1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên Kim Đại Chiến - Cửu Nguyệt Hi [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      [​IMG]
      Nguồn: NXB: Văn học - Nanubooks
      Người dịch: Mặc Lam
      Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
      Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
      Trạng thái: Full
      Số chương: 76​
      Văn án:
      "Tình chính là cuộc duyên phận

      Thời điểm quan trọng, dù lúc đó bạn bần cùng, xơ xác đến chừng nào.

      Thân phận quan trọng, dù lúc đó đó bạn hèn kém và tự ti đến bao nhiêu.

      Tính cách quan trọng, dù lúc đó bạn khó ưa ngang ngược đến cỡ nào.

      Khi Nghê Gia và Việt Trạch bén duyên, đó chính là lúc tình gõ cửa."
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 1:

      Nghê Gia mở mắt mà đầu đau như búa bổ, sợ phát khiếp vì cảnh tượng trước mắt. nhớ rằng mình nhảy từ tòa nhà cao năm mươi chin tầng xuống chứ phải tham gia buổi tiệc thác loạn trước mặt.

      Theo lý thuyết, giờ hẳn phải nát như cái bánh thịt mới đúng chứ phải nằm úp sấp bàn như thế này.

      Đèn thủy tinh, rèm lụa mỏng, cửa sổ sát bàn, sofa trắng, rượu champagne, ly đế cao…

      Nghê Gia vội vã rời khỏi bàn, liếc sang mấy mơ màng bên cạnh, chạy mạch đến phòng gửi đồ mà hề quay đầu lại.

      vừa nhìn thấy ngay tủ đồ đính tên “Nghê Gia”, liền mặc quần áo, nhấc chiếc túi xách lạ hoắc và cổ lỗ rồi vội vã rời khỏi.

      ngờ vực bước vào thang máy, cảm thấy lạ lùng.

      Tại sao lại có cảm giác quen thuộc với tất cả những thứ ban nãy? Hơn nữa, Hermès1 ra loại túi xách cổ lỗ sĩ này từ bao giờ thế?

      (1) nhãn hiệu thời trang cao cấp và lâu đời bậc nhất nước Pháp, được thành lập vào năm 1837 bởi Thierry Hermès.

      Liệu có cầm nhầm nhỉ?

      Nghê Gia lục lọi xem thử, khi nhìn thấy chiếc Iphone5 màu đen trong túi giật nảy mình.

      Đây là loại điện thoại dùng lúc đại học mà, sao lại thế này? Mở màn hình lên, Nghê Gia lại giật mình thêm lần nữa. Năm 2013?

      Trời! Chẳng lẽ, - hai mươi chín tuổi của năm 2023, nhảy từ cao ốc xuống lại trở thành - mười chín tuổi của năm 2013?

      Hóa ra là vậy.

      Chẳng trách lại quen thuộc nhường ấy.

      Đúng thế, năm 2013 - mười năm về trước, bị Mạc Doãn Nhi lừa tham gia bữa tiệc, rồi thất thân.

      Nghê Gia bất chấp mình ở trong thang máy, vội vã sờ thử toàn thân, thấy đau đớn gì, xem ra việc buồn nôn đó chưa từng xảy ra.

      Nghê Gia ngắm nhìn hình bóng mình trong gương, khuôn mặt ngây ngô này, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng che được nét non nớt, phải của tuổi mười chín là ai?

      mở di động, ngón cái với móng tay sơn đỏ tươi nhàng lướt màn hình, từng cái tên trong danh bạ trượt như nước chảy. Ánh sáng của màn hình hắt vào đôi mắt trong veo ngờ ngợ của đầy nhức nhối.

      Đôi môi thoa son đỏ thắm lạnh nhạt cong lên:A, các bạn thân mến, tôi về rồi đây!

      Nghê Gia lấy thẻ phòng trong túi ra, tìm phòng mình rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, phải quay lại Bắc Kinh ngay bây giờ. nhớ, cuộc sống của mình bắt đầu bị hủy diệt tại thời điểm này.

      Gia tộc diệt vong, bán mình cầu vinh, mất sạch tôn nghiêm...

      Bị đẩy đến bước đường cùng, trong khoảnh khắc rơi từ sân thượng xuống, từng nghĩ, nếu được sống lại lần, nhất định thay đổi vận mệnh gia tộc và bản thân mình.

      lại đột nhiên run lẩy bẩy, lúc nhảy lầu còn là do cơn nghiện nên thần trí tỉnh táo. cuống quýt kéo tay áo, tỉ mẩn nhìn vài lần, có vết kim!

      Trái tim đập loạn xạ giờ mới dần chậm lại, căng thẳng quá rồi, việc nghiện ngập phải vài năm nữa mới có.

      Haizz, trước kia tuy ngang ngược càn quấy, hại người khác nhiều, song cũng khiến chúng dùng cách mất hết nhân tính là tiêm thuốc này để đối phó .

      Bị giam trong nhà kho dơ dáy tối om, tháng trời liên tục bị tiêm thuốc phiện quá liều, những ngày tuyệt vọng đau đớn tới mức hủy trời diệt đất kia, dẫu có sống lại bao nhiêu lần cũng tài quên nổi.

      Mỗi lần lên cơn nghiện là lần khổ sở, muốn sống được muốn chết xong, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy được sống lại sạch khỏe mạnh rất may mắn rồi. muốn sống cuộc đời của kiếp trước thêm lần nào nữa.

      Ngồi máy bay cá nhân rời khỏi Thượng Hải, Nghê Gia mệt mở nổi mắt, nhưng trong lòng lại rối bời thể ngủ yên, cho dù chỉ là gà gật chốc lát cũng thể.

      nhớ lại kiếp sống ngắn ngủi của mình, hai mươi chín năm. Ôi, Nghê Gia, mày phá hoại đời mày thế nào vậy?

      Hai mươi chín năm, đoạn mười tám năm, đoạn mười năm.

      Mười tám năm đầu, Nghê Gia được tên là Mạc Doãn Chi, là đứa bé nghèo khổ mồ côi cha mẹ được mẹ là Mạc Mặc nuôi nấng.


      Lúc đó, và Tống Nghiên Nhi giàu có là bạn. Tống Nghiên Nhi là con rượu độc nhất của nhà họ Tống, được mọi người cưng chiều từ bé, luôn được các nữ sinh khác ngưỡng mộ. có điều kiện tốt như vậy lại rất tốt bụng, chân thành hiền hòa với tất cả mọi người.

      Tuy Nghê Gia thi thoảng cũng ghen tị với may mắn của bạn, nhưng quý tấm lòng lương thiện của Tống Nghiên Nhi. Hơn nữa cũng hiểu rất rằng mình mãi mãi chỉ đóng vai người bạn của nữ chính trong phim truyền hình.

      nào cũng có giấc mơ công chúa, nhưng phải nào cũng có thể làm công chúa.

      Tống Nghiên Nhi còn có bạn thân Mạc Doãn Nhi khác (khi ấy, ả vẫn còn mang tên Nghê Gia, vẫn còn là cháu cả của nhà họ Nghê danh gia vọng tộc).

      Từ ngày đầu tiên biết Mạc Doãn Nhi, Nghê Gia ưa được tính nết của ả. Hai người vừa nhìn nhau thấy gai mắt, tranh giành cấu xé đủ kiểu.

      Mãi cho đến ngày, chuyện con con giả cẩu huyết rơi vào người Nghê Gia và Mạc Doãn Nhi. Nghĩ tới Mạc Doãn Nhi tu hú chiếm chỗ chim khách, hưởng thụ đãi ngộ con cháu nhà học Nghê mười tám năm qua, chán ghét của Nghê Gia đối với thăng cấp thành thù hận.

      Khốn nỗi Mạc Doãn Nhi trời sinh tốt số. Sau khi bị đánh nguyên hình, ả vẫn là hoàn hảo trong lòng bà mẹ Trương Lan nhà họ Nghê. Thậm chí, em trai sinh đôi Nghê Lạc biết phải chị ruột còn ả say đắm nữa.

      Mạc Doãn Nhi vừa mất cái danh tiểu thư nhà họ Nghê lại trở thành hai nhà họ Tống nhờ cuộc hôn nhân giữa Mạc Mặc và cha của Tống Nghiên Nhi.

      May mắn hơn nữa chính là cuộc sống quý tộc mười tám năm khiến ả trở thành thục nữ từ trong ra ngoài, khiến Ninh Cẩm Niên - cậu chủ nhà họ Ninh trúng tiếng sét ái tình, nguyện thương ả trọn kiếp.

      Ả cao sang quyền quý, khí chất thanh nhã, tuy được các chị em quý mến song lại nhận vô số chiều từ cánh đàn ông. Chỉ cần là người ả vừa ý, chàng đó chắc cũng quỳ mọp dưới gấu váy hồng1mất.

      (1) Nguyên văn là “quỳ dưới váy thạch lựu”, là loại váy các trẻ thời Đường rất chuộng. Câu này bắt nguồn từ tích Đường Minh Hoàng lệnh cho bá quan văn võ, phàm gặp Dương quý phi đều phải quỳ xuống hành lễ, quỳ mang tội khi quân. Sau này tích này để chỉ tôn thờ phụ nữ.

      Còn Nghê Gia quay về với địa vị của mình đúng là trời sinh mang kiếp bia đỡ đạn.

      lăn lộn dưới đáy xã hội mười tám năm, thói quen nho nhã ăn sâu vào máu, giờ rất khó hòa nhập với vị trí xã hội thượng lưu của Nghê gia.

      Trong bữa tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, Nghê Gia biết giày cao gót, biết dùng dao dĩa, hiểu lễ nghi bàn tiệc, biết khiêu vũ giao lưu. Còn Mạc Doãn Chi khí chất tao nhã, thu hút ánh mắt của mọi gã đàn ông ở đó. Mà Ninh Cẩn Niên, người đàn ông tuyệt vời, vào chính giờ phút này trúng tiếng sét ái tình với Mạc Doãn Nhi, từ đó trở rời bỏ.

      Giờ Nghê Gia mới biết, rốt cuộc đánh mất điều gì suốt mười tám năm nay.

      đánh mất giáo dục, cách tu dưỡng. Tất cả những gì họ Nghê hun đúc nên, khí chất và vẻ đẹp toát ra người Mạc Doãn Nhi, đáng lẽ điều phải là của !

      Mười tám năm nay, chỉ biết trốn đông tránh tây, khua môi múa mép, gian lận đảo điên, dùng mọi thủ đoạn để mưu sinh. Đáng lẽ cần phải là người như thấ.

      Từ đó Nghê Gia vừa thúc ép mình dành thêm thời gian học đủ các môn, vừa đối chọi với Mạc Doãn Nhi lợi dụng chơi bời, bắt đầu điên cuồng trả thù mà đếm xỉa tới bất cứ điều gì.

      Nhưng đối thủ lại là Mạc Doãn Chi vạn người mê, ả luôn luôn có các chàng ra tay cứu giúp, ngay cả bạn của Nghê Gia là Tống Nghiên Nhi cũng nghiêng về phía Mạc Doãn Nhi. Thậm chí đến em trai Nghê Lạc cũng trồng cây si ả.

      Sau này, sản nghiệp của nhà học Nghê mất sạch dưới tay Nghê Lạc chí tiến thủ còn phong lưu thành thói, và Nghê Gia vì trả thù mà kéo theo đống kẻ thù.

      Kết cục, nhà họ Nghê tan nhà cửa nát.

      Nghê Lạc vì luôn bị lời ngon ngọt của Mạc Doãn chi dỗ dành, cho rằng lòng mình vất vả theo đuổi tán tính ả nên bị Ninh Cẩm Niên căm ghét. Sau đó vì Tống Nghiên Nhi bất cẩn lộ ra việc chị bị tiêm thuốc, cậu chạy đến tìm Ninh Cẩm Niên báo thù, rồi bị bắn chết.

      máy bay, Nghê Gia mơ màng nhớ lại, khốn khổ đến mức kiềm chế nổi thét lên chói tai

      Vài tiếng sau, máy bay đáp xuống phía sau núi nhà tổ họ Nghê.

      Nghê Gia từ chối lên xe, khép chặt vạt áo gió phong phanh bộ về, gió đêm trong núi mát mẻ thanh vắng. Đầu óc ngây ngấy sốt, giờ cần tỉnh táo và bình tĩnh lại.

      Những oán hận trước kia dù là vô căn cứ hay có nguyên nhân, sau khi sống lại cũng khó có thể dễ dàng kiểm soát những tình cảm mãnh liệt đó. Nhưng cũng thừa hiểu, việc quan trọng trước mắt vẫn là bảo vệ gia tộc này. cam lòng để nhà họ Nghê bị hủy trong tay em trai mình.

      Tuy chỉ sống trong nhà học Nghê mười năm, tình cảm mọi người dành cho Mạc Doãn Chi sâu sắc hơn dành cho , nhưng máu mủ ruột rà vẫn thể xóa nhòa.

      Nếu muốn cứu vãn số phận gia tộc, người đầu tiên cần thay đổi đó chính là em trai Nghê Lạc, và thứ hai là bản thân .

      Làm thế nào để biến cậu trai cặn bã từ đầu đến chân thành người đàn ông có trách nhiệm biết gánh vác?

      Làm cách nào để biến bản thân từ đứa dốt nát lú lẫn đầu óc vì ganh ghét thành tiểu thư danh gia vọng tộc quay quanh người khác mà chỉ tập trung lột xác cho mình?

    3. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 2:

      Nhà tổ họ Nghê được xây dựng từ kế kỷ trước, kết hợp giữa gác lửng Trung Quốc và nhà lầu phương Tây, tu sửa nhiều lần nhưng vẫn luôn duy trì phong vị cổ kính ban đầu.

      Năm 2021, vì tranh đoạt cổ phiếu của Vận tải Hoa thị, Nghê Gia và Nghê Lạc bán đứt toà nhà cổ này cùng với nông trường sau núi và cả trăm mẫu đất rừng nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

      Cụ ông cụ bà, ông nội bà nội, bố và toàn thể gia tộc được chôn cả trong lăng mộ sau núi. Lúc đó, hai người cùng đường bí lối đến mức nào mà phải bán mảnh đất này ?

      Người sống thể sống tiếp, mà người chết cũng chết yên.

      Phòng ngủ phía nam tầng lấp loáng ánh đèn, đó là phòng của bà nội. Nghê Gia chuẩn bị vào, chợt nghe giọng của mẹ Trương Lan: “Mẹ, cứ giao việc của tập đoàn cho con quản lý . Mẹ được khoẻ, Lạc Lạc còn hiểu chuyện, về phần Doãn Nhi, con bé vẫn chưa ...“.

      “Doãn Nhi cái gì? Nó sửa lại tên thành Nghê Gia rồi.” Giọng bà nội vừa trầm thấp vừa vững vàng, giận mà vẫn có uy.

      Trương Lan cười xấu hổ: “Con nhất thời quen miệng“.

      Bà nội vẫn lạnh như tiền: “Chị cần quan tâm đến việc của tập đoàn. Chị có nhiều ý tưởng như thế, chi bằng vun đắp tình cảm với Gia Gia nhiều hơn . Con bé chịu khổ mười tám năm bên ngoài, để con bé sẻ nhép tạp chủng của phường đào kép kia chiếm tổ phượng hoàng những mười tám năm“.

      Trương Lan và Mạc Mặc đều là ngôi sao của những năm đầu thập niên chín mươi, nghĩa tình phải là vô cùng chan chứa.

      Trương Lan nghe xong lời mẹ chồng , cảm thấy hết sức oan uổng, Mạc Mặc cũng chỉ bế nhầm con thôi, hơn nữa, nhà họ Nghê nuôi Mạc Doãn Nhi bao năm như thế, sao lại là con sẻ nhép tạp chủng được?

      Nhưng thị cũng tiện tranh luận, vội thoái thác trách nhiệm: “Mẹ, Doãn, à , con bé Gia Gia cũng lập dị lắm. Ngày nào cũng cãi nhau với Lạc Lạc thôi con cũng mặc, nhưng nó thích trò chuyện với con. Con ... con biết phải vun đắp tình cảm với nó thế nào cả“.

      “Sao chị tự mình nhìn lại mình xem hàng ngày chị làm những gì?” Bà cụ dộng cây gậy xuống sàn gỗ. “Sau khi Mạc Doãn Nhi , ngày chị gọi điện thoại cho nó hơn ba tiếng đồng hồ. Chị tưởng Gia Gia điếc rồi hay sao? Còn nữa, cứ dăm ba hôm nó lại chạy sang bên này làm gì? Vừa đến là kéo chị với Lạc Lạc chơi đùa cả ngày, gạt Gia Gia sang bên, Hôm ấy tôi thấy Gia Gia đứng trong xó, nom còn thận trọng khép nép hơn người ở, tôi đau lòng, còn chị, lòng dạ chị làm bằng gì hả?”

      “Tôi cho chị hay”, bà nội hạ lệnh, “sau này trừ khi Gia Gia lên tiếng, nếu Mạc Doãn Nhi được phép bước vào nhà họ Nghê nữa. Nếu chị thích Mạc Doãn Nhi như thế, muốn gặp nó như thế liệu mà dỗ dành cho Gia Gia vui. Tôi can thiệp được trong lòng chị bất công thế nào, nhưng ngoài mặt chị cũng phải làm cho ra dáng cho tôi“.

      Trương Lan bị mắng như tát nước vào mặt, vội bàng vâng dạ trả lời: “Vâng“.

      Nghê Gia đứng trước cửa, nước mắt ứa ra.

      vẫn cho rằng bà nội vay nghiệt hà khắc, nhận làm cháu chỉ vì trách nhiệm chứ thực chất ưa gì , thế nhưng, chẳng qua là do cách thể của bà gượng gạo mà thôi. Ân hận nhất chính là, năm Nghê Gia hai mươi tuổi, bà nội bất ngờ ngã cầu thang rồi qua đời.

      Bây giờ bà vẫn còn sống, tốt biết bao.

      Nghê Gia lau nước mắt, lại nghe bà nội thở dài: “Thằng Lạc Lạc hư thân mất nết đều tại chi nuông chiều quá. Gia Gia theo Mạc Mặc sống kiếp nghèo hèn mười tám năm, thể thay đổi chỉ trong chốc lát. Tập đoàn Vận tải Hoa thị to như thế mình chị cũng chẳng quản lý tốt được. Xem ra chỉ có thể giao quyền kinh doanh cho người ngoài thôi“.

      Nghê Gia ngẩn người.

      giây sau, Trương Lan khen tới tấp: “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo. Chuyển giao quyền kinh doanh cho người khác, chúng ta giữ chút cổ phần cũng rất tốt“.

      Bà nội tiếp, dường như bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này để sau này hẵng , chị lo việc của chị trước “.

      Trương Lan vài câu nịnh nọt nữa rồi mới vui mừng khấp khởi ra.

      Nghê Gia nhanh chân trốn sau tấm bình phong, liếc nhìn bóng lưng đầy hào hứng của Trương Lan, ánh mặt chợt lạnh .

      Sau khi bà nội mất, Trương Lan tặng quyền kinh doanh của Hoa thị và 25% cổ phần cho Mạc Doãn Nhi coi như của hồi môn, gói ghém lại dâng cho Ninh Cẩm Niên. Còn Nghê Gia sau đó thảm bại trong cuộc chiến giành cổ phần, hoàn toàn phá sản. Sau khi Vận tải Hoa thị đổi chủ, việc đầu tiên Ninh Cẩm Niên làm là thanh lý sạch những cổ đông và quản lý cao cấp có quan hệ với nhà họ Nghê, đổi tên công ty thành Ninh thị.

      Tuy bà bắt buộc phải cân nhắc tìm cách để giữ trọn cơ nghiệp tập đoàn trong tình thế bất đắc dĩ này, nhưng giờ Nghê Gia thể để bà quyết định lựa chọn việc như đứt từng khúc ruột này vì vô dụng của con cháu được.

      Nghê Gia khẽ khàng gõ cửa :“Bà nội“.

      Bà nội ngồi ghế gỗ lim, day day huyệt thái dương, xem chừng lo âu vô cùng. Có hai đứa cháu vô dụng thế này đúng là gia môn bất hạnh.

      Bà nội ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Chẳng phải sáng nay cháu Thượng Hải chơi sao? Sao giờ về rồi?”

      vui ạ.” Nghê Gia tiến đến ngồi xuống.

      Bà nội lạnh nhạt : “Vẫn chưa quen với vòng quay cuộc sống bây giờ phải ? Cứ từ từ, rồi ngày cháu hoà nhập được thôi.”Nghê Gia của năm đó đâu cũng bị người khác phớt lờ nên mới thay đổi tâm tính. cười bảo: “Bà ơi, cháu biết, cháu trở thành đứa cháu ngoan khiến bà tự hào.”

      Bà nội nghe mà sửng sốt. Mấy tháng nay Nghê Gia dọn tới đây vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, thích chuyện trò, lại càng thích cười, mà giờ...

      Nghê Gia nhoẻn miệng, ngước mắt nhìn bà, trong đôi mắt đẹp tuy có chút lo lắng song nhiều hơn cả là mạnh mẽ: “Vừa rồi cháu tình cờ nghe thấy bà chuyện quyền kinh doanh của Vận tải Hoa thị. Bà, cháu xin bà, hãy tin cháu, tin vào cháu và em trai cháu, đừng bán quyền kinh doanh cho người khác“.

      Lời của làm cho bà nội kinh ngạc.

      Cách đây lâu, vẫn chỉ là bé nghèo khổ trong gia đình vắng bóng người cha, cố gắng lắm mới vất vả chen chân được vào khoa Biên kịch của Học viện Nghệ thuật Vị Ương. Bất thình lình cuộc đời xảy ra biến cố lớn, trở nên lặng lẽ và gàn dở.

      Thế nhưng, ai ngờ được rằng im lặng mấy tháng rồi bất ngờ nảy ra ý tưởng này?

      Song, bà Nghê hiểu rất , lý tưởng đẹp đẽ mà thực lại phũ phàng, bà thể hoàn toàn tin tưởng cháu chỉ vì con bé đột nhiên thay đổi thái độ. Ai biết được liệu có phải nó nông nổi nhất thời .

      Trong mắt bà nội loé lên sắc sảo, lại được gương mặt kinh qua năm tháng bể dâu tôn lên nét dịu dàng khác thường: “Tuy cháu và Lạc Lạc là cháu ruột của bà, nhưng nhìn tình hình tại, dựa vào đâu để bà tin cháu đây?”

      Khoé miệng Nghê Gia hơi cong lên, tự tin đáp: “Cháu muốn chứng minh với bà, bất kể là em trai cháu hay cháu, đều có đủ năng lực để thành công“.

      “Ồ?” Bà Nghê nổi hứng, “Ở mặt nào?”

      Nghê Gia hít sâu hơi, giọng bình tĩnh: “Với Nghê Lạc, cháu có trách nhiệm làm chị, cháu cố gắng thay đổi nó. Nếu sau này nó có năng lực tiếp quản tập đoàn là tốt nhất. Nhưng nếu nó có hứng thú với việc này, ít nhất cháu cũng phải biến nó thành người đàn ông đích thực, xứng với khí phách nhà họ Nghê, dù làm cho tập đoàn của gia tộc cũng phải thuận lợi phát triển ở ngành khác“.

      “Về phần cháu, cháu thích làm biên kịch phim, cháu có đầu óc kinh doanh, cũng am hiểu. Nếu Nghê Lạc tiếp quản Vận tải Hoa thị, bà tặng quyền kinh doanh Vận tải Hoa thị cho cháu làm của hồi môn .”

      mỉm cười, vụt trở lên khí khái ngút trời: “Chỉ cần cháu kết hôn với gia tộc mạnh có thể đảm bảo phát triển lâu dài của Hoa thị. Vốn bà muốn cháu và em trai cháu làm Hoa thị lụn bại nên mới chuyển giao quyền kinh doanh cho người khác, nếu vậy chẳng thà cho cháu mình còn hơn. Bà, bà xem có đúng ạ?“.

      Bà Nghê giật mình, ngờ tư duy của Nghê Gia bỗng sâu sắc như thế, hơn nữa mỗi câu đều chạm tới sâu trong lòng bà.

      Điều làm bà đau đớn hơn cả chuyện tập đoàn của gia tộc có người kế nghiệp, chính là hai đứa cháu nên thân này.

      Danh lợi tiền tài với bà chỉ là phù du. Thứ mà bà coi trọng, cũng là thứ mà thế hệ sau được vứt bỏ, đó là khí thế và niềm kiêu hãnh phụ nữ Nghê gia nên có, là quang minh chính đại để đâu làm gì cũng có thể đội trời đạp đất, thẹn với lương tâm.

      Tuy thoáng động lòng, nhưng bà cũng thể dễ dàng đồng ý, dù sao mọi thứ đều phải dựa thực lực.

      Bà Nghê cười tủm tỉm: “Kết hôn? Hay cháu hợp ý cậu ấm nhà ai, muốn lấy chồng rồi?”

      đâu ạ.” Nghê Gia thành . “ ra với thân phận giờ cháu khó xử lắm. Nếu lấy người bình thường thể làm cho gia tộc càng lớn mạnh, nếu tìm đến mấy đám môn đăng hộ đối, người ta lại cho rằng cháu được dạy dỗ, chỉ là tiểu thư rởm. Bây giờ các bậc trưởng bối của mấy gia tộc lớn đều qua lại thân thiết với bà, nên nếu muốn kết thông gia, người lên tiếng chỉ có thể là bà nội thôi. Nhưng trong mắt bà thể chấp nhận dù chỉ là hạt cát, nếu bà cảm thấy cháu tốt, chắc chắn hay về cháu.”

      Bà Nghê càng lúc càng thấy thú vị, nếp nhăn ở khoé mắt thoải mái giãn ra: “Con bé này, bình thường nín thinh nhưng lúc chuyện hẳn hoi câu nào câu nấy đều đúng trọng tâm. Giỏi hơn mẹ cháu nhiều“.

      Nghê Gia nghiêm túc suy nghĩ, trước đây sống hai mươi chín năm bị người ta đùa cợt, bị người ta vứt , được sống lại lần nữa, với thứ thừa thãi nhất chính là tình .

      đủ khả năng để quản lý Hoa thị, em trai lại chẳng khá gì bãi bùn lầy, nhất định phải mượn sức của gia tộc khác mà dùng, mà làm vậy chỉ có cách kết thông gia.

      Quay về chủ đề xem mắt, ở mặt này, hoàn toàn tin tưởng trưởng bối.

      Với mắt nhìn của bà nội, bà nhất định tìm được cho môt người kế vị gia tộc lớn môn đăng hộ đối có thể làm chỗ dựa. Nếu sau này em trai biết đường quay đầu, có thể gánh vác trọng trách của Hoa thị là tốt nhất, còn ít nhất cổ phần trong tay cũng phải ngân phiếu khống. Sau này giao quyền kinh doanh cho người nhà, bản thân yên ả sống đến cuối đời, cũng tốt.

      Quan trọng là, bất kể là gì, cũng phải tỏ ra tự tin và thanh nhã, đây mới là phong cách của Nghê gia.

      Bà Nghê cười hoà nhã, thực ra, phải bà chưa từng nghĩ tới chuyện cưới xin, chẳng qua gia tộc bà nhắm sẵn quá hiển hách thôi.

      Với quan hệ lâu đời giữa bà và trưởng bối nhà bên ấy, việc kết thông gia chưa chắc thể. Nhưng mấy năm nay bên ấy luôn đường bước thênh thang, nhà họ Nghê lại gặp nhiều bất trắc, người nối nghiệp, thêm nữa Nghê Gia gần đây mới trở về thân phận tiểu thư. Cứ như thế này mà đến đặt vấn đề, có chút nhục nhã giống như bán cháu ,

      Nếu Nghê Gia có cách gì để thu hút chú ý của ông cụ nhà kia tốt biết mấy, đám trẻ ngây ngô hồn nhiên dẫu sao vẫn tốt hơn bà già này phải mặt mo mở miệng. Có điều trước tiên thể cho Nghê Gia biết việc này, để con bé thoải mái thể hiến sức quyến rũ vốn có của nó, đó mới là hấp dẫn thuần tuý tự nhiên nhất.

      Bà Nghê ngẫm nghĩ hồi, trong lòng quyết.
      Tôm Thỏ, thuyt, AELITA3 others thích bài này.

    4. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 3:

      Bà nội nhấp ngụm trà, cân nhắc chốc lát rồi : “Chuyện cưới xin, nếu cháu muốn bà mở miệng phải chứng tỏ mình xứng đáng với cái danh cháu nhà họ Nghê trước . Muốn bà giúp cháu xem mắt, phải là thể. Nhưng cháu nên biết, tuy cháu là cháu ruột của nhà họ Nghê ta, nhưng mười tám năm nay cháu được nuôi nấng trong nhà họ Nghê. Các trưởng bối cho rằng cháu thiếu phong thái thiếu tu dưỡng”.

      “Cháu biết, sau này cháu cố gắng.”

      Bà Nghê thấy cười mỉm, ung dung bình thản, khỏi quan sát thêm vài lần nữa. Con bé này xinh đẹp hơn Mạc Doãn Nhi nhiều, trước kia, nó thua bởi vẻ khói sầu mây muộn, có sinh khí. Song tại, con bé như người hoàn toàn khác, đôi mắt lấp lánh, ngay cả phấn kẻ mắt màu sáng cũng thua vẻ rạng rỡ in nơi đáy mắt.

      tự tin mà tiểu thư họ Nghê nên có này, có vẻ giống hệt như bà năm xưa.

      Bà Nghê nghĩ, có lẽ sống với bà mẹ đơn thân nghèo khổ mười tám năm, con bé còn cứng cỏi hơn đám trẻ bình thường.

      Cuối cùng, bà : “Bà vốn định chuyển nhượng quyền kinh doanh, để mẹ cháu phụ trách quản lý cổ phần công ty. Nhưng nếu cháu tự tin như vậy hãy thực mấy việc này cho bà xem. Nếu cháu thành công chuyện quyền kinh doanh ta làm như lời cháu , cũng chia số cổ phần lớn nhất cho hai chị em cháu”.

      Nghê Gia vừa xúc động vừa kích động, càng cảm nhận được ủng hộ mạnh mẽ: “Việc gì ạ?”.

      “Việc thứ nhất là Nghê Lạc. Sau khi bố cháu qua đời, Nghê gia chỉ có đứa độc đinh là nó, ta bận rộn kinh doanh Hoa thị, nó bị mẹ cháu chiều quá hóa hư. Cháu vừa bảo thay đổi nó, vậy hãy làm . Hạn là mười tháng.”

      Nghê Gia nghiêm túc gật đầu.

      Dù sao Nghê Lạc cũng là em trai mười năm của , tuy khắc khẩu nhưng cũng từng có tình nghĩa chị em ấm áp. Vài năm sa sút cuối cùng đó, cuộc sống của họ lại càng gắn bó với nhau.

      Giờ bất kể ra sao cũng để nhà họ Nghê tuyệt hậu.

      “Việc thứ hai, liên quan đến hạng mục Max Power cần đàm phán gần đây của Vận tải Hoa thị. Nếu cháu muốn chứng minh bản thân hãy giành lấy hạng mục Max Power này. Tình hình cụ thể hãy hỏi Từ Hiền.”

      Nghê Gia cũng nghe đến hạng mục Max Power. tập đoàn vận tải nào đó muốn lắp đặt trang bị vận tải biển cỡ lớn, cuối cùng KARNER, chi nhánh trực thuộc nhà họ Ninh, trúng thầu. Sức mạnh kinh tế và mức ảnh hưởng trong ngành của KARNER cũng nhờ đó nhảy vọt lên nấc thang mới.

      Tuy Nghê Gia tự dặn mình trước tiên được nghĩ đến việc trả thù, nhưng nếu nhân việc này công đôi chuyện, vừa có thể nâng cao bản thân lại vừa có thể chèn ép đối thủ, kể cũng làm người ta ngứa ngáy trong lòng.

      gật đầu: “Cháu cố hết sức”.

      “Việc thứ ba là về cháu.” Bà Nghê đến đây hơi dừng lại, “Gia Gia, cháu về nhà này, ban đầu quen là vì hoàn cảnh sống, nhưng sau này vẫn quen lại do cháu. Cuộc sống vốn thuộc về cháu lại bị kẻ khác cướp đoạt mười tám năm, cháu cảm thấy cam tâm. Tình cảm gia đình và tính cách lẽ ra thuộc về cháu, giờ lại bắt cháu phải cật lực tranh giành. Cảm giác được chấp nhận rất khó chịu. Có lẽ cháu lạc lối, oán hờn. Nhưng cháu phải nhớ kĩ, bao giờ được đánh mất trái tim ban sơ của mình. Và cũng đừng để ý ánh mắt người khác nhìn cháu ra sao”.

      Nghê Gia thoáng ngẩn người, chậm rãi cúi đầu, đừng đánh mất trái tim ban sơ!

      Nếu kiếp trước thường nhắc nhở mình bằng câu này rơi vào kết cục thê thảm, từ nghèo khổ mộc mạc tuổi mười tám hoàn toàn đánh mất bản thân vì ghen tị thù hận.

      Nghê Gia hít sâu hơi : “Bà nội, cháu nhớ kĩ, làm chính con người cháu”.

      Sau cùng, bà nội nhắc tới việc: “Ngày kia có dạ tiệc từ thiện, đám thanh niên các nhà khác đều tới dự, cháu cũng đến đó chơi lát , làm quen thêm vài người”.

      Nghe bà vậy, hẳn là Ninh Cẩm Niên, Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi cũng ở đó rồi, ngờ nhanh như thế gặp lại những người ấy, ha ha!

      ra khỏi phòng bà nội, lúc qua phòng khách vừa đúng mười giờ tối. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc cũ vang lên, thanh đó quẩn quanh mãi trong căn phòng kiểu Trung cổ kính, vừa phiền muộn vừa nặng nề.

      Nghê Gia giật nảy mình, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa sợ đến toát mồ hôi hột.

      Vừa mới kiếp trước thôi, lúc nhặt xác Nghê Lạc, chuông chiếc đồng hồ kiểu Âu ở bến tàu cũng vang lên như thế, từng tiếng từng tiếng , đau đớn và lạnh lẽo hệt tiếng chuông tang.

      Cậu con trai duy nhất của nhà họ Nghê, em trai sinh đôi Nghê Lạc của , chỉ giỏi ăn chơi nhảy múa, quần áo lụa là tiêu pha phung phí, khiến bao vốn liếng tong, sau này vì báo thù cho mà bị Ninh Cẩn Niên bắn chết.

      Nghê Gia gạt bỏ những suy nghĩ hổn loạn, lên tầng về phòng mình, lòng thầm tự cổ vũ, nếu ông trời cho cơ hội sống lại lần nữa, nhất định có thể thay đổi. Nhất định có thể.

      Chiều hôm sau, Nghê Gia gọi Từ Hiền đến hỏi thăm tình hình gần đây của Vận tải Hoa thị, và cả hạng mục Max Power mà bà nội , dở điện thoại đổ chuông.

      ngờ lại là Nghê Lạc.

      Vừa bắt máy nghe tràng giọng điệu sốt ruột: “Nghê Gia, chị làm gì đấy? Máy bay ở đâu? Giờ tôi muốn Đại Liên dự tiệc sinh nhật bạn”.

      Nghê Gia chợt ngẩn người, hóa ra hôm qua Nghê Lạc cũng ở Thượng Hải, mà giờ vẫn ở đó?

      Nghê Gia rất bình tĩnh: “À, chắc tối hôm qua lúc mà em nào đó lái máy bay cho cậu chị gọi người lái máy bay về Bắc Kinh rồi”.

      Từ Hiền cắm đầu xem tài liệu, vẻ mặt mang đôi nét khó xử.

      Con sư tử choai choai đầu bên kia điện thoại câm nín lúc, ràng việc chị đột nhiên trở nên giảo miệng và bình tĩnh như thế làm cậu nhất thời phản ứng kịp.

      lúc lâu sau, Nghê Lạc nhảy dựng lên: “Chị báo tiếng quay về Bắc Kinh là thế nào? Ai cho chị cái quyền đấy? ràng tôi cho chị biết là tôi có kế hoạch rồi, tôi phải Đại Liên ngay”.

      “Chị quan tâm!” Trái ngược với luống cuống của Nghê Lạc, Nghê Gia vô cùng thong thả, “Nghê Lạc, đừng tưởng chị biết cậu Đại Liên làm gì, thăm bạn là giả, vui chơi mới là phải ? Cậu đừng…”.

      Nghê Lạc vốn chẳng có lòng nào nghe càm ràm, bèn ngắt lời cách coi thường: “Nghê Gia, chị tưởng chị đến nhà tôi rồi là chị của tôi chắc? nhảm ít thôi! Cúp đây!”.

      “Chờ chút. Báo cho cậu việc”, Nghê Gia ngăn lại, “bà nội cho phép rồi, chị tịch thu mọi thứ dính dáng đến tiền của cậu gồm thẻ, cổ phiếu quỹ, nhà, xe. Thẻ tín dụng cậu giữ cũng bị đóng băng rồi. Nhưng cậu cũng có tiền mặt mà nhỉ, nên tốt nhất là giờ cậu mau chóng mua vé máy bay mà về”.

      Nghê Lạc ở đầu bên kia hình như choáng toàn tập.

      “Bằng ”, Nghê Gia từ tốn tiếp, “nếu cậu muốn chạy đến đó chơi chỉ có nước tiết kiệm tiền mà ngồi tàu hỏa thôi”.

      Nghê Gia cười: “Chị xong rồi, cúp được rồi đấy”.

      Đầu bên kia điện thoại có động tĩnh gì, im lặng đến mức đáng sợ, như thể chuẩn bị nổi lên cơn cuồng phong bão táp. Nghê Gia cảm thấy khí ổn, bèn dứt khoát cúp điện thoại ngay thời điểm Nghê Lạc nổi bão.

      do dự lát rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Như thế, khi em trai gọi điện thoại đến, nghe máy, hừ, giày vò nó bằng chết!

      Với kinh nghiệm chung sống mười năm với Nghê Lạc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng thừa biết dáng vẻ giận điên lên của cậu chàng giờ phút này. Trước kia hai người luôn đối chọi gay gắt, Nghê Lạc chỉ có tính nết cáu kỉnh, mà còn mồm miệng độc địa, có thể làm cho người tức chết.

      Có điều giờ Nghê Gia nhận ra cách chiến đấu có lực công kích mạnh nhất ra chính là phớt lờ cậu chàng .

      rất muốn thấy em trai phải ngồi tàu hỏa về, nhưng nguyện vọng này chắc thành. Nó còn có bạn bè, tấm vé máy bay chẳng là gì. Có điều, lần này bắt Nghê Lạc trước giờ thiếu thốn thứ gì phải mở miệng nhờ vả người khác, chắc cũng bực dọc lắm đây.

      muốn xem xem, nó giờ ở ngoài “ xu dính túi”, nhờ “viện trợ” của bạn bè, sau khi ủ rũ trở về phát hỏa kiểu gì.

      Nghê Gia tiếp tục thảo luận với Từ Hiền những vấn đề trước đó, buồn ngó đến màn hình di động vẫn im lặng lóe sáng và số những cuộc gọi nhỡ liên tục tăng lên.

    5. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 4:

      Trước khi ra khỏi nhà, Nghê Gia liếc nhanh qua gương, trong gương rất đẹp. Mái tóc búi rối với vài lọn tóc rủ xuống, vẻ đẹp lười biếng. vận váy dài bằng tơ tằm màu da trời, thoạt nhìn có vẻ kín đáo, nhưng bên đùi phải có đường xẻ cao, mỗi lẫn bước , đôi chân thon dài như như , đoan chính mà mất vẻ gợi cảm.

      dự buổi dạ tiệc từ thiện “Trái Đất xanh” với hình ảnh này, cảm thấy rất vừa ý.

      Lúc ra cửa, gặp mẹ Trương Lan.

      “Gia Gia mọi bữa để ý ăn mặc, hôm nay mặc đẹp quá!” Mấy hôm trước bị bà nội giáo huấn, bà mẹ này quay ngoắt trăm tám mươi độ, trong cách cư xử với , bất giác khiến Nghê Gia thấy hoảng sợ.

      thấy tình cảm với mẹ rất phức tạp. Tình thân còn đó, vẫn quý mẹ. Nhung trong mười năm của kiếp trước, tận khi chết vẫn tại sao lần nào đến thời khắc quan trọng, Trương Lan cũng đứng về phía Mạc Doãn Nhi, đoái hoài gì tới Nghê Gia.

      Nghê Gia gạt bỏ suy nghĩ, mỉm cười: “Buổi dạ tiệc từ thiện 'Trái Đất xanh' tổ chức tại rạp hát lớn Kim Sắc ở trường con. Con muốn đến xem thử“.

      Trương Lan hoàn toàn có hứng thú gì với việc này, nở nụ cười đối phó rồi bắt đầu vào việc chính của mình: “Sắp tới là sinh nhật hai mươi tuổi của con và em trai con. Mẹ định tổ chức cho các con bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, coi như là chính thức giới thiệu con với những người khác“.

      Nghê Gia cong miệng cười, biết trọng điểm của mẹ mình phải ở đây.

      Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Trương lan chuyển đề tài, “Bà nội con muốn mời Doãn Nhi đến, nhưng nó là đứa con mẹ nuôi nấng mười tám năm qua, hơn nữa bây giờ con bé cũng là em danh nghĩa của Nghiên Nhi chị họ con, mời cũng phải phép lắm. Hay là con với bà xem sao?“.

      Nghê Gia trả lời, chỉ buồn bã nhìn thị cái, ánh mắt sợ hãi lại tủi thân, dáng vẻ đáng thương toan lại thôi, muốn dám.

      Trương Lan thấy thế, nhất thời cũng mềm lòng, dỗ dành: “Gia Gia, mẹ biết dạo này mẹ lạnh nhạt với con, làm con tổn thương. Là mẹ tốt, nhưng Doãn Nhi cũng là người thân của chúng ta mà“.

      Nghê Gia yếu ớt gật đầu, : “Con biết, để con nghĩ được ?”

      Trương Lan vui vẻ gật đầu: “Ừ“.

      Nghê Gia ra khỏi nhà, vẻ mặt rất bình tĩnh, tốt nhất nên tìm hiểu suy nghĩ của bà mẹ này, bằng chỉ làm mình tổn thương, thôi cứ vờ ngớ ngẩn vẫn hơn.

      vừa định lên xe, phía sau bỗng truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Nghê Gia, chị đứng lại đấy cho tôi!“.

      A, cuối cùng chẳng phải cậu chàng vẫn Đại Liên, dám chậm trễ mà phi thẳng về nhà đó sao?

      Bàn tay cầm chiếc hộp gỗ của Nghê Gia siết chặt thêm, xoay người lại, cười ngọt như mía lùi: “Nghê Lạc, có chuyện gì ?“.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu em trai sinh đôi sau khi sống lại. Thiếu niên sắp tròn đôi mươi, mày kiếm mắt sáng, toát ra khi khái hùng, nhưng vầng trán là nét càn quấy hung hăng ai bì kịp.

      Cậu nổi giận đùng đùng chạy đến, những hạt nắng chiều nhảy nhót mái tóc, ấm áp nhường ấy, tươi sáng nhường ấy. nhìn cậu, đôi mắt vụt trở nên nhức nhối, nước mặt lặng lẽ rơi xuống đáy lòng.

      Kiếp trước, lần cuối cùng nhìn thấy em trai mình là trong container ở bến tàu hoang, vệt máu khô, lỗ đạn đáng sợ, cơ thể lạnh buốt.

      Tuy hai người tranh cãi om sòm mười năm, nhưng dù sao họ vẫn là cặp sinh đôi có tâm linh tương thông. Lúc cãi nhau từng mắng cậu chết , nhưng nếu biết có kẻ muốn giết em mình, liều mạng vì cậu.

      Nhưng trời cao cho cơ hội đó, lúc phát điên chạy đến thi thể cậu lạnh cứng từ lâu.

      Kiếp trước, bảo vệ được em mình, kiếp này, để mình phải hối hận tiếp nữa. muốn chịu đựng nỗi tuyệt vọng mất người thân, đau đến mức trời tan đất nát lần nào nữa.

      ngoảnh mặt về phía cậu, mỉm cười.

      Tốt quá!

      Em trai, em còn sống, tốt quá!

      Nhưng Nghê Lạc nào biết suy nghĩ của , chỉ vài giây lao đến trước mặt . Tuy là song sinh nhưng cậu cao hơn nhiều, những mét tám, cáu kỉnh như muốn đè bẹp Nghê Gia:

      “Nghê Gia, chị nghĩ chị là ai hả? Vừa mới tới nhà tôi mấy tháng mà tưởng mình là chị tôi chắc? Chị có tư cách gì quản lý tôi? Rốt cuộc chị gì với bà nội? Vì sao tiền của tôi đều bị đóng băng hết? Chị làm thế mẹ có biết ? Ai cho chị quyền này?”

      Nghê Lạc tức lắm rồi, lúc chuyện chẳng khác chi bắn súng liên thanh.

      Nghê Gia cao mét sáu mươi tám, còn xỏ thêm đôi cao gót tám phân nên chiều cao cũng chênh là bao, lại thêm nét mặt bình tĩnh, ánh mắt hờ hững, khí chất bình thản hất con sư tử nóng nảy này bay xa vài dãy phố.

      hoà nhã dịu dàng mở miệng: “Nghê Lạc, bất kể cậu có phục hay , bà nội cũng cho chị quyền kiểm soát cậu. Bất kể cậu có hận hay , chị cũng phải sửa lại hết các thói hư tật xấu xa xỉ háo sắc bảnh choẹ của cậu“.

      Nghê Lạc lần đầu tiên bị người ta gán cho nhiều tính từ tiêu cực đến thế, suýt trợn rơi cả mắt. Tuy cậu là thằng cặn bã nhưng vẫn còn biết nhục, thế nên khuôn mặt trắng trẻo chỉ giây lát đỏ gay vì tức tối.

      “Chị dựa vào đâu?”

      “Rất đơn giản thôi!” Nghê Gia nhún nhún vai. “Sau này cậu là người thừa kế Vận tải Hoa thị, nếu Hoa thị phá sản trong tay cậu, chị cũng thảm lắm.”

      Phá sản?

      Nghê Lạc được mẹ và người nhà cưng chiều từ tấm bé, chưa có ai đời dám trái ý cậu, nhưng bà chị bá vơ phải gió vừa mới dọn vào nhà lại dám lôi bà nội ra doạ cậu, cắt đứt nguồn viện trợ kinh tế và phương tiện giải trí của cậu.

      Ở Thượng Hải, tất cả tiền mặt của cậu dùng để trả tiền boa rồi, hôm qua về còn phải để bạn bè mua vé máy bay cho, đời này cậu chưa từng mất mặt đến thế!

      Cậu vừa về nhà tìm lý, nhưng lại liên tục bị hạ thấp chút nể nang, cuối cùng nhịn được nữa, quát: “Hoa thị lắm tiền như thế, chúng ta tiêu cả đời cũng hết, chị biết cái quái gì? Chị có biết chị đối xử với tôi như thế là đáng ghét là tàn nhẫn đến mức nào ?“.

      Nghê Gia chẳng buồn để ý: “Vừa rồi chính cậu cũng đó, chị mới đến cái nhà này mấy tháng, có tình cảm gì với cậu, nên chị cũng thông cảm cho cậu, trái lại còn thấy hành hạ cậu cũng vui ra trò. Nên cậu phải ngoan, đừng quấy biết ? Nếu chị còn nghĩ ra nhiều biện pháp hơn nữa để trừng trị cậu“.

      “Chị!” Nghê Lạc tức đến cứng họng, vừa muốn vặn lại đột nhiên nhìn thấy chiếc hộp gỗ trong tay , kinh ngạc , “Đây chẳng phỉa là viên kim cương gia truyền mẹ cho tôi, Nước Mắt Công Chúa sao?”

      Nghê Gia mặt mày tỉnh bơ, thẳng thắn gật đầu: “Đúng, hôm qua nhân lúc cậu vắng, chị lén lấy từ trong phòng cậu ra đấy. Hôm nay phải tham gia buổi dạ tiệc từ thiện, chị muốn quyên góp nó.”

      “Cái gì?” Nghê Lạc trừng to mắt, thể tin nổi mình sắp bị tức chết, đời này lại có thứ đàn bà con biết xấu hổ thế sao, “Đấy là mẹ cho tôi để tôi đưa cho vợ tương lai của tôi!“.

      Nghê Gia nhún nhún vai, tỏ vẻ quan tâm.

      “Mẹ có biết chị cầm cái này ra ngoài quyên góp ?” Nghê Lạc hung tợn mang mẹ ra doạ , cảnh cáo: “Nghê Gia, chị dám!“.

      Nghê Gia tỉnh khô nhìn hệ thống dàn tưới mặt cỏ: “Chị dám rồi đấy, cậu mách “.

      Nghê Lạc thấy chiêu này cũng vô dụng, gần như phát điên: “Tôi hứa tặng người ta rồi“.

      “Chị biết, tặng Mạc Doãn Nhi.” Nghê Gia ngẩng đầu, thờ ơ nhìn cậu cái. “Nếu thấy ta ở đó, chị chuyển giúp tâm ý của cậu“.

      Nghê Lạc thoáng ngẩn ra, lấy làm lạ vì sao Nghê Gia lại biết cậu muốn tặng Mạc Doãn Nhi, nhưng sau nửa khắc, phát đây phải điều quan trọng, vì thế lại lần nữa tức điên: “Trả cho tôi!“.

      Nghê Gia lắc đầu, “ trả”, xong giấu tay ra sau lưng.

      Nghê Lạc thấy đúng kiểu mặt trơ trán bóng, tức đến mức xì khói, nhẫn tâm độc miệng: “Đúng là cái thứ lớn lên ở khu ổ chuột, trộm cắp biết xấu hổ“.

      Cậu chờ Nghê Gia nổi trận lôi đình, nhưng Nghê Gia lại chỉ im lặng, ánh mắt xem thường liếc nhìn cậu: “Còn hơn cậu, lớn lên trong hoàn cảnh tốt thế này mà lại vô dụng đụng đâu hỏng đó“.

      “Chị!” Nghê Lạc liên tục chịu nhục, nhẫn nại chạm đến giới hạn, hung hăng : “Tôi lần cuối cùng, trả đồ lại cho tôi!”

      “Chị cũng lần cuối cùng, trả.”

      “Nghê Gia. Tôi cảnh cáo chị, đừng khiêu chiến với tôi.” Trong mắt Nghê Lạc như bốc hoả, “Chị đừng ép tôi ra tay đánh chị“.

      Nghê Gia bất chợt ngước mắt, có chút hoảng sợ nhìn cậu, rồi chậm rãi lùi về phía sau bước.

      Nghê Lạc đắc ý lạnh lùng cong môi cười, xem ra chị ta sợ rồi. Hừm, biết vậy thế từ đầu có phải đỡ mất công giở võ mồm .

      Nhưng, chuyện tiếp theo xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu.

      Nghê Gia nín thinh và im lặng lùi về phía sau bước, phải bởi sợ hãi mà né tránh, mà là...

      bình tĩnh, vững vàng đứng lại, bất thình lình, đôi chân dài cân đối thon thỏ nhấc lên nhanh như gió, vạt váy tơ tằm màu thiên thanh phất phơ như cánh bướm.

      cú đá thẳng tàn nhẫn chuẩn như trong sách!

      Nghê Lạc còn chưa kịp phản ứng bị đá ngã rạp xuống đất!

      Nghê Lạc giàn giụa nước mắt, thanh niên cao mét tám mốt bị quật ngã thế đấy...

      Nếu như bị người khác nhìn thấy, cậu còn mặt mũi nào mà sống nữa...

      Bây giờ điều quan trọng nhất phải vấn đề thể diện, cổ Nghê Lạc đau như sắp gãy, lăn lộn kêu cha gọi mẹ.

      Nghê Gia mau chóng rút chân về, bình tĩnh thong thả kéo lại váy. liếc mắt nhìn Nghê Lạc lăn qua lăn lại dưới đất, bình thản : “Quên cho cậu biết, chị có đai đen Karatedo. Vì vậy...“.

      trả lại cậu nguyên si câu uy hiếp ban nãy, “Nghê Lạc, đừng ép chị ra tay đánh cậu“.

      Nghê Gia xoay người bước lên xe, với tài xế: “Đưa tôi đến trường“.

      Nghê Gia ngồi hàng ghế sau, mở hộp gỗ tinh xảo trong tay ra, nhìn viên kim cương màu lam 10.3 carat, cao sang trang nhã, lấp lánh ánh sáng.

      Thắng nhóc thối, dám lấy viên kim cương Nước Mắt Công Chúa nổi tiếng thế giới ra tặng Mạc Doãn Nhi? Dù trong nhà có máy in tiền cung thể tiêu xài như thế chứ. Đúng là đáng ăn đòn!

      Nghê Gia đủng đỉnh đóng nắp hộp lại, thầm nghĩ, buổi tiệc “Trái Đất xanh” do ông cụ nhà họ Việt tổ chức, mong sao viên kim cương có ý nghĩa quan trong này có thể thu hút chú ý của ông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :