Thiên Niên Lệ - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      THIÊN NIÊN LỆ
      Tác giả : Nam Cung Dao
      Thể loại : Đam mỹ, cường công mỹ thụ…
      Độ dài : 10 chương
      Tình trạng : Hoàn

      [​IMG]

      THIÊN NIÊN LỆ

      Tác giả : Nam Cung Dao

      Thể loại : Đam mỹ, cường công ôn nhu thụ, mỹ công mỹ thụ…..

      Độ dài : 10 chương

      Tình trạng : 3n/1c



      VĂN ÁN

      Bất kể phải chờ đợi bao nhiêu lâu chăng nữa….Ta muốn gặp lại ngươi…. dù chỉ lần…..

      Có lẽ vận mệnh định trước đời của y là độc, dù hưởng hết mọi phồn hoa nhân gian số mệnh kia cả kiếp vĩnh viễn tịch…..

      ai biết, vào ngày y ra đời, trời xanh nổi dị tượng, sấm sét ầm ầm, hoàng long như uốn lượn khắp bầu trời Bắc Chu quốc, ấy là diện của chân long thiên tử

      Càng ai có thể ngờ, năm ấy y tuổi, bạch y lão giả mỉm cười xuất trước mặt phụ thân của y mà như vầy : “ hài tử này vận mệnh nghiệt ngã, cả đời người gặp ba lần đại nạn, hai lần đầu có quý nhân giúp đỡ, lần cuối cùng phải nhờ vào bản thân, thế nhưng sau này nhất định trở thành người vạn dân kính ngưỡng, song đời gắn liền hai chữ độc”

      Y…là đế vương Dạ Vũ quốc, thế gian ca tụng đời minh quân….

      Mười tuổi thượng chiến trường, xông pha chiến trận, bảy năm quét ngang thiên hạ, thống nhất tam quốc, đại lục cúi đầu kính ngưỡng tôn xưng hai chữ ‘vạn tuế’

      Y…gọi Diễm Thiên Vũ…….



      NAM CUNG DAO
      Last edited by a moderator: 29/3/16
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 1



      Hoàng cung

      Ngự hoa viên

      Thế gian vấn nơi nào trăm hoa đua sắc, rực rỡ đủ loại? đương nhiên chính là tại hoàng cung rồi. Ngự hoa viên hổ là nơi dành cho hoàng đế ngắm cảnh, dường như tất cả mọi loài hoa của thế gian điều quy tụ về nơi đây, cao quý mẫu đơn, thanh lịch u lan, quyến rũ mạn đà hoa, thánh khiết là bạch liên…. Tất cả tạo nên ngự hoa viên rực rỡ sắc màu

      Thanh phong êm đềm, vương vấn hương hoa thoang thoảng bất giác khiến lòng người mê say, hồ điệp tung cánh khắp nơi, khung cảnh quá đổi đẹp đẽ tựa bức tranh thiên nhiên xinh đẹp

      “ Chiếu tướng….” bạch y nam tử ung dung cười, cả người toát ra khí chất cao quý ôn hòa, dung mạo đẹp như họa, ngũ quan tuyệt mỹ nổi bậc đôi con ngươi lãnh đạm trong suốt, dường như mọi chuyện thiên hạ điều thể lọt vào tầm mắt của y. Cái mũi cao thẳng tắp , bạc môi tà mị tựa tiếu phi tiếu, y cười , vân đạm phong khinh nhưng lại khiến cho hoa kia cũng ảm đạm thất sắc

      “ Thần ca ca, kỳ nghệ của huynh dường như lại tăng bậc!” thiếu niên cười , thu lại cờ, lắc đầu. Thiếu niên vương tử, trường bào quý giá đẹp đẽ, mỗi giơ tay nhấc chân tràn nhập khí chất hoàng gia, đôi con ngươi sáng quắc cơ trí. Đưa tay thu lại quân cờ, thở dài : “ biết chừng nào đệ mới thắng huynh ván nhỉ?”

      “ Tiểu Thiên! Thắng thua là chuyện thường tình, bàn cờ có người thắng cũng có kẻ thua, cần chi chấp nhất như vậy?….” hồng y nữ tử cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển ôn nhuận ý cười, đưa tay xoa xoa đầu thiếu niên. Có thể sờ đầu vua trong thiên hạ cũng chỉ có Vũ Khuynh Thành mà thôi

      “ Tỷ tỷ….” Diễm Thiên Vũ nhíu mi, có chút ngượng ngừng, trở thành nam nhân trưởng thành mà tỷ ấy lúc nào cũng chỉ xem mình như hài tử, khiến cho Diễm Thiên Vũ lắm lúc ngượng ngùng

      “ Haiz! Tiểu Thiên trưởng thành, cho nên muốn tỷ tỷ nửa sao?” Vũ Khuynh Thành than , dung mạo khuynh thành kia có chút ũ rủ khiến cho bạch y nam nhân bên cạnh đầu đầy hắc tuyến, từ khi nào mà Thành nhi của y lại có thể đóng kịch cách tự nhiên thế kia? Diễm Thiên Vũ thấy tỷ tỷ mà mình kính có vẻ mặt khổ sở như vậy cũng cảm thấy áy náy tự trách mình, bèn : “ phải! tỷ tỷ…là đệ.,.cái kia….” Diễm Thiên Vũ ấp úng, biết gì cho phải

      “ Ha hả…tiểu Thiên, tỷ chỉ đùa thôi, cần phải căng thẳng như vậy” thấy tiểu đệ đáng của mình khó xử Vũ Khuynh Thành lớn tiếng cười, vỗ vỗ vai Diễm Thiên Vũ, than : “ tiểu Thiên a! đôi khi tự thả lòng mình, như vậy cảm thấy thoải mái hơn….” hài tử này, lúc nào cũng buộc chặt lòng mình như vậy, cũng khiến cho nàng cảm thấy đau lòng thay cho nó!

      Diễm Thiên Vũ nghe vậy, cười khẽ…..thùy hạ mi mắt, có chút yên lặng, ra… chỉ thoáng chút biểu bất bình thường, tỷ tỷ nhận ra trong lòng nghĩ gì…. Cũng giống như người kia vậy….!!!

      “ Tiểu Thiên năm nay cũng 19 rồi phải ?” Bất chợt Tiêu Dạ Thần lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Diễm Thiên Vũ. Ngẩng đầu lên, có chút nghi vấn : “ đúng vậy! có chuyện gì sao Thần ca ca?”

      có gì…” Tiêu Dạ Thần nâng cốc trà, hớp ngụm, hương vị thoang thoảng lan tỏa trong khoang miệng dễ chịu vô cùng, buông tách, ôn nhu cười : “ cũng đến tuổi trưởng thành, cũng nên thành gia lập thất thôi!” Đúng ra con nhà đế vương 15 hay 16 có hài tử rồi, mà Diễm Thiên Vũ năm nay 19, đăng cơ được hai năm nhưng hậu cung chưa có ai, điều này cũng khiến cho các bậc quân thần đau đầu thôi. Cho nên quan lại nhà ai có nữ nhi điều ra sức tiến cử, mặt mong cho đế vương nhanh có con cháu nối dòng mặt đưa con mình vào cung để cho giấc mộng từ quạ đen biến thành phượng hoàng thành a!

      Diễm Thiên Vũ có chút bối rối khi nghe Tiêu Dạ Thần bàn về vấn đề này, nhưng rất nhanh được che , Diễm Thiên Vũ có chút trêu cười nhìn Tiêu Dạ Thần : “ là do đệ chưa tìm thấy người thích hợp thôi! Nếu như có nữ nhân nào như tỷ tỷ ngay lập tức đệ lập hậu”. Tiêu Dạ Thần nghe Diễm Thiên Vũ vậy sắc mặt đen kịt, đầu có dấu hiệu bốc khói…>”<



      “ Thần! ta cảm thấy có chút đói….” Vũ Khuynh Thành cười nhìn Tiêu đại công tử và dĩ nhiên Tiêu đại công tử của chúng ta ngay lập tức hai lời chạy đến ngự thiện phòng. Nhìn bóng lưng khuất dần của Tiêu Dạ Thần, Diễm Thiên Vũ có chút buồn cười, có ai tin nam nhân khiến cho thiên hạ sợ hãi than lại là kẻ thê nô như vậy chứ?

      Vũ Khuynh Thành mỉm cười nhìn Diễm Thiên Vũ, đôi con ngươi sáng ngời như thấu hết mọi chuyện, nàng ung dung : “ tiểu Thiên! Đệ..có chuyện gì khó xử sao?” Diễm Thiên Vũ bị Vũ Khuynh Thành như vậy, lòng lộp bộp nhưng vẫn cố gượng cười : “ tỷ tỷ, chỉ là chuyện triều đình có chút phiền lòng thôi!”

      “ Tiểu Thiên, ngốc quá, chẳng lẻ tỷ đệ bao nhiêu năm ta lại đệ nghĩ gì?” Vũ Khuynh Thành than , ánh mắt ôn hòa nhìn hài tử năm xưa từng nằm trong vòng tay mình, nhanh , mới đó mà trưởng thành trở thành thiếu niên đầu đội trời chân đạp đất rồi, hối tiếc duy nhất của nàng chính là bảy năm trưởng thành của đệ ấy nàng lại nhìn được thôi!

      “ Tỷ tỷ…đệ…” Diễm Thiên Vũ tránh ánh nhìn dường như thấu hết mọi chuyện của hồng y nữ tử trước mặt. phải là đệ muốn mà là đệ biết gì mà bắt đầu câu chuyện như thế nào thôi. Diễm Thiên Vũ thở dài ngao ngán, ngờ cũng có ngày lại mệt mỏi về những chuyện như thế này?

      “ Tỷ tỷ! tại sao tỷ tỷ lại thích Thần ca ca….” Diễm Thiên Vũ như có như vấn, Vũ Khuynh Thành cũng sững sốt trước câu hỏi của của Diễm Thiên Vũ, giọng cười : “ đệ biết ! Tình xinh đẹp nhất chính là bởi biết nó đến lúc nào lúc nào, cảm tình thế gian này là muôn hình vạn trạng, đôi khi là rực rỡ mãnh liệt tựa như pháo nổ yên hoa cũng có khi là cảm tình tế thủy trường lưu dịu dàng khiến cho người ta từ từ say mê trong đó……nhưng mà cả đời người, có thể kiếm được người mình là chuyện dễ cho nên khi có được nên biết trân trọng, đừng bỏ lỡ nếu hối tiếc muôn đời…”

      Diễm Thiên Vũ ánh mắt mê mang nhìn hồng y nữ tử trước mặt, thanh lãng đãng : “… nắm giữ hối tiếc cả đời sao?…” Diễm Thiên Vũ có chút cười khổ, lại : “ lúc xưa đệ từng với phụ hoàng nhất định đủ mạnh bảo vệ người mình , khiến cho người mình đau lòng nhưng mà bây giờ đệ mới hiểu, dù là đế vương cũng có những chuyện bất đắc dĩ….” cũng vì là đế vương cho nên ngươi đứng ngay bên ta ta cũng thể chạm được vào ngươi, thể ôm lấy ngươi vào trong lòng…..bởi vì ta là đế vương ..còn ngươi…..

      “ Đời người…hư hư …nhân sinh lắm vướng bận, sống chỉ đơn giản chỉ có ái tình còn là trách nhiệm còn là lí tưởng, là tương lai….nhưng mà chỉ cần đệ làm gì trái với lương tâm..tỷ tỷ luôn ủng hộ” . Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười : “ nhưng nếu mệt mỏi quá… đệ cứ buông xuôi sống với lòng mình vậy, con người đôi khi cũng nên ích kỉ chút…”

      “ Tỷ tỷ….” Diễm Thiên Vũ có chút ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra cười : “ nếu như cứu vạn người đổi lấy tính mạng của Thần ca ca tỷ làm gì?” Vũ Khuynh Thành trầm ngâm lát, lại : “ dù cho thiên hạ này có ra làm sao, ta cũng đổi lấy , thế gian vốn chỉ tồn tại Tiêu Dạ Thần mà thôi! Ích kỷ cũng được, độc ác cũng được…. dùng tính mạng cả thiên hạ này để đổi lấy Tiêu Dạ Thần ngàn vạn lần câu trả lời của nàng cũng chỉ là mà thôi!”

      “ Nếu như…đệ cũng làm vậy được tốt quá….” Diễm Thiên Vũ thào….



      “ Thần! tiểu Thiên….rốt cuộc cũng trưởng thành…” Vũ Khuynh Thành cảm thán. Tiêu Dạ Thần có chút buồn cười : “ nàng đừng quên, hài tử ấy là đế vương dù muốn trưởng thành cũng thể, hơn nửa hài tử ấy vốn trưởng thành bắt đầu từ 9 năm về trước”

      “ Vận mệnh của đệ ấy…nếu như…!Thần! tiểu Thiên mệt mỏi nhưng ta lại chẳng làm gì giúp hài tử ấy được….” Vũ Khuynh Thành cười, đôi con ngươi xa xăm nhìn về ngự thư phòng, sóng mắt nhàn nhạt ôn nhuận. Đế vương cao cao tại thượng, hưởng hết mọi phồn hoa thế gian nhưng chung quy lại quá độc, hài tử ấy…luôn bất giác khiến cho người ta cảm thấy đau lòng

      “ Thành nhi! Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi tốt thôi…” Tiêu Dạ Thần giọng an ủi người trong lòng, nắm lấy tay Vũ Khuynh Thành, đôi con ngươi tràn đầy nhu tình. Vũ Khuynh Thành gật gật đầu : “ hi vọng là vậy!!”



      “ Bệ hạ, ba ngày nửa sứ giả của Hàn Dã đến thăm, nghe theo là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Tây vương, cơ hội này là cơ hội tốt để thiết lập với Hàn Dã bộ tộc….” thừa tướng Ân Thiên Lễ lên tiếng, ân Thiên lễ trí mưu hơn người, được xem là ‘hồ li’ trong đám quan lại của Dạ Vũ quốc

      “ Ý Ân thừa tường là thông hôn sao?,….” Diễm Thiên Vũ trầm ngâm. Hàn Dã tuy là bộ tộc nằm ở phía tây Dạ Vũ quốc, dân số chưa quá ba vạn nhưng người bộ tộc Hàn Dã khá mạnh, quen sống sa mạc, sức chịu đựng rất cao. Nếu để bọn họ thuần phục quả là trăm lợi hại

      “ Đúng vậy bệ hạ….” Ân Thiên Lễ cung kính cúi đầu.

      “ Vậy mọi việc tiếp đón do thừa tướng chuẩn bị …” Diễm Thiên Vũ ra ý chỉ

      “ Thần tuân mệnh”

      Diễm Thiên Vũ vung tay lên, bãi triều…



      Hết chương 1

      p/s: ! Dao Dao cũng là fan hâm mộ đam mỹ, tuy đến mức là Hủ nhưng cũng rất thích, nhiều tp để lại trong lòng Dao Dao những ấn tượng khó phai, mà chưa có tp ngôn tình nào làm được. Đam mỹ, tình trong đó có cái gì đó rất…bi tráng, nhưng ướt át, có lẽ là trong những nguyên nhân khiến Dao Dao thích nó. Nếu như ngôn tình là cốc nước suối ấm mát khiến cho người ta thoải mái nhàng khi đọc nó Đam mỹ lại là mê dược, khiến cho người ta say mình trong đó, muốn thoát cũng khó a >”<. Lần đầu tiên Dao Dao viết đam mỹ, nếu có chỗ nào ko ổn mong các bằng hữu hỗ trợ giúp đỡ nhá ^^. Uhm, vì trước khi viết Dao Dao đọc khá nhiều tác phẩm đam mỹ, đủ thể loại cho nên cũng tránh khỏi nhiều lúc lặp lại hai tình tiết trong bất cứ tác phẩm nào, mong các bằng hữu bỏ qua cho. Cảm tạ ^^
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 2 : DIỄM THIÊN VÂN

      Ngươi có thể cầm tay của ta được bao lâu??

      Ta vẫn luôn tưởng : ta muốn cầm tay ngươi…đó là cả đời cả kiếp, nhưng lại thể thốt nên lời, vì ta với ngươi là huynh đệ, là quân thần …cũng là kẻ thù của nhau…



      “ Thiên Vũ, đệ tìm huynh ?…” Diễm Thiên Vân ôn nhu cười, dung mạo đẹp như họa. Phải nam nhân này đúng là có tư chất ‘họa thủy’. Nếu như Tiêu Dạ Thần đạm mạc tao nhã tựa trích tiên nam nhân này ôn nhuận thanh khiết tựa tinh linh, sóng mắt trong suốt vô ngần, lúc nào cũng ôn hòa nở nụ cười khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng. Nam nhân hai mươi hai tuổi này chính là đương triều thân vương, huynh trưởng của Diễm Thiên Vũ, nam nhân này chỉ nụ cười khiến cho nam nữ trong thiên hạ cam nguyện điên đảo!!

      “ Ca ca, dạo này huynh thế nào?….” Diễm Thiên Vũ vấn, biết từ bao giờ giữa huynh đệ bọn họ lại có khoảng cách xa vời như vậy. Là do y cố ý kéo dài khoảng cách đó ra chăng? Diễm Thiên Vũ thở dài, năm trước người này lúc nào cũng chạy theo đằng sau của mình, nhưng năm trở lại đây hai người luôn tránh né lẫn nhau.

      “ Rất khỏe!” Diễm Thiên Vân đạm cười. Diễm Thiên Vũ thấy huynh trưởng của mình như vậy bỗng chốc muốn đưa tay chạm vào người trước mặt, cố gắng kìm xuống, than ! Ngốc quá, dường như huynh lại gầy hơn trước, tưởng chừng chỉ cơn gió lay cũng đem huynh cuốn trôi . Huynh lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cho người khác nhưng lại luôn đem bản thân mình quên mất. Có lẽ vì thế mà khiến ta luôn vì huynh mà lo lắng?

      “ Ca ca… dường như tiểu công chúa của Hàn Dã rất có cảm tình với huynh….” Diễm Thiên Vũ cười vấn. Diễm Thiên Vân thùy hạ mi mắt, che ánh nhìn của mình, y giọng cười : “ rốt cuộc đệ muốn gì?”

      “ Ca ca, huynh cũng hai mươi hai rồi đúng ?” Diễm Thiên Vũ dường như tránh ánh mắt của Diễm Thiên Vân. Trong hoàng tộc, chỉ có hai người này là chưa thành gia lập thất thôi. Diễm Thiên Vân nghe đệ đệ của mình vậy, cười yếu ớt : “ đúng vậy! nhanh …ta vẫn cứ nhớ lần đầu tiên gặp đệ…”

      Khi đó y mới ba tuổi, mẫu phi ôm lấy hài tử bé xíu đưa ra trước mặt y, khi đó hiểu sao tim y đập nhanh, y rất thích khuôn mặt nhắn đáng đó, y rất thích chạm vào hài tử nho ấy, cho nên bắt đầu từ lúc đó cuộc sống của y cứ quanh hài tử ấy mà xoay, cứ như vậy đến bảy năm…rồi ngày y nghe tin hài tử ấy bị tập kích…sinh tử chưa , khi ấy mười hai tuổi y cảm thấy cả thế giới trong y như sụp đỗ, rồi y như thế nào? Bởi vì từ ngày hài tử ấy có mặt thế gian này….hài tử ấy bước vào cuộc sống của y mà y thể gặp được hài tử ấy

      Nhưng mà hài tử ấy dường như rất ghét y phải, dù từ đến lớn y lúc nào cũng cố lấy lòng đứa trẻ ấy nhưng lúc nào nó cũng nhìn y bằng ánh mắt lãnh đạm…..để rồi khi mẫu phi ra , hài tử ấy lại nở nụ cười ôn nhu nhìn y…

      Y còn nhớ, khi mẫu phi còn, cho dù y là thái tử nhưng cũng bị các hoàng tử khác xem thường, khinh thường

      Y biết , mình được thông minh, dù có là thái tử nhưng phụ hoàng thích y, cho nên mẫu phi còn, y cũng còn người quan tâm, y, sao đâu mà, chỉ cần ngày có thể được nhìn thấy đệ ấy, y cũng mãn nguyện lắm rồi, theo sau đệ mấy, ngắm nhìn đệ ấy….cứ như thói quen, thú vui của y vậy……

      Nhìn đệ ấy lớn lên từng ngày, nhìn đệ ấy uy nghiêm lãnh đạm, nhìn đệ ấy khi nóng khi lạnh, cũng như nở nụ cười lạnh lùng, thái độ trào phúng… mỗi cử chỉ, thái độ, mỗi giơ tay nhấc chân điều thu hút tầm nhìn của y. Đôi lúc y tự hỏi, cảm tình của mình đối với đệ ấy là gì nhỉ? Là thân tình, là huynh đệ hay đệ ấy là chỗ cho y dựa vào? Y cũng …….



      Diễm Thiên Vân khẽ nhếch môi, cong lên tiếu dung tuyệt đẹp, những chuyện quá khứ thoáng chốc như giấc mơ, đến nhanh cũng nhanh chỉ còn lưu lại những tiếc nuối nguôi. Mười chín năm lúc nào cũng chỉ dõi theo bước chân người ấy, chỉ dám đứng sau, chỉ dám nhìn từ xa….nhưng cũng khiến cho y đủ hạnh phúc. Nhưng nụ cười hạnh phúc của Diễm Thiên Vân lúc này đây lại khiến cho Diễm Thiên Vũ hiểu lầm, ra huynh ấy cũng thích tiểu công chúa của Hàn Dã cho nên mới vui vẻ như vậy, xem ra là y lo xa rồi. Diễm Thiên Vũ cười khổ…..nhưng hà cớ gì…..lòng lại đau như vậy?

      “ Thiên Vân……” Diễm Thiên Vũ lên tiếng. Diễm Thiên Vân nghe thấy đệ đệ của mình gọi như vậy có chút giật mình, lâu rồi đệ ấy mới gọi tên y thân mật như vậy, nhưng mà còn chưa kịp vui sướng bị câu của Diễm Thiên Vũ như chậu nước lạnh dội vào, hàn đến tái tê : “ Thiên Vân, nếu huynh có cảm tình với tiểu công chúa Hàn Dã vậy ta ban hôn cho huynh, huynh,….cũng cần có vương phi rồi…..”

      “ Hôm nay…đệ gọi ta đến đây…là…để …những lời này sao..?” Diễm Thiên Vân khó khăn lên tiếng, ra gọi y đến chính là ban hôn sao? Vậy mà y cứ tưởng…. ra chỉ là y tự suy nghĩ nhiều mà thôi….

      “ Ta…….” Diễm Thiên Vũ thấy Diễm Thiên Vân như vậy có chút giật mình, đưa tay muốn chạm vào bị Diễm Thiên Vân đẩy ra. Diễm Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn nam nhân nổi giận đùng đùng trước mặt mình “ chẳng phải huynh thích tiểu công chúa ấy sao?” Diễm Thiên Vân nghe vậy càng nổi giận, lớn tiếng quát : “ đệ đừng có áp đặt suy nghĩ của mình vào ta, ta thích ai chẳng lẽ đệ hiểu. Nếu như đệ chán ghét ta đến như vậy đừng gọi ta đến đây….”

      “ Khoan….” Diễm Thiên Vũ muốn níu Diễm Thiên Vân lại nhưng nam nhân ấy nhanh chóng lắc mình qua bên xoay người bước ra khỏi ngự thư phòng, điên cuồng dùng khinh công chạy ra khỏi hoàng cung. Ai cũng có thể lời ấy với ta, nhưng tại sao ngươi lại hai từ ban hôn dễ dàng như vậy chứ? Diễm Thiên Vân cay đắng cười……cũng đúng thôi, dù gì người ấy là cửu ngũ chí tôn, hô phong hoán vũ….còn y……y chẳng là gì cả…

      “ Huynh….” Diễm Thiên Vũ cười khổ, lần đầu tiên y thấy nam nhân đó tức giận đến như vậy, vì lúc nào y cũng chỉ mỉm cười ôn hòa nhìn mình cho nên quen rồi chăng? Ngươi biết ….ta và ngươi…đến cuối cùng…điều có kết quả tốt. phải là ta hiểu, nhưng mà..nếu ngươi biết, người giết chết mẫu phi chính là ta, liệu rằng huynh có còn đối với ta như lúc bây giờ….chúng ta là huynh đệ nhưng đồng thời cũng là …. kẻ thù của nhau…



      Nhất bái thiên địa

      Nhị bái cao đường

      Phu thê giao bái……

      Cuối cùng Diễm Thiên Vân y lại chấp nhận hôn với tiểu công chúa của Hàn Dã, tiếng pháo inh ỏi náo nhiệt, tiếng chúc mừng rộn ràng nịnh bợ của qua lại cứ liên tục…tiếng khen ngợi đôi lứa xứng đôi, mỹ nhân xứng hùng,…tất cả điều khiến cho Diễm Thiên Vũ khó chịu, tâm cơ hồ bị ai đó bóp nghẹn, nhìn nam nhân kia bình thường thân thanh y nho nhã như mộc xuân phong hôm nay lại thân hỉ phục đẹp đến chói mắt, Diễm Thiên Vũ xúc động tưởng chừng cứ như vậy đem y buộc chặt vào lòng mình…nhưng thể làm được, chết tiệt..!! vì y là đế vương, y là vua của nước….những chuyện như thế là được….

      “ Huynh thích….tiểu công chúa đó sao….” Diễm Thiên Vũ đứng bên cạnh y, giọng , thanh rất cũng chỉ cho hai người họ nghe được. Diễm Thiên Vân nghe y vấn như vậy, sững sốt… lát sau lại giọng cười : “ thích sao mà thích lại như thế nào?… phải bây giờ cũng có lúc nào đó cũng thành thân phải sao?”

      “ Ta…..ép..huynh…” nghe giọng đó của y, Diễm Thiên Vũ cũng biết hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào nữa, có cái gì đó chết lặng đến tái tê khiến cho lòng y quặng thắt. Đồ ngốc này! chỉ cần huynh muốn ta cũng khó xử huynh, hà cớ gì lại nhận lời chứ, ta ràng…. có ép huynh mà…!!

      “ Rồi…cũng ngày…ngươi cũng ban hôn cho ta thôi…” Diễm Thiên Vân thanh như gió thoáng bên tai. Nhưng câu nhói hẫng ấy lại khiến cho y lòng đau đau… ra, làm tổn thương y rồi….

      “ Vân….” y khó khăn thốt thành tiếng, ra cũng có ngày thiếu niên bá đạo ngang tàng coi trời bằng vung này, thiến niên vương tử tài cao hơn người tưởng chừng việc gì là làm được này lại câu thôi, cũng sao quá khó khăn. Diễm Thiên Vân đứng bên cạnh nghe y gọi như vậy, hốt nhiên như có gì đó đấm mạnh vào lồng ngực của y vậy. khí ồn ào náo nhiệt long trọng của hôn lễ này thoáng chốc dường như vọng lại vào tai y, thoáng chốc Diễm Thiên Vân như cảm thấy giờ khắc này đây chỉ có hai người bọn họ đứng đó thôi. Diễm Thiên Vân cười khổ, nguyên lai..chỉ cần y giọng gọi tên mình như vậy chỉ đơn giản như thế thôi nhưng lại khiến cho y tâm đập liên hồi, lòng nao nao vui sướng….người này…đến cuối cùng cũng là khắc tinh đời của y



      “ Vương gia chúc mừng cưới được mỹ kiều thê nha! Nghe vương phi là đệ nhất mỹ nhân của Hàn Dã…” viên quan trong triều nâng chén chúc mừng Diễm Thiên Vân. Hai từ ‘vương phi’ này quả có sức nặng vô cùng khiến cho cả hai người thoáng chốc chết lặng….

      “ Tiết thượng thư, dường như say rồi phải….” Diễm Thiên Vũ lãnh đạm nhìn viên quan chúc mừng Diễm Thiên Vân. Ỷ lại việc tay áo rộng thùng thình, tay nắm chặt lấy tay của Diễm Thiên Vân, tay cầm ly rượu, sóng mắt lạnh nhạt. Viên quan thấy Diễm Thiên Vũ đứng bên cạnh Diễm Thiên Vân có chút giật mình, hốt hoảng cúi đầu : “ hoàng…hoàng thượng!” vì nịnh bợ vương gia cho nên nhìn bên cạnh ngài ấy chính là đương kim thánh thượng. Vị tiết thượng thư này đổ mồ lạnh vô cùng! Nhưng mà cũng biết vì sao hoàng thượng của bọn họ lại lạnh lùng như vậy nhìn ? bộ gì sai sao?

      “ Tiết thượng thư mệt rồi, có cần ta cho người đưa khanh về ?” Diễm Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu. Vị tiết thượng thư này tức thời mồ hôi chảy ròng ròng, lắp bắp : “ dạ…dạ vâng!..là thần quá chén…” chết rồi! ai chẳng biết thánh thượng khi vui chính là cái nụ cười như có như kia môi. Dù biết mình câu gì chọc giận hoàng thượng nhưng giải pháp tốt nhất giờ chính là chạy càng xa càng tốt, cho nên vị tam phẩm nhị thượng thư này nhanh như gió chào tạm biệt mọi người rồi lên kiệu về phủ!…

      Nhìn bóng lưng hốt hoảng như có ma đuổi theo của Tiết thượng thư, tâm trạng của Diễm Thiên Vũ có chút khôi phục, y vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay của Diễm Thiên Vân, hai người cứ như vậy yên lặng đứng bên cạnh nhau, từ lúc bắt đầu cho đến khi quan khách cứ tan dần..tan dần. Việc đương kim thánh thượng đứng cùng chỗ với thân vương, mọi người cũng dám đến gần quấy nhiễu, ai cũng cho rằng quan hệ huynh đệ giữa hai người rất tốt, nhưng mà việc đế vương của bọn họ cứ đứng im lặng như vậy bên cạnh tân lang, như vậy ….dường như có cảm giác ngài ấy… muốn cho..khụ! tân lang vào động phòng vậy…

      Diễm Thiên Vân muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Diễm Thiên Vũ nhưng lại đủ sức. Dù Diễm Thiên Vân lớn hơn diễm thiên vũ ba tuổi nhưng thân mình từ gầy yếu, cộng thêm Diễm Thiên Vũ từ luyện võ lại thượng chiến trường nhiều năm như vậy…thành ra chung người ta có cảm giác Diễm Thiên Vũ là huynh trưởng hơn là Diễm Thiên Vân. Diễm Thiên Vân khẽ liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh mình,…bàn tay này quả rất ấm áp khiến cho y luyến tiếc rời ..nhưng mà….

      “ Buông….” Diễm Thiên Vân quát …nhưng Diễm Thiên Vũ lại cố chấp nắm chặt lấy, tình trạng này giằng co hơn ba canh giờ, khách tham dự hôn lễ ai nấy điều say sướt mướt, mọi người mong chờ tiết mục nháo động phòng cũng biết làm sao? Vì tân lang vào động phòng lấy đâu mà nháo a?

      “ Hoàng thượng…ngươi có thể cầm tay của ta được bao lâu….?” Diễm Thiên Vân than . Diễm Thiên Vũ nghe y như vậy, hàng mi mắt cụp xuống, che cái nhìn của mình, tay.. thoáng buông lỏng…Diễm Thiên Vân cười khổ, xoay người bước về phía phòng tân nương

      “ Ta… ra muốn …ta muốn cầm tay ngươi…suốt cuộc đời….” Diễm Thiên Vũ cười , tay của y bấu chặt lấy lòng bàn tay mình, phải khó khăn lắm mới kiềm nén cảm xúc muốn bắt lấy cánh tay kia lại, cả thân mình của y cơ hồ run rẫy, cái cảm giác tên này cứ liên tục quấy rầy thanh tĩnh, lãnh đạm của y, biết từ bao giờ y cứ lơ đễnh bước ra khỏi vương phủ náo nhiệt, cứ ngây ngốc như vậy… hề suy nghĩ…bỗng bàn tay vỗ vào vai của y, giật mình quay đầu lại…

      “ Tỷ..tỷ?.” Diễm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn hồng y nữ nhân đứng trước mặt mình. chẳng phải giờ này tỷ ấy cùng Thần ca ca đến Giang nam sao?

      “ Đệ đệ ngốc! chẳng phải tỷ ..nếu như sống mệt mỏi quá quá hãy buông xuôi tất cả mà sống với lòng mình sao?…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười xoa đầu Diễm Thiên Vũ, sóng mắt ấm áp quan tâm, Diễm Thiên Vũ nghe vậy, cười khổ : “ tỷ tỷ…đệ chỉ là cá nhân, đệ còn là vương ….” Đúng vậy, y đơn giản là người, y là đế vương của nước, sao có thể dễ dàng buông là buông. Từ khi y nhận lời phụ vương trở thành thiên tử đồng thời y cũng phải mất rất nhiều…

      “ Ta biết đệ là đế vương hay là cái gì đó…ta chỉ biết đứng trước mặt ta là Diễm Thiên Vũ, là đệ đệ của ta, là nam nhân bình thường, cần người cũng cần được …. …đệ đệ ngốc ạ! Nếu đệ nhất định hối tiếc cả đời đấy…” Vũ Khuynh Thành nhợt nhạt mỉm cười

      “ Tỷ tỷ..!!” Diễm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Vũ Khuynh Thành, tỷ điều biết tất cả rồi sao? Vũ Khuynh Thành cười khẽ : “ ngốc quá! Chẳng phải tỷ , chỉ cần là chuyện của đệ, tỷ điều biết hay sao?” Diễm Thiên Vũ khe khẽ cười, nắm chặt lấy tay của Vũ Khuynh Thành, đôi con ngươi tràn đầy noãn ý : “ cảm ơn..tỷ tỷ…” sau đó nhanh chóng dùng khinh công bay về phía vương phủ. Y làm sao lại quên mất, chẳng phải mình hứa nhất định chăm sóc cho người ấy cả đời sao? Chẳng phải y hứa luôn luôn bên cạnh người ấy sao? Vậy mà… lâu nay y cứ trốn tránh mãi, nguyên lai kẻ hèn nhát chính là y… lúc trước y từng trước mặt phụ vương của mình nhất định phải là người mạnh nhất để bảo vệ những người y quan tâm, vậy mà chính mình lại tổn thương người mà mình nhất…



      Hết chương 2
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 3: NGƯƠI CÓ THỂ CHỜ TA??



      “ Thành nhi! thỏa lòng….” Tiêu Dạ Thần đột ngột xuất từ đằng sau, ôm lấy Vũ Khuynh Thành, giọng cười, hai người ở ôn tuyền Ngân vương ở Giang nam nghe tin thân vương thành thân, Thành nhi của y cứ như vậy tiếng động giục ngựa về kinh thành, haiz! Nữ nhân này lúc nào cũng hành như vậy, khiến cho y thôi lo lắng

      “ Thần! tốc độ của ngươi cũng nhanh đấy…” Vũ Khuynh Thành mỉm cười, quay mặt lại đối diện cùng y. đến nhanh hơn nàng dự tính. Tiêu đại công tử nghe vậy thở dài : “ Thành nhi! Lần sau nàng đừng tùy hứng như vậy, chẳng phải ta trời dưới đất, nàng đâu cũng có ta bồi cùng nàng sao?” Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt, cầm lấy tay y, thong thả bước đường, giọng cười : “ Thần Thần nè! Ta nghĩ chúng ta lâu lâu nên có chút khoảng cách như vậy chán a!” Tiêu đại công tử nghe vậy, mặt mày xám ngắt, mặc dù biết là Thành nhi của y đùa nhưng như vậy cũng đủ khiến cho y hốt hoảng : “ Thành nhi! Nàng..chán ta sao?” Vũ Khuynh Thành thấy biểu phụng phịu của như vậy, đúng là đáng vô cùng. Ôi! Cái dung nhan này quả khiến cho nàng càng ngắm càng ghiền làm gì có dụ chán chứ? Đưa hai tay véo khuôn mặt y, xúc cảm vẫn tốt như vậy a, Vũ Khuynh Thành nghịch ngợm le lưỡi : “ Thần! quả ngươi ngày càng đẹp…”

      Tiêu đại công tử cảm thấy quạ đen cứ thi nhau bay quanh đầu y, y cũng biết nỏi gì với nữ nhân này nửa, Vũ Khuynh Thành thấy y đen mặt, cũng có chút buồn cười, ôn nhu hôn má y cái, sau đó cầm lấy tay y thong thả tản bộ, dưới ánh trăng huyễn hoặc, bóng của hai người cứ như vậy chầm chậm bước , thanh thản. Còn Tiêu đại công tử, tuy bị Thành nhi véo má nhưng bù lại lại có nụ hôn, lòng vui còn kịp, nhưng mà hai má của y vẫn còn ưng ửng đỏ là điều thể thiếu, y cứ như vậy để cho Vũ Khuynh Thành nắm chặt lấy tay mình, hai người cứ như vậy lặng lẽ bên nhau…!!!sao mà cái tình trạng này nó giống như Vũ Khuynh Thành mới là nam nhân còn Tiêu đại công tử của chúng ta mới là tiểu nữ nhân vậy nè >”<



      Nến đỏ hiu hắt, căn phòng hoa chúc hoa lệ, tân nương xinh đẹp , tân lang tuấn tiêu sái…như vậy đúng là lương duyên trời ban, nếu như….

      “ Vương gia….chẳng lẻ tiểu Nguyệt có gì ổn sao…” tiểu công chúa Hàn Dã – Tây Liễu Nguyệt nức nở nhìn nam nhân trước mặt. Nàng có gì tốt sao lại khiến cho đối xử với nàng như vậy?

      Diễm Thiên Vân ôn nhu lau nước mắt của Tây Liễu Nguyệt, giọng : “ công chúa! Nàng rất đẹp, là ta.. xứng với nàng….”

      “ Nhưng…ta rất thích huynh…” Tây Liễu Nguyệt cười yếu ớt, lần đầu gặp huynh ta thích huynh rồi, thấy huynh ôn nhu mỉm cười ôm tiểu hồ li…khoảnh khắc đó ta nghĩ nếu huynh như vậy ôn nhu cười nhìn ta, ta nhất định rất hạnh phúc cho nên khi phụ vương của ta đến việc thông hôn, ngay lập tức ta chọn huynh, nhưng tại sao huynh lại đối ta như vậy?

      “ Công chúa…ta có thể cho nàng tất cả trừ tình …” Diễm Thiên Vân than , tâm của ta từ lúc ba tuổi bị người kia lấy rồi, cho nên công chúa xin lỗi…

      “ Huynh cần xin lỗi…ta cần huynh xin lỗi…” Tây Liễu Nguyệt nghẹn ngào khóc thành tiếng, cái ta muốn là tâm của huynh, là tâm của huynh kia. Diễm Thiên Vân than , xoay người bước ra khỏi tân phòng, có lẽ công chúa cần an tĩnh mình như vậy tốt hơn….



      Khi Diễm Thiên Vũ chạy đến tân phòng nến tắt, y trân trối nhìn căn phòng hoa lệ kia, lòng đau nhói, tất cả muộn rồi sao…? Bỗng dưng y muốn…muốn giết nữ nhân kia…...là của y, có ai được phép đụng đến .. là của y.. Diễm Thiên Vũ thoáng chốc mất hết lí trí, muốn đạp nát cánh cửa tân phòng kia, muốn vào đó giết chết nữ nhân kia, sau đó cứ như vậy ôm chặt lấy vào lòng, từ giờ…. bao giờ buông…

      ‘ Xoảng….’ Diễm Thiên Vũ chưa kịp thực ý đồ điên khùng của mình tiếng vỡ nát của vật gì đó rơi xuống đánh thức lí trí của y, đó chẳng phải là thư phòng của sao? Giờ này còn có ai ở đó….chân kiềm chế được bước đến, để rồi thoáng chốc ngẩn ngơ…

      Hỉ phục đỏ như máu khiến cho làn da như ngọc kia càng thêm nổi bậc, ánh mắt lờ mờ mông lung dưới ánh trăng huyễn hoặc càng thêm phần phong tình, mái tóc đen huyền chảy xuôi qua đôi vai gầy, cả thân hình của y giờ khắc này đây hốt nhiên tịch thể diễn tả thành lời, thoáng chốc Diễm Thiên Vũ như cảm thấy người kia như cơn gió, thoắt đó bay mất, tan biến thành hư vô…bất giác đưa tay lên ngực, tâm co thắt….

      Sau này Diễm Thiên Vũ y vẫn thường nghĩ, nếu như vì hình ảnh quá đẹp kia thôi thúc bước chân của y tiến lại gần, nếu vì…kìm lòng đậu mà bước đến… có lẽ mọi chuyện sau này khác chăng….

      “ Thiên Vân….” Diễm Thiên Vũ giọng gọi, đưa tay ngăn lại Diễm Thiên Vân mình uống rượu. Diễm Thiên Vân cũng uống khá nhiều, cả người mệt nhoài, mông lung, ánh mắt xa xăm chợt thấy nhân ảnh kia từ từ tiến lại gần mình, có chút hốt hoảng…là y mơ sao?

      “ Ngươi….” Diễm Thiên Vân khó khăn thốt thành tiếng, đưa tay chạm vào nhân ảnh trước mặt mình. Uh! sao, dù là mơ cũng tốt, có thể đứng gần ngươi như vậy, ta cũng thỏa lòng

      “ Thiên Vân, huynh uống say rồi…” Diễm Thiên Vũ cười khẽ, y cũng biết vì cớ gì mình lại cười nửa, có lẽ là vì người này động phòng hoa chúc chăng?

      “ Ta.. có say…” Diễm Thiên Vân nhíu mi, vùi đầu mình vào lồng ngực của Diễm Thiên Vũ, thanh có chút làm nũng, dường như lâu rồi y mới có hành động thân mật như vậy với mình, Diễm Thiên Vũ kinh ngạc, đưa tay ôm lấy nam nhân kia vào lòng, người này…gầy quá! Tưởng chừng chỉ cần cơn gió là có thể khiến y ngã quỵ vậy

      “ Thiên Vũ…ngươi là đồ ngốc…”

      “ Ngươi.. ràng biết.. ràng biết ta thích là ai… ràng biết..nhưng lại ban hôn cho ta..”

      “ Thiên Vũ…ngươi chẳng phải nhất định cả đời bên cạnh ta sao, nhưng lại đem ta ném cho nữ nhân khác…”

      “ Chẳng phải ngươi …cù bất cứ chuyện gì xảy ra…ngươi cũng nhất định bên cạnh ta sao..vậy mà….”

      Diễm Thiên Vân giọng làu bàu, thanh tràn đầy mệt mỏi pha chút tức giận, tay y vô thức níu chặt vạc áo của Diễm Thiên Vũ, và..có lẽ mệt mỏi quá mà y từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào hay…

      Diễm Thiên Vũ cười khổ nhìn người trong lòng mình từ từ yên giấc, lòng than , ánh mắt của thiếu niên tràn đầy nhu tình cùng bất đắc dĩ, đưa tay mơn trớn dung nhan đẹp như họa của hỏa y nam tử, giọng nỉ non :

      “ Quên?! Huynh ngốc quá, làm sao ta có thể quên lời hứa cũng chúng ta được kia chứ, làm sao mà quên đây?”

      “ Nếu như….nếu như ta có thể quên được.. tốt biết mấy?!”

      “ Thiên Vân, huynh biết ta vẫn thường nghĩ, chỉ cần huynh có thể an an bình bình sống qua ngày ta đủ hạnh phúc lắm rồi, chỉ cần đứng từ xa nhìn huynh là có thể… nhưng mà dường như ta sai rồi, đúng …??”



      Diễm Thiên Vân cả người mệt nhoài, có lẽ hôm qua y uống quá say , ánh sáng nhàn nhạn chiếu vào mắt, mi gian khẽ nhíu lại, từ từ nặng nề mở mắt… hốt nhiên nhìn thấy người nằm bên cạnh mình, Diễm Thiên Vân kinh ngạc, há miệng thở dốc….

      Y là mơ? Hay là y mộng du?…. dường như mọi lí trí lúc này của y như có lực lượng nào đó đánh vỡ, ta thành mảnh vụn, hóa thành hư vô… trân trối nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mặt mình, lòng thổn thức…

      từng…mơ bao nhiêu lâu…

      từng….ước bao nhiêu lần….

      Y vẫn biết, hoài ôm của người này ấp áp lắm, nhưng khi thực ở trong lòng người ấy y mới hiểu tâm tình của mình, là chút ngọt ngào ba phần đắng cay nhưng cũng thiếu bốn phần ấm áp còn là chút gì đó y cũng thể diễn tả thành lời. Với thân vương, quyền lực dưới người vạn người như y, có gì là có, có gì là thể đạt được…. nhưng mà có ai biết ước mơ duy nhất của y chính là có thể cứ như vậy yên lặng nằm trong tay của y, yên lặng nghe hơi thở điều điều của y….yên lặng nghe nhịp tim của y…. với Diễm Thiên Vân, những điều như thế chính là hạnh phúc nhất…

      Dẫu…có bị thiên hạ thóa mạ….

      Dẫu…thế gian chúc phúc….

      …cũng sao…..!!!

      “ Huynh tỉnh rồi sao?” Diễm Thiên Vũ cười vấn Diễm Thiên Vân, đưa tay ôn nhu xoa xoa đầu của y, động tác quen thuộc mà xa lạ…cũng giống như nhiều năm về trước, mỗi khi y mất ngủ là có bồi cùng y, có hàng đêm ôm lấy y, vỗ về lưng của y cho đến khi y chìm vào giấc ngủ. Diễm Thiên Vân có chút mê mang, mọi chuyện diễn ra cách đây lâu nhưng dường như y cảm thấy…nó trôi qua cả hàng thế kỉ, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn gương mặt trước mặt mình, dung mạo này y xem hàng trăm lần, hàng ngàn hàng vạn lần….nhưng chưa bao giờ y cảm thấy chán……

      “ Thiên Vân…huynh vẫn còn say sao?” Diễm Thiên Vũ buồn cười vấn, đưa tay vuốt mặt của y, vùi mặt của mình vào cổ của y, hít hương thơm lanh lãnh người y, mùi hương quen thuộc luôn khiến cho lòng y an tĩnh lại. Bị động tác thân mật quá đỗi bất thình lình của Diễm Thiên Vũ dọa đến, diễm thiên vân cả người cứng ngắc, biết làm thế nào cho phải, gương mặt tuấn mỹ như ngọc phút chốc lan đỏ, ửng hồng đến tận mang tai….

      “ Thiên Vân..huynh có thể chờ ta được ?” Diễm Thiên Vũ , thanh trầm thấp khàn khàn “ …đợi cho ta tìm được người thừa kế xứng đáng…đợi cho ta làm hết mọi chuyện sau đó cùng huynh kiếm nơi an tĩnh….chúng ta cứ như vậy sống cùng nhau…được ?”

      Thời gian cứ yên lặng..từng chút..từng chút trôi , trong phòng hai nam tử yên tĩnh dựa vào nhau, cảnh tượng kì quặc nhưng lại quá đỗi ấm áp khiến cho người ta khó có thể thốt thành lời oán thán. Diễm Thiên Vũ im lặng cứ như vậy ôm lấy Diễm Thiên Vân, kiên nhẫn đợi câu trả lời của y, còn Diễm Thiên Vân nghe được những câu như vậy..lòng biết là vui hay buồn nữa? làm như vậy có ích kỉ lắm ? Đệ ấy chỉ là nam nhân bình thường mà còn là cửu ngũ chí tôn…là đế vương của thần dân Dạ Vũ…

      “ Ta biết huynh lo lắng cho bách tính trăm họ….” Diễm Thiên Vũ lại cất tiếng, y cười khổ : “ ta là đế vương của Dạ Vũ quốc, là vương của ngàn vạn lê dân bách tính…nhưng đứng trước mặt huynh…nên nhớ ta chỉ là nam tử bình thường, tên gọi Diễm Thiên Vũ thôi….” Diễm Thiên Vũ đối diện Diễm Thiên Vân mà những câu như vậy, đưa tay khẽ chạm vào mái tóc đẹn huyền của người trong lòng, y cười , vân đạm phong khinh : “ huynh..đừng lo gì cả.. cứ yên lặng bên cạnh ta…cứ như vậy…mọi chuyện để ta lo được ?”

      “ Ân…” Diễm Thiên Vân gật đầu, y muốn nhiều lắm, lời muốn nhiều nhưng hiểu vì cớ gì nó cứ ứ đọng ngay cổ họng…muốn thốt nên lời cũng khó khăn! Là vì lời nhiều quá khiến cho y biết gì hay là xúc động mà nên lời? Diễm Thiên Vân thấy khóe mắt mình cay cay… là vì bụi đọng lại sao?

      “ Được rồi mà…huynh cần , ta điều hiểu…” Diễm Thiên Vũ cười yếu ớt, sóng mắt lưu chuyển ôn nhuận cùng ấm áp, áp đầu của y vào lồng ngực của mình, than . Ngốc quá! Huynh ràng biết…so với tất cả, dù là thiên hạ này…huynh vẫn quan trọng hơn cả… tuy ta chưa bao giờ ba từ ấy với huynh, cũng chứ bao giờ tỏ thái độ với huynh…nhưng huynh biết ? Trong lòng của ta từ hơn tám năm về trước, huynh chiếm vị trí

      Hết chương 3
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 4 : BA NĂM



      “ Tiểu Hồng, vương gia hôm nay chưa về sao?” thanh dịu dàng từ tốn. Nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt luân, ngũ quan thanh lệ, đôi con ngươi nhàn nhạt u sầu bất giác khiến cho người ta dễ dàng thương tiếc. Tây Liễu Nguyệt khe khẽ thở dài, ba năm… mới đó là ba năm kể từ ngày nàng cùng bái đường thành thân. Ba năm nay người bên ngoài nhìn vào cứ cho rằng bọn họ vợ chồng tình cảm thắm thiết, thân vương có vương phi vẫn chưa có vị sườn phi nào cả, thiên hạ đồn rằng thân vương duy chỉ có vương phi mà thôi. Nhưng có ai biết, ba năm này mặc dù y đối với nàng tốt lắm, cái gì điều có nhưng mà… bọn họ chưa bao giờ là vợ chồng thực

      “ Vương phi, vương gia hôm nay qua đêm tại hoàng cung, nghe quản gia có chuyện quốc cần thương lượng với bệ hạ…” tiểu a hoàng tên gọi tiểu Hồng cung kính đáp.

      “ Được rồi! ngươi lui …” Tây Liễu Nguyệt thở dài, nhàn nhạt phân phó. Lại là ở hoàng cung sao? số ngày y ở hoàng cung ngày tăng, dẫu biết y là thân vương, đảm nhiệm nhiều việc trong triều nhưng việc ngày ngày điều đến cung điện cũng hơi quá . Chẳng lẽ…? nghĩ đến đây Tây Liễu Nguyệt có chút hốt hoảng, thể nào, đó là trọng tội a! nếu như y có nữ tử thích tại hoàng cung bị liệt vào tội thông dâm, hơn thế nữa nữ tử mà y muốn chả lẽ hoàng đế lại ban thưởng cho sao? nàng biết đương kim bệ hạ có biết bao nhiêu ân sủng đối với vị huynh trưởng ruột thịt này, cần chi phải lén lút. Tây Liễu Nguyệt tự an ủi mình như vậy

      Tây Liễu Nguyệt đoán có sai, Diễm Thiên Vân có người trong lòng tại chốn cung điện cao quý ấy, nhưng phải là nữ tử mà là nam nhân chấp chưởng thiên hạ kia. Hơn thế nửa, ra Diễm Thiên Vân chính là cái tiêu dao thân vương a, làm gì bận nhiều việc, chỉ là kẻ nào đó lấy cớ triệu kiến y vào hoàng cung đấy thôi



      Ngự thư phòng hôm nay khí vẫn như mọi ngày, căn phòng hoa lệ to lớn nhưng lại gã thái giám hay cung tỳ nào. Những tấm hoàng lụa theo gió tung bay, ánh sáng nhe len lõi qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, phá lệ ấm áp

      Trong phòng, Diễm Thiên Vũ an an tĩnh tĩnh ngồi phê duyệt tấu chương. Cách đó xa, thanh y nam nhân đáng đứng gần đó hạ bút viết từ, mỗi người làm việc nhưng lại hỗ động ăn ý với nhau, bất giác khí ôn noãn lưu chuyển khiến cho căn phòng hoa quý vốn lạnh lẽo kia trở nên ấm áp vô cùng

      Diễm Thiên Vũ đặt bút xuống, thu lại bản tấu chương để qua bên, y ngẩng đầu ôn nhu mỉm cười nhìn thanh y nam nhân vẫn chăm chú viết thư pháp. Ngày nào cũng vậy, mỗi khi y ngồi phê duyệt tấu chương là có bên cạnh bồi y, cần làm gì chỉ cần đứng bên cạnh y như vậy cũng khiến y an tâm đến kì lạ. Ngoài tỷ tỷ ra chỉ có y là khiến cho thả lỏng hoàn toàn khi đứng bên cạnh thôi. Đứng dậy, từ từ tiến lại gần, Diễm Thiên Vũ dang hai tay ôm lấy vòng lưng của thanh y nam tử, vùi đầu vào cổ của y, hít mùi hương thanh lãnh quen thuộc.

      Diễm Thiên Vân mỉm cười, gác bút xoay đầu nhìn lại, thở dài : “ Thiên Vũ, lớn rồi mà còn làm nũng sao??” Diễm Thiên Vũ nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến, người này từ khi nào lại biết giỡn vậy hả ?! Diễm Thiên Vân thấy y lên tiếng, im lặng hưởng thụ giây phút ấm áp này, lòng nhè rung động, cảm tình này tưởng chừng vô vọng, y chưa bao giờ hi vọng mình được tình cảm của nam nhân này, cứ ngỡ ngày ngày chỉ cần yên lặng ngắm nhìn y là có thể. Bây giờ có thể nằm trong vòng tay của y, yên lặng nghe tiếng tim đập của y… cứ như thế, tốt….! dẫu rằng y biết đoạn cảm tình này bị thế gian thóa mạ nhưng chưa từng phút giây nào hối hận.

      “ Thiên Vân, huynh nghĩ gì vậy?…” Diễm Thiên Vũ khàn khàn lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Diễm Thiên Vân

      có gì!” Diễm Thiên Vân khe khẽ cười, chỉ là có chút cảm thán thôi



      Kim Loan điện

      “ Các ái khanh nếu còn chuyện gì bãi triều …” Diễm Thiên Vân lên tiếng

      “ Hoàng thượng, thần.. có chuyện bẫm tấu….” hộ bộ thị lang Trần Thụy bước ra, cung kính lên tiếng

      “ Trần ái khanh, có chuyện gì cứ …” Diễm Thiên Vũ nhăn mi, người này trung quân nước nhưng lại quá cổ hủ, nếu phải năm xưa tiên đế dặn dò có lẽ y cho vị lão thành này cáo lão hồi hương rồi

      “ Hoàng thượng, từ lúc đăng cơ đến nay mọi việc điều làm xuất sắc, thế gian ca tụng minh quân uổng tiên đế kì vọng a….” Trần Thụy cảm thán, ánh mắt tràn đầy tán thưởng cùng kính nể nhìn vị thiếu niên thiên tử ngồi ngai vàng. Diễm Thiên Vũ nghe vậy, ôn hòa cười : “ Trần ái khanh có chuyện gì cứ thẳng…” người này lại bắt đầu dong dài, quả y có đủ kiên nhẫn để nghe vị trần ái khanh này lầm bầm a

      “ Bệ hạ, năm nay niên kỉ cũng hai mươi hai, nhưng hậu cung lại chưa có vị phi tầng nào….” Trần Thụy gằn từng tiếng. Điều này luôn là mỗi lo lắng cũng là điều thắc mắc của mọi quan lại trong triều đình, hoàng thượng vì cớ gì lại bao giờ tuyển tú, lại nghe chưa từng sủng ái vị cung nữ nào, cũng nghe hoàng thượng có long dương chi phích, vậy vì cớ gì a??

      Vừa nghe đến đây, đứng đầu đám đại thần, Diễm Thiên Vân sắc mặt trắng bệch, khó khăn hô hấp thành tiếng, y dằn lại lòng mình để có chút thất thố nào nhưng sắc mặt tái nhợt như vậy, có thể dấu được Diễm Thiên Vũ sao? Diễm Thiên Vũ khuôn mặt trầm lên tiếng, khí đột nhiên trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết, ngay tiếng động cũng khiến cho bất cứ ai ở đây điều trở nên hốt hoảng

      “ Trần ái khanh, chẳng phải trẫm chuyện này liên quan đến các khanh sao, chẳng lẽ chọn người bầu bạn bên trẫm cũng phải cần các khanh lên tiếng nhắc nhở sao? hay là các khanh cho rằng trẫm còn sức lực cán đán triều chính cho nên mau chóng muốn có người thừa kế??” Diễm Thiên Vũ nộ xích, thâm hòa hoãn, mặn nhạt nhưng lại mang khí uy nghiêm bất khả xâm phạm

      “ Thần sợ hãi…” Trần Thụy cùng tất cả các quan lại nhanh chóng quỳ xuống lên tiếng. Bọn họ tại sao lại quên mất vị đế vương mới mười tuổi thượng chiến trường, sát phạt quyết đoán này, làm sao lại quên nam nhân mới đôi mươi này lãnh khốc tàn nhẫn hơn bất cứ ai, bá đạo độc đoán, . Là vì thường ngày y rất ôn hòa xử lí mọi chuyện cho nên bọn họ quên bản chất uy nghiêm ai có thể xâm phạm của y?

      Diễm Thiên Vũ nheo mắt, đôi con ngươi mảnh lạnh lùng, hàn quang bắn bốn phía, y đứng dậy, đôi con ngươi đảo quanh nhìn đám quan lại ở dưới, lạnh lùng gằn từng tiếng : “ trẫm nhắc lại lần nữa, từ hôm nay bất cứ ai nhắc đến chuyện này đừng trách trẫm nể tình”! Lãnh khốc phất tay, xoay người bước để lại đám quan viên mồ hôi chảy ròng ròng

      Chỉ có Ân Thiên Lễ, vị thừa tướng cáo già của chúng ta ánh mắt tràn đầy bất khả tư nghị cung khó có thể tin, y thầm thở dài, chỉ mong là y… đoán sai! Việc đế vương của bọn gần nữ sắc là vì đại vương gia? Ha ha.. điều này sao có thể a, nhất định là y nhìn lầm, nhìn lầm thôi! Ân Thiên Lễ tự huyễn hoặc mình như vậy. Lúc nãy nhìn thấy thấy đại vương gia vì nghe việc tuyển chọn phi tầng của hoàng thượng mà tái nhợt sắc mặt mà hoàng thượng nhìn thấy như thế, đôi con ngươi vốn lãnh lùng vô cảm lại tràn ra nồng đậm đau lòng cùng…nhu tình… nhưng việc trốn tránh phải là điều mà vị minh tể tướng của chúng ta thường hay làm. Y xoay người cáo lui về phủ, y có lẽ cần thời gian để xem xét lại tình huống a

      “ Vương gia, hoàng thượng cho mời….” tổng quản thái giám, người theo hầu hạ Diễm Thiên Vũ nhiều năm cung kính lên tiếng. Đám quan lại sau khi bị uy áp của Diễm Thiên Vũ dọa, ai nẫy điều bủn rủn về phủ, còn Diễm Thiên Vân tái nhợt sắc mặt theo sau, lại bị thái giám đại nhân cho mời

      với hoàng thượng…bổn vương hơi mệt…cho nên…chúng ta gặp sau …” Diễm Thiên Vân khàn khàn lên tiếng, thẩn thờ bước ra khỏi cung điện, bóng lưng hốt nhiên tịch thể tả. Tiểu Hỉ- thái giám bên cạnh Diễm Thiên Vũ cảm thấy đau lòng thay cho vị vương gia này, ai…



      “ Ngươi gì…” Diễm Thiên Vũ cau mày khi nghe lời chuyển lại từ miệng của thái giám. Tên ngốc đó lại suy nghĩ vẫn vơ nửa sao? hơn ai hết Diễm Thiên Vũ y hiểu tâm tình lúc này đây của Diễm Thiên Vân. Y tin chắc nam nhân kia chưa từng hối hận khi mình nhưng những đau khổ, những dằn vặt trong y luôn từng ngày lớn lên. Y luôn cho rằng vì mình cho nên mới sa đọa vào đoạn cảm tình hậu thế bất dung này, y cũng âu sầu sợ thế gian mắng chữ , cũng lo sợ yên bị tiếng xấu muôn đời. Y chưa bao giờ lo cho bản thân mình, tất cả luôn vì mà suy nghĩ để rồi tự dằn vặt mình, khiến cho bản thân càng thêm gầy gò, tịch

      Ngốc quá! là ngốc mà… y lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, khiến cho lòng của đau đớn cũng xen ít ngọt ngào cùng chua xót. Có thể được người mình quan tâm lắng lo đến như vậy, sao lại ngọt ngào? Nhưng y thà rằng nam nhân kia ích kỉ hơn, vì mình suy nghĩ nhiều hơn tốt biết bao!!

      Thôi.. thôi! Cứ để cho y nghĩ suy tốt , đoạn đường cảm tình của bọn họ còn rất dài, cũng lắm chông gai vất vả, nếu như chút thử nghiệm này y qua được, có lẽ tất cả nên… dừng lại.. tốt hơn…. Diễm Thiên Vũ nghĩ đến đây hốt nhiên từng đợt trừu đau, có thể dừng được sao? có thể bỏ được sao? dù lí trí như vậy nhưng con tim lại luôn làm điều trái ngược, dù y có lãnh tĩnh đến đâu nhưng đối nam nhân đó lại khó có thể khiến y lãnh đạm được, cũng thể buông tay. Đúng vậy! dù gì cũng thể buông được, nếu nam nhân kia buông tay y cũng tha, có lẽ dùng mọi thủ đoạn cột vào bên mình . Y là bá đạo, nhưng bá đạo cũng tốt… cứ như vậy thôi….

      Này là cảm tình kiên định dành cho y, đồng thời cũng có thể là cố chấp, là điên cuồng…. nhưng là bọn họ điều cam tâm tình nguyện, vĩnh hối hận, phải sao?



      “ Vương gia, có chuyện buồn gì sao?” Tây Liễu Nguyệt ôn nhu cười, săn sóc rót cho Diễm Thiên Vân tách trà

      “ Cảm ơn công chúa..” Diễm Thiên Vân giọng cảm tạ, đối với vị vương phi hữu danh vô thực này luôn cảm thấy có lỗi, cho nên những gì tốt y điều đem đến cho nàng, cũng dùng lễ đãi đối nàng, kính trọng có thêm, dù gì ba năm nay nữ tử này oán hận luôn bầu bạn cùng y

      “ Chúng ta là phu phụ cần chi có lễ như vậy a..” Tây Liễu Nguyệt khẽ mỉm cười, đáy mắt lướt qua chua xót, rất nhanh lại trở thành vương phi tao nhã hơn người. Diễm Thiên Vân nghe vậy, lòng nhè thở dài, công chúa,… người là tội gì a! ta vĩnh viễn… thể ngươi nha!

      “ Vương gia, nghe hoàng thượng muốn lập phi, vì chuyện này mà xém lấy đầu của mấy vị đại thần.. chuyện này là thực sao?” Tây Liễu Nguyệt thấy Diễm Thiên Vân lên tiếng, bèn gợi đề tài để , nhưng may câu này lại như đám muối sát lên vết thương của y vậy. Đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, máy chảy ra, đau đớn mới khiến cho y đủ tỉnh táo đối diện cùng nữ tử ôn nhuận nhưng cũng tinh tế sắc bén này, y gượng cười lên tiếng “ công chúa từ đâu nghe những chuyện này”

      Tây Liễu Nguyệt mỉm cười : “ chuyện này đồn khắp kinh thành a… nhiều người còn cho rằng hoàng thượng…..” đến đây Tây Liễu Nguyệt im bặc, có chút ấp úng bối rối. Diễm Thiên Vân nhăn mi, lại vấn : “ sao tiếp” . Tây Liễu Nguyệt thở dài, nhàn nhạt “ lời đồn đại chỉ là lời đồn thôi a, vương gia cũng nên bận tâm!”

      “ Vậy… bọn họ gì..” Diễm Thiên Vân như có như vấn. Tây Liễu Nguyệt thấy trượng phu của mình khá quan tâm đến vấn đề này, áp chế trong lòng cảm xúc kì quá, có lẽ là nàng nghĩ nhiều, bèn lên tiếng : “ bọn họ là.. hoàng thượng.. hảo nam sắc…”

      Thấy Diễm Thiên Vân sắc mặt khó coi, Tây Liễu Nguyệt bèn an ủi : “ vương gia đừng lo lắng, hoàng thượng xưa nay là minh quân, thế gian ca tụng thiên cổ nhất đế làm sao lại có mấy cái chuyện đồi phong bại tục ấy được, tiếng xấu muôn đời ngàn vạn người trong thiên hạ chửi rủa a, có lẽ là bệ hạ chưa tìm được người trong lòng thôi”. Tây Liễu Nguyệt nhàng bâng quơ mấy câu an ủi ấy, nhưng lại như từng mũi dao đâm vào tim y, triệt phế tâm can a. Thế gian thóa mạ, hậu thế chê cười sao? sao có thể, Thiên Vũ của y vĩ đại như vậy, nhất định phải được người đời ca tụng vĩnh hằng, sao có thể bị thế gian lên tiếng chỉ trích cơ được? tất cả lỗi lầm cứ để mình y chịu là được rồi!

      biết nữ tử nào mới có thể khiến cho hoàng thượng động tâm a..’ Tây Liễu Nguyệt than , có chút tò mò. Đế vương chí cao vô thượng, mĩ nhân nào lại chưa thấy qua ấy vậy mà chưa từng sủng ái vị nữ nhân nào, đế vương này là vô tình hay là quá chuyên tình, chỉ dành phân cho người duy nhất?! Diễm Thiên Vân nghe câu hỏi của Tây Liễu Nguyệt, bỗng dưng nhớ lại năm trước, y nghe như vầy : “ nữ tử mà ta thích nhất, kính nhất là tỷ tỷ. Nam nhân khiến cho ta sùng bái nhất là Thần ca ca còn người khiến cho ta đời bi hoan, khiến cho tâm ta tràn đầy chính là ngươi…”

      Người đó chưa từng câu ‘ta ngươi’ với y, có lẽ cả đời y cũng chẳng câu ấy .. nhưng mà đơn giản câu ‘ người khiến cho ta bi hoan đời là ngươi ấy…’ cũng đủ khiến cho y hạnh phúc vô cùng, còn hơn ngàn vạn câu nhau ấy…

      Diễm Thiên Vân cong cong tiếu dung ôn nhuận như nước, khẽ cười : “ nữ tử mà Thiên Vũ thích nhất là thiên hạ nổi danh đệ nhất kì nữ tử Vũ Khuynh Thành…” Tây Liễu Nguyệt nghe thế, thoáng giật mình, lại vấn : “ là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, nổi danh với khúc vũ khuynh thành cùng võ công độc bộ thiên hạ, thê tử của tuyệt đại công tử Tiêu Dạ Thần sao?” Tây Liễu Nguyệt tuy là công chúa hàn dã nhưng chuyện vì hồng nhan máu nhuộm tam quốc trở thành huyền thoại truyền khắp nơi, nữ tử ấy chính là đối tượng cho mọi nữ tử hâm mộ a! có thể tìm nam nhân như Tiêu đại công tử còn gì hạnh phúc hơn vậy?!

      “ Ân..” Diễm Thiên Vân gật đầu. Y cũng chỉ mới gặp nữ tử ấy có vài lần, nhưng ấn tượng khắc sâu khó có thể nhạt nhòa. Ung dung cao quý lãnh đạm mỹ lệ nhưng cũng thánh khiết, nữ nhân ấy mỗi câu mỗi động tác điều dễ dàng tác động đến người dối diện a. Y cũng quên, là nhờ nữ tử ấy mà y mới có được hạnh phúc như ngày hôm nay, Diễm Thiên Vũ kính người này, đồng thời y cũng rất tôn trọng người này. Có lần y đùa giỡn vấn, nếu y và nữ tử kia cùng gặp nạn mà chỉ có thể cứu người, vậy y chọn ai. Khi ấy, y suy nghĩ lâu rồi : “ ta cứu tỷ tỷ” Khi đó dù y biết trả lời là như vậy nhưng vẫn khó khống chế được đau lòng, nhưng mà lại tiếp : “ ngươi yên tâm, ta để ngươi đơn mình đâu, ngươi ngốc như vậy xuống hoàng tuyền nơi ấy cũng có người ăn hiếp ngươi thôi, cho nên nếu ngươi còn ta tuyệt đối cùng ngươi.” Đúng vậy! dù là xuống địa ngục ta cũng mỉm cười bước chân cùng ngươi…. Khi ấy, y chợt nhoẻn miệng cười, xinh đẹp tuyệt luân. Đủ rồi, như vậy… là rất đủ… y cầu mong điều gì nửa, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho y hạnh phúc cả đời rồi, dù là hạnh phúc này xen nhiều lắm bi ai, đớn đau, chua xót…cùng tuyệt vọng…



      Hết chương 4
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :