1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ái Phiêu Đích Dạ (65 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ái Phiêu Đích Dạ


      [​IMG]

      Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

      Converter: nothing _ nhh

      Nguồn convert: tangthuvien

      Edit: vitomsau

      Nguồn : http://vitomsau.wordpress.com/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi-ai-phieu-dich-da-65-chuong-hoan/

      Giới thiệu vắn tắt: Hai chúng ta đều có đối tượng, vậy cùng nhau kết hôn .



      ***



      Trích đoạn


      Lâm Hiểu: biết ? Nhìn khuôn mặt cùng tài sản của , chính là nhân vật nam phụ trong tiểu thuyết ngôn tình, yên lặng trả giá cho đến chết cũng có được cái gì. Nếu có cũng chỉ là nữ chính vì thương cảm cho mà cố vài giọt nước mắt.

      Lý Bác Thần: A, theo như tính tình của em, làm vật hy sinh cho nam chính trong tiểu thuyết có khả năng, nữ phụ càng cần . Ô, nếu như vậy so với em, vẫn vĩ đại hơn nhiều.



      Lâm Hiểu:…

      ***

      Truyện được post được đồng ý của Editor. Cám ơn bạn vitomsau rất nhiều​
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1: Năm tháng buông tha ai

      Lâm Hiểu cảm thấy bị thế giới này làm cho suy sụp, mặt đen lại như xảy ra chuyện gì khổ sở vô cùng. Nếu người nào nhìn thấy nhất định tưởng rằng gia đình bị tiểu tam phá hoại cũng là bạn trai công tác xảy ra chuyện…

      Ai ! Nếu có chuyện khiến có thể buồn phiền ngày vô vị đến thế. đờ đẫn nhìn trần nhà, đầu óc suy nghĩ miên man cảm giác gì làm cho cặp mắt to càng thêm vô thần. Kỳ , loại ngẩn người này cứ cách khoảng thời gian phát sinh lần, tựa như bệnh động kinh mà càng giống dì cả nhà mẹ mỗi tháng xuất lần.(=.=! bái phục suy nghĩ của nuc ORZ)

      “Lâm Hiểu! Mau xuống giúp mẹ rửa rau.” Tiếng hét to sắc nhọn kia ai khác ngoài mẹ Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu cào tóc, có chút oán giận mẹ sao cho mình yên tĩnh chút để phát ngốc ở trong phòng. Ngẫm lại lúc rồi thôi, nghe lời chậm rì rì đứng dậy, đến phòng bếp hỗ trợ.

      “Năm nay con 27 tuổi rồi, để con lại bên người thêm nữa thành lỡ . Mẹ và cha con bàn bạc kỹ, đứa Bác Thần nhà bên vẫn chưa có đối tượng, mặc dù có thỏ ăn cỏ gần hang nhưng cỏ gần hang cũng có chỗ tốt của cỏ gần hang. Ít nhất nhà chúng ta cũng hiểu nhà bọn họ, đứa kia tuy bây giờ chỉ là viên chức nhưng tính tình trung hậu ra ngoài ăn chơi đàng điếm, nhà bọn họ có mấy gian hàng thu tiền thuê cũng đủ cho hai người các con sống…”

      Mẹ Lâm Hiểu cằn nhằn liên miên lúc, đổi lại đứa con mặt chút thay đổi “Vâng” tiếng. Lâm Hiểu trước sau như lộ ra bản mặt than của mình. thực tế, tuy rằng đây là lần đầu tiên lão mẹ chính mồm đề cập chuyện này với nhưng mẹ Bác Thần – Dì Lan từ tháng trước nhắc tới vài lần. Lâm Hiểu sớm hoàn thành trình tự tâm trạng bắt đầu từ khiếp sợ, nghĩ cách đối phó đến do dự rồi cuối cùng “như vậy cũng có gì tốt”. Cho nên lúc này mẹ Lâm Hiểu đến, đầu óc Lâm Hiểu vẫn thể nào vận động, thuận theo quy trình đầu tiên là phải khiếp sợ. Đây ràng là đại liên quan đến nửa đời sau của .

      đến Lý Bác Thần, người mười mấy năm ở đối diện nhà , so với lớn hơn ba tuổi, trước mắt gần 30, diện mạo cũng khá, cao 175 cm. Nhìn thấy tên này rất thuận mắt, đương nhiên đây là đối với người ngoài mà . Lâm Hiểu nhìn mười mấy năm trời, thị giác sớm trở nên trơ lì . Thành tích ngày bé của được tốt lắm, thi vào đại học đến ba lần mới đỗ. Học xong lăn lộn ở thành phố bốn năm, về sau cha mẹ khuyên bảo về làm công tác ở công ty gần nhà. Trước mắt vẫn là viên chức cấp thấp nhất, tháng tiền lương khoảng ba nghìn.

      Kỳ người bình thường như bao người bình thường khác, có gì để nhắc tới.

      Thuận tiện giới thiệu luôn, Lâm Hiểu làm việc ở bệnh viện, gọi là trợ lý hành chính nhưng thực tế chỉ là chân chạy việc. Toàn bộ những chuyện lông gà vỏ tỏi của bệnh viện đều liên quan tới , chút kỹ thuật gì trong công tác cả, ngay cả khả năng thăng chức về sau cũng có nhưng phúc lợi kha khá, công việc coi như thoải mái.

      Sau khi ăn xong, mẹ Lâm Hiểu sai Lâm Hiểu mang giỏ dương mai đến cho Bác Thần. Tuy trong lòng Lâm Hiểu cảm thấy kì lạ nhưng vẫn nghe lời gõ cửa. Sau đó bị dì Lan nhiệt tình bảo đem dương mai tới phòng Lý Bác Thần.

      Lâm Hiểu run run khóe miệng nhưng thực ra trong lòng cũng chán ghét, đáp ứng.

      Cửa phòng Bác Thần khép hờ, ngồi trước máy tính ngón tay linh hoạt lướt bàn phím. Bởi vì thời tiết nóng bức nên mặc áo, Lâm Hiểu nhìn lướt qua bờ vai trần của Bác Thần, dáng người hoàn hảo, ít nhất có sẹo lồi, cơ bắp cũng lộ .

      Lâm Hiểu lời tới, vừa nhìn màn hình biết người này chơi dota, chiến sĩ đánh nhau với đám sinh vật quái dị.

      Lâm Hiểu ngồi vào chiếc ghế bên giường, tay cầm dương mai mở miệng : “Dương mai này, ăn ?”

      Bác Thần lên tiếng “Chờ chút.” Sao đó đầu cũng thèm quay lại tiếp tục chiến đấu hăng hái.

      Lâm Hiểu nhìn màn hình máy tính mà thất thần, ý nghĩ xoay chuyển, nhưng nhớ lại chẳng biết vừa rồi mình nghĩ cái gì.

      Thời gian lặng lẽ trôi, mười phút sau, Bác Thần cong thắt lưng. đến bên cạnh Lâm Hiểu cầm lấy quả dương mai cho vào miệng ăn, hành động so với bình thường khác gì.

      Tâm trạng Lâm Hiểu rối rắm nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng : “Mẹ em với em muốn hai chúng ta kết hôn, có biết chuyện này ?”

      Bác Thần nhai chợt ngừng lại giây, ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu rồi phun hạt dương mai ra, : “Biết”.

      cảm thấy thế nào?”

      Ánh mắt Bác Thần làm càn nhìn từ xuống dưới Lâm Hiểu đánh giá: “Chân và thắt lưng hơi thô, ngực , dáng người tàm tạm, cố gắng cũng chấp nhận được.”

      Lâm Hiểu đối với lưu manh của sớm hiểu , hung hăng đá chân của : “ muốn chết à?”

      Bác Thần “Ôi” tiếng, cười cười: “Mẹ cho gặp mười mấy đối tượng. Cuối cùng phải là thích cũng là người ta thích . Cưới, ai mà phải cưới chứ. Cưới em ít nhất biết em là người chỉ chờ chết trong nhà. Cưới xong hai chúng ta mua hai cái máy tính, ôi chao~~~em chơi của em, chơi của , như thế có gì tốt đâu.”

      Trong đầu Lâm Hiểu lập tức liên tưởng tới cảnh tượng Bác Thần vừa , cảm thấy cũng tệ lắm.

      Bác Thần ngồi thoải mái giường, tựa vào tường hút thuốc, tư thế nhìn rất tiêu sái. Nhưng hiểu sao Lâm Hiểu hề có chút chờ mong gì với nửa đời sau của mình mà lại cảm thấy có mấy phần bi ai.

      thích ở trước mắt lộ ra cảm xúc của bản thân, nên chọn chủ đề khác : “Chúng ta cần có tình cảm từ trước sao?”

      Bác Thần bị vấn đề này làm cho sửng sốt, đem tàn thuốc bỏ vào trong gạt tàn, rồi vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi lại đây.”

      Trong mắt Lâm Hiểu ra vài phần do dự, sau cảm thấy cũng có việc gì, nên nghe lời cởi giầy, khoanh chân giường nhìn Bác Thần.

      Bác Thần dịch lại gần chút, làm cho mình sát cạnh Lầm Hiểu. chăn chú nhìn Lâm Hiểu, mặt chậm rãi tiếp cận.

      Lâm Hiểu còn là thuần khiết, biết người này định làm gì nhưng thèm động đậy, nhìn khuôn mặt càng ngày càng phóng đại, cho đến khi đôi môi bị che lại. Tim Lâm Hiểu thể tự chủ đập nhanh dần, cảm giác đầu lưỡi của , chậm chạp cùng nó đùa giỡn.

      Trước kia Lâm Hiểu đối với Bác Thần hề có cảm giác gì đặc biệt, đương nhiên trừ bỏ thời kì dậy tự mình vụng trộm suy đoán nhưng sau đó hoàn toàn có ý nghĩ nào khác với . Vậy mà giờ phút này, Lâm Hiểu cảm thấy nụ hôn này tệ lắm, ít nhất hề chán ghét, thậm chí trong xuất những rung động ràng. Chắc là do nhiều năm hề ai, Lâm Hiểu thầm nghĩ.

      Nụ hôn này kéo dài khá lâu, người trưởng thành hôn đương nhiên chỉ có hôn môi mà thôi. Bác Thần chậm rãi đem môi rời khỏi miệng Lâm Hiểu, phác họa độ cong vành tai của rồi tiến đến cổ. Bàn tay an phận hướng về quần Lâm Hiểu, Lâm Hiểu vội vàng bắt lấy cánh tay , ngăn cho cánh tay tiến vào bên trong.

      “Lâm Hiểu, tiểu Thần ăn xong chưa? Bên này vẫn còn đây.”

      Tiếng gọi của dì Lan truyền đến nhắc nhở, Bác Thần cùng Lâm Hiểu đồng thời phục hồi tinh thần.

      “Vâng.” Lâm Hiểu trả lời. Thuận tiện đem tay hất ra, đứng lên chỉnh lại tóc, hơi hơi nghiêng đầu : “ ăn , em ra ngoài cùng dì Lan ăn.”

      Bác Thần nhìn bộ dạng trở lại lúc đầu của hơi nhíu mày. tùy tay cầm tờ giấy lau bàn tay có chút ẩm ướt, rồi rất chuẩn xác ném vào trong thùng rác, chậm rãi đứng dậy, đến trước máy tính ngồi xuống. Những động tác liên tục làm dục vọng trong cơ thể áp chế xuống, nhanh chóng trở nên khác gì với bình thường.

      Hơn mười phút sau, Lâm Hiểu cùng dì Lan và chú Lý lời tạm biệt, bọn họ tươi cười tiễn ra tận cửa.

      Bước chân Lâm Hiểu trở về nhà rất thong thả, mỗi bước tựa như đều quăng áp lực, suy nghĩ bay bổng xoay tròn sàn nhà. May mắn, mẹ Lâm Hiểu ở trong phòng xem ti vi, ở bên ngoài.

      Vừa về phòng mình nhanh chóng khóa cửa lại, dựa vào cửa ngồi sụp xuống, tay che miệng, cúi đầu cười rộ lên, tiếng cười vang vọng chứa thê lương.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2: Ý thức lãnh thổ của động vật







      Chuông đồng hồ báo thức vang lên bao lâu, Lâm Hiểu chậm rãi ngồi dậy, mặc thêm áo vào, loạt động tác cần suy nghĩ, thuần thục như bình thường.







      Mẹ Lâm Hiểu là bà chủ của gia đình, buổi sáng ngủ tới hơn 9 giờ mới dậy, lúc này bà nhất định chưa rời giường. Động tác của Lâm Hiểu rất nhàng, mặc bộ quần áo thoải mái, hấp lại bánh bao, uống cốc sữa, rất nhanh giải quyết xong bữa sáng.

      Vừa mở cửa, trùng hợp nhìn thấy Bác Thần ra từ nhà đối diện. Thời gian làm trùng nhau nên tuần có hai, ba lần bọn họ chạm mặt nhưng buổi sáng hôm nay động tác cả hai bên đều hẹn mà ngừng lại, càng thêm hẹn mà đều làm như có chuyện gì xảy ra.

      Lâm Hiểu thuận miệng “Hi” tiếng rồi khóa cửa lại. Động tác của Bác Thần so với Lâm Hiểu còn nhanh hơn, khi còn đứng khóa cửa từ phía sau vọng ra: “Tối hôm qua đồng ý với mẹ rồi, hai ta thử xem.”

      “Ân, được thôi.”

      “Mẹ nghe xong rất vui vẻ.” Bác Thần nghĩ nghĩ rồi cố ý bổ sung thêm.


      Lâm Hiểu liếm mắt nhìn : “ khi như vậy em cũng cần thông báo với mẹ nữa.” Đợi lát nữa dì Lan nhất định chạy tới kể với mẹ mình ngay.


      “Ừm, thôi. đưa em làm.” Bác Thần trước bước, .

      Lâm Hiểu nghoéo môi, nghĩ có lẽ nên đồng ý. Kỳ cũng chán ghét xe công cộng.

      Bệnh viện Lâm Hiểu làm với công ty của Bác Thần quá tiện đường. Lâm Hiểu là người có tính cách muốn phiền toái người khác, cho nên trước kia khi Bác Thần mời vẫn luôn từ chối, đừng nghĩ hai người là hàng xóm cần ngại, tuy rất quen thuộc với đối phương nhưng giữa cả hai lại có khoảng thời gian dài gặp. Thời điểm Bác Thần học đại học, Lâm Hiểu còn học trung học, sau đó ở bên ngoài bốn năm, nên hai người gặp nhau tám năm rồi.

      xe hai người vẫn tự nhiên chuyện nhà nên sau khi xuống xe tâm trạng Lâm Hiểu cũng có gì ngại ngùng mà thoải mái vào bệnh viện.

      Công việc mỗi ngày đều có gì khác biệt nhiều lắm, cùng kiểu đơn điệu thú vị. Lúc ăn cơm trưa, nhàm chán nhìn đồng nghiệp chuyện, nghĩ thầm như thế nào cả đám người phải khoe khoang sắp kết hôn cũng bàn về chuyện con cái.

      Đúng lúc này, Trần Oánh, người thân thiết với nhất ở đây, mặc trang phục y tá vào văn phòng, tươi cười nắm chặt tay Lâm Hiểu: “Đợi lát nữa tam tầm cùng mình siêu thị nhé, bạn trai mình công tác ở thành phố G trở về rồi.”

      “Hả? Vậy mấy ngày sau cậu định xin nghỉ phép để ở bên à?”



      “Làm gì được, lần trước xin nghỉ hai ngày y tá trưởng trừng chết mình rồi.” Trần Oánh vẻ mặt đau khổ .



      “Thùng thùng thùng…” Trần Hiểu định tiếp điện thoại bàn chợt vang lên, ra hiệu cho Trần Oánh, mở điện thoại, nhìn dãy số xa lạ màn hình, hơi suy nghĩ chút rồi quyết định nghe máy.



      đây.”



      Tuy giọng trong điện thoại nghe rất quen tai nhưng Lâm Hiểu vẫn cần đến ba, bốn mươi giây mới đoán được đối phương là ai.



      Bác Thần?”



      “Ừ.” Bác Thần lên tiếng, tiếp: “Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, em có rảnh ?”



      đâu ăn? Nhà à?” Đầu óc Lâm Hiểu có chút chậm chạp.



      “Em còn chưa ăn đủ đồ ăn nhà à? Muốn ăn đương nhiên là ra ngoài ăn.”



      “Nga, buổi tối, a…” Lâm Hiểu giờ mới có phản ứng, đột nhiên nhớ ra phải cùng Trần Oánh siêu thị, giương mắt nhìn Trần Oánh biểu tình chần chờ.



      Trong mắt Trần Oánh viết sẵn hai chữ “bát quái”, luôn mồm giọng : “Nhận lời, nhận lời . cần nghĩ tới mình.”



      rảnh?”



      “A, có.” Lâm Hiểu vội vàng .



      “Ừm, tan làm đón em.”



      “Được.”



      Vừa mới ngắt điện thoại, Trần Oánh giữ lấy hai vai , bóp chặt, vui vẻ : “Cừ ! chàng kia là ai? Còn nhanh nhanh đưa ra mắt.”



      Lâm Hiểu bị động tác của nàng làm hoảng sợ, tốn nửa ngày mới đem việc ràng.



      Trần Oánh cúi đầu ôm cánh tay, lẩm bẩm hồi cuối cùng mới lo lắng ra: “Nghe cậu , người kia gần 30 tuổi rồi mà còn chưa kết hôn, bình thường, Lâm Hiểu, cậu nên tìm hiểu ràng, biết chừng…”



      Lân Hiểu bị bộ dạng muốn lại thôi của Trần Oánh làm cho hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh : “ biết chừng cái gì? Có chuyện mau, cần đến lúc mình kết hôn rồi mới .”



      Trần Oánh lo lắng : “ nếu phải phương diện kia có vấn đề là gay?”



      Khóe miệng Lâm Hiểu nhếch lên: “Còn tưởng cậu phát ra cái gì, cuối cùng ra ý kiến chẳng có tính xây dựng gì cả.”



      Trần Oánh khoa trương nhìn : “Cậu đừng có mà tin mình! Theo như cậu , trông khá được, có công việc ổn định vậy nhất định có nhiều người để ý, sao lại có bạn được? Khẳng định là sinh lí ổn, mình từng nghe khoa tiết niệu , nếu đàn ông khoản kia được dám tìm bạn . Các đồng nghiệp khác còn , vào lúc họ nhìn thấy phụ nữ, ánh mắt sợ hãi rụt rè, cậu kiểm tra xem.”



      “…”



      “…Ôi chao! Mình với ai đâu.”



      “…”



      Khó khi nào Lâm Hiểu phải nghiên cứu về như thế nào khi tan tầm, vẫn chậm rãi nhìn màn hình máy tính, cho tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên gọi xuống dưới.



      Nhìn chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, Lâm Hiểu bước nhanh hơn, mở cửa xe ngồi vào ghế trước.



      Đợi tới khi thắt dây an toàn xong, Bác Thần mới bắt đầu lái xe: “Em muốn ăn cái gì?”



      Lâm Hiểu nghĩ nghĩ: “Có thể ăn thịt nướng ?”



      “Đương nhiên.”



      Lầm Hiểu cảm thấy hình thức ở chung của hai người tự nhiên đến kỳ lạ. Chuyện tối qua cố tình bị bọn họ lãng quên, lúc này hai người chuyện thoải mái như vậy, cử chỉ hào phóng, ngẫu nhiên đùa giỡn cũng ảnh hưởng đến khí, nếu Bác Thần đùa quá trớn bị Lâm Hiểu cho ăn khuỷu tay ngay.



      Ăn thịt nướng ngon vô cùng, Lâm Hiểu cảm thấy rất thoải mái nên với lần gặp tiếp theo, Lâm Hiểu do dự gật đầu. Hai người tựa như bình thường thân thiết với nhau, cùng ăn bữa cơm là chuyện rất thường tình.



      Nhưng cái gọi là hàng xóm chính là so với người khác nhiều cơ hội gặp nhau hơn.



      Buổi tối hôm nay thời tiết rất đẹp, tuy rằng có nhiều sao nhưng ánh trăng vẫn chiếu . Mẹ Lâm Hiểu và dì Lan cùng khiêu vũ, Bác Thần tắm rửa xong cảm thấy hơi đói, mở tủ lạnh ra thấy có gì để ăn đành xuống dưới tầng mua đồ ăn khuya.



      Mở cửa ra, thấy nhà đối diện chỉ đóng cửa sắt bên ngoài còn trong nhà rất sáng sủa. Bác Thần nghĩ chút biết trong nhà chỉ có mình Lâm Hiểu nên gõ vào cửa sắt: “Lâm Hiểu”.



      Lâm Hiểu nghe tiếng gọi nên đứng lên, ra khỏi phòng mở cửa cho Bác Thần.



      Trước mắt ra mặc váy ngủ rộng thùng thình, tóc búi cao lộ ra cần cổ trắng nõn, cũng phải quá đẹp nhưng làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp. Kiểu ăn mặc này của Bác Thần xa lạ gì nhưng bây giờ thân phận thay đổi, lúc gặp hơi có chút ngần ngại, trong lòng Bác Thầm chợt mềm mại.



      “Làm sao vậy?’ Lâm Hiểu hỏi.



      “Đói bụng ? Muốn xuống dưới ăn khuya ?”



      Trong lòng Lâm Hiểu do dự, cũng thấy hơi đói nhưng xuống dưới lại phải thay quần áo… cảm thấy phiền toái.



      suy nghĩ chút rồi : “Bên ngoài nóng, trở về đầy mồ hôi, hay gọi bên ngoài mang vào?”



      “Em có số điện thoại của cửa hàng?”



      “Có, vào , em tìm danh thiếp.” xong, Lâm Hiểu bước nhanh đến chiếc bàn ở phòng khách, lấy danh thiếp.



      Bác Thần đóng cửa, cùng ngồi sô pha ngoài phòng khách. Hai người chọn món rồi gọi điện thoại cho người đưa tới.



      Lâm Hiểu mở điều hòa trong phòng mình, ngu ngốc cứ thế ngồi trong phòng khách chờ, nhân tiện : “ lúc nữa người giao hàng mới tới, em mở điều hòa, muốn vào xem phim ?”



      Bác Thần kinh ngạc, trêu đùa: “Em kiêng kị chút nào.”



      Lâm Hiểu sửng sốt, đột nhiên nhớ ra, sau khi từ nơi khác trở về chưa bao giờ bước chân vào phòng , nhưng thường xuyên bị dì Lan sai đến phòng đưa đồ ăn. Được rồi, nghĩ tới đối phương đơn thuần chỉ là hàng xóm nữa mà còn có thể trở thành chồng mình. Nhưng dù là nguyên nhân đó chuyện này cũng càng sao mới phải?



      “Vậy muốn vào phòng ?” Cảm xúc Lâm Hiểu có dao động gì.



      bao giờ từ chối lời mời như thế này của phụ nữ cả.” Nụ cười của Bác Thần nhìn qua có chút bỉ ổi, chọc Lâm Hiểu trừng mắt, tự hỏi bản thân làm sai chuyện gì.



      Hai người ngồi trước màn hình máy tính, đại khái bởi ngồi gần nhau quá, Lâm Hiểu dường như cảm giác được nhiệt độ của cơ thể đối phương. chạm phải cánh tay của , giật mình phát hết sức vừa mắt. Căn phòng quen thuộc nay tràn ngập hơi thở xa lạ. Cuối cùng cảm giác được tự nhiên, phải bởi khẩn trương mà là cảm giác bài xích người xa lạ tiến vào gian của mình.



      ràng thời điểm vừa rồi mời vào có cảm giác gì. Lâm Hiểu nhíu mày suy nghĩ, cứ thế này về sau kết hôn phải làm thế nào?
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3: Ngồi trong phòng nhớ lại

      Hai người biết nhìn vào đâu, Lâm Hiểu quyết định tìm bộ phim điện ảnh mở ra cùng nhau xem.


      Qua lúc, dường như Lâm Hiểu quên bẵng người con trai bên cạnh mình, xem rất chăm chú.

      như , Bác Thần ràng có tâm trạng, giống như Lâm Hiểu cảm nhận được hơi thở của đồng dạng hương thơm của Lâm Hiểu cứ quẩn quanh nơi đầu mũi bay . Hay ra, muốn người đàn ông bình thường ngồi bên cạnh trong phòng mà hoàn toàn có cảm giác gì xem phim, thế mới là có vấn đề?

      hơi hơi quay đầu, nhìn sườn mặt , làn da vẫn mịn màng như trước, y như khi còn là bé con mập mạp, nghe phụ nữ qua tuổi 25 chậm rãi già nhưng người con ở trước mắt dường như thay đổi gì cả. Tầm mắt Bác Thần lướt qua lưng . Lâm Hiểu ôm hai chân, váy ngủ bởi động tác của trượt xuống đùi, làn da trắng nõn lộ ra làm chói mắt .



      muốn làm chút chuyện cầm thú nhưng lí trí cho biết tuyệt đối được. Mày nhăn lại, nghĩ có nên lấy khăn tay trở về phòng mình ? (suy nghĩ của a rất rất…18+)



      Nửa giờ sau, người giao hàng mới tới. Hai người hấp tấp chạy ra ăn. Sau khi ăn xong, Bác Thần trở về phòng mình ngay.



      xem hết à?”



      cần, còn trận bóng đá phải xem.”



      “Ừm.”



      Bác Thần rồi, thiếu người cùng xem, Lâm Hiểu còn tâm trạng xem phim, nằm úp sấp giường ngủ lúc nào hay.



      Hôm sau, bởi vì ngủ sớm nên hiếm khi nào Lâm Hiểu dậy sớm như ngày hôm nay, vừa tỉnh dậy chợt nghe giọng quen thuộc của lão ba nhà mình. Lâm Hiểu bước nhanh ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy đôi vợ chồng kia ngươi câu ta câu cùng trò chuyện.



      “Ba.” Lâm Hiểu gọi to, hiển nhiên vô cùng vui vẻ, “Ba lần này lâu.”



      “Công trình xảy ra vấn đề, cuối cùng cũng giải quyết được.” Ba Lâm Hiểu ôn hòa .



      “Con nhóc này, xem con lôi thôi thế nào kìa, còn mau đánh răng !”



      “Vâng, vâng.”



      Ba Lâm trở về làm khí trong nhà ấm áp lên nhiều. Biết được Lâm Hiểu cùng Bác Thần nhà hàng xóm tìm hiểu, sắc mặt ba Lâm tốt lắm, suy nghĩ lát mới : “Đứa kia rất bình thường, so với con bé nhà ta hơi miễn cưỡng.”



      “Ông lão này, trước kia phải lúc nào cũng khen đứa kia ngoan ngoãn lễ phép sao? Thế nào bây giờ lại thay đổi?” Mẹ Lâm trừng mắt nhìn ba Lâm .



      “Trước kia là trước kia! Bây giờ là bây giờ!”



      Nghe hai người tranh cãi, trong lòng Lâm Hiểu ấm áp, tâm trạng bất ổn trong lòng gần đây cũng chậm chậm lắng xuống. Sau đó, để ý nhìn mẹ mình người có khuôn mặt trẻ hơn cả những người cùng tuổi, ánh mắt hơi hơi phức tạp nhưng chỉ chợt lóe thôi.



      Bởi vì ba Lâm vừa về cho nên bữa trưa làm đầy đủ hơn bình thường. Nhưng đến lúc nấu ăn mẹ Lâm mới phát tỏi trong nhà dùng hết lại chưa mua.



      “Xem trí nhớ của ta này, con sang xin dì Lan mấy củ .”



      Mẹ Lâm sai, Lâm Hiểu ngoan ngoãn nghe lời, thuần thục sang nhà đối diện: “Dì Lan, dì Lan, mẹ cháu xin dì hai củ tỏi.”



      Dì Lan “Ôi chao!” tiếng rồi chạy ra mở cửa.



      “Cháu vừa gì vậy?”



      “Củ tỏi, mẹ cháu quên mua.” Lâm Hiểu khoa tay múa chân chút, cười tủm tỉm .



      “Để dì lấy.” Dì Lan được vài bước, đột nhiên xoay người giật mình : “Thiếu chút nữa quên, tỏi nhà dì cũng hết mất rồi.”



      Lâm Hiểu sửng sốt chút, tiếp: “ việc gì, việc gì đâu, cháu đến siêu thị dưới nhà mua loáng cái là xong.”



      “Tỏi ở siêu thị tốt đâu, tỏi ở đó để lâu đến nảy mầm rồi, mua ở chợ tốt hơn.”



      việc gì đâu, cháu mua tạm vậy.”



      “Ăn vào bụng mình nên qua loa.” Dì Lan lắc đầu, sau đó quay lại gọi to: “Tiểu Thần, đừng nằm giường nữa, ra đây cùng Lâm Hiểu chợ!”



      “A, dì Lan cần phiền phức như vậy đâu.”



      “Đứa này, sao lại vậy, trước kia thế, tại lại càng cần phải khách khí.”



      Lâm Hiểu bị lời của dì Lan làm cho cứng đờ, lại nhìn thấy kẻ chỉ mặc quần đùi vẻ mặt khốn đốn ra.



      Dì Lan nhìn thấy bộ mặt có tinh thần của nóng giận.



      “Thằng nhóc này, tối hôm qua thức khuya, làm cái gì? Bây giờ lập tức thay quần áo cho mẹ, với Lâm Hiểu mua tỏi.”



      Dì Lan hùng hùng hổ hổ làm Lâm Hiểu càng thêm xấu hổ, cũng may động tác của Bác Thần rất nhanh, rửa mặt xong, mặt trả lời mẹ mình, mặt kéo Lâm Hiểu ra ngoài luôn.


      Cuối tháng sáu, 11 giờ trưa, nắng gắt, Lâm Hiểu nửa người mặc áo phông đơn giản, nửa người dưới là quần đùi, lâu lắm rồi mặc như vậy ra khỏi nhà. Lâm Hiểu được tự nhiên nhìn tên bên cạnh cũng cùng dạng tùy tiện như vậy. Quần đùi – áo phông, phải thừa nhận phong cách ăn mặc của hai người quá hợp nhau.


      Con phố này qua rất nhiều năm, nhớ hồi còn học tiểu học, học năm nhất, năm thứ năm. Bởi dì Lan đặc biệt dặn dò, Bác Thần đều cầm lấy bàn tay bé của mỗi khi học hay tan học về. Ngày bé thích ăn vặt nhưng hai người còn bé nên có tiền tiêu vặt. Bác Thần rất khí phách, chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm gần đó đua xe, thắng được đồng. Khi đó thường khẩn trương cầm lấy cặp sách của , nhìn chằm chằm đường đua, xe cứ chạy rồi chạy, tròng mắt cứ chuyển theo. Đại đa số lần đua Bác Thần đều chiến thắng, mang mua đồ ăn vặt, ngẫu nhiên thua trận mất cây bút máy, ngày sau thắng đòi lại được ngay. Lúc đó, trong lòng , Bác Thần tồn tại như hùng.


      Nhưng những ngày đó được lâu, đến khi Bác Thần học xong sơ trung, chỉ còn mình học. Đợi đến khi lên sơ trung, Bác Thần lại lên trung học; chờ lên trung học, Bác Thần học đại học rồi. Bởi vì ngày nghỉ, nhà hai người đều tổ chức chơi cùng nhau nên tình cảm của bọn họ dù được thân thiết như trước nhưng vẫn rất tốt. Nhưng cho đến khi Bác Thần học đại học, năm trừ tết lịch khi nào ở nhà; đợi đến lúc họ gặp lại nhau, giọng cử chỉ của còn là Bác Thần luôn cùng mua đồ ăn trong trí nhớ nữa rồi.


      Lâm Hiểu nhìn râu mọc cằm , giật giật môi, ánh mắt chăm chú.


      Bác Thần nhìn thấy biểu cảm của ngay, vẫn lười nhác như trước : “Sao thế? Bị bộ râu của làm cho si mê rồi à?”


      “Em nghĩ bộ râu lởm chởm của , vừa rồi có phải dùng nó để cọ chậu rửa mặt ?”


      Bác Thần vò đầu , cắn răng :


      “Em, nhóc này lời sao ác độc thế.”


      “Chết tiệt! được làm rối tóc em.” Lâm Hiểu khó chịu hất tay ra, hét to.


      “Làm rối mới tốt, che khuất mặt em trông đẹp hơn.”


      “Nha! muốn chết rồi!”


      Tức giận làm cho cảm xúc ảm đạm vừa rồi của Lâm Hiểu biến mất tiêu.


      được lát, trong mắt Lâm Hiểu ra cửa hàng văn phòng phẩm, rốt cuộc nhịn được giọng hỏi: “ còn nhớ trường đua xe chứ?”

      Lời của Lâm Hiểu nhanh chóng gợi lên trí nhớ quen thuộc của Bác Thần, những chuyện thời thơ ấu đều là những ký ức đẹp nhất, ánh mắt ấm áp, thấp giọng cười khẽ: “Đương nhiên nhớ , lúc đó em là nhóc quỷ thấy kẹo liền chảy nước miếng, đáng thương cho mỗi ngày vì thỏa mãn cái miệng hay khóc chỉ thích ăn kẹo này, dùng tính mạng làm tiền đặt cược cùng người khác liều mạng.”


      “Tính mạng cái đầu ! phải chỉ là chơi đua xe điều khiển sao? Có bắt lái xe bao giờ đâu?”


      “Cho nên mới con như em vĩnh viễn cũng hiểu tự tôn của con trai!”


      ra tự tôn của con trai chỉ đáng đồng tiền sao?”


      “… Thấy xu ba cái kẹo chảy nước miếng, quỷ thích khóc, em có tư cách lên tiếng.”


      bậy! Con mắt nào của nhìn thấy em chảy nước miếng.”


      “…”


      Cãi nhau vẫn tiếp tục nhưng so với bữa cơm công thức tuần trước, lần mua tỏi này càng kéo gần khoảng cách của hai người hơn. Nhưng biết thân thiết cùng dựa dẫm trong quá khứ còn tìm lại được hay ?


      Ánh mặt trời vẫn gay gắt như trước, đôi nam nữ cùng kiểu ăn mặc đấu khẩu làm cho ngã tư đường cổ xưa mà yên lặng này như đẹp hơn.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4: Người đàn ông và người phụ nữ bình thường

      Lý Bác Thần, cái tên này luôn gợi cho người ta nghĩ đến con người nhã nhặn có khí chất; mặc dù có những điều đó nhưng cũng phải thừa nhận tên của đúng là gợi cho người khác nghĩ thế . phải người đàn ông giỏi cũng phải người có dã tâm làm cái gì đó lớn lao. Giống như nhiều thằng con trai khác, vô tâm vô tính, mỗi khi ngủ nhắc nhở bản thân “người tốt cả đời được bình an”, thể lòng cảm kích với ông trời; cứ như vậy cho tới khi lớn rồi vẫn mỗi ngày phải làm chuyện gì ngồi chơi, nếu có trận bóng nào vào nửa đêm thức tới khuya để xem. Đó là cuộc sống tại của , ước mơ rồi trách nhiệm bị quăng vào thùng rác.

      Ở đại học hoặc là từ khi lên trung học, cũng có ít mối tình, cái chính là đều nhớ , rốt cuộc là bẩy hay tám mối tình hay nhiều hơn nữa. Trừ bỏ người bạn đầu tiên có chút ấn tượng, còn những người khác có gì khác nhau cả đều là ăn cơm, tản bộ, xem phim sau đó là lên giường. Lúc mới bắt đầu ra ngoài xã hội, coi như giữ mình trong sạch, nhưng khi thích ứng được với cuộc sống rồi, 419 là chuyện thường xảy ra. Sau khi quen thuộc với guồng quay của công việc, rất bận rộn, so với việc lãng phí thời gian vào chuyện đương, càng tình nguyện tìm đối tượng tình đêm hơn.

      Thực đểu cáng sao? cũng nhưng biết bạn bè của trừ những đứa nhát gan, tự ti ra số còn lại khác gì lắm. Xét ở khía cạnh nào đó vẫn là người tốt, ít nhất đùa bỡn những trong sáng đơn giản mới bước chân ra ngoài xã hội, ít nhất cũng bắt cá hai tay, ít nhất khi chơi nghĩ cách nào làm người ta quá chén rồi lợi dụng hay ít nhất đến vùng ngoại ô cùng đám người tìm vui. Nghĩ như vậy làm cảm thấy cũng coi như người đàn ông tốt.

      Nửa năm nữa bước qua tuổi 30, kịp để ý, có bốn năm chưa ai. Bởi lười giải thích nên luôn với mẹ mình rằng mình vẫn chưa có bạn . Cho tới bây giờ vẫn nhớ khuôn mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép của mẹ , bà bắt đầu lo lắng sắp xếp đối tượng xem mắt cho , ra cũng phải tìm được người thích hợp nhưng chẳng biết vì sao lại thể chấp nhận nổi.

      Hai năm trước, vào ngày đầu tiên Bác Thần trở về từ thành phố S, sau khi ăn xong bữa tối phong phú, mẹ dẫn đến nhà họ Lâm chào hỏi. Khi đó, Lâm Hiểu ngồi bên cạnh ba , ánh mắt tò mò mà giản đơn nhìn . biết có phải thời gian trôi qua lâu hay sao mà thể nào nhớ nổi trong lần gặp đó hai người với nhau những gì. Về nhà chút việc nhà mẹ đá qua chuyện của Lâm Hiểu, cũng phải đặc biệt gì, thành tích so với tốt hơn chút, thi đại học hai lần, sau khi tốt nghiệp được mẹ xin vào làm ở bệnh viện gần nhà. Toàn bộ câu chuyện làm cảm thấy cuộc sống của bé này so với nước lọc khác tẹo nào.

      Chắc là do nhiều năm gặp, ngay từ đầu hai người tiếp xúc với nhau như những người xa lạ nhưng ngày qua ngày lại càng quen thuộc hơn nhiều. Bác Thần cảm thấy bé hiền lành này rất dễ chuyện, bị đùa giỡn mà đỏ mặt, sau đó … cũng chẳng có sau đó.

      Tuy Lâm Hiểu biết mẹ và dì Lan nghĩ kiểu gì mà có thể ghép và Bác Thần thành đôi nhưng Bác Thần lại biết , ách, khi đó ở trong phòng, phòng kiểu cũ nên đối với hiệu quả cách của nó cần bàn đến.

      Mẹ và dì Cầm (mẹ Lâm Hiểu) là đôi bạn khuê phòng thân thiết thay nhau oán giận kế hoạch tìm đối tượng cho con mình thành công. ở trong phòng nghe quá trình xem mắt của Lâm Hiểu, trong lòng tràn đầy đồng cảm và đồng tình với nhóc. Nào ngờ mẹ mình chợt nổi ra ý tưởng, vỗ đùi, kích động với dì Cầm: “Bà xem hai chúng ta lo cùng chuyện gì này, hai đứa đều do hai nhà chúng ta nhìn mà lớn lên, nhà bà và nhà tôi hai bên đều biết ràng, chúng nó cũng tệ, sao ghép thành đôi?”

      Dì Cầm nghe xong hiểu ra ngay: “Đúng rồi.” Dì phải về bàn bạc với bạn già nhà mình nữa.

      Bác Thần ngồi trong phòng, nhìn màn hình máy tính toàn quân bị diệt, các đốt ngón tay vẫn duy trì độ cong cứng ngắc.

      Hai tuần sau, Bác Thần nghe Lâm Hiểu ở trong phòng về chuyện này, có chút bất ngờ. Con bình thường vẫn khá rụt rè, mặc dù biết nhưng cũng dám đâm tầng giấy mỏng kia ra? Mãi cho đến khi nàng can đảm hỏi: “Chúng ta cần có tình cảm trước đó sao?”, trong lòng Bác Thần dâng lên ý muốn trêu đùa, suy nghĩ nhiều, dọa chạy cũng kệ, đối phương phải em nhà mình, có áp lực lớn gì cả.

      Chính là… hề trốn, đầu lưỡi còn lưu lại hương vị ngọt ngào của . chính xác là, cho tới bây giờ mới có cảm giác đây là người phụ nữ mà phải nhóc hàng xóm nhà bên. Nụ hôn trêu đùa ban đầu,chầm chậm thong thả khơi lên ý muốn tiến xa hơn nữa của .

      Cho tới khi … tiếng gọi của mẹ phả vỡ khí mờ ám trong phòng.

      Bước chân của bình tĩnh hoàn toàn đối lập với hành động trúc trắc lúc trước, có cảm giác tương phản kỳ diệu. Khuôn mặt Bác Thần gợi lên ý cười.

      Nhưng mà, hơn.

      ——-





      Lại tiếp, đối tượng xem mắt của Lâm Hiểu hề thiếu, người tốt ít , mà sao, chức vị công tác của người ta tốt như vậy, tính cách cũng nhã nhặn thành . Lâm Hiểu nghĩ lần này có thể gả rồi? nhưng thành. Lâm Hiểu nhớ , bởi cha mẹ đối phương rất cực phẩm mà ta lại là kẻ ngu hiếu cho nên chẳng quyết định nổi việc gì? Hay nguyên nhân chính là vào lúc Lâm Hiểu mỗi lần nhấc điện thoại cùng ta chuyện, ta luôn kể về những chuyện thú vị trong công việc nhưng Lâm Hiểu Làm thế nào cũng thể cười nổi chỉ có thể “ha ha” hai tiếng rồi : “Đồng nghiệp của thú vị.”

      Thú vị… mới là lạ!

      Cảm giác hấp dẫn lẫn nhau á? Có ép cũng ra, có chuyện để , cuộc sống quá khác biệt làm thế nào đây? Mà thực ra có bao nhiêu người mà mình chỉ vừa mới tiếp xúc thấy hấp dẫn lại chuyện hợp nhau nữa? Cái gọi là chuyện hợp nhau ra phải chậm rãi mới hình thành được. Đối phương vừa cho ta cảm giác an toàn vừa khiến ta cảm thấy người thoải mái, vậy mặc kệ câu chuyện thú vị tới cỡ nào, ta vẫn có thể tìm được chủ ý đáng bàn, hoặc là nhớ lại chuyện cười mà mình gặp được rồi kể ra, đây mới gọi là tình chân chính.

      Vì sao ta kể chuyện cười mà cười nổi? Nguyên nhân chân chính có lẽ do muốn bước vào thế giới của ta?

      Về điểm này mà , gả cho Bác Thần có chỗ tốt chính là đây. cần cố gắng tiến vào hay phải thích ứng với thế giới của . Hai nhà vốn thân thiết từ lâu, phải rằng gả hay gả cũng chẳng khác biệt gì. Mà việc tìm đề tài chuyện giữa hai người thoải mái hơn với người khác rất nhiều, hơn nữa Bác Thần cũng phải là người nghiêm túc thành gì, thỉnh thoảng đùa giỡn lưu manh có thể điều hòa khí đơn điệu trở nên thú vị. (Chị Hiểu! chị thích Thần Lưu manh hả?)

      Lâm Hiểu tính toán ưu điểm khi hai người ở cùng chỗ chợt cảm thấy tốt lên nhiều lắm.

      đứng lên nhìn vào chiếc gương dài gắn tủ quần áo làm bộ đáng tươi cười. Sau đó… lục lọi trong trí nhớ cố tìm ra cảm giác của người nhưng dù nghĩ như thế nào cũng chỉ nhớ được lúc đó rất vui vẻ, nhưng tại sao lại vui vẻ? Tâm trạng cụ thể lúc đó ra sao? đều nghĩ ra.

      Cảm giác này, dường như vẫn rất xa xôi.

      ——-

      Chỉ cần có đầy đủ mọi người trong nhà, dù chẳng có việc gì nhưng luôn cảm giác được ấm áp náo nhiệt.

      Bác Thần quả dưa hấu rất to do người thân ở dưới quê gửi lên. Mẹ Lâm vui vẻ đón vào cửa : “Gọi Lan Tâm ra đây, ở điều hòa nhiều như vậy làm gì, ra ngoài này hóng mát là tốt rồi.”

      Bác Thần lễ phép lại mất vẻ thân thiết cười cười: “Mẹ cháu cũng định sang đây, bà còn dọn dẹp trong bếp, lát nữa sang.”

      Mẹ Lâm cười gật đầu, kéo Bác Thần vào trong nhà rồi gọi ba Lâm đeo kính lão xem báo: “Bạn già, mau vào cầm dao và thớt gỗ ra , chúng ta bổ dưa trước đợi mọi người đến.”

      Lâm ba nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Bác Thần rồi mới chậm chạp bỏ báo xuống, vào trong bếp lấy dao.

      Lâm Hiểu nhìn , cảm thấy tên này giả vờ ngoan ngoãn trình độ cũng phải thấp.

      Dì Lan rất nhanh chóng tới đây còn có cả chú Lý, hai nhà cùng tụ tập chỗ, chuyện biết trời đất. Dì Lan và mẹ trò chuyện bát quái, ba Lâm với chú Lý bàn về các tin tức gần đây, ai xen vào được.

      Bởi sô pha đủ chỗ nên Bác Thần và Lâm Hiểu đều ngồi dưới đất, hai người ở trước mặt phụ huynh hai nhà đều rất im lặng. Lâm Hiểu thuận miệng hỏi vài chuyện công tác, Bác Thần khó khi nào trả lời ràng như thế, ngay cả vấn đề chuyên môn cũng giải thích cặn kẽ.

      Điều này làm Lâm Hiểu nhìn vài lần, có chút khó hiểu.

      Bác Thần giả vờ như nhìn thấy nghi ngờ của Lâm Hiểu. thể trước khi đến đây, mẹ dặn dò vô số lần, khi chuyện phải lưu lại cho ba Lâm ấn tượng tốt, bằng cuộc hôn nhân này mà thành đuổi ra ngoài tùy tiện tìm lấy về sinh đứa cháu trai.

      Tuy lúc đầu đối với quyết định chọn Lâm Hiểu của mẹ mình có ý kiến. Nhưng qua khoảng thời gian thân thiết, cảm thấy Lâm Hiểu so với những bên ngoài thuận mắt hơn nhiều. Mặc dù quá hiểu biết về nhưng Lâm Hiểu gây chuyện , tính tình dễ chịu khiến rất vừa lòng cho dù kết hôn cũng cần lo lắng về vợ mình.

      Lâm Hiểu phải người nhất quyết phải tìm ra nguyên nhân của mọi vấn đề, nghĩ ra cũng lười nghĩ tiếp. từng ngụm từng ngụm ăn dưa hấu, trong lòng tán thưởng quả dưa ngon như vậy khó tìm.

      Liên tiếp mấy ngày, Bác Thần đều tới nhà, mẹ Lâm vui tươi hớn hở, cảm thấy đứa này rất tốt, sau này nhất định rất thương vợ mình. Nhưng trong suy nghĩ của Lâm Hiểu, mỗi lần tới đây tặng đồ đều cùng ba mẹ trò chuyện vui vẻ nhưng chuyện với nhiều lắm, cho nên có thương vợ hay làm sao ?

      Lâm Hiểu muốn thừa nhận mình có cảm giác bị bỏ rơi, trong lòng khổ sở lo sợ nhưng lí trí lại có vấn đề gì khiến khổ sở cả. Lúc trước phải suy nghĩ tốt lắm sao, dù gả hay cuộc sống thay đổi nhiều. Chỉ cần nhân phẩm kém, có bạo hành gia đình, cha mẹ thấy vừa lòng là được. Ít nhất đối tượng trước mắt rất tốt, cần phải lấy người con trai xa lạ.

      Nhưng mà Lâm Hiểu chưa suy nghĩ cẩn thận, nếu đây là mong muốn của , tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa lấy chồng?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :