1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất nịnh thần- Hồng Trần Huyễn (19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thiên hạ đệ nhất nịnh thần

      Tác giả: Hồng Trần Huyễn
      Nguồn: Tangthuvien.vn
      Thể loại: trọng sinh, np, nữ phẫn nam trang, nam chính có tính khiết phích
      Tình trạng bản gốc: hoàn
      Edit: on going


      Giới thiệu


      Kiếp trước, nàng theo làm bạn mười ba năm, sau khoác lên xiêm y gả cho , hạnh phúc cỡ nào

      người là bạn, là ái nhân nhiều năm, buông từng lời thề son sắc phải nàng thú

      người là thân muội muội tình như thủ túc, lại cùng người nàng song túc song phi

      Nàng, buồn bực mà chết , trở lại năm mười lăm tuổi, nữ phẫn nam trang rong ruổi khắp thiên hạ

      đôi mị nhãn trông khắp thế gian, hư tình giả ý đều thấu triệt, chẳng vì tiếng mà trầm luân, chỉ vì mình an bày tương lai

      Thiên hạ chi tranh. Lấy nhún nhường là thương, trí tuệ là kiếm, mình độc lai độc vãng. Truyền kỳ về nữ tử xoay cả càn khôn!​
      Last edited by a moderator: 19/7/16
      Chrisruatapchay90 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phản bội

      Hoàng cung Bắc Quốc
      Xuân xuân về, tơ liễu phiên phi, trong hoàng cung Bắc Quốc, có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần

      Nhưng mà nay, Bắc đế có tân sủng mỹ nhân, ba ngàn sủng ái hưởng tại thân, liên túc triệu thị tẩm liền ba tháng

      Trong gió lạnh hiu hắt nơi hoàng cung, Hoa Bế Nguyệt yên lặng đứng ở dưới tàng cây, ánh mắt hiu quạnh, vẫn nhúc nhích ngắm nhìn cảnh ca múa thái bình trong Minh Nguyệt Điện

      Trong nội trướng tầng tầng lớp lớp lụa trắng, phu quân của nàng ôm muội muội nàng, hai người tình ý triền miên, làm việc phong lưu nơi khuê phòng. Tuy rằng lòng nàng hiểu được, tình của đế vương khó có thể lâu dài. Nhưng mà, nàng nghĩ tới chính muội muội lại có dụng tâm kín đáo đến thế, lấy danh nghĩa thăm tỷ tỷ, quyến rũ tỷ phu- đương kim Bắc đế.

      người là phu quân chính mình làm bạn nhiều năm như vậy, từng thể phải nàng cưới phi, cuộc đời này chỉ mình nàng


      người là thân muội muội tình như thủ túc,lại quá nửa năm tìm được nơi nương tựa là chính mình phu quân


      Nay nàng gặp phải điều phản bội lớn nhất trong nhân sinh cuộc đời. Bất tri bất giác, dung nhan tái nhợt, đôi môi cắn thấy hằn tia máu đỏ

      Bỗng đạo bóng dáng xinh đẹp xuất bên cạnh Hoa Bế Nguyệt, thanh mềm mại đáng đột ngột vang lên: “ Di, vị này phải quý phi tỷ tỷ sao?”

      Hoa Bế Nguyệt nghe vậy xoay người, dừng ở bên cạnh người nữ tử, ra là Hàn chiêu nghi, kẻ cùng mình nhiều năm tranh phong nơi cung cấm, khỏi lạnh lùng: “Ngươi tới nơi này làm cái gì”

      Hàn chiêu nghi mím môi cười, tất nhiên nàng là đến bỏ đá xuống giếng. Ánh mắt Hàn chiêu nghi lưu chuyển: “ Đều nữ nhi Hoa gia đều có dung mạo chim sa cá lặn, xem ra lời ấy quả giả, ta từ khi nhìn thấy tỷ tỷ đề tự cảm thấy xấu hổ, ai biết Hoa mỹ nhân so với tỷ tỷ mình còn có bản lĩnh hơn, có thể liên tục thị tẩm ba tháng, hổ là muội muội Hoa quý phi. Cư nhiên chiếm được lòng đế vương, mà quý phi tỷ tỷ năm đó cũng được như nàng đâu”

      Hàn quý phi đến đây, cố ý liếc mắt sang Hoa Bế Nguyệt, dáng vẻ ngạo nghễ. Ba tháng qua, kỳ cuộc sống của nàng phải là tốt gì, thấy Minh Nguyệt Điện hằng đêm đều treo đèn lồng thị tẩm, tránh khỏi tâm tình buồn bực.

      Song khi nhìn thấy vẻ mặt đơn của Hoa Bế Nguyệt, tâm tình lập tức tốt lên, nhàng nâng bàn tay vuốt ve đầu ngón tay như ngọc cười có chút xót xa: “ Khi xưa, Nhà Hán có Phi Yến cùng Hợp Đức, hai tỷ muội đều đạt được đế sủng, lục cung trong ngoài người có thể sánh bằng, nay muội muội của ngươi là Hoa mỹ nhân được sủng ái như vậy, chẳng phải hậu cung này là thiên hạ của hai người hay sao, chẳng lẽ nên vui mừng hả dạ phen, cớ gì Hoa tỷ tỷ lại đứng nơi này mà thầm đau thương như thế?”

      Hao Bế nguyệt cúi đầu, khép hờ đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, lời. Hàn chiêu nghi thấy thế bĩu môi, vẻ mặt thập phần đắc ý. Bên môi trào ra đủ loại ngồn từ ác độc, lạnh nhạt : “ Lẽ nào tỷ tỷ ngay cả thân muội muội cũng thể chứa trong mắt, như vậy đâu có thể xứng với danh mẫu nghi thiên hạ?”

      Chợt như có vẻ nghĩ đến điều gì đó, Hàn chiêu nghi bỗng nhiên dùng khăn tay che miệng, thản nhiên : “ Bất quá muội muội thiếu chút nữa quên, tỷ tỷ vốn thể hoài thai long tự.. chậc chậc..”

      Nghe đến lời đấy, trong mắt Hoa Bế Nguyệt chút tàn khốc. Hàn chiêu nghi lại vẫn như cũ có phát ra, cúi đầu nhì móng ta bóng loáng, trong suốt như ngọc, giọng điệu châm chọc mà khiêu khích: “ tỷ tỷ mười năm rồi mà vẫn động tĩnh như thế, khó trách Hoang thượng đối với tỷ tỷ có chút lạnh nhạt, giờ khắc này, hẳn là trong lòng tỷ chịu ít khổ sở, mà ba tháng qua, Hoa mỹ nhân liên tục thị tẩm, có lẽ Hoàng thượng cũng hi vọng Hoa mỹ nhân hoài thai lonng tự, từ nay về sau, mẫu bằng tử quý, chừng..., tỷ thứ lỗi, muội muội của tỷ mới thực là chân mệnh thiên nữ! Mà cũng chỉ có chân mệnh thiên nữ mới có tư cách trở thành hoang hậu”

      Thế gian đồn đại, trong Hoa gia có chân mệnh thiên nữ, số mệnh phú quý ai bằng, do đó Bắc đế mới cưới Hoa Tủ Nguyệt.

      Chẳng ngờ, Hoa Bế Nguyệt bao năm giúp giành lấy cả giang sơn mà lại hề hoài thai. Vì đế vương nghiệp như thế, hiển nhiên cho rằng nàng là chân mệnh thiên nữ gì đó. Bắc đế di tình biệt luyến, ánh mắt chuyển đến bên người muội muội nàng, chẳng bao lâu sau, tâm còn ở người nàng- nữ nhân vô dụng

      Hoa Bế Nguyệt vân lơi, tiếp tục tràm mặc. Hàn chiêu nghi khỏi cười khanh khách : “ Đáng thương a, đáng thương a! Nhớ năm đó, tỷ tỷ phong quang cỡ nào, với thân phận tiểu thư Hoa gia, dễ dàng chiếm được tâm của nam nhân mạnh nhất Bắc quốc, từ nay về sau, làm bạn bên quân vương, còn được mỹ danh Ngu Cơ Bắc quốc, thế nhân lưu truyền cả giai thoại, nào biết khi nam nhân này su khi trở thành thiên tử, tam cung lục viện thất thập nhi phi( bảy mươi hai phi tần), hậu cung này chỉ nghe người mới cười, thấy lệ cố nhân. Bắc đế nay lại coi trọng vvij Hoa gia tiểu thư khác, sớm quẳng tỷ tỷ sau đầu rồi, mà tỷ tỷ mấy năm gần đây chỉ là mà thôi”

      Hay cho câu chỉ như bộ xiêm y sờn cũ, những lời tựa như gai độc, sâu trát trong long Hoa Bế Nguyệt. Đau, đau quá, lòng như ngàn đao xé . Hoa Bế Nguyệt khẽ mở mắt, cả người tràn đầy hàn khí có thể đông lạnh cả vùng khiến chim tước đậu cây hòe gần đó chợt giật mình, phành phạch bay .

      Thoáng chốc, con ngươi nàng nheo lại, cả người tràn đầy hơi thở sát khí khiến cho người ta tim đập chân run. Mà Hàn chiêu nghi vào cung nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua bộ dáng của Hoa Bế Nguyệt khiến cho người ta sợ hãi như thế, vẫn biết nữ tử khi vào cung người nào có vài phần thủ đoạn, tất nhiên Hàn chiêu nghi nàng cũng phải nhân vật tầm thường nhưng mà theo bản năng nàng cảm nhận được, trước mắt Hoa Bế Nguyệt có loại hơi thở cực nguy hiểm.

      Con ngươi Hoa Bế Nguyệt mang theo loại khí thế kinh người, khiến Hàn chiêu nghi giám đối mặt. Bạch quang chợt lóe, biết khi nào trong tay Hoa Bế Nguyệt xuất thần khí lợi hại. Là loại chủy thủ giết người thấy máu, tài năng bộc lộ, việc che giấu lợi khí ( vũ khí lợi hại) là việc phi thường dễ dàng mà Hoa Bế Nguyệt dĩ nhiên đạt tới cảnh giới người vật hợ nhất như thế.

      Tuy rằng Hàn chiêu nghi nghe qua việc Hoa Bế Nguyệt cùng Bắ đế trải qua vô vàn trận chiến đấu ác liệt, nưng cũng thực chưa thấy qua nàng tay cầm đao kiếm bao giờ, nên chỉ nghĩ nàng là Ngu Cơ, con chim chỉ biết nép vào người, chỉ trong trăm vạn đại quân đánh đàn xướng khúc mua vui mà thôi, sao biết thế nhưng Hoa Bế Nguyệt thực là cao thủ trải qua nhiều phen sinh tử, Hàn chiêu nghi thầm kêu hỏng tự giác lui về sau, thẳng đến khi chạm phải góc tường còn đường lui nữa

      “Hoa Bế Nguyệt, ngươi muốn làm gì?” hàn chiêu nghi kinh hãi, khỏi hối hận khi khiêu khích Hoa Bế Nguyệt, nàng biết bình thường cấn vệ quân cũng tuần tra nơi này nhưng đối mặt với cao thủ như Hoa Bế Nguyệt khỏi chính mình cảm thấy lo lắng

      Chỉ thấy Hoa Bế Nguyệt tay cầm chủy thủ, từng bước từng bước tới gần nàng

      “ Ngươi được lại đây, nơi này là hoàng cung cao thủ nấp nhiều như mây...” Hàn chiêu nghi quay ra lại thấy xung quanh bóng người khỏi cảm thấy thân thể lạnh run từn trận

      Mắt Hoa Bế Nguyệt dừng khuôn mặt sơm hoa dung thất sắc cười lạnh
      “ ngươi nghĩ rằng ta giám ra tay tiễn ngươi về chấu tiên tổ?”

      Mắt nàng cực lãnh, chút ý cười, trong tay chủy thủ chợt lóe nhàng sượt qua gáy Hàn chiêu nghi, sau lúc, máu đỏ thắm từ từ chảy xuống, tí tách mặt đất khiến hàn chiêu nghi nhất thời mặt cắt cong chút máu mà Hoa Bế Nguyệt chỉ cười : “ Hàn chiêu nghi a hàn chiêu nghi, ta cho ngươi sống đến ngày hôm nay,ngươi biết là tại sao ư?”

      Vẻ mặt hàn chiêu nghi như bị kìm hãm, kinh ngạc nhìn Hoa Bế Nguyệt.

      “ Ta có giết ngươi!”

      Hoa Bế Nguyệt dần dần thu liễm phần sát khí, nhìn nàng từng chữ:

      “ Chỉ vì ngươi ngày thường chuyên lấy vẻ lương thiện ngụy trang gây sóng gió khắp nơi, ở trong cung hay ngoài cung cũng có chút bản lĩnh, lòng dạ hẹp hòi, là kẻ có thù tất báo cho nên bản thân biết thầm tạo sóng gió cho chính mình. Được sủng ái có mấy ngày mà ỷ sủng mà kiêu, nữ tử nông cạn thể có kết cục tốt, mà ta cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi!”

      Nghe vậy, Hàn chiêu nghi khỏi trợn mắt há mồm. Nguyên lai nằng ta lợi dụng mình mà mình lại bất tri bất giác trở thành quân cờ cho nàng ta sử dụng, Hoa Bế Nguyệt này thực thể kinh thường!

      nghĩ tới, kẻ trong cung am hiểu ngụy trang nhất đúng là Hoa Bế Nguyệt.

      Hoa Bế Nguyệt thu hồi chủy thủ, chậm rãi đứng thẳng dậy, mặt mày giãn ra, khôi phục lại bộ dáng ôn nhã tú lệ, lệ khí mới vừa rồi hoàn toàn biến mất sót chút gì

      “ Hàn chiêu nghi, về sau ngươi sống , trước như thế nào nay cứ liền như thế, chỉ cần nhớ cần đến khiêu khích ta, dù sao, tính nhẫn nại của ta cũng tốt mấy đâu”

      xong Hoa Bế Nguyệt phất tay áo, thoáng chốc xuất cách đó ba trượng. Mà Hàn chiêu nghi thần tính còn chưa phục hồi lại, mãi đến khi nghe có tiếng chân của cấm vệ quân. Thống lĩnh cấn quân họ Lý, ngày thường nương nhờ Hàn chiêu nghi, nên có ít lợi ích, xa xa trông thấy hàn chiêu nghi liền bước đến hành lễ

      “ Chiêu nghi nương nương, ngài có sao chứ?”

      sao”. Hàn chiêu nghi vội vàng sửa sang lại dung nhan, trong nháy máy khôi phục bộ dáng bình thường tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi

      Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên thấu qua tán là chiếu vào thân cây dương thụ. Hoa Bế Nguyệt tựa vào thân cây hồi lâu, nâng tay đỡ lấy khăn nhuộm tầng máu loang lổ. Trong phút chốc, thân thể của nàng lay động như cành liễu trước gió, tầm mắt mảnh mơ hồ.

      Vì kẻ kia, mặc lên giá y gả cho , nàng vì trả giá quá nhiều mà đổi lại người nam nhân ia chỉ khiến cho nàng càng lúc càng thất vọng mà thôi, để trả thù, nàng cho bất luận kẻ nào, chính mình là Hoa gia Chân mệnh thiên nữ
      Nàng mà chết, nước tất loạn!

      Bí mật này chỉ mình nàng biết, tuyệt cho bất cứ kẻ nào, dù sao, đời nàng còn có thể tin tưởng được ai. Tất nhiên, trong đó có cả vị phu quân đáng kính của nàng, và còn có cả thân muội muội.

      Gả cho thập tam thái tử Bắc quốc, sau khi trở thành hoàng đế, trong cung lần lượt xuất rồi mỹ nhân, vì thế cảm tình nàng dành cho dần phai nhạt, mà nay khi muội muội nàng xuất , nàng đối với hoàn toàn tuyệt vọng. Hoa Bế Nguyệt khẽ mở khóe môi, cười tự giễu.

      Đối với tương lai, Hoa Bế Nguyệt hoàn toàn lạnh nhạt thờ ơ, chỉ có nàng ràng thân thể của nàng ngày càng lụi bại.

      Thị tẩm ba tháng, Hoa mỹ nhân quả nhiên có bầu, lập tức thăng lên tần phi tam phẩm. năm sau, trong cung truyền ra Hoa quý nhân tin tức Hoa quý nhân sinh hạ long tự khiến tâm tư Bắc đế vui mừng khôn xiết, đại xá thiên hạ

      Trong cung yến, mọi người ăn uống linh đình, mừng thánh thượng có hoàng tử nối dõi. Thương công công ở bên tai Bắc đế :

      “ Thánh thượng, Hoa quý phi thân thể khỏe, thể tới ăn mừng”
      Tâm tư Bắc đế từ lâu còn người Hoa Bế Nguyệt, thản nhiên

      “ tùy nàng

      Đêm lạnh như nước mùa đông, bầu trời trong trẻo lạnh lùng, đạo ánh sáng lưu tinh xẹt qua biển Trường , có vẻ mười phần tịch liêu ( tịch mịch và liêu)

      Trong cung, Hoa Bế Nguyệt nằm nghiêng tháp thượng, chung quanh có thị hầu, như kẻ bị bở quên nơi chân trời, tất nhiên nàng thầm nghĩ kẻ yên tĩnh mà nằm đây mình trong khi bên ngoài chiêng trống huyên thuyên, tâm tư nàng tình lặng như nước, biệt sịnh mệnh mình cũng sắp xong, trong lòng hề oán hận kẻ nào chỉ đối với vận mệnh của mình cam lòng

      Cuộc đời này, đối với thân phận nữ tử của Hoa gia phi thương căm hận. Nếu có thể, nàng muốn làm nữ tử bình thường, gả cho nam nhân chân chính mình, hưởng thụ cuộc đời thiên luân chi nhạc của người bình thường

      Ấy là nếu nhân sinh có thể thay đổi!
      PhongVyChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Trở về kiếp trước

      Hoa Bàn Nguyệt nàng, đến tột cùng là sống hay chết?

      Vì sao, nàng cảm thấy thân thể trở nên nhàng, trôi nổi như hư vô? Trước mắt chỉ màu tối đen chút ánh sáng nào khiến nàng cảm thấy bàng hoàng, cảm thấy bất lực giống như lạc vào giữa nơi vô tận, hỗn độn.

      Ngay tại lúc Hoa Bàn Nguyệt cảm thấy như mê, bàng hoàng bỗng nhiên vẳng bên tai truyền đến thanh của nữ tử, là Tử Duyệt:

      “ Ngọc công tử, tiểu thư Nguyệt Nha Nhi nhà ta có vấn đề nghiêm trọng hay ?”

      Đây, là thanh của nữ tử nàng rất quen thuộc song Hoa Bàn Nguyệt lại thể nhớ nghe qua ở nơi nào. Nhưng nàng nghe được cái tên Nguyệt Nha Nhi này,lòng khỏi động, đó là khuê danh mà rất nhiều năm rồi, nàng còn dùng nữa

      Từ khi nàng được gả , làm bạn bên sườn vua, cùng quân chinh chiến khắp thiên hạ, để tỏ khí tiết nghiêm nghị trước chúng tướng sủa lại tính danh, trở thành Ngu Cơ nổi danh- Hoa Bàn Nguyệt

      Cái tên Nguyệt Nha Nhi này sớm bị nàng cất sâu trong trí nhớ, Vậy tại sao, giờ đây chính tai nàng lại nghe có người kêu lại nhũ danh này?

      Trong lòng Hoa Bàn Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, lông mi khẽ động đáng tiếc vần thể mở mắt. Bỗng nhiên bên tai nghe được có người trong phòng cười :

      “ Vị nương này, đừng đứng ở chỗ này hỏi mãi nữa, Ngọc công tủ khi chữa bệnh vui khi có người kè kè bên cạnh. Ngươi cùng ta ra ngoài chuyện tiếp, thế nào?”

      “ Nô tì hiểu được, giám quấy rầy Ngọc công tử chẩn trị. Nô tì xin ra ngoài”

      Tiếng bước chân hai người dần xa, sau đó là thanh đóng cửa phòng.

      Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được, thân thể Hoa Bàn Nguyệt dần dần có cảm giác vì thế bắt đầu phỏng đoán chính mình đến tột cùng có thể ở nơi nào. Đầu óc suy nghĩ nhanh, trong giây lát vài ý niệm chợt thoảng vay qua trong đầu Hoa Bàn Nguyệt nhưng đề bị nàng hoàn toàn phủ nhận, lòng có cảm giác an toàn.

      Bỗng nhiên, nàng cảm thấy đôi bàn tay xa lạ lạnh như băng hề có báo trước tìm được vạt áo nàng, xong liền nhàng mở nút thắt trước ngực

      Hoa Bàn Nguyệt cảm thấy trước ngực chợt lạnh, đầu tiên là sửng sốt, sau chợt có cảm giác uất hận. Nàng vừa thẹn vừa giận, thầm nghĩ đến cùng là loại người nào, dám đối đãi với nàng như thế?

      Hai ngón tay người kia thon dài như ngọc, trong trẻo mà lạnh lùng linh hoạt cởi bỏ trong y của nàng. Hành động này có khác nào là của tên đăng đồ tử, thế nhưng lại mang theo cảm giác đáng khinh nào cả. cởi bỏ hết, chỉ để lại cho nàng chiếc yếm hoa lại chú ý, bàn tay phớt qua nhũ hoa mềm mại. Giống hệt như Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trong lòng mà loạn.
      Dứng trước trái tim nàng nơi ngực trái, hai ngón tay nhàng điểm mạch thượng của nàng, lòng bàn tay cảm nhận được nơi đó rung lên

      Rồi nhận thấy ngón tay người nọ hơi hơi run lên như cảm nhận thấy cái gì đó. mùi thơm ngát tao nhã khẽ lướt qua chót mũi Hoa Bế Nguyệt, theo động tác tay mềm của , phiêu đãng trong trung. Điều đó khỏi khiến Hoa Bế Nguyệt nhớ tới mùi Doanh hương thường ướt trong ống tay áo, có tác dụng thanh tỉnh tâm hồn, khiến nàng chợt tỉnh táo nhiều.

      Trong hư , Hoa Bế Nguyệt dường như nghe thấy có thanh nào đó ngừng giục giã

      Mau tỉnh... mau tỉnh...mau tỉnh lại

      Mở mắt ra... mở mắt ra... cuộc đời này chớ lại bỏ lỡ

      Kỳ quái là lời ấy khiến lòng nàng chợt rung động mãnh liệt, vì thế Hoa Bế Nguyệt cố gắng thử mở to hai mắt, mà hành động này dường như trút hết khí lực của nàng. Rốt cục, chút hình ảnh cố len lỏi trong mắt, như hư như thực, rồi dần dần trở nên ràng.

      Tình cảnh trước mắt như bức họa cuộn tròn dần dần mở ra, Hoa Bế Nguyệt nhìn đến ngồi trước mặt mình là vị công tử ôn nhã, tuấn mỹ như ngọc. Gương mặt ôn hòa thanh tú dưới ánh sáng dịu chiếu qua khung cửa, hình như có loại hấp dẫn mãnh liệt, dễ dàng đem tầm mắt người nhìn trở nên lu lòa

      Hoa Bế Nguyệt như cảm thấy trước mặt mình là cảnh xuân quang đãng, khí chất cảu người này nhàng mà chậm chạp như mây, nhu hòa như ánh trăng đêm rằm
      mặt mày thon dài sơ lãng, con ngươi có thứ ánh sáng tinh khiết tựa ngọc, da thịt sáng bóng. Có thể khối cực phẩm ôn ngọc. Trang phục lục sắc, như màu của lá trúc, phiêu dật, cao ngất thể chạm vào, lại như ngọc Phỉ thúy người đời chỉ có thế nhìn mà giám đụng chạm

      Trong nháy mắt, Hoa Bế Nguyệt như thấy được nhân gian tiên cảnh, thấy được Chi thần Ngọc Sơn. nghĩ tới khi tỉnh lại, đập vào mắt là tuyệt thế nam tử như thế, nàng cơ hồ bị mỹ mạo của mê hoặc tâm trí mất rồi

      Hoa Bế Nguyệt ngây người, ngây ngốc lúc, con người trước mắt xuất trần thoát tục, phải đợi lúc lâu mới từ trong kinh diễm tỉnh táo lại

      Giờ khắc này, trước ngức có thể cảm nhận được độ ấm đầu ngón tay của , lại lắng nghe tiếng tim đập liên hồi, liên miên mà hỗn loạn, càng thêm bối rối

      “Ngươi tỉnh”

      Thanh y công tử cũng nâng mắt mà ngó nàng cái, chỉ dựa gần hơn xem xét mạch đập nhảy lên biết hết thảy.

      Ôi chao, thanh ân của thanh thuần như ngọc, dường như tìm thấy chút tỳ vết nào, như núi Trúc Ngữ- nơi mây vờn bồng bềnh, thanh nhã mà cao quý, di thế mà độc lập, thanh du đầy linh khí

      “ Ngươi là ai?”

      Hoa Bế Nguyệt thực , thực rất muốn biết là ai, là ai vậy. Thế mà nam tử kia chỉ nâng ngón tay như dương chi bạch ngọc nhàng mơn trớn mí mắt nàng, nên môi tràn ra nụ cười thản nhiên:

      “ Ta là ai cũng quan trọng, bệnh tình của ngươi phi thường hiếm thấy, nếu là người bình thường chắc chắn có có hội tỉnh lại, nương quả thất khác hẳn với thường nhân, bất quá.... vẫn là ngủ nhiều chút mới tốt”

      xong, ngón tay điểm ở nàng mi tâm(giữa trán)

      Trong thoáng chốc, có dòng nước ấm dũng mãnh vọt vào lòng Hoa Bế Nguyệt khiến thần trí nàng mơ hồ, trước mắt liền lâm vào mê man.
      Vị công tử này, khắc sâu vào tâm trí nàng từ bao giờ.

      Khi Hoa Bế Nguyệt tỉnh lại phát mình nằm hé ở giường gỗ lim, thảo nào hai bên má có chút lạnh, bốn phía là rèm tơ hồng sắc, trong khí còn thoang thoảng mùi dược thảo đắng ngắt, nàng khỏi nhìn chằm chằm đỉnh giường trong chốc lát. Chậm rã nghiêng đầu đánh giá, đây là gian phòng theo phong cách cổ xưa, bất quá tình cảnh này nàng tự nhiên rát quen thuộc, là phòng ngủ khi nàng vẫn trong tuổi cập kê

      Hoa Bế Nguyệt trong lòng cả kinh, khỏi nhấc bàn tay lên xem. Hai tay tinh tế mềm mại như xương, lòng bàn tay hồng hào, non mịn chút chai sần thích hợp với việc đánh đàn làm thơ mà phải là vũ đao lộng kiếm.

      Bản thân Hoa Bế Nguyệt làm bạn bên vua nhiều năm, sớm luyện được thân võ nghệ tuyệt thế, thế nào mà hai bàn tay lại có chút chai sần?

      Đối mặt với biến cố thình lình xảy đến, Hoa Bế Nguyệt hơi hơi đứng dậy, ra trước gương cẩn thận đánh giá gương mặt chính mình, trong lúc nhất thời ánh mắt thực u buồn, đầy phức tạp. Quả nhiên là xảy ra biến hóa kinh người, màu da hề tái nhợt, chút huyết sắc mà là hồng thuận mê người

      Nàng kìm lòng được đưa tay vuốt ve hai gò má chính mình, trong gương người kia cũng lặp lại động tác y như thế, làm cho Hoa Bế Nguyệt tin tưởng đay là chính mình

      Thiếu nữ trong gương có hai tròng mắt trong suốt, ba quang lệ diễm, môi đỏ mọng hồng thuận ướt át, đó là nương tuổi thanh xuân ngây ngô, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp mà kiều diễm. khuôn mặt nữ tủ mười bốn mười lăm, ngũ quan có gì thay đổi. Nếu như nàng có nhận sai kẻ trong gương kia đích thị là nàng, Hoa Bế Nguyệt.
      Lẽ nào Hoa Bế Nguyệt cả đời tịch, sau lại hương tiêu ngọc vẫn, thời gian đảo lộn, kỳ tích xuất trở về thời ngày xưa hay sao
      PhongVy, Chrisvũ hằng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ánh mắt nàng quay ra chậm rãi đảo quanh trong phòng, nhớ đến kiếp trước đồ nội thất trong gia tộc toàn dùng loại gỗ trân quý hạng nhất. Hoa Mãn Viên nở rộ, Tử Yên Hồng kiều diễm ướt át, hồng hồng, lam lam, từng khóm từng đoàn nở rộ xinh đẹp có thể sánh cung ngự hoa viên trong hoàng cung. Trong vườn trăm hoa đua nở, bóng dáng của đám hạ nhân qua lại cũng chỉ trạc bằng tuổi nàng. Trong trí nhớ tất cả đều thay đổi.

      Vườn hoa này trong thời chiến loạn ràng bị phá hủy. Hoa Bế Nguyệt khẽ nhếch miệng, cảm thấy thể lý giải nổi. Chẳng nghĩ tới, vận mệnh lại trêu dùa nàng thế này.

      Sáng sớm, gió thổi nên có chút se lạnh, nàng vội tìm kiện áo khoác lên người. Nửa canh giò trôi qua, Hoa Bế Nguyệt cố gắng chấp nhận thức. Nghĩ lại, chuyện cũ như mây bay mà với nàng đó hồi ác mộng. Quá khứ khi xưa thực cam lòng, dĩ vãng là thị phi, mọi ân ân oán oán còn cả những phẫn hận cùng đau đớn, tất cả thế nhưng có chút bất tri bất giác hóa hư vô như chưa từng tồn tại, biến thành quá khứ mà nàng vĩnh viễn cất sâu trong trí nhớ.

      Nhưng là những việc sau khi phát sinh khi nàng gả cho Bắc đế vẫn khiến nàng sợ hãi như cũ. Mười ban năm sau đó vẫn gây chô nàng quá nhiều bóng ma tâm lý, Hoa Bế Nguyệt cầm lấy lược gỗ tử đàn nhàng chải vuốt từng sợi tóc óng mượt, tay khỏi run nhè .

      Đời người như ván cờ, khi có vết xe đổ trước đó, khi được lại hiển nhiên muốn giẫm lên đó lần nữa

      Nay, ác mộng của nàng còn chưa bắt đầu, phía trước ai biết là phúc hay họa? Nàng thực biết nhân sinh như đánh cờ, như lâm vào vực sâu, như băng mỏng.

      Khi biết Bắc đế và muội muội phản bội mình, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy căm thù đến tận xương tủy, mà nàng tuyệt đối tha thứ cho Bắc đế, tuyệt phò tá ngồi lên phị trí kia. Khói lửa phong phân, chinh chiến sa trường cướp tuổi xuân của nàng, vì làm Ngu Cơ nơi hồng la nội trướng, vì công thành đoạt đất, khi lên ngôi cửu ngũ lại ủy khuất mình phải cùng nhiều tần phi chia phu quân.
      Bất quá, giờ, Hoa Bế Nguyệt nàng tin tưởng vận mệnh của nàng chính là nắm giữ trong tay mình
      PhongVyChris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Ngọc Thương Lưu

      Lại , Hoa Bế Nguyệt ngồi trong phòng, mắt nhìn chằm chằm dung nhan người trong gương, động đậy

      Người trong gương có môi đào hồng nhuận, cánh mũi xinh đẹp đẽ như ngọc điêu khắc mà thành, làn da cũng thế, trắng hồng đầy sức sống, cả người như hoa sen mới nở, cao quý và đẹp đến kinh diễm. Ngoài ra, nét quyến rũ kia phảng phất chút ngây ngô. Quả mỹ nhân. Ôi, nàng có quá tự luyến lắm ?

      Nhưng nghĩ đến thời gian qua, lại nghĩ mình có thể là tái sinh làm người mới hẳn là nên sung sướng nhưng mà, tại sao lòng lại dâng lên tư vị , bình tĩnh, thản nhiên và chua chát!

      Hoa Bế Nguyệt cong khóe mắt, tâm nổi lên từng gợn sóng . Ngay tại khi tâm trí nàng thỏa sức tung bay, bên ngoài phòng truyền đến thanh của nữ tử:

      “ Nguyệt Nha Nhi tiểu thư, người tỉnh chưa?”

      Hoa Bế Nguyệt “ Ừ” tiếng, quay đầu nhìn , trước mắt là thị tỳ, ánh mắt như sao, chậm rãi đứng dậy :

      “ Châu nhi, hôm nay là ngày tháng nào rồi?”

      Nghe vậy, ánh mắt Châu nhi dừng khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Bế Nguyệt, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy vẻ kinh dị, nhưng nghĩ đến có thể Hoa Bế Nguyệt bị bệnh nên có hơi hồ đồ nên cố bình tâm nhìn Hoa Bế Nguyệt lát, mâu quang lóe lóe ôn nhu

      “ Tháng tư, năm Thiên Triệu thứ ba”

      Gì? Tháng tư, năm Thiên Triệu thứ ba?

      Mày Hoa Bế Nguyệt nhíu cả lại, lưu quang thoáng chốc tụ lại đọng đầy đôi mắt xinh đẹp, theo bản năng nàng xiết chặt bàn tay!

      Nhanh quá, nghĩ tới tháng tư, vậy nếu nàng nhớ nhậm tháng sau, người của tộc Bắc Cung tới đây, bàn chuyệ kết giao tình thân, thực chất là mốn kết thân với Hoa gia

      Nhớ năm đó, kẻ gọi là phu quân của nàng- kẻ mà nàng theo đằng đẵng mười ba năm, lần đầu tiên nhì thấy nàng bị sắc đẹp củ nàng làm cho kinh diễm, đối nàng nhất kiến chung tình, thề phải nàng cưới, thậm chí dùng ba ngàn lượng hoàng kim, năm mươi bảy con ngựa Hãn huyết bảo mã làm sính lễ, kết quả nàng là nữ nhi phong quang bậc nhất, giết chết biết bao nhiêu tâm của đám tỷ muội Hoa gia. Ghen ghét, hâm mộ, tất cả đều có

      Hoa Bế Nguyệt vẫn nhớ ràng, ngày đó phu quân của nàng- Tam thiếu gia Bắc cung, y bào hoa lệ, lung thắt đai ngọc, khí chất tùy ý mà thản nhiên, gió làm y bòa bay phần phật, đáy mắt cất dấu sắc bén, như đóa Tuyết Liên Hoa( hoa sen trong tuyết) chỉ nở rộ ở nơi đỉnh núi lạnh lẽo và cao nhất, tùy ý phong lưu như mây bay về phía cuối trời

      Mà nàng chỉ là nương chưa xuất giá, gặp được tuyệt thế nam nhân như vậy tất nhiên trong thâm tâm sinh ra ái mộ thôi

      Sau khi thành thân, lâu về sau, người ta còn lưu truyền câu “ Gả phu quân phải được như Nguyệt Nha Nhi”, điều đó kiến nàng trở thành nữ tử được cả thiên hạ ngưỡng mộ

      Thế mà, sau khi nàng giúp giành cả giang sơn, lại tay ôm mỹ nhân, tay bao trọn giang sơn, vong tình phụ nghĩa , tình yuee của nàng trở thành dĩ vãng
      Trùng sinh đời khiến nàng thực muốn ôn lại chút đau thương kiếp trước. Giờ, nàng- Hoa Bế Nguyệt thể mắc lỗi lầm như thế nữa. Tuyệt đối

      Nghĩ đến thế, Hoa Bế Nguyệt khỏi cười tự diễu, trong lòng bỗng nhiên có trận đau đớn đánh úp, nàng nâng mắt nhìn về phía chân trời, tay chậm rãi phủ lên ngực, nơi trái tim đập liên hồi. Nhớ đến đêm qua, khi cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngực, cảm giác khi đó....

      “ Châu nhi... đêm qua... vị Ngọc công tử ở trong phòng ta tối qua là.. người phương nào?”

      Châu nhi nhìn thoáng qua Hoa Bế Nguyệt, thầm nghĩkhông phải đêm qua tiểu thư hôn mê sao? Sao lại biết Ngọc công tử?
      PhongVyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :