏi, cùng qua lại có ai là xử nữ sao? "Đúng, có lỗi với Ngạo Thiên ca, tôi... Tôi biết nên làm thế nào." Nữ nhân nhẫn nại nén đau, run rẩy đưa tay về phía cổ áo Ngự Ngạo Thiên.

      Lại bị đẩy ra: "Trực tiếp đến là được." Vừa rồi trong thang máy, thân nhiệt đủ nóng, tại chỉ muốn lập tức phát tiết.

      Nữ nhân thấy vậy, run rẩy giải phóng cái kia ngẩng đầu cự thú, nếu trực tiếp ngồi xuống vật lớn kia chết người mất! Cưỡi lên người , nữ nhân dám nghĩ đến.

      Ngự Ngạo Thiên thiếu kiên nhẫn, cứng rắn nắm lấy hai vai nữ nhân nhấn cái...

      "A... ! ! ! !" Thân thể bị xuyên qua xé rách, trong nháy mắt suýt chút nữa nữ nhân hôn mê bất tỉnh.

      lâu sau, quen với tiết tấu lên xuống, như sa vào mê hồn trận, hai gò má nữ nhân đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi: "Ồ... Nga... Ngạo Thiên ca, người ta rất thích a."

      Nữ nhân ý loạn tình mê hướng hôn tới, như tảng băng lớn, lạnh lùng hất ra: "Lăn, mau tránh chỗ ta xem biểu diễn."

      Chỉ thấy bên trong đại sảnh, Long Kỳ cầm dao thẻo từng mảng từng mảng thịt kẻ phản bội, nam nhân thống khổ kêu gào vang dội cả phòng khách, Long Kỳ càng chơi càng hăng.

      "Hừ hừ, Long Kỳ ngươi làm ta và mọi người thất vọng."

      Ngoài phòng, nam nhân ngừng thống khổ rên rỉ; trong phòng, nữ nhân nỉ non vui sướng, thiên địa chênh lệch tạo thành thanh huyền huyễn nhất thế gian, chính là thứ ‘ nhạc’ tuyệt đẹp Ngự Ngạo Thiên thích nhất!

      __________________________________________

      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 14: Phục vụ đặc biệt cho cấp

      "Há, nha..." Nữ nhân càng ngày càng ướt át, lung lay thân thể, Ngự Ngạo Thiên từ đầu đến cuối vẫn duy trì tốc độ.

      Quả nhiên hứng thú với loại nữ nhân chủ động đưa tới cửa: 'Vật , làm sao mới được đây? Ta tại càng ngày càng muốn nhanh lên chút ‘ăn’ .'

      Nghĩ tới khuôn mặt Lạc Dao Dao nước mắt như mưa, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên nổi lên vệt hưng phấn, hô hấp vững vàng trở nên dồn dập, hai tay chủ động ôm lấy thân hình như rắn nước của nữ nhân. Đột nhiên tăng nhanh tốc độ...

      "A." tiếng gầm , cái kia nóng rực như lửa phóng ra toàn bộ vào cơ thể nữ nhân...

      Lát sau,cảm xúc mãnh liệt dần trôi qua, Ngự Ngạo Thiên sửa sang quần áo, móc ra tờ chi phiếu ném người nữ nhân.

      Nữ nhân cầm lấy: "200 ngàn?"

      "200 ngàn này để xử lý vấn đề phát sinh."

      ta , gật đầu liên tục.

      "Mặt khác, sau này đừng xuất trước mặt ta!"

      "Cái gì? Ngạo Thiên ca , được! Cầu ngài đừng vứt bỏ tôi, Ngạo Thiên ca."

      Tùy ý nữ nhân cầu xin thế nào, cũng lưu tâm, kéo cửa ra ngoài.

      Nhìn kẻ phản bội nằm trong vũng máu, Ngự Ngạo Thiên vô tình như thấy, dẫm lên hạ thân ta rồi bước qua như tử thần lướt qua thi thể xấu số...

      "Lạc Dao Dao, ngày đầu tiên làm tôi với , đừng ỷ bản thân có chút nhan sắc liền quyến rũ nhân viên công ty. Với khả năng của , chưa đủ tư cách, hiểu chưa?" Phòng quản lý, bộ phận phục vụ, quản lý Trương lớn tiếng la mắng liên hồi.

      "Quản lý Trương, tôi hiểu bà gì?" Sáng sớm liền bị mắng, trong lòng thoải mái, lại thêm việc xảy ra hôm qua, cảm giác bản thân vô cùng oan ức .

      " hiểu ? Xem cái này ." 'Đùng' tập văn kiện ném đến mặt : "Hôm qua có hai người phàn nàn về , tôi với , tôi muốn vô cớ trách cứ sao! Giờ chưa?"

      Hiểu...

      Nhưng vấn đề, hôm qua là ngày đầu tiên nhận việc, lại qua huấn luyện, bị than phiền là bình thường, nhưng việc này có liên quan gì đến ngoại hình?

      "A, loại người vọng tưởng bay lên biến thành phượng hoàng như tôi gặp nhiều lắm rôi, có điều nơi này là Berson, phải hộp đêm, muốn quyến rũ nam nhân vào nhầm chỗ rồi. Nếu như có thêm người than phiền, lập tức cút cho tôi. ra ngoài!"

      Quản lý quả thực quá ngang ngược, biết lý lẽ, có điều muốn thể cho bà ta thấy mình đạt được thành tích tốt, phải vì muốn bay lên biến thành phượng hoàng như bà ta !

      Kiềm nén oan ức trong lòng, trở lại nơi làm việc.

      Thấy gần đến 10 giờ, trở nên bất an. Gần đến giờ làm của kẻ bại hoại kia! muốn đối mặt với a...

      'Tinh...' quả nhiên, thang máy dừng đúng lúc đồng hồ chỉ 10 giờ. Cửa thang máy mở ra, gương mặt tuấn mĩ tà ác rơi vào hốc mắt ...

      nhìn thấy, nhìn thấy, cúi đầu, tỏ vẻ giả vờ như nhìn thấy; Ngự Ngạo Thiên cũng làm như quen biết , cùng Long Diệp lên thang máy.

      Như vậy là tốt nhất!

      Cửa thang máy đóng lại, Ngự Ngạo Thiên quét mắt qua bóng lưng Dao Dao, khóe miệng thoáng chốc nổi lên vệt cười gian tà: "Quản lý Long, nữ nhân viên ‘phục vụ’ hôm qua, ngài có hài lòng ?"

      "Hả?" Long Diệp sửng sốt chút, lập tức phản ứng lại: "Thoả mãn, rất hài lòng." Ánh mắt mê người đảo vòng, xấu xa nhíu mày: "Đúng rồi, hôm nay đến lượt bộ phận nào?"

      "Hôm nay đến phiên... bộ phận phục vụ hầu hạ ngài."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 15: Tôi muốn phục vụ


      Bộ phận phục vụ? phải là bộ phận của sao?

      Tại sao nữ nhân viên ở các bộ phận lại muốn ‘phục vụ’ bộ phận marketing? Dao Dao thực bị đoạn đối thoại của 2 người kia làm đầu óc mơ hồ.

      "Bộ phận phục vụ sao, các nữ nhân viên hầu hết 30 tuổi, biết tôi chỉ muốn nữ nhân 20 tuổi trở xuống!" - Long Diệp giả vờ tức giận.

      Ngự Ngạo Thiên lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi quản lý Long, vậy tôi giúp ngài tìm xem có nữ nhân nào 20 tuổi trở xuống."

      Nữ nhân 20 tuổi trở xuống? Hầu hạ? Bọn họ phải là...

      Trong lòng hoang mang, mặt Dao Dao nhất thời trắng bệch.

      "Tìm được rồi, quản lý Long, bộ phận phục vụ, 20 tuổi trở xuống, làm việc ở thang máy, tên là... Lạc Dao Dao."

      thể nào? xui xẻo đến vậy chứ, mới ngày thứ hai đụng phải chuyện này? Theo bản năng quay đầu lại...

      Hai người đàn ông trong thang máy như sói đói săn mồi, cười khẩy nhìn .

      Hey, quá đáng sợ... "Quản lý, quản lý Long, tôi chỉ là nhân viên mới tới thôi."

      Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Long Diệp tiến lên bước: "Nha, chính là Lạc Dao Dao a. sai, đúng loại nữ nhân tôi thích."

      Đáng chết, tự chui đầu vào lưới sao? "Quản lý Long, nên chọn người khác . Tôi hiểu ‘phục vụ’ là gì cả." nghiêng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn qua Ngự Ngạo Thiên.

      nhún vai tỏ vẻ vô tội.

      "Thay người sao?" Long Diệp cố làm ra vẻ khó xử suy tư chút: "Ưm... Xác thực, nhìn kỹ lại nên đổi người khác. Ngực của phẳng quá, tôi thích."

      Hô... Quá tốt rồi...

      Tuy bị ngực mình , trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, nhưng so với bị cường bạo, suýt nữa té xiu.

      giây sau...

      "!" Long Diệp xoay người, chỉ Ngự Ngạo Thiên cách đó xa: "Nữ nhân viên Dao Dao này thưởng cho , nếu nhận chứng minh có năng lực làm việc, lập tức cút khỏi Berson cho tôi, hiểu chưa?" xong, dùng lực đẩy Dao Dao cái, cả người lảo đảo té vào lòng Ngự Ngạo Thiên.

      "Quản lý Long, ngài làm khó tôi quá. Có điều, vì công việc, tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." xong, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên khỏi nổi lên vệt cười tà tứ, bàn tay lớn vững vàng cuốn chặt thân thể phát run của .

      Trời ạ, thay người phải muốn đổi mình sang người đàn ông này a.

      Berson rốt cuộc là công ty gì, lúc nãy mới thoát khỏi hang hổ sao giờ lại rơi vào hang sói!

      Thang máy tới tầng 41, Long Diệp cùng Ngự Ngạo Thiên trao đổi ánh mắt liền bước ra thang máy...

      "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Hôm qua phải đáp ứng tôi rồi sao, tính quấy rầy tôi nữa chứ?" Bị Ngự Ngạo Thiên mạnh mẽ kéo ra khỏi thang máy, Dao Dao ngừng giẫy giụa.

      bất đắc dĩ cười cợt: "Bảo bối, vừa rồi cũng nhìn thấy, ta cũng là bất đắc dĩ." ôm hướng về văn phòng bộ phận marketing.

      Lúc này, Long Diệp thay 'dọn dẹp' xong chiến trường, đứng trước cửa phòng làm việc chờ bọn họ đến: "Tôi kỳ vọng vào ‘biểu ’ của ."

      "Vâng, quản lý Long, tuyệt đối khiến ngài... thất vọng!" Dứt lời, hai người đàn ông hẹn mà cùng nhếch môi cười.

      Dao Dao mặt cứng đờ nhìn Long Diệp: "Quản lý Long..." Ôm chút hy vọng cuối cùng, chờ thay đổi chủ ý.

      Đáng tiếc, hai người đàn ông này xướng họa lâu như vậy, làm sao có khả năng dễ dàng thay đổi kế hoạch đây?


      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 16: Chúng ta diễn kịch tình ái


      Bước vào phòng làm việc, Ngự Ngạo Thiên quét mọi thứ bàn xuống, thả Dao Dao lên .

      vừa muốn chạy trốn, lập tức bị đè lại. "Thả tôi ra! Bộ phận marketing các người đều là người điên sao? Ngang nhiên gọi nhân viên nữ đến phục vụ, sợ tổng giám đốc biết sa thải sao?"

      "Bảo bối, phải biết công việc của chúng tôi liên quan đến các mối quan hệ xã hội, đương nhiên cần luyện tập ít ‘kỹ xảo’ lấy lòng khách hàng rồi."

      Ý của là? "Tổng giám đốc chấp nhận hành vi của các người? Hừ! Đáng tiếc Berson được gọi là tập đoàn đệ nhất Trung Quốc, đây vốn là nơi phóng đãng, tổng giám đốc của các người càng là kẻ bại hoại! Dâm ma! !"

      Phải biết rằng, tên tổng giám đốc bị gọi là bại hoại, dâm ma kia đứng ngay trước mặt . Bị chửi thẳng mặt, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trong nháy mắt trở nên trầm. "Vật , xem ra chúng ta nên thẳng vào vấn đề." Thoắt cái, đẩy ngã xuống bàn làm việc.

      "! thả tôi ra được ? Tôi biết, , cũng là bất đắc dĩ, bằng chúng ta giải quyết bằng biện pháp khác được ?"

      Nhìn cặp mắt tràn đầy chờ mong của càng khiến Ngạo Thiên muốn hủy diệt ngay lập tức... "Ồ? Biện pháp gì?"

      Suy tư lúc, Dao Dao nhất thời vui ra mặt: "Có! Trước hết chúng ta cứ ở đây, lát sau ra ngoài với sếp chúng ta làm xong, như vậy bị trừng phạt, tôi cũng bị thiệt thòi, vậy là vẹn toàn đôi bên!"

      A, thế giới này đơn thuần, mỹ mãn như nghĩ sao? "Hừm, biện pháp này tệ."

      "Ha, vậy là đồng ý?"

      "Được. Thế nhưng..."

      "Thế nhưng cái gì?"

      Ngự Ngạo Thiên cười khẩy, ngoắt ngoắt tay, chủ động kề miệng vào lỗ tai ...

      Nghe xong, khuôn mặt lập tức hồng từ gò má đến lỗ tai: ", được, tôi làm được."

      "Ai nha, vậy hết cách rồi. Vậy ta chỉ có thể... Cố hết sức tiếp nhận nhiệm vụ của quản lý Long."

      Thấy chuẩn bị giở trò, hoảng loạn gật đầu: "Chờ , chờ! Tôi, tôi, tôi nghe lời là được rồi!"

      Trong giây lát này, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên nổi lên vệt cười quỷ dị...

      "Hừm, ân... A, a..." Trong phòng làm việc thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu kiều mị, tuy nhiên thanh này nghe qua được tự nhiên cho lắm.

      Làm cho Ngự Ngạo Thiên sao nghe được: "Bảo bối, kêu như vậy được rồi. phương diện này quản lý Long rất thành thạo, ta biết chúng ta giả vờ đóng kịch đấy."

      "Vậy bây giờ làm sao a, những gì cần tôi đều cả rồi."

      Nếu biết phải kêu như thế nào, mới phiền phức, với tính khí 2 năm trước của Ngự Ngạo Thiên khi đồ ăn được bị người khác đoạt mất làm sao có thể nuốt trôi cơn giận? "Ai, xem ra ta phải giúp rồi."

      "Làm sao..."

      chờ hỏi xong, thân thể liền bị cuốn lại. Hai chân dựa vào lồng ngực nóng rực. "A..."

      Thùy tai mẫn cảm bị đầu lưỡi khẽ liếm, trong nháy mắt cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân : ", muốn." Hô hấp đều đều nóng rực phảng phất bên thùy tai, tăng thêm kích thích thần kinh .

      "Bảo bối, kêu được rồi đấy. Tiếp tục ..." Đầu lưỡi khẽ liếm cổ mẫn cảm, tay ôm eo đứng yên, từng tấc từng tấc hướng vào trong áo tìm kiếm...

      ________________________________________

      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 17: Đùa như ? !


      "Chờ !" May mà Dao Dao phản ứng nhanh, đè bàn tay tà ác xuống: "Chúng ta chỉ diễn kịch thôi, sao ..."

      "Là đây, chúng ta diễn trò a, chỉ là... Diễn phải chân thực chút." Mi tâm nổi lên vệt giảo hoạt, bàn tay lớn tiến quân thần tốc, trắng trợn kiêng dè bọc lại.

      "A..." Khuôn mặt trắng nõn nhất thời ửng đỏ, tay ấn tay mềm nhũn ra.

      Nhân cơ hội, tay người đàn ông thành công len vào trong áo lót.

      "Nha!" Hơi lạnh hòa cùng hoảng sợ, mơ hồ cảm nhận được ngón tay tà ác quấy phá, nụ hoa mẫn cảm chầm chậm dựng lên, an phận giãy dụa: "Lấy tay ra! !"

      "Xuỵt. Bảo bối, quên nhiệm vụ của rồi sao? Xem ra, ta đủ nhiệt tình rồi." Nở nụ cười tà tứ, vừa kéo , hai viên ngọc hồng thoát khỏi ràng buộc nẩy ra ngoài.

      còn trở ngại, càng làm càn đùa bỡn, tay to chầm chậm lướt , ngón tay thon dài như có điện khơi điểm mẫn cảm của : "A..." Thân thể Dao Dao như có dòng điện xẹt qua, mang theo từng trận tê dại, khóe môi kìm được phát ra ân thanh mê người.

      "Hừ? nhìn ra, hóa ra là vật dâm đãng, vừa chạm vào kêu mê người như vậy. Nếu tiến công vào cả hai điểm ..." xong, tay còn lại an phận, chậm rãi thăm dò vào trong , tùy ý trêu chọc da thịt trắng nõn.

      ", muốn..." Bị nhục nhã như vậy, Dao Dao nức nở bật khóc, thân thể mẫn cảm cách nào chống đỡ được khiêu khích. "Được rồi, dừng tay!"

      " muốn dừng tay sao? Bảo bối, thân thể của có gọi ta dừng tay a." – giọng đầy trêu chọc, châm chích, chậm rãi vén áo lên: "Đến, mau nhìn xem, thân thể khát vọng ta cỡ nào."

      Bầu ngực trắng nõn no đủ bại lộ trong khí, hai hạt béo múp từ từ đứng thẳng, Dao Dao xấu hổ nhắm mắt lại.

      hài lòng, tà ác nở nụ cười, hai ngón tay đùa bỡn hai viên trân châu của ...

      "Ừm... A..." Trong giây lát, cảm thấy toàn thân như con kiến bò qua, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.

      Xem ra Ngự Ngạo Thiên rất biết hưởng thụ: "Ai nha, run lợi hại như vậy? Thân thể mẫn cảm, ta muốn biết... Nơi này của bị đùa giỡn phản ứng cuồng nhiệt ra sao?"

      Thấy tay hướng tới váy ngắn của mình, mở to hai mắt, dùng sức cắn khóe môi: ", muốn, muốn tiếp tục nữa ! !"

      Đây vốn dĩ là diễn thôi, phải sao? Vì sao lại chân thực như vậy? Cảm giác này, nhiệt độ này, hết thảy đều chân thực, chuyện này... Căn bản phải diễn trò!

      'Long Diệp, ngươi câm miệng cho ta! Có chuyện gì thẳng! !' còn nhớ lần đầu tiên bọn họ bị nhốt trong thang máy, hình như người gọi điện thoại cho được gọi là Long Diệp?

      Long Diệp... Long quản lý... Lẽ nào? !

      Cảm giác bàn tay to dần dần hòa vào trong váy mình, Dao Dao bất ngờ phản kháng, khuôn mặt khủng hoảng dần lạnh lẽo: " và quản lý Long cùng phe đúng ?"

      "Hả?" Động tác chợt dừng lại.

      "Nếu hoàn thành 'nhiệm vụ' ta cũng trừng phạt , đúng ? ! Bởi vì hai người là bạn bè!" Quay đầu lại, trừng mắt nhìn : "Cút , giúp tôi cái gì chứ, sa thải cái gì chứ, vốn là tên lừa gạt!"

      A, quả nhiên đánh giá thấp vật thông minh này. "Nếu biết rồi, vậy ta cần diễn trò nữa." Dứt lời, hai mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên, kéo quần áo Dao Dao...

      Nhất thời, thân thể phấn hồng liền bại lộ ở trong khí !



      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 18: Tầm mắt nóng rực


      Tên bại hoại này, bị phát chân tướng nhưng vẫn mặt dày vô cớ ăn hiếp ? Với tay che trước người, tức giận chất vấn: " còn chịu bỏ qua sao?"

      "Bỏ qua? Lẽ nào ai với , dục vọng khi bốc hỏa rất khó dập tắt sao?" Đặc biệt là đối mặt với vật mới mẻ như .

      Đặt ngồi lên bàn làm việc, mạnh mẽ đẩy hai tay che trước người ra.

      Cảm thụ được tầm mắt nóng rực chăm chú nhìn nửa thân trần của mình, khỏi xấu hổ nên lời: " nên nhìn, nên nhìn!"

      "Hả? Vật , đừng là, chỉ nhìn thôi, bị kích thích?"

      "Mới, mới phải!" Nghiêng đầu , tránh ánh mắt mãnh liệt của .

      Nhưng vào lúc này, luồng nước xiết mãnh liệt xẹt qua thân thể, nụ hoa đỏ thắm bị ngậm trong miệng liền đứng thẳng, đầu lưỡi tinh xảo ngừng đùa bỡn điểm mẫn cảm của .

      "A, ân... , muốn..." Dao Dao mất kiểm soát, giãy dụa, ác mộng chôn sâu 2 năm trước chầm chậm ra.

      muốn, thực muốn nhớ lại chuyện 2 năm trước! " nhất định phải tiếp tục nữa sao? !"

      "Hừ? Bảo bối, ta có thể cho rằng khiêu khích ta?" Buông điểm mẫn cảm kia ra, tà tà cười.

      Khuôn mặt Dao Dao lạnh lẽo, phun ra ba chữ: "Ngự Ngạo Thiên!"

      Trong giây lát, cả người Ngự Ngạo Thiên trở nên ngây ngẩn, nghĩ tới nha đầu này đột nhiên gọi tên , phải nhận ra sao? lẽ giả vờ ngây ngốc, giả làm heo ăn thịt hổ?

      Dao Dao giả vờ bình tĩnh cười cợt: "Thế nào? Sợ chưa? Xem ra nghe qua tên Ngạo Thiên? Tôi cho biết, ... ấy là trai của tôi, nếu dám tiếp tục, cẩn thận bị giết hại cả nhà! ! !"

      "... Phốc."

      Thấy đột nhiên nở nụ cười, Dao Dao nhất thời há hốc mồm.

      Phải biết, ở Nhật Bản đừng nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên, vừa nghe tên cũng phải lui ba phần, tại sao người đàn ông này đột nhiên cười? "Tôi, tôi cho biết, tôi đùa nha, là lão đại xã hội đen Nhật Bản, đánh chết dễ như giẫm chết con kiến, hiểu chưa? ?"

      ra nha đầu này nhớ tên nhưng quên mất mặt , hừ, muốn bóp chết ngay lập tức! "Ô, là lão đại xã hội đen Nhật Bản, đây ở Trung Quốc, vậy gọi đến giẫm chết ta !" Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên híp mắt, chậm rãi cúi người đè xuống.

      " muốn, muốn." Hoảng loạn, che lại vai trái, tóc dài vô tình xõa xuống.

      Vết sẹo xấu xí kia lần nữa đập vào mắt ...

      Đôi mắt thâm thúy trở nên u, vẻ mặt cười khẩy bị lạnh lẽo thay thế. Chính vì vết sẹo này mới tìm kiếm suốt 2 năm qua.

      Nhưng mà, vết thương kia trùng hợp với...

      Xoay người, bỏ lại nửa thân trần của Dao Dao, bước nhanh rời khỏi phòng làm việc.

      "Xong rồi?" Đứng ngoài cửa Long Diệp xấu xa cười hỏi. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt trầm của Ngự Ngạo Thiên.

      "Long Diệp, ngươi phái người tra cho ta tất cả tư liệu liên quan đến Lạc Dao Dao, càng tỉ mỉ càng tốt! !"

      Ạch, vừa nghe xong, thái độ Long Diệp lập tức trở nên nghiêm trọng. có linh cảm Ngự Ngạo Thiên sắp bộc phát thú tính. "Biết rồi. Ta tra ngay. "

      2 năm trước biết tên , rốt cuộc bây giờ biết, có thể tra ra nguyên nhân, nguồn gốc vết sẹo kia ! !









      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 19: Dục hỏa bốc lên


      Bị bỏ lại mình ở văn phòng, tuy rằng Dao Dao biết vì sao lại đột ngột rời , nhưng nắm lấy thời cơ, vội vàng trốn.

      Buổi chiều, thừa dịp rãnh rỗi đến thẳng phòng quản lí.

      'Lạch cạch' cẩn thận va vào mặc đồng phục, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."

      ", , là tôi nên xin lỗi mới phải." - trạc hai mươi tuổi, dáng vẻ nhiệt tình cười rộ lên, vội vàng cúi người nhặt tờ giấy Dao Dao đánh rơi: "Ồ, đơn xin nghỉ việc? muốn nghỉ việc sao?"

      " biết tôi?" Nhận lại từ tay , hiếu kỳ hỏi.

      "Ha ha, tôi tên Bạch Linh, làm cùng bộ phận với . khả ái như vậy, từ lúc vô làm thu hút chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là đàn ông a." - Bạch Linh thao thao bất tận, hé miệng nở nụ cười. "Đúng rồi, phải vừa đến làm sao, sao lại muốn nghỉ việc?"

      "Bởi vì..."

      "Cái gì, Dao Dao, bị ăn hiếp? Nếu tôi nhớ lầm là du học sinh Nhật Bản? Có lẽ chưa hiểu tập đoàn Berson. 2 năm trước tập đoàn Berson bị tổng giám đốc chúng ta thu mua sau đó liền phát triển vượt bậc, năng lực lãnh đạo của tổng giám đốc cần ai cũng biết, làm sao ông ta có thể để cấp dưới của mình làm hành vi “giao dịch” như thế được, nhất định là bị người ta trêu chọc rồi !"

      Gặp được quan tâm nhiệt tình của Bạch Linh, Dao Dao nhàng tâm , nhắc đến hành vi 'giao dịch' của bộ phận marketing, Bạch Linh liền đồng ý, lúc này Dao Dao mới hiểu ra tên bại hoại kia mưu cùng quản lý Long trêu chọc ! "Tên chết tiệt khốn kiếp, làm hại mình suýt chút mất việc tiền lương 5000/tháng, hỗn đản! Hỗn đản!"

      Bên trong thang máy, Dao Dao tức giận nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ tan tầm! Rất tốt! Tên đàn ông chết tiệt kia tốt nhất đừng để mình bắt gặp..."

      'Tinh'

      Chưa kịp xong, thang máy liền dừng ở tầng 41. Hừ, thiên đường có đường , địa ngục cửa tự xông tới!

      Dao Dao lẳng lặng chờ thang máy mở ra. Đúng như dự đoán, chỉ có mình Ngự Ngạo Thiên bước vào.

      chớp mắt cái, quay đầu lại, giả vờ sốt sắng hỏi: ", bộ phận marketing các ngày mai cần bộ phận nào đến phục vụ?"

      Hả? Vật này chủ động chuyện với là hiếm thấy. "Nếu như muốn, ngày mai ta có thể đặc biệt xếp tới phục vụ."

      "Tôi mới muốn đến! Tôi hỏi , việc những nhân viên nữ đến phục vụ bộ phận marketing các là theo lệnh tổng giám đốc sao?"

      "Hả?" Ngự Ngạo Thiên tựa hồ nhận ra điều gì đó, bước lên bước, tà tà cười : " hỏi làm gì?"

      "Tôi hiếu kỳ mà thôi. Giao dịch xấu xa như thế, tôi hiểu vì sao tổng giám đốc có thể phê chuẩn." Đáp lời a! Đáp lời a! Thấy lâu trả lời, Dao Dao trong lòng nảy sinh cảm giác bất an.

      "A, ha ha ha." lúc lâu, Ngự Ngạo Thiên cười gằn vài tiếng.

      căng thẳng cắn môi dưới: ", cười cái gì? Trả lời tôi ."

      "Trả lời?" Con ngươi thâm thúy lóe qua vệt lãnh, bước lên bước, đột nhiên kéo tay .

      " lại muốn làm gì? !"

      "Là ta nên hỏi ... Muốn làm gì mới đúng?" Nụ cười tà nịnh xẹt qua khóe miệng, híp con mắt lạnh, hai tay nhanh chóng ôm rà sót dưới. Bỗng nhiên, động tác dừng lại ở hông ...

      Nguy rồi! Dao Dao ngắc ngứ như có vật gì nghẹn lại cuống họng.
      __________________________________

      Hồi 2: Nhân viên thang máy
      Mối quan hệ cùng tổng giám đốc
      Chương 20: Đối xử thô bạo


      "Hừ? Vật , ta lừa lâu như vậy, lại dám bẫy ta?" Vừa , Ngự Ngạo Thiên chậm rãi lấy từ hông ra chiếc điện thoại di động ở chế độ ghi , giơ lên trước mặt .

      Thôi xong, sức quan sát của người đàn ông này thê nào lại mạnh như vậy? "Bẫy ? Ai cần bẫy chứ! Trả điện thoại lại cho tôi." Dao Dao muốn lấy lại điện thoại, tuy nhiên cao hơn quá nhiều, coi như có nhảy lên cũng với tới.

      "Vật , , bây giờ ta phải gọi là tiểu hồ ly mới đúng, xem ra ta đánh giá thấp ."

      "Đều do buộc tôi làm vậy."

      "Ồ? Vậy ta hỏi , định ghi xong giao nó cho ai? Quản lý Long sao?"

      "Tôi giao cho ta, các đều là cá mè lứa." Cho đến bây giờ, đưa ghi này cho ai, vẫn chưa nghĩ đến, đáy mắt chuyển động: "Tôi muốn đem ghi này giao cho tổng giám đốc Berson, tôi tin, ông ta đuổi việc !"

      A, vậy phải quay lại đưa cho sao, cần gì phải làm việc dư thừa như vậy? Ngự Ngạo Thiên chán ghét nhất loại người dùng mưu hại mình! ! !

      Đúng lúc này, Dao Dao bất ngờ hé miệng cắn tay !

      "Hừ? Còn là tiểu hồ ly hay cắn người." Dứt lời, hé mắt lạnh, đột nhiên tóm chặt mái tóc dài của .

      "A! !" Dao Dao đau điếng nhất thời kêu lớn.

      "Vật , đây là tự tìm đến! !"

      Nhìn biểu lãnh của , biết mình nhất định gặp phiền toái lớn .

      Gắng dùng sức vung tay lên...

      'Đông' tiếng, cả người Dao Dao đụng vào vách thang máy. "Hỗn đản, hỗn đản..." Nhanh chóng lau nước mắt, đột nhiên đứng lên: " quả thực là tên đại hỗn đản thô bạo."

      Đúng lúc này, thang máy thẳng đến tầng 46. Ngự Ngạo Thiên khẽ nhìn lướt qua, đột nhiên trói người lại...

      " thả... A! !"

      Đôi môi bá đạo nuốt lời chưa kịp . Lúc này, cửa thang máy vừa vặn mở ra.

      Đập vào mắt mọi người là hình ảnh đôi nam nữ hôn nhau, phản ứng đầu tiên là sững sờ, nhưng nhìn qua nam chính là ai vẻ mặt bọn họ nhất thời trở nên cực kỳ kinh hoảng.

      Ngự... Ngự tổng?

      Ngự Ngạo Thiên nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng lãnh, mọi người sợ đến toàn thân ngừng run rẩy...

      "A... A... A!" Dao Dao bị cưỡng hôn chú ý đến tâm tình hoảng sợ của mọi người, trái lại càng hi vọng, ngừng hướng ánh mắt cầu cứu mọi người đứng bên ngoài thang máy.

      Những người kia tảng lơ như thấy, lúng túng cười cợt: ", tiện, ... Quấy rầy ." Rồi bận bịu, nhanh chóng quay người rời .

      lầm chứ, bọn họ đều là người mù sao, thấy mình bị cưỡng hôn sao? Những người kia càng càng xa, cửa thang máy dần dần đóng lại. Dao Dao vô cùng tuyệt vọng.

      Cùng lúc đó, Ngự Ngạo Thiên cũng kết thúc nụ hôn bá đạo. giây sau, ấn nút đóng cửa thang máy.

      ", muốn làm gì?" Thời khắc này tâm tình Dao Dao bỗng lặng .

      Ngự Ngạo Thiên lạnh lẽo cười cợt, chậm rãi áp sát : "Chúc mừng vật , ... chọc giận ta thành công! !"

      biết người đàn ông này đến cùng nguy hiểm cỡ nào, cũng biết chọc tức giận có kết cục bi thảm ra sao, nhưng... biết mình sắp đối diện với điều gì... "... muốn, van cầu ... Buông tha tôi..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :