1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất nịnh thần - Hồng Trần Huyễn (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT NỊNH THẦN
      Tác giả: Hồng Trần Huyễn

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, np

      Editor: Hiwari
      Giới thiệu:

      Kiếp trước, nàng gắng bó với mười ba năm, lại bị chính phản bội.

      người là kẻ nàng trao trọn con tim nhiều năm, từng thề với nàng rằng chỉ mình nàng, phải nàng cưới.

      người là vị muội muội nàng thương từ , cuối cùng đổi lại chỉ là nụ cười đắc ý khi tranh giành được người nàng .

      Nàng, buồn bực mà chết, nhưng lại trọng sinh về năm mười lăm tuổi, nữ phẫn nam trang, rong ruổi thiên hạ.

      Đôi mắt đẹp nhìn thấu mọi giả dối của thế gian, hề vì mà trầm luân, chỉ sống vì chính mình.

      Đại thế chi tranh, khiêm tốn là thương, trí tuệ là kiếm, nữ nhân truyền kì kia xoay chuyển càng như thế nào?

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 1: PHẢN BỘI

      Hoàng cung Bắc quốc.

      Xuân xuân về, tơ liễu phiên phi, tam cung lục viện trong hoàng cung Bắc quốc giờ đây đủ bảy mươi hai vị phi tần.

      Song, ba ngàn sủng ái vào thân, mỹ nhân mà vị hoàng đế kia sủng ái thị tẩm liên tiếp ba tháng.

      Hoa Bế Nguyệt yên lặng đứng phía dưới cây hòe bên trong gió lạnh, ánh mắt hiu quạnh hề chớp lấy cái nhìn về phía mấy vũ cơ ca múa mừng cảnh thái bình ở Minh Nguyệt điện.

      Bên trong tầng tầng lụa trắng kia, phu quân nàng hết mực thương ôm muội muội của nàng, hai người vui sướng triền miên làm chuyện phong lưu kia. Tuy trong lòng Hoa Bế Nguyệt cực kì trong sạch nhưng tình cảm của đế vương khó mà lâu bền! Chỉ là nàng hề nghĩ tới vị muội muội thân thiết với nàng từ lại thâm sâu như vậy, lấy danh nghĩa người nhà vào thăm nàng, sau đó "thăm" luôn vị tỉ phu- đương kim Bắc đế.

      bên là người chung chăn chung gối nhiều năm nay của nàng, từng thế thốt phải nàng cưới, đời kiếp đôi nhân.

      người lại là vị muội muội thân thiết của nàng, vậy mà bây giờ lại trèo lên giường của phu quân nàng.

      Hôm nay chính là ngày nàng bị hai người thương yên nhất phản bội, trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

      Trong lúc vô tình nàng cắn nát đoi môi tái nhợt mĩ lệ.

      Bỗng nhiên, bóng dáng xinh đẹp xuất hiên bên cạnh Hoa Bế Nguyệt, thanh mềm mại đáng đột ngột vang lên, "Ai da, đây phải là quý phi tỷ tỷ sao?"

      Hoa Bế Nguyệt nghe vậy xoay người, đứng bên cạnh nàng chính là Hàn chiêu nghi tranh đấu với nàng nhiều năm nay, nàng khỏi lạnh lùng , "Ngươi tới đây làm gì?"

      Hàn chiêu nghi mím môi cười tiếng, đương nhiên là nàng ta tới để châm chọc rồi!

      Nhưng ánh mắt của nàng ta lại tỏa ra tia thương hại, mân mê khóe môi , "Ai cũng bảo tiểu thư Hoa gia ai cũng có dung mạo chim sa cá lặng, xem ra... lời đồn cũng giả, nhìn thấy tỷ tỷ ta tự thấy xấu hổ rồi, ai ngờ Hoa mĩ nhân còn có bản lĩnh hơn cả tỷ nữa, còn được thị tẩm ba tháng liên tiếp, hổ là muội muội của Hoa quý phi. Nhìn độ thương của hoàng thượng dành cho nàng ta bây giờ còn nhiều hơn cả tỷ năm đó nữa!"

      Hàn chiêu nghi vừa vừa cố ý liếc về phía Hoa Bế Nguyệt.

      ra ba tháng nay, hoàn cảnh của chính nàng ta cũng tốt gì cho cam, nhìn thấy trước Minh Nguyệt điện lúc nào cũng treo đèn lồng thị tẩm, tâm tình của nàng ta cũng rất hậm hực.

      Song, nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Hoa Bế Nguyệt, tâm tình cua nàng liền tốt trở lại, nâng tay lên ngắm nghía ngón tay thon dài của mình, làm ra vẻ buồn phiền , "Ngày xưa tỷ muội Hán gia cùng nhau đạt được đế sủng, lục cung ai có thể chống lại, nay Hoa mĩ nhân kia cũng là muội muội của ngươi cũng đạt được sủng ái rồi, hậu cung này chẳng phải là thiên hạ của tỷ muội ngươi rồi sao? Đây là chuyện đáng mừng, sao tỷ tỷ lại bi thương thế chứ".

      Hoa Bế Nguyệt khép hờ hai tròng mắt, nửa nằm ghế, sắc mặt tái nhợt, lời nào.

      Hàn chiêu nghi bĩu môi, thầm đắc ý.

      Lời khiêu khích ngừng tràn ra từ môi của ả, " lẽ... ngay cả muội muội của mình mà tỷ cũng thể bao dung? Như vậy sao làm mẫu nghi thiên hạ được chứ?"

      xong, Hàn chiêu nghi lấy khăn che miệng, cười khẽ, thản nhiên , "Nhưng mà thiếu chút ta quên chuyện tỷ tỷ thể có con a..."

      Lời này khiến đôi mắt của Hoa Bế Nguyệt xẹt qua tia lạnh lùng.

      Hàn chiêu nghi vẫn cúi đâu nhìn ngón tay xinh đẹp của mình, châm chọc khiêu khích, "Mười năm rồi tỷ tỷ vẫn chưa có con, cũng khó trách hoàng thượng lại lạnh lùng với tỷ như thế, bây giờ trong lòng tỷ chắc khó chịu lắm nhỉ, ba thàng nay Hoa mĩ nhân thị tẩm liên tục, chắc là hoàng thượng cũng hi vọng muội ấy có long thai, sau này mẫu bằng tử quý, chừng... muội muội của tỷ mới là thiên mệnh nữ tử! Cũng chỉ có thiên mệnh nữ tử mới có tư cách làm hoàng hậu!"

      Thế nhân đồn rằng mỗi thế hệ của nữ nhân Hoa gia đều có thiên mệnh nữ tử, ai có được nàng ta chắc chắn trở thành đế vương, đó cũng chính là nguyên nhân mà năm đó Bắc đế cưới Hoa Bế Nguyệt.

      Song, Hoa Bế Nguyệt thay giành lấy gian sơn này nhưng mười năm chung dụng nàng vẫn chưa hề mang thai. Vì nghiệp đế vương, hiển nhiên còn tin nàng là thiên mệnh nữ tử nữa!

      Vì thế ánh mắt của lập tức đổi mục tiêu sang muội muội của nàng, chẳng bao lâu sau trái tim của cũng còn chút cảm xúc nào với nữ nhân vô dụng như nàng nữa.

      Hoa Bế Nguyệt vẫn trầm mặc , yên lặng đến kì lạ.

      Hàn chiêu nghi khỏi cười khanh khách, "Đáng thương, đáng thương! Năm đó tỷ tỷ oai phong như thế nào, dựa [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 2: TRỞ VỀ KIẾP TRƯỚC

      Rốt cục Hoa Bế Nguyệt nàng còn sống hay chết?

      Vì sao thân thể của nàng lại hư vô phiêu miễu như vậy?

      Trước mắt nàng chỉ là màu đen, đen đến mức nàng cảm thấy bàng hoàng, cảm thấy bất lực, giống như bị lạc vào màn đem mịt mù có lối thoát.

      Ngay lúc nàng bàng hoàng trong cơn mê bỗng nhiên nàng nghe thấy có ai đó chuyện, "Ngọc công tử, Nguyệt Nha Nhi tiểu thư của ta có bị gì đáng ngại ?"

      Giọng của nữ tử này quen thuộc nhưng nàng lại nhớ nghe khi nào.

      Song khi nghe thấy cai tên Nguyệt Nha Nhi trái tim nàng lại bồi hồi, đây chính là khuê danh mà rất lâu rồi nàng dùng tới. Cái tên Nguyệt Nha Nhi này trở thành kí ức xưa cũ trong lòng nàng.

      Chỉ là... sao nàng lại nghe thấy cái tên này chứ?

      Trong lòng của Hoa Bế Nguyệt tràn ngập hòa nghi, lông mi dài run khẽ, đáng tiếc thể mở hai mắt ra, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng của người khác, "Mong nương đừng hỏi vào lúc này, Ngọc công tử thích bị người khác quấy rầy khi khám bệnh. Ta và ngươi ra ngoài chuyện ."

      "Nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ quấy rầy Ngọc công tử nữa, vậy nô tỳ ra ngoài trước!" giọng nữ kia cung kính trả lời.

      Tiếng bước chân của hai người xa dần, sau đó có tiếng đóng cửa.

      Trong phòng bao trùm bởi khí yên tĩnh, yên lặng tới mức cây kim rơi xuống cũng có thể gây ra tiếng động, thân thể của Hoa Bế Nguyệt dần có tri giác, vì thế nàng bắt đầu phỏng đoán mình ở chỗ nào, lục lọi trong trí nhớ, trong giây lát có ý niệm thoáng qua đầu nàng, lại bị nàng lập tức phụ nhận, trong lòng có chút bất an!

      Bỗng nhiên nàng cảm nhân được bàn tay lạnh lẽo xa lạ hề báo trước mà kéo vạt áo ở trước ngực của nàng.

      Trước ngực chợt mát mát, mới đầu Hoa Bế Nguyệt có chút sửng sốt, sau đó là phẫn nộ, chết tiệt, tên dê xồm này!

      Nàng vừa thẹn vừa giận, tên này rốt cục là ai mà dám làm thế với nàng?

      Bàn tay thon dài lạnh lẽo kia làm động tác như mọt tên dê xồm biến thái linh hoạt cởi trung y của nàng ra, hai tay kia lại hề mang theo chút đáng khinh nào cởi bỏ cái yếm của nàng, tay xoa lên ngực nàng nhưng vẫn giống như Liễu Hạ Huệ, chỉ dừng lại ở vị trí trái tim của nàng, bàn tay biến thành hai ngón tay nhàng ấn vào huyệt đạo của nàng, cảm nhận quy luật chuyển động của trái tim.

      Bỗng nhiên tay người nọ hơi dừng lại giống như phát ra cái gì.

      mùi hương dễ ngửi theo từng động tác của mà tản ra trong căn phòng.

      Ngửi thấy mùi kia nàng khỏi nhớ tới hương an thần, nó cũng có tác dụng giúp con người ta thanh tĩnh, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

      Song trong tiềm thức dường như có giọng ngừng nhắc nhở nàng... mở mắt ra... mở mắt ra.... mở mắt.... nếu nàng bở lỡ cơ hội trong đời.

      Lời kì quái kia khiến trái tim nàng run động kịch liệt, vì thế Hoa Bế Nguyệt thử cố gắng mở mắt, nàng dùng toàn bộ sức lực của mình để mở mắt ra, rốt cục nàng cũng thấy hình ảnh, giống như mộng ảo, dần dần, mọi thứ trở nên ràng hơn, hình ảnh trước mắt giống như bức họa được mở ra, Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy nàng ngồi trước mặt nam tử ôn nhã như ngọc.

      Khuôn mặt ôn hòa thanh tú dưới ánh nắng mặt trời bên song của sổ giống như có sức hút kỳ lạ, hút chặt lấy ánh mắt của người khác.

      Hoa Bế Nguyệt ngây người nhìn khí chất của người này giống như mây trôi nhàng, nhu hòa giống như ánh trăng.

      Khuôn mặt đẹp, đôi lông mày thon dài thanh tú, con ngươi sáng rực lộng lẫy, da thịt trắng nõn sáng bóng giống như khối ngọc cực phẩm, y phục màu lục mặc người giống như thúy trúc vậy, phiêu dật đỉnh bạt, lại giống như phỉ thúy nhàng nhưng xinh đẹp tuyệt thế.

      Trong giây phút ấy Hoa Bế Nguyệt giống như được đến nhân gian tiên cảnh, gặp được ngọc sơn chi thần.

      ngờ chỉ cái liếc mắt nhưng nhìn nam tử tuyệt thế như vậy, nàng dường như thể dời mắt được.

      Hoa Bế Nguyệt ngây người lúc lâu, ngẩn ngơ nhìn nam tử như tiên nhân trước mặt, sau [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 3: NGỌC LƯU THƯƠNG

      Hoa Bế Nguyệt ngời trong phòng, nhìn chớp mắt vào bóng hình tuyệt mĩ trong gương.

      Mủi thon gọn, môi đào đỏ mọng, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, cả người toát ra hơi thở như hoa sen mới nở, trong cao quý có chút thuần khiết! Trong quyến rũ có chút ngây ngô! Thời gian quay lại, trở về quá khứ, điều này khiến nàng vui sướng nhưng trong lòng lại dâng lên chua sót.

      Đôi mắt trong veo của Hoa Bế Nguyệt nhắm lại che giấu nội tâm đầy gợn sóng.

      Ngay lúc nàng suy tư, ngoài phòng truyền tới giọng trong veo của thiếu nữa, "Nguyệt Nha Nhi tiểu thư, người dậy chưa?"

      Hoa Bế Nguyệt chỉ 'ừ' tiếng, quay đầu nhìn nha hoàn vừa chuyện, đôi mắt trong veo như nước lóe lên, chậm rãi đứng dậy , "Châu nhi, hôm nay là ngày nào vậy?"

      Nghe vậy, ánh mắt của Châu nhi lập tức dừng lại mặt của Hoa Bế Nguyệt, hơi ngẩn người, sau đó trong mắt tràn ngập sợ hãi, có lẽ nàng nghĩ Hoa Bế Nguyệt bệnh đến ngốc rồi, Lại đưa ánh mắt đánh giá lượt, trong mắt lóe lên cái gì đó, ôn nhu , "Tháng tư, năm thứ ba Thiên Triệu"

      Năm thứ ba Thiên Triệu? Tháng tư?

      Hoa Bế Nguyệt nhíu mày, đôi mắt đẹp tràn ngập tia phức tạp, tay ngọc siết chặt trong tay áo theo bản năng.

      nhanh! ngờ mới đó tháng tư rồi, nếu nàng nhớ lầm nửa tháng nữa người của Bắc Cung gia tộc tới đây để lôi kéo quan hệ, tiện thể nghị hôn.

      Nàng nhớ năm đó chính là lần đầu tiên nàng gặp vị phu quân chung chăn chung gối với nàng mười ba năm, khi đó vừa gặp thích nàng, thích nhan sắc của nàng, thề phải nàng cưới, thậm chí còn dùng ba ngàn lượng hoàng kim, năm mươi con thất hãn huyết bảo mã làm sính lễ, thế là nàng vinh dự trở thành người được gả vinh quang nhất trong số các tỷ muội, biết bao nhiêu người ghen tị.

      Hoa Bế Nguyệt cũng nhớ , ngày đó phu quân của nàng- Bắc Cung tam thiếu gia mặc bộ quần áo hoa lệ phóng khoáng, tùy ý mà thản nhiên, y bào bay trong gió, đáy mắt giấu được sắc bén, giống như đóa bạch liên kiêu ngạo nhất, như mây trắng cuối chân trời.

      Khi đó nàng cũng chỉ là thiếu nữ chưa hiểu đời, sao có thể chống cự lại theo đuổi của mĩ nam tuấn như thế, đương nhiên trái tim sinh ra ái mộ với .

      Mãi tới khi nàng lập gia đình rồi trong Hoa gia vẫn còn dùng câu "Muốn kiếm chồng phải giống Nguyệt Nha Nhi" để dạy nữ nhi trong nhà, nàng vinh dự trở thành nữ nhân được hâm mộ nhất thiên hạ.

      Song, nàng giúp giành lấy giang sơn, lại trái ôm phải ấp với nữ nhân khác! Tình cảm của nàng dần tàn úa.

      ngờ khi thời gian quay lại nàng sắp phải đối mặt lần nữa với chuyện xưa!

      Chỉ là nàng bao giờ mắc sai lầm như năm xưa nữa.

      Nghĩ tới đây, Hoa Bế Nguyệt nhịn được mà cười giễu tiếng, những kí ức kia khiến tim nàng đau, nàng ngước mắt nhìn về phía cuối chân trời, chậm rãi nâng tay lên vuốt ve ngựa, bỗng nhiên nhờ tới ngón tay thon dài lạnh lẽo kia, nàng chuyện mắt, "Châu nhi... đêm qua... vị công tử trong phòng ta là ai vậy?"

      Chân nhi thâm sâu nhìn Hoa Bế Nguyệt, trong lòng nghi hoặc, phải hôm qua tiểu thư hôn mê sao? Sao lại biết chuyện Ngọc công tử?

      Trong Hoa phủ có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ vị Ngọc công tử kia, bản thân nàng cũng thích , lẽ Nguyệt Nha Nhi tiểu thư cũng... Châu nhin nhịn được ngước mắt nhìn về phía Hoa Bế Nguyệt, nhưng lại thấy tia si mê nào trong mắt nàng mới yên tâm , "Ngọc công tử là đại phu, nghe là đệ tử chân truyền của thiên y, hiên tại làm khách ở Hoa phủ, còn có vị quý nhân nữa cùng với , hai người là khách quý của phủ ta".

      Ý trong lời [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 4: TỶ MUỘI GẶP LẠI

      Bóng dáng thướt tha của Hoa Bế Nguyệt đứng trước cửa viện, đưa mắt nhìn đám oanh oanh yến yến trước cửa.

      Những thiếu nữ này đều là tỷ muội trong Hoa tộc, mười ba năm gặp rồi, nàng chỉ còn nhớ mang máng tên của vài người.

      Song, toàn bộ tâm trí của các thiếu nữ này đều tập trung vào Ngọc Lưu Thương, các nàng đứng đây nửa ngày rồi nhưng vẫn khho6ng gặp được Ngọc công tử, tâm tình nhất thời có chút thất vọng.

      Hoa Bế Nguyệt biết dung mạo của Ngọc Lưu Thương vô cùng xuất chúng, khí chất thu hút người khác phái, bây giờ mà nàng gặp rất ổn. Nhưng khổ là chỉ ở đây làm khách mấy ngày, Hoa Bế Nguyệt chỉ đành làm liều, lông mi dài run rẩy, hai tay ngọc nắm chặt thành quyền, thản nhiên tới trước mặt người canh cửa, cung kính , "Vị tiểu ca này, ta có chuyện quan trong muốn gặp Ngọc công tử, phiền huynh báo tiếng".

      Gã gác cổng kia thèm ngẩng đầu lên, , "Ngọc công tử muốn gặp ai hết!"

      Hoa Bế Nguyệt cũng để ý, chỉ mỉm cười , " phải mọi việc luôn có ngoại lệ sao? Huống chi ta có chuyện quan trong cần gặp , nếu ngươi vào báo ngày mai Ngọc công tử có trách tội ta cũng chịu trách nhiệm" nếu là Hoa Bế Nguyệt da mặt mỏng của năm đó nhất định dám ra những lời trắng trơn như thế này.

      Gã gác cổng nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên.

      Hoa Bế Nguyệt chỉ dùng cặp mắt bình tĩnh nhìn , vốn muốn ngăn mấy nữ nhân này xông vào tìm Ngọc công tử, có ngoại lệ, nhiều ngày nay toàn nhìn thấy son phấn, vòng vàng trang sức, quần áo xinh đẹp của mấy nữ nhân này, hôm nay lại nhìn thấy người khác thường như Hoa Bế Nguyệt hơn nữa lời của nàng lại sắc bén, khỏi ngây người nhìn nàng, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.

      Hoa Bế Nguyệt cực kì thản nhiên đưa cái khăn gấm cho gã gác cổng kia, "Phiền ngươi giao cái này cho Ngọc công tử".

      Ánh mắt của gã gác cổng kia dừng chiếc khăn, trầm ngâm lúc lâu. Dù sao mấy ngày nay đám nữ nhân này toàn là muốn nhét bạc cho bảo dàn xếp chút nhưng đều bị cự tuyệt. Nữ nhân trước mặt này lại giống người khác, nàng chỉ đưa cho cái khăn bình thường, mà khăn tay có nhiều ý nghĩa ái muội... lẽ nàng ta và Ngọc công tử có quan hệ cá nhân gì, hơn nữa nếu có chuyện tìm công tử biết làm sao, cùng lắm chỉ là kẻ coi cửa thôi, nếu trì hoãn chuyện của chủ nhân cũng được tốt lắm.

      Vì thế gã canh cửa vội vàng , "Ngươi chờ chút, ta vào trong thông báo tiếng".

      Hoa Bế Nguyệt mỉm cười yên lặng đứng trong viện, các vị tiểu thư khác ném ánh mắt khinh thường về phía nàng.

      Phong thái của nàng kiêu ngạo siểm nịnh đứng trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn mọi người đều tươi cười nhã nhặn nhưng đặt ai vào trong mắt cả, thần thái kiêu căn này khiến đám nữ nhân bất mãn, trong mắt mấy đích nữ Nguyệt Nha Nhi cùng lắm chỉ là thứ nữ có chút tư sắc thôi!

      Ngay lúc này, giọng thanh nhã hoạt bát truyền tới, "Nguyệt Nha Nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây? Sao tỷ tỉnh lại mà báo cho muội tiếng?"

      Tất nhiên Hoa Bế Nguyệt rất quen thuộc với giọng này.

      Mười ba năm rồi nhưng hề biến hóa chút nào, vẫn thường quanh quẩn bên tai [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :