1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh Mai Oán Trúc Mã- Nại Lương Thần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Tên tác phẩm: Thanh mai oán trúc mã
      Tác giả: Nại Lương Thần
      Editor: Sam (p3104)
      Thể loại: truyện ngắn, đại
      Độ dài: 9 chương
      Raw: Tấn Giang
      Poster: Sam
      Nguồn:https://www.google.com.vn/amp/s/khoangkhong

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C1:

      Chập tối vào đầu hạ, sấm sét chợt , mưa to trút xuống.

      Trong lòng Phàn Hiểu Nhược cũng ấm áp dễ chịu hơn, giọng ngâm nga, “Ngọn gió thổi trước mặt và em, làm cho làn váy em bay thành vòng tròn”, vô cùng vui vẻ. Phải biết rằng, hôm nay là ngày tốt, là ngày sinh nhật thứ mười tám của Phàn Hiểu Nhược! —— đơn giản, hôm nay là ngày sinh nhật thành niên của .


      Vẫn ở nhà cùng ba mẹ và các chú mừng sinh nhật, món ngon đầy bàn, có thể là “Ăn uống linh đình, người người hân hoan.”

      Đương nhiên, tiệc tối bắt đầu bằng ước nguyện thổi nến là điều thể thiếu.

      Phàn Hiểu Nhược nhắm mắt, hai tay đan chặt vào nhau tì cằm, hít sâu hơi ——

      Cầu xin điều ước trong ngày sinh nhật thành niên.
      Sweet youHale205 thích bài này.

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C2:

      Rất lâu rất lâu trước kia Phàn Hiểu Nhược quen biết Tô Thăng, lâu đến nỗi còn xác định rốt cuộc là lúc nào. Trong tất cả ảnh chụp “thơ ấu” ố vàng, Tô Thăng chiếm hơn nửa.

      Hồi bộ dạng của Tô Thăng phải xấu bình thường, vừa lùn vừa béo lại đen, cả ngày cùng mấy thằng bé khác “xông pha chiến đấu”, chạy đến công trường lân cận chơi cát, lăn lộn đến mức trong quần áo có thể vẫy ra nắm cát. Cậu còn chạy đến bờ sông nghịch nước chơi đánh trận, kết quả đạp trúng chỗ sâu suýt nữa bị chìm, cuối cùng bị người lớn xách cổ áo lôi về nhà. Hoặc là cùng thằng bé khác đánh nhau, hai bên liều mạng như là đầu rơi máu chảy mất còn, cuối cùng vẫn phân ra ai thắng ai bại.

      Phàn Hiểu Nhược ở sát vách nhà Tô Thăng, mỗi tối đều có thể nghe được mẹ Tô Thăng trách mắng lớn tiếng và tiếng la hét như lợn bị mổ của Tô Thăng. Phàn Hiểu Nhược luôn nhịn được mà gõ cửa nhà bên cạnh, trong mắt ngấn đầy nước mắt, hơi run run cầm tay bà Tô xin tha thứ : “Dì ơi, dì đừng đánh được ? Thăng rất đau ạ.”

      Bà Tô rất mến Phàn Hiểu Nhược, bé xinh đẹp như vậy, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen nhánh phát sáng, mắt ngọc mày ngài, cái miệng nhắn đỏ hồng luôn ngọt ngào “Con chào dì”, sao lại khiến người ta thích chứ.

      Phàn Hiểu Nhược là bé ngoan người gặp người thích như thế mà lại cứ khăng khăng mến “ Thăng” của bé vô cùng, tuy rằng bà Tô làm sao cũng hiểu được con trai mình rốt cuộc đổ thuốc mê cho Hiểu Nhược thế nào, cậu có thể lấy đâu ra tí ưu điểm chứ, nhưng mỗi lần vào lúc này bà chỉ đành chịu mà hung hăng trừng Tô Thăng mấy cái, còn dùng sức dí vào đầu cậu, giọng điệu đầy quở trách : “Con nhớ kỹ cho mẹ, hôm nay Hiểu Nhược xin tha cho con nên mẹ bỏ qua cho đấy, sau này con còn dám làm nữa xem!”

      Thế là Phàn Hiểu Nhược nín khóc mỉm cười, rồi lấy ra chiếc khăn tay trắng tinh sạch của mình đưa cho Tô Thăng: “ Thăng…” Nhưng mà Tô Thăng chưa bao giờ cảm kích, cậu khinh thường nhìn bé chải đầu kiểu công chúa và mặc chiếc váy phồng mới, cậu đảo mắt, mở ra bàn tay bé mũm mĩm của bé rồi nhét khăn vào, sau đó cậu chạy thèm quay đầu lại.

      Phàn Hiểu Nhược để ý, bé vẫn chạy theo sau Tô Thăng, hô lên giọng ngọt ngào của mình: “ Thăng Thăng…”

      Năm Tô Thăng tám tuổi, Phàn Hiểu Nhược được bảy tuổi, có lần Tô Thăng cùng thằng bé khác đánh nhau. Thằng bé kia tên là Nghiêm Vu, lớn hơn Tô Thăng tuổi, thậm chí tướng tá gấp hai lần Tô Thăng, vẻ mặt dữ tợn hung hăng. Tô Thăng làm sao là đối thủ của cậu ta, chậm chút là bị đánh bại ngay. Phàn Hiểu Nhược ở bên cạnh rưng rưng nước mắt ngừng hô to: “Đừng đánh! Đừng đánh!” Nhưng thằng bé dáng vẻ bệ vệ hừng hực khí thế kia hoàn toàn chú ý tới bé, cậu ta càng hăng hái hơn trong tiếng kêu gào trợ oai đinh tai nhức óc.

      Ngay lúc thằng bé tên là Nghiêm Vu kia ra sức nắm nhúm tóc của Tô Thăng khoe khoang ra oai, thế giới bé của Phàn Hiểu Nhược rốt cuộc bùng nổ! bé đột nhiên xông lên, đẩy ra Nghiêm Vu trước đó còn cười kiêu ngạo. Tuy rằng sức lực của Phàn Hiểu Nhược di chuyển được thằng bé cao to kia còn tranh luận, nhưng Nghiêm Vu quả thực sửng sốt chút. Phàn Hiểu Nhược trợn mắt nhìn, trề môi mếu máo, chỉ vào Nghiêm Vu la lớn: “Cá muối thối! dựa vào cơ thể cao to mà bắt nạt Thăng! Tôi méc dì!”

      Nghiêm Vu vừa nghe thấy biệt danh “cá muối thối” nhất thời nổi trận lôi đình, cậu ta vừa định giơ tay lên nhớ tới Phàn Hiểu Nhược là bé ngoan trước mặt người lớn, cậu ta mau chóng rụt tay lại, tròng mắt xoay vòng, cậu ta cười ha ha : “Tô Thăng vô dụng! Đánh lại người ta còn muốn đứa con nũng nịu ra mặt cho! Ha ha ha ha…”

      Xung quanh đều là những thằng bé khác, vừa nghe lời này bọn chúng đều cười vang, cùng lên tiếng kêu la: “ Thăng! vô dụng! Thăng! vô dụng!…”

      Khuôn mặt Tô Thăng nhất thời ửng đỏ, ngón tay nắm thành quyền ngừng phát run, cậu trừng mắt nhìn Phàn Hiểu Nhược với vẻ căm ghét như là thù địch. Đối với tình huống trước mắt, Phàn Hiểu Nhược nhất thời phản ứng lại, bé ngây ngốc cả người. Vừa xoay đầu nhìn về phía Tô Thăng bé liền nghe được cậu dùng giọng điệu rất hung dữ dường như rít qua kẽ răng mà quát to về phía bé: “Phàn Hiểu Nhược! Tôi cho em biết, tôi ghét em theo sau tôi cả ngày! Tôi ghét em nhất!”

      Nước mắt của Phàn Hiểu Nhược sắp tuôn trào, Tô Thăng lại thêm vài câu: “Phàn Hiểu Nhược! Em có biết vì sao em tên là Phàn Hiểu Nhược ? Chính là ‘Phiền! Tiểu! Nhược’ vừa phiền, vừa lại yếu đuối!”

      (*) Phàn Hiểu Nhược và Phiền Tiểu Nhược phát giống nhau.

      Lúc này cửa nước mắt của Phàn Hiểu Nhược hoàn toàn mở ra, cho dù làm sao cũng chế ngự được, bé ngồi xổm xuống oà khóc to, nước mắt nước mũi dính đầy mặt. bé vừa khóc vừa chu miệng lẩm bẩm “ Thăng”, đôi tay vò nhăn làn váy giống như muốn nghiền nát.

      đám nhóc con thấy thế lập tức giải tán, trong phút chốc chẳng còn ai cả.

      Chỉ còn lại Tô Thăng đứng cách đó xa, trông thấy bóng dáng bé khóc thảm thương, cậu mím chặt môi.

      Hôm nay đương nhiên Tô Thăng thoát khỏi bị ăn đòn, nhưng lạ là cậu gào thét như lợn bị mổ, Phàn Hiểu Nhược cũng là lần đầu tiên qua đây xin tha thứ.

      Lại qua vài ngày, đằng sau Tô Thăng vẫn có người hầu vốn tấc rời kia.

      Hai bên ba mẹ đều thấy kỳ lạ, mẹ của Phàn Hiểu Nhược hết lời mới dỗ dành bé đến nhà Tô Thăng chơi. Bà Tô nhiệt tình đãi kẹo thức uống, vô cùng thân thiết coi bé như là con mình. Bà Tô và Phàn Hiểu Nhược tán gẫu hồi lâu, cuối cùng bà nhịn được hỏi: “Hiểu Nhược à, sao gần đây con chơi cùng Thăng?”

      Phàn Hiểu Nhược trề môi : “Dì, con và Thăng có gì!”

      Bà Tô càng ngạc nhiên, vừa định hỏi vì sao tiếp: “Dì ơi, dì đặt tên đúng rồi, Tô Thăng thư sinh chỗ nào, ràng là võ phu!”

      ai nhìn thấy, Tô Thăng trốn ở phòng bếp lén uống nước ngọt có ga nghe được, ánh mắt cậu ảm đạm.
      Sweet youChris thích bài này.

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C3:

      Năm thứ hai, bởi vì ông Tô chuyển công tác nên cả nhà Tô Thăng dọn .

      Trong suốt năm trước đó, số lần Phàn Hiểu Nhược và Tô Thăng chuyện với nhau có thể đếm được đầu ngón tay, thỉnh thoảng cho dù đối diện nhau, Phàn Hiểu Nhược cũng làm như thấy mà lơ ngay luôn. Bởi vậy đương nhiên chú ý tới, mỗi khi vào lúc này, Tô Thăng cúi đầu, che dấu ánh mắt ảm đạm.

      Trước khi , hai nhà lời tạm biệt với nhau. Bà Tô đương nhiên muốn rời xa Phàn Hiểu Nhược, bà ôm rồi hôn , Phàn Hiểu Nhược cũng ướt khoé mắt: “Dì ơi, con nhớ dì.” Phàn Hiểu Nhược vứt Tô Thăng bên thèm chuyện, vẫn rất thích bà Tô, lúc nào bà cũng có thể làm như ảo thuật biến ra rất nhiều kẹo và đồ chơi, mẹ lại có, mỗi lần đều quấn lấy mẹ lâu mới xin được viên kẹo trái cây.

      Sau khi Tô Thăng rời khỏi, Phàn Hiểu Nhược trải qua cuộc sống vui vẻ như thường, vẫn luôn được lòng người.

      Cứ như vậy mười năm trôi qua, trong nháy mắt Phàn Hiểu Nhược mười tám tuổi, bắt đầu kiếp sống trung học.

      Sau khi trưởng thành, tiếc là Phàn Hiểu Nhược xinh đẹp như trong tưởng tượng của mọi người, nhiều lắm chỉ có thể coi là đoá hoa trắng thuần khiết. Chiều cao cao lắm, bình thường nếu có người hỏi luôn rất cố gắng ưỡn ngược hóp bụng lớn tiếng : “Tôi cao mét sáu mốt!” Mái tóc dài như sợi mì hiếm khi buộc lại, nhưng luôn thích kẹp tóc màu xanh. Chỉ có đôi mắt vẫn đen láy phát sáng như trước, thường xuyên chớp chớp lông mi dài.

      Sau hôm khai giảng bao lâu, vào buổi trưa ngày chủ nhật.

      Quang cảnh lúc ba bốn giờ, người đường thưa thớt tại thị trấn bé, tất cả dường như bị ánh mặt trời chói chang của cuối thu phơi nắng đến choáng váng, rơi vào giấc ngủ trưa còn chưa tỉnh lại.

      Sau khi chịu nổi lời càm ràm của mẹ, Phàn Hiểu Nhược rốt cuộc nhận lệnh ra ngoài, tiệm hoa cách nhà hai con phố, bê chậu hoa lan hồ điệp mới vừa mua về. Cầm trong tay mới nhận ra, chậu hoa này phải nặng bình thường, Phàn Hiểu Nhược run run hai cánh tay mảnh khảnh, chầm chậm về, vừa trong lòng vừa lẩm bẩm, oán trách mẹ khó khăn.

      Vào lúc này Phàn Hiểu Nhược liền trông thấy chàng trai.

      Cuối hạ đầu thu, ánh nắng giờ đây mang theo dáng vẻ đặc biệt được bao phủ bởi lớp voan mỏng mà chiếu rọi xuống, cửa hàng đĩa nhạc và phim bên đường vừa mới khai trương, còn buộc hai chùm bong bóng lớn, ràng phát ra bài hát “Tình cố lên” của Vương Tâm Lăng: “yo-le-yi-o-le-yi-o-le, le-yi-o-le-yi-o-le, dù gì tình của em cũng phải cố lên!”

      Phàn Hiểu Nhược cố gắng bê chậu hoa cao hơn chút, xuyên qua kẽ hở của hoa lan, bỗng nhìn thấy chàng trai tại con đường đối diện. Con người cao cao gầy gầy, áo sơ mi màu đen, cổ tay áo xắn rất cao, quần jean xanh nhạt, có lẽ là giặt đến bạc màu, ăn mặc rất tuỳ ý cũng rất thoải mái. Mái tóc loà xoà trước trán hơi hỗn độn, nhưng ánh nắng vẫn phác hoạ đường nét bên mặt của chàng trai rất ràng. Nhưng chỗ hấp dẫn Phàn Hiểu Nhược nhất chính là tai trái của chàng trai, chiếc hoa tai đá thủy tinh chiết xạ sáng chói dưới ánh mặt trời.

      Phàn Hiểu Nhược trở thành hội viên của hiệp hội “Mê trai” nhiều năm nay, giờ phút này lại ngây dại, tay bưng chậu hoa lan càng càng chậm, cuối cùng từ từ ngừng lại.

      Đợi đến lúc tầm mắt của chàng trai kia hướng qua phía này, Phàn Hiểu Nhược mới chợt phát giác mình lại ở đường cứ ngơ ngác như thế mà nhìn chằm chằm người ta, hơn nữa bưng chậu hoa, vẫn nhúc nhích.

      Chàng trai kia khẽ cười, khuôn mặt Phàn Hiểu Nhược sớm phồng lên đỏ rần như bong bóng của cửa hàng đĩa nhạc và phim, dùng sức lực mạnh nhất từ trước đến nay, chạy bay mất hút.

      Hôm sau là thứ hai, sáng sớm đến trường, Phàn Hiểu Nhược tự động loại bỏ bối rối của mình hôm qua, cười híp mắt với bạn với vẻ thần bí: “Đỗ Tử Mộng, trưa hôm qua tớ nhìn thấy chàng rất đẹp trai!”

      Đối với ảo tưởng của Phàn Hiểu Nhược, Đỗ Tử Mộng sớm tập thành thói quen, thuận miệng hỏi: “Ờ, tên gì?”

      Phàn Hiểu Nhược vặn vẹo ngón tay, lắc đầu : “Tớ biết.”

      Đỗ Tử Mộng quay đầu qua, ngạc nhiên : “Cậu cũng có lúc biết đối phương tên gì sao?”

      Phàn Hiểu Nhược trừng mắt: “Này, Đỗ Tử thối, hôm qua tớ tình cờ nhìn thấy đường, được ? Hơn nữa, cậu có ý gì?”

      Lông toàn thân đều dựng đứng lên, Đỗ Tử Mộng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phàn Hiểu Nhược: “Cậu, vừa, mới, gọi, tớ, là, gì?”

      Phàn Hiểu Nhược chìa hai tay ra, vội xoay người ngồi ngay ngắn, mở sách ra cao giọng đọc lên: “Trận mưa vừa dứt, dừng chân muộn màng…”

      thanh lạnh giá của Đỗ Tử Mộng truyền tới: “Phàn Hiểu Nhược, cậu cầm sách ngược rồi kìa.” Phàn Hiểu Nhược hơi nghiêng mặt, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc lóc.

      Song, tâm trạng tốt của ngày hôm nay theo Phàn Hiểu Nhược đến khi tan học về nhà.

      Vừa mới vào cửa, liền nghe thấy mẹ ở phòng khách cùng ai đó trò chuyện rất vui vẻ, Phàn Hiểu Nhược nghĩ thầm, chẳng lẽ trong nhà có khách tới? Mới vài bước, mẹ tinh mắt nhìn thấy liền lớn tiếng hô lên: “Hiểu Nhược, mau đến xem ai tới này?”

      Phàn Hiểu Nhược rất hiếu kỳ, liền chạy vào trong. Ánh mắt vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc, Phàn Hiểu Nhược lập tức ngạc nhiên mừng rỡ : “Mẹ Tô! Mẹ Tô, sao dì lại đến đây? Con nhớ dì muốn chết!” xong liền nhào qua. Thế nhưng vừa mới dành cái ôm to cho bà Tô, trong nháy mắt máu đông lại, trong đầu chỉ có thanh: cái tên Tô Thăng vừa thấp vừa béo lại đen còn cười nhạo mình có phải cũng đến hay ?

      ngẩng đầu, quả thực nhìn thấy chàng xa lạ ngồi đối diện, chỉ là, sao có chút quen mặt?

      —— ngờ đó chính là chàng đẹp trai mà thấy ngày hôm qua!

      Lúc này máu từ đầu đến chân của Phàn Hiểu Nhược hoàn toàn đông đặc, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ phút này đỏ rần giống như chỉ cần nặn ra là bắn tung toé. Đáy lòng Phàn Hiểu Nhược nghiến răng nghiến lợi oán hận : khá lắm Tô Thăng, quả là kẻ xấu xa đứng số thế giới này! Hồi bé ăn hiếp mình, bây giờ còn thay đổi diện mạo để lừa gạt tình cảm của thiếu nữ thuần khiết.

      Mẹ Phàn Hiểu Nhược thấy con mình nhìn chằm chằm người ta, khuôn mặt lại đỏ bừng, hồi lâu câu nào, bà tưởng rằng Phàn Hiểu Nhược quên, vội vàng có lòng tốt nhắc nhở: “Hiểu Nhược, cậu ấy là Tô Thăng, con quên rồi sao? Hồi bé con luôn lẽo đẽo theo sau cậu ấy gọi ‘ Thăng’ đấy.”

      Ai ngờ, lời của mẹ khiến ngọn lửa dưới đáy lòng Phàn Hiểu Nhược trong phút chốc cháy mạnh, muốn bùng lên lại thể bùng lên, chỉ đành tiếp tục nghiến răng nghiến lợi dưới đáy lòng, chẳng được lời nào.

      Bà Tô thấy dáng vẻ của Phàn Hiểu Nhược thế này, bà sờ đầu cười chiều: “Ôi chao, khi đó Hiểu Nhược còn mà! qua mười năm rồi, còn nhớ cũng bình thường.”

      Phàn Hiểu Nhược vừa định dời tầm mắt nghe được từ phía đối diện truyền đến thanh trầm thấp: “Phàn Hiểu Nhược, em dám quên tôi thử xem?!”

      câu đột ngột thốt ra, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trong lòng Phàn Hiểu Nhược.

      bị hoá đá rồi.
      Sweet youChris thích bài này.

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C4:

      Đối với việc gia đình Tô Thăng dọn về, điều khiến Phàn Hiểu Nhược quan tâm nhất là —— Tô Thăng lại học cùng lớp với !

      Khi thầy giáo giới thiệu “học sinh chuyển trường” bục giảng, phía dưới quả nhiên là tràng tiếng nuốt nước bọt, ngay cả Đỗ Tử Mộng cũng mở to mắt nhìn nam sinh xa lạ này. Phàn Hiểu Nhược ngồi phía dưới bẻ tay, muốn “vung ma đao xoèn xoẹt về phía Tô Thăng”.

      Sau khi tan học, thừa dịp xung quanh người, Phàn Hiểu Nhược tóm cổ áo Tô Thăng hung dữ hỏi: “Sao chạy đến lớp chúng tôi học hả? Chẳng phải lớn hơn tôi tuổi ư?”

      Tia sáng trong mắt Tô Thăng chợt loé, sau đó miễn cưỡng : “Tôi sinh cuối năm, em sinh đầu năm, cho nên vẫn cùng lớp, em ngốc bình thường.”

      Phàn Hiểu Nhược vừa định bùng nổ, Tô Thăng nhìn xuống dưới cái rồi thốt ra câu: “Còn nữa, em nhón chân như vậy, luyện tập múa ba lê à?” Thế giới bé của Phàn Hiểu Nhược xẹp lép trong tích tắc.

      Sau khi vào trung học, thành tích của Phàn Hiểu Nhược vẫn trung bình, luôn luôn quanh quẩn tại thứ hạng 15 đến 20, lên cũng lên, xuống cũng xuống. Chủ nhiệm lớp suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra câu khen ngợi: “Trò Phàn Hiểu Nhược, thành tích của em rất ổn định.”

      Nhưng kiểm tra của tháng này, Phàn Hiểu Nhược lại đứng thấp nhất trước nay chưa từng có, chỉ đứng thứ 24.

      Nguyên nhân là, bạn học Phàn Hiểu Nhược đương.

      , là thầm mến, xuân tâm nảy mầm.

      đường về nhà, Phàn Hiểu Nhược vẫn cúi đầu gì, làm cho Tô Thăng rất được tự nhiên vì quen với vẻ giương nanh múa vuốt của . Cuối cùng Tô Thăng thể nhịn được mà gọi lại: “Phàn Hiểu Nhược! Chẳng phải là lần thất bại thôi ư? Sau này tiếp tục cố gắng.”

      Phàn Hiểu Nhược trừng mắt nhìn , dậm chân : “Hừ, tôi biết đứng nhất, giờ muốn châm chọc tôi mà! Ông trời có mắt!”

      Tô Thăng bị làm nghẹn họng, nhưng sau đó ngay: “Hiểu Nhược, sau này tôi dạy bổ túc cho em nhé?” Phàn Hiểu Nhược phản đối ngay: “Tôi cần dạy bổ túc cho tôi! Tôi tìm Lê Hà của lớp 2!”

      Lê Hà chính là đối tượng xuân tâm nảy mầm của Phàn Hiểu Nhược.

      Khi nghe được những lời này, trong nháy mắt khuôn mặt Tô Thăng trầm xuống: “ được!”

      Phàn Hiểu Nhược lại trợn mắt nhìn : “ lo làm gì?!”

      Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ vừa ăn canh vừa : “Hiểu Nhược à, từ giờ trở mỗi cuối tuần Tô Thăng dạy bổ túc cho con, tuần ba lần, ngay tại nhà chúng ta. Con phải quý trọng cơ hội này đấy!” Phàn Hiểu Nhược vừa định phản bác, nhưng khi ngẩng đầu liền trông thấy vẻ mặt oai nghiêm của ba, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

      ngoài dự liệu, trong lòng Phàn Hiểu Nhược càng mắng Tô Thăng nhiều hơn.

      Mưa đầu thu liên miên dứt mà đổ mưa mấy ngày trời.

      Hôm nay, Phàn Hiểu Nhược vừa từ căn tin trở về, toàn thân sớm ướt sũng. Bên trong đôi giày đều là nước, mỗi bước đều phát ra thanh “phịch phịch phịch”. chắc chắn bên người mang theo giày sạch, nhưng đôi giày này còn cách nào để mang nữa. Bỗng nhiên nhớ tới trong ngăn kéo còn có đôi guốc gỗ chưa bao giờ mang, Phàn Hiểu Nhược thở dài, xem ra chỉ có thể thay đôi guốc gỗ, may mà trời lạnh lắm.

      Phàn Hiểu Nhược bưng cốc nước vừa rót ra, từ bục giảng về chỗ ngồi, đột nhiên có mấy người nhìn đường mà đuổi theo nhau đùa giỡn. Lúc đầu thấy gì, nhưng mới hai bước, chợt cảm thấy thích hợp. Phàn Hiểu Nhược cúi đầu: chân phải có hai móng chân bị giẫm đến mức bị lật lên từ giữa ngón, rướm máu, vô cùng đau đớn.

      Từ Phàn Hiểu Nhược sợ đau, vừa thấy móng chân mình thế này nước mắt nhanh chóng đong đầy. biết vì sao, Phàn Hiểu Nhược theo bản năng nhìn qua chỗ ngồi của Tô Thăng, nhưng thấy được bóng dáng mình muốn tìm, rốt cuộc oà khóc.

      Ngay lúc Đỗ Tử Mộng bị hoảng sợ muốn hỏi xảy ra chuyện gì đột nhiên đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy Phàn Hiểu Nhược, bên tai là thanh quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn: “Hiểu Nhược, tôi đưa em đến phòng y tế.”

      Phàn Hiểu Nhược vừa nghe được thanh này liền ngẩng đầu, biết khi nào Tô Thăng đứng bên cạnh , đỡ lấy cánh tay . Trong lúc nhất thời ngơ ngác, sững người, trong chớp mắt oà khóc lên: “Tô Thăng…tôi đau muốn chết…”

      Cánh tay Tô Thăng cứng đờ, sau đó hạ thấp giọng dỗ dành: “Được được được, chúng ta mau chóng đến phòng y tế.”

      Phàn Hiểu Nhược vẫn còn dùng sức khóc to, Tô Thăng rốt cuộc chịu nổi, véo cánh tay cái: “Em có hay ?” Phàn Hiểu Nhược bị véo đột nhiên ngẩng đầu, vừa định mắng mới phát , biết khi nào mọi người trong phòng học đều nhìn chăm chú hai người bọn họ, lặng ngắt như tờ.

      Trong đầu Phàn Hiểu Nhược lên hai chữ: xong rồi.

      Buổi tối Phàn Hiểu Nhược nâng đùi phải lên cao, ngồi sofa hề có hình tượng mà gặm quả táo.

      Đầu óc như là nghe lời sai bảo, theo tần suất trung bình mỗi phút đồng hồ luôn bay về người Tô Thăng.

      Buổi chiều ở phòng y tế, khi bác sĩ vừa lấy ra cái kẹp lớn, ngoài dự liệu Phàn Hiểu Nhược khóc lóc thảm thiết, bác sĩ khó xử, kéo lần này đến lần khác cũng có cách kẹp giữ cái móng vểnh lên! Ngay lúc Phàn Hiểu Nhược sắp bắt đầu lượt khóc lóc mới Tô Thăng đột nhiên ôm .

      Cái ôm mạnh mẽ như vậy, lòng bàn tay ấm áp xoay đầu Phàn Hiểu Nhược qua bên, để nhìn thấy bác sĩ. Phàn Hiểu Nhược bị hù doạ, tiếng nức nở trước đó nghẹn trong cổ họng thốt ra được cũng chẳng nuốt xuống được. Thế nhưng, như là kỳ tích, nước mắt Phàn Hiểu Nhược lại theo đường cũ từ từ trở về, vẻ hoang mang lúc đầu dần dần lắng lại trong độ ấm của lòng bàn tay và cái ôm kia. Mãi cho đến sau đó bôi cồn, thoa thuốc, băng bó, mặc dù đau nhưng Phàn Hiểu Nhược lại bình tĩnh khác thường, chỉ là nắm chặt cánh tay Tô Thăng.

      Khi ra khỏi phòng y tế, Tô Thăng vẫn buông tay ra, đầu óc Phàn Hiểu Nhược giống như bị hỏng rồi, đè ép thế nào cũng muốn buông tay Tô Thăng. Lúc quẹo qua chỗ rẽ, hình như nghe được tiếng thở dài trầm thấp của : “Sao lại còn thích khóc như thế, y chang như hồi trước.” Trong phút chốc khuôn mặt Phàn Hiểu Nhược chín như quả cà chua.

      Phàn Hiểu Nhược dùng sức lắc đầu, được, sao lại nhớ tới người kia.

      dùng sức cắn miếng táo, muốn như mọi khi trong lòng mắng Tô Thăng nhiều lần, nhưng phát giác làm thế nào cũng tìm được lời mắng chửi trong đầu.

      Ừm, thực ra, Phàn Hiểu Nhược lại cắn miếng táo, thể thừa nhận.

      Tô Thăng, cám ơn .
      Sweet youChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :