1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thuê Nhà Của Trạch Nam - Mã Kỳ Đóa (Hoàn)( Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139

      [​IMG]
      TRẠCH NAM THUÊ NHÀ​

      Tác giả: Mã Kỳ Đóa

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Băng

      Thể loại: đại, trùng sinh

      Số chương: 10 chương + kết thúc​




      Giới thiệu truyện:​

      Kiếp trước vì đống người liên quan làm cho cuộc đời nát bét,

      Sau khi sống lại quyết định phải sống vì mình,

      Lại nghĩ rằng thuận tay cứu bé trai thiếu chút nữa bị xe đụng,

      Hơn nữa vừa bị mẹ đuổi ra khỏi nhà nên bất đắc dĩ đồng ý làm bảo mẫu cho cậu bé trai đó.

      Nào biết chỉ làm bảo mẫu cho đứa bé mà còn phải chăm sóc cho cha đứa bé,

      Còn nữa, nơi đó chỉ là chuồng heo mà là “siêu cấp chuồng heo” là thế nào?

      Xem ra chỉ phải "Nuôi nấng" hai cha con như dã thú này,

      Mà còn phải huấn luyện bọn họ cách sinh hoạt thường ngày!

      biết có phải ta là trạch nam lâu ngày hay mà đối với chuyện tình cảm vô cùng ngây thơ,

      ràng thích nhưng lại chỉ dám nhìn lén, còn đấu với con trai để giành tình cảm của nhưng thắng,

      Làm vừa bực mình vừa buồn cười, đối với tính tình trẻ con của ta, cũng hiểu được phần nào đó.

      vốn tưởng rằng ba người có thể sống vui vẻ như vậy mãi,

      Nào biết tên côn đồ cắc ké ngày xưa lại tới gây phiền toái,

      Ngay cả mẹ của đứa bé cũng đột nhiên xuất nhớ đứa bé, hi vọng cùng ta hợp lại. . . . . .
      Last edited by a moderator: 12/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu
      Editor: Băng

      Cả người Viên Ấu Sơ dơ bẩn nằm ở trong hẻm u ám, vết thương bị chảy máu người vẫn ngừng đau đớn, làm nhịn được phải cắn môi dưới.

      nằm trong con hẻm tối tăm giữa hai căn nhà, giống như vĩnh viễn thấy được ánh sáng, đưa đầu ra ngõ nhìn. Dường như có thể cảm nhận được ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ, nhưng lại chỉ có thể vùi thân mình ở sâu trong ngõ hẻm này, thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp.

      Trong ngõ hẻm u đầy mùi hôi thối ngừng bay vào lỗ mũi. Lúc này Viên Ấu Sơ lại rất muốn cầm chiếc gương xem bộ dáng bây giờ của bản thân.

      Nhất định rất ngu ngốc! nghĩ tới mà tự giễu bản thân ở trong lòng.

      bảy năm trước hình như có ngu ngốc như vậy, cũng vì khi còn trẻ hành động theo cảm tính, vì giận dỗi mới để cho đường đời của càng càng u.

      thích học, cũng thấy học là điều đáng tiếc. Nhưng tại suy nghĩ kỹ lại bảy năm qua chưa làm được chuyện gì tốt đẹp cả.

      Đánh nhau, hút thuốc lá, cúp cua, thậm chí còn làm loạn cùng với đàn ông. Cuối cùng bị người đàn bà điên dẫn người đến ra sức đánh làm thê thảm như bây giờ. Bây giờ ở trong con hẻm này chờ chết! A…. chưa từng nghĩ mình chết như thế này. mệt mỏi nhếch khóe môi nở nụ cười giễu cợt nhưng lại đụng đến vết thương mặt, làm cho đau đến nhe răng trợn mắt.

      Bây giờ suy nghĩ lại chuyện bảy năm qua, buồn cười.

      Cũng chỉ là có người ba để ý đến , có người mẹ kế ác độc, còn có hai chị em ngu ngốc con của mẹ kế nữa. Lúc ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

      Vì đám người có mấy quan hệ thân thiết với lãng phí mất bảy năm, bây giờ còn vì bảy năm ngu ngốc đó mà chết oan uổng ——

      "Khụ khụ. . . . . ."

      Đột nhiên phun ra bụm máu làm cho nhịn được ho khan kịch liệt, sau đó cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng hoa mắt, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.

      Đây chính là phút cuối cùng của cuộc đời ? Khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười, cuối cùng được giải thoát.

      Kết thúc như vậy cũng tốt. . . . . . Cho dù từng ảo tưởng rằng nếu cho cơ hội được sống lại, nhất định ngu ngốc như vậy.

      Nếu như có thể làm lại, sống vì mình. . . . . .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1
      Editor: Băng

      Ngõ hẻm vẫn là ngõ hẻm, đau đớn người hình như vẫn còn ở đây, nhưng sao giống như có gì đó ổn lắm nhỉ?

      Viên Ấu Sơ có gương để so sánh, nhìn được mặt mình có biến hóa gì, nhưng nhìn lại bộ ngực của mình ước chừng lại, còn có người mặc đồng phục trung học biết là di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn bao nhiêu năm có mặc, cộng thêm túi xách rơi lả tả đồ ở bên cạnh trong ngõ hẻm, coi như biết sợ là gì cũng nén được sóng lớn cuồn cuộn trong lòng.

      chống tường đứng lên cẩn thận xem xét vết thương người mình, nhưng chỉ có chút vết bầm do ẩu đả còn có xíu vết da trầy, so với vết thương người vừa làm té xỉu, còn có vết thương do bị đánh tàn bạo quả đáng nhắc tới. khập khiễng đến trước túi xách bị rơi, ngồi xổm xuống tìm kiếm bên trong có thứ gì có thể xác định được bây giờ lâm vào tình thế nào.

      Trong túi xách kỳ có cái gì, tối thiểu cũng phải có bài thi nhưng có, chỉ có giấy vệ sinh còn có cục giấy nhắn tin(*stick note) và đống đồ bỏ chiếm phần lớn gian, mà bị che ở phía dưới có quyển sổ mỏng dính chắc là cái danh thiếp chỉ lớn bằng quyển vở . Sau khi tìm kiếm ngay lập tức cầm quyển sổ đó lên và lật ra trang đầu tiên.

      Từng tên và phương thức liên lạc được ghi gần như đầy đủ trong các ô vuông bên trong quyển sổ, phía sau còn kèm theo chữ ký, có vài người còn ghi chú thích thêm, thậm chí ở sau chữ ký còn có ghi ngày tháng.

      nhớ quyển sổ này là nhặt được ở buổi lễ tốt nghiệp, sau khi về đến nhà vì gây gổ với những người đó nên biết bị ném đâu.

      Có lẽ mình được sống lại lần nữa, Viên Ấu Sơ quá kích động, có lẽ là chuyện này quá mức tưởng tượng đến chấn động nên thể phản ứng được gì cả.

      hít sâu mấy hơi mới dọn dẹp xong tất cả đống đồ trong túi xách bị lấy ra, đeo túi xách lên lưng rồi đứng lên lần nữa, phủi hết tất cả bụi đất đồng phục, từng bước ra ngoài, rốt cuộc cũng bước chân ra khỏi con ngõ u đó.

      quay đầu lại ra khỏi ngõ hẻm , nhắm mắt lại cảm thụ ánh mặt trời ấm áp mơn man mỗi tấc da thịt của .

      Nếu có thể may mắn làm lại lần nữa, tuyệt đối để cho mình lâm vào bóng tối như qua.

      Tuyệt đối!

      ra khỏi ngõ hẻm bao lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời gần đến hoàng hôn, khí vẫn còn hơi ấm nhưng có thể thấy có gió lạnh thổi đến cảm giác thoải mái dễ chịu, Viên Ấu Sơ từ từ đến, vừa nhớ lại việc buổi chiều của bảy năm trước.

      Bước nhanh đến nhà cuối cùng ở ngã tư đầu hẻm, cậu bé trai gầy qua đây theo hướng ngược lại với , mà phía đối diện chiếc xe hơi dường như nhìn thấy bé trai lao ra, vẫn chạy rất nhanh.

      Thấy thế, để ý chân của mình thương, vội vàng khập khiễng chạy qua, nhanh chóng lôi bé trai qua bên cạnh còn mình vì né kịp nên bắp chân bị xe đụng hơi đau, hại và bé trai cùng ngã nhào đất.

      màn này có ai nhìn thấy, hoặc nên là do lực va đập nên thể lôi kéo được dân chúng trong nhà chạy ra xem náo nhiệt.

      Chủ xe phát mình vừa đụng phát người, vội vàng xuống xe xem xét, phát Viên Ấu Sơ và bé trai có gì đáng ngại rồi nhìn đường có người nên nhanh chóng lên xe, đạp chân ga biến mất. Viên Ấu Sơ vừa định quay lại mắng trận nhưng chỉ ăn đầy miệng làn khói đen.

      "Đáng chết. Cái loại người có đạo đức. Nguyền rủa đường bị đụng cột điện, trời mưa xe bị ngập nước, ngang công trường bị đập xe." Viên Ấu Sơ ngừng nguyền rủa cho đến khi bé trai trong ngực đột nhiên phát ra tiếng khóc lóc , mới nhớ tới "Khổ chủ" mình mới vừa cứu còn vùi trong ngực .

      Oh! Shit! Lúc vừa ngã nhào hình như quên bảo vệ cậu bé, tiểu quỷ này chẳng lẽ bị thương sao?

      nhịn đau bò dậy từ dưới đất rồi đỡ bé trai lên, quan sát từ đầu đến chân, chỉ sợ cậu bé phải do xe đụng bị thương mà do đè bị thương.

      Tỉ mỉ xem xét, phát trừ cùi chỏ và đầu gối bé trai có bị trầy da chút, còn lại có thương tích gì nghiêm trọng. Bây giờ mới thở phào nhõm.

      Vừa ngẩng đầu nhìn bé trai này sắp khóc, khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt, toàn thân cứng đờ, chỉ sợ giây sau bé trai này biến tiếng khóc sụt sùi thành tiếng khóc lớn.

      Ông trời ơi! Sau khi sống lại đành lòng thấy bé trai ngay trước mắt gặp chuyện may nên mới quên tính mạng xả thân cứu người. Trời mới biết ra ra rất tà ác trong mắt đứa như thế này.

      Bé trai hiểu suy nghĩ gì trong lòng, miệng bắt đầu mếu. Chỉ lát nữa là khóc lớn cho nhìn, Viên Ấu Sơ vội vàng ra tay trước chiếm được lợi thế, gầm .

      " được khóc! Tiếp tục khóc kêu cảnh sát tới bắt cháu !" phải quá ngây thơ, mà giờ phút này trong đầu chỉ có thể lấy việc này để đe dọa đứa nhưng thói quen dùng từ và cách ăn sâu vào con người .

      Bảy năm qua dùng nhiều từ ngữ làm tức chết những tên tiểu quỷ. Lúc này đứa bé hoàn toàn bị lừa.

      Sau khi bé trai nghe cảnh cáo mím môi nuốt nước mắt vào trong hốc mắt, vừa uất ức vừa sợ nhìn chằm chằm .

      "Cháu đau." thể khóc, bé trai chỉ có thể dùng giọng mềm nhũn kể lể cảm giác của mình bây giờ.

      cũng đau’ Viên Ấu Sơ rất muốn trực tiếp trả lời như thế, nhưng suy nghĩ lại kể khổ với tên tiểu quỷ cũng được gì nên nuốt câu kia trở về bụng.

      Đứng lên, chờ hết váng đầu hoa mắt rồi đứng thẳng người, dắt tay bé của bé trai ", dẫn cháu gặp bác sĩ trước."

      Bé trai suy nghĩ gật đầu ngay lập tức, để cho nắm tay rồi từ từ

      Theo.

      lớn chậm chạp tới bệnh viện gần nhất. Lúc này hai người giống như quên mới nguy hiểm vừa nãy, còn có tại sao bé trai mình ra ngoài.

      Trời chiều làm bóng dáng của hai người kéo phải dài nền đất, Viên Ấu Sơ nắm tay bé mềm nhũn trong tay mình, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mềm mại.

      Cảm thấy xém chết trong nháy mắt kia cũng lỗ vốn, tối thiếu nhếch nhác nhưng trong đời từng làm được chuyện tốt.

      Trong phòng khám, để bác sĩ thoa thuốc cho bé trai trước, Viên Ấu Sơ ở ngay bên cạnh cửa phòng khám vừa coi chừng cậu vừa đợi người nhà bé trai đến.

      sai! Lúc đến phòng khám bệnh muốn đăng ký co mới đột nhiên nhớ tới bé trai đó ra có chút quan hệ nào với , đăng ký phải có giấy tờ tùy thân có, bé trai khẳng định cũng mang theo người. may là người bé trai có số điện thoại để liên lạc người nhà lúc khẩn cấp, mới có cách để liên lạc với cha mẹ chịu trách nhiệm với cậu bé.

      Trong lúc chờ đợi, nghĩ dạy dỗ người cha mẹ vô trách nhiệm đó bài học. Sao có thể để cho đứa tiểu học thân mình chạy tán loạn khắp nơi, nếu phải là

      Nếu phải là ? Viên Ấu Sơ bỗng dưng sững sờ, dường như đoạn ký ức xa xôi nào đó ùa về.

      nhớ năm ấy tốt nghiệp chính xác có đứa trẻ bị xe đụng chết. Nhưng khi đó có bắt được người gây ra họa, cuối cùng hình như là có người nhớ ở đầu đường có camera theo dõi, xem lại tất cả băng ghi hình mới bắt được người gây ra họa.

      Đối với chung cư yên tĩnh từ trước đến giờ mà , xảy ra chuyện như vậy chính xác là rất dọa người. Khi đó vụ tai nạn xe cộ này được báo chí viết bài sôi sục thời. Đối với lúc trước của vì ngày ngày đều nghe các bạn hàng xóm thảo luận nên cũng có chút ấn tượng.

      Tiểu quỷ đáng thương này kiếp trước có may mắn như vậy, khi đó cũng giống như lúc này. Sau khi tỉnh táo lại, tỉnh táo trong ngõ hẻm cũng về nhà ngay. Cứ thế vứt cơ hội làm hùng quên mình cứu cậu, cứ như vậy mà đánh mất sinh mạng.

      Nghĩ đến đây, còn tức giận với người nhà cậu bé nhiều nữa.

      Phòng khám buổi chiều có nhiều người, cho nên khi thấy người đàn ông lôi thôi lếch thếch từ ngoài xông vào phòng khám. Mặc dù Viên Ấu Sơ vô cùng muốn nghĩ người đàn ông này là người nàh của cậu bé, nhưng nhìn thấy ta ngừng nhìn đông nhìn tây, sau khi thấy bé trai ánh mắt sáng lên nhịn được ở trong lòng yên lặng than thở.

      Aizz. Người lớn mà dáng vẻ như vừa lăn lộn từ trong đống rác ra thế kia khó trách…

      Tề Du Quân mới từ phòng nghiên cứu ra nghe điện thoại di động kêu, mơ mơ màng màng nhận đầu tiên đối phương xác nhận đứa con trai gọi là Tiểu Nam hay , tiếp đến tức giận mắng to muốn đến ngay phòng khám bệnh XX đón đứa bé xém bị xe đụng, bị thương bây giờ điều trị.

      ra nghe trong điện thoại di động đó cái gì, cơ thể giống như tự động lập trình, tay nắm chặt di động, chân có xỏ vào giày hay cũng để ý, lao thẳng ra cửa tới phòng khám.

      may phòng khám bệnh xa, về sau nhớ là chưa ngắt điện thoại, lại vội vàng hỏi thăm đối phương. rối loạn như con ruồi mất đầu.

      “Tiểu Nam có bị làm sao hay ? Còn đau nhức chỗ nào ? Có muốn tôi dẫn bé chụp X quang hay ? Còn là...” Tề Du Quân vừa xông vào phòng khám đưa ra những vấn đề liên tiếp khiến bác sĩ và y tá còn có Viên Ấu Sơ cảm thấy dở khóc dở cười.

      Bé trai từ khi vào phòng khám hoàn toàn như những đứa trẻ khác, vừa khóc vừa gào, chỉ yên tĩnh nhìn chằm chằm bác sỹ thoa thuốc cho cậu, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông này xông tới, mới rơi xuống vài giọt nước mắt. Sau đó nắm chặt quần áo của người đàn ông đó giống như sợ người đàn ông đó biến mất thấy.

      Bác sĩ đứng bên cạnh cảm thấy buồn cười nhưng vẫn là ho hai tiếng : “ à, chỉ bị rách da chút mà thôi, cần chụp X quang, tôi đạ bôi thuốc cho cậu bé rồi.”

      “Hả? Nhưng phải bị xe đụng vào…” Đầu óc Tề Du Quân mơ hồ nhìn bác sĩ.

      Bác sĩ nhìn lát rồi quay đầu nhìn Viên Ấu Sơ đứng ở cạnh cửa, nhún vai: “Tôi cũng biết, là này đưa đứa bé tới, muốn biết cặn kẽ cậu có thể hỏi ấy.”

      Lúc này Tề Du Quân mới chú ý tới Viên Ấu Sơ tồn tại biết nên làm thế nào cho phải.
      Last edited by a moderator: 28/10/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.2:
      Editor: Băng

      "Cái đó. . . . . . này. . . . . . Vô cùng cảm ơn . . . . . ." câu đơn giản cảm ơn cũng phải lắp ba lắp bắp, xem ra có giống biểu của người đàn ông.

      Viên Ấu Sơ nhíu mày sau đó buông chân mày ra, thản nhiên : " có gì, tôi chỉ là ngang qua mà thôi, nhưng lần sau nên để đứa bé mình chạy loạn bên ngoài như vậy, rất nguy hiểm."

      "Được…Được, tôi biết rồi." Vẻ mặt của ta rất nghiêm túc đáp, sau đó quay đầu nhìn bé trai "Tiểu Nam, dì này rằng sau này con được chạy loạn nữa, biết ?"

      Bé trai gật đầu, mặt còn mang theo chút sợ hãi : "Dạ." Kinh nghiệm lần này để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng cậu, rất kinh khủng.

      Đôi cha con này làm Viên Ấu Sơ còn lời gì để .

      ràng muốn "Nhắc nhở" người cha vô trách nhiệm này mà? Sao ta lại quay đầu lại dặn dò tên tiểu quỷ đó như vậy?

      Chẳng lẽ vừa biểu đạt thái độ đủ ràng? Ý của là muốn ta phải chăm sóc đứa bé tốt, phải là cầu đứa bé được chạy loạn.

      Vốn muốn mở miệng nhắc nhắc lại người đàn ông này vài câu, lại bỗng nhớ tới có quan hệ gì với cặp cha con này, người ta còn có vợ của mình còn bà mẹ kia đâu rồi. Chuyện đó cũng cần quản, nghĩ đến đây thèm để ý nữa.

      Nghĩ nghĩ như thế nhưng vừa nhìn thấy người có thể nắm tay hai cha con giống như kẻ dở hơi vẫn có cảm giác người đó giống gà mẹ nuôi con.

      Nhìn lại dáng vẻ của người đàn ông, áo khoát ngoài màu trắng bẩn bẩn vàng vàng ố màu, bên trong là cái áo rách nát, cổ áo sơ mi mòn sứt chỉ, quần nhìn còn là màu xanh lam của quần jean mà là bụi, hai màu trộn lẫn với nhau làm tưởng tượng ra được màu sắc gì. Còn giày càng cần phải , bên là đôi dép màu xanh trắng sắp hư còn bên là giày xăng-̣đan của nữ, phía còn đính bông hoa hồng lớn sáng lấp lánh khiêu chiến nhẫn nại của .

      hít hơi sâu, nhắm mắt lại thầm ở trong lòng như tụng kinh —— đừng để ý đến bọn họ đừng để ý đến bọn họ. . . . . .

      Lúc Viên Ấu Sơ vẫn còn đấu tranh trong lòng giọng đột ngột cắt đứt cảm xúc của , làm nhịn được phải nhàng thở ra rồi mở mắt nhìn người mới tới.

      "Viên Ấu Sơ, thể để cho tôi nhõm ngày sao? Lần này phải phòng làm việc của trường học mà là gặp chuyện may bị đưa đến phòng khám bệnh, đúng là càng ngày càng có tiền đồ rồi đó."

      người phụ nữ trung niên ăn mặc loè loẹt, khuôn mặt dữ tợn, giọng the thé trách cứ, cơ thể uốn éo đến trước mặt Viên Ấu Sơ.

      "Cầm . Thẻ bảo hiểm y tế của đó." Người phụ nữ trung niên khinh thường ném đồ trong tay , Viên Ấu Sơ chỉ yên lặng nhận lấy, ngược lại làm cho bà ta vô cùng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thay thế bằng nụ cười khinh bỉ "Aizzz… Hôm nay xảy ra chuyện gì mà làm đại tiểu thư nhà chúng ta hô to gọi , phải đánh nhau bị đả thương não rồi chứ? Ha ha. . . . . . Cũng tốt, dù sao cũng muốn tiếp tục học nữa, coi như bị té làm cho đầu óc tối dạ cũng có quan hệ với tôi."

      Viên Ấu Sơ nhìn người phụ nữ ở trước mặt giương nhắn múa vuốt, nếu là hồi trước hung hăng đáp lại, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy người phụ nữ này giống như chó sủa những thứ rất buồn cười.

      nhìn thẻ bảo hiểm y tế trong tay, sau đó nhìn người phụ nữ đó vươn tay ra "Đừng lời vô nghĩa. Mau đưa tiền phí đăng ký sổ và thuốc thang."

      Người phụ nữ trung niên cất cao giọng : "Cái gì mà phí đăng ký sổ và tiền thuốc thang. còn dám xin tiền tôi? Nằm mơ ."

      "Bà coi như là mẹ kế của tôi, cũng phải biết người giám hộ có nghĩa vụ nuôi nấng con cái, đầu óc bà bị đánh hỏng rồi hả?" từ tốn , đáy mắt hé ra nụ cười giễu cợt với người phụ nữ trung niên này.

      "…….."

      Người phụ nữ trung niên giận dữ nhìn chằm chằm, Viên Ấu Sơ khôi phục vẻ mặt bình ổn, còn mang theo vẻ mặt đắc tanhg. Cuối cùng người phụ nữ trung niên cam lòng lấy ví tiền từ trong túi xách da của mình ra, rút ra tờ 100 ném tới trước mặt .

      "Phi! Chỉ biết đòi tiền." Mặc dù cho tiền, vẫn quên xúc phạm . Lúc này người phụ nữ trung niên mới nhớ lại, càng cười kỳ quái hơn "Đúng rồi, hôm nay là tốt nghiệp phải ? Trước đây phải tìm được công việc, còn muốn dọn ra ngoài sao? Sau này cũng đừng chạy theo hai lão già đáng thương chúng ta đòi tiền sinh hoạt phí nữa. Còn nữa, nhanh dọn đồ của , Tử Tâm của chúng tôi chờ chuyển vào phòng của đó."

      xong, chỉ sợ Viên Ấu Sơ lên tiếng đổi ý lần nữa, bà ta xoay người bước nhanh.
      Những người bên trong phòng khám trừ bé trai hiểu chuyện gì ra đều lẳng lặng nhìn màn giằng co của hai người này, trầm mặc hẳn .
      Truốc kia Viên Ấu Sơ cảm thấy tình huống này làm cho người ta khó chịu và lúng túng, nhưng tải qua bảy năm tang thương loại chuyện như thế này đối với đau nhột.
      như có chuyện gì xảy ra, ngồi chồm hổm xuống nhặt lên mấy tờ tiền. Sau đó quay đầu nhìn về phía bác sĩ nghiêm túc hỏi: “Bác sĩ, 100 đồng có đủ trả tiền đăng ký khám và thuốc thang ?”
      Bác sĩ đối với phản ứng bình tĩnh của rất kinh ngạc nhưng vẫn trả lời vấn đề: “Nếu như chỉ đăng ký đủ, trừ phi muốn mua thuốc tiêu viêm có lẽ nhiều hơn.”
      Tề Du Quân coi như đầu óc tốt lắm cũng biết này vừa mới huyên náo với người nhà, có lẽ vui vẻ gì, lại nghĩ đến ta vì cứu con trai mình mới bị thương nên vội vàng lên tiếng: “Tôi có thể giúp ta.”
      Lời ra tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn ta, làm cho Tề Du Quân có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm nên lắp bắp.
      “Ách…Tôi là…Ta có thể giúp này trả tiền thuốc thang, dù sao ấy cũng cứu Tiểu Nam nhà tôi…”
      Viên Ấu Sơ nhìn vẻ mặt của ta dường như cũng phải miễn cưỡng, gật đầu “Vậy tốt, tôi có thể tiết kiệm được số tiền này rồi.”
      Lại lúc trước, sau khi tốt nghiệp bị đuổi ra khỏi cửa, nghĩ đến đời này cũng sắp phải lang thang ngoài đường, như vậy bây giờ có thể tiết kiệm tiết kiệm, thể lãng phí được.
      Bé trai được bôi thốc xong, vết thương người Viên Ấu Sơ cũng được xử lý tốt, tưởng rằng duyên phận của và hai cha con này tới đó là hết, ngờ lúc muốn rời , lại cảm thấy có người nắm lấy áo của chặt. kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy bé trai bị người đàn ông ôm, tay bé lại nắm chặt áo của thả.
      “Này, Tiểu Nam, buông tay.” vừa gọi tên bé trai cách tự nhiên, vừa đưa tay muốn đẩy tay của cậu ra.
      Tiểu Nam vẫn cố chấp nắm áo , đến khi vẻ mặt của người cha lúng túng vẫn cố gắng nắm lấy áo thả.
      Ba người hai lớn đứng giằng co với nhau ở ngay cửa ra vào, cuối cùng có bà cụ thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, mới phá vỡ cục diện bế tắc này.
      “Aizz u. Cháu ngoan xảy ra chuyện gì? Hả?”
      “Bà nội.” Tiểu Nam nhìn người mới tới, miệng ngọt ngào gọi. Còn Tề Du Quân có dự cảm ổn.
      Bà cụ thấy tay và đầu gối của Tiểu Nam bị thương, vô cùng tức giận giơ tay lên đánh lên người Tề Du Quân.
      “Cái tên nhóc đáng chết này. Tiểu Nam ở chỗ mẹ, con cứ đòi mang theo bên mình, còn buổi trưa có thể ra ngoài. Kết quả sao, Tiểu Nam mình ngoài đường xém bị xe đụng. may cháu ngoan của mẹ có việc gì, bằng mẹ đánh chết thằng cha vô trách nhiệm như con.”
      Tề Du Quân ôm đứa bé, tay đứa trẻ lại nắm chặt áo Viên Ấu Sơ. Bà cụ vừa đánh vừa tránh làm cho Viên Ấu Sơ cũng theo xoay quanh.
      Cho đến khi bà cụ phát có điều ổn Viên Ấu Sơ cũng bị đánh mấy cái.
      “A… này làm…”
      Tề Du Quân bị đánh đến mặt cũng nhếch nhác, cuối cùng có thể chuyện, vội vàng giới thiệu: “Đây chính là người cứu Tiểu Nam.”
      Bà cụ vừa nghe vội vàng vừa kích động vừa cảm kích cầm tay của , đung đưa dưới ngừng “Aizz u…Cháu làm cho dì phải cảm kích. Nhất định phải đến nhà di chơi lát, để cho dì chiêu đãi cháu bữa.”
      Viên Ấu Sơ rất ít khi gặp phải người nhiệt tình như thế, khuôn mặt nhắn hơi lúng túng, vội vàng từ chối: “ cần…” cũng chỉ thuật tay mà thôi.
      Lời còn chưa xong bà cụ vội vàng cắt ngang “Cái gì cần, nhất định phải đến. Cháu cứu Tiểu Nam nhà chúng tôi, chúng tôi có bày tỏ lòng thành coi được sao? Có đúng ?”
      Tề Du Quân còn chưa lên tiếng, Tiểu Nam lập tức gật đầu tán thành “Dì… về nhà.”
      Bà cụ rất vui mừng khi cháu nội và bà đứng ở cùng trận tuyến, Tiểu Nam cũng nắm chắc áo của rời, bà cụ lại nhiệt tình nắm cái tay khác của Viên Ấu Sơ, vui vẻ về phía trước.
      “Tốt lắm, chính là như vậy. Tới nhà dì trước, dì mới cháu ăn bữa cơm ngon.”
      Viên Ấu Sơ mặt đây chính là bị bắt tời khỏi phòng khám bệnh, trong lòng nhịn được thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là thiện báo của ngày hôm nay sao?
      Thiện báo cũng quá mức nhiệt tình rồi, làm cho hơi chống đỡ được.
      Hào môn thừa hoan chương 177
      Rượu, người phụ nữ đáng chết đó, ràng chỉ những lúc xấu mới trở nên vui vẻ như vậy.
      Lúc Mộ Yến Thần trở lại, mày lạnh lùng nhíu lại, làm cho căn phòng lạnh lẽo này xém chút nữa cháy bừng lên.
      Bởi vì thấy Lan Khê núp mặt trong sô pha, nụ cười quyến rũ, ướt át, áo choàng mà chọn giúp rớt ra, sau lưng hở mảng lớn làm lộ ra phần da thịt mềm mại, mái tóc rơi xõa đó càng làm cho trở nên quyến rũ hơn, Tô Noãn chỉ mấy vết sẹo ở xương quai xanh của , hỏi làm sao lại bị như vậy, Lan Khê cười chợt co rúm lại, ánh mắt sắc bén của đám đàn ông ở gần đó như lang như hổ nhìn chằm chằm.
      Sắc mặt của Mộ Yến Thần lạnh xuống.
      Cởi xuống áo khoác đắp lên người , tay còn lại kéo vào trong ngực, đế ý đến giãy giụa của mà lạnh giọng hỏi: “Ai chuốc say em ấy?”
      Giọng lãnh vô cùng bức người, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên này, giật mình dám trả lời, Nhiếp Minh Hiền cũng hơi ngà ngà, bị hỏi như vậy liền trở nên tỉnh táo.
      Thấy ai trả lời, Mộ Yến Thần cười lạnh, ôm vào trong ngực: “Tôi hỏi lại lần nữa, là ai chuốc say em ấy?”
      Nhiếp Minh Hiền khống chế hơi men mà đứng dậy, “Mình, mới vừa rồi mình còn thấy ấy rất tốt mà…”
      Tô Noãn ngồi trong góc vẻ mặt rất chi là vô tội, nhấp nháy mắt : “Tửu lượng của ấy quá kém, nên mới uống có hai ly mà say mèm như thế rồi.”
      Tốt.
      Rất tốt.
      Ánh mắt của Mộ Yến Thần lạnh như băng nhìn tóc xoăn ngồi trong góc, cười lạnh, chuyển qua tay khác, rồi giọng cảnh cáo Nhiếp Minh Hiền: “Quản lão bà của cậu cho tốt vào.”
      “Tôi đỡ ấy giúp .” Tô Noãn linh hoạt đứng dậy.
      “Tránh ra.” Mộ Yến Thần lạnh lùng , rồi ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc đó ôm .
      ….
      Hai chân Lan Khê đứng vững, khuôn mặt nhắn trở nên nóng bỏng, vừa đỏ vừa mê mang, ngửa đầu hỏi: “ dẫn tôi về nhà hả?”
      Mộ Yến Thần tay ôm tay mở cửa xe, ánh mắt lạnh như băng vô cùng đáng sợ.
      …Cũng tệ lắm, còn có thể ràng nguyên câu.
      “Vậy mau lái xe .” Lan Khê vừa vừa đẩy vai ra, vung ngón tay lên, “ nhớ nhá, nhà tôi ở bên kia chứ phải ở bên này.”
      Tay của chỉ lung tung.
      Áo choàng nhanh chóng rơi xuống, Mộ Yến Thần lạnh lùng túm lấy áo khoác trở lại cho , hận bóp chết đám đàn ông nhìn lúc này, giọng với : “Được rồi, đừng quậy nữa, say cũng đừng có làm loạn.”
      Trong mắt Lan Khê tràn đầy uất ức, nước mắt chảy ra: “ biết tôi ở đâu mà còn đòi chở tôi về! nghe chưa hả? Tôi là nhi! muốn chở tôi về đó sao, đó phải là nhà của tôi!”
      hơi lớn tiếng, làm cho người bảo vệ đứng bên ngoài hết hồn, nhìn sang bên này.
      Mộ Yến Thần nhanh chóng ôm người gây rối đó vào lòng, ấn vào cổ , ánh mắt lạnh lùng lúc này chỉ có thể thu lại để dỗ dành : “ biết rồi… biết rồi, em đứng vững ôm này…”
      Lan Khê vùi đầu vào trong ngực , uất ức ôm chặt lấy hông của .
      Cho đến khi, Mộ Yến Thần nhét vào trong, liền y như bạch tuột quấn lấy chịu buông, làm cho mặt của Mộ Yến Thần đỏ lên, giữ chặt lấy hông của , để xuống, mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi hôn tới tấp, rất muốn ăn ngay.
      Vị ngọt ngào của rượu vẫn còn vương đầu lưỡi, Mộ Yến Thần hôn sâu hơn, Lan Khê thể thở nổi, cả người thấm đầy mồ hôi, lúc này mới đàng hoàng chút, vùi mình ở trong lớp sương mù ở xe mặc cho định đoạt.
      bước ra khỏi xe, gió lạnh thổi vào người làm cho tỉnh táo lại được chút. Mộ Yến Thần nhàng thở dài, cởi nút áo ở cổ ra, hy vọng mình đừng ở chỗ này mà mất khống chế.
      “Rầm!” tiếng cửa xe đóng lại, vòng quanh xe.
      Vừa rồi giơ tay chỉ về hướng nhà họ Mộ, cũng đủ thấy được trong lòng bài xích nó như thế nào, đầu óc Mộ Yến Thần hỗn loạn, muồn dẫn đến nơi nào đó cách xa nơi này ra, nhìn vào trong bóng đêm mờ mịt, đưa ra quyết định.
      Ai biết được Lan Khê ngưng náo loạn được lúc, nửa đường lại bắt đầu làm ầm ĩ.
      Kéo cửa sổ xe xuống, gió lạnh ùa vào, Lan Khê bị gió lạnh làm cho run rẩy, sau đó nhanh chóng chồm ra ngoài cửa sổ hét lớn: “Mẹ, con trở về…”
      Mộ Yến Thần ngồi ở chỗ tài xế hít hơi sâu, vội vàng giảm tốc độ lại.
      Cha tổng thống của cục cưng sinh đôi chương 119
      Gọi toàn dân tập thể dục, chỉ đành phải xe đạp hoặc là ngồi xe buýt, tàu điện ngầm để làm, ngoại trừ xe của nhân viên chính phủ. Hơn nữa ở các trạm tàu điện ngầm xây dựng bãi đỗ xe quy mô dưới đất, cứ như vậy, ít người đầu lựa chọn lái xe rới bến tàu điện nầm, sau đó ngồi xe điện ngầm đến công ty. Như vậy là vừa bảo vệ môi trường, lại giảm bớt áp lực giao thông.
      Tài xế nghe được Đào Du Du bằng lòng trả gấp hai lần tiền xa, do dự chút, sau đó : “Vậy được rồi, tôi lái nhanh chút, nếu có chuyện gì chịu trách nhiệm.”
      “Được được được, tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu trách nhiệm tất cả.” Đào Du Du muốn chậm trễ, chỉ gật đầu đồng ý với ta.
      “Vậy ngồi yên .” Người tài xế thấy Đào Du Du đồng ý gánh hết mọi hậu quả, vì vậy giẫm mạnh chân ga, Đào Du Du cảm thấy cơ thể mình ngã về phía sau, trong chớp mắt phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua mặt .
      Sau khi tốc độ xe, Đào Du Du lấy di động ra gọi cho trưởng phòng Ngô.
      “Đào quả gia, về chưa?” Điện thoại vang lên hai tiếng được kết nối, trưởng phòng Ngô trực tiếp hỏi.
      đường về, bây giờ tình huống bên phu nhân như thế nào?”
      “Phu nhân và công chúa Daisy uống trà trong hoa viên, sắc mặt được tốt lắm.”
      “Tôi biết rồi, giúp tôi ổn định cục diện lại chút, tôi lập tức về liền, làm phiền rồi.”
      “Đào quản gia, khách sáo quá, đây là trách nhiệm của tôi mà.”
      “Được, trước tiên như vậy, hẹn gặp lại.” Đào Du Du xong, chờ đối phương trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
      Cất điện thoại vào, Đào Du Du suy nghĩ chuẩn bị đối phó Ngả Cầm Thị gây khó dễ cho mình, lại nghe “ầm” tiếng, đầu lập tức ngã vào ghề dựa, cả thân ngã vào ghế dựa lưng.
      “Sao thế này?” Xoa xoa đầu bị đụng làm hoa cả mắt, Đào Du Du hồi phục lại tinh thần hỏi.
      “Tiểu thư, vừa rồi xe chạy với tốc độ nhanh, xe phía trước đột nhiên dừng lại, tôi thắng lại kịp, đụng vào duôi xe người ta rồi.” Tài xế cũng hoảng hồn quay đầu lại với Đào Du Du.
      “Có nghiêm trọng ?” Đào Du Du tiếp tục xoa xoa cái ót mình.
      làm sao chứ?” Tài xế thấy Đào Du Du còn có thể chuyện, liền nỏi.
      xem, bảo tôi lái nhanh, bây giờ xảy ra chuyện, tôi mặc kệ, xử lý cho tôi, còn nữa, chiếc xe của tôi cũng bị hỏng rồi.” Tài xế nghe Đào Du Du vậy, lập tức .
      Lúc này chủ xe ở phía trước xuống xe để tìm tài xế chuyện.
      “Mày lái xe kiểu gì vậy, phía trước là đèn đỏ thấy sao? Chạy nhanh như vậy, muốn chết sao?” chủ xe bị đụng là người đàn ông hung dữ, cổ ông ta đeo sợi dây chuyền to, vừa nhìn thấy biết chính là tên nhà giàu mới nổi.
      “Tiên sinh, ngài đừng trách tôi, đều là do vị tiểu thư này làm liên lụy đến tôi, liều mạng thúc giục tôi chạy nhanh chút, thế này mới…” Tài xế muốn giải thích, đổ trách nhiệm lên người Đào Du Du, nhưng ta chưa xong, tên chủ xe liền mặc kệ.
      “Mày đừng lải nhải, xuống xe, nhanh xuống xe, mày xem mày làm xe tao hỏng thành cái dạng gì rồi. May là xe của tao là Ferrari, nếu đây là chiếc xe dỏm khác, xe tao chắc bị xe mày đụng bay rồi?” Chủ xe mở cửa xe, sau đó túm tên tài xế ra ngoài.
      “Ngài đừng…Ngài đừng động thủ được ? Tôi đây phải như lời ngài , tôi phải cố ý, là vị tiểu thư này vội.” Tài xế nhìn chủ xe trước mặt như kẻ dễ chọc, vì vậy nghĩ đến việc đổ trách nhiệm lên Đào Du Du.
      Đào Du Du ngồ ghế sau thấy bộ dáng tên chủ xe thô bạo ngang ngược, cũng thể ngồi yên. mở cửa xe, bước xuống xe, nhìn tên chủ xe nắm cổ áo tài xế : “Vị tiên sinh này, xin ngài thả tài xế này ra, có chuyện gì, chúng ta thương lượng chút được ?”
      có gì để thương lượng, xe của tôi là Ferrari, muốn ra mặt cho ta, vậy thành công rồi, đền bù cho tôi mười nhìn , trả tiền tôi truy cứu nữa. Bằng , tôi lập tức báo cảnh sát, đây là tông vào đuôi xe, xa taxi này chịu trách nhiệm toàn bộ.” Tên chủ xe đánh giá Đào Du Du từ đầu đến chân, rồi .
      Cái gì?
      Mười…mười ngàn?
      Đào Du Du cho rằng mình nghe lầm, người này đầu bị lừa đá rồi sao?
      Đây ràng là mài dao cắt cổ mà!
      “Ngài có biết mười nghìn…nhiều lắm ?” Đào Du Du thể tin được hỏi ông ta.
      “Nhiều sao? Xe mới mua hơn trăm nghìn, đụng vào xe tôi cái, xem, phía đuôi xe bị tróc nước sơn rồi, còn bị biến dạng chút, có biết muốn chuẩn bị tiền mua chiếc xe này mất bao nhiêu thời gian ? Tôi cho đưa tôi mười nghìn, đây là giá nhân từ rồi.” Tên chủ xe vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Đào Du Du, dường như muốn ăn hết hương vị của .
      Last edited: 29/10/14
      Mizuki thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1:
      Editor: Băng

      Viên Ấu Sơ từng cho rằng thế giới này loại phụ nữ kinh khủng nhất nhất là ghen tỵ và thủ đoạn. Loại thứ hai đại khái giống như mẹ kế của , cái loại tự cho bản thân thông minh và miệng độc ác. Nhưng sau khi vượt qua ngày kỳ diệu này, phát bản thân nên thay đổi suy nghĩ.

      thế giới này phụ nữ kinh khủng nhất là giống như mẹ Tề, vô cùng nhiệt tình. Hơn nữa còn hoàn toàn tự quyết định, để lời cự tuyệt của người khác vào tai.

      Sau khi bị ép buộc về nhà họ Tề, mẹ Tề vừa nấu cơm vừa ngừng hỏi thăm tất cả mọi chuyện về , hơn nữa con nhanh chóng từ trong lời của mà đoán được là con cái nhà ai, còn thuận tiện cho nghe tất cả chuyện bát quái liên quan đến nhà cho nghe.

      Dĩ nhiên, đến mức bây giờ gặp phải chuyện quẫn bách, có chỗ có thể cộng thêm kinh tế khó khăn, cũng được mẹ Tề làm cho ràng.

      Sau khi Viên Ấu Sơ cho mẹ Tề nghe tình cảnh của bản thân bây giờ, bà chút thương hại mà mắt còn bừng sáng lên, trong lòng hơi cảnh giác.

      phải thích người khác thương hại nhưng đây phải là phản ứng mà người bình thường nên có. Cho nên lúc mắt mẹ Tề sáng lấp lánh làm hơi lo lắng trong lòng.

      Đến khi cơm nước xong cuối cùng cũng biết lo lắng của từ đâu mà đến.

      Mẹ Tề cầm tay của dẫn nhìn về phía hai cha con chơi ghép hình trong phòng khách "Ấu Sơ, cháu mới vừa cháu muốn tìm việc và cũng muốn tìm chỗ ở đúng ? Vậy cháu cảm thấy cháu đến nhà hai cha con này ở và làm bảo mẫu cho hai bọn họ thế nào?"

      Thế nào? Viên Ấu Sơ trừng lớn hai mắt, hoàn toàn kinh ngạc và nghi ngờ.

      "Thế nào lại là chái? Vợ của chú Tề chẳng lẽ có ở nhà?"

      Mẹ Tề liếc mắt nhìn lớn kia, mặt lộ ra vẻ giận dữ "Đứa con trai này có kết hôn, kia và nó vốn định kết hôn, về sau hai người biết xảy ra chuyện gì mà kia lừa gạt hết tiền của nó. Đứa bé vừa sinh bao lâu cũng bỏ mặc, mấy năm này nếu phải là dì giúp đỡ chăm sóc đứa bé dì nghĩ hai cha con bọn họ sớm đói chết ở nhà rồi."

      Viên Ấu Sơ ngờ mình thuận miệng hỏi hỏi ra chuyện đau lòng của người ta, hơi lúng túng quay đầu lại, để cho ánh mắt mình lọt vào mắt của mẹ Tề.

      Ừ, chuyện này nghe rất đáng thương nhưng thế giới này người đáng thương rất nhiều, cũng thể đồng tình với tất cả mọi người.

      Hơn nữa làm bảo mẫu? Mặc dù xuất thân từ khoa quản lý gia đình, nhưng khi đó chỉ là tùy tiện đăng ký nguyện vọng đó mà thôi. học nhưng hề nghiêm túc, dù sao khi đó dành phần lớn thời gian để ăn năn hối hận, còn có nghĩ tới làm gì cùng ba người trong nhà kia đấu với nhau. Rồi sau đó đánh mất bảy năm cách lãng phí, ở trường học những gì cũng quên kha khá. Muốn trở thành bảo mẫu thỏa đáng.

      Dĩ nhiên mẹ Tề thể nào biết Viên Ấu Sơ có câu chuyện ly kỳ như vậy, chỉ biết con trai và cháu nội cần người ở bên chăm sóc. Mặc dù bà thỉnh thoảng có thể giúp tay nhưng thể chú ý đến tất cả mọi chuyện được. Bà cũng có cuộc sống riêng của bà, này đến rất đúng lúc, nếu có thể ở ngay thời khắc quyết định quên mình cứu đứa bé vốn hề quen biết cũng đủ để chứng minh người có tâm địa thiện lương, phẩm cách cao thượng.

      nghĩ quá nhiều, mẹ Tề quyết định phải giữ chặt lấy Viên Ấu Sơ, thay bà chăm sóc tốt hai cha con hiểu được cách chăm sóc bản thân cho tốt này.

      Hai người mỗi người đều có ý định riêng, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mẹ Tề phục hồi lý trí trước, quay đầu nắm tay Viên Ấu Sơ.

      "Aizzz… Nếu như có thể, dì cũng muốn tự mình chăm sóc bọn họ, nhưng lúc dì sinh ba của Tiểu Nam tuổi tác cũng cao, khó khăn lắm mới nuôi nó lớn. Cho là sau này nó chăm sóc được bản thân cũng có được người vợ tốt, ngờ lại gặp phải loại chuyện như vậy. . . . . . ai chăm sóc coi như xong, còn có thêm đứa bé phải chiếu cố, dạy dỗ."

      Mẹ Tề chỉ kém chảy nước mắt nước mũi cầu xin "Thiệt là! Sinh đứa con trai này nhờ được gì cả, cũng gần 30 nhưng ngay cả bản thân và con trai cũng chăm sóc được, còn phải nhờ vào tay mẹ già này. Hôm nay cũng thế, cho là buổi trưa nó kết thúc công việc ở ngoài, dì cũng báo là đưa Tiểu Nam qua đây, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy được chứ. . . . . ."

      Viên Ấu Sơ nghe mẹ Tề bi thương oán giận biết nên cái gì cho phải, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hai cha con buồn lo chơi vui vẻ, câu.

      , Tề Du Quân là đấng mày râu mà có thể để trở thành như vậy, chắc hẳn đời sống rất kém. biết thưởng thức ăn mặc còn chưa tính, thân thể dơ bẩn, tóc cũng bết dầu nhầy nhầy, mắt kiếng to che hết nửa khuôn mặt, cằm râu mọc lún phún lộn xộn, duy nhất chỉ có chiều cao có thể tự hào nhưng mà ta lại gầy như cây tăm, dáng vẻ đầy đủ dinh dưỡng giống như cây gậy trúc.

      Có lẽ người vợ kia cũng chịu nỗi bộ dạng này của ta nên mới bỏ chạy? nhịn được nghĩ tới những ý nghĩ ác độc ở trong lòng.

      Mẹ Tề liếc mắt nhìn Viên Ấu Sơ, cảm thấy hình như phản đối nên quyết định thuyết phục thêm chút nữa.

      "Ấu Sơ. ra khi làm bảo mẫu cho bọn họ cũng quá cần làm nhiều gì hết. Con dì bình thường chỉ vùi đầu ở trong phòng nghiên cứu, chỉ cần có người gọi nó ăn cơm và ngủ là tốt rồi. Chủ yếu là Tiểu Nam, bình thường lúc vườn cần chăm sóc. Còn nữa, cho bọn họ ăn bên ngoài, thỉnh thoảng giúp dọn dẹp nhà cửa là được rồi."

      Viên Ấu Sơ nhìn hai cha con kia, trong lòng suy nghĩ đến những việc phải làm, quả cũng hơi động lòng.

      Dù sao cũng hiểu, mình bây giờ là người có đồng nào trong túi, chỉ còn lại vài đồ đạc linh tinh phần lớn là thứ đáng tiền, trình độ học vấn lại chỉ vừa tốt nghiệp, còn là chuyên ngành mấy nổi tiếng, lại, để có thể tìm
      Để có thể tìm được công việc sống qua ngày, khả năng…… , phải là rất khó khăn.

      Mẹ Tề sống đến từng này tuổi, người như chưa từng thấy qua, trong mắt Viên Ấu Sơ lóe lên do dự còn có động lòng. Vẻ mặt này sao có thể nào giấu giếm được bà, thế là bà vội vàng đốc thúc thêm. “Đãi ngộ tốt, bao ăn ở, thời gian làm việc tự do.”

      Đối xử tốt như vậy, hơn nữa mình bây giờ lâm vào cành khốn cùng. Viên Ấu Sơ khẽ cắn răng, hạ quyết tâm “Được! Cháu đồng ý!”

      Cứ như vậy, sau khi ăn xong cơm tối, mẹ Tề tốt bụng thuyết phục rằng thời gian cũng còn sớm, nên hôm nay hãy theo Tề Du Quân về phòng bên cạnh, để cho làm quen với hoàn cảnh, ngày mai quay lại nhà mang hành lý tới là có thể bắt đầu công việc bảo mẫu.

      Đối với quá độ ân cần của mẹ tề, ngược lại Viên Ấu Sơ chống cự. dù sao lúc này về nhà chừng cửa chính cũng bị khóa rồi. Ở kiếp trước, mẹ kế và hai chị em kế cũng đều đối xử với như vậy.

      Tuy chỗ ở của Tề Du Quân cách xa nhưng bộ nhanh cũng mất khoảng 20-30 phút, Tiểu Nam được nửa đường ngủ quên mất tiêu. Tề Du Quân ôm cậu, cầm chút đồ dùng hàng nghày mẹ Tề đưa rồi theo bên cạnh.

      Chỗ ở của Tề Du Quân là gian nhà ở cuối cùng của dãy nhà, ưu điểm duy nhất là tương đối an tĩnh, hơn nữa bên cạnh nhà còn có công viên , cảm giác rất thanh u (đẹp và tĩnh mịch).

      Trong bong đêm, chỉ có thể nhìn đại kháo hình dáng của căn nhà nên chỉ tùy tiện nhìn lướt qua mặt ngoài của hai tầng lầu rồi theo mẹ Tề vào.

      Từ cửa chính đến cửa trước ước chừng khoảng 4-5 mét, vốn cho là mẹ Tề vào chung nhưng ngờ mẹ Tề chỉ đứng ở cửa chnhs phất phất tay với . “Ấu Sơ. Dì về trước, ngày mai dì đến đưa tiền sinh hoạt phí của hai bọn họ cho cháu.”

      xong, mẹ Tề bước nhanh rời . Viên Ấu Sơ vốn còn hơi đề phòng lại gặp chuyện này nên nhịn được bắt đầu hoài nghi: Mình phải bị lường gạt chứ?

      Nhưng suy nghĩ lát thừ người ra, còncó cái gì để bị gạt sao? Nên đè hoài nghi trong lòng xuống rồi bước chân vào nhà.

      Khi đèn điện mở lên, túi trong tay rơi mặt đất còn ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt đến nỗi chấn kinh ra lời.

      Oh! Shit! Nếu như bây giờ từ chối công việc này biết có còn kịp hay ?

      Dưới ánh đèn màu da cam ấm áp, Viên Ấu Sơ nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt, dường như cho là mình lạc vào khu rừng nguyên sinh nào đó.

      Trời ạ! Ai tới cho biết, đống ghế salon còn dài dài kỳ dị giống sinh vật màu trắng là cái gì? Là quần áo sao? Hay là nấm sinh sôi nảy nở?

      Còn nữa còn nữa, mới vừa bò ngang qua mắt có phải là … À , đám gián hay ?

      tại sao nhìn ra màu sắc của sàn nhà? Còn nữa, từ phòng bếp đến bàn phòng khách mơ hồ truyền tới mùi vị kỳ lạ là thế nào?

      Trời ạ! muốn phát điên rồi!

      được! coi như thích sạch cũng thể ở sinh hoạt ở đây, coi như năm phát đồng hồ cũng được.

      nghiêng đầu nhìn vẻ mặt xấu hổ của người đàn ông, thứ rơi mặt đất cũng muốn cầm.

      nhàng nhìn ta gật đầu. “Rất xin lỗi, công việc này tôi làm được. Tôi trước.”

      đảm đương công việc bảo mẫu chứ phải đảm đương công việc của nhân viên môi trường.

      Tề Du Quân bị mẹ đe dọa nên trầm xuống yên lặng cả đêm, vừa nghe muốn rời , vội vã đưa tay kéo lại. “Đợi nào…!”

      Viên Ấu Sơ nhìn nhìn rồi nìn tay kia của ôm đứa bé, dùng sức để giãy dụa tốt nên thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt lạnh lùng : “Buông ra!”

      được!” Tề Du Quân cũng rất kiên trì.

      biết mình vì cái gì mà kiên trì đến vậy. Chỉ biết này cùng với những người trước kia gặp giống nhau, coi như có mẹ ân cần dạy bảo cũng chủ động giữ lại người này.

      chỉ kiên trì mà có lẽ bới vì mới vừa nãy lúc nhìn lén phát giống những người khác đối với ôm chặt đồng tình hoặc cảm thấy khinh thường mà là trách mắng. hơi giống mẹ khi đó biết quên cho Tiểu Nam ăn cơm, ngủ đúng giờ. bộc lộ ràng nhưng lại để cho cảm thấy bản thân mình được quan tâm.

      ……” tức giận muốn động thủ nhưng lại nhìn thấy Tiểu Nam nằm trong ngực , nên hạ thấp giọng xuống, cắn răng nghiến lợi hỏi: “ rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Ở lại chăm sóc hai chúng tôi.” thẳng thắn , nhưng đấng mày râu lại những lời này với trẻ tuổi đúng là biết xấu hổ.
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      linhdiep17, Mizukingười qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :