1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài cuồng phi, tam tiểu thư phế vật - Tuyết Sơn Tiểu Tiểu Lộc (16)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Thiên tài cuồng phi, tam tiểu thư phế vật

      Tác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu Lộc

      Thể loại: Xuyên , ngôn tình

      Converter: ngocquynh520

      Edit: thu thảo

      Tốc độ: Rùa bò, vô cùng chậm

      Đây là lần đầu ta tự mình edit bộ như vậy nên có thể giống bản gốc cho lắm mọi người thông cảm.

      Giới thiệu vắn tắt:

      Lạc Vân Hi, ở Long Đình Đại lục tiếng tăm lừng lẫy là tam tiểu thư phế vật, từ cùng Lương Gia Bảo, Lương thiếu gia vốn có hôn ước từ , ngờ rằng mười hai năm sau Lương gia lại hối hận vì mối lương duyên này, từ đó trận sóng gió mới bắt đầu nổi lên.

      Nàng, vốn là đặc công hàng đầu thế giới, lòng dạ độc ác, am hiểu ngụy trang, có danh hiệu ”Xà mỹ nữ” , bởi vì bảo vệ người nhà mà tự tử ngờ lại xuyên qua đến đất nước xa lạ, trở thành Lạc gia Tam Tiểu Thư.

      Phụ thân đau, đại nương thương, đích tỷ khi dễ, vị hôn phu khiêu khích, nàng lạnh lùng cười tiếng, cùng phóng ngựa đến đây , lão nương bồi hết tất cả các ngươi!

      Ba năm nhẫn, mười năm ngụy trang, buổi sáng Trùng sinh, điên đảo thiên hạ! Hô mưa gọi gió, chỉ lộc vi mã, càng đấu người ngã ngựa đổ kêu rên mảnh, chuyện này. . . . . . Quả nhiên là phế vật kia? ? ?

      ***

      Lạc Vân Hi: ta luôn tin câu vô cùng có lý, là người trong thiên hạ ta thà phụ họ chứ tuyệt đối để bất cứ ai trong thiên hạ phụ ta. Nhưng ta tuyệt mọn, ngươi phải chọc ta, ta động ngươi.

      Đây là câu chuyện kể về nữ tử Phong Hoa Tuyệt Đại, mưu trí Vô Song, cuồng mà dã, co được dãn được

      Đây là câu chuyện quần hùng tất biết, mưu thay nhau nổi lên trong thiên hạ

      Đây là câu chuyện tình được lưu truyền khắp mọi nơi.

      ***

      tên con trai ( mặt tràn đầy tha thiết ): Vân Hi, chúng ta từ định ra hôn ước, phần ân tình này, là người khác cũng sánh bằng đâu.

      Lạc Vân hi ( khuôn mặt nhắn lạnh lẽo ): chúng ta là từng có hôn ước, nhưng chưa bao giờ có tình!

      tên con trai ( mặt dày mày dạn ): Tiểu Vân Vân, ngươi liền theo gia !

      Lạc Vân Hi ( khóe miệng khẽ nhếch cười ): cút sang bên.

      tên con trai ( mặt xanh mét ): Lạc Vân hi, ngươi chờ xem, ngươi sớm muộn gì cũng là của ta, ngươi tuyệt đối thoát khỏi bàn tay của bổn Vương đâu.

      Lạc Vân hi ( mặt mày lạnh nhạt ): Ta mỏi mắt chờ.

      tên con trai ( xem kỹ hồi lâu ): Hi Nhi, cái người này nên làm thế nào đây như vậy?

      Lạc Vân hi ( khóe miệng kéo ): . . . . . . . Im lặng









    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Đặc công hàng đầu

      Trong tiết trời tháng tư, Giang Nam, mùa Xuân khí se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, càng có thể trải nghiệm tiết trời rét lạnh của những ngày đầu Xuân.

      Màn đêm buông xuống, mây mù bao phủ khắp mọi nơi, cơn gió mạnh thổi vi vu khắp bình địa, lướt qua dãy cỏ dài, người lên núi lễ Phật mặc gió gào thét mà vẫn cố , nhất thời, bất chợt dãy núi lay động, hàng loạt thanh vang lên.

      Lạc Phượng đứng ở nơi cao nhất của dãy núi nhìn xuống phía dưới.

      Nàng đưa lưng về phía sơn cốc, từ đáy cốc luồng gió lạnh thổi tung mái tóc đen đầu , mái tóc dài đen bóng bị gió thổ tung bờ vai gợi cảm càng tăng thêm vẻ đẹp của .

      ngửa đầu lên cao ngắm nhìn khung cảnh để lộ khuôn mặt nhắn mê người, mày cong tinh xảo, da thịt trắng trẻo mịn màng tựa như ngọc, câu dẫn người nhìn nhất chính là cặp mắt phượng kia, quả nhiên là đôi mắt đẹp, tinh xảo. Người con xinh đẹp ấy tựa như mỹ nữ từ trong tranh bước ra, quả là câu hồn đoạt phách.

      Dĩ nhiên, mỹ nhân trong tranh vẽ có dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như trước mặt.

      Đứng ở đối diện là ba người đàn ông mặc áo đen lặng lẽ nhìn thẳng vào .

      Đưa hết dáng vẻ của họ vào trong mắt, Lạc Phượng khẽ mân mê đôi môi đào đỏ tươi, chiếc lưỡi vươn ra khẽ liếm cánh môi nở ra nụ cười quỷ dị hết sức lạnh lẽo ngạo mạn, nụ cười đạt đáy mắt.

      Ba người đàn ông cảnh giác đôi chân tự chủ lùi về phía sau hai bước, bọn họ thể thừa nhận, người dáng vẻ tươi cười của người đàn bà này quả giống như quá khứ mỹ lệ, kiều mà mị, ta giống như loại độc dược mạnh mẽ nhất của rắn, ngụy trang thâm nhập vào lòng địch đợi thời cơ thích hợp, tàn nhẫn mà thu gặt sinh mệnh của kể khác.

      “Xà, đây là cơ hội cuối cùng.” Người đàn ông ở giữa lên tiếng cảnh báo đồng bọn cho dù vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất trong lòng rất lo lắng, chỉ sợ thời gian kéo dài, xảy ra biến cố bất ngờ.

      Lạc Phượng lúc này lạnh lùng nhìn bọn họ, ba người này, đều là cộng của .

      Bọn họ là người của tổ chức bí mật nhất thế giới này, cái tổ chức này tổng cộng có mười hai người, đừng xem chỉ có mười hai người, nhưng đều là những nhân vật hàng đầu thế giới. Cho nên, bọn họ cũng có thể được gọi là những đặc công đứng đầu thế giới.

      , rất may mắn là thành viên trong đó, danh hiệu”Xà mỹ nữ” mà có được trong tổ chức là bởi vì am hiểu ngụy trang, lấy dung mạo xinh đẹp của bản thân khắp nơi thế giới, dùng sắc đẹp của bản thân mà hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn nhất.

      Bọn họ thuộc về bất kỳ quốc gia nào, nếu phải muốn có phụ thuộc, ở mỗi quốc gia họ đều có thân phận bí nào đó.

      “Xà, ta lại lại lần.” Nam nhân cầu xin mong mỏi nhìn tới trước nàng.

      cần .” Lạc Phượng này lưu loát ngắt lời đầu, thanh của nàng hết sức Du Dương ngọt ngào, lại lộ ra cỗ quyết tuyệt.

      Ánh mắt của nàng nhàn nhạt ở mặt ba người quét qua, chậm rãi : “Lang, ngươi biết, chúng ta vĩnh viễn đều phải cồ độc mà tồn tại, chúng ta được phép có quá khứ, lại càng cho phép có bất kỳ ràng buộc nào.”

      Người được gọi là”Lang” chính là người đàn ông đứng ở giữa có vóc người cao lớn nhất , ở trong tổ chức vốn có thủ đoạn hung dữ vô tình mà nổi danh, nghe vậy, cả người run lên, dám tin tưởng nhìn Lạc Phượng này, “Ngươi…ngươi tìm được người thân?”

      Lạc Phượng này tròng mắt khẽ nhu hòa xuống, gật đầu cái.

      ra là như vậy.” Trong nháy mắt người đàn ông thừ người ra

      “Tổ chức phát ra rồi, chỉ có tôi biến mất, bọn họ mới đối phó với người nhà tôi. Lang, tôi chờ lâu, chỉ có , mới có thể vì tôi mà giúp đỡ giải quyết việc này.” Lạc Phượng từng câu từng chữ, Lang lúc này mới hiểu ý sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

      Vậy mà, cuối cùng chậm bước, Lạc Phượng này qua chữ cuối cùng tung người nhảy xuống vực sâu.

      “Phượng Nhi!” Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

      Lạc Phượng này hai mắt nhắm lại, mặc cho bên tai tiếng gió phần phật, cuối cùng lựa chọn người nhà. . . . . .

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: hiểu chuyện gì xảy ra

      Thời gian xoay chuyển, vĩnh nhất định năm 583.(chỗ này ta hiểu cho lắm nên dịch bừa, có gì sai sót bỏ quá cho mô phật.)

      Nhân dịp trung tuần tháng năm, chính là thời điểm giao mùa giữa mùa Xuân và mùa hạ, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp, những đàn chim ngừng vỗ cánh bay giữa trung, từ trời vật rơi nhanh qua, qua tiếng động, diễn ra trong mảnh vườn yên tĩnh.

      Lạc Phượng lúc này cảm giác thân thể giống như diều đứt dây, cả người như nặng nề rơi xuống đất, thanh "Ong ong” ngừng vang lên bên tai, cảm thấy thoải mái chút nào, cả người vô cùng khó chịu.

      Mặc dù, làm "vũ khí" sắc bén nhất của tổ chức đặc công, từ trưởng thành trong rừng rậm nhiệt đới cũng sinh trưởng trong sông băng Bắc Cực lạnh ghê người, cuộc sống trải qua muôn vàn khó khăn, nhưng kể từ sau khi xuất đạo, toàn bộ tám năm, nàng đều để cho bản thân chịu chút thiệt thòi nào nữa, cái chuyện nhảy xuống vách núi như vậy, thân thể ngược lại có chút thích ứng được.

      Khóe môi khỏi tràn ra tiếng cười tự giễu, cực hạn ngất xỉu lại đột nhiên vào giờ khắc này ngừng lại, nàng cả người hung hăng chấn động, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, nôn ọe tiếng, hai mắt bị khống chế mở ra, đạo ánh sáng nhất thời rọi sáng cả căn phòng.

      Đây là ở đâu?

      Trong nháy mắt cơn mê mang biến mất, đôi mắt đẹp của Lạc Phượng khỏi trầm xuống, nhàng vén lên chăn gấm người từ từ ngồi dậy.

      Đưa tay lên sờ thử chiếc áo mình mặc cảm thấy mồ hôi ướt đẫm như tắm, cảm giác cả người lúc này rất ướt át như vừa được vớt từ trong nước ra vậy.

      Lạc Phượng mắt lạnh đảo quanh bốn phía xung quanh lượt, ngoài ý muốn phát hoàn cảnh nơi này vô cùng xa lạ, giường lớn cao cao, gương đồng cổ đại, tủ gỗ đỏ thẵm, cỗ mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng khắp phòng. . . . . . Đây là quốc gia nào? Trong đầu nhanh chóng lướt qua chuỗi tên, tất cả đều bị loại bỏ, hơi nhíu mày, làm sao nhìn giống như là bày biện ở mấy bộ phim cổ đại TV quá vậy?

      Bỗng nhiên, nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhìn mình, mặc người cũng phải quần áo lúc rơi xuống vực mà lại là thân quần áo lạ mắt mà điều quan trọng là —— áo trắng giống sơ mi dài tay, hình như là áo ngủ?

      Còn có cái gì có cái gì đúng, có cái gì đó rất lớn đúng, nàng còn chưa kịp suy nghĩ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhàng.

      Độ cao cảnh giác khiến hoàn toàn quên chuyện vừa suy nghĩ mà đề phòng nhìn về phía cửa.

      Những người này, hiển nhiên là cố ý giảm thấp tiếng bước chân xuống, chẳng lẽ muốn đánh lén nàng? Lạc Phượng này bên trong tròng mắt thoáng qua nhất mạt dễ dàng phát giác giễu cợt.

      Mặc kệ người tới là ai, tại sao mình lại ở chỗ này, nhưng có kẻ nghĩ đến việc xem thường Xà mỹ nữ nàng ư , bọn họ nhất định phải trả giá cao vì chuyện này! Lạc Phượng lúc này bất động ngồi yên giường, có hành động gì thêm.

      Tiếng bước chân đến trước cửa đột nhiên dừng lại, lúc lâu sau vẫn có ai vào.

      Lạc Phượng ngẩn cả người ra, dường như muốn cười ra tiếng, sao bọn họ lại có thể nghĩ rằng nếu phát ra thanh biết có người ở bên ngoài sao? Những người ngoài cửa kia ràng hô hấp rất nặng nề, là muốn chết, nếu để cho bọn họ làm nhiệm vụ như chỉ sợ bản thân chết như thế nào cũng .

      Nàng ngồi ở giường có nhúc nhích, chủ yếu chuyện là giữ nguyên trạng thái yên lặng, mà có làm ra hành động lỗ mãng.

      “Tam Tiểu Thư.”

      Có tiếng kêu khẽ của nữ tử từ bên ngoài truyền vào.

      Lạc Phượng vẫn ngồi yên như chưa nghe thấy gì, nàng vốn dĩ biết tam tiểu thư được gọi kia là ai.

      “Tam Tiểu Thư, Tam Tiểu Thư, ngươi ngủ chưa?” thanh bên ngoài lớn hơn ít, từ thanh đó có thể nghe ra đây là giọng của nữ hài tử trẻ tuổi.

      Lạc Phượng ngưng mắt nhìn ra, ánh mắt như đao kiếm loại nhìn chằm chằm cửa phòng.

      Chơi trò quỷ gì?

      “Tốt lắm, tiểu thư người cứ như vậy mà ngủ !” Lúc này thanh của lộ ra vài phần vui vẻ, “Dẫn người vào trong , nhớ nhàng chút!”

      “Tốt.” thanh khàn đặc của nam tử vang lên, ngay sau đó cửa”Ken két” tiếng nhàng mở ra khe hở , bóng người lén lén lút lút vào trong phòng.

      chương 3: bắt gian tại trận ( thượng )

      Lạc Phượng lúc này nghĩ nhiều mà trực tiếp nhìn khắp nơi, đưa tay cầm lấy cây chống màn ở phía cuối giường mà giữ chặt lấy, thân thể thân thể lần nữa nằm xuống giường kéo chăn gấm phủ lên người, hai mắt nhắm lại duy trì tư thế như bản thân ngủ say.

      Trong ánh trăng mờ, có hơi thở của hai người hướng tới, đến trước giường cả hai dừng lại. (nữ chủ vẫn chưa biết mình xuyên qua nên ta dùng danh xưng , đợi tới khi xác định mình tới cổ đại ta mới đổi danh xưng thành nàng nha.)

      khẽ hé khóe mắt ra nhìn chút, lại thấy tên đàn ông to lớn ôm tên khác có vẻ gầy yếu hơn tới đặt giường của , đôi mắt đẹp khỏi trầm xuống.

      Người đàn ông cao lớn vừa đưa tay đem người đàn ông ốm yếu thả xuống, tay chân nhanh chóng cởi bỏ lớp áo ngoài của , đôi mắt khỏi liếc nhìn về phía Lạc Phượng chút.

      “Nhanh lên chút!”

      Giọng của lúc trước vang lên ở phía khe cửa, mang theo gấp gáp thấy .

      “Xuân Liễu phải trở về rồi.”

      Đại hán cắn răng cái, bỏ qua ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu vừa rồi, nhanh chóng đem thân thể nam tử nghiêng về phía Lạc Phượng rồi lấy tay vắt qua hố người đàn ông kia, tư thế vô cùng ái muội.

      lúc này mới vội vã ra cửa, đè ép giọng : “Tốt lắm, ngươi mau chạy nhanh gọi người tới.”

      “Ta hiểu biết rồi.”

      Ngay lúc người đàn ông to lớn kia đóng cửa lại, Lạc Phượng liền chưởng đẩy người đàn ông kia ra, lãnh ngồi dậy.

      Nhìn dáng vẻ họ bày ra lúc nãy, chắc chắn là bọn họ nghĩ đến kế bắt gian tại giừơng rồi! rốt cuộc tại sao bọn họ lại muốn hãm hại nàng?

      Bây giờ phải là thời điểm nghĩ đến chuyện này, Lạc Phượng chân nhảy xuống giường, lấy tốc độ nhanh nhất vọt ra khỏi cửa phòng.

      Trong sân, có bóng dáng kiều mặc áo màu vàng đứng đưa lưng về phía cửa, đầu mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng thành hai búi đầu, nghe được sau lưng có động tĩnh, thiếu nữ vội vàng quay đầu lại, khi thấy là ai nàng khỏi che miệng lại, cặp mắt trọn tròn kinh ngạc, bộ mặt hoảng sợ cùng tin nhìn người trước mặt.

      Lạc Phượng nhanh chân tiến bước xông tới, tay che miệng của ta, tay kia nện thẳng xuống gáy ta, thiếu nữ thân thể mềm nhũn, ngất .

      Chỉ chốc lát sau, bên trong Đông viện bên truyền ra tiếng hét sợ hãi chói tai: “A, người đâu mau tới đây!”

      Từ bốn phía tiếng bước chân ngừng dồn dập lao tới.

      “Thế nào? xảy ra chuyện gì?”

      biết, hình như là tiếng hét truyền ra từ viện của Tam Tiểu Thư.”

      “Chúng ta xem chút.”

      Lạc Phượng này giờ phút này trở về căn phòng mình vừa nằm, đóng chặt cửa phòng lại, nàng cũng ý muốn ra ngoài, nhưng nàng biết, kịch hay bắt đầu mở màn.

      “A!”

      tiếng hét chói tai khống chế đươc vang lên trong phòng, hiển nhiên là những người vừa xông vào nhìn thấy tình hình trong phòng khỏi khiếp sợ.

      “Trời ạ, đôi cẩu nam nữ này, giữa ban ngày ban mặt lại biết xấu hổ mà làm ra những chuyện như vậy! Người đâu mau tới bắt bọn họ lại!”

      “Quản gia, quản gia tới, mau đem bọn họ buộc lại!”

      Lạc Phượng lúc này cảm thấy đúng lúc nên xuất liền nhanh chóng kéo cửa ra, “Vội vàng hấp tấp” xông ra ngoài, như bị kinh sợ la ầm lên: “Xảy ra chuyện gì? Thế nào?”

      Mọi người thấy nàng mặc áo ngủ trắng tinh, tóc đen rối loạn sau lưng chạy đến, cũng hít hơi lãnh khí, sau khắc liền có thể nghĩ đến, vị Tam Tiểu Thư này nhất định là là vừa mới ngủ trưa dậy, bị tiếng động trong nội viện đánh thức.

      Trong lúc hậu viện rối loạn lớn như vậy, quản gia dẫn theo bốn gã thanh niên sai vặt vọt vào phòng, gạt màn đem đôi nam nữ trần truồng giường bắt lấy , tránh làm dơ bẩn ánh mắt mọi người.

      Lạc Phượng khóe mắt thấm ra nụ cười, mới vừa người đàn ông kia làm hết việc vậy nàng đành phải làm nốt vậy.

      “Các ngươi làm gì?” Bỗng nhiên, tiếng quát to từ cửa viện truyền tới khiến tiếng ồn ào trong viện bỗng dưng im bặt.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      4, bắt gian tại trận ( hạ )

      Lạc Phượng nghe vậy nghiêng đầu nhìn về hướng người chuyện.

      Nhìn qua đó là thiếu niên gầy yếu, người mặc bộ quần áo cổ đại nhạt màu có thêu hoa văn, sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn là có thể thấy thân phận cao hơn hẳn những người khác đứng ở chỗ này

      Lương Diệp Thu nhìn thấy Lạc Vân Hi đứng ở trong sân cả người khỏi chấn động, tại sao nàng lại có thể ở chỗ này?

      lập tức nghi ngờ nhìn về phía đôi nam nữ bị quản gia khiêng ra ngoài.

      Lạc Phượng rũ mắt xuống che suy nghĩ của bản thân.

      mặt nam nhân này chợt lóe lên thất vọng rồi nhanh chóng được che dấu nhưng cũng thể tránh được ánh mắt bén nhọn của nàng(đoạn này chắc nữ chủ biết mình xuyên rồi nên ta để xưng hô cổ đại bắt đầu từ đây), chẳng lẽ, chuyện này là do chủ mưu? và mình rốt cuộc có quan hệ gì?

      “Đại Thiếu Gia, chúng ta mới vừa rồi nghe được trong viện của Tam Tiểu Thư truyền đến tiếng gào, vội vàng sang đây xem, liền nhìn thấy hai người bọn họ trong phòng ——” quản gia ngập ngừng thể hết câu

      “Đây phải là nha hoàn của tam tiểu thư Hạ Đào sao? Nàng làm sao lại có thể lớn mật như vậy!” Có người kêu lên

      mặt đất hai người bị động tĩnh lớn như vậy cứu tỉnh lại, Hạ Đào chân tướng mở mắt, liền thò tay ra phía sau sờ cái ót, nơi đó vẫn còn cảm giác đau ê ẩm
      “Ba!”
      mu bàn tay chợt nhận lấy cái tát, bên tai vang lên tiếng trách giận: “Đàng hoàng chút, có làm loạn!”

      Hạ Đào trong đầu choáng váng nặng nề nhất thời hiểu gì, thấy bộ dạng của mình tại, đầu óc của nàng”Oanh” tiếng nổ tung, cả người như rơi vào hầm băng!

      Ngẩng đầu, giữa trưa ánh mặt trời đâm thẳng vào ánh mắt của nàng khiến nàng lập tức híp lại, nhưng vẫn thấy , đám người làm Lương phủ giễu cợt quan sát nàng, nhìn xem như là xem khỉ diễn trò trong gánh xiếc.

      Tại sao có thể như vậy? Nhìn về phía gã sai vặt bị lột sạch quần áo, nàng quả khóc ra nước mắt. Đây ràng là nàng đưa tới đặt ở giường tiểu thư, làm sao nàng lại có thể cùng trần truồng mà ngủ như vậy. . . . . . Xong rồi, nàng xong rồi!

      Lương Diệp Thu hung tợn trừng mắt về phía Hạ Đào muốn mở miệng, thấy mấy vội vã vào viện.

      “Tam tỷ tỷ!”

      tiếng kêu lo lắng vang lên, Thâm Lam bước chân vội vã chạy vào viện, cùng thiếu nữ váy lam vọt vào.

      “Tam tỷ tỷ, ngươi sao chớ?” Nàng xông lại cầm lấy hai tay của Lạc Phượng, tha thiết chăm chú mà nhìn nàng, chỉ là trong mắt, trong nháy mắt thu lại tia kinh ngạc cùng phức tạp.

      Lạc Phượng biểu gì mà nhanh chóng tránh ra tay của nàng, thiếu nữ này ngoài miệng gọi nàng là ”Tam tỷ tỷ” nhưng ràng tâm, mắt là cửa sổ của linh hồn, nó chút lưu tình bán đứng nàng ta.

      Nàng xác định nghe được nhiều lần “Tam Tiểu Thư” chính là mình, cái người gọi là Hạ Đào này đích thị là người trong viện của nàng, có thể là thị nữ.

      Mặc dù nghĩ tới đây, nàng vẫn là thể tin được tất cả những chuyện xảy ra trước mắt nhưng cổ thân thể này, quả phải nàng là thân thể ban đầu của nàng rồi, cách khác, linh hồn của nàng nhập vào trong thân thể của người khác.

      “Ta ngược lại ra có việc gì, có chuyện là Hạ Đào.” Lạc Phượng giấu mặt thở dài, “Ta ngờ, nàng thế nhưng lại làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy!”

      Thiếu nữ nghe vậy thân thể khẽ run, cúi đầu nhìn về phía Hạ Đào.

      Hạ Đào lúc này mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Lạc Phượng.

      Đây là Tam Tiểu Thư sao? , tuyệt đối phải!

      Mới vừa rồi nàng có nhìn lầm, đánh ngất xỉu mình tuyệt đối là Tam Tiểu Thư! Nàng theo bên cạnh Tam Tiểu Thư cũng khoảng thời gian rồi, tuyệt đối nhìn nhầm!

      Nàng chưa từng nghĩ tới, người trước mặt bị gọi là phế vật mang danh ngốc tiểu thư, sau lưng thậm chí có thể tàn nhẫn tính kế như vậy!

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      5, ngươi điên rồi

      Lạc Phượng lúc này nhàng thở dài: “Ngươi , ta là nên đưa ngươi bán đến thanh lâu, hay là cho chìm lồng heo đây?” (cái dìm lồng heo này là tập tục thời cổ đại trung quốc, ai thắc mắc hỏi bác gồ nha)

      thanh của nàng rất chậm, lại đọc nhấn mạnh từng chữ ràng, mang theo cơn gió lạnh, nhàng thổi qua , lại đủ để chết rét người.

      Hạ Đào há to mồm, đầu óc”Ông” tiếng nổ tung.

      “Là đại thiếu gia, tiểu thư, là đại thiếu gia muốn hãm hại ngươi! Nô tỳ đầu heo nhất thời tâm trí bị mê muội, làm ra chuyện sai lầm, xin tiểu thư tha thứ cho nô tỳ!”

      Nàng hoảng loạn kêu lên, nàng biết, mình là người của tiểu thư, xử trí cũng hoàn toàn bằng câu của nàng, Đại Thiếu Gia tuyệt đối có khả năng quyết định, lúc này, điều quan trọng nhất chính là bảo vệ tánh mạng của bản thân!

      Lương Diệp Thu từ khiếp sợ đối với Lạc Phượng lúc này giật mình tỉnh lại, tức giận quát lên: “ hưu vượn!”

      Nội tâm của , dĩ nhiên còn đơn giản là sợ hãi nữa!

      Lạc Phượng quay đầu nhìn chăm chú vào , cao giọng trách mắng: “Hảo cái Đại Thiếu Gia, hẳn là ngươi bày mưu tính kế ám toán ta! Chỉ sợ ngày hôm nay nếu như phải là Hạ Đào, ngày hôm nay nằm tại đây chịu nhục chỉ sợ là ta !”

      “Vân Hi ——” Lương Diệp thu khiếp sợ thôi, khó mà tin được những câu chỉ trích sắc bén này chỉ trích từng câu từng chữ như vậy lại là Lạc Vân Hi!

      Cái đứa luôn nhìn đến liền cúi đầu ngượng ngùng, cái thiếu nữ luôn ái mộ , làm sao có thể mang bộ dạng lạnh nhạt này còn có giọng điệu bén nhọn này?

      “Ngươi điên rồi sao!” bật thốt lên.

      “Ngươi mới điên rồi!” Lạc Phượng chút lưu tình mắng lại .

      “Kẽo kẹt ——” hàng loạt chim vẫy cánh bay đầu tất cả những người trong viện.

      Tây viên, yên tĩnh cả gốc châm rơi mặt đất cũng có thể nghe được ràng!

      Người người mặt lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, bọn họ nhất định là nghe nhầm rồi, nhất định là nghe nhầm, bằng , cái nhu nhược,yếu đuối Tam Tiểu Thư làm sao mở miệng mà mắng chửi người đây?

      Điên rồi, điên rồi, toàn thế giới cũng điên rồi!

      “Tam tỷ tỷ.” Thiếu nữ ngơ ngác mà kêu tiếng.

      “Ngươi ta điên rồi?” Lương Diệp Thu căn bản cho là mình mới vừa rồi nghe lầm, nhắc lại lần.

      chỉ có điên rồi, lỗ tai cũng điếc?” Lạc Phượng khách khí trả lời.

      “Đăng đăng đăng!” Lương Diệp Thu hít hơi lãnh khí, chân tự giác mà lui lại đến vài bước, “Ngươi!”

      “Ngươi làm nhiều như vậy, cuối cùng cũng chỉ có mục đích là làm ta với ngươi từ hôn! Chỉ là, cần gì phải dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ như vậy!” Lạc Phượng này ra mục đích của .

      Lương Diệp Thu cả giận : “Ta dùng thủ đoạn hèn hạ gì? Ngươi đừng tin lời bậy bạ của nàng! Nàng ràng là đổ oan cho ta!”

      “Oan uổng a!” Hạ Đào khốc từ mặt đất bật dậy .

      “Đủ rồi!” Lạc Phượng tiến lên bức từng bước , “Đại Thiếu Gia, Hạ Đào chỉ là nữ tử, nàng dùng trong sạch của bản thân chỉ để hãm hại ngươi, gài tang vật ngươi? Ngươi cảm thấy như vậy rất buồn cười sao?”

      “Nàng ràng chính là tìm dã nam nhân ở đây vụng trộm, bị chúng ta bắt được, liền vo Thu tức giận chỉ vào Hạ Đào, sắc mặt xanh mét.

      Lạc Phượng này cười lạnh: “Nàng nhưng gan lớn, trong sân nhiều người như vậy nàng tìm, lại cố tình đổ tất cả tội lỗi lên Đại Thiếu Gia cao cao tại thượng là ngươi, đây phải là muốn chết sao? Ngươi hỏi chút người ở chỗ này, ai có thể tin tưởng?”

      Lương Diệp Thu bị nàng đến câu cũng ra, giận đến lỗ mũi cũng méo xệch.

      “Đây là Tam Tiểu Thư sao?” Gia đinh mặt chữ quốc hóa đá ngơ ngác hỏi.

      “Đại khái phải đâu.” tên khuôn mặt chất phác sững sờ trả lời.

      “Trúng tà, Tam Tiểu Thư trúng tà.” Có người .

      , là điên rồi, Tam Tiểu Thư điên rồi, tất cả đều điên rồi.”
      Trúc Khải thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :