1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên Kim Phú - Tử Lưu Tô

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      [​IMG]

      Thiên Kim Phú

      Tác giả: Tử Lưu Tô.
      Thể loại: Truyện ngắn , Cổ đại , SE.
      Số chương: 09
      Convert : Tink
      Edit : Jay Yu

      Truyện được đăng tải tại diễn đàn http://cungquanghang.com/


      Giới Thiệu
      Chương 1: Nhà ai có nữ nhi
      Chương 2:Tình này tự mình thầm giữ
      Chương 3: Tâm trầm như tuý
      Chương 4: bằng trở lại
      Chương 5: Vu dĩ thái phồn
      Chương 6 : Tố tâm kham oán
      Chương 8: Thiều hoa thắng cực
      Chương 9: Nghìn vàng mưa phú* (thơ)


      Giới Thiệu
      Thanh Hành , đây là cái tên năm đó của nàng , khi ấy , nàng vẫn là bồng môn ngọc bích[1] . Ở nơi thôn quên nàng gặp Nhan Duyên Chi , thầm sinh tình cảm , xương bồ , hồng lăng , thanh mai , hoàng hạnh , toan quả [2], minh chứng cho mối tình đầu trong sáng . Rất nhiều rất nhiều năm sau đó , trong lúc nàng đơn ngủ tại điện Hiển Dương , lúc mệt mỏi tỉnh dậy đều nhớ lại năm tháng tuổi trẻ đó.

      Hoàng thành phồn hoa , nàng tên là Tề Quỳ , thân vướng danh môn . khúc thuỷ tạ , tươi đẹp kinh động , chuyển ngoặt bước , cuối cùng bước vào thâm cung . Năm tháng ngoài dạy nàng nhân tình , lõi đời , còn có cung đấu , tranh sủng . Ở hậu vị[3] , gần cửa khổ rét lạnh , chung quy vẫn là ý nan bình[4] . Có được những thứ đẹp đẽ cao sang sao ? Chồng của nàng là hoàng đế , nhưng hoàng đế lại chẳng phải là chồng của riêng nàng .

      giường bệnh , trước lúc qua đời , nàng chỉ cầu Nhan Duyên Chi làm điếu văn , đến cùng vẫn là quên được . Nhưng mà , nghìn vàng mua thơ , đưa tình tình này ai tố ?

      Vận mệnh , thường sai ly , ngàn dặm.

      ____

      [1] bồng ngôn ngọc bích : ý chỉ người nhà nghèo nhưng vẫn giữ cho bản thân trong sạch

      [2] Xương bồ , hồng lăng , thanh mai , hoàng hạnh , toan quả : cây xương bồ , cây hồng lăng , cây mơ , cây mai vàng , cây me chua .

      [3] Hậu vị : Vị trí hoàng hậu

      [4] Ý nan bình : Nguyện vọng khó mà được

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 1: Nhà ai có nữ nhi

      Khi đó , nàng vẫn là bồng môn ngọc bích.

      Áo vải xanh ngọc , hai búi tóc hồn nhiên . Hai bên tóc mai bên dài bên ngắn bằng nhau , lướt qua lướt lại hai tai trắng như ngọc của nàng . Mười bốn tuổi , tất cả suy nghĩ đều bình thản như mây trôi , như mùa xuân tiết trời tháng ba , xuân sắc tới hãy còn thanh đạm . Khi đó nàng vẫn cùng mẫu thân ở quê . Sông núi xinh đẹp của Giang Nam , gió thiên nhiên và ánh mặt trời chiếu xuống , nhiễm lên nàng . Tuy đường nét dung mạo nàng mỏng , nhưng lại có vẻ mượt mà nhàng . Nàng tự nhận là nữ tử xinh đẹp , bởi vì tử nhìn quen phong thái của mẫu thân .

      Mẹ của nàng , thực ra cũng chỉ là nữ tử áo thô quần vải tuổi còn trẻ , mỗi ngày bà đều dựa vào cửa , cúi người thắt đai lưng dưới áo cho nàng . Mẹ của nàng , mu bàn tay vẫn trắng nõn , ngón tay chỉ như cây hành . Bà luôn lấy mu bàn tay vuốt ve gương mặt nàng , vô hạn chìu mến . Sau này nàng mới biết , mẹ sợ lòng bàn tay thô của bà làm đau da thịt vô cùng mịn màng của nàng.

      Nàng lớn lên giống mẫu thân . Ngay cả nét sầu oán nơi khoé mắt đuôi mày , cũng giống nhau . Nàng hay trầm mặc , dùng vẻ mặt im lặng để chống đỡ tâm tư bạc mệnh.

      Khi đó nàng , cực kỳ nhu thuận . Trán cúi xuống , hai mắt cũng cụp xuống . Đôi môi đào kia suốt ngày cẩn thận mím lại. Trong tay khẽ nắm vạt áo mềm . Đây là tư thế của nàng . Im lặng , hiền thục.

      Cánh đồng nơi thôn quê tháng ba , màu xanh phủ khắp nủi rừng , khi người thanh niên áo trắng kia đánh ngựa qua , nàng bất ngờ ngẩng đầu . Vì bị tiếng vó ngực đốc đốc kia làm giật mình , thời điểm nàng ngẩng đầu , có phần hoảng sợ . Tuy nhiên , chút lo lắng nghi hoặc ở trong mắt kia ở trong mắt người khác lại là chút phong tình . Hoảng sợ che đầu , là dáng vẻ lúc đấy của nàng . Trong tay nàng cầm cây củ cải cho nên làm rối mái tóc , chỉ khẽ nghiêng đầu cái , ánh mắt nghiêng nhìn lên .

      Người cưỡi ngựa , giờ phút này hơi cúi người . Bóng dáng nhạt kia , chiếu vào trong đôi mắt thân thuý của . Khoé môi cong lên , hơi nheo mắt lại , nở nụ cười nhạt .

      nương , Vĩnh Gia huyện cần đường nào?”

      Đây là câu đầu tiên với nàng . Nàng có chút thất thần . Nam tử kia từ từ xuống ngựa , mỉm cười đến gần . qua cái tuổi trẻ ngông cuồng , giữa hàng lông mày nhiễm lên phần tang thương thế tục. dấu được ánh mắt của người từng trải . Cũng là sau này nàng mới biết được . Nhưng ngay lúc đó mỉm cười đoan chính mà có phần long trọng . Hết thảy của , đều là thanh khiết nhiễm chút bụi trần .

      hỏi nàng : “ nương , Vĩnh Gia huyện cần đường nào?”

      Thanh giận , cũng buồn bực , giống như gió xuân thôi qua . tiếng “ nương” , có tôn trọng và thương tiếc lớn . Nàng khi đó là thiếu nữ lòng dạ yếu đuối , có phần hốt hoảng si mê , thanh kìm được run rẩy: “Nơi này là địa với của Vĩnh Gia rồi.”

      “Đa tạ.” Nam tử kia mỉm cười , cúi người về phía nàng . Vẻ biết ơn trịnh trọng này , ràng là coi nàng như nữ tử đoan trang trưởng thành . Trong nội tâm nàng , thoáng chốc cũng cảm kích với trịnh trọng này .

      Sau đó , dắt ngựa , ung dung xoay người . Nàng nóng vội , ánh mắt dõi theo , có chút si , có chút mến . Sau khi vài bước , đột nhiên xoay người , nhìn biểu ngây thơ của nàng xót chút nào . Nàng vội cúi đầu , đỏ ửng mặt .

      … ở gần đây sao?” dựa vào ngực hỏi . Nàng gẩng đầu , chẳng biết tại sao nàng lại đưa tay chỉ về hướng xa xa “Là ở chỗ kia , Thẩm Gia thôn.” Ánh mắt của nhìn theo ngón tay của nàng , mỉm cười . Nụ cười này , phải đối với nàng nhưng nàng lại có chút hoảng hốt.

      hỏi : “Vậy , nương họ Thẩm?” Nàng buồn bã lắc đầu , phải .” Nguyên do trong này cách nào giải thích . Lòng nàng trầm xuống , quay đầu định . Nam tử kia đứng sau lưng nàng , lại cười : “Nhánh cây này , dáng đẹp.”

      Nàng kinh ngạc cúi đầu , nhìn nhánh cây mình tuỳ tiện cầm trong tay . Nam tử xa lạ kia dùng ngữ điệu ôn hoà nhàng , khẽ giọng thầm : “ Úc úc thanh thanh , trường quá thiên tầm[1]”

      Câu cầu chúc đoan chính như vậy , khiến nàng hơi giật mình . Khi đó nàng còn non nớt , cũng có mơ mộng phù sinh phồn hoa . Sau này rất nhiều rất nhiều năm về sau , trong lúc nàng ngủ ở Điện Hiển Dương , khi mệt mỏi tỉnh giấc , luôn nhớ về hình ảnh lúc còn trẻ này . Mẫu thân , sống quãng đời còn lại ở nông thôn . Bà , Thanh Hành , con bạc mệnh , đừng giống như mẹ … Ai ! Tiếng vọng tự nhiên này , ở trong những năm tháng trống vắng , càng phát ra thê lương .

      Nàng nhắm mắt , bàn tay gầy như que củi , che ở trước dung nhan tiều tuỵ . Nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay , cuộn trào dứt.

      rất nhiều rất nhiều năm , nàng chưa từng khóc như vậy .

      Thanh Hành , đây là cái tên năm đó của nàng.

      _______

      [1] Xanh tươi um tùm , trải dài nghìn dặm

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 2:Tình này tự mình thầm giữ

      Mùa xuân năm mười bốn tuổi ấy , khắp Vĩnh Gia thôn đều truyền tụng việc chương công thế tử tới Vĩnh Gia huyện ở tạm . Nào là y tao nhã , văn chương đẹp , có hai đời.

      Thanh Hành từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc , nhưng tận đáy lòng lại nhớ kỹ cái tên : Nhan Duyên Chi

      tối , tiếng côn trùng ban đêm kêu vang khắp lùm cây . Bị loại cảm giác đứng ngồi yên dày vò , nàng trằn trọc thể yên , cuối cùng buồn phiền đứng dậy , khẽ bước qua bụi cỏ che cửa.

      Ánh trăng nơi thôn quê có chút thê lương . Nỗi lòng nàng lúc này , cũng có chút thê lương . Nàng nhớ tới rất nhiều thứ vụn vặt mơ hồ : trong đêm đen mưa gió , lầu son cửa ngọc đổ vỡ , tiếng kêu khóc bi thương kinh tâm động phách , tiếng giận dữ chửi rủa thậm tệ ; mình độc sợ hãi , tiếng xe ngựa ầm ầm kinh hoàng …. , , đây phải những năm tháng nàng từng trải qua , nàng quên hết rồi . Từ trước đến giờ nàng chỉ ở nơi thôn quên gió mát trăng thanh này , nàng chẳng qua chỉ là nông gia bình thường . Nàng phải tin tưởng chính mình , từ nàng là như thế.

      Những ý niệm hỗn loạn trong đầu này , luôn quấy rầy nàng . Trong lúc đấu tranh nàng ra ngoài dịch quán . Đêm dài , chỉ có tiếng côn trùng kêu vang , cùng tiếng xào xạc của gió xuân thổi lên cỏ cây.

      Thanh Hành đột nhiên giật mình , sau khi tim đập mạnh tiếng , nháy mắt phục hồi lại vẻ trầm tĩnh . Nam tử kia , bóng nghiêng đổ thân hình gầy yếu cao ngất của lên cửa giấy , bị ánh nến lay động đung đưa , vô tri vô giác lớn hơn lên , lớn đến mức chiếm cứ cả trái tim của nàng , bao trùm khắp bầu trời của nàng.

      Sau này nàng mới hiểu ra , theo dẫn dắt của bóng tối , men theo hướng con tim nàng , khiến nàng thân bất do kỷ tới cửa phòng của . Lúc đó , bọn họ chỉ còn cách tầng giấy mỏng manh, thậm chí nàng còn có thể cảm giác được hơi thở dịu dàng của nam tử trẻ tuổi . Ở khắc này , Thanh Hành rơi nước mắt

      ra nàng là nữ tử đơn . cảm giác bơ vơ nơi nương tựa khoá chặt ấn đường của nàng . Giờ phút này , bóng hình ôn nhu này bỗng khiến nàng cảm thấy an bình , khoan khoái , giống như cả thân thể lẫn tâm tư đều đem kỷ thác ở nơi này.

      Thanh Hành nhìn chằm chằm vào bóng dáng mông lung kia , từ từ áp sát . Nàng nghe được tiếng giọng ngâm vịnh , thanh kia giống như vẻ thanh tao lịch nàng gặp lúc ban đầu . ràng là có loại trọng lượng , có sầu có oán , nhưng lại cương nghị suy . ngâm :

      “Nguyễn công tuy luân tích , thức mật giám diệc động.

      Trầm tuý tự mai chiếu , ngụ từ loại thác phúng.

      Trường khiếu nhược hoài nhân , việt lễ tự kinh chúng.

      Vật cổ bất khả luận , đồ cùng năng vô động”

      ngâm ba lần . Thanh Hành tập trung toàn bộ tâm lực , nhớ kỹ mấy câu này . Thực ra nàng cũng hiểu . Nhưng ban ngày , khi lần nhứ hai nghe thấy mọi người dùng khẩu khí cực kỳ hâm mộ về Nhan Duyên Chi , nàng nhịn được mỉm cười.

      ra tâm tư của nàng rất tinh tế . Thời điểm đầu hạ , cây xương bồ mọc ra trong nước , trong đá . Nàng bỏ hài , xắn quần vài lên đầu gối . Làn da trắng nõn ngâm trong nước trong , từng gợn sóng đùa nghịch ben trong nội tâm vui mừng lại sầu tư của nàng . Nàng cẩn thận nhổ cây xương bồ , lại cắt sửa thành bó mềm mại , trong đêm tối lặng lẽ đặt ở dưới của sổ của .

      ai phát ra . Sau khi nàng trở về , nằm ngủ say ở bên cạnh mẫu thân , nghĩ thầm , có thể để ý hay , rồi sau đó đêm hôm sau ra xem xét?

      Ngày hôm sau , nàng lại tiếp . Cẩm cây xương bồ mới , duyên dáng kiều ở dưới cửa sổ . Nàng nghĩ , ngộ nhỡ ra , nàng nhất định phải dũng cảm , mỉm cười với , hỏi có nhớ nàng hay , sau đó cho biết , hương của cây xương bồ rất dễ chịu . Cây xương bồ im lặngnằm ở trong lòng nàng , nhưng có xuất . Nàng bị tâm tư của mình quấy rầy , gần như sắp ngạt thở . Nước mắt lại chảy ra . Nhưng nàng lại cảm thấy an tâm , nghĩ , biết cũng tốt.

      Nhiều ngày sau đó , mỗi ngày Thanh Hành đến , lại yên tĩnh nhận lấy , ngay cả tâm thăm hỏi cũng có . Thanh Hành khó hiểu , nhưng lại vui mừng , có khi lại cảm thấy đáng giận.

      Nàng lén lút tìm hiểu : “Nhan tiên sinh tuổi tác như vậy , nên có vợ rồi chứ.”

      Bạn nữ của nàng ngạc nhiên : “Ngươi biết sau ? Nhan tiên sinh trước giờ chưa lập gia đình”

      Trong lòng nàng vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ . Bạn nữ của nàng cho nàng biết : “Nghe Nhan tiên sinh là người quá chính trực , ở kinh thành được như ý , cho nên đến Vĩnh Gia huyện chúng ta , mong muốn có nơi thanh tĩnh đấy…”

      Trong lòng nàng có chút thương tiếc . có phong thái như vậy , nên khoác áo tím đai vàng[1] bước thềm ngọc . Mấy ngày trước Vĩnh gia Thái Thú đến nông thôn tuần tra , Thanh Hành nhìn theo đuôi kỵ mã của , bộ dạng khí vũ hiên ngang khiến nàng vui mừng . Nàng cũng giống như các bạn nữ khác , cúi đầu thu tay áo , đứng ở bên đường . Nhưng ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối đều chuyên chú đuổi theo . Ánh sáng trong con ngươi giống như vẻ yên lặng ngày thường của nàng.

      Nhan Duyên Chi cuối cùng phát ra nàng . Ánh mắt của như dòng nước trong , chậm rãi chảy xuôi . Chưa từng lưu lại thứ gì , lại mang rất nhiều tâm tư của Thanh Hành.

      “Thanh Hành , ngươi có biết hay ,” Có người “Muội muội của Nhan tiên sinh gả cho vọng tộc trong quận Lưu Hiến Chi. Lưa gia nhìn trúng tài hoa của Nhan tiên sinh , muốn tiến cử vào triều , còn muốn chọn cho danh môn thục viện[2] đấy.”

      __________

      [1] Áo quan

      [2] Nữ nhi về nữ nhi hiền đức nhà danh môn , ý muốn tìm vợ.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 3: Tâm trầm như tuý

      Khi thu tới , Thanh Hành hái hoa cúc cho lễ Trùng Dương . Đêm khuya thanh vắng dưới cửa sổ , nàng vẫn trước sau như , thả bọc gói hoa cúc , lại nhặt hòn đá nhàng để lên .

      “Thanh Hành.” tiếng đột nhiên xuất , nàng gần như sắp ngạt thở . Cũng dám quay đầu lại . Nhưng nam tử này ràng đứng ở đằng sau , hơi thở của , có vẻ thương tiếc dịu dàng . , ta biết là ngươi.

      Cuối cùng nàng cũng xoay người , nhưng nàng vẫn đủ dũng khí . Nàng cười , cũng hỏi ngươi còn nhớ ta ? Nàng chỉ cúi thấp đầu . Khuôn mặt của Nhan Duyên Chi ở dưới ánh trăng mỏng có vẻ thanh khiết .

      “Đây là cái gì?” chỉ vào bàn tay nàng .

      Nàng giống như đứa bé như thuần , mở tay ra , ngại ngùng cười : “Là hoa cúc.” Hoa cúc phơi khô héo , nhưng giữ lại được độ ấm . Nhan Duyên Chi đưa tay nhận lấy , ôn nhu cười : “Cám ơn.”

      Nàng nhớ là vừa rồi gọi nàng là Thanh Hành , liền hỏi : “Làm sao ngươi biết tên ta ?”

      “Ta hỏi.” đàm đạm . Thanh Hành lập tức có loại cảm giác hạnh phúc lồ . hỏi , hỏi ! Vậy , hỏi như thế nào ? Này , nương kia , nương mặc áo xanh , tên gọi là gì?

      Thanh Hành hạnh phúc đến choáng váng.

      Nhan Duyên Chi rời . nhận ý tốt của Lưu gia . : “Làm sao ta bỏ được …” Thanh Hành vội hỏi : “Bỏ được cái gì?” Nhan Duyên Chi mỉm cười : “Bỏ được thiên nhiên sông núi nơi đây đấy.”

      “À.” Thành Hành điềm nhiên như đáp lời , trong lòng lại có chút mất mát .

      Sau đó nàng lại gọi “Nhan tiên sinh”

      Nhan tiên sinh , Nhan tiên sinh , Nhan tiên sinh , nàng kêu từng tiếng , giòn tan như tiếng chuông . Kêu lên trong lòng , ôn nhu dịu dàng . Nàng mười lăm tuổi , nét mặt mới phát triển , mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều có ý vị ôn nhu động lòng người.

      Cuối cùng nàng hỏi : “Bài thơ kia là ý gì?” Nàng lập tức ra , đem bài theo nàng lén lút nhớ lại ra sai tí nào.

      Nhan Duyên Chi kinh ngạc , phải cảm động . Nhưng nụ cười hàm chứa chút phật ý . : “Thanh Hành , người trong thơ kia , là Nguyễn Tịch[1] , khoảng cách giữa y và chúng ta có hai trăm năm rồi…”

      thản nhiên kể xong chuyện xưa này . Thanh Hành lần đầu nghe còn chăm chú , sau đó liền có chút thờ ơ gảy hoa cỏ trong tay . Nàng cười : ‘Là vậy sao , cái người tên Nguyễn Tịch đấy đúng là ngốc , có đường trở về , làm sao phải khóc chứ ?”

      Nhan Duyên Chi nở nụ cười , vuốt đầu nàng , thương cười : “Nha đâu ngươi đấy , đau thương khi rơi vào đường cùng , ngươi làm sao hiểu được?” xong , lại nghiêm túc nhìn nàng : “Chỉ ở nơi sông núi này , làm hao mòn ngày mưu tính , cũng là may mắn ?” Trong giọng của loại đơn . Thanh Hành hiểu , nhưng có thể cảm nhận ràng .

      Sau đó , Nhan Duyên Chi dạy nàng đọc thơ . Giọng của Thanh Hành mềm mạ tinh tế . Đọc thơ cổ , Phiên Phiên đường Tiền Yên[2] , mềm mại như ngọn trúc rủ , Tây Bắc có lầu cao … Đột nhiên đọc đến “Tân hôn cùng chàng , hai người ân ái đâu nghi” , nàng đỏ mặc , trái tim đột nhiên run lên , lại trộm thăm dò Nhan Duyên Chi . Nhưng lại chỉ khoanh tay đứng cạnh cửa sổ , như có suy nghĩ gì đó . Chỉ là vẻ mệnh mông trong mắt lại khiến Thanh Hành băn khoăn .

      “Tiên sinh , tiên sinh!” Nàng kêu lên tiếng giống như dỗi . Nhan Duyên Chi quay đầu lại , trong thần sắc mất vẻ tịch liêu . vẫn bình tĩnh mỉm cười .

      Mỗi lần Thanh Hành đến đều mang theo dưa bở mở hái , quả hồng , mơ , hạnh . Nàng xách rổ , cười khanh khách : “Tiên sinh , người nếm thử .” Sau đó , luôn ngẩng đầu nhìn ăn hết , trong lòng vui mừng vô cùng . Có khi , nàng cố ý trộn thêm chút me chua , Nhan Duyên Chi sợ chưa , nhíu mày , cố nhịn . Nhìn bộ dạng đau khổ chịu nổi , vẫn đoan trang vô cùng . Thanh Hành cười to . Rất ít khi nàng tuỳ tiện như vậy . Cảnh đời mấp mô , mẫu thân u buồn , khiến nàng chưa bao giờ thoải mái như thế.

      Sau đó , Nhan Duyên Chi với nàng : “Thanh Hành , sau này ngươi có thể cần gọi ta là tiên sinh , gọi ta là Duyên Niên .” Duyên Niên là tên tự của . Thanh Hành cũng được , cũng được . Nàng vẫn gọi là tiên sinh . Nàng đối với , là thứ tình cảm có chút hèn nhét , nàng nguyện ý ngước nhìn . tiếng tiên sinh này , đó là ngưỡng mộ của nàng .

      Tình của nàng , bắt đầu từ lòng ngưỡng mộ . Bởi vậy , nàng thời thời khắc khắc đều phải gọi là tiên sinh , tiên sinh …

      Mẫu thân của nàng thấy nàng mấy ngày nay vui vẻ , trong lòng cũng vui mừng . Nàng thử hỏi con : “Con có đồng ý gả cho Nhan tiên sinh ?” Thanh Hành ngẩn ra , rất nhanh dẩu miệng : “Con cần , , , sắp ba mươi rồi , già như vậy !’

      Đây cũng phải là lý do của nàng . Sau khi trái với lương tâm , hai má nàng liền đỏ ửng lên .

      “Đứa ngốc này.” Mẫu thân thở dài , phụ thân ngươi còn lớn hơn ta hai mươi tuổi đấy …

      Thanh Hành hoảng sợ . Phụ thân ! Đây là hai chữ sắc nhọn . Nàng khiếp sợ , nàng thể tưởng được mẫu thân có thể báo trước mà đến ông.

      “Thanh Hành , Viên phủ phái người tới , cha con tính mấy ngày nữa đón con trở về.”

      “Nương , còn người?”

      “Con là cốt nhục thân sinh của , dù thế nào nữa cũng phải đón con về . Còn ta , thể tiếp tục tiến vào cửa nhà …”

      Thanh Hành quật cường qquay mặt qua , bình tĩnh : “Vậy con cũng . Nương , ngươi với con , con có phụ thân .’

      Nàng tình nguyện có phụ thân . nhiều năm như vậy , tin tức của ông ta đều mỏng manh như cũ. Đây phải thân thiết , là bồi thường chút ít còn hơn . Nhưng mà , đây là vốn sinh tồn duy nhất của mẹ con nàng.

      —–

      [1] : Bài thơ ở chương trước , nghe nhắc lại nên hứng biên tập lại đoạn thơ này

      Tiếng Hán:

      五君咏·阮步兵

      阮公虽沦迹,识密鉴亦洞。

      沉醉似埋照,寓词类托讽。

      长啸若怀人,越礼自惊众。

      物故不可论,途穷能无恸。

      附:《五君咏》全诗

      Dịch nghĩa

      Ngũ quân vịnh – Nguyễn bộ binh

      Tác giả : Nhan Duyên Chi

      Nguyễn công tuy luận tích , thức mật giám diệc động .

      Trầm tuý tự mai chiếu , ngụ từ loại thác phúng.

      Trường khiéu nhược hoài nhân , việt lễ tư kinh chúng .

      Vật cố bất khả luận , đồ cùng năng vô đỗng.

      Chỉnh nghĩa :

      Nguyễn công tuy nhìn , biết bí mật cũng im

      Say giống như chôn chiếu , thay cho lời chối từ

      Gào tên người tiếng , lời vượt quá kinh người

      Vật cố thể luận , đường cùng có thể khóc ?


      * Nguyễn Tịch từng là bộ binh hiệu uý , cho nên xưng y là Nguyễn bộ binh . Bề ngoài y u ám nhưng nội tâm lại có hiểu biết tỉnh táo , câu đầu tiên của thơi : “Nguyễn công tuy luận tích , biết mật giám cũng động.” Sử truyền Nguyễn Tịch hỉ nộ thể ra ngoài mặt , là người thích bình luận , cố tình làm ra vẻ khó hiểu , thực ra y nhìn rất tỉ mỉ , năng lực quan sát đối với từng thời điểm rất chính xác . Thời điểm Tào Sảng phù chính , từng triệu y làm tham quân , Nguyễn Tịch mượn bệnh từ chối , ở Bình Cư Điền , qua năm Tào Sảng bị giết , người thời đó đều bội phục y nhìn xa trông rộng , cái này đủ để khả năng giấu và im lặng của Nguyễn Tịch , chỉ là vì tránh hoạ liền thân .

      “Say giống như chôn chiếu , thay cho lời chối từ” biểu hai phương diện chủ yếu của Nguyễn Tịch : Uống rượu và làm thơ . Trong “Tấn Thư” từng qua : “Tịch vốn có chí cứu đời , tẫn hết sức với Nguỵ , Tấn , thiên hạ nhiều chuyện quá sức , danh sĩ đâu làm hết toàn bộ , Tịch do cùng với việc đời , lấy uống say làm thường . Văn Đế ban đầu muốn Vũ Đế cầu hôn cho Tịch , Tịch say sáu mươi ngày , thể lĩnh chỉ . Bị trách mắng nhưng thể dồn tội , đành lấy lý do say như chết được miễn .”

      “Gào tên người tiếng , vượt qua lời kinh động” Sử truyền khái quát về cuộc đời Nguyễn Tịch , theo “Nguỵ thị xuân thu” có , Nguyễn Tịch thửa từng bơi ở Tô Môn sơn , Tô Môn sơn có sĩ ở , Nguyễn Tịch tới đàm chuyện cổ xưa với , cùng vàn về nghĩa ngũ đế tam vương” , nhưng Tô Môn tiên sinh với y lời , Nguyễn Tịch vì thế mà gào to tiếng vang dội trời xanh , Tô Môn tiên sinh chỉ thản nhiên cười , sau khi Nguyễn Tịch xuống núi , chỉ nghe thấy trong núi vang lên tiếng kêu to như tiếng Phượng Hoàng , biết là Tô Môn tiên sinh trả lời , đây mới là bản lĩnh”gào” . Những chuyện về Nguyễn Tịch bị lễ giáo trói buộc cũng có rất nhiều , trong “ Thuyết tân ngữ qua các thế hệ” có , sau khi mẫu thân Nguyễn Tịch qua đời , Nguyễn Tịch vẫn còn say bí tỉ xoã tóc ngồi dạng chân ở giường , Bùi ngồi dưới đất khóc phúng viếc hồi rồi mới , có người hỏi Bùi Giai “ là phúng , sau khi người chủ khóc , khách nhân mới được lễ . Nếu Nguyễn Tịch khó , ngươi khóc cái gì chứ?” Bù : “Người bên ngoại Nguyễn Phương sùng lễ chế ; ta ai lứa tầm thường trong nhà , cố lấy nghi quỹ cho mình thôi.” Lại như chuyện chị dâu từng về nhà mẹ đẻ , Nguyễn Tịch ra tạm iệt , ở trong xã hội phong kiến nam nữ thụ thụ bất thân đây là chuyện bị người chê trách , hợp lễ phái , Nguyễn lại : “Lễ nghi là do ta đặt đấy.” Nhan Duyên Chi Nguyễn Tịch có thể vượt qua lễ phái , khiến mọi người kinh ngạc .

      “Vật cố thể , đường cùng có thể khóc ?” giải thích nguyên do vì sao Nguyễn Tịch thích bình luận kẻ khác , đối với đời cần bình nguyên nhân , bởi vì thế đời vốn thể bình thuận nổi , nhưng mà xúc động và phẫn nộ cùng bất mãn của lại vì giữa đường cùng mà bật khóc ra ngoài.


      [2] : nhà nước đầu tiên của người Tiên Ty ở vùng Đông Bắc , TQ , do Mộ Dung Hoảng thành lập năm 337, diệt vong năm 370 – Đoạn thơ miêu tả ngắn ngủi của nước này .

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 4: bằng trở lại

      Đảo mắt , là mùa xuân thứ hai . Mùa xuân ở Vĩnh Gia , chim oanh bay khắp dải cỏ . Nhan Duyên Chi ngước nhìn lên bầu trời trong vắt , “Thanh Hành , ta phải rồi.”

      Trong tay Thanh Hành cầm sợi chỉ , ánh mắt đuổi theo con diều trong gió . Con diều hình hồ điệp , bên vẽ khuôn mặt , nàng nhìn được nét vẽ của Nhan Duyên Chi trong bức họa . Lúc này , con diều của nàng bay về phía đám mây . Nàng quay đầu lại hỏi : “Tiên sinh , người gì vậy ?”

      Nhan Duyên Chi im lặng chăm chú nhìn nàng lúc lâu , cuối cũng vẫn lại : “Ta muốn rời khỏi Vĩnh Gia.”

      Thanh Hành : “Nhưng mà , chính người từng qua , người thích ở nơi sông núi thiên nhiên này mà!” Nhan Duyên Chi trầm mặc . Thanh Hành còn : “Vĩnh Gia chỉ có sông núi , Vĩnh gia còn có … còn có …” Nàng bỗng nghẹn lại , được . Nhan Duyên Chi : “Ta biết , ta biết.” nhìn nàng , ánh mắt sáng lấp lánh .

      biết , nhưng mà vẫn rời . Vào mùa xuân tháng ba , khi sắc xuân vẫn còn thấp thoáng , rời .

      Tinh thần Thanh Hành chán nản . Nàng vẫn là nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn , mặc dù tâm hồn vỡ , nhưng vẫn chỉ yên lặng cúi đầu . Nàng cảm giác mình trước sau vẫn là kẻ hèn mọn , có tài , phong nhã , nàng tự biết trèo cao được . Nhưng mà , nàng tình nguyện cả đời đều ngưỡng mộ như vậy . Hèn mọn quen rồi , nàng cảm thấy có chàng để nâng liền muốn nâng cao ngang mày . Nhưng người kia , cuối cùng vẫn phải rời . Thôn quê xanh thẳm này , sơ sài như vậy , rốt cuộc cũng xứng với , nở nụ cười nhàn nhạt . Thanh Hành khóc thành tiếng , : “Tiên sinh , vì sao dẫn ta ?”

      Nhan Duyên Chi quay sang , vẻ mặt của trong bóng tối . Tiếng của truyền đến theo gợn nước , câu rất ràng : “Con đường phía trước như thế nào , còn chưa thể biết , ta nào có thể chậm trễ ngươi?”

      đường bắc thượng , tiếp nhận chức phụ tá hoàng thái tử.

      Lúc này , chính là khởi đầu của Nam Triều . Vương triều của bọn họ , tên gọi là “Tống” , nó thay thế phân nửa giang san hơn trăm năm của Đông Tấn . Đương kim thái tử Lưu Nghĩa Phù , là con trai cả của Vũ đế Lưu Dụ . Lư Lăng Vương Lưu Nghĩa Chân là thứ tử . Còn Nghi Đô Vương Lưu Nghĩa Long , là con thứ ba …

      Khi Thanh Hành biết những việc này nàng xe ngựa xóc nảy . Lúc này ,trang phục của nàng lộng lẫy rực rỡ , áo tím đậm , la quần màu vàng cam , thêm áo khoac lụa sáng màu mỏng . bộ đồ rực rỡ này tôn lên khuôn mặt phù dung thanh thủy của nàng.

      ra nàng xinh đẹp như vậy . Thời điểm rời khỏi Vĩnh Gia nàng cúi đầu , đứng bên bờ suối trước của nhà , hai tay vốc lên nắm nước . Nước chảy qua con ngươi có chút dịu dàng của nàng , ánh mắt lại càng sáng hơn . Nàng nhìn mặt nước gợn sóng , chiếu lên dung nhan củ nàng , làm rung động lòng người . Nàng giật mình , trong chớp máy này , tâm tư rối răm .

      Mẫu thân của nàng vẫn ở lại Vĩnh gia thôn . Bà : “Thanh Hành , con bạc mệnh , được giống như nương … đấy!”

      Nàng nhỡ kỹ . Nghĩ giống như giận dỗi , cả đời này , nàng muốn cẩm tú phồn hoa . Nàng mới mười lăm tuổi . Nàng nghĩ , nếu rời cẩm tú phồn hoa chắc là nhân sinh viên mãn thôi .

      rời . Nàng ở lại nông thôn chỉ là trò cười.

      Nàng cũng rời , để lại mình mẫu thân của nàng.

      “Thanh Hành , cha của con là Tả Quang Lộc đại phu , còn ta xuất thân quán rượu ngoài chợ , chỉ là thị thiếp của mà thôi.”

      “Thanh Hành , là Viên gia đại nương chấp nhận chúng ta , mới đuổi chúng ta .”

      “Thanh Hành…”

      Nhưng lúc này nàng còn là Thanh Hành nữa . Nàng kêu là Tề Quỳ , Viên Tề Quỳ . Ngồi xe ngựa chạy về phía kinh sư – thành Kim Lăng.

      Trong cửa son nhà Viên gia , nàng gặp được phụ thân mười hai năm chưa từng thấ , Tả Quang Lộc đại phu Viên Trạm . Dường như ông là kẻ quyền cao chức trọng , nữ nhân thành đàn , nhưng chỉ nóng bỏng liếc mắt nhìn nữ nhân cái , sau đó , chút nhiệt tình lại làm như hờ hững biến mất . chút nhiệt tình đối với Thanh Hành cũng tắt theo đó . Nàng biết , bởi vì mẹ đẻ nghèo hèn , e ngại muốn nhận các nàng . Nàng vĩnh viễn quên , đoạn năm tháng trọn vẹn kia.

      Mãi về sau Thanh Hành mới ngộ ra nguyên do thầm kín kia . Phụ thân kiêng kị chính phu nhân , là bởi vì dòng dõi của bà , Lang Nha Lâm Nghi Vương thị . Trươc kia , khi mới xây dựng Đông Tấn , trong thành Kim Lăng có lưu truyền “Tư Mã Vương , cộng thiên hạ .’ Tư Mã , là bọ vua Đông Tấn . Vương , cũng là Lang Nha Lâm Nghi Vương thị . giờ , con người đổi thay , nhưng phần tôn quý này vẫn giảm .

      Viên phu nhân mặt phấn hàm uy , liếc mắt nhìn nàng từ cao xuống . Thanh Hành vẫn dịu dàng nhất quán . Viên phu nhân cuối cùng cũng cười cười , : “Được , tốt lắm , sau này ta cũng là mẫu thân của ngươi rồi.”

      Thanh Hành ngẩn ra , hiền thục cúi đầu đáp : “Dạ”

      Qua mấy ngày , Vũ Đế băng hà , thái tử Lưu Nghĩa Phù thế chỗ . Sau mấy tháng , nàng ngồi ở trong xe ngựa hướng về phía Hoàng thành .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :