1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu hiệp lấy ta được không - Ức Cầm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Thiếu hiệp, lấy ta được ?
      [​IMG]
      Tác giả: Ức Cẩm
      Editor: Serena Nguyen
      Thể loại: Cổ đại, HE
      Nguồn edit: SƯU TẦM
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      【 Giới thiệu 】

      Làm mỹ nhân, đời này nguyện vọng lớn nhất của Sở Tiểu Bắc chính là trà trộn vào giang hồ, sau đó thuận lợi vui vẻ gả cho Võ Lâm Minh Chủ, ăn ngon mặc đẹp, nhưng vạn vạn ngờ, tiểu tử Kim gia sát vách lại luôn phá hỏng chuyện tốt của nàng.

      Sở Tiểu Bắc: "Tại sao ngươi cho ta gả cho Võ Lâm Minh Chủ?"

      Kim Nguyên Bảo: " cho chính là cho."

      Sở Tiểu Bắc: "Ta biết rồi, ngươi cũng muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ!"

      Kim Nguyên Bảo: ". . . . . ."

      ra chính là chuyện xưa về Hỗn Thế Tiểu Ma Nữ như thế nào trà trộn giang hồ, gả Minh Chủ, xen vào đường đời của các thiếu hiệp. ╮(╯▽╰)╭ ^_^



      Nội dung: thanh mai trúc mã kết hợp ân oán giang hồ.

      Nhân vật chính: Sở Tiểu Bắc, Kim Nguyên Bảo ┃ vai phụ: Công Tôn Liệt, Tô Mộ Bạch ┃

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 10/7/16
      Dion thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 1
      Editor: Serena Nguyen


      Ta tên là Sở Tiểu Bắc, trước kia ta thường hỏi mẹ ta, tại sao phải đặt cho ta cái tên này. Mẹ ta cho ta biết, bởi vì bà cảm thấy gọi như vậy rất thuận miệng. Điều này cho thấy mẹ ta là nữ nhân rất lười động não, cho nên bà nhìn qua già chút nào. A, quên , mẹ ta họ Mạc, là bà chủ khách sạn ở trấn .


      Còn cha ta mang họ của ta, ta thường nhìn thấy ông cả ngày lẫn đêm rảnh rỗi có việc gì liền chuyển động xung quanh mẹ ta, nhìn qua như dạng ăn cơm mềm (bám váy vợ). Nhưng cữu cữu làm ở khách sạn lại từng len lén cho ta biết, cha ta từng làm đại quan ở kinh thành, cả tính mạng của Hoàng Đế cũng từng cứu. Nghĩ như vậy cha ta nhất định là nhân vật rất lợi hại rồi, mặc dù ta biết Hoàng Đế rốt cuộc là cái gì.


      Mẹ ta lớn hơn cha ta sáu tuổi, mà cha ta rất thích mẹ ta, có lúc ta nhìn thấy cha ta cùng mẹ ta ở chung chỗ, thường là mẹ ta nhìn tương đối xấu hổ, tương đối giống tiểu nữ nhân.


      Nhưng ngươi cũng đừng vì thế xem thường mẹ ta, mẹ ta trước kia cực kì lợi hại đó! Bà cầm cái chổi lông gà là có thể cứu tính mạng cữu cữu ta ở đường cái trở lại, có lợi hại hay ? Phụ thân cứu Hoàng Đế ta biết là ai, nhưng mà mẹ ta lại cứu được cữu cữu ta, ta đây biết người này.


      A, đúng rồi, những thứ này đều là cữu cữu ta với ta, mà lại còn chỉ lần.


      Ta có hai cha, theo họ ta chính là người cha ở nhà ta kia, còn có phụ thân họ Kỷ ở đống đất đầu trấn phía sau ngọn núi , ta chưa từng thấy qua hình dạng ông ấy thế nào, ta chỉ biết ông ấy rất lười, ngày ngày nằm ở trong đống đất ngủ, cũng cảm thấy buồn chán. Trong tên phụ thân họ Kỷ có chữ “Phong”, đó là bởi vì chỗ ở ông cắm tấm biển to, đó viết tên của ông, còn có chữ tiên sinh chưa dạy ta, cho nên ta đọc được. Dù sao, ta gọi ông ấy Kỷ phụ thân dđlqđ.


      Còn phụ thân theo họ của ta, ta gọi ông ấy là cha.


      Cha ta gọi mẹ ta là "nha đầu", mới ban đầu ta cảm thấy xưng hô này rất kì quái, bởi vì cha ta ràng còn tuổi hơn so với ta mẹ, nhưng nghe nghe lại liền thành thói quen, sau lại ta cảm thấy trong xương mẹ ta chính là nha đầu. Mẹ ta gọi ta cha gọi cả tên lẫn họ, có mỹ cảm gì cả, chỉ là chỉ cần bà vừa gọi, cha ta ngoan ngoãn đến, rất nhanh nhạy.


      Dĩ nhiên mẹ ta cũng hẳn là gọi cha ta như vậy, thời điểm bọn họ ở trong phòng, mẹ ta dùng thanh rất kỳ quái gọi tên cha ta, cũng trực tiếp gọi chữ kia cuối cùng kia (mình cũng hiểu chỗ này lắm ~~), rất buồn nôn. Ta hỏi mẹ ta, tại sao lại gọi như vậy, kết quả mẹ ta cầm cây chổi đuổi ta ra ngoài, về sau nếu ta dám nghe lén liền gả ta cho Kim Nguyên Bảo, từ đó về sau ta liền cũng dám nghe lén nữa.


      Dĩ nhiên, trong lúc vô tình nghe được tính, đúng ?


      Ta là mỹ nữ, đây cũng phải là ta , là Đầu To ở đầu trấn . Ta liền cho biết, ai bảo dáng dấp cha mẹ ta đều đẹp đâu, cho nên dáng dấp ta đẹp là đúng!


      Sau khi biết ta là mỹ nữ, ta liền rất thích ngồi khối đá lớn ở cửa học đường trong trấn, bởi vì mấy cái tiểu mọt sách ngu si trong học đường kia vừa nhìn thấy ta mặt liền hồng hồng, bộ cũng vững, tệ hơn chút còn té ngã, đặc biệt chơi rất vui.


      Ta mới ngồi hai ngày, liền bắt đầu có người len lén nhét kẹo cho ta ăn, trừ lần đó ra còn có nhét quả lê, nhét trứng gà, tóm lại chỉ cần ta ngày ngày ngồi ở chỗ đó, có rất nhiều đồ ăn ngon.


      Nhưng là, chuyện tốt của ta chung quy lại bị Kim Nguyên Bảo làm hỏng, tiểu tử thúi kia là con trai độc nhất của Kim bá bá sát vách, từ thích đối nghịch với ta. Mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy ta ngồi ở tảng đá, đen mặt lại đuổi ta xuống, còn muốn tố cáo với cha mẹ ta. Cho nên ta rất ghét , cười tên của khó nghe, có thể so nhất nhì với nhà Tiền viên ngoại trong trấn, tục!


      ngờ tiểu tử thúi kia lại dám chạy tố cáo với cha mẹ ta , ta ngày ngày ngồi tảng đá lớn ở cửa học đường, trời tối cũng chịu về nhà.


      Sau khi cha mẹ ta biết mặc dù có mắng ta, nhưng là bọn họ lại nhất trí cho rằng nguyên nhân ta làm như vậy là bởi vì ta muốn học sách, cho nên liền thương lượng đưa ta học đường, lại còn rất xui xẻo vào cùng lớp với Kim Nguyên Bảo.


      Tiên sinh ở học đường là quả trứng thối nhàm chán, vừa nhìn thấy ta liền vô tài mới là đức gì đó, kết quả cha ta cho tảng đá ánh vàng rực rỡ, liền cười híp mắt dẫn ta vào học đường, lại còn sắp xếp cho ta ngồi vị trí cùng.


      Ta mới cần ngồi chỗ này đâu, ta với tiên sinh muốn ngồi phía sau Kim Nguyên Bảo, như vậy mỗi ngày ta đều có thể vẽ con rùa* ở sau lưng cái tiểu tử thúi kia, tức chết cái đồ con rùa khốn kiếp!
      (*con rùa : Ô Quy- ý chỉ người có vợ ngoại tình)


      Đáng tiếc ta mới vẽ mấy ngày thể vẽ nữa, bởi vì tiểu tử thúi Kim Nguyên Bảo kia chợt bắt đầu ngày ngày mặc áo đen học, mực nước của ta đối với xiêm y đen của , vẽ cũng như vẽ, tức chết ta!


      Cũng may kể từ sau khi cha mẹ đưa ta học, địa điểm nhận đồ ăn của ta liền từ tảng đá lớn trước cửa học đường chuyển tới trong học đường, hơn nữa ta lại cũng cần lo lắng quá nhiều đồ đựng được, bởi vì cả bàn học đều là của ta. Nghĩ như vậy, đọc sách cũng thực tồi!


      Ở học đường của chúng ta ra chỉ có mình ta là con , còn có Tiền Đa Đa, tiểu nữ nhi nhà Tiền viên ngoại, dáng dấp nha đầu kia so với ca ca nàng dễ nhìn hơn nhiều, đáng tiếc bụng dạ quá xấu xa, toàn trợn trắng mắt với ta, còn chỉ vào người ta khịt mũi gọi ta là "hồ ly tinh". Mặc dù ta biết hồ ly tinh là có ý gì, nhưng ta biết nàng chắc chắn chửi ta, bởi vì kể từ khi ta tới đây,dđlqđ cũng chưa có đồng học nào đưa đồ ăn cho nàng nữa, cho nên nàng ghi hận trong lòng đối với ta.


      Ta hỏi Kim Nguyên Bảo "hồ ly tinh" là có ý gì, tiểu tử kia thế nhưng mặt đen thui chịu cho ta biết, ta mới lạ gì đâu, có rất nhiều người nguyện ý cho ta biết. Tỷ như nhi tử Đầu To nhà Trương đại phu cũng rất nghe lời ta.


      Sau đó Đầu To cho ta biết, hồ ly tinh chính là nữ nhân thích quyến rũ nam nhân.


      Ngày đó tiên sinh mới vừa dạy câu , "Người phạm ta, ta phạm người." Những lời này ta hiểu, ý chính là nếu có người dám khi dễ ta...ta mà có thể khi dễ nàng đến chết!


      Tiền Đa Đa mắng ta là hồ ly tinh, ta khi dễ nàng chính là điều hiển nhiên.


      Ta gọi Đầu To tới, để cho cắt tóc cho Tiền Đa Đa, ban đầu Đầu To chịu, ta hôn hai cái liền vui vẻ . tới thời gian nén nhang, cầm túm tóc trở lại tranh công rồi, ta dùng sợi dây buộc lại treo lên cây to ở cửa học đường. Tiền Đa Đa tóc tai bù xù vào học đường, vừa nhìn thấy tóc cây lại khóc, lau nước mắt nước mũi chạy về nhà, bộ dáng kia xấu dám nhắc tới.


      Đáng đời! Ai bảo dung mạo ta đẹp hơn nàng đây? Có bản lãnh nàng hôn Đầu To hai cái, cho đến cắt tóc của ta ? Coi như hôn sưng mặt Đầu To lên, Đầu To cũng dám đụng đến sợi tóc của ta!


      Nha đầu Tiền Đa Đa này chính là có tiền đồ, ràng là dáng dấp mình xấu xí bản lãnh có, cố tình chạy đến chỗ cha nàng tố cáo. Buổi tối hôm đó, Tiền viên ngoại liền mang theo nàng đến tố cáo với mẹ ta, chỉ tiếc cha vừa nhìn thấy mẹ ta chân liền mềm nhũn, ánh mắt kia giống như là Đầu To nhìn thấy ta.


      Sau khi cha con Tiền gia về, mẹ ta hỏi ta tại sao muốn cắt tóc Tiền Đa Đa, ta liền kể từ đầu tới đuôi chuyện Tiền Đa Đa mắng ta là hồ ly tinh.


      Mẹ ta nghe xong, trợn mắt nhìn ta cái, : "Ngươi ngu à? Chuyện như vậy về sau hôn cái là đủ rồi, biết ?"


      Ta cảm thấy được mẹ ta quá đúng, về sau ta lại gọi Đầu To cắt tóc Tiền Đa Đa tóc cũng chỉ hôn cái thôi, quả nhiên, Đầu To vẫn là hấp ta hấp tấp cắt tóc.


      Hạ thu đến, đến khi ta rốt cuộc sắp cắt hết tóc Tiền Đa Đa, Kim Nguyên Bảo biết chuyện này. giận đến chịu được, chạy hung hăng đánh cho Đầu To trận, lại trở về mắng ta, bảo ta về sau muốn cắt tóc trực tiếp gọi , đừng sai bảo Đầu To nữa.


      Ta mới cần Kim Nguyên Bảo thay ta cắt tóc Tiền Đa Đa đâu, bởi vì cái cây trước cửa học đường kia, phàm là chỗ ta có thể chạm đến, cũng có chỗ treo tóc nữa rồi.


      Chỉ là sau kiện đánh nhau này, ta liền cảm thấy Kim Nguyên Bảo lợi hại hơn Đầu To, chẳng những đọc sách được, đánh nhau càng thêm giỏi. Đừng thấy Đầu To là Tiểu Bá Vương trong trấn, người cũng có thể chống đỡ hai Kim Nguyên Bảo rồi, nhưng căn bản phải là đối thủ của Kim Nguyên Bảo. Ngày ấy, ta tận mắt nhìn thấy Kim Nguyên Bảo mới đánh hai phát đánh cho Đầu To ngã lăn ra rồi, đánh Đầu To nằm mặt đất cầu xin tha thứ, còn muốn Kim Nguyên Bảo làm đại ca, cùng lưu lạc giang hồ.


      Phi! có cốt khí!


      Sớm biết như vậy, lúc đầu ta cái cũng nên hôn , nghĩ như vậy, ta liền cảm giác mình rất thua thiệt, cho nên khi Đầu To lần quấn lấy Kim Nguyên Bảo gọi đại ca, lại bị đánh ngã đất, ta liền len lén đạp hai phát báo thù.


      Sau đó tiên sinh lại dạy chúng ta thành ngữ, gọi là: "Chó cùng rứt giậu" .


      Ta biết thành ngữ này có ý gì, ta liền hỏi Đầu To, ngờ tên Đầu To ngu ngốc này lại với ta là biết, cho nên ta thể làm gì khác hơn là hỏi Kim Nguyên Bảo, ai bảo học tốt, mà ta lại có vẻ hiếu học.


      Lúc này, Kim Nguyên Bảo chịu cho ta biết, ý tứ thành ngữ này chính là: nếu như dọa con chó quá gắt gao, ngay cả tường nó cũng có thể nhảy được qua.


      "Ngươi điêu! Nếu như ngay cả tường chó cũng nhảy được qua, vậy cần chuồng chó làm cái gì?" Ta mới thèm tin !


      "Ngu ngốc!" Kim Nguyên Bảo đen mặt lại, trừng ta cái, luôn cũng them quay đầu lại.


      "Ngươi mới ngu ngốc! Kim Nguyên Bảo là ngu ngốc nhất!" Ta giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ ở phía sau , bởi vì ta tin chắc, chó dù gấp thế nào, cũng nhất định là biết nhảy tường.


      chứng minh, ta đúng.


      lâu sau đó, Tiền Đa Đa bị ta cắt sạch tóc cũng biết lấy con chó săn từ nơi nào. Mặc dù Sở Tiểu Bắc ta trời sợ đất sợ, nhưng có thứ ta sợ nhất, đó chính là chó!


      Tiền Đa Đa thả chó đuổi theo ta...ta liền liều mạng chạy cả con phố, biết chạy vào sân sau nhà nào, đóng cửa chặt, con chó kia có biện pháp, ở ngoài tường sủa ầm lên, nhưng thủy chung có phi qua tường tới cắn ta.


      Mặc dù ta bị sợ đến chân cũng mềm nhũn, nhưng là thông qua chuyện này, ta còn là dùng thực như sắt thép chứng minh: chó chính là chó, nếu là nó có thể từ đầu tường bên kia nhảy được tới đây , còn cần chuồng chó làm cái gì?


      Thấy con chó ta nhảy qua được, chỉ có thể dùng sức sủa ở bên kia tường, trong lòng ta rất vui mừng, cách tường true trọc nó.


      "Chó chết, chó thối, phải là mày rất hung dữ sao? Có bản lãnh nhảy qua tới cắn ta ! Cắn ta !"


      "Phốc. . . . . ."


      Từ sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ, ta xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy thiếu niên áo trắng tóc đen mảnh mai ngồi trong sân, chống lại ánh mặt trời buổi chiều nhìn thẳng vào mắt ta, mặt hơi tái nhợt lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, chính là nam tử đẹp mắt nhất ta từng thấy ngoài cha ta ra.


      tên là Tô Mộ Bạch.


      Tô Mộ Bạch lớn hơn ta vài tuổi, trừ bộ dạng đẹp đẽ ra, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, kể rất nhiều rất nhiều chuyện xưa dễ nghe cho ta nghe. Ta cảm thấy quả tốt hơn cái tên Kim Nguyên Bảo vừa đen lại ngốc đó nghìn lần vạn lần. Chỉ tiếc hai chân của dđlqđ thể bước , mỗi ngày chỉ có thể ngồi ở đây trong cái sân nho , nhìn bầu trời đỉnh đầu.


      "Ta ước có thể có đôi cánh như con chim bầu trời, muốn bay đến đâu liền bay đến đó." Thời điểm Tô Mộ Bạch câu này, cặp mắt nhìn bầu trời, ta thậm chí có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng chiếu vào đáy mắt , mang theo đau thương nào đó mà ta thể hình dung.


      khắc kia, ta cảm thấy rất đáng thương, hai chân thể bước chuyện thê thảm biết bao nhiêu đây, bị chó đuổi theo đều có cách chạy! Nghĩ vậy, ta thầm suy nghĩ, về sau nhất định phải thường xuyên đến tâm cùng , xem như làm chuyện tốt thôi.


      Ai kêu Sở Tiểu Bắc ta vừa xinh đẹp lại còn tâm địa thiện lương đây?


      Ngày đó sau khi rời khỏi nhà Tô Mộ Bạch, ta liền tìm Kim Nguyên Bảo lý luận, kể từ đầu tới đuôi chuyện bị cho lớn đuổi lần, còn vỗ ngực thề chắc nịch bảo đảm với : "Chó nóng nảy chắc chắn nhảy tường!"


      Có thể là cảm thấy ta đúng rất mất mặt, đợi ta hết lời, mặt Kim Nguyên Bảo liền đen thành than củi, cũng câu liền giận đùng đùng chạy mất.


      "Thôi , sai lầm cũng sai lầm rồi, làm gì mà để ý tới người ta nha? Quỷ hẹp hòi!" Tức chết ta.


      Sau đó ta mới biết, Kim Nguyên Bảo căn bản có ý định thừa nhận sai lầm, thế mà lại chạy tìm Tiền Đa Đa, đuổi con chó lớn của nàng chạy ba con phố, trắng trợn ép bức con chó biết nhảy tường đến nỗi phải nhảy tường.


      Nghe Đầu To kể chuyện này sinh động như , ta còn lời nào , ra là chó nóng nảy nhảy tường!


      Mặc dù ta rất khinh thường hành động hẹp hòi ép chó nhảy tường của Kim Nguyên Bảo, nhưng là chuyện chó nóng nảy nhảy tường này cũng là , xét thấy Kim Nguyên Bảo có lừa gạt ta, ta quyết định bớt làm cao, nghị hòa với .


      "Coi như ngươi đúng rồi, ta thừa nhận chó nóng nảy nhảy tường, như vậy được chưa?"


      "Ngu ngốc." Lưu lại những lời này, vừa đen nghiêm mặt rời .


      Láo loạn cái gì? Ta cũng thừa nhận sai lầm rồi, tiểu tử thúi này lại vẫn mắng ta ngu ngốc! "Ngươi mới phải ngu ngốc, Kim Nguyên Bảo là đồ đại ngu ngốc!" Ta giương nanh múa vuốt mắng to ở phía sau , chạy trốn nhanh như vậy, cũng biết có nghe được .
      Hoaithao, A fangTrâu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 2
      Editor: Serena Nguyen



      Sau đó, suốt cả hai ngày Kim Nguyên Bảo để ý đến ta.


      Ta buồn bực cực kỳ, thể làm gì khác hơn là tìm Tô Mộ Bạch kể khổ, với cậu ta lần đầu đuôi chuyện Kim Nguyên Bảo đuổi theo con chó kia thế nào, ép chó nhảy tường thế nào, mắng ta ngu ngốc thế nào.


      ngờ Tô Mộ Bạch chẳng những giúp ta mắng Kim Nguyên Bảo, lại còn nhìn ta rất kỳ quái, sắc mặt hình như có chút khó coi.


      lát sau, vị quản gia dung mạo rất nghiêm túc nhà cậu ta tới, mặt thay đổi với ta: "Công tử nhà ta mệt mỏi, mời nương trở về ."


      Thói đời này thế nào vậy? Mỹ nữ cũng nổi tiếng rồi hả? Tại sao đến nơi nào tất cả mọi người để ý đến ta? Ta rất đau lòng, buồn bã về nhà, chưa từng nghĩ lúc ngang qua cửa nhà Kim Nguyên Bảo, lại phát chuyện cực kỳ ghê gớm.


      ra là Kim Nguyên Bảo đến cả chó cũng sợ, thế mà biết sợ ——sợ cha cậu ta!


      Chuyện là như vậy, bởi vì lần trước Kim Nguyên Bảo ép chó của Tiền Đa Đa nhảy tường, làm hại nó té gãy chân, cho nên Tiền Đa Đa lại cáo trạng với cha nàng. Biết được chuyện này, Tiền viên ngoại rất tức giận, mang theo con chó bị gãy chân tìm Kim bá bá tố cáo, vừa ban đầu Kim bá bá tin, nhưng con chó kia vừa thấy được ddlqđ Kim Nguyên Bảo liền run run, bằng chứng như núi, Kim bá bá liền thể tin.


      Như vậy, Kim Nguyên Bảo liền bị phạt, Kim bá bá bắt cậu ta cởi truồng ở trong sân đứng ngày, lúc ta qua nhà cậu ta, cậu ta đứng lâu rồi, bên ngoài gió lạnh gào thét, ta mặc ít quần áo cũng cảm thấy lạnh, tại sao cậu ta có thể cởi truồng ở trong sân đây?


      Ta càng nghĩ càng thấy Kim Nguyên Bảo đáng thương, mặc dù cậu ta bình thường rất đáng ghét, nhưng chuyện này thế nào nguyên nhân cũng là do ta gây lên, bây giờ cậu ta chịu phạt, nếu có lương tâm, ta cũng vậy nên an ủi cậu ta chút.


      Vạn vạn ngờ tới, tên nhóc có lương tâm này căn bản hiểu ý tốt của ta, ta mới vào nhà cậu ta bao lâu, từ xa nghe thấy cậu ta kêu: "Sở Tiểu Bắc, ngươi xa chút cho ta, đừng tới đây!"


      Như vậy sao được? Ta là ai? Ta chính là Sở Tiểu Bắc, đường đường Bạch Vân trấn Sở Tiểu Bắc! Nếu như cậu ta bảo ta xa chút ta liền xa chút, chẳng phải là rất mất mặt rồi hả? Nghĩ như vậy, ta lập tức liền nghênh ngang tiêu sái qua, kết quả thế nhưng để cho ta phát , ra là ra là nam cũng có hai khối mông.


      biết có phải đằng trước cậu ta cũng giống ta hay , vì làm vấn đề này, ta tới phía ta cậu. chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kim Nguyên Bảo chợt nhanh chân mà bỏ chạy, cậu ta đến cả chó cũng đuổi được, ta làm sao có thể đuổi được cậu ta? Cuối cùng, ta thể nhìn đến thứ ta muốn xem, chẳng qua ngược lại ta thấy được chuyện càng làm cho ta ngạc nhiên, đó chính là Kim Nguyên Bảo thế mà lại đỏ mặt!


      Đây chính là lần đầu tiên Kim Nguyên Bảo đỏ mặt a, ta bỗng nhiên cảm giác mình làm chuyện vô cùng to tát, nhưng là tại sao cậu ta lại để cho ta xem chứ? Ta nghĩ nửa ngày nghĩ ra, kể cho Kim bá bá chuyện cậu ta chạy, Kim bá bá rất tức giận, lại phạt cậu ta đứng ngày, ai bảo lần trước cậu ta chuyện ta ngồi ở cửa học đường cho cha ta biết cơ?


      Tiên sinh này gọi "đáp lễ", ngươi xem, ta học cũng tệ lắm phải !


      Từ đó về sau, quan hệ giữa ta và Kim Nguyên Bảo liền xảy ra biến hóa thần kỳ, mỗi lần nhìn thấy ta, số lần cậu ta đỏ mặt càng ngày càng nhiều, sau đó dứt khoát nhìn thấy ta liền quay đầu, liền nhìn cũng dám đến nhìn ta.


      Cuối cùng, giữa ta, Kim Nguyên Bảo và chó tạo thành vòng tuần hoàn kỳ quái: ta sợ chó, chó sợ Kim Nguyên Bảo, Kim Nguyên Bảo sợ ta. Còn đến cùng là chó lợi hại hay là ta lợi hại, ta nghĩ ra, thể làm gì khác hơn là việc này cho mẹ ta.


      Ta vừa xong, mẹ ta liền cười, còn cười đến mức khiến cha ta cũng từ trong phòng ra ngoài. Hai người cắn lỗ tai lát, cha ta cũng bắt đầu cười, vẫn cười vẫn cười, cười đến mức để ý ta.


      Ta tức giận tới mức dậm chân: "Cha mẹ, hai người cười gì vậy? cho cười nữa!"


      Mẹ ta lúc này mới ngưng cười, thở gấp : "Tốt lắm tốt lắm, cha mẹ cười, con Kim bá bá của con, ngày mai nhà bọn họ tới nhà chúng ta ăn cơm, nhớ gọi Kim Nguyên Bảo cũng cùng nha."


      "Làm gì mà gọi tên kia tới dùng cơm chứ? Cậu ta sợ đến vài ngày để ý đến con rồi !" đến Kim Nguyên Bảo ta liền giận.


      Mẹ ta vừa cười, che miệng : "Mẹ đây phải là muốn nhìn chút Kim Nguyên Bảo là sợ ngươi thế nào sao? Con gọi cậu ta đến, cho mẹ nhìn chút chứ sao."


      Trời ạ, ta cảm thấy mẹ ta đúng là phải nhàm chán bình thường, chuyện như vậy có gì mà nhìn, biết ban đầu cha ta làm thế nào mà nhìn trúng bà?


      Mặc dù ta cảm thấy được mẹ ta rất nhàm chán, nhưng là nếu bà lên tiếng, là khẳng định phải mời nhà Kim bá bá. Cũng may Kim bá bá tương đối sảng khoái, hai lời nên đồng ý tới, đến buổi tối ngày thứ hai, mẹ ta chuẩn bị bàn thức ăn ngon chiêu đãi bọn họ, dĩ nhiên Kim Nguyên Bảo cũng tới.


      Cậu ta vừa bước vào cửa nhìn thấy ta, mặt liền hồng, núp ở sau lưng mẹ để cho ta đến gần, giống như người ta có cái gì bẩn thỉu dính vào người cậu ta.


      Tiểu tử này vẫn chưa xong phải ? Ta rất tức giận, liền qua bắt cậu ta, ta túm cậu ta, cậu ta bỏ chạy. Lần này ta học thông minh, mặc dù ta chạy nổi cậu ta, nhưng mà ta lại cũng là có đầu óc, ta nghĩ biện pháp đem cậu ta bức vào hậu viện, sau đó nhanh chóng đóng cửa hậu viện lại.


      Hắc hắc, xem tiểu tử ngươi còn chạy trốn được đâu?


      Vạn vạn ngờ, được xưng là bản lĩnh nhất Bạch Vấn trấn, đánh nhau đuổi theo chó cũng chưa bao giờ thua- Kim Nguyên Bảo, lại bị ta đuổi đến. . . . . . Nhảy! Tường! Rồi !


      Ngày đó, ta hiểu cái đạo lý, chẳng những chó nóng nảy nhảy tường, người nóng nảy cũng là nhảy tường.


      Chuyện này khiến cho cha mẹ ta cùng cha mẹ của cậu ta cười lâu, về sau bọn họ vừa gặp mặt về việc giữa ta và cậu ta, còn đặc biệt vui vẻ, ta liền , ràng là cậu ta bị ta ép nhảy tường, tại sao đến cuối cùng muốn ngay cả ta cũng bị cười? Người lớn chính là đạo lý!


      Kim Nguyên Bảo tránh né ta rất lâu, ta là nhàm chán, thể làm gì khác hơn là lại tìm Tô Mộ Bạch chuyện.


      Những ngày này, lão quản gia có ở đây, tâm tình Tô Mộ Bạch hình như có điều chuyển biến tốt, cùng ta rất nhiều chuyện xưa cho tới bây giờ ta cũng chưa có nghe qua. Cậu ta cho ta biết, ở địa phương cách trấn này rất xa, có nơi gọi là kinh thành,ddlqđ đó là tòa thành rất lớn, người trong thành nhiều đếm được, bán rất nhiều rất nhiều đồ ly kỳ cổ quái, còn có rất nhiều đồ ta chưa bao giờ ăn.


      Vừa đến ăn, nước miếng của ta rơi xuống, kịp chờ đợi hỏi cậu ta: "Đồ ăn ngon trong kinh thành, ngươi đều ăn rồi ư, ăn ngon ?"


      Cậu ấy nhìn ta, cười gật đầu.


      "Ta hiểu, nếu kinh thành đồ ăn ngon như thế, vậy ngươi tới chỗ này làm gì chứ?" Ngươi ngu à! Ba chữ cuối cùng này, ta dám ra.


      Ta vừa xong, nụ cười mặt Tô Mộ Bạch liền biến mất, rất lâu có trả lời ta.


      "Ngươi làm sao vậy?" Ta hỏi.


      Cậu ta lắc đầu cái: " có gì, chỉ là muốn nghĩ đến mấy chuyện vui."


      "Bởi vì ở kinh thành ở vui, cho nên nhớ đến sao?"


      Cậu ta gật đầu cái.


      "Ở kinh thành có đồ ăn ngon, tại sao ngươi lại vui chứ?"


      "Ngươi hiểu đâu." Cậu ta thở dài, chợt đưa bàn tay tới đầu ta, ta nhất thời có phòng bị, cái trán bị tay cậu ta chạm vào, chỉ cảm thấy lạnh lạnh, lạnh quả giống người sống, lòng ta cả kinh, a cái kêu lên nho .


      Tay của cậu ta nhanh như tia chớp rụt trở về, cơ hồ là đồng thời, lão quản gia mở cửa vọt vào, tiếng nào xem ta, ánh mắt quả giống như muốn giết người, sợ đến mức làm người ta cứng lại.


      "Lão Dư, ngươi xuống." Tô Mộ Bạch xong, lại quay mặt sang ta, cười cười, "Tiểu Bắc, ta có chút mệt mỏi, hôm nay ngươi trở về trước được ? Ngày mai ta lại kể chuyện xưa cho ngươi."


      "Được rồi. . . . . ." Ta tình nguyện đứng lên, trừng mắt với lão quản gia hung dữ.


      Hung cái gì mà hung, bản mỹ nữ có thể tới bồi thiếu gia nhà các ngươi chuyện liền là rất tồi rồi, ngươi trừng ta...ta trừng lại ngươi! Ta trừng trừng trừng, ta trừng chết ngươi!


      Rời khỏi nhà Tô Mộ Bạch, bất tri bất giác sắc trời tối, các nhà đều đóng cửa ăn cơm, vốn là trong trấn cũng nhiều người, giờ phút này trở nên vắng ngắt. Vừa nghĩ tới trước khi xuất môn, mẹ từng dặn dò ta về nhà sớm, ta liền khỏi bước nhanh hơn. lúc này, đầu phố chợt truyền tới thanh quen thuộc.


      "Sở Tiểu Bắc!"


      Ngay sau đó, ta thấy được phía trước có bóng đen chạy tới phía ta, trời rất tối, y phục màu đen người càng tối hơn, cho đến khi người đó chạy đến trước mặt ta, ta mới nhận ra đó là Kim Nguyên Bảo.


      "Kim. . . . . ." Lời của ta còn chưa ra miệng, cậu ta chợt bước nhanh về phía trước, chợt ôm ta.


      khắc kia, sợ ngây người, còn tưởng rằng mình nằm mơ, động cũng dám động.


      Qua lâu, lâu. . . . . .


      Ta là bị cậu ta ôm thở nổi, lúc này mới nhịn được quát to lên: "Kim Nguyên Bảo, ngươi có bệnh à! Ta muốn chết ngạt, ngươi mau buông tay ra! Buông tay nhanh chút!"


      Lúc này cậu ta mới buông ta ra, tiếng vang nhìn ta, ta chưa từng thấy tên đầu gỗ này có vẻ mặt khẩn trương giống như giờ phút này, hốc mắt hồng hồng, quả giống như khóc.


      "Sao. . . . . . Sao thế, ba ngươi lại phạt ngươi đứng hả ?" Ta cẩn thận từng li từng tí hỏi.


      "Sở Tiểu Bắc, ngươi ngu ngốc sao?" Cậu ta hung hăng trợn mắt nhìn ta cái, đợi ta phản kích, bỗng nhiên lại ôm lấy ta.


      Ta hoàn toàn ngu, tiểu tử thúi này ăn nhầm thuốc đó chứ?


      "Từ nay về sau, nếu ngươi dám trốn khỏi tầm mắt của ta, ngươi nhất định chết!" Đây là câu sau cùng ngày đó Kim Nguyên Bảo với ta, từ đầu đến cuối ta đều biết cậu ta rốt cuộc là có ý gì, cho đến khi về đến nhà, nhìn đến chổi lông gà mẹ ta cầm trong tay, ta mới biết chuyện cũng có đơn giản như ta nghĩ.


      ra là buổi trưa hôm đó, cây cầu ở trấn bị xập, có người nhìn thấy bé dáng giống ta rơi xuống sông, bị nước trôi , tất cả mọi người tìm ta cả buổi chiều, bao gồm cả Kim Nguyên Bảo.


      Ta cảm thấy được ta lần này làm sai, nếu phải là bởi vì ta tìm Tô Mộ Bạch, với người trong nhà, chuyện cũng thành như vậy. Cho nên, khi ta nhìn thấy mẹ ta giơ cao chổi lông gà, lần đầu tiên ta có chạy.


      Làm việc gì sai phải trả giá đắt —— đây là Phu Tử dạy.


      Ngày ấy, mẹ ta đánh ta so với bất kỳ lần nào trong quá khứ đều nặng hơn, đều hung ác. Rốt cuộc ta hiểu tại sao cữu cữu đậu phụ , mẹ ta có thể dùng chổi lông gà cứu cậu ta từ trong tay bọn lưu manh, ra là mẹ ta con cọp mẹ.


      Chỉ là so sánh với ta, Kim Nguyên Bảo thảm hại hơn chút, mặc dù chuyện này có liên quan gì đến cậu ta, nhưng lúc mẹ ta đánh ta, cậu ta thế nhưng lại vẫn ngăn ở trước mặt của ta, giúp ta chặn lại hơn phân nửa chổi lông gà.


      Nhìn cậu ta nghĩa khí như vậy, ta quyết định hề cùng cậu ta so đo nữa, ra tiểu tử này cũng chính là miệng thúi chút, đối với ta vẫn đủ có tình có nghĩa,ddlqđ Đầu To làm người phải giảng nghĩa khí, nếu Kim Nguyên Bảo cũng có nghĩa khí như vậy rồi, ta đương nhiên cũng thể mọn tức giận, đúng ?
      Last edited: 27/2/16
      duyenktn1, HoaithaoA fang thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 3
      Editor: Serena Nguyen





      Sau khi giảng hòa cùng Kim Nguyên Bảo, ta liền chuyện tình về Tô Mộ Bạch với cậu ta, ngờ cậu ta biết rồi mặt liền tối lại, còn về sau ta phải theo cậu ta, cho tìm Tô Mộ Bạch nữa.


      Ta , ta đường đường là Sở Tiểu Bắc của Bạch Vân trấn, sao có thể theo mông người khác đây?


      Kết quả đổi thành cậu ta theo sau mông ta.


      Cứ như vậy, ta thay Đầu To, trở thành Tiểu Bá Vương mới nhận chức của trấn Bạch Vân. Bởi vì phía sau ta có Kim Nguyên Bảo theo, mà phía sau Kim Nguyên Bảo có Đầu To theo, tại con chó kia của Tiền Đa Đa thấy ta đều bắt đầu run run, khí thế!


      câu , ra làm Tiểu Bá Vương là việc rất mệt mỏi, có danh tiếng liền nhất định phải thu tiểu đệ, thu tiểu đệ phải bảo bọc bọn họ, ngộ nhỡ nổi lên cái gì xung đột giải, điều quyết được còn phải trấn áp.


      Làm Tiểu Bá Vương quả so với làm Hoàng đế còn mệt hơn!


      Quên , khi đó ta biết Hoàng đế là làm gì rồi. Vì vậy ta liền trả lại vị trí Tiểu Bá Vương cho Đầu To, mình lui khỏi vị trí, quản lý trong bóng tối, buông rèm chấp chính có thể có tiếng mạnh hơn nhiều so với Hoàng đế tại bên ngoài thét!


      Sau khi làm người quản lý, ta cần hôn Đầu To, cái gì Đầu To cũng đều nghe ta. Ta bảo cậu ta hái tổ ong vò vẽ, ném vào những nữ nhân cả ngày quấn lấy cha ta, chỉnh các nàng oa oa kêu, rất sảng khoái.


      Ai bảo họ quấn lấy cha ta? Quấn cha ta đồng nghĩa với khi dễ mẹ ta, nếu họ khi dễ mẹ ta đồng nghĩa với khi dễ ta, người khi dễ ta, ta có thể khi dễ họ đến chết.


      Sau đó ta nghe cha ta oán trách với mẹ ta, mình lớn tuổi có sức quyến rũ rồi, trước kia đường những nữ nhân kia như con ruồi thấy mật tựa dính vào, tại mỗi thấy ông đều như thấy ôn thần.


      Tâm tình cha ta tốt, mẹ ta lại cùng ông kề tai , cắn xong rồi lỗ tai còn cắn miệng , sau đó cha ta liền ôm mẹ ta lên lầu, rồi mẹ ta liền lại bắt đầu dùng thanh kỳ quái gọi tên cha ta, còn có chỉ gọi chữ.


      Ta thề, đây là ta trong lúc vô tình nghe được, phải nghe lén!


      Trải qua cha ta nhắc nhở như vậy, ta cũng nhớ tới trước kia luôn có bầy đứa nhà quê mỗi ngày vây quanh ta, đuổi đều đuổi . Nhưng kể từ khi Kim Nguyên Bảo theo ta, bọn họ thấy ta cũng giống như là thấy ôn thần vậy, hơn nữa hơn ddlqd phân nửa đều là mặt tím tím xanh xanh khối lại khối, cũng biết tại sao. Vì chuyện này ta buồn bực lâu, cảm giác mình có đẹp như trước kia.


      Khắc sâu cảm nhận của cha ta, ta liền bảo Đầu To ném tổ ong nữa, nhưng những nữ nhân kia thấy cha ta vẫn tránh như thường, ta cảm thấy xin lỗi cha ta, liền quyết định đền bù chút.


      Muốn đền bù cha ta rất dễ dàng, chỉ cần thời điểm ông có ở đây bảo vệ tốt mẹ ta là được, cho nên ta liền hạ thuốc tiêu chảy ở trong rượu cho những xú nam nhân dám ăn đậu hũ mẹ ta. Thuốc tiêu chảy là Đầu To trộm từ chỗ cha , cha Đầu To là đại phu tốt nhất trấn, thuốc tiêu chảy ông ta đặc chế gọi "tả thiên tả", năm lượng bạc mới được bình .


      đúng là "giá rẻ có đồ tốt, đồ tốt có giá rẻ", "tả thiên tả" này bán đắt như vậy là có đạo lý của nó, đặt ở trong rượu vô sắc vô vị, ta mới cho Tiền viên ngoại dùng nửa bình, cậu ta liền ngoài suốt ba ngày ba đêm, ngoài tím cả ruột, lục phủ ngũ tạng cũng sắp ra, nằm ở giường hừ hừ.


      Đáng đời! Ai bảo ngươi khi dễ mẹ ta, khi dễ mẹ ta đồng nghĩa với khi dễ ta, nếu ai khi dễ ta...ta có thể khi dễ bọn họ đến chết!


      Sau đó Đầu To len lén cho ta biết, "tả thiên tả" này lọ pha với lượng nước gấp mười lần, là đáng tiếc, sớm biết đổ nhiều như vậy, chỉ là lần đầu tiên đổ thuốc tiêu chảy xác thực có kinh nghiệm gì, sau này ta nhất định phải thực tế hơn, thể lãng phí thuốc tiêu chảy đắt như vậy.


      Sau kiện thuốc tiêu chảy, Tiền viên ngoại quả nhiên cũng dám tới khách sạn ăn đậu hủ của mẹ ta nữa, thấy mẹ ta run cầm cập như con chó què chân nhà bọn họ thấy Kim Nguyên Bảo.


      Chờ cha ta trở lại, ta kể công với ông, cha ta mắt cười con ngươi đều híp lại, thẳng khen ta thông minh lanh lợi, còn cấp cho bọn huynh đệ Vô Đạo đường mỗi người phát chai, có thể mang ra thi hành công vụ.


      Vì quan sát hiệu quả thuốc tiêu chảy này, cha ta còn cố ý lấy nửa bình "Tả thiên tả" còn lại của ta, sau đó, mọi người trong khách sạn trở thành vật thí nghiệm cha ta, "Tả thiên tả" này hiệu quả thực là tồi!


      Đuổi những con ruồi vây quanh cha ta cùng mẹ ta , cuộc sống của ta nhưng rảnh rỗi hơn nhiều. Nhưng rảnh rỗi ta liền lại nhịn được tìm chút chuyện gì làm chút, vì vậy ta lôi kéo Kim Nguyên Bảo nghe Tô Mộ Bạch kể chuyện xưa. Ban đầu Kim Nguyên Bảo chịu, ta dù rống hay lừa cậu ta đều động tâm, gấp đến độ ta liền muốn hôn cậu ta.


      Đầu To hôn chút liền chịu cắt đuôi sam Tiền Đa Đa, Kim Nguyên Bảo tính khí bướng bỉnh nữa, ba cái là đủ chứ? Kết quả khác xa dự đoán của ta, ta còn chưa có đụng phải mặt của cậu ta, Kim Nguyên Bảo liền đỏ mặt đồng ý cùng với ta tìm Tô Mộ Bạch chơi, mặt hồng như lưỡi dao đốt đỏ ở cửa hàng rèn đầu hẻm.


      Ta kéo tay Kim Nguyên Bảo vào ngõ hẻm lần trước bị chó đuổi kia, ta nghĩ nhất định là cậu ta sốt rồi, nếu làm sao tay cũng nóng như vậy được? Chúng ta vừa muốn ddlqd đẩy cửa vào, nghe hồi thanh ném đồ vật, ta lôi kéo Kim Nguyên Bảo nhìn lén qua khe cửa, thấy Tô Mộ Bạch phát giận với người làm bên cạnh, giơ những sách kia cao lên sau đó nặng nề vứt.


      Vẻ mặt của cậu ta trở nên rất khủng bố, giọng cũng biến thành rất đáng sợ, người làm co ro ở bên cạnh cậu ta, câu cũng dám . Ta bị dọa đến lôi kéo tay Kim Nguyên Bảo đường chạy ra khỏi ngõ hẻm.


      "Người kia rất nguy hiểm, về sau đừng tìm cậu ta nữa, biết ?" Kim Nguyên Bảo lôi kéo ta .


      Đây phải là nhảm, cảnh tượng vừa rồi, ta bị dọa đến cũng dám , nào còn dám trêu chọc cậu ta nữa? Bộ dạng xinh xắn lại thể coi như cơm ăn, dĩ nhiên bản thân ta là ngoại lệ.


      Từ đó về sau mỗi lần ta ngang qua nơi đó liền tự động tránh ra ba trượng, sau nữa này tòa nhà chợt nổi lên cuộc hỏa hoạn, chờ mọi người dập tắt lửa, cả tòa nhà cũng đốt hết. Kim bá bá mang theo bộ khoái trong trấn dọn dẹp trường, phát mấy cỗ thi thể cháy, chỉ là người nào là của trẻ con. Ta nghĩ Tô Mộ Bạch nhất định là bị lão quản gia dung mạo rất nghiêm túc đó mang , ta từng cẩn thận gặp qua công phu đùa bỡn của lão quản gia kia, nháy mắt cái người liền thấy bóng.


      Có lẽ, ông ta mang Tô Mộ Bạch Kinh Thành, có chỗ tốt chơi, ăn ngon, ta hi vọng chân Tô Mộ Bạch có thể tốt hơ, chỉ có như vậy cậu ta có thể sống được càng vui vẻ hơn.


      Nhưng là, Kinh Thành sao cơ chứ? Ta cảm thấy địa phương tốt hơn nữa cũng bằng trấn Bạch Vân được, mẹ ta là nữ nhân đẹp mắt nhất trấn Bạch Vân, cha ta là nam nhân đẹp mắt nhất trấn Bạch Vân. Mà ta càng cần phải rồi, cả Tiểu Bá Vương trấn Bạch Vân đều là ta quản lý, vậy thoải mái hơn so với làm Hoàng đế sao?
      Last edited: 27/2/16
      duyenktn1 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 4
      Editor : Serena Nguyen


      Ta thường hỏi cha ta, Vô Đạo đường rốt cuộc là làm gì, cha ta cho ta biết, đó là bắt người xấu.


      Người xấu, ta đương nhiên biết, cả nhà Tiền viên ngoại bọn họ đều là người xấu, bao gồm con chó kia nhà bọn họ, tất cả đều xấu xa đến tận xương rồi, chỉ biết khi dễ người khác.


      Cho nên ta liền hỏi cha ta, tại sao ông bắt Tiền viên ngoại? Mà cha ta lại cười với ta, ông vuốt đầu ta cho ta biết, "So với người xấu chân chính, Tiền viên ngoại xách dép cũng được cho bọn chúng."


      Kỳ quái, rốt cuộc muốn xấu thành cái dạng gì, mà có thể so với nhà Tiền viên ngoại còn xấu hơn?


      Sau đó có lần, mẹ ta mang ta gặp Kỷ phụ thân, ta thấy mẹ ta len lén lau nước mắt, liền hỏi cha ta, mẹ ta sao vậy? Cha ta cho ta biết, Kỷ phụ thân của ta chính là bị người xấu làm hại chỉ có thể nằm ở trong đống đất ra được.


      Ta biết rồi đặc biệt tức giận, ra là người xấu là như vậy, trách được cha ta Tiền viên ngoại đủ xấu. Vì vậy ta quyết định, về sau trưởng thành muốn giống cha ta, bắt cái hết bọn người xấu kia lại, để cho bọn họ xuất hại người.


      Nghe lời của ta xong, cha ta cười, ông vuốt đầu của ta : "Đứa ngốc, đánh đánh giết giết nhìn hay."


      Khó coi? được! Tuyệt đối được! Vì vậy ta liền hỏi cha ta: "Phụ thân, như thế nào mới có thể vừa bắt người xấu, mà lại đẹp mặt?"


      "Bé ngốc, cái này còn đơn giản." Cha ta nhàng bắn hạ trán của ta, cười híp mắt : "Chỉ cần giống như mẹ ngươi, gả tướng công có thể bắt người xấu là được rồi."


      Ta chợt hiểu hiểu ra.


      Cái này phải là giống ta thâu tóm sau màn? Cha ta nhìn xa trộng rộng! Ta quyết định, ta muốn gả cho người giống cha ta, nam nhân có thể bắt người xấu, như vậy mỗi ngày ta liền xinh đẹp sai bảo ta bắt người xấu.


      Nhưng là, rốt cuộc tuýp đàn ông như thế nào có thể bắt người xấu đây? Ta hỏi cha ta, cha ta để ý tới ta, cười ha hả chạy luyên thuyên cùng mẹ ta, sau đó hai người liền cười ta, cười đến ta đều ngượng ngùng hỏi bọn họ.


      Hừ! cho ta liền thôi, ta có thể hỏi người khác.


      Vì vậy ta hỏi Đầu To, nhưng kia tiểu tử biết xấu hổ, run thân thịt béo, hả hê có thể bắt người xấu.


      Ta nhổ vào! ta như vậy còn bắt người xấu được sao, đến chó nhà Tiền Đa Đa cũng chạy nổi, ddlqd cũng soi mặt vào trong nước tiểu mà xem hình dạng của mình! Ta tức giận liền uy hiếp ta, nếu lại , tìm Kim Nguyên Bảo đánh .


      ta vừa nghe sợ đến cặp chân cũng run run, mau cho ta biết: "Võ Lâm Minh Chủ Minh Chủ có thể bắt người xấu, "


      "Võ Lâm Minh Chủ là vật gì?" Có thể bắt người xấu, có thể làm tướng công?


      "Ngươi đây cũng hiểu!" Đầu To khinh bỉ nhìn ta cái, tỏ vẻ thần bí cho ta biết, "Võ Lâm Minh Chủ chính là Minh Chủ Võ Lâm!"


      Choáng nha! Ngươi cho ta kẻ ngu à? Chờ ta vừa ta liền tìm Kim Nguyên Bảo tố cáo ta, từ đó về sau ta cũng dám xem thường ta nữa.


      Chờ Kim Nguyên Bảo đánh cho Đầu To lăn vòng trốn trở về nhà, ta liền hỏi cậu ta Võ Lâm Minh Chủ rốt cuộc là cái gì. Lúc đó cậu ta luyện đao, chuôi kia đao ddlqd là tổ truyền nhà Kim bá bá, mặt đao màu bạc có khắc đôi Kỳ Lân, dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh.


      Chờ ta hỏi xong vấn đề, cậu ta cầm đao sửng sốt hồi lâu, mới , "Võ Lâm Minh Chủ chính là người lớn nhất võ lâm."


      "Vậy võ lâm là cái gì?"


      "Võ lâm chính là nơi có người biết võ công giang hồ, nơi đó có rất nhiều môn phái, đôi khi bọn họ hợp lại cùng nhau tỷ võ, người nào công phu cao người đó liền có thể làm Minh Chủ."


      "Giang hồ là cái gì?"


      "Giang hồ và võ lâm khác biệt lắm."


      "Vậy tại sao gọi giang hồ Minh Chủ?"


      "Sở Tiểu Bắc, ngươi bới móc ta sao?"


      Thôi ! ràng là biết, còn trừng ta, tiểu tử Kim Nguyên Bảo này mọn!


      "Chỉ cần công phu là có thể làm Minh Chủ sao?"


      "Cũng hoàn toàn! Minh Chủ trừ công phu cao còn phải tâm địa tốt, trừ bạo giúp kẻ yếu, có thể thống lĩnh võ lâm quần hùng." Lúc Kim Nguyên Bảo lời này ngẩng đầu nhìn chân trời, hai con ngươi sáng trong suốt.


      Ta nóng nảy, chẳng lẽ cậu ta cũng muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ? được, Võ Lâm Minh Chủ là của Sở Tiểu Bắc ta, ai cũng cho giành! Cho nên ta quyết định bóp chết ý tưởng của loại người nguy hiểm như cậu ta từ trong trứng nước, "Trước tiên , cho ngươi cùng ta giành Võ Lâm Minh Chủ!"


      Kim Nguyên Bảo lấy làm kinh hãi, "Ngươi muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?"


      Ai muốn làm thứ đó? Ta khinh bỉ liếc mắt nhìn Kim Nguyên Bảo, sau đó tuyên bố, "Ta muốn làm nữ nhân của Võ Lâm Minh Chủ!"


      Rầm, đao trong tay Kim Nguyên Bảo thế nhưng rơi mặt đất, ánh đao chiếu vào mắt của ta.


      "Ta cho ngươi làm nữ nhân của Võ Lâm Minh Chủ!" Cậu ta nghiêm mặt .


      Quả nhiên! Cậu ta cũng muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ!


      Ta nổi giận, ta là ai? Sở Tiểu Bắc của trấn Bạch Vân! Kim Nguyên Bảo cái tiểu tử thúi này lại dám cùng Sở Tiểu Bắc ta giành Võ Lâm Minh Chủ! Chán sống hay sao? Cho nên, ta mở miệng trách móc hướng cậu ta thị uy, "Ta chính là phải làm nữ nhân của Võ Lâm Minh Chủ, ta liền làm! Ta liền làm! Xem ngươi làm gì được ta?"


      ngờ Kim Nguyên Bảo thế nhưng sắc mặt trầm xuống, "Sở Tiểu Bắc, ngươi là ngu ngốc!" Sau đó đầu cậu ta cũng quay lại chạy , liền đao đất đều quên nhặt.


      Ta sửng sốt lâu mới lấy lại tinh thần, chợt tỉnh táo lại, cậu ta thế nhưng mắng ta ngu ngốc? Kim Nguyên Bảo lại dám mắng ta ngu ngốc?


      Ngày ấy, tiên sinh dạy câu —— ăn khế trả vàng. Cái này dạy cũng biết, nhất định là , người ta dội ngươi giọt nước, ngươi phải dội người ta cả mặt toàn nước.


      Cho nên ta nhặt đao đất, rẽ vào hai ngõ hẻm đến nhà Kim bá bá, ta : "Lúc Kim Nguyên Bảo cầm đao đào hang rắn, đao bị rơi xuống."


      Vạn vạn ngờ, đêm hôm ấy, Kim bá bá luôn luôn tốt tính thế nhưng cầm roi quất Kim Nguyên Bảo.


      Khi Đầu To cho ta biết chuyện này, ta quả thể tin được đây là thực. Nhưng Đầu To sinh động như , ta tin cũng được."Ta cảm thấy, Kim Bộ Đầu nhất định là hù dọa người, roi của ông khẳng định chỉ như sợi tóc vậy, nếu làm sao Kim Nguyên Bảo có thể kêu cũng có kêu. . . . . . Ai u!"


      đợi Đầu To xong, ta liền hung hăng đạp cậu ta cái, "Ngươi biết cái gì! Nhà Kim Nguyên Bảo chỉ có cây roi, to bằng ngón tay!"


      Ta vừa vội vừa hối hận, hối hận nên bởi vì tức giận nhất thời láo với Kim bá bá, làm hại Kim Nguyên Bảo vô duyên vô cớ bị trận roi, tất cả đều là lỗi của ta. Nghĩ như vậy, ta hơi chạy tới nhà Kim Nguyên Bảo, ba ba gõ cửa.


      Là Kim bá mẫu mở cửa, mắt của nàng hồng hồng, hiển nhiên khóc lâu. Ta chột dạ cho nàng biết, ta là tới tìm Kim Nguyên Bảo, nàng chỉ chỉ phòng của Kim Nguyên Bảo, "Nó bên trong, vào cẩn thận chút, đừng đụng của vết thương của nó."


      Ta chân tay đẩy ra cửa phòng Kim Nguyên Bảo, phòng của cậu ta lớn, chỉ có cái giường, so với cái phòng hai gian của ta sạch hơn nhiều, cả căn phòng tràn đầy mùi thuốc khó ngửi. Ta liếc mắt liền thấy Kim Nguyên Bảo nằm lỳ ở giường, lưng từng vệt xanh tím xen lẫn vết máu, khiến người xem trong lòng run sợ. Kim bá bá xuống tay nặng đến cỡ nào chứ? Ta nghĩ đến ddlqd lúc trước mẹ ta dùng chổi lông gà đánh ta hai cái, ta đều có thể đau khóc, đừng là roi lớn như vậy.


      Đều là lỗi của ta, tất cả đều là ta hại cậu ta, nghĩ như vậy lỗ mũi của ta đau xót, tự chủ khóc lên.


      Tiếng vang kinh động Kim Nguyên Bảo nằm giường, cậu ta quay đầu nhìn lại là ta, vội vàng giùng giằng bò dậy từ giường, ngoài miệng : "Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây! Ta ta ta có mặc y phục. . . . . . A!" Khi chuyện khẽ động vết thương, đau đến cậu ta kêu tiếng, lập tức lại cắn hàm răng chặt.


      Lúc này còn cậy mạnh! Ta lau khóe mắt cái, tới, dễ dàng liền ấn cậu ta xuống, : "Ngươi đừng lộn xộn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống cho ta!"


      Hình như cậu ta còn muốn giãy giụa, bất đắc dĩ thương là quá nặng, cuối cùng thể làm gì khác hơn là theo ý ta, tiếng nào nằm lỳ ở giường, nhìn qua giống như là tức giận.


      Mặc dù rất buồn bực như vậy, nhưng ta hại cậu ta thành ra như vậy, cậu ta tức giận cũng là việc nên làm. Nghĩ được như vậy, ta móc từ hông ra Kim Sang Dược mới trộm được từ chỗ cha Đầu To. Nghe Đầu To , thuốc này là độc môn bí truyền, so "tả thiên tả" còn đắt hơn, mười lượng bạc mới được chai.


      Thuốc quý thế này lại rất khó ngửi, ta nín thở, quệt chút thuốc mỡ bôi lên lưng Kim Nguyên Bảo, vừa mới đụng phải lưng của cậu ta, chỉ thấy cả người cậu ta run lên, chợt hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"


      "Ta có thể làm gì? Đương nhiên là bôi thuốc cho ngươi!" Ta giơ giơ bình trong tay lên. Nếu phải là bởi vì làm sai chuyện, bản tiểu thư mới bớt làm cao bôi thuốc cho ngươi đâu. Hừ!


      "Ta. . . . . . Ta tự mình bôi thôi." Cậu ta chợt lắp bắp, giùng giằng lại muốn đứng lên.


      "Tự cái đầu ngươi!" Ta ấn chặt cậu ta, "Ngươi liên tục nâng cũng đứng dậy nổi, còn tự mình bôi thuốc được à? Ngoan ngoãn nằm cho ta, nếu cẩn thận ta hôn ngươi."


      Lời này linh, Kim Nguyên Bảo lập tức bất động, tùy ta bôi thuốc cho cậu ta.


      Ta thận trọng bôi thuốc vào vết thương của cậu ta, cảm thấy lưng của cậu ta buộc chặt, mặt vẫn chôn ở trong gối nằm, chắc là đau cực kỳ. Nhìn bộ dáng này, lòng của ta lập tức mềm, cảm giác áy náy lần nữa xông lên đầu, giọng hỏi: "Như thế nào? Có phải là đỡ đau rồi hay ?"


      Cậu ta vẫn vùi mặt ở trong gối như cũ, hơi gật hai cái, coi như là đồng ý.


      "Ta biết ngay thuốc của cha Đầu To là thuốc tốt!"


      "Ngươi lại trộm thuốc nhà Trương đại phu?" Cậu ta ngẩng đầu lên, mặt bị gối đầu ngạt thở đến hồng hồng.


      "Ai ta trộm? Là . . . . . Là Đầu To tự nguyện cho ta!" trộm khó nghe nha? Đây chính là Đầu To bị ta đá hai phát xong chủ động cho ta, là tự nguyện!


      "?" Ánh mắt Kim Nguyên Bảo nhìn ta có chút hoài nghi.


      Vì che giấu chột dạ, ta lập tức phóng đại thanh, "Ngươi tin ta? Ta có ý tốt tới bôi thuốc cho ngươi, sao ngươi có thể tin ta chứ? Ngươi tin ta, ta sao có thể bôi thuốc cho ngươi? Ta bôi thuốc cho ngươi làm sao ngươi có thể khỏi được? Ngươi khỏe lại muốn trách ta, ta chính là. . . . . ."


      "Được rồi được rồi, ta tin ngươi được chưa?" Kim Nguyên Bảo thở dài, bất đắc dĩ nhìn ta.


      Hai chúng ta cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn vào ngươi, nhìn lúc lâu, ai cũng lời nào. Trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, ngón tay thoa thuốc của ta lơ lửng giữa trung, thuốc mỡ ngấm vào đầu ngón tay, man mát lành lạnh.


      Qua lúc lâu, ta rốt cuộc cắn môi cái, quay mắt , câu: " xin lỗi. . . . . ." Đây chính là lần đầu tiên Sở Tiểu Bắc ta xin lỗi người ta, vừa mở miệng cảm thấy đặc biệt ngại ngùng, nhưng là lời cũng ra khỏi miệng, ta vẫn là quyết định nhắm mắt tiếp tục. Ta : "Đều là ta tốt, lừa cha ngươi ngươi cầm đao đào hang rắn, mới làm hại ngươi bị cha ngươi. . . . . Chỉ là, nếu là ta biết cha ngươi biết đánh ngươi, ta chắc chắn , ddlqd ta phải cố ý. . . . . ."


      "Thôi." Kim Nguyên Bảo chợt cắt đứt lời ta..., ta ngạc nhiên nhìn lại, mặt của cậu ta đỏ chút, cúi đầu : "Ngươi phải đau lòng, ra ta cũng có lỗi, nên bỏ lại đao tổ truyền. . . . . ."


      Ta hiểu biết cậu ta là an ủi ta, nhưng cậu ta như vậy đổ trách nhiệm đầu mình, ta ngược lại còn áy náy hơn." được, ta muốn cho Kim bá bá, đều là ta sai!"


      Tay, chợt bị kéo lại.


      "Ngươi đừng , nếu cha ta biết là đánh nhầm ta, thể nào cũng áy náy."


      "Nhưng là ta hại ngươi, ta phải bồi thường!" Ta kiên trì.


      "Nếu như ngươi muốn bồi thường ta. . . . . ." Kim Nguyên Bảo trầm mặc hồi, chợt nhìn ta chằm chằm, rất nghiêm túc , "Vậy ngươi cũng đừng tìm Võ Lâm Minh Chủ, được ?"


      Võ Lâm Minh Chủ? Ta sửng sốt hồi lâu mới ràng, ra là tiểu tử này vẫn nhớ mãi quên chính là Võ Lâm Minh Chủ! Xem ra cậu ta là rất muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ. Mặc dù đồ Sở Tiểu Bắc ta muốn chưa từng có được, nhưng là lần này đúng là ta có lỗi với Kim Nguyên Bảo trước, coi ta như bồi thường cậu ta.


      "Được rồi, nếu như ngươi ưa thích Võ Lâm Minh Chủ như vậy, ta liền tặng cho ngươi là được." Ta .


      "Ai ta thích Võ Lâm Minh Chủ hả?" Mặt Kim Nguyên Bảo cũng nhíu lại rồi.


      Ta hiểu nhìn Kim Nguyên Bảo, "Nếu ngươi thích Võ Lâm Minh Chủ, cùng ta tranh giành làm gì?"


      "Ngươi. . . . . ." Kim Nguyên Bảo nín lúc lâu, mới , "Sở Tiểu Bắc, ngươi là đần đến có thuốc chữa!"


      Lại mắng ta đần?


      Ta lại bị cậu ta chọc giận, đối cậu ta tốt cũng biết điều, lại còn mắng ta đần, là quá đáng! Nếu như vậy, ta quyết định thu hồi cam kết, Võ Lâm Minh Chủ ta nhất định phải gả!


      "Kim Nguyên Bảo, ngươi chờ ! Ta nhất định nắm Võ Lâm Minh Chủ trong lòng bàn tay, đến lúc đó xem ngươi còn dám ta đần hay !" xong, ta bỏ lại bình thuốc, từ từ chạy ra khỏi gian phòng.
      Last edited: 27/2/16
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :