1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Triều Ngoại Sử II - TH

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Tên truyện: Thanh triều ngoại sử II Đây là phần II của bộ "Thanh triều ngoại sử." Còn có tên khác là "Ngọa Long tái thế."
      Tác giả: TH

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 1: Thiên hạ tầm biến (thượng)
      Ánh tà dương nghiêng nghiêng chiếu lên con đường đầy tuyết, thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua, những tán cây dao động, tuyết cành rơi xuống hai bên vệ đường, trời lác đác tiếng quạ kêu. Giữa đám bụi tuyết tung tóe ấy có hai kỵ mã ngựa phi nước đại, tiếng hô lớn xen lẫn tiếng ngựa hí, cặp kỵ mã dừng lại. Người có da mặt nhẵn nhụi trỏ bụi cây bên đường: - Nhìn kìa! rồi nhảy xuống đất. Tên đồng bạn mặt mày râu ria lởm chởm cũng vội theo xuống, khạc nhổ cái rồi : - Mẹ nó, lại thêm thây ma! Dứt lời tên râu ria bước tới quan sát cái xác, người chết là thanh niên, mặt mày sáng sủa, có điều gầy ốm xanh xao, mặc chiếc áo nâu quần đen, mình máu me lem luốc, da thịt lở toét, xem qua là biết bị đánh đập dã man trước khi chết, rồi bị ném vào bụi cây này lâu. nhìn cái xác xong, dời mắt nhìn con đường xuyên qua hai vách núi thẳng đứng cao chót vót phía trước. Đương nhiên biết bọn sơn tặc phục kích ở đó. - thôi! nhìn đồng bạn giục. Hai người như gặp phải ma đuổi quỷ rượt, lập tức phóng lên ngựa cho ngựa quay đầu chạy mất. Bỏ lại cái xác. lát nữa nơi đây rơi rớt vài khúc xương người, cũng có thể còn sót tí gì vì bọn sói lang làm sạch hết. Màu sắc ánh tà dương lúc bấy giờ trở thành đỏ ửng, gió vù vù thổi mạnh. Cách đó hai mươi dặm, con đường cái quan nối liền tỉnh Thanh Hải và Tứ Xuyên, đoàn binh mã di chuyển chậm rãi con đường đóng băng trơn trợt. Hai người cỡi ngựa đầu là Triệu Phật Tiêu và Tô Khất. Triệu Phật Tiêu đưa mắt nhìn trời, thấy vầng thái dương hạ sơn, cảnh vật hai bên đường đắm chìm trong những tia nắng cuối ngày. Trong lòng họ Triệu lo lắng, quay sang Tô Khất : -Tụi thám mã lâu vậy mà vẫn chưa về... Tô Khất cũng ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngút tận mây xanh, bốn bề khi này vắng tanh vắng ngắt, có ai ngoài quân đoàn của chàng. Tô Khất nhủ bụng con đường xuyên qua hai vách núi eo hẹp hiểm trở, nếu mà có mai phục chắc chắn phải là nơi đó… chàng lắc đầu: -Cứ chờ thêm lát, đừng để trúng điệu hổ ly sơn. Triệu Phật Tiêu gật đầu, nhưng trong bụng hãy còn lo, lại đưa mắt nhìn hai vách núi. Bấy giờ thiên hạ đại loạn, đạo tặc nổi lên như kiến cỏ nên có rất nhiều người mất mạng ở đoạn đường xuyên Ải Gia Cốc. Mà bọn cướp núi này, chàng nghe do ba người cầm đầu, người đầu đảng tên Thạch Vô Song, tự xưng đại vương, người thứ hai tên Trình Kiến Nam, còn người thứ ba là Chu Thanh Hải. Ba tên cướp tụ đến ngàn lâu la và mấy trăm cỗ xe ngựa, cướp bóc kiếm ăn. Quan huyện tỉnh Thanh Hải đem quân trấn áp mãi được, phải treo giải ba nghìn quan tiền để thưởng người bắt ba tên cướp đó, nhưng nào có ai dám đụng đến bọn chúng? Lại nữa, Triệu Phật Tiêu nén tiếng thở dài, nhủ bụng giờ quân thiếc giáp còn chưa đến hội quân với quân đoàn của chàng và Tô Khất, ngộ nhỡ bọn cướp tấn công lúc này… đó là chưa tính chuyện tam mệnh đại thần cho người vây đánh bọn chàng... Triệu Phật Tiêu nghĩ đến đây gương mặt như sắc trời u ám, bỗng chàng nghe phía sau có tiếng ngựa hí truyền đến, vội cùng Tô Khất giục ngựa coi. Hai người thấy bốn tên lính hì hục đẩy chiếc xe ngựa, xe mất cân bằng nghiêng sang bên, bánh xe lún xuống bùn. tên lính dùng roi quất vào mông ngựa, nhưng ngựa càng kéo mạnh, bánh xe lại càng lún sâu hơn. Tô Khất phóng ngay xuống đất, bảo binh sĩ giật lùi xe lại chút, sau đó chàng lấy thanh đại đao của mình lót ở phía trước bánh xe, rồi dùng roi đánh mạnh vào mông con ngựa, nó chồm tới, bánh xe thoát được vũng bùn. Tô Khất nhặt đao tra vào vỏ, đến gần cửa sổ xe : - kinh động đến nương, sao chứ? có tiếng trả lời, Tô Khất vén rèm nhìn vào bên trong cỗ xe. vóc dáng nhắn như liễu ngồi tựa vào vách xe, nàng quá mười sáu mười bảy tuổi, đầu tóc dính đầy bụi, gương mặt nàng cũng bơ phờ và lấm lem nước mắt, tuy vậy vẫn giấu được vẻ diễm lệ. mình khoác bộ hỉ phục, chiếc áo bị rách mảng lớn, hai mũi hài cũng bị rách, đôi tay nàng bị trói lại bằng sợi thừng, vùng da nơi cổ tay trắng muốt của nàng như chùm hoa sứ bị trói chặt bởi sợi thừng to bằng bó đũa. Tô Khất nhìn lúc chàng buông rèm. Khi này hai tên thám mã trở về bẩm báo gì đó với Triệu Phật Tiêu. Họ Triệu nghe xong, lại gần Tô Khất : -Hạ quan thấy trời sắp tối chi bằng chúng ta tới thị trấn phía trước tìm nhà trọ nghỉ lại đêm, đợi sáng mai khởi hành qua Ải Gia Cốc? Tô Khất gật đầu. binh sĩ nghe vậy trong lòng thoáng suy tư, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy màu vàng mờ nhạt xa tít tận chân trời. Khi quân đoàn của Tô Khất và Triệu Phật Tiêu đến thị trấn ánh tà dương chỉ còn chiếu những tia sáng cuối cùng của ngày, xa xa vọng lại vài tiếng gầm thét của loài lang sói.
      (Còn tiếp)
      Last edited: 12/9/19

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 1: Thiên hạ tầm biến (hạ)
      những thảm cỏ cũng dẫn đến Tứ Xuyên, tuyết phủ trắng xóa. Cơn gió vù vù thổi đến lạnh buốt xương. Gió tung bụi tuyết đầy trời. Những đồi cây chập chùng cũng phủ tuyết trắng, lốm đốm những cành cây khẳng khiu. Cảnh vật chìm đắm trong đìu hiu hoang dã thê lương. Đột nhiên, từ trong bãi tuyết mênh mông có tiếng vó ngựa vang lên rời rạc. Con ngựa vượt đường tây bắc cố gắng kéo chiếc xe, bước từng bước chân khó khăn như mỏi mệt vì giá lạnh và con đường khúc khuỷu trơn trợt. Tiếng hét của người phu xe cầm cương vang lên, phá tan bầu khí tĩnh mịch: - Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh thêm nữa nào! Trong xe, Tiêu Phong ngồi trầm ngâm nhìn vào khoảng vô định, mình chàng khoác áo giáp bạc, hơi thở dồn dập vì mệt nhọc và lo âu. Ngồi cạnh Tiêu Phong là Nhạc Chung Kỳ. Chốc chốc Nhạc Chung Kỳ lại vọng ra, hối người đánh xe thôi thúc ngựa bước mau hơn. mấy lần Nhạc Chung Kỳ quay sang định bắt chuyện với Tiêu Phong, nhưng mỗi lần Nhạc Chung Kỳ mở miệng, lại ngó thấy ánh mắt Tiêu Phong chẳng hề lưu chuyển, Nhạc Chung Kỳ đành thôi. Thế là trong suốt quãng đường từ tây bắc đến đây Nhạc Chung Kỳ chỉ biết than thầm, bởi từ khi Tiêu Phong rời tây bắc, chuyện với ai, thậm chí cũng thiết tha ăn uống, nghỉ ngơi. Nhạc Chung Kỳ nhìn cái bóng chập chờn của Tiêu Phong vách xe, trong đầu chợt lên cảnh chủ soái đứng lạy ba lần, quỳ lạy ba lần, như truyền thống của người Trung Nguyên sau khi an táng người chết, lại nghĩ tới lúc Tiêu Phong bắt kịp quân đoàn của Tô Khất và Triệu Phật Tiêu, Nhạc Chung Kỳ biết Tiêu Phong gì với kia? Bất quá, Nhạc Chung Kỳ nghĩ đó cũng rất đáng thương, thiếu nữ vốn hiểu chuyện đời, ngây thơ vui vẻ, bỗng dưng phải ở lại mình kháng cự với mấy vạn quân binh… Nhạc Chung Kỳ nhớ khi đó nàng đứng giữa rừng Kỳ Bàn, cơn bão tuyết nổi lên tung tóe cả bầu trời, tứ bề có tiếng gió cuồn cuộn thổi tới như vang động, rồi tiếng sấm sét kinh hoàng vọng đến, tiếp theo là tiếng leng keng, leng keng…thanh đoản đao tay nàng rơi xuống đất. Cổ tay bị Tiêu Phong nắm giữ, nàng hốt hoảng bước lùi lại nhưng Tiêu Phong lại dấn đến, cho đến khi nàng lùi sát vào thân cây. Toàn thân run bần bật, đôi môi trắng bệch như người chết, há ra, cơ hồ như muốn to lên lời cầu khẩn trong lòng. Nhạc Chung Kỳ nhớ nàng cố vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay dính chặt như đỉa của Tiêu Phong, song chỉ khiến Tiêu Phong siết cổ tay nàng chặt hơn. lát sau thôi vùng vẫy, chỉ mở to đôi mắt. Lúc đó, Nhạc Chung Kỳ có thể hiểu được ngôn ngữ của đôi mắt ấy, nó như gào thét vào mặt Tiêu Phong: “Ngài là ma, là quỷ! Quân giết người! Ngài độc ác!” - Thế nào? Nhạc Chung Kỳ nhớ Tiêu Phong nhìn chút : – Bổn quan làm theo lời nàng, thả Tần Thiên Nhân, tại sao nàng vẫn muốn tự vẫn, định nuốt lời với bổn quan? Đôi mắt chứa đầy những tia bi phẫn của cụp ngay xuống. Tiêu Phong nhìn nàng thêm chút nữa, thu tay về. lâu sau, hàng lông mi dài của vẫn cụp xuống, nhưng vì giật mình khi cằm bị nâng lên đột ngột, nên trong lúc hoảng hốt, mi mắt chợt nâng lên. Chỉ vài giây, song như thế cũng đủ nhận chìm bất kỳ người nào nhìn vào đôi mắt to và trong như nước đó. Nhạc Chung Kỳ phủ nhận nàng là cực kỳ xinh đẹp, dáng người thon thả, đôi hàng lông mày cong cong, chân mày xanh biếc, bên dưới cái mũi cao ráo là cái miệng xíu, trông mới dịu dàng, thanh tú làm sao. Làn da cũng trắng nõn nà, mịn màng, trơn tru như ngọc. Tiêu Phong buông chiếc cằm nàng ra, chàng khom mình nhặt con dao lên : - Nàng nghĩ nhát dao này có thể giải thoát cho nàng à? im lặng, Tiêu Phong : - Nếu nàng muốn tự sát, trước tiên phải nghĩ đến hậu quả. Đoạn Tiêu Phong giơ con dao lên trước mặt nàng, tiếp tục : -Nàng có biết sau khi mũi dao này đâm vào trái tim nàng, nó cũng xuyên qua rất nhiều trái tim khác ? Nàng chết , tiếp theo là Tần Thiên Nhân, kế đến là sư đệ , rồi tất cả những người trong hội. Nàng chết rồi đương nhiên bọn họ ai có thể sống! vẫn giữ im lặng, nhưng Nhạc Chung Kỳ biết lời vừa rồi của Tiêu Phong đánh đòn nặng vào nàng… Nhạc Chung Kỳ suy nghĩ đến đây xe ngựa bỗng dừng lại. Tiêu Phong giật mình hoảng hốt hỏi: - Tại sao xe dừng lại thình lình? Nhạc Chung Kỳ cả mừng khi nghe chủ soái cuối cùng cũng chịu mở miệng. -Để hạ quan xem. Sau khi ra ngoài lát, Nhạc Chung Kỳ vào : - Ngựa của chúng ta chạy đường xa, dưới trời tuyết giá lạnh nên nó bị mệt. Phu xe cho biết phải tìm nơi trú để lấy rơm cho ăn, và cho nó nghỉ trước khi tiếp tục lên đường. Tiêu Phong chau mày, Nhạc Chung Kỳ : -Chỉ tạm dừng chút, Phủ Viễn tướng quân đừng lo. Tiêu Phong vẫn chau mày, Nhạc Chung Kỳ biết Tiêu Phong muốn bắt kịp quân đoàn của Tô Khất và Triệu Phật Tiêu để cùng Ải Gia Cốc. -Tô phó tướng nhất định chờ chúng ta ở Diêm Thành. Nhạc Chung Kỳ rồi, cặp chân mày của Tiêu Phong vẫn giãn ra, Nhạc Chung Kỳ lại : -Hay là nhân lúc này tướng quân cũng ngủ chút ? Hạ quan xem ngài mệt mỏi lắm rồi. Tiêu Phong chậm rãi lắc đầu, chàng chỉ mong có thể lên đường càng nhanh càng tốt, bằng mọi giá, chàng và Nhạc Chung Kỳ cũng phải đến yểm trợ cho Tô Khất và Triệu Phật Tiêu. (còn tiếp)

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 2: Hắc điếm Diêm Thành
      Tờ mờ sáng Tô Khất dậy, xỏ giày vào chân. Chàng đến bên cửa sổ phòng trọ mở cửa sổ nhìn ra sân, bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, dưới đất tuyết phủ dày ba tấc. Tô Khất vừa nhìn cảnh quan bên ngoài vừa nghĩ đến bọn huyết trích tử, từ tây bắc đến nơi này, khi nào chàng đề phòng bọn này, so với sơn tặc, bọn huyết trích tử còn đáng sợ hơn, nhưng bọn chúng tuyệt lộ diện. Sau khi làm vệ sinh cá nhân và ăn uống qua loa, Tô Khất xuống lầu tìm Triệu Phật Tiêu. Diêm Thành hắc điếm khá to, gồm hai tầng lầu, rộng gần mẫu rưỡi. Tuy có rất nhiều phòng trọ nhưng những người ở trọ lúc bấy giờ đều là binh lính Chính bạch kỳ. thời từng tốp lính tuần tra dưới lầu. tốp lính thấy chàng bèn dừng lại chào, Tô Khất gật đầu. Tốp lính đó rồi, bỗng trong mắt Tô Khất nổi lên đám mây mù nghi ngại. Còn suy nghĩ, chàng thấy Triệu Phật Tiêu bước ra từ nhà củi, theo sau là cận vệ của Triệu Phật Tiêu, tay bưng cái mâm. Hai người thấy Tô Khất cũng làm lễ chào. Tô Khất cho cả hai miễn lễ, tiến lại nhìn xuống mâm, thức ăn vẫn còn nguyên. Triệu Phật Tiêu lắc đầu. Tô Khất biết Triệu Phật Tiêu tận sức, nỡ trách. Chàng nhìn vào nhà củi, nằm nhắm mắt đống rơm, chẳng biết là ngủ hay chăng? Tô Khất nhìn nàng chút hạ giọng gì đó với tên lính và Triệu Phật Tiêu. Hai người lắng nghe, gật gù cho là phải. Lại tới Nhạc Chung Kỳ và Tiêu Phong. Khi này phu xe cho ngựa chạy hướng chợ Hồ Lô, qua khỏi chợ dặm là tới Diêm Thành. Nhạc Chung Kỳ vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài : - Chúng ta sắp tới Diêm Thành. Qua mấy đêm ngủ, gương mặt Tiêu Phong xanh như tàu lá, chàng ngồi im như tượng, vẻ như nghe Nhạc Chung Kỳ chuyện với mình. Nhạc Chung Kỳ dứt lời thấy Tiêu Phong lơ đãng nhìn ra cửa sổ, bèn gọi tiếng, đến khi gọi đến lần thứ ba, Tiêu Phong mới phản ứng. Chàng nhìn Nhạc Chung Kỳ, suy nghĩ lúc rồi trả lời: -Đợi khi trời tối hẳn Diêm Thành. Nhạc Chung Kỳ có hơi khó hiểu, nhưng vẫn bảo phu xe cho ngựa rẽ vào chợ. Xe ngựa dừng lại trước tửu lâu tao nhã. Tiêu Phong thay chiến y bằng bộ y phục màu lam trước khi xuống xe. Áo quần thẳng nếp trông chàng phong nhã, đáng sợ như ngoài sa trường. Nhưng khuôn mặt tuấn tú của chàng trông vẫn vô cùng mệt mỏi, dưới hai bọng mắt có quầng thâm, tuy nhiên từ mình chàng vẫn toát ra phong thái oai nghiêm ngời ngời. Ba người theo chân tiểu nhị lên lầu, bấy giờ là chính ngọ nên tửu lâu đông khách, người ra kẻ vào nườm nượp. Phần đông là khách giang hồ, ồn ào đàm luận về cục diện võ lâm, người nào người nấy khoe khoang kiến thức của mình. Tiểu nhị dẫn bọn Tiêu Phong đến chiếc bàn kê bên lan can, rót trà vào chung rồi chờ khách gọi món. Nhạc Chung Kỳ kéo ghế định mời Tiêu Phong ngồi nhưng Tiêu Phong khẽ lắc đầu ra hiệu cần, đoạn chàng tự kéo ghế ngồi. Nhạc Chung Kỳ và phu xe cũng ngồi vào bàn. Nhoáng mắt bữa trưa được dọn lên, gồm dĩa đậu que xào nấm đông sốt dầu hào, dĩa thịt dê xào tỏi ớt, dĩa mì gà xào măng, và tô canh sườn non hầm khoai lang. Bọn Tiêu Phong cầm đũa chuẩn bị ăn… Rầm! Tửu quán xôn xao chợt tắt ngấm. -Mẹ kiếp! Điếc tai quá, con bà hai đứa tụi nó! Sau tiếng đập bàn là giọng nam nhân. Tiêu Phong buông đũa nhìn người vừa lên tiếng mắng chửi, thấy đó là thanh niên vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền, cằm bạnh, tay chân thô ráp, tướng tá cục mịch như các lực điền. Tiêu Phong thấy người đó nhìn xuống lầu, chàng cũng ghé đầu qua lan can nhìn xuống lầu. ra người làm mất nhã hứng tên mặt điền là hai ông cháu bán lục lạc trống gỗ. Ông lão đứng sau cái sạp, đương chăm chú sơn sơn phết phết, đứa bé trai chừng tám chín tuổi cầm hai cái trống lục lạc, lắc qua lắc lại. Nhạc Chung Kỳ cũng thấy hai ông cháu, nén tiếng thở dài, ông lão kia nom cao nhất cũng chỉ năm mươi mấy sáu mươi tuổi thôi, nhưng gương mặt khắc khổ hơn cha chàng rất nhiều. Lại nữa, đầu ông ta bạc trắng, da dẻ cũng tái mét như bị bệnh lâu ngày. Còn đứa bé , vừa đen đúa vừa gầy nhom, mới mấy tuổi đầu mà phải bươn chải kiếm ăn, chẳng bì mấy đứa con chàng trắng trẻo mập mạp, ở nhà cao cửa rộng, ngay dưới chân thiên tử, suốt ngày chỉ biết ăn, học rồi ngủ. Tiêu Phong nhìn hai người chút gì đó với Nhạc Chung Kỳ. Nhạc Chung Kỳ vâng lời xuống lầu. Chưa đầy phút sau hai ông cháu bán trống lục lạc theo Nhạc Chung Kỳ lên lầu. Tiêu Phong chờ hai người tới gần, ánh mắt lộ hàn quang của chàng dịu xuống, mỉm cười với thằng bé: -Tiểu đệ, bọn huynh mua trống gỗ của đệ, chừng này đủ chưa? Chàng rồi lấy trong áo năm thỏi bạc đưa thằng bé. Ông lão há hốc miệng, kêu cháu trả tiền lại Tiêu Phong : - Số tiền này bọn vãn bối tặng tiểu đệ. thời thiên hạ bốn bề loạn lạc, chiến hỏa liên miên, nhưng phương bắc vẫn thái bình hơn chút. Nơi này hãy còn là hiểm địa, ông và tiểu đệ nên ở đây. Ông lão đưa Tiêu Phong trống gỗ, : -Đa tạ các vị, ơn đức các vị, hai ông cháu tôi ghi nhớ mãi. Thằng bé : -Cám ơn các huynh, chừng đệ có tiền như các huynh, cũng giúp những người thấp hèn như đệ. Có điều, chẳng biết bao giờ đệ mới được như các huynh? Thằng bé xong, Tiêu Phong nghiêm mặt : - nên tự cho bản thân mình thấp hèn, áo rách giày hư là nghèo, phải hèn hạ. Trang Tử nghèo chứ khổ não, người xưa cũng có câu chê nước chê non chớ chê thiếu niên nghèo. Tiểu đệ phải nhớ kỹ lời này. Tiêu Phong đoạn thấy thằng bé nhìn đĩa mì với ánh mắt thèm thuồng, bèn kêu tiểu nhị lấy thêm hai cái chén, và hai đôi đũa. Trong khi thằng bé ăn, Tiêu Phong hỏi: -Những lời của huynh lúc nãy, đệ nghe hiểu ? Thằng bé lắc đầu. Tiêu Phong : -Lúc nãy huynh những người khốn khó chẳng qua vì họ chưa gặp thời. Dứt lời thấy thằng bé vẫn tròn mắt nhìn mình, Tiêu Phong thêm: -Này nhé, để huynh hỏi đệ, phàm con khỉ con vượn nhảy nhót thong thả là nhờ điều gì? Thằng bé đáp: -Do nó gặp được tàn cây to cành dài. Tiêu Phong gật đầu: -Đúng rồi, khi nó gặp cây to cành dài, dù bậc thiện xạ như Phùng Mông cũng sao hạ được nó. Nhưng nếu nó gặp phải cành cây khô gai góc sao? Thằng bé đáp: - hoạt động của nó khó khăn chậm chạp. Tiêu Phong lại gật đầu: -Ừ, cũng thời con thú, nhưng cử động dễ khó khác nhau chẳng qua là vì gặp phải hoàn cảnh thuận, làm cho nó được tự do mà dùng tận sở năng . Tiêu Phong ngưng chút, tiếp tục : -Cũng như con người chúng ta, trong thiên hạ này, có người sanh nhằm thời, có cường hào ác bá hiếp đáp, dưới loạn tặc cướp bóc, lại gặp phải mùa màng thất thu mà thành cực nhọc vất vả. Họ mới phải sống trong chốn cùng lư ngõ hẹp. Nhưng nếu có lòng tin, và nổ lực của bản thân, họ thành công. Thằng bé hỏi: -Tại sao phải có lòng tin mới được thành công? Tiêu Phong : -Vì muốn có thành công, mình buộc phải tin rằng mình có thể. Mình bao giờ làm được điều mình muốn nếu luôn nghi ngờ vào khả năng của mình. Trong khi thằng bé suy nghĩ lời này, Nhạc Chung Kỳ cầm cái trống lắc qua lắc lại : -Mấy đứa con huynh mà thấy mấy cái trống này hẳn chúng thích mê. Thằng bé cười với Nhạc Chung Kỳ. Nhạc Chung Kỳ cũng cười, lại càng lắc trống mạnh hơn. Người trong quán thấy có kịch hay sắp mở màn bắt đầu bàn tán: -Mấy thằng đó chắc ăn trúng gan hùm mật gấu rồi. -Ừ, bằng ai mà dám chọc người của Trấn Long bang. -Chắc tụi nó từ nơi khác tới mới biết Trấn Long bang. -Hoặc trời lạnh nên não tụi nó bị teo. -Hi hi… Có tiếng rúc rích như chuột rúc vang lên. Vụt! Mọi người cười đến đây, tên mặt điền xông tới sau lưng Nhạc Chung Kỳ. Thằng bé thấy tên mặt điền, nụ cười của nó tắt ngấm. -Tụi mày dám đụng tới người Trấn Long bang? - Tên mặt điền hỏi. Nhạc Chung Kỳ tiếp tục lắc trống gỗ, hỏi lại: -Là chuồng chó gì thế? Chưa từng nghe qua. Đoạn quay đầu vào quầy tính tiền, Nhạc Chung Kỳ lớn: -Chủ quán, sao lại để chó nhà ông chạy loạn thế? mau xích nó lại trước khi nó cắn khách của ông? Nhạc Chung Kỳ dứt lời, tên mặt điền vung tay ra toan đấm vào đầu chàng, nhưng chưa chạm vào được tóc chàng, Tiêu Phong dùng cạnh bàn tay lia ngang be sườn phát. Bốp! Tên mặt điền té ra đất, vừa lồm cồm bò dậy, bị Nhạc Chung Kỳ cầm trống gõ lên đầu , binh! -Mày muốn chết à? – Nhạc Chung Kỳ - Dám trước mặt chủ nhân tao phô trương võ công? Tên mặt điền bị trúng đòn của Tiêu Phong, rêm cả nửa người, ngồi bệt dưới đất nhìn Tiêu Phong : - Vị huynh đài này, xin hỏi cao danh quý tánh thế nào để sau này tại hạ tiện bề xưng hô? Tiêu Phong im lặng, Nhạc Chung Kỳ : - Hỏi làm chi? Muốn trả thù à? Đoạn Nhạc Chung Kỳ phá lên cười, tiếp: - Mày cùng lắm chỉ là thằng lưu manh, võ vẽ dăm ba miếng, người Trấn Long bang hay Trấn Cẩu bang gì đó còn bày đặt chuyện văn nhã như mấy tên hủ nho. Tên mặt điền nghe Nhạc Chung Kỳ ngừng chế nhạo bang hội lớn nhất Tứ Xuyên, lập tức rời khỏi tửu lâu. Chủ quán chờ khuất, chạy lại chỗ Tiêu Phong nhăn nhó: -Các vị chắc từ xa tới đây, lần này may rồi… Tiêu Phong hiểu ý, kêu chủ quán tính tiền rồi cùng Nhạc Chung Kỳ và phu xe xuống lầu. Phu xe lấy ngựa. Tiêu Phong và Nhạc Chung Kỳ đứng trước cửa tiệm chờ đợi, chợt nghe: -Là tụi nó! Lời vừa dứt, Tiêu Phong và Nhạc Chung Kỳ bị đám người cầm đủ các loại hung khí chạy tới vây vào giữa. tên mặc áo nâu quần đen, dùng mũi kiếm chỉ mặt Tiêu Phong quát: - Đại Bảo tụi bây cả gan xúc phạm Trấn Long bang? Nhạc Chung Kỳ nhìn Tiêu Phong : -Lại cái đám mõm chó mọc ngà voi Trấn Cẩu bang này. Tửu lầu vốn xôn xao lại càng náo nhiệt khi nghe sắp có đánh nhau, các thực khách bật dậy, chạy ra lan can ngó xuống lầu. Những người đường cũng đứng lại xem đánh nhau. Trong mấy năm gần đây, ở Tứ Xuyên, Trấn Long bang thường ỷ quyền hiếp người, khiến người ta trái tai gai mắt. Ngặt nỗi, cũng như bọn sơn tặc Ải Gia Cốc, ai làm gì được. Song, tự nhiên hôm nay, có mấy người tỉnh ngoài đối đầu Trấn Long bang. Người dân Tứ Xuyên thấy bọn Tiêu Phong chẳng hề kiêng dè, cứ thản nhiên mắng chửi, lại nữa lời nào lời nấy thẳng như ruột ngựa, làm họ mát lòng mát dạ. Trong đám người đứng lầu có ông lão tóc hoa râm, dáng người bé, mặt mũi tinh ranh như mặt chồn. Từ khi tên mặt điền đập bàn lớn tiếng, lão chẳng gì, cứ vân vê chòm râu mỉm cười khinh mạn. Nhưng khi thấy Tiêu Phong đánh quyền ngã lăn ra đất, rồi Nhạc Chung Kỳ chế nhạo Trấn Cẩu bang, lão ngứa miệng bật thốt: - Hảo tiểu tử, lão phu thích cái tính cách lạnh lùng nhưng hùng của mi. Và giờ đây, lão cũng vân vê chòm râu : -Lần này Trấn Long bang tiêu rồi. hán tử áo xám đứng cạnh, tươi cười : - Đúng là mặt lạnh như thép nhưng giọng bình thản, từ tốn, nhất là võ công tệ. trung niên áo đỏ cũng khoan khoái cười hề hề : -Đúng rồi! Ta xem chỉ người như tên áo lam mới có thể trị Trương nhị gia của Trấn Long bang. Nhưng nam nhân mặc áo choàng lông thú lắc đầu: -Cái đó còn chưa biết, Trương nhị gia võ công rất giỏi, lại thêm bọn lâu la liên thủ, dễ đối phó. -Cứ chờ xem thử – Lão tóc hoa râm - Với nhãn lực sắc bén của ta, ta tin tên áo lam làm nức lòng bàn dân thiên hạ. Mọi người nghe vậy lại đưa mắt “ngắm” Tiêu Phong lần nữa. Đúng là nước da của chàng nâu sạm, dáng người to cao tráng kiện, chiếc áo khoác ngoài dày cộm vẫn che nổi những cơ bắp chắc nịch lộ ra ở hai cánh tay. Tóm lại khắp nơi người chàng ở đâu cũng toát ra dáng vẻ của cao thủ võ lâm. Thế nhưng… mọi người vẫn còn lo, biết chàng có đủ khả năng trấn áp Trương nhị gia? Còn chưa đến việc bắt Trấn Long bang phải giải tán, cái nhiệm vụ mà xưa nay bậc hùng nào có thể cáng đáng nổi. Mọi người tin vào bản lĩnh Tiêu Phong cho lắm, nhưng ở dưới lầu, Tiêu Phong sắp làm họ tin. -Vô lễ! Tên áo nâu nhìn Nhạc Chung Kỳ : - Mày được xuất khẩu ngôn cuồng trước mặt Trương nhị gia! đoạn chỉ vào người to đùng như trâu, sau lưng vắt thanh đại đao. Mắt Nhạc Chung Kỳ trợn ngược: -Trương nhị gia con mẹ gì, chỗ khác chơi! Đoạn Nhạc Chung Kỳ tiếp: - tụi bây biết, từ tới lớn, tao hay chê bai người ta, nếu có, họa chăng cũng mấy thằng cặn bã giang hồ tụi bây! -Khốn kiếp, mày chán sống rồi đúng ? Người tên Trương nhị gia . Nhạc Chung Kỳ cười gằn: -Thích sống sao mà chán sống thế nào? Có ngon cho tao coi bản lĩnh? Hai mắt Trương nhị gia long lên sòng sọc. Tên áo nâu cũng miệng mồm nhả khói: -Nhị gia đừng phí lời, giết bọn nó ! -Được! Trương nhị gia , đoạn quay sang thủ hạ: -Tụi bây, lên cho tao! Sau cái hất đầu của Trương nhị gia, người Trấn Long bang bèn chia hai bên tả hữu xông vào Tiêu Phong và Nhạc Chung Kỳ. Thân pháp của Trương nhị gia nhanh như tia chớp, lao đến trước mặt Tiêu Phong. Vừa tới nơi, vung đại đao lên, chém nhát xuống đầu Tiêu Phong. Mọi người thấy Trương nhị gia lực lưỡng như trâu nước, khí thế lại mãnh liệt như bão, ồ cả lên, chắc mẩm lần này Tiêu Phong chết cũng trọng thương. Tiêu Phong chờ mũi đao cách đầu chàng chừng gang tay, mới đưa tay ra bắt lấy cổ tay Trương nhị gia. Bộp! Họ Trương còn chưa thể rút tay về, lại cảm giác toàn thân hẫng, như bị nhấc bổng lên. ra sau khi Tiêu Phong bắt được tay , thuận theo đà kéo ném qua vai. Rắc! -Aaaa!!! Mọi người nghe thêm tiếng rên, nhìn cũng biết có kẻ vừa bị gãy xương. Lối ra đòn thần tốc và cương mãnh của Tiêu Phong khiến người dân Tứ Xuyên hớn hở, riêng lão tóc hoa râm khỏi , vô cùng đắc ý. - Trời ơi! Đau chết tôi rồi…Trời ơi…ông Trời ơi… Trương nhị gia ôm cánh tay bị gãy mấy chỗ, rên rỉ. Tiêu Phong bước tới gần bước, nhích lui bước, mếu máo kêu lên: -Cao nhân tha mạng… cao nhân tha mạng… tiểu nhân đúng là có mắt tròng… xin đừng giết tiểu nhân… Trương nhị gia nằm đất liên tục van nài, điều làm kinh hãi nhất là thủ pháp của đối thủ quá ư đặc biệt, hề giống với thủ pháp tầm thường, làm chỉ xuất có chiêu phải bó tay chào thua. Hơn nữa từ đầu chí cuối, đối thủ của chỉ cần tay, có thể chế ngự được . Nhạc Chung Kỳ cũng chẳng phải tay vừa, thân pháp của chàng cũng cực kỳ linh hoạt và nhanh nhẹn. Ngay khi Tiêu Phong hạ đo ván Trương nhị gia, chàng cũng kịp thời “chất” tụi lâu la Trấn Long bang thành trái núi. Sau khi phủi hai ống tay áo, chàng bước lại đứng cạnh Tiêu Phong. Trương nhị gia còn lăn lộn dưới đất, đám đông : -Nó gây ra vô số ác nghiệp, đại hùng, giết nó ! -Phải rồi, giết ! -Nó có chết ngàn lần cũng chẳng sao! Giết ! người còn nhặt cả thanh đao mang đến cho Tiêu Phong. Khi này phu xe đánh ngựa tới nơi. Tiêu Phong nhìn thanh đao, rồi nhìn cánh tay bị gãy làm mấy đoạn của Trương nhị gia, ngay cả xương vai cũng lệch sang bên, chàng suy nghĩ chút rồi rời . Còn lại Nhạc Chung Kỳ, đám đông bèn giục Nhạc Chung Kỳ, chàng : -Tha nó , tay nó bị chủ nhân ta phế, mai này thể lộn xộn với các người. xong chạy theo Tiêu Phong.
      (còn tiếp)

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 3: Liên Hoa sát thủ (thượng)
      Trời cuối tháng hai lạnh cắt da cắt thịt, tuyết rơi mịt mù. Cảnh vật thê lương ảm đạm vì lớp áo tang, với thời tiết này chẳng ai muốn ra đường cả, thế mà nửa đêm lại có bóng người lầm lũi tiến về ngọn Hoành Đoạn Sơn, cách hắc điếm Diêm Thành dặm. Người này mặc áo rơm, đầu đội nón rộng vành, chân lướt nhanh mà chỉ để lại những dấu mờ mờ tuyết, chứng tỏ khinh công rất tốt. Hán tử lên đến lưng chừng núi, vòng ra hướng Tây, dừng chân bên mép núi dựng đứng. Ở phía này ngọn Hoành Đoạn Sơn như bị nhát đao phạt thẳng xuống tạo thành địa thế cực kỳ hiểm trở. Có lẽ vào những mùa khác, từ vị trí này mà ngắm phong cảnh bên dưới điều thú vị. Nếu gần đấy chẳng xây nền nhà. Nhưng giờ tuyết che gần như tất cả, chỉ còn lại cảm giác về khoảng u lạnh lẽo, sâu thẳm và ghê rợn. Hán tử lột nón, để lộ dung mạo chàng trai tuổi hai mươi, nửa dưới gương mặt rắn rỏi phủ kín bởi bộ râu xanh rì, đôi môi mỏng và sống mũi cao, thẳng khiến gã cũng dễ nhìn. Nhưng cặp mắt lấp loáng hàn quang và thù hận kia chẳng thân thiện chút nào. Dưới ánh trăng lạnh lẽo mờ nhạt, gã đứng nhìn gió thổi tuyết bay tứ tán. Gã đứng đó khoảng nửa khắc, mặc y phục trắng xóa phi con ngựa cũng màu trắng lao vùn vụt tới, thanh trường kiếm lấp lánh vắt bên hông ngựa. Lúc này, cả thảy thiên địa vạn vật đều bao trùm bằng màu trắng tinh, thế nhưng còn thanh khiết hơn cả tuyết. Sao nhấp nháy đầy trời. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên núi rừng tĩnh lặng. giục ngựa chạy đến gần hán tử, kéo căng dây cương. Con ngựa hí lên tràng. Hán tử ôm quyền. ngồi ngựa, im lặng, hai mắt nàng nhìn gã lạnh nhạt như nhìn người qua đường. Kỳ lạ thay, tia nhìn vô hồn đó lại càng cuốn hút gã, cưỡng được nhìn nàng trân trân, gã nghĩ bụng ở kinh thành, người ta ví nàng như đóa tuyết liên quả sai. Quả rất tuyệt, mình khoác bộ võ phục đơn giản mà vẫn làm giảm phong tư diễm lệ. Đầu nàng đội mũ tre, tấm vải mỏng che nửa phần mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để người ta khẳng định nàng là mỹ nữ hiếm có đời. Thân hình nàng cũng thon thả chuẩn mực, dáng dấp tương đối cao ráo. Toàn thân toát ra vẻ kiều tư ngạo thái, đẹp đến nỗi khó hình dung bằng lời. thấy hán tử nhìn mình dời mắt, cũng nhìn lại chút bỡ ngỡ. Hán tử khẽ giật mình khi tiếng nàng vang lên, giọng hay hơn bất kỳ nhạc cụ nào đời: - Ta theo dõi ngươi năm ngày rồi, đến bao giờ ngươi mới ra tay? Gã còn chưa đáp, nàng tiếp: -Ngao đại nhân đêm nay là cơ hội cuối cùng, ngươi nhất định phải hành động. Hán tử phân trần: – Bên cạnh nữ thần y lúc nào cũng có người bảo vệ, nếu phải Triệu Phật Tiêu là cận vệ , hai đứa như hai con chó luôn quanh quẩn nhà củi, rất khó hành động. : -Chúng ta là huyết trích tử, có trở ngại nào có thể làm khó huyết trích tử? Tóm lại đêm nay ngươi nhất định phải giết nữ thần y. Ngao đại nhân có lệnh được để Khang Hi gặp nữ thần y. Hán tử nghe nàng “chúng ta,” nhưng giúp gì cho gã, gã tặc lưỡi cái rồi ôm quyền, sau đó quay mình định rời . - Gượm . gọi. Hán tử quay lại, lấy trong tay áo lọ , ném ra phía trước: - Ngươi hãy mau uống nó. Hán tử chụp lọ thuốc, sau khi uống xong hỏi: - Chừng nào thuốc phát hiệu lực? - Hai canh giờ. Hán tử ngỡ nghe nhầm, hỏi lại: - Hai canh giờ? Sau lâu vậy? im lặng. Hán tử lại : -Ta nghe Tế Nhĩ Ha Lãng sắp tới Diêm Thành, đợi hai canh giờ nữa mới hành động, chẳng phải đụng mặt ? vẫn giữ im lặng, nhưng mảnh vải che mặt nàng động đậy. Hán tử biết nàng cười. Nụ cười hiếm hoi chỉ xuất khi nàng nghe nhắc Tế Nhĩ Ha Lãng, gã nghĩ vậy nên trong lòng mấy vui. Mà hán tử cũng biết so với gã, Tế Nhĩ Ha Lãng có dũng khí và đảm lực hơn gã nhiều, lại nữa dưới trướng Tế Nhĩ Ha Lãng toàn cá rồng lẫn lộn, quả là trở ngại lớn nhất của tam mệnh đại thần. - Ngươi tưởng đó là thuốc trợ lực? Tiếng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hán tử. Tiếng nàng, lúc nào cũng hay như tiếng ngọc khua, nhưng gã còn tâm trạng thưởng thức thanh mà gã ngày đêm thương nhớ, trợn mắt nhìn nàng: - gì? hạ độc mình ta? Hai mắt vô hồn: -Ngao đại nhân sai ta đưa ngươi lọ thuốc, phòng khi thất thủ, ngươi làm lộ thân phận ta. Cho nên, nếu thất bại, ngươi nhất định phải chết. dứt lời, trong lòng hán tử như có cái gì tan vỡ. Nàng, gã, và những huyết trích tử khác, đều là nghĩa tử của Ngao Bái, từ cùng lớn lên trong Ngao tông phủ. Nhưng rốt cuộc Ngao Bái cũng chỉ xem bọn gã như những công cụ giết người hơn kém. - , trở về tìm cách giết nữ thần y. Nhớ kỹ, ngươi chỉ còn hai canh giờ để thi hành nhiệm vụ, sau thời hạn hai canh giờ, chất độc trong mình ngươi bộc phát. xong cho ngựa quay đầu phi mạch vào màn đêm đen kịt.
      (còn tiếp)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :