1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên Ý - Tiểu Vũ A Man (4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tên truyện: Thiên Ý.

      Tác giả: Tiểu Vũ A Man

      Thể loại: Đồng nhân, cổ đại, 1×1, ngược tâm, HE.

      Editor: Ngược Ái, Linh Kiều.

      Beta: Lâm Nhi.

      Độ dài: 200 chương.

      Linkhttps://nguocaitantam2.wordpress.com/muc-luc-thien-y/

      Giới thiệu:

      Ý trời.

      Tất cả đều là do ý trời định đoạt.

      Từ bình thường, nàng biến thành cương thi, thể già , cũng thể chết.

      đúng, dương sai lệch.

      Trong tam thế này, rốt cuộc nàng là ai?

      Vô tình hữu ý, nàng được đưa tới Tống Triều – Khai Phong Phủ.

      Cùng bởi do ý trời, nên nàng gặp .

      Vốn tưởng hiểu tâm can bản thân, nhưng rốt cuộc thứ nàng hiểu cũng chỉ là chút suy nghĩ nhất thời, bồng bột.

      Liệu nàng có nên vứt bỏ tất cả, cố chấp cùng vĩnh kết thành đôi, trọn đời chi luyến?

      Hay nên quay lưng bỏ mặc mối nhân duyên lầm lỡ này, trở lại với thân phận của mình trước đây, cương thi vô sầu, vô cảm?

      “Mặc cho nàng muốn dời , ta cũng cho phép.”
      Nhân duyên hoa mộng.

      kiếp hư .​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: bắt quỷ tại cao ốc.

      Editor: Ngược Ái.


      Thời gian: Ngày 24 tháng 6 năm 2012

      Địa điểm: Bắc Kinh – Trung Quốc.

      Tòa nhà Vạn Quốc, nằm ở phía trung tâm thành phố, có dãy văn phòng nằm ở đó, là công ty dưới trướng tập đoàn Vạn Quốc, sản nghiệp “có vấn đề” trong bộ máy của họ.

      Tuy rằng bây giờ là nửa đêm, nhưng đoạn đường này nằm giữa trung tâm thành phố, bốn phía đèn điện đều sáng choang.

      Đường tuy thể là đông đúc, nhưng vẫn có loạt xe cộ qua. Mặc dù ban ngày huyên náo, nhưng buổi tối cũng khác biệt gì cho lắm.

      Trái lại, tòa nhà cao ốc kia lại có chút kì quái.

      Bây giờ tối muộn như vậy nhưng đèn điện mỗi tầng đều sáng, dù cho bên trong công ty có nhiều người, có người tăng ca nhưng thể có chuyện tất cả mọi người trong công ty cùng tăng ca lúc.

      Huống hồ, toàn bộ đèn trong tòa nhà đều sáng choang, nhưng lại luồng khí u ám.

      sai, tòa nhà này có rất nhiều chuyện ma quái.

      Từ hai tháng trước bỗng xảy ra những chuyện ma quái, chỉ có trời mới biết, đám ma quỷ này là từ đâu chui ra!

      Cùng lúc xuất những ba con quỷ, mỗi con đều tầm thường. Con quỷ này so với con quỷ kia còn mạnh hơn.

      Hơn nữa, chỉ trong ngày xuất đầu tiên xảy ra án mạng, lần hại chết ba người!

      May mà đám quỷ này ban ngày thể xuất , nếu nhân viên trong công ty đều mất mạng hết.

      Nhân viên trong công ty rất nhiều, người tăng ca cũng nhiều.

      ít người gặp phải bọn quỷ đó, chuyện ma quỷ cứ thế bị truyền miệng ra ngoài, nhưng vẫn thể tránh khỏi có nhiều người vô tội bị làm hại.

      Vì lẽ đó, mỗi ngày vào lúc tan sở, các nhân viên trong công ty liền nhanh chóng rời khỏi.

      Tiền quan trọng , nhưng mạng sống còn quan trọng hơn!

      cẩn trọng như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn xảy ra án mạng

      Cảnh sát tham gia, truyền thông làm lớn chuyện.

      Chỉ trong mấy tháng, tòa cao ốc Vạn Quốc “nổi tiếng” chuyên có ma quỷ tới giết người!

      để nghiệp phát triển kinh doanh bị ảnh hưởng, tập đoàn Vạn Quốc vận dụng ít mối quan hệ, bỏ ít tiền mới có thể dẹp loạn được đống tin đồn này.

      Hai tháng qua, họ mời biết bao nhiêu pháp sư, cao tăng, thầy xua ma tới bắt quỷ, nhưng chưa từng có ai thành công.

      Vì thế, chủ tịch tập đoàn Vạn Quốc dù lớn tuổi, nhưng vì sản nghiệp của mình, đành phải ra mặt tìm cách đối phó.

      Dù cho tòa cao ốc này cũng chỉ là sản nghiệp nhoi, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu giải quyết triệt để, gây ra ảnh hưởng xấu tới tập đoàn, tuyệt đối thể coi thường.

      Huồng hồ, dù cho phải vì công ty của mình, cũng thể để bọn ma quỷ tới đây làm mưa làm gió!

      Hôm nay, ông mời được vị pháp sư cao tay đến, nghe vị pháp sư này rất lợi hại, tu đạo có hơn năm nhưng ma quỷ quái nào mà giải quyết được.

      Lúc này, trước quảng trường cao ốc Vạn Quốc có mấy chiếc xe limousine, trong đó có chiếc xe có ông lão tóc bạc trắng ngồi ở phía sau, gương mặt mặc dù có chút tiều tụy, nhưng phong thái người thể xem thường.

      Người này chính là chủ tịch tập đoàn Vạn Quốc – Vạn Quốc Hoa.

      Ngày hôm nay mời vị pháp sư này tới thu phục ma quỷ quái, ông thực chút lo lắng cũng có.

      Bạn thân quen biết nhiều năm của ông đưa vị pháp sư này tới giới thiệu trước mặt, ông ngoại trừ cảm giác khiếp sợ ra cảm nhận được gì hết.

      Vóc người cao gầy, gương mặt xinh xắn.

      xinh đẹp như vậy sao có thể làm pháp sư?

      Nếu thi hoa hậu còn có thể nghe được.

      Đây chính là vị pháp sư từ khi tu đạo chưa từng thất thủ lấy lần.

      Mặc dù trước đây có nghe qua tin đồn về , biết xinh đẹp, nhưng khi thực gặp mặt vẫn bị chấn động.

      Quả nhiên nghe danh bằng gặp mặt.

      tại, pháp sư xinh đẹp vào trong tới mười phút, cũng biết tình huống trong đó xảy ra như thế nào.

      Những vị pháp sư trước đây đều mang theo ba, năm đồ đệ, thủ hạ gì đó tới, nhưng cũng chỉ mười lăm phút sau liền gào khóc thảm thiết, chạy trốn tới mức tè ra quần, ngay cả 1 câu tạm biệt cũng có, tốc độ chạy trốn thậm chí còn nhanh hơn so với chuột gặp mèo.

      Vậy mà hôm nay, nhìn trông rất yếu đuối, mỏng manh như vậy lại chỉ vào mình, vồn định cho mấy người theo làm trợ thủ, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.

      tại mười phút qua, nhưng chút động tĩnh cũng có, Vạn Quốc Hoa trong lòng khỏi bồn chồn.

      Lẽ nào xảy ra vấn đề gì?

      đâu.

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy kia, ông liền biết phải là người thường.

      người tỏa ra tự tin, ngay cả ông, người sống thương trường lâu năm cũng cảm thấy bằng.

      Nếu có bản lĩnh , sao có thể có tự tin như thế?

      Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng cảm thấy có chút an ủi. nhưng vẫn cảm thấy yên lòng, nên ông định tự mình vào nhìn xem.

      – A Quang.

      – Chủ tịch, có gì dặn dò?

      Ghế phụ ở bên người thanh niên quay đầu lại đáp.

      Người này gọi là A quang, là phụ tá kiêm cận vệ.

      danh nghĩa họ là quan hệ chủ tớ, nhưng thực tế, hai người thân thiết như hai cha con vậy.

      – Lạc tiểu thư vào đó cũng lâu, tại chút động tĩnh cũng có. Tôi thực yên lòng, muốn vào xem chút.

      Vừa nghe Vạn Quốc Hoa muốn vào, A Quang cuống lên:

      – Chủ tịch, tình huống bây giờ , nếu tùy tiện vào sợ ổn đâu! Chẳng may…

      A Quang lời còn chưa hết, đột nhiên cảm thấy trước mắt có tia sáng lóe lên.

      Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Vạn Quốc Hoa mặt biến sắc, quát to tiếng “ ổn rồi” rồi vội vội vàng vàng mở cửa xuống xe.

      A Quang cũng vội vã xuống theo, chạy đến bên người Vạn Quốc Hoa, lúc này mới nhìn , hóa ra tất cả những bóng đèn trong cao ốc Vạn Quốc đều vỡ hết.

      Tình huống này trước đây chưa từng xảy ra bao giờ.

      Mọi người khác thấy vậy đều lục tục xuống xe, ánh mắt họ đều nhìn về phía tòa nhà Vạn Quốc.

      Đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh này, tâm Vạn Quốc Hoa chợt lạnh, lúc này ông nhận định, vị pháp sư họ Lạc kia lành ít dữ nhiều.

      – Nhanh, lên xem sao!

      Ông vừa chuyện, chân nhấc hướng về phía cao ốc đến.

      A Quang bên cạnh tay mắt lanh lẹ, kéo Vạn Quốc Hoa lại:

      – Chủ tịch, quá nguy hiểm! Người thể vào, vẫn nên đợi ở ngoài này rồi tính sau !

      Vạn Quốc Hoa dùng hết sức lực, nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể thoát ra khỏi tay A Quang, lập tức cuống lên:

      tại Lạc tiểu thư bên trong đó sống chết , dù có chờ ở ngoài này cũng chỉ là vô ích!

      Nhìn vẻ mặt lo lắng của Vạn Quốc Hoa, A Quang đành thỏa hiệp:

      – Được rồi. Nếu như vậy, để tôi .

      xong liền quay sang dặn dò những người khắc:

      – Ông Trương, tiểu Vĩ, mọi người cùng tôi vào, những người khác ở lại bảo vệ Chủ Tịch.

      – Vâng. – Mọi người đồng thanh đáp.

      Ông Trương, Tiểu Vĩ cùng chạy đến bên cạnh A Quang, Vạn Quốc Hoa cũng biết thể thay đổi ý định của A Quang, thể làm gì khác ngoài dặn dò:

      – Ba người phải cẩn thận chút. Nếu gặp nguy hiểm phải nhanh chóng lui ra ngoài.

      Ba người đều gật đầu, muốn vào, chợt nghe có người hô:

      – Mau nhìn kìa, có người ra, rất giống Lạc tiểu thư!

      Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cửa tòa nhà, bóng dáng yểu điệu xuất ở cửa cao ốc.

      Tuy rằng bên trong cao ốc hề có ánh đèn, nhưng mọi người đứng ở bên ngoài đều nhận ra đó là Lạc Hi.

      Vạn Quốc Hoa quá thực bỏ số tiền lớn ra mời về thiên sứ!

      sai. Là Lạc Tiểu Thư.

      Vạn Quốc Hoa khó có thể bình tĩnh tâm tình lại được, vội :

      – Nhanh qua xem chút!

      Cả đám người nhanh chóng hướng Lạc Hi chạy tới.

      Mà bên này, Lạc Hi thấy có nhiều người chạy về phía mình, thản nhiên về phía họ, còn phất tay, lộ ra nụ cười thắng lợi.

      – Lạc tiểu thư, sao chứ?

      Tuy rằng bé đứng ở trước mặt này bị thương chút nào, nhưng Vạn Quốc Hoa vẫn lo lắng hỏi.

      Dù sao tình huống vừa rồi mới phát sinh thực dọa mọi người vô cùng sợ hãi nha.

      Lạc Hi cười ha ha, đáp:

      – Ông Vạn, ông thực là người có lòng nhân hậu. Ông còn chưa hỏi tôi có bắt được quỷ hay , lo lắng cho an toàn của tôi trước rồi.

      A Quang đứng ở bên cạnh nhanh chóng tiếp lời:

      – Lạc tiểu thư, còn biết, vào lúc bóng đèn bị vỡ, chủ tịch của chúng tôi rất hoảng sợ, còn muốn xông vào trong đó cứu nữa đấy! Đúng rồi, đèn làm sao bỗng dưng bị vỡ, là do quỷ sao?

      Việc này ngoài dự tính của Lạc Hi, chỉ là tùy tiện vào, nếu chỉ có còn đường “chết”.

      Lạc Hi nhìn Vạn Quốc Hoa :

      – Được rồi, tại đừng quá lo lắng. Tôi sợi tóc cũng bị tổn thương, hơn nữa tất cả đều giải quyết xong. Nếu tính ra, có lẽ do tôi quá mạnh tay, nên bóng đèn trong đó mới bị vỡ ấy mà. – Câu sau này là để cho A Quang nghe.

      – Đều giải quyết? Lạc tiểu thư, xin thứ lỗi, ý của là quỷ bị bắt?

      A Quang vẻ mặt khó tin, thầm nghĩ: “phải biết là mới vào đó có mười mấy phút nha!”

      – A Quang…

      Nghe A Quang như thế, Vạn Quốc Hoa có chút lúng túng, thấp giọng có ý trách mắng A Quang, sau đó quay đầu nhìn về phía Lạc Hi.

      – Lạc tiểu thư, A Quang nhanh mồm nhanh miệng, đừng để ý nhé.

      Lạc Hi đúng là để ý lắm, vô tư đáp lời ông:

      sao, đổi lại nếu là tôi, cũng tránh khỏi hoài nghi.

      xong liền chuyển đề tài khác.

      – Đúng rồi, trở lại chuyện chính, số tiền còn lại chuyển vào tài khoản của tôi là được. Lần sau nếu như còn có chuyện xảy ra, nhớ tới tìm tôi, đến lúc đó, tôi nhất định giảm cho ông tám phần trăm. Bây giờ muộn, tôi về trước đây.

      Vạn Quốc Hoa nghĩ Lạc Hi đổi đề tài nhanh như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cười :

      – Lạc tiểu thư, là có ý tứ. Yên tâm, số tiền còn lại tôi sớm chuẩn bị kĩ càng.

      xong quay đầu lại nhìn về phía A Quang, A Quang hiểu ý, từ trong túi áo ở ngực lấy ra tờ chi phiếu đưa cho Lạc Hỉ.

      Lạc Hỉ tiếp nhận cũng thèm nhìn lấy cái, liền trực tiếp mở hòm hóa trang ra, đem chi phiếu bỏ vào.

      Mà quên giới thiệu chút, đây phải là hòm hóa trang bình thường.

      Chỉ nhìn bề ngoài biết giá trị chiếc hòm này , bên ngoài có vỏ ngoài màu đen làm bằng gỗ, mặt nạm kim cương tinh tế, quan trọng hơn chính là bên trong phải chứa mĩ phẩm, mà toàn là bùa chú, mực sắc, v..v (tĩnh lược vài câu đáng)

      – Lạc tiểu thư, sợ chúng tôi trả thiếu tiền sao? – A Quang thấy vậy nghi ngờ hỏi.

      – Ha ha, có gì mà phải nghĩ. Lẽ nào đường đường là tập đoàn Vạn Quốc, lại có thể thiếu tôi 20 ngàn sao?

      Thêm vào tiền đặt cọc lúc trước là 8 vạn, tổng chi phí là 28 vạn.

      Tuy rằng tập đoàn Vạn Quốc để tâm đến 28 vạn này, nhưng người ở khu Ma giới , loại thu phí này đúng là giá ở trời.

      Chẳng qua cũng hết cách rồi, người có bản lĩnh phải lấy giá như vậy thôi!

      – Ha ha, Lạc tiểu thư vui tính. A Quang, cậu tự mình đưa Lạc tiểu thư về nhà .

      Vạn Quốc Hoa càng ngày càng vừa ý Lạc Hi.

      Chỉ là, chờ A Quang trả lời, Lạc Hi liền đáp:

      cần. Tôi có lái xe tới đây. Xe đỗ ở phía bên kia, cảm ơn ý tốt của ngài chủ tịch. Bye, bye.

      – Chuyện ngày hôm nay thực cảm ơn Lạc tiểu thư, tạm biệt.

      – Ông Vạn, tôi cũng làm việc công, nhận tiền phải làm việc thôi.

      xong liền mang theo hòm hóa trang xoay người rời , được mấy bước, như nhớ ra cái gì liền quay trở lại.

      – Lạc tiểu thư, còn có việc gì sao?

      Lạc Hi trả lời Vạn Quốc Hoa, chỉ đem hòm hóa trang đặt trước đầu xe mở ra, ở bên trong tìm kiếm lúc, lấy ra chuỗi ngọc niệm chú đưa cho Vạn Quốc Hoa:

      – Ông giữ lấy, bảo đảm bình an. Bắt đầu từ bây giờ, nhất định mỗi ngày phải mang theo, tuyệt đối được bỏ xuống. Miễn phí.

      Vạn Quốc Hoa tiếp nhận chuỗi hạt, :

      – Lạc tiểu thư, có phải nhìn ra cái gì ?

      Lạc Hi cười cười trực tiếp trả lời câu hỏi của ông, chỉ :

      – Ông có tin tôi ?

      Vạn Quốc Hoa gì, chỉ gật đầu.

      – Nếu tin tôi, vậy đừng hỏi gì hết, nó bảo vệ ông. – vừa vừa chỉ chuỗi hạt tay Vạn Nhất Hoa.

      xong xoay người chuẩn bị rời , nhưng mới xoay người, bị A Quang kéo lại:

      – Lạc tiểu thư, có phải biết chuyện gì? Có phải chủ tịch gặp nguy hiểm?

      Lạc Hi , chỉ quay đầu nhìn Vạn Quốc Hoa.

      Vạn Quốc Hoa hiểu ý, nhìn cái rồi gật đầu :

      – A Quang, buông Lạc tiểu thư ra. Cậu xem, Lạc tiểu thư phải đưa tôi vòng hộ thân rồi sao?

      A Quang buông tay nắm Lạc Hi ra, xoay người nhìn Vạn Quốc Hoa, hình như có chút cam lòng, :

      – Nhưng mà, chủ tịch…

      – Được rồi, A Quang. Tôi tin tưởng Lạc tiểu thư.

      xong, ông đem chuỗi hạt đeo vào tay, sau đó giơ tay lên nhìn Lạc Hi.

      – Cảm ơn, Lạc tiểu thư.

      Lạc Hi chỉ cười nhạt, hướng về phía ông vẫy tay tạm biệt rồi rời .

      Nhìn theo bóng Lạc Hi rời , Vạn Quốc Hoa cúi đầu nhìn chuỗi hạt tay được làm bằng gỗ tử đàn, chạm khắc tinh tế, mỗi hạt châu đều khắc chữ Vạn.

      Ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc Hi mất, nhàng câu:

      – A Quang, chúng ta thôi.

      – Vâng, chủ tịch.

      Sau đó, mấy chiếc xe liền biến mất trong màn đêm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Cố.

      Editor: Ngược Ái.

      Sau khi tạm biệt Vạn Quốc Hoa, Lạc Hi lái xe chạy rất nhanh.

      Bên trong xe mở số ca khúc mà thích: gian cổ truyền, nhịp điệu sôi sộng, tất cả đều hòa quyện với hưởng Trung Quốc.

      “Chỉ trong chớp mắt, ta trở thành tiên.

      mong trường sinh, chỉ mong cho người được bình an vui vẻ.

      vì cầu phúc, chỉ mong chờ người tới cạnh bên.”

      nâng tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ qua mười hai giờ đêm, vậy là đến sinh nhật tuổi hai mươi hai của mình.

      Thực thời gian trôi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt trôi qua hai năm.

      Giờ nghĩ lại, vào ngày 25 tháng 1 của hai năm trước, đó cũng là lúc vận mệnh của thay đổi.

      Hai năm trước, tên của phải là Lạc Hi, mà là Lý Tiểu Uyên.

      Khi đó, là hoa khôi của trường, sinh ra trong gia đình khá giả, có cha mẹ hết mực thương , có người chị lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ mọi lúc, mọi nơi.

      Những tháng ngày lặng lẽ trôi qua trong bình yên và ấm áp

      Nếu như lúc trước, cứ như vậy mà lớn lên, cứ như vậy mà đón nhận lấy tương lai, tốt nghiệp, tìm công việc hợp lý, sau đó kết hôn và sinh con, tiếp tục sống những ngày tháng bình yên mà ấm ấp tốt.

      Nhưng cuối cùng, vẫn lệch khỏi quỹ đạo của vận mệnh, bắt đầu cuộc sống mới khác hoàn toàn

      Hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra, khiến cho người khác thể tưởng tượng nổi.

      Dựa theo trải nghiệm của chính bản thân mình, suy nghĩ chút, thực cần phải chỉnh sửa bất cứ chi tiết gì, có thể trực tiếp đóng thành phim hoặc kịch truyền hình.

      Bởi vì chỉ có TV mới có những tình huống khốn kiếp như vậy!

      Cẩn thận suy ngẫm lại, vận mạng của mình thay đổi có thể là do trước đây nhìn thấy “thứ nên thấy” đó.

      Mấy năm trước, trong lúc vô tình, nhìn thấy bộ kịch truyền hình có tên “Cương ước”, lập tức cảm thấy rất thích thú.

      Lúc đó, còn khá tuổi, đối với trải nghiệm của các nhân vật trong đó hề có chút cảm nhận sâu sắc nào hết.

      chỉ cảm thấy họ đơn thuần trông rất đẹp mắt, liền lúc xem xong ba tập phim, hơn nữa còn xem xem lại rất nhiều lần là đằng khác.

      Sau khi xem xong, vẫn có ý nghĩ trong đầu: “tôi muốn làm cương thi, tôi muốn làm cương thi, nhưng nhất định phải do Vương Thần cắn, như vậy mới có thể làm cương thi cao cấp”.

      Nhưng đúng chẳng ai ngờ, cái được gọi là trời theo ý người, lập tức được cảm nhận cách sâu sắc.

      chỉ nhớ vào đêm sinh nhật 20 tuổi của mình, giấc mơ rất kỳ lạ.

      Trong giấc mơ đó, gặp chàng rất đẹp trai, cao quý.

      Chàng trai đó đến bên , thầm với rằng đến để giúp thực ước nguyện của mình.

      Sau khi chàng trai đó cắn cái lên cổ , cổ truyền tới cảm giác đau nhói, sau đó đột nhiên tỉnh dậy, hề cảm thấy có chỗ nào đặc biệt thay đổi, chỉ có cảm giác duy nhất là giấc mơ kia quá chân thực.

      Những ngày kế tiếp sau đó, giấc mơ kia chính thức biến thành ác mộng,

      Chỉ cần ăn bất cứ đồ ăn gì, bụng rất đau, đau tới điên cuồng.

      loại khát máu ngừng kích động trong thân thể .

      Rốt cuộc tới ngày, thể kìm chế được cơn khát máu đầy kích động đó, suýt chút nữa hút máu của người.

      Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, chàng trai kia bỗng xuất ngăn cản lại và với rằng:

      biến thành cương thi, nhưng thể uống máu người sống. khi uống màu người sống, thể quay đầu lại nữa.

      Trong cái khoảnh khắc đó, cảm xúc trong lòng quả thực trăm mối tơ vò.

      ngờ, mình biến thành cương thi!

      Trong lòng ngừng phỉ nhổ:

      “Ông trời ơi, ông đúng là quan tâm tôi mà! Tôi từng cầu xin ông cho tôi 5 triệu, sao lúc đó ông nhiệt tình giúp tôi thực nguyện vọng ?”

      Chàng trai kia với , tên gọi là Vương Thần, là người của Bản Cổ tộc.

      Vương Thần?

      Cái tên của nhân vật cương thi trong “Cương Ước”?

      Còn Bàn Cổ tộc là cái gì?

      khỏi hoài nghi Thập Tam Nhân có phải là cùng nhóm người với bọn họ , nếu phải, vậy họ làm sao có thể viết ra những nhân vật như thế?

      Điều đáng mừng duy nhất chính là, Vương Thần thông qua phương pháp đặc biệt, đưa tới Bàn Cổ tộc cùng sinh sống, có thể ăn thức ăn của người bình thường mà bị đau bụng, máu tươi cũng chỉ là loại thức ăn, phải trọng yếu.

      (Chú thích của tác giả: trong Cương Ước các nhân vật cương thi đều phải uống máu tươi mới sống được, nếu ăn những thức ăn thông thường bị đau bụng)

      biến thành cương thi thể chết, cũng thể già , tất nhiên là thể sống cùng với người nhà được.

      Mọi người trong nhà từ từ già , mà mình lại hề thay đổi dù chỉ chút.

      Tuy rằng trong thời gian ngắn họ nhận ra, nhưng nếu để lâu nhất định bị lộ.

      Thà đau sớm còn hơn đau muộn, dù cho ở bên cạnh họ thêm thời gian nữa cũng phải nghĩ cách để rời , chi bằng bây giờ rời sớm hơn chút.

      Bởi vì lí do ấy, vậy nên sau tuần kể từ khi bị biến thành cương thi, có tai nạn xe cộ xảy ra, “đoạt” sinh mệnh của Lý Tiểu Uyên.

      Lý Tiểu Uyên cứ như vậy mà biến mất cõi đời này.

      Cho dù muốn, cũng thể làm gì khác.

      Có lúc cũng hỏi qua Vương Thần, tại sao lúc đó lại biến thành cương thi? Có phải vì nghe thấy được tiếng kêu trong lòng nên mới thế?

      Nhưng lần nào hỏi câu này, chỉ cười mà hề trả lời.

      phải chưa từng trách Vương Thần yên lành bỗng dưng biến thành cương thi, tuy rằng đó là tiếng kêu dưới đáy lòng mình, nhưng ai nghĩ nó trở thành thực chứ?

      Chẳng qua, vẫn nên chấp nhận số phận này hơn.

      Thay đổi thân phận của bản thân, rời xa những người bạn tốt, rời xa thành phố thân thuộc, cuối cùng lựa chọn Bắc Kinh là điểm khởi đầu cho cuộc sống mới.

      Nếu làm cương thi, lại còn sống trong Bàn Cổ tộc, dĩ nhiên thể thanh thanh thản thản sinh hoạt như bình thường được.

      Cho nên càng quyết tâm phải trở thành pháp sư hàng phục ma!

      Điều khiến cho Vương Thần dở khóc dở cười nhất chính là, lại còn muốn học tập đạo thuật mao sơn gì đó, phải biết dùng đạo thuật để hàng phục ma, như vậy năng lực của cương thi mới được sử dụng hữu hiệu.

      Bởi vì là người của Bàn Cổ tộc, nên việc học đạo pháp ít nhiều cũng có hiệu quả.

      Người khác tu hành cực khổ mấy chục năm , học tới tháng tinh thông pháp thuật.

      Học xong Mao Sơn thuật còn đủ, lại đem bộ Phật gia kia học cho bằng hết.

      Sau khi học thành, liền mở ra công ty với cái tên “doremon”, còn giúp người khác xem phong thủy vận mệnh cho họ nữa.

      Nhận mấy vụ làm ăn đều dễ như ăn bánh nên liền quyết định làm ăn lâu dài.

      Vì lẽ đó nên danh tiếng ngày càng cao, tất nhiên thu phí ngày càng lớn.

      Vì chuyện này mà Vương Thần ngừng cười nhạo , là kẻ tham tiền.

      tới Vương Thần này, quả thực giận mà có chỗ phát tiết!

      ràng cũng ham tiền muốn chết, lại còn vu vạ do mình tham ăn tham uống, nên mới tiêu sài tốn kém như vậy.

      Chưa từng thấy người nào mặt dày biết xấu hổ tới thế.

      Đúng là đồ cương thi biết xấu hổ!

      những vậy, còn năm mười họa (1) dở trò dám sát nữa chứ!

      [Chú thích:

      Năm mười họa: có nghĩa là thỉnh thoảng, lâu lâu mới có/được lần. ]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Quà tặng sinh nhật

      Editor: Ngược Ái.


      Có đôi lúc ngừng suy nghĩ, có phải do cuộc sống của Vương Thần quá tẻ nhạt, cho nên mới đem mình biến thành cương thi, trở thành thú vui tiêu khiển cho .

      Chẳng qua, Vương Thần cũng phải hoàn toàn là kẻ xấu.

      đem tặng cho pháp khí lợi hại. thanh Phục Ma bổng hàn sắt ngàn năm, qua chín trăm chín mới chín ngày tu luyện, dài chừng khoảng mét, có thể gấp lại.

      Bởi vì bảo bối này, nên mới thèm tính toán với chuyện biến thành cương thi và trả thù mấy chuyện vặt vãnh thường ngày.

      Ngoài ra, còn có thể hiểu được, rất thích nghiên cứu những thức ăn ngon.

      Hai năm qua ở cùng , được “huấn luyện”, sắp trở thành chuyên gia về đồ ăn ngon rồi.

      Chẳng qua, có thể ăn những thức ăn bình thường chứ ăn “thứ kia”. Nhưng Vương Thần giống với , chỉ ăn “thứ đó” mà còn “ăn” rất nhiều.

      [ Chú thích: thứ đó ở đây chính là máu ]

      Đối với bản tính của Vương Thần, chợt nhận ra điều.

      Nếu có xảy ra tranh cãi với , nếu nhịn được cố mà nhịn.

      dứt ra khỏi suy nghĩ miên man của mình, nhanh chóng trở về với thực tại.

      Lúc này, xe của dừng lại trước ven hồ của khu biệt thự sang trọng,

      Thấy bên trong biệt thự im lặng, đoán có lẽ Vương Thần rời , với cá tính của bao giờ có chuyện ngủ sớm như vậy.

      Nhắc tới tên Vương Thần ghê tởm này, ở lại đây hơn tuần lễ.

      Sớm , muộn , lại đúng sinh nhật của chạy mất hút, là kẻ có lương tâm.

      Nghĩ tới đây, rất tức giận tới mở cửa. Vừa mở cửa vào nhà, đèn cũng lười mở, trực tiếp về phòng của mình.

      Khu biệt thự to lớn này ngoài cùng Vương Thần ở có ai khác, bình thường cũng chỉ có người hầu của Lạc Hi tới quét dọn mà thôi.

      Phòng khách, phòng vệ sinh mỗi ngày đều có người đến quét dọn sạch trước khi trở về.

      Mở cửa phòng ra, Lạc Hi liền sửng sốt.

      người thanh niên cầm chiếc bánh sinh nhật có gắn nến tiến về phía , dưới ánh nến lung linh đó là khuôn mặt rất tuấn:

      – Sinh nhật vui vẻ!

      Giọng trầm thấp nam tính ấy, ngoài Vương Thần ra còn ai vào đây nữa.

      ra còn chưa , chờ về chúc mừng sinh nhật.

      Xem ra vẫn còn có lương tâm, nhưng cũng cần chúc sớm như vậy chứ, mới qua mười hai giờ đêm thôi mà.

      – Này, nhanh thổi cây nến này ! Lão già như tôi cầm cái bánh này sắp mệt chết rồi!

      Thấy Lạc Hi có động tĩnh gì, Vương Thần mở miệng thúc giục , nhưng vẫn quên trêu chọc.

      – Có phải cảm động tới sắp khóc rồi ?

      Lạc Hi nghe vậy liền lườm cái, chuẩn bị thổi tắt cây nến, Vương Thần vội vàng hô:

      – Chờ !

      – Lại sao nữa? phải ông bảo tôi mau chóng thổi tắt nến sao?

      còn chưa ước nguyện.

      Lạc Hi nghe vậy biết gì, con cương thi mà còn bày đặt tới vậy.

      Nhắm mặt lại, mười ngón tay đan vào nhau, làm bộ giống cầu nguyện, lúc này mới thổi tắt ngọn nến.

      – Được rồi! Đến, đến, đến, nhanh cắt bánh gato . Bánh gato này là tự tay tôi làm đấy.

      Lạc Hi nghe vậy quay sang trêu chọc :

      – Ông có cần phải làm quá như vậy ? Mới qua mười hai giờ đêm bắt đầu làm sinh nhật

      – Ai, thế mà tôi cứ cho rằng cảm động cơ đấy.

      Vương Thần đem bánh gato đặt lên bàn uống nước, nghe Lạc Hi trêu chọc như vậy liền bày ra giọng điệu đáng thương.

      Đúng là đồ giả tạo.

      Lạc Hi tỏ vẻ quan tâm, đặt hòm hóa trang lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế salon bên cạnh, cầm lấy dao cắt bánh gato, vừa cắt vừa :

      – Chỉ cái bánh gato là xong sao? Quà đâu?

      – Lẽ nào tôi tự mình làm bánh gato còn chưa đủ sao? Nên biết, người khác muốn ăn còn được đấy! Ngay cả đến bạn của tôi còn chưa được lần ăn đồ mà tôi nấu nữa đó!

      Vương Thần quả thực rất đẹp trai, hơn nữa cũng rất đào hoa.

      Lạc Hi liếc nhìn cái, :

      – Đó là chuyện của , tôi chỉ cần có quà tặng.

      xong, thản nhiên cầm miếng bánh gato lên ăn.

      – Hừm, mùi vị cũng tệ lắm.

      Vương Thần nghe vậy, tay che lấy ngực hô.

      là đau lòng quá!

      Vừa nhìn liền biết hay đùa, hừ.

      – Bỏ cái kỹ xảo gạt người đấy của . Lẽ nào coi tôi ngốc giống như đám bạn xanh xanh đỏ đỏ của chắc?

      – Ha ha, đương nhiên phải.

      Vương Thần rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ngày thường.

      – Những bạn của tôi họ chỉ thích ngọt ngào. Còn phương diện này, chỉ có mới thấy.

      Giọng điệu của vô cùng mờ ám.

      Lạc Hi mặt chút cảm xúc gì, dáng vẻ chút rung động đáp:

      – Tôi thực xui xẻo như vậy sao?

      Lạc Hi với Vương Thần thường xuyên trêu đùa nhau như vậy.

      Cứ mỗi lần trêu , đều trả lời rất mờ ám. Lúc mới đầu Lạc Hi luôn phối hợp cùng Vương Thần “biểu diễn”, nhưng được khoảng thời gian sau, cảm thấy việc này nhạt như nước lã.

      Giữa bọn họ hề có hai chữ tình , Lạc Hi cho là như vậy.

      Trong mắt Vương Thần lóe lên cái nhìn khác lạ dễ phát .

      lấy ra cái hộp từ phía sau lưng, đưa tới trước mặt Lạc Hi.

      – Mở ra xem chút . nhất định rất thích. Vật này cho dù có tiền cũng mua được đâu.

      Giọng điệu của trở lại như trước, cùng với dáng vẻ bất cần đời.

      – Lại lấy món đồ gì tới gạt tôi nữa đây?

      Lạc Hi tiếp nhận hộp, thèm để ý tới .

      Mở hộp ra, Lạc Hi liền cảm thấy sửng sốt.

      Bên trong chiếc hộp có cái vòng xích tay tinh xảo, dây xích có hai cái nhẫn. Mỗi chiếc nhẫn được khắc bên hình con rồng, bên trong có đính hạt châu thủy tinh , mà những hạt châu này đều thuộc hàng rất khó kiếm!

      Cả sợi dây xích này toát ra luồng khí vương giả hiếm có.

      – Thế nào? Tôi rất thích nó mà. – Vương Thần đắc ý .

      Lạc Hi nghe thấy tiếng Vương Thần đắc ý, nhịn được muốn cùng tranh cãi, liền giấu nội tâm vui mừng, bình tĩnh đáp:

      – Cũng quá bình thường !

      Vương Thần sao hiểu được tâm tư của Lạc Hi, thế nên hề vạch tội , chì cười cười đứng lên, tới chỗ Lạc Hi.

      với tay cầm chiếc vòng xích tay , đeo vào bên tay trái. chiếc vòng có 2 cái nhẫn, đeo vào ngón trỏ và ngón út của , sau đó :

      – Nhớ mang nó theo, đừng bỏ xuống. Nó mang tới cho niềm vui bất ngờ.

      – Niềm vui? Niềm vui gì? – Lạc Hi tò mò hỏi.

      Vương thần chỉ cười, trả lời.

      Lạc Hi nhìn nụ cười kia liền biết, nụ cười đó hề có ý tốt.

      nghe thử xem, niềm vui ấy là cái gì? Nếu , tôi liền đem vòng tay này trả lại cho !

      Vừa dứt lời, định gỡ vòng tay xuống, nhưng làm thế nào cũng thể gỡ được.

      – Chuyện gì xảy ra?

      Lạc Hi vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Vương Thần, trong lòng thầm oán bị tên chết tiệt này tính kế.

      Vương Thần sớm bên cười ngặt nghẽo, chỉ vào cái vòng tay, nhìn Lạc Hi cười :

      – Vô dụng thôi. Vòng tay này với là hữu duyên, chỉ có thể mang theo, cách nào gỡ bỏ. xem chiếc nhẫn này có khắc hình rồng, bên trong có gắn viên châu thủy tinh, đây là thánh vật của Bàn Cổ tộc. Bàn Cổ thủy tinh nhận định là chủ nhân của nó, vì lẽ đó nó rời bỏ .

      – Nhận tôi làm chủ, là có ý gì?

      Lạc Hi càng nghe càng cảm thấy hồ đồ.

      – Có nghĩa là, bây giờ chính thức là người của Bàn Cổ tộc.

      Lạc Hi nghe vậy liền thở dài nhõm, quắc mắt lườm tên Vương Thần kia, còn sợ dở trò quỷ quái nữa chứ.

      – Dọa tôi sợ muốn chết! Còn tưởng định làm chuyện gì cơ chứ!

      Nghe vậy, Vương Thần bất mãn :

      – Này! Tôi ở trong lòng kém cỏi như vậy sao?

      – Đúng là thể nào tốt hơn.

      Lạc Hi ăn ngay trả lời.

      – Thực là bị tổn thương mà. Uổng công tôi đối tốt với như vậy. Cầm!

      vừa vừa đưa cho Lạc Hi thứ. Lạc Hi tiếp nhận, là vé máy bay Tây An

      – Cho tôi vé máy bay Tây An làm gì?

      – Tôi lên kế hoạch cho hành trình. Mấy ngày gần đây đều có việc, vì lẽ đó nên tôi mua vé máy bay Tây An cho . có thể tới đó ngắm phong cảnh, coi như là giải sầu cho khuây khỏa . Hành lý của , tôi cũng thu dọn xong rồi.

      Vừa , vừa chỉ sang bên cạnh. Quả nhiên ở góc phòng có chiếc túi du lịch lớn nằm ở đó.

      – Đúng là đồ lười biếng, có chí khí gì hết.

      – Này! Đây là lòng tốt của tôi, nhìn thấy gần đây khổ cực như vậy nên mới tự lên kế hoạch sắp xếp cho nghỉ vài hôm, để cho thoải mái chút. đừng có phụ ý tốt của tôi.

      sao?

      Sao cảm giác sắp xếp quỷ kế gì đó nhỉ.

      – Tôi rất tâm, trời đất chứng giám! Được rồi, ngủ sớm chút. Sáng mai 9 giờ máy bay cất cánh, nhớ đừng tới trễ!

      vừa vừa đẩy Lạc Hi vào nhà vệ sinh, quên đưa kem đánh răng cùng bản chải rồi mới lui ra.

      Nhìn bóng lưng , Lạc Hi nghĩ, có lẽ mình quá đa nghi rồi.

      Nếu như gặp chuyện gì phát sinh, nhất định băm tên cương thi Vương Thần này ra làm trăm mảnh cho hả giận!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: “du lịch” tới Tống Triều!

      Editor: Ngược Ái.


      – Rời giường thôi! Nhanh rời giường , nếu lên kịp máy bay.

      Trong giấc mộng, Lạc Hi nghe thấy thanh ồn ào, huyên náo.

      thanh báo thức này…

      Chờ chút, thanh này sao lại gần như vậy?

      Bỗng nhiên mở mắt ra, liền thấy Tương Thần mang theo nụ cười vô hại, trong tay cầm dụng cụ đánh răng rửa mặt đứng ở trước giường.

      – Này, tôi bao nhiêu lần rồi! Lúc tôi ngủ đừng có vào, tốt xấu gì tôi cũng là con mà!

      Lạc Hi đột nhiên ngồi dậy, dùng tay vuốt gọn tóc lại, oán giận .

      Vương Thần làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, thèm tiếp tục cùng tranh cãi, liền giật lấy cái chăn trong tay ra, nhét dụng cụ vệ sinh vào tay , sau đó đẩy vào nhà vệ sinh.

      Toàn bộ động tác đều lưu loát làm mạch, chỉ sau mười mấy phút, Lạc Hi ra khỏi phòng vệ sinh, Vương Thần liền bước tới, lấy hành lý ngừng thúc giục:

      – Nhanh, nhanh, nhanh! Thời gian kịp…

      Lạc Hi rốt cục thể nhịn được nữa, quay đầu hỏi:

      – Đại ca à, dù sao cũng phải để cho tôi thay quần áo chứ? Lẽ nào để tôi mặc đồ ngủ ra sân bay sao?

      Vương Thần đánh giá Lạc Hi từ xuống dưới, lúc này mới phát ra nàng còn mặc áo ngủ, liền thức thời để hành lý ở lại rồi ra ngoài.

      Mắt thấy ra ngoài, Lạc Hi thể làm gì khác ngoài lắc lắc đầu, tự nhủ:

      – Sao mình cảm giác tên nhóc này có ý đồ tốt nhỉ? bắt mình mang theo hòm hóa trang kia làm gì? du lịch cần dùng tới mấy thứ đó .

      Mặc dù nghi ngờ nhưng cũng nghĩ nhiều, vẫn thay quần áo.

      Khi thay quần áo xong, Vương Thần đứng ở cửa chờ .

      nhiệt tình như vậy phải là có ý đồ xấu gì với tôi đấy chứ?

      vừa chuyện vừa tới bên cạnh Vương Thần, vào xe, cất giọng hỏi để tránh cho lo lắng vô cớ trong lòng.

      – Đại tiểu thư của tôi, trời đất chứng giám, tôi vì nhọc công hết sức rồi đó, ngờ là lại thiếu tín nhiệm với tôi như vậy. Vì muốn vui nên tôi mới sắp xếp cho chuyến du lịch, miễn cho suốt ngày có tôi cùng bị trêu chọc tức tới phát điên.

      Vương Thần vừa vừa đem hành lý nhét vào tay Lạc Hi.

      thực chứng minh, Vương Thần hề đáng tín nhiệm.

      Lạc Hi giọng điệu giống như giáo dạy trẻ , đáp lời :

      – Hừ, cũng may là biết điều.

      Nhưng mà, khi nhìn thấy hòm hóa trang được nhét vào tay mình, khỏi nghi ngờ hỏi:

      – Chờ , chỉ là du lịch thôi mà. Mang theo hòm hóa trang này làm gì?

      – Cẩn thận vẫn hơn mà. Vừa giải trí đầu óc, vừa có cơ hội kiếm tiền, phải thích tiền nhất hay sao? Chậc, lại quên mất cầm theo thứ rồi. đứng ở đây chờ tôi, tôi lập tức xuống ngay.

      Vương Thần xong xoay người hướng lầu mà , khi xoay người còn lộ ra nụ cười xấu xa.

      Chẳng qua, Lạc Hi hề nhìn thấy nụ cười này.

      – Này, nhanh lên chút! Có lầm vậy, vừa nãy ngừng thúc giục tôi, giờ chính lại là người kéo dài thời gian.

      vừa nghĩ linh tinh vừa định mở cửa xe ra ngoài, mới vừa bước chân ra cái, luồng ánh sáng trắng bỗng dưng xuất , mặt đất dưới chân cũng biến mất, thay vào đó là hố đen sâu thăm thẳm.

      Bốn phía lúc này đều biến thành gian u tối, trong gian mộng mị ấy truyền đến tiếng hét của Vương Thần:

      – Tạm biệt! Chúc du lịch vui vẻ! Khi về nhớ mang theo đồ cổ làm quà cho tôi.

      thanh ấy càng lúc càng , chỉ còn vang vọng lại chút dư của Vương Thần.

      Mình thực là ngu ngốc, vốn biết con cương thi chết tiệt kia có gì là tốt đẹp, sao lại có thể bất cẩn tin lời của như vậy chứ!

      – Ối!

      Rốt cuộc cũng rơi xuống mặt đất.

      Vừa nãy ràng là ban ngày, sao bây giờ lại biến thành ban đêm rồi?

      thể nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, chỉ biết là mình rơi vào biệt viện .

      Còn chưa kịp bò dậy từ mặt đất, bỗng nhiên có đám người chạy tới vây quanh , hơn nữa còn quát lớn:

      – Có thích khách! Mau bắt lấy thích khách!

      Lạc Hi ngẩng đầu nhìn những người đứng vây xung quanh mình, họ đều mặc chế phục quan sai thời xưa, chỉ cần nhìn trang phục này cũng biết là họ làm chức quan gì.

      Nếu phải do bọn họ hô lớn có thích khách, còn có thể ôm chút hi vọng trong lòng, mong chờ vào vận may, cho là mình bị Vương Thần đưa đến đoàn kịch hát.

      Nhưng lúc này, bất chợt nhớ ra tên Vương Thần đó có là mang về cho đổ cổ gì đó, trong lòng lập tức khẳng định, con cương thi chết tiệt kia dùng phương pháp kì dị đưa mình về cổ đại!

      (chú thích của tác giả: từ khi bị biến thành cương thi, dưới cái nhìn của Lạc Hi thế giới này cái gì cũng thay dổi)

      Nhưng mà đối với trang phục cổ đại này hề biết gì hết, nhìn triều phục của họ, cũng biết mình rốt cuộc bị đưa về triều đại nào,

      Vừa nghĩ tới cái tên Vương Thần kia, liền nổi giận, tại hay rồi, vô duyên vô cớ bị cho là thích khách!

      Cũng nhìn đến bộ dạng của mình bây giờ, lập tức đứng dậy, vừa đứng vừa :

      – Có em ngươi là thích khách ấy! Ngươi mới là thích khách, cả nhà ngươi là thích khách! Ngươi có thấy thích khách nào chật vật như vậy ?

      Tự hỏi xem có tên thích khách nào từ trời rơi xuống hả?

      Mọi người nghe vậy liền sững sờ, nhắc đến mới thấy, tên thích khách này quả thực rất kì quái.

      Riêng phần trang phục của nương này, chỉ sợ những nương quốc sắc thiên hương ở trong Thiên Hương Lâu (1) cũng phải gọi nàng ta là sư phụ!

      Lúc này, Lạc Hi mặc người chiếc áo có tay áo, phối hợp với chiếc váy ngắn, để lộ đôi chân trần của mình, ở trong mắt bọn họ quả thực rất quái dị.

      Trang phục này tất nhiên là rất bình thường ở đại, nhưng trở về cổ đại chẳng khác gì mặc mỗi áo trong.

      Nếu như Lạc Hi biết đám người trước mắt này đem so sánh với những nương ở kỹ viện, biết có suy nghĩ thế nào

      vị quan phục màu đỏ có phản ứng lại, bước về phía , quát lớn:

      – Thích khách to gan! Dám ở đây ăn ngông cuống! Bắt lấy, nhất định phải bảo vệ đại nhân!

      Vốn Lạc Hi muốn cố gắng giải thích với họ chút, nhưng nhìn tình huống trước mắt này, xem ra là thể.

      Vậy đánh , tất cả mọi việc chờ đánh xong rồi .

      Cho dù thể giải thích ràng, cũng có thể đánh xong liền chạy, nhưng căn bản tức giận trong lòng thể bộc phát khiến rất bực bội.

      Vừa lúc nãy còn chuyện, giờ trở thành cuộc hỗn chiến.

      Tuy rằng Lạc Hi tức giận, nhưng xuống tay cũng quá ác độc, thậm chí ngay cả Phục Ma Bổng cũng rút ra.

      Dù sao đám người này cũng chỉ là người bình thường.

      Nhưng thực rất muốn dùng Phục Ma Bổng nha, muốn đánh gậy lên người bọn họ, cho họ hồn phi phách tán luôn!

      Suy nghĩ là chuyện, nhưng thực tế vẫn tay “đánh giặc”.

      Cả đám quan sai đều giật mình, bọn họ đánh nhau với nữ tử tay tấc sắt, ấy vậy mà thể bắt được nàng, chỉ có vậy, bọn họ còn ở phía hạ phong, có vài vị quan sai đều bị đánh ngã.

      – Dừng tay!

      Khi đánh nhau, Lạc Hi nghĩ biện pháp thoát thân cho mình, chợt nghe thấy phía sau lưng truyền đến thanh rất uy nghiêm.

      tiếng này quả thực rất hữu hiệu, tất cả mọi người đều dừng tay, chỉ là vẫn rút gươm chĩa về phía , vẻ mặt đề phòng nhìn chăm chú.

      Lạc Hi xoay người, trong đầu thầm nghĩ: “Yeah, boss đến rồi! muốn nhìn xem đại boss có gương mặt ra sao!”

      Quay người lại, thấy có ba người đứng ở hành lang trong biệt viện, dựa vào ánh trăng có thể thấy được dáng dấp của họ.

      kinh ngạc tới mức cằm muốn rơi xuống đất, khỏi bật thốt lên:

      – Bao Chửng!

      Tuy rằng giống như trong phim kịch thường hay xem, nhưng dáng vẻ của như thế nào đại khái cũng biết tới .

      Nhưng người kia thân hình cao lớn, tuổi gần ba mươi, thân mang thường phục, có mảnh trăng lưỡi liềm ở trán, da dẻ giống như là màu đồng, chí khí từ mày kiếm của giận mà uy, khắp người tỏa ra luồng hào quang chính khí.

      Tạm thời những cái khác khoan đề cập tới, nhưng trán có cái trăng lưỡi liềm kia, ngoài Bao Chửng ra còn có thể là ai được nữa!

      Còn hai người bên cạnh kia, dùng đầu gối cũng biết!

      Người đứng bên trái kia tuổi xấp xỉ Bao Chửng, ôn văn nhã nhặn, chính là Công Tôn Sách.

      Bên phải là vị thiếu niên, tuổi khoảng hai sáu, hai bảy, thân mang thường phục màu đỏ, chắc chắn là vị đại hiệp trong truyền thuyết – Triển Chiêu.

      ra bị đưa đến Tống Triều, lại còn rơi đúng vào Khai Phong phủ của Bao Chửng – Bao đại nhân đại danh uy trấn thiên hạ, nhất định phải bảo kí tên cho mới được!

      [ Lời của editor: Hura, nam chính lên sàn :v! Từ bây giờ bắt đầu đổi cách xưng hô từ thành nàng nhé :3

      Ngoài ra, bên nhà ra tới chương 7 rồi nhé.

      Link:https://nguocaitantam2.wordpress.com/muc-luc-thien-y/]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :