1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thay tim - Lâu Vũ Tình (10c + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Last edited: 9/8/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Giới thiệu vắn tắt:

      “Có muốn theo tôi hay ?”
      Ngày đó, điều làm cho chú ý tới , là đơn người – giống như .
      ngồi mình ở chỗ rẽ cuối con ngõ , ánh mắt đơn, thái độ ngoan cố,
      Cho dù có đợi ở nơi đó trăm ngàn năm, cũng từ bỏ;
      đành lòng nhìn lang thang bên ngoài, động tâm cho ở nhờ đêm,
      Nhưng mà ngờ, lại chờ đợi nữa, nhắm mắt theo sau ;
      hiểu đợi ai, vì sao lại đợi nữa, nhưng mà
      người ăn cơm lữ hành, ngày ngày chỉ có chính mình chuyện với mình, mệt mỏi,
      Muốn có người chia sẻ tất cả, muốn ngả vào vòng tay ai đó sưởi ấm cho nhau,
      Muốn cuộc sống đơn điệu nhạt nhẽo này cũng có lúc đặc sắc;
      đơn, mà cũng muốn có người làm bạn, vậy có gì thể?
      Cho nên, đồng ý, dẫn về nhà, cũng muốn hứa điều
      “Cho đến khi tôi chết, được rời khỏi tôi”

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Văn án:

      Edit: Đầm♥Cơ

      đơn là người cuồng hoan


      Cuồng hoan là đám người đơn


      Tình vốn bắt đầu từ tình bạn


      Nhưng dần dần tôi quên cảm giác có người bạn là như thế nào


      Tôi người mình ăn cơm lữ hành nay đây mai đó


      Đọc sách mình viết thư cho mình chuyện tâm với chính mình


      Chẳng qua là, tâm trí lại bay tới nơi nào ngay cả bản thân cũng


      Tôi nghĩ, tôi chỉ mất người bạn


      [ Từ - Trần Hiểu Quyên ]


      Tuyết rơi.


      đẩy cửa sổ ra, vài bông tuyết bay xuống cửa sổ.


      Để chờ trận tuyết này, nghỉ luôn năm ngày, đến Gia Dân này chờ ba ngày.


      Dự báo thời tiết , trận tuyết đầu mùa này rơi vào sáng sớm hôm nay. Cứ theo tình hình này xem ra ngày mai trận tuyết lớn!


      Nghĩ đến là buồn, sống hai mươi bảy năm nay, ngay cả người cùng ngồi ngắm tuyết rơi cũng có.


      “Tôi người mình ăn cơm lữ hành, nay đây mai đó, đọc sách mình, viết thư cho mình, chuyện tâm với chính mình……” hát khẽ, vươn tay hứng lấy bông tuyết ngoài cửa sổ.


      Ánh mắt lại vô ý quét qua nơi –


      vẫn ở đó.


      Người đàn ông đơn giống .


      Từ ngày đầu tiên đến đây thuê phòng nghỉ chú ý tới , ba ngày nay, vẫn cuộn tròn ngồi ở chỗ rẽ cuối con ngõ , cũng , trời tối, thân hình dường như hòa vào bóng tối.


      Nhìn rất giống kẻ lang thang có nhà để về, ban ngày có người ngang qua, còn quăng chút bánh mì hoặc tiền lẻ cho , nhưng chưa bao giờ nhặt lên, cũng nhúc nhích, luôn nhìn chăm chú góc kia của con ngõ, ngoan cố chờ đợi thứ gì đó.


      Có vài lần muốn chạy tới hỏi, rốt cuộc đợi gì? Đằng đẵng ba ngày — hoặc là lâu hơn, trước khi đến, thậm chí lâu đến nỗi có cách nào tưởng tượng được, chưa từng rời bước, là ai nhẫn tâm để ở nơi này chờ đợi lâu như vậy?


      Có vài lần ánh mắt của chạm phải , sâu trong con ngươi kia là đơn lạnh lẽo, làm lòng chấn động. Ánh mắt đó — làm cho nhớ tới con chó nhà hàng xóm nuôi khi còn . Lúc nó rất đáng , về sau càng to càng lớn, nhanh nhẹn hoạt bát, chủ thể nào ôm nó vào trong ngực che chở cưng chiều được nữa, vì thế chủ của nó muốn vứt bỏ nó, nhưng vài lần dẫn nó , nó lại quen đường chạy về nhà, chạy đế bên cạnh chủ của mình.


      Thẳng đến khi chủ của nó kiên nhẫn nữa, lần cuối cùng, đem nó đến nơi xa lạ, đến con đường nó chưa bao giờ qua, lệnh cho nó được nhúc nhích, ngoan ngoãn ở nơi đó chờ.


      Lúc này, con chó lớn kia trở về nữa.


      Mỗi ngày tan học qua cổng trường, luôn thấy con chó lớn kia ngồi chồm hổm ở con đường bị vứt bỏ, tha thiết chờ chủ của nó đón nó về.


      lâu, rất lâu.


      Thẳng đến ngày, còn gặp lại nó, nghe người qua đường xung quanh , nó bị gã say rượu lái xe đâm trúng, chết.


      Đến chết, nó vẫn biết chủ của nó nuôi con chó Tây Thi đáng hơn nó, xinh đẹp hơn nó, sớm quên nó rồi.


      Ánh mắt đơn như bị người vứt bỏ, giống như, con chó kia chờ đợi chủ tới mang về.


      Tuyết rơi, đêm xuống, nhiệt độ càng thấp, càng thấp… cho dù ngày mai báo đăng tin có người đàn ông bị chết cóng, cũng bị hàng trăm hàng ngàn tin tức chính trị, scandan lớn bao phủ. tin tức bé như vậy có ai chú ý, giống như sinh mệnh của con chó lớn chờ đợi chủ nhân, bị người lãng quên.


      do dự cả đêm, lòng bàn tay nắm chặt cái áo bành tô giữ ấm, tới phía bên kia đường, tượng kinh dị diễn ra ràng trước mắt


      Người đàn ông nằm sấp tuyết, thứ ánh sáng thuộc về nhân loại mông lung vây xung quanh , thong thả biến đổi, da thịt bóng loáng được lông tơ mềm mại thay thế, cùng màu với tuyết trắng kia, nghĩ mình bị hoa mắt.


      Cách đoạn, dưới ánh trăng lờ mờ, nhìn ra đó là con gì, nhưng ít ra có thể khẳng định, đó tuyệt đối phải là hình thể của con người!


      Đáng lẽ phải thét chói tai, ít nhất cũng phải sợ tới mức bỏ chạy mất dạng. Nhưng lập tức, lại nhìn quanh bốn phía theo phản xạ, xác định trừ ra, ai thấy màn quỷ dị này.


      Rồi sau đó, chạy như điên ra khỏi cửa, phóng tới đầu con ngõ lạnh lẽo. Bước chân lộn xộn hỗn độn, thẳng cho đến khi đứng trước mặt , làm cho chú ý.


      ngẩng đầu, nhìn , đó là đôi mắt hoàn toàn giống thú.


      khom người thở dốc. Có lẽ màn kia gây cảm xúc mạnh cho , có lẽ vừa rồi chạy quá nhanh cho nên bây giờ tim đập rất mạnh, hơi hơi đau đớn.


      nhíu mày, ôm ngực, tay còn lại đưa áo bành tô ra, phủ lên bộ lông sói trắng như tuyết.


      con sói trắng.


      Đúng, thứ nằm co trong đống tuyết, con sói trắng, nếu như đầu óc có vấn đề đúng là vậy.


      Có lẽ thực điên rồi, cảnh tượng như vậy lại tái diễn lần nữa trước mắt , chẳng qua lần này là sói biến thành người, giống như hình ảnh bị lộn ngược, mà thở cũng thở sâu cái.


      cũng ngờ bản thân lại có thể bình tĩnh như vậy.


      Có lẽ là do bản thân chứng kiến qua những chuyện khác quái dị hơn — chủ nhà trọ xinh đẹp của chính là điển hình, đến bây giờ vẫn biết vị chủ nhà trọ xinh đẹp thần bí mê mị kia rốt cuộc là từ đâu đến, sống lâu trong cảnh Liêu Trai quái dị, chuyện trước mắt này dường như chỉ tính là chuyện trẻ con, chớp mắt còn cảm thấy kinh dị, nhưng với lại có việc gì.


      “Có muốn — theo tôi hay ?” giọng xa lạ phát ra từ cổ họng , thể khống chế vươn tay, mới cảm thấy bản thân thực xúc động rồi.


      nhìn chằm chằm lòng bàn tay duỗi ra, ba giây, nhúc nhích, rồi sau đó, nhích gần tới bàn tay của .


      Có lẽ đây là cách động vật biểu đạt hữu nghị, chăm chú nhìn hai gò má nhàng cọ lòng bàn tay mình, cũng cảm thấy sợ hãi, giải thích tiếp: “Ý tôi là, hôm nay rất lạnh, cho nên, tới nơi ấm áp trước cái .” Ngày mai, vẫn có thể chờ người muốn chờ.


      nhìn , lời nào.


      hiểu có hiểu , hay là muốn. Giống như con chó lớn trong trí nhớ thời thơ ấu của , từng muốn nuôi nó, nhưng lại thay đổi được lòng tin muốn chờ đợi chủ nhân của nó.


      đứng dậy, hai bước, lại thấy dẫm từng bước chân vững, có chút ngốc theo sau , hơi kinh ngạc.


      Trở lại khách sạn, pha nước ấm, để làm ấm cơ thể, tranh thủ xuống lễ tân hỏi lầu có còn phòng đơn nào , chờ tắm xong, để qua đó nghỉ ngơi đêm.


      từng nghĩ, có lẽ giây tiếp theo chạy về chỗ cũ ngồi chờ, giống như những ngày qua, cũng từng nghĩ, sáng sớm hôm sau thấy đâu, nhưng mà, ngờ dùng cặp mắt sâu thấy đáy phức tạp nhìn chăm chú, cho đến khi đóng cửa phòng lại, ánh mắt vẫn chưa từng rời .


      rất nghe lời, vào phòng tắm tắm rửa, nghe; dẫn tới căn phòng lầu, cũng nghe, trừ những việc đó, ánh mắt của dường như chưa từng rời khỏi người , như là nghiên cứu động cơ của , hoặc là sợ bị bỏ rơi, luôn luôn trông chừng.


      Rạng sáng hôm sau, nằm giường lăn qua lộn lại thể nào ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh người đàn ông đó, quấy nhiễu .


      nhàng rời giường, vén rèm cửa sổ sát đất lên, đầu con hẻm u ám bóng người, chưa trở về.


      Vậy, vẫn ở căn phòng đơn lầu sao?


      chỉ muốn xác nhận xem có còn ở đó hay , vừa mở cửa ra lại kinh ngạc phát ôm cái áo bành tô đưa cho, cuộn tròn tựa vào cạnh cửa phòng .


      ngẩng đầu, con ngươi đen sâu thẳm vẫn chăm chú nhìn như trước, khó mà đọc được suy nghĩ của , nhưng lúc này đây, nhìn thấy trống rỗng.


      Bởi vì trống rỗng này, vẫn luôn bao vây lấy .


      “Muốn vào ?”


      im lặng.


      lên lầu đem chăn ôm xuống đây.” .


      đứng dậy, bước, vừa quay đầu lại, thẳng đến chỗ rẽ cầu thanh lên lầu, rốt cuộc nhìn thấy.


      Chỉ chốc lát sau, ôm chăn về, đưa cho .


      lắc đầu, chỉ chỉ sofa.“Chăn cho , ngủ bên kia.”


      Lần này, hơi chần chừ.


      Thực có khả năng, nhưng phát , có thể đọc ra cảm xúc chân trong mắt .


      Điểm này phải rất sao? Động vật phức tạp như con người, con người có ngôn ngữ để trao đổi, nhưng lại nghĩ đằng nẻo, che giấu cảm xúc của chính mình. Động vật thể dùng ngôn ngữ để trao đổi, nhưng ánh mắt, hành động lại hề che dấu cảm xúc, dễ đoán hơn so với con người nhiều.


      Tuy rằng thể giải thích, nhưng tin , đối với , ở chung phòng với , lại rất an tâm.


      ngủ yên cả đêm.


      Lúc tỉnh lại, vẫn nằm sofa chỗ đêm qua muốn nằm, duy trì tư thế cuối cùng thấy, nhúc nhích nhìn .


      “Chào buổi sáng. Cả đêm ngủ sao?”


      hi vọng lên tiếng trả lời, mà quả cũng như đêm qua luôn im lặng.


      đứng dậy vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu xong, vẫn ngồi ở chỗ đó.


      “Tôi muốn dạo chút, sao?” Dừng lát, lại : “ muốn chuyện với tôi cũng sao, tôi nhất định phải biết, vậy chúng ta ai –”


      Đột nhiên góc áo bị níu lấy, quay đầu, ngạc nhiên phát đứng ở phía sau mình.


      phải……” Giọng hơi lạc , khó khăn mở miệng, như là rất lâu rồi chuyện, quên mất cách sử dụng ngôn ngữ như thế nào. “ phải, đừng, cần tôi……”


      Rất , rất , mơ hồ, nhưng lại nghe ra vô cùng lo lắng trong đó.


      phải vì chuyện với tôi tôi mới cần .” chỉ ngoài cửa sổ, nơi trong cùng ngõ .“ phải đợi sao? đợi cũng sao à?”


      há mồm. “ với .”


      hơi kinh ngạc.“Cái gì?”


      .”


      “Đúng, tối hôm qua tôi như thế, nhưng phải –” Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của .


      Ý vốn là cho ở nhờ đêm, đành lòng nhìn bị chết cóng, nhưng, nhưng thực ngờ, lại tưởng muốn theo .


      Vậy, chờ đợi ban đầu kia, cố chấp như vậy, lâu như vậy, lại buông tay sao?


      Đôi mắt kia ràng vô cùng cố chấp, thể thuyết phục, sao mới hai ba câu, dễ dàng buông xuôi theo ?


      hiểu.


      — thực muốn theo tôi?”


      kiên định gật đầu.


      rũ mắt suy nghĩ, trả lời ngay.


      cũng thúc giục, nhắm mắt theo sau , im lặng.


      Đúng vậy, có gì thể được?


      người ăn cơm lữ hành, ngày ngày tự chuyện với chính mình, quá ghét, nếu có người bầu bạn, cuộc đời buồn chán này của , có lẽ có chút niềm vui?


      đơn, mà cũng cần người bạn, vậy, mang theo có gì mà được?


      “Đồng ý với tôi vài điều kiện.” quay đầu lại, nhìn .


      “Tôi biết hiểu thế giới của tôi bao nhiêu, nhưng sao, tôi dạy , tất cả mọi thứ trong cuộc sống tôi phụ trách, nhưng lời của tôi phải nghe theo, chuyện tôi được làm tuyệt đối thể làm.”


      gật đầu.


      Cho đến bây giờ, luôn làm theo lời .


      – chắc là động vật ăn thịt?” cười cười. “Cho dù có ngày muốn ăn cả tôi cũng sao, nhưng cho đến khi tôi chết, được rời khỏi tôi.”


      há mồm muốn , lại thôi, rồi gật đầu chút.


      “Như vậy, tôi tên là Chu Ninh Dạ, sao? Có tên ?”


      “Tôi, Lâm Giang.”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1:

      Edit: Đầm♥Cơ

      Ở thôn Chiêm, phố Khởi Tình ngõ 44.


      nghĩ, đối với người dân xung quanh mọi người sống trong khu phố này cực kỳ quỷ dị!


      Ngay từ đầu, nghe phòng số 54 trong ngõ có chuyện kỳ lạ.


      Nghe ma tác quái, từng có đạo sĩ đến lập đàn làm phép.


      Càng về sau, khí càng nặng, những lời truyền miệng kỳ quái càng lan xa. Người ở khu phố này, việc nhà thuận, nặng táng gia bại sản, rối loạn tâm thần, vì thế người dân cứ đến rồi , ngày thường ai dám tới gần, cả khu phố yên tĩnh lạnh lẽo, giống như có ai ở.


      Khu phố dính đầy mạng nhiện rất nhiều năm sau có ngày, đột nhiên hơn hai mươi xuân xanh đến đây bàn bạc cùng chủ nhà, mua gian phòng ở ngõ 44.


      Lúc đầu, người dân xung quanh đều rất tò mò và mong đợi, muốn xem thử trẻ tuổi này lá gan lớn đến đâu, thế mà có dũng khí đến ở ngỏ hẽm có quỷ trong truyền thuyết, đoán xem đến khi nào bị dọa bỏ trốn mất dạng.


      Nhưng mà, gần mười năm trôi qua, chứng minh chỉ có tài lực kinh người, ngay cả dũng khí cũng rất kinh người, chẳng những sống rất tốt, hơn nữa còn từ từ mua hết số phòng ai thuê. Có lẽ là vật họp theo loài, có thể cũng dạng quỷ, chủ nhà ma mị vẫn bình an vô cho khách thuê phòng của mình, đó phải là chuyện mà người thường có thể làm được.


      Trừ những điều đó ra, vẫn thường hay “nhặt” mấy con sơn dương lạc đường về, ngày qua ngày, ngõ 44 trong mắt người ngoài vẫn mê ly kì quỷ như cũ, những giảm bớt, mà dần dần còn có khuynh hướng “đâm chồi nảy lộc”……


      Ra khỏi nhà ga, lên xe bus, xuống xe ở chỗ hai con đường giao nhau, bộ chừng 5 phút liền thấy bản chỉ đường đến phố Khởi Tình.


      Lại vòng, tiến vào ngõ 44.


      Người đàn ông tên là Lâm Giang im lặng theo sau , dọc theo đường trừ việc thay xách hành lí, xử lý vài việc vặt, có mở miệng mới lên tiếng trả lời, còn phần lớn thời gian đều trầm mặc.


      nhiều cũng tốt, tính cách vốn lạnh lùng, cũng muốn người lưỡi uốn liên lục ở bên cạnh chọc phiền lòng.


      Vừa mới vào ngõ 44, xinh đẹp đến trước mặt , chào hỏi tiếng.


      “Hi, du lịch về rồi sao, chơi vui ?”


      “Cũng tệ, cám ơn.”


      Quan hệ xã hội của thực ra rất thất bại, cho dù ở đây hơn ba năm, vẫn thân thiết với những vị hàng xóm ở cùng ngõ 44, cùng lắm khi đường có gặp chào hỏi tiếng thôi.


      kia ngược hướng, lướt qua nhau. qua nhà số 52, cửa sổ lầu hai bị người đẩy ra, khuôn mặt giống hệt ba mươi giây trước mới lướt qua dò đầu ra hỏi thăm.“Hi, du lịch về rồi sao, chơi vui ?”


      Đây là…… cái quỷ gì vậy?


      bình tĩnh lặp lại lần thứ hai. “Cũng tệ, cám ơn.”


      bỗng nghĩ đến điều gì đó, vội vàng quay lại nhìn người phía sau giải thích, để khỏi bị dọa. “Hai ấy là chị em song sinh.”


      Đại đa số người thấy gương mặt giống nhau như đúc, lại ở phố Khởi Tình ngõ 44 đều chạy trối chết.


      Hiển nhiên lời giải thích của là dư thừa, vẻ mặt của hề thay đổi, đừng là kinh ngạc, ngay cả lông mày cũng chưa nhích lên tí.


      Lại về trước ba bước, theo bản năng giữ mái tóc dài của mình lại.


      Rất lạ, mỗi lần đến trước cửa nhà số 54 nghe từng có người chết trong truyền thuyết này, luôn có trận gió thổi qua.


      cần.” Lâm Giang luôn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, bàn tay vươn về phía , hiểu muốn làm gì, lại ngừng lại.


      “Hả?” với sao?


      chỉ về phía trước mặt .“Bà bà hỏi, có muốn ăn nến nguyên bảo hay .” Nhà bọn họ ăn tối, rất nhiệt tình lại hiếu khách.


      Chu Ninh Dạ nhìn phía trước bóng người, nhớ tới thảm án cả nhà đều bị giết làm chấn động toàn quốc thời kia, hiểu vì sao da đầu run run trận.


      “Có ai đâu?”


      cần.” Nến nguyên bảo phải đồ ăn của . cũng giúp từ chối.


      “……” Mệt ban đầu còn lo quen, sợ bị dọa……


      “Vậy cậu……” loại dự cảm tốt.


      “Cẩn thận kẻo giẫm.” Khi đối phương đưa ngọn nến tới, đẩy ra, ngờ lỡ tay làm nó rơi xuống. đạp chân xuống, kịp giữ lại.


      Toàn thân cứng đờ.


      Tiến lên phía trước cũng được, động cũng được, cả người đành đứng thẳng bất động ở nơi đó.


      chút cũng muốn hỏi rốt cuộc giẫm phải cái gì!


      Thần sắc vẫn bình thường, khom người xuống giống như cầm lấy cái gì đó ném . “Trả lại cho bà. ấy thích, tránh ra.”


      có ác ý, chỉ là rất thích , mỗi lần qua đều thương sờ sờ tóc chút, nhưng có vẻ sợ, cho nên bà cũng dám làm gì hơn.


      “Đúng…… hiểu nổi……” ấp úng, hiểu nên với ai.


      Lần này bước tới bước, có vẻ cực kỳ do dự.


      kỳ quái liếc cái. “Phía trước có gì.” đường rất kỳ lạ.


      “……” nhìn có vẻ thích ứng còn tốt hơn .


      Rất nhiều lúc Chu Ninh Dạ cảm thấy, trong số ít người bình thường ở khu phố này.


      Nhưng mà bây giờ có …… Đứng trước của nhà số 58, Chu Ninh Dạ thở dài. Chỉ sợ nhà của bị gạch tên ra khỏi đội ngũ người bình thường ít ỏi rồi.


      Lấy chìa khóa mở cửa, để Lâm Giang tắm trước, còn mình sửa sang lại hành lý, đem quần áo bẩn quăng vào máy giặt, vừa nghĩ xem chút nữa dẫn ra ngoài dùng cơm nên mua thêm thứ gì.


      Hai ngày nay, chỉ mua tạm hai bộ quần áo đường cho thay, trong nhà có hơn người — tuy rằng phải là người hoàn toàn, nhưng dù sao cũng giống nuôi chó nuôi mèo, nên chuẩn bị những thứ thể thiếu.


      Nghĩ đến điều này, ngừng tay, mở ngăn kéo bàn đặt bên cửa sổ, lật sổ tiết kiệm tính sơ chút, đến tháng sau lĩnh lương hẳn là thành vấn đề.


      Cốc cốc!


      Cửa sổ bằng kính truyền đến hai tiếng vang , quay đầu nhìn lại, thân ảnh bận cái váy màu xanh nhạt xuất bên cửa sổ.


      “Hi, du lịch về rồi sao, chơi vui ?” Vô cùng có tính sáng tạo ân cần hỏi thăm, lúc này chính là chủ nhà mê mị xinh đẹp.


      “Cũng tệ, cám ơn.” Lặp lại câu trả lời lần thứ ba.


      “Có gì đặc biệt muốn chia sẻ ?” Chủ nhà mỉm cười như cũ, tinh thần luôn phấn chấn, giọng nhàng.


      “Chỉ sợ là có.” xin lỗi đáp lại.


      “Phải ?” Chủ nhà nhún nhún vai, dường như để ý lạnh nhạt, ánh mắt lướt qua phía sau . “ con thú cưng rất thú vị, chúc nuôi nó vui vẻ.”


      quay lại, thấy Lâm Giang tắm rửa xong đứng ở cửa phòng, dùng cái khăn đưa vây quanh bên hông, từng giọt nước mái tóc ngắn của tí tách rơi xuống, dọc theo ngực phập phồng lăn xuống thắt lưng, để lộ đường cong vô cùng hoàn mỹ trong khí, hoàn toàn là hương vị đàn ông, đủ để cho bất kỳ thục nữ cơ khát nào cũng liều lĩnh xông lên.


      biết màn này dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến cái gì, nhưng bất luận liên tưởng thế nào, cũng thể nghĩ đến những từ như “thú cưng” hay là “nuôi’’.


      Quên , chủ nhà của vốn phải là nhân vật đơn giản, nhìn ra điều gì cũng ngoài ý muốn của .


      thuận tay lấy cái khăn lông khác về phía , chà lau mái tóc còn ướt nước kia. Lau hai cái, chợt dừng động tác, sực nhớ tới, ở lầu hai……


      “Sao vậy?” Lâm Giang hiểu, con ngươi sâu thẳm nhìn .


      ngốc ngốc quay đầu lại, bên cửa sổ còn thấy thân ảnh của chủ nhà, xuyên qua cửa sổ được mở rộng, mơ hồ nhìn thấy người vừa chuyện với mình giây trước ngồi xổm đầu ngõ chơi với mấy con chó hoang mới nhặt về, mái tóc đen dài quá thắt lưng bay trong gió. Có thể mặc bộ váy màu xanh thiên thu phiêu dật xuất trần như thế, nghĩ ra người thứ hai……


      có gì.” ho , khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thường, bình tĩnh đưa khăn lông cho .“Mặc quần áo vào , chờ tôi tắm xong chúng ta có thể ra ngoài ăn cơm.”


      lát sau, cửa phòng tắm đóng lại lại được mở ra lần nữa –


      “Còn có, quy định đầu tiên, nếu tôi thấy đường có vật cản gì, có thể bình thường.”


      Sau đó, Chu Ninh Dạ theo kế hoạch sớm lập ra, đến khu mua sắm chọn mua đồ dùng hàng ngày cho . Mặc cái gì, dùng cái gì cũng có ý kiến, dọc theo đường chỉ lặng im theo sau , cầm giúp giỏ mua sắm.


      Rời khỏi trung tâm mua sắm, vỉa hè, nghĩ xem bữa tối nên ăn gì để ý vẫn chưa theo kịp, quay lại lại thấy nhìn chằm chằm hướng khác của con đường đến xuất thần.


      nhìn cái gì? Quảng cáo phim sao? Hay là quán bán bỏng ngô bên cạnh?


      muốn xem phim sao? Hay là ăn bỏng ngô?”


      thu tầm mắt.“Xem……phim?” Cái đó…… có thể ăn?


      “Chính là –” Bộ dáng của giống như chưa từng sống ở niên đại này.


      Chu Ninh Dạ tính lại tiền mang theo khi ra ngoài, trừ tiền mua sắm còn thừa ít, hẳn là còn đủ.


      “Được rồi, chúng ta xem phim.”


      mua bỏng ngô, để đứng bên biển quảng cáo chọn phim xem.


      Xem xong phim ra khỏi rạp chiếu, thoạt nhìn càng trầm mặc.


      phải loại an tĩnh giống ngày thường, mà là cảm xúc tụt xuống. Đừng hỏi vì sao, chỉ theo bản năng cảm nhận được cảm xúc của biến đổi.


      “Làm sao vậy?”


      “Quá ngắn.” Tiếng dường như thể nghe thấy.


      hiểu rất nhanh, chỉ hạnh phúc của nam nữ nhân vật chính, quá ngắn.


      hiểu ?”


      chút.” hiểu hoàn toàn, nhưng có thể lý giải ít.


      “Cũng đúng.” Lần đầu tiên xem phim nước ngoài, mặc dù có phụ đề tiếng Trung, nhưng cũng thể hiểu hết những gì bộ phim muốn truyền tải.


      “Đợi tuần sau tôi nghỉ, lại đến xem lần nữa, xem cho đến khi hiểu hết mới thôi, chúng ta bàn sau nhé.”


      hơi nhếch môi, lắm, nhưng dường như hơi vui vẻ.


      , phía trước có chợ đêm, chúng ta ăn chút gì đó.” Tay vươn ra sau, nắm lấy tay . luôn đứng ở phía sau bên phải của , từ từ mới hiểu, đó là loại tư thế bảo vệ.


      có chút giật mình, trợn to mắt nhìn cái tay bị nắm.


      Kiên định kéo lại bên cạnh, cười giải thích: “Nhiều người lắm, nắm tay bị lạc.”

      hoảng hốt, chân tay luống cuống nhìn .


      Chu Ninh Dạ kéo hòa vào đám đông trong chợ đêm. Có mấy lần, bàn tay dường như sắp bị đám người tách ra, rồi sau đó, cảm nhận được năm ngón tay bị lực cực kiên định nắm chặt, dù đám đông chật chội, lúc quay đầu, chỉ cần liếc mắt cái liền thấy .


      đưa rất nhiều thứ chưa từng nghe qua tên, cũng chưa từng ăn qua, nhiều đến nỗi thể nhớ được tên của những loại đồ ăn kỳ quái đó. Nhưng đưa, liền ăn, giống như tập thành thói quen rất nhiều năm ăn ý tiếng động.


      Cách giờ tan làm tiếng, bảng số liệu dự tính sản phẩm mới của công ty làm khoảng nửa giờ nữa là xong.


      đồng nghiệp đến phòng trà pha tách cà phê, hỏi : “Muốn dùng ly ?”


      , cám ơn.” Chu Ninh Dạ đầu cũng nâng, tập trung làm việc.


      Cà phê đối với thành viên phòng kế hoạch có thể là ẩm phẩm thiết yếu, nhưng đối với thân thể , nên uống cà phê, ý tốt cảm ơn nhưng thể nhận.


      Đồng nghiệp còn cái gì đó, nhưng nghe vào tai, khi làm việc luôn tập trung cao độ, hoàn toàn chú ý tới những việc khác.


      “Cần giúp ?” đồng nghiệp khác hỏi.


      Bảng số liệu này rất phức tạp, những thành viên khác của phòng kế hoạch còn phải dựa vào những con số này để nghiên cứu phương châm tiêu thụ. Quản lý rất coi trọng những số liệu này, còn bọn họ phải làm việc với nhau.


      cần.” Lúc này, ngay cả mắt cũng chưa nâng.


      Người đồng nghiệp có ý tốt nhưng lại bị từ chối, đối diện với gương mặt lạnh lùng vạn năm đổi kia, hậm hực hờn dỗi bỏ .


      lúc sau, khi hoàn thành xong bảng số liệu cuối cùng, Chu Ninh Dạ xoa bóp gáy, cầm lấy cốc nước tới phòng trà.


      “Cậu chưa thấy ta kiêu ngạo như thế nào đâu, khinh thường thèm để người khác giúp đỡ, rất xem thường người khác.”


      “Năng lực mạnh giỏi lắm sao? Cuối cùng vẫn bị giáng cấp, phải sao ?”


      “Đúng rồi, biết ta kiêu căng cái gì……”


      phải lại, nếu ta làm quản lý, bảo tôi làm việc dưới trướng ta, tôi thà từ chức còn hơn!”


      Cuộc đối thoại ở bên trong, chữ cũng lọt khỏi tai .


      Chu Ninh Dạ dừng bước, xoay người trở về, muốn để mọi người xấu hổ.


      Trong lòng biết , bản thân mình chính là đối tượng bàn luận của mọi người.


      Cao ngạo, lạnh lùng, khó ở chung…… Những từ hình dung tương tự nghe qua nhiều lắm, thông qua những bình luận đó, mới biết được ra mình là vậy trong mắt người khác.


      trở lại chỗ ngồi, nhìn chằm chằm cốc nước mà ngẩn người.


      ngoài ý muốn cũng u buồn, biết tính tình của mình vốn lãnh đạm, người mình, sớm còn hi vọng có ai đó có thể hiểu , quan tâm , làm bạn với


      Trong đầu đột nhiên lên gương mặt.


      ngờ mình nghĩ tới Lâm Giang, người đàn ông đặc biệt kia.


      Cuộc sống có hơn người, cảm giác cũng tệ.


      Ít nhất lúc ra ngoài dùng cơm cần mình chiếm cả cái bàn to, lúc chọn xong thực đơn từ quầy tính tiền trở về, vị trí chọn lại bị người khách khác chiếm mất; Có khi nhìn thấy đồ ăn mình thích, cần lo từng đó rất nhiều, người ăn hết, phụ trách đem những đồ ăn còn lại ăn sạch. Ban đêm vẫn luôn cảm thấy phòng ở rất yên tĩnh, có hơn người lại hoạt động, khoảng trống rỗng như sống động hẳn lên, ít nhất biết mình chỉ có mình.


      người bạn tốt, tin.


      Lúc muốn an tĩnh, quấy rầy , có khi thậm chí cả ngày còn câu, đó là thói quen trường kỳ của người đơn, quên mất bên cạnh còn có người, cứ ngỡ ai chuyện cùng.


      Phục hồi tinh thần mới phát mình ngẩn người hồi lâu.


      Lần đầu tiên ngẩn người lúc làm việc, chỉ đơn giản là vì nhớ tới .


      ở nhà mình, chắc là có vấn đề gì?


      nhìn giống như trẻ sơ sinh, thế giới này rất xa lạ với . Buổi sáng trước khi làm còn lặp lặp lại cách dùng lò vi sóng, muốn xác nhận ở nhà mình thực thành vấn đề.


      “Chờ , trở về.” Buổi sáng trước khi , với như vậy.


      Vốn muốn cùng, nhưng : “ được, phải ngoan ngoãn ở nhà chờ.”


      Vì thế ngốc ngốc dừng bước, đứng ở cửa nhìn rời .


      Chờ , trở về.


      Lần đầu tiên có người với những lời này, chờ về nhà. Lần đầu tiên, cảm thấy tan làm là chuyện đáng mong chờ như vậy, khó trách đồng nghiệp vừa đến giờ tan làm tâm tình đều vô cùng phấn khởi.


      Về nhà –


      Tinh tế lưỡng lự thưởng thức hai chữ này, tâm, chậm rãi bay lên.


      Xế chiều khi trở về, vẫn đứng ở chỗ cũ, chờ .


      nắm tay , cùng vào nhà.


      Lúc chuẩn bị bữa tối mới phát phần cơm trưa đặt trong lò vi sóng chuẩn bị cho , vẫn hề động tới. Hỏi , hoảng hốt suy nghĩ chút.“…… Quên mất.”


      Quên mất? Ngay cả ăn cũng có thể quên?


      Qua mấy ngày, hai chị em sinh đôi nhà số 52 cho biết, mỗi ngày khi làm, liền đứng ở nơi đó nhúc nhích, luôn luôn đợi đến khi về.


      Vào buổi tối, nửa đêm tỉnh lại, xuống giường uống nước. Mở cửa phòng ra, vật thể biết tên đổ ập xuống, thiếu chút giẫm lên.


      Định thần nhìn lại, là , trong bộ dạng sói, nằm sấp ở trước phòng .


      Mỗi đêm đều làm vậy sao?


      Ngày đầu tiên về nhà sắp xếp lại phòng khách bên cạnh, trải chăn, làm tất cả để giúp có thể ngủ ngon.


      Ánh mắt nhìn , chút cũng xa lạ, nhưng vẫn ra vẻ hiểu đóng cửa phòng lại trước cái nhìn chăm chú của .


      Trong phòng có sofa cho ngủ.


      cho vào, vào, mỗi câu của đều làm trái, nhưng cũng rất cố chấp, phải biết, chẳng qua là tiềm thức muốn suy nghĩ về chuyện đó mà thôi.


      ngồi xuống, khẽ vuốt bộ lông sói mềm mại, ngẩng đầu, dùng cặp mắt đen láy sâu thẳm, tiếng động nhìn .


      thể vì sao, đáy mắt của lại có tia cảm xúc biết tên, mang theo nỗi bi thương . hiểu lắm, nhưng từng đó cũng đủ cho mềm lòng, mỗi khi để lộ ánh mắt như vậy, thể kháng cự mà thỏa hiệp.


      “Về phòng mang gối đến đây.”


      nhảy dựng lên, chạy đến cửa phòng, dường như có thể cảm nhận được vui vẻ muốn vẫy đuôi.


      Chốc lát sau, ngậm gối vào phòng, dừng lại bên giường, buông gối, nằm sấp xuống, thỏa mãn nghiêng đầu, điều chỉnh góc độ có thể nhìn thấy , muốn ngủ.


      tiến lên, cầm cái gối ném lên giường, xốc chăn lên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.“Ngủ nơi này.”


      Đọc ra được tia kinh ngạc trong mắt , cười cười bổ sung:“Mùa đông rất lạnh, nên ngủ dưới đất. Với lại, có ở bên cạnh, hẳn là có thể sưởi ấm cho tôi? Đúng rồi, ngủ có hay mớ ?”


      Nó lắc đầu.


      “Có cũng sao, đừng cắn tôi là được, thành vấn đề?”


      có.


      Như vậy, có thể sao?


      chần chờ chút, thong thả nhảy lên giường, cuộn tròn nằm bên cạnh .


      sờ sờ bộ lông trắng của .“Trễ rồi, chúc ngủ ngon.”


      kéo chăn lên, ngủ.


      suy nghĩ hồi lâu, thong thả kề sát lại gần , như , dùng bộ lông dầy của mình sưởi ấm cho , để có thể ngủ ngon.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2:

      Edit: Đầm♥Cơ

      Sau này, Ninh Dạ bắt đầu dẫn làm cùng, nhưng vẫn thể vào nơi làm việc.


      Dưới công ty có quán cà phê, hiệu sách, có thể xem báo chí tạp chí chút, thời gian trôi qua rất nhanh, giờ cơm trưa, xuống tìm , cùng nhau ăn cơm.


      thích như vậy, so với ở nhà chờ , thích như vậy hơn.


      Sắp đến giờ dùng cơm trưa, nhìn đồng hồ mua cho . dạy cách xem giờ, có thể đếm ngược thời gian chờ đợi .


      đặt tờ báo về chỗ cũ, ngồi ngay ngắn chờ đến.


      Giữa trưa, tộc làm ra dùng cơm rất đông, nhưng vẫn chưa đến.


      Kim đồng hồ tay qua giờ dự định, vẫn chưa tới.


      Trễ chút nữa món cơm thịt quay thích nhất bán hết.


      Vì thế đứng lên, đẩy cánh cửa bằng kính của hiệu sách, bắt đầu chạy, lướt qua đường cái, qua hai con đường nữa, chạy tới quán bán đồ ăn nhanh, mua được suất cơm cuối cùng, sau đó, lại chạy về công ty .


      nhớ từng văn phòng của ở tầng trệt, nếu có việc có thể đến đó tìm .


      dùng thang máy, dạy rất nhiều, đều nhớ.


      Tên của là Chu Ninh Dạ, hỏi người ta, người ta chỉ cho ở đâu.


      thấy , nhưng có vẻ rất bận, lên tiếng. Lúc làm việc, được quấy nhiễu.


      lát có người lấy cái này, lát lại có người làm cái nọ, khó trách bận đến có thời gian ăn cơm, sau đó, những người đó còn xoay người lại : “Năng lực của rất tốt, có chúng tôi cũng có thể tự mình làm hết, đúng ?”


      Đó hẳn là khích lệ , nhưng nghe thấy lại cảm thấy là lạ, những người đó cười chân , biết làm việc ra là thế này, vất vả.


      Còn có người đàn ông chuyện với tệ, rất giống nam chính chuyện với nữ chính trong bộ phim nhiều tập mới xem ngày hôm qua, hình như đó gọi là dịu dàng, nhưng thực thích.


      “Bây giờ em suy nghĩ lại vẫn còn kịp, vị trí kia, giữ lại cho em.”


      Người đàn ông kia vươn tay muốn chạm vào , lại bị tránh . “Cám ơn ý tốt của quản lý, biểu đồ phân phối chiều tôi giao cho .”


      Quay người lại, thấy .


      Sau đó, dù cách khoảng cách rất xa, nhưng biểu cảm lạnh nhạt còn, thay vào đó là tươi cười nhợt nhạt, bước nhanh tới chỗ .


      “Lâm Giang, sao lại đến đây?”


      “Ăn cơm.” .


      “A, đói bụng sao? Chờ tôi chút, tôi –” nhanh chóng quay về, bận rộn dọn dẹp mặt bàn, bỗng hộp thức ăn đẹp đẽ xuất trước mặt .


      ngạc nhiên, quay đầu hỏi: “Từ đâu ra?”


      “Tôi mua.”


      làm sao có thể có tiền?”


      cho.” quên?


      Đúng, buổi sáng có cho hai trăm tệ, vì bây giờ vẫn chưa biết cách tiêu tiền nên dám đưa nhiều cho , chỉ để cho ít phòng khi có chuyện gì, hoặc khi muốn ăn gì đó có thể mua.


      Cơm của cửa hàng Bento cách đây hai con đường, rất đắt, đem hết tiền mua cơm sao?


      “Sao mua cơm chỗ khác, có thể mua được hai suất cơm đó.” Quả nhiên vẫn biết cách tiêu tiền.


      “Nhưng thích.”


      câu trả lời ngắn gọn. Có lần về nhà, ngồi xe buýt ngang qua quán này, với cơm ở quán này ăn rất ngon, nhưng giá hơi đắt, lại cách công ty quá xa, giờ nghỉ trưa đủ thời gian để mua.


      nhớ sao?


      đúng sao?” hoang mang nhìn , hiểu vì sao lại có biểu cảm vừa muốn khóc vừa muốn cười như vậy.“Mua sai rồi sao?”


      có.” Lần đầu tiên, có người đàn ông trong lòng chỉ có , chỉ muốn mua món ăn thích, hoàn toàn suy xét đến chuyện khác, tâm ý như vậy làm sao có thể có sai?


      hấp hấp mũi, rút khăn giấy lau mồ hôi mặt , lại kéo cái ghế khác đến. “Ngồi ở đây. mình tôi ăn hết, chúng ta mỗi người nửa.”


      Về sau, đến đây nhiều hơn, cũng nghe được vài lời kỳ quái.


      Như lúc chờ tan làm, toilet, ở bên ngoài nghe thấy có mấy chuyện, là đồng nghiệp của .


      người : “ ta lạnh lùng quái gở, khó ở chung.”


      người khác : “ ta cao ngạo, chắc là cho rằng mình rất giỏi, chẳng bao giờ nhờ người khác hỗ trợ, muốn thể ở trước mặt quản lý đó mà.”


      Sau đó còn : “Đến công ty này lâu như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy ta cười lần nào, quả thực là có cảm xúc giống như người máy.”


      “Nhưng trưa hôm đó có thấy ? ta vậy mà cười với người đàn ông kia, còn đút ta ăn, dùng chung đôi đũa, lúc ấy tôi thấy rất lạ.”


      “Đúng rồi, tôi cũng bị dọa đó. Tôi cho rằng Chu Ninh Dạ có cảm tình, cơ bản có người đàn ông nào chịu được cá tính lạng lùng này của ta.”


      “Này, muốn cá hay , xem khi nào bọn họ chia tay?”


      “Nhiều nhất là nửa năm, tôi nghĩ……”


      Mỗi lần nghe được, hơn phân nửa là những lời hay, lúc có mặt , người khác liền coi ra gì, xấu rất tệ.


      có vẻ luôn bận rộn hơn những người khác, giờ tan làm, mọi người đều chuẩn bị ra về, chỉ có còn bận, mà thường thường đứng ở cửa chờ .


      Sau đó, số lần chờ nhiều hơn, đồng nghiệp của bắt chuyện với , có vài người còn hẹn uống cà phê.


      Cà phê rất đắng, thích.


      chú ý đối phương gì, chỉ chuyên tâm chờ.


      Sau đó, làm xong việc, ra.


      Rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, qua nắm lấy tay .“Về nhà.”


      “Ừ, về nhà thôi.” đến về nhà, có vẻ rất vui.


      Chu Ninh Dạ nhìn phía sau có vài đồng nghiệp bị hóa đá cứng đờ.“Sao vậy?” hỏi Lâm Giang.


      biết.”


      “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy có ai đó hẹn xem phim hả?” ra khỏi văn phòng, đến bến chờ xe bus mới hỏi.


      sao? Muốn.” đáp rất nhanh. thích xem phim với Ninh Dạ.


      bật cười. “ được, tháng này siêu chi, tháng sau lĩnh lương rồi lại ha.”


      “À.” có chút thất vọng.


      “Người khác hẹn , có thể .” thích xem phim như vậy, đây cũng là chuyện duy nhất thích, đành lòng làm thất vọng.


      lời nào, chăm chú nhìn đồng hồ xem khi nào xe bus đến.


      Lên xe rồi, lấy vài xu tiền lẻ trả tiền xe rồi tìm được chỗ ngồi ở cuối xe. để ngồi trước, sau đó mới ngồi xuống.


      “Lâm Giang, hôm nay tôi mệt quá.” Công việc chất đống, đồng nghiệp xa lánh, còn có cấp luôn cố ý vô tình quấy rối, ngày nào cũng diễn ra, dần dần làm cảm thấy bất lực.


      Biết hiểu, quan hệ giữa người với người với là quá phức tạp, nhưng vẫn muốn với .


      Lâm Giang nghiêng đầu nhìn cái, xích vào trong chút, ấn đầu xuống bả vai.


      Mệt mỏi liền nghỉ ngơi, logic rất đơn giản.


      hiểu nguyên nhân đơn giản của hành động quan tâm này, nở nụ cười, lồng ngực liền trở nên ấm áp. “Tôi ngủ được ?”


      “Ừ.” Bây giờ biết đường, đến nơi gọi dậy.


      Có nơi để dựa, có người để thổ lộ tâm , tốt, cần lúc nào cũng ép bản thân, cho mình thả lỏng.


      ngủ , xe bus lắc lư làm đầu từ từ trượt khỏi bả vai rơi xuống dưới.


      vội vàng ôm lấy , nhìn khuôn mặt của lúc ngủ mà thất thần.


      Lúc ngủ thực mê người, hai gò má ửng hồng tự nhiên, môi hơi hơi hé, non mềm là cho người ta muốn ngắt lấy, tự chủ vươn tay, ngón tay nhàng chạm lên hai hàng lông mi đen dày. vô ý thức ưm tiếng, mặt cọ cọ ngực .


      Bộ dáng mê người này, nhìn qua rất nhiều, rất nhiều lần, mỗi buổi sáng tỉnh lại đều thấy, nhưng mỗi lần đều có cách nào nhìn đến thất thần.


      Bây giờ, tối nào cũng ngủ cùng , nhưng lúc ngủ say, thể khống chế được bề ngoài của mình. Nếu trời lạnh, như mấy ngày ngồi ở trước cửa phòng , vừa ngủ theo bản năng hồi phục hình sói, dùng bộ lông dầy của mình để sưởi ấm, đó là bản năng tự vệ của động vật.


      Nhưng mà chăn mền giường rất ấm, làm thường thường ngủ rồi liền biến trở về hình người. Lúc đầu có mấy lần thức dậy hơi giật mình, về sau thành thói quen.


      cần ai , cũng hiểu như vậy rất tốt. Trước kia có người dạy , là người, phải vâng theo những quy tắc trong cuộc sống, như là trung hiếu tiết nghĩa, đạo đức phẩm hạnh. người đàn ông mảnh vải nằm chung giường với , dưới ánh mắt thế tục, là hợp nghi.


      Nhưng cái gì cũng , nghe theo , dung túng , làm bộ hiểu, lừa gạt cũng như bản thân, thực ti tiện.


      cũng bắt đầu có tâm cơ của loài người.


      Ninh Dạ rất xinh đẹp, cho nên cái người quản lý kia rất thích .


      Ninh Dạ có , trước khi chết được rời khỏi , nhưng con người phải kết hôn sinh con, giống như, giống như người đó……


      Sau này Ninh Dạ cũng phải kết hôn sinh con, ngủ cùng chồng của ấy, sau này, cần làm bạn nữa……


      vuốt ngực. Rất lâu trước kia, trái tim ở nơi này từng đau, rất đau, bây giờ còn đau nữa, về sau, nghe muốn kết hôn cũng đau nữa.


      “Ngắn ngủn, cũng sau……” thấp giọng .


      Ngón tay chạm vào hai gò má hơi ửng hồng của , sững sờ nhìn chăm chú dung nhan xinh đẹp, chờ đến khi phát , bất giác cúi người, ngắt lấy cánh môi non mềm hơi mở mê hồn mê kia.


      Cuối cùng, bọn họ vẫn lỡ trạm.

      Chuyển mấy chuyến xe với về được đến nhà, mệt mỏi như vậy, về đến nhà hơn tám giờ.


      vừa đói vừa mệt, bữa tối chỉ nấu mì ăn qua loa cho no bụng, chỉ muốn tắm cái rồi ngủ giấc.


      Mà người làm chuyện xấu thần biết quỷ hay kia bị lương tâm khiển trách, cả đêm dám nhìn mặt .


      buồn cười liếc .“Tôi trách , sao lại chột dạ xấu hổ như vậy, dám nhìn tôi?”


      “……”


      “Đừng né, lại đây ngủ.”


      “……” Thực xin lỗi.


      có vẻ rất bắt nạt , nhưng lại có cách nào ngăn mình xấu tính như vậy, dù giở trò xấu, vẫn muốn thân cận với Ninh Dạ.


      có, cũng chỉ là thời gian ngắn ngủn bây giờ mà thôi.


      Xế chiều, qua cửa nhà số 58, Tôn Y Nỉ dừng bước, lại lui lại hai bước, thuận miệng chào hỏi vị thần canh cửa mới xuất .


      “Hi, hôm nay theo ấy làm sao?”


      chủ nhà, có khỏe ?” Lâm Giang khom người, nho nhã đáp lễ.


      “Phụt, có phải là xa lạ gì đâu, sao phải đa lễ như vậy?” Tám phần là vì xem phim Hàn rồi, gần đây chuyện rất nặng vị hàn.


      Nghe người này rất mê tivi, dù là phim hoạt hình, phim ảnh, ca nhạc, kịch quê cha đất tổ, phim Hàn, ngay cả tin tức đều thích xem, hơn nữa bắt chước rất nhanh.


      “Ninh Dạ , thấy người khác phải chào hỏi.” Phải lễ phép, thể phớt lờ người ta.


      “Cậu rất nghe lời ấy a!” Tôn Y Nỉ cười liếc .


      “Đúng.” Ngoan ngoãn, Ninh Dạ mới cho ở cùng, chọc giận ấy, buổi tối liền thể vào phòng ngủ rồi.


      “Xem ra ấy đối với cậu tốt lắm.”


      Chu Ninh Dạ rất chiều , ai có mắt đều nhìn ra được.


      ràng cuộc sống dư dả gì, nhưng chỉ cần lộ ra ánh mắt khát vọng, cái gì cũng đều thỏa mãn , đành lòng nhìn ánh hào quang nóng bỏng trong mắt biến mất. Nếu sinh ở cổ đại, Chu Ninh Dạ có khi còn là hôn quân đốt lửa cầu nụ cười, xé vải trắng, ngàn dặm đưa quả vải cho người đẹp. [Chu U Vương vì muốn nhìn thấy nụ cười của mỹ nhân Bao Tự mà đốt lửa đùa giỡn với chư hầu các nước. Dương Quí Phi thích nghe tiếng vải bị xé và ăn vải nên Đường Minh Hoàng ngại cho người xé vải trắng, ngàn dặm đưa quả vài cho người đẹp]


      khó tưởng tượng, ràng nhìn rất bình tĩnh rất lý trí, quen ba năm, chưa từng thấy cười qua, giọng vĩnh viễn luôn duy trì ở mức 26°c, thế mà lại vì làm ra nhiều hành động cưng chiều còn gì để như vậy, cười dịu dàng với , ai cũng thể tưởng tượng được.


      “Tốt lắm.” Ninh Dạ tốt lắm.


      “Vậy sao lại để cậu làm hòn vọng thê ở đây?”


      Ninh Dạ phải vợ của ……


      Lâm Giang mở miệng muốn sửa nhưng lại phát mình muốn sửa chút nào.


      xem phim với Ninh Dạ.” Hôm nay làm cùng, ở nhà chờ Ninh Dạ tan làm.


      “Khó trách sớm như vậy tắm rửa thơm ngào ngạt đứng ở cửa.” Khoe a! Lúc câu kia, khóe miệng cùng đuôi lông mày của đều là vẻ sung sướng.


      “Ninh Dạ thích sạch .” Cho nên quy định mỗi ngày đều phải tắm, bằng cho lên giường.


      “Tốt lắm, tốt lắm, cần tỏa sáng như vậy nữa!” chút cũng muốn ánh mắt sáng như đèn pha ô tô kia làm mù mắt, được ?


      Lâm Giang lơ đễnh, khóe môi khẽ nhếch.“ xem ‘Người vợ ở thế giới khác’ chưa?”


      “Xem rồi, sao vậy?”


      “Vì sao…… nam nhân vật chính cứ chạy tới chạy lui giữa hai gian khác nhau thế?” Đó là bộ phim đầu tiên xem cùng Ninh Dạ. Lúc đầu gian cứ đổi tới đổi lui, xem hiểu, hỏi , lần sau lại đến xem, xem cho đến khi hiểu mới thôi.


      Về sau, họ xem phim này tổng cộng bốn lần, thấy Ninh Dạ ngủ gục ở rạp chiếu phim nhưng vẫn luôn xem cùng .


      biết muốn làm mất hứng.


      Bây giờ hiểu, nhưng, có số thứ vẫn thể giải thích được.


      “Cậu cần tìm tòi nghiên cứu tính chân của phim ảnh đến vậy.”


      Cho nên là……


      “Giả sao?” còn tưởng hỏi Tôn Y Nỉ, biết.


      Thấy vẫn hoang mang, Tôn Y Nỉ cười cười. “Được rồi, tôi này. Thời gì gì đó, thực ra cậu có thể tưởng tượng nó là hai đường thẳng song song, mỗi bên đều có quỹ đạo vận hành riêng, chẳng qua tiến độ vận hành đồng nhất, như vậy, phải rất dễ giải thích sao?”


      “Cho nên, tôi cũng có thể trở lại — chỉ cần nhảy lên đường thẳng có tốc độ chậm hơn là được sao?” Là vậy sao? Cho nên nam nhân vật chính có thể trở lại thời gian trôi qua, để mọi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhìn thấy mình khi còn , cũng như người mẹ còn sống đời.


      hoàn toàn đúng. Có số người thể chất đặc thù, quả là có thể, nhưng phải ai cũng có thể nhảy lên đường thẳng song song khác.” Đường thẳng song song sở dĩ là đường thẳng song song chính là vì nó vĩnh giao nhau.


      Đương nhiên, cách khác, đường thẳng song song kéo dài vĩnh viễn, thực ra có lúc xuất khoảnh khắc hai đường thẳng có thời gian như nhau, xảy ra chuyện xuyên việt thời ngàn vạn năm lần.


      Mặt khác, cũng có số ít sai lầm thuộc trường hợp đặc biệt.


      “Giống ấy –” Tôn Y Nỉ chỉ người hàng xóm tốt bụng bên cạnh nhà . “Tuyến thời xảy ra vấn đề, thể tới tương lai, vì thế luôn lặp lại làm lại những chuyện giống nhau, chính ấy cũng muốn thoát khỏi.”


      biết vị hàng xóm kia, mỗi ngày đều đúng giờ với y câu, rất kỳ lạ. ra, thời của giống , ngày nào cũng như ngày nào.


      Nhìn lại lâm vào cảnh trầm tư, Tôn Y Nỉ lại hỏi: “Thế nào, cậu muốn trở về quá khứ? Muốn gặp ‘ ấy’? ” cho cái tên, dạy đọc sách biết chữ, bày cho mọi điều, đồng thời cũng để hiểu thế nào là hỉ nộ ái ố.


      lắc đầu, “ muốn.”


      Như bây giờ là tốt lắm rồi, có Ninh Dạ, cái gì khác đều muốn, cũng cầu.


      “Phải ? Tôi còn nghĩ đến cậu muốn gặp ấy.”


      “Tôi có Ninh Dạ rồi.”


      “Như vậy cậu liền thỏa mãn?”


      “Đúng.” Như vậy rất thỏa mãn.


      “Vậy, cậu vui vẻ sao?”


      chút do dự gật đầu.


      Vui vẻ, vui vẻ hơn cả tưởng tượng của mình.


      Phải ? Bây giờ rất vui vẻ? Vậy là tốt rồi, mất công bận rộn hồi.


      đúng giờ tan làm từ từ bước vào con hẻm, người chưa về tới nơi, như tâm thần hạng nặng bay . Tôn Y Nỉ mỉm cười, thức thời lùi lại.


      “Buổi tối nấu mỳ Ý ăn được ?” Xem xong phim, đường về qua siêu thị, Chu Ninh Dạ hỏi ý kiến người bên cạnh.


      Mới ăn có hai cái bánh hành khô chiên hồi sớm, bây giờ chắc là đói rồi.


      “Được.” Ninh Dạ nấu ăn ngon lắm.


      ở bên cạnh giúp xách giỏ đồ, Chu Ninh Dạ chăm chú chọn mua đồ rồi liếc . “Lâm Giang, tới chỗ quầy đông lạnh lấy giúp tôi hộp thịt xay được ? Còn có, xem trong nhà thiếu cái gì, hoặc có cái gì muốn ăn cũng có thể lấy lại đây.”


      gật đầu, thong thả tới quầy đông lạnh lấy thịt xay , lại vòng đến chỗ khu đồ dùng hàng ngày, ngồi xổm xuống nghiêm túc nghiên cứu, vừa đánh giá ưu khuyết điểm của các sản phẩm băng vệ sinh, vừa tính xem mua từng đó hết bao nhiêu tiền.


      Bây giờ biết cách dùng tiền, Ninh Dạ , đó phải là keo kiệt, mà là tiền dùng cho cuộc sống, nên mua thể tiết kiệm, nên tiết kiệm cần coi tiền là rác.


      Mấy trẻ tuổi đến nơi này, thấy người đàn ông như ngồi ở khu bán đồ bí của phái nữ mà mắc cỡ đỏ mặt chạy .


      Mấy người lớn tuổi lại lắc đầu, lấy ánh mắt khác thường dò xét , còn “xùy” tiếng.


      hoàn toàn bị ảnh hưởng, hồi sau, rốt cuộc quyết định chọn hãng hay dùng.


      đứng dậy, muốn quay đầu tìm Ninh Dạ –


      “……tên quái thai ngõ 44 đó.”


      Hả? Nơi ở?


      Lâm Giang tò mò dừng bước, tiếng chuyện bên cạnh mơ hồ truyền vào trong tai.


      “Người ở chỗ đó rất quái dị.” chuyện quái dị, hành vi quái dị, ngay cả khí chất cũng quỷ dị, dùng logic của người bình thường thể nào giải thích được.


      “Đúng vậy. tốt thế, bộ dạng xinh xắn đẹp đẽ, đương bình thường, có việc gì lại mang đàn ông về bao dưỡng, thực hiểu được ta nghĩ gì!” Bà bà A phụ họa.


      người bình thường vốn tới ở nơi trầm quỷ dị kia, có cho tiền thuê nhà tôi cũng dám ở!” Mama B xác nhận.


      “Người đàn ông kia cũng vậy! Tuổi trẻ lực tráng, đủ chân đủ tay, tìm việc làm lại làm tiểu bạch kiểm cho đàn bà bao dưỡng, nhục nhã biết chừng nào.” Phu nhân C càng xuất thần, chỉ ra chỗ sai ràng.


      ta như vậy…… Gánh nặng hẳn là ? Dù sao cuộc sống bọn họ nhìn cũng phải quá dư dả…… Cũng đừng trông cậy người đàn ông kia được lương tâm đánh thức……” Đột nhiên bà bà A nổi phật tâm, giọng điệu đành lòng.


      “Lâm Giang, có khỏe ?” Cách đó xa, Chu Ninh Dạ đứng lại kêu to.“ tính tiền nào, ngẩn người ở đó làm gì?”


      “À.” nhanh chóng bước lại.


      Nhìn thấy thứ bỏ vào giỏ, nhướng mày cười với ,“Cám ơn.”


      gãi gãi đầu, hiểu nên gì, nhận lấy cái giỏ trong tay , được hai bước lại quay đầu, vươn tay trái, nhàng cầm lấy ngón tay .


      Đây là cách nắm tay độc đáo của , hàm súc, ôn tồn lo lắng trong lòng nhợt nhạt dập dờn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :