Chương 2.1:
Editor: Băng
Viên Ấu Sơ từng cho rằng thế giới này loại phụ nữ kinh khủng nhất nhất là ghen tỵ và thủ đoạn. Loại thứ hai đại khái giống như mẹ kế của , cái loại tự cho bản thân thông minh và miệng độc ác. Nhưng sau khi vượt qua ngày kỳ diệu này, phát bản thân nên thay đổi suy nghĩ.
thế giới này phụ nữ kinh khủng nhất là giống như mẹ Tề, vô cùng nhiệt tình. Hơn nữa còn hoàn toàn tự quyết định, để lời cự tuyệt của người khác vào tai.
Sau khi bị ép buộc về nhà họ Tề, mẹ Tề vừa nấu cơm vừa ngừng hỏi thăm tất cả mọi chuyện về , hơn nữa con nhanh chóng từ trong lời của mà đoán được là con cái nhà ai, còn thuận tiện cho nghe tất cả chuyện bát quái liên quan đến nhà cho nghe.
Dĩ nhiên, đến mức bây giờ gặp phải chuyện quẫn bách, có chỗ có thể cộng thêm kinh tế khó khăn, cũng được mẹ Tề làm cho ràng.
Sau khi Viên Ấu Sơ cho mẹ Tề nghe tình cảnh của bản thân bây giờ, bà chút thương hại mà mắt còn bừng sáng lên, trong lòng hơi cảnh giác.
phải thích người khác thương hại nhưng đây phải là phản ứng mà người bình thường nên có. Cho nên lúc mắt mẹ Tề sáng lấp lánh làm hơi lo lắng trong lòng.
Đến khi cơm nước xong cuối cùng cũng biết lo lắng của từ đâu mà đến.
Mẹ Tề cầm tay của dẫn nhìn về phía hai cha con chơi ghép hình trong phòng khách "Ấu Sơ, cháu mới vừa cháu muốn tìm việc và cũng muốn tìm chỗ ở đúng ? Vậy cháu cảm thấy cháu đến nhà hai cha con này ở và làm bảo mẫu cho hai bọn họ thế nào?"
Thế nào? Viên Ấu Sơ trừng lớn hai mắt, hoàn toàn kinh ngạc và nghi ngờ.
"Thế nào lại là chái? Vợ của chú Tề chẳng lẽ có ở nhà?"
Mẹ Tề liếc mắt nhìn lớn kia, mặt lộ ra vẻ giận dữ "Đứa con trai này có kết hôn, kia và nó vốn định kết hôn, về sau hai người biết xảy ra chuyện gì mà kia lừa gạt hết tiền của nó. Đứa bé vừa sinh bao lâu cũng bỏ mặc, mấy năm này nếu phải là dì giúp đỡ chăm sóc đứa bé dì nghĩ hai cha con bọn họ sớm đói chết ở nhà rồi."
Viên Ấu Sơ ngờ mình thuận miệng hỏi hỏi ra chuyện đau lòng của người ta, hơi lúng túng quay đầu lại, để cho ánh mắt mình lọt vào mắt của mẹ Tề.
Ừ, chuyện này nghe rất đáng thương nhưng thế giới này người đáng thương rất nhiều, cũng thể đồng tình với tất cả mọi người.
Hơn nữa làm bảo mẫu? Mặc dù xuất thân từ khoa quản lý gia đình, nhưng khi đó chỉ là tùy tiện đăng ký nguyện vọng đó mà thôi. học nhưng hề nghiêm túc, dù sao khi đó dành phần lớn thời gian để ăn năn hối hận, còn có nghĩ tới làm gì cùng ba người trong nhà kia đấu với nhau. Rồi sau đó đánh mất bảy năm cách lãng phí, ở trường học những gì cũng quên kha khá. Muốn trở thành bảo mẫu là thỏa đáng.
Dĩ nhiên mẹ Tề thể nào biết Viên Ấu Sơ có câu chuyện ly kỳ như vậy, chỉ biết con trai và cháu nội cần người ở bên chăm sóc. Mặc dù bà thỉnh thoảng có thể giúp tay nhưng thể chú ý đến tất cả mọi chuyện được. Bà cũng có cuộc sống riêng của bà, này đến rất đúng lúc, nếu có thể ở ngay thời khắc quyết định quên mình cứu đứa bé vốn hề quen biết cũng đủ để chứng minh là người có tâm địa thiện lương, phẩm cách cao thượng.
nghĩ quá nhiều, mẹ Tề quyết định phải giữ chặt lấy Viên Ấu Sơ, thay bà chăm sóc tốt hai cha con hiểu được cách chăm sóc bản thân cho tốt này.
Hai người mỗi người đều có ý định riêng, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mẹ Tề phục hồi lý trí trước, quay đầu nắm tay Viên Ấu Sơ.
"Aizzz… Nếu như có thể, dì cũng muốn tự mình chăm sóc bọn họ, nhưng lúc dì sinh ba của Tiểu Nam tuổi tác cũng cao, khó khăn lắm mới nuôi nó lớn. Cho là sau này nó chăm sóc được bản thân cũng có được người vợ tốt, ngờ lại gặp phải loại chuyện như vậy. . . . . . ai chăm sóc coi như xong, còn có thêm đứa bé phải chiếu cố, dạy dỗ."
Mẹ Tề chỉ kém chảy nước mắt nước mũi cầu xin "Thiệt là! Sinh đứa con trai này nhờ được gì cả, cũng gần 30 nhưng ngay cả bản thân và con trai cũng chăm sóc được, còn phải nhờ vào tay mẹ già này. Hôm nay cũng thế, cho là buổi trưa nó kết thúc công việc ở ngoài, dì cũng báo là đưa Tiểu Nam qua đây, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy được chứ. . . . . ."
Viên Ấu Sơ nghe mẹ Tề bi thương oán giận biết nên cái gì cho phải, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hai cha con buồn lo chơi vui vẻ, câu.
, Tề Du Quân là đấng mày râu mà có thể để trở thành như vậy, chắc hẳn đời sống rất kém. biết thưởng thức ăn mặc còn chưa tính, thân thể dơ bẩn, tóc cũng bết dầu nhầy nhầy, mắt kiếng to che hết nửa khuôn mặt, cằm râu mọc lún phún lộn xộn, duy nhất chỉ có chiều cao có thể tự hào nhưng mà ta lại gầy như cây tăm, dáng vẻ đầy đủ dinh dưỡng giống như cây gậy trúc.
Có lẽ người vợ kia cũng chịu nỗi bộ dạng này của ta nên mới bỏ chạy? nhịn được nghĩ tới những ý nghĩ ác độc ở trong lòng.
Mẹ Tề liếc mắt nhìn Viên Ấu Sơ, cảm thấy hình như phản đối nên quyết định thuyết phục thêm chút nữa.
"Ấu Sơ. ra khi làm bảo mẫu cho bọn họ cũng quá cần làm nhiều gì hết. Con dì bình thường chỉ vùi đầu ở trong phòng nghiên cứu, chỉ cần có người gọi nó ăn cơm và ngủ là tốt rồi. Chủ yếu là Tiểu Nam, bình thường lúc vườn cần chăm sóc. Còn nữa, cho bọn họ ăn bên ngoài, thỉnh thoảng giúp dọn dẹp nhà cửa là được rồi."
Viên Ấu Sơ nhìn hai cha con kia, trong lòng suy nghĩ đến những việc phải làm, quả cũng hơi động lòng.
Dù sao cũng hiểu, mình bây giờ là người có đồng nào trong túi, chỉ còn lại vài đồ đạc linh tinh phần lớn là thứ đáng tiền, trình độ học vấn lại chỉ vừa tốt nghiệp, còn là chuyên ngành mấy nổi tiếng, lại, để có thể tìm
Để có thể tìm được công việc sống qua ngày, khả năng…… , phải là rất khó khăn.
Mẹ Tề sống đến từng này tuổi, người như chưa từng thấy qua, trong mắt Viên Ấu Sơ lóe lên do dự còn có động lòng. Vẻ mặt này sao có thể nào giấu giếm được bà, thế là bà vội vàng đốc thúc thêm. “Đãi ngộ tốt, bao ăn ở, thời gian làm việc tự do.”
Đối xử tốt như vậy, hơn nữa mình bây giờ lâm vào cành khốn cùng. Viên Ấu Sơ khẽ cắn răng, hạ quyết tâm “Được! Cháu đồng ý!”
Cứ như vậy, sau khi ăn xong cơm tối, mẹ Tề tốt bụng thuyết phục rằng thời gian cũng còn sớm, nên hôm nay hãy theo Tề Du Quân về phòng bên cạnh, để cho làm quen với hoàn cảnh, ngày mai quay lại nhà mang hành lý tới là có thể bắt đầu công việc bảo mẫu.
Đối với quá độ ân cần của mẹ tề, ngược lại Viên Ấu Sơ chống cự. dù sao lúc này về nhà chừng cửa chính cũng bị khóa rồi. Ở kiếp trước, mẹ kế và hai chị em kế cũng đều đối xử với như vậy.
Tuy chỗ ở của Tề Du Quân cách xa nhưng bộ nhanh cũng mất khoảng 20-30 phút, Tiểu Nam được nửa đường ngủ quên mất tiêu. Tề Du Quân ôm cậu, cầm chút đồ dùng hàng nghày mẹ Tề đưa rồi theo bên cạnh.
Chỗ ở của Tề Du Quân là gian nhà ở cuối cùng của dãy nhà, ưu điểm duy nhất là tương đối an tĩnh, hơn nữa bên cạnh nhà còn có công viên , cảm giác rất thanh u (đẹp và tĩnh mịch).
Trong bong đêm, chỉ có thể nhìn đại kháo hình dáng của căn nhà nên chỉ tùy tiện nhìn lướt qua mặt ngoài của hai tầng lầu rồi theo mẹ Tề vào.
Từ cửa chính đến cửa trước ước chừng khoảng 4-5 mét, vốn cho là mẹ Tề vào chung nhưng ngờ mẹ Tề chỉ đứng ở cửa chnhs phất phất tay với . “Ấu Sơ. Dì về trước, ngày mai dì đến đưa tiền sinh hoạt phí của hai bọn họ cho cháu.”
xong, mẹ Tề bước nhanh rời . Viên Ấu Sơ vốn còn hơi đề phòng lại gặp chuyện này nên nhịn được bắt đầu hoài nghi: Mình phải bị lường gạt chứ?
Nhưng suy nghĩ lát thừ người ra, còncó cái gì để bị gạt sao? Nên đè hoài nghi trong lòng xuống rồi bước chân vào nhà.
Khi đèn điện mở lên, túi trong tay rơi mặt đất còn ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt đến nỗi chấn kinh ra lời.
Oh! Shit! Nếu như bây giờ từ chối công việc này biết có còn kịp hay ?
Dưới ánh đèn màu da cam ấm áp, Viên Ấu Sơ nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt, dường như cho là mình lạc vào khu rừng nguyên sinh nào đó.
Trời ạ! Ai tới cho biết, đống ghế salon còn dài dài kỳ dị giống sinh vật màu trắng là cái gì? Là quần áo sao? Hay là nấm sinh sôi nảy nở?
Còn nữa còn nữa, mới vừa bò ngang qua mắt có phải là … À , đám gián hay ?
tại sao nhìn ra màu sắc của sàn nhà? Còn nữa, từ phòng bếp đến bàn phòng khách mơ hồ truyền tới mùi vị kỳ lạ là thế nào?
Trời ạ! muốn phát điên rồi!
được! coi như thích sạch cũng thể ở sinh hoạt ở đây, coi như năm phát đồng hồ cũng được.
nghiêng đầu nhìn vẻ mặt xấu hổ của người đàn ông, thứ rơi mặt đất cũng muốn cầm.
nhàng nhìn ta gật đầu. “Rất xin lỗi, công việc này tôi làm được. Tôi trước.”
đảm đương công việc bảo mẫu chứ phải đảm đương công việc của nhân viên môi trường.
Tề Du Quân bị mẹ đe dọa nên trầm xuống yên lặng cả đêm, vừa nghe muốn rời , vội vã đưa tay kéo lại. “Đợi nào…!”
Viên Ấu Sơ nhìn nhìn rồi nìn tay kia của ôm đứa bé, dùng sức để giãy dụa tốt nên thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt lạnh lùng : “Buông ra!”
“ được!” Tề Du Quân cũng rất kiên trì.
biết mình vì cái gì mà kiên trì đến vậy. Chỉ biết này cùng với những người trước kia gặp giống nhau, coi như có mẹ ân cần dạy bảo cũng chủ động giữ lại người này.
chỉ kiên trì mà có lẽ bới vì mới vừa nãy lúc nhìn lén phát giống những người khác đối với ôm chặt đồng tình hoặc cảm thấy khinh thường mà là trách mắng. hơi giống mẹ khi đó biết quên cho Tiểu Nam ăn cơm, ngủ đúng giờ. bộc lộ ràng nhưng lại để cho cảm thấy bản thân mình được quan tâm.
“……” tức giận muốn động thủ nhưng lại nhìn thấy Tiểu Nam nằm trong ngực , nên hạ thấp giọng xuống, cắn răng nghiến lợi hỏi: “ rốt cuộc muốn thế nào?”
“Ở lại chăm sóc hai chúng tôi.” thẳng thắn , nhưng đấng mày râu lại những lời này với trẻ tuổi đúng là biết xấu hổ.
Last edited by a moderator: 31/10/14