Thiên Khanh - Cựu Niên Hà Lai [Huyền Huyễn]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      THIÊN KHANH

      [​IMG]

      Tác giả: Cựu Niên Hà Lai

      Editor: Tử Thiên Băng

      Beta: Leo Sing

      Ảnh bìa: Trà My aka Đông Phương Nhã Vy (phongtinhcung)

      Thể loại: Truyện ngắn, huyền huyễn

      Nguồn: http://luoimantinh.com/thien-khanh/

      Giới thiệu

      Nếu nhất định phải chia ly, vậy có thể cho ta làm người ra trước được ?

      Ngàn năm, ta chẳng qua muốn bỏ cuộc, muốn chấp nhận chia ly với chàng.

      còn ràng buộc nữa, mọi người đều vui vẻ, chàng cũng đừng nhớ đến làm gì.

      Vạn Thương, ta là Thiên Khanh.​

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 1
      Editor: Tử Thiên Băng
      Beta: Leo Sing



      Dùng linh hồn này đổi lấy ngàn năm bầu bạn bên người, oán hận, chỉ lo lắng, khi khanh còn ai rót rượu châm trà cho người đây?

      *(Khanh: Là cách gọi, tự xưng thân mật. Ở đây dùng theo cách tự xưng, tương đương “thiếp”).

      — Phần hồi ức.

      Ở bên cạnh chàng, thời gian ngàn năm cũng chỉ như cát chảy, lướt qua trong giây lát.

      Khi xa chàng, dù chỉ khoảnh khắc thôi ta cũng chịu đựng nổi.
      Thiên Khanh, tên của ta.

      Đời này, ta lại nhìn chàng rời . tệ, trước khi chết chàng nhớ tên ta, Thiên Khanh.

      Cho dù là vì hận.

      Bây giờ ta đến cầu Nại Hà trước, chờ chàng đến, nhìn chàng uống chén canh Mạnh Bà, quên hết chuyện cũ, luân hồi sang kiếp tiếp theo.

      Liễu Sanh, tên của chàng ở kiếp này, kiếp cuối cùng của ngàn năm trừng phạt.

      Cũng là kiếp cuối cùng ta được gần bên chàng.

      “Thiên Khanh nương, đây là kiếp cuối rồi”. Ngàn năm luân hồi, Mạnh Bà bên cầu Nại Hà cũng biết ít nhiều chuyện của ta, cùng ta nhìn vào bóng trắng kia lướt qua cầu Nại Hà, vượt nước Vong Xuyên, bắt đầu kiếp luân hồi này. “Ngài ấy… vẫn chưa nhớ ra sao?”.

      Đợi khi chàng khuất khỏi tầm mắt, ta mới quay sang nhìn Mạnh Bà: “Canh Mạnh Bà, danh bất hư truyền”, chén là có thể khiến người ta quên hết chuyện cũ, chặt đứt duyên tình ràng buộc, trăm kiếp luân hồi, trăm bát canh Mạnh Bà, cho dù chàng là thần cũng thể chống lại được. Chàng quên rồi. Chàng quên tất cả, ngàn năm qua, chưa từng nhớ lại được giọng , tướng mạo và tên của ta.
      “Nước canh đương nhiên phải hiệu quả, nếu chẳng phải hại những người tình nguyện quên hay sao”. Mạnh Bà múc chén canh mới, “Thiên Khanh nương, vẫn muốn nếm thử canh của lão à?”. Tình nguyện quên? Nếu có những thứ thiên quy thiên phạt kia, chàng tội gì phải chịu khổ luân hồi ngàn năm, tội gì phải uống cạn mấy trăm bát canh Mạnh Bà, quên hết tất cả. Còn ta sao lại phải chịu đau đớn, nhìn chàng quên ký ức, hết lần này đến lần khác vượt qua Vong Xuyên.

      *(Thiên quy, thiên phạt: Quy định của trời, trời phạt).

      , Thiên Khanh phải nhớ mới có thể tìm chàng”.

      Ta xoay người, rời khỏi cầu Nại Hà, ta phải tìm chàng thôi, kiếp cuối cùng này nên lãng phí giây phút nào.

      “Đứa bé ngốc”. Mạnh Bà thở dài não nề ở phía sau. Ta nở nụ cười, những lời này, khi ta cầu xin Thiên Đế vào ngàn năm trước, ngài cũng từng qua.

      Nếu có thể bầu bạn bên chàng ngàn năm, si sao, ngốc sao, ta đều vui vẻ tiếp nhận, bình thản chịu đựng đớn đau.



      “Thiên Khanh, Thiên Khanh”. Trong mơ, chàng nỉ non tên của ta, ngón tay lướt qua những đường nét khuôn mặt chàng, mắt ta đầy ý cười.

      Liễu Sanh, nếu đời này chàng chỉ thích mình ta như thế này mãi tốt quá.

      Nhưng ta biết, điều đó là thể, bất kể luân hồi bao nhiêu kiếp, cuối cùng người mà chàng cũng phải là Thiên Khanh. Vận mệnh sắp xếp nữ nhân mà chàng , đó là số kiếp chàng phải chịu, cũng là số kiếp mà ta chạy thoát.

      Chàng nhất định phải ôm hận mà chết, nhất định phải hận ta tận xương tủy, nhất định, chúng ta đều được chết già. Cho dù có cầu xin thế nào kết cục cũng sớm được định đoạt.

      “Thiên Khanh, muội xem ta vẽ muội này”. Nữ tử trong tranh váy hồng trâm ngọc, ngủ thiếp đá.

      Đây là ta, ta dưới ngòi bút của Liễu Sanh, giống y như ngàn năm trước, chàng vẽ ta khi ở Cửu Trùng Thiên.
      “…Vạn Thương”. Sờ lên bức tranh, trong phút chốc bỗng nhớ đến khi còn Cửu Trùng, bộ dáng của chàng khi gọi Thiên Khanh, ta bất giác thầm tên chàng. Vạn Thương, Vạn Thương, cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp, bất kể trải qua mấy ngàn năm, chàng thay đổi vô vàng thân phận, ta cũng thể nào từ bỏ chàng, Vạn Thương.

      “Thiên Khanh, ngày mai thiên kim của Thượng gia đến, muội xem ta phải làm sao đây?”. Thiên kim của Thượng gia? Ta cười khổ trong lòng, người đó của kiếp này rốt cuộc xuất rồi sao? Hôm nay, là ngày cuối cùng ta và chàng được vui vẻ bên cạnh nhau ư?

      Ban đêm, chúng ta uống rượu dưới trăng, say dừng, vòng lặp của cả ngàn năm nay ngày mai lại bắt đầu. Lót bụng vài hũ rượu, hơi ngà ngà say rồi.

      “Thiên Khanh, muội kiên nhẫn thêm chút được ?”.

      “Dù muội đứng yên chỗ huynh cũng có thể vẽ muội rất đẹp đó thôi?”.

      “Phải rồi”. Chàng cười, giọng điệu dịu dàng, nữ tử dưới ngòi bút thùy mị ngoảnh đầu, mắt ngọc mày ngài.

      “Vạn Thương, Vạn Thương, nào có ai có thể vẽ ta sống động như chàng, đúng ?”.

      “Phải phải phải, bởi vì Thiên Khanh quá rạng rỡ, trong mắt ta dù nhìn trái hay phải gì cũng chỉ có muội, sao mà vẽ đẹp đây”.

      Vạn Thương, ngày nào đó trong mắt chàng, Thiên Khanh rạng rỡ này biến mất ư?

      “Liễu Sanh?”. Lúc tỉnh rượu gần giờ Ngọ ngày hôm sau.

      Ở bên bờ sông, chàng nhìn ta, im lặng lâu.

      “Thiên Khanh, thích người rốt cuộc là cảm giác như thế nào? cảm thấy đau đớn, vui vẻ sao?”. Nghe chàng hỏi như vậy, tim ta nhất thời đau đến tê tâm liệt phế.

      “Thiên Khanh… biết”. Ta làm được, thể ngồi nghe chàng tâm rằng chàng thích ai, thể giúp chàng phân tích tình cảm chàng dành cho người khác là như thế nào được.

      Vạn Thương, trăm kiếp đầu thai, ngàn năm theo chàng. Đột nhiên ta cảm thấy vô cùng ủy khuất, vì sao chàng lại quên, vì sao chàng nhớ đến Thiên Khanh, dù chỉ giây cũng được. Suy cho cùng, tơ hồng của Nguyệt Lão cũng thể chống lại trăm bát canh Mạnh Bà hay sao?

      Nước mắt thể ngừng rơi, dù có dùng hai tay che kín mặt, lệ cũng trào khỏi kẽ tay. Ta cam lòng, ủy khuất và bất lực.

      “Thiên Khanh, sao muội lại khóc, Thiên Khanh?”.

      “Chàng nhớ, cái gì chàng cũng nhớ, chàng cần ta, cần Thiên Khanh!”.

      Ta bỏ chạy, nước mắt cứ thi nhau rơi đầm đìa ướt mi.

      Suốt ngàn năm, mỗi lần tận mắt nhìn chàng chết, đầu thai, rồi sống lại. Nhìn chàng cũng nữ tử khác quen nhau, mến nhau rồi thề non hẹn biển. Nhìn chàng oán hận ta, oán đến xương đến tủy. Uất ức tích tụ cả ngàn năm, rốt cuộc cũng bạo phát, tuyệt vọng vô biên như ùa vào nhấn chìm lấy ta.

      Vạn Thương, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy? Cho dù nhớ những chuyện trước kia nữa, ta ngày đêm bầu bạn bên chàng, tại sao, sao chàng lại người khác?

      Thiên Đế, sao ngài bất công như thế? Ta dùng tiên linh đổi lấy ngàn năm theo chàng, thế mà chút ký ức của chàng cũng bị tước , tại sao chứ?

      “Thiên Khanh, ngươi cùng Vạn Thương duyên kiếp tận, qua trăm kiếp này hai bên có thể quên nhau, chuyện cũ tan biến, quay về Cửu Thiên .”

      “Thiên Khanh đồng ý”. Trăm kiếp, biết nhau quen nhau, làm sao ta chịu được?

      “Thiên Khanh, Vạn Thương bị cưỡng chế luân hồi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị như thế?”.

      “Thiên Khanh nguyện lấy tiên linh thề, khi nguyên thần Vạn Thương Thần Quân quay về Cửu Thiên, đó là lúc Thiên Khanh hồn phi phách tán. Thần chỉ cầu xin Thiên Đế, cho phép Thiên Khanh được theo chàng ngàn năm luân hồi”. Đầu kề sát dưới gạch lát bằng ngọc lạnh lẽo, ta dùng tiên linh để đổi lấy ngàn năm này.

      “Đứa bé ngốc…”. Thiên Đế thở dài nhưng vẫn đồng ý.

      phải sớm hiểu hay sao? Vậy tại sao lại cam lòng, vọng tưởng mong rằng có thể thay đổi định mệnh, khiến chàng nhớ ra rồi mình?

      Thiên Khanh, ngươi đúng là ngốc, vô cùng ngu ngốc.

      Hôm sau, khi trở lại bên cạnh chàng, ta tỏ ra mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Có thể vui vẻ bên nhau bao lâu bấy lâu, nhân lúc người kia vẫn chưa chiếm hết trái tim chàng.

      “Liễu Sanh”. Phía xa, chàng đứng cạnh nữ tử nào đó.

      Chàng nhìn ta, gì đó với nàng kia, trong mắt đầy ý cười làm tim ta đau đớn. Ý cười đó, phải vì ta.

      “Thiên Khanh, đây là Mạch Lan”. Mạch Lan? phải là thiên kim họ Thượng sao?

      Mạch Lan, ra người đó của kiếp này phải thiên kim Thượng gia mà là nàng ta ư?

      Mạch Lan, nữ tử chẳng xuất từ đâu.

      “Tiếp cận chàng, ngươi có mục đích gì?”. Hôm đó, ta cản nàng ta trong viện. Vẻ mặt Mạch Lan ràng là có tật giật mình, nàng ta dùng giọng điệu dịu dàng như nước gọi ta: “Thiên Khanh nương”.

      “Thiên Khanh nương, hôm nay Mạch Lan có chuyện quan trọng, thể cùng…”.

      “Mạch Lan tiểu thư vội vã gặp ai hay sao?”. Ta cũng cười, nhàng , “Ngươi tưởng ta biết gì cả sao”, túm chặt cổ tay nàng, ta biết, nàng ta hề Liễu Sanh, đây chính là số kiếp mà chàng phải chịu trong trăm kiếp đầu thai, cầu được, thành. Những nữ tử này, chẳng ai chàng cả.

      Các nàng đều người khác.

      “Thiên Khanh nương!”. Nàng vùng vẫy, sắc mặt sợ hãi.

      “Ngươi tốt nhất đừng tiếp cận chàng nữa, đừng khiến chàng bị thương tổn nếu … hậu quả ngươi gánh nổi”. Ta kề sát bên tai nàng, gằn từng tiếng .

      Ngàn năm qua, ngoài chàng ra ta mềm lòng với ai cả, nhất là khi chàng sắp đối mặt với số kiếp.

      Ta biết, ta chính là muốn chống lại thiên mệnh đó, vậy sao? Dù gì qua kiếp này ta cũng chẳng còn tồn tại trong tam giới nữa.

      Chỉ là ngờ, Liễu Sanh vẫn vì nàng ta mà bị thương.

      Người chàng đầy máu, ngay cả mở mắt ta cười với ta cũng nổi.

      Ta cuối đầu, dựa vào cửa. Chàng khá hơn, an ổn ngủ trong phòng.

      “Liễu Sanh, Liễu…”. Ta nâng mắt, lạnh lùng nhìn nữ tử lo lắng chạy đến, xiêm y vàng nhạt của nàng ta vẫn còn dính máu của chàng. Nàng dừng bước, dám tiến lên nữa. Trong mắt đầy vẻ sợ hãi, “Thiên, Thiên Khanh nương”.

      Ta bước từng bước xuống cầu thang, đứng trước mặt nàng, “Ngươi cho rằng ta chỉ đe dọa thôi sao?”.

      “Thiên Khanh nương, ta…”.

      Chẳng muốn nghe nàng ta gì nữa, ta kéo nàng vào thẳng trong viện.

      Nàng vùng vẫy trong bất lực, quản gia và nha hoàn cố ngăn cản nhưng ai dập nổi cơn giận trong lòng ta lúc này, nàng ta, rất đáng chết.

      “Thiên Khanh nương! Người muốn làm gì! Thiên Khanh nương!”. Hồ sen cách đây xa, nàng ta đủ thông minh để hiểu ý định của ta là gì.

      “Giúp ngươi tỉnh táo đầu óc, nhớ lại cho kỹ những lời ta ”. xong, ta dùng sức đẩy nàng vào hồ sen.

      “Cứu mạng…”.

      “Thiên Khanh, thể làm vậy được, Mạch Lan tiểu thư biết bơi, xảy ra án mạng đó!”. Lão quản gia tiến lên cản ta lại, sai vài gia đinh cứu nàng lên bờ.

      Nhưng mà, sao ta có thể cho phép chứ.

      “Cứu mạng… Thiên… Thiên Khanh… cứu…”. Nếu ngươi chết, chàng có thể bình an sống đời này.

      Ta từ cao nhìn xuống người thở dốc nằm dưới đất.

      “Ta rồi, Mạch Lan, ví như chuyện ngày hôm nay lại xảy ra, ta giết ngươi đâu, nhưng mà…”. Trông thấy nàng ta sợ hĩ run rẩy, thanh ta càng lạnh lùng hơn, “Người trong lòng ngươi ấy, ta để ta chết già đâu”.

      “Thiên Khanh!”. ngờ nàng ta dám cười lạnh trừng lại, “ đời này sao lại có thứ nữ tử như ngươi tồn tại chứ. Ngươi dám vì mà làm đến mức này lại dám đối mặt với thích ngươi! Ngươi cũng chỉ là dưỡng nữ của Liễu gia thế nhưng lại dám vọng tương cao xa đến vậy”. Nàng trào phúng, khinh miệt, “Ngươi đó, chính là kẻ đáng thương nhất đời này. Nếu ngươi dám động đến người đó ta nhất định nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp bao giờ được Liễu Sanh liếc mắt tới, đời đời kiếp kiếp vì mà ruột gan đứt từng khúc!”.

      Ta im lặng rất lâu, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đôi mắt nàng còn sợ hãi, dám nhìn thẳng vào ta.

      “Mạch Lan”, ta ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn nàng, “Ruột gan đứt từng khúc? Ngươi thử qua chưa?”. Ta mỉm cười tiếp tục , “Đời đời kiếp kiếp? Ngươi biết thế nào là đời đời kiếp kiếp sao? Cũng chỉ là đứt ruột, tim gan đau xót, nếu còn có kiếp sau chịu đau lần có là gì. Ngươi, hiểu cái gì?”.

      hiểu. Các ngươi có ai hiểu.

      Ta xoay người, trở lại bên cạnh Liễu Sanh, chàng vẫn an ổn ngủ. Ta ngồi bên mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt chàng, “Vạn Thương, tại sao ai cũng muốn chia cắt đôi ta? Kiếp này ta chống lại thiên mệnh nữa, chỉ cần chàng sống tốt, để ta được thầm bên cạnh chàng cả đời, được ?”. Ta cúi người, dựa vào ngực chàng, “Vạn Thương, chàng nhớ ra Thiên Khanh sao?”.

      “Vạn Thương, mau cho ta mượn chỗ để trốn ”.

      “Nàng lại chọc tới vị tiên gia nào nữa rồi?”.

      “… Nguyệt Lão, lão ấy tại xách gậy rượt đánh ta, chàng mau giúp ta trốn ”.

      “Nàng phá gì vậy?”.

      “Ưm… chỉ là… lấy tơ hồng của lão… thắt nút chết”.

      “… Tơ của ai?”.

      “Vạn Thương và Thiên Khanh đó”.

      “… Nàng cứ nấp phía sau ta ”.

      Ký ức như ra trước mắt, sợi tơ hồng tay cũng như như .

      Nguyệt Lão, tơ hồng của lão đấu lại canh Mạnh Bà đó, lão đúng là vị tiên gia thất trách mà.

      “Vạn Thương…”. Ta lẩm bẩm, nước mắt lại chảy xuống, thấm vào ngực chàng.

      Ngàn năm, muốn luân hồi, muốn quên . Ta chỉ quá tham lam tình , lưu luyến của chàng dành cho ta. Ta buông bỏ được, muốn quên, thể chịu nổi. Vạn Thương, ràng chúng ta nhau, Thiên Đế lại duyên chúng ta tận.

      Vạn Thương, hình như chúng ta, quả chỉ còn có kiếp cuối cùng này thôi.

      Đến khi ta tỉnh lại có gió đêm. Chàng dường như tỉnh lại rất lâu rồi, ta vội vàng ngồi thẳng người.

      Chàng nhìn chằm chằm ta, nét mặt lạ lùng, bộ dáng như chịu khổ sở. Miệng vết thương lại đau ư? Tay ta còn chưa đưa đến gần chàng tránh . Nhất thời, ta biết làm sao cho phải.

      “Thiên Khanh… Mạch Lan đâu?”. cười hỏi, ta nhìn ra được, chàng rất miễn cưỡng. Miễn cưỡng? Chỉ mới đêm mà chàng, chàng coi ta như người lạ rồi sao? Vạn Thương, sao chàng có thể đối xử như vậy với ta?

      Ta trầm mặc, đáp lại.

      “Thiên Khanh, việc này phải lỗi của nàng ấy, muội đừng trách nàng ấy nhé?”. Ta ư? Bây giờ có thể làm gì chứ?

      “Muội tìm nàng, huynh vừa tỉnh, nhất định muốn thấy nàng ấy để yên tâm đúng ?”. ra báo ứng lại đến nhanh như vậy.

      Ta vội vã rời , sợ nán lại thêm giây nữa nước mắt trào khỏi mi. “Thiên Khanh”, phía sau, chàng gọi ta lại, ta cố gắng cười, quay đầu nhìn chàng. Dường như chàng muốn gì đó, nhưng rốt cuộc im lặng. Ta rũ mắt, “Liễu Sanh?”. Chàng hồi thần ngẩng đầu, mỉm cười, “ có gì, muội nghỉ ngơi , chăm sóc ta lâu vậy nhất định là rất mệt”.

      Nụ cười này của chàng, là cười trái lương tâm. Nhưng do đâu? tại ta nhìn thấu.

      Ngơ ngác ngồi trong phòng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn được hóa ra cảnh tượng trong phòng chàng.

      Mạch Lan như thường rót chén nước, đến bên giường đưa cho chàng. Nhìn sơ qua, khung cảnh vô cùng hài hòa.

      “Liễu Sanh…”. Nàng níu chặt chăn, hơi áy náy nhìn người giường, “Chuyện lần này, ta…”.

      “Mạch Lan, chuyện qua đừng để trong lòng”. Chàng cười đáp, đặt cái chén trong tay xuống, “Nàng thích Trình công tử, ta biết, ngay từ đầu biết”.

      Ngữ khí của chàng vô cùng bình tĩnh, Mạch Lan kinh ngạc trừng lớn mắt, ta cũng nắm chặt hai tay, thể thôi run rẩy. Ngày từ đầu… biết? Dù biết nhưng vẫn thể ngừng . Vạn Thương, đúng là rất giống với tính tình của chàng.

      “Vậy huynh… tại sao lại… trách ta ư, huynh thành ra bây giờ…”.

      “Đừng tự trách mình, Mạch Lan, hôm đó chỉ là ngoài ý muốn. Chỉ là bên Thiên Khanh, nàng đừng để muội ấy biết được nguyên nhân”.

      để ta biết nguyên nhân? Cụp mắt bật cười ra tiếng, sợ ta làm tổn thương nàng ta ư?

      Mạch Lan hơi cười, gì nữa.

      “Liễu Sanh, thích người, nếu sớm ra có lẽ kết quả khác”. Nàng ta rời khỏi phòng, để lại câu như vậy.

      “Vậy ư?”. Chàng cuối đầu, thấp giọng thầm vài câu khiến ta đau nhói: “ kịp rồi, ta thích nàng đến tâm tâm niệm niệm, cách nào thôi”.

      Cứ thế, chàng ngơ ngác tựa vào giường hồi lâu, ta cũng sững sở ngồi nhìn chàng qua huyễn kính.

      Vạn Thương, nếu vậy, nếu có được nàng chàng vui vẻ hơn đúng ?

      Nếu vậy, ta keo kiệt nữa.

      Ba ngày sau, như dự liệu, Mạch Lan mặt mày trắng bệch đứng trước mặt ta.

      “Điều kiện của ngươi, là muốn ta gả cho Liễu Sanh?”, nàng nghi hoặc.

      “Phải”, ta cầm cốc trà, nằm ghế dựa, để ánh mặt trời rọi lên mặt, “Nhưng ngươi nên biết, nếu để Liễu Sanh biết lý do…”.

      “Được, hy vọng Thiên Khanh nương giữ lời”. Nàng ta gần như nghiến răng nghiến lợi, xoay người bỏ rồi bỗng dừng lại, để lại câu mang chút trào phúng, “Hơn nữa, hy vọng Thiên Khanh nương đừng hối hận”.

      Hối hận?

      Ta xoay xoay chén trà, giơ nó lên cao, chặn lấy ánh mặt trời, vầng sáng chói mắt nhanh chóng bao lấy chén trả. Ta nghe thấy tiếng cười thấp bật ra từ cổ họng mình, như tự giễu. Ngàn năm qua, ta chưa từng hối hận.

      Mạch Lan hiểu tại sao ta lại cam tâm đưa người mình cho người khác. Ta cũng , bởi vì ta căn bản muốn, chưa từng muốn, cho dù là người trong lòng của chàng hay người mến chàng.

      Nhưng mà, ta lại càng muốn thấy chàng nhíu mi.

      Còn nhớ ở kiếp đầu tiên, chàng nàng đào kép, ngày nào cũng đến quán trà để nghe nàng ta hát hí khúc. Ta đương nhiên nhịn được, thế là dùng thủ đoạn dồn quán trà đó đến đường cùng. Ta còn định khiến nàng ta bị hủy dung, thể hát diễn nữa.

      Ta cho rằng chàng kẻ như thế, ngờ chàng lại đón nàng về nhà, cưới làm chính thất duy nhất. Ta cam lòng, đặc biệt hóa trang ngay ngày đại hỷ của họ, lúc động phòng hoa chúc, đứng dưới ánh trăng hát khúc sở trưởng của nàng ta, chàng thích nghe khúc đó nhất mà.

      Đến nay vẫn thể quên được, chàng ôm lấy nàng ta sợ hãi, cau mày nhìn ta: “Thiên Khanh, có quậy phá cũng phải biết chừng mực! Nàng làm sai quá nhiều rồi, cho dù…”.

      “Cho dù thế nào?”. Ta nhìn chàng, đợi chàng tiếp, thế nhưng chàng chỉ lo giọng an ủi người trong lòng. Cuối cùng, nhìn ta: “Thiên Khanh, vừa hai phải thôi”.

      vừa hai phải, đó là lời của chàng, đêm đó, ta mặc y phục hóa trang, buồn cười nghĩ ngợi cả đêm dưới trăng.

      Ta, Thiên Khanh, từ trước đến nay chính là vô lý như vậy đó, Vạn Thương, phải chàng là người hiểu nhất sao?

      Phải rồi, sau khi đầu thai, chàng là Vạn Thương nhưng cũng phải là Vạn Thương. Chàng dễ dàng tha thứ cho sai lầm của ta, cũng cười với ta khi ta trốn sau lưng chàng, cũng … sủng nịch gọi ta là Thiên Khanh nữa.

      Cho nên, kiếp này ta được vô lý nữa, ta giúp chàng có đời hạnh phúc cho dù phải dùng cách gì.

      Dù cho chàng và nàng ta, ngày ngày giữa hồ đánh cờ đàm tiếu. Vung bút thành họa, đánh đàn viết nhạc. Dù cho lòng có bao nhiêu cam tâm, ta cũng cười cho qua, quấy phá nữa.

      Chỉ cần chàng, đời này vui vẻ.

      hơn ba tháng, Thiên Khanh nương, sao vẫn chưa giữ lời thả chàng ra?”. Ta đứng sau lưng Mạch Lan, trong gương đồng, người mũ phượng khăn quàng, đẹp như ánh ngũ sắc, kẻ lại lặng im mà đứng phía sau.

      “Ngày mai”. Ta xoay người ra khỏi cửa phòng, cả phủ đêm nay giăng đèn kết hoa, ai cũng phấn khởi.

      Đêm, gió sương lạnh lẽo, mình ta ngồi dưới gốc bồ đề, tạo huyễn kính nhìn hai người họ bái thiên địa. Chàng uống rượu mừng hết ly này đến ly khác, ta ở đây cũng rót ly, hướng về phía chàng mà chúc: “Vạn Thương, Liễu Sanh, chúc chàng cả đời mỹ mãn”. Ngửa cổ, cạn chén rượu nồng, nước mắt trào mi.

      Ngày hôm sau, ta giữ lời thả người kia ra.

      Yến tiệc đêm tân hôn bình an diễn ra, có chút sóng gió nào vì người kia cả.

      Ta cho rằng, đời này, ta có thể bảo vệ chàng lo số kiếp.

      Nhưng mà, Thiên Đế trừng phạt, bút thần Ti Mệnh, nước canh Mạnh Bà, đâu dễ để mọi thứ xảy ra như ta mong muốn.

      (Ti Mệnh (mệnh cách, sợi tơ số phận): Là vị thần cai quản số phận của con người, dùng bút viết nên những gì con người trải qua trong cả đời).

      Ta ngơ ngác nhìn chàng đứng trước mặt, vẻ mặt có tức giận, có thất vọng.

      “Liễu Sanh?”.

      “Tại sao phải làm vậy?”. Chàng trầm giọng, “Thiên Khanh, tại sao?”. Ta khó hiểu, đứng lên, muốn hỏi nguyên do. Nhưng khi thấy Mạch Lan khóc đỏ mắt, lảo đảo chạy vào phòng, ta hiểu rồi.

      “Thiên Khanh nương, hi vọng đừng hối hận”. Nàng ta , cho nên nàng ta làm.

      Thoáng chốc nhớ đến, cũng là kiếp luân hồi thứ mấy, chàng là Thái tử cao quý nước, nhưng chiếm được người mình , đến cả giang sơn cũng bị người khác dòm ngó.

      Vì chàng, ta từ thủ đoạn giúp chàng lên ngôi hoàng đế, đưa nàng kia đến tẩm điện của chàng, chàng có biết ta đau lòng đến cỡ nào ?

      Nhưng tiếng khóc của nàng ta khiến chàng mềm lòng, trong lúc rối loạn, thanh bảo kiếm chạm bên gáy ta.

      “Thiên Khanh, tại sao phải làm vậy?”. Lúc đó, chàng cũng có vẻ mặt này, hỏi ta, tại sao vậy? Bởi vì chàng nàng ta nhưng có được, bởi vì ta chàng, cũng chẳng được thành toàn.

      “Nàng làm như thế là làm hại đến trong sạch của nàng ấy, huống chi nàng chẳng lẽ hiểu…”. Chàng ở kiếp đó, cuối cùng cũng thể hết câu. Nữ tử kia, dùng thanh chủy thủ từ phía sau đâm thẳng vào tim chàng vì Ngũ hoàng tử mà nàng ta thương.

      “Liễu Sanh, huynh đừng thế, Thiên Khanh, Thiên Khanh nàng ấy…”. Ta thờ ơ nhìn tiết mục tiếp theo của nàng ta.

      “Thiên Khanh, rốt cuộc nàng nghĩ gì?”. Bỗng nhiên chàng giọng, cực kỳ , giống hệt như lúc phụ mẫu đột ngột bỏ , chàng hỏi ta họ đâu rồi. “Thiên Khanh, chúng ta lớn lên bên nhau nhưng trước nay ta vẫn hiểu nổi nàng nghĩ gì. Nàng tốt với ta đến mức ta thể nàng, nhưng tại sao, nàng lại người khác? ràng nàng luôn ở bên cạnh ta mà?”.

      Người khác? Ta ngẩn người, hiểu.

      “Y là ai?”. Chàng ngẩng đầu, cười với ta: “Thiên Khanh, Vạn Thương là ai?”.

      Vạn Thương? Là chàng đó. Dù luân hồi bao nhiêu lần hay bao nhiêu năm, tới bây giờ ta chỉ mình chàng.

      Nhưng ta còn chưa kịp trả lời, khóe miệng chàng tràn ra máu đỏ, đỏ tươi, đỏ đến chói mắt.

      “Liễu, Liễu Sanh?”. Ta chân tay luống cuống, gần như bổ nhào lên trước dùng tay áo lau máu bên khóe miệng cho nàng. Sau đó lập tức đỡ chàng ra ngoài, phải tìm đại phu, gặp đại phu là sao thôi. Đại phu của trần gian rất lợi hại mà?

      Nhưng vừa vào trong viện, người phía sau thình lình ngã xuống khiến ta cũng mất trọng lực lảo đảo theo.

      “Liễu Sanh, Liễu Sanh”. Ta cố gắng lau máu, nhưng nó vẫn ngừng chảy ra, mơ hồ nghe thấy thanh khó nhọc của chàng: “Thiên Khanh, rốt cuộc y là ai? Vạn Thương…”.

      “Liễu Sanh!”. Mặc cho ta gào khản cả họng, chàng cũng động đậy lấy chút, cuối cùng, chàng nhắm nghiền mắt, nhìn ta nữa.

      Là chàng, đó là chàng. Vạn Thương…

      “Thiên Khanh nương, hối hận ?”. Ta rảnh quan tâm tới Mạch Lan, sử dụng thuật cách bóp chặt cổ nàng ta: “Ngươi làm gì chàng rồi?”.

      “Khụ… khụ khụ… chỉ là chút thuốc mà thôi… thân là phu nhân của , mỗi ngày cho uống chút thuốc bổ… rất đơn giản”. Tay dùng thêm lực khiến mặt nàng ta càng thêm trắng bệch: “Chàng từng vì ngươi mà bị thương!”. Nàng ta gần như thể hô hấp: “Vậy … sao? Là ngươi, Thiên Khanh… ngươi bức ta cơ mà?”.

      Ngươi bức ta cơ mà? Đúng vậy. Ta buông xuôi, ném nàng xuống đất, nàng ta kịch liệt ho khan.

      “Ha ha, ngươi biết đâu nhỉ? Hôm đó khi ta cầu xin cưới ta, …”, nàng trào phúng nhìn ta, lẩm bẩm: “ có người rồi, từ đến lớn, nàng tên là Thiên Khanh, là Thiên Khanh!”.

      Thiên Khanh, Thiên Khanh. Trong ký ức, chàng luôn gọi ta như thế.

      Nàng ta lợi dụng chàng thế nào, ta muốn biết, nàng ta lừa gạt chàng thế nào, ta cũng muốn biết. Vạn Thương, kiếp này, người mà chàng là Thiên Khanh sao? ư? cho ta biết mà, Vạn Thương, Vạn Thương!

      “Ta rồi, hy vọng ngươi hối hận!”. Nàng dữ tợn nhìn ta, chợt cười to: “Ngươi thả chàng sao? Hôn với Liễu Sanh thành, chàng tin, chịu tin lời ta , chàng chết rồi! Ngày thứ ba sau khi thành thân chàng chết rồi! Là do ngươi hại, ta muốn xem xem, Thiên Khanh ngươi có hối hận hay !”. Nàng cười, rồi lại khóc nức nở, chạy ra bên ngoài.

      Hối hận? Có lẽ có. Ta làm sao đoán được kiếp này lại có kết quả như thế này, là do Ti Mệnh mềm lòng ư? Chàng ta, nhưng vì sao lại ta biết chứ? Tại sao vậy? Chúng ta lãng phí cuộc đời cuối cùng này mất rồi.

      còn kiếp sau để cứu vãng nữa, thể nghe chàng gọi ta là Thiên Khanh, thể nữa rồi.

      Ngón tay vuốt ve mặt chàng, khắc ghi từng đường nhét vào trong lòng, ta sợ lắm, sợ quên chàng.

      Cảm thấy mình từ từ biến mất, như hòa vào khí. Chàng, lần nữa làm Vạn Thương, Cửu Trùng Thiên, vị thần vô cùng cao quý.

      “Tiểu tiên cung nghênh Vạn Thương Thần Quân quay lại tôn vị”. Tiểu tiên cung kính đứng đón bên.

      Giữa trung, chàng khôi phục nguyên thần, cau mày nhìn ta quỳ rạp đất: “Nàng, là ai?”.

      Ta ngẩng đầu, cố gắng nở nụ cười tươi mà chàng thích nhất, làn váy trắng của ta lần nữa phản chiếu trong mắt chàng, tốt quá.

      Tiểu tiên kia lau mồ hôi lạnh, lúc lâu mới thấp giọng đáp: “Ngài, ngài ấy vì tình lạc bước, là tiên nữ vi phạm thiên quy. Mong Thần Quân mau mau trở về Cửu Trùng thôi!”.

      Đúng vậy, ta chỉ là… tiên nữ phạm phải chữ tình.

      Tiếng thở dài của chàng vang lên, ta vô lực nhìn mặt chàng.

      Vạn Thương, chàng quả , quên mất Thiên Khanh rồi.

      Chúng ta, còn trước kia, cũng chẳng còn tương lai. Cũng được, ta mang theo tất cả mà , chàng, phải sống tốt nhé.
      Abby thích bài này.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 2
      Editor: Tử Thiên Băng
      Beta: Leo Sing



      Vạn Thương Thần Quân trở về Cửu Thiên sau hai ngàn trăm bốn mươi năm.

      “Vạn Thương Thần Quân”. Ti Mệnh là người đầu tiên chào hỏi sau khi gặp lại. Dù sao, mấy đời tình kiếp của y cũng đều từ bút của mà ra, mặc dù mỗi kiếp đều xảy ra chút sai lầm.

      Đạm mạc như Vạn Thương Thần Quân thế nhưng dừng bước. Ti Mệnh khỏi hơi hối hận tự dưng mở miệng làm gì. Nếu là ngày xưa, Vạn Thương Thần Quân chỉ vuốt cằm rồi qua, hôm nay sao lại…? Chẳng lẽ nhớ cái gì nên định hỏi ?

      “Tình kiếp bao đời, đa tạ Ti Mệnh”.

      “Hả?”. có nghe lầm ? phải tiên gia nên nổi giận trước mấy cái kiếp số khổ sở mà sắp xếp sao? Nhất là tình kiếp đó, bởi vì khó trả nhất thế gian, chính là chữ tình.

      Vạn Thương lòng lời cảm tạ, tuy cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhưng chàng biết, qua bấy nhiêu kiếp, chàng chưa từng nữ tử nào. Mặc dù biết Ti Mệnh sắp xếp “tình kiếp” kiểu đó là ý gì nhưng quả thực khiến chàng đỡ rất nhiều phiền phức.

      Nhìn bóng trắng xa kia, Ti Mệnh bất giác thở dài, lần đầu tiên cảm thấy số mệnh dưới ngòi bút của mình là nghiệt duyên.

      Đáng tiếc, đáng tiếc.

      Ti Mệnh lắc đầu, tiếc hận cho Thiên Khanh, bất đắc dĩ cho Vạn Thương, sầu não cho chính mình.

      Hai ngàn trăm bốn mươi năm, trăm thế luân hồi, trăm thế chia ly, thực dễ viết chút nào. Thiên Đế, ngài quá tàn nhẫn.



      Vạn Thương, Vạn Thương, chàng quả nhớ ra Thiên Khanh sao?

      Đôi mắt đen tuyền chậm rãi mở ra, hơi mê man. Từ lúc trở về Cửu Thiên, trong đầu chàng lúc nào cũng vang lên giọng này.

      Thiên Khanh? Chàng đưa mắt nhìn bức tranh còn dang dở bàn, váy hồng trâm ngọc, đứng dựa vào lan can, trông rất sống động nhưng cũng đơn. Bức tranh thiếu mất khuôn mặt, bất kể chàng có vẽ thế nào, dung nhan kia, khuôn mặt quen thuộc kia chàng cách nào nhớ nổi, cách nào hạ bút vẽ nên.

      Là nàng ư? Nàng là ai?

      Đáp án này, làm sao biết được. Cửu Trùng Thiên, chẳng thấy bóng nàng đâu.

      vị tiên gia nào nhắc tới, thấy chỗ nàng ở, tình kiếp mà Ti Mệnh sắp xếp, đơn, chỉ có cái tên Thiên Khanh này.

      “Vạn Thương, ngàn năm lịch kiếp có làm rối loạn thanh tu của ngươi ?”. điện, Thiên Đế hỏi chàng như thế.

      *(Lịch kiếp: Thần tiên xuống trần gian đầu thai để trải nhân tình thế thái, là cách trừng phạt nhưng cũng là cách tu hành).

      Chàng trả lời, cũng biết làm sao đáp lại, chẳng lẽ lại nữ tử hề tồn tại khiến chàng bị nhiễu loạn ư?

      “Thôi”. Thiên Đế dường như biết phải làm sao: “Vạn Thương, ngươi đến chỗ của Tĩnh Tâm Lão Tổ ”.

      Cáo biệt Thiên Đế, rời khỏi điện, dường như trong nháy mắt đó, giọng vang lên “Thiên Khanh, Thiên Khanh”.

      Ngày ấy, lúc chàng quay về Cửu Thiên, đầu ngón tay chợt như bị siết, chàng cúi đầu, chỉ thấy sợ tơ hồng dần biến mất. Quay đầu nhìn lại, tiên tử vi phạm thiên quy kia hồn phi phách tán, còn gì nữa.

      HẾT

      Lời của editor: Đọc xong chương hai các bạn có nhận ra điều gì ? Mình nhận ra hai con người này ngốc đến tả nổi. Trước khi chịu phạt, họ nhau, trong trăm kiếp đầu thai, họ vẫn nhau. Vạn Thương chàng chưa từng ai trong trăm kiếp, tại sao chàng lại vậy? Bởi vì người mà chàng lâu nay biến mất, trong tâm trí chàng hề biết đến tồn tại của nàng nên mới thế. trăm kiếp kia, hơn hai ngàn năm, nhau nhưng chẳng bao giờ cho nhau biết, đó là lỗi của cả hai. Cái kết cục này, âu cũng là giải thoát.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :