1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếu niên tuyệt sắc - Cố Mạn (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tên truyện: Thiếu niên tuyệt sắc

      Tác giả: Mẹ Nê Nê (Cố Mạn)

      Thể loại: Võng du, Đam mỹ

      Tình trạng: Chưa hoàn

      Edit: Tiêu Dao

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Bắt đầu chơi game
      Edit: Tiêu Dao
      Vừa mới sinh xong, Lí Hồng ôm con của mình, sững sờ nhìn đứa bé trong lòng ngủ say sưa, hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi chồng mình:

      “Nó là con chúng ta sao?”

      Quý Bình vẫn đứng lặng ở bên cũng hề cảm thấy câu của vợ quá kinh ngạc, gãi gãi đầu :

      “Lúc đầu cũng tin, nhưng là đó. Ngày hôm qua khẳng định chỉ có mình em sinh con trong bệnh viện.”

      Lí Hồng tự chủ được hôn đứa bé trong tay:

      “Con chúng ta là xinh xắn!” Trong khi cả hai vợ chồng tướng mạo rất đỗi bình thường.

      Có người trẻ mới sinh ra đều giống nhau, mặt nhăn nhăn nhợt nhạt, căn bản nhìn ra xinh hay xấu, nhưng mà đứa trẻ nhà họ Quý này sinh ra lại là bạch ngọc đáng hiếm thấy. Khi bé dần dần lớn lên, vẻ đẹp kinh người lại càng lộ .

      ngày Lí Hồng cùng chồng đùa giỡn :

      “Chúng ta xét nghiệm DNA , nhỡ đâu đem nhầm con người ta về nuôi làm sao?”

      Lời này bị bà nội Quý nghe được, bà nội giận dữ mắng:

      “Bảo Bảonhư thế nào mà giống đứa nhà ta?” Sau đó xoay người trở về phòng, lấy ra mấy tấm ảnh chụp từ xưa đưa cho hai vợ chồng xem.

      “Hai đứa xem, đây là hình mẹ của mẹ chụp hồi còn trẻ. Bảo Bảo khẳng định là di truyền từ bà ấy.”

      Trong tấm ảnh đen trắng là tóc thắt bím, dung mạo rung động lòng người. Lí Hồng nhìn kỹ con mình, quả nhiên có vài phần tương tự.

      “Gien nhà mình quá kì lạ!” – cảm thán, cách nhiều thế hệ như vậy mà cũng có thể di truyền.

      “Đúng vậy.” Bà nội thở dài

      “Nhớ ngày xưa, mẹ của mẹ mỗi lần dẫn mẹ ra đường, biết bao nhiêu người vây xem, đáng tiếc mẹ theo gien cha, rồi lại gả cho ông chồng xấu.”

      Ông nội Quý hiền lành khụ tiếng, cúi đầu lật xem báo.

      Đứa trẻ mỗi ngày lớn, mỗi ngày đáng , đưa tới vô số người tò mò. Đứa trẻ cũng rất ngoan ngoãn, tự chơi mình mặc cho người lớn muốn xem gì xem.

      Đứa trẻ trước khi 3 tuổi vẫn chưa có tên. Ông bà nội, ông bà ngoại, ba, mẹ, tổng cộng là sáu vị giáo sư, thế nhưng ngay cả cái tên cũng đặt được, đến khi bé sắp vào nhà trẻ, mới miễn cưỡng đặt đại danh, họ Quý, gọi là Quý Tử Hòa.

      Ngày đầu tiên vào nhà trẻ, Tiểu Hòa bị mạnh mẽ hôn lên mặt để lại đầy nước miếng, ngay sau đó bị bé trai mạnh mẽ khác ôm ấp cái. Tiểu Hòa liền oa oa khóc lớn, vì thế những đứa trẻ khác cũng khóc theo, nhà trẻ biến thành nơi hỗn loạn. Lúc tan học lại bị bà mẹ đến đón con thấy Tiểu Hòa quá xinh đẹp, thừa dịp giáo nhà trẻ chú ý, lừa mang cậu về nhà chơi chuyến.

      Quý gia đến đón mà tìm thấy Tiểu Hòa, lập tức báo cảnh sát, thành ra hỗn loạn thêm lần nữa. Cuối cùng tìm thấy Tiểu Hòa rồi, Quý gia và cả thầy trong nhà trẻ đều cảm thấy ngày như già mười mấy tuổi.

      Chuyện như vậy lại xảy ra thêm vài lần nữa khiến cho bà nội rất tức giận.

      “Bảo Bảo học nữa, chúng ta tự mình dạy. Chúng ta đều là giáo sư, chẳng lẽ dạy nổi đứa ?”

      Mọi người đều nhất trí, thế là Tiểu Hòa bắt đầu ở nhà học tập.

      Ông bà nội ngoại đều về hưu, vốn nhàn rỗi nên sinh ra buồn chán, tại có đứa cháu trai đáng để dạy dỗ, là niềm vui cho người già.

      Nhưng Quý Tử Hòa ngoại trừ vẻ xinh đẹp kinh người, trí lực lại thường thường xuất chúng, bà nội luôn cảm thấy đáng tiếc, ông nội lại cao hứng.

      “Tiểu Hòa xinh đẹp như vậy, thêm thông minh tuyệt đỉnh là thần tiên rồi.”

      Con cháu bình thường vẫn là tốt.

      Ông bà hai bên dạy thành quen, vì thế dạy từ từ lên: tiểu học, sơ trung, trung học. Tiểu Hòa vừa được 16 tuổi, sang năm thi vào đại học, Quý gia mới bắt đầu phát sầu.

      Mười mấy năm ở nhà, Tiểu Hòa thiếu người cùng chuyện, mọi thứ đều lơ mơ hiểu, kiến thức , thế nhưng dần dần có chút chứng tự bế, khách đến nhà cũng tránh gặp. Đứa trẻ xinh đẹp ngày xưa bị mọi người dần quên lãng mất rồi.

      ___

      “Chỉ là chứng tự bế cỏn con, có thể chữa được.” – Bà ngoại vì Tiểu Hòa mà cất công gọi điện hỏi học sinh tâm đắc của mình, Phương Chính – nhà tâm lý học khá nổi tiếng.

      “Nhưng Tiểu Hòa muốn ra ngoài tiếp xúc với mọi người.”- Bà ngoại lo lắng :

      năm chỉ ra ngoài vài lần, bình thường đều ở trong nhà hoặc ra ban công mà thôi.”

      “Bắt cháu ra ngoài cũng tốt, dễ dàng sinh tâm lý đối nghịch. Như vậy …” Phương Chính đáp:

      cho cháu nó chơi trò chơi , trò Mộng Du Giang Hồ rất thịnh hành, trai già trẻ đều chơi. Tiểu Hòa chơi trò chơi có thể học đối nhân xử thế, tương lai mong chóng khỏi bệnh thôi.”

      “Trò chơi? Có ổn ?” – Bà ngoại hơi chần chừ.

      ơi !” – Phương Chính khỏi cảm thấy buồn cười.

      “Game online bây giờ khác những game online bạo lực mê muội lí trí trước kia lắm. Tiểu Hòa có thể thông qua trò chơi học được rất nhiều điều. tại nước ta còn đề nghị các học sinh phải có thêm thời gian để chơi trò chơi đó. Ở bên trong trò chơi còn có thể kiếm tiền, có người còn lấy được cả văn bằng Trung y nữa. Đúng rồi, trò chơi này còn có thể điều chỉnh dung mạo bên ngoài.” – Phương Chính liệt kê rất nhiều ưu điểm, sau đó còn hỏi:

      cảm thấy trò chơi như vậy tốt cho Tiểu Hòa sao?”

      Thế là đúng sinh nhật 16 tuổi, Tiểu Hòa nhận được quà sinh nhật là bộ trò chơi to.

      Tiểu Hòa sờ sờ khoang thuyền trò chơi, quay đầu hỏi bà ngoại:

      “Phải nằm vào bên trong sao ạ?”

      Đôi mắt đen như mực của cậu tràn đầy hiếu kì, hàng mi dài nháy nháy che cặp mắt kinh diễm.

      “Đúng vậy.”

      Bà ngoại nhân từ xoa xoa đầu cậu.

      “Ông bà chơi sao?”

      “Ông bà già rồi chịu nổi sức ép, Tiểu Hòa chơi vui vẻ nhé, nghe bên trong cảnh sắc vừa chân thực lại vừa rất đẹp.”

      Tiểu Hòa gật gật đầu, nóng lòng muốn thử, cậu mở khoang thuyền trò chơi, nằm vào.

      gian tối sầm, sau đó sáng lên nhưng có hình dạng, chỉ nghe thấy thanh.

      [Hoan nghênh vào Mộng Du Giang Hồ, quét số liệu người chơi, xin chờ trong giây lát.]

      [Quá trình hoàn tất. Mời nhập tên nhân vật.]

      Trước mặt Tiểu Hòa xuất người diện mạo giống y như mình, có điều hai mắt trống rỗng vô hồn. Tiểu Hòa cảm thấy rất thần kỳ, nhìn ngắm hồi, hệ thống lại nhắc nhở cậu lần nữa.

      [Mời nhập tên nhân vật.]

      Tử Hòa suy nghĩ hồi, : “Tiểu Hòa Lưu Thủy.”

      [Châm ngôn của Mộng Du Giang Hồ là cung cấp cho người chơi giấc mộng còn thiếu hụt trong thực. Bạn có thể giữ nguyên thuộc tính như bên ngoài. Trí lực, thể lực, diện mạo bên ngoài có thể được điều chỉnh, biên độ điều chỉnh là +-100%, xin hỏi bạn lựa chọn như thế nào?]

      Tiểu Hòa nhíu mày:

      thể chọn tất cả sao?”

      [ thể.]

      Tiểu Hòa thầm thất vọng, cậu rất muốn thêm trí thông minh.

      “Tôi điều chỉnh diện mạo.”

      [Diện mạo thay đổi trong biên độ +-100%, mời bạn lựa chọn điều chỉnh biên độ]

      Tiểu Hòa nhìn hình dạng của mình, :

      “Nâng lên 100%.”

      [ điều chỉnh, xin chờ.]



      Tiểu Hòa ngáp cái, chút thay đổi cũng có.

      “Xong chưa?”

      [Thành xin lỗi, người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy, diện mạo bạn được đánh giá quá cao, hệ thống thể điều chỉnh nâng lên được nữa, chỉ có thể sửa chữa biên độ xuống -200%.]

      ___

      Công ty Mộng Du Giang Hồ, trong phòng điều hành game, trước màn hình máy tính lớn.

      thể nào, tại sao lại có người vẻ bề ngoài bị hệ thống phán định thể nâng lên được, là hiếm gặp.”

      Hơn trăm kĩ thuật viên lập tức sôi nổi.

      “Lần trước Thu Thủy Y Nhân biên độ nâng lên chỉ có thể đạt tới 93% muốn chấn động toàn bộ Mộng Du Giang Hồ, người này lại toàn thể nâng lên?”

      “Đúng vậy, làm sao có thể được. Lúc trước thời điểm hệ thống được đặt ra là dựa theo XXX, XXXX, XXXXX tiêu chuẩn. Những mỹ nữ đó đều có thể nâng lên mức 100%, chẳng lẽ có người so với các mỹ nữ đó còn xinh đẹp hơn 100%.”

      “Khả năng có lẽ chỉ 100%.”

      “Trời ạ, tôi muốn gặp mặt người này quá!”

      đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể nhìn số liệu, thể nhìn thấy hình dáng của người ta, quyền hạn của chúng ta chỉ đến thế thôi.”

      “Đừng nóng. Người ta ra nhập giang hồ rồi, tôi khẳng định so với Thu Thủy Y Nhân còn chấn động hơn, đến lúc đó gặp được thôi. Tôi đoán chỉ cần giờ nữa, chúng ta có thể gặp được.”

      Trong tiếng ồn ào huyên náo, kĩ thuật viên vừa lên tiếng đầu tiên bỗng nhiên kêu to:

      hạ xuống 150% kìa!”

      ___

      thể nâng diện mạo? Vậy hạ xuống 100% .”

      [ điều chỉnh…Điều chỉnh xong.]

      Tiểu Hòa nhìn nhìn.

      “Xuống thêm 50%.”

      luồng sáng phát ra, sau đó hình người trước mắt cậu biến thành thiếu niên mặt mày thanh tú.

      “Tốt lắm, để như vậy.” – Tiểu Hòa rất hoàn lòng.

      [Hoan nghênh người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy, trí lực bình thường, thể lực bình thường, diện mạo thanh tú, tiến vào Mộng Du Giang Hồ.]

      Chương 2: Chỗ ngủ tốt
      Edit: Tiêu Dao
      Sau luồng sáng màu trắng lóe lên, Tiểu Hòa mở to mắt, trước mắt là thôn xóm cổ đại . Tiểu Hòa dùng sức đạp đạp mặt đất, có cảm giác vững chắc, cậu lại hái đóa hoa ngửi ngửi, hoa cũng có mùi thơm ngát. Cậu sờ y phục cổ đại người mình, cảm giác cũng rất .

      thần kì.” Xem ra trong phần thuyết minh hệ thống đây là trò chơi giữ đến 99% độ chân thực hoàn toàn phải là lừa gạt người.

      Tiểu Hòa cười rộ lên, má lúm đồng tiền ở bên má như như . Cậu quay đầu nhìn xung quanh, nơi này phong cảnh hữu tình, hoàn toàn giống cảnh sắc chốn bồng lai tiên cảnh như trong sách vở miêu tả. Tiểu Hòa thoải mái dạo xung quanh, tâm trạng rất hứng thú. Giờ phút này cậu hoàn toàn giống người chơi game, ngược lại rất giống du khách thưởng ngoạn.

      dạo vòng, đứa trẻ cột tóc chạy đến.

      “Ca ca, chơi với đệ .”

      “Được.” Tiểu Hòa cảm thấy vui vẻ, hỏi:

      “Chơi cái gì?”

      Cậu và đứa trẻ chơi lúc lâu trò tung hứng viên đá. Vài người chơi có kinh nghiệm qua chỗ Tiểu Hòa đều cười cười:

      “Lại có tên ngốc bị lừa.”

      “Đúng vậy, đứa trẻ này căn bản có nhiệm vụ cùng phần thưởng gì giá trị.”

      “Chính xác, lần trước có tên tin, ngồi chơi với nó vài giờ, kết quả là được ăn con cá.”

      “Con cá đó có phải là loại cá thần kỳ ? Giúp công lực tăng lên sao?”

      “Cá đúng là rất thần kì!” – người chơi khác chậm rãi :

      “Ăn xong làm cho độ đói khát giảm 10%.”

      “Ha ha ha.” Đám người cười rộ lên.

      người chơi tốt bụng chạy tới chỗ Tiểu Hòa :

      “Cậu đừng lãng phí thời gian với nó, nhìn cậu là biết vừa mới vào trò chơi, rảnh lên diễn đàn nhìn xem thông tin nhiều vào, tránh lạc đường.”

      “Cám ơn.” Tiểu Hòa quay đầu, hơi nở nụ cười.

      có gì.” Người chơi kia cười to, gật đầu rồi .

      ra tung hứng đá cũng phải trò chơi hay, nhưng bọn họ ít nhất cũng phải cùng cậu chơi chút rồi mới rời chứ nhỉ?

      Chơi lâu, Tiểu Hòa nhụt chí, cầm viên đá trong tay:

      chơi nữa!”

      “Đừng mà, ca ca chơi với đệ , có quà tốt tặng cho huynh.” – Đứa trẻ giảo hoạt .

      Nếu như đứa trẻ này là người chơi, cậu chơi tiếp cùng nó. Đáng tiếc Tiểu Hòa là người mới chơi game, trước khi chơi chỉ nhìn chút thuyết minh, biết đây là NPC. NPC là nhân vật trong trò chơi do công ty sắp xếp, phải người . Những người ngừng chạy tới chạy lui mới là người chơi . Họ biết giết quái có thể đạt điểm kinh nghiệm, sau đó thăng cấp, giết càng nhiều quái cấp càng cao.

      Tiểu Hòa biết nên khóc hay nên cười, cậu sờ đầu đứa trẻ:

      “Đệ chỉ là đứa trẻ lấy gì đưa cho huynh?”

      chơi nữa, bây giờ tìm chỗ ngủ mới là tốt. Tiểu Hòa ngẩng đầu nhìn bầu trời, đến giờ ngủ rồi.

      Trò chơi này chân thực như vậy, hẳn là có thể ngủ. Cậu nhìn thấy ngôi nhà tranh tệ, biết có thể vào đó ngủ giấc hay ?

      “Tiểu Hoàng, ngôi nhà tranh kia có chủ hay ?”

      Tiểu Hòa chỉ ngón tay vào nhà tranh cách đó xa. Nhà tranh rất , bên ngoài chỉ nhìn thấy chiếc giường qua cửa sổ, ánh mặt trời đỏ rực chiếu vào giường, khiến Tiểu Hòa rất muốn nằm đó mà lăn lộn.

      Tiểu Hòa bình thường học bài thấy chán đều chạy đến ban công trước nhà để ngủ, vài lần sau bị bà nội phát ,cậu luôn bị kéo về phòng học bài. Bà nội nghĩ rằng, thông minh, phải chăm chỉ để bù vào. Bởi vì bộ dạng cậu so với người bình thường quá xinh đẹp, cho nên càng phải nỗ lực hơn, đỡ bị người ta dung mạo xinh đẹp nhưng lại là người ngốc, chẳng khác nào gối thêu hoa bên trong nhồi cỏ.

      Bà nội cầu rất cao, Tiểu Hòa vốn tư chất bình thường, phải quá trình học tập khổ nổi.

      Bây giờ ở trong trò chơi, bọn họ thể quản được cậu rồi. Tiểu Hòa say mê nhìn vào cái giường êm ái kia.

      “Nhà tranh đó là nhà của đệ, lâu quá có ai ở.” – Tiểu Hoàng rầu rĩ vui .

      “Nhà của đệ sao? Có thể cho huynh mượn ngủ giấc?”

      Ánh mắt Tiểu Hoàng sáng lên:

      “Nhưng huynh phải chơi với đệ.”

      “Được. Huynh chơi với đệ.” Tiểu Hòa miễn cưỡng gật đầu.

      “Nhưng chỉ có thể chơi lúc nữa thôi, huynh muốn ngủ.”

      Tiểu Hòa lúc tỉnh táo chơi thắng Tiểu Hoàng, tại lại buồn ngủ nên càng thua thê thảm, sau khi liên tiếp thắng hơn mười ván Tiểu Hoàng mới tạm hài lòng.

      “Ca ca ngủ , ngủ dậy đệ mời huynh ăn cá.”

      “Được. Rất tốt.”

      Tiểu Hòa lập tức say giấc nồng giường trong nhà tranh. Nằm giường lăn lăn hai cái, cậu bật cười thoải mái, trò chơi này cũng thú vị .

      Vậy là Tiểu Hòa ngủ giấc suốt cả buổi chiều.

      Lúc cậu tỉnh dậy liền cảm thấy đói bụng, Tiểu Hoàng bèn cho cậu ăn con cá.

      “Tiểu Hoàng, tay nghề đệ khá lắm, cá ăn rất ngon.”

      Đứa trẻ khôn khéo :

      “Vậy huynh tiếp tục chơi với đệ, đệ bắt cá nướng cho huynh ăn, được ?”

      “Cái này…”

      “Huynh còn có thể ngủ trong nhà tranh của đệ nữa.”

      “Đồng ý!” Tiểu Hòa gật đầu.

      Vì thế, Tiểu Hòa cứ như vậy mà bắt đầu cuộc sống trong game. Mỗi ngày login 4 giờ, bởi vì thời gian so với thời gian ảo trong trò chơi chênh lệch theo tỉ lệ 1:3, cho nên cậu ở trò chơi mỗi ngày đến 12 giờ.

      Tiểu Hòa luôn bắt đầu ngày bằng việc chơi, ngủ, ăn cá, có đôi khi còn cùng Tiểu Hoàng với bọn trẻ khác ở trong thôn ra ngoài chơi đùa. biết vì nguyên nhân gì, có lẽ do bọn Tiểu Hoàng là NPC cho nên quái vật bên ngoài thôn chưa bao giờ chủ động công kích cậu. Tiểu Hòa cũng lười đánh quái nên tất nhiên cậu vẫn chưa có cơ hội thăng cấp.

      Cậu dần dần cũng thấy các dân làng khác, cậu bắt đầu giúp họ làm chút việc , ví dụ như nhổ cỏ chẳng hạn, vậy nên phần thưởng đạt được đều là thức ăn.

      Còn những việc được trưởng thôn giao phó, Tiểu Hòa cho tới bây giờ vẫn làm.

      Chẳng hạn như hôm nay:

      “Tiểu Hòa à, con hổ ở phía Đông của thôn lại ăn hai con dê nữa, Tiểu Hòa cậu trừ hại giúp dân làng .”

      “Trưởng thôn, cháu vẫn cấp 0!”

      Tiểu Hòa khó xử , sau đó thuận tay kéo người chơi ngang qua.

      “Huynh cấp mấy?”

      “Ta cấp 12. Chuyện gì vậy?”

      “12.” – Tiểu Hòa có chút hâm mộ, nhưng nghĩ đến những người chơi này giết nhiều gà, chó, sói mới lên được 10 cấp, cậu lập tức còn ý này nữa.

      “Có nhiệm vụ giết hổ, huynh có muốn làm hay ?”

      “Wow! Nhiệm vụ tốt nhất của thôn Tân thủ – thôn trưởng giao phó giết hổ sao? Nhiệm vụ này chỉ có phần mười cơ hội nhận được, cậu tốt bụng như vậy sao?”

      “…”

      Tiểu Hòa kéo đến chỗ trưởng thôn.

      “Trưởng thôn, cháu đem hùng giết hổ về cho ông, cháu đây.”

      Vì thế, ba tháng trôi qua, Tiểu Hòa vẫn còn lưu lại ở thôn Tân thủ, cấp bậc vẫn như cũ là cấp 0.

      “Tiểu Hòa, con ở trò chơi có quen được nhiều bạn bè ?” – Bà ngoại cậu hỏi trong lúc dạy cậu học.

      “Có ạ!”

      Tiểu Hòa gật đầu, có chút chột dạ. Tuy rằng cậu hiểu tình lắm, nhưng mơ hồ vẫn nhận ra ý đồ của mọi người là để cậu chơi game.

      Nhưng mà, cậu cùng người trong thôn quan hệ cũng khá thân thiết, xem như hề lừa gạt bà ngoại chút nào.

      Lại tiếp cậu từ được Quý gia bảo hộ rất tốt, rất ít có cơ hội tiếp xúc cùng bạn bè cùng tuổi. Đến nay 16 tuổi mà tính cách vẫn rất trẻ con, nhưng lại tỏ ra bướng bỉnh hay hướng ngoại.

      Những ngày ở Tân Thủ thôn gợi lên tính trẻ con trong cậu, cả ngày chơi các trò chơi thú vị, còn cùng Tiểu Hoàng học câu cá, dần dần cũng hoạt bát hơn xưa.

      Bà ngoại vui mừng gật đầu.

      Bà nội cũng lập tức khen ngợi cậu:

      “Trò chơi này tốt. Bảo Bảo sau khi chơi thói quen hay ngủ giảm nhiều..”

      Tiểu Hòa lặng lẽ thè lưỡi, cậu ngủ đủ trong game rồi mà!

      Hôm nay ôn tập xong môn, Tiểu Hòa nhanh chóng nằm vào khoang thuyền trò chơi.

      Thảm cỏ của thôn vừa mới ra, Tiểu Hòa nghe hệ thống thông báo.

      [Người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy, ở trò chơi nửa năm mà chưa sát hại quái vật, hoàn thành nhiệm vụ Nhân Từ Nương Tay. Hệ thống thưởng cho khả năng thiên phú Quái Vật Chi Hữu Tình, kỹ năng Từ Tâm Thủ Chi Thú Y. Đây là nhiệm vụ duy nhất, thể lặp lại.]

      Tiểu Hòa ngẩn ra vài giây, sau đó mở ra bảng theo dõi thuộc tính nhân vật của mình:

      Người chơi: Tiểu Hòa Lưu Thủy

      · Tiên thiên thuộc tính:

      · Trí lực: trung

      · Thể lực: trung

      · Mị lực: trung

      · Kỹ năng:

      · Nội công: 0

      · Võ công: 0

      · Kỹ năng sống:

      · Câu cá: cấp 5

      · Kỹ năng khác:

      · Từ Tâm Thủ Chi Thú Y: cấp 1, chữa thương cho quái vật <10 cấp, xác xuất thành công 10% (tùy độ thuần thục mà thành công, trước mắt độ thuần thục 0).

      · Thiên phú:

      · Quái Vật Chi Hữu Tình: cấp 1, quái vật < 10 cấp thể chủ động công kích người chơi.

      Đây là cái gì vậy?

      Tiểu Hòa cũng để ý, đóng bảng thuộc tính lại. lúc sau lại nghĩ, Thú Y – lẽ có thể chữa bệnh cho con chó Đại Hoàng của Tiểu Hoàng sao?

      Đại Hoàng hai ngày nay bệnh rất nặng, Tiểu Hoàng cả ngày ủ rũ, quên cả việc chơi đùa, cả ngày đều chăm sóc con chó. Tiểu Hòa nghĩ vậy liền lập tức đến chỗ Tiểu Hoàng.

      Tiểu Hoàng quả nhiên ngồi ở cửa, ôm Đại Hoàng hấp hối, nước mắt lưng tròng.

      Tiểu Hòa cũng biết có thể chữa khỏi hay nên dám mạnh miệng, cậu ngồi xổm bên cạnh Đại Hoàng nhìn lúc mới sử dụng kỹ năng “Từ Tâm Thủ Chi Thú Y”

      vòng bạch quang bao phủ ở người Đại Hoàng, nhưng hệ thống lại thông báo:

      [Đại Hoàng của Tiểu Hoàng , cấp bậc vượt qua phạm vi sử dụng kỹ năng của Tiểu Hòa Lưu Thủy, trị liệu thất bại]

      Tiểu Hòa chán nản, chẳng trách bà nội thường cậu thông minh, ngay cả con chó cũng cứu được.

      Cậu lại biết rằng, Đại Hoàng tuy phải NPC nhưng cũng là sủng vật của NPC, cấp bậc so với chó hoang bình thường cao hơn 10 cấp, cậu thể nào chữa dễ dàng được.

      Ủ rũ hồi, Tiểu Hòa bỗng nhiên nảy ra ý.

      “Tại sao mình lại luyện kĩ năng này chứ? Thăng cấp là có thể cứu được Đại Hoàng rồi!”

      Giống như câu được nhiều cá, kỹ năng câu cá liền tiến cấp thôi. ngốc!

      Tiểu Hòa vui vẻ, nhảy dựng lên:

      “Tiểu Hoàng đợi huynh nhé.” rồi chạy về hướng ngoại thôn.

      Quái vật bên ngoài thôn phân bố theo thứ tự là gà nhà cấp 1, gà rừng cấp 2 , dã cẩu cấp 3… Càng ra xa, cấp bậc quái vật càng cao.

      Những quái vật này quả nhiên chủ động tấn công Tiểu Hòa. Cậu nhắm tới con gà, sử dụng đao chưa từng dùng qua của người chơi mới, chém nhát, gây nên chút thương tổn cho con gà.

      Con gà bị chém bắt đầu công kích Tiểu Hòa, hung hãn mổ lên người cậu. Lượng máu người lập tức giảm nửa, Tiểu Hòa lùi xuống hai bước, bắt đầu sử dụng kĩ năng “Thú y”.

      Con gà được ánh sáng trắng bao phủ, hệ thống thông báo:

      [Trị liệu thành công, thuần thục tăng 1%]

      Cổ con gà ngừng chảy máu, sau đó nó ngây người vài giây rồi bỏ .

      Tiểu Hòa chém gà hết nửa ngày, trị liệu cũng nửa ngày, khi độ thuần thục tăng lên 50% bỏ đao, nằm xuống.

      Mệt chết mất. Cứ như vậy bao giờ mới thăng cấp đây.

      Phong Hồi Tuyết nhìn cậu lâu, từ lúc cậu bắt đầu giết con gà đầu tiên đến bây giờ.

      Phong Hồi Tuyết là cao thủ trong top 100, lần này chạy tới Thôn Tân thủ để giúp em họ thăng cấp. Đáng tiếc em họ này lại có thói quen đến muộn, gã đợi hơn nửa giờ, ngay cả bóng dáng cũng thấy.

      Phong Hồi Tuyết chán đến chết tựa vào cây to ở cửa thôn, đến khi sắp lăn ra ngủ bị tên tân thủ với động tác giết gà vụng về và hành vi trị liệu gà hấp dẫn.

      Chờ đến khi tên tân thủ nằm mặt đất, Phong Hồi Tuyết mới đến gần cậu:

      “Cậu nằm như vậy sợ gà vây đến tấn công sao?”

      Tiểu Hòa mở to mắt, thấy người chơi xa lạ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn cậu.

      Tiểu Hòa ngồi dậy, lắc đầu :

      sợ, chúng nó chủ động tấn công tôi.”

      Phong Hồi Tuyết lúc này mới thấy bộ dáng của tân thủ, hàng mi thanh tú đen dài, gã khỏi cười :

      “Bộ dạng cậu cũng tệ, tương lai rất có triển vọng, chừng soái ca.”

      Tiểu Hòa nghe vậy vui vẻ cực kỳ, tăng độ hảo cảm cho gã lên rất nhiều. Cho đến bây giờ có ai trong game khen cậu đẹp trai, còn tương lai chưa biết được. Cậu hỏi lại:

      đẹp trai?” – mặt uất hận thể lấy gương mà nhìn cho kĩ.

      Phong Hồi Tuyết bật cười ha hả, cảm thấy cậu nhóc này rất đáng .

      “Cậu làm gì vậy?”

      “Luyện kỹ năng.”

      Dù Phong Hồi Tuyết chơi game lâu, cũng chưa thấy qua phương pháp luyện kỹ năng kiểu này, khỏi có chút tò mò.

      “Luyện kĩ năng gì mà phải là như thế?”

      Tiểu Hòa cực kì mệt, cảm thấy giải thích rất phiền toái, cậu trực tiếp đem bảng thuộc tính nhân vật của mình cho gã xem.

      Phong Hồi Tuyết sửng sốt chút, gã lần đầu tiên nhìn thấy người có cảnh giác như vậy, nhưng gã cũng phải người hay câu nệ, liền ghé mắt nhìn xem.

      Vừa nhìn thấy gã liền lập tức ngả ngửa ra.

      Cấp 0 , còn cái kỹ năng kia cùng thiên phú…

      “Quái Vật Chi Hữu Tình là như thế nào mà nhận được?”

      “Hình như hệ thống nửa năm có đánh quái.”

      “Nửa năm…” Gã nhìn dòng cấp 0 to, hết chỗ nổi.

      “Siêu yếu” Phong Hồi Tuyết đưa ra lời bình.

      “Mộng Du Giang Hồ cấp bậc tuy rằng khó thăng, nhưng nửa năm tuyệt đối có thể thăng lên cấp 30. Cấp 30 còn sợ quái vật cấp 10 sao? Hơn nữa Quái Vật Hữu Tình có thể thăng cấp, nhưng thăng cấp như thế nào? Chẳng lẽ muốn thăng cấp 2 cần phải 1 năm giết quái vật? Vậy cậu chơi trò này làm gì?”

      “Còn có thú y, cậu đâu tìm quái vật bị thương để trị liệu? Chẳng lẽ đem quái vật bị người ta vất vả đánh cứu sống trở về? Mà nếu cậu đánh, chính cậu trị, vậy cậu thể giết chết quái vật, vĩnh viễn thể thăng cấp.”

      Phong Hồi Tuyết nửa ngày, rồi lại cảm thán:

      “Hệ thống là biến thái!”

      quan tâm.”

      Tiểu Hòa cũng có chút thất vọng, còn tưởng rằng về sau có thể sợ quái vật, có thể chơi khắp nơi nữa chứ, ai ngờ thăng cấp khó như thế.

      “Tôi giúp cậu vậy.”

      Phong Hồi Tuyết dù sao cũng nhàn rỗi có việc gì làm, rút ra trường kiếm. Kiếm quang lóe sáng, gà xung quanh ngã xuống, nhưng tử vong.

      Cao thủ như gã, giết gà dễ như ăn cháo, thế nhưng muốn cho tất cả những con gà với huyết lượng thấp chết việc vô cùng khó khăn.

      Công phu của gã người khác đều khỏi kinh ngạc thế nhưng Tiểu Hòa lại có cảm giác gì, cậu vui vẻ chạy đến chỗ những con gà bị thương.

      Ánh sáng bạc lóe lên, hệ thống ngừng thông báo.

      [Trị liệu thành công, thuần thục độ thêm 1]

      [Trị liệu thành công, thuần thục độ thêm 1]

      ___

      Cậu trị liệu rất chuyên tâm, ngay cả Phong Hồi Tuyết rồi cũng biết.

      Hệ thống thông báo:

      [Từ Tâm Thủ Chi Thú Y thăng cấp]

      Cậu mở ra bảng kĩ năng, kỹ năng thay đổi.

      Kỹ năng khác:

      · Từ Tâm Thủ Chi Thú Y: cấp 2, chữa thươngcho quái <20 cấp, xác xuất thành công 10% (tùy theo độ thuần thục mà đề cao, độ thuần thục giờ là 0). Vượt cấp trị liệu xác xuất thành công 1%.

      Trở lại thôn, cậu liền giúp Đại Hoàng chữa bệnh. Sau khi sử dụng mười mấy lần trị liệu, Đại Hoàng cuối cùng cũng đứng được lên, sủa gâu gâu vây quanh Tiểu Hòa chạy hai vòng, rồi tìm chó cái Tiểu Hoa nhà thôn trưởng.

      Tiểu Hoàng mừng rỡ lau nước mắt :

      “Ca ca, cám ơn huynh cứu Đại Hoàng. Đệ có việc muốn với huynh.”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: trở lại của Kiếm Tiên
      Edit: Tiêu Dao
      Tiểu Hòa trị khỏi bệnh cho Đại Hoàng xong liền cảm giác như đạt được thành tựu lớn, giờ Tiểu Hoàng như vậy, cậu lại nghĩ đây là trò chơi, làm chuyện tốt chừng có thể nhận được phần thưởng, hai mắt cậu khỏi sáng lên:

      “Tiểu Hoàng, chẳng lẽ đệ muốn đưa cho huynh cái gì sao?”

      Cậu tham, chỉ là tò mò muốn biết được thưởng cái gì thôi.

      có.”

      Tiểu Hoàng cúi đầu.

      “Là về chuyện nhà tranh.”

      “Nhà tranh?” Tiểu Hòa càng vui vẻ.

      lẽ đệ định tặng nó lại cho ta?”

      phải thế.” Tiểu Hoàng lắc đầu, ấp úng :

      “Ca ca, đệ lừa huynh đó. Nhà này phải của đệ.”

      “…” – Tiểu Hòa tỏ ra thất vọng

      Cậu nghĩ ở đây lâu như vậy mà có ai hỏi, chỉ có mấy người chơi đến khảo sát, thấy có lợi ích gì liền bỏ .

      Căn nhà này ràng vô chủ mà.

      Tiểu Hòa nở nụ cười tươi tắn:

      phải nhà đệ là nhà vô chủ rồi, sau này huynh có thể ngủ ở đây thoải mái.”

      ngờ Tiểu Hoàng lại tiếp:

      “Nhưng mà…hôm nay chủ nhân của ngôi nhà trở lại!”

      ___

      Tiểu Hòa ngồi xổm trước cửa nhà tranh, cậu cam lòng nên đẩy đẩy cánh cửa, quả nhiên cửa khóa trái, phải là hép hờ như trước kia.

      “Sao lại giành nhà với tôi chứ!” – Tiểu Hòa uể oải, về sau cậu biết nơi nào để ngủ đây?

      Ngồi lúc, cậu chuẩn bị đứng dậy tìm chỗ ngủ tốt khác trong nhà bỗng vang lên giọng đàn ông khàn khàn:

      “Chàng trai trẻ ở bên ngoài, đến đây rồi vào đây ngồi chơi .”

      Cửa tự mở ra.

      Tiểu Hòa lúng túng vào, chẳng lẽ nhưng lời oán giận của cậu bị người ta nghe thấy sao?

      Trong phòng đồ đạc vẫn như cũ, mấy bông hoa cậu hái ngày hôm qua vẫn cắm trong ống trúc bàn. người đàn ông trung niên nằm chiếc giường cậu vẫn hay nằm, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt mệt mỏi khép hờ.

      Tiểu Hòa lên tiếng:

      “Đại thúc, thúc bị bệnh phải ?”

      Người kia trả lời, mở to mắt hỏi:

      “Những ngày ta ở nhà, cậu là người trông nom quét dọn sao?”

      Tiểu Hòa gật đầu :

      “Mỗi ngày cháu đều đến đây ngủ trưa.” xong có phần ngượng ngùng, ràng là cậu chiếm nhà người ta, lại còn oán giận người ta nữa chứ.

      “Nhà này ánh sáng mặt trời chiếu vào tốt lắm, Cầm Nhi thích nhất ngồi ở vị trí này đánh đàn, ta ở bên ngoài luyện kiếm.”

      Người đàn ông trung niên vuốt ve cây cổ cầm bên người, thần thái giống như hoài niệm về những chuyện xưa cũ.

      Tiểu Hòa biết cách an ủi người khác, cậu suy nghĩ hồi, :

      “Cháu cũng thích nơi này.”

      Người đàn ông nở nụ cười:

      “Cậu là người tâm địa hiền lành, mau lại đây ta nhìn cho .”

      Tiểu Hòa đến gần, người đàn ông cầm lấy tay cậu, lại sờ người cậu mấy chỗ, lắc đầu:

      “Đáng tiếc, đáng tiếc.”

      Tiểu Hòa hỏi: “Đáng tiếc cái gì ạ?”

      “Cậu tư chất bình thường, sợ là thể kế thừa tinh hoa của ta.”

      Vẻ mặt người đàn ông trở nên ảm đạm.

      “Chẳng lẽ tuyệt thế kiếm thuật của Kiếm Tiên Mộ Dung Châu ta từ nay thất truyền ư?”

      “Nếu cậu trí lực thượng thừa, ta có thể truyền cho cậu Phiêu Vân Bộ Pháp. Nếu cả trí lực lẫn thể lực thượng thừa, có thể truyền cho cậu Xuất Vân Tâm Pháp. Nếu cả 3 thuộc tính đều thượng thừa, có thể học Phá Vân Kiếm Pháp. Đáng tiếc…”

      Người đàn ông xong lại nhìn kĩ tướng mạo của cậu. Tuy rằng so với người bình thường thanh tú hơn vài phần, xong ông ta lại lắc đầu:

      “Bề ngoài cũng chỉ là trung thượng. Nếu như diện mạo tuyệt đỉnh có thể kế thừa Thiên Mị Cầm Phổ cùng Thiên La Thân Pháp của Cầm Nhi, Thiên La Tụ cũng truyền cho ngươi. Đáng tiếc! Đáng tiếc!”

      Tử Hòa nghe ông nửa ngày, thành ra ủ rũ. Cậu tuy rằng nghĩ mình học tâm pháp, nhưng nghe được chính mình ngay cả điều kiện học cũng có, cậu khỏi cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, lại nghĩ rằng bà nội rất đúng, cậu quả nhiên tư chất rất bình thường.

      Cuối cùng cậu câu:

      “Bộ dạng cháu cũng tệ lắm đâu, mọi người đều vậy.”

      Mộ Dung Châu lắc đầu như cũ.

      Tiểu Hòa lại :

      “Thúc có thể ra bên ngoài tìm, nếu cháu giúp thúc tìm, những điều kiện mà thúc chắc chắn có rất nhiều người phù hợp.”

      Trò chơi này cho phép sửa chữa loại thuộc tính, cho nên cầu của Kiếm Tiên cũng phải là quá cao.

      Tiểu Hòa lại biết rằng muốn học được thuộc tính của Kiếm Tiên ngoại trừ trí lực, thể lực, sức quyến rũ thượng thừa ra còn có số điều kiện khác, ví dụ như độ hảo cảm hay cơ duyên…Độ hảo cảm khác nhau, điều kiện truyền thụ cũng khác nhau. Những lời Kiếm Tiên với cậu chỉ là những điều kiện thấp nhất để học võ công của ông mà thôi.

      Kiếm Tiên :

      “Ta tự biết lâu nữa tinh hoa của mình bị thất truyền. Vì vậy ta ngại đường xa vạn dặm mang theo tro cốt của Cầm Nhi về quê hương. Dọc theo đường ta chú tâm quan sát nhưng tìm được người hợp ý. Cậu tuy rằng hợp ý ta, nhưng tư chất lại ở mức bình thường.”

      Kiếm Tiên lúc trước chuyện vẫn nằm giường, lúc này lại đột nhiên ngồi dậy, nghiêm mặt.

      “Tiểu huynh đệ, ta có hai việc muốn nhờ vả, biết cậu có đồng ý nhận hay ?”

      Trước mặt Tiểu Hòa xuất hộp thoại.

      Nhận hay nhận nhiệm vụ che dấu: “Di Chúc Kiếm Tiên”.

      1- Nhận.

      2-.

      Tiểu Hòa thấy Kiếm Tiên hấp hối, cậu chút do dự gật đầu chọn “nhận”.

      Kiếm Tiên biết lấy cái hộp ở đâu ra, :

      “Trong này có mấy quyển sách, đều là tinh lực suốt đời của ta, ghi lại tất cả nội công, kiếm thuật, khinh công, thân pháp cùng số võ học tâm đắc của ta. Còn có cầm phổ cùng võ công của Cầm Nhi. Mấy thứ này nếu thất truyền chắc chắn hậu thế vô cùng hối tiếc, mong cậu thay ta tìm kiếm truyền nhân.”

      Tiểu Hòa ngây thơ biết chính mình tiếp nhận đồ vật rất có giá trị, cậu gật đầu:

      “Vâng!”

      “Bên trong còn có quần áo và trang sức, ít đồ chơi, nếu cậu thích có thể giữ mà dùng.”

      Kiếm Tiên cười .

      “Việc thứ hai.” – Ông chỉ vào lọ làm bằng bạch ngọc:

      “Bên trong là tro cốt của Cầm Nhi. Chờ ta chết , cậu hãy hỏa táng ta, hợp cùng Cầm Nhi, sau đó rải vào dòng suối bên trong thôn. Cầm Nhi lúc còn sống rất thích du ngoạn khắp nơi, sau khi ta chết lại có thể cùng nàng ngao du thiên hạ.”

      Kiếm Tiên lưu luyến nhìn khắp căn phòng, :

      “Nếu cậu làm xong hai việc này, gian nhà này thuộc về cậu.”

      “Cám ơn đại thúc.”

      Kỳ thực trong tất cả các phần thưởng nhiệm vụ của NPC, nhà tranh do Mộ Dung Kiếm Tiên thưởng cho cậu rất keo kiệt, đáng giá nhắc tới. Nhưng Tiểu Hòa tâm địa thiện lương, lập tức vui vẻ lời cảm tạ.

      Kiếm Tiên lại nở nụ cười , thêm gì nữa. Tiểu Hòa nhìn lúc mới phát nụ cười của ông cứng ngắt, Kiếm Tiên ôm theo cổ cầm của nương tử mà rồi.

      Tiểu Hòa đứng lặng trước giường Kiếm Tiên, tuy rằng vừa mới gặp gỡ ông, cũng biết ông chỉ là NPC trong game nhưng cậu vẫn cảm thấy thương xót.

      Cậu nghĩ tiếp theo nên làm gì nghe thấy bên ngoài nhà tranh có rất nhiều tiếng bước chân lại. thanh réo rắt cất lên:

      “Các chủ Nguyệt Tại Thủy Thiên của Thiên Thủy các cầu kiến Mộ Dung tiên sinh.”

      Nguyệt Tại Thủy Thiên thân bạch y, hiên ngang đứng trước gian nhà lợp bằng cỏ tranh, dung mạo tuấn nhã mang ý cười, quả nhiên là bậc quân tủ ôn nhu như ngọc.

      “Kẽo kẹt” tiếng, cửa nhà tranh từ bên trong mở ra.

      Tiểu Hòa thò đầu ra, nhìn thấy đám người đông đến nghẹt thở ngoài cửa, cậu hoảng loạn nhảy dựng lên.

      “Các người là ai?”

      Tiểu Hòa còn chưa xong, thanh nhàng từ xa vọng đến:

      “Vãn bối Hạ Khinh Y, cầu kiến Mộ Dung tiền bối.”

      Người còn biết ở nơi nào, thanh lại như kề cạnh bên tai.

      Tiểu Hòa mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy nam tử mặc áo xanh dắt con lừa dần xuất ở cửa thôn, bộ dạng từ tốn tiến đến nơi này.

      Người đó còn chưa đến gần, phía sau nhà tranh lại vang tràng cười thoải mái

      “Ha ha ha, Khinh Y huynh, Thủy Thiên huynh đều kéo đến, Soái Ca thế gia chúng ta cũng đến xem náo nhiệt.”

      Sau đó ôm quyền hướng nhà tranh :

      “Soái Ca thế gia: Suất Suất Suất, Suất Lại Suất, Suất Thêm Suất… Bái kiến Kiếm Tiên tiền bối.”

      Hạ Khinh Y hơi chắp tay:

      lâu gặp.”

      Nguyệt Tại Thủy Thiên cũng mỉm cười:

      “Suất huynh quả nhiên cũng có mặt, nhưng Suất huynh đâu có sử dụng kiếm đâu.”

      Suất Suất Suất cười :

      “Nhiệm vụ “Kiếm tiên truyền nhân” thú vị như vậy, ta cũng phải đến góp vui. chừng Kiếm Tiên thấy ta đẹp trai, hơn nữa bên cạnh Thủy Thiên huynh còn có mĩ nhân tuyệt sắc hay sao, ta rất muốn thưởng thức.”

      Ánh mắt gã đảo quanh nữ tử bên cạnh Nguyệt Tại Thủy Tiên vòng.

      Nữ tử này chính là giang hồ đệ nhất mĩ nhân: Thu Thủy Y Nhân.

      Nàng dung nhan trong trẻo nhưng lại mang vẻ lạnh lùng, nàng để ý đến ánh mắt của Suất Suất Suất. Nguyệt Tại Thủy Thiên cũng chỉ mỉm cười, đáp lời.

      mặc lục y bên cạnh Thu Thủy Y Nhân lại giận dữ:

      “Ngươi nhìn gì, cẩn thận tỷ phu của ta móc mắt ngươi đó!.”

      Suất Suất Suất :

      “Tiểu nương, nàng lớn thêm hai tuổi nữa ta mới miễn cưỡng nhìn nàng.” Ánh mắt gã dâm loạn nhìn ngực .

      mặc váy xanh càng giận dữ, đỏ mặt nên lời. sợ câu, tên vô lại lại mười câu.

      “Ha ha ha” – tiếng cười như chuông bạc ngân lên

      “Suất Suất Suất, huynh lại đùa giỡn con nhà lành.”

      Suất Suất Suất quay đầu nhìn người đến, đó là hồng y nữ tử xinh đẹp mang theo mười mấy thiếu nữ tuổi trăng tròn chậm rãi tới.

      Hồng y nữ tử dịu dàng :

      “Tiểu nữ Diệp Thanh Thanh, bái kiến Mộ Dung tiền bối.”

      Suất Suất Suất sờ sờ mũi.

      “Thanh Thanh, muội tới làm gì? Chẳng người của Hồng Tổ quyết định đáp ứng lời cầu hôn của tập thể của Soái Ca thế gia chúng ta?”

      “Cầu hôn? Dựa vào bộ dạng của các huynh sao? Nằm mơ giữa ban ngày!” Diệp Thanh Thanh liếc Thu Thủy Y Nhân cách thận trọng.

      “Huynh đừng quên thê tử của Mộ Dung Kiếm Tiên Hạ Lan Cầm, võ công của bà ấy…” Nàng cười :

      “Thu Thủy muội muội ắt hẳn cũng vì lí do này mà đến.”

      Thu Thủy Y Nhân vẫn làm như nghe thấy.

      Diệp Thanh Thanh che miệng cười:

      “Lâu rồi gặp, Thu Thủy muội muội vẫn lạnh lùng như trước.”

      tới đây, ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào gương mặt lạnh nhạt của Hạ Khinh Y.

      “Hạ Khinh Y, huynh sợ đến đây lại tình cũ khó quên sao?”

      Những lời này ra như sấm giữa trời quang, hơn trăm người bỗng nhiên đều im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Khinh Y, Nguyệt Tại Thủy Thiên và Thu Thủy Y Nhân. Đại mỹ nhân Thu Thủy, tháng trước vẫn còn có quan hệ tình cảm với Hạ Kinh Y, giờ lại chuyển sang làm phu nhân Thiên Thủy Các – vợ của Nguyệt Tại Thủy Thiên. Đây đúng là scandal nóng hổi của Mộng Du Giang Hồ.

      Đôi mắt tuyệt đẹp của Thu Thủy Y Nhân ánh lên tia tức giận.

      Tiểu Hòa cũng tò mò nhìn mỹ nhân tỷ tỷ hồi, cảm thấy có gì thú vị, bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn có nhiệm vụ, cậu bèn nhanh:

      “Mọi người tìm Kiếm Tiên sao? Ông ấy vừa mới qua đời.”

      Đám người phát ra vài tiếng kinh ngạc, mấy người nhìn ba người Hạ Kinh Y lập tức chuyển ánh mắt về phía Tiểu Hòa.

      Bọn Nguyệt Tại Thủy Thiên thầm quan sát Tiểu Hòa từ nhiều phút trước, cảm thấy thiếu niên này chắc chắn là tân thủ, tuy tướng mạo khá thanh tú nhưng có điểm gì đặc biệt, cậu ta từ chỗ Mộ Dung Kếm Tiên ra, lẽ nào lại có manh mối nhiệm vụ. Bây giờ lại nghe cậu Mộ Dung Kiếm Tiên qua đời, trong lòng khỏi có cảm giác bộp chộp nghĩ rằng nhiệm vụ “Kiếm Tiên Truyền Nhân” được thiếu niên này hoàn thành.

      Nếu thế bọn họ khổ công truy tìm manh mối suốt tháng trời, chẳng phải là như muối bỏ biển hay sao.

      Nguyệt Tại Thủy Thiên mỉm cười hỏi:

      “Xin hỏi quý danh tiểu huynh đệ?”

      “Quý…”

      Tiểu Hòa thiếu chút nữa ra ba chữ “Quý Tử Hòa”, cậu kịp nhớ đây là trò chơi nên vội vàng sửa miệng nóí:

      “Tiểu Hòa Lưu Thủy, gọi là Tiểu Hòa được rồi.”

      “Tiểu huynh đệ tại sao lại từ nhà Kiếm Tiên ra?”

      “Căn nhà này trước kia có ai ở, ta mỗi ngày đều ngủ ở đây. Hôm nay vừa lúc đại thúc trở về nên ta mới gặp.” Tiểu Hòa trả lời thành .

      Đám người suýt hộc máu miệng.

      Bọn họ tìm kiếm ngàn dặm, rất vất vả mới tìm được đến đây, chẳng ngờ có người ôm cây đợi thỏ chờ sẵn.

      Đây chính là số mệnh!

      ít người nghĩ rằng Tiểu Hòa được cao nhân truyền thụ võ công. Nguyệt Tại Thủy Thiên trầm ngâm, hỏi:

      “Xin hỏi tiểu huynh đệ, Kiếm Tiên có để lại di ngôn hoặc nguyện vọng chưa hoàn thành hay ?”

      ít người mắng Nguyệt Tại Thủy Thiên giả dối, thấy người ta là tân thủ bèn xem như đứa trẻ mà chuyện, nhưng bọn họ cũng rất hiếu kì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hòa.

      Tiểu Hòa bị bọn họ nhìn, khỏi lắp bắp:

      “Ông ấy…Ông ấy nhờ ta giúp tìm giúp truyền nhân…”

      Mọi người nhất loạt ồ lên.

      Hạ Khinh Y mặc dù bình thản cũng nhìn Tiểu Hòa cái.

      Nguyệt Tại Thủy Thiên bất động lúc rồi lại tiếp tục hỏi:

      biết Kiếm Tiên vì sao trực tiếp đem võ công truyền thụ cho tiểu huynh đệ vậy?”

      hỏi vòng vèo điều kiện của truyền nhân đây mà.

      Tiểu Hòa đứng dậy, chẳng lẽ mình trí lực đủ, chẳng phải là cho người ta biết cậu ngu ngốc sao?

      Tiểu Hòa do dự, bỗng nhiên nhìn thấy trong đám người có bóng dáng quen quen, đúng người hôm đó giúp cậu thăng cấp rồi: Phong Hồi Tuyết.

      Cậu cao hứng ngoắc ngoắc, lại biết gã tên là gì, do dự mất nửa ngày mới kêu lên:

      “Đại ca giết gà!”

      Phong Hồi Tuyết tí ngã. Lúc đầu gã cảm thấy thiếu niên đó có điểm quen mặt nhưng vì đứng cách nhau khá xa nên nhìn , giờ cậu ta lại gọi như vậy, gã hoàn toàn xác định.

      Đại ca giết gà!

      Nhìn đám Suất Suất Suất ánh mắt dâm loạn, Phong Hồi Tuyết thầm rên rỉ, danh xưng này chừng theo gã cả đời.



      Chương 4: Phân chia di vật
      Edit: Tiêu Dao
      Phong Hồi Tuyết là lão thất của Soái Ca thế gia, biệt hiệu Suất Liền Suất, gã khụ tiếng, dùng tay tách đám đông từ từ ra, tiêu sái đến trước mặt Tiểu Hòa :

      “Tiểu huynh đệ, chúng ta lại tương ngộ rồi.”

      Tiểu Hòa cao hứng đáp:

      “Lần trước huynh giúp tôi giết gà tôi còn chưa cám ơn huynh!”

      Phong Hồi Tuyết nghe thấy hai từ “giết gà” liền đổ mồ hôi lạnh:

      “Việc thôi mà! À, ta là Phong Hồi Tuyết, biệt hiệu Suất Liền Suất, cậu gọi Phong đại ca là được.”

      Tiểu Hòa có ấn tượng tốt với gã, lại nghĩ tới sử dụng kiếm, lập tức : “Phong đại ca, huynh muốn kiếm pháp của Mộ Dung đại thúc ?”

      Phong Hồi Tuyết đơ người.

      Đại bộ phận mọi người cũng đơ người.

      Phong Hồi Tuyết nhanh chóng nhìn về phía đám người hết sức kinh ngạc, thấy mọi người ánh mắt đều lộ vẻ ngờ mới xác định mình nghe nhầm, gã run run hỏi:

      “Cậu muốn đem kiếm phổ của Mộ Dung Kiếm Tiên giao lại cho ta?”

      “Đúng vậy!” – Tiểu Hòa :

      “Bà nội dạy nếu ai giúp mình, mình phải trả ơn, vừa lúc mượn hoa dâng phật thôi.”

      Cậu mỉm cười, lúm đồng tiền má lộ ra, trông khá thanh tú đáng .

      Suất Suất Suất khụ tiếng, chậm rãi tiến lên trước:

      “Lão Thất, cậu giúp người ta cái gì?”

      Phong Hồi Tuyết ngây ngốc :

      “Giết gà.”

      “Loại gà cấp 1?”

      Phong Hồi Tuyết gật đầu.

      Suất Suất Suất dại ra.

      Vô số người cằm như rơi xuống đất.

      Tiểu Hòa bỗng nhiên nghĩ đến lời của Kiếm Tiên, cậu hỏi:

      “Phong đại ca, trí lực của huynh là thượng thừa sao?”

      Phong Hồi Tuyết tiếp tục run run:

      “Chẳng lẽ có cầu trí lực?”

      Tiểu Hòa gật đầu:

      “Đúng là có cầu về trí lực.”

      Phong Hồi Tuyết vứt bỏ bộ dạng tao nhã, dậm chân như trẻ con:

      “Ta muốn bỏ acc, ta muốn tạo lại nhân vật! Tại sao lúc trước ta lại chọn điều chỉnh tướng mạo chứ, hối hận chết mất!!!”

      Suất Suất nhanh chóng phi đến bịt kín miệng Phong Hồi Tuyết.

      “Cậu câm miệng cho tôi. Chúng ta Soái Ca thế gia đều là những mĩ nam đẹp tự nhiên, tuyệt đối có bất kì điều chỉnh gì.”

      Lần này đến lượt Phong Hồi Tuyết dại ra.

      Suất Suất Suất hung tợn :

      “Châm ngôn của Soái Ca thế gia chúng ta là gì? 1, 2, 3, đồng thanh!”

      “Chúng ta đều là những soái ca đẹp tự nhiên. Mục tiêu của chúng ta là dùng bề ngoài tuấn hấp dẫn mọi nữ nhi trong thiên hạ. Luyện công thăng cấp chỉ là phụ, tán và cùng nhau luyện cấp mới nhất định phải làm.”

      Mắt Phong Hồi Tuyết, gã nhìn về phía Suất Suất Suất, nắm tay y, kích động kêu:

      “Đại ca.”

      “Thất đệ.” Suất Suất Suất cũng đáp lại đầy kích động kém.

      “Đại ca, đệ nhất thời bị dụ dỗ, thiếu chút nữa vượt qua nổi, làm huynh đệ mất mặt. Đệ hồ đồ rồi!”

      Suất Suất Suất vui mừng gật gật đầu. Trong lòng dâm loạn nghĩ, ta đây luyện được, lẽ nào lại để cho ngươi luyện, để cái danh lão đại của ta lại tong à?

      Quanh co hồi, nhiều người thở dài nhõm. Tuy rằng trong lòng biết có Nguyệt Tại Thủy Thiên, Hạ Khinh Y ở đây, hơn phân nửa tới lượt mình, nhưng giờ lại thấy cơ hội của hai người này cũng ngang bằng bọn họ, chừng hôm nay bọn họ tự nhiên vận khí tốt lên giành được bí kíp về tay mình.

      Mọi người đều nhìn Tiểu Hòa bằng con mắt sáng rực.

      Tiểu Hòa gãi gãi đầu, cậu biết bọn họ đều vì kiếm phổ bí truyền của Kiếm Tiên mà tới, trong lòng cậu vừa mừng vừa lo. Mừng là vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, lo là nhiều người như vậy phân chia như thế nào đây? Thôi cậu làm việc đơn giản hơn trước vậy.

      “Phong đại ca, thi thể của Mộ Dung đại thúc cần hoả táng. Huynh giúp đệ được ?”

      Phong Hồi Tuyết gật đầu đồng ý, hai người vào nhà, vài người chơi theo sau, họ nhìn thấy trong phòng chỉ có hai cái hòm được hệ thống bảo hộ thể nhặt nên đều thất vọng ra.

      Mộ Dung Kiếm Tiên sắc mặt xám trắng, trong lòng còn ôm cổ đàn của thê tử. Phong Hồi Tuyết nhận củi từ đám người bên ngoài rồi đặt xung quanh thi thể Kiếm Tiên.

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Hòa chứng kiến việc này, tuy chie là trò chơi nhưng nhìn người hóa tro tàn cậu vẫn nhẫn tâm xem, theo bản năng liền đưa mắt ra chỗ khác.

      áo xanh bên cạnh Thu Thủy Y Nhân bỗng nhiên :

      “Đợi chút, đừng thiêu vội. Thu Thủy tỷ tỷ, cây cầm kia liệu có phải Thiên Ma Cầm trong truyền thuyết ? Nếu phải, tỷ tỷ lấy dùng , tỷ tỷ phải thiếu cây cầm tốt sao? .”

      Tiểu Hòa còn chưa kịp lập tức có người chơi nam trong Thủy Thiên các muốn lấy lòng Thu Thủy Y Nhân đến gần, lấy đàn trong tay Kiếm Tiên lên.

      ngờ Kiếm Tiên nắm cây đàn rất chặt, người nọ vật lộn cả nửa ngày mà lấy ra được, mặt y đỏ bừng.

      áo xanh tức giận:

      “Ngươi vô dụng, chém đứt tay ông ta là được thôi, dù sao ông ta cũng chỉ là NPC.”

      Tiểu Hòa cả kinh, to:

      “Tuyệt đối được làm như vậy!”

      áo xanh hung hăng trừng mắt nhìn cậu:

      “Tại sao lại được, cậu quản được sao?”

      áo xanh tên gọi Phi Lục, lúc vừa vào game kết bạn với Thu Thủy Y Nhân, trước giwof luôn theo Thu Thủy lại bị các người chơi nam theo đuổi Thu Thủy nịnh hót thành quen, tính tình thành ra kiêu căng ngạo mạn, Phi Lục gắt:

      “Vọng Giang, nhanh lên , ngươi còn thất thần gì chứ?”

      Vọng Giang là người gỡ cổ cầm, nghe vậy liền nhìn Thu Thủy Y Nhân, sau đó chậm rãi rút đao ra, hướng ngón tay Mộ Dung Châu mà chém. Tiểu Hòa quá sợ hãi, lại thể đánh lại, trong lòng cảm thấy khó chịu cực kỳ. Trong lúc lưỡi đao sắp chạm đến ngón tay Kiếm Tiên mũi tên kịp thời bắn trúng cổ tay Vọng Giang khiến kêu lên đau đớn, Ánh mắt Vọng Giang nhìn về phía người bắn tên, thấy tay áo Hạ Khinh Y gió mà lay động.

      Phi Lục cả giận :

      “Hạ Khinh Y, sao ngươi phá hỏng việc của ta.”

      Hạ Khinh Y thản nhiên đáp:

      “Nên tôn trọng người mất.”

      Phi Lục tiếp:

      “Ngươi là đồ dối trá, ràng trong lòng thích tỷ tỷ của ta, lại phá…”

      Thu Thủy Y Nhân lần đầu lên tiếng quát:

      “Phi Lục, được bừa!”

      Vẻ mặt Phi Lục uất ức:

      “Tỷ tỷ.”

      Suất Suất Suất vẫy tay, đốt lửa.

      Phong Hồi Tuyết lấy ra mồi dẫn, lửa đỏ bùng lên, thân thể Kiếm Tiên dần biến mất trong biển lửa.

      Cũng may hệ thống biến thái đến mức mọi chi tiết hỏa táng đều tái lại, chỉ trong chốc lát Kiếm Tiên đống tro tàn. Cây cầm kia lại bị thiêu hủy, nằm mặt đất, được bao bọc bởi ánh sáng màu lam, chứng tỏ là vật phẩm nhiệm vụ, phải người thực nhiệm vụ thể nhặt.

      Tiểu Hòa hốt tro vào lọ bạch ngọc, cậu nhặt cây cầm lên, lại nhớ vừa rồi áo xanh Thu Thủy Y Nhân thiếu đàn, vì thế cậu lấy dũng khí đến trước mặt Thu Thủy Y Nhân:

      “Cổ cầm này tặng lại cho tỉ!”

      Lần đầu tiên chuyện với con , chỉ vài từ đơn giản mà mặt Tiểu Hòa muốn đỏ. Người khác nhìn vào thấy giống như tiểu nam sinh thổ lộ với người trong mộng.

      Diệp Thanh Thanh cười duyên:

      “Mị lực của Thu Thủy muội muội ghê gớm , tiểu đệ nhanh như vậy thích muội rồi!”

      người chơi nam trêu đùa:

      “Tiểu đệ đệ biết thể đó!”

      Đám người lập tức cười ồ lên.

      Tiểu Hòa biết bọn họ trêu đùa cái gì, cậu nhìn mọi người bằng ánh mắt vô tội.

      Thu Thủy Y Nhân hơn nhướn mày nhìn về phía Hạ Khinh Y, lạnh lùng : “Ta cần cái thứ đồ chết tiệt này.”

      Phi Lục ở bên làm mặt quỷ với Tiểu Hòa, khinh bỉ:

      “Tỷ tỷ của ta cần nữa, Hừ! Loại người như ngươi đừng hòng mà lấy lòng tỉ tỉ ta.”

      “…” Tiểu Hòa sửng sốt, cậu hiểu vì sao vừa rồi họ còn nhất quyết muốn cây cầm, giờ cậu đưa cho họ lại biến thành lấy lòng vậy chứ?

      Cậu vốn còn có chứng tự bế cao, có người kết giao, nên tại chân tay luống cuống đứng đó, biết gì cho phải. Mọi người thấy thế càng cảm thấy buồn cười.

      Phong Hồi Tuyết kéo cậu trở về:

      “Tiểu Hòa qua đây, đừng cùng mĩ nữ so đo nữa, nhất lại là loại mỹ nữ phân phải trái trắng đen.” – Gã lại giọng thầm vào tai cậu:

      “Cậu xem những người này đều là vì di vật Kiếm Tiên mà đến, cậu lại tặng công người ta, ngu à?”

      Tiểu Hòa hỏi:

      “Thế phải làm sao? Nếu làm xong sớm chút căn nhà tranh thuộc về đệ.”

      Phong Hồi Tuyết ngẩn ngơ, gã nhìn căn nhà bé tí:

      “Phần thưởng khi cậu hoàn thành nhiệm vụ là ngôn nhà này sao? “

      Tử Hòa hưng phấn gật đầu:

      “Đúng vậy.”

      Phong Hồi Tuyết mặt đầy hắc tuyến.

      Gã nhịn nửa ngày mới mắng Kiếm Tiên keo kiệt, gã cười gian : “Thưởng ít cũng sao! Tiểu Hòa à, cậu đem tất cả bí kíp bán đấu giá .”

      “Bán đấu giá?”

      “Đương nhiên, tặng công cho người ta rất đáng tiếc, bán còn được tiền. Cậu xem, những người có mặt ở đây đều là nhân vật lớn cả, người nào cũng rất nhiều tiền. Chờ đến lúc hệ thống mở ra dịch vụ đổi thành tiền cậu giàu to.”

      Trong nhà Tiểu Hòa có 6 vị giáo sư, tuy tiền lương giáo sư cao, nhưng chi tiêu rất thoải mái. Bà nội lại quen nuông chiều Tiểu Hòa, quần áo cậu mặc đều là mặt hàng bình dân thông thường, bà sợ người ta Tiểu Hòa là hoa có quả. Tiểu Hòa cho tới bây giờ vẫn biết khái niệm có tiền là như thế nào, cậu vừa nghe lắc đầu, :

      “Như vậy tốt, mấy thứ này vốn phải của đệ.”

      Phong Hồi Tuyết muốn đập cho cậu vài phát:

      “Ông trời ơi, quái nhân như cậu từ nơi nào ra vậy?”

      Tiểu Hòa biết ý tốt của gã, cậu khỏi có chút áy náy.

      Phong Hồi Tuyết lắc đầu:

      “Bỏ bỏ , người ngốc có phúc của người ngốc.” xong bộ dáng như giác ngộ được gì đó:

      “Trách vận mệnh của ta quá sáng chói, căn bản có muốn ngốc cũng được…”

      Tiểu Hòa mở hòm ra. Bên trong hòm có hai chồng sách. Chồng thứ nhất có 4 quyển sách là (Phiêu Vân Bộ Pháp), ( Xuất Vân Tâm Pháp), ( Phá Vân Kiếm Pháp), ( Dại Lục Chí Dị ), chồng còn lại có 4 quyển là (Thiên Mị Cầm Phổ), ( Thiên La Thân Pháp), (Thiên La Tụ ), (Sách dạy nấu ăn của Mộ Dung), còn có bộ quần áo, ít đồ lặt vặt nữa.

      Tiểu Hòa bị bộ quần áo màu trắng, chỉ thêm xanh nhạt hấp dẫn, cậu lấy ra xem kỹ. là rất đẹp, còn có nguyên bộ đai lưng, so với quần áo tân thủ nghìn người như đẹp hơn gấp trăm vạn lần.

      Cậu có tính cách của trẻ , nhớ tới Mộ Dung Kiếm Tiên trừ sách ra, những thứ khác đều có thể lấy liền lập tức chạy về nhà tranh thay quần áo. Những bí kíp võ công quý giá bỏ lại tại chỗ.

      Mọi người trơ mắt nhìn bí kíp ở trước mặt nhưng lại ai dám lấy.

      Đám người hôm nay chia làm 4 phe: Thủy Thiên các, Soái Ca thế gia, Hồng Tổ, còn có Hạ Khinh Y biết sâu cạn. bọn họ đều kiêng kị lẫn nhau, dám tự tiện hành động. Còn lại rải rác những người chơi khác là bị náo nhiệt hấp dẫn, hoàn toàn có năng lực đoạt bảo, đành phải đứng xem trò vui, tiện thể cầu vận may cho mình.

      Huống hồ tại quanh hòm phát ra ánh sáng xanh, ràng là vật phẩm nhiệm vụ, được hệ thống bảo hộ.

      Tiểu Hòa mặc xong quần áo ra, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên cậu mặc quần áo tinh xảo như vậy.

      Mọi người lại có suy nghĩ khác, bộ quần áo này nhất định là bảo vật, bằng cậu sao lại vui mừng như thế chứ.

      Phong Hồi Tuyết đại diện quần chúng tò mò hỏi:

      “Bộ quần áo của Kiếm Tiên có thuộc tính gì thế?”

      Tiểu Hòa thành trả lời:

      “Quần áo do thê tử Kiếm Tiên may, bị bẩn, bị nhăn, cần giặt, thuộc tính đặc thù.”

      Đám người đều bất tỉnh.

      “Thứ rác rưởi.”

      “Đúng vậy, còn tưởng là đồ quý hiếm nữa chứ.”

      Phong Hồi Tuyết chưng ra bộ mặt đồng tình.

      Suất Suất Suất thân thiết với Tiểu Hòa:

      “Tiểu Hòa này, cậu ra điều kiện .”

      Tiểu Hòa gật đầu, cậu lấy (Phiêu Vân Bộ Pháp) ra, chỉ thấy mặt sách bay hàng chữ : Phiêu Vân Bộ Pháp, thượng phẩm khinh công, điều kiện tập là cấp bậc mãn 60, trí lực thể lực sức quyến rũ thượng thừa.

      Cậu khỏi kêu lên tiếng, ràng cậu nhớ Mộ Dung đại thúc chỉ cần trí lực thượng thừa là được, sao bây giờ lại sinh thêm đống cầu như thế này.

      Cậu lại cầm xem (Xuất Vân Tâm Pháp), quả nhiên cũng có cầu rất cao.

      Tiểu Hòa công bố điều kiện, lập tức khiến đám đông đổ như ngae rạ.

      Dù sao trò chơi cũng đa số người bình thường, đại bộ phận người chơi trí lực, thể lực, diện mạo đều bình thường. Trò chơi này tuy có thể điều chỉnh thuộc tính, nhưng người có ba thuộc tính đều thượng thừa vô cùng hiếm, lại còn phải đạt tới cấp 60. tại bên trong trò chơi cấp 60 vô cùng ít ỏi.

      Suất Suất Suất đưa mắt về phía Hạ Khinh Y và Nguyệt Tại Thủy Thiên:

      “Khinh Y huynh và Thủy Thiên huynh như là người phù hợp với điều kiện.”

      Nguyệt Tại Thủy Thiên cười :

      “Ta có võ công thượng phẩm, nên quá tham lam. Khinh Y huynh võ công mặc dù cao, nhưng lại là trung phẩm, bộ kiếm phổ này Khinh Y huynh nhận vậy.”

      Vốn là công bằng cạnh tranh, như vậy lại giống như tặng lại cho Hạ Khinh Y.

      Tiểu Hòa có ấn tượng với Hạ Khinh Y, cảm thấy người này tính cách nhất định tệ, lại thấy người khác ý kiến, cậu lập tức đem bốn quyển sách đưa cho Hạ Khinh Y.

      Hạ Khinh Y đón nhận, thản nhiên :

      “Về sau có việc gì có thể đến tìm ta.”

      “Được.” Tiêu Hòa cậu việc gì cần tìm giúp đỡ đâu, lúc này nghe hộp thư vạn năm im lặng của mình ‘ting’ tiếng: Hạ Khinh Y muốn kết bạn tốt với bạni? Nhận hay ?

      Cậu vội vàng chọn ‘Nhận’.

      Hạ Khinh Y gật đầu, nữa, nắm dây cương xoay đầu con lừa bỏ .

      Hạ Khinh Y chữ cám ơn cũng bỏ rồi. Diệp Thanh Thanh hừ tiếng, :

      “Tiểu Hòa đệ đệ, Thiên La Tụ Pháp cùng Thiên La Thân Pháp có thể cho tỉ hay ? Tỷ tỷ cho đệ chỗ tốt nha.”

      Nguyệt Tại Thủy Thiên lúc này cũng mỉm cười:

      “Lần này Thủy Thiên các cũng là vì di vật Kiếm Tiên mà đến. Tiểu Hòa huynh đệ, phải như thế nào mới có được những quyển sách đo?”

      Tiểu Hòa thoáng sửng sốt, cậu đáp:

      “Vậy mỗi người quyển .”

      Phong Hồi Tuyết run rẩy khóe miệng:

      “Ngu ngốc, cậu thấy tên giống nhau sao, ràng là bộ võ công. có Thiên La Thân Pháp, Thiên La Tụ Pháp cũng chỉ là vật để trang trí,”

      Tiểu Hòa bất mãn, lúc cậu ngu, lúc cậu ngốc.

      Diệp Thanh Thanh cười lạnh :

      “Thủy Thiên Các chủ nhất định là vì Thu Thủy muội muội mà tìm võ công. Thu Thủy muội muội phải vừa mới cần thứ người chết tiệt đó sao? Bây giờ đột nhiên lại muốn, hiểu chơi trò gì nữa.”

      Nguyệt Tại Thủy Thiên cười khổ, im lặng. Phi Lục lại tức giận:

      “Chúng ta lại muốn làm gì được?” Phi Lục quay sang hướng Tử Hòa :

      “Tiểu tử ngốc, mau mang lại đây!”

      Diệp Thanh Thanh vẫn cười lạnh:

      “Khẩu khí lớn .” – trong lòng Thanh Thanh cảm thấy có chút lo lắng, dù sao Thu Thủy Y Nhân là mỹ nữ nghiêng thành, mà nam nhân đối với sắc đẹp thường hề có sức chống cự, ai biết tên nhóc này có thể bị sắc đẹp mê hoặc hay .

      Nàng trầm tư lúc lâu sau, mở ra hộp thư, phát tin tức gửi Suất Suất Suất: “Vị huynh đệ kia của huynh hình như rất quen với tên nhóc này?”

      Suất Suất Suất lập tức hiểu ý đồ của Diệp Thanh Thanh, lặng lẽ hồi .

      “Thế sao? Thanh Thanh mỹ nhân muốn chúng ta hỗ trợ?”

      Diệp Thanh Thanh thầm gật đầu:

      “Nợ huynh tấm chân tình.”

      Suất Suất Suất lập tức phát tin tức cấp Phong Hồi Tuyết:

      “Cậu nghĩ biện pháp làm cho tên nhóc kia đem sách đưa cho Diệp Thanh Thanh .”

      Phong Hồi Tuyết kinh ngạc:

      “Huynh phải thích Thu Thủy sao?”

      Suất Suất Suất khụ khụ tiếng:

      “Ta đầu tư sinh lời!”

      Trong lòng Tiểu Hòa sớm có chủ ý, bà nội dạy, phải giữ lời, nếu tỷ tỷ kia bảo cần vật của người khác vậy tặng cho tỷ tỷ khác là được rồi.

      Phong Hồi Tuyết :

      “Tiểu Hòa, Diệp Thanh Thanh cũng tệ, cậu cho nàng .”

      Tử Hòa đóng nắp hòm lại, cậu nghĩ lúc lại đem bản ( Sách dạy nấu ăn của Mộ Dung) lấy ra, số còn lại đều đưa cho Phong Hồi Tuyết:

      “Được, Phong đại ca, số còn lại cho huynh đó.”

      Đám người có nhìn Phong Hồi Tuyết ghen tị. Ánh mắt Phong Hồi Tuyết mở lớn. Nếu gã nhớ nhần bên trong hòm có nhẫn, vòng cổ, đoản kiếm, giầy, còn có vài bình , có khi bên trong chứa tiên đan thần dược cũng chừng, còn có nhiều thứ quý giá khác nữa.

      Đều cho cả sao?

      Tiểu Hòa cao hứng vươn vai. Hệ thống thông báo:

      [Người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy hoàn thành ‘Di Chúc Kiếm Tiên’, được đến tiểu nhà tranh]

      Cậu có cảm giác là tuyệt vời!

      Khác với Diệp Thanh Thanh và Phong Hồi Tuyết, Phi Lục tức giận đến thể chịu đựng được, chưa từng có việc gì làm Phi Lục mất mặt đến thế.

      “Tỷ tỷ, tỷ xem…”

      Thu Thủy Y Nhân thản nhiên :

      “Chúng ta đi1” Nàng là người đầu tiên bỏ .

      Nguyệt Tại Thủy Thiên cảm thấy buồn cười, Thủy Thiên các hoàn toàn lấy được gì hết, là mất công.

      đành thử cách.

      “Tên này ngu chưa từng thấy, tự nhiên đem tặng hết cho người ta. Nếu là lão tử tìm sơn động tự mình luyện, sau đó xưng bá võ lâm.”

      “Ngươi thấy cậu ta cấp 0 à, có thể giữ được sao? Chi bằng dăng cho người ta để còn có cái mà dựa vào”

      Người chơi vừa vừa tản ra.

      Phong Hồi Tuyết cùng Diệp Thanh Thanh sau khi thêm Tiểu Hòa thành hảo hữu cũng cùng Soái Ca thế gia cùng Hồng tổ rời . Thôn trang lại trở lại yên tĩnh như lúc đầu.

      Hôm nay Tiểu Hòa chưa được ngủ, cậu vặn thắt lưng lười biếng, quay đầu vui vẻ nhìn gian nhà tranh, logout.

      Hôm nay ở trong game quá lâu, cậu bị bà nội nghiêm túc phê bình lúc, Tiểu Hòa vẫn rất thoải mái, cậu cười tủm tỉm cam đoan lần sau tuyệt đối logout đúng giờ.

      Ngày hôm sau vừa lên mạng cậu liền thẳng đến ngôi nhà tranh, cậu sửng sốt khi thấy căn nhà tranh biến thành mảnh đất khô cằn, mấy cây gỗ đen thùi cháy sém nằm nghiêng ngả mặt đất.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :