CHƯƠNG 2 : TỔNG GIÁM ĐỐC SỞ THỊ
Chiếc Lamborghini lao vội vã, làm bùn đất bắn tung tóe, văng lên quần áo Mạc Tiểu Hàn khiến ướt sũng. Mạc Tiểu Hàn ngồi vũng bùn, nước mắt tức giận cũng nhanh rơi xuống! Căm hận nhặt lên tấm danh thiếp bằng kim loại màu vàng, dùng sức muốn xé nát nó, nhưng vốn dĩ nó là kim loại cứng rắn, căn bản thể xé nó! Ngay cả danh thiếp của người đàn ông này cũng coi thường người ta như vậy!
Điện thoại trong túi xách chợt vang lên.
Thuận tay đem tấm danh thiếp nhét vào túi, Mạc Tiểu Hàn nhìn cuộc điện thoại gọi tới, hỏng bét, là mẹ kế Lâm Thiến!
"Mạc Tiểu Hàn! mấy giờ rồi! vẫn chưa về nhà nấu cơm! muốn để tôi đói chết trong nhà a!"
Còn chưa kịp chuyện, giọng hung ác của Lâm Thiến truyền ra, gây chấn động màng nhĩ của Mạc Tiểu Hàn đến phát đau. Đáng chết! Vốn là sớm về đến nhà, nếu phải do trận tai nạn xe cộ này bây giờ làm xong cơm tối.
biết ba có đói bụng hay , nghĩ đến ba nằm giường bệnh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Mạc Tiểu Hàn cố gắng vùng vẫy đứng dậy, khập khiễng về nhà.
Bộ váy ướt đẫm, mái tóc cũng ướt nhẹp dính bết vào mặt. Làn gió đêm thổi tới lạnh đến thấu xương.
Đẩy cánh cửa chính rỉ sét loang lổ, Mạc Tiểu Hàn vừa chuẩn bị cởi đôi giầy ướt đẫm, liền nghe thấy giọng oang oang dọa người của Lâm Thiến vang lên trong phòng: "Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi! Bản thân mình kiếm được xu nào, thiếu nợ lại còn trông ngóng tôi phụ vụ ăn uống cho ông nữa sao!"
Mẹ kế lại chửi bới ba, Mạc Tiểu Hàn thấy tim mình đau buốt, vội vàng thay quần áo ướt đẫm, cúi đầu vào bếp, rửa tay sạch nhanh nhẩu bắt đầu nấu cơm.
Hai món canh bưng lên bàn, dĩa dưa muối trộn lẫn rau xào, canh cà chua trứng — Những món ăn rất thiếu dinh dưỡng. Mạc Tiểu Hàn xới chén cơm, gắp chút rau cải, múc ít canh cà chua trứng, bưng chén vào phòng trong.
Nằm giường trong phòng là ba của Mạc Tiểu Hàn - Mạc Bạch Thạch, hai mắt ông nửa mở nửa khép vô hồn, cả người chìm trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Kể từ ngày công ty Mạc gia bị phá sản, Mạc Bạch Thạch bị sốc, bệnh tim đột phát nên trở thành bộ dạng như thế này.
Mạc Tiểu Hàn đỡ ba ngồi dậy tựa vào người mình, đút chút xíu cơm cho ba ăn. Nhìn gương mặt gầy gò của ba, trong lòng cảm thấy rất chua xót.
giọng bén nhọn truyền tới bên tai: "Mẹ, bữa tối lại ăn những thứ này à?" Lâm Vũ Yên là con của mẹ kế, kể từ ngày ba bị phá sản, ta rất ít khi về nhà. Hôm nay ngọn gió nào lại thổi ta về đây biết?
" muốn ăn những thứ này sao? Vậy con nhanh tìm con rể rùa vàng , đến lúc đó muốn thịt có thịt, muốn rượu có rượu ngay!" Ngay cả đối với con ruột thịt, sắc mặt Lâm Thiến cũng vui vẻ gì.
Đút cơm xong, Mạc Tiểu Hàn rửa chén rồi trở lại phòng mình, chuẩn bị tắm rửa rồi giặt quần áo.
"Tiểu Hàn! Tấm danh thiếp này từ đâu em có được?" Lâm Vũ Yên hưng phấn giơ tấm danh thiếp kia lên, kéo Mạc Tiểu Hàn lại, trong mắt lên vô số trái tim màu hồng.
"À?" Thấy tấm danh thiếp trong tay Lâm Vũ Yên, Mạc Tiểu Hàn lại nghĩ tới bộ mặt kiêu căng của người đàn ông trong xe Lamborghini kia, "Hôm nay em bị xe đụng, chủ xe đưa cho." Mạc Tiểu Hàn thờ ơ .
"Em có biết đây là danh thiếp của người nào hay ?" Giọng của Mạc Tiểu Hàn thờ ơ khiến Lâm Vũ Yên cảm thấy thể tưởng tượng nổi! Những ngón tay trắng nõn quét sơn đỏ tươi chỉ vào tên tuổi tấm danh thiếp: "Đây là Sở Thiên Ngạo, Sở Thiên Ngạo a! Tổng giám đốc tập đoàn Sở thị - Sở Thiên Ngạo đó!"
"Tập đoàn Sở thị? Sở Thiên Ngạo?" Mạc Tiểu Hàn thấy vẻ mặt của Lâm Vũ Yên rất si mê nên có chút hiểu.
"Tập đoàn Sở thị là tập đoàn tài chính đứng hàng đầu toàn cầu, sản nghiệp của tập đoàn liên quan đến bất động sản, giải trí, ăn uống, giao thông, khai thác mỏ, dầu hỏa, thậm chí cả vũ khí đạn dược! Phạm vi thế lực trải rộng từ khắp các lục địa châu Á đến châu Mỹ Latinh, có thể hô phong hoán vũ toàn thế giới, siêu cấp tài phiệt tay che trời! Thậm chí rất nhiều nhân vật lãnh đạo ở các quốc gia cũng bị tập đoàn Sở thị thao túng! Sở Thiên Ngạo, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Sở thị, được tạp chí “Quyền Lực” bình chọn là người đàn ông đứng đầu trong bảng xếp hạng người mà phụ nữ toàn cầu muốn được kết hôn nhất! chỉ giàu có, quyền thế, hơn nữa còn tuấn dật phi phàm! Tin đồn rằng người phụ nữ của nhiều đếm xuể, nhưng họ chỉ duy trì bên cạnh được có bảy ngày thôi!"
Nhìn Lâm Vũ Yên liến thoắng ngừng, làn đôi đỏ mọng khi đóng khi mở, Mạc Tiểu Hàn nhìn có chút mất hồn. người tên Sở Thiên Ngạo này nghe ra rất có tiền —— chỉ có điều, chuyện này với Mạc Tiểu Hàn có liên quan gì đâu?
Lâm Vũ Yên dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Mạc Tiểu Hàn, thế giới vẫn còn có người phụ nữ nghe đến tên Sở Thiên Ngạo mà thét chói tai sao!
"Tiểu Hàn, em có biết tấm danh thiếp này có ý nghĩa như thế nào ?" Lâm Vũ Yên cố ý hỏi Tiểu Hàn, biết Mạc Tiểu Hàn thể nào biết.
"Ý nghĩa như thế nào?" Mạc Tiểu Hàn ngáp cái, đối với tổng giám đốc Sở thị này có ấn tượng tốt đẹp gì. Thuần túy chỉ là người có tiền ngang ngược càn rỡ mà thôi.
"Ý nghĩa là, người có tấm danh thiếp này, tùy ý có thể ra vào câu lạc bộ riêng T.S của Sở thị! Nghe , Sở Thiên Ngạo thường đến câu lạc bộ đó!" Lâm Vũ Yên lại hưng phấn! Bởi vì trong đầu vừa xuất kế hoạch táo bạo!
"A, như vậy a!" Trong lòng Mạc Tiểu Hàn yên, vừa xong, hoàn toàn hề chú ý tới ánh mắt Lâm Vũ Yên nhanh chóng lóe lên tia sáng. Bởi vì trong phòng tắm, còn có đống quần áo lớn chờ vào giặt.