1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Hạ Đệ Nhất Phu - Mạc Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thiên Hạ Đệ Nhất Phu


      Tác giả: Mạc Phong

      Convert: nothing_nhh

      Nguồn: Tàng Thư viện

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Thể loại: cổ đại, hài, giang hồ

      Cặp đôi: Phó Thừa Phong và Mộ Dung Ức

      Số chương: 41

      Tình trạng: edit


      Giới thiệu vắn tắt:
      là Thiên hạ đệ nhất phong lưu, thiên hạ đệ nhất mỹ nam, đoạn kiến thiên nhai Phó Thừa Phong – Phó thiếu hiệp. Nàng lại :

      "Phong lưu nhất thiên hạ? Với điều kiện của ngươi, nhiều lắm chỉ có thể tính là hạ lưu. Nếu như vậy , ta tiêu tiền đem ngươi đóng gói thành thiếu gia phong lưu, ngươi giúp ta tìm phu quân đứng đầu thiên hạ, thế nào?"

      "Nàng tiêu tiền?"

      "Ừ, ta tiêu tiền."

      "Nàng có bao nhiêu tiền?"

      "Cũng đủ để đóng gói ngươi."

      Còn nàng sao?

      Mẹ giàu có đứng đầu thiên hạ, võ công của cha đứng đầu thiên hạ, quyền thế của hoàng huynh càng đứng đầu thiên hạ.

      Còn có cái đứng đầu thiên hạ gì có thể so sánh với giàu có, võ công cùng quyền thế đây?

      Dung Ức suy nghĩ mười bốn năm, cuối cùng ra kết luận —— phu quân. Chỉ cần nàng có thể tìm được phu quân đứng đầu thiên hạ, là có thể hãnh diện!

      Trước khi ra cửa tìm chồng, mẹ dặn được dùng họ 'Mộ Dung', bởi vì người quen rất nhiều. Cha lại dặn được dùng họ 'Sở', bởi vì kẻ thù cũng lắm. Cuối cùng sư phụ cho ý kiến, xóa chữ 'Mộ' trong 'Mộ Dung', lấy tên 'Dung Ức' ra giang hồ…
      Lam Phượng Hoàng: Đây là câu chuyện về con của Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư. Ta đăng truyện này sau khi Nhàn Thê Tà Phu hoàn. Các nàng ủng hộ nhá ^^
      P/S: Truyện có văn án, hôm nay định đăng giới thiệu Chương 1 nhưng edit kịp. Thôi thứ năm vậy ^^


      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!
      Last edited by a moderator: 14/8/14
      Phong nguyet, Dimpearl, duyenktn110 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Bỏ mười lượng bạc mua chỗ mà vào
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Pha bình, nhấp ngụm, nhíu mày, đổ .

      Lại pha bình, lại nhấp ngụm, lại nhíu mày, lại đổ .

      Cứ thế tuần hoàn.

      Dung Ức lặp lại động tác liên tiếp này suốt canh giờ.

      Phó Thừa Phong nhìn Dung Ức lại đem lá trà để vào trong chén, tính nhẫn nại đến cực điểm, đoạt lấy siêu, tự mình động thủ. "Rốt cuộc vì sao ngươi vào Nhật Nguyệt Sơn trang?" Phó Thừa Phong mặt đổ nước vào trong chén mặt hỏi. Bất quá là muốn nhờ nàng pha chén trà mà thôi, nhưng nàng lại mân mê suốt canh giờ. ly trà cũng pha được cho người, thế nhưng lại làm nha hoàn ở Nhật Nguyệt Sơn trang.

      "Bỏ mười lượng bạc mua chỗ mà vào." Dung Ức thành khai báo.

      Phó Thừa Phong dự đoán được nàng thẳng thắn như thế, hơi lắp bắp kinh hãi. Nâng chung trà lên, ung dung đánh giá dưới nàng phen, sau đó trêu ghẹo : "Ngươi đến là muốn câu chàng rể rùa vàng (kim quy tế: chàng rể quý)?"

      "Sao ngươi biết?" Dung Ức cực kỳ kinh ngạc, ý tưởng này nàng chưa bao giờ chia sẻ với người khác nha!

      Nhìn phản ứng của nàng, ngụm trà trong miệng Phó Thừa Phong thiếu chút nữa phun ra. Nha đầu kia cũng quá thành ! "Cứ như ngươi, câu được chàng rể rùa vàng." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức bi thương sờ sờ mặt, hỏi: "Bởi vì bộ dạng ta đủ xinh đẹp sao?"

      " phải như vậy. Với diện mạo của ngươi, câu dẫn nam nhân rất dễ, chính là khó có tình cảm (bản convert là ‘tình thương kham ưu’)."

      "Aizzz, bị ngươi nhìn ra rồi." Dung Ức thất bại thở dài hơi, sau đó lấy lại vẻ mặt kiên nghị : "Cho nên ta nhất định phải tìm phu quân đứng đầu thiên hạ."

      Phó Thừa Phong kinh ngạc, khó có tình cảm và tìm phu quân đứng đầu thiên hạ có liên hệ sao? Đợi chút, đây phải trọng điểm. Vừa rồi nàng , nàng muốn tìm phu quân đứng đầu thiên hạ?

      Phó Thừa Phong bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với tiểu nha đầu tên 'Dễ Dàng' này. (hình như Dung Ức phát giống Dễ dàng)

      "Vì sao nàng muốn tìm phu quân đứng đầu thiên hạ?" Phó Thừa Phong hỏi. (chỗ này ta thay ‘ngươi’ thành ‘nàng’, í đổi giọng đó mà ^^)

      "Bởi vì cha mẹ và huynh trưởng ta đều có lĩnh vực đứng đầu thiên hạ, ta lại có. Ta nghĩ tới nghĩ lui, đời này trông cậy vào chính mình tranh vị trí thứ nhất, chỉ có thể tìm phu quân đứng đầu thiên hạ."

      "A? Vậy nàng xem, cha mẹ và huynh trưởng nàng đứng đầu thiên hạ chuyện gì."

      " thể , cha mẹ ta cho ta tên của bọn họ ra ngoài."

      " như vậy, tên của nàng là giả." mà, sao lại có người tên là 'Dễ Dàng' kỳ quái như vậy.

      " giả, cũng thực."

      Kỳ Dung Ức tên đầy đủ là Mộ Dung Ức. Trước khi ra cửa tìm chồng, mẹ dặn được dùng họ 'Mộ Dung', bởi vì người quen rất nhiều. Cha lại dặn được dùng họ 'Sở', bởi vì kẻ thù cũng lắm. Cuối cùng sư phụ cho ý kiến, xóa chữ 'Mộ' trong 'Mộ Dung', lấy tên 'Dung Ức' ra giang hồ.

      thể , đây chủ ý tồi tệ. Nhưng mà cha mẹ dường như thực vừa lòng với cái tên này, chỉ hận thể cho nàng dùng tên này cả đời.

      Mẹ , 'Dung Ức' rất hay, rất dễ nhớ.

      Cha , 'Dung Ức' rất hay, mẹ hay chắc chắn là hay.

      Đối với hành vi bán con cầu vinh của cha ruột, Dung Ức vô cùng khinh thường. Bất quá khinh thường khinh thường, nàng cũng muốn tìm người thê nô (nô lệ của vợ ^^) giống cha làm phu quân, hơn nữa phải có lĩnh vực đứng đầu thiên hạ.

      Mẹ giàu có đứng đầu thiên hạ, võ công của cha đứng đầu thiên hạ, quyền thế của hoàng huynh càng đứng đầu thiên hạ.

      Còn có cái đứng đầu thiên hạ gì có thể so sánh với giàu có, võ công cùng quyền thế đây?

      Dung Ức suy nghĩ mười bốn năm, cuối cùng ra kết luận —— phu quân. Chỉ cần nàng có thể tìm được phu quân đứng đầu thiên hạ, là có thể hãnh diện!

      Ở hoàng cung chắc chắn tìm thấy nam tử vĩ đại hơn huynh trưởng, cho nên Dung Ức quyết định 'Cải trang vi hành', tìm kiếm trong dân gian. Dung Ức vừa rời kinh thành liền nghe võ lâm minh chủ Vân Hận Đông mời hùng trong thiên hạ đến Nhật Nguyệt Sơn trang dự Hội hùng, vì ái nữ xinh đẹp đứng đầu thiên hạ Vân Nghê chọn rể. Vì thế Dung Ức quyết định đến Nhật Nguyệt Sơn trang. Nơi hùng trong thiên hạ tụ tập, là nơi tốt để tìm kiếm phu quân.

      Khéo là, khi Dung Ức tới Nhật Nguyệt Sơn trang, chính là lúc Sơn trang tuyển người hầu hạ các hùng đến Sơn trang. Vì thế, có thiệp hùng lại hề có tiềm chất nha hoàn, Dung Ức liền bỏ mười lượng bạc lăn lộn mà vào.

      Chuyện này lại lần nữa chứng minh, nếu Dung Ức có ‘nhất nghệ tinh’, chắc phải có —— vận khí tốt.

      *

      "Nàng muốn tìm phu quân đứng đầu thiên hạ, lại đến Nhật Nguyệt Sơn trang, phải là muốn câu dẫn Vân trang chủ chứ?" Phó Thừa Phong cười hỏi.

      "Đương nhiên phải! Tuổi của còn lớn hơn cha ta, ta muốn gã cho ông già đâu!"

      "Vậy nàng phải gả cho ai? Lần này thanh niên tài tuấn đến Nhật Nguyệt Sơn trang đều vì mỹ nhân đứng đầu thiên hạ, con lớn của võ lâm minh chủ, viên ngọc Vân Nghê mà đến. Bọn họ coi trọng nha hoàn bé."

      "Ngươi nhìn ta chướng mắt, ta cũng thấy ngươi chướng mắt." Dung Ức thẳng sống lưng, : "Mục đích Vân trang chủ mời dự Hội hùng tuy rằng là thay Vân tiểu thư chọn rể, nhưng người đến đây nhất định đều muốn ôm mỹ nhân về. Chắc chắn có vài người có hứng thú với mỹ nhân, lại ngại mặt mũi của Vân trang chủ, tiến đến giúp vui. Ta chọn trong những người này, nhất định có thể chọn ra người đứng đầu thiên hạ."

      Mặt Phó Thừa Phong lộ vẻ khen ngợi, chế nhạo : "Mặc dù chỉ số tình cảm của nàng thấp, nhưng chỉ số thông minh cũng rất cao."

      "Đương nhiên. Mẹ ta là nữ nhân thông minh nhất đời này, tuy rằng ta kế thừa hoàn toàn trí thông minh của người, nhưng ngu ngốc." Dung Ức kiêu ngạo cực kỳ.

      "Ta bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với mẹ nàng."

      "Cha ta giết ngươi."

      "Vậy nếu ta cảm thấy hứng thú với nàng, cha nàng có giết ta ?"

      Dung Ức sửng sốt, "Ngươi cảm thấy hứng thú với ta?"

      Phó Thừa Phong xòe quạt, mặt tuấn lộ ra vẻ phong lưu lỗi lạc, cười : "Nàng xem diện mạo của ta có phù hợp với tiêu chuẩn người phu quân đứng đầu thiên hạ của nàng ?"

      Chương 1: (tiếp theo) Phong lưu nhất thiên hạ

      Dung Ức nhìn Phó Thừa Phong lát, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Ngươi có lĩnh vực đứng đầu thiên hạ ?"

      "Ta nghĩ là có." Phó Thừa Phong dùng quạt nhàng gõ gõ lên đầu, : "Phong lưu có tính ?"

      "Phong lưu nhất thiên hạ?" Dung Ức vô cùng khinh bỉ liếc Phó Thừa Phong cái, : "Với điều kiện của ngươi, nhiều lắm chỉ có thể tính là hạ lưu."

      "Điều kiện của ta làm sao?" Vẻ mặt Phó Thừa Phong hứng thú dạt dào, thực muốn biết trong mắt nàng, giá thị trường của mình rốt cuộc kém bao nhiêu.

      "Ngươi nghèo nha! Có tiền mới có thể là phong lưu, có tiền chỉ có thể làm hạ lưu." Dung Ức đánh giá Phó Thừa Phong từ đầu tới đuôi phen, : "Quần áo làm từ vải bố, ngọc bội làm từ tảng đá, bội kiếm rèn bằng sắt vụn, giầy, ừ, giầy còn coi được. Bất quá vẫn có chút khó coi."

      Phó Thừa Phong trợn mắt há hốc mồm. Vải bố? Tảng đá? Sắt vụn? mặc là cẩm phục (quần áo gấm) quí giá thịnh hành nhất bấy giờ, mang ngọc bội là dương chi cổ ngọc, đeo là Đoạn Thiên kiếm chém sắt như chém bùn, nhưng lại bị nàng đến chịu được như thế. "Nàng sao? Mặt nàng dát vàng, lòng bàn chân nạm ngọc sao?" Phó Thừa Phong phục .

      "Ta tự xưng là phong lưu, mặc phú quý như vậy làm gì. Hơn nữa, phú quý của ta là tự nhiên mà có, vải thô áo tang cũng có thể mặc ra thân phong phạm quý tộc, cần dát vàng nạm ngọc. Ngươi khác, trời sinh bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, dát chút vàng lên mặt, tạo ra cho ngươi khí chất phong lưu phóng khoáng đâu!"

      "Nàng, nàng, nàng..." Phó Thừa Phong bị Dung Ức chọc giận sôi lên.

      "Nếu như vậy , ta tiêu tiền đem ngươi đóng gói thành thiếu gia phong lưu, ngươi giúp ta tìm phu quân đứng đầu thiên hạ, thế nào?"

      "Nàng tiêu tiền?"

      "Ừ, ta tiêu tiền."

      "Nàng có bao nhiêu tiền?"

      "Cũng đủ đóng gói ngươi."

      "Xem ra nàng có rất nhiều tiền." Hai tay Phó Thừa Phong ôm ngực, thực chờ mong bị nàng đóng gói thành 'Thiếu gia phong lưu'.

      Dung Ức ngẩng đầu ưỡn ngực, đến Nhật Nguyệt Sơn trang làm nha hoàn lâu, đây là lần đầu tiên lo nghĩ nhiều như vậy.

      Muốn phong lưu còn đơn giản sao, có thể liều mạng dát vàng lên mặt. Mà thứ nàng thiếu nhất chính là vàng. (tục, là khẩu khí của kẻ chỉ biết có tiền mà ^^, *nhưng ta cũng muốn những lời đó ^^*)

      Rời nhà lần này, cha mẹ mỗi người đều cho nàng món bảo bối. Cha cho thanh kiếm, dặn dò nàng 'Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất', mẹ cho nàng khối lệnh bài, bảo nàng đến Hối Phong tiền trang tùy ý mà lấy ngân phiếu.

      *

      Sáng sớm ngày hôm sau, Dung Ức vụng trộm chuồn khỏi Nhật Nguyệt Sơn trang, đến Hối Phong tiền trang lấy ngân phiếu. Lấy ngân phiếu xong, Dung Ức thấy thời gian còn sớm, liền vào quán trà, uống chén trà ngon, ném cho tiểu nhị viên bạc vụn, bắt đầu tìm hiểu tin tức. "Tiểu nhị ca, ngươi có biết trong những hùng Vân trang chủ mời đến, ai là kẻ phong lưu nhất ?"

      Tiểu nhị cầm bạc thưởng, tự nhiên mà ‘biết gì đều hết’. "Phong lưu nhất trong võ lâm nay, đương nhiên là Đoạn kiếm thiên nhai Phó Thừa Phong, Phó thiếu hiệp."

      "Phụt ——" Trà trong miệng Dung Ức phun ra, " là kẻ phong lưu nhất thiên hạ?"

      Tiểu nhị gật đầu, : " chỉ là phong lưu nhất thiên hạ, hơn nữa còn là mỹ nam đứng đầu thiên hạ." xong câu đó, tiểu nhị như ăn trộm nhìn trái ngó phải, sau đó hạ giọng : "Nghe đồn phu quân mà Vân tiểu thư nhắm vào là , mời dự họp Hội hùng lúc này, kỳ vì muốn chiêu làm rể."

      Dung Ức có chút hiểu ra gật gật đầu, lại ném cho tiểu nhị viên bạc vụn, liền rời .

      Dung Ức thực thất bại, vô cùng thất bại.

      Nàng còn muốn lấy bộ dạng của người phong lưu đứng đầu thiên hạ mà đóng gói Phó Thừa Phong, ngờ phong lưu nhất thiên hạ lại là . Nàng nên làm thế nào cho phải đây?

      Thừa nhận chính mình ếch ngồi đáy giếng kiến thức? Tuyệt đối được.

      đường về Nhật Nguyệt Sơn trang, Dung Ức vắt hết óc trái lo phải nghĩ, rốt cục trước lúc vào cửa liền nghĩ tới biện pháp.

      *

      "Mặt trời cũng xuống núi. Nàng còn sớm về trễ như vậy ta liền cầu đổi nha hoàn." Phó Thừa Phong uy hiếp.

      Dung Ức lườm cái, : "Mong còn được ấy chứ. Nếu ngươi , ta liền cầu đổi chủ."

      "..."

      "Hôm nay đường, ta nghe chuyện."

      "Chuyện gì?"

      "Ngươi đúng là người phong lưu nhất thiên hạ."

      " cao hứng nàng giác ngộ ."

      "Bởi vậy ta phát vấn đề."

      "Vấn đề gì?"

      "Người giang hồ có kiến thức!"

      "..."

      "Ngay cả ngươi cũng có thể tính là phong lưu nhất thiên hạ, mỹ nam đứng đầu thiên hạ. Vậy cha ta chẳng phải là phong lưu nhất vũ trụ, mỹ nam đứng đầu vũ trụ sao!"

      "..."

      " đúng, cha ta phong lưu."

      "..."

      Dung Ức còn liên miên cằn nhằn, phụ thân nhà mình keo kiệt thổ phỉ hủ bại như thế nào, Phó Thừa Phong nội thương.

      Sau khi đem kiêu ngạo của Phó Thừa Phong dẫm nát dưới lòng bàn chân, Dung Ức ra thẳng ra ý tưởng của mình: "Nếu ở trong mắt người giang hồ các ngươi, ngươi là tuyệt sắc, ta đây cần phải đóng gói ngươi."

      Phó Thừa Phong nghe vậy lập tức khôi phục sức chiến đấu, có chút suy nghĩ chăm chú nhìn Dung Ức giây lát, cười như cười : "Nàng nên thừa nhận chính mình có kiến thức ."

      Dung Ức nhất thời xấu hổ tột đỉnh, trong lòng yên lặng thở dài, xoay vòng lớn như vậy, vẫn bị phát .

      "Biết sai có thể sửa là chuyện tốt. Con người của ta rộng lượng, tuyệt nhạo báng nàng. Về sau nàng liền thành thành làm tiểu nha hoàn của ta, ta mang nàng ra ngoài trải nghiệm."

      Dung Ức sợ ngây người, ngờ trơ trẽn cười nàng, lại còn lịch đáp lại bất kể chuyện cũ, mang nàng ra ngoài trải nghiệm. Thực là quá tốt! Vận khí của nàng quả nhiên rất tốt, vừa ra khỏi cửa liền gặp người tốt. (ờ, tốt ghê lun ^^)

      Chưa đời, Dung Ức bị Phó Thừa Phong rộng lượng làm cho vô cùng cảm động, lệ nóng doanh tròng lấy từ trong túi ra hai tấm ngân phiếu đưa cho .

      Vẻ mặt Phó Thừa Phong thể ngờ, hỏi: " yên lành sao lại cho ta ngân phiếu?"

      Dung Ức lau quệt hai hàng lệ quanh khóe mắt, : "Ta quá cảm động."

      Phó Thừa Phong dở khóc dở cười, "Cảm động nàng liền cho ta ngân phiếu?"

      Dung Ức gật đầu, từ đến lớn nàng vẫn biểu đạt loại tình cảm cảm kích như vậy. Mà theo nàng biết, bọn cung nữ, thái giám trong cung đều vô cùng thích phương thức này của nàng. (ta bó tay, đúng là sống trong đống vàng ^^. Chị này có thể xem là tiểu bạch thỏ nhỉ? ^^)

      Thấy Dung Ức trương ra bộ biểu tình 'Ngươi là người tốt', Phó Thừa Phong bỗng nhiên cảm thấy thực hổ thẹn. Câu ' nhạo báng nàng' của căn bản chính là lời dối, tính toán chuẩn bị tốt cho ba tháng nhạo báng nàng. Rồi câu 'Về sau nàng liền thành thành làm tiểu nha hoàn của ta, ta mang nàng ra ngoài trải nghiệm' sau đó, hoàn toàn là muốn biểu kiến thức của mình rộng rãi ưu việt, có ý nghĩa thực chất gì.

      nghĩ tới...

      Nàng...

      Thôi thôi. Nàng cũng cảm động đến rơi nước mắt, sao lại còn biết xấu hổ mình hay giỡn ?

      Chỉ là, mười ba tuổi rời nhà, ra giang hồ vẫy vùng hơn mười năm, luôn hướng đến độc lai độc vãng ( lại mình), kết giao bạn bè vô số lại chưa bao giờ kết bạn đồng hành. Bây giờ mang nàng theo bên người, biết là đúng hay sai.

      Trong lòng Phó Thừa Phong thở dài hơi, bao nhiêu mỹ nữ tuyệt sắc xuất ra mọi chiêu thức muốn ở cạnh cũng thành công. ngờ rằng đời này còn nhảy ra con nhóc làm cho thể cự tuyệt.

      Có lẽ đây là số mệnh?

      *

      Sau khi trở thành tiểu nha hoàn của Phó Thừa Phong, Dung Ức liền hoàn toàn từ bỏ thân phận nha hoàn —— nàng chỉ tạm thời làm việc, vẫn chưa bán mình cho Nhật Nguyệt Sơn trang -- áo đến giơ tay, cơm đến há mồm, nghiễm nhiên bộ dạng là khách quý. Điều này khiến Phó Thừa Phong cảm thấy biết gì. Nha đầu kia ràng hiển nhiên muốn thực chức trách 'Người hầu'.

      Khi lần thứ mười tám Dung Ức phân phó Phó Thừa Phong chạy việc cho nàng, Phó Thừa Phong bạo phát: "Ta đáp ứng nàng làm người hầu cho ta, chứ phải là đại gia ta làm người hầu cho nàng."

      Dung Ức sửng sốt, lập tức vội vàng giọng, "Ngượng ngùng nha, sai bảo người thành thói, thoát khỏi thân phận nha hoàn liền xem chính mình là đại gia, có lỗi, có lỗi."

      Phó Thừa Phong gì, "Nàng xem chính mình là đại gia cũng nhất thiết phải xem ta như nô tài chứ?"

      "Nhưng ở trong vườn ngoại trừ ngươi ra, có những người khác có thể sai bảo! sai ngươi, chẳng lẽ ta sai bảo chính mình? Hay là ngươi bảo Vân trang chủ cử hai nha hoàn đến đây ! "

      Cư nhiên còn muốn nha hoàn hầu hạ! Phó Thừa Phong tức giận đến muốn đánh cho nàng hai cái, nghĩ lại cũng thấy lời của nàng có đạo lý. nay nàng còn là nha hoàn của Nhật Nguyệt Sơn trang, Nhật Nguyệt Sơn trang đúng ra nên bổ sung cho gã nha hoàn. "Nàng với Đồng quản ." Phó Thừa Phong .

      "Ngươi sai ta?"

      " được sao? tại nàng là người hầu của ta. Ý của người hầu, văn vẻ chút gọi là thư đồng, thông tục chính là nô bộc."

      Dung Ức nghiêng đầu nghĩ nghĩ, : "Người hầu phải có ý là đồng bạn sao?"

      "Á, cũng có thể như vậy, nhưng mà..."

      "Đồng bạn nên cùng ngồi cùng ăn, chúng ta là ngang hàng, ai cũng thể sai bảo ai."

      "Nhưng vừa rồi nàng sai ta."

      "Vừa rồi là ta sai, về sau ta sai ngươi."

      "Tốt."

      Mấy hôm sau, Phó Thừa Phong đột nhiên ý thức được dường như chính mình bị nàng dẫn lòng vòng. Trước đó quan hệ bọn họ vẫn là đại gia cùng người hầu, vòng vừa rồi, biến thành quan hệ đại gia cùng đại gia. Nhìn lại Dung Ức mang vẻ mặt ngây thơ vô tội ăn điểm tâm, có chút biểu tiểu nhân đắc chí sau khi lừa người.

      Là nàng vô tình sao?

      Phó Thừa Phong cảm thấy mình rất thất bại, trong lúc vô tình lại bị tiểu nha đầu vô tình lừa gạt!

      LPH: Như hứa, ta đăng chương 1 đây, các chương còn lại đăng sau khi Nhàn Thê hoàn. Ta tung chương này cho các nàng thèm chơi ^^

      Các nàng click vào quảng cáo để ủng hộ Cung Quảng Hằng nhá ^^
      thuyt, Phong nguyet, Usagi6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Có phải ngươi coi trọng ta ?
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      LPH: cặp dôi Mộ Dung Ức và Phó Thừa Phong mà các nàng mong chờ đây ^^
      Dung Ức xưa nay trời sinh dễ hòa hợp, rất nhanh liền gắn bó với Phó Thừa Phong, cả ngày quấn quít lấy những chuyện kỳ lạ giang hồ. Phó Thừa Phong có hứng thú kể chuyện xưa, bị Dung Ức quấn lấy mà có cách gì, liền lấy việc giúp nàng tìm kiếm phu quân mà cho có lệ: " tại chuyện quan trọng nhất là giúp nàng tìm kiếm vị phu quân đứng đầu thiên hạ, còn những chuyện kỳ lạ giang hồ, về sau nàng theo ta ra giang hồ được gặp." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức lườm cái, : "Ta có kinh nghiệm giang hồ, có nghĩa là có đầu óc. Cả ngày ngươi đứng trong viện (bao gồm phòng ở và gian xung quanh, ngăn cách bởi tường và cổng vòm với các viện khác), cửa lớn ra cửa bước, làm gì có bộ dạng giúp ta tìm phu quân."

      Phó Thừa Phong xấu hổ, : " phải ta muốn tìm giúp nàng, chỉ là tại, trong nhóm người đến Nhật Nguyệt sơn trang làm khách, tạm thời có hàng tốt."

      "Ngươi còn chưa ra cửa, sao lại biết có hàng tốt?"

      "Ặc." Nha đầu kia thoạt nhìn mơ mơ màng màng, sao lại khôn khéo như thế? Hay đây là ‘đại trí nhược ngu’ (quá thông minh mà như ngốc nghếch) trong truyền thuyết? Phó Thừa Phong cẩn thận nhìn chằm chằm Dung Ức trong chốc lát, rồi lắc đầu, hoàn toàn giống.

      Cùng lúc đó, Dung Ức cũng nhìn Phó Thừa Phong, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"

      "Sợ? Ai ta sợ ?"

      "Ngươi sợ, vậy sao cả ngày lại trốn trong viện dám ra ngoài?"

      "Ai ta dám ra ngoài, là ta muốn ."

      Dung Ức tin lắc đầu, ánh mắt chằm chằm nhìn Phó Thừa Phong tìm tòi nghiên cứu: "Nhìn ngươi hoàn toàn giống loại người muốn ra cửa."

      Phó Thừa Phong tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, khụ tiếng, : "Người thể chỉ nhìn qua tướng mạo."

      "Ngươi né tránh Vân tiểu thư đúng ?" Dung Ức hỏi.

      Phó Thừa Phong kinh hãi, "Nàng biết!"

      Dung Ức vẫy tay, : "Việc này tuyệt khó đoán. Ngươi mới đến Nhật Nguyệt sơn trang năm ngày, Vân tiểu thư bốn lần đưa bái thiếp (giống như danh thiếp nhưng nếu bên kia nhận có ý nghĩa như cuộc hẹn), nếu ngươi trốn tránh nàng ta, sao lại chịu gặp mặt? Các công tử khác trong viện lân cận cầu mà có được bái thiếp của Vân tiểu thư, chỉ mình ngươi có mà lại như trốn kịp. Ta này, có phải ngươi có bệnh hay !"

      Phó Thừa Phong vốn thầm tán thưởng tâm tư Dung Ức tinh tế, sau khi nghe nàng mình có bệnh, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, gõ nàng cái mạnh, : "Nàng mới có bệnh."

      "Vân tiểu thư là mỹ nhân (người đẹp) đứng đầu thiên hạ. Mỹ nhân đứng đầu thiên hạ muốn gặp, ngươi lại cự tuyệt (từ chối), phải có bệnh là cái gì?"

      "Ai quy định cự tuyệt mỹ nhân đứng đầu thiên hạ là có bệnh? Ta nông cạn như vậy!"

      "Chẳng lẽ ngươi thích mỹ nữ?"

      "Đương nhiên là ta thích mỹ nữ, chỉ thích mỹ nữ có đầu óc."

      "Nhưng ta nghe tài hoa của Vân tiểu thư có hai, cầm kỳ thư họa*: mọi thứ tinh thông, thi từ ca phú*: hạ bút thành văn."

      *cầm kỳ thư họa: đánh đàn – đánh cờ - viết chữ (đẹp ^^) - vẽ tranh

      *thi từ ca phú: 4 thể loại văn chương: thơ - từ (vịnh) – khúc (nhạc) *cái nì ta đoán mò ^^* - phú.

      "Mấy thứ kia có ích lợi gì."

      "Vậy cái gì mới có ích? Chẳng lẽ lên trời, xuống đất, bày trận, hành quân mới gọi là có đầu óc sao?"

      Phó Thừa Phong bị Dung Ức hỏi cứng miệng trả lời được, trầm ngâm chốc lát mới : "Tóm lại, nàng ta phải loại nữ nhân ta muốn."

      "Vậy ngươi muốn loại nữ nhân nào?" Dung Ức hỏi.

      "Ta muốn..." đến đây, khóe miệng Phó Thừa Phong bỗng nhiên cong lên, cười xấu xa : "Tiểu nha đầu, có phải nàng coi trọng ta ?"

      "Hả?" Dung Ức trừng lớn mắt, ngây thơ hỏi: "Câu nào của ta khiến ngươi nghĩ 'Ta coi trọng ngươi'?"

      "..."

      "Mặc kệ là câu nào, đó đều nhất định là do ngươi suy nghĩ nhiều."

      "..." Quả nhiên nàng am hiểu rất sâu cách thức đả kích người (cha mẹ nuôi dạy tốt quá mà ^^). Đáng giận là, vẻ mặt còn ngây thơ vô tội, hoàn toàn như vô tình, cảm thấy đả kích người khác tàn khốc! Ghê tởm hơn là, lại hoàn toàn nảy sinh tình cảm thân thiết với nàng. Bởi vì bọn họ đều tìm trúng mục tiêu nhất định của mình, mà hề biết.

      *

      "Nàng muốn kiểu phu quân thế nào? Đừng là đứng đầu thiên hạ, khái niệm này rất mơ hồ." Phó Thừa Phong hỏi.

      Dung Ức nhíu mày tỉ mỉ tự hỏi trong chốc lát, : "Ta nghĩ cần tìm phu quân rất lợi hại."

      "Rất lợi hại là lợi hại thế nào?"

      "So với cha ta, mẹ ta, huynh trưởng ta phải lợi hại hơn."

      "Cha nàng, mẹ nàng, huynh trưởng nàng lợi hại thế nào?"

      "Bọn họ là người lợi hại nhất mà ta từng gặp."

      Lời này tương đương với chưa . Phó Thừa Phong : "Nhất định là nàng gặp quá ít người."

      Dung Ức sâu kín liếc cái, bí hiểm : "Chờ sau khi ngươi gặp được bọn họ, ngươi biết là ta lừa ngươi."

      "Nàng có thể tên của bọn họ cho ta biết, những người rất lợi hại giang hồ ta đều biết."

      "Bọn họ lâu lại giang hồ." Dung Ức hắc hắc cười vài tiếng, đổi đề tài, : "Nếu tất cả những người rất lợi hại giang hồ ngươi đều biết, ngươi có thể liệt kê danh sách cho ta ? Ngươi muốn tránh né Vân tiểu thư nên thể ra cửa, ta có thể tự mình cầm danh sách từng bước từng bước mà tìm."

      Phó Thừa Phong thở dài, với chuyện tìm phu quân này nàng đúng là đem bốn chữ ' ngượng (xấu hổ) ngừng' thuyết minh đến cực hạn!

      " nên tìm phu quân như thế. Nàng là nương, hẳn nên rụt rè, chờ công tử lợi hại tới tìm nàng."

      "Nhưng bọn lại biết tồn tại của ta, sao có thể tới tìm ta?"

      "Việc này, thôi..." Phó Thừa Phong lấy quạt chống cằm suy tư giây lát, vỗ đầu, : "Ta có chủ ý."

      *

      tới hai ngày, Dung Ức liền hiểu được chủ ý của Phó Thừa Phong, quả thực so với việc bảo nàng dùng cái tên 'Dung Ức' ra giang hồ chủ ý này còn thậm thệ hơn!

      Đối mặt với các công tử trẻ tuổi tươi cười đứng đầy phòng, Dung Ức tỏ vẻ chịu áp lực rất lớn.

      Nàng vui mừng rốt cục cũng thực hứa hẹn, giúp nàng tìm rất nhiều thanh niên tài tuấn (có tài+ tuấn) cho nàng chọn, nhưng mà, vì sao Vân tiểu thư cũng đến đây?

      Vân Nghê: "Nghe Phó thiếu hiệp kết bạn với vị hiệp nữ, chỉ xinh đẹp hiếm có, mà còn tài năng hơn người, Vân Nghê đặc biệt đến đây để gặp mặt."

      hổ là mỹ nhân đứng đầu thiên hạ, cả giọng cũng hay đến như vậy, làm cho người ta như si như say. Dung Ức tránh ở góc tự biết mà xấu hổ.

      "Vân tiểu thư nghĩa muội sao?" Khi chuyện, tay Phó Thừa Phong kéo Dung Ức từ trong góc ra quăng đến trước mặt mọi người.

      Lòng Dung Ức tràn đầy bi phẫn (đau buồn phẫn nộ), nàng xinh đẹp hiếm có, tài năng hơn người bao giờ? Được rồi, xét theo ánh mắt người giang hồ, nàng xinh đẹp hiếm có cũng thái quá, nhưng tài năng hơn người? Nghĩa muội? có thể phóng đại thêm nữa hay ? Trước khi bịa đặt cũng phải báo tiếng để thống nhất lời khai chứ.

      Dung Ức rất muốn dùng mắt chém Phó Thừa Phong đao, nhưng ngại trước mặt công chúng, nàng thể đánh mất mặt mũi của nhà Mộ Dung, nếu như bị mẹ biết... Ngẫm lại cũng đáng sợ.

      Mẹ từng , làm người quan trọng nhất là thản nhiên, càng chột dạ càng phải tỏ ra thản nhiên, cho dù trong bụng có chút mực nước (mực tàu mài vào nước để viết) nào, cũng phải giả vờ là đầy bụng chữ nghĩa.

      Nghĩ đến lời dạy của mẫu thân, Dung Ức lập tức áp chế bất mãn trong lồng ngực, chậm rãi ngẩng đầu nhìn mọi người mỉm cười, bày ra dáng vẻ khi gặp trăm quan trong cung yến (tiệc trong cung), thản nhiên : "Vân tiểu thư quá khen."

      Chỉ câu này liền khiến Phó Thừa Phong kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. Đây là … người này là tiểu nha đầu ngơ ngốc mà biết sao? Vì sao lúc này lại phong nhã tài hoa như vậy.
      Usagi, Anhdva, LyLy Mai5 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2 ( bổ sung): Ba lượng bạc gây ra huyết án (án mạng chết người)
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Chúng công tử có mặt ở đây thầm kinh ngạc, thầm nghĩ biết là tiểu thư nhà ai, khí chất lại cao quý như vậy, ở trước mặt mỹ nhân đứng đầu thiên hạ cũng chút thua kém.

      Vân Nghê cũng lắp bắp kinh hãi, dự đoán được là tiểu nương mới vừa đứng có chút khiếp đảm trước mặt mọi người, trong nháy mắt lại trở nên tự tin như thế.

      "Nghe kỹ thuật đánh đàn của Vân tiểu thư rất cao siêu, vừa hay xá muội cũng là cao thủ trong đó, bằng hai vị khoa tay múa chân, cho chúng ta chút hiểu biết cũng tốt." Phó Thừa Phong vô cùng e sợ thiên hạ loạn .

      Dung Ức muốn xé cái miệng thối của gã nam nhân họ Phó nào đó. Nàng đến Nhật Nguyệt sơn trang lâu như vậy, đừng đánh đàn, ngay cả dây đàn cũng chưa từng sờ qua, sao biết nàng là 'Cao thủ trong đó'? muốn nhìn nàng xấu mặt đó mà, nhất định là vậy.

      Tuy tỷ thí cùng Vân Nghê xác thực có thể gia tăng cảm giác tồn tại của nàng, nhưng loại cảm giác tiếng xấu lan xa, cho dù nhìn từ góc độ của ai cũng đều đáng để nàng tranh giành!

      Nàng để thực được mục đích.

      Dung Ức nuốt u oán vào đầy bụng, giận dữ cười : "Nghĩa huynh đừng lấy muội ra giỡn. đến kỹ thuật đánh đàn, nghĩa huynh mới là cao thủ chân chính, muội nào dám ở trước mặt nghĩa huynh múa rìu trước cửa Lỗ Ban*."

      *Lỗ Ban: sinh ra ở nước Lỗ vào 7/5/507 trước công nguyên. Tên là Công Du Ban, cũng còn gọi là Công Du Tử. Tên cách điệu là Ban Ban, nhưng ông thường được gọi là Lỗ Ban. Ông là kỹ sư xây dựng và là thợ thủ công nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, từng làm quan trong bộ xây dựng.

      Trong lòng Phó Thừa Phong vô cùng tán thưởng linh hoạt của Dung Ức, mặt lại tỏ vẻ gì, : "Nữ hài tử các ngươi chơi đùa, ta là đại nam nhân, thể trộn lẫn vào."

      Dung Ức: " phải huynh trộn lẫn vào rồi sao? Còn rất hăng say nữa."

      Phó Thừa Phong rất 囧, nha đầu kia quả nhiên lưu lại chút mặt mũi nào cho , xem ra là tức giận. Phó Thừa Phong suy tư làm thế nào để Dung Ức thôi tức giận, để hôm nay tiến hành tỷ thí thuận lợi, giúp nàng 'Nổi danh hơn người', chợt nghe Vân nghê : "Vẫn chưa biết tôn tính đại danh (tên tuổi) của nữ hiệp."

      Nhắc tới tên, Dung Ức nhất thời liền như cà tím úng sương, ủ rũ.

      Vì sao lúc trước sư phụ nghĩ cho nàng cái tên tao nhã giống 'Vân Nghê', nếu có sắc có hương như 'Phó Thừa Phong' cũng được...

      "Dung Ức." Dung Ức có chút căm giận .

      "Dễ dàng?" Vân Nghê kinh ngạc.

      Tất cả các công tử có mặt ở đây đều cười châm biếm.

      Kết quả như trong dự kiến. Dung Ức cảm thấy trải qua trận ồn ào hôm nay, nguyện vọng tìm chồng đứng đầu thiên hạ của nàng liền hoàn toàn hỏng bét. Đều do Phó Thừa Phong! Uổng cho nàng còn xem là bằng hữu, nghĩ tới lại đâm dao sau lưng nàng. Người khác vì bằng hữu mà tiếc mạng sống nhận hai đao, ngược lại, đâm bằng hữu hai đao!

      "Là dung trong dung nhan tuyệt đẹp, ức trong thấy rồi nhớ mãi quên, ý là xinh đẹp hiếm có trí tuệ hơn người." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức trừng lớn mắt, nàng nghe lầm chứ? thay nàng chuyện, hơn nữa những lời này còn dễ nghe êm tai vô cùng. 'Dung trong dung nhan tuyệt đẹp, ức trong thấy rồi nhớ mãi quên, ý là xinh đẹp hiếm có trí tuệ hơn người', sao trước kia nàng nghĩ tên mình được phân tích như vậy nhỉ?

      Phó Thừa Phong vừa giải thích, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, đều 'Tên rất hay'.

      Lần đầu nghe thấy có người khen tên mình hay, Dung Ức khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu ném cho Phó Thừa Phong ánh mắt cảm kích.

      Cái liếc mắt này thiếu chút nữa bắt luôn hồn của Phó Thừa Phong. Làn da mềm mại nõn nà, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng hiền lành liếc qua... Giờ khắc này, trong mắt Phó Thừa Phong, Dung Ức còn là nhóc, mà là vị giai nhân tuyệt thế.

      Đáng chết! miên man suy nghĩ cái gì vậy!

      Phó Thừa Phong bắt buộc chính mình thu hồi ý nghĩ đen tối trong đầu, thu hồi tầm mắt nóng rực, thản nhiên ném trả ánh mắt ' cần khách khí' cho Dung Ức.

      "Dung Ức, tên đúng là rất hay." Vân Nghê hơi nâng tay có ý bảo nha hoàn ở phía sau bày đàn tranh ra, sau đó đến trước đàn chậm rãi ngồi xuống, : "Vân Nghê bêu xấu trước." xong, mười ngón tay khẽ nhúc nhích, trong trung tràn ra chuỗi Thiên ( thanh hay, nghe như tiếng của thiên nhiên, đất trời).

      khúc đàn xong, mọi người vẫn chưa hoàn hồn.

      Dung Ức cũng nghe như si như say, vỗ tay ba cái liên tục khen 'Hay'. "Cầm nghệ (kỹ thuật đàn) của Vân tiểu thư mặc dù thể tính là giỏi nhất thiên hạ, nhưng cũng có thể xếp đến hàng thứ năm."

      Vân Nghê nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, ngoài miệng lại khiêm tốn mà hỏi: "Bốn vị phía là ai?"

      "Cha ta, mẹ ta, ta, còn có sư phụ của ta." Dung Ức vô cùng kiêu ngạo .

      Lời còn chưa dứt, chung quanh vang lên trận cười vang, ngay cả Phó Thừa Phong cũng cười theo. Người khác chê cười nàng cũng thôi , nhưng Phó Thừa Phong lại cũng tin nàng. Dung Ức nhất thời đỏ mặt tranh cãi: "Các ngươi chớ cười, chờ sau khi các ngươi nhìn thấy cha mẹ, huynh trưởng và sư phụ ta, liền biết ta vẫn chưa hề quá."

      mặt Vân Nghê vẫn lộ ý cười như cũ, là loại cười khi nghe đứa trẻ mạnh miệng, : "Nếu người nhà Dung nương đều là cao thủ về luật, vậy bản nhân cũng có tài nghệ hơn người."

      Lời này của Vân Nghê, trắng ra, đơn giản chính là: người nhà ngươi lợi hại thế nào ta biết, bất quá ngươi có thể cho chúng ta biết chút về bản lĩnh của ngươi.

      Tuy rằng Dung Ức rành thế , nhưng cũng ngốc, hơn nữa trong lòng còn tức giân bọn họ cười nàng khoác lác, lúc này lại nhận được khiêu chiến của Vân Nghê, liền thu hồi tâm tính trẻ con, mang vẻ cao quý tôi luyện mười bốn năm trong cung ra, thản nhiên : "Cầm nghệ của ta mặc dù bằng phần nghìn của gia mẫu (mẹ), nhưng cũng miễn cưỡng bày ra. Nếu Vân tiểu thư muốn nghe, ta liền bêu xấu."

      Dung Ức đột nhiên thay đổi làm cho mọi người chấn động, bắt đầu tin tưởng có lẽ nàng chưa hề khoác lác, mà khi tiếng đàn vang lên, loại tin tưởng này biến thành chắc chắn.

      Khi trời quang mây tạnh, khi sấm vang chớp giật, khi như nước chảy trong vườn nhà, khi như thiên quân vạn mã áp sát.

      Trong giai điệu ào ạt, lộ ra vẻ hồn nhiên cao quý tự nhiên. Cái loại mặc dù binh kéo đến bao vây thành vẫn thản nhiên bất động như núi, cái loại mặc dù người vẫn ở giang hồ nhưng tấm lòng vẫn lo cho thiên hạ rộng lớn, gây cho bọn họ rung động lớn. Loại rung động này, tiếng đàn du dương của Vân Nghê thể sánh được. Ở trước mặt Dung Ức, mỹ nhân đứng đầu thiên hạ như Vân Nghê đột nhiên biến thành , dịu dàng có dư mà khí thế lại đủ.

      Mọi người cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bởi trước đó cười nhạo nàng. Trong mắt Phó Thừa Phong tràn đầy kinh ngạc và ái mộ, hôm nay nàng cho rất nhiều bất ngờ.

      "Bốp, bốp, bốp." Ba tiếng vỗ tay vang lên, theo sát sau đó là giọng nam trầm thấp dễ nghe: "So kỹ thuật, nương bằng Vân tiểu thư, nhưng hiệu quả nghe nhìn (làm như là IT ớ) lại hơn rất nhiều. Tiếng đàn biểu thị tiếng lòng, ý chí của nương rộng lớn giống như tiếng đàn. Tại hạ là Tần Mộ Chi, muốn kết giao cùng nương."

      Dung Ức theo tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mọi người, vị nam tử áo trắng bay bay đứng khoanh tay, trong đầu nhất thời thoáng tám chữ —— quân tử khiêm tốn, ôn hòa như ngọc.

      đợi Dung Ức đáp lại, Phó Thừa Phong liền giành : " nghĩ tới Tần huynh cũng đến đây."

      Dung Ức nhíu mày, vì sao nàng nghe ra trong giọng của Phó Thừa Phong có kèm nghiến răng nghiến lợi?

      Tần Mộ Chi cười : "Từ lúc chia tay ở Kim Lăng, Phó huynh vẫn luôn khỏe chứ?"

      Dung Ức lại nhíu mày, câu 'Phó huynh vẫn luôn khỏe chứ' này của Tần Mộ Chi nghe thế nào cũng đều như là 'Sao Phó huynh ngươi còn chưa chết, đáng tiếc, thực đáng tiếc'.

      Phó Thừa Phong: "Nhờ phúc của huynh, mọi thứ đều tốt cả."

      Lại là ngữ điệu kỳ quặc. Nghi hoặc trong lòng Dung Ức càng ngày càng sâu, quan hệ của hai người này là tế nhị nha!

      Sau khi thăm hỏi, Phó Thừa Phong liền tuyên thệ chủ quyền, giới thiệu Dung Ức với Tần Mộ Chi, : "Đây là nghĩa muội của tại hạ, họ Dung tên chữ Ức."

      Tần Mộ Chi nghe vậy liền chào hỏi Dung Ức, : "Dung nương, Tần mỗ xin chào."

      Dung Ức vội vàng đáp lễ, "Chào Tần công tử."

      Cuộc tỷ thí vì Tần Mộ Chi đột nhiên đến mà ngừng lại, Vân Nghê cùng Tần Mộ Chi hỏi han vài lời liền ôm đàn rời . Vân Nghê vừa , Phó Thừa Phong liền ra lệnh đuổi khách với mọi người, bao gồm cả Tần Mộ Chi.

      Người ngoài hết, Dung Ức lập tức từ công chúa cao quý biến thành chim sẻ líu ríu, lúc oán giận Phó Thừa Phong nghĩa khí, thương lượng trước với nàng liền tự tiện bịa đặt, khiến Vân Nghê tới khiêu khích, lúc lại cảm tạ Phó Thừa Phong thay nàng giải vây, khen ngợi tài hoa hơn người, có thể đem cái tên 'Dễ dàng' kỳ cục như vậy giải thích thành đầy thi họa như thế.

      Phó Thừa Phong giống như trước thấy Dung Ức liên tục mà ôm bất đắc dĩ, ngược lại, vô cùng cao hứng nhìn nàng lúc này mặt tươi như hoa.

      "Ảo giác, quả nhiên đều là ảo giác." Phó Thừa Phong nhìn Dung Ức, mặt mặt gật đầu mạnh.

      Dung Ức dừng miệng lại, khó hiểu hỏi: "Ảo giác gì?"

      Phó Thừa Phong cười mà , trong mắt lại mang theo chút cưng chìu. Vừa rồi nàng cho cảm giác cao quý, mạnh mẽ, tao nhã... Hết thảy đều là ảo giác, nàng căn bản vẫn là tiểu nha đầu Hoàng mao* chưa lớn, chỉ là nhóc.

      * Hoàng mao: lông vàng, ý như gà con mới nở; tiểu nha đầu hoàng mao: con nhóc

      "Nàng còn nhớ những lời chúng ta hói trước đây ? Nàng muốn theo ta bước chân vào giang hồ." Phó Thừa Phong hỏi.

      Dung Ức gật đầu, "Nhớ ."

      "Chỉ cho phép theo ta." ( này lụm được báu vật ^^, may là còn biết khôn mà giữ lấy)

      Dung Ức ngơ ngốc, thấy vẻ mặt Phó Thừa Phong kiên định, liền cái hiểu cái gật đầu.

      *

      Hôm sau, Vân Nghê đưa thiệp, mời Phó Thừa Phong cùng Dung Ức đến vườn hoa của Nhật Nguyệt sơn trang ngắm hoa. Trước khi , nha hoàn đưa thiếp đặc biệt nhấn mạnh Tần Mộ Chi cũng được mời. Điều này khiến Dung Ức cảm thấy ù ù cạc cạc, hỏi Phó Thừa Phong: "Vì sao nàng ta nhấn mạnh Tần công tử cũng được mời?"

      "Nàng biết?"

      "Ta nên biết sao?"

      " nên."

      Dung Ức nháy mắt mấy cái, nhìn lầm sao? Vì sao nàng có cảm giác khi Phó Thừa Phong ' nên' giống như là thở dài nhõm hơi. lo lắng cái gì?

      "Nàng chưa biết Tần Mộ Chi là ai chứ gì." Phó Thừa Phong bỗng nhiên mở miệng.

      Dung Ức lắc đầu, : "Hoàn toàn biết. Bất quá theo phản ứng của mọi người khi xuất vào ngày hôm, lai lịch của hẳn là ."

      " phải , là vô cùng lớn." Phó Thừa Phong .

      Mặt Dung Ức lộ vẻ tò mò, : "Có thể lớn hơn minh chủ võ lâm ?"

      "Vậy có. giang hồ, địa vị của thấp hơn minh chủ võ lâm nhiều. Bất quá, là thương nhân, có võ công, chưa từng bước chân vào giang hồ, lại có thể nổi danh như người lăn lộn nhiều năm giang hồ như ta, quả cũng là kẻ có tài."

      "Gì!" Dung Ức liếc mắt xem thường, : "Ta còn tưởng là người có địa vị, ra chỉ là nổi danh như ngươi. Ngươi có thể đừng tự tốt cho mình ? Phong lưu nhất thiên hạ cũng phải là chuyện đáng kiêu ngạo gì."

      Khóe miệng Phó Thừa Phong nhăn lại, trong lòng khẳng định nàng còn chưa biết ý nghĩa chân chính của 'Đoạn kiếm thiên nhai', cũng nóng lòng toạc ra, chỉ thản nhiên : "Đúng là đáng kiêu ngạo, nhưng cũng mất mặt, việc này ít nhất cho thấy ta có mị lực (sức hấp dẫn)."

      *Đoạn kiếm thiên nhai: kiếm chém đứt chân trời (là ta hỉu thế ^^)

      Dung Ức lại ném cho ánh mắt ràng.

      Phó Thừa Phong lại : "Nàng hiếu kỳ vì sao thương nhân lại có địa vị giang hồ sao?"

      "Cái đó có quái gì để tò mò. có võ công lại bước chân vào giang hồ, mà có thể được người trong giang hồ tôn kính, khẳng định là có rất nhiều tiền, nhưng lại rất rộng rãi."

      "Thông minh." Phó Thừa Phong vui lòng tán thưởng.

      " có nhiều tiền?"

      "Giàu nhất Kim Lăng."

      " bừa! Giàu nhất Kim Lăng ràng là..." được nửa Dung Ức chợt im miệng. Nguy hiểm , thiếu chút nữa là lòi ra.

      " ràng là cái gì?"

      " có gì, chỉ là giống lời đồn ta nghe được." Dung Ức trả lời lấy lệ cho câu hỏi của Phó Thừa Phong, sau đó sang chuyện khác: "Ngươi và giống như từng có chuyện gì." Vấn đề này ngày hôm qua Dung Ức muốn hỏi, sau đó lại quên.

      Khóe mắt Phó Thừa Phong run lên chút, lạnh lùng : "Ta nợ tiền , còn chưa trả."

      Ặc, đây là thái độ nên có khi thiếu tiền người ta sao? Dung Ức bóp trán, : "Ngươi nợ bao nhiêu tiền, ta giúp ngươi trả."

      " cần, ta muốn trả."

      "..." Quả nhiên, thói đời ngày nay thay đổi rồi, nợ tiền mới là đại gia sao? Dung Ức yên lặng nắm chặt túi tiền, hạ quyết tâm gì cũng cho người khác vay tiền, nếu phải đưa, xem như giúp khổ cứu nghèo vậy.

      "Ta cảnh cáo nàng, cho dù nam nhân khắp thiên hạ đều chết sạch, cũng được nhận là vị hôn phu." Phó Thừa Phong . (editor: có gian tình ^^)

      Dung Ức rất 囧, muốn hỏi vì sao, bỗng nhiên giọng ôn hòa từ phía sau truyền đến: " nghĩ tới trong mắt Phó huynh, Tần mỗ lại đáng ghét như thế."

      xong! Bị bắt ngay tại trận. Dung Ức thẹn thùng thay Phó Thừa Phong, quay đầu nhìn về phía Tần Mộ Chi, thấy sắc mặt vui, có vẻ hờn giận, vội vàng : "Tần công tử bớt giận, cùng lắm ta thay trả tiền lại cho ngươi, gấp hai, gấp mười..."

      Mặt Phó Thừa Phong nhất thời đen thui, nha đầu kia hoàn toàn nắm được trọng điểm!

      Khóe miệng Tần Mộ Chi cũng rút chút, tiếp đó khôi phục bình tĩnh, : "Dung nương tìm hôn phu?"

      "Ặc..." Dung Ức nhìn về phía Phó Thừa Phong, biết có nên gật đầu hay . Dù sao hôm qua nàng mới biết Tần Mộ Chi, mặc dù ấn tượng của với nàng tệ.

      Phó Thừa Phong vươn tay kéo Dung Ức ra phía sau, ngoài cười nhưng trong cười : "Việc này đều có tại hạ làm chủ, phiền Tần huynh quan tâm."

      "Tần mỗ nhiều chuyện rồi." Tần Mộ Chi ra vẻ có lỗi với Dung Ức, sau đó nghiêm mặt hỏi Phó Thừa Phong: " biết Phó huynh thiếu Tần mỗ ba lượng bạc tính khi nào mới trả?"

      Dung Ức trợn mắt há hốc mồm, nàng nghe lầm chứ? Ba lượng? Nguyên nhân khiến cho hai người này nhìn nhau là ghét do ba lượng bạc? Nàng nhớ từ khi Hoàng huynh trị quốc đến nay đều thái bình hưng thịnh, từ bao giờ mà ba lượng bạc lại trở nên quý giá như thế!

      "Ta bỏ ra ba mươi lượng, hai người các ngươi hòa thuận trở lại, được ?" Dung Ức khẳng khái .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: Bay lên hưởng phúc
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Hai vị mỹ nam 囧 囧 cùng liếc nhìn nhau.

      Sau lát, Phó Thừa Phong : "Ta lấy hai mươi bảy lượng, ngươi lấy ba lượng."

      "Được." Tần Mộ Chi cần nghĩ ngợi chấp nhận đề nghị của Phó Thừa Phong.

      Dung Ức lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm, thèm mặc cả? Nàng chuẩn bị tính chi ba trăm hoặc ba ngàn lượng.

      Người khác trả giá, đương nhiên nàng cũng lý nào tự mình nâng giá. Ba mươi ba mươi. Dung Ức sảng khoái lấy ra ba mươi lượng đưa hai người chia nhau.

      Thu xong 'Tiền nợ', Tần Mộ Chi ở lại lâu, với Dung Ức: "Dung nương, hẹn gặp lại ở vườn hoa."

      Dung Ức gật đầu, trong lòng cảm khái người giang hồ dễ bảo. Ba mươi lượng bạc, nếu là ở trong cung, ngay cả thái giám cũng sai bảo được, huống chi là hai thái giám... A, đúng, là hai nam nhân.

      " , ba lượng bạc mà thôi, vì sao ngươi chịu trả cho ?" Dung Ức hỏi.

      Ánh mắt Phó Thừa Phong lóe lóe, : "Ta thích cảm giác nợ tiền trả."

      "..." Đây là ham mê kỳ quái gì. Dung Ức bỗng nhiên cảm thấy trước kia, sư phụ rất oan uổng nàng, so với Phó Thừa Phong, chút ham mê của nàng thực đáng là gì cả. Bất quá chỉ là, nàng gặp môn thích môn, thích môn liền vứt những môn khác, trắng ra là cái gì cũng thích học chút, cái gì cũng chỉ học chút. Đây cũng phải do nàng ham học hỏi gì, là do người tài nhiều lắm, thứ nàng cần học nhiều lắm, nhưng tinh lực (tinh thần+sức lực) của nàng có hạn, vì mọi thứ tự giảm xuống, nàng đành phải phân phối đều đều, mỗi thứ chỉ học lướt qua, khi có người hỏi, cũng có thể mình 'Biết', đến mức hỏi biết ba.

      Mà phân phối đều đều như vậy dẫn đến kết quả trực tiếp chính là, nàng sống mười bốn năm, phương châm sống duy nhất chỉ là —— nhờ vào vận khí (vận may).

      phải ai cũng có vận khí tốt như nàng. Dung Ức thường xuyên vì điều đó mà dạt dào đắc ý. Nhưng khi nàng theo Phó Thừa Phong vào vườn hoa của Nhật Nguyệt sơn trang, khi nghe Vân Nghê ra bốn chữ 'Làm thơ nối nhau', rốt cuộc nàng đắc ý nổi.

      Đối với người cái gì cũng 'Biết' mà , ngâm thơ đối câu đáng sợ. Đáng sợ là phải ngâm rất nhiều thơ làm rất nhiều câu đối!

      Lớn tới chừng này, nàng mới chỉ làm có bài thơ! Tựa như chỉ biết đàn khúc nhạc, đều là vì để mình có thể ngẫu hứng diễn xuất ứng phó vài trường hợp đặc biệt, ví dụ khi cung yến, hoặc khi Vân Nghê đến khiêu khích.

      "Thơ hay ở chỗ tinh tế chứ do nhiều, bằng chúng ta lấy vườn hoa làm đề, mỗi người chọn loại hoa làm bài thơ, được ?" Dung Ức cố ý biến quy tắc trò chơi thành có lợi cho mình.

      Tần Mộ Chi: "Như thế rất tốt."

      " tốt chút nào." Phó Thừa Phong phản bác Tần Mộ Chi, Tần Mộ Chi đồng ý, cho dù rốt cuộc có mất cái mạng già cũng muốn phản đối.

      Dung Ức thừa dịp người bên ngoài chú ý lấy khủy tay vụng trộm thụi chút, ý bảo nên tác quái chọc người.

      Phó Thừa Phong hiểu được ám chỉ của Dung Ức, trong lòng biết nếu mình lấy đại cục (kết cục quan trọng cuối cùng) làm trọng cố ý phản đối, chỉ sợ chọc nàng mất hứng, vì thế lại bổ sung câu: "Chủng loại hoa thể lặp lại, nếu ta vịnh mai, các ngươi thể lại vịnh mai." Dung Ức tức giận đáng sợ, đáng sợ là ‘lời chú kim ’ của nàng, hôm qua bị bốn chữ 'thất tín bội nghĩa' này ngược đãi trăm ngàn lần, muốn lại bị ngược lần thứ hai.

      Dung Ức mừng rỡ, : " thành vấn đề, ta trước."

      "Vẫn nên để ta trước thôi. Ta là chủ, Dung nương là khách, nào có đạo lý khách lại đến trước." Vân Nghê .

      Dung Ức biết Vân Nghê có ý tốt, trò chơi này lần quyết định thắng thua, ai trước chịu thiệt. Nhưng Dung Ức luôn luôn xem 'Chịu thiệt là phúc' là lời lẽ chí lý, nàng tuyệt sợ chịu thiệt. Ví dụ tại, nàng vô cùng đặc biệt nguyện ý làm người chịu thiệt!

      Thế nhưng Vân Nghê rất chính trực, mặt khác hai vị nam sĩ cũng vô cùng có phong độ văn nhân, cho nên, cuối cùng Dung Ức đành nhường cho người.

      Đây còn chưa đáng sợ, đáng sợ nhất là, Vân Nghê vừa mở miệng liền vịnh hoa sen. Đó là loại hoa nàng chuẩn bị vịnh mà! Cũng là bài thơ duy nhất nàng làm có dính đến hoa!

      Dung Ức biết ‘văn nhân mặc khách’ (khách văn chương) rất văn vẻ, thích vịnh này vịnh kia, vì mặt mũi hoàng gia, nàng cố ý tìm sư phụ giúp nàng sáng tác tập thơ. Tập thơ kia bao gồm bốn mùa, hoa cỏ, mưa gió, núi cao, mây bay đợi lúc ngẫu hứng liền thốt ra, mặc kệ là vịnh vật hay vịnh người, mặc kệ là xuân đau hay thu buồn, đều có thể lấy ra mà dùng.

      Nhưng Dung Ức vạn lần ngờ, có ngày thơ nàng muốn dùng lại cùng loại hoa với người khác. Sớm biết như thế, lúc trước nhờ sư phụ làm thêm mấy bài về hoa. Trong lòng Dung Ức than thở, hoàn toàn có tâm tư nghe Phó Thừa Phong cùng Tần Mộ Chi làm thơ, khi Vân Nghê nhắc nhở đến phiên nàng nàng mới hoàn hồn.

      Đối mặt ba ánh mắt chờ mong, Dung Ức rất muốn giả chết. biết lúc này bị cảm nắng có thể khiến người tin tưởng hay . Dung Ức giương mắt nhìn tầng mây dày trời, trong lòng vô cùng đau đớn, trời có cần xấu đến thế ! Trước khi đến vườn hoa mặt trời vẫn nhô cao, tại mây lại dầy đặc, Dung Ức hoài nghi có phải trong lúc vô tình mình làm chuyện người người oán trách gì, chọc ông trời mất hứng hay , bằng vì sao trời nắng lại thành đầy mây, hại nàng ngay cả muốn giả vờ bị cảm nắng cũng được.

      Suy nghĩ trong lòng Dung Ức bay lộn, ba người Phó Thừa Phong, Tần Mộ Chi cùng Vân Nghê lại hai mặt nhìn nhau, biết vì sao nàng chậm chạp mở miệng.

      Đó là bởi vì nàng thể mở miệng được! Vừa mở miệng liền lòi ra, lòi ra liền mất mặt, mà mất mặt —— được, tuyệt thể mất mặt. Đầu có thể rơi, máu có thể đổ, nhưng mặt mũi của Mộ Dung phủ thể mất.

      lúc Dung Ức vắt hết óc mà thể nghĩ ra kế sách ứng đối, người áo đen từ giữa vườn hoa nhảy ra, lấy khí thế sét đánh kịp bưng (bịt) tai bắt nàng bay , đem Phó Thừa Phong cùng Tần Mộ Chi đá rất xa.

      Khinh công tốt! Dung Ức thầm tán thưởng, cũng thầm tự sướng. là bay lên hưởng phúc mà! Xem ra ông trời còn chưa vứt bỏ nàng.

      Khi người áo đen buông Dung Ức ra, hai người rời Nhật Nguyệt sơn trang, vào gian nhà gỗ .

      "Đây là nơi nào?" Dung Ức tò mò đánh giá mọi thứ trong nhà gỗ, nhìn thấy chút cảm giác quen thuộc nào, kết luận, kẻ bắt nàng phải là người quen. phải người quen, vì sao lại bắt nàng? Nàng nhớ mình từng đắc tội với ai.

      "Ngươi cần biết." Người áo đen lạnh lùng .

      "Được rồi." Dung Ức thức thời hề hỏi nữa, cười : "Đa tạ ngươi giúp ta việc lớn."

      "Cám tạ ta?" Người áo đen hiển nhiên dự đoán được nàng lời cảm tạ với , trong mắt đều là kinh ngạc.

      "Đúng rồi. Vừa rồi ta lo biết làm sao mới thoát được, ngươi liền nửa đường nhảy ra cướp ta , là rất cảm tạ ngươi." Tuy rằng biết dụng ý của đối phương, nhưng mặc kệ thế nào cũng giúp nàng tránh thoát kiếp, bảo vệ thanh danh, hẳn là nên cảm tạ. Nàng luôn luôn ân oán ràng. "Này, cho ngươi." Dung Ức lấy đỉnh bạc từ trong lòng ra thể cảm kích.

      Vẻ mặt người áo đen từ kinh ngạc biến thành khiếp sợ, nhìn chằm chằm Dung Ức, nhìn hơn nữa ngày, mới lạnh lùng : "Ngu ngốc!"

      Dung Ức trừng lớn mắt, kích động hét lớn: "Này! cần thôi, sao lại đả kích người ta! Tuy rằng ta thông minh nhất thiên hạ, nhưng cũng ngốc. Còn ngươi, cho bạc ngươi cũng cần, ngươi mới ngốc! Ngốc nhất thiên hạ!"

      Đôi mắt người áo đen khẽ nhúc nhích, dao động kia lọt vào trong mắt Dung Ức, có ý tứ là —— ra cũng ngu ngốc.

      Rất vũ nhục người! Lòng tự trọng của Dung Ức trước nay chưa từng bị đả kích như thế, buồn bực cất bạc lại, : " lấy thôi."

      Người áo đen thản nhiên liếc nhìn nàng cái, bỏ lại câu ' được ra khỏi nhà gỗ', nghênh ngang mà .

      "Kỳ quặc." Dung Ức thầm câu, dường như giận dỗi tới cửa, chân vừa giơ lên liền để xuống, bỏ xuống lại nâng lên, cuối cùng vẫn buông tha cho tính khí trẻ con đùa giỡn với sinh mệnh của mình.

      Mẹ từng , nếu may bị người bắt cóc —— khả năng này rất lớn, bởi vì việc người giang hồ làm rất khó hiểu —— trăm ngàn lần phải bình tĩnh, nhất định thể xử theo cảm tính. Cách tốt nhất để rủi ro có thể biến mất, nếu thể dùng bạc thu mua bọn cướp, vậy liền dùng bạc ném chết bọn cướp. Tóm lại, thể để chính mình chịu thiệt.

      Lúc mặt trời lặn, người áo đen đem cặp lồng cơm trở lại.

      Nhìn đồ ăn nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, đói bụng cả ngày, Dung Ức nhất thời như mở cờ trong bụng, cầm lấy đũa nhanh chóng nhai nuốt, trong lòng vô cùng vui vẻ, hoàn toàn tự cảm thấy mình là con tin.

      Cơm no rượu say, Dung Ức chủ động thu dọn bát đũa tốt, lại bỏ lại vào cặp lồng cơm, cười tủm tỉm : "Đồ ăn thực hợp khẩu vị của ta, cám ơn ngươi."

      Người áo đen nhíu mày, : "Ta bắt cóc ngươi."

      "Ta biết! đến vấn đề này, ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi bắt cóc ta? Vì tiền? Kỳ ngươi cần cố ý bắt cóc ta, con người của ta thích nhất là làm người khác vui, ngươi cần bao nhiêu tiền cứ trực tiếp cho ta biết, ta liền tặng cho ngươi."

      Khóe mắt người áo đen rút chút.

      Dung Ức lại : "Chẳng lẽ là vì sắc? Nhưng mỹ nhân đứng đầu thiên hạ đứng ngay bên cạnh ta, phải bắt nàng ta tốt hơn sao?"

      Khóe mắt người áo đen lại rút chút.

      Dung Ức lắc đầu, tiếp tục : "Khẳng định phải vì sắc. Nếu là vì sắc, khi ngươi bắt ta trở về nên... Ặc, chính là... Dù sao để ta ở lại nhà gỗ mình, khi về lại đưa cơm cho ta... Đợi chút, phải ngươi muốn nuôi béo ta để bán cho bọn buôn người chứ? Ta với ngươi, nếu ngươi muốn lấy ta đổi tiền, cứ gửi bức thư cho mẹ ta, bán cho bọn buôn người có lời, đó."

      Người áo đen lạnh lùng : "Ngươi ngu ngốc, chỉ là thiên kim đại tiểu thư (con nhà giàu) chưa trải việc đời. Khó trách ngươi có cảm giác nguy hiểm."

      Nàng sớm mình ngốc rồi mà! Dung Ức trừng liếc mắt cái, lập tức chú ý tới thâm ý trong lời , hai mắt híp lại, nhìn thẳng mắt hỏi: "Chẳng lẽ ta là vật cản của người khác?"

      Người áo đen hơi kinh ngạc, "Ngươi thực thông minh."

      "Cám ơn khích lệ. Ngươi có thể kéo mảnh vải mặt ngươi xuống ? Như vậy chuyện rất kỳ quặc. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngược đãi ta, ta trả thù ngươi."

      Người áo đen do dự chút, gỡ khăn che mặt xuống.

      Tuấn tú lịch . Đây là ấn tượng đầu tiên người áo đen gây cho Dung Ức.

      "Ngươi có tên ?" Dung Ức hỏi.

      "Liễu Nhất Đao."

      "Ta là Dung Ức, dung trong dung nhan tuyệt đẹp, ức trong thấy rồi nhớ mãi quên, ý là xinh đẹp hiếm có trí tuệ hơn người.." Rốt cục cũng được những lời này, thích!

      Liễu Nhất Đao nhìn Dung Ức, có lẽ là cảm thấy tươi cười mặt nàng quá chói mắt, lạnh lùng quay đầu , : "Ngươi ngoan ngoãn ở trong này, qua năm ngày, ta liền thả ngươi ."

      "Nhưng ta chờ lâu được như vậy, aizzz." Dung Ức khó xử thở dài hơi, : "Ta còn có chuyện quan trọng muốn làm." Năm ngày sau, đại hội hùng ở Nhật Nguyệt sơn trang kết thúc, nàng đâu mà tìm phu quân đứng đầu thiên hạ đây? "Hay là chúng ta lập thỏa thuận." Dung Ức tiếp tục , "Ngươi thả ta về Nhật Nguyệt sơn trang trước, năm ngày sau ta lại trở về cho ngươi bắt cóc, đến lúc đó tùy ngươi muốn giam ta tám hay mười ngày cũng được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :