1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên đường quá xa, nhân gian thì gần - Quất Tử Thụ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      THIÊN ĐƯỜNG QUÁ XA - NHÂN GIAN GẦN



      Tên gốc: Thiên đường - Nhân gian - Tuổi trẻ của em bắt đầu từ lúc

      Tác giả: Quất Tử Thụ

      Nguồn: Ngocquynh520

      Edit: Thiên Di, Lily Bùi, Su Boice

      Beta: Hiền Lê

      Thể loại: Ngôn tình, quân nhân, H.E

      Giới thiệu vắn tắt:

      Những năm gần đây, đàn ông tốt hoặc là kết hôn, còn là gay.

      Nếu người đàn ông 32 tuổi, họ chưa có kết hôn cũng phải gay, thậm chí chưa từng có bạn trai và bạn , nhất định sinh lý của họ bình thường.

      Miêu Uyển chưa từng nghĩ đến, có ngày ngươi sao hỏa.

      Những năm gần đây, những hai mươi luôn luôn có những cách nghĩ khó hiểu.

      Mấy khi giận dỗi, khi vui vẻ, khi ngoan ngoãn như mèo, khi khóc lóc đòi chia tay.

      Trần Mặc cảm thấy các trẻ đều là những sinh vật đến từ ngoài trái đất, chưa bao giờ nghĩ, có ngày cùng với chung sống ở trái đất.

      tay súng bắn tỉa, im lặng tiếp cận mục tiêu, nổ súng bao giờ thất bại, trời sinh là quân nhân, người vợ duy nhất của cây súng trường.

      thợ làm bánh ngọt, đầu ngón tay chỉ có sữa và hương thơm của mứt, dịu dàng mềm mại, nụ cười nhàng, giống như cây tường vi mới ra đời.

      Khi nòng súng lạnh lẽo gặp phải cây tường vi mềm mỏng.

      Khi bơ ngọt hòa tan vết máu.

      Cuộc sống, khiến cho hai người có khả năng nhau nhưng khiến họ gặp được nhau. Đó là thời khắc rất thần kỳ, trong lòng Trần Mặc nghĩ: tay cầm súng, bắn ra phát đạn cướp mạng sống người khác, mà tay kia lại nắm lấy tay thiếu nữ, đơn thuần trong sáng, trong cuộc đời chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện giết chóc và tử vong.

      Những cái trong truyền thuyết, vốn tưởng rằng phủ bụi qua thời gian mất từ lâu, vốn chỉ xảy ra trong chuyện xưa của người khác, hoặc trong tiểu thuyết tình cảm, nhưng nay lại xuất trong cuộc đời của , giống như đóa hoa ngượng ngùng nở ra ở góc tường.

      Lãng mạn là bạn cam lòng vì người nào đó, làm chuyện mà người bình thường làm.

      Ngọt ngào là lúc cuộc sống của chúng ta bắt đầu nhàng tiếp cận gần với kỉ niệm hạnh phúc.

      Muốn giấu em , chỉ thuộc về , giam chặt vào trong chiếc hộp kín, bỏ vào túi áo bên trái.

      Ban đầu chúng ta đều hiểu là gì, cũng biết người có cảm giác như thế nào, chỉ cho rằng tình rất thần bí, luôn ảo tưởng nó trong hư ảo. Chúng ta cho rằng giống như sấm sét vang dội, giống như gió lớn mưa to. Chúng ta làm rất nhiều chuyện, có rất nhiều nguyện vọng, làm chúng ta lo sợ hỏa hoạn, trong lòng mê mang chua xót, vừa hạnh phúc vừa đau khổ, sau cùng mới hiểu được, tình cũng như tưởng tượng.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Lời dẫn:


      ngày nào đó.

      Tất cả cố thế giới này đều phát sinh trong ngày, ngày rất bình thường có gì lạ, nhưng mà khi quay đầu nhìn lại, thấy cảnh xuân minh diễm, sắc thu dễ chịu, đồng thời bạn cũng quên ngày đó là cái ngày gì. Có đôi khi hồi ức rất đẹp, chỉ là vì bạn muốn cho rằng hồi ức về người nào đó rất đẹp mà thôi. Khi đó, Miêu Uyển cảm thấy chỉ cần Trần Mặc cười với nàng cái, nàng nhìn thấy thế giới này nở đầy hoa.

      ngày bình thường khi người đó chưa xuất , bầu trời của phố cổ luôn luôn sáng sủa, mang lớp màu của than chì, Miêu Uyển làm việc tại quán cà phê tại góc phố cổ Đông Nam, cách chổ ở phân đội của cảnh sát vũ trang con phố, sáng sớm nhìn thấy những nhóm tân binh non choẹt chạy vòng vòng bên ngoài. Miêu Uyển và Mạt Mạt đùa với ông chủ, rằng mở quán ở chổ này có phải rất yên tâm hay ?

      Vẻ mặt ông chủ say mê ngửi hương cà phê, : Đương nhiên, còn chưa kịp gây rối, con em quân đội nhân dân tới giải cứu rồi.

      Miêu Uyển cũng cười vô tư. ra mở quán cà phê cũng đâu phải mở quán bar, làm gì có nhiều kẻ gây rối chứ.

      Buổi chiều thứ bảy, lúc ánh mắt trời ấm áp chiếu xuống là lúc sức sống tốt nhất trong quán cà phê. Ánh nắng vàng chiếu khắp vào kính của các cửa sổ, trong khí tràn ngập mùi bánh ngọt.

      Phong cách trang trí của quán cà phê này cũng rất khác với những nơi khác, có màu sắc ảm đạm như những quán cà phê được thích khác, tên gọi cũng rất đơn giản "Nhân Gian."

      Bởi vì ông chủ : Thiên đường quá xa, Nhân gian gần.

      Miêu Uyển đứng trong quầy pha chế của "Nhân Gian" hòa tan chocolate, chiếc bát thủy tinh trong suốt chứa nước nóng, bọt khí từ đáy bát bốc lên nhàng, Miêu Uyển khuấy chất lỏng màu nâu sẩm bằng thìa inox, mùi vị chocolate ngọt ngào say lòng người lan tỏa trong khí.

      Mạt Mạt ra vào nóng lòng muốn thử, tiện tay lấy miếng bơ cho vào miệng.

      "Ưm" kinh ngạc nhíu mày.

      "Ăn ngon ?" Mặt mày Miêu Uyển hớn hở.

      "Giống như nước đá bào." Mạt Mạt lấy cái thìa hình trái tim múc muỗng vào ly cà phê.

      "Đây là bơ động vật, giống bơ sữa chúng ta hay ăn bình thường."

      "Động vật! Có béo ..." Mạt Mạt khẩn trương.

      "Cậu cho là ăn bơ thực vật béo hả? Thử cái này coi." Miêu Uyển thần bí đưa bình rượu trong tay.

      Mạt Mạt ngửi thấy mùi rượu ngọt ngào.

      "Rượu mơ của ba tôi ngâm." Miêu Uyển nhướng mày vui vẻ, đổ chút vào chén , thử nếm ngụm rượu. Chua chua ngọt ngọt, có chút cay, mùi vị đậm đà, chiếc lưỡi nếm qua vô số thứ, quả nhiên là vật tốt, rượu ngon làm cho phụ nữ uống đến mê say.

      "Cậu muốn làm gì?" Mạt Mạt bưng thức ăn ra ngoài.

      "Chút nữa cho cậu xem." Miêu Uyển nháy mắt đắc ý.

      Chocolate hòa tan với nước nóng trong nồi, bỏ thêm bơ, bỏ thêm sữa đặc, màu nâu dần dần nhạt xuống, trộn vào như hoa văn cẩm thạch, sau đó từ từ hòa hợp, Miêu Uyển nâng ly rượu thêm vào, trong khí tỏa ra mùi hỗn hợp say mê, giống như hoan lạc, Miêu Uyển cảm thấy hưng phấn khác thường.

      Đổ chocolate vào bơ, lấy máy đánh trắng đánh tan ra, phát ra tiếng vù vù, Miêu Uyển cho thêm chút đá vào bát bơ. Đây là thời điểm vui vẻ, tay nàng rất ổn định, bát thủy tinh nghiêng góc thích hợp, Miêu Uyển thành kính đợi chờ tác phẩm của nàng, giống như chờ đợi đứa bé được sinh ra, hết lòng mong chờ bánh ngọt có thể khiến cho người khác vui vẻ.

      "Sao rồi?" Miêu Uyển khẩn trương nhìn Mạt Mạt, bơ sữa đem ra mềm nhũng, giống như đám mây đau thương.

      Mạt Mạt chớp chớp mắt, mặt chút thay đổi, nàng làm cho khí căng thẳng. Miêu Uyển cũng chớp mắt, bộ dáng khẩn trương dễ bị trêu đùa, Mạt Mạt muốn trêu chọc nàng chút. Nhưng chuông gió ở cửa kêu vang, cái chuông đồng xưa đó là do ông chủ mang về từ phố cổ, theo bản năng, Miêu Uyển nhìn ra phía sau của Mạt Mạt.

      Giây phút đó bỗng nhiên ngừng lại.

      Muốn biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình ?

      Vấn đề này, hỏi Miêu Uyển là thích hợp nhất, người bạn học ngồi cùng bàn mượn nửa cục tẩy thời tiểu học, bàn tay xinh đẹp cầm phần viết chữ môn số học lúc sơ trung, học trưởng cao lớn luôn mặc áo sơ mi trắng và áo khoác màu đỏ lúc trung học...

      Nhân gian luôn luôn tràn ngập kỳ tích, chỉ trong cái nháy mắt lại rung động với người nào đó, có thể vì cái mỉm cười, cái cúi đầu, hoặc là cái nhíu mày. Tất cả những thứ đó đầu có lý do, nhưng trong đầu óc lại nổi lên điên cuồng, khiến cho thần kinh hoạt động mạnh, máu được chuyển mỗi lúc nhanh hơn, biến hóa này làm cho thân thể bắt đầu nóng bừng, bay bổng giống như mây.

      Vì thế lý trí hoang mang hỏi tình cảm: Ta làm sao vậy?

      Tình cảm khó xử trả lời: Ngươi rồi.

      Đúng vậy, Miêu Uyển nghĩ thầm, rằng: Mình rồi.

      Trong ánh mắt lên trái tim lại trái tim màu hồng.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 1: THẦM MẾN NGƯỜI ĐÀN ÔNG LẠNH LÙNG.


      Trần Mặc là người lính, tay súng bắn tỉa, quân hàm thiếu tá. từng bộ đội nên có chút lạnh lùng, đóng quân tại nơi tìm ra được bản đồ, hồ sơ nhiệm vụ muốn đọc phải có mật mã, trực thuộc vào quân khu nào đó có phiên hiệu hơi kỳ quái, bọn họ ở thời bình hiếm khi trực tiếp đối mặt với tử vong. Trần Mặc tên cũng như tính, khiến nửa ngăn cách với náo nhiệt của thế giới bên ngoài.

      thích nơi đó.

      Mười tám tuổi thi vào trường quân đội, hai mươi hai tuổi tốt nghiệp, hai mươi ba tuổi tranh thủ cơ hội đến phân đội. Bây giờ, ba mươi mốt tuổi, chức vụ là phó trung đội trưởng, là thời kỳ phong độ cao nhất, kinh nghiệm và sức khỏe ngang bằng nhau, mà bây giờ lại suy nghĩ rời khỏi như thế nào. Rất nhiều lần, cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài, thân phận cũng ngăn cách với người khác, cha bị bệnh nặng, khiến thể đối mặt với thực: là con của người nào đó với người nào đó!

      tại người đó và người nào đó muốn về nhà.

      Vì thế, đội trưởng của - Hạ Minh Lãng bất ngờ nhận được báo cáo điều động rất kỳ lạ. Ngay lúc đó, Hạ Minh Lãng 34 tuổi, kiêm nhiệm chức vụ phó đại đội trưởng, chuẩn bị cuối năm chính thức giao quyền lại cho Trần Mặc. Nhìn báo cáo điều động, Hạ Minh Lãng nhốt mình trong phòng làm việc hút thuốc suốt đêm, ngày hôm sau lúc vị phó trung đợi trưởng Lục Trăn đến, trong phòng giống như mới vừa bị cháy. Có người ở chung phòng với Trần Mặc chạy đến báo cáo thấy , Hạ Minh Lãng vẫy vẫy tay : tìm .

      Đây là căn cứ rất lớn, xung quanh cao ốc màu xám trắng là từng mảnh sân huấn luyện công năng khác nhác nhau: truy kích trong rừng cây, chống khủng bố thành thị, mang 400 cân gạo chạy việt dã vượt chướng ngại vật, sân tập bắn bia di động, sân tập bắn cự ly xa...

      Hạ Minh Lãng tìm được Trần Mặc ở sân huấn luyện bắn súng cự ly xa, ta theo tiếng súng mà tìm tới, tốc độ đạn siêu rít trong khí, như tiếng than thở của tử thần. Trần Mặc quỳ rạp mặt đất ngước nhìn đội trưởng, ánh mặt trời chiếu thẳng đằng sau lưng của Hạ Minh Lãng đến đôi mắt , khiến cho đôi mắt có thần của hiểu vì sao mỏi mệt, rất lâu sau Trần Mặc mới hiểu được, ra đó là cảm giác muốn khóc.

      Hạ Minh Lãng vênh mặt đạp cái: "Mẹ nó, cậu có biết hay , cậu làm lộn xộn toàn bộ kế hoạch. Tôi vốn nghĩ cậu vẫn còn ngốc ít nhất năm năm nữa."

      Trần Mặc nằm hồi, "Tôi lo ba tôi sống được năm năm."

      Hạ Minh Lãng đứng bên cạnh lâu, chầm chậm ngồi xuống, Trần Mặc ngồi bên cạnh , núi hoang vắng, hai bóng lưng bụi bặm ngồi kề nhau.

      Qua lâu, Hạ Minh Lãng "Lúc tôi còn , có đọc tờ báo, nữ ca sĩ, hình như là biểu diễn khen ngợi chiến sĩ thi đua gì đó, dù sao cũng là biểu diễn văn nghệ, có lần ấy biểu diễn liên hoan, trước khi lên sân khấu, nhà ấy gọi điện thoại đến, là con của ấy bị bệnh cực kỳ nguy cấp, kêu nàng về về. Sau đó đương nhiên là do dự, đau khổ.... Cuối cùng ấy cũng dứt khoát kiên quyết lên sân khấu, thể phụ lòng ngươi đến xem."

      Trần Mặc yên lặng nhìn Hạ Minh Lãng, giờ phút này, biểu tình gương mặt vô cùng sinh động phong phú, ta dường như còn tức giận nữa, tuy nhiên Trần Mặc hề hiểu đây là vì cái gì.

      "Việc này trôi qua lâu, tôi vẫn nhớ rất , lúc ấy tôi nghĩ, tôi muốn là con của ấy, để ấy nhớ , cả đời này ta cũng tha thứ cho ấy. Cái này gọi là cái gì? Là điển hình có nhân tính." Hạ Minh Lãng cười cái, tay quàng qua vai Trần Mặc: "Dù sao theo tôi nhìn thấy, cho dù có mười vạn người xem, cũng quan trọng bằng con mình nguy hiểm cận kề cái chết, chỉ là ca hát thôi, có ai thiếu ai mà được? Cho nên, được... Tôi đồng ý, cậu ."

      "Đội trưởng?" Trần Mặc tức cười.

      "Yên tâm, trung đội thiếu cậu cũng sao, quốc gia lớn như vậy thiếu chiến sĩ như cậu cũng sao, như cha cậu chỉ có mình cậu là con, tôi thả cậu đó." Hạ Minh Lãng chống vai Trần Mặc đứng lên, chắp tay sau lưng, từng bước xuống triền núi, ai có thể nhìn thấy, lúc đó mắt Hạ Minh Lãng ngấn lệ, nhưng mà, hề có thương cảm và tiếc nuối.

      Tám năm qua, đủ để cho hai người xa lạ kết thành thân thiết, huống chi bọn họ là chiến hữu, cùng sinh tử tuyến đầu.

      Hạ Minh Lãng vẫn nhớ bảy năm trước, lần đầu tiên Trần Mặc tham gia nhiệm vụ thực chiến, trong băng đan QBU88* có mười viên, vận khí Trần Mặc tốt, nhắm hướng bọn cướp tháo chạy, vì thế phát phát bắn vào những trái tim và ấn đường khác nhau, băng đạn gần như đều bắn hụt. QBU88 cũng phải loại súng tốt nhất, cho dù tay súng thiện xạ xuất sắc như Trần Mặc cũng cần phải có cự ly 400m mới có thể nhắm chuẩn xác, Hạ Minh Lãng có thể tưởng tượng lúc ấy Trần Mặc nhìn thấy gì.

      Sau khi trở về, toàn bộ tâm lý trong nhóm như gặp đại địch, đúng là Trần Mặc chưa từng đăng môn bái phỏng, báo cáo tâm lý vài lần đánh già bình thường, bình thường đến mức ít ỏi.

      Sau khi đó, Hạ Minh Lãng lập tức nhận định, tiểu tử Trần Mặc này từ nên làm ngành này, trầm tĩnh lạnh lùng, khắc chế trấn định, nhắm mục tiêu, vũ khí trời sinh. Nhưng tại, cái vũ khí này phải về nhà, cha bệnh nặng, ta lo lắng lỡ mất thời khắc sau cùng, Hạ Minh Lãng rất đau lòng, thở dài hơi.

      Tuy có bất cứ ai ở trước mặt biểu đạt ám chỉ tương tự, nhưng mà Trần Mặc kiên trì cho rằng đây là phản bội, mới đầu có ý đồ để mình bị tổn thất rất lớn, nhưng dưới trợ giúp của Hạ Minh Lãng và Lục Trăn, mới được điều trôi chảy.

      Mấy tháng sau, Trần Mặc thuận lợi thi vào học viện quân , ra sức học đến hàm thạc sĩ quân , cũng mượn việc này mà vào cảnh sát võ trang nhân dân. Quê Trần Mặc ở Tây An, cha mẹ ở trong thành phố cũng có số quen biết, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, lại học thạc sĩ, Trần Mặc trở thành miếng mồi ngon của trung đoàn cảnh sát võ trang muốn tranh đoạt. Vì thế, chức vụ và đãi ngộ của cũng khá tốt, tốt đến mức làm lòng áy náy.

      Về lại thành phố quê nhà, trở về gần cha mẹ, trở lại cuộc sống nhạt nhẽo, Trần Mặc từ thiên đường rớt xuống nhân gian, bắt đầu cuộc sống mới.

      Ngày đó, lúc Trần Mặc vào quán cà phê Nhân Gian, cũng chưa cảm giác được, cho dù nơi này từng là quê nhà, cho dù trở lại chổ này hơn nửa năm, nhưng đối với vùng đất này lại cực kỳ xa lạ, cuộc sống trường kỳ của bộ đội đặc chủng biến đổi từ trong ra ngoài. Mẹ , nên mau chóng hòa nhập với cuộc sống người dân bình thường, cực phản cảm với vấn đề này, nhưng cũng có lý do phản đối thích hợp.

      Ba mươi hai tuổi, tầm thường chút kêu là trưởng thành, nghiêm trọng chút là phạm vào điều thứ 3 của tội bất hiếu là chưa có con nối dõi, bỉ ổi chút là, buổi trưa hôm nay, chỉ đạo viên vừa mới hợp tác lâu - Thành Huy cặp cổ "Người em, tìm người , cậu đến tuổi này mà còn độc thân, khiến cho người khác lo lắng đó."

      "Tại sao lo lắng hả?" Trần Mặc quay đầu bình tĩnh nhìn Thành Huy, nhếch khóe miệng vô cùng bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo khiến Thành Huy đoán được.

      Thành Huy cười gượng, thêm cái gì.

      Trần Mặc phát bóng dáng độc của lão Thành có chút hiu quạnh, cúi đầu yên lặng suy nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi mình có chổ nào hiểu sao? có à... Trần Mặc vô tội liệt kê.

      Thứ nhất, trả lời.

      Thứ hai, chuyện nhìn vào mắt đối phương.

      Thứ ba, còn dùng nghĩ khí trợ từ.

      Cho nên, bà mẹ nó, còn muốn thế nào nữa? Vì thế, đồng chí Trần Mặc bình tĩnh xoay người rời , nhưng khi quay người , mơ hồ nghĩ đến quá khứ, ở mùa đống giá lạnh núp trong tuyết, Lục Trăn khóc thét : Trời ạ, tôi tuyệt đối muốn cùng tổ với Trần Mặc, trời lạnh lắm rồi, nhìn thấy Trần Mặc, nhiệt độ trong khí có thể giảm xuống 3 độ nữa đó.

      Trần Mặc phân tích so sánh, thành khẩn nhận định, trình độ nhiệt tình kết giao với người khác bây giờ cũng hơn trước rất nhiều, nhưng mà cũng đồng thời so sánh với Phương Tiến, Lục Trăn, Từ Tri, so sánh với tất cả em vào sinh ra tử với , nhớ tới trước lúc lên xe, Hạ Minh Lãng vỗ bờ vai : Trở về có tốt có xấu, nhưng cho dù có chuyện gì, nơi này vĩnh viễn là nhà của cậu.

      binh lính vừa mới xuống ca trực đến trước mặt Trần Mặc, Trần Mặc thành thạo cười đáp lễ, sau khi binh linh hạ bàn tay chào xuống, bọn họ mới phản ứng kịp là đội trưởng mặt lạnh tử thần ràng cười, tên lính hoảng sợ quay đầu nhìn Trần Mặc, cẩn thận cắm đầu ngã vào trong bồn hoa.

      Trần Mặc mang theo hồi ức mỉm cười bước vào Nhân Gian, Miêu Uyển đứng sau quần ngơ ngác nhìn , bộ đồ cảnh sát vũ trang mới ôm lấy cơ thể , vải màu xanh lá cây đậm được cắt may chỉnh tề thể cao lớn oai phong của , vẻ đẹp trai này thỏa mãn tất cả ảo tưởng của thiếu nữ.

      Bên cạnh Miêu Uyển hóa đá, Mạt Mạt dụng bước ra dẫn Trần Mặc đến sô pha gần cửa sổ, đặt thực đơn lên, lấy ly nước chanh qua. Lúc trở lại quầy, Miêu Uyển mới thôi đờ đẫn, lấy cánh tay chống cằm của mình vỗ vỗ lồng ngực loạn nhịp.

      "Rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai... Cậu có nhìn thấy , làm sao có thể đẹp trai như vậy..." Trái tim Miêu Uyển đập loạn xạ.

      Mạt Mạt nhắm mắt nhớ lại gương mặt của Trần Mặc, ặc... cơ bản, đẹp trai, có chút, nhưng mà...sao ta?

      "Chẳng lẽ cậu thấy được ấy đẹp trai như thiên thần sao?" Miêu Uyển kích động lên án.

      A......... cơ bản, Mạt Mạt gật đầu: "Cũng tệ lắm."

      " biết thưởng thức." Miêu Uyển ném ra cái nhìn khinh bỉ, quơ lấy khăn trải bàn, sử dụng bước tao nhã đến trước mặt Trần Mặc.

      A, phải đâu...

      Mạt Mạt vỗ trán, nương, cậu xác định tại muốn từ từ bắn ra tia X quang với người kia chứ? Tại sao tôi cảm thấy, người đàn ông đó bị cậu bắn đến toàn thân nổi da gà, giống như gặp phải vật có tính phóng xạ.

      cực kỳ khẩn trương.

      Phản ứng của Trần Mặc khi Miêu Uyển đến gần đó là, rất khẩn trương.

      Nụ cười mặt mất tự nhiên, ánh mắt chấn động, ngón tay run run, câu chữ ràng, dường như Trần Mặc phản xạ có điều kiện là đứng dậy nhìn nàng, trong nháy mắt, ánh mắt bao phủ toàn thân Miêu Uyển, đồng thời thân mình cũng ở trạng thái tấn công.

      Miêu Uyển cà lăm, hỏi lộn xộn "Tiên, tiên sinh, muốn... muốn uông... cái gì?"

      Trần Mặc sửng sốt hai giây, bỗng nhiên cười rộ lên, này chỉ là bé mà thôi, hoặc là nhân viên mới bắt đầu làm, lo lắng ứng phó được khách hàng, cho nên nhìn người ta khẩn trương sợ hãi. Trần Mặc biết rằng mình mang đến áp lực cho người bên cạnh, chắc là tại ánh mắt lạnh lùng của mình khiến cho ta sợ. Vì vậy, cố gắng tươi cười nhàng, ôn hòa thong thả "Tôi xem trước ."

      Miêu Uyển im lặng đứng bất động bên cạnh .

      Trần Mặc hơi liếc cái, nhìn thấy ánh mắt như con thỏ hoảng loạn, tận đáy lòng Trần Mặc thở dài, có chút xấu hổ giải thích. "Tôi uống cà phê..."

      "A..." Miêu Uyển thốt ra.

      Loại thất vọng này quá khoa trương, dường như làm cho người khác có cảm giác tội lỗi, Trần Mặc đoán chẳng lẽ là nhân viên mới, hay là mới bị ông chủ mắng?

      "Tôi uống cà phê, có thể giới thiệu thức uống khác ?" Trần Mặc bỏ tay xuống, cố gắng nhe răng cười, cố gắng, cố gắng...

      "Uống chocolate nóng ? Chúng tôi có món mới." Miêu Uyển giọng đề nghị.

      "Được." Trần Mặc gõ tay, nếu , tôi muốn trở mặt.

      Miêu Uyển trở về giống như mộng du, Trần Mặc nhìn ra ngoài, nhàm chán chờ đợi đối tượng xem mắt, ấn mi tâm có chút đau đầu, nhớ lại chồng ảnh lớn như bộ bài poker tay mẹ . Chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy cũng tạm được, ít nhất có thể để cho Thành Huy nhìn mình bằng ánh mắt bình thường, tuy nhiên, cảm thấy bản thân mình cũng hết sức bình thường. đó.

      Miêu Uyển dường như chạy như bay vào quầy, Mạt Mạt túm chặt lấy , : "Ôi, khuê nữ, cậuGi từ từ thôi.

      "Giúp tớ tay." Tay chân Miêu Uyển luống cuống đem khối chocolate ném vào nồi nước.

      Chocolate nóng ở Nhân Gian là 13 đồng ly, giá như vậy nhất định là nó được nấu, nó chỉ có thể ngâm mềm, nhưng mà Miêu Uyển cho rằng Trần Mặc nên uống thứ chocolate tốt nhất tay nàng. Khối chocolate thong thả tan trong bát thủy tinh, Miêu Uyển mở khối bánh bông lan mật ong ra, lấy con dao, trét Chocolate mới chế biến ra vào, trét đều các đường viên, đính bông hoa vào, sau cùng rải bột hạt dẻ lên, Mạt Mạt ở bên cạnh chậc lưỡi. "Cậu bán được bao nhiêu tiền chứ?"

      Miêu Uyển tha thiết cầu xin. "Đừng lớn."

      "Phá sản đó." Mạt Mạt nhéo lỗ tai cái, Miêu Uyển xoa lỗ tai ửng đỏ cười ngốc, giống như chocolate ngọt ngào ấm áp.

      Bây giờ cái bánh ngọt chocolate này cũng khác gì với mấy cái chocolate đặt trong tủ. Vì thế, ai biết nàng làm gì bên trong, hòa tan chocolate nguyên chất, cho thêm bơ và phô mai tốt nhất, bên trong còn có rượu mơ mà cha để lại, và trái tim thiếu nữ đập loạn của .

      Miêu Uyển lấy cán dao chuyển bánh ngọt qua đĩa sứ trắng, tay vững vàng, hề dao động, việc làm này khiến tâm tình bình tĩnh, lại hòa tan chocolate Riga với bọt sữa, sau đó dùng cây tăm vẽ hình chiếc lá lên mặt.

      Cố gắng làm cho hoàn hảo hơn, việc chúng ta làm cho người trong lòng, luôn luôn tỉ mỉ như thế nào cũng cảm thấy đủ.

      "Nên uống lúc còn nóng." Miêu Uyển cầm mâm ở trước ngực, giọng nhắc nhở.

      Trần Mặc gật đầu.

      Sau phút, Trần Mặc nhạy cảm, cảm thấy ánh mắt của này luôn nhìn vào mình, hoang mang nhìn đến góc phòng xa xôi, Miêu Uyển chỉ vào cái chén của , dùng khẩu hình "Nên uống lúc còn nóng."

      này có phần quá chuyên nghiệp.

      Trần Mặc khép hờ mắt, cầm ly lên uống ngụm, rất ngọt, rất trơn mịn, giống như tia xúc cảm lướt qua cổ họng, Trần Mặc nghi ngờ liếm môi , Miêu Uyển khẩn trương nhìn , nhưng dáng người con cao gầy ngồi trước bàn Trần Mặc chặn lại tầm mắt của . Mạt Mạt tới kéo góc áo Miêu Uyển, "Người ta có bạn gai rồi."

      Miêu Uyển thất vọng nhếch miệng, mất mát "Hình như là."

      Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, tình trải qua chỉ có 30 phút nhoi. Phá kỷ lục thê thảm. Miêu Uyển tựa đầu lên vai Mạt Mạt "Bạn , ta thất tình rồi."

      Mạt Mạt im lặng sờ trán Miêu Uyển, nghĩ thầm: có sốt nha!

      QBU88: là loại súng bắn tỉa bán tự động có thiết kế băng đạn gắn phía sau được nghiên cứu và phát triển bởi Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 2:
      Vương Chính Nam, 28 tuổi, cao 1m70, cân nặng 55kg, có giấp phép luật sư, làm việc tại tòa án, cha là phó thị trưởng, được coi là hậu phương vững chắc. Trần Mặc lần đầu tiên gặp mặt, trong đầu liền chiếu ra toàn bộ tư liệu đối phương, bối cảnh là mẹ cho biết, đánh vào tờ giấy A4, chiều cao và cân nặng là vừa mới ngắm. Lúc Trần Mặc nhìn phần lý lịch sơ lược tựa như tư liệu, liền có loại cảm xúc kỳ dị. Người con tươi cười rạng rỡ giống như ảnh chụp, nhưng giống như tìm vợ, mà là tìm đối thủ tranh đoạt, hai bên cảnh giác phòng bị lẫn nhau. Gia thế nàng này hơn người, điều kiện ưu việt, quả nhiên rất giống người mà mẹ sắp đặt cho gặp đầu tiên.

      Trần Mặc phát rất khó kiềm chế tầm mắt mình chuyển động từ mi tâm đến vùng lân cận trái tim đối phương, nhìn đến những điểm mấu chốt này hoàn toàn bại lộ phạm vi khống chế của khiến cho an tâm.

      Lần này tuyệt đối phải là tôi biến thái, Trần Mặc nghĩ thầm, khí thế của nàng này quá hùng hổ dọa người.

      Trần Mặc thích quan sát đối thủ, nếu thời gian cho phép, mỗi lần tập kích đều thích quan sát đối thủ, bởi vì điều này làm cho bọn họ bắn vô cùng chính xác.

      nhìn Vương Chính Nam vừa ngồi xuống liền bắt chéo hai chân lại, lưng hoàn toàn dựa sát ghế. Đây là dáng ngồi cực kỳ tự tin, chứng minh đối phương có thể hoàn toàn khống chế toàn cục, hoặc là dự đoán được hết. nhìn lật thực đơn, khi nhìn chằm chằm lâu vào vết bẩn trang giấy, sau đó nhăn mày lại, kiên quyết lật tờ giấy qua, điều này cá tính của hề hiền hòa, chấp nhất nhặt, hơn nữa chưa từng trải qua khốn khổ. nhìn gương mặt trang điểm tinh tế, từ phấn lót đến màu mắt màu khói, tuy nhiên theo góc độ kỹ thuật trang điểm rất là tinh vi, nhưng với khoảng cách gần như vậy, đối với thị lực tinh của Trần Mặc, muốn lôi rửa mắt.

      Trần Mặc thích kiểu người liếc mắt cái có thể cho thấy ánh mắt.

      Đương nhiên, Trần Mặc liếc sơ cái cũng có được toàn bộ tin tức, đồng thời cảm giác nàng này cũng đánh giá kỹ , nhưng mà cũng xác định được đối phương cũng nhìn ra được cái gì.

      Nếu tình loại bệnh, dù sao Vương Chính Nam cũng cảm thấy mình hẳn là sớm thành lương y, nhiều chiêu thức tới tới lui lui như vậy, 36 kế, 72 biến, ra hôm nay lý do đơn giản để đồng ý xem mắt với Trần Mặc là, thiếu tá trẻ tuổi cảnh sát võ trang, mẹ là trưởng phòng bảo hiểm xã hội, cha công tác tại cục thuế, gia cảnh như vậy hoàn toàn tệ, nhưng chẳng đủ để ánh mắt Vương Chính Nam khủng hoảng.

      làm nàng cảm thấy động lòng chính là kinh nghiệm trước đây của Trần Mặc, nghe Trần Mặc từng đảm đương qua chức vụ phó trung đội trưởng ở trong quân khu bộ đội đặc chủng, mấy năm gần đây cái gì cũng là giả, quan quân tiêu chuẩn cũng tốt xấu lẫn lộn. Nhưng con trai cưng xuất thân từ gia đình tốt đẹp lại lựa chọn khảo trường quân đội làm bộ đội đặc chủng chịu tháng ngày cực khổ, điều này khiến cho rất tò mò. giờ tâm huyết của đàn ông càng lúc càng mờ nhạt theo niên đại, nhưng bản năng của phụ nữ là gần gũi hùng. Nhưng sau khi gặp mặt, bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy hoang mang, thái độ Trần Mặc quá kỳ quái, hoặc là, tỏ ra thái độ, cảm thấy được trước mặt mình là bức tường, thẩy cái gì qua đều lọt vào trong, kể cả dấu vết cũng còn.

      Vương Chính Nam nghe quá nhiều là: phải, biết, rất khó ... Cuối cùng tính khí nhịn được, thò người ra hỏi " ghét tôi phải ?"

      Trần Mặc chú ý chân đặt ngang, mũi chân chuyển đổi phương hướng ra cửa, muốn chạy.

      " phải." Trần Mặc .

      "Vậy có thích tôi hay " Vương Chính Nam hỏi.

      " thích" Trần Mặc .

      "Vì sao? Lý do?" Vương Chính Nam rất tức giận, chưa từng bị ai nể mặt như vậy, điều nay làm cho cảm thấy bị sỉ nhục.

      " có lý do gì hết." Trần Mặc yên lặng nhìn .

      Lý do? Chán ghét mội người cần lý do, thích người cũng cần lý do. Đúng là tôi thích , còn phải có lý do sao? Ai có thể cho cái lý do nhất định phải thích người trong vòng 30 phút?

      Vương Chính Nam vỗ bàn, cả giận " bị bệnh."

      Bàn ở quán cà phê Nhân Gian đều là bàn tròn, vốn là chênh vênh, Vương Chính Nam lại vỗ mạnh xuống bàn, cái bàn liền ngã, ly cà phê trượt ra bên cạnh, Trần Mặc nhanh tay lẹ mắt ngăn cản. Vương Chính Nam đứng lên phát ra Trần Mặc hoàn toàn có ý muốn giữ lại, cắn răng xoay người rời .

      Đúng là gặp quỷ, quyết định vài tuần tiếp theo cũng gặp quân nhân nữa.

      " rồi..." Miêu Uyển kinh ngạc nhìn ra cửa.

      "Bay rồi?" Mạt Mạt cầm khăn trải bàn trở về quầy.

      "Chia tay rồi?" Miêu Uyển suy đoán khó hiểu, tiếp tục bắt đầu làm cà phê.

      " phải chứ..." Hai nàng hẹ mà đồng loạt đưa mắt nhìn Trần Mặc, Trần Mặc cảm giác được có người nhìn , quay đầu, nhìn Miêu Uyển giống như hoảng sợ chỉ vào cái chén của .

      này cũng quá chuyên nghiệp rồi, Trần Mặc bất đất dĩ, xem ra thủ đoạn của ông chủ này rất lợi hại.

      Chocolate lạnh, mùi hương nồng nàn đông lại cùng chỗ, sềnh sệch, lướt qua khoang miệng mang theo xúc cảm làm cho vị giác run rẩy, quá đậm đặc, dường như là loại kích thích, làm cho người ta thở nổi. Trần Mặc uống hơi cạn sạch, gật đậu với Miêu Uyển, ý bảo, có thể đừng nhìn tôi nữa.

      Miêu Uyển vội vàng ra hỏi: " còn cần gì ?"

      " cần."

      "Hương vị.... có được ?"

      Trần Mặc bắt đầu nhớ tới tư vị nồng nàn, thành khẩn gật đầu "Rất ngon."

      Miêu Uyển lập tức nở nụ cười, tuổi trẻ luôn luôn tốt, tuổi trẻ là ánh mặt trời của con , bộ dáng mỉm cười giống như buổi sớm mùa xuân. Miêu Uyển hết sức phấn khởi rời , Trần Mặc nhìn nàng mừng rỡ giống như trong lòng nở hoa, hiểu được, cũng cảm giác được tâm tình mình tồi. Nếu câu khen ngợi có thể làm ngươi ta vui sướng đến như vậy, vậy có gì tiếc rẻ mà khen.

      " ấy uống rất ngon." Miêu Uyển bước ngắn bước dài trôn vào trong quầy.

      Mạt Mạt sờ trán , quả nhiên phát sốt.

      Miêu Uyển trốn ở góc quầy lén lút nhìn Trần Mặc, bạn mới sập cửa bỏ , nhưng tại xem ra rất trấn tĩnh, người đàn ông bình thản như núi, Miêu Uyển thở dài: vừa mắt nha, càng nhìn càng vừa mắt. kia tại sao lại ném ngồi mình bỏ như vậy?

      Mạt Mạt đưa mặt đến gần "Nhìn đủ rồi."

      Mặc Uyển đá , nhìn được à.

      Người ta có bạn rồi.

      Miêu Uyển bưng trái tim thủy tin: Tớ nhìn chút được à.

      Ánh mặt trời chiều rất tốt, Trần Mặc liền ngồi cạnh cửa sổ như vậy, nhìn từng chiếc lá rơi xuống, ngắm nghía rất lâu, vẫn chưa tới giờ, chẳng muốn quay về.

      Đương nhiên, cũng suy nghĩ cái gì, chỉ ngẩn người, cuộc sống bây giờ so với lúc trước giống như nghỉ phép, nhưng mà lần này có vẻ lâu dài chẳng có dừng lại, biết giết thời gian như thế nào khiến cảm thấy có phần trống trải.

      Trống trải, Trần Mặc cười khổ cái, nghĩ thầm, học được cái từ này.

      Trái lại Lão đại Trịnh Giai rất thích khi chuyển về địa phương, đại khái là ta có nguyên do là vì gia nghiệp. Cuộc sống làm cho mọi người trở nên bận rộn vặt vãnh.

      Mày rời khỏi rồi, Trần Mặc thầm với chính mình, cho nên cố gắng thích nghi .

      Từ đầu đến cuối, Trần Mặc vẫn cảm giác có người nhìn , ánh mắt dai dẳng, dường như đứt quãng bất định, Trần Mặc tóm được ánh mắt của Miêu Uyển tại quầy ở góc phòng, Miêu Uyển xấu hổ cười cười với , chỉ chỉ trước bàn . Trần Mặc cúi đầu nhìn cái bánh nho màu nâu sẫm, hình thức bình thường, nhà nào cũng có loại chocolate này. Trần Mặc cầm lấy dĩa, múc miếng bỏ vào trong miệng.

      Miêu Uyển khẩn trương chớp chớp mắt.

      Nhưng mà....

      Trần Mặc quay đầu , bất ngờ đẩy dĩ bánh ngọt ra, trong chiếc bánh mềm mại có sữa, mùi vị nồng nàn, nhưng đơn giản chỉ có vậy, còn có mùi vị khác, có cay chút, hơi kích thích cảm giác, ngọt ngào ngây ngất.

      Là rượu!

      Trần Mặc đối với tất cả mùi kích thích đề rất mẫn cảm, cho nên cũng uống rượu và cà phê.

      Trần Mặc theo bản năng liếm môi dưới, khuấy miếng bơ bỏ vào miêng. Vào miệng là tan, kéo dài khẩu vị làm cho người ta giống như rơi vào giấc mơ, hương nồng chocolate ở trong mùa đông khiến cho người ta ấm áp, rất nhiều đàn ông đều bài xích đồ ngọt, nhưng mà ngọt chính là sinh mệnh của chúng ta lúc bắt đầu nhớ lại hạnh phúc trong ký ức.

      Chỉ có bị kích thích quá độ vị giác mới có thể dùng chua cay thay thế ngọt ngào.

      Miêu Uyển nhìn gương mặt Trần Mặc lộ ra nét cười dịu dàng, cảm thấy mỹ mãn xoay người sang chỗ khác.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 3
      Chiếc bánh ngọt hình vuông có nhân chocolate, mặt có rắc lớp bột ca cao. Lấy ba mũi nhọn của cây tăm cột lại, tạo hình dấu móng chân con gà mặt cacao. Còn nửa phần bánh màu trắng, Miêu Uyển do dự chút, dùng bơ viết lên hai hàng chữ. "Thiên đường quá xa, nhân gian lại gần."

      Miêu Uyển nheo mắt lại nhìn sản phẩm của mình, chậm rãi thở dài hơi, dùng cán dao chuyển bánh ngọt qua khay sứ trắng, bỏ vào tầng cao nhất của tủ lạnh thủy tinh, tác phẩm hoàn hảo nhất, luôn luôn hi vọng có nhiều người đến nhìn.

      Lúc Trần Mặc có để ý nhìn vào tủ lạnh, tìm được loại ăn, loại bánh ngọt thông thường đều đặt trong tủ, rành cho lắm, cho nên chú ý đến Thiên đường và Nhân gian. Miêu Uyển hiểu lầm là muốn cái đó, liền lắp bắp giải thích là bánh ngọt chúc mừng tiệm khai trương tròn 1 năm, là hàng bán.

      nhìn thần sắc thất vọng của Trần Mặc, cho nên có chút ảo não.

      Trần Mặc gật đầu, đẩy cửa ra, chuông giá cửa phát ra thanh êm tai.

      Miêu Uyển cảm thấy buổi chiều này rất tuyệt vời.

      thế giới này, có người nhìn trẻ mới sinh khóc to, bởi vì biết sau cùng bọn họ già , mặt xuất nếp nhăn thể mình là người từng trải; cũng có người nhìn những con đường bằng phẳng thẳng tắp mà đau buồn, bởi vì biết phía trước xuất chổ rẽ...

      Nhưng chúng ta vẫn ai đó hết lần này đến lần khác, có đôi khi cầu được, có khi cầu đến lúc tự mình phai nhạt, có đôi khi bạn còn muốn duy trì nhưng người khác lại ra , chúng ta bị tổn thương, đồng thời cũng làm tổn thương người khác, nhưng ánh mắt vẫn thể khống chế.

      Hoặc là, người là bản năng, nếu như trong lòng vướng bận, nó tìm mình.

      Cho nên chúng ta vẫn , chẳng qua là hiểu , tất cả tình cũng có ngày biến mất, tất cả những người nhau cuối cùng cũng phải chia ly, người thường thể chống được thay đổi của thời gian.

      Như thế sao chứ?

      Miêu Uyển huýt sao vui vẻ trong ánh hoàng hôn chiếu vào cả phòng đầy mùi cà phê và cacao, cho dù lâu dài, cho nên trước khi nó biến mất hãy vui vẻ hưởng thụ .

      Buổi tối kỷ niệm năm cực kỳ náo nhiệt, tất cả nhân viên của cửa hàng chi nhánh đều đến, sản phẩm mới của Miêu Uyển nhận được rất nhiều lời khen ngợi, ông chủ vui hơn hở cầm bánh ngọt , Tiểu Miêu, có đặt giá hay chưa?

      Miêu Uyển đảo mắt, cho ra cái giá rất cao.

      Ông chủ mang trái tim vỡ nát rời khỏi.

      Đó chút tư tâm của Miêu Uyển, vào lúc cái bánh ngọt này ra đời in lại ký hiệu của người kia, vì thế hy vọng vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ làm cho mình ăn, ít nhất là trong khoảng thời gian đặc biệt này. người đặc biệt làm cho cuộc sống tràn đầy niềm vui, giống như đóa hoa sinh trưởng tại ngôi sao, như thế lúc bạn nhìn lên bầu trời cảm thấy hạnh phúc, giống như tất cả ngôi sao bầu trời đều nở hoa.

      Miêu Uyển chào tạm biệt với các đồng nghiệp, vui vẻ về căn phòng mình thuê, cố gắng đem hòn đá ven đường về nhà, khí ban đêm trong lành lạnh lẽo khiến cho mũi khó chịu, đây là thành phố lớn xa lạ, giang cánh tay ra xoay người vòng vòng, nhìn đèn đóm của hàng ngàn ngôi nhà trong bóng tối.

      Mới đầu, vì thành phố này quá lớn, quá cổ xưa, Miêu Uyển lại chỉ ở trong góc phòng nho nên thể hòa hợp với miền đất này.

      suy nghĩ, tại sao mình phải ở lại nơi đây chứ? Nơi này có gì đặc biệt đâu? Tại sao tôi thể rời ?

      NHưng hôm nay, toàn bộ đều trở thành có ý nghĩa, nếu bạn có người đặc biệt ở trong thành phố này, khi nhìn thấy đèn đóm của hàng ngàn ngôi nhà bạn mỉm cười, tưởng tượng ở đằng sau cái cửa sổ nào đó, ngồi trước ngọn đèn nào đó.

      Hôm nay, hình như với bạn cãi nhau, chỉ hi vọng chocolate có thể mang lại cho chút vui vẻ.

      Bởi vì điều đó làm cho ánh mắt tỏa sáng, tiếp cận tư vị tình là mỹ vị trời ban.

      Sau ngày thứ bảy đó vài ngày, Trần Mặc cũng có xuất , nhưng mà tâm tình Miêu Uyển vẫn vui vẻ, cảm giác đương làm cho cuộc đời trở thành màu hồng, trong phút chốc đó, axit amin khuấy động trong thân thể, sau đó từ từ nhạt dần.

      Bỏ thêm đường cát vào lòng đỏ trứng gà đánh đều, phô mai Mascarpone tới nhiệt độ thích hợp, Miêu Uyển đổ hỗn hợp lòng đỏ trứng có đường với phô mai và bơ sữa, khuấy đều vào nhau. Nghe khách quen , gần đây Tiramisu trong tiệm hết rất nhanh, Miêu Uyển mỉm cười, đó là bởi vì...

      Tiramisu, xin dẫn ta !*

      biết và bạn có hòa hảo chưa, nếu ... Miêu Uyển đem hỗn hợp cà phê và rượu bôi lên bánh bích quy, sau đó thành kính cầu nguyện: thân mến, nếu thích , xin dứt khoát bỏ , tôi giúp an ủi linh hồn bị thương, xin ngàn lần đừng có cảm giác tội lỗi, đừng miễn cưỡng ở bên cạnh nha.

      Sau khi bánh hấp thụ rượu và cà phê trở nên mềm nhũn, Miêu Uyển cắt nó thành từng cục để vào chén plastic trong suốt, sau đó đổ sốt phô mai vào.

      Gần đây làm cái gì cũng rất thành công, nguyên nhân là biết .

      Miêu Uyển biết đó là lần gặp gỡ quý giá, trong cuộc đời chúng ta, bỗng nhiên có người xuất , sau đó lại đột ngột rời , bọn họ để lại cảnh tượng tuyệt mĩ khiến chúng ta luôn luôn tưởng nhớ.

      Còn ai nhớ cảm giác thầm ?

      Luôn luôn vụng trộm nhìn người kia, chú ý mỗi câu , mỗi biểu tình của , thấy liền vui vẻ, nghe được tiếng của tim đập rộn lên. Vì mà ngây ngốc si mê, dám nhìn thẳng vài hai mắt , nghe gọi tên mình, cảm thấy máu trong người chảy mạnh.

      Mỗi chiều sau khi tan học, đặc biệt vui vẽ chạy nhanh xuống lầu, chỉ vì đứng ở trước cổng trường nhìn thấy bóng dáng biết tên. Nghe vừa gặp loại duyên phận, có thể gặp nhưng thể cầu, Miêu Uyển thường tiếc nuối thời thanh xuân của gần như là chỉ lo học hành chăm chỉ, bây giờ xem như thượng đế bù cho người trong thời gian tuổi trẻ cuối cùng của sao?

      Miêu Uyển nghe chuông cửa vang lên, ngẩng đầu, thấy Thượng đế cười gian xảo.

      Thần : thân mến, phải tin tưởng ta, ta còn muốn cho nhiều hơn nữa.

      Thiên thần Trần Mặc trực tiếp đến quầy với "Chocolate nóng."

      Miêu Uyển ngơ ngác gật đầu, sau đó xoay người chui vào phòng trong làm việc.

      "Giúp tớ chút." bên luống cuống tay chân đem chocolate bỏ vào bát thủy tinh, bên cao giọng kêu Mạt Mạt.

      Mạt Mạt lắc đầu thở dài "Cậu xem, nuôi con có gì tốt đâu, chỉ tổ phá sản."

      Nhưng mà, có rượu.

      Miêu Uyển gấp gáp quay qua quay lại, rượu gia truyền của cha bị mang về nhà trọ, nhưng rượu rum hay rượu cà phê lại thể thay thế mùi vị này được.

      Miêu Uyển đem chocolate nóng ra cho Trần Mặc.

      "Bánh ngọt, tạm thời hết rồi." nhìn mắt , cố tìm xem trong đó có thất vọng hay .

      "Được rồi." Trần Mặc bình tĩnh gật đầu.

      Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn ấm áp như vậy, dưới ánh mắt trời, con ngươi trong mắt mỗi người cũng còn đen thẳm, Miêu Uyển nghĩ thầm, người đó giống Chocolate nguyên chất, nồng nàn, sung mãn, nhan sắc lộng lẫy.

      có thất vọng ? Hay là thất vọng?

      Hoặc là , hi vọng thất vọng sao? Miêu Uyển, hi vọng là thất vọng.

      "Giúp tớ chút." Miêu Uyển đem bơ ủ vào nước đá, mặc áo khoác lao ra cửa.

      Mạt Mạt bất đắc dĩ thở dài, Trần Mặc nghe chuông cửa vang lên, quay đầu lại, nhưng mà thấy cái bóng của bé kia vội vã ra ngoài.

      Vẫn còn là bé. Hành động tùy hứng, Trần Mặc nghĩ thầm.

      Lúc Miêu Uyển cầm bình rượu quay trở lại, nhìn thấy đối diện Trần Mặc có bóng lưng yểu điệu duyên dáng. chưa kịp nhìn kỹ, bơ được đánh xong đưa đến, Mạt Mạt nhìn nàng vui, Miêu Uyển cẩn thận hối lộ. "Chút nữa tớ cho cậu ăn món gì ngon được ? Tớ cho cậu ăn món rất ngon rất ngon."

      Mạt Mạt : "Tớ cần cái gì hết, tớ chỉ muốn cái này."

      Vẻ mặt Miêu Uyển cầu xin, Mạt Mạt rất đắc ý cho biết, ra này phải tuần trước, Miêu Uyển kinh ngạc ngừng tay, vừa lúc nhìn thấy kia quay đầu sập cửa bỏ .

      Cái này, cái này... Vì thế...

      "Chắc là ta xem mắt." Mạt Mạt khẳng định.

      Miêu Uyển giật mình há to miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :