1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiệu Hoa - Tây Điểm (Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Thiệu Hoa

      Tác giả : Tây Điểm

      Nguồn:Wattpad

      Edit: Ngạo Di- Diệu Huyền LQĐ


      người cả đời có mấy cái mười năm? Thiệu Hoa ở trong ngục giam đợi mười năm, sau khi ra tù, cũng mong có thể sống thêm mười năm. biết bản thân có bệnh, tay có bệnh, thắt lưng có bệnh, trái tim có bệnh,... Tóm lại toàn thân đều là bệnh, đầu óc càng là hư rớt.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1

      Edit: Diệu Huyền - Ngạo Di

      Ngày 14 tháng 2, Thiệu Hoa ra tù . Bản thân ngẫm lại cũng thấy muốn cười , ở trong tù mười năm , ra tù lại đúng vào lễ tình nhân . Chẳng lẽ cùng nhà giam hẹn hò hay sao ? Nếu đúng vậy hôm nay là ngày chia tay rồi .

      Thiệu Hoa mong người nhà đến đón . Lúc mới vào tù, em trai Thiệu Hằng thường xuyên đến thăm, sau đó số lần cũng ít dần. Khoảng nửa năm sau, Thiệu Hoa nhận được thư của em trai từ Mĩ gửi về, rằng muốn ra nước ngoài du học, nghỉ lễ về thăm , em trai dặn phải giữ gìn sức khỏe. Từ đó đến hôm nay, Thiệu Hoa cùng người nhà còn bất cứ liên lạc nào nữa.

      Ra khỏi cửa cổng trại giam, nhìn nhìn túi đồ của mình, đây là toàn bộ tài sản bây giờ của : kem đánh răng, bàn chải đánh răng , tiền công lúc cải tạo trong ngục cũng chỉ còn có 805. 3 đồng; vài bộ quần áo; chiếc đồng hồ hiệu Breguet may mắn bị giám ngục “dòm ngó” Ha ha, chắc bọn họ chỉ biết "Rolex", "Omega" ; tấm giấy mãn hạn tù... hỏi thời gian rồi điều chỉnh kim đồng hồ cho đúng giờ, chiếc đồng hồ Breguet lại bắt đầu "Tí tách tí tách" chạy đều đều.

      Thiệu Hoa đến đường, nhìn chung quanh , thay đổi , nhưng làm vui vẻ nhất là: xe taxi hơn ít, có thể gọi được chiếc. giống như mười năm trước, chờ hơn 20 phút đều bình thường, nhất là khi có nhu cầu cấp bách, có chờ xe cũng đến. Thiệu Hoa với người lái taxi: "Bác tài, đến số 1 đường Cảnh Sơn"

      " ơi , muốn đâu?" Lái xe quay đầu hỏi, ta sợ mình nghe , muốn hỏi chính xác nơi Thiệu Hoa muốn

      "Số 1 đường Cảnh Sơn, à , bên cạnh công viên Nhạc Dương." Trong trí nhớ của Thiệu Hoa , công viên Nhạc Dương hẳn là tài xế biết chỗ đó .

      "À, ý là chỗ kia ư, tôi biết chỗ đó rồi" Lái xe thế này mới nhớ công viên Nhạc Dương bên cạnh có vài đường , là khu vực ở của những người giàu, mỗi biệt thự cách khoảng rất xa, sau mỗi số nhà đó, rộng cứ như công viên vậy.

      " , đến nơi rồi,tổng cộng 66 đồng."

      Thiệu Hoa rút ra trăm đồng trả cho lái xe, " cần thối lại." xuống xe nhìn xung quanh, nơi này sau mười năm thay đổi gì lớn, thay đổi duy nhất chính là, cửa sắt được thay đổi thành màu vàng nhạt, trước kia chỉ toàn màu đen . Thiệu Hoa lấy chìa khóa , nghĩ mười năm ổ khóa chắc được thay đổi , nhưng vẫn muốn thử vận may chút, dù sao, mười năm được mở cửa nhà ."Khách, khách", quả nhiên cửa mở ra. Thiệu Hoa ấn chuông cửa, lát sau, bỗng nhiên nghe được bên cạnh cửa có cái hộp, có tiếng người vang lên : "Xin chào, xin hỏi ngài muốn tìm ai?"

      Thiệu Hoa nhìn cái hộp bên cạnh cửa, chắc là phát minh mới được sáng tạo"Tôi là Thiệu Hoa, " nghĩ nghĩ, chắc đổi người làm , mới biết là ai , lại bổ sung thêm: "Thiệu Hằng ở đâu? Tôi là trai của Thiệu Hằng."
      "Xin lỗi, có phải ngài tìm nhầm chỗ hay , ông chủ nhà này phải họ Thiệu, nơi này cũng có người nào tên Thiệu Hằng cả."

      "Vậy à ? Ngại quá, làm phiền ." Thiệu Hoa quay đầu nhìn nhìn cửa sắt, qua mười năm chỉ cảnh vật nơi này thay đổi mà chủ nhân cũng thay đổi. nheo mắt nhìn tòa nhà đối diện, có gì thay đổi ; lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng có gì thay đổi — ha ha, có gì thay đổi chắc kỉ Jura cũng chẳng khác gì mấy so với ngày nay. Thiệu Hoa thở dài hơi, nhìn đồng hồ, 5 giờ chiều rồi. ra khỏi khu nhà quen thuộc, đến khu đường phồn hoa vào nhà hàng, gọi bàn đồ ăn. Nhưng chưa ăn bao nhiêu, liền phát bản thân ăn vô , ho khan liên tục. cười tự giễu: hóa ra vẫn quen ăn cơm tù hơn... Thanh toán rồi ra khỏi nhà hàng, bữa tối tổng cộng 365 đồng, tính tiền xong mà tỉnh cả người.

      Ra khỏi nhà hàng, Thiệu Hoa đường lúc cũng thấy khách sạn, vươn tay gọi taxi "Lái xe, đến đường Tân Hải"

      "Nơi nào của đường Tân Hải?"

      "Đến đường Tân Hải là được rồi."

      "Tôi biết rồi"

      “ Tập đoàn truyền thông Quang Hải” ngay tại đường Tân Hải nó là sản nghiệp của Thiệu gia . Thiệu Hoa muốn ngày mai muốn đến đó tìm người, vì vậy đêm nay phải ở gần đó chút. Tân Hải ở thành phố H là con đường sầm uất nhất, nơi đó chắc chằn có khách sạn.

      Thiệu Hoa vào nhà khách sạn, vừa điền thông tin, muốn tiền phòng, mới nhớ tới bản thân người chỉ còn ba trăm đồng. Mà phòng muốn mướn lại đến 1680 đồng phòng... Mười năm trước giá phòng khẳng định so tại thấp hơn rất nhiều, nhưng ba trăm đồng đối thiệu gia đại thiếu gia của hai mươi năm trước mà , cũng chỉ là "Mưa bụi" mà thôi . Nhưng mà tại, Thiệu Hoa bỗng nhiên cảm thấy này ba trăm đồng rất lớn, có chút lo lắng, nếu ngày mai tìm được người phải làm thế nào..." Xin lỗi, tôi muốn hủy phòng vừa đặt" Thiệu Hoa cười áy này đối với tiếp tân sau đó sải bước . Xoay người được vài bước, liền nghe thấy sau lưng có tiếng xì xào bàn tán , giống như xung quanh có vài ánh mắt nhìn theo .

      Cửa khách sạn tất cả đều là thủy tinh , y hệt như những tấm gương soi, soi hình dáng Thiệu Hoa rất ràng. Xung quanh phục vụ mặc đồng phục, nữ mang giày cao gót, đàn ông mặc áo vest, đương nhiên Thiệu Hoa liếc mắt cái liền thấy được bản thân mình trong đó: dễ thấy, cao gầy y hệt cột điện, nhưng lưng hơi cong; quần áo nhăn. Thiệu Hoa ưỡn thẳng lưng, cúi đầu chỉnh lại quần áo, phủi bụi mặt, phủi phủi rồi ra khỏi khách sạn.
      Trừ bỏ tiền taxi còn nhìn nhìn 301 đồng, thấy mình lãng phí khi ăn bàn thức ăn. Lỡ ngày mai tìm được người... Thiệu Hoa quyết định chọn nhà nghỉ đầy đủ tiện nghi. khoảng hơn nửa tiếng mới tìm được nhà nghỉ . Phòng đơn hết nên chọn phòng giá tiền cao hơn, 188 đồng / phòng.

      Thiệu Hoa mở TV lên , chuyển đến vài kênh liền chìm vào mộng đẹp.
      Last edited by a moderator: 9/11/15
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 2

      “ Thiệu tổng, nhất định phải sao?” trợ lí kiêm lái xe_ Tiểu Trần hỏi
      “Tất nhiên” Thiệu Hoa ấn tay lên bàn, mượn lực để đứng lên, đứng thẳng lưng rồi nhắm 2 mắt lại. Lát sau, đến gần ngăn tủ, động tác như muốn mở nó ra nhưng cuối cùng lại xoay người ra khỏi phòng.
      “Bên ngoài mưa rất lớn, Thiệu tổng”
      “Đừng ngăn tôi!”
      Tiểu Trần vơ lấy cái áo khoác của Thiệu Hoa giá quần áo rồi đuổi theo. Tiểu Trần biết Thiệu Hoa bị bệnh phong thấp rất nặng. Lần trước bác sĩ sao nhỉ? Gọi là phong thấp nhưng giống phong thấp. Cơ thể của Thiệu tổng giống như “ chiếc máy dự báo thời tiết”, xem ra còn chuẩn hơn so với dự báo thời tiết CCTV, đoán trước được cả trời mưa.

      Trong ấn tượng của Tiểu Trần, loại bệnh phong thấp này chỉ gặp ở những người già đặc biệt là mấy bà lão mới nặng đến như vậy. Bà ngoại của Tiểu Trần cũng bị bệnh phong thấp như vậy nên biết rất người bệnh phong thấp chính là “ chuyên viên dự báo thời tiết. Nhưng Thiệu tổng lại là thanh niên “ sức dài vai rộng” sao lại mắc phải căn bệnh này? vậy lại còn rất nghiêm trọng nữa.

      Cuối tuần trước thành phố B bắt đầu bước vào mùa mưa, tay chân Thiệu Hoa bắt đầu sưng vù lên. Hôm nay mưa càng lớn, thắt lưng của đau đớn như có ai cầm búa nện vào vậy. Vừa rồi muốn đến tủ treo quần áo nhưng thắt lưng đột ngột đau đớn cứ như thể đứng lên vậy. được! Hôm nay là ngày khởi công “ Kinh đô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt” tuyệt đối được vắng mặt. Thiệu Hoa nhíu chặt mày, cố gắng mở tủ. thích tỏ vẻ yếu ớt trước mặt người khác, nhất là trong trường hợp đặc biệt này. Hơn nữa buổi lễ khai trương hôm nay có ý nghĩa rất lớn đối với . Đó là tiếng súng mở đầu cho trận chiến với tập đoàn truyền thông Quang Hối
      "Còn bao lâu nữa đến nơi?" Thiệu Hoa ngồi phía sau hỏi Tiểu Trần.
      "Bình thường khoảng hai tiếng rưỡi là đến nơi nhưng hôm nay mưa to chắc khoảng ba tiếng là đến nơi"
      Thiệu Hoa nhìn lịch trình, rất tốt, tính toán dành ra 5 tiếng. Do đó, cũng sợ đến trễ, hơn nữa nghi thức hôm nay rất nhiều. đường thuận lợi, khoảng 3 tiếng bọn họ tới được Gia Tân.
      "Tiểu Trần, cậu tìm khách sạn để chúng ta ăn cơm"
      "Vâng"

      Vào mùa đông, có thể mở điều hòa trong xe, nhưng bây giờ là tháng 6_ mùa mưa dầm. Mở điều hòa thấp quá được mà cao quá lại càng , Thiệu Hoa kị nhất là gió lạnh. Bây giờ mưa to, thể mở kính xe ra, vì thế dọc đường rất bức bối, trong xe khí vô cùng ngột ngạt. Vì thế Tiểu Trần đành phải mở bốn cánh quạt thông hơi ở mức thấp nhất.
      Mưa ở Gia Tân to hơn thành phố H rất nhiều. Tiểu Trần cẩn thận chạy xe vào tầng hầm của toà nhà. Như vậy, khi Thiệu Hoa ra bị mắc mưa. Tầng 7 của tòa nhà có khu vực kinh doanh ẩm thực, có cả đồ ăn Trung quốc lẫn đồ ăn Tây.
      "Tiểu Trần, đỡ tôi chút !" Thiệu Hoa vừa đứng lên bên hông đột ngột đau nhức, chân bỗng mềm nhũn. Hôm nay mưa to, lại ngồi trong xe suốt 3 tiếng đồng hồ.

      Thiệu Hoa mượn lực của Tiểu Trần để đứng lên. lấy tay xoa thắt lưng, mát xa cơ thể chút tiện thể xua tan đau đớn. Từ tầng hầm đến thang máy, tư thế của được bình thường, lưng hơi khom. Nhưng vừa ra khỏi thang máy, đứng thẳng lưng, có thể dùng 4 chữ "khí thế bừng bừng" để hình dung.

      Hai người chọn 1 nhà hàng để ăn trưa.
      Thiệu Hoa dùng khăn tay lau miệng rồi :" chúng ta thôi"
      Tiểu Trần nhìn lịch trình:" Từ đây đến ngoại ô khu Gia Duyệt chỉ mất 20 phút, bây giờ còn sớm, giám đốc hãy nghỉ ngơi chút ạ"
      Thiệu Hoa nhíu mày rồi " Được"
      Ngồi được mấy phút, lúc Thiệu Hoa đứng lên thắt lưng đột ngột mềm nhũn, người ngã ra sau ghế. Trước khi Tiểu Trần giơ tay ra đỡ lên đứng lên, sống lưng thẳng tắp. Nhưng hai bên gò má đầy mồ hôi.

      Trước khi buổi lễ bắt đầu khoảng 30 phút, Thiệu Hoa đến Gia Duyệt. Nghi thức được tiến hành ngay sau đó.
      " Kinh đô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt" là dự án mà Thiệu Hoa vay vốn từ ngân hàng. Dự án này được Thiệu Hoa huy động toàn bộ số vốn lưu động của mình, là hạng mục mà cùng với chính quyền thành phố Gia Tân hợp tác.

      Tài nguyên du lịch ở Gia Tân hiếm, bên cạnh đó là những nghành truyền thống và các khu công nghiệp mới nổi. Nhưng để tiến thêm bước vào thị trường trong nước còn gặp ít khó khăn. Thiệu Hoa chủ động đề nghị hợp tác với Sở kế hoạch và Đầu tư của thành phố dự án “ Khai thác lĩnh vực truyền thông và điện ảnh”.

      “Hoa Duyệt” được thu mua từ tòa soạn sắp đóng cửa, bắt đầu quá trình “cải tử hồi sinh” cho nó. Chính vì vậy, tài năng của Thiệu Hoa được rất nhiều báo chí biết đến. bắt đầu từ những hình ảnh cho thấy thành tựu của “ Hoa Duyệt” trong lĩnh vực điện ảnh cho khiến danh tiếng trong giới điện ảnh và truyền thông của nhảy vọt. Họ còn nghe , Thiệu Hoa có mấy nhà máy lớn trải khắp các địa phương để khai thác khoáng sản, bị bất cứ ai phàn nàn hay phản đối.

      Mọi người đều chú ý đến những việc tuân thủ pháp luật của Thiệu Hoa nên ấn tượng về thành tích của được mọi người khắc sâu trong trí nhớ. Có lẽ “ con gà tức nhau về tiếng gáy”, chưa nổi tiếng được vài ngày chuyện phải vào tù 10 năm bị phanh phui lần nữa, làm hao tốn biết bao giấy mực. Nhưng cho cũng truyền thông cũng có cái hay của nó. Tin giật gân đến mấy rồi cũng phai nhạt. Vì vậy, thông tin về mười năm ấy dần dần lắng xuống. Hơn nữa gương mặt của Thiệu Hoa khó để người ta liên tưởng đến những hành vi sai trái pháp luật.

      Lúc trước, ở trong nước từng có số công ty điện ảnh và truyền thông, ở gần Tân Gia cũng có 2 công ty. Việc Sở kế hoạch và đầu tư chấp nhận hợp tác với Thiệu Hoa chứng minh cho mọi người thấy rằng dự án “ Kinh đô điện ảnh và truyền thông “ của vô cùng hoàn hảo. Nhất định là hoàn hảo! Vì đó chính là thư khiêu chiến.

      Hôm nay là ngày “ Kinh đô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt” tổ chức lễ khởi công. Chính quyền thành phố Tân Gia đều có mặt đông đủ, sao Thiệu Hoa lại có thể đến được? Nhưng ngoài ý muốn chính là mưa quá lớn. Những công nhân dựng trần cho sân khấu bị mưa tạt thẳng vào người. Thiệu Hoa và các quan khách đều đứng dưới trần sân khấu nên bị dính mưa.

      Nghi thức được thực rất chuyên nghiệp và nhanh chóng. Mỗi người có mặt ở đó đều “cảm tạ trời đất”. Buối tối thể thiếu bữa cơm, Thiệu Hoa mời khách. tránh được việc uống rượu. Ai đến nâng ly, cũng từ chối. Tửu lượng của rất tốt, trước giờ vẫn thế. Nhưng cái duy nhất tốt chính là cơ thể . Thiệu Hoa chuẩn bị sẵn tâm lí nằm ở nhà tuần gọi bác sĩ và y tá đến chăm sóc. Bọn họ có thể chơi mạt chược , thậm chí trú mưa ở chỗ đó.

      Mùa mưa năm trước, đến phươngng Bắc để” tránh mưa”. thừa nhận rằng, mình là con người rất sĩ diện. Khi người khác mời rượu từ chối. Hơn nữa thương trường có thứ gọi là “văn hóa” “tri thức” hay “đạo đức” thứ duy nhất dùng được chính là tửu lượng. Thiệu Hoa biết cơ thể mình rất yếu ớt nên chỉ dám uống bia. Nhưng mà bây giờ đến cả bia cũng có thể làm bị bệnh.

      Như dự đoán, sau khi tiễn khách xong, Thiệu Hoa kịp vào toilet dựa vào ghế salon nôn thốc nôn tháo. Sau hồi nôn mửa, với Tiểu Trần : “Tiểu Trần…khụ khụ…cậu cõng tôi xuống . Bây giờ quay về thành phố H, sau đó gọi bác sĩ giúp tôi…khụ khụ khụ”

      Thiệu Hoa xụi lơ ở sau lưng Tiểu Trần. Đầu óc mơ màng, dạ dày đau vô cùng nhưng ngủ được. Ỏ mỗi nơi cơ thể đều vô cũng đau đớn, xương cốt cứ như bị ngàn mũi kim đâm vào vậy.
      linhdiep17, ChrisTrâu thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 3 : Công Ty luật Kim Mậu

      Tại văn phòng công ty luật Kim Mậu :

      "Ha ha ha ! Ngày mai cuối cùng chúng ta cũng có thể chuyển đến văn phòng mới rồi! " Chu Nguyệt Tâm ngồi ghế xoay , mười ngón tay giao nhau sau gáy , hai chân vắt chéo lên bàn , chiếc váy bị kéo lên đến tận đùi , mông còn nhích tới nhích lui .

      "Tiểu Nguyệt , nhìn lại mình , sao lúc nào cũng lộ hàng ở văn phòng vậy ?Những người phụ nữ phóng khoáng cũng dám làm tới mức đó đâu!"

      " Chị Lisa à ! tại chỉ có em và chị thôi , em còn sợ gì nữa , chúng ta cũng phải dạng đồng tính luyến ái , ngồi lâu trong phòng mà điều hòa mở , chị có cảm thấy oi bức ? Em chỉ cho mông giải nhiệt thôi! "

      "Em cũng nên kiếm cho mình người đàn ông để chăm sóc cho mình là vừa! "

      " Cái gì ? Thôi Thôi , tại em chỉ mới hai mươi tám , phụ nữ độ tuổi này đâu mà chả được đàn ông hoang nghênh ! Đàn ông theo em còn xếp hàng dài , em muốn vì bông hoa mà bỏ cả rừng đâu . Chu Nguyệt Tâm này chơi vẫn còn chưa ! "

      Lisa lắc đầu , hết cách với nàng này , khuyên mãi vẫn xong . Mà thôi , sinh hoạt cá nhân của người khác mình cũng nên can thiệp.

      Lisa là người hướng dẫn của Nguyệt Tâm. Sau khi Nguyệt Tâm tốt nghiệp đại học vào làm cho Kim Mậu, gặp được Lisa là điều rất may mắn. Bây giờ nghề luật sư được ưa chuộng, sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành luật tràn lan, trong đó có còn có bộ phận có “gốc rễ”.

      Lúc Nguyệt Tâm học tiểu học, vì gia đình từ vùng khác chuyển đến thành phố H nên phải học lại lớp. Sau đó vì bệnh tật nên nghỉ năm. Do đó, khi tốt nghiệp đại học hai mươi tư tuổi. Lúc mới vào công ty luật này, những bậc tài đều là những người lão luyện. Vận may của tốt nên nhiều năm ngoài làm công việc đánh máy, photo, viết bản kết luận chỉ có vài vụ án ly hôn linh tinh.

      Nguyệt Tâm theo Lisa lâu Lisa giao cho mấy vụ án tử. vào Kim Mậu nhiều năm nên giờ cũng có thể tự mình đảm nhiệm vụ án.

      Ngày hôm sau, tòa nhà Long Mỹ…

      Long Mỹ nằm đường Tân Hải, là tòa nhà lớn có tổng cộng 59 tầng. Tầng dưới cũng có số ngân hàng, công ty du lịch, trong đó còn có siêu thị. Kim Mậu thuê mặt bằng nửa tầng 17. Tầng này ngoài Kim Mậu còn có số công ty thương mại và công ty tài chính.

      “Ôi, ông chủ keo kiệt ra tay hào phóng quá! Dám thuê cả nửa tầng của Long Mỹ! Bây giờ tốt rồi, hai người chúng ta có văn phòng của mình”. Nguyệt Tâm vui vẻ chuyện với Lisa.

      “Bây giờ em cởi hết ra làm việc cũng ai quan tâm”.

      “Ôi! Lỡ mà có camera sao?” xong, Nguyệt Tâm bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông. Lục soát được lúc, vỗ vỗ hai tay, ngồi xuống ghế, theo thói quen cởi giầy ra, hai chân gác chéo bàn, “Chị Lisa, hình như nhóm của “thạch nữ” rất bận rộn phải”.

      “Em nhìn người ta ! Coi chừng họ lấy hết công trạng rồi vượt mặt mình bây giờ, chuyển sang địa điểm tốt rồi cũng nên hoàn thành tốt công việc cho tôi nương!”.

      “Biết rồi, biết rồi”.

      “Thạch nữ” là biệt hiệu mà Nguyệt Tâm đặt cho Sử Giai Giai. ta là đối thủ mất còn với Lisa. ta và mấy đàn em của mình từ trước đến nay đều muốn phân cao thấp, đối nghịch với Lisa và các đồng nghiệp của chị.

      Sử Giai Giai cũng còn , bốn mươi. Nhưng ngay cả người bạn trai cũng có, nghe từ trước đến nay ta cũng có bạn trai. Trong phút “cái ác trỗi dậy”, Nguyệt Tâm đặt cho ta cái biệt hiệu “thạch nữ” với ý nghĩa là “Người phụ nữ có kinh nguyệt”…HAHA, có thứ đó mà còn dám nhận mình là phụ nữ sao?

      Vương Đức, ba mươi tuổi, là giám đốc công ty luật Kim Mậu kiêm luật tư vấn thứ hai của công ty. Những người làm lâu năm đều biết ta là người có “gia thế”. Cha ta, Vương Tường Khang, là đại luật sư nổi tiếng của thành phố H. Công ty luật này cũng là do ba ta mở ra cho con trai.

      Tính tình của Vương Đức đến nỗi tệ, chỉ có mỗi tính keo kiệt, bủn xỉn là thể chấp nhận được. Thời gian tăng ca cũng tính bằng giây. Cả công ty trong năm chỉ được phát đồ dùng văn phòng phẩm lần, còn lại tự nhân viên bỏ tiền túi ra.

      Vì vậy, Nguyệt Tâm đặt cho ta biệt hiệu “ông chủ keo kiệt”. cũng phải lại, vấn đề tiền lương cũng đến nỗi. Nếu ta làm sao thu hút được nhân tài? Bỏ qua mấy việc vụn vặt Vương Đức cũng được xem là ông chủ tốt.

      Janet, người vào Kim Mậu cùng lúc với Nguyệt Tâm, nhưng có may mắn như . Janet theo “Lý phượng hoàng” gần hai năm, đến tận bây giời vẫn chỉ làm những vụ vặt vãnh.

      “Lý phượng hoàng” tên là Lý Đại Tiềm, ở công ty là tên “Khổng tước đực” nổi danh. ta làm việc rất liều mạng, việc gì có thể làm tự làm lấy, tuyệt đối giao cho trợ lí của mình. ta kiếm được rất nhiều tiền nhưng nghe quan tiền cũng dành cho việc mua sắm linh linh. Toàn bộ đều dành cho cha mẹ, vậy còn chu cấp thêm cho em ở thành phố H, thay em mình trả tiền thuê nhà. Mọi khi ra ngoài ăn nhậu với em, ta luôn dành việc trả tiền.

      Bởi vậy mới , ngoài việc làm luật sư, Nguyệt Tâm còn thích hợp hành nghề đặt biệt danh cho người khác.
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 4:

      Phong thủy của toàn nhà "Long mĩ" rất tốt , mới chuyển vào vài ngày, Nguyệt Tâm liền nhận được hai cái case . Hơn nữa tại văn phòng so trước kia rộng hơn rất nhiều , mấy ngày nay tâm tình tốt vô cùng.
      "Mọi người muốn ăn gì? Tôi mời" Nguyệt Tâm chủ động mời đồng nghiệp.
      "Cà phê, Latte ."

      "Bỏng ngô."

      "Trà sữa, trân châu."
      "..."

      Lầu ở siêu thị có bán đầy đủ hết , bên trong hàng hóa rất nhiều có cả đầy đủ đồ dùng cho những người làm văn phòng nữa. Nguyệt Tâm mua trà bánh xong, vào thang máy, bỗng nhiên hoảng sợ chút —— là ta, dáng người cao gầy, lầm vào đâu cho được. Tuy rằng thoạt nhìn so trước kia có da thịt hơn chút, nhưng dáng điệu ho khan, chắc chắn rằng mình thể nào nhầm lẫn. Bỏ lỡ tầng 17 , Nguyệt Tâm theo ta đến tầng 23 . Nguyệt Tâm muốn theo ta, mới phát bản thân nhầm , thu lùi lại, lúc cửa thang máy gần kháp lại, thấy hai chữ "Hoa duyệt" . Nguyệt Tâm hi vọng bản thân mình nhìn lầm, bấm thang máy trở lại tầng , đến tầng trệt có sơ đồ phân bố, thấy hàng chữ :tầng 23-26 , công ty truyền thông hoa duyệt ...

      "Tổng giám đốc của 'Hoa duyệt' từng ngồi tù mười năm..." Này tin tức năm đó làm tốn biết bao giấy mực , Chu Nguyệt Tâm thể biết đến, vì vậy biết tổng giám đốc của "Hoa duyệt" chính là Thiệu Hoa. Như vậy, vừa rồi người kia nhìn thấy nhất định là , Thiệu Hoa.Đầu óc Nguyệt Tâm vô cùng rối bời, hề phát ra rằng, hốc mắt của mình đỏ hoe.

      "Đồ ăn mua xong rồi, mọi người ăn gì cứ lấy ." Nguyệt Tâm đem túi thức ăn để lên bàn, bước vào phòng làm việc . may, Lisa ở đây, Nguyệt Tâm nằm sấp ở bàn, khóc nức nở.

      Bốn năm , nghĩ tới còn có thể gặp được gặp . Khi đó, mặc kệ Nguyệt Tâm như thế nào, đều nhất quyết đuổi .
      ta : " tội phạm giết người,lại chỉ có hai bàn tay trắng, em theo được hạnh phúc !"

      Nguyệt Tâm để ý, kéo áo của , : "Em tin tưởng là người tốt, phải tội phạm giết người. Lần đó nhất định là ngoài ý muốn…”
      .

      còn : “ toàn thân đều là bệnh, thắt lưng cũng bệnh, tim cũng bệnh, phổi cũng tốt… biết có thể chết ngày nào, em dám em là đồ điên”

      Nguyệt Tâm sà vào lòng , vừa lấy tay vuốt lưng để thở đều chút, vừa khóc: :Đúng, em bị điên rồi, em , muốn theo !”
      ngờ rằng, Nguyệt Tâm lại bị hung hăng đẩy ra, chưa kịp hoàn hồn thấy vào siêu thị mua chai rượu to, mở ra uống hơi. Nguyệt Tâm cầm lấy tay , la lên: : " điên rồi sao, hay là muốn sống nữa”

      “Nếu em nghe lời , liền chết trước mặt em cho em xem!” Nguyệt Tâm nhìn , nên lời, cơ thể như thế sao có thể uống rượu.

      nhìn Nguyệt Tâm khóc, buông bình rượu, cố gắng để bản thân bình tĩnh rồi : “ Em chỉ vừa bước chân vào xã hội, cảm xúc đối với chỉ là tò mò mà thôi. Sau này, khi gặp được người những con người thú vị, những chuyện mới, lúc đó em quên . Cũng có khi, lúc đó chết” . xong, vứt bình rượu vào thùng rác, xoay người bỏ .

      Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng của , nghĩ đến lời vừa nãy, bỗng nhiên thấy rất đúng. Bọn họ quen biết được bao lâu? Chỉ mới có ba tháng mà thôi, bản thân dựa vào cái gì mà điên cuồng như thế? hiểu biết nhiều về sao? chỉ biết được rằng trong lúc say rượu mà lỡ đâm chết người mà phải ngồi tù, trai của chủ tịch “tập đoàn truyền thông Quang Hối”, bệnh rất nặng, trong người có tiền nhưng mực mời luật sư để kêu oan,…đó là tất cả những gì biết về . Có lẽ , chỉ tò mò về , cũng có lẽ vì đối xử tốt với nên lầm tưởng rằng mình . Ha ha, đúng. Có lẽ bao lâu sau chết, lúc đó vĩnh viễn được gặp lại nữa, mình quên ấy nhanh thôi.

      Nhưng mà, Nguyệt Tâm ngờ rằng, ba năm sau, từ tin tức báo biết được tin tức của : “ Tổng giám đốc “Hoa Duyệt” từng ngồi tù mười năm…” ra còn sống, hơn nữa, lại còn sống rất tốt.
      Hôm nay, Nguyệt Tâm lại nhìn thấy Thiệu Hoa. nhớ lại kí ức về ba tháng ấy lại ùa về. Thiệu Hoa khi đó có thể hình dung như “ cái xác hồn”, , gầy đến nỗi tí thịt nào. Khuôn mặt vừa trắng bệch vừa nhợt nhạt, giống như trong phim cuong thi vậy. thường xuyên ho khan, lại ho rất nhiều, gầy, các đốt ngón tay lại rất thô, nhiều lúc bị sưng vù lên, có khi phải băng chúng lại. Sau này, Nguyệt Tâm mới biết rằng đó là do bệnh phong thấp. Bệnh trở thành kinh niên, có trị cũng trị hết.

      Hôm nay nhìn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tuy nhìn thấy mặt, nhưng nhìn dáng biết khỏe hơn trước rất nhiều.Nguyệt Tâm vừa nghĩ vừa mở nụ cười. tại, chắc dễ chết như trong lời trong ba năm trước như vậy đâu.

      Nguyệt Tâm lấy gương ra soi, bây giờ khác xa so với bốn năm trước. Khi đó, gương mặt bầu tròn, tóc ngắn, quần áo đơn giản. Bây giờ, mặc đồ công sở, tóc uốn xoăn, mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa đều trang điểm rất cẩn thận, tỉ mỉ. Khẳng định rằng nhận ra . Huống chi, lúc bước vào thang máy, căn bản thấy .

      Lúc Thiệu Hoa tan làm, nhìn bảng bảng hướng dẫn, tầng 17 “ công ty luật Kim Mậu"
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :