1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu tướng tà ác, hôn nhẹ thôi - Lưu Niên Vô Ngữ (181/181 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62

      [​IMG]
      Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ
      Nguồn: http://***************.com/viewtopic.php?t=309031
      Editor: ngocquynh520 + cuckicoi + nguyenthianluong
      Thể loại: Đại , nam cường, nữ cường, quân nhân
      Số chương: 181

      Giới thiệu:
      Khi nhiều người nhìn trừng trừng, đè xuống, ngón tay dài thanh nhã sờ mó như nhạc công đánh đàn.
      " làm gì đấy?" hận, cắn răng nghiến lợi.
      "Làm, em. . . ." Tròng mắt màu xanh dương của tối lại, lộ vẻ gian xảo.
      "Cút ——" ra sức giãy giụa, cố gắng thoát khỏi giam cầm của ác ma.
      " bé, có chừng mực!" Cả người tản ra hơi thở chiếm đoạt nguy hiểm, đầu ngón tay chọc vào chỗ sâu nhất của , chuyện trò vui vẻ: "Cử động nữa, giết chết em. . . ."
      "Có bản lãnh cứ làm !" Trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh quật cường, cố tình khiêu khích .
      Kết quả, bị hung hăng làm cho. . . . muốn sống, muốn chết
      , là thượng tướng nắm quyền đoàn quân độc tài, phúc hắc lạnh lùng, trẻ tuổi tuấn mỹ, quả cảm tàn nhẫn.
      , là thiên sứ dũng cảm, quật cường, thông tuệ, nhưng bởi vì rơi vào đất nước xa lạ, từ đó trở thành vật sở hữu riêng của .
      Phản nghịch phản kháng, lại lần lượt bị bẻ cánh chim, chỉ có thể rơi vào trong vương quốc hoặc dịu dàng, hoặc tàn nhẫn của , chỗ nào có thể trốn!
      : vô luận là chuyện công việc, chuyện tình cảm, chỉ cần muốn, cuối cùng cũng lấy được!
      Sau đó mới biết, ra, thứ duy nhất muốn, cho tới bây giờ chỉ là !
      Nam chính: rất nghiệt.
      Nữ chính: kiêu ngạo phúc hắc.
      Theo tác giả đây là bộ truyện nam cường nữ cường, có quân nhân, có tội phạm, có gió tanh mưa máu, có tình cảm lâm li, có sủng, có ngược... và tất nhiên là HE.
      Last edited: 4/11/14
      tart_trungvulinh thích bài này.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 1: Tâm & Trốn



      Thời gian như cát chảy, chảy qua từng khe hở, là thứ duy nhất chúng ta giữ được.


      Cái thế giới này quá , lòng của chúng ta lại quá lớn!


      Cuối cùng, em cảm thấy may mắn, vì vẫn còn ở nơi này. . . .


      Như thế, cũng đủ rồi! ———— By Nam Thất Dạ


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      "Ném vào!"


      Tiếng vang lạnh lùng vang lên , Nam Thất Dạ liền thấy thân thể của mình bị người ta quăng lên , tiếng gió "Gào thét" bên tai, sắp chạm đất.


      "Bịch ——"


      "A. . . . . ."


      Mông và cổ chạm đất, bên trong căn phòng mờ tối, tiếng rơi xuống đất và tiếng thét chói tai của đám phụ nữ đồng thời nhộn nhạo lên, từng tiếng vang vọng về bên tai dứt!


      Ba ngày rồi, lần thứ tám cố gắng thoát , kết quả cuối cùng cũng như nhau: bị bắt trở về!


      Sống lưng kề sát đất, cảm giác lành lạnh từ mặt đất cứng rắn thấm vào cơ thể mỏng manh, cánh môi Nam Thất Dạ run run, lòng bàn tay mở ra áp mặt đất, nỗ lực mở đôi mắt mệt mỏi ra.


      Nơi tầm mắt có thể nhìn đến, là cái khuông sắt cách mặt đất 2, 3 mét, bây giờ sắp tới nửa đêm, nên có ánh trăng chiếu vào tô điểm thêm, càng tạo nên cảm giác thê lương khổ sở.


      Trong lòng thở dài tiếng: lại có chạy thoát ——


      "Chát! Chát! Chát!"


      Roi da vút qua bắp chân, tiếng vang thanh thúy là dễ nghe, đau đớn tận xương khiến cho nhịn được phát ra tiếng hừ buồn buồn.


      Mỗi lần chạy trốn bị bắt trở về, roi hình hầu hạ trở thành trừng phạt đương nhiên.


      "Đủ rồi, đánh nữa chân ấy gảy." Chợt, trước mắt có bóng đen xẹt qua, thanh trong trẻo giòn giã vang lên, có xòe bàn tay vịn bả vai đỡ lên.


      "Mày là ai?" Tên đó hừ lạnh, chỉ roi da trong tay về phía : "Mày cũng muốn ăn đòn đúng ?"


      Mượn ánh sáng lờ mờ và ánh trăng, Nam Thất Dạ có thể mơ hồ thấy được mặt mũi khéo léo tinh xảo của , nếu phải da có dính vệt bẩn đen, ấy cũng là mỹ nhân thanh tú.


      "Thôi, dù sao tối nay cũng mang họ đấu giá rồi, nên làm họ bị thương quá nặng, gây ra chuyện tất cả mọi người đều gánh nổi!" gã khác kéo gã nắm roi muốn đánh tiếp ra ngoài, "rầm" tiếng đóng cửa sắt lại.


      "Đồ ~ chó ~ đẻ!" khẽ nguyền rủa tiếng, lật người, sóng vai ngồi ở bên cạnh Nam Thất Dạ, nhíu lông mày, hai mắt sâu kín nhìn chằm chằm vị trí khung cửa sổ.


      "Cảm tạ." Nam Thất Dạ tựa đầu vào vách tường, tầm mắt liếc về phía , duỗi tay với ấy: "Nam Thất Dạ!"


      "Dung Thiên Đại." bắt tay , thanh nhàn nhạt: "Tôi là tù binh bại trận, sao?"


      Nam Thất Dạ nhướng lông mày, trong mắt lộ vẻ mờ mịt: "Trước kia, tôi là bảo vệ cấp thế giới."


      vốn sống ở Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, vì bảo vệ người chủ có tài sản hàng tỉ mà chết, hiểu sao lại xuyên đến địa phương quỷ quái này, gặp cảnh uất ức trước nay chưa từng bị!


      "Cấp thế giới?" mặt mày Dung Thiên Đại run sợ, đáy mắt lộ ra ánh sáng.


      "Trước kia mà thôi." Nam Thất Dạ nhún vai, hơi cam chịu: " phải ở thế giới này ."


      "Có lẽ tin, nhưng tôi cũng thuộc về thế giới này."


      Hai nhìn nhau, ngay sau đó đều cười tiếng, trong mắt tràn ra ánh sáng long lanh.


      "Các có nghe hay , lúc nãy người đàn ông kia tối nay chúng ta bị đưa bán đấu giá."


      "Tôi rất mong đợi, hi vọng tôi có thể được những người đàn ông cao cao tại thượng kia nhìn trúng, đừng là làm người hầu, dù là làm đối tượng cho bọn họ khinh nhờn, cũng tốt hơn ở lại xóm nghèo!"


      " cho các biết, cha tối biết tối nay là buổi đấu giá mỗi năm lần có các nhà quý tộc tụ tập mới cố ý đưa tôi đến đây. Chỉ cần tôi trở thành món đồ chơi mà chủ nhân thích nhất tôi liền nở mày nở mặt ——"


      ". . . . . ."


      Nghe cả đám phụ nữ thảo luận ồn ào, Nam Thất Dạ và Dung Thiên Đại liếc nhìn nhau, bên môi đều lộ ra nụ cười đắng chát.


      cách nào trốn tránh được buổi đấu giá quý tộc này, báo trước vận mệnh của các vĩnh viễn thể sửa đổi ——


      , họ tuyệt đối chống lại đến cùng!


      Dù là, tan xương nát thịt, cũng tiếc !
      tart_trung thích bài này.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 2: King - Hoàng Tộc



      Ánh trăng lan tỏa, thu lạnh như nước, ngọn đèn dầu Lưu Huỳnh, tỏa ánh sáng trùng trùng.


      Mưa phùn lâm râm bay tán loạn, lại ngăn cản được trong quảng trường rộng rãi trống trải người tới xe . Tòa đại điện chính Kaloka cao vút hoa lệ được quét tầng ánh sáng màu vàng quất, cừa chính đại đường nhân viên bảo an (nhân viên an ninh) nghênh tiếp khách quý nườm nượp tiến vào nội đường.


      "Trời ơi, nhìn kìa, là chuyên cơ hoàng tộc!"


      Trong đám người, có thanh bén nhọn của người nào đó vang lên, người khác đầu ngón tay chỉ lên giữa trung máy bay trực thăng bay nhanh mà đến.


      hàng ba chiếc, thân máy bay màu vàng, bảng hiệu đầu máy bay lấy chữ King mở đầu, là tượng trưng cho Quý tộc của tinh cầu Chafee.


      Trong đám đông, mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao.


      "King-999, phải là chuyên cơ của hoang tử Phí Nhĩ Lạc sao? Còn có chuyên cơ 000 cùng 666, tôi nghĩ nhất định là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc và thượng tướng Ngõa La Luân hộ giá hoàng tử. ra là tin đồn chuyện bọn họ tối nay tham dự buổi đấu giá Quý tộc là !"


      "Trời ạ, có thể nhìn thấy bọn họ, tôi có chết cũng tiếc ——"


      ". . . . . ."


      Khi máy bay đáp xuống quảng trường, đoàn nhân viên bảo an từ bốn phương tám phương bỗng chốc xuất , ngăn lại vòng vây của đám người muốn đổ xô qua. Từ trong buồng máy bay dẫn đầu nhảy ra mấy tên đàn ông mặc quân trang, bọn họ đứng bốn phía quanh cabin, sống lưng thẳng tắp, tình trạng giới bị cao.


      Từ trong buồng máy bay King-666 người đàn ông thân hình to dài bước xuống, bộ áo choàng dài màu bạc bao bọc toàn thân, trong con ngươi thâm thúy xanh da trời, thoáng ngưng tụ thần thái lạnh nhạt. Người này dung nhan tuấn tú, màu vàng phát ra ở trong gió nhè tung bay, có tư chất khiến cho người ta thần hồn điên đảo.


      "Đó chính là thượng tướng Tư Á - Kiều - Ngõa La Luân!"


      "Nhìn kìa, thượng tướng Gia Mậu - Dương - A Nhĩ Bá Đặc cũng xuống máy bay rồi."


      Theo phía sau cái thanh kia vang lên, tầm mắt của mọi người tập trung ở trong buồng máy bay King-000 người đàn ông giẫm chân xuống thang máy bay kia.


      ta có vẻ trẻ tuổi mà trầm ổn, từ đầu xuông đến ủng da, thân màu đen. Về phần dung mạo, môi mỏng mũi thẳng, lông mày tựa như được đẽo gọt, con ngươi màu đen như chim ưng u tĩnh sâu thẳm, nháy như vô vàn tia sáng màu ngọc bích, ngũ quan chói mắt này, tạo thành phong cách lạnh lùng xa cách, giận mà uy của ta!


      thời khắc đại chúng sợ hãi than lúc hai vị tướng lĩnh cao cao tại thượng này thân, cửa khoang King-999, hoàng tử trẻ tuổi mặt thong dong nhàn nhã cất bước xuống máy bay.


      Thân thể mặc bộ trang phục Quý tộc màu vàng, hình khối ngũ quan tuấn dật tà mị, con ngươi nâu thẫm, tĩnh lặng như mặt nước, chút gợn sóng, mang theo loại hơi thở lành lạnh cao quý bao phủ giấu diếm, giống như thần linh từ trời giáng xuống.


      Tư Á và Gia Mậu hai người nhìn nhau, cũng hướng hoàng tử Phí Nhĩ Lạc - Y - An Đức Liệt tới, che cho , dọc theo thảm đỏ ngoài cửa bên ngoài đại điện Kaloka, cất bước mà .


      Ký giả nào đó bị nhân viên bảo an ngăn ở ngoài mới nghĩ giơ lên máy chụp hình trong tay, muốn đem dung mạo tuấn dật của bọn họ thu lại dưới ánh đèn flash sáng chói. Đáng tiếc, lại bị binh sĩ bảo hộ ở bên cạnh họ che mất!


      Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất, nhân viên bảo an mới đứng lại thành hàng lối. Nhưng muốn tìm kiếm bóng dáng những người kia, lúc này e là còn khó hơn lên trời rồi!


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Ở dưới giám thị của mấy người phụ nữ hung ác, Nam Thất Dạ và Dung Thiên Đại bị bức ép tiến hành lễ rửa tội tắm rửa thay quần áo, lấy hình tượng hoàn toàn mới đối mặt lẫn nhau.


      Hai thân hình cũng tương đối cao ráo mảnh mai, giống nhau là đều có khuôn mặt nhắn tinh xảo tuyệt mỹ. Màu da Nam Thất Dạ như tuyết, con ngươi trong suốt sáng ngời, phấn trang điểm xinh đẹp quyến rũ, như đóa hoa chớm nở, xinh đẹp đến chói mắt; mặt mày Dung Thiên Đại thanh tú, thanh lệ thoát tục, tựa như mặt trăng lạnh lùng vừa nhô lên, cao quý trong trẻo dịu dàng.


      "Lập tức liền bắt đầu phiên bán đấu giá đồ chơi cưng chiều cho Quý tộc rồi, toàn bộ các ngươi tất cả đều chuẩn bị tốt cho ta!" Có người phụ nữ cao lớn vén xốc rèm, ánh mắt quét qua cái dọc theo cả đám , với hai người các : "Hai người bọn họ, xếp hạng áp giải lên sân khấu!"

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 3: Cấm Kỵ



      Buổi đấu giá đồ chơi Quý tộc, tại tinh cầu Chafee, là việc trọng đại mỗi năm lần, cũng khó trách lúc này trong hành lang, cơ hồ tất cả quý tộc đều đến trường.


      trong các phòng VIP của đại điện chính Kaloka, là buồng chiêu đãi hoàng tộc. Ngồi ở bên trong, có thể xuyên thấu qua chất liệu thủy tinh đặc biệt dầy nhìn ra ngoài, quan sát được tình huống trường buổi đấu giá.


      Đương nhiên, người bên ngoài dĩ nhiên là thể nhìn thấy được tình huống phía trong này.


      ghế sa lon mềm mại ở vị trí trung tâm, ba người đàn ông rải rác mà ngồi, tạo thành trạng thái hình tam giác thế chân vạc!


      "Nếu phải phụ vương cầu tôi giúp ông ấy tìm kiếm nữ tỳ chăm sóc mẫu hậu, loại tụ hội nhàm chán này, tôi tới." Phí Nhĩ Lạc lắc lắc ly thủy tinh rượu đỏ, khóe môi cong mang vẻ nguội lạnh giương , trong mi mắt, vẻ chán ghét hề có chút nào che giấu.


      Ở trước mặt Tư Á và Gia Mậu, cần giấu diếm con người của mình.


      Ánh mắt Tư Á từ võ đài bán đấu giá thu về, con mắt chậm rãi liếc ở bên cái, khóe môi nghiêng, cười như cười nhìn : "Phí Nhĩ Lạc, phụ vương của ngài thường , nhẫn nại vô địch!"


      "Thế nào, cậu lại muốn cùng tôi thảo luận chuyện đề phòng Tát Khắc Tốn?" Phí Nhĩ Lạc mặt mày thẳng tưng, nghiêng mắt nhìn tầm mắt đông lạnh của ta, thanh càng thêm lẫm liệt rét buốt.


      " dù sao cũng đường đường là chướng ngại vật lớn nhất cho việc lên ngôi của ngài!" con mắt sắc thâm u của Tư Á, nhìn chăm chú: " lo lắng?"


      Phí Nhĩ Lạc nhún nhún vai, gương mặt sao cả.


      Tầm mắt Tư Á liếc về phía Gia Mậu, cùng ánh mắt của ta chạm nhau, vẻ mặt người kia đạm bạc, hình như đối với đề tài này cũng cảm thấy hứng thú lắm.


      "Phí Nhĩ Lạc." Tư Á thể trông cậy vào giúp sức của Gia Mậu, thể làm gì khác hơn là lên tiếng lần nữa: "Chúng ta nên cẩn trọng bố trí tất cả."


      "Chuyện này để sau lại bàn !" lông mày Phí Nhĩ Lạc nhíu chặt, đốt ngón tay xinh đẹp nắm ly rượu chậm rãi thu chặt lai, ánh sáng lạnh lẽo trong đáy mắt vụt sáng ngời.


      Tư Á biết cấm kỵ của , trong lòng thở dài tiếng, tiếp tục nữa.


      "Gia Mậu, cậu thấy thế nào?" tâm tình Phí Nhĩ Lạc vốn hơi cáu rất nhanh thở bình thường, con ngươi tà tà thoáng nhìn về phía Gia Mậu ở đầu kia: "Đấu với Tát Khắc Tốn, ta có bao nhiêu phần thắng?"


      "Lấy binh lực nắm trong tay nay của Tư Á và tôi, có thể cùng Điện hạ Tát Khắc Tốn nhất quyết trận phân cao thấp." Vẻ mặt Gia Mậu lành lạnh, con ngươi mơ hồ như nhìn về xa xăm, câu trả lời, có vẻ như chút để ý.


      Môi tà tà của Phí Nhĩ Lạc khẽ nhếch, đáy mắt thoáng qua sắc thái vui mừng.


      Nếu Gia Mậu có lòng tin, chuyện nhất định có thể thành!


      "Phí Nhĩ Lạc đối với cậu càng ngày càng tin tưởng." Tư Á bắt chéo hai chân, nghiêng mắt nhìn Gia Mậu cái, bờ môi mỉm cười mang theo vẻ lỗ mãng: "Sau này khi dưới người, vạn người Đại Nguyên Soái, được quên tôi đâu đấy."


      Gia Mậu và Phí Nhĩ Lạc liếc mắt nhìn nhau, đều đem cái ly trong tay ném về phía người của ta.


      Tư Á chếch thân tránh ra, cánh tay nâng lên giữa trung vọt cái, đem hai cái ly kia vững vàng để lên bàn, nhìn ánh mắt của hai người kia tràn đầy u oán.


      "Tối nay, hình như yên bình." Phí Nhĩ Lạc vốn là nghiêng dựa vào ghế sa lon đột nhiên sống lưng thẳng tắp, ngưng mắt nhìn bên ngoài cửa kính màu nâu đáy mắt thoáng lóe lên ánh sáng lạnh tinh nhuệ: "Các cậu nhìn xem!"


      Tư Á vốn muốn đứng lên, Gia Mậu lại đưa tay ngăn chận cổ tay của ta: "Tư Á, cậu bảo hộ Phí Nhĩ lạc, tôi xử lý!"


      "Cẩn thận chút!" ánh mắt Tư Á liếc cái dọc theo mu bàn tay ta, vẻ mặt so với cà lơ phất phơ lúc trước nghiêm túc rất nhiều.


      Gia Mậu khe khẽ gật đầu.


      Phí Nhĩ Lạc ngước mắt, thanh nhàn nhạt: "Gia Mậu, tôi chỉ muốn cậu bình an!"


      "Ừ." Gia Mậu lạnh nhạt mở miệng, đứng dậy ra cửa.


      Con ngươi Tư Á liếc về phía ngoài cửa sổ, mười ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, mặt mày nhăn lại thoáng qua nhu ánh sáng lạnh.


      Phí Nhĩ Lạc khẽ ngửa cằm lên, ly rượu cầm trong tay dọc theo cánh môi nghiêng cái, đem ly rượu dịch lăn tăn song sánh nuốt vào bụng!


      Tát Khắc Tốn, ngươi cho rằng bằng vào chút tài mọn kia của ngươi, liền có thể đối phó với ta sao?


      Nằm mơ!

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 4: Lồng Ngực Lạnh Lẽo



      Ngoại trừ các bị áp bách ra ngoài, còn lại tất cả cũng bị đưa đến buồng nghỉ chuẩn bị lên đài, Nam Thất Dạ vội vàng vững bước tới đóng lại cánh cửa chính bằng gỗ lim, khóa trái!


      "Đưa đây!"


      Dung Thiên Đại tiện tay từ bình phong lôi ra hai bộ áo quần cứng cáp, ném bộ trong đó về phía Nam Thất Dạ, trực tiếp liền cởi bỏ quần áo bằng sa mỏng người.


      Động tác của Nam Thất Dạ cũng rất lưu loát, thuần thục liền đổi xong.


      "!"


      Lòng bàn tay nắm cổ tay Dung Thiên Đại, Nam Thất Dạ lôi kéo về phía toilet.


      Chân ngọc để trần dán mặt đất cũ kỹ trơn bóng cất bước, Dung Thiên Đại cau mày, chỉ hướng cửa phòng : "Thất Dạ, cửa ở bên kia!"


      "Đần độn, từ cửa chính ra ngoài, chúng ta phải là tự chui đầu vào lưới à?" Thất Dạ liếc nàng cái, đá văng cửa phòng toilet, kéo vòi hoa sen treo ở vách tường, hướng về phía cửa sổ thủy tinh liền đập tới.


      "Choang! Choang!"


      Hai tiếng giòn vang lưu loát, cửa sổ thủy tinh liền vỡ vụn thành từng mảnh.


      Nam Thất Dạ hít hơi sâu, lòng bàn tay dọc theo khung cửa sổ dùng sức đè cái, thân thể liền bật cái, nhảy lên.


      quay đầu, nghiêng thân thể xuống, đưa tay ra trước mặt Thiên Đại.


      Đôi mày thanh tú của Thiên Đại nhàn nhạt giương lên, cũng do dự, đưa tay túm lấy lòng bàn tay của ấy, mượn lực kéo của công với lực mũi chân của bản thân từ mặt đất bật mạnh cái bay vọt lên.


      "Bản lĩnh cũng tệ lắm!"


      Mắt thấy Thiên Đại đứng cùng mình bậu cửa sổ, Thất Dạ khóe miệng ngâm cười, ánh mắt trong trẻo, lấp lánh như ngôi sao!


      Mái tóc đen như nhuộm mực xõa ra vai, tôn lên nổi bật của làn ra vốn trắng như tuyết càng thêm phát ra thanh nhuận (trong sạch, trơn bóng). nhoẻn miệng cười, thanh nhàn nhạt: "Như nhau thôi!"


      "Bốp, bốp ——"


      Cửa phòng nghỉ bị vỗ phát ra tiếng vang vang vọng bên tai, hai nhìn nhau cười tiếng, dọc theo hành lang ngoài phòng trực tiếp nhảy xuống.


      Vững vàng chạm đất, Thất Dạ canh chừng nhìn vòng quanh, chỉ về phương hướng trong đó mở miệng: " bên kia!"


      "Thất Dạ!" lòng bàn tay Thiên Đại nắm cổ tay của dùng lực siết chặt cái, khuôn mặt nhắn mang theo vẻ trầm tĩnh thanh tao lịch : "Chúng ta chia nhau , nếu như mọi người có thể sống sót ra ngoài, buổi tối ba ngày sau, gặp nhau ở thành Tây Đoạn Kiều."


      " có chuyện phải làm sao?" Ngó thấy trong mi mắt Thiên Đại tản ra ánh sáng lạnh trầm xuống, đôi mày thanh tú của Thất Dạ khẽ nhíu cái, hỏi: "Cần giúp tay ?"


      "!" Thiên Đại khe khẽ đẩy hướng về bên hành lang: " nhanh !"


      Thất Dạ cau mày, vừa muốn gọi, nhưng thấy bóng dáng của Thiên Đại lướt biến mất ở khúc cua của hành lang, rồi sau đó ở phía khác có tiếng bước chân rập rập truyền lại, hạ quyết tâm, hướng về phía bên kia chạy .


      "Lập tức lục soát, để cho bọn họ chụy thoát! Nếu chúng ta đều đợi bị phanh thây !"


      Thanh giận dữ của đàn ông nhộn nhạo xung quanh, từ vách tường khúc xạ vang vọng khiếp người.


      Con ngươi Thất Dạ lóe lên, nhìn cửa phòng gần nhất có viết chữ giống như VIP còn mở he hé, bước nhanh về phía trước, lòng bàn tay đẩy, thân thể liền biến mất vào bên trong.


      Rất nhanh, bên ngoài liền có loạt tiếng bước chân vang lên nhanh chóng qua ——


      Trong lòng Thất Dạ cười nhạt tiếng, ánh mắt quan sát bốn phía gian phòng cái, lướt qua bình phong di động gấp ngăn cách với cánh cửa phòng bên, khẽ dời bước chân hướng về phía của sổ sát đất.


      vốn định đến trước bệ cửa sổ đầu kia kiểm tra xem có đường chạy trốn hay , bất chợt bên trong phòng vốn là ánh sáng sáng ngời chợt biến mất, sống lưng cẩm nhận thấy hồi hơi thở lạnh lẽo đến gần, eo của ~ thân thể liền bị người bắt lấy.


      giây kế tiếp, thân thể của rơi vào trong lồng ngực lạnh lẽo. thân người kia cỗ hơi thở lành lạnh phiêu tán ở , bên trong dường như còn phảng phát mang theo mùi tanh nhàn nhạt, khiến cho hô hấp của Thất Dạ nhất thời tắc nghẽn.


      "Thả. . . . . ."


      Môi mỏng, chỉ vừa phát ra tiết, môi đào của Thất Dạ bị bàn tay có lực của người kia hoàn toàn phủ kín!
      Chương 5: Nhân Vật Lợi Hại



      Sống lưng bị dán chặt vào lồng ngực của người đàn ông, Thất Dạ theo bản năng vặn vẹo bả vai giãy giụa, lại bị thân thể cao lơn kia dùng lực đè cái, cả người bị đè giữa bức tường và bộ ngực đó. Cánh tay người nọ cứng như sắt thép đặt ở thăt lưng , lòng bàn tay ột khắc cũng buông lỏng chặn ở môi , để cho phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.


      Thân hình người đàn ông to lớn, giống như trăng sáng tỏ giữa trung, trong đêm tối này cũng làm cho người ta cảm thấy cỗ thoát trần mỹ tục.


      Thừa dịp màn đêm, ánh trăng yên tĩnh xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiết xạ mà vào, mặt ngoài trơn bóng cũ kỹ, phản chiếu dưới đôi mắt đối kháng lẫn nhau bóng hình xinh đẹp lờ mờ.


      Trong lúc giật mình, dư quang ánh mắt Thất Dạ nhìn đến bóng sàn, nhận thấy người đàn ông kia có hai đôi đồng tử đen đẹp và tĩnh mịch, trong lòng đó là có hơi sợ hãi.


      tới chỗ này còn lâu, nhưng biết được cái địa phương quỷ quái gọi là tinh cầu Chafee này, cơ bản, người cấp bậc phân chia làm năm chủng loại, cùng đế chế Địa Cầu cổ sai biệt lắm.


      Thứ nhất, hoàng tộc. Danh như ý nghĩa, cái quốc gia đế chế này, lấy hoàng quyền làm chủ, cao nhất cao tại thượng, đừng quá mức người trong hoàng gia. Bọn họ lấy thừa kế làm chủ mà truyền thừa, người của hoàng tộc, lúc vừa sinh ra nhất định phải tài trí hơn người.


      Thứ hai, quý tộc. Đây là nhìn chung đứng sau hoàng tộc, gia tộc quan lại, phần lớn là người chân chính lắm thực quyền, bản thân ở tinh cầu Chafee có đất phong cùng cai quản cấp dưới.


      Thứ ba, địa chủ. Những thứ này, phần nhiều là quý tộc xem trọng bạn bè cùng thuộc hạ làm chủ, mặc dù nghiêng quyền thiên hạ, nhưng cũng là người nhất bá phương.


      Thứ tư, bình dân. Bọn họ là dân chúng dựa vào sức lao động để sinh tồn, chiếm cứ người gần sáu thành.


      Thứ năm, nô dịch. Đây là người có địa vị ở tinh cầu Chafee, bao gồm tù binh bại trận, còn có những người được quý tộc nuôi dưỡng để dùng chơi trò chơi giết chóc, dùng làm thức ăn gia súc, tiện nô.


      Mà mấy loại người này, cơ bản lấy màu sắc con mắt để phân chia cấp bậc. Người hoàng tộc cùng quý tộc, ánh mắt cơ bản lấy xanh lam, xanh ngọc, nâu, màu bạc làm chủ, bọn họ ở đây, xưng là thế giới thứ nhất, cao cao tại thượng.


      Địa chủ, ánh mắt lấy màu xám nhạt làm chủ, bọn họ ở nơi được gọi là thế giới thứ hai. Về phần bình dân cùng nô dịch, ở tại thế giới thứ ba, ánh mắt phần lớn là màu xanh nhạt, ám bụi, hốt hoảng, thuộc loại dân chúng thấp kém nhất xã hội.


      Người đàn ông này có đôi con ngươi màu đen, cả người phát ra khí tức cường đại làm người ta hít thở thông, cần phải , tuyệt đối là nhân vật lợi hại.


      Thất Dạ trong lúc vẫn còn suy tư, chợt nghe được hồi “lẹt xẹt” tiếng bước chân vang lên truyền vào bên tai, thân thể của cứng đờ, con mát dọc theo phiến mấp máy ở cửa phòng nhìn ra.


      “Muốn bảo toàn tính mạng, liền ngoan chút.” Ngón tay của người đàn ông như vuốt chim ưng, hung hăng bóp ở cổ Thất Dạ, thanh mát lạnh, giống như sương tuyết đóng băng ngàn năm, lạnh lẽo bức người.


      Giữa cánh mũi là hơi thở đàn ông mãnh liệt dung hợp cùng tư vị máu tanh ngọt ngấy, nếu phải bị ta nắm gáy, Thất Dạ nhất định chịu đực mà nôn mửa.


      “Lúc soát nhanh lên chút, đừng cho bọn họ chạy thoát. Nhất định phải bắt được họ, nếu tối nay chúng ta cũng chưa có nữ nô bán rồi.”


      “Dạ.”


      “...”


      Nghe lời phía ngoài, thân thể Thất Dạ có chút cứng ngắc.


      Dễ dàng nhận thấy được phản ứng của , đồng tử màu hổ phách của người đàn ông trầm xuống, đáy mắt có đầy lượng ánh sáng lạnh biểu ra.


      Mới vừa rồi, vốn định trực tiếp vặn gãy cổ của , bất quá, những sợi tóc mềm đầu , mang mùi hoa nhài tươi mát, cùng hương vị thân người trong trí nhớ, đúng là có sai biệt.


      Chỉ là khẽ mất hồn, liền cảm giác bàn chân dưới ủng da đau nhói, ngực đồng thời bị cùi trỏ đột nhiên tập kích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :