1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

thiên sơn vạn thủy - mèo dũng cảm ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      thiên sơn vạn thủy
      tác giả : mèo dũng cảm
      Thể loại: đại, HE
      Editor: Thùy Lam
      Độ dài: 33 chương + 7 ngoại truyện
      Poster: leuyenhoanghanh

      Mối tình lụi tàn từ thời còn niên thiếu lại chẳng ngờ gặp được nhau lúc thanh niên, may là vẫn là tốt nhất và em cũng trở thành em tốt nhất.

      Trời đất bao la, duyên phận to nhất...

      - Đời này, Đoàn gặp gỡ và em, cuối cùng ở bên nhau, nhất định kiếp trước Vạn cứu vớt trái đất nhỉ.

      Đoàn cười nhìn bên cạnh:

      - , là cứu vớt dải ngân hà mới có thể gặp Vạn.

      Lời editor:
      - Truyện rất ngọt ngào, nhàng, ngược, cẩu huyết, ai thích thể loại ngược quằn quại vui lòng tìm hố khác.
      - Đây là truyện đầu tay của tác giả, tuy quá hoàn mỹ nhưng nhìn chung vẫn rất đáng xem.
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 1

      Cuối cùng vẫn bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của luôn bình thường. Đứng xếp hàng lâu, bác sĩ đưa tờ đơn bảo chụp siêu , đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừa vào, liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc ngồi trước máy siêu kia phải là bạn học cấp ba của sao? Y tá thấy đơ người đứng đó hồi lâu phản ứng tưởng rằng lại thêm người bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. ấy cười :

      - Bác sĩ Đoàn, lại có thêm fan rồi.

      nghe vậy ngẩng đầu nhìn , vừa lúng túng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực , đó viết ba chữ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng lại xuất trước mặt Thái Thái. chắc chắn liệu có nhận ra hay , hay thậm chí có còn nhớ hay .

      - Vạn Thái Thái?

      Bác sĩ hơi khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

      - Hi, Đoàn Vũ Xuyên? trùng hợp.

      Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ bao lâu gặp nhau? Năm năm? Sáu năm? Hay bảy năm? ngờ vừa nhìn nhận ra , quả là dễ dàng.

      - Đúng là rất trùng hợp.

      Đoàn Vũ Xuyên cười. Y tá kinh ngạc :

      - Hai người quen biết à?

      Thái Thái khẽ ừ. gì đây, hồi đó suýt thầm , lúc rời còn buồn lâu.

      - Bạn học cấp ba.

      ngờ lại học y, ngờ lại tình cờ gặp ở bệnh viện. Càng ngờ lại chụp siêu cho .

      - Sao còn đứng đó? Qua đây.

      Đoàn Vũ Xuyên bảo qua nằm.

      - A.

      ngoan ngoãn nằm xuống.

      - Cậu sao vậy?

      Đoàn Vũ Xuyên hỏi.

      biết nên trả lời thế nào, mặt đỏ bừng.

      - , bác sĩ bảo mình chụp.

      - Cậu căng thẳng lắm à?

      Đoàn Vũ Xuyên thấy tay hơi run, thói quen này vẫn thay đổi.

      - Hả? Vẫn ổn.

      Thái Thái cố gắng bình tĩnh.

      - Nhiều năm gặp, sao cậu lại sợ mình? Hay là sợ bác sĩ?

      Đoàn Vũ Xuyên hơi tự giễu.

      - có.

      đỏ mặt giải thích.

      - Vậy vén áo lên, kéo quần xuống.

      theo đúng quy định nhìn vào máy ra lệnh.

      - Ừm.

      Mặt người nào đó chắc chắn rất đỏ! Tại sao nhất định là người quen chứ, ngại lắm! Bị nhìn hết ráo rồi. Trong lòng người nào đó sụp đổ, bàn tay nắm lấy quần chặt. Đoàn Vũ Xuyên đưa máy lên người , chất lỏng trong suốt lành lạnh khiến hết đỏ lại nóng. ngừng an ủi mình, rằng là bác sĩ, dạng cơ thể nào mà chưa từng thấy, đừng quá ngạc nhiên, quen lâu rồi, mình chỉ là cơ thể mà thôi. Cả quá trình sau đó đều là đối thoại rất máy móc:

      - Nghiêng qua bên mình chút.

      - Ừm.

      - Nghiêng qua bên mình nè, chứ phải bên ngoài.

      - Ừm.

      - Nhiều năm gặp, IQ cũng tăng.

      - ……

      Thái Thái nhịn.

      với y tá mấy con số gì đó, y tá tạch tạch gõ bàn phím.

      - Được rồi.

      cầm xấp giấy đặt lên bụng người nào đó, Thái Thái vội cầm lấy lau, mặc quần vào.

      - Ơ, mình có vấn đề gì chứ?

      Thái Thái lo lắng hỏi.

      - Vậy phải xem xem cậu có thấy vấn đề gì .

      bình thản nghiêm túc trả lời.

      - Chỗ đó có vấn đề ư?

      Thái Thái xấu hổ hỏi thẳng.

      - Cậu cảm thấy có vấn đề hay , có vấn đề cậu tới bệnh viện làm gì?

      cứ trả lời hẳn hòi.

      - Này!

      vừa giận vừa xấu hổ trừng .

      Y tá ở bên cạnh bật cười. Đoàn Vũ Xuyên liếc nhìn y tá, buông câu:

      - có gì, người kế tiếp.

      Người nào đó tức giận bỏ , trong lòng ngừng lẩm bẩm: có bệnh à. Rồi quay lại.

      - Đưa kết quả cho mình, mình đưa cho bác sĩ xem.

      Đoàn Vũ Xuyên nhìn y tá, y tá đóng dấu đưa ra ngoài.

      - Cám ơn.

      với y tá lúc nhận lấy, sau đó bỏ quay đầu lại.

      Khi từ chỗ bác sĩ bước ra mười hai giờ. Hễ nhớ tới cảnh vừa nãy là xấu hổ biết chui vào đâu. Nhưng mà, tại sao lại ở bệnh viện này chứ. Ôi trái tim thiếu nữ năm xưa rơi vỡ nền đất. khỏi tự giễu. Chợt có người gọi :

      - Vạn Thái Thái!

      quay đầu, thấy ló đầu ra từ chiếc xe bên đường. Mặt vụt đỏ, tình nguyện bước qua.

      - Gì?

      Thái Thái hỏi Đoàn Vũ Xuyên.

      - Bạn học cũ hiếm khi gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm nhé.

      Đoàn Vũ Xuyên rất tự nhiên.

      - Cậu tan ca rồi?

      Vạn Thái Thái biết có nên đồng ý hay . vừa muốn lại vừa muốn đồng ý, chuyện năm xưa vẫn còn canh cánh trong lòng.

      - Ừ. Mình thay ca.

      hơi nôn nóng, giờ này ở bệnh viện rất đông xe, chỗ dừng lại phải chỗ có thể dừng xe. Thế mà này lại cứ muốn tán dóc vu vơ.

      - rảnh.

      Vạn Thái Thái lườm .

      - Mình trực từ tối qua đến giờ đấy.

      bất đắc dĩ trả lời.

      - Liên quan gì đến mình?

      Thái Thái hơi tức giận.

      - liên quan đến cậu, cậu có lên xe hay đây?

      hơi giận rồi.

      - lên.

      Thái Thái nổi cáu cũng đâu thua ai.

      - Ơ, nóng tính hơn nhỉ? Còn giận à?

      Đoàn Vũ Xuyên ngược lại lại cười.

      - Ai giận chứ, mình muốn ăn cơm.

      Mặt đỏ lên sau khi bị vạch trần.

      - Cậu muốn thành tiên à? Mau lên đây, chỗ này thể dừng xe lâu.

      rất kiên nhẫn rồi.

      Người nào đó hết cách, đành lên xe.
      - Cậu tới đây khi nào?

      Đoàn Vũ Xuyên vừa nhìn đường vừa hỏi.

      - Lúc tốt nghiệp ở đây rồi, hồi đại học cậu học y à?

      biết.

      - Cậu biết?

      Đoàn Vũ Xuyên nhìn .

      - Biết còn hỏi cậu chắc!

      quả thực biết, chuyển trường từ lâu, hơn nữa năm đó kiêu ngạo như vậy, căn bản có bạn bè, chỉ ở nửa năm ngắn ngủi rồi . Ma mới biết học cái gì.

      - Ừ, năm ngoái mình mới đến bệnh viện này.

      Đoàn Vũ Xuyên đoán phải chăng còn giận chuyện năm xưa từ mà biệt. Dẫu sao trong quãng thời gian ngắn ngủi ở ngôi trường ấy, chỉ có mình được xem như là bạn.

      - Cậu học chuyên ngành gì?

      phải phụ khoa chứ?

      - Sao hả, cái này cậu cũng quan tâm ư?

      - Bạn học cũ nên tùy tiện quan tâm thôi, phụ khoa à?

      - Đúng rồi.

      Chuyên ngành chủ yếu của Đoàn Vũ Xuyên là phụ khoa, hơn nữa còn có nguyên nhân từ chính .

      - Ờ.

      Mặt người dạ thú.

      - Cậu làm gì?

      - Làm việc.

      Thái Thái trả lời hời hợt.

      - Ở đâu?

      Đoàn Vũ Xuyên hiển nhiên hài lòng với câu trả lời của .

      - Đại học N, giáo viên nho .

      - Làm giáo viên rồi à? tệ.

      - dám dám.

      - Đừng dạy hư học trò đấy.

      Đoàn Vũ Xuyên nhịn được trêu ghẹo. Dù sao môn toán năm xưa của thê thảm nỡ nhìn.

      - Hứ, cậu thể mấy lời tốt đẹp à? biết đừng .

      Vạn Thái Thái mấy năm nay lột xác, còn là Vạn A Thái mặc người chém giết năm xưa nữa.

      - Lại giận rồi? Con kinh nguyệt đều đáng sợ!

      Đoàn Vũ Xuyên cảm nhận được những thay đổi của . cười.

      - Cút ~ Mình muốn xuống xe!

      Vạn Thái Thái rất nóng tính.

      - Xuống ở đâu, đường cao tốc.

      Đoàn Vũ Xuyên mất hứng.

      - Hừ.

      Phiền chết được, lúc nào cũng vậy! Vạn Thái Thái quay đầu chỗ khác.

      - Được được được, mình sai rồi, đừng giận mà, rất dễ bị kinh nguyệt đều đấy.

      Đoàn Vũ Xuyên thấy nhíu mày kiềm được mà nhớ đến của năm xưa, lúc đó biết làm bài, hễ cậu có dáng vẻ này. nhẫn phát, như chú mèo vậy.

      - Mẹ nó, cậu mới kinh nguyệt đều á!

      Vạn Thái Thái hoàn toàn bùng cháy.

      - Phải phải phải, dì cả (1) của mình đều, được rồi chứ?

      (1) Dì cả: từ lóng, chỉ kinh nguyệt.

      Đoàn Vũ Xuyên nhớ dáng vẻ mèo xù lông của .

      - Bệnh thần kinh!

      Công lực của Vạn Thái Thái vẫn chưa đủ.

      - Mắng người là đúng.

      Đoàn Vũ Xuyên tốt tính chỉ bảo.

      - Mình đâu có mắng người, mình mắng chó mà.

      Mặt người dạ thú.

      - Ha ha, chó lái xe cậu cũng dám ngồi, đúng là trâu.

      Đoàn Vũ Xuyên cứ muốn trêu .

      - Lo lái xe của cậu , mình lười để ý cậu.

      Vạn Thái Thái muốn để ý đến , bèn nhìn ra ngoài cửa sổ.

      - Đừng mà, khó khăn lắm mới gặp, thế nào cũng phải chuyện tử tế chứ.

      - Có gì hay mà ?

      nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh mờ mờ, thích phương bắc tí nào. Ôi hoài niệm trị trấn Giang Nam trời xanh nước mát ấy. Nơi đó có 15 tuổi và có 15 tuổi.

      Đoàn Vũ Xuyên thản nhiên nhìn :

      - Mình luôn có vấn đề muốn hỏi cậu?

      - .

      Vạn Thái Thái kiên nhẫn.

      - ……Thôi, tới rồi, xuống xe .

      Đoàn Vũ Xuyên muốn hỏi nhưng dám hỏi.

      - Có hỏi hay ?

      Tính tình Vạn Thái Thái rất dễ nổi nóng.

      - Sao bây giờ lại hung dữ như vậy, học trò bị cậu dọa mất. Trước kia cậu là dịu dàng biết mấy.

      Đoàn Vũ Xuyên trêu đùa.

      - Ngại quá, con người luôn thay đổi. Mà mình thay đổi.

      Vạn Thái Thái nghe lời này rất khó chịu.

      - Cậu thay đổi ư?

      Đoàn Vũ Xuyên cau mày.

      - Cậu xem?

      Vạn Thái Thái ngẩng đầu hỏi ngược lại.

      - Vào , món cá ở đây tệ.

      Đoàn Vũ Xuyên dám tiếp.

      - Mình thích ăn cá.

      Vạn Thái Thái quả thích ăn cá.

      - Vậy ăn món khác.

      Đoàn Vũ Xuyên miễn cưỡng, kỳ thực hề biết sở thích của . Thời gian ở cùng nhau năm xưa quá ngắn, chưa kịp hiểu về .

      - ……

      Vạn Thái Thái để ý đến , trực tiếp vào.

      Cuối cùng bữa cơm tan rã trong vui. Thái Thái gì chỉ ăn cơm, Đoàn Vũ Xuyên cũng . Đúng là hai người kỳ quặc.

      Sau khi về, Thái Thái suy nghĩ lại biểu hôm nay, cảm thấy đúng là mất mặt. hề điềm tĩnh, qua lâu đến thế mà vẫn buông bỏ được. cũng chỉ có lòng tốt mà thôi, càng nghĩ càng thấy áy náy. vẫn giận năm xưa từ mà biệt. Lẽ nào vẫn để ý đến ? , chỉ là cam tâm, cam tâm bị vứt bỏ như thế mà thôi. cần làm mọi chuyện mới có thể cởi nút thắt trong lòng. Suy nghĩ lại, nhắn tin cho Đoàn Vũ Xuyên:

      Hôm nay, haiz, rất xin lỗi, tâm trạng tốt. Cậu biết đấy, con kinh nguyệt đều mà, tính tình hơi nóng tí. Mong bạn học cũ khoan dung.

      lâu sau, có tin nhắn phản hồi, hai chữ: hiểu mà.

      Mẹ kiếp, lời này làm thể nào tiếp được. Nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ra được câu: cám ơn.

      thực muốn nhảy lầu mất. Có điều lần này nhắn lại. cũng tiện nhắn nữa, vấn đề kia vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi. Cứ thế, suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 2

      gặp lại lần nữa là ở chợ. dẫn đứa trẻ mua quần áo. ngờ con lớn thế này rồi.

      - trùng hợp.

      Thái Thái lúng túng chào.

      - Đúng là rất trùng hợp.

      Đoàn Vũ Xuyên ngờ lại gặp ở đây. Sau lần gặp trước, luôn bận rộn, có thời gian liên lạc với .

      - Con cậu à?

      Thái Thái nhìn đứa trẻ, trong lòng là cảm giác gì.

      - Chào dì nào.

      Đoàn Vũ Xuyên với đứa trẻ.

      - Dạ chào dì.

      Giọng trẻ con ngọt ngào giòn giã vang lên.

      - Chào con, đáng quá.

      sờ sờ mặt nó:

      - Con mấy tuổi rồi?

      hơi khom xuống, đứa trẻ này sợ người lạ.

      - Dạ con qua sinh nhật là năm tuổi.

      - Sinh nhật con là lúc nào?

      - Dạ hôm nay là sinh nhật con!

      - Hôm nay à? Chúc mừng sinh nhật nhé.

      - Cám ơn dì, dì có tặng quà cho con ?

      - Ơ, được, nhóc đáng muốn quà gì nè?

      - Dạ….con muốn……

      Bé nhìn Đoàn Vũ Xuyên:

      - Transformers!

      - Được, dì dẫn con mua nhé!

      - Dạ!

      - Mẹ con đâu?

      - Mẹ làm, đợi tan làm mới đến.

      - Ừ.

      Hai người hoàn toàn phớt lờ Đoàn Vũ Xuyên, cũng gì nhìn đùa với đứa trẻ.

      - ngờ con cậu lớn thế này rồi, chẳng phải cậu vừa tốt nghiệp liền kết hôn đấy chứ?

      Thái Thái giống như cuối cùng cũng chú ý tới Đoàn Vũ Xuyên.

      - Ai nó là con mình?

      nhíu mày.

      - ….

      Hình như .

      - Cậu ơi cậu, con muốn tiểu.

      Đứa trẻ đột nhiên nhảy lên.

      - Cậu dẫn con .

      vừa vừa bế đứa trẻ rời .

      - …..

      Cậu???? Bây giờ lại mừng là sao thế này? Thái Thái kiềm được bật cười. Bỗng có người bạn cũ gọi điện tới, bắt máy:

      - Mình ở bên ngoài. Ừ ừ, yên tâm , mình biết rồi, cần lo lắng. Mình gặp người bạn. có gì, được rồi được rồi được rồi……

      Đoàn Vũ Xuyên đứng sau nãy giờ, nhìn mắt đầy ý cười làm nũng qua điện thoại. Bạn trai? có chút vui. được tại sao nhưng cứ thấy vui. Lúc quay đầu lại, nhìn hai người lớn đứng đó bèn gì đấy với đối phương rồi cúp máy. mỉm cười bước qua, nắm tay đứa trẻ dẫn . Đoàn Vũ Xuyên nhìn hai người lớn phía trước, hơi sững sờ. Sau này có con cũng như vậy ư? Nhưng người cùng sinh con với là ai?

      - Cậu ơi nhanh lên, như ốc sên vậy!

      Đứa trẻ bất mãn.

      bước nhanh hơn, nắm tay kia của đứa trẻ dẫn , trông họ như gia đình.

      Sau đó là mua quà cho đứa trẻ, ăn bữa to mẹ đứa trẻ tới. Vừa nhìn thấy Thái Thái, chị sững sờ, liếc nhìn Đoàn Vũ Xuyên rồi cười. Chị là người phụ nữ thông minh, niềm nở chuyện trò cùng Thái Thái. Sau đó chị dẫn con , để Đoàn Vũ Xuyên đưa Thái Thái về. Vừa lên xe lâu Thái Thái có điện thoại, nghe máy bằng headphone:

      - Ừ, giờ mình về. Yên tâm , cậu còn mình mù đường nữa, xem sau này mình có đánh cậu ! Được rồi được rồi, cúp máy đây, về sau nha, moah ~

      hờ hững hỏi:

      - Bạn trai?

      - Hả, phải.

      Bạn cùng phòng chứ đâu phải bạn trai.

      - Người cậu thích?

      - Rất thích. sai, rất thích người bạn cùng phòng ấy.

      - Ừ.

      Trong lòng Đoàn Vũ Xuyên có cảm giác gì.

      - Ha ha ha ha ha, đừng nghiêm túc vậy chứ, bạn cùng phòng của mình đấy.

      Nhìn biểu cảm của cậu, Thái Thái kiềm được bật cười. Tai chàng nào đấy đỏ lên.

      - Cậu cười gì chứ!

      Đoàn Vũ Xuyên thẹn quá hóa giận.

      - Biểu cảm vừa rồi của cậu như muốn khóc vậy.

      Thái Thái cười ngừng được.

      - Cậu nhìn nhầm rồi! Tại sao mình muốn khóc chứ?

      Đoàn Vũ Xuyên nghiêm túc nhưng tai vẫn rất đỏ.

      - Cậu cứ ra vẻ.

      Thái Thái khinh bỉ.

      - Vốn dĩ có mà!

      chợt đạp mạnh ga.

      - Được được được, có. Mình mù mắt thôi.

      sợ chết lắm.

      - …..

      Đoàn Vũ Xuyên im lặng. ràng đến thế sao?

      Thái Thái xoắn xuýt:

      - Đoàn Vũ Xuyên, mình có thể hỏi cậu câu ?

      - Ừ.

      nghiêm túc hẳn lên.

      - Năm xưa tại sao cậu từ mà biệt?

      Xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn hỏi ra ngoài.

      - Bởi vì cha mẹ mình muốn ly hôn, để níu giữ gia đình nên bọn mình chuyển nhà. Lúc đó rất gấp nên với cậu.

      biết năm đó ra vội vã là lỗi của .

      - Ừ, sau đó sao?

      Thái Thái tỏ ý kiến gì với lời giải thích của .

      - Vẫn thể cứu vãn cuộc hôn nhân ấy.

      Đoàn Vũ Xuyên hơi thương cảm.

      - Ừ.

      Thái Thái biết gì.

      - Xin lỗi.

      Đoàn Vũ Xuyên nghiêm nghị . Nhiều năm nay, luôn áy náy chuyện này.

      - Xin lỗi gì chứ, đâu phải cậu có lỗi với mình, cậu vốn dĩ có nghĩa vụ phải báo cáo với mình nên cần cảm thấy áy náy.

      giải thích tại sao sau đó lại liên lạc với . ràng số điện thoại của đâu có đổi.

      - Ban đầu mình muốn tìm cậu, nhưng nhà cậu quá xa mà mình biết cậu ở đâu, lúc đó vẫn chưa có điện thoại di động nên liên lạc được cho cậu, mình gì với ai vội vã tới thành phố N.

      Nhớ lại năm đó, rất muốn tìm , nhưng nhà ở quá xa mà lại chưa từng đến lần nào, càng chưa từng hỏi địa chỉ. Trong thị trấn lớn như thế, biết tìm người thế nào đây?

      - Ừ, hồi đó tụi mình mới bắt đầu thân nhau, kỳ thực cậu cũng có nghĩa vụ phải lời từ biệt với mình. Là mình làm kiêu rồi, hì hì.

      cười khổ, vờ cười vô tư, nhìn áng mây hồng ngoài cửa sổ, biết nghĩ gì.

      - Mấy năm nay cậu sống tốt chứ?

      Đoàn Vũ Xuyên nhìn Thái Thái hờ hững.

      - Cứ thế thôi, tóm lại cũng tệ. Chỉ là ngờ…..

      ngờ lại gặp cậu ở đây.

      - Cậu học đại học ở đây à?

      Về sau hề liên lạc với . biết vì bận hay vì dám.

      - phải. Lúc mình học nghiên cứu sinh mới đến nơi này. Thế còn cậu? Cậu học đại học ở đâu?

      Thái Thái nhìn ra ngoài cửa sổ.

      - Mình học đại học và thạc sĩ đều ở thành phố B, sau đó sang Mĩ học tiến sĩ hơn nửa năm mới về nước.

      Đoàn Vũ Xuyên mới biết hóa ra họ xa nhau 12 năm rồi. nhóc béo năm xưa giờ gầy thế này. Vậy mà cậu vẫn có thể nhận ra từ cái nhìn đầu tiên, kỳ thực dung mạo toàn thân của cậu vẫn thay đổi, chỉ là cao hơn chút và gầy hơn chút mà thôi.

      - Ừ, cậu vẫn giỏi như thế.

      Thái Thái thuận miệng trả lời.

      Sau đó là quãng im lặng, Thái Thái dựa vào cửa sổ đầy tâm . Đoàn Vũ Xuyên nhìn ngẩn người, chìm vào những hồi ức trong quá khứ.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 3

      Nhớ năm xưa, trong lớp học của trường trung học phổ thông nào đó.

      Nhìn chung, đối với việc phá kỷ lục bản thân, cách biểu của mọi người hoặc là lặng lẽ, ngấm ngầm chịu đựng, như Đoàn Vũ Xuyên; hoặc là kiêu ngạo, mặt mày rạng rỡ, như Thẩm Thiến. Tuy nhiên, năm đó, Vạn Thái Thái ngồi mình ở chỗ ngồi của mình nhìn bài thi toán mà tinh thần chán nản, rất tốt, lại phá kỷ lục bản thân. 2,4 điểm! Điểm số nổi bật này thành công phá vỡ kỷ lục điểm thấp nhất trong suốt thời học của .

      - Ôi, Phan Phan, cậu xem, người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ.

      Tâm trạng sa sút, nhịn được oán trách với bạn cùng bàn, kỳ thực cũng nghĩ bạn cùng bàn làm bài tập hạ thấp đỉnh đầu cao quý để trò chuyện cùng .

      - Thẩm Thiến người ta kìa, da trắng, ngoại hình đẹp, nhà giàu, thành tích tốt, quả là báu vật chỉ trời mới có. Ba la ba la ba la…..

      biết Vạn Thái Thái bao nhiêu câu, bạn mới ngồi cùng bàn tháng thong thả đáp:

      - Người xấu phải học nhiều.

      Rồi trả lời nữa. ấy mắc kẹt với đề hàm số nào đó.

      Vạn Thái Thái tự cảm thấy vô vị, bèn nhoài người bàn im lặng . Kỳ thực vốn phải người thích chuyện. Ở thời buổi coi trọng ngoại hình này, tướng mạo của quả thực hơi bình thường. Ngũ quan có gì đặc biệt thôi, lại còn núng nính nữa. Đương nhiên núng nính là tự đánh giá chính mình, rất ghét từ béo. Bởi vì béo nên quần áo của đều là mua size lớn, bởi vì béo nên quần của rất dễ căng rách, bởi vì béo nên hàng xóm từ người lớn tới trẻ đều trêu ghẹo , và cũng bởi vì béo nên các bạn học ai chơi thân với . Vừa thấy họ nhìn với ánh mắt khinh thường, sợ, chỉ sợ họ vờ như thấy, nhưng diện tích lớn như vậy mà vờ như thấy là việc châm chọc cỡ nào chứ.

      Cho nên rất tự ti. May mà trong lớp có người còn béo hơn cả , khiền tìm về được chút xíu xíu tự tin. Thế nhưng, khi biết được thành tích của cậu ấy, lại càng tự ti sâu sắc.

      Đoàn Vũ Xuyên năm xưa được tuyển với thành tích đứng đầu toàn trường. Cậu ấy lần nữa chứng minh cho câu kia, người xấu phải học nhiều. Hu hu hu. Nhưng tướng mạo Đoàn Vũ Xuyên lại xấu, hơn nữa còn có chút ưa nhìn. Gương mặt tròn, đôi mắt to long lanh sáng rực, da dẻ trắng trẻo mịn màng, chút dầu nhờn. như Vạn Thái Thái. Mặt bánh mì cỡ lớn, mắt dại ra vô hồn, da mặt nhờn, thỉnh thoảng còn nổi mụn. Thế là càng thêm tự ti. cũng biết tại sao phải so sánh với Đoàn Vũ Xuyên, họ căn bản có gì để so sánh, kế hoạch tìm về chút tự tin ban đầu hoàn toàn sụp đổ. càng thêm ảo não.Haiz haiz haiz, từ quan trọng phải ba lần.

      tháng thi lần, tháng xếp hạng lần, tháng đổi vị trí theo thứ hạng lần, đây là truyền thống của nhà trường. có gì bất ngờ, Vạn Thái Thái bị đổi đến vị trí cuối lớp. Môn toán kém kéo theo môn khoa học kém, môn văn của tệ nhưng để ý vì ngồi cuối lớp cần lo lắng có người ở sau lưng xấu về vóc dáng của . Chỗ khó xử của thầy giáo là: Đoàn Vũ Xuyên làm sao đây? Thành tích của cậu đứng nhất lớp. Theo lý thuyết, vị trí trung tâm nhất là vị trí được cả lớp công nhận chỉ có học sinh giỏi mới có tư cách ngồi. Nhưng cậu thực quá cao to, ngồi xuống hoàn toàn che mất tầm nhìn của bạn phía sau, như bức tường vậy. Lúc ấy, Đoàn Vũ Xuyên vẫn ngồi ở vị trí cuối lớp – vị trí mà cậu ngồi từ hồi khai giảng đến giờ. Chính là ở bên cạnh chỗ bên cạnh Vạn Thái Thái. biết tại sao Vạn Thái Thái luôn cảm thấy cậu rất lãnh đạm, tiếc chữ như vàng. Cậu chưa bao giờ trò chuyện cùng ai, dù có cũng rất hời hợt. Giọng cậu có lẽ vì vào thời kỳ vỡ giọng nên hơi khàn, như vịt Donald vậy, lần đầu tiên ý nghĩ ấy lên trong đầu, người nào đó kiềm được mà bật cười. Cậu luôn trả lời người khác rất ngắn gọn. Có dạo Vạn Thái Thái còn tưởng cậu cũng tự ti giống . Về sau mới biết, kỳ thực là người ta kiêu ngạo đến trắng trợn, cảm giác như: bọn phàm phu tục tử các ngươi cũng xứng chuyện với ta à? Tu thêm trăm năm nữa nhé! Đối mặt với khó xử của thầy giáo, cậu vụt đứng dậy, vẫn giọng điệu nhàn nhạt như cũ:

      - Thưa thầy, cứ để em ngồi cuối lớp ạ. Em thích ở cuối lớp.

      Môi cậu rất mỏng, tục ngữ : môi mỏng bạc tình. Nhưng, lại đẹp đến thế. như vào cõi thần tiên, suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ bất kỳ nữ sinh tự ti nào cũng giỏi mơ mộng nhỉ. Vào lúc chưa ý thức được bên cạnh bóng dáng cao lớn lên rồi vững vàng ngồi xuống. biết, bóng dáng ấy trừ Đoàn Vũ Xuyên đâu còn ai to như vậy. Nhưng quay đầu nhìn cậu. biết xuất phát từ tự ti hay khinh thường.

      - Vừa khéo, Đoàn Vũ Xuyên, em ngồi ở đó tiện chỉ bảo cho Vạn Thái Thái môn toán.

      Vạn Thái Thái “a” tiếng, ngẩng đầu.

      - Sau này Thái Thái nhờ Đoàn Vũ Xuyên chỉ bảo nhé, biết môn toán của em thi kiểu gì nữa. Đúng là kỳ tích.

      Thầy giáo vui với Vạn Thái Thái. bé này, chẳng những tên kỳ lạ mà thành tích toán còn khiến cả lớp xấu hổ nữa. lúng túng cúi đầu, mặt đỏ đến cổ, cố sức phớt lờ những tiếng giễu cợt như có như kia. Mà Đoàn Vũ Xuyên lại có bất kỳ phản ứng gì, được cũng được. len lén liếc nhìn cậu, Thái Sơn đổ mà mặt đổi sắc, đại khái là dùng để bộ dạng này của cậu nhỉ.

      hơi thất vọng.

      Bây giờ nghĩ lại, năm đó Đoàn Vũ Xuyên thực bị môn toán của Vạn Thái Thái chỉnh thê thảm. Nếu năm xưa nhờ cậu sau này cũng có năng lực thi đại học, có những trải nghiệm về sau. lột xác thành như bây giờ phần lớn là nhờ công lao của cậu. Vạn Thái Thái nghĩ vậy.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 5


      May mà cuộc sống cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua, đơn quen thuộc luôn tốt hơn đơn đột ngột sau náo nhiệt. Vạn Thái Thái vẫn học mình như cũ. rất nỗ lực học toán, đấy, nhưng phát bất kể nỗ lực thế nào cũng kiên trì được, vào giờ toán vẫn cứ như vào cõi thần tiên. Thượng Đế ơi, nỗ lực lắm mà. Thế nhưng, những thanh phát ra từ miệng thầy toán hề có chút hấp dẫn với . Thà nghe giọng nhàn nhạt khàn khàn của Đoàn Vũ Xuyên còn hơn. A! giật mình với ý nghĩ của mình, mặt khẽ nóng lên, tự chủ liếc nhìn Đoàn Vũ Xuyên. Cậu vẫn ngồi nghiêm chỉnh nghe giảng, nghiêm túc ghi chép. Ừ, tay cậu cũng đẹp nữa, ngón tay dài dài, trắng trắng. biết cậu có biết đàn piano nhỉ? bất giác nhìn chằm chằm cậu rất lâu cũng hay biết. Đến khi có ánh mắt cảnh cáo ý tứ lạnh lùng bắn qua, mới hơi sững sờ. vội thu hồi tầm mắt, vờ như bình tĩnh, có chuyện gì xảy ra. Kỳ thực trái tim đập rất nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác bị bắt quả tang đúng là chẳng ra sao. Sau đó lại bắt đầu thả hồn bay bổng, suy nghĩ vẩn vơ.

      Vì lúc vừa chuyển đến chỗ này, Vạn Thái Thái tốt bụng giúp người, cho bạn bàn là Tăng Bảo Nghi mượn bút nên giờ giải lao, ấy quay xuống tán gẫu với :

      - Vạn Thái Thái, tại sao cha mẹ cậu lại đặt tên cậu như vậy nhỉ?

      Vạn Thái Thái trêu đùa:

      - Vậy tại sao cậu tên là Tăng Bảo Nghi, sợ Tăng Bảo Nghi (1) tìm cậu tính sổ sao?

      (1) Tăng Bảo Nghi là tên diễn viên nổi tiếng của Đài Loan.

      - Vì cha mình tên Tăng Tiểu Bảo, mẹ mình tên Đinh Tiểu Nghi, họ lười nghĩ tên nên lấy chữ trong tên mỗi người đặt cho mình. Ha ha ha ha ha. Họ cũng mặc kệ có ngôi sao nữ nào trùng tên với mình .

      ấy luôn như vậy, cười khúc khích kiêng nể gì, Vạn Thái Thái rất hâm mộ.

      - Cậu hạnh phúc, vừa nhìn là biết cha mẹ cậu rất cậu, cậu là kết tinh tình của họ nên ngay cả tên cũng gắn bó mật thiết với họ.

      - Ôi dào, đâu có buồn nôn như vậy, họ lười thôi.

      Tăng Bảo Nghi cười híp mắt tán thành ý kiến của :

      - Cha mẹ cậu cũng rất cậu mà, đời làm gì có cha mẹ con mình chứ.

      Vạn Thái Thái cười :

      - Mẹ mình , tên mình được lấy từ “Kinh thi”: Kiêm gia thái thái. (2)

      (2) Kiêm gia thái thái: Lau sậy xum xuê. Thái thái (采采) nghĩa là thịnh vượng, um tùm, tươi tốt.

      Thái Thái, Thái Thái. Cha mẹ hi vọng lớn lên xinh đẹp. Lúc lơ đãng quay đầu thấy Đoàn Vũ Xuyên biếng nhác nhìn mình chằm chằm với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu? Nghiền ngẫm? Khó hiểu? Hay là đồng cảm, thương hại? Vạn Thái Thái muốn truy cứu nhiều, khẽ cười với cậu, làm tiêu tan lúng túng.

      - Vạn Thái Thái?- A? Sao?

      Bảo Nghi lắc đầu:

      - Ừm, hay, thân thiết. Cha mẹ cậu gọi cậu thế nào?

      Vạn Thái Thái cau mày suy nghĩ:

      - Đâu có gì, khi gọi Thái Thái, khi gọi Vạn Thái Thái.

      Bảo Nghi hăng hái bừng bừng cười với Vạn Thái Thái, hề nghe câu trả lời của :

      - Có rồi, cứ gọi cậu là A Thái . Ừm, A Thái vừa hay vừa thân thiết.

      - A, tùy cậu, cậu thích là được. Vậy mình gọi cậu là A Nghi nhé? được, A Nghi A Nghi, a di (3), ha ha ha, người khác hiểu lầm mất. Thế gọi cậu là A Bảo nhé?

      (3) A Nghi (阿仪 – tên bạn ấy) phát giống với a di (阿姨- nghĩa là dì)

      - A, được được, A Bảo A Bảo, mình muốn giống với người hát dân ca kia đâu.

      A Bảo (4) chính là người mặc áo trắng, quấn khăn trắng, hát “Hoa loa kèn đỏ au au”. (5) Hai hẹn mà cùng cười phá lên. Cuối cùng quyết định gọi ấy là A Tăng. Trong lòng cảm thấy có nơi nào đó ngừng sủi bọt. Blue blue blue…..

      (4) A Bảo: nam ca sĩ Trung Quốc sinh năm 1969, tên là Trương Thiếu Thuần.

      (5) “Hoa loa kèn đỏ au au”: ca khúc dân ca phía bắc Thiểm Tây



      Đôi khi tình bạn của con lại đơn giản như vậy.

      Hai bé thoải mái cười to, hề chú ý gần đó có ánh mắt từ chán ghét chuyển sang kinh ngạc rồi chuyển sang bình thản.

      A Tăng là người bạn tốt nhất tốt nhất tốt nhất thời trung học của . Năm đó Đoàn Vũ Xuyên rời , may mà ấy vẫn còn bên cạnh.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :