1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu
      Tác giả: Thiên Mai

      Editor: nhuandong

      Poster: Riijo
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu:

      Nàng là tiểu thư phủ tướng quân có tiếng tăm gì, đạo thánh chỉ sắc phong Quận chúa, nàng trở thành người được mọi người tôn sung, trở thành quân cờ trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

      Nhưng ai biết, nàng_một tiểu thư dịu dàng có gương mặt tiểu bạch thỏ lại cất dấu linh hồn phúc hắc nhưng lang sói?

      Nàng là tiên y trắng nõn được vạn dân kính ngưỡng!

      Nàng cũng là tà y mị hoặc, giết người vô tình!

      Đáng tiếc, có người nào nhìn được diện mạo của nàng!

      , Đế vương lãnh huyết trong truyền thuyết, chinh chiến sa trường, đùa bỡn thiên hạ trong tay.

      cuộc chiến tranh, bọn họ đối nghịch sa trường. vì thiên hạ, nàng vì bảo vệ người thân của mình! Đao kiếm hướng về nhau, sống chết cùng đánh, nhưng hai tâm lạnh lẽo kia vì sao lại càng đến gần nhau hơn!

      mưu, nàng rơi vào tuyệt cảnh, giống như thiên thần bay xuống, đưa tay về phía nàng: “Hậu cung bổn vương còn thiếu hoàng hậu, ngươi nguyện ý ?”

      Nội dung thứ nhất:

      “Báo! Hoàng thượng, quân địch đột kích!”

      Hoàng bào vung lên: “Lập tức điều chỉnh quân nghênh chiến, xung phong liều chết chiến đấu!”

      “Nhưng, thủ lĩnh cầm quân là hoàng hậu nương nương!” Dứt lời, vị tướng sĩ kia thiếu chút nữa đầu chôn xuống đất.

      Hoàng bào tay đập nứt mặt bàn: “Khốn kiếp! Sao sớm!”

      Dứt lời, lập tức hạ lệnh lần nữa: “Lập tức hạ lệnh lui về phía sau ba mươi dặm. Sau đó gửi cho hoàng hậu phong thư, nội dung cầu hòa!”

      Tướng sĩ kia thiếu chút nữa ngã xuống đất: Hoàng thượng! Trong tháng gửi ba phong thư cầu hòa, bây giờ còn đưa à!

      Nội dung thứ hai:

      Hoàng bào mặt đen lại trước mặt nữ nhân, mặt như bạch ngọc, xinh đẹp tựa như rắn, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào nữ nhân nhàn nhã, tự tại: “Mộ Dung Gấm, nàng rốt cuộc muốn làm gì?”

      Người bị điểm tên nhấc chân xuống : “Hoàng thượng nhìn thấy sao? Tuyển tú a! Nơi này mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được người, hoàng thượng tùy tiện nhặt hai người, hay là toàn bộ đều thu?”

      Hoàng bào đứng dậy, quát lạnh: "Người đâu, đem toàn bộ đám nữ nhân này ném hết ra ngoài cho trẫm!”

      Nhìn sát thần mặt lạnh từng bước từng bước tới gần, nữ nhân rốt cuộc ý thức được hậu quả nghiêm trọng, cười lấy lòng : “Hoàng thượng a! Có gì từ từ cùng !”

      Hoàng bào tay khiêng nữ nhân lên: " vương thích dùng hành động để chuyện!”

      --- ------ ----

      Nàng là người xảo trá đồng thời cũng là người vô tâm vô tình!

      là đế vương lãnh huyết bá đạo, giết người chớp mắt!

      cưng chiều nàng, cần lý do. Nàng tin , cần bất cứ cớ gì!

      Cả đời tìm kiếm cái gì? Phồn hoa chỉ ở sau, có người sống chết cùng mình, như thế đủ!

      Nữ cường, ngược, nam chủ rất lợi hai! với , tuyệt đối sủng!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 26/6/16

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 1

      Chương 1: Nam nhân nguy hiểm

      Mở đầu

      Đêm khuya ánh trăng, trước cổng phủ hoàn toàn yên tĩnh, tấm bảng đề mấy chữ to “phủ tướng quân”. Chợt trận gió lạnh thổi qua, cuốn những chiếc lá rơi trước cửa, mấy bóng người quỷ mị lướt qua tường cao vào viện, bước chân tiếng động lại ở hành lang yên tĩnh.

      Trước mắt chợt léo, gia đinh tuần tra ban đêm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mất mạng. Mà những ám dạ kia vì vậy dừng lại, bọn họ tiếp tục tới hậu viện, đem lưỡi dao sắc bén trong tay cắt đứt cổ họng những người chút phòng bị. Trong hậu viện ngay cả phụ nữ cùng trẻ em đều bỏ qua người nào.

      Đêm, vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong phủ tướng quân lại tràn ngập máu tanh. Ngày đó sao băng rơi dày đặc, vong hồn vô tội của ai khóc?

      Xác nhận tất cả mọi người đều chết những sát thủ kia mới rời khỏi. Nhưng bọn họ biết rằng sau khi rời , bóng dáng nho của đứa bé bước ra, ánh mắt lạnh lẽo của nàng lạnh lẽo vô hồn, cổ của nàng máu vẫn còn chảy, nhưng nàng vẫn đứng thẳng!

      Chợt hình như có người “ah” lên tiếng, sau đó khẽ cười “Thú vị”, tiếp đó áo đen chợt lóe, bóng người nho đất cũng biến mất theo.


      Chương 1: Nam nhân nguy hiểm

      Trong núi xanh có trúc viện , trức cửa viện phơi rất nhiều dược thảo, thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi thử những dược thảo này. Nàng diện mạo thanh tú nhưng vẻ mặt lại mệt mỏi, miệng ngừng thầm: “Cam thảo cảm thảo lại cam thảo, ta ghét cam thảo!”

      xong, dùng cây kéo chuyên cắt thuốc cắt cam thảo đầy trong tay để phát tiết, lục y nữ tử ôm kiếm tới, thấy bộ dạng chà đạp dược liệu của nàng, nhìn được, nhịn được mở miệng: “Mộc Hương, dược liệu này có thù oán với ngươi, nhưng tiểu thư có thù oán với ngươi nha. Toeeur thư khổ cực trồng chúng ra phải để cho ngươi chà đạp!”

      Bị Mộc Hương vứt kéo xuống, hung hăng nhìn chằm chằm nữ tử kia: “Đường Trúc, ngươi cái người này chuyện biết suy nghĩ, ngươi có biết ta bao nhiêu ngày cắt cam thảo rồi hả? tại ta tắm rửa ngủ cũng đều là vị cam thảo, ngươi cả ngày ôm kiếm chuyện gì cũng làm. ta như vậy, phải ngươi võ công đặc biệt giỏi hay sao? Có bản lãnh dùng kiếm chặt đứt toàn bộ chỗ cam thảo này !”

      Đường Trúc lạnh lùng dời , thanh mặn nhạt: “ thể lý!”

      nữ tử áo trắng tay xách giỏ tre từ bên ngoài vào, toàn thân áo trắng bị buộc lên, ống quần cũng xắn lên đến đầu gối, chân dính đầy bùn đất. Nàng đứng ở trước giếng múc chút nước rửa trôi bùn đất đôi chân , lập tức lộ ra mu bàn chân trơn bóng và mười đầu ngón chân khả ái.

      Rốt cuộc cũng xối sạch bùn đất,nàng mới ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú đáng , nhưng cũng có vẻ ngây thơ, khiến cho người ta vừa nhìn cảm thấy khuôn mặt nhắn đáng . Do quá nhanh nên mặt nàng có tầng mồ hôi mỏng, da thịt trắng muốt thêm phần đỏ thắm mê người, ai nhìn thấy cũng muốn tiến lên cắn mấy cái.

      Nàng đem dược thảo trong giỏ đổ ra mép giếng rồi mới : “Đường Trúc em lấy tam thất còn dư mang về, Mộc Hương mang Bạch Đậu Khấu* ra phơi, ta muốn làm chút Kim Sang dược, chờ đến khi phụ thân trở lại mang dùng!”

      Đường Trúc tiếng nào liền , Mộc Hương cong môi, bất đắc dĩ dọn dược liệu. Sau đó dùng cây tăm bằng trúc gẩy từng chút từng chút đất số dược nữ tử áo trắng mang về.

      Rất nhanh Đường Trúc mang về hai giỏ tam thất về, đeo kiếm lưng, múc nước giúp đỡ rửa sạch dược liệu, tiếp lại : “ tại tình hình ở biên quan càng ngày càng phức tạp. Chỉ sợ đây là lần cuối cùng tướng quân hồi triều báo cáo tình hình, về sau chiến nổ ra, tướng quân rất khó trở lại, tiểu thư mới muốn làm thêm nhiều dược như vậy.”

      Nàng, cũng chính là Mộ Dung Gấm, nhìn Đường Trúc tán thưởng cười tiếng: “Đường Trúc thông minh!”

      Mộc Hương ở bên cạnh trợn mắt: Nịnh hót!

      thanh nho kia Đường Trúc nghe thấy, nhưng nàng cũng để ý tới, chuyên tâm thay Mộ Dung Gấm rửa dược liệu. Dù sao đối với tính khí của Mộc Hương nàng sớm quen rồi, nếu phải là tiểu thư thích, chừng nàng sớm đem Mộc Hương mất!

      Chủ tớ ba người mải mê ba ngày, rốt cuộc đem mười mấy bình kim sang dược hoàn thành. Mộ Dung Gấm cẩn thận để vào trong bao quần áo để Đường Trúc cầm, chính mình rửa mặt rồi đổi y phục chuẩn bị xuống núi!

      “Ôi! Rốt cuộc xuống núi rồi……!” Rốt cuộc thoát khỏi những loại dược thảo kia, Mộc Hương là người vui vẻ nhất, là người xuống núi nhanh nhất. Chờ đến khi gần đến chợ càng giống như chim được sổ lồng, chạy tới chạy lui ngừng.

      Mộ Dung Gấm lắc đầu nhưng cũng ngăn cản, mang theo Đường Trúc tới quán rượu ngon nhất. Vừa mới gọi bàn món ăn Mộc Hương chạy tới, cặp mắt vụt sáng: “Món ăn ở đây chính là nhất, lâu có được ăn nha!”

      Vừa vừa lấy đũa gắp, gắp được nửa chừng bị đôi đũa khác chặn lại. Mộc Hương căm tức nhìn: “Đường Trúc, ngươi làm gì đấy?”

      Đường Trúc mặt lạnh : “Tiểu thư còn chưa động đũa!”

      Mộc Hương cam lòng thu đũa về, ánh mắt vẫn chằm chằm nhing món ăn bàn. Mộ Dung Gấm buồn cười : “Ăn ! Ăn nhanh còn lên đường!”

      “Hắc hắc! Tiểu thư tốt nhất!” Dứt lời, Mộc Hương lập tức cầm đũa gắp thịt gà để vào bát của mình. Nhất thời lại cảm thấy đúng, lập tức gắp đùi gà cho mộ dung gấm, cười lấy lòng: “Tiểu thư! Người dùng!”

      Mộ Dung Gấm cừi tiếng, lại thấy Đường Trúc nhìn chằm chằm bên ngoài, theo ánh mắt của nàng nhìn ra, thấy hai người kỳ lại từ bên ngoài vào. Hai người trước sau, ràng cho thấy là chủ tớ. Người phía sau tướng mạo khỏe mạnh, cà người đứng chỗ nào liền như lấp tường chỗ ấy, cơ bắp đầy người làm cho người ta thấy rất mạnh. Mà người chủ tử trước tướng mạo bất phàm, thân màu xanh dương thêu ám văn cẩm phục**. Mặc dù khiêm tốn nhưng lại lộ ra cquý. Mà người còn tản ra khí tức bá đạo làm cho người nào có thể bỏ qua nhưng cũng nổi dậy để kháng lòng, nhưng lại có khuôn mặt rất bình thường. Bởi vì phong cách tuyệt trác kia, khuôn mặt bình thường cũng là hạc đứng trong bầy gà, huốn chi nàng khẳng định người kia dịch dung.

      Hình như là nhận thấy được ánh mắt của Mộ Dung Gấm, người nọ chuyển con mắt qua. Mà cái nhìn kia khiến tam Mộ Dung Gấm hoảng sơ, nhịn được cảm thán. rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao có tròng mắt như vậy . Con ngươi giống tĩnh mịch, lại duy nhất màu đen nhánh, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như chúng sinh đều là con kiến mà thôi. Trong con ngươi kia trừ lạnh lẽo chính là vô tình. Người như vậy phải là trụ cột vương thất cũng là bà chủ phương, nàng nhất định nên chọc vào ngươi này.

      Trong khi Mộ Dung Gấm suy tư, người kia liền đến trước bàn của nàng, thanh khiêm tốn: “ biết nương có hay đồng ý tại hạ ngồi cùng bàn?”

      Mộ Dung Gấm sững sờ, nhìn chung quanh vòng mới phát quán đầy khách, tất cả các bàn cũng đầy người. Vừa muốn trả lời “hảo”, nhưng đối với đôi tròng mắt kia, Mộ Dung Gấm tay khẽ nắm gân tay nổi lên, nhịn được khẽ cau mày: Đáng chết! Loại cảm giác này là như thế nào? Vì sao nàng cảm thấy ở người nam nhân tản ra hơi thở nguy hiểm?

      Mộ Dung Gấm thu tay vào trong tay áo nắm thành quyền, mặt lạnh nhạt : “Chúng ta dùng xong, vị trí này để công từ ngồi!”

      Dứt lời, lôi kéo Mộc Hương và Đường Trúc rời khỏi.

      Nam tử nhìn bóng lưng chạy trốn của ba người, long mày nhàng nhíu lại: “Bạch Sơn, vương là ác lang mãnh hổ sao?”

      Người tên Bạch Sơn trả lời, mà nam tử cũng chỉ là tùy tiện , căn bản nghĩ tới trả lời. Nam tử lúc này mới nhớ tới dung mạo nữ tử kia, phát ra căn bản là nhớ được. Thứ duy nhất khiến nhớ chính là cặp mắt bình tĩnh như nước của nàng, giống như hiểu tất cả. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đó trong người tiểu nương! Chỉ là nàng rốt cuộc nhìn thấy cái gì, sao lại vội vàng tránh né như vậy?

      Bên ngoài, Mộ Dung Gấm cùng hai người lên xe ngựa mới phát Mộc Hương gì, nghi ngờ nhìn sang, lại thấy nụ cười mặt nàng còn, còn có loại cảm giác kinh sợ “Thế nào?”

      Mộc Hương ngập ngừng lắc đầu cái, sau mới : “Tiểu thư, người mới vừa rồi là ai? Vì sao vừa tới em liền có cảm giác sắp chết?”

      Mộ Dung Gấm trả lời, Mộc Hương ra rất nhát gan, vừa có tâm tính gì, dễ dàng bị người làm cho kinh sợ. Mắt liễu hạ xuống, che ánh sáng, hi vọng về sau cần gặp lại người này!

      *Bạch Đậu Khấu
      1. Tên dược: Fructus Amomi kravanh
      2. Tên thực vật: a) Amomum kravanh Pierre ex Gagnep ; b) Amomum compactum Soland. ex Maton.
      3. Tên thông thường: Bạch đậu khấu
      4. Bộ phận dùng và phương pháp chế biến: quả chín vàng được thu hái từ tháng 10-12, phơi nắng cho khô rồi tán .
      5. Tính vị: cay, ấm
      6. Quy kinh: phế, tỳ và vị
      7. Công năng:
      • Hành khí hóa đàm
      • Ôn ấm tỳ vị và cầm nôn

      ** Ám văn cẩm phục: y phục bằng gấm thêu mây đen

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2

      Thiên Khải đế đô – Vân Đô

      Ở phía nam hoàng thành Vân Đô, có tòa phủ đệ sơn ngói hồng, trước cửa có hai hung sư, môn đệ cao vút, vô cùng uy nghiêm. Trước cửa có hai hàng binh lính đứng nghiêm, phong cách trang trọng khiến người qua cũng khỏi hải cẩn thận. bên gắn tấm bảng sơn năm chữ vàng – Trấn Nam vương phủ tướng quân.

      Bình thường phủ tướng quân có thủ vệ trang nghiêm như vậy, trừ phi đại tiểu thư hoặc tướng quân trở lại.

      chiếc xe ngựa tầm thường dừng trước phủ, màn xe vén lên, Mộc Hương dẫn đầu nhảy ra ngoài, sau đó là Đường Trúc. Đường Trúc đứng ở bên kéo màn xe ra, đỡ Mộ Dung Gấm bước xuống.

      Mộ Dung Gấm mặc bộ váy áo trắng chậm rãi bước ra ngoài, đạp ghế ngồi bước xuống đất. Lúc này mới ngước lên nhìn phủ đệ cao ngất, cuối cùng nâng lên nụ cười lạnh bạc, cất bước vào.

      Nhìn thấy Mộ Dung Gấm, tướng sĩ giữ cửa mặt nghiêm túc nhịn được nhu hòa , khom lưng: “Đại tiểu thư!”

      Mộ Dung Gấm nhìn những binh lính đơn thuần, nhàn nhạt cười: “Các ngươi cực khổ, tối nay khi có tiệc rượu cũng cần giữ cửa, cùng nhau vào !”

      Nghe vậy, bọn lính vui mừng: “Cám ơn đại tiểu thư!”

      Phải biết trong phủ tướng quân người có quyền lực nhất ngoại trừ tướng quân chính là đại tiểu thư. Khi đại tiểu thư lên tiếng, tướng quân cũng phản đối. Hôm nay đại tiểu thư như vậy, tối nay họ có thể theo tướng quân uống rượu với nhau rồi. Như vậy họ làm sao có thể vui mừng đây?

      Cửa phủ to lớn mở ra, dọc đường cũng có thể thấy được những binh lính vừa trở về. Mọi người nhìn thấy Mộ Dung Gấm đều nở nụ cười thân thiện, sau đó : “Đại tiểu thư mạnh khỏe!” Mộ Dung Gấm luôn đáp lại nụ cười ôn hòa, lời nào nhưng cũng khiến mọi người cực kỳ vui vẻ.

      tới phòng khách lớn nhất của phủ, chưa bước vào nghe thấy thanh chuyện, ba năm nghe thấy, ngược lại hết sức nhớ nhung! Mộ Hoàng Tịch mỉm cười vào, quả nhiên nhìn thấy phòng nam nhân tùy tiện uống rượu. Nhiều người cũng ngã xuống ở đây, đoán chừng cũng ở Lạp Tháp quán!
      (Lẽ ra ở đây là Mộ Dung Gấm, hiểu sao bản convert ghi là Mộ Hoàng Tịch)

      “A! Mộ Dung, khuê nữ nhà ta trở lại!”

      “Ha ha! Tiểu nha đầu, ba năm thấy ngươi cao lên nhiều, lại xinh đẹp hơn nha!”

      Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Triệu thúc thúc ba năm trước đây cũng như vậy nha!”

      Phó tướng Triệu Thành ‘ha ha’ cười tiếng: “Vậy sao? Lão Triệu ta nhớ !”

      Mộ Dung Gấm quay đầu nhìn nam tử hơn bốn mươi tuổi ngồi ở giữa, trong lòng đau nhói, người lại gầy . Mộ Dung Chinh ra chỉ ngoài bốn mươi nhưng bộ dáng của ông lại như hơn 50 tuổi rồi. Phong sương biên quan mài mặt ông thành gầy gò, nhìn ra cũng già hơn rất nhiều. Chỉ có cặp mắt sáng kia là như cũ, tỏ ông là chiến thần bất bại Mộ Dung Chinh!

      tới, khẽ gọi: “Phụ thân!”

      Mộ Dung Chinh nhìn nữ nhi duy nhất của mình, tràn đầy vui mừng. Ban đầu ông nghe tin tức cả nhà Mộ Dung bị diệt cơ hồ nổi điên, nhưng trời cao đúng là quá tuyệt đường người, để lại cho ông nữ nhi bảo bối. Giơ tay lên sờ sờ đầu Mộ Dung Gấm, lại siết chặt mặt nàng, an ủi: “Quả nhiên là đẹp hơn rất nhiều!”

      “Ha ha! Mộ Dung có phúc khí, có khuê nữ tốt như vậy!”

      “Mộ Dung, ngươi cũng tốt nha. Muốn tự phụ nữ nhi qua bên, đừng khoe khoang trước mặt chúng ta. Đây phải là để cho những lão độc thân như chúng ta thấy thèm hay sao?”

      “Ha ha!” Mộ Dung Chinh sảng lãng cười tiếng: “Thấy thèm tìm người kết hôn , muốn sinh bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu!”

      “Là được! Là được! Lão Vương, chút tâm tư người kia người nào biết!”

      Mọi người cùng ồn ào, phó tướng vừa mở miệng nhất thời đỏ mặt, muốn giải thích nhưng có cơ hội mở miệng, liền cổ cũng đỏ. Mộ Dung Gấm khẽ cười: “Các thúc cũng đừng Vương thúc thúc nữa, thúc ấy lại nổi giận!”

      Vương Vũ là người đơn thuần nhất, đánh nhau cũng nhất. Đến lúc đó nóng nảy hậu của rất nghiêm trọng. Nghe Mộ Dung Gấm như vậy, Vương Vũ cũng tức giận gì, chỉ để ý vị trí gãi gãi đầu, : “Tiểu như vậy là cười lão Vương ta rồi!”

      “Thúc thúc oan cho cháu rồi!” Mộ Dung Gấm giọng uất ức , nhất thời chọc cho đám tướng lĩnh “ha ha” cười. Mộ Dung Gấm lúc này mới nhìn về người vẫn ngồi bên cạnh Mộ Dung Chinh, nam tử có chút gầy gò, văn nhược. so với những tướng sĩ kia quả chịu được kích, nhưng lại là người thể thiếu trong Mộ Dung quân, cánh tay phải của Mộ Dung Chinh, quân sư Văn Tử Khiêm. Mộ Dung Gấm lễ độ cười tiếng: “Văn thúc thúc!”

      Văn Tử Khiêm gật đầu cái, sau đó lấy chút dụng cụ ở bên ra, có kiếm làm bằng trúc, có cung, có châu chấu tre…, đống đồ vật ly kỳ cổ quái. Cười ôn hòa với mộ dung gấm : “Đây là những thứ đám tiểu tử kia bảo ta mang về cho tiểu . Biết lần này mình thể trở về, cho nên làm những thứ này. Còn có gửi lời nahwns cho ta, là rất nhớ tiểu !”

      Bởi vì quân đội đánh giặc chết rất nhiều người, mà người thân của bọn họ rất ít, phần lớn đều có cuộc sống gian khổ. Nhất là những đứa bé kia, hơn phân nửa đều là tiểu khất nhi. Cho nên Mộ Dung Chinh đem nhi quả mẫu an bài đến nơi, nếu như lớn lên những đứa bé kia nguyện ý nhập ngũ chính ông đem bọn họ tiến quân, ba năm trước đây nhóm đầu tiên . Mà thời gian kia đều là do Mộ Dung Gấm chăm sóc bọn họ, cho lên đối với Mộ Dung Gấm có tình cảm đặc biệt sâu, cũng phải là tôn kính bình thường. Bọn họ gọi là đại tiểu thư, mà gọi là tiểu , như vậy nghe thân thiết!

      Đem đống đồ chơi đón lấy, nụ cười mặt Mộ Dung Gấm càng thêm sâu: “Bọn họ giờ sao rồi?”

      Trả lời là mộ dung chinh: “Bọn họ được sắp xếp trong cùng đội, nơi đó đều là người trẻ tuổi, ở chung chỗ tập trung huấn luyện. Căn cứ theo phương châm của quân sư, theo sở trường của mỗi người mà tiến hành phân tổ huấn luyện, đợi đến khi huấn luyện ra, nhất định trở thành chi hổ lang sư phó!”

      Mộ Dung Gấm nghe được như vậy cũng an tâm: “Con giúp mọi người tay chuẩn bị dạ tiệc, mọi người cứ chuyện phiếm tiếp ạ!”

      Mộ Dung Gấm vừa , tiếng cười trong phòng nhạt , Văn Tử Khiêm chuyển mình trong tay luôn là bút Lang Hào, thở dài : “Mộ Dung, trời cao cuối cùng là ưu đãi ngươi nha, tiểu nha đầu này rất hiểu chuyện!”

      “Ai phải đây?” Nếu như có đứa bé này, sợ rằng như bây giờ, chụp bả vai gầy yếu của Văn Tử Khiêm: “Ngươi đến giờ vẫn chưa laapk gia đình, chắc chắn là cũng thấy thèm . bằng tìm cơ hội. khiến nha đầu kia bái ngươi làm cha nuôi. Đến lúc đó trong lòng ngươi cũng có người để nhớ nhung, như thế nào?”

      Văn Tử Khiêm nhoẻn miệng cười: “Ta sớm có ý tưởng này. Chỉ sợ ngươi ta đoạt con của ngươi mới mở miệng. Hôm nay ngươi vậy, ta khách khí!”

      Nghe vậy Triệu Thành cũng tham gia náo nhiệt: “Tướng quân, ngươi cũng được bên nặng bên a! Chúng ta cũng rất thích tiểu , phải đối xử công bằng nha!”

      Vương Vũ cũng : “Đúng vậy a tướng quân, chỉ để tiện nghi cho mình Tử Khiêm!”

      Văn Tử Khiêm lập tức xệ mặt xuống, ghét bỏ : “ , XXX các ngươi chuyện gì? Cũng chỉ biết ồn ào!”

      Nhất thời bên trong lại khôi phục tiếng ồn ào cười . Ngoài cửa Mộ Dung Gấm còn chưa xa khẽ cười bước . Chuyện này rất tốt, phải sao?”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Hi vọng và tinh thần phấn chấn của Mộ Dung quân

      Dạ tiệc là do những phụ nhân cùng nhau làm, có người là người thân của quân sĩ, có người là con của những tướng sĩ vong trận. Nhưng bây giờ những tình cảm thương cảm kia còn, họ vui vẻ chuẩn bị dạ tiệc của phu tướng quân, mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, vui vẻ.

      Thấy Mộ Dung Gấm tới, các phụ nhân ngẩng đầu cười: “Tiểu về rồi!”

      Mộ Dung Gấm gấm cười tiếng: “Mọi người cực khổ rồi!”

      “Nào có?” Các phụ nhân nở nụ cười, tay cũng ngừng công việc làm: “Chúng ta có thể làm cho bọn họ chút chuyện này rất vui vẻ.”

      Mộ Dung Gấm dĩ nhiên biết tâm tình của các nàng, giơ tay lên muốn rửa rau lại bị phụ nhân đỡ lấy: “Những thứ này chúng ta làm là được rồi, ngược lại những tiểu tử kia nhớ tiểu cực kỳ, tiểu chuyện với bọn họ !”

      “Mấy đứa nhà ta ngày ngày la hét muốn gặp tiểu !”

      Nghe vậy Mộ Dung Gấm thu tay về: “Như vậy ta tìm bọn họ chuyện, nơi này liền giao cho mọi người!”

      “Tiểu cứ yên tâm!”

      Mộ Dung Gấm ra khỏi nơi đó, hướng sân sát vách tới. Chưa bước vào nghe thấy tiếng trẻ nô đùa, chuyển qua khúc quẹo tất cả hình ảnh trong sân đều thu vào trong mắt. Có chừng mười mấy đứa bé, hơi hai mươi đứa tuổi chỉ bảy, tám, cùng vây quanh chỗ náo thành đoàn. Mười mấy đứa lớn hơn đứng thành ba hàng, trong tay cầm đao liếm bằng gỗ. Trước mặt bọn chúng là Đường Trúc cầm thanh kiếm từng chút từng chút dạy từng chiêu thức cho chúng. So với bình thường lạnh lùng, Đường Trúc giờ phút này có vẻ nghiêm túc hơn.

      Chợt tiếng “oa” vang lên hấp dẫn Mộ Dung Gấm, quay đầu nhìn lại, lại thấy mộc hương trêu chọc đứa trẻ tới hai tuổi. Đứa bé học bộ, nàng ta luôn đứng trước mặt ngăn nó, đứa bé ki quýnh lên liền khóc.

      “Ai! Đệ đừng khóc a! Làm sao đệ có thể như vậy. Tỷ chỉ trêu trọc đệ chút thôi, tỷ để cho đệ , đừng khóc được ?” Mộc Hương vội vàng xin tha, đối với những đứa trẻ khóc biết phải làm như thế nào.

      “Tiểu !” biết là người nào vui mừng hô lên tiếng, nhất thời ánh mắt mọi người chuyển qua. Tất cả mọi người vui mừng trở lại, những đứa trẻ bảy tám tuối vậy lại, bao quanh lấy Mộ Dung Gấm, mặt mọi người đều là vui mừng: “Tiểu , người về rồi!”

      “Tiểu , chúng em rất nhớ người.”

      “Tiểu , em là đệ tử của Quy lao rồi!”

      “Tiểu !”

      Mộ Dung Gấm kiên nhẫn nghe bọn chúng xong, sau đó sờ đầu từng người tỏ vẻ tán thưởng, chúng được khen rất vui mừng. Những đứa trẻ mười mấy tuổi tập võ cũng vây lại, như những đứa kia nhưng vui mừng lời nào có thể miêu tả được. Mộ Dung Gấm gật đầu mỉm cười với chúng, năm nay bọn chúng nhập quân, đây là thời gian cuối cùng chúng ở Mộ Dung phủ.

      “Oa……” tiếng khóc động trời vang lên, tiểu oa nhi dùng phương thức này nhắc nhở hữu của nó. Mộc Hương luống cuống dở khóc dở cười, nghĩ mình lại trêu chọc tên sát tinh này gì rồi.

      Mắt thấy tiểu oa nhi chịu ngậm miệng, mọi người nhìn lẫn nhau, ai cũng dám trêu chọc tiểu tử kia. Mộ Dung Gấm khom lưng, ngoắc ngoắc tay, cười tiếng: “Ngoan! Tới đây!”

      Sau khắc, như kỳ tích xuất , tiểu tử kia lẫm chẫm từng bước từng bước tới chỗ Mộ Dung Gấm, đôi tay dang ra, đột nhiên nở nụ cười, còn phát ra tiếng “khanh khách, khanh khách”. Rốt cuộc cúng tới trước mặt Mộ Dung Gấm, chỉ kém bước tự nhiên cả người ngã xuống ôm lấy bắp chân của Mộ Dung Gấm, ôm chặt lấy buông tay. Thấy cả bầy con nít đều nở nụ cười, ngay cả Đường Trúc cũng nhịn được nâng lên nụ cười yếu ớt, chỉ có Mộc Hương tức giận thở phì phò nhìn tiểu quỷ cười đến rực rỡ kia, đây là phân biệt đối xử mà.

      Mộ Dung Gấm cười tiếng, khom lưng bế đứa lên, mặc dù rất nhưng trái lại rất nặng. Bị Mộ Dung Gấm bế lên, tiểu tử kia càng cười vui vẻ hơn, đôi tay tự giác quấn cổ của Mộ Dung Gấm,cái miệng nhắn tới gần, thơm “chụt” cái. Trong khi nó rất vui mừng lập tức nghênh đón vô số ánh mắt ước ao ghen tị, mọi người cùng chung tiếng lòng: “Chúng ta cũng muốn thơm tiểu !”

      Mộ Dung Gấm tự dưng bị tiểu tử này “vô lễ”, có chút dở khóc dở cười, điểm cái lên cái mũi đáng : “Cái tên tiểu tử này, về sau cho làm như vậy nha, về sau mà như vậy là lấy được nàng dâu đâu!”

      biết tiểu tử kia nghe hiểu được bao nhiêu, lập tức lại “khanh khách, khanh khách” cười.

      “Cái đó…… Tiểu ……” Có người ở sau lưng gọi , Mộ Dung Gấm quay người, thấy vị phụ nhân có chút thận trọng xoa xoa tay, muốn nhưng lại ngượng ngùng mở miệng.

      “A di có điều gì cứ !”

      Phụ nhân buông chần chừ xuống, nhìn đứa bé trong ngực Mộ Dung Gấm chút: “Con của tiểu phụ còn chưa có tên. Phu quân và tiểu phụ đều khongo biết chữ, cũng biết đặt tên là gì, cho nên muốn xin tiểu giúp đặt tên!”

      “Đặt tên à?” Mộ Dung Gấm nhìn đứa bé trong ngực chút, nó giờ phút này cũng cười nữa, thẳng tắp nhìn Mộ Dung Gấm, giống như chờ mong. Mộ Dung Gấm nhìn đám đông lượt rồi : “Gọi là Diệu Hi *! Húc Nhật Đông Thăng**, ngụ ý hi vọng và tinh thần phấn chấn!”

      *Diệu Hi: ánh nắng ban mai.

      **Húc Nhật Đông Thăng: mặt trời mọc ở hướng đông

      Bây giờ Mộ Dung Gấm vẫn biết, bởi vì nàng đặt cái tên này khiến cho đứa bé trong ngực nàng khắc ghi cả đời. Cũng chỉ dẫn nó trở thành chiến thần đời mới của Mộ Dung quân!

      Phụ nhân vui đến nỗi bật khóc: “Cám ơn tiểu !”

      Mộ Dung Gấm nhìn về những đứa trẻ khác, cuối cùng rời vào những đứa bé lớn hơn: “Các đệ đều là hi vọng của Mộ Dung quân, tương lai của Mộ Dung quân, huy hoàng ngày sau của Mộ Dung quân ở chính trong tay các đệ!”

      Đứa bé lớn nhất mười lăm tuổi sai biệt lắm với Mộ Dung Gấm, nghe vậy trịnh trọng gật đầu: “Tiểu yên tâm, về sau chúng ta nhập quân nghiêm túc huấn luyện, tuyệt đối để cho tiểu mất thể diện!”

      “Bọn đệ cũng vậy, bọn đệ trở thành binh lính tốt nhất!”

      Mộ Dung Gấm cười, gật đầu với mọi người bày tở khẳng định: “Ta tin tưởng các đệ, cũng như các đệ tin tưởng ta.”

      “Vâng!” Mọi người đáp lời vang dội, mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ. Mộ Dung Gấm tinh tế nhìn nét mặt mỗi người, cảm thụ tin tưởng và hi vọng vủa tất cả mọi người, những ,thứ kia giống như là tia sáng sáng ngời nhất, chiếu vào tận sâu trong lòng nàng.

      Sắc trời vừa tối, bữa tiệc bắt đầu. Trong khoảng sân trống của Mộ Dung phủ, ở giữa có đống lửa lớn, chiếu sáng cả bốn phía. Những chiếc bàn dài vây quanh thành từng vòng quanh đống lửa, phía bày đầy thức ăn và rượu ngon. Tối nay là tối bọn họ buông lỏng tinh thần nhất.

      Các binh linh đều ngồi vào vị trí, những đứa bé ngồi xen giữa, nhiều đứa ngồi ở trong lòng các tướng sĩ. Rất nhiều binh linh thể cưới vợ sinh con cho nên cực kỳ thích những đứa trẻ này. Mỗi lần nhìn thấy chúng luôn muốn bế lên hảo hảo thân thiết phen. Cũng may những đứa trẻ cũng rất thích bọn họ cho nên cũng sợ, mặc cho bọn họ ôm, còn có thể ngọt ngào gọi ‘thúc thúc’. Nhất thời khiến cho các binh lính cười to.

      Văn Tử Khiêm mỉm cười nhìn khung cảnh ấm áp này, nâng chén lên uống hớp, nhất thời lên được cảm giác khoan khoái dễ chịu ở trong lòng. Vừa nhấp ngụm liền nhận ra vị thuốc nhàn nhạt trong rượu, ngạc nhiên nhìn về Mộ Dung Gấm ngồi cạnh Mộ Dung Chinh: “Tiểu , rượu này là do cháu cất ư?”

      Mộ Dung Chinh cũng nếm ra mùi vị: “Mùi vị giống rượu mạnh, nhưng uống vào có cảm giác khó chịu, ngược lại sảng khoái tinh thần, rượu ngon!”

      Mộ Dung Gấm mỉm cười với Văn Tử Khiêm, gật đầu cái: “Đây là rượu thuốc cháu cất được ba năm, giống những loại rượu bình thường kia, chỉ chuyên dùng để uống. Cháu ủ bằng ngũ cốc vẫn thường ủ rượu nhưng kết hợp thêm ít dược liệu. Rượu mặc dù là rượu mạnh nhưng lại ảnh hưởng đến cơ thể, ngược lại có tác dụng giúp tăng cường thân thể.”

      “Tiểu lợi hại!” Văn Tử Khiêm cảm thán, Mộ Dung Gấm là người tốt nhất, thiện lương nhất đồng thời cũng là đứa bé có năng lực nhất mà ông từng gặp. Mười sáu tuổi, nàng lại khiến cho cả Mộ Dung quân tôn kính. phải là đại tiểu thư mà bởi vì nàng là tiểu . Nàng vì Mộ Dung quân chuẩn bị dược liệu tốt nhất, chuẩn bị lương thực sung túc nhất, còn chuẩn bị chu toàn trước sau mọi việc, khiến cho tất cả các binh líh phiền lo đến người nhà. Lại , người quân sư như cảm thấy mình cũng bằng.

      Mộ Dung Gấm khiêm tốn cười cười: “Văn thúc thúc quá khen! Chỉ là thân thể Văn thúc thúc được tốt, nên uống nhiều chút mới có lợi!”

      Văn Tử Khiêm gật đầu cái tỏ ý nhớ, mà Mộ Dung Chinh chinh uống ực hớp rồi : “Nếu như uống nhiều loại rượu này quá, về sau uống những loại rượu thô kia chẳng phải mất hết mùi vị?”

      “Chuyện này phụ thân cần lo lắng! Con chuẩn bị xong rượu pha dược liệu, chia làm nhiều bọc . Đến lúc đó mang đến quân đội, đổ từng bọc vào trong rượu, quá mười ngày có tư vị như thế này. Những dược liệu kia bởi vì đủ thời gian ủ với rượu nên có được hiệu quả tốt nhất, nhưng vẫn rất tốt đối với cơ thể ạ!”

      Nghe vậy Mộ Dung Chinh dừng tay lại, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn nữ nhi của mình. Trong lòng lại lần nữa cảm thán, đây là trời cao bồi thường cho sao? Khiến cho mất người nhà, lại có nữ nhi thông tuệ như vậy. Nàng chống đỡ mọi việc sau lưng ông, để ông phải lo âu chuyện gì. Còn chăm sóc gia quyến của những binh lính kia rất tốt, khiến Mộ Dung quân thượng lòng. Hôm nay lại vì bọn họ suy tính mọi chuyện.

      ràng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi nhưng ai coi nàng là đứa trẻ. Ngược lại là tâm phúc của mọi người, so với người là tướng quân như ông còn có uy hơn! Nghĩ tới đây. Mộ Dung Chinh cũng biết nên cười hay là thở dài!
      tú cầuDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4

      Dạ tiệc vẫn tiếp tục, qua ba tuần rượu, sớm có người gục xuống, có người tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, huyên náo vui mừng. Mà những đứa trẻ kia càng thêm vui chắp tay vây quanh đống lửa khiêu vũ, những người còn lại cầm đũa gõ chén bát, hát bài ca dao tên ở biên quan.

      Mộ Dung Gấm mỉm cười nhìn màn này, ánh mắt rời sang bên cạnh, lại thấy Mộc Hương uống rượu đỏ cả mặt, ôm vò rượu ngã vào ngực Đường Trúc. Đường Trúc cau mày bất mãn nhìn chằm chằm, nhưng vẫn đẩy nàng ra. Tròng mắt của Mộ Dung Gấm dời , nhìn vào trung tâm, lại thấy những tướng lĩnh cũng chạy vào khiêu vũ cùng những đứa trẻ, ngày càng nhiều người gia nhập, vây quanh đống lửa bên ngoài cũng nhìn thấy.

      “Cẩm nhi qua năm nay chính là 16 phải ?” Mộ Dung Chinh đột nhiên lên tiếng , Mộ Dung Gấm hơi sững sờ, cười : “Phụ thân muốn gì?”

      Mộ Dung Chinh giơ tay lên, mang theo những vết chai sạn tay sờ đầu Mộ Dung Gấm, đau lòng áy náy : “Ta phải là người cha tốt, cách nào chăm sóc tốt cho con, ngược lại con lại phải vì ta quan tâm. Hôm nay mới nhớ tới gần ấy năm, mà nguời phụ thân này lại làm gì được cho con cả!”

      Mộ Dung Gấm ấm áp cười tiếng: “Phụ thân cần phải áy náy, ở trong mắt nữ nhi, phụ thân là hung đỉnh thiên lập địa, là vị tướng quân người nào có thể so sánh. Ngay cả chúng ta thể lúc nào cũng ở chung chỗ nhưng nữ nhi vĩnh viễn đứng ở sau lưng phụ thân, để phụ thân lo lắng cho sau này. Nếu phụ thân muốn vì con làm cái gì đó chỉ cần phụ thân sống khỏe mạnh, đừng để nữ nhi mình sống đời này là được!”

      Nghe vậy, ngay cả hán tử nhiệt huyết cũng nhịn được ướt hốc mắt, quay đầu lau viền mắt ướt dính, nặng nề gật đầu với Mộ Dung Gấm: “Yên tâm, con là nữ nhi duy nhất của ta, ta làm sao có thể để cho con mình!”

      bên Văn Tử Khiêm cũng rất cảm động, trong mắt tang thương và mờ ướt, đè xuống nghẹn ngào trong cổ họng, : “Mộ Dung, sang năm nàng làm lễ trưởng thành, đáng tiếc chúng ta cách nào trở về. bằng ngay bây giờ, trước mặt đông đảo binh lính ở đây làm chi lễ, như thế nào?”

      “Đề nghị hay!” Triệu Thanh Nhất ở bên uống rượu kêu lên: “Chúng ta có thể chứng kiến lễ trưởng thành của tiểu chính là phúc khí của chúng ta!”

      Các tướng lĩnh khác trở lại chỗ cũng phụ họa: “Được, tướng quân, người để cho chúng ta chứng kiến nha. Nếu là để năm sau sợ rằng ai thấy được!”

      “A, tiểu trưởng thành!” Những đứa trẻ vỗ tay ồn ào lên.

      “Cấp lễ sao?” Mộ Dung Gấm đầu tiên là sững sờ, dưới đáy lòng dâng lên cỗ cảm xúc, mang theo tia khát vọng. Nàng cho đến bây giờ cũng có nghĩ đến tuổi của mình, bởi vì nàng căn bản hề để ý đến. Nhưng giờ mọi người nhắc đến, ngược lại nàng lại có chút kích động, chẳng lẽ bởi vì có người thân bên cạnh quan tâm sao?

      trong lúc mọi người mong đợi nhìn Mộ Dung Chinh, Mộ Dung Gấm đứng lên trước, trước mắt bao nhiêu người tháo tóc của mình ra, sau đó tới trước Mộ Dung Chinh, hai chân quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, mỉm cười gọi: “Phụ thân!”

      Mộ Dung Chinh cười ngược lại thái độ có chút nặng nề. Nhưng hơn hết là cảm thán, trong ánh mắt mong chờ của mọi người đứng lên, từ trong ngực lấy ra cây trâm ngọc, : “Đây vốn là di vật duy nhất của mẫu thân con, hôm nay ta dùng nó để làm lễ cho con, chắc hẳn mẫu thân con trời có linh thiêng cũng thấy yên lòng!”

      Mộ Dung Gấm gì, chỉ hơi cúi đầu. bên sớm có ngườ ra ngoài cầm lược đưa cho Mộ Dung Chinh. Mộ Dung Chinh dùng đôi tay có chút vụng về cầm lược chải đầu cho Mộ Dung Gấm, có lúc kéo Mộ Dung Gấm rất đau, nhưng long mày nàng cũng nhíu lại, nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười. ai biết giờ khắc này trong lòng Mộ Dung Gấm hạnh phúc cớ nào, mẫu thân lời trong Mộ Dung Chinh nàng căn bản để ý. Cây trâm ngọc gắn đầu nàng là do phụ thân Mộ Dung Chinh đỉnh thiên lập địa vụng về cài lên. Nàng nghĩ, đây chính là ông trời ưu đãi với nàng, kiếp trước nàng chịu tất cả đau khổ, kiếp này có phụ thân như vậy, như thế, cũng đủ rồi!

      “Tốt!” Khi Mộ Dung Chinh cài cây trâm xong, lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

      Mộ Dung Chinh khom lưng đỡ Mộ Dung Gấm từ mặt đất đứng lên, vui mừng cười : “Nữ nhi của ta hôm nay thành niên rồi, về sau chính là người lớn!”

      “Ha ha!”

      Lời của Mộ Dung Chinh khiến mọi người đều cười vui, người người chạy đến chúc mừng. Mà Mộ Dung Gấm chú ý đến trong đám người có Văn Tử Khiêm, ánh mắt hâm mộ lóe lên trong mắt vừa lúc rơi vào mắt nàng. Mộ Dung Gấm suy tư chút, tới gần , trong khi vẫn còn kinh ngạc, Mộ Dung Gấm : “Văn thúc thúc vẫn luôn đối đãi con như nữ nhi ruột thịt của mình. Nếu như Văn thúc thúc ngại hôm nay con muốn lạy Văn thúc thúc làm nghĩa phụ. biết Văn thúc thúc có nguyện ý hay ?”

      mặt Văn Tử Khiêm cả kinh, có chút thể tin được: “Đại tiểu thư ?”

      Mộ Dung Chinh tới, vỗ vỗ vai Văn Tử Khiêm: “Tử Khiêm a! Này phải là tâm nguyện của ngươi hay sao? Hôm nay trước mặt mọi người, hãy thu nha đầu Cẩm nhi này. Về sau có nhiều phụ thân thương nàng, phải tốt hơn sao?”

      “Chuyện này……” Có lẽ là vui mừng đến quá đột ngột, đại cục ở trong tay cũng khiến cho đời quân sư tay chân luống cuống.

      “Quân sư đừng từ chối, người nào mà chẳng biết ngươi vẫn mơ ước nữ nhi bảo bối của tướng quân. Hôm nay cho ngươi cơ hội, quân sư còn làm kiêu!”

      “Đúng là, nghĩ tới ta với lão Vương có muốn cũng có cơ hội đấy!”

      Văn Tử Khiêm cầm Lang Hào bút càng chặt, hồi lâu mới tiêu hóa xong tin mừng đột nhiên xuất này. Từ người tìm hồi lâu, vẫn như cũ tìm được thứ gì có thể coi là quà tặng, hơi lúng túng: “Ta ngờ hôm nay có thể như vậy, cũng có chuẩn bị quà cẩn thận!”

      Mộ Dung Chinh buông tiếng thở dài: “Ngày thường cũng bao giờ thấy ngươi gà mẹ như vậy, tặng quà chẳng qua là ngoài mặt , quý giá đến đâu, có thể hơn được với tình phụ tử sao? Cần gì câu nệ!”

      Văn Tử Khiêm cười khẽ: “Là ta tốt, lễ vật là thể thiếu, tại có, về sau có cơ hội nhất định ta bổ sung!”

      Mộ Dung Gấm quỳ xuống, nghiêm túc cúi đầu: “Cẩm nhi bái kiến nghĩa phụ!”

      Văn Tử Khiêm lần này rất kích động, nước mắt nhịn được rơi xuống. Sau đó vội vàng giơ tay đỡ Mộ Dung Gấm lên, nơi nào còn có nửa phần tỉnh táo của quân sư, hoàn toàn là phụ thân kích động.

      “Ô ô!” Vương Vũ cũng lau nước mắt theo, ôm cổ Triệu Thành bên cạnh: “Lão Triệu, mắt của ta hồng, ta làm sao?”

      Triệu Thành liều mạng đem đẩy ra: “Ngươi đỏ mắt? Lão Triệu ta cũng đỏ mắt đây nè, ta tìm ai khóc đây?”

      Lời của hai người chọc vui mọi người, tất cả cùng nhau nở nụ cười, lập tức lại khôi phục khí vui vẻ hòa thuận.

      Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng quát to: “Thái tử giá lâm!”
      tú cầuDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :