Thiên Hạ Vô Song - Nhâm Oán (1168C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Dịch vụ (2)



      Thiên Hạ Vô Song


      Tác giả: Nhâm Oán


      Chương 45: Dịch vụ (2)




      - Tốt, nồi lẩu kia thành vấn đề.


      Mạnh Hàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng còn lo lắng nữa. chắp tay ra sau lưng quay trở lại lãnh chúa phủ của .


      Loại thịt ma thú này có thể dễ dàng săn, cũng đáng bao nhiêu tiền. So với những ma thú hung mãnh có ma tinh ma hạch, những ma thú ăn cỏ này càng dễ dàng bắt giữ hơn, cũng trở thành món ăn quen thuộc bàn ăn của khách.


      Loại phương pháp ăn mới mẻ độc đáo này chung quy có thể đắt. So với ăn thịt trong các quán cơm bình thường chỉ có giá khoảng mười đồng tệ. nam tử cường tráng, bữa cơm ăn được nhiều nhất cũng chỉ là ngân tệ.


      Tại thời điểm lúc trước khi định ra giá như vậy vẫn khiến cho Elyse và Grace thể nào tưởng tượng được. Nếu như vật phẩm trang sức ma pháp kia bởi vì có dính dáng chút tới ma pháp, cho nên mới có thể bán được với giá ngân tệ các nàng còn có thể tiếp nhận được. Nhưng loại lẩu đơn giản này cũng có thể bán được đắt như thế, đây là điều mà các nàng thể nào tưởng tượng được.


      Dưới cái nhìn của các nàng, ma thú thể nào đáng giá như vậy. Chỉ là rửa qua, cắt mỏng chút, thêm vào ít rau dại nhặt được, nhiều nhất chính là đốt lửa, cung cấp cái nồi. Ăn cơm còn phải do thực khách tự mình động thủ. Thứ như vậy bán ngân tệ, quả thực khiến người ta thể nào tiếp nhận được.


      Đối với cách nhìn nhận vấn đề của hai nàng như vậy, Mạnh Hàn cũng chỉ có thể tiếp nhận. Dù sao, các nàng chưa từng ăn cơm ở quán cơm bên ngoài, càng biết trong này rốt cuộc có huyền cơ gì. Các nàng trời sinh thuần phác có ý nghĩ như vậy cũng khiến người cảm thấy lạ.


      - Nhớ kỹ, chúng ta phải là người cần người khác bố thí mới có thể sống được như trước đây nữa. Chúng ta bây giờ là thương nhân.


      Lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn lại bắt đầu cho dạy dỗ cho hai cánh tay trái và tay phải của mình bài học nữa:


      - Thương nhân là theo đuổi lợi nhuận. Đặc biệt là thương nhân trong ngành ăn uống. Nếu như thể kiếm được 200% lợi nhuận, tuyệt đối nên các nàng là người của ta. mất mặt!


      Loại luận điệu lợi nhuận trong ngành ăn uống này là do Mạnh Hàn nghe được khi còn ở trong kiếp trước. Tuy nhiên, hai nữ quản gia lại có năng lực xác nhận xem lời rốt cuộc có đúng hay . Chỉ là biểu của lãnh chúa đại nhân cho tới nay vẫn chưa từng sai. Đối với lời lãnh chúa đại nhân, hai nàng quả thực có chút niềm tin mù quáng.


      Lẩu song sinh được hoan nghênh tới mức quả thực khiến tất cả những người tham dự lập ra kế hoạch này đều cách nào tưởng tượng được. Cho dù lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn giả thiết thứ này rất được hoan nghênh, nhưng ngờ rằng được hoan nghênh tới mức điên cuồng như vậy.


      Mình động thủ, lửa có thể điều chỉnh tùy ý, đồng thời cung cấp hai loại khẩu vị. Loại lẩu song sinh này đầu tiên xuất phát từ nơi bị nguyền rủa, quả thực trở thành món ăn ngon mà những người lính đánh thuê lui tới Hoàng Sa Trấn tuyệt đối bỏ qua.


      Đương nhiên, Hoàng Sa Trấn ngoại trừ bánh mì ra cũng chỉ cung cấp loại thức ăn này.


      Giống như dự đoán của Mạnh Hàn, đám người lui tới, nhanh chóng bị món ăn ngon này chinh phục. Trừ cảm giác ngon miệng ra, thứ đồ ăn được người ở nơi bị nguyền rủa này phát minh ra, thiếu được loại cảm giác kích thích mạo hiểm.


      Phương pháp ăn mới mẻ độc đáo lại thêm vào kích thích cảm nhận, cũng hấp dẫn đám đông người vốn vì tìm kiếm bảo tàng, chỉ nghe người khác truyền miệng tới cũng cảm thấy chú ý. Thậm chí có người cố ý qua bên này hưởng thụ món ăn ngon này.


      Người đến càng nhiều, đủ loại nhu cầu cũng theo đó mà tăng lên. Vì thế, quán rượu trở thành kiến trúc quan trọng nhất được đưa ra.


      Elyse chịu trách nhiệm đến chợ chọn mua các loại rượu. Grace lựa chọn trong những căn nhà vừa tạo xong làm quán rượu. Có người căn phòng lớn này dùng để cho lãnh chúa sử dụng. Để phục vụ cho lượng khách lớn, cho nên lãnh chúa đại nhân mới hùng hồn đưa ra. Quán rượu được chính thức đưa vào hoạt động.


      Cái gọi là quán rượu này cũng giống với những quán rượu mà mọi người gặp. Ngoại trừ có những cái bàn để mọi người ngồi ăn uống ra, bên cạnh quầy hàng cao còn có dãy ghế cao. Nghe dãy ghế này là để chuẩn bị cho vài người mình chỉ muốn tới uống rượu. Vị trí này có thể giao lưu trực tiếp với người bán rượu.


      Sát bên cạnh còn có vài chỗ ngồi được dùng gỗ ngăn cách. Vách ngăn cao, nhưng sau khi tiến vào bên trong, trừ cái cửa ra vào, những chỗ khác chính là gian riêng , vô cùng thuận tiện ấy người cùng chung chí hướng đồng thời chuyện phiếm uống rượu, tránh bị người ở bên ngoài quấy rầy. Loại gian có vách ngăn cao này tách ra, được ông chủ buôn bán nơi này gọi là ghế dài.


      Ghế dài vừa ra, những người thường xuyên ra vào sa mạc giống như lập tức thích với thiết kế như vậy. bị quấy rầy, còn có thể cùng người đồng hành uống chung tới lúc tận hứng.


      Trừ thứ này ra, bên trong quán rượu còn cung cấp mấy gian phòng , xưng là ghế lô. Đây là hoàn toàn kín, được dùng bức tường gỗ cùng với cỏ mềm đặt ở giữa để cách . Sau khi đóng cửa ra vào, bên ngoài căn bản nghe được bên trong cái gì. Đây là chuẩn bị cho những người chuyện giao dịch, đồng thời thực khiến người ta kinh ngạc cảm thán trước xảo diệu của người thiết kế ra cái này.


      Có mười mấy kim tệ làm mồi nhử, thêm vào lợi nhuận của nồi lẩu và vật phẩm trang sức có vẽ Lục Mang Tinh trận, bên trong quán rượu còn cung cấp mười mấy loại rượu, khẩu vị từ nặng đến đều có. Tất cả đều được mua từ chợ. Cho dù có hàng trân phẩm hay quá tốt, nhưng đối với những người lính đánh thuê chuyên lui tới đây mà , như vậy là đủ rồi.


      Tương tự, trong quán cơm cũng có bố trí như vậy. Phòng khách, ghế dài và ghế lô đều có. Quán cơm là căn phòng lớn khác. Điều giống chính là tất cả các bàn đều được chế tạo chiếu theo hình dạng của nồi lẩu, ở giữa có vòng tròn, phía dưới có đốt lửa.


      Điều duy nhất khiến Mạnh Hàn cảm thấy giống với kiếp trước chính là lửa nhóm lên phải thuận tiện sử dụng bình khí như ở kiếp trước, những cái khác căn bản đều giống nhau như đúc.


      Trong thời gian hơn hai tháng ngắn ngủi, những người lính đánh thuê đến Hoàng Sa Trấn lúc đầu, trong lúc vô tình đón nhận biến hóa của nơi bị nguyền rủa này. Mà tâm tính của chính bọn họ cũng theo biến hóa của Hoàng Sa Trấn từ từ biến hóa. Chí ít, bọn họ còn hoảng sợ khi tiếp xúc với mọi người ở nơi bị nguyền rủa này. Có vật phẩm trang sức Lục Mang Tinh do lãnh chúa đại nhân cung cấp, hơn hai tháng tới đây, có người nào cảm giác mình bị nguyền rủa. Điều này đủ để , vật phẩm trang sức của lãnh chúa đại nhân kia quả thực hữu dụng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Tranh luận về tiền lương. (1)



      Chương 46: Tranh luận về tiền lương. (1)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      ai dám quấy rầy lãnh chúa đại nhân. Cho dù lãnh chúa bị phân tới đây, nhất định là kẻ xui xẻo có hậu trường. Nhưng nếu có thể làm ra vật phẩm ma pháp phòng ngự được nguyền rủa của cặp sinh đôi, như vậy biểu thị chút ma pháp, có chút quan hệ với ma pháp sư. Thế giới này, ma pháp sư chính là nhân vật tôn quý. có ai dại tới mức mạo hiểm đắc tội với ma pháp sư mà tìm phiềm phức cho lãnh chúa.


      Mạnh Hàn đánh giá thấp lực hấp dẫn cực lớn của bảo tàng vương triều Lưu Kim đối với những người ở thế giới này.


      Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, những người lui tới Hoàng Sa Trấn vượt qua hơn vạn người. Bình quân mỗi ngày, số người ở lại trong trấn là khoảng bảy trăm, tám trăm người.


      Số lượng người qua lại lớn như vậy, quả thực là chuyện trước nay chưa từng có. Điều này cũng liên quan đến việc những quán trọ mà Mạnh Hàn xây dựng thuận lợi tập trung đưa vào hoạt động. Chỉ riêng người phục vụ cho quán trọ lên tới hơn trăm người.


      Dù sao nữa cũng có người nhìn thấy người ở sát bên cạnh Mạnh Hàn mặt đều có Lục Mang Tinh. Sau khi hỏi ràng nguyên nhân, phát là ma pháp trận có thể phong ấn lực nguyền rủa của cặp sinh đôi, sau đó lại có rất nhiều người đều cầu được vẽ người ma pháp trận như vậy. biết là do ai ra đưa ra đề nghị trước tiên, nhưng sau đó bọn họ nguyện ý mỗi người giao cho lãnh chúa đại nhân nơi này mười đồng tệ để làm thuế vào thành.


      Ngay cả người bên cạnh lãnh chúa đại nhân đều dùng cái này, khẳng định là hữu dụng. So với bỏ ra chi phí mười đồng tệ, mọi người càng coi trọng tác dụng bảo hiểm đối với cặp song sinh hơn. Tất cả đều hưởng ứng. Tuy nhiên, lãnh chúa đại nhân đồng ý, đồng thời nhưng cũng nhắc nhở mọi người, những ma pháp trận này, gặp máu của chủ nhân vô hiệu, hơn nữa ảnh hưởng đến vật phẩm ma pháp kia. cách khác, nếu như có người tổn thương cặp sinh đôi trong trấn, như vậy nhất định bị nguyền rủa quấn quanh người.


      Đây là chủ ý của Mạnh Hàn nhằm bảo đảm an toàn ọi người trong trấn nên cố ý nghĩ ra. Trong lúc lơ đãng, điều này trở thành quy tắc thông dụng ở nơi bị nguyền rủa. Đây cũng là điều khiến bất ngờ.


      - Đại nhân, chợ có nồi lẩu.


      Đây là lần cuối cùng Elyse đến chợ đưa quyển sách mặt phẳng chiếu. Sau khi vật phẩm ma pháp được tiêu thụ, Mạnh Hàn đặc biệt mở phòng tại Hoàng Sa Trấn chuyên bán những vật phẩm ma pháp này. Nếu đều là vật phẩm ma pháp, cho nên sau này quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu cũng được kinh doanh tại đây.


      Người hầu do ma pháp sư Wright lưu lại cũng ở trong nơi nguyền rủa, mỗi ngày chịu trách nhiệm mua lại quyển sách mặt phẳng chiếu do Mạnh Hàn đưa ra.


      Nồi lẩu xuất ở bên ngoài cũng phải là chuyện ngoài ý muốn. Muốn mô phỏng theo thực khó, sớm muộn có người làm giả.


      Điều này nằm trong dự đoán của Mạnh Hàn. tại Hoàng Sa Trấn biến thành cái chợ có người lui tới. Mục tiêu của Mạnh Hàn được thực từ lâu, căn bản để ý tới chút tổn thất nho này.


      - Grace, Elyse, chúng ta cùng thương lượng chút về vấn đề tiền lương cho các công việc trong trấn sau này


      Mạnh Hàn bắt đầu tìm cách quy hoạch phát triển sau này.


      - Đại nhân!


      Nghe thấy Mạnh Hàn đại lãnh chúa như vậy, Grace và Elyse đều giật mình. Grace sốt ruột thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Elyse kêu lên.


      - Sao vậy?


      Nhìn thấy thần sắc của hai nữ quản gia như vậy, Mạnh Hàn cảm thấy hết sức khó hiểu. Lời mình vừa có chỗ nào khác người sao?


      - Đại nhân, làm việc cho đại nhân là chuyện mọi người nên làm. Ngài cần đưa tiền lương.


      Grace vội vàng hung hăng liếc mắt nhìn tỷ tỷ Elyse có chút thất thố cái, sau đó quay sang giải thích cho Mạnh Hàn hiểu.


      - đưa tiền lương sao?


      Nghe thấy Grace chính miệng ra lời này giống như theo lý thường phải làm, Mạnh Hàn nhịn được bắt đầu kinh ngạc. Làm thanh niên trưởng thành trong xã hội văn minh tốt đẹp, chưa từng nghe qua chuyện làm mà nhận lương như vậy.


      Tuy rằng trước đó tất cả mọi người đều bận rộn làm việc, hơn nữa thu nhập cũng ít, Mạnh Hàn chưa kịp ra chuyện này, nhưng có nghĩa là Mạnh Hàn chính là nhà tư bản lòng dạ đen tối, ngay cả tiền lương đều giao cho người làm việc.


      - Đương nhiên, đại nhân. Lãnh chúa có quyền để dân chúng của mình lao động phục dịch mình, dùng để bù đắp cho tiền thuế thu.


      Tuy rằng phương diện kiếm tiền Grace lợi hại bằng Mạnh Hàn, nhưng về phương diện lễ nghi quý tộc hoặc là quy củ lại mạnh hơn kẻ gà mờ như Mạnh Hàn gấp vài lần:


      - Đại nhân chưa từng thu thuế, hơn nữa cho chúng ta ăn, cho chúng ta ở. Nếu như nhận tiền lương từ ngài, bất kỳ ai cũng có cách nào an tâm.


      - Đúng vậy, đại nhân!


      Elyse đứng ở bên cạnh bị muội muội trừng mắt cái, liền biết vừa nãy mình kinh ngạc kêu lên thành tiếng như vậy là vô cùng thất lễ. Nàng vội vàng xoay chuyển tình thế bất lợi này. may lãnh chúa đại nhân trách tội. Nàng quen với lãnh chúa đại nhân trong suốt thời gian lâu như vậy, thiếu chút nữa quên mất tôn ti dưới.


      Mạnh Hàn lại có ý thức được Elyse sợ hãi kêu lên như vậy có gì phù hợp với biểu của thục nữ. Ngược lại hắm cảm thấy hết sức kỳ quái trước quy củ của nơi này:


      - Grace, cho ta biết, lãnh chúa như ta rốt cuộc còn có quyền hạn gì? Trước đây ta cái gì cũng biết.


      Mạnh Hàn cố gắng hết sức khiến giọng điệu của mình có thể ôn hòa chút. nhìn thấy thái độ cung kính của Grace và Elyse, cũng muốn trở nên nghiêm túc như vậy.


      - Đại nhân, ngài có thể tự do trưng thu thuế trong lãnh ̣a của ngài, chỉ cần khiến dân chúng xảy ra biến động gì, tùy tiện ngài trưng thu thuế thế nào cũng được.


      Grace thận trọng nhìn lãnh chúa đại nhân chút, giống như vô cùng hoảng sợ biết mình có thể trưng thu thuế, sau đó lập tức bắt đầu sưu cao thuế nặng, khiến cuộc sống ở nơi này vừa có chút chuyển biến tốt, mọi người cũng vừa mới vừa thấy được chút hi vọng, phải trở lại cuộc sống trước kia. Bất kỳ ai cũng muốn lại cuộc sống đó nữa.


      Trước đây đại nhân chưa từng nói qua những chuyện này, Grace vốn tưởng rằng lãnh chúa đại quyền lực mà nhân biết được hưởng, nhưng lại nhân từ có sử dụng.


      Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nàng nhìn thấy chính là vô lãnh chúa cùng ôn hòa. Nhưng tại nàng mới biết được, lãnh chúa đại nhân trưng thu thuế là bởi vì trước đây biết lãnh chúa có thể làm như vậy.


      Đó là phát đáng sợ. Chí ít Grace cho là như vậy. Tâm lý của nàng biến hóa, dường như cũng mơ hồ ảnh hưởng đến Elyse. tại hai người ngay cả chuyện cũng có chút nơm nớp lo sợ. Sau khi Mạnh Hàn biết được những quyền lực này, ai biết được có biểu gì đó quá đáng hay ?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Tranh luận về tiền lương. (2)



      Chương 47: Tranh luận về tiền lương. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      - Ồ, có thể tùy ý thu thuế sao? Rất tốt!


      Quả nhiên, sau khi Mạnh Hàn nghe thấy tin tức này, phản ứng gần giống như suy đoán của Grace, thậm chí chỉ có hơn chứ kém. Sau khi nghe thấy tin tức kia, lãnh chúa đại nhân tỏ ra cao hứng. Điều này lại phải là dấu hiệu tốt lành gì.


      - Còn gì nữa ?


      Mạnh Hàn cũng chú ý tới biến hóa sắc mặt của hai nữ quản gia, trái lại vô cùng phấn khởi bắt đầu truy hỏi xem còn có quyền lực nào nữa hay .


      - Lãnh chúa đại nhân có thể có đội thân binh.


      Grace biết mình vừa nhắc nhở lãnh chúa đại nhân điều này rốt cuộc có đúng hay ? tại nàng vô cùng hối hận. Sớm biết vậy, cứ dựa theo ý của lãnh chúa đại nhân, chuyện vấn đề tiền lương nhiều nhất chính là giảm tiền lương xuống thấp chút, nể mặt đại nhân là được.


      tại, nàng lại còn cách nào thu hồi được lời của mình, chỉ có thể cắn răng ra chuyện mà nàng biết.


      - Đội thân binh? tồi tồi.


      Mạnh Hàn theo bản năng gật đầu cái, khen ngợi câu:


      - Ta có thể có bao nhiêu thân binh?


      - Đại nhân là Nam tước, nhiều nhất có thể có năm mươi thân binh.


      Grace càng thêm khủng hoảng. Nếu như lãnh chúa đại nhân có thân binh, tại trấn này càng có địa vị ai hơn được, biết gây ra chuyện như thế nào.


      - Ngoài ra, ngoài ra...


      Mấy lời sau đó, Grace đều có chút chống đỡ nổi. Nàng liên tục lặp lại vài lần vẫn thể tiếp được.


      Biểu kỳ quái của Grace rốt cuộc khiến Mạnh Hàn chú ý. Nhìn nữ quản gia của mình tại toàn thân run rẩy, Mạnh Hàn có lòng tốt quan tâm hỏi câu:


      - Sao vậy? Thân thể thoải mái sao?


      - có chuyện gì đại nhân.


      Grace cố gắng tự trấn tĩnh. Trong lòng nàng vẫn tồn tại tia hi vọng. Biểu của đại nhân sau khi biết những tin tức này vô cùng ôn hòa, tuyệt đối phải là loại người như vậy. Nghĩ tới đây, nàng cũng hồi phục được chút lực lượng.


      Elyse nhìn vẻ khác thường của muội muội Grace, biết sao, trong lòng lại dâng lên tuyệt vọng mà trước nay chưa từng có. Dường như, nàng cũng nghĩ đến vấn đề mà Grace vừa nghĩ tới. Thân thể của Elyse cũng bắt đầu run lẩy bẩy.


      Mạnh Hàn ý thức được khác thường của hai tỷ muội nữ quản gia. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn hiểu trong những lời mình vừa có gì có thể khiến hai tỷ muội hiểu lầm. vô cùng nghi hoặc hỏi:


      - Còn có gì nữa?


      Mạnh Hàn hoàn toàn hiểu, chỉ có thể tiếp tục truy hỏi. nghĩ có lẽ quyền lực tiếp theo có phần khiến các nàng hoảng sợ .


      - Còn có, nếu như dân chúng trong lãnh ̣a phạm tội, đại nhân có thể dựa theo tình tiết phạm tội để định tội. Cao nhất có thể phán xử hình phạt treo cổ.


      Grace cố gắng hết sức mới có thể hoàn chỉnh những lời này:


      - Mặt khác, người bên ngoài tới cũng có thể làm tương tự.


      - Được, rất tốt. Nếu như những gia hoả kia dám ở chỗ này phạm tội, nhất định phải treo cổ bọn họ!


      Nghe thấy có thể ngăn cấm người bên ngoài tới đây, Mạnh Hàn càng hưng phấn, khua tay múa chân.


      Nhìn biểu của lãnh chúa đại nhân như vậy, tâm tình của Grace lại càng xuống thấp. Đại nhân nghe được mấy điều này, phản ứng đầu tiên chính là treo cổ người phạm tội, quả thực giống hệ với vài lãnh chúa đại nhân mà nàng từng nghe tới.


      - Mặt khác, nếu như trong lãnh ̣a có người kết hôn, đại nhân có thể miễn ba năm tiền thuế cho nhà đó, cơ sở cầu... cầu...


      Lại là điều rất phiền phức. Grace cũng cảm thấy có chút xấu hổ khi giải thích.


      - cầu cái gì?


      Nàng càng như vậy, Mạnh Hàn càng hiếu kỳ, càng muốn biết.


      - Có thể cầu qua đêm với tân nương hôm đầu tiên!


      Cuối cùng, sau khi ra câu này Grace liền cúi đầu. Nhưng nàng vẫn thầm lén lút quan sát lãnh chúa đại nhân.


      - Oa!


      Miếng Mạnh Hàn há to, kinh ngạc kêu lên tiếng. Ngay sau đó liền huýt sáo tiếng vang dội:


      Còn có quyền lực như thế sao? quá sung sướng!


      Nghe thấy đại nhân vậy, trong nháy mắt, mặt của hai nàng Grace và Elyse đều trở nên trắng bệch.


      Lời đồn đại trong truyền thuyết lại tồn tại sao? Đều này thực khiến Mạnh Hàn bất ngờ. Tuy rằng chưa từng nghĩ tới chuyện hưởng thụ quyền lực này, nhưng lại ngăn cản phát ra tiếng tán tưởng đối với cuộc sống của đám quý tộc sau khi biết mình có quyền lực này.


      Chờ sau khi bớt hưng phấn, nhìn thấy hai khuôn mặt trắng bệch, run lẩy bẩy của nữ quản gia, mới lập tức hiểu ra, dường như mình có có chút quyền lực lại khiến cho các nàng cảm giác hoảng sợ.


      Thấy bộ dạng của các nàng như vậy, Mạnh Hàn ngược lại có chút buồn cười. Trước đây chỉ nhìn thấy các nàng nhu thuận hoặc là có năng lực, tại dáng vẻ này cũng thấy nhiều.


      - Demi, Diana, sau đó hai người các nàng nên trêu chọc khiến ta vui.


      Mạnh Hàn để ý đến hai nữ quản gia nữa, ngược lại xoay người nhìn về phía hai tiểu thị nữ thường xuyên ở bên cạnh mình trêu chọc:


      - Nếu như các nàng trêu chọc lãnh chúa đại nhân ta vui, ta có quyền treo cổ các nàng đó!


      Mạnh Hàn chưa từng nghĩ tới giọng điệu đùa vui như vậy lại khiến hai tiểu nữ hài sợ đến mức ngã quỵ ở mặt đất. Nhìn hai tiểu thị nữ ngã quỵ ở mặt đất ngừng dùng dùng tay ra hiệu mình dám với vẻ mặt đáng thương, Mạnh Hàn đột nhiên cảm giác mình đùa có hơi quá, có chút tà ác, doạ đến các tiểu nữ hài.


      - Đừng sợ, Demi, Diana. Ta chỉ đùa thôi.


      Mạnh Hàn phát thấy ổn vội vàng xoay chuyển tình thế bất lợi, đưa tay kéo hai tiểu thị nữ dậy.


      Hai tiểu thị nữ vốn dám đứng lên, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện lãnh chúa đại nhân kéo các nàng đứng lên sợ là làm đại nhân vui, bị treo cổ. Cho nên các nàng lại vội vàng nhảy dựng lên. Nhưng thần sắc các nàng lại có thêm phần e ngại.


      Hai quản gia như vậy, hai tiểu thị nữ cũng như vậy, Mạnh Hàn đột nhiên cảm giác mình còn bằng với lúc biết những điều này. tại trái lại khiến người bên cạnh mình có thêm ngăn cách đối với mình.


      Mấy nữ nhân hài thì làm gì. Các nàng ngốc như vậy, cho dù muốn ngăn cấm người khác, cũng phải có lực ngăn cấm người khác chứ? Cũng thể treo cổ ai, người đó chết chứ?


      Mạnh Hàn nghĩ như vậy, nhưng lịa ngờ được quan niệm đẳng cấp này này ăn sâu vào trong sinh mạng của những người này. Đặc biệt là những người này bình thường bị người đời kỳ thị, càng chấp nhất hơn đối với nhận thức này.


      Trong lòng Mạnh Hàn thầm mắng mình nhiều chuyện. Mạnh Hàn cũng thể nghĩ ra biện pháp để xoay chuyển tình thế bất lợi:


      - Nghe được là tốt rồi. Tuy nhiên, những điều này đối với ta mà , có ý nghĩa. tại, Grace, chúng ta tiếp tục về chuyện tiền lương kia.


      Muốn khiến các nàng nhanh nhất hồi phục, vẫn nên lập tức chuyển chú ý của các nàng từ đề tài đáng ghét kia tới chuyện khác mới phải.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Tranh luận về tiền lương. (3)



      Chương 48: Tranh luận về tiền lương. (3)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Quả nhiên, Mạnh Hàn vừa ra, Grace và Elyse đều có chút kinh ngạc đến ngây người.


      nhiều như vậy, đại nhân vẫn muốn bàn luận về vấn đề tiền lương sao?


      Hai người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương có vẻ mơ hồ giống như mình.


      - Đại nhân, tiền lương cần giao.


      Grace khôi phục như cũ trước. Nàng vẫn kiên trì với cách lúc đầu. Chỉ có điều, nàng rất thông minh muốn chuyển đề tài tới quyền lực của lãnh chúa đại nhân. Cho nên những lời phản bác sau đó nàng tới nữa.


      - Đó là địa bàn của người khác. tại, nơi này do ta định đoạt.


      Mạnh Hàn trực tiếp xông tới lắc tay nàng:


      - Ở địa bàn của ta, còn chưa có chuyện sống làm việc mà có thù lao đâu.


      Cách này rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy có thiện cảm. Sắc mặt Elyse cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng tò mò hỏi:


      - Đại nhân, tại sao nhất định phải ọi người tiền lương? Ngài cho chúng ta ăn uống, ở nơi này. Gần như mọi thứ chúng ta có được đều do ngài nghĩ ra. Cho dù cho tiền lương, mọi người cũng vì đại nhân mà nỗ lực làm việc.


      - , Elyse, nàng vẫn biết nguyên tác trao đổi đồng giá.


      Mạnh Hàn thể bắt đầu cho Elyse bài học. Đương nhiên, bài học này cũng liên quan đến cả Grace và hai tiểu thị nữ. Tiểu thị nữ có thể mặc kệ những điều này, nhưng thân là quản gia của , lại nhất định phải biết.


      - Các nàng sai. tại tất cả mọi thứ nơi này xem ra đều do ta nghĩ ra được. Ta cho, mọi người vì ta làm việc, cũng cam tâm tình nguyện.


      Mạnh Hàn lấy ra tư thế của thầy giáo, bắt đầu giải thích cho bốn nàng nghe:


      - Hơn nữa, ta có quyền làm như thế, miễn thuế má cho các ngươi, các ngươi vì ta làm việc, xem ra rất công bằng.


      Đối với cách này của Mạnh Hàn, hai nàng đều tán thành gật đầu. Ở trong mắt các nàng, điều này vốn là rất công bằng.


      - Nhưng, các nàng sai.


      Mạnh Hàn chút lưu tình phán cho hai nàng suy nghĩ cực hình:


      - Như vậy chỉ xem là công bằng mà thôi. Đừng vội phản bác, nghe ta .


      Hai nàng dưới cầu của Mạnh Hàn liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghe Mạnh Hàn chỉ giáo.


      - Nếu như chỉ là như vậy, các nàng phải là con dân của ta, chỉ có thể trở thành đầy tớ của ta. Các nàng đều có tự do, có ý nguyện của mình. Mọi người biến thành nô lệ thuần túy bị ta khống chế. Đó cũng phải là hy vọng mà các ngươi muốn có. Tương tự, đây cũng phải là điều mà ta hi vọng. Các ngươi là con dân của ta, cũng phải là đầy tớ của ta.


      Câu này, Mạnh Hàn vô cùng chân thành. chưa hề có ý nghĩ biến dân chúng của mình thành nô lệ.


      - Rất nhiều nội dung kinh tế học cao thâm, dù ta có các ngươi cũng hiểu, cụ thể với các ngươi. Chờ sau khi các ngươi có nhận thức đạt tới trình độ như vậy, chúng ta quay trở lại tỉ mỉ về vấn đề này.


      Mạnh Hàn rất muốn ra lý do ọi người tiền lương đặc biệt đường hoàng, nhưng Mạnh Hàn nhanh chóng phát , mình cũng phải là người chuyên ngành kinh tế học. Lý luận phương diện này chắc có thể ra được bao nhiêu. Cho nên Mạnh Hàn nhanh chóng thay đổi luận điệu.


      Tuy nhiên, các nữ quản gia chìm đắm trong những lời dạy dỗ của Mạnh Hàn, lại muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cho nên, vẫn phải dông dài thêm vài câu:


      - Cho dù là người hầu trong gia đình giàu có, mỗi tháng đều còn có chút lệ phí hàng tháng. cần phải các ngươi vẫn phải là người hầu. Làm việc lĩnh tiền lương là chuyện rất bình thường. Hơn nữa tay mình có tiền, muốn làm gì, mua gì cũng thuận tiện, phải lúng túng như vậy. Demi, chẳng lẽ nàng muốn mua chiếc váy đẹp hay sao?


      Mạnh Hàn đột nhiên hỏi vậy, Demi ở bên cạnh cẩn thận lắng nghe, chút nghĩ ngợi liền gật đầu.


      Sau khi gật đầu xong, Demi mới phát ánh mắt của Grace và Elyse nhìn nàng. Nàng nhất thời cảm thấy thích hợp, vội vàng cúi đầu.


      - cần nhìn nàng. Đây là suy nghĩ rất bình thường, phải là điều gì sai trái?


      Mạnh Hàn để bảo toàn cho tiểu thị nữ của mình, liền phê bình nữ quản gia:


      - Tốt, cứ dựa theo lời ta mà làm, thương lượng ra chương trình. Chỗ này của chúng ta phải là nơi ở của nô lệ. Địa chủ gia cũng phải là người có lương tâm. Ăn mặc chi tiêu của các ngươi chẳng lẽ muốn ta nuối dưỡng cả đời sao?


      Lãnh chúa đại nhân lại nặng như vậy, xem ra tức giận.


      Lúc này tâm tình của Grace và Elyse vừa mới tốt hơn chút, lập tức lại theo câu có hơi nặng nề của lãnh chúa đại nhân mà nhanh chóng kém .


      - Đại nhân, ngài cần chúng ta nữa sao?


      Grace có chút sợ hãi hỏi dò Mạnh Hàn, rất sợ Mạnh Hàn ra câu khẳng định đối với điều đó.


      - Điều này có quan hệ gì với các nàng? Bất kể như thế nào, các nàng đều là con dân của ta!


      Mạnh Hàn cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao nữ hài tử này lại có thể có suy nghĩ kỳ quái như vậy.


      - Vậy ngài muốn nuôi dưỡng chúng ta...


      Grace câu này, lại liếc mắt nhìn Mạnh Hàn cái, sau đó dám thêm nữa, cúi đầu.


      - Ôi, các nàng thế nào đây?


      Mạnh Hàn thua trước Grace. kéo Grace đến chỗ cửa sổ nơi có thể nhìn thấy mọi người làm việc. Sau đó chỉ vào những người lao động :


      - Thấy , tất cả mọi người làm việc. Làm việc là có thể lĩnh tiền lương. Có tiền lương là có thể tự mình nuôi sống chính mình. Vậy tại sao nhất định phải do ta nuôi dưỡng chứ?


      - Tự mình... nuôi sống... mình sao?


      Grace và Elyse đều bị cách này của Mạnh Hàn mê hoặc n. Trước đây mọi người tập trung làm việc khổ cực còn đủ ọi người ăn cơm no. tại lẽ nào bản thân bọn họ có thể nuôi sống chính mình sao?


      - Đương nhiên, các ngươi làm cho ta, ta giao tiền công, vô cùng công bằng!


      Mạnh Hàn thể nhẫn nại chỉ điểm cho hai quản gia:


      - Tiên lương của mỗi người đủ cho bản thân họ ăn uống. Đương nhiên, vẫn phải chịu khó chút, còn có thể có tiền để dành, chỉ có thể mua đồ ăn thức uống, hơn nữa ngay cả đồ vật mà mình cũng có thể trả tiền mua. Chuyện như vậy tốt!


      - Nhưng trước đây chúng ta đều là cùng nhau...


      Nghe thấy lãnh chúa đại nhân vậy, trong lòng Grace và Elyse đều cảm thấy nghiêng về phía cách của Mạnh Hàn. Khẳng định điều này là rất tốt đối với mọi người. Nhưng cho tới bây giờ mọi người vẫn quen cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm. Đột nhiên muốn thay đổi, là các nàng cảm thấy có chút thích ứng được:


      - Chúng ta làm như vậy, sẽ có phần thoả đáng hay ?


      Mạnh Hàn trực tiếp liếc mắt khinh thường. Những phần tử lạc hậu này đúng là tri thức. Tuy nhiên cũng có cách nào giải thích tỉ mỉ hơn nữa cho bọn họ hiểu.


      Trước đây bọn họ quen sống theo kiểu như vậy. Đó quả thực chính là xã hội nguyên thuỷ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Học đồ trung cấp (1)



      Chương 49: Học đồ trung cấp (1)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      tại Mạnh Hàn đột nhiên muốn đưa tập thể bọn họ vào xã hội chủ nghĩa tư bản, bọn họ có những nghi ngờ như vậy cũng là chuyện bình thường, có thể tiếp nhận được.


      - Tin tưởng ta, cũng tin tưởng vào bản thân các nàng!


      Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mạnh Hàn lại thể như vậy. Cho nên, vẫn nhanh chóng nhìn về phía hai nữ quản gia mỉm cười chút:


      - cần lo tới nguyền rủa của cặp sinh đôi gì đó. cần phải để ý xem người khác các nàng như thế nào. Bây giờ các người là tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình, sống đường đường chính chính. Mặc kệ là ở bất cứ lúc nào, các người đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ra cho bất kỳ những người nào dám xem thường các người biết, các ngươi sống có tôn nghiêm!


      - Đại nhân!


      Nghe Mạnh Hàn dõng dạc lời khích lệ như vậy, Grace và Elyse có cách nào kiềm chế được tâm tình kích động của mình.


      Những thấp thỏm lo lắng vừa này bị các nàng ném lên chín tầng mây từ lâu. Ngoại trừ có thể gọi ra tiếng đại nhân, các nàng cũng thể thêm được điều gì khác. Chỉ có điều hai mắt các nàng ngập đầy nước, nhìn Mạnh Hàn. xem tại


      riêng gì hai quản gia như vậy, ngay cả hai tiểu thị nữ Demi và Diana đứng bên cạnh nghe Mạnh Hàn như vậy, lúc này dường như cũng bị lời của cảm hoá, hai bàn tay nắm chặt lại, vẻ mặt đầy quyết tâm, xem vào thực vô cùng khả ái.


      - Tốt. Thương lượng chút về tiêu chuẩn tiền lương, sau đó ọi người biết.


      Mạnh Hàn cười nắm lấy nắm đấm do Dêm vung lên, sau đó đưa ra mệnh lệnh cho Grace và Elyse.


      - Vâng, đại nhân!


      Lần này, hai nàng có bất kỳ ý kiến nào khác. Hai nữ quản gia sau khi vô cùng thục nữ quỳ gối hành lễ, lẳng lặng lui ra ngoài.


      đêm này, tất cả Hoàng Sa Trấn giống như đều sôi trào. Những người bên ngoài tới đều tại sao những cặp song sinh này bình thường thấy mọi người dám nhiều đột nhiên thay đổi tính tình như vậy. Bọn họ lại kích động la to như vậy. Có người hiếu kỳ hỏi, nhưng cũng nhận được bất kỳ tin tức nào. Tất cả chỉ có thể oán giận câu hiểu, tiếp theo đó hưởng thụ rượu ngon của mình.


      Bắt đầu từ ngày hôm sau, mọi người nhìn thấy những cặp sinh đôi mặt vẽ hình Lục Mang Tinh, đột nhiên cảm thấy bọn họ có phần giống với trước đây. Nhưng cụ thể bọn họ giống ở chỗ nào, lại ai được. Điều duy nhất có thể được chính là những người vốn trầm mặc ít lời trừ phi bọn họ cầu mới có thể trả lời bọn họ bằng vài từ đơn giản, mỗi người chợt trở nên hay lên. Khi nói chuyện cùng mình, bọn họ cũng có thể nhìn mắt mình, giao lưu vô cùng tự nhiên.


      Mạnh Hàn rất vui mừng trước biến hóa này. Theo Mạnh Hàn thấy nụ cười mặt những người này trở nên tự tin hơn bất kỳ lúc nào trước đó, cũng làm cho người ta cảm thấy hài lòng.


      Suy nghĩ chút tới tình cảnh của đám người này khi mình vừa tới nơi quỷ quái này, nhìn lại dáng vẻ mười phần tinh lực của bọn họ bây giờ, Mạnh Hàn đột nhiên có cảm giác thành tựu.


      - Đây mới là điều ta muốn nhìn thấy.


      Mạnh Hàn nhìn về phía hai tiểu thị nữ đứng sát bên cạnh cười tán dương. Hai tiểu thị nữ tại cũng bước ngẩng đầu ưỡn ngực. Hai người các nàng cũng có tiền lương của riêng mình. Hoặc là các nàng là người của lãnh chúa đại nhân, có tiền mình được nhận hàng tháng, cũng xem như nuôi sống được trong những người của mình. Ngoại trừ thời điểm đối mặt với Mạnh Hàn, các nàng tỏ ra rất thục nữ biến thành thị nữ như trước kia. Trong những lúc khác, Demi và Diana kiêu ngạo giống như hai con khổng tước đầy mỹ lệ.


      Lãnh địa vui vẻ phồn vinh. Tâm tình Mạnh Hàn cũng vô cùng sảng khoái. Nhờ đó, hiệu suất chế tạo quyển sách mặt phẳng chiếu cũng tăng lên nhiều. Liên tục mấy tháng, mỗi ngày đều phải làm công việc tương tự, hơn nữa tại thời điểm chế tạo những vật phẩm ma pháp và vẽ ma pháp Lục Mang Tinh lên mặt mọi người cũng làm ra chuyện tương tự. tại làm những chuyện như vậy quả thực cần tham khảo, dường như trong đầu có mấy cái thước kẻ, pa e ke bằng nguyên tố ma pháp tạo thành. Khi vẽ ra theo thứ tự nhiên mà thành, thậm chí còn thư thái hơn hẳn so với dùng công cụ để vẽ ra.


      Vẽ xong quyển trục mặt phẳng chiếu, Mạnh Hàn đột nhiên có loại cảm giác chưa hết thèm. tiện tay lại cầm lấy quyển sách trắng khác, bắt đầu vẽ. Với thời gian chưa tới năm phút, ma pháp trận Lục Mang Tinh tiêu chuẩn được ra.


      Nhìn quyển sách mặt phẳng chiếu hoàn thành, Mạnh Hàn đột nhiên cảm thấy giống như phải là thực vậy.


      Từ lúc nào, ma lực của mình lại có thể vẽ ra liên tục hai quyển sách mặt phẳng chiếu như vậy? Hơn nữa tốc độ vẽ vừa rồi nhanh hơn trước gấp mười lần. Trước đây ít nhất cần phải hai giờ mới có thể phối hợp tốt các nguyên tố ma pháp và vị trí của bột phấn ma pháp, bảo đảm thời điểm nguyên tố ma pháp phát ra vững vàng đều đều bị ngăn ra. Nhưng tại thời gian còn chưa tới năm phút hoàn thành?


      Mạnh Hàn vươn tay ra nhìn vào hai tay của mình, đầy nghi hoặc. Lẽ nào, mình bất tri bất giác hồi phục được một chút ma lực?


      Sau khi Mạnh Hàn triệu hoán sủng vật ma pháp thất bại, ma lực của Mạnh Hàn giảm đến mức độ vô cùng thấp. Dựa theo tính toán của Mạnh Hàn đại khái chỉ bằng phần sáu ma lực so với trước đây. Nhưng tại, Mạnh Hàn cảm giác được, ma lực chí ít hồi phục gấp hai. cách khác, nếu như dựa theo tiêu chuẩn ban đầu, mình bây giờ ma pháp học đồ trung cấp.


      Có phát này, Mạnh Hàn cảm thấy đột nhiên vui mừng, bất ngờ khiến hoàn toàn biết làm sao. Thậm chí còn thể tin được vào phán đoán của mình. Tuy nhiên, sau khi liên tục làm xong hai quyển sách mặt phẳng chiếu, Mạnh Hàn vẫn cảm thấy mình còn dư lực, có thể vẽ ra quyển sách ma mặt phẳng chiếu nữa vào bất cứ lúc nào.


      Vì chứng mình cho cảm giác này của mình, Mạnh Hàn quyết định lại lấy ra quyển sách trắng. Sau khi trấn tĩnh tâm trạng kích động của mình chút, sau đó Mạnh Hàn liền nhắm mắt lại tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Sau năm phút đồng hồ qua , tâm tình của hoàn toàn bình tĩnh lại. Sau đó Mạnh Hàn bắt đầu động thủ.


      Năm phút đồng hồ ngồi tĩnh tâm, đối với hồi phục ma lực cơ hồ có thể tính là cần thiết. Thế nhưng lại có thể khiến Mạnh Hàn hoàn toàn tỉnh táo lại.


      Cảm giác quen thuộc khi vẽ quyển sách ma pháp này khiến thao tác của Mạnh Hàn giống như xe đường bằng. Thậm chí thời gian thực còn ngắn hơn so với lần trước, Mạnh Hàn nhanh chóng hoàn thành xong lần thử nghiệm này.


      Ma lực dường như có phần tới đáy, nhưng vẫn còn có ít nữa, cũng hoàn toàn tiêu hao hết. Điều này đủ , ma lực hồi phục được rất nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :