1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh Sơn Độc Quy Tà Dương Viễn - Vô Xứ Khả Đào (2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      THANH SƠN ĐỘC QUY TÀ DƯƠNG VIỄN
      (青山独归斜阳远)

      Tác giả: Vô Xứ Khả Đào – 无处可逃

      Nguồn convert: meoconlunar convert

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần

      Thể loại: Cổ đại, Cung đình, HE

      Nhân vật chính: Tạ Lục Tiểu, A Tư Bát, Trần Quân ┃ Phối hợp diễn: Tạ Gia Minh, Đổng Viện, A Nhĩ Lan Tát, Cố Nhĩ Chi……

      [​IMG]


      Giới thiệu:

      Buổi tối lạnh lẽo bên hồ, hoa quỳnh rơi bên tóc mai ——

      Rất nhiều năm sau, trong trí nhớ của Tạ Lục Tiểu đối với thành Lâm An. Những phồn hoa hưng thịnh, tình nghĩa nồng đậm, giống như bị vận mệnh nghiền nát.

      Gió thổi những mảnh vụn ấy lẫn vào trong tuyết, im ắng mà yên tĩnh…​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Du hồ

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Phủ Lâm An hiếm khi có trận tuyết lớn như vậy. Tạ Lục Tiểu mang đôi giày bằng da thú giẫm lên nền tuyết, chợt hắt hơi hai cái. Nàng đem hai bàn tay vùi sâu vào ống tay áo, lại trùm mũ lên, rụt cổ, cố gắng chống chọi phần cổ bị đông cứng, bước nhanh , rời khỏi đại trạch phía sau.

      Lúc này sắc trời u, tuyết rơi mấy ngày nay nhưng vẫn chưa ngừng lại. Ở đường có mấy hài tử tinh nghịch đắp người tuyết, so với bọn chúng cao hơn hơn nửa cái đầu nhưng lại xiêu xiêu vẹo vẹo. đứa trong đó tay đông lạnh đến đỏ bừng cầm nhánh cây khoét cặp mắt vào người tuyết. ngờ nghe “ba” tiếng, thân thể người tuyết vỡ ra, mắt thấy đứa bé kia ngã xuống. Trong chốc lát, Tạ Lục Tiểu suy nghĩ nhiều, cước bộ khẽ dời, đưa tay kéo đứa bé kia lên.

      Đứa bé kia vừa nhìn người tuyết bị vỡ, vừa bị mấy đứa trẻ khác cười nhạo, trong lúc nhất thời ngẩn người tại đó. Quay đầu lại nhìn người mới kéo mình ra, lúc này chỉ còn bóng lưng màu xanh, chân đạp tuyết mất.

      Bởi vì trận tuyết lớn này, cảnh vật chung quanh trở nên mờ mịt, tạo ra cảnh hoang vắng, tiêu điều. Tạ Lục Tiểu cảm giác bầu khí giống với thường ngày, mắt thấy Kim Môn ngay ở phía trước, nàng liền tăng nhanh cước bộ.

      Bên trái phủ Lâm An là nơi nổi danh nhất, đó là Tây hồ.

      Tạ Lục Tiểu bất tri bất giác tới bên hồ, thở phào hơi. Nàng nheo mắt lại nhìn cảnh vật, đột nhiên cảm giác được phủ Lâm An ra vẫn thay đổi chút nào.

      Vốn tưởng rằng tuyết lớn phủ kín phạm vi trong thành, nơi này vắng vẻ lắm nhưng chưa tới gần bên hồ có thể thấy được vô số thuyền lớn đầy đủ tên gọi, nào là “Thanh Hương”, “Hoa Cẩm Chướng” hết thảy đều thuộc sở hữu của các vị văn nhân, thi sĩ. Những nhà phú quý đặt tên thuyền là “Lưu thuyền”, “Đổng thuyền”.

      Những người ở đây, hiển nhiên là do tuyết rơi nên mới nhân dịp để ngắm cảnh, du ngoạn. Nếu là danh sĩ phong lưu, thể thiếu việc pha trà, ngâm thơ đối ẩm phen. Tạ Lục Tiểu chợt nhớ đến mấy câu thơ:

      “Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu
      Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu
      Noãn phong huân đắc du nhân túy
      Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu.
      Non nối non xanh lầu nối lầu
      Tây Hồ múa hát chẳng lơi đâu
      Gió ấm ru say hồn du khách
      Mới bảo Hàng Châu hóa Biện Châu*.”

      * Bài thơ Đề Lâm An Để – Tác giả: Lâm Thăng 林昇, tự Mộng Bình 夢屏, người Bình Dương (nay thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc), năm sinh năm mất, ước sinh vào triều Hiếu Tông (1163-1189) đời Tống. Chỉ để lại bài thơ “Đề Lâm An để”. Lâm An là kinh thành thời Nam Tống. Câu “Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu” ý người Nam Tống vui vẻ hưởng lạc ở Lâm An [Hàng Châu] nghĩ gì đến việc khôi phục miền bắc, nơi có kinh đô Khai Phong [Biện Châu] nữa.

      Hôm nay quốc chủ Chân Liệt quốc lúc cường tráng, dã tâm bừng bừng, biên giới vẫn chưa hề yên ổn. Mấy tháng trước, Chân Liệt điều động kỵ binh tiến về phía Nam, biên quan cấp báo như tuyết bay tới, lúc đó trong triều người người lo sợ, nghi hoặc, bất an. Chỉ là lần kia tựa hồ thăm dò mà thôi, song phương bất phân thắng bại. Chân Liệt liền có động tĩnh, lúc này phía nam thanh tĩnh lại, chỉ lo ca múa tưng bừng vui cảnh thái bình.
      Dọc theo bên hồ, Tạ Lục Tiểu đến con đê cách đó xa. Dù sao toàn thân lúc này cũng linh hoạt hơn, cảm thấy lạnh lẽo nữa, nàng muốn tới lui chút. Chợt nghe có người hướng phía mình gọi: “Công tử, có muốn du hồ ?”

      Trời đông giá rét này, thuyền ở đây hầu như còn sót lại chiếc nào cả. nhiều ngày nay, thuyền khó tìm nên Tạ Lục Tiểu mới sửng sốt, thấy người lái thuyền cách đó xa nhìn tha thiết về phía mình.

      Nàng tự chủ được tới, cười hỏi: “Thuyền của ngươi chưa từng cho người khác mướn sao?”

      Thuyền công cười khổ: “ ra có khách nhân thuê nhưng lại đến được. Vị công tử này cũng muốn du hồ, bằng hai vị lên lượt thuyền của tiểu nhân, chi phí cũng có thể chia đôi”.

      Lúc này Tạ Lục Tiểu mới chú ý tới bên cạnh có nam tử trẻ tuổi đứng hướng về phía tây hồ, thân áo lông cao quý, khí chất bất phàm. Chỉ là môi nhàng mím lại, hơi có chút nhẫn nại.

      Trong lòng Tạ Lục Tiểu thầm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ công tử trẻ tuổi đó vừa nhìn cũng biết là xuất thân giàu sang, làm sao ngay cả thuyền cũng mướn nổi, lại muốn tìm người chịu phần? Nàng muốn mở miệng từ chối nhưng lại thay đổi ý nghĩ, cười : “Cũng tốt.”

      tại, Tạ Lục Tiểu dùng kim quan quấn tóc, hai hàng lông mày vẽ hơi xếch lên, đôi mắt thanh tú càng sáng như sao, trở thành thiếu niên phong lưu tuấn mỹ. Nụ cười này làm thuyền công nhịn được thầm, sao mà có thiếu niên tuấn tú như vậy chứ.

      Nam nhân trẻ tuổi đứng thẳng phía trước quay đầu, đúng lúc nhìn thấy giống như cười khẽ, trong lúc đó ngẩn ra, ánh mắt rũ xuống rơi mấy ngón tay tinh tế của nàng. Mu bàn tay càng trắng nõn, mơ hồ lộ ra gân xanh. là người luyện võ, hiển nhiên biết cơ thể nam nữ cấu tạo khác nhau, dịch dung dễ nhưng thể nào thay đổi bàn tay được. Huống hồ người bình thường cũng nghĩ tới chi tiết như vậy, thiếu niên này đúng là nữ phẫn nam trang. Tâm trạng sinh ra vài phần hứng thú nhưng cũng cái gì.

      Mũi chân Tạ Lục Tiểu điểm chút, nhảy lên thuyền. Thuyền công dùng cây sào cao nhất để chống đở nên thuyền nhanh chóng trôi giạt từ từ ra giữa hồ

      Tạ Lục Tiểu đứng phía trước khoang thuyền lúc vì thuyền công đó liên miên với nàng. ra cho cùng do chủ thuyền này có lòng tốt, vốn là công tử trẻ tuổi kia muốn mướn thuyền ra hồ nhưng thuyền công thấy nàng qua, liền tự tiện chủ trương gọi nàng lại.

      Tạ Lục Tiểu nghe xong, khỏi quay đầu lại nhìn bên trong khoang thuyền, nghĩ thầm vị công tử này chưa chắc thích ý tốt của thuyền công đâu. Nàng lên tiếng đáp lại mới cúi người tiến vào khoang thuyền. Vị khách nhân kia ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn phía xa xa, chuyên chú mà thong dong. Tạ Lục Tiểu có chút ngạc nhiên theo hướng kia nhìn vài lần, chỉ thấy mảnh mờ mịt, cái gì cũng , mơ mơ hồ hồ, chỉ biết được đó là hướng đông nam.

      Xa xa có tiếng chuông xuyên thấu qua tuyết lớn mà truyền đến, cách trở xa xôi. là nghĩ ra, ở nơi này có thể nghe thấy thanh trong sáng như vậy, uổng công đến đây.

      Tạ Lục Tiểu liền minh bạch ngắm cái gì, ra là nhớ mẹ. Bởi vì thanh mới vừa rồi là Nam Bình vãn cung. Lúc này thuyền hướng về phía giữa hồ, Tạ Lục Tiểu nhận thấy được đạo ánh mắt rơi vào người mình, khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn người nọ. cúi đầu thưởng thức tách trà, cũng nhìn về phía nàng. Nhân lúc nàng nhìn, lại ngẩng đầu lên, đối diện nàng.

      trận gió to từ ngoài cửa sổ cuốn vào, Tạ Lục Tiểu lúc hô hấp, nhất thời nhịn được ho khan. Viền mắt dần ướt át, nhìn ra cảnh tượng bên ngoài thấy mơ hồ. Nàng vì che giấu xấu hổ lúc này, lấy tay áo che mặt lại, đợi đến khi bình phục hô hấp, nhớ mang máng gương mặt đó, đúng là tuấn khác thường, ngũ quan cực kỳ thâm thúy lại có vài phần giống như người ngoại tộc.

      Trong lòng nàng hiếu kỳ vài phần, muốn dò xét đột nhiên người nọ đứng dậy ra khoang thuyền cúi người mấy câu với chủ thuyền. Chốc lát sau, chủ thuyền vào khoang thuyền hỏi Tạ Lục Tiểu: “Công tử, vị công tử kia muốn ta cập bến, người xem…..”

      sao, sao…” Tạ Lục Tiểu nhìn thời tiết chút, “Cập bến , ra giữa hồ là có chút chịu nổi.”

      Thuyền công thấy thân thể nàng gầy yếu, nhịn được : “Công tử nên mặc nhiều y phục chút để tránh phong hàn”.

      Tạ Lục Tiểu cười cười, cũng đáp. Khoảng chừng thời gian nén nhang, thuyền công mới cho thuyền vào bến, Tạ Lục Tiểu thanh toán tiền xong, theo khách nhân kia lên bờ.

      Bỗng nhiên nghe đạo thanh trầm thấp, băng lãnh truyền đến: “Vị công tử này, huynh có biết xe ngựa ở nơi nào bán ?”

      Tạ Lục Tiểu nhìn lại mới phát đúng là người khi nãy, chung hướng với mình. Lúc này chắp tay đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn về phía mình.

      Xe ngựa sao… ?! Nàng bổng ngơ ngác. Công tử kia thản nhiên : “Như vậy, ta tự mình tìm chút”.

      , vị huynh đài này ” Nàng chợt cười, “Dù sao cũng có chuyện gì, xin mời theo ta. Ta dẫn ngươi tìm.”

      Tạ Lục Tiểu bên cạnh người nọ, giới thiệu: “Đây là nơi phồn thịnh nhất, nếu như mùa xuân đến khắp nơi hoa cỏ sum sê và cũng là cảnh đẹp nhất thành Lâm An.”

      Người nọ nhìn thoáng qua, gật đầu : “Chắc hẳn rất đẹp. “

      Tạ Lục Tiểu thấy chuyện lễ độ nhưng lại có chút xa cách, cũng phát giác ra khác thường, lại hỏi: “Công tử xưng hô như thế nào? Dường như là đến từ nơi khác?!”.

      Người nọ gật đầu, “Từ phương Bắc đến, tại hạ họ Viên.” Dừng chút, lại , “Khi còn bé ta tới Lâm An, lúc đó ngồi xe ngựa vừa ăn bánh trôi vừa uống rượu cất.”

      Tạ Lục Tiểu ngừng lại cước bộ, biết nên khóc hay cười nhìn phía : “Viên công tử là vì tìm bánh trôi và rượu cất?”

      hơi gật đầu, tựa hồ mỉm cười nhưng trong ánh mắt hiển nhiên có ý cười gì.

      “Như vậy . . .có thể khiến công tử phải thất vọng. Bây giờ ở đây còn như trước nữa đâu”. Tạ Lục Tiểu trầm ngâm , “Thế nhưng bên trong thành có tửu lâu có món bánh trôi và rượu cất, ta cùng công tử vào thử lần.”

      Tuyết càng lúc càng lớn, bọn họ đường cái, Tạ Lục Tiểu chỉ cái ngõ phía trước : “Viên công tử, qua chỗ đó là đến”.

      “Huynh gọi ta Tư Bác là được rồi”.

      “Viên Tư Bác?” Tạ Lục Tiểu cúi đầu đọc lần, chợt nhớ tới cái gì, vội : “Nhắc đến tên huynh ta nhớ đến chuyện khác nên thất lễ quá”.

      Đôi mắt nàng vòng vo xoay chuyển, nhìn . Ánh mắt Viên Tư Bác rơi vào gò má lạnh đến đỏ lên của nàng, nhàng cười, phiền muộn mấy ngày qua xua tan chút.

      Bọn họ đến ngõ nhưng hai bên đều là quan trạch, đường vết bánh xe ngang dọc thưa thớt, người qua lại cũng có làm sao mà có bán rượu cất bánh trôi?

      Tạ Lục Tiểu nhìn bóng dáng của cao ngất rồi lại có chút tịch mịch. Có lẽ là bởi vì hẻm này đối với có ý nghĩa khác biệt. Nàng thả chậm cước bộ nhanh chậm theo, cho đến khi chợt xoay người, chân mày đạm nhạt hỏi nàng: “Huynh biết ở đây có thứ ta muốn tìm, vì sao bất chấp tuyết lớn còn dẫn ta tới nơi này? “

      Bọn họ đứng cách nhau chừng thước thấy nàng cười híp mắt trả lời nẻo: “Khi còn bé món ăn mà huynh nhớ, chưa hẳn bánh trôi là ngon nhất đâu”.

      Viên Tư Bác ngẩn ra cũng biết cái gì. Trong nháy mắt nàng lại chà xát hai tay, hà hơi: “Viên công tử, ngươi nhớ rượu cất bánh trôi như thế, bằng theo ta, ta mang huynh nếm thử bánh trôi ngon nhất Lâm An phủ”.

      Nàng mang theo qua phố lớn ngõ , lâu sau về phía nam liền đến Tân Nhai phường. Mặc dù gió tuyết mấy ngày liền nhưng nơi này vẫn như cũ người đến người , cửa hàng san sát, phong cảnh náo nhiệt. Viên Tư Bác tùy ý nhìn thoáng qua hai bên đều là tiểu điếm, hiệu thuốc, cửa hàng hoa quả khô.

      Tạ Lục Tiểu dừng bước, kéo bên cạnh rồi ngồi xuống trong tửu lâu, cười “Chính là chỗ này.”

      Tửu lâu này tuy nhưng thực khách rất đông, Tạ Lục Tiểu kéo xuống mũ trùm đầu, vừa cởi áo khoác người vừa với tiểu nhị:”Ở đây cho hai phần bánh nướng mật đường, phần rượu cất và bánh trôi.”

      Bởi vì Tạ Lục Tiểu vào phòng trong nên cảm thấy ấm áp hơn, gương mặt nàng hồng lên, cũng quá mức để ý gỡ tóc mai, dụi mắt cái cười : “Đây là quán ăn nổi danh nhất ở đây đó”. Lời còn chưa dứt cửa của tiểu điếm bị nhấc lên cuốn theo trận gió tuyết vào. Tạ Lục Tiểu biến sắc theo bản năng liền thấp người nghiêng đầu, rụt hai vai lại.

      Chỉ là người nọ bước nhanh đến chổ nàng thở hổn hển : “Tiểu… “

      Tạ Lục Tiểu ho tiếng, : “Có khách ở đây, thể đường đột như vậy.”

      Ánh mắt người nọ chuyển cái, câu kia liền nuốt xuống: “Tiểu… Thiếu gia, ta có thể tìm được người rồi “

      Viên Tư Bác nhìn người vừa đến, vóc dáng nho , khuôn mặt tròn trịa trang phục của gã sai vặt hướng về phía Tạ Lục Tiểu bộ dạng muốn lại thôi.

      “Đến…ngươi cũng ngồi xuống ăn , ăn xong chúng ta liền trở về”. Tạ Lục Tiểu cười muốn gọi chủ quán mang thêm ít thức ăn lại nghe Họa Bình vội la lên “Thiếu gia, Trần công tử trở về. “

      Tạ Lục Tiểu kinh ngạc trở về? phải hai ngày nữa sao.”

      “Đại thiếu gia phụng bồi công tử ở nhà đó”. Họa Bình có chút oán giận “Tiểu… Thiếu gia, người thực là nửa ngày cũng chịu ngồi yên..”

      Tạ Lục Tiểu dở khóc dở cười lại thấy Viên Tư Bác ngồi ở bên tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, trong lòng thấy xấu hổ nhưng lại nhớ đến chuyện trong nhà. Vì vậy thở dài đứng lên : “Được rồi, ta đây theo ngươi trở về.”

      Ngược lại nàng hướng Viên Tư Bác vái chào hơi áy náy “Viên công tử, trong nhà có việc gấp. Tiểu đệ liền trước bước.”

      cũng đứng lên đáp lễ cười “Hôm nay làm phiền huynh quá, còn chưa cám ơn nữa. “

      Họa Bình lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Tạ Lục Tiểu, nhìn thấy nhưng chỉ làm biết.

      “Như vậy…sau này hẹn ngày gặp lại.”

      Nàng vừa bước nhanh rời chủ quán cũng vừa lúc mang thức ăn nóng hầm hập lên bàn. Viên Tư Bác chưa cầm lên đủa rèm cửa lại vén lên, lần này tiến vào là hắc y nhân. thẳng tới trước mặt Viên Tư Bác thi lễ cái. Viên Tư Bác vẫn chưa nhìn chỉ vuốt cằm “Ngồi

      Người nọ được cho phép nên ngồi xuống chổ của Tạ Lục Tiểu, lại nhìn bánh trôi trước mặt Viên Tư Bác thấp giọng “Thiếu gia… Mấy thứ này…. “

      Viên Tư Bác cười khẽ: “ sao cả. “

      dùng thìa múc muỗng, cảm thấy có cổ nhàn nhạt mùi rượu xông vào chóp mũi, còn gạo nếp nho lại mềm dai, mùi gạo quanh quẩn. Nàng bánh trôi ngon nhất Lâm An phủ, quả thực sai.

      Viên Tư Bác buông thìa xuống như có điều suy nghĩ “Đỗ Ngôn, ngươi điều tra chút, nương kia vừa rồi là ai.”

      Đỗ Ngôn vẫn luôn theo Viên Tư Bác nhưng mà khoảng cách khá xa nên chỉ thấy thiếu niên trẻ tuổi du hồ. Sau đó lại cùng với nhau nhưng biết đó là nữ tử nên sửng sốt chút liền hỏi: “Vị nương sao? “

      Nét mặt Viên Tư Bác cũng gợn sóng chỉ : “Đúng, vị công tử vừa mới cùng ta đồng hành.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2: KINH MÃ (1)

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Tạ Lục Tiểu trùm mũ đầu lại, cùng với Họa Bình rời khỏi Tân Nhai phường, vừa ra bên ngoài liền thấy xe ngựa ở ven đường. Họa Bình vẫn còn ở sau lưng lải nhải “Tiểu thư, người cứ thầm ra ngoài như thế… …”

      “Được rồi, được rồi…ta cũng biết hôm nay Trần đại ca trở về mà.” Tạ Lục Tiểu đưa tay kéo Họa Bình, phân phó với xa phu, “Mau trở lại phủ.”

      Trong xe là thư thái Tạ Lục Tiểu nhìn nha đầu của mình cóng đến run hết lên, hơi có chút áy náy: “Ngươi tìm ta cả buổi chiều sao? “

      Họa Bình gật đầu, “Còn có người ở Thái Bình phường và Dung Hợp phường tìm giúp nữa”.

      Tạ Lục Tiểu đầu tiên có chút lúng túng, sau đó liền cười : “Ta có ở phố đâu mà tìm, ta vừa mới du hồ.”

      Họa Bình trợn to hai mắt, “Trong phủ chúng ta có thuyền mà, tiểu thư người cũng là….”

      “Nhưng mà Đại ca cho ta chơi thuyền mới khổ, hơn nữa mọi người lại hạn chế đủ điều, ta thích”. Tạ Lục Tiểu thở dài “Các ngươi chờ trong phủ là được, ta cũng phải trở lại.”

      “Đều phải do tiểu thư lúc trước vẫn lẩm bẩm là phải đợi Trần đại nhân trở về sao? Hơn nữa do ngài ấy phân phó chúng ta tìm người.”

      “Ai nha… vị bằng hữu mới kết giao kia… quên hỏi ở nơi nào rồi.” Tạ Lục Tiểu dậm chân, vẻ mặt tiếc hận.

      “Chính là vị công tử kia?”

      “Đúng vậy a, là phương Bắc. Ta còn muốn hỏi chút phương Bắc như thế nào nữa, có gì vui . “

      Chủ tớ hai người chuyện mãi cũng đến cửa phủ. Lúc này khuôn viên Tạ phủ trong xanh, bốn bề đều là tuyệt cảnh, ngày hè hóng mát khỏi phải bàn nhưng là mùa đông nên ít có người lui tới.

      Lúc này Tạ Gia Minh phân phó gia đinh đem màn trướng treo quanh ba phía trong đình, lưu lại phia đối mặt với ao sen, mục đích chỉ ngắm cảnh mà thôi.

      “Hạo Nhiên, lần này hồi kinh ngươi phải thận trọng.” Thần sắc Tạ Gia Minh nghiêm túc, “Hôm nay phương Bắc phòng ngự căng thẳng đem Hoài Nam chế ngự, cách với sông Hoài lại giằng co Biện Kinh. vai ngươi trọng trách đâu. “

      Người vừa là trưởng tử của Tạ phủ – Tạ Gia Minh, tự Viên Tây. Phụ thân Tạ là cựu thần của hai triều, nhậm chức Đại học sĩ, dưới gối chỉ có duy nhất đôi trai . Tạ Gia Minh thông minh, chững chạc, tuổi còn trẻ là Lại Bộ Thị Lang. Người còn lại chính là Trần đại ca trong miệng Tạ Lục Tiểu – Trần Quân, tự là Hạo Nhiên. Phụ thân của là Thái úy đương triều. Trần Quân nhậm chức tướng quân rời kinh cũng khá lâu, trước đó vài ngày mới nhận được lệnh hồi kinh. Từ hai người là bạn tốt, văn, đều là danh môn thế gia, tuổi tác cũng quá hai mươi, là nhân tài kiệt xuất trong thành Lâm An.

      Trần Quân còn thưởng thức rượu trong tay, nghe xong lời này mới giương mắt nhìn bạn tốt, “ sai, cũng may là hải tặc ở đông nam bị diệt trừ, triều đình có thể chuyên tâm đối phó bọn địch phương Bắc.”

      “Đối phó?”. Tạ Gia Minh phất phất tay, ý bảo tất cả gia đinh lui ra, sắc mặt nghiêm trọng “Ngươi cứ nhìn chút, nay trong triều dưới có nửa phần đối phó sao? Bất quá bọn họ chỉ lo hai chữ an phận. Lần Lư Châu sắp tới theo ta thấy xác thực là khó khăn”.

      Lời bạn tốt cũng là suy nghĩ của Trần Quân nên trả lời. Tạ Gia Minh thấy bầu khí bỗng trầm trọng xuống vội vàng “Nhắc đến mới nhớ, ngươi còn chưa kể lại chuyện tiêu diệt bọn hải tặc ra sao nữa, trận này khiến uy danh Trần tướng quân lan khắp nơi. “

      Trần Quân lắc đầu mỉm cười “Đều là bên ngoài đồn thổi thôi. Nếu là Viên Tây tiêu diệt đám hải tặc này, cũng phải là việc khó đâu”.

      Tạ Gia Minh cười: “Thư sinh như ta làm sao mà ra chiến trường? tại ở Lại bộ làm việc bất quá chỉ để lăn lộn qua ngày mà thôi. Ngươi đoán xem bên ngoài cái gì?”.

      cái gì?”

      “Lại huân phong thi, đầu bút ngã.”

      Những lời dí dỏm lưu truyền trong dân gian để chế nhạo quan lại trong triều, mà Lại bộ đứng đầu trong lục bộ nên tất nhiên cũng khó tránh khỏi. “Đầu bút ngã”, đó là châm chọc quan viên Lại bộ tầm thường, chỉ cần biết viết chữ có thể bình chân như vại, ngồi ăn bám.

      Trần Quân sửng sốt, chợt cười lớn. biết Tạ Gia Minh hiển nhiên phải là người như thế. Bằng tuổi còn trẻ làm sao có thể từ tam phẩm lên đến chức Lại Bộ Thị Lang. Điểm này vẫn bội phục bạn tốt, trong quan trường bản thân còn ứng phó được. Thế nhưng Tạ Gia Minh tuổi tác xấp xỉ với mình lại quan tâm hơn thua, tiến thoái thành thạo.

      Tạ Gia Minh nghiêng thân thay Trần Quân rót rượu vừa : “Thánh thượng chín năm trước đăng cơ, hôm nay cũng đến lúc… Ta thấy bệ hạ nhưng ra rất kiên quyết tiến thủ, mưu cầu phục hưng. Chỉ là triều đình sớm thối nát, lại bị gian thần độc chiếm…”

      Chưa xong thấy bên ngoài đình có bóng người lướt qua, chợt dừng lại trọng tâm câu chuyện, chỉ mỉm cười “A Tiểu trở về.”

      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Tạ Lục Tiểu chưa kịp vén màn trướng tới trước mặt Trần Quân cười rộ lên “Trần đại ca, huynh thực trở về? “

      Lúc này Tạ Lục Tiểu vẫn còn thân nam trang, bộ dáng công tử văn nhã, môi hồng răng trắng. So với ba năm trước, lúc Trần Quân rời trưởng thành rất nhiều. liền giống như ngày xưa đứng lên, cực kỳ tự nhiên cởi áo khoác xuống thay nàng, vừa cười “Viên Tây muội lại lén ra ngoài phải ?”.

      Tạ chỉ có nữ nhi duy nhất, bởi vì phu nhân sinh hạ nàng lâu ốm chết nên Tạ lão gia đối với nữ nhi này phi thường sủng ái, muốn gì được nấy. Vì vậy dưỡng ra tính tình nàng như nam tử, ngày thường hay len lén theo huynh trưởng ra ngoài chơi mà Tạ Gia Minh đối với muội muội có kiên nhẫn nên thường hay trách mắng. Cứ mỗi lần như thế là Trần Quân lại đứng ra bảo vệ nàng, Tạ Gia Minh chỉ biết thở dài, giống ca ca ruột hơn mình nhiều.

      Tạ Lục Tiểu lui bước quan sát Trần Quân dưới, khỏi thở dài: “Trần đại ca, huynh đen nhiều rồi.”

      Tạ Gia Minh nhìn qua như là thiếu gia phong lưu phóng khoáng mà Trần Quân lại tuấn uy vũ. Có lẽ là ở biên cương suốt ba năm nên màu da Trần Quân ngăm đen hơn nhưng lại có mấy phần trầm ổn, khí độ bất phàm.

      Tạ Gia Minh bật cười, “Chẳng lẽ nha đầu muội tưởng là Trần đại ca du sơn ngoạn thủy hay sao?”.

      “Hì hì…người ta biết mà, khổ cực thế nên qua hơn bốn mươi trận đánh nhưng lại lần thua. Trần đại ca, nghe năm sau huynh được điều quyết chiến cùng Chân Liệt quốc phải ? Đến lúc đó biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

      Quốc gia đại như vậy mà nghe nàng ra lại thấy thú vị vô cùng, Trần Quân cười hài hước: “Chỉ mong có ngày này.”

      “Đến lúc đó lãnh thổ của chúng ta có thể lấy lại, muội quyết đến Đông Kinh Biện Lương chuyến, dạo khắp nơi cho thỏa thích.” Tạ Lục Tiểu tiếp: “Trần đại ca, trước đó vài ngày khó khăn lắm muội mới tìm thấy quyển sách tên là 《 Đông Kinh mộng hoa lục 》 trong sách có ghi Biện Lương rất là tuyệt đẹp, muội muốn đến ngao du quá.”

      Tạ Gia Minh hơi biến sắc, quát lên “Lục Tiểu, năm sau Hạo Nhiên đến Lư Châu là chính thức nhậm chức, chứ phải chuyện đùa. Muội nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đến đó”.

      Tạ Lục Tiểu bị huynh trưởng quát nên có chút lúng túng “Muội muốn theo Trần đại ca. Hơn nữa Lư Châu cũng phải cách Biện Kinh xa sao?!”

      Trần Quân thấy khóe miệng Tạ Lục Tiểu hơi lộ ra vui, liền đứng giữa cười : “Hai huynh muội các ngươi gì vậy? “

      Giống như khi còn bé cũng thế, mỗi khi Tạ Lục Tiểu bị huynh trưởng trách cứ là Trần Quân luôn luôn che chở cho nàng. Có lúc Tạ Gia Minh cũng là bất đắc dĩ liền trêu chọc: “Ngươi cưng chìu nàng quá, coi chừng nàng học hư đó”.

      Tạ Gia Minh đưa mắt dời đến người Trần Quân giải thích “Nha đầu kia từ khi nghe ngươi nhận chức ở Lư Châu chỉ lần đề cập cùng với ta, muốn phương Bắc nhìn chút. Ta thừa lúc còn sớm mà hành động để cho nàng từ bỏ cái ý niệm này , để tránh gây chuyện rắc rối”.

      Tạ Lục Tiểu mong chờ nhìn Trần Quân làm như muốn giải thích cái gì nhưng cuối cùng chỉ hừ tiếng: “ .”

      Trần Quân ôn hòa “Biện Lương bây giờ phải dưới thống trị của Chân Liệt quốc nên mấy chục năm qua e là giống như trong sách ghi lại đâu. Hơn nữa vùng Trung Nguyên trọng binh tập hợp, hai nước lại ở thế giằng co, nào có phải chuyện đùa? đời này, địa phương đẹp nhất phải là thành Lâm An sao? “

      vừa như vậy, Tạ Lục Tiểu bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vỗ tay cười “Trần đại ca, lâu như vậy mới quay về Lâm An. Tối mai chúng ta dạo trong thành có được ?”.

      Tháng mười hai mặc dù có lễ tết nhưng bởi vì chợ đêm phi thường náo nhiệt nên rất là vui. Hôm nay Tạ Lục Tiểu len lén chuồn ra ngoài chính là muốn thưởng thức cảnh tuyết và dạo chợ đêm nữa, thế mà nhanh như vậy hồi phủ nên quả rất cam lòng

      Trần Quân đáp ứng tiếng “Được thôi. “

      Tạ Gia Minh nhìn muội muội nhảy cẫng lên hoan hô, lắc đầu thêm gì nữa.

      “Viên Tây… “

      Tạ Lục Tiểu ngừng bận rộn ngắt lời Trần Quân “Trần đại ca, đại ca muội chắc với chúng ta đâu.”

      “Ách? “

      Tạ Lục Tiểu hé miệng cười muốn chuyện Họa Bình bên ngoài đình thấp giọng kêu lên “Tiểu thư. . .”

      ra Họa Bình thấy y phục người nàng ướt đẫm, khỏi có chút bận tâm. Tạ Gia Minh quả nhiên chạm tay vào y phục, tuấn mi nhíu lại, có chút tức giận “Nha đầu này sao chẳng biết nặng thế? Tuyết lạnh như vậy phá hư thân thể làm sao bây giờ? Còn thay y phục?”

      Tạ Lục Tiểu lại nhìn Trần Quân có ý lưu luyến rời.

      Tạ Gia Minh là bất đắc dĩ: “Hạo Nhiên cũng đáp ứng rội, muội còn ở chỗ này làm cái gì?”

      Hai mắt Tạ Lục Tiểu lấp lánh nhìn Trần Quân, “Trần đại ca, ngày mai gặp về”.

      Hoàng hôn ngày hôm sau.

      “Thiếu gia, Nam Việt quốc đúng là phồn vinh, đông đúc. Đêm xuống mà phố xá vẫn như cũ có nhiều người qua lại. “

      “Trọng điểm của Nam Việt quốc là vùng Giang Nam này, nhiều năm thông thương phát triển, chúng ta phải sớm chiều có thể sánh kịp”. Ánh mắt Viên Tư Bác lướt qua đoàn người qua lại, ra vẻ tán thưởng, giọng với tùy tùng “Đợi đến khi quay về đem những thứ học hỏi ra áp dụng.”

      Đỗ Ngôn kinh ngạc biết thiếu gia là làm sao, khó có được hôm nay tâm tình vô cùng tốt, lại hướng giải thích: “Nơi này còn có luật cấm lại vào ban đêm nữa nhưng sau này nơi đây trở nên phồn vinh hơn, luật lệ đó dần dần buông lỏng, đến nay dứt khoát bỏ . Tuy canh tư tất cả ngừng buôn bán nhưng canh năm có chổ mở cửa rồi, như vậy cũng đủ thấy thương nghiệp ở đây thịnh vượng đến thế nào”.

      Đỗ Ngôn có chút do dự hỏi: “Vậy trị an xử trí như thế nào.”

      “Dân chúng an cư lạc nghiệp rồi việc gì còn làm chuyện hợp pháp?! Đều do triều đình Nam Việt có chỗ cao minh .”

      Trận đại tuyết cũng ngừng lại nên hôm nay đường lại nhộn nhịp hẳn lên, bất tri bất giác Viên Tư Bác lại tới Tân Nhai phường, bước chân của ngừng lại, chợt nghiêng người hỏi Đỗ Ngôn “Chuyện điều tra hôm qua có kết quả chưa? “

      sớm có tin thôi, thiếu gia.”

      Viên Tư Bác gật đầu muốn gì, chợt thấy Đỗ Ngôn biến sắc, cước bộ liền ngăn ở trước người mình quát khẽ: “Thiếu gia, cẩn thận.”

      Ánh mắt Viên Tư Bác nhìn phía bên trái thấy có ba, bốn hắc y nhân hướng mình chạy tới . đưa tay nhàng tách thế phòng thủ của Đỗ Ngôn ra, thấp giọng : “ sao.”

      Đây là phong tục của Nam Việt quốc, cuối năm có mấy tên khất cái hợp lại thành đoàn gióng trống khua chiêng chạy ăn xin, gọi là “Đả dạ hồ”. Mọi người có gì cho cái đó để đuổi hết ma quỷ trong cả năm, bước sang năm mới cát tường như ý.

      Đỗ Ngôn hết sức kinh ngạc, ngờ Viên Tư Bác đối với Nam Việt lại hiểu sâu như thế, nhớ đến đồn đãi ở kinh thành khỏi liên tưởng. Lúc này cước bộ Viên Tư Bác cũng chậm lại, nhanh chóng vào ven đường đồng thời che giấu thân hình của mình, chỉ chốc lát lại xoay người, ánh mắt nhìn về phía hai người vừa lướt qua như có điều suy nghĩ.

      Đợi đến khi ngồi xuống ở quán nước bên đường, Đỗ Ngôn mới lặng lẽ dẫn người người tới, thấp giọng : “Thiếu gia, người này biết được vị tiểu thư kia”.

      Viên Tư Bác ngẩng đầu nhìn cái, “ ”.

      Chỉ thấy người nọ mới câu nhưng lời còn chưa dứt thấy trong mắt Viên Tư Bác có đạo phong sắc bén, con ngươi trầm hẳn xuống.

      “Tạ ”. cúi đầu lặp lại lần, giọng có chút hoang mang, bất khả tư nghị mang theo mấy phần cừu hận, ánh mắt xẹt qua đoàn người đường giống như lại gặp được người thiếu niên kia.

      Chỉ chốc lát sau thần sắc Viên Tư Bác trở lại bình thường, chỉ là cánh tay rũ xuống vô thức chơi đùa ngọc bội giắt bên hông, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi có nhìn ràng người ở bên cạnh nàng ?

      Người nọ gật đầu , “Vị công tử kia là Trần Quân”.

      “Trần Quân sao?”. mặt Viên Tư Bác lướt qua tia hứng thú,” là tướng quân tiêu diệt đám hải tặc ở Đông nam phải.”

      Khóe môi chậm rãi ra tiếu ý, ngoắc tay bảo Đổ Ngôn tiến đến phân phó phen

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :