1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Theo đuổi đến cùng - Phiên Chương (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      [​IMG]

      Theo đuổi đến cùng

      Tác giả: Phiên Chương
      Số chương: 40
      Editor: phuonganhdao229
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu:

      Có câu , nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa.(*)

      Nhưng Doãn Sắt muốn theo đuổi Lục Dĩ Trạch, cũng là cách tầng kim cương!
      (*) Ý câu này nghĩa là: Đàn ông theo đuổi phụ nữ khó khăn nhủ phải vượt núi, còn khi phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé toạc tờ giấy. Và kim cương vô cùng cứng nhé.

      Chú thích: Đây là câu chuyện kỳ cục, nữ theo đuổi nam phúc hắc, lại thuận lợi nhận được cưng chiều ngọt ngào.

      [ phân đoạn tình ]: Sáng sớm, ánh mặt trời hắt vào trong gian phòng, Doãn Sắt nhìn sang Lục Dĩ Trạch nằm bên cạnh giả vờ ngủ say.

      Doãn (-﹃-): "Nhìn bây giờ giống như là tác phẩm nghệ thuật điêu khắc vậy."

      Lục (-﹃-): "Vậy làm phu nhân của tác phẩm nghệ thuật có cảm thấy vinh hạnh ?"

      Nội dung: Chuyện tình cán bộ cao cấp, nhàng, bước lên mây

      Các yếu tố quan trọng: Nhân vật chính: Doãn Sắt, Lục Dĩ Trạch ┃ Vai phụ: Lục Liên Tiếu, Tiết Hà, Thi Dương, Tần Tử ┃ Cái khác: Cán bộ cao cấp, 1v1, sủng văn, lòng theo đuổi

      ======
      Mục lục

      Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 3/3/16
      hongngoc, DDuu, apple-socola2 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆, Chương 01

      Ban đêm yên tĩnh ở Paris, Pháp, phần lớn mọi người bên trong tòa nhà bình yên vào giấc ngủ. Tay Doãn Sắt cầm cây nến lớn, dựa vào thứ ánh sáng yếu ớt này chăm chú nhìn đồng hồ treo tường.

      Lúc này là 23 gườ 59 phút ngày 12 tháng 2.

      Theo thời gian chuẩn bị đến gần càng cầm chặt cây nến hơn, mắt nhìn về phía kim chỉ giây từ từ dao động, cuối cùng đếm ngược nhìn nó tới ngày 13 tháng 2.

      "3, 2, 1. . . . . . Đến!"

      Chút ít sáp nến chảy dọc theo thân nến xuống, tay có chút nóng, kêu đau buông cây nến trong tay xuống, quay đầu lại nhìn căn hộ bị bán, nay điện nước cũng bị cắt hết này, bất đắc dĩ chép miệng.

      Bên trong căn phòng tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn loáng thoáng ngoài cửa sổ và ánh nến mỏng manh trong phòng khách. Dựa vào những tia ánh sáng ấy, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Thi Dương: "Thu dọn xong chưa?"

      Đầu kia rất nhanh trả lời lại: "Vẫn còn dọn dẹp, buổi sáng ngày mai gặp."

      cười ấn vào nút khóa, màn hình khóa là hình của nam sinh lại lần nữa đập vào mắt .

      Lục Dĩ Trạch.

      Là người thích, vội vàng theo đuổi thời niên thiếu.

      ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, tính cả hôm nay, nhiều ít vừa đúng năm năm, bao lâu nữa là có thể trở về nước rồi.

      vụng trộm nghĩ: Lần này trở về, là bao giờ quay trở lại nữa. Năm năm sống ở nước Pháp, là quá đủ rồi. cũng muốn sống uổng phí thêm lần năm năm hoặc là nhiều hơn năm năm nữa.

      Suy nghĩ chút vẫn nên mở khóa, ấn lên nút màu đỏ xác định xóa tấm hình khóa kia.

      Nhìn hình ảnh của người thiếu niên mình cất giữ trong di dộng năm năm từ từ biến mất, màn hình cũng biến thành khoảng gian đen kịt, cười cười, lầm bầm lầu bầu.

      "Tóm lại là muốn nhìn thấy."

      Để điện thoại lên mặt bàn, nghiêng người thổi tắt cây nến, lần mò theo tường từ từ trở lại gian phòng của mình.

      **

      Lục Dĩ Trạch tỉnh lại từ trong mộng là sáng sớm, tiếng chuông đồng hồ báo thức của điện thoại di động vẫn vang lên ngừng, đưa cái tay vẫn quấn ở trong chăn ra, cầm lấy di động, híp mắt dùng ngón tay ấn nút tắt đồng hồ báo thức, rời giường.

      Lúc này thời gian là 7 giờ ngày 14 tháng 2, cách thời gian làm vẻn vẹn có giờ, vẫn đủ thời gian.

      nhìn cái ngày kia, mím môi nở nụ cười .

      Trong trí nhớ của vào ngày 13 tháng 2 năm năm trước, ở phi trường đưa Doãn Sắt . Lúc ấy phi trường to như vậy, qua lại đều là người về hoặc là người đều có người cùng, chỉ có mình Doãn Sắt ra nước ngoài.

      bé kia, người nhà cũng chưa có tới, tự mình kéo rương hành lý cúi đầu đếm ô vuông ở lối vào, chờ đợi thời gian lên máy bay đến, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn người xung quanh.

      Khi nhìn thấy Lục Dĩ Trạch đến tiễn lên máy bay mặt bỏ qua vẻ lo lắng, cười híp mắt về phía Lục Dĩ Trạch : "Bọn họ đến sao cả, Lục Dĩ Trạch có thể đến tiễn tôi là tốt."

      mặt là nụ cười ấm áp, lúc ấy là tháng hai, gió lạnh cuối đông đầu xuân thổi đến, hình như cũng bị nụ cười của sưởi ấm lên.

      Chẳng qua là lúc đó Lục Dĩ Trạch nhìn cái gì, thời gian quá lâu, lâu đến nỗi lãng quên. Việc duy nhất nhớ đó là trước khi lên máy bay Doãn Sắt phất phất tay với : "Lục Dĩ Trạch, năm năm sau chúng ta cùng nhau trải qua lễ tình nhân nhé."

      ngờ năm năm trôi qua nhanh như vậy, nếu như Doãn Sắt lời giữ lời hẳn là lúc này đường trở về nước rồi.

      tiếp tục suy nghĩ nữa, từ giường đứng lên vào trong phòng tắm rửa mặt lúc. Sau khi ăn điểm tâm ở nhà xong, thay âu phục, lái xe đến Thiên Trạch.

      **

      Bí thư Lưu ngày trước theo cha bây giờ cũng đến tuổi về hưu, trợ lý mới của Lục Dĩ Trạch - Phương Thành sáng sớm hôm nay tới phòng trợ lý trình diện.

      Trước khi lão Lưu còn dặn dò số việc cần lưu ý, Phương Thành đều cầm bút viết từng việc .

      Tám giờ rưỡi, trợ lý mới tới phòng làm việc của Lục Dĩ Trạch.

      Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Trạch cộng thêm danh hiệu thành viên hội đồng quản trị, Lục Dĩ Trạch lúc này ngồi nhìn máy vi tính, biết bận rộn cái gì bỗng ngẩng đầu lên.

      Trong mắt Phương Thành, người đàn ông ngồi ở chỗ đó có loại cảm giác ra lời, diện mạo có vẻ chỉ lớn hơn mình có hai tuổi, tuy nhiên ở trong dáng vẻ thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc ấy giữa lông mày lại có loại lão luyện sắc bén trầm.

      bị ánh mắt này làm cả kinh, lập tức quên mất mình muốn gì.

      Nhưng mà trải qua thời gian dài huấn luyện, năng lực ứng đối của rất tốt, ngay lập tức sửa sang lại suy nghĩ, đầu tiên là trực tiếp giới thiệu mình với người lãnh đạo: "Tổng giám đốc, tôi là trọ lý mới đến trình diện Phương Thành."

      Lục Dĩ Trạch gật đầu, trực tiếp vào trọng điểm: "Trước khi bí thư Lưu có gì với ?"

      Phương Thành dừng việc dò xét Lục Dĩ Trạch, suy nghĩ chút: " Tập đoàn S.Y nước Pháp lập tức mua quầy chuyên doanh ở cửa hàng bách hoá Thiên Trạch, nghe là sản phẩm cao cấp mới sắp ra đời, đầu tiên là muốn vào Thiên Trạch."

      cầm tập hồ sơ hôm qua thu thập đầy đủ tư liệu, đặt lên bàn của Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch sau khi xem qua hai lần lại tiếp tục nhìn chằm chằm về phía chờ tiếp.

      Phương Thành bị Lục Dĩ Trạch nhìn chằm chằm cả người được tự nhiên, lại lạnh cóng lần nữa: "Tối hôm nay, tổng giám đốc của S. Y, Thi Dương tiên sinh muốn mời ngài và những người phụ trách của các công ty cao cấp khác cùng ăn tối tại khách sạn Rig ở trung tâm thành phố."

      Có thể cho rằng Phương Thành xong, Lục Dĩ Trạch gật đầu cái, nhìn về phía phần tài liệu kia.

      —— Thi Dương, người Pháp gốc Hoa, con trai độc nhất của Thi Minh, người sáng lập ra tập đoàn S.Y nước Pháp.

      Xem tới đây Lục Dĩ Trạch phát Phương Thành vẫn như đứng ở chỗ cũ có ý muốn rời , nhìn về phía từ từ hỏi "Còn có chuyện gì khác sao?"

      gật đầu cái, nhưng bởi vì nghĩ ra lại lắc đầu.

      Phương Thành vẫn nhớ, hình như còn có chuyện rất quan trọng bí thư Lưu dặn dò nhất định phải , thế nhưng lại bởi vì quá khẩn trương mà đột nhiên quên mất.

      " có việc gì, mau ." Lục Dĩ Trạch cuối cùng .

      Phương Thành tới cửa chợt nhớ lại câu mà bí thư Lưu dặn dò, lập tức xoay người với cấp .

      "Tổng giám đốc Lục, tôi nhớ ra rồi."

      Lục Dĩ Trạch lại ngẩng đầu lên lần nữa, lập tức nghe thấy Phương Thành .

      "Bí thư Lưu dặn tôi cho ngài, hôm nay Doãn tiểu thư trở về nước."

      Lục Dĩ Trạch vốn nhíu mày khi nghe những lời này lập tức buông lỏng xuống, trợ lý mới tới này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cười.

      " làm việc ."

      Khúm núm tiếng "Vâng", Phương Thành ra khỏi phòng làm việc của Lục Dĩ Trạch.

      Thế mà khi Lục Dĩ Trạch tới khách sạn Rig, ngồi vào chỗ của mình xong, nhìn Doãn Sắt ngồi đối diện mặt đối mặt với bàn tròn, mới phát kế hoạch của mình sai lầm rồi.

      Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo tự nhiên, đôi mắt to và sáng, ánh mắt thoạt nhìn trong veo giống như nước gợn sóng lăn tăn. Mái tóc đen nhánh uốn xoăn , dài đến tận hông, khi cười lên cả người có vẻ dịu dàng trang nhã.

      Thấy Doãn Sắt như thế, rất khó so sánh với nàng tomboy năm năm trước.

      —— Lúc ấy đó tóc ngắn, sôi nổi và to gan, ấy còn tên là Từ Sắt Sắt.

      Mà chuyện khiến lần nữa thể tưởng tượng được là tổng giám đốc S. Y Thi Dương ngồi bên cạnh giới thiệu: "Đây là nhà thiết kế nổi tiếng chúng tôi mời tới từ nước Pháp, chuyên gia thiết kế thời trang Doãn Sắt, Doãn tiểu thư, ấy sắp phụ trách sản phẩm thiết kế mới nhất của công ty chúng tôi."

      mặt ta còn mang theo nụ cười, ở trong mắt Lục Dĩ Trạch là vô cùng thoải mái, ngay sau đó Lục Dĩ Trạch liền nghe thấy câu mình muốn nghe nhất: "Đồng thời, Doãn tiểu thư cũng là bạn của tôi."

      Những người khác ngồi cũng nâng ly rượu bàn lên chúc phúc cho bọn họ, chỉ có ánh mắt của Lục Dĩ Trạch vẫn nhìn chằm chằm Doãn Sắt ngồi đối diện, ngồi yên bất động.

      Ban đầu Doãn Sắt vẫn nhìn về phía Thi Dương, nghiêng đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Lục Dĩ Trạch, trong ánh mắt kia tràn đầy tin và khiêu khích, cho nên cười hỏi : "Thế nào, tổng giám đốc Lục chúc phúc cho chúng tôi sao?"

      Sau khi Lục Dĩ Trạch nghe xong lắc đầu cái, trực tiếp đứng lên bưng ly rượu lên uống hết nửa ly rượu đỏ: "Làm sao có thể."

      Để ly rượu xuống, và mọi người lên tiếng chào hỏi, vào nhà vệ sinh.

      . . . . . .

      Vòi nước cảm ứng vẫn chảy nước rào rào, Lục Dĩ Trạch nhìn Doãn Sắt trong gương đứng ở phía sau mình, ngừng rửa tay. Xoay người, nhìn .

      mặc chiếc váy màu xanh dài chấm đất, đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Trạch nhìn thấy mặc váy.

      "Năm năm gặp, Sắt Sắt, em thay đổi rất nhiều."

      Nhìn Lục Dĩ Trạch khác xưa là mấy, Doãn Sắt hồi phục rất nhanh: "Nhưng chút cũng đổi."

      tới bên cạnh Lục Dĩ Trạch, để tay ở dưới vòi nước cảm ứng, nước chảy ra có chút lạnh lẽo. làm bộ ra vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh đứng bên cạnh Lục Dĩ Trạch.

      "Liên Tiếu nó rất nhớ em, mẹ cũng nhớ em." Lục Dĩ Trạch tiếp.

      Doãn Sắt quay đầu nhìn về phía , khóe miệng thoáng cười: " cách khác, cũng nhớ tôi chút nào."

      Trong đầu xuất cảnh tượng năm năm trước vô số lần tỏ tình tất cả đều bị Lục Dĩ Trạch cự tuyệt, lại nghĩ đến hôm nay có chút cảm giác nào khi nghe tin hẹn hò với Thi Dương, hơi nổi giận chút.

      "Lục Dĩ Trạch, thế nhưng tôi nhớ các người chút nào."

      Quả nhiên, tính cách của vẫn khó chịu như trước.

      Lục Dĩ Trạch cười mà hề báo trước, đưa tay kéo Doãn Sắt sang, khi còn chưa phản ứng kịp vì sao lại cười, ôm vào trong ngực. Lại khi Doãn Sắt còn chưa kịp giãy giụa, nghiêng người hôn lên môi .

      Dịu dàng hôn, phủ lên môi chỉ cảm thấy mềm mại và thoải mái. Đây là lần đầu Lục Dĩ Trạch chủ động như vậy, chủ động đến nỗi khiến Doãn Sắt sửng sốt, chỉ lặng lẽ thừa nhận.

      trợn tròn mắt nhìn Lục Dĩ Trạch lúc này, nhắm mắt xem ra tâm tình tệ, biết làm sao tim của mình lại nhảy rất nhanh.

      Vốn cho là năm năm trôi qua rồi, kiềm chế chút, thu liễm, bớt phóng túng chút tốt hơn rất nhiều, ngờ cái hôn của Lục Dĩ Trạch lại làm cho thành lũy của hoàn toàn hỏng mất.

      Nụ hôn kết thúc, Doãn Sắt thở hổn hển, mặt còn lên hồng, Lục Dĩ Trạch ôm khẽ cười bên tai .

      "Nhưng mà Sắt Sắt, nhớ em lắm."

      Ngoài cửa sổ, "Bùm" tiếng, bắt đầu đốt pháo hoa, bầu trời trải rộng đều là trái tim tình màu đỏ, Lục Dĩ Trạch ghé vào tai của nàng bên cạnh lại giọng câu.

      "Lễ tình nhân vui vẻ."

      Doãn Sắt đẩy ra, hung hăng trừng mắt liếc cái, lập tức xoay người quay trở về.

      Lục Dĩ Trạch vẫn đứng ở chỗ bồn rửa tay, nhìn vào trong gương đôi môi của bị son của dính vào có chút đỏ, rút giấy ra, chậm rãi lau, ý cười khóe môi giảm.

      Khi trở lại bàn ăn lần nữa, Doãn Sắt và Thi Dương quả nhiên còn ở đây, nhưng mà liên hoan vẫn tiếp tục.

      Lục Dĩ Trạch ngồi xuống, tiếp tục trò chuyện với những đối tác làm ăn hợp tác sau này, giống như mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra cả.

      Tác giả có lời muốn : Truyện này lấy cưng chiều làm chủ, ngược >< hi vọng các bạn thích.

      PS: Bởi vì là lần đầu tiên viết loại truyện kiểu này, cho nên viết lại xóa, xóa lại viết lặp lại mất mấy ngày.

      Cho nên nếu như có chỗ nào sai sót, hoan nghênh các vị chỉ ra chỗ sai >< tác giả cố gắng, cố gắng sửa!


      Last edited by a moderator: 13/11/15
      honglak, lovenovel, sanone21125 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆, Chương 02


      Năm năm thấy buổi đêm ở thành phố S, vẫn giống y như ngày trước vậy, thành phố vừa mới lên đèn đường phố đều là những đôi tình nhân ôm nhau qua lại, trong khí của ngày lễ tình nhân lại càng thêm say mê.

      Lúc này, chiếc xe màu trắng chạy vụt qua phố xá phồn hoa, bên trong xe rất an tĩnh, Doãn Sắt và Thi Dương uống chút rượu đều ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhìn cảnh đêm bên ngoài.

      Doãn Sắt dựa đầu lên cửa kính nhìn ra ngoài, rốt cuộc chịu được yên tính hỏi Thi Dương câu: " chuyện làm ăn, cứ như thế làm sao chứ?"

      hồi lâu sau Thi Dương mới trả lời câu: "Sắt Sắt, mới vừa rồi ở trong toilet, đều nhìn thấy."

      Nghe thế Doãn Sắt quay người sang, nhìn Thi Dương ngồi bên cạnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thấy vẻ mặt của lúc này, càng biết nghĩ cái gì.

      nhíu mày, trong lời mang theo chút mùi vị khiêu khích và gây hấn: "Nhìn thấy làm sao, ghen à?"

      " làm sao cả." Thi Dương mở mắt đối mặt với ánh mắt của Doãn Sắt, phát hễ cứ nhắc tới chuyện có liên quan đến Lục Dĩ Trạch, Doãn Sắt lập tức chuẩn bị võ trang đầy đủ. Mà thường thường, lúc này, Doãn Sắt trong mắt cũng rất là đáng .

      Nghĩ tới biểu mới vừa rồi của Lục Dĩ Trạch đối với Doãn Sắt, quên bổ sung thêm câu, cười với Doãn Sắt: " có thể khẳng định bản hợp đồng này, Lục Dĩ Trạch nhất định ký với ."

      "Bởi vì đây là bản hợp đồng đôi bên cùng có lợi sao?" Doãn Sắt hỏi.

      Thi Dương lắc đầu, bấm nút điều khiển cửa sổ xe, gió lạnh bên ngoài vi vu thổi qua, cũng làm cho tỉnh táo hơn nhiều: " ra cũng hẳn là vậy."

      Ít nhất Doãn Sắt nhìn ra ánh mắt và hành động tràn đầy tình cảm chân thành của Lục Dĩ Trạch, người đàn ông, nhưng mà cũng nhìn ra.

      . . . . . .

      Xe từ từ lái về phía khu biệt thự yên tĩnh, bảo vệ gác cổng về phía xe chào hỏi, cầu trình giấy chứng nhận.

      Nhìn ngôi nhà quen thuộc cách đó xa, cảm xúc ban đầu vốn dâng cao đột nhiên có chút trở nên trầm thấp, Doãn Sắt nắm lấy góc tay áo Thi Dương: "Thi Dương, em muốn về nhà, nếu em dọn đến chỗ ở của ."

      Thi Dương trực tiếp gạt tay sang bên, vuốt vuốt tóc Doãn Sắt như thường ngày vô cùng cưng chiều, ý bảo cần bướng bỉnh nữa, lại nghĩ tới cảnh cáo của mẹ Doãn Sắt – Doãn Chi Nhạn đối với mình trước khi , lắc đầu : " được, nếu dì Doãn biết, giết chết mất."

      Doãn Sắt thở dài, bỏ tay xuống, mượn điện thoại di động, dựa vào trí nhớ bấm số điện thoại nhà, điện thoại thông, năm năm nghe thấy giọng của Hà Vân Chi từ trong điện thoại truyền đến: "Xin chào, xin hỏi là ai vậy?"

      Doãn Sắt hắng giọng cái, : "Con là Doãn Sắt, con trở về."

      Đầu bên kia điện thoại nhất thời yên lặng, sau đó giọn của Hà Vân Chi lại vang lên lần nữa: "Sắt Sắt à, tại sao trở về cũng tiếng, dì ——"

      "Ừ, bảo bảo vệ mở cửa ." Cắt đứt lời Hà Vân Chi còn muốn tiếp, sau khi xong câu này cũng cúp điện thoại luôn.

      "Tính khí xấu xa của em, vẫn hề thay đổi tí nào." Thi Dương nhận lấy điện thoại trong tay Doãn Sắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, người bảo vệ gác cổng phía trước nhận được chỉ thị lui về phía sau hai bước kính lễ với tài xế, thả bọn họ vào.

      Thấy ngôi nhà càng ngày càng gần, trong đầu Doãn Sắt tất cả đều là cảnh tượng:

      Khi sáu tuổi cha mẹ ly dị, bởi vì mẹ ra nước ngoài thể chăm sóc tốt cho , vậy nên theo cha. Nhưng mà được mấy năm cha cưới người mẹ kế Hà Vân Chi này. Tuổi Hà Vân Chi cò rất trẻ, sau khi bọn họ cưới được hai năm lập tức sinh được cậu em trai.

      Mất che chở của mẹ lại bị em trai đoạt mất tình thương của người cha, khi đó phản nghịch biết bao nhiêu. Trong trí nhớ của , khi còn tuổi tự mình đến cửa hiệu cắt tóc, khóc la hét cắt bỏ mái tóc dài đến eo.

      thanh tóc rơi xuống đất vô cùng , bị phóng đại vô số lần trong mắt , tay bé nắm chặt thành quyền. Cũng chính bắt đầu từ khi đó, khi Doãn Sắt còn là Từ Sắt Sắt, để mình trông giống nữ sinh, hơn nữa còn làm mình trông giống người đàn ông.

      Cũng tại đây, ngày lại ngày hình thành nên bản tính vô cùng dễ kích động và nhạy cảm, thoạt nhìn tính cách của là lạc quan phóng thoáng nhưng kì thực ở trong nội tâm lại là người độc nhất.

      . . . . . .

      Xe ngừng lại, Doãn Sắt nhíu mày cái kéo cửa ra. Mẹ kế Hà Vân Chi quấn khăn choàng chờ ở bên ngoài đợi về, sau khi thấy xe lái vào lập tức tới.

      Doãn Sắt từ trong xe xuống, đối diện với mắt , năm năm gặp lại kế nữ (con riêng của chồng), như biến thành người hoàn toàn khác xuất trước mặt mình, Hà Vân Chi thể tin vào mắt mình: "Sắt Sắt ——"

      Doãn Sắt lại để ý tới tí nào, lại với Thi Dương ngồi ở ghế sau chuẩn bị câu " cũng vào cùng " , thẳng vào nhà.

      Cha , Từ Chấn Phi ngồi ghế sofa ở phòng khách xem báo, nhìn thấy con vốn muốn cái gì, sau đó lại nhìn thấy Thi Dương nên ngừng lại. Từ Chấn Phi ngồi ở chỗ đó nhìn Thi Dương hỏi "Cậu là?"

      Thi Dương tới bên cạnh Doãn Sắt, trước tiên tự giới thiệu chút: "Chào bác Từ, cháu là Thi Dương."

      Doãn Sắt rất đúng lúc khoác tay lên cánh tay Thi Dương, xem ra hai người rất thân mật, nhìn cha mình cười : "Thi Dương là người bạn trai con quen biết ở nước Pháp, cố ý mang tới cho cha xem."

      Thi Dương trước mặt, diện mạo khí phách, tuấn bất phàm, xem ra gia cảnh cũng giàu có, chỉ nhìn cách đơn thuần khí thế của cũng cảm thấy người đáng giá để nương tựa, cho nên Từ Chấn Phi gật đầu cái bày tỏ hài lòng của mình, sau khi nghe câu tiếp theo của Doãn Sắt đột nhiên lại thay đổi săc mặt.

      "Cha, ấy là con trai của bác Thi – Thi Minh Uy."

      Đập mạnh tờ báo lên mặt bàn, "Bụp" tiếng, Hà Vân Chi cả kinh biết chuyện gì xảy ra lui về sau bước, sau đó lại thấy Từ Chấn Phi từ ghế salon đứng lên, tới bên cửa sổ.

      Thi Dương nhận ra bầu khí thay đổi, nhìn về phía Doãn Sắt, chỉ thấy Doãn Sắt gật đầu với cái, sau khi hiểu ý của , lễ phép khom mình với bậc : "Thời gian còn sớm, hôm nào lại tới thăm hai vị."

      Sau khi Thi Dương rời , Từ Chấn Phi mới mở miệng: "Sắt Sắt, là con cố ý sao?"

      Doãn Sắt nhìn bóng lưng cha hôm nay càng lúc càng già nua, khóe miệng cong lên: "Cha, năm năm trước cha , trừ Lục Dĩ Trạch ai cũng có thể, con mang Thi Dương tốt như vậy về, tại sao cha lại càng hài lòng vậy?"

      Từ Chấn Phi vẫn đứng ở phía trước cửa sổ gì như cũ, Doãn Sắt lại dời ánh mắt lên người Hà Vân Chi: "Dì Hà, dì cảm thấy Thi Dương như thế nào?"

      Hà Vân Chi nắm tình hình lắm lại bị hỏi đến, lơ mơ gật đầu cái: "Rất tốt."

      "Vậy dì biết tại sao cha con lại phản ứng như thế này ?"

      Hà Vân Chi vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn nhưng cái gì cũng biết, cho nên đối với tất cả những chuyện đột nhiên xảy ra này vô cùng luống cuống.

      "Bởi vì sau khi bọn họ ly dị, cha con cưới dì, mà mẹ con lại gả cho Thi Minh Uy."

      "Đây chính là lý do."

      Sau khi xong, liền đọc được mất mát từ trong ánh mắt của Hà Vân Chi, cười châm biếm kéo hành lý về phía phòng của mình, cũng ngoảnh lại thêm câu nào với hai người đứng trong phòng khách nữa.

      **

      Ngoài cửa truyền đến tiếng thủy tinh vỡ và tiếng cửa bị đóng lại cái “rầm”, Doãn Sắt biết ý muốn của đạt được rồi.

      Tựa vào cửa phòng mình, thở ra hơi dài, bình phục tâm tình của mình.

      Bất đắc dĩ cười cười, nhìn cả căn phòng.

      Cách bài biện vẫn giống như năm năm trước, chỉ là bên trong vừa mới được thu dọn cách đây lâu, cho nên thoạt nhìn nhiễm hạt bụi. giường, ga giường vẫn dùng loại hoa văn ô vuông màu trắng, Doãn Sắt ngồi lên.

      Mở mặt mã ngăn tủ đầu giường phía dưới ra, nơi đó có quyển photo album. Đó là quyển photo album mà năm năm trước suy nghĩ lại, cuối cùng cũng mang theo.

      Ở trong đó, hầu như là ghi chép lại tất cả kỷ niệm ba năm học trung học của Doãn Sắt.

      Mở trang đầu tiên ra chính là Doãn Sắt khi mới vào trung học, hoặc là Từ Sắt Sắt mới vào trung học vẫn còn chưa đổi tên.

      Nhìn qua đầu tóc Từ Sắt Sắt giống y như thằng con trai, mới đầu được các bạn học vô cùng hoan nghênh. Rồi lại bởi vì thích gây , rước lấy ít chuyện, mỗi lần đều ỷ vào việc có người cha lợi hại xử lý giúp , mới có thể tránh khỏi việc bị xử phạt nhiều lần.

      Bởi vì có đặc quyền đó lại là người thích gây chuyện, mọi người cũng dần dần kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng gần gũi) với . Mà từ từ tập mãi cũng thành thói quen, sau này thấy phản ứng của các bạn học sinh khác cũng coi như thấy gì.

      Từ tấm hình thứ hai tất cả đều là ảnh Doãn Sắt chụp chung với nữ sinh khác, nữ sinh kia hai tay giơ hình chữ V tươi cười với ống kính, thoạt nhìn rất vui vẻ.

      "Liên Tiếu, rất lâu gặp." Tay mơn trớn những tấm hình kia, nhìn em Lục Dĩ Trạch lúc mới mười mấy tuổi trong hình, Lục Liên Tiếu, người bạn duy nhất của hồi còn là học sinh.

      Trong trí nhớ, cuộc gặp gỡ cặp an hem này cũng là vở kịch vô cùng hài hước.

      Có lẽ là học kỳ hai năm lớp mười, đường về nhà, khi Từ Sắt Sắt ngang qua người nữ sinh cũng giống cả đầu đều bị rắc đầy bụi phấn. Trong khi trách mắng lẩm bẩm mình xui xẻo, lại thấy đám nữ sinh tiến lên trước vây quanh họ, mới biết nữ sinh bên cạnh mình tên là Lục Liên Tiếu.

      Khi đó bởi vì Lục Liên Tiếu có người trai nổi tiếng, nữ sinh tìm tới nhờ đưa hộ thư tình cho trai đếm xuể, chịu nổi tình trạng này vào buổi chiều nào đấy ném tất cả thư tình vào thùng rác trước cổng trường học.

      Sau khi bị người khác phát dường như là bị nữ sinh toàn trường chèn ép, mà Từ Sắt Sắt cũng bị chèn ép lại còn hay kích động, lúc này lập tức đứng ra giúp đỡ Lục Liên Tiếu.

      De dọa tất cả nữ sinh vây quanh hai người bọn . Ngày thứ hai, mình góp nhặt mấy thùng phấn viết bụi trong lúc tập thể dục buổi sáng đứng từ lầu ném xuống. Còn nhớ lúc đó mình khí phách đứng ở lầu bảy cầm loa .

      "Lần sau phải là phấn viết bụi đơn giản như vậy đâu, ngay cả a- xít sun-phu-ric, tôi cũng dám giội xuống đấy."

      Từ Sắt Sắt và Lục Liên Tiếu cứ như vậy biết được phương thức bị người chỉnh và chỉnh lại người, mặc dù còn ai dám chọc giận các , nhưng mà cũng còn có nữ sinh nào khác dám đến gần họ.

      Quan hệ của họ cũng bởi vì có người khác tham gia mà càng ngày càng tốt, sau này trong mất tất cả những người biết mọi chuyện, thân mật giữa hai người bọn họ lại là nam nữ, người của nhau. Mà trong mắt những người biết giới tính của Từ Sắt Sắt cho là bọn họ tình vững hơn vàng.

      Chỉ có các tự mình biết, cả tuổi thanh xuân hai người là bạn tốt duy nhất của nhau.

      Nhưng mà có lúc thân mật quá ngược lại càng dẫn đến nhiều hiểu lầm hơn, ví dụ như, bị tai của Lục Liên Tiếu - Lục Dĩ Trạch tìm tới cửa chuyện sớm.

      sớm nghe danh trai Lục Liên Tiếu – Lục Dĩ Trạch, nhưng mà Từ Sắt Sắt từ trước đến giờ vô cảm với nam sinh khi đó lại mở to hai mắt nhìn chàng thiếu niên đứng trước mặt.

      Thiếu niên nhàng đứng đó, áo sơ mi trắng bên dưới là quần dài màu xanh dương, vóc dáng cao hơn mình cái đầu, đôi mắt trong trẻo có hồn.

      Thiếu niên còn dùng bộ mặt phớt tỉnh với mình: "Xin cậu chia tay với em tôi."

      Trong tay còn cầm lon cola xem ra biết phải phản ứng như thế nào, đứng thẳng sững sờ tại chỗ, lúc lâu sau mới phản ứng kịp trả lời câu hỏi của Dĩ Trạch mở miệng : "Tôi...tôi là nữ!"

      Thời niên thiếu hai người gặp nhau luôn thú vị như thế, cho tới bây giờ Doãn Sắt cũng quên được lúc đó mình ngây thơ thế nào.

      Dĩ nhiên, còn nhớ câu tiếp theo của Lục Dĩ Trạch.

      "Là nữ, càng phải chia tay với em tôi."
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      lovenovel, sanone2112, huyenlaw683 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 03

      Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Lục Dĩ Trạch lớn hơn mình tuổi lúc ấy, ngay cả khi nghe chuyện giọng điệu cũng có vẻ cao cao tại thượng, Từ Sắt Sắt mười sáu tuổi biết đến tột cùng là vì sao tim mình lại có thể đập loạn thình thịch như vậy.

      Lại qua hồi lâu, lâu đến nỗi lon coca trong tay cũng nghiêng đổ ra, theo đường thẳng giọt xuống chân , mới tỉnh lại, hoàn thành việc biểu đạt ý nghĩ của mình: " có, có bị bệnh ! Tôi mới có, có hẹn hò với em !"

      Lập tức xoay người, chạy mất.

      Đó là lần đầu tiên rơi vào tình huống hoảng loạn vì người, sau đó khi lôi kéo Lục Liên Tiếu lên suy nghĩ của mình, câu đầu tiên của Lục Liên Tiếu khiến cho hoàn toàn tỉnh ngộ. "dien.đàn.lqđ"

      "Từ Sắt Sắt, tớ thấy cậu, là thích tớ rồi."

      . . . . . .

      Khi Doãn Sắt tỉnh lại là mười giờ sáng, đêm qua, còn chưa lật được mấy tấm ảnh, được lúc bất tri bất giác ngủ thiếp .

      Cả đêm mộng đẹp, trong mộng đều là những ngày tháng vui vẻ của và Lục Liên Tiếu trước đây. mỉm cười đóng photo album lại, xuống giường.

      tới phòng tắm trong phòng ngủ, soi gương mới phát bởi vì nằm lên photo album nên mặt có nhiều vết hằn, đụng vào còn cảm thấy hơi đau, xoa mặt nhìn về phía chậu rửa mặt, phía rỗng tuếch, đồ rửa mặt cũng được chuẩn bị.

      Ra khỏi phòng tắm, đẩy cửa phòng ngủ ra muốn xuống lầu tìm Hà Vân Chi hỏi đồ rửa mặt, mới nhìn thấy ngoài cửa có treo túi đồ màu xanh, bên trong đều là những thứ cần đến.

      Nghĩ chút cũng biết là Vân Chi chuẩn bị, còn lưu lại tờ giấy: "Sắt Sắt, cha con hôm nay công tác ở thành phố C, dì thăm em trai con học ở trường cấp ba. Hôm nay trong nhà có ai, con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

      Nhìn bốn phía hành lang, quả nhiên trong ngôi nhà to như vậy lại có bất kỳ ai, Doãn Sắt vo viên tờ giấy trong tay lại, cầm lấy túi đồ quay về phòng của mình rửa mặt.=d.đ,lê.Quý, Đôn]

      Mười hai giờ rưỡi trưa, Thi Dương gọi điện thoại tới: "Chênh lệch thời gian sao?"

      "Ừ, hôm nay có chuyện gì ?" Doãn Sắt ở trong phòng khách lật cuốn photo album đêm qua vẫn chưa xem xong, chờ đồ ăn mua ngoài đưa đến, lười biếng trả lời điện thoại.

      Rốt cuộc cũng lật đến trang cuối cùng, khép photo album lại, hình như là nghĩ tới điều gì, giọng lại cao hơn 1dB: "Tại sao lại biết số điện thoại nhà em?"

      Đúng lúc này chuông cửa lại vang lên, có lẽ là đồ ăn mua ngoài đến: " đợi chút, em ra ngoài lấy đồ ăn đặt mua ."

      "Được." Thi Dương ở đầu bên kia điện thoại chỉ trả lời đơn giản có chữ.

      Vậy mà khi mở cửa, Doãn Sắt lại nghĩ rằng, tay Thi Dương cầm pizza mà mua lắc lắc trước mặt , cười vào.

      "Muốn biết số điện thoại nhà bí thư Từ, quá đơn giản." đặt pizza lên khay trà trong phòng khách, tới ngồi bên cạnh bàn.

      Doãn Sắt ngồi ghế sa lon, nhanh chóng mở đồ ăn mua ngoài ra, sớm đói bụng đến thể tưởng tượng nổi nữa rồi, mặc kệ bên cạnh còn có người bắt đầu ăn như hổ đói.

      Thi Dương dựa người vào ghế nhìn Doãn Sắt ăn uống, khai báo tình: "Sáng sớm hôm nay tới đây rồi, bảy giờ rưỡi cha em ra khỏi nhà, nghe là phải đến thành phố khác để khảo sát. Dì Hà của em tám giờ rưỡi mới , trong tay còn cầm đống đồ, chắc là đến trường thăm con trai."

      Doãn Sắt ăn mấy thứ linh tinh gật đầu cái, bởi vì trong miệng đều là thức ăn ra lời, chờ Thi Dương tiếp tục.

      "Lục Dĩ Trạch gọi điện thoại cho , rằng buổi chiều hôm nay thảo luận hợp đồng."

      "Cùng sao?" Sau khi hỏi xong, nhìn Doãn Sắt, chờ câu trả lời của , thuận tiện đưa tới chén nước.

      Doãn Sắt gật đầu cái, lâu mới uống nước nuốt tất cả đồ ăn trong miệng xuống, suy nghĩ chút lại hỏi: "Nhưng em tới đó làm cái gì?"

      "Trấn giữ." Cười đứng lên, tới chỗ khay trà, thu hộp pizza mua ngoài bỏ vào trong túi nhựa mang tới, ra ngoài cửa nhà họ Từ.

      Khi tới cửa, quay đầu lại với Doãn Sắt: "Cho em mười lăm phút chuẩn bị chút, đứng ở ngoài cửa chờ em."

      **

      giờ mười phút chiều, Doãn Sắt và Thi Dương dừng xe dưới lầu tòa nhà Thiên Trạch.

      Doãn Sắt bước xuống từ trong xe trước, để Thi Dương đến bãi đậu xe, còn mình ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc này.di3nd6nlqd

      Cả tòa lầu cao trăm mét, gồm ba mươi ba tầng. Mặc dù là tòa nhà cao nhất thành phố S nhưng cũng là nơi sang trọng nhất mà tất cả mọi người đều biết. Tự nhiên, mọi người cũng đều biết, tòa nhà này tên là "Thiên Trạch", biết đến nó chỉ trong thời gian ngắn ngủn năm năm.

      Nhưng mà ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ của Doãn Sắt là khi Lục Liên Tiếu dẫn đến xưởng may của nhà họ Lục hồi học lớp 11.

      Trong nhà máy bé cắt may trang phục quần áo, có nhiều vải vóc màu sắc khác nhau và công nghệ khác nhau, khiến cho lần đầu tiên có loại kích động muốn tự mình làm ra bộ quần áo.

      Nhưng cái xưởng đó quá nửa năm sau bởi vì sách lược thất bại, hơn nữa có nhà đầu tư quan tâm đứng bờ phá sản, khiến nhà họ Luc thiếu khoản nợ lớn.

      Là Doãn Sắt, Lục Liên Tiếu và Lục Dĩ Trạch vượt qua thời kỳ khó khăn nhất của nhà họ Lục, nhưng mà cũng từ sau khi vượt qua thời kỳ khó khăn nhất đó, bị nhà họ Lục và cha mình ép ra khỏi nước.

      " suy nghĩ gì?" Thi Dương đỗ xe xong trở về nhìn Doãn Sắt đứng ngẩn người, hỏi.

      " có gì, lên ." Doãn Sắt hoàn hồn, trước tiến vào cửa chính Thiên Trạch.

      Bên trong phòng lắp đặt thiết bị cực kỳ xa hoa, khu bán hàng bách hóa ở lầu sân khấu, hình như sắp diễn ra tiết mục gì đó, nhưng mà ánh mắt của Doãn Sắt chỉ bị hấp dẫn tới năm giây, nghe thấy tiếng Phương Thành chào hỏi trước, quay đầu lại.

      "Xin chào tổng giám đốc Thi, chào Doãn tiểu thư, tôi là Phương Thành, trợ lý của tổng giám đốc Lục, xin hai vị theo tôi."

      Phương Thành dẫn hai người bọn họ tới chỗ thang máy trong khu bách hóa, thang máy thẳng lên đến tầng ba mươi mới dừng lại.

      Cửa vừa mở ra, thấy Lục Dĩ Trạch đứng ở nơi đó.

      Người đàn ông này hôm nay mặc bộ lễ phục màu đen thiết kế riêng độc nhất vô nhị, bên trong là áo sơ mi màu trắng, còn đeo chiếc cà vạt màu đỏ thẫm xem ra khá thoải mái, bên dưới là chiếc quần tây vừa người, trọn bộ trang phục hoàn toàn tôn lên dáng người thon dài của Lục Dĩ Trạch.

      Sau khi thấy thang máy mở ra, ánh mắt của lập tức dừng người Doãn Sắt.

      Khác hẳn với Doãn Sắt ngày hôm qua, lúc này mặc chiếc áo khoác ngoài màu cà phê, quấn chiếc khăn quàng cổ màu đậm rất tùy ý, giày cao gót độ cao vừa phải, quần bó ống màu đen khiến đôi chân càng mảnh khảnh tinh tế.

      Doãn Sắt như vậy, mới giống phụ nữ. Quan sát xong rồi, Lục Dĩ Trạch lên phía trước, bắt tay với Thi Dương: "Hân hạnh gặp mặt."

      Lại để tay ở trước mặt Doãn Sắt, khi Doãn Sắt đặt tay lên tay bị nắm chặt, cũng câu “ Hân hạnh gặp mặt”.

      Cùng đến phòng họp thảo luận hợp đồng, quá trình vô cùng nhàm chán, Doãn Sắt ngáp cả ngày, nhưng hai người khác lại rất nhiệt tình.

      "Tên thương hiệu trang phục lấy từ đồng với tên của hai mẹ con Doãn Sắt, gọi là ‘ Thi Sắt ’. Quầy chuyên doanh có thể hoàn thành trong khoảng tuần, tháng có thể hoàn thiện toàn bộ tất cả các mặt hàng." Thi Dương giới thiệu.

      "Quả nhiên là S.Y tốc độ rất cao", Lục Dĩ Trạch nhìn về phía ghế sô pha Doãn Sắt ngồi ở cách đó xa, quay đầu lại với Thi Dương, " xin lỗi, tôi có vài lời muốn với Doãn tiểu thư."

      Thi Dương gật đầu, hoàn toàn tập trung vào bản hợp đồng trước mặt, Lục Dĩ Trạch đứng dậy tới trước mặt Doãn Sắt, đưa tay ra lại nắm chặt tay Doãn Sắt lần nữa.

      Lần này thời gian nắm tay dài hơn khi đứng ở cửa thang máy, Lục Dĩ Trạch mới cảm thấy tay Doãn Sắt quá gầy.

      Kéo cái, Doãn Sắt thiếu chút nữa lên tiếng kinh hô, nhào vào trong ngực Lục Dĩ Trạch, sau khi hết kinh ngạc mới nhìn chằm chằm Lục Dĩ Trạch giọng : " cứ quyến rũ tôi ngay trước mặt bạn trai tôi như vậy sao?"

      Lục Dĩ Trạch lại càng giọng hơn cười : "Đây phải là quay lưng lại rồi sao?"

      Nghe thấy Lục Dĩ Trạch chuyện như vậy, Doãn Sắt cười ra tiếng, Thi Dương bị quấy rầy quá mức cũng quay sang nhìn về phía hai người kia.

      Lục Dĩ Trạch khôi phục lại nghiêm túc như trước, mỉm cười : "Lầu hôm nay có mở họp báo, chủ yếu là giới thiệu thay cho Thiên Trạch, nếu như cảm thấy hứng thú xem ."

      Liếc nhìn Doãn Sắt, phát cũng cảm thấy hứng thú, Lục Dĩ Trạch lại bổ sung câu : "Là họp báo của Liên Tiếu."

      Vừa xong câu này, đợi Lục Dĩ Trạch hết mọi chuyện, Doãn Sắt trừng mắt liếc cái lập tức ra khỏi cửa chạy xuống lầu .

      **

      Khi tới lầu , sân khấu cho buổi họp báo xây dựng xong, đứng tại chỗ tới lui vô số lần, mới nhìn thấy các loại ký giả cầm máy ảnh, máy quay phim, micro, laptop tới.

      Xen lẫn vào bên trong, cũng tìm vị trí ngồi xuống.

      Trình tự của buổi họp báo vô cùng rườm rà, người vây xem cũng rất nhiều. Nếu phải vì trong vòng năm năm hề liên lạc với người bạn tốt nhất Lục Liên Tiếu, tình nguyện nghe bọn họ thảo luận hợp đồng ở lầu ba mươi.

      Dù sao, ở đó còn có Lục Dĩ Trạch.

      Rốt cuộc cũng đến lúc người đại diện ra sân khấu, Doãn Sắt lên tinh thần, nhìn về phía chính giữa sân khấu, lúc này tiếng đèn flash tanh tách vang lên, nhất thời cả khoảng đều là màu trắng sáng chói, Doãn Sắt hoàn toàn thể nhìn người sân khấu.

      Đợi đến sau khi hoàn toàn kết thúc chụp hình, Doãn Sắt mới nhìn thấy Lục Liên Tiếu đứng chính giữa sân khấu.

      Lục Liên Tiếu tự tin trang nhã đứng ở nơi đó, mặc bộ váy bồng bềnh theo phong cách cung đình, thoạt nhìn vừa thanh lịch lại có chút hoạt bát. Tổng thể đều là cảm nhận quen thuộc trong mắt Doãn Sắt, cho nên lúc này khóe miệng bất tri bất giác lại nở nụ cười.

      Trong đầu tưởng tượng ra vô số cảnh tượng Lục Liên Tiếu nhìn thấy , nếu như vẫn là Lục Liên Tiếu trước kia nhất định phát điên hét to chỉ về phía : "Sắt Sắt, cậu đáng chết, năm năm, cuộc điện thoại cũng có, căn bản đáng giá làm bạn!"

      Hoặc là vọt thẳng xuống sân khấu ôm khóc nháo nhớ , như vậy mới đúng.

      Nhưng dưới sân khấu rất nhiều người ngồi, Lục Liên Tiếu căn bản là thể nhìn thấy Doãn Sắt ngồi trong biển người đó.

      nóng nảy, năm năm cũng nhịn được gặp ấy và Lục Dĩ Trạch, cần gì phải quan tâm đến giờ ngắn ngủi này?

      Rốt cuộc tất cả đoạn giới thiệu kết thúc, đến phiên ký giả đặt câu hỏi. Lục Dĩ Trạch trước còn thảo luận hợp đồng cũng đúng lúc xuất ở buổi họp báo, đứng bên ngoài liếc mắt nhìn cái lập tức thấy được chỗ Doãn Sắt ngồi.

      Sau khi rỉ tai với nhân viên lúc, tới bên cạnh Doãn Sắt.

      "Thi Dương xuống với sao?" Doãn Sắt nhìn xung quanh chút, phát bóng dáng của Thi Dương.

      Lục Dĩ Trạch còn dùng giọng mang chút ý tứ chế nhạo trả lời : " ‘Bạn trai’ của em chìm đắm vào công việc rồi, quan tâm đến những người xung quanh nữa, lúc này chắc là ấy cẩn thận nghiên cứu hợp đồng rồi."

      Đúng như Lục Dĩ Trạch , Thi Dương chính là người cuồng công việc như vậy. Doãn Sắt bĩu môi, tiếp tục theo dõi Lục Liên Tiếu sân khấu, khi nghe thấy có thể đặt câu hỏi lập tức giơ tay của mình lên.

      Vô cùng may mắn, là người đầu tiên được gọi.

      đứng lên, rốt cuộc cũng đứng đối diện với Lục Liên Tiếu, cười híp mắt hỏi Lục Liên Tiếu vấn đề: "Lục tiểu thư, có thể hỏi vấn đề riêng tư chứ, xin hỏi người bạn tốt mà cảm thấy quý nhất là ai?"

      Mới vừa hỏi xong, nghe thấy Lục Dĩ Trạch bên cạnh cười "Phốc" tiếng.

      Vậy mà khiến Doãn Sắt cảm thấy đúng là ánh mắt xa lạ của Lục Liên Tiếu nhìn lúc này, hề giống cố ý giả bộ, mà là người sân khấu kia hình như cũng nhận ra mình.

      Có lẽ là bởi vì ngoại hình của bây giờ và trước kia quá khác nhau? tự an ủi mình như vậy.

      Nhưng cuối cùng cũng nghe được câu muốn nghe nhất, giả thiết, tưởng tượng trước đó. Lục Liên Tiếu đứng dậy xuống sân khấu, về phía ngược lại với Doãn Sắt kéo người lên, đưa ấy đến bên cạnh Doãn Sắt.

      Vẫn dùng nụ cười dành cho người xa lạ với Doãn Sắt: "Là Carrie, chuyên gia thiết kế thời trang của tôi."

      " ấy là người bạn đáng giá nhất của tôi nhiều năm qua."
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 04

      "Tớ thấy có vẻ như cậu thích trai tớ rồi." Lời cử Lục Liên Tiếu lại quanh quẩn bên tai lần nữa.

      Mới đầu Từ Sắt Sắt cũng thừa nhận, cho dù Lục Liên Tiếu điên cuồng hỏi có đánh chết cũng mình có cảm giác với Lục Dĩ Trạch. Nhưng mà rốt cuộc sau hai tuần nghe câu đấy, sau biết bao nhiêu lần suy nghĩ cũng thừa nhận tâm ý của mình.

      Chỉ vì cuộc gặp gỡ kỳ quái như vậy mà lại thích Lục Dĩ Trạch.

      chỉ biết, theo như đồn đãi Lục Dĩ Trạch của trường Nhất Trung ở thành phố S, mặc dù thành tích phải đứng đầu nhưng cũng là cực tốt, phẩm chất đứng đắn, tính tình ôn hòa. Vả lại bởi vì khuôn mặt siêu đẹp trai nên được rất nhiều nữ sinh thích, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt hết.

      Lúc ấy nghĩ những kia xinh đẹp hơn mình rất nhiều cũng còn như vậy, Từ Sắt Sắt làm sao có thể thành công được?

      Cho nên liên tiếp mấy ngày đều ủ rũ cúi đầu, trầm mặc ít hơn nhiều, tất cả qua được mắt quan sát của Lục Liên Tiếu.

      "Cậu làm sao vậy, Từ Sắt Sắt?" Túm lấy cánh tay , Lục Liên Tiếu bởi vì nhìn lầm tâm tình của Từ Sắt Sắt cho nên xấu xa cười hỏi.

      ấp úng nửa ngày, lần đầu tiên trong đời dùng giọng điệu ngượng ngùng của nữ sinh với Lục Liên Tiếu: "Liên Tiếu, có lẽ tớ thích trai cậu rồi. . . . . ."

      Trong đầu tất cả đều là hình dáng của người thiếu niên ai bì nổi kia, đường nghĩ đến , buổi tối ngủ bên tai hình như tất cả cũng đều là giọng của , tuổi mới biết lại có thể nhanh chóng thích người quái lạ như vậy. dien,D6nLQĐ

      "Chuyện này có là cái gì, tớ giúp cậu" Lục Liên Tiếu mười sáu tuổi cười tươi vỗ vỗ lồng ngực mình, bảo đảm, "Có tớ ra tay, nhất định có vấn đề."

      Sau đó Lục Liên Tiếu đưa tay khoác lên cổ Từ Sắt Sắt : "Ai bảo cậu là người bạn tốt quý giá nhất của Lục Liên Tiếu tớ chứ?"

      . . . . . .

      Hôm nay câu giống như vậy lại từ trong miệng Lục Liên Tiếu ra, nhưng mà đối tượng thay đổi.

      Car¬rie bị Lục Liên Tiếu kéo, mới đầu là cười nhìn Doãn Sắt, nhưng mà sau khi nhìn thấy Lục Dĩ Trạch bên cạnh Doãn Sắt, ánh mắt dừng người lại lâu hơn.

      Doãn Sắt nhìn ánh mắt nóng rực của Car¬rie, tựa như thấy được hình ảnh của mình trước kia, bởi vì khi đó cũng nhìn lục Dĩ Trạch như vậy.

      đứng tại chỗ cuộn chặt nắm tay, khắc chế tâm tình của mình, cũng giống như Car¬rie nhìn sang phía Lục Dĩ Trạch. Lục Dĩ Trạch đứng bên cạnh coi như có chuyện gì xảy ra, chỉ mỉm cười gật đầu lên tiếng chào hỏi với các .

      Lục Liên Tiếu cũng dừng lại lâu, lôi kéo Car¬rie lên chính giữa sân khấu: "Chuyên gia thiết kế thời trang riêng của tôi—— Tần Tử - Car¬rie."

      Dưới sân khấu là tràng tiếng vỗ tay vang dội, Doãn Sắt vẫn đứng tại chỗ nhìn Lục Dĩ Trạch, lâu cũng ngồi xuống.

      Cho đến khi các ký giả khác ở sau lưng bị ngăn trở tầm mắt, cầu ngồi xuống Lục Dĩ Trạch mới đưa tay ra cứng rắn kéo cái, dùng tay mở nắm đấm của ra từng chút từng chút . phuonganhlqd

      Lục Dĩ Trạch nhíu mày nhìn về phía bên cạnh, rồi sau đó lại thấy Lục Dĩ Trạch lấy từ trong túi áo ra cái bút bi, giữ lấy lòng bàn tay phải của , hình như muốn viết cái gì đó vào trong lòng bàn tay ấy.

      chút cảm giác tê dại truyền đến, Doãn Sắt cũng mất hết kiên nhẫn rút tay ra: "Lục Dĩ Trạch, là và Lục Liên Tiếu thông đồng muốn chỉnh tôi đúng ?"

      Đứng lên, cũng quan tâm đến Lục Liên Tiếu đứng sân khấu giới thiệu Tần Tử nữa, chạy thẳng ra bên ngoài hội trường.

      Lục Dĩ Trạch thu bút trong tay lại, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng theo, đứng trước cửa thang máy kéo Doãn Sắt lại: "Có rảnh rỗi ăn chung bữa cơm , tất cả mọi chuyện cho em biết.”

      " rảnh." Hất tay ra, bấm thang máy muốn lên tầng ba mươi tìm Thi Dương.

      "Số điện thoại của em là bao nhiêu?" Lục Dĩ Trạch chắn trước mặt Doãn Sắt, "Hay là đến bây giờ em vân chưa mua điện thoại di động?"

      Thấy Doãn Sắt trả lời, Lục Dĩ Trạch cũng biết, cứng rắn lôi kéo Doãn Sắt đứng trước cửa thang máy đến quầy bán điện thoại di động, chỉ vào mẫu điện thoại được phụ nữ thích nhất trong tủ trưng bày, với nhân viên phục vụ: "Màu trắng."

      Doãn Sắt lại cúi đầu nhìn bàn tay bị Lục Dĩ Trạch nắm, trong lòng có chút ảo não lại có chút kiềm chế thể biểu kích động ra ngoài.

      Ít nhất, từ trước cho tới bây giờ Lục Dĩ Trạch cũng chưa từng nắm tay mình như vậy, hơn nữa còn nắm chặt, giống như chỉ sợ giây kế tiếp rời vậy.

      Lục Dĩ Trạch lại tiến tới chỉ chỉ chỗ khác, cái gì đó vói nhân viên bán hàng, Doãn Sắt cũng nghe, trong đầu vẫn nghĩ ra đủ các nguyên nhân làm cho Lục Dĩ Trạch khác thường như bây giờ.

      Có lẽ là theo đưởi ròng rã suốt bao năm, rốt cuộc bây giờ được Lục Dĩ Trạch thích sao?

      Sau khi mua xong điện thoại di động, Lục Dĩ Trạch đưa cho Doãn Sắt, Doãn Sắt cũng hỏi những nghi ngờ của mình: "Lục Dĩ Trạch, bây giờ đối với tôi như vậy là có ý gì?"

      còn là cậu thanh niên năm năm trước luôn tránh mình còn kịp kia nữa, Lục Dĩ Trạch khi thấy theo từ đằng xa cố tình tránh né, tại lại cố ý đến gần , cố ý chế tạo ra loại mập mờ, khiến cho thể đoán ra được.

      nhìn Lục Dĩ Trạch, có chút mong đợi câu trả lời tiếp theo của .

      "Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ ràng sao?" Lục Dĩ Trạch đặt chiếc điện thoại vừa mới mua xong vào trong tay Doãn Sắt, buông lỏng tay ra sau đó đứng đối diện với , hai tay đút vào trong túi.

      "Là cái gì?" Bàn tay giấu trong ống tay áo khoác dài bấu chặt lại, lúc này cảm thấy vô cùng khẩn trương cắn cắn đôi môi mình, trái tim cũng đập rất nhanh.

      —— Chỉ cần thích em, em nhất định bảo Thi Dương cút .

      Lục Dĩ Trạch lại vòng vèo, đến chết cũng thẳng: "Năm năm trước em năm năm sau trải qua ngày Valentine với , cho nên đợi em năm năm."

      ra vốn nên là "Sắt Sắt, cũng em" , thế nhưng những câu như vậy có dũng khí ra giống như Sắt Sắt luôn giắt bên môi câu “Em , Lục Dĩ Trạch.”

      Bởi vì câu này chưa từng với bất kỳ ai, cho nên cũng biết phải như thế nào mới tốt.

      Vì vậy Doãn Sắt lại tức giận lần nữa: "Nếu như là vì tình cảm của tôi khi đó, vậy bỏ ."

      Xoay người về phía thang máy, tay đột nhiên bị Lục Dĩ Trạch lôi kéo, lại quay đầu nhìn lần nữa.

      Lúc này Lục Dĩ Trạch đứng trước mặt lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái, hơn nữa còn làm cho người ta có cảm giác rất bối rối, tâm trạng của Doãn Sắt vốn cảm thấy mất mát lại dấy lên hy vọng, nhìn Lục Dĩ Trạch.

      "Sắt Sắt" , dừng lại chút, nhưng vẫn cố gắng dùng hết dũng khí , " ——"

      "Tổng giám đốc Lục, ra là ngài ở chỗ này." Giọng của Phương Thành đột nhiên truyền đến, cắt đứt tất cả.

      Lục Dĩ Trạch có chút ảo não rụt tay mình lại, nhìn về phía Phương Thành: "Chuyện gì?"

      Phương Thành lại nhìn về phía hai người trước mặt, vẻ mặt hai người đều tốt, ánh mắt tràn đầy vui, ánh mắt còn lại là tràn đầy oán hận giết được để hả giận.

      Lúc này Phương Thành mới cảm thấy mình tới đúng lúc, vội vàng thông báo công việc: "Bên kia sắp đến lượt lên đọc diễn văn rồi, tại phải qua."

      Lục Dĩ Trạch gật đầu, bình tĩnh tâm tình, dịu giọng nhìn về phía Doãn Sắt : "Em lên tìm Thi Dương trước , sau khi kết thúc mọi chuyện ở đây lên đó, nhất định hôm nay phải đàm phán xong bản hợp đồng này."

      **

      Khi Doãn Sắt trở lại trước phòng làm việc, Thi Duong vẫn còn xem hợp đồng, chỉ có cái hợp đồng tại sao lại có nhiều khoản mục như vậy, Doãn Sắt vừa tới cầm đống giấy tờ bàn lên xem.

      "Xem được ?" đống giấy kia, vừa nhìn thấy những điều khoản cứng nhắc giấy khiến người khác hoa mắt váng đầu, hỏi Thi Dương.

      Thi Dương đứng lên, nhíu mày cái cầm lấy hợp đồng, với Doãn Sắt: "Đừng lộn xộn."

      Lại tiếp tục ngồi xuống, xem những phần chưa xem xong, Doãn Sắt gõ bàn cái : "Hợp đồng quan trọng như vậy sao? Thi Dương, em bảo đến Trung Quốc để ký hợp đồng. phát , tại Lục Dĩ Trạch hoàn toàn để vào mắt sao!"

      "Ừ, quan trọng." lại mở miệng, nhìn Doãn Sắt , "Cho nên , em lôi kéo diễn trò nhưu vậy, giày vò cha mẹ hai nhà là đủ rồi, tại sao còn giày vò cả Lục Dĩ Trạch nữa?"

      ại tiếp: "Nếu như ta tin là vậy có cái gì tốt cho em ?”

      Trong trí nhớ của Thi Dương, lần đầu tiên nghe được cái tên Lục Dĩ Trạch này, là vào mùa xuân bốn năm trước. Khi từ Mĩ trở về nhà ở nước Pháp, lần đầu tiên thấy con của mẹ kế, bởi vì biết có thêm người như vậy tồn tại cho nên cũng chuẩn bị thiếu phần quà tặng.

      Tiểu nha đầu kia xem ra cũng hơn mình bao nhiêu, nhưng lại trưởng thành hơn mình rất nhiều. mình sân thượng cầm điếu thuốc hút "phì phèo", trong miệng còn lien tục lặp lại lẩm bẩm tên của người đó —— Lục Dĩ Trạch.

      Rồi sau đó, lôi kéo Doãn Sắt hỏi những chuyện xảy ra ở Trung Quốc, lại hay nghe thấy tới người nhiều nhất cũng chính là ta.

      " cảm thấy, làm như vậy ấy tin tưởng sao?" Doãn Sắt lui về phía sau ngồi vào góc ghế sa lon, mở hộp điện thoại di động, từ bên trong lấy ra chiếc điện thoại mẫu mới, phát cái vỏ điện thoại di động màu xanh nhạt bên trong, biết chuẩn bị từ lúc nào.

      Là màu sắc thích nhất, cầm ở trong tay, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

      Thi Dương nghẹn lời, gì nữa, lại tiếp tục xem hợp đồng, lát sau mới : "Lục Dĩ Trạch quả đúng là thông minh, biết ta vô cùng quan tâm đến từng điều khoản trong hợp đồng, mỗi lần ký hợp đồng đều phải cẩn thận xem hợp đồng từ đầu tới đuôi lần."

      "Cho nên, lần này cố ý làm hợp đồng nhiều tờ như vậy, nhiều điều khoản thỏa đáng như vậy. Mục đích chính là vì kéo dài thời gian, còn hấp dẫn lực chú ý của ."

      "Sắt Sắt, chỉ làm theo ý ta thôi."

      Xem xong điều khoản cuối cùng, cũng dùng bút ký tên sửa đổi những chỗ mình hài lòng, Thi Dương ngồi ghế chờ Lục Dĩ Trạch trở lại, cả căn phòng an tĩnh có chút kỳ quái.

      Lúc này sau khi Doãn Sắt nghịch điện thoại di động chán rồi, nhìn về phía lòng bàn tay của mình nửa ngày tiếng nào.

      “Em xem cái gì mà xuất thần như vậy?" Thi Dương nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy thế hỏi Doãn Sắt.

      Doãn Sắt im lặng trả lời, vẫn nhìn mình lòng bàn tay của mình bị Lục Dĩ Trạch viết chữ lên.

      Thi Dương thấy trả lời câu hỏi của mình, cũng bởi vì xem xong hợp đồng rồi nên cảm thấy có chút nhàm chán, đứng dậy tới, có chút ngạc nhiên nhìn qua tay , vừa đúng lúc nhìn thấy dòng chữ viết bằng bút bi, hình như là mới vừa viết lên, bởi vì còn có chút ít dấu vết bị lau .

      Phía viết chữ có chút ràng, chữ cuối cùng viết được hơn nửa, đại khái cũng có thể nhận ra.

      Thi Dương nhìn bốn chữ cái tiềng tay Doãn Sắt đọc lên.

      "P. . . . . . T. . . . . . S. . . . . . D. . . . . ."

      Ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Doãn Sắt cũng tràn đầy suy nghĩ.

      "PTSD, đây là cái gì?"

      Tác giả có lời muốn : PTSD là danh từ trong bộ phim truyền hình nào đó, tên tiếng Trung có nghĩa là sau khi bị thương ngăn chặn kích thích từ bên ngoài, giống kiểu mất trí nhớ có chọn lọc.

      Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Lục Liên Tiếu nhớ ra Doãn Sắt, cũng là vấn đề lớn nhất xảy ra trong quá khứ.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :