1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi - Cẩm Hạ Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi
      Tác giả: Cẩm Hạ Mạt

      Editor: Trang Lyn

      Nguồn raw: qbyqxs

      Độ dài: 916 chương

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Giới thiệu


      phải muốn chúng tôi trả ơn sao? bằng... Tôi lấy thân báo đáp !” Sau đó dùng nụ hôn làm vạn phần hoảng sợ.

      “Xin thiếu gia tự trọng.”

      “Tự trọng? Bổn thiếu gia lớn như thế vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác với tôi như vậy.”

      “A!” bóng dáng xinh đẹp ngã lộn qua vai, thiếu niên dáng dấp như tinh ngã xuống đất bằng tư thế quái dị.

      “An Sơ Hạ, , nhất, định, phải, chết!” Từ đó, đời , hoàn toàn thay đổi...​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Hàn Thất Lục chết tiệt

      Editor: Trang Lyn

      Đôi mắt đẹp như ngọc của An Sơ Hạ từ từ nhắm lại, trong đầu vẫn còn lên nụ cười dịu dàng của mẹ.

      dám tin, người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình cứ như thế mãi mãi rời bỏ .

      “Này! Bây giờ rất đắc ý phải ?” giọng mang theo chút nhiệt độ nào vang lên bên tai, hơi thở ấm áp của làm cho thần kinh trở nên tê dại. Ngay sau đó bàn tay nặng nề đặt lên vai .

      An Sơ Hạ thầm thở dài trong lòng, vị Hàn đại thiếu gia này, hình như cũng quá trẻ con rồi.

      Cảnh tượng vài tiếng trước lại thoáng qua trong đầu ...

      “Thất Lục, sau này Tiểu Sơ Hạ là em con, con phải chăm sóc em tốt đấy.” Mẹ Hàn Thất Lục Khương Viên Viên tay ôm vai An Sơ Hạ, tay chuẩn bị mở cửa phòng Hàn Thất Lục.

      Nghe lời này, thân thể Hàn Thất Lục cứng đờ, từ từ xoay người bắt đầu nhìn từ xuống dưới ân nhân cứu mạng lão đầu nhà bọn họ. Dáng vẻ này mi thanh mục tú*, coi là xinh đẹp nhất, nhưng mà mang lại cho người khác cảm giác bình yên. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia của , giống như hồ nước sạch, chút tạp chất nào.

      *Mi thanh mục tú: Lông mày dài , mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

      Nhưng mà mới bị vẻ ngoài trong sáng của làm mê muội. Nên biết rằng, mẹ ta tốn rất nhiều tâm tư, dùng mạng mình cứu mạng cha . Nghe mẹ ta bị ung thư giai đoạn cuối, là người sắp chết, mưu kế tính toán như thế, chỉ mong con bảo bối được vào cửa nhà họ Hàn?

      Đúng là người phụ nữ nham hiểm!

      ghét nhất, chính là người lòng dạ sâu như thế.

      An Sơ Hạ cũng đánh giá Hàn Thất Lục trước mặt. Nhìn qua biết là dáng vẻ thiếu niên xấu, tay kiêu ngạo đút trong túi quần, tay khác cầm chiếc áo khoác đen vắt vai. Sớm nghe người nhà họ Hàn lớn đều kiêu ngạo độc đoán, lần đầu tiên nhìn thấy đúng là có loại cảm giác chán ghét khó hiểu.

      Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ sống nhờ nhà họ Hàn, thể đối nghịch với con trai duy nhất nhà bọn họ được, chỉ có thể mỉm cười, thân thiện : “Xin chào, em là An Sơ Hạ, sau này mong được chỉ giáo nhiều!”

      “Chán ghét!” Ai ngờ đối phương lại hai từ biết xấu hổ như thế.

      đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, Khương Viên Viên bị chọc tức đến mức thở mạnh. tay chống eo, giống như người phụ nữ chanh chua chỉ vào Hàn Thất Lục: “Nào có người đối xử với em lễ phép như thế? Còn mau xin lỗi cho mẹ!”

      Lúc này, An Sơ Hạ vẫn gì...

      Bản thân muốn trực tiếp qua bóp cổ ta, nhưng mà dì như thế, mà hành động như vậy là đúng.

      sao đâu dì. Có thể hôm nay tâm trạng thiếu gia tốt.” mặt nở nụ cười hơi mất tự nhiên, thấy ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn cũng thân thiện hơn.

      Nhưng mà quan tâm.

      rất xin lỗi Tiểu Sơ Hạ, nhưng con cần gọi nó là thiếu gia, gọi tên hoặc gọi là được rồi.” Khương Viên Viên mỉm cười, vừa quay đầu đổi sang bộ mặt nghiêm khắc : “Con lên tầng trở về phòng suy nghĩ cho mẹ! Tối hôm nay, con cũng cần ăn cơm!”

      Thấy ánh mắt lúc của Hàn Thất Lục tràn đầy tức giận, An Sơ Hạ loại dự cảm chẳng lành.

      Chỉ là, nghĩ ra, hơn mười giờ đêm, cậu ta chạy đến phòng làm gì?

      “Tôi có tên, phải gọi là này.” xoay người lại, cả người mặc chiếc váy trắng viền hoa giống như công chúa xinh đẹp.

      “Nhìn , có mẹ tôi ở đây, dáng vẻ kiêu căng phách lối như thế? Hừ!” Hàn Thất Lục nắm chặt hai vai , ánh mắt giống như muốn phun lửa: “! Rốt cuộc đến nhà tôi có mục đích gì?”

      Mục đích? An Sơ Hạ cười nhạt: “Mẹ tôi vì cha mà chết, mục đích của tôi chính là làm cho cả nhà các người cảm thấy biết ơn tôi, báo đáp tôi! Hiểu chưa?”

      ra trong lòng phải nghĩ như thế.
      Chương 2: Bị mất nụ hôn đầu

      Editor: Trang Lyn

      “Quả nhiên...” Ánh mắt Hàn Thất Lục lạnh lẽo, lực nắm vai càng tăng, để cho kịp nhíu mày lại : “Tiện nhân*, hãy mau cút ra khỏi nhà chúng tôi!”

      *Tiện nhân: câu chửi

      Con cháu nhà giàu đều có giáo dục như ta sao?

      An Sơ Hạ cũng nhịn được nữa, giơ tay lên chuẩn bị cho Hàn Thất Lục cái tát. Đây là vì dân trừ hại thôi? Suy cho cùng, trong cuộc đời còn chưa tát người thế này bao giờ.

      “Hàn Thất Lục, tôi nể mặt chú Hàn và dì Hàn, mới nhẫn nhịn . Nhưng mà, dựa vào cái gì mà mắng tôi là tiện nhân? cho rằng mình rất cao quý sao?”

      Bị An Sơ Hạ hỏi như thế, nhất thời Hàn Thất Lục biết nên trả lời như thế nào. Ngược lại còn bị dọa đến lui về sau bước, tay buông lỏng.

      nghe cho kỹ đây.” An Sơ Hạ tiếp tục : “Tôi đối với tài sản nhà các người gì đó, đều có hứng thú. Tôi chỉ muốn thi trường đại học, thỏa mãn giấc mơ vào đại học của mẹ tôi, cho nên cần mang bộ mặt lạnh lùng đó nhìn tôi.”

      “A...” Hàn Thất Lục lấy lại tinh thần, cười nhạt : “ cho rằng tôi tin lời sao?”

      An Sơ Hạ cũng cười nhạt theo: “Lời tôi , tóm lại là như thế. Còn có tin hay , đó là chuyện của . Khuya rồi, tiễn.”

      Thấy bộ dạng coi thường của An Sơ Hạ, trong lòng Hàn Thất Lục dâng lên ngọn lửa vô danh, lại về phía trước nắm lấy vai lần nữa hét lớn: “ phải muốn chúng tôi trả ơn sao? bằng... Tôi lấy thân báo đáp !”

      đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, cúi người xuống, mang theo ý muốn trả thù hôn lên môi An Sơ Hạ.

      mở to hai mắt, dám tin tất cả những điều này. Nụ hôn đầu quý giá mà cất giữ suốt mười bảy năm, cứ như thế... dâng cho người giải thích được?

      Chờ đến lúc An Sơ Hạ phản ứng lại, Hàn Thất Lục bắt đầu xuôi theo chiếc cổ nhẵn bóng của , lưu lại vết hôn nhàn nhạt. Vốn muốn trả thù , để biết khinh thương phải trả giá đắt thế nào, nhưng mà biết tại sao, lại thể khống chế được bản thân, càng hôn cảm giác càng mãnh liệt...

      An Sơ Hạ dùng hết toàn bộ sức lực đẩy Hàn Thất Lục ra, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: “Hàn thiếu gia, xin tự trọng!”

      “Tự trọng?” Trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Bổn thiếu gia lớn như thế, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác với tôi như vậy.”

      “Cho nên rất tự hào sao?” Ánh mắt càng lạnh nhạt hơn, dừng lại chút, khạc ra chữ: “Cút!”

      “Cút? liền muốn nhìn thấy tôi như thế sao? Ở gần tôi, sau đó làm cho tôi ...” từng bước ép sát.

      An Sơ Hạ tự chủ được khóe miệng hơi run lên, người này, mắc bệnh tự luyến* rất nặng? Cho rằng tự luyến phạm pháp coi trời bằng vung sao?

      *Tự luyến: Là dạng tính cách có liên quan mật thiết đến việc tin rằng bản thân vượt trội, nổi bật hơn người khác và bị ám ảnh bởi chính bản thân mình.

      “Thế nào? Bị nhìn thấu sao?” Hàn Thất Lục đưa tay ra, muốn nắm lấy vai An Sơ Hạ lần nữa, mà lần này trong mắt lóe lên tia sáng, kéo Hàn Thất Lục, dụng chiêu ném qua vai làm ta ngã xuống đất.

      “A——” Hàn Thất Lục ngã xuống đất bằng tư thế quái dị: “An Sơ Hạ! , nhất, định, phải, chết!!!”

      xem thường chớp chớp mắt, học dáng vẻ kiêu ngạo của Hàn Thất Dạ lớn tiếng : “Bổn tiểu thư sợ! Cho nên... Cút!”

      Hàn Thất Lục bò ra khỏi phòng , để lại lời kịch thể thô tục hơn: “ nhớ đó cho tôi!”

      Dạ dạ dạ, nhất định ghi nhớ tốt.

      Đành thở dài, đến cửa, khóa trái lại. Cuộc sống sau này, e rằng dễ chịu... Hơn nữa, lần sau trước khi ngủ nhất định phải nhớ khóa trái cửa phòng lại!
      Lịch post: mỗi ngày chương trừ thứ 6, thứ 7

      Chương 3: Vị hôn thê của Hàn Thất Lục…

      Editor: Trang Lyn

      Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn, ung dung ăn bữa sáng.

      “Sơ Hạ, tối hôm qua có ngủ quen ?” Chủ nhà họ Hàn Hàn Lục Hải ngẩng đầu lên hỏi thăm An Sơ Hạ, cửa cách rất tốt, cho nên chuyện tối hôm qua, bọn họ biết gì cả.

      gật đầu, trong mắt xuất tia thiếu tự nhiên. Trong lòng cảm thấy đau vì chuyện mất nụ hôn đầu mà mình giữ gìn suốt mười bảy năm qua, thấy Hàn Thất Lục mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan xuất .

      thể , lúc yên lặng, khá giống vị hoàng tử.

      Cúi đầu xuống, nhìn nữa, nghiêm túc ăn bữa sáng của mình. người cũng mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, phần được thiết kế khá tốt, trong phạm vi có thể tiếp nhận được. Nhưng mà phần dưới... Mẹ nó*, chiếc váy ngắn đến đáng thương, đoán chừng hơi khom người chút được hấp thụ ánh sáng? Cho nên lúc nhìn thấy bóng người mặc bộ quần áo kia, cứ cảm thấy thể thích ứng nổi.

      *Mẹ nó: là câu chửi tục.

      Suy cho cùng giáo viên học viện Tư Đế Lan đều thuộc dạng giỏi nhất. Đối với , có thể học trường như thế, có thể coi là nhờ tổ tiên tích đức.

      “Mẹ*, sao cũng mặc đồng phục trường chúng tôi?”Mặt Hàn Thất Lục rất vui, còn tưởng hôm sau, cuối cùng cũng có thể cần gặp đáng ghét này, nhưng bây giờ... vận khí đúng là được tốt.

      *Mẹ: đây cũng là lời tục.

      Trước khi Khương Viên Viên chuyện An Sơ Hạ mở miệng trước: “, sau này em chính là học muội* của . Mong chỉ bảo nhiều hơn.”

      *Học muội: Đàn em khóa dưới giới tính nữ.

      xong, còn bày ra nụ cười thân thiện. Giả bộ ngoan ngoãn, là khoản giỏi nhất.

      “Cái đó... Sơ Hạ, tối hôm qua dì và chú Hạ của con quyết định chuyện.” Khương Viên Viên thử mở miệng thăm dò: “Thất Lục, con cũng lắng nghe !”

      Hàn Thất Lục thể làm gì khác là ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, dám chen vào nữa. Bởi vì có Hàn Lục Hải ở đây, thế giới này sợ nhất là cha mình.

      “Là thế này, Sơ Hạ.” Hàn Lục Hải nhận khăn lau miệng từ người giúp việc, chậm chạp nhưng tuyệt đối uy phong nghiêm túc chuyện: “Chú và dì con quyết định để con lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục đến học ở Học viện Tư Đế Lan.”

      “Cái gì?”

      “Cái gì?” Hai giọng đồng thời vang lên từ An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục. Ddều là giọng điệu vô cùng khiếp sợ, nhưng mà trong giọng của Hàn Thất Lục còn kèm theo tức giận.

      cũng biết, lòng dạ này rất sâu!

      “Tiểu Sơ Hạ con đừng gấp. Dì và chú cũng là vì con. Con nghĩ xem, nếu như đột nhiên Thất Lục có em , người bên ngoài bình luận con thế nào? Cho nên, chúng ta liền đổi thân phận con thành con nuôi An Dịch Sơn, lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục để học.” Lúc câu này, Khương Viên Viên rất tủi thân, vẻ mặt kia làm cho An Sơ Hạ đành lòng lời cự tuyệt.

      Giả bộ đáng thương là bản lãnh mới học từ khi mẹ qua đời. Lúc đó vốn nghĩ ở nhờ nhà họ Hàn, nhưng mà người phụ nữ trước mặt lại khóc lớn, : “Tiểu Sơ Hạ nhất định là con chê nhà dì quá rách nát.”

      bồn hoa của nhà họ Hàn có lẽ cũng lớn hớn so với phòng , sao lại thấy rách nát được? Chẳng qua chỉ thích cái cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhưng mà cuối cùng vẫn quấy rầy...

      “Dì, còn cách nào khác sao?” đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi Khương Viên Viên. Trong lòng suy nghĩ, nếu quả có cách khác nên làm thế nào.

      Quả muốn để vuột mất cơ hội được học ở Học viện Tư Đế Lan.


      đừng giả bộ, An Sơ Hạ, đừng tưởng tôi biết trong lòng nghĩ gì!” Chịu nổi vẻ mặt nhìn như ngây thơ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đâp mạnh xuống bàn đứng lên : “Tôi thể làm vị hôn phu của !”
      Chương 4: Hoa si ở Học viện hoàng gia cũng rất phổ biến...

      Editor: Trang lyn

      “Dì, chú. Mặc dù con cũng rất muốn giảm bớt phiền toái cho mọi người, nhưng mà hai người cũng nên nghĩ cho thiếu gia Thất Lục, có thể kiếm thân phận khác để học...”

      cần nữa, chuyện này cứ quyết định như thế , cần quan tâm nó có đồng ý hay .” Hàn Lục Hải trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục, đứng dậy cầm áo vét trong tay người giúp việc.

      “Đúng, cần thương lượng! Bắt dầu từ hôm nay, con và Tiểu Sơ Hạ ngồi chung chiếc xe đến trường học, nếu để mẹ phát con đối xử với con bé tốt... khóa hết tất cả thẻ tín dụng của con!” Khương Viên Viên cũng đứng dậy theo, giúp Hàn Lục Hải sửa lại cà vạt.

      “Con...” Lại dùng chiêu này! Hàn Thất Lục yên lặng lúc lâu chỉ có thể đồng ý. Hung hăng trừng mắt nhìn An Sơ Hạ, xoay người ra ngoài trước.

      Trong lòng An Sơ Hạ thở dài, phát mình mới đến Hàn gia chưa được ngày mà lúc nào cũng than ngắn thở dài. Đúng là khi có được thứ gì đó, đồng thời cũng mất thứ khác phải sao?

      Để được đến Tư Đế Lan, hình như thậm chí còn cần đến cả danh dự. Làm thế này, chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, có đáng giá ?

      còn muốn ngồi ở đó bao lâu nữa? Bổn thiếu gia cũng muốn bị khóa thẻ tín dụng!” Giọng Hàn Thất Lục vang lên ngoài đại sảnh. An Sơ Hạ khẽ cắn răng, vì mẹ, bất luận làm gì cũng cảm thấy đáng giá.

      “Chú dì, con học trước đây.” cúi người chào bọn họ, trong ánh mắt thương của bọn họ chạy ra ngoài.

      Ngồi vào Bentley, thực cảm thấy cuộc sống của người có tiền hình như cũng quá xa hoa rồi.

      “Ở trường, được là quen biết tôi.” Giọng Hàn Thất Lục giống như hồn vang lên.

      Giả vờ biết ta, đây đương nhiên là mong muốn của . Mím môi cái, mỉm cười : “Được.”

      Hàn Thất Lục thấy dáng vẻ nghe lời của càng khó chịu, tiếp tục thêm: “Nhìn thấy tôi, phải cung kính gọi ‘thiếu gia Thất Lục’, có nghe ?”

      “Khụ khụ khụ!” Bỗng nhiên quản gia Hàn ngồi bên cạnh tài xế ho khan: “Thiếu gia, tôi là do phu nhân phái đến là để bảo vệ An tiểu thư.”

      Ý là, cách khác, ông đến để giám sát Hàn Thất Lục.

      “Tôi bóp chết ta?” Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn, nhịn được lại lần nữa: “Nhất định phải gọi tôi là thiếu gia!”

      “Được, thiếu gia Thất Lục.” An Sơ Hạ vẫn giữ nguyên dáng vẻ sợ hãi. Gọi thiếu gia gọi thiếu gia thôi, cũng bị thiếu miếng thịt nào.

      “Hừ!” Hàn Thất Lục quay đầu ra chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa.

      Rất nhanh đến Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, mặc dù trong lòng An Sơ Hạ che giấu háo hức rất tốt, nhưng đến khi nhìn thấy trường học nguy nga tráng lệ như thế vẫn nhịn được mở to hai mắt.

      có kiến thức!” Hàn Thất Lục lạnh lùng nhìn cái, bước xuống xe trước.

      Vừa mới xuống xe, đoàn nữ sinh mặc đồng phục Học viện Tư Đế Lan vây xung quanh.

      “Hôm nay thiếu gia Thất Lục cũng rất đẹp trai.”

      “Thiếu gia Thất Lục, lúc nào cùng chúng em đến KTV chơi?”

      “Thiếu gia Thất Lục, ăn sáng chưa?”

      Mấy chuyện hoa si này nghe vào tai An Sơ Hạ, chỉ cảm thấy rất ngớ ngẩn. Hóa ra hoa si ở Học viện hoàng gia cũng phổ biến như thế. Có lẽ do các ấy biết thói hư tật xấu của Hàn Thất Lục.
      lúc bị nữ sinh vây quanh bỗng nhiên trong đầu Hàn Thất Lục nảy ra ý, hơi nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị.

      “Tôi giới thiệu người cho mọi người!” đẩy mấy nữ sinh phía trước ra, đến cửa bên kia của chiếc Bentley, trước ánh mắt sáng rực của mọi người mở cửa xe ra, để ý đến vẻ mặt của An Sơ Hạ khi bị kéo ra khỏi xe.

      ta là ai?” Ánh mắt nham hiểm của các nữ sinh nhìn chằm chằm vào An Sơ Hạ.

      muốn làm gì?” giọng hỏi Hàn Thất Lục. phải là giả vờ biết sao? Vậy bây giờ ta lại định làm gì đây?

      Hàn Thất Lục trả lời, chỉ cầm tay của giơ lên cao : “ ấy chính là người giúp việc của tôi An Sơ hạ, mọi người có chuyện gì đều có thể đến làm phiền ấy, hoàn toàn cần khách khí!”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Trở thành người giúp việc

      Editor: Trang Lyn

      An Sơ Hạ giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục. Ai ngờ lại nhìn với ánh mắt vui vẻ, ràng cố ý muốn chỉnh mà.

      Ngây thơ!

      Chỉ hơi ngẩn người chút, An Sơ Hạ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tươi cười nhìn mọi người: “Hy vọng có thể trở thành bạn tốt của mọi người, có chuyện gì đều có thể đến tìm tôi giúp đỡ. Nhưng mà, nó phải nằm trong khả năng của tôi.”

      Mấy nữ sinh nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng vây xung quanh An Sơ Hạ hỏi han linh tinh. Phải biết rằng, muốn trở thành người phụ nữ của thiếu gia Thất Lục nữ giúp việc này chính là con đường tắt.

      Hàn Thất Lục thấy thế, cắn chặt răng, vô cùng khó chịu vào Học viện Tư Đế Lan.

      “Chờ chút!” Quản gia Hàn đẩy mấy nữ sinh ra, kéo An Sơ Hạ ra khỏi đám người đó giọng : “An tiểu thư, ràng là thiếu phu nhân tương lai của Hàn gia, sao lại trở thành người giúp việc được? Nếu như để cho phu nhân và lão gia biết, tôi biết chết như thế nào?”

      An Sơ Hạ nhún vai cái, vỗ vai quản gia Hàn : “Ông , sao phu nhân và lão gia biết được? Dù sao thiếu gia cảm thấy chơi như thế rất vui, cứ theo ý của cậu ấy . Hơn nữa... Tôi ở Hàn gia cũng làm gì, nếu như cậu ấy cảm thấy vui, cũng coi như tôi có chút cống hiến. Ông đúng ?”

      Nhìn vẻ mặt thoải mái của An Sơ Hạ, quản gia Hàn lắc đầu: “Được rồi, nếu cũng như thế... Tôi đợi ở phòng làm việc của hiệu trưởng, trước tiên cùng tôi đến phòng hiệu trưởng . Nếu như bọn họ bảo làm gì, có thể đến phòng hiệu trưởng bảo tôi làm.”

      An Sơ Hạ gật đầu, nhưng mà trong làm thề nhất định tìm quản gia Hàn giúp đỡ. Từ làm rất nhiều việc để kiếm sống, làm chút chuyện của người giúp việc này chắc là khó. Hơn nữa, hình như mấy kia còn rất thân thiện với . Chắc làm khó đâu.

      vào Học viện Tư Đế Lan, mới sâu sắc hiểu được cái gì gọi là “Học viện hoàng gia”. Tất cả tòa nhà đều thiết kế theo phong cách châu Âu, nhìn qua thấy phong cách giống nhau nhưng nhìn kỹ lại thấy giống. Như tòa nhà này mái nhọn, nhưng tòa nhà bên cạnh lại mái tròn. Mà làm cho càng kinh ngạc hơn chính là, nóc tòa nhà màu trắng ở giữa, lại có chiếc chuông cổ rất lớn.

      Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, đàn bồ câu màu trắng bay ra khỏi nóc tòa nhà hướng về phía bầu trời xanh thẳm.

      ... đến thiên đường sao?

      “Cái đó... An tiểu thư.” Quản gia Hàn nhìn thấy vẻ mặt say mê của An Sơ Hạ rất đành lòng quấy rầy, nhưng mà nếu đến phòng hiệu trưởng muộn mất.

      “Dạ!” lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn quản gia Hàn cười: “Xin lỗi, tại nơi này quá đẹp.”

      Có thể vào đây học, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy mình nằm mơ.

      “Ha ha, theo tôi đến bên này.” Quản gia Hàn trước dẫn đường, lâu sau đến tòa nhà riêng biệt.

      “Đây là An tiểu thư?” Vừa vào cửa, người đàn ông trung niên ân cần tiến lên tiếp đón: “Quả nhiên người cũng như tên, An Sơ Hạ, An Sơ Hạ, cho người khác cảm giác giống như phong cảnh đầu hè bình yên, xinh đẹp.”

      “Thầy quá khen rồi.” Được hiệu trưởng khen, có chút lúng túng.

      “Hiệu trưởng, hay là bắt đầu vào vấn đề chính .” Quản gia Hàn ở bên cạnh nhắc nhở.

      Hiệu trưởng vỗ cái vào đầu : “Đúng đúng! Vấn đề chính! Ông xem tôi đúng là ông già hồ đồ rồi. Tôi cho người sắp xếp là lớp A tốt nhất, khí học tập ở lớp này rất tốt. Bây giờ tôi liền đưa hai người ... Quản gia Hàn, ông ở phòng hiệu trưởng chờ tôi mọt chút, có số thủ tục vẫn chưa làm xong.”

      Quản gia Hàn gật đầu: “Tôi cũng có ý đó. Thế An tiểu thư xin nhờ ông.”

      “Đâu có đâu có...” Hai người đều khách sáo lẫn nhau hồi, cuối cùng hiệu trưởng cũng dẫn An Sơ Hạ đến lớp A trong truyền thuyết có “ khí học tập rất tốt”.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Khách mời mà đến

      Editor: Trang Lyn

      Cách cách cửa, nghe thấy thanh ĩ bên trong.

      tò mò vào trước hiệu trưởng để nhìn, đúng lúc đó chiếc máy bay giấy bay đến trước mặt , đâm vào mũi sau đó rơi xuống đất.

      Tiếp tục vào bên trong, nhìn thấy lớp hơn ba mươi học sinh, nhưng hầu như người nào nghe giáo viên giảng bài. Trang điểm, sơn móng tay, ngủ, chuyện, chơi game điện thoại. Thậm chí, còn ghép bàn vào chỗ chơi đấu địa chủ*!

      *Đấu địa chủ: Là dạng chơi bài.

      Mẹ nó, đây chính là lớp học có khí học tập rất tốt trong truyền thuyết sao? dựa vào*, có cần chơi như thế ?

      * dựa vào: thể tâm trạng xấu khi gặp những điều hài lòng.

      Dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hiệu trưởng, thấy ông che mũi tỏ vẻ lúng túng. đến gõ cửa. Hiệu trưởng xuất vẫn có lực uy hiếp nhất định, ít nhất mấy người đánh bài cũng dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn giấu hết bài vào ngăn bàn.

      "Hiệu trưởng thầy đến có chuyện gì ?" Giáo viên chủ nhiệm lớp rời khỏi bục giảng đến cửa.

      "Đây là học sinh mà hôm qua tôi với thầy An Sơ Hạ." Hiệu trưởng quay ra nhìn An Sơ Hạ sau đó tiếp tục : "Mong thầy chiếu cố nhiều."

      "Đó là điều đương nhiên." Chủ nhiệm lớp cười lại quan sát An Sơ Hạ chút rồi : "Chào mừng em đến lớp A của chúng tôi."

      An Sơ Hạ gật đầu : "Cảm ơn thầy, em cố gắng tốt."

      "Thế thầy giúp em ấy sắp xếp chút, tôi còn chút việc phải về phòng hiệu trưởng xử lý." Hiệu trưởng nhìn An Sơ Hạ gật đầu cái, quay người trở về phòng hiệu trưởng.

      Hiệu trưởng vừa rời , trong phòng học lập tức lại xôn xao.

      Nguyên nhân gây lên xôn xao, chính là việc An Sơ Hạ bỗng nhiên xuất .

      "Trước tiên cả lớp yên lặng chút, đây là học sinh mới của lớp chúng ta." Chủ nhiệm lớp dẫn An Sơ Hạ đến bục giảng. Đối mặt với nhiều cặp mắt nhìn như thế, cam chịu số phận rũ mi xuống.

      "Chào mọi người, mình là An Sơ Hạ."

      "Cái gì... Giọng như muỗi kêu." biết nam sinh nào ra câu đó, lập tức làm cả lớp cười như điên.

      Đây, xem như là bị cười nhạo sao? Trong lòng có cảm giác bị sỉ nhục.

      chờ chủ nhiệm lớp lên tiếng dạy bảo, An Sơ Hạ nhanh chóng cầm viên phấn lên viết bảng ba chữ to "An Sơ Hạ". Quay người lại, ánh mắt quét qua cả lớp, lớn tiếng : "An Sơ Hạ, mong được chỉ bảo nhiều hơn!"

      Mọi người yên lặng.

      "Được rồi, thế này bạn học An Sơ Hạ, em ngồi ở bàn thứ nhất tổ bốn. Sách thầy để vào trong ngăn kéo rồi, bây giờ là giờ học ngữ văn." Chủ nhiệm lớp vừa , vừa nhìn vào chỗ bên cạnh chỗ trống: "Phỉ Lỵ Á, phải đối xử với bạn học mới tốt đấy."

      An Sơ Hạ đến, thấy đó là nữ sinh vóc dáng hơi béo, rụt rè nhìn . Dáng vẻ nhút nhát.

      "Chào cậu, Phỉ Lỵ Á, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn."

      Nữ sinh kia hơi ngây người, sau đó nở nụ cười : "Ừ!"

      "Được rồi, chúng ta bắt đầu giờ học.Chúng ta đều biết bài thơ này của Đỗ Phủ là ..."

      tiết học, cứ ồn ào như thế trôi qua.

      "Tiết học của chúng ta kết thúc tại đây, mọi người nhớ chăm chỉ làm bài tập, tan học." Chủ nhiệm lớp vừa ra khỏi phòng, bỗng nhiên ngoài cửa xuất vị khách mời mà đến.

      "Wow —— Đó phải là thiếu gia Thất Lục sao? Sao lại đến lớp chúng ta?" Mấy nữ sinh bắt đầu nhao nhao lên. Thậm chí còn thét chói tai, ngất xỉu, được người khác trực tiếp đưa ra khỏi phòng.

      Mấy này, có cần phải kích động đến mức đấy ? An Sơ Hạ thể nào hiểu được suy nghĩ của mấy đó, tiếp tục chuẩn bị bài cho tiết sau.

      "An Sơ Hạ, còn ra đây cho tôi?"
      Chương 7: là khủng long?

      Editor: Trang Lyn

      Bàn tay lật sách của bỗng cứng đờ, trong lòng vô cùng tức giận.

      Cậu chủ này, lại định làm gì đây?

      "Thiếu gia Thất lục là gọi tôi sao?" nữ sinh kích động đến mức mở to hai mắt.

      "Gọi cái đầu ! Người ta là gọi học sinh mới chuyển trường An Sơ Hạ." Lập tức có người phản bác lại nữ sinh vừa kia.

      Đặt sách xuống, nhịn được nhìn về phía trước, bởi vì ngồi ở hàng thứ nhất, cho nên Hàn Thất Lục chỉ cách hơn mét. có thể nhìn trong mắt Hàn Thất Lục... trêu chọc.

      "Chuyện gì?" Cố gắng để mình trông bình tĩnh chút, suy cho cùng nhìn ra được, nếu như có hành động quá khích gì đó với vị thiếu gia này, đám người ái mộ ta nhất định băm thây vạn đoạn.

      Hàn Thất Lục ngẩng cao đầu bướng bỉnh : "Bổn thiếu gia tìm còn cần lý do sao?"

      Nhìn xem, lời này, nếu như ta chỉ là người bình thường, phải con nhà giàu, có lẽ sớm bị người ta đánh cho đến nỗi cha mẹ cũng nhận ra rồi!

      Hít hơi sâu, từ trong muôn người đến trước mặt Hàn Thất Lục: "Thiếu gia Thất Lục, cậu cần tôi giúp việc gì sao?"

      Mà Hàn Thất Lục hình như rất hưởng thụ việc gọi là thiếu gia, nở nụ cười tà mị, ra ngoài trước: "Mua cho bổn thiếu gia thùng ca lạnh đưa đến lớp A năm hai. Nhớ... Tốc độ nhanh chút!"

      "Này... Này này!!" gần như muốn phát điên, bước nhanh đuổi theo ra cửa phòng học nhưng lúc này Hàn Thất Lục biến mất ở cuối hành lang.

      "Tôi ... An Sơ Hạ. Cậu và thiếu gia Thất Lục có quan hệ như thế nào? Mà ấy tự mình đến tìm cậu." giọng mang nồng đậm mùi giấm chua vang lên ở sau lưng.

      An Sơ Hạ khẽ cắn răng, mỉm cười qua người kia : " ra , mình là người giúp việc của thiếu gia Thất Lục. Vừa rồi thiếu gia phải đến để nhìn mình, mà là sai mình mua ca lạnh."

      "Hóa ra là như thế! Sơ Hạ, sau này cậu có khó khăn gì cứ với mình! Mình giúp cậu!" Nữ sinh vừa chuyện trong nháy mắt biến thành bộ dạng điềm đạm đáng .

      "Bây giờ khó khăn..." cười khó xử: "Ai có thể cho mình biết, nơi nào bán ca ? Còn nữa... Lớp A năm hai ở đâu.

      Mười mấy phút sau, An Sơ Hạ ôm thùng ca lạnh xuất ở hành lang tầng ba.

      Hàn Thất Lục... Hãy chờ mà xem! phải xuống địa ngục! hít hơi sâu, sải bước hành lang nhưng đúng lúc đụng vào người. Nếu như phải do đối phương phản ứng nhanh đỡ được thùng ca, cái thùng kia hy sinh rồi.

      " xin lỗi!" ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện đôi mắt xinh đẹp. Nếu như phải do kiểu tóc kia, rất có thể nhận nhầm Tiêu Minh Lạc thành nữ sinh.

      Bởi vì dáng vẻ người này... quá xinh đẹp! giống kiểu đẹp trai của Hàn Thất Lục, người này đẹp giống như ánh mặt trời. Còn tên Hàn Thất Lục kia... u ám như mặt trăng!

      "Là do sai mới đúng... Xin chào, là Tiêu Minh Lạc."

      Nếu như ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào mặt An Sơ Hạ, có lẽ có thiện cảm hơn với Tiêu Minh Lạc.

      "Xin chào, em là..."

      "An Sơ Hạ." Đối phương cũng biết tên : "Gọi là An Sơ Hạ đúng ? Tên rất dễ nghe!"

      Từ thích nghe mấy lời khen, cảm thấy rất giả tạo. Hơn nữa mặc dù dáng vẻ người này xinh đẹp, nhưng mà nhìn qua cũng biết đây nhất định là loại hoa hoa công tử.

      "Tại sao lại biết em?" lộ vẻ rất ngạc nhiên.

      "Cái này, là Thất Lục bảo đón em... " nháy mắt mấy cái: " ngờ là người đẹp, tên Thất Lục kia còn ..."

      "Còn gì?" Tên kia miệng chó nhả ra ngà voi nhất định phải lời khen gì.

      " em là... Khủng long..."

      Vừa dứt lời xong, An Sơ Hạ liền lấy lại thùng ca trong tay Tiêu Minh Lạc nổi giận đùng đùng về phía cửa lớp A.
      Chương 8: Hàn thiếu gia bị đánh

      Editor: Trang Lyn

      "Học muội An Sơ Hạ, em thể ! Đừng ! thể đến đó được!!!"

      Sau lưng truyền đến tiếng kêu gào của Tiêu Minh Lạc. Nhưng căn bản thèm để ý đến, cước đá văng cửa phòng học lớp A năm hai.

      —— Rào rào. Bang!

      Ba giây sau, vẫn còn giữ nguyên tư thế đá cửa, biết ai đổ đầy chậu nước rửa mặt, sau đó để cánh cửa hé. đá cái vào cửa, vừa vặn làm toàn bộ nước đổ xuống người. Toàn thân ẩm ướt cũng sao, quan trọng là, chậu nước rửa mặt vừa vặn úp đầu . Nhìn như thế, giống như mũ bảo hiểm của công nhân trông rất buồn cười.

      "—— Ha ha ha" Trong lớp học ngừng vang lên từng trận cười đôi với tiếng đập bàn đá ghế.

      " em đừng cửa trước mà..." Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Minh Lạc ở sau lưng thở dài thương xót.

      An Sơ Hạ rũ mắt xuống, khuôn mặt đầy nước cảm thấy chút ấm áp. khóc, nhưng mà ai chú ý đến.

      "Cười cái rắm!" Hàn Thất Lục quát lớn, cả lớp lập tức yên lặng, trầm mặc lúc rồi mới : "Bảo cầm chai ca thôi sao mà chậm hơn rùa vậy? đúng, là chậm như ốc sên. Con rùa chậm nhất cũng sớm bò đến đây rồi!"

      xong, đứng dậy khỏi chỗ ngồi đến trước mặt .

      gì, nhưng cặp mắt trống rỗng nhìn . phải chỉ sống nhờ nhà bọn họ sao? Vì sao cứ thay đổi cách ức hiếp như thế?

      "Tôi bảo mua chai, sao lại mua thùng?" Lúc này Hàn Thất Lục mới phát ra trong tay An Sơ Hạ thùng ca. Hơn nữa còn là loại lạnh, hai tay vì khí lạnh mà trở nên nhợt nhạt.

      "Là bảo tôi mua thùng!" hít hơi sâu, nước mắt nhịn được, rơi xuống.

      Hàn Thất Lục cứng họng, giọng hơn: "Phải ? Có lẽ... Là tôi dùng sai lượng từ." Những lời đều là lòng, ngữ văn của vốn tốt.

      Nhìn An Sơ Hạ vẫn mang bộ dạng oán giận, Hàn Thất Lục bĩu môi: " trừng mắt nhìn tôi làm gì? Cho rằng mắt rất to sao? Tôi dùng sai lượng từ còn biết dùng đầu óc sao? Tôi người sao uống hết thùng ca được?"

      "..." vẫn chuyện.

      Hàn Thất Lục cúi đầu rất khó chịu lại tiếp: "An Sơ Hạ, đừng có mang bộ dạng thiếu nợ đó, ràng là ..."

      "PIA ——"

      An Sơ Hạ lại có thể ăn gan sư tử, tát cho Hàn đại thiếu gia Hàn Thất Lục bạt tai.

      Cả lớp hóa đá, bao gồm cả người vẫn đứng sau lưng An Sơ Hạ Tiêu Minh Lạc cũng sững sờ.

      "Hàn Thất Lục, khốn kiếp!" lưu lại câu như thế, khóc chạy ra ngoài.

      "Này, học muội An Sơ Hạ..." Tiêu Lạc Minh nhìn Hàn Thất Lục, xoay người đuổi theo.

      vẫn đứng yên tại chỗ nhúc nhích, rất lâu vẫn thể tiêu hóa cái tát kia.

      Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Thất Lục vẫn đứng ở đó, đầu óc trống rỗng căn bản hiểu chuyện gì xảy ra.

      Vụ bát quái này truyền đến tốc độ ánh sáng của thế kỷ hai mươi mốt cũng đuổi kịp, bạn chính quy kiêm hoa khôi Học viện hoàng gia Tư Đế Lan Mạc Hân Vi của Hàn đại thiếu gia Hàn Thất Lục của chúng ta phút sau biết chuyện này, ngay cả trang điểm cũng kịp vội vàng chạy đến lớp A năm hai.

      "Thất Lục, đây là chuyện gì? Đừng làm em sợ?" thấy vẻ mặt ngu ngốc của Hàn Thất Lục thiếu chút nữa khóc tại chỗ.

      Bị Mạc Hân Vi gọi như thế, cuối cùng cũng từ trạng thái tự do trở về thực tế.

      "Thất Lục... chuyện !"

      Mạc Hân Vi ngừng kéo tay Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục nhíu mày, giơ tay gạt Mạc Hân Vi ra.

      "Cút cho tôi! Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!!!"
      Chương 9: muốn xé nát ta

      Editor: Trang Lyn

      "Thất Lục, đừng như thế..." Mạc Hân Vi dám kéo tay Hàn Thất Lục nữa, chỉ có thể giọng chuyện với .

      Hàn Thất Lục nhắm mắt lại, cảm thấy cả người mình đều run.

      "Là ai để chậu cánh cửa?" Giọng rét lạnh đến mức làm cho ai thấy cũng đều run rẩy, "Đừng để tôi hỏi lại lần nữa."

      Mấy nam sinh nhìn nhau, đến trước mặt Hàn Thất Lục : "Là chúng mình làm."

      "Tại sao làm như thế." Lúc này giọng của phải nghi vấn, mà là trần thuật. Bình thường toàn dùng khẩu khí này dọa người khác mất hồn mất vía.

      "Hôm nay ông thầy dạy sử quá năm sáu phút rồi vẫn chưa thấy đến, chúng mình muốn cho ông ta bài học nên..." người trong đám nam sinh đó đứng ra nhưng giọng ngày càng .

      nam sinh khác dứt khoát tiếp: "Ai biết hóa ra ông ta xin nghỉ, cả tiết cũng đến!"

      "Càng ngờ là, nước đổ xuống bạn thiếu gia..." Bốn năm người cùng .

      "Ai là bạn của Thất Lục! Con kia tát Thất Lục còn "bạn thiếu gia"... Các người là có đầu óc hay đầu óc bị nước vào rồi?" Vẻ mặt Mạc Hân Vi vui, hy vọng càng cho phép Thất Lục có bất kỳ người bạn nữ nào ngoài !

      "Đủ rồi! Tất cả im miệng cho tôi!" Bây giờ Hàn Thất Lục vừa nghe đến từ "tát" này đầu óc cảm thấy choáng váng, xách nam sinh trong số đó ném vào tường: "Tất cả đều cút hết ra ngoài cho tôi! Mạc Hân Vi cũng cút ra ngoài !"

      cần phải bình tĩnh chút. Đúng... Bình tĩnh chút. Nếu nhất định khống chế được ý muốn trực tiếp xé nát đó ra cho chó ăn của mình mất!

      , thể tàn bạo như thế... được, đối với người phụ nữ kia tàn bạo chút ta liền kiêu ngạo!

      Hàn Thất Lục lui về sau vài bước ngồi lên ghế, ngẩng đầu lên lại thấy cả phòng đầy người đều rời , chỉ có Mạc Hân Vi vẫn còn đứng đó hình như suy nghĩ việc gì đó.

      " phải cả cũng cút sao?" lại nhíu mày lần nữa, con đúng là loại phiền toái nhất trong những loại phiền toái, cho dù có nghiên cứu thế nào cũng thể giải thích được tại sao sinh vật đó lại phiền toái như thế!

      "Nhưng mà..."

      "Cút!" vỗ mạnh xuống bàn, Mạc Hân Vi bị dọa sợ, lúc này mới vội vàng chạy ra khỏi phòng học. Nhưng mà mới chạy ra ngoài đến mấy bước lại dừng lại.

      làm cho Thất Lục tức giận như thế, ngược lại phải tìm hiểu chút.

      "Hoàn Tử!" vừa xong lập tức có nữ sinh cài kẹp tóc hình quả đào chạy đến bên cạnh.

      "Ôi chao đại tiểu thư của tôi. Thiếu gia Thất Lục tức giận, chúng ta đến chỗ khác chuyện." xong đợi Mạc Hân Vi kéo người chạy cách xa phòng học lớp A năm hai.

      "Cậu đừng khoa trương như thế có được ?" Mạc Hân Vi khinh thường nhìn ta cái: "Dù thế nào nữa Thất Lục cũng nổi giận với mình."

      Hoàn Tử nhún vai giọng : "Vậy cũng chắc chắn... Cậu quên biệt danh của ấy rồi à? Bạo quân! Bạo quân đó!"

      "Bạo cái đầu cậu! Mình hỏi cậu, nữ sinh khiến Thất Lục tức giận tên là gì, học lớp nào?" Mạc Hân Vi hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng : "Mình muốn cho ta biết, chọc giận Thất Lục hậu quả rất nghiêm trọng!"

      "Lấy giác quan thứ sáu của mình, chuyện này, có lẽ cậu đừng nhúng tay đến tốt hơn." Nhưng vừa xong, đột nhiên Hoàn Tử bị cái: "Được rồi được rồi, mình dẫn cậu còn được sao..."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Con xấu xí, kéo cái gì mà kéo
      Ed: Huyền Lệ


      Rời khỏi lớp A năm hai, An Sơ Hạ dừng lại ở nơi yên tĩnh, vì chạy quá nhiều nên chân mỏi nhừ.

      trực tiếp ngồi xuống đất, vừa cơi giày vừa khóc : "Trường học chết tiệt này, xây lớn như vậy để làm gì? Chết tiệt chết tiệt, tất cả mọi thứ ở đây đều đáng chết!"

      "Tất cả mọi thứ ở đây bao gồm cả sao?" thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến từ sau lưng , suy nghĩ vài giây mới nhớ ra đây là thanh của công tử đào hoa Tiêu Minh Lạc.

      " theo tôi làm gì?" mang giày vào rồi đứng lên, trong mắn tràn đầy cảnh giác với ta.

      Tiêu Minh Lạc nhếch khóe miệng, đây là đầu tiên bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của .

      " sợ em làm chuyện gì ngu ngốc a." hồn nhiên nháy mắt, cúi đầu tìm trong túi thứ gì đó. lúc lâu sau mới lấy ra cái khăn tay đưa cho An Sơ Hạ.

      do dự biết mình có nên nhận , nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy khăn tay: " Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng Tiêu sư huynh, bảo tôi dùng nó để lau nước mũi sao? Tôi có bị cảm a."

      Lau... Lau nước mũi... Câu trả lời như vậy, dường như phá vỡ hoàn toàn thế giới quan của . đoán rằng cảm động đến rơi nước mắt mà tiếng cám ơn, hoặc là trực tiếp dựa vào ngực kể khổ, mà phải là... lau nước mũi!

      Bình tĩnh lại chút, Tiêu Minh Lạc cố gắng ôn hoà : "Đây là đưa cho em lau nước người đó. Toàn thân em đều ướt đẫm."

      lập tức dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Tiêu Minh Lạc.

      Chậc chậc chậc, là đáng tiếc a... Còn trẻ mà đầu óc liền ngu ngốc. Biết rằng toàn thân đều ướt đẫm, lại chỉ đưa cho chiếc khăn tay bảo lau khô.

      "Làm sao vậy?" Tiêu Minh Lạc bị nhìn bằng ánh mắt kỳ quái toàn thân cũng tự chủ được.


      An Sơ Hạ vội lắc đầu cười gượng: ", có gì! Cám ơn , mặt trời lớn như vậy, chúng ta cũng nên về lớp thôi."

      thể ngay trước mặt lại người ta bị bệnh thần kinh a An Sơ Hạ, mày làm như vậy rất thất lễ! Trong lòng tự nhủ.

      Nếu Tiêu đại thiếu gia biết trong lòng nghĩ gì, nhất định hận thể tìm cục gạch đánh chết !

      chứng minh, mùa hạ bắt đầu nắng chói chang, hơi nước bốc hơi rất nhanh. trở về phòng học mất mười mắy phút đồng hồ, quần áo và tóc khô gần hết, chỉ còn phần đuôi tóc vẫn hơi ẩm ướt chút, có thể hoàn toàn để lại dấu vết gì là bị ướt cả.

      Tại phòng học của lớp A năm nhất.

      "Đại tiểu thư hỏi , người ngồi cùng bàn với đâu rồi tại sao trả lời? Con xấu xí này..." Hoàn Tử hỏi Phỉ Lệ Á, An Sơ Hạ đâu, kết quả chính là Phỉ Lệ Á ngơ ngác nhìn ta, trả lời.

      Bởi vì căn bản biết An Sơ Hạ đâu a. ta còn cứ cố tình hỏi... Vì vậy liền bị đánh.

      "Con chết tiệt kia cư nhiên còn lời nào! Quả thực là đem tôi để vào mắt!" Mạc Hân Vi đè nén tức giận, vớ lấy quyển sách của Phỉ Lệ Á ở bàn liền đập lên đầu .

      Trong lớp mọi người đều nhìn vừa mắt, nhưng ai dám đứng lên giúp đỡ. Dù sao Mạc Hân Vi chính là người của Thất Lục thiếu gia, bọn họ dám đắc tội.

      " được đánh..." Phỉ Lệ Á khóc lấy tay che đầu. Thế nhưng giây tiếp theo tóc bị Hoàn Tử túm chắc lại, dùng sức kéo về phía sau.

      " được đánh? Vậy tại có thể ? Con xấu xí, con mẹ nó mày kéo cái gì mà kéo!"

      "Tất cả dừng tay lại cho tôi!"
      Ed: Huyền Lệ

      Chương 11: ấy là người của tôi

      Tầm mắt mọi người đều hướng về phía đột nhiên xuất ' hùng', đương nhiên, hùng của chúng ta chính là... An Sơ Hạ.






      bước nhanh về phía trước, hai tay dùng sức kéo Phỉ Lệ Á ở giữa Hoàn Tử và Mạc Hân Vi ra.






      "Cho dù có xấu xí, cũng tới lượt khoa tay múa chân mà chê bai ?" từ quen nhìn kẻ khác khi dễ người yếu, cũng bởi vì tính cách này, mẹ mới cho học Taekwondo. Nếu mỗi lần ra tay, người bị thương cuối cùng lại là mất.






      "An Sơ Hạ?" Mạc Hân Vi nhếch khóe miệng, cẩn thận đánh giá .

      Nhìn kiểu gì cũng thấy xinh đẹp!

      "Tôi biết vì sao biết tôi, tôi cũng muốn biết. tại, mời ra khỏi lớp chúng tôi, lớp A năm nhất chúng tôi chào đón !"

      Lời vừa dứt, cả lớp đều vỗ tay.

      Tiêu Minh Lạc đứng ở ngoài cửa lại cười rất vui vẻ, này, so với tưởng tượng của thú vị hơn nhiều.

      "An Sơ Hạ, mở to mắt chó của ra mà nhìn cho kĩ! Chị ấy chính là Mạc Hân Vi..." Hoàn Tử lạnh lùng cười: "Ai cũng biết, chọc phải chị ấy chính là bất kính với Thất Lục thiếu gia!"

      Lại là Hàn Thất Lục, cả đời này đều muốn nghe đến ba chữ kia!

      "Sao thế? Nghe đến Thất Lục liền sợ sao?" Mạc Hân Vi chậm rãi đến trước mặt An Sơ Hạ, dùng ngón tay sơn đỏ khều khều cằm An Sơ Hạ, trầm giọng : "Cho dù có dùng cách nào nữa, cũng đừng hòng lấy lòng Thất Lục! Bởi vì... ấy là của tôi!"

      này, hình như hiểu tình hình lắm? Cái gì gọi là 'dùng cách nào nữa'? Cái gì gọi là 'đừng hòng lấy lòng Thất Lục'? căn bản ham của lạ a, ngay cả nhìn cũng muốn liếc mắt qua cái!

      "Mạc Hân Vi tiểu thư, hình như có chút hiểu nhầm." biểu tình cứng ngắc trả lời.

      "Hiểu nhầm?" Mạc Hân Vi cười lạnh : "Cảm giác của tôi luôn luôn chính xác, đừng cho là tôi biết suy nghĩ gì!"




      " ..."

      "Bốp!" cái tát nặng nề rơi lên mặt An Sơ Hạ.

      Mạc Hân Vi ngẩng cao đầu, đánh người còn ra vẻ chính nghĩa : "Đây là cái tát tôi thay Thất Lục đòi lại!" Dứt lời ta lại giơ tay lên, ràng là muốn tát cái nữa, nhưng hạ tay đến giữa trung bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại.

      "Mạc Hân Vi, chán sống sao?" Thanh này, ràng chính là của Hàn Thất Lục.

      hung hăng bỏ tay giữ Mạc Hân Vi ra, đưa tay kéo An Sơ Hạ ra phía sau mình.

      Bên ngoài phòng học của lớp A năm nhất, Tiêu Minh Lạc cười như cười, xoay người về phía cuối hành lang.

      cảm thấy vở kịch này nếu chỉ diễn như vậy thôi nhàm chán, liền gọi điện thoại cho Hàn Thất Lục, còn tùy tiện câu: "Thất Lục, người lúc nãy tát cậu bạt tai rất nhanh bị người phụ nữ của cậu đánh chết, muốn tới xem kịch vui ?" nghĩ tới tên kia đầy phút đồng hồ chạy tới.

      Xem ra cuộc sống sau này vô cùng tốt...

      Nghĩ đến đây khóe miệng Tiêu Minh Lạc nhếch lên càng lớn.

      "Thất Lục, con này chính là người tát cái a! Em chỉ là giúp trả thù." Mạc Hân Vi vẻ mặt ủy khuất nhìn Hàn Thất Lục.

      Hàn Thất Lục kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Hân Vi, liếc mắt cái: " cần!"

      An Sơ Hạ mơ hồ vẫn bị Hàn Thất Lục kéo ra phía sau mình, biết lại làm trò gì.

      "Tại sao..." Mạc Hân Vi mở to hai mắt nhìn, nước mắt trong suốt chảy xuống hai gò má: " Em chỉ là tức giận quá..."

      "Sau này chuyện của tôi, cần quản!" kéo An Sơ Hạ ra trước mặt lớn tiếng tuyên bố: "Từ hôm nay trở , An Sơ Hạ chính là người của tôi!"
      Ed: Huyền Lệ

      Chương 12: Khốn nạn, ai cho nhìn?


      Tiểu tử thúi này... lung tung cái gì!

      "Hàn Thất Lục, đừng có quá..." đột nhiên trừng mắt lớn, Hàn Thất Lục cư nhiên lại hôn ! Chết tiệt, trước mặt nhiều người như vậy lại hôn .

      An Sơ Hạ muốn đẩy Hàn Thất Lục ra, nhưng khí lực của quá lớn.

      Tưởng chừng như trôi qua cả thế kỷ, Hàn Thất Lục mới thỏa mãn buông ra, mới vừa buông ra An Sơ Hạ liền giơ tay lên động thủ, tay lập tức bị bàn tay to lớn của Hàn Thất Lục nắm chặt lại.

      "Lần đầu tiên chú ý bị vật ngã xuống đất, lần thứ hai lơ đãng bị tát cái, lần thứ ba... cho là còn có thể có lần thứ ba sao? An Sơ Hạ!" Mắt nhíu lại, cư nhiên cúi người đem An Sơ Hạ vác lên vai.

      Trời đất bỗng nhiên đảo lộn, An Sơ Hạ lo lắng giãy dụa.

      ta, cứ như vậy bị lộ ra hết mất!!

      Điểm này Hàn Thất Lục đương nhiên có suy nghĩ đến, lạnh nhạt xé cái áo khoác đồng phục của nam sinh gần đó khoác lên mông An Sơ Hạ. Nam sinh kia ngay cả nửa lời cũng dám .

      Thấy An Sơ Hạ còn giãy dụa cách ngu ngốc, Hàn Thất Lục vô cùng vô sỉ vỗ mông : " bé, nếu em còn lộn xộn, tôi làm cho lộ hết đấy!"

      Những lời uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, An Sơ Hạ lập tức im lặng nằm vai dám lộn xộn.

      Thấy cùng cũng an phận, Hàn Thất Lục coi ai ra gì nhếch khóe miệng đem ra khỏi phòng học, thẳng lên phòng học ở tầng cao nhất - phòng nhạc.

      Đây là phòng có ai sử dụng, nên Hàn Thất Lục biến nó thành căn cứ bí mật của bọn họ. Đương nhiên, căn cứ này tuyệt đối hề bí mật. Hầu như tất cả mọi người đều biết nơi này là cấm địa của Hàn Thất Lục nên dám vào.

      " dẫn tôi tới đây làm gì?!" Hàn Thất Lục mới vừa thả xuống, An Sơ Hạ tự giác bước ra xa vài bước.

      Nghe An Sơ Hạ hỏi về vấn đề này, Hàn Thất Lục mỉm cười, nhưng nhìn thế nào cũng phải là mỉm cười, ngược lại làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.

      "Nếu tôi về!" xong những lời này liền xoay người muốn rời , thô lỗ vươn tay bắt lấy cánh tay thon dài của An Sơ Hạ, nhàng dùng sức kéo lại.

      Vừa quay đầu, liền đối diện với cặp mắt tối đen của Hàn Thất Lục. Nơi đó sâu thấy đáy, làm cho người ta biết nghĩ gì.

      "Hỏi tôi làm gì? Bây giờ hỏi phải là vô nghĩa sao?" Hàn Thất Lục tà ác chớp mắt tới gần An Sơ Hạ: "Vừa rồi trong lớp rất nhiều người, tôi hôn rất thoải mái, nên bây giờ đương nhiên phải..."

      ", khốn nạn!" Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Trước kia mình cũng có quát lớn như vậy, cũng rất ít mắng chửi người, bây giờ là làm sao vậy? Giống như trời sinh người thô lỗ vậy.

      "Khốn nạn sao?" Hàn Thất Lục càng thêm áp sát , thấp giọng : "Vậy tôi cũng cần giả bộ là chính nhân quân tử nữa, tôi cho biết khốn nạn là gì..."

      Lời vừa dứt, Hàn Thất Lục liền hôn lên môi .

      Tiêu Minh Lạc cùng số nam sinh khác đứng ở góc phòng nhạc trong mắt đều toát lên ngạc nhiên hoang mang. Nếu đoán sai, lão Đại của bọn họ - Thất Lục thiếu gia trước kia chưa từng chủ động hôn qua nào ?

      cách khác... Thất Lục thiếu gia đem nụ hôn đầu tiên này cho học sinh mới chuyển vào, An Sơ Hạ!

      Chậc chậc chậc, tin tức này đúng là chấn động a!

      hồi lâu, Thất Lục thiếu gia rốt cục cũng thỏa mãn, buông An Sơ Hạ ra lúc mặt đỏ bừng. Tên ngu ngốc này lại hôn mà cần hô hấp, lợi hại a...

      "Này, biết thở ra sao?" bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra tôi phải dạy dỗ nhiều hơn rồi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :