1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THANH MAI NGHI KỴ TRÚC MÃ - Tọa Hóa Bồ Đề (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      THANH MAI NGHI KỴ TRÚC MÃ – 两小有猜
      Tác giả: Tọa Hóa Bồ Đề
      Nguồn : nhuocvucac.wordpress.com

      Editor: Heidi
      Thể loại: Thanh mai trúc mã
      Số chương : 48
      Tình trạng truyện: hoàn
      [​IMG]
      Last edited: 24/8/14
      tart_trung thích bài này.

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Only you, mới có thể cùng em trọn cuộc đời !

      Lúc 5 tuổi, Đinh Nhất Nhất gặp gỡ Thượng Quan Cẩn Ngôn.

      Cậu ta là khắc tinh của nhóc suốt thời thơ ấu, là cơn ác mộng suốt thời thiếu nữ. nhóc gọi cậu ta là kẻ hai mặt giữa chủ nghĩa đế quốc Mỹ và Nhật Bản.

      nhóc có bạn bè bằng vai phải lứa, cậu ta cũng có hồng nhan tài sắc vẹn toàn.

      Ghét chính là ghét, thích chính là thích, có chuyện gì to tát lắm đâu? Thẳng thắn ra là được rồi! Cuộc sống là vui vẻ, vì vậy tình cũng cần vui vẻ, nếu như có phiền muộn và đau khổ, đó cũng chỉ là vì mỗi người đều phải lớn khôn, ngày phải chia xa.
      Shikura Von Rosenbergtart_trung thích bài này.

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 01 : Người bạn đến từ Bắc Kinh.

      Tại tòa nhà dành cho các chuyên gia, có gia đình chuyển đến, Đinh Nhất Nhất cùng đồng bọn nghịch đống cát, móc cát lên xây chiến hào. Cả khu vực địa bàn này đều thuộc về tập đoàn doanh nghiệp trọng điểm cấp quốc gia, phía đông là tòa nhà dành cho công chức bình thường, phía sau có trường mẫu giáo, trường học, bệnh viện, rạp chiếu phim….vân vân. Ở giữa có sân vận động rất lớn, có thể chơi bóng rổ, đá bóng rèn luyện sức khỏe, tóm lại sân vận động quá rộng lớn khiến Đinh Nhất Nhất thể lần chạy từ đầu sân đến cuối sân. Phía tây là hai tòa lầu riêng biệt, tách rời với các khu khác, dành cho những nhân viên cao cấp khác, tòa nhà được che lấp bởi cây cối hoa lá khiến cho khung cảnh thêm phần thanh lịch tao nhã. Thời đó cái kiểu kiến trúc như vậy thịnh hành gọi là “ biệt thự”, mọi người đồng nhất gọi là “ Chuyên Gia Lầu”.

      Hai chiếc xe tải to chở đầy đồ dùng vật dụng nội thất đỗ ở ven đường, đằng sau là chiếc xe hơi, màu sắc đen có, trắng có, nâu có, xem có vẻ rất khí thế. Trong xe bước ra ít người mặc veston màu đen, cười ha hả bắt tay nhau hàn huyên. “ Dọn nhà à?” Nhất Nhất ngừng tay, ngừng lại việc làm nhìn về phía xa. Trịnh Gia Vũ như từ trong đống cát ló ra nửa cái đầu, hướng mắt nhìn về phía huyên náo . “Ai biết !”

      Việc đào chiến hào còn hấp dẫn hơn cái việc tìm hiểu kĩ về gia đình kia, hai đứa đều chuyện, chuyên tâm đào cát.

      Tiếng chuyện ồn ào rôm rả lúc gần lúc xa, gây ồn ào khiến bọn chúng thể tập trung đào. Ai à? Trong con mắt xuất hai thân ảnh, người con trai cao cao quen, người thấp hơn chút là Chu Đình, cháu của Chu tổng – Tổng kỹ sư công trình ở tòa nhà “ Chuyên Gia Lầu”. Người mà hầu hết các bà mẹ đều thích khen ngợi vài câu là thục nữ mẫu mực hiểu biết lễ nghĩa, dịu dàng nho nhã.

      Nhất Nhất thích chơi cùng nó, vì nó luôn tỏ vẻ người lớn, cả ngày chỉ biết ôm búp bê, lại còn thích mách lẻo, mông của Nhất Nhất vài lần bị cho nở hoa cũng là nhờ nó ban cho.

      “ …..Cẩn Ngôn, nước Mỹ vui ?” Chu Đình giọng mềm mại nhõng nhẽo.

      “ Rất vui, nơi đó có Disney, cậu biết ? Đó chính là trong phim hoạt hình Tom và Zerry……” Tiếng phổ thông của tên con trai đó rất chuẩn, giọng cũng du dương nghe rất hay.

      Cái gì chứ? Đất bùn ( cách đọc của Disney trong tiếng Trung gần gống^^)? Nhất Nhất nhăn mặt nhíu mày lẩm bẩm, đất bùn so với cát lại chơi vui hơn sao? Muốn làm gì là phải làm được, nhưng Mẹ lại quá bẩn, được phép chơi.

      “ Cẩn Ngôn, Bắc Kinh như thế nào? Có lạnh ? Tớ chưa từng tới đó.”

      “ Cũng nóng bức y như vậy, so với nơi đây còn nóng hơn, người còn rất đông.”

      Rất nhiều người sao? So với người trong khu vui chơi còn nhiều hơn? Nhất Nhất nghĩ đến chuyện lần trước mẹ Gia Vũ đưa hai đứa chơi, người quá đông, tên Gia Vũ nhát gan sợ đến phát khóc. Nghĩ đến điều đó nhóc bĩu môi liếc cậu bé có lá gan bé xíu kia.

      “ Cậu định học trong trường của tụi mình hay qua trường tiểu học Thị Nhất? Cẩn Ngôn, cậu đến học trường mình , chúng mình có thể học cùng lớp.”

      “ Chưa biết, mẹ chưa với tớ, có lẽ học tại đây.”

      Soạt ! Thực tế chứng minh chuyên tâm thể lúc đặt ở hai nơi, Đinh Nhất Nhất rất xui xẻo nhào đầu vô cát, cát vô xào xạo trong miệng, bao nhiêu công sức mất trong giây lát. Trịnh Gia Vũkéo nhóc từ đống cát lên, hai người dựng ngược lông mày trừng mắt nhìn phía sau lưng hai người chuyện rôm rả kia.

      “ Chào các bạn, tớ là Thượng Quan Cẩn Ngôn.” Cậu con trai có chút sợ hãi nào, thoải mái bước lên chào hỏi.

      “ Cậu từ đâu đến?” Trịnh Gia Vũ vặn hỏi .

      “ Bắc Kinh, lúc có sống ở Mỹ vài năm, sau này chuyển về Bắc Kinh.” Bắc Kinh, nước Mỹ? nơi đó quá xa, nằm trong phạm vi bọn chúng có thể hiểu được, đám trẻ ngỡ ngàng chỉ biết giương mắt nhìn nhau.

      Chiến hào bị làm hư rồi, bọn chúng cũng đâu còn tâm trạng đánh trận, liền giới thiệu tên bản thân. Nhất Nhất chiến hào bị phá hủy, vừa tức lại vừa tiếc, ngồi bệt xuống cát thèm lên tiếng. đôi giày màu trắng như tuyết xuất dưới mắt.

      “ Cậu tên là gì?” nhóc nhướng mắt định bụng thèm quan tâm đến tên phá hỏng thành quả lao động của nó.

      “ Cậu có tên à?” người vừa tới ngồi xổm xuống nhìn nhóc.

      “ Ai tớ có tên hả?” Đột ngột ngẩng đầu lên, hai khuôn mặt cách rất gần , nhóc bỗng nhiên thể tức giận.

      Tên này cũng rất đẹp trai nhá! Đôi mắt to tròn giống như hai hạt tinh cầu đen tuyền, cặp lông mi dài và dầy, mái tóc đen mềm mượt hất đỉnh đầu, đặc biệt là khuôn mặt mềm mại trắng trẻo giống như bánh bao nóng hổi mới ra lò rất dụ người…..bánh bao nhân đậu xanh………. nhóc nuốt nước miếng, kìm được muốn vươn hai tay sờ nắn bánh bao nhân đậu xanh kia.

      “ Đinh Nhất Nhất, cậu làm bẩn mặt của Cẩn Ngôn rồi!” Chu Đình gạt hai tay nhóc xuống.

      Đâu có sờ mặt cậu, la ó cái gì chứ? Nhất Nhất giở thói côn đồ, thèm quan tâm “ hừ “ tiếng, cố ý lại vươn tay khuôn mặt đỏ au bóp cái, giống như lớp vỏ bánh bao tô vẽ thêm màu sắc. Gia Vũ cắn ngón tay cười, trẻ con bên đường cũng bắt đầu cười chọc ghẹo.

      “ Đinh Nhất Nhất, tớ…tớ cho cậu biết….cậu…..” Chu Đình tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ lựng, lắp ba lắp bắp

      sao Đình Đình.” Cẩn Ngôn vỗ vai nhóc, các ngón tay cũng xoa xoa mặt.

      “ Cậu tên là Đinh Nhất Nhất? Viết thế nào?”

      “ Chữ Nhất của chữ Nhất, Nhị, Tam.” Bánh bao ơi ! Bánh bao à. Nhất Nhất chăm chú nhìn khuôn mặt cậu nhóc, khao khát được nhào lên cắn vài miếng.
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    4. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 2: Kết thù kết oán

      Định luật Murphy: “Nếu việc có thể diễn biến xấu, nó diễn biến đúng như thế”. Đơn giản mà chính là càng sợ việc gì việc đó càng xảy đến. Định luật này cũng áp dụng cho trẻ con sao? Binggo! Nhất Nhất biết bản thân mình đắc tội gì với cậu ta, tóm lại nhóc có mặt ở nơi nào, cậu ta liền có mặt ở nơi đó. Ví dụ lúc nhóc cùng đồng bọn đùa nghịch vui vẻ, Cẩn Ngôn liền đứng bên cạnh cười cười, hại nhóc cứ nghĩ là bản thân mình hớ, nghịch hớ điều gì rất mất mặt. Lại ví dụ như lúc nhóc cùng Gia Vũ ăn cắp dưa leo ở vườn rau phía sau căn tin, đúng lúc đem dưa bỏ vô miệng, cậu ta đột nhiên từ giàn dưa leo leo xuống, hại nhóc bị nghẹn ho liên lục. Còn có lúc nhóc leo cây ở trong rừng, khó khăn lắm mới kiếm được hai quả trứng chim định nuốt chửng, cậu ta từ đằng xa “ hey ” tiếng, trứng chim liền lóc cóc lóc cóc rơi xuống đất vỡ nát. Cậu ta quả thực là đúng là “viên kẹo da bò”

      (@:đây là loại kẹo đặc sản của Dương Châu, có đậu phộng và mè trắng, gần giống loại me sửng đặc sản của Huế, nhưng ở đây ám chỉ đeo sát dính chặt, chết cũng buông!)

      Gần đến giờ ăn tối, Nhất Nhất vẫn loanh quanh ở dưới lầu. Bố công tác về chưa ở được vài ngày lại , Mẹ làm tăng ca ở xưởng có thời gian nấu cơm, đành đem con gửi qua bên nhà hàng xóm Gia Vũ. Vốn định cùng Gia Vũ xuống lầu dưới nghe nội Hoàng kể chuyện cổ tích, đáng tiếc là tên nhóc đó quá nghịch ngợm làm vỡ bình hoa của mẹ , bị phạt đứng nghiêm. Mẹ Trịnh dưới bếp nấu nướng rảnh coi hai đứa , Nhất Nhất cảm thấy buồn chán, quay liếc tên phạm nhân kia đứng ở góc tường với ánh mắt nghiêm khắc.

      “ Đinh Nhất Nhất cũng ở đây à! ” Viên kẹo da bò kia lại tới rồi! trong lòng Nhất Nhất than thở, đảo mắt cái thèm để ý tới . Cẩn Ngôn cũng đâu cần quan tâm, hiếu kì nhìn vào đồ ăn vặt tay nhóc.

      “ Đây là món gì?”

      “ Bột ô mai!” cáu kỉnh. “ Cậu chưa ăn qua à?”

      “Chưa.”

      chưa ăn qua?”

      , chưa từng ăn qua.”

      quá tội nghiệp! Bắc Kinh nghèo vậy ư? nhóc thương hại nhìn đánh giá cậu nhóc trước mặt, trong lòng so đo tính toán lúc, mấy tình nguyện múc ra hơn nửa muỗng đút đến gần miệng Cẩn Ngôn. “ Cho cậu ăn thử miếng nè.”

      Cái muỗng vẫn còn dính nước miếng, Cẩn Ngôn do dự chút, ngoan ngoãn há miệng nuốt vô. Có chút chua, cậu nhăn mặt, rút ra từ trong túi hai viên kẹo màu trắng sáng lấp lánh. “ Cho cậu chocolate đó .” Chocolate? Đây chính là Chocolate trong truyền thuyết ư! Hai mắt tròn như viên bi nhìn chằm chằm, phản xạ có điều kiện chảy nước miếng. nhóc nhanh tức tốc bóc viên bỏ vô miệng, thoắt 1 cái nhai xong, nhìn chằm chằm vào viên kẹo còn lại tay nuốt nước miếng.

      “Oa…ngon quá thôi, viên này ăn nữa, chừa lại cho Gia Vũ.”

      “ Cậu muốn ăn , nhà tớ còn nhiều, lần sau đem qua cho nữa.”

      Nhà cậu vẫn còn! Nhất Nhất mừng thầm, nhanh như sấm chớp xoẹt cái giải quyết xong viên còn lại, ngay cả ngón tay cũng liếm sạch trơn, trong lòng thỏa mãn đưa ra gói bột ô mai.

      “ Tớ về ăn cơm đây, cái này cho cậu đó,”

      “ Cho tớ?”

      muốn ăn à? Tớ tiếc lắm đó, nếu phải cậu chưa ăn qua, tớ cho đâu!”

      “ Muốn! Tớ muốn.” Cẩn Ngôn chớp mắt gật đầu liên tục. Hai con mắt xinh đẹp à! Rất muốn sờ mó. Trong đầu vẫn nghĩ, hai tay nhóc chạm vào hàng lông mi cao vút, sau đó trượt xuống hai bên má, bất chợt nở nụ cười hihi dùng lực nhéo cái.

      “ Á~~~” đau quá. Cậu nhóc hài lòng hất tay bé ra, bắt chước cách của nhóc bẹo má nhóc. “ Đồ…..áng….ét” bị nhéo méo mó mặt mày đến giọng cũng ràng. Nhưng Cẩn Ngôn nghe rất .

      được ghét tớ!” cúi đầu, cái miệng xinh của cậu nhóc khẽ đóng dấu lên vầng trán Nhất Nhất.

      Chuyện gì vậy? Nhất Nhất lơ mơ, tuy rằng thường xuyên bị các các chú hôn lên mặt, nhưng nhóc hầu như thấy mắc cỡ. Nhà vệ sinh nam nhóc cũng xông vô mấy lần, nhưng lần này bị người thân thiết hôn, khuôn mặt bé lập tức đỏ lựng.

      Mặt Cẩn Ngôn cũng đỏ lên, lục sục trong túi quần mãi mới lấy được viên kẹo Chocolate ra. “ Còn nữa nè, cho cậu.”

      cần!” nhóc nắm chặt bàn tay rất muốn cho cậu nhóc quả đấm, nhưng Mẹ dặn được phép đánh nhau với đám trẻ ở Chuyên Gia Lầu, nếu nghe lời bị nát mông. Làm sao đây…..Kết quả nhóc ngay cả Chocolate cũng thèm chạy trối chết. Buổi tối ngủ bên cạnh, Gia Vũ ngủ chảy cả nước dãi từ lâu, nhóc vẫn sao ngủ được, cứ trằn trọc mãi chuyện bị tên đó hôn, cảm thấy rất mất mặt. Tại sao có thể bỏ chạy như vậy? Đánh trận có sao đâu!

      “ Gia Vũ, Gia Vũ” dùng lực lắc mạnh con sâu ngủ kia

      “ Ngày mai tớ đánh Cẩn Vũ trận, cậu đứng về phía nào?”

      “ Uhm….Đánh…” Đúng ! Đánh ! Nhất Nhất trong bóng tối nghiến răng cười hắc hắc, tưởng tượng đến cảnh đánh người nào bị đánh đó phải lớn giọng cầu xin “ Xin nữ vương tha mạng”, sau đó nhóc ôm Gia Vũ từ từ tiến sâu vào giấc mộng đẹp.

      Muốn báo thù phải chọn nơi vắng vẻ chút, để người khác nhìn thấy tố cáo. Còn nữa thể đánh vào mặt, lần trước đánh nhau với Diệp Phong, chỉ mới đánh quyền vào mặt để lại dấu bầm tím, vẫn là đánh vào mông hơn, thịt nhiều, đánh rất tay, nếu phải vậy sao người lớn lại thích đánh vào mông trẻ con như thế? nhóc nghĩ ra kế sách vẹn toàn, đáng tiếc cả ngày đều có cơ hội ra tay, bởi vì Chu Đình luôn quanh quẩn bên Cẩn Ngôn, càng đáng xấu hổ là con cư nhiên lại nịnh bợ theo đuôi con trai, nắm tay Cẩn Ngôn chít chít oa oa ngừng.

      “ Hây !Tớ có chuyện tìm cậu.” đợi đến gần bữa cơm nhóc rốt cuộc nhịn được nữa. Cẩn Ngôn nhìn trái nhìn phải, lấy tay chỉ vào mình “ Gọi tớ à?”

      phải cậu là ai?” học theo phim lấy ngón giữa móc móc, điệu bộ rất giống lưu manh. Cẩn Ngôn uhm cái định về phía Nhất Nhất, Chu Đình liền níu cánh tay Cẩn Ngôn: “ Đừng quan tâm đến nó, có chuyện tốt đâu.”

      dám bước tới hả?” Nhất Nhất khiêu khích.

      Cẩn Ngôn hếch cằm lên, đáp trả lại bằng ánh mắt sợ hãi, cùng Nhất Nhất đến bên cạnh bồn hoa dừng chút lại vòng vèo rẽ ngoặt mấy lối, cuối cùng mới dừng lại ở bức tường thấp của căn tin .

      “ Tìm tớ có việc gì?” cậu nhóc hỏi.

      “……” khó trả lời, lẽ hôm qua cậu hôn tớ, nên hôm nay tớ đánh cậu ?

      “ Nè! Cậu xin lỗi tớ !”

      “ Gì?” cậu nhóc kinh ngạc trừng mắt, “ Tại sao?” “ Cậu xem, hôm qua cậu…cậu…cậu……..” Nhất Nhất ôm cái trán, “ Chỗ này….” Chưa hết câu, cậu nhóc bắn ra nụ cười làm nhóc ôm bụng tức tối, cần phải nghĩ ngợi gì vung nắm đấm lên. Cậu dường như biết được nhóc đánh người, liền nhàng tránh được. Hừ, còn dám tránh đòn?!

      Cả người Nhất Nhất như nổi sùng lên, cả hai tay hai chân đều bám chặt lên người cậu nhóc. Đây là tuyệt chiêu của nhóc, lúc đánh nhau với con trai liền ôm lấy cổ của đối phương, dựa vào trọng lượng thân thể đè đối phương xuống đất, lại thêm giống như kẻ điên lắc qua lắc lại, mỗi lần đều có thể làm cho đối phương như dây thun căng ra hết mức, cứ thế mà đắc thắng. Cẩn Ngôn nghĩ tới gặp phải đối tay vô lại như vậy, đầu bị lắc đến choáng váng, thoát ra được, muốn nắm nhóc cũng nắm được, ầm tiếng cả hai ngã xuống đất.

      “ Buông tay ra!”

      “ Xin lỗi mau!”

      “ Buông tay!”

      buông!”

      “ Cậu…..” Cẩn Ngôn cả khuôn mặt đều đỏ bừng vừa tức vừa thẹn, đột ngột dùng sức đẩy nhóc ra, bò dậy bỏ chạy. Nhất Nhất phải loại ăn chay sức lực yếu ớt, hai tay nhóc lao đến ôm chặt đùi của Cẩn Ngôn, cậu nhóc càng gấp rút muốn bỏ chạy, nhóc càng dùng sức tóm chặt quần của cậu. Kết quả là, phía sau lưng đám con nít vừa đuổi tới nghẹn họng nhìn trân trối…… Quần của Thượng Quan Cẩn Ngôn bị Đinh Nhất Nhất tụt xuống. Cái mông trắng nõn nà lộ ra ngoài.
      tart_trung, bé Lahanhtay thích bài này.

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 3: Bát hầu* vs kẻ hai mặt

      *Con khỉ ngang ngược.

      Gia Vũ cực kỳ hối hận, con nhóc nhà hàng xóm tụt quần thằng nhóc ấy, màn hay ho như ngày hôm đó nên ở nhà đọc truyện, để lỡ mất tiếc. Cả ngày chạy đến cách vách dò hỏi những tình tiết kĩ càng.

      Bịch! Đương lấy nắm đấm thay câu trả lời. Có cái gì đáng kể chứ? Thượng Quan Cẩn Ngôn là kẻ vô lại, mở to đôi mắt ngập nước đánh chết cũng hé răng, bộ dáng muốn ủy khuất bao nhiêu có bấy nhiều, hại đồng đảng của mình đều cho rằng mình cố ý bắt nạt , dù giải thích cỡ nào cũng vô dụng, lại còn hung hăng mắng té tát vô mặt mình, nhất là Chu Đình.

      ràng chính tên vô lại đó hôn mình trước mà! Thế nào lại biến thành ngược lại là mình đúng! Nhất Nhất từ nay về sau có kẻ địch.

      Nhưng nhóc thể xử lý . Cẩn Ngôn là học trò cưng của tất cả các thầy trong trường, là tấm gương mẫu mực sáng chói của các bạn cùng trường.

      lễ phép, đường gặp người khác chủ động chào hỏi; gây xích mích cùng bạn học, thấy bọn họ đánh nhau đứng ra khuyên bảo; thông minh hiếu học, nhiều lần thi cử đều là thiếu niên trẻ tuổi nhất xếp thứ nhất; sợ bẩn, sợ mệt, đến muộn, về sớm, khoe khoang gia thế bản thân, chủ động giúp đỡ gia đình những bạn học có hoàn cảnh khó khăn……

      Tóm lại, tất cả phụ huynh khi răn dạy con mình thêm câu: Con xem Cẩn Ngôn nhà người ta kìa.

      Việc này thực làm cho Nhất Nhất mỗi khi nhớ tới đều tức đến vò đầu bứt tai. Cẩn Ngôn giống như quên rất nhanh việc bị tụt quần kia, vẫn thường thường xuất trước mặt nhóc, điều này khiến nhóc muốn phát điên, tìm hết thảy cơ hội trong lời để đả kích . từ nước Mĩ về đây đúng ? Vậy là chủ nghĩa đế quốc Mỹ phái phản động. họ Thượng Quan đúng ? Người khác đều là họ đơn lại là họ kép, vậy chính là tiểu Nhật Bản, vì tên họ của bọn tiểu Nhật Bản mới có bốn chữ…..vân vân.

      Đáng tiếc đối tượng công kích so đo những chuyện đó, vẫn y như cũ cười tủm tỉm bám đuôi nhóc. có chuyện gì buồn bực hơn việc đấm vào bông vải mềm oặt, tên nhóc đó khiến nhóc tức điên.

      “Cậu là kẻ nhát gan!” Nhất Nhất tức giận đến đầu choáng váng.

      “Đến đánh nhau cũng biết, nếu chúng tớ đánh trận thử xem, Cậu khẳng định đánh thắng tớ! Tức giận rồi đúng , đến đánh tớ , đến ! có can đảm hả!”

      Kẻ nhát gan đó để ý tới khiêu khích của nhóc, vẫn cứ chớp đôi mắt to cười. Vì sao tức giận, đánh người? làm người khác thất vọng a! Thừa dịp lúc cậu tớ qua mặt mình, nhóc nhanh chóng mà chuẩn xác giẫm lên giầy của hai cái.

      “Đinh Nhất Nhất,” Bên cạnh mọc ra tiếng hô to ,“Cậu lại bắt nạt Cẩn Ngôn!”

      Thế nào có thể tính là bắt nạt chứ, chỉ là giẫm vài cái thôi mà.“Tớ chỉ huých cậu tớ có chút xíu.”

      “Gạt người, tớ đều thấy cậu trợn trắng mắt đe dọa!”

      “Cậu giẫm chân Cẩn Ngôn đau, cậu ta còn kêu a tiếng đau đớn kìa!”

      “Cẩn Ngôn, cậu đừng sợ cậu ta, chúng tớ đều đứng về phía cậu!”……

      Đổi kiểu khác được hả! Nhai nhai lại cũng vài câu đó có phiền hay . Nhất Nhất nhũn chân cứ liên tiếp luân phiên bị oanh tạc, chỉ tay trừng mắt nhìn về phía tên bị hại, nhìn chằm chằm đến mơ hồ choáng váng.

      “Khó trách người khác gọi cậu là bát hầu.” Giọng rất từ bên cạnh truyền đến. Bát hầu – danh hiệu này là có điển cố, do bà bác trong viện đặt cho. hôm nào đó Nhất Nhất cùng đứa trẻ khác đánh trận, chính là đấu với Diệp Phong, tình hình chiến đấu thảm thiết vô cùng, chân tay, hàm răng, móng tay những ngón nghề này dùng hết, khiến bà bác ven đường này sợ tới mức quá…khiếp, nhảy vào can ngăn cũng kéo ra được, đợi đến khi cuộc chiến kết thúc, khuôn mặt Đinh Nhất Nhất in dấu hai dấu răng ngửa đầu cười ha ha, người đứa bé Diệp Phong khuôn mặt tím bầm, quần áo rách tả tơi, khóc lớn. Vì thế bà bác đó tức giận mắng: chút dáng điệu của con cũng có, Bát hầu! Danh hiệu nguồn gốc đến từ đó.

      Nhất Nhất quan tâm người khác kêu nhũ danh của nhóc, điều nhóc cảm thấy hứng thú là từ ai miệng ra kìa “Cậu cái gì?”

      “Tớ cậu là Bát hầu.” Cẩn Ngôn giọng lặp lại lần. Chính là câu này, tóm được rồi! Lập tức liền quay sang các bạn trần thuật lại :“Nghe thấy , Thượng Quan Cẩn Ngôn mắng chửi người đó!”

      bừa! Cẩn Ngôn chưa bao giờ mắng chửi ai.” Biểu tình mặt mỗi người đều ghi hai chữ “ tin”

      lừa các bạn, cậu tớ vừa mới mắng tớ là bát hầu, có phải hay Thượng Quan Cẩn Ngôn?”

      Tất cả ánh mắt đều tập trung quét ở điểm, chỉ thấy người bị điểm danh kia mở to cặp mắt to đen như nai, vô tội chớp mắt vài cái:“Tớ vừa mới gì ?”

      Tất cả ánh mắt lại xoay đến tập trung quét ở điểm khác bắt đầu khiển trách:“Đinh Nhất Nhất, cậu luôn dối!”

      “Cẩn Ngôn làm sao có thể mắng chửi người khác chứ, cậu ta chưa từng lời thô tục.”

      “Đinh Nhất Nhất cậu vốn là Bát hầu!”……

      Ai là đứa trẻ ngoan? Ai lễ phép? Ai dối? Nhất Nhất tức giận đến đỉnh đầu đều bốc khói, Thượng Quan Cẩn Ngôn, căn bản chính là kẻ hai mặt!

      Da mặt của kẻ hai mặt đó tựa hồ so với da mặt Đinh Nhất Nhất được công nhận là dày còn dày hơn a, bị gán cho cái danh hiệu kẻ hai mặt chủ nghĩa đế quốc Mỹ và tiểu Nhật Bản, nhưng vẫn y như cũ mỗi ngày đều lượn lờ trước mắt Nhất Nhất. Mức độ xuất quá nhiều, Nhất Nhất từ tránh né đến bắt đầu mắng, từ mắng đến nhìn bằng nửa con mắt, từ nhìn bằng nửa con mắt đến thèm hé răng, cuối cùng quy về làm như thấy.

      Đoàn người ở sân thể dục chơi trò chơi cảnh sát bắt kẻ trộm, Cẩn Ngôn nắm dẫn theo cùng ngồi ngoài xem. Nhất Nhất thở hồng hộc chạy qua ngồi nghỉ xa hai người là mấy, theo thường lệ lựa chọn bơ , chỉ sờ sờ đầu con nhóc.

      cộng bằng mấy?” Cẩn Ngôn hỏi.

      “Bằng hai.” Con nhóc đó giọng thơm mùi sữa giơ ngón tay lên đếm.

      Đều mấy tuổi rồi còn hỏi vấn đề loại này, thực nhàm chán! Nhất Nhất lỗ mũi hếch lên trời hừ tiếng, lúc cúi đầu xuống, phát ánh mắt đồng bọn đều chăm chú vào người mình, ánh mắt muốn bao nhiêu cổ quái liền có bấy nhiêu cổ quái. Có vấn đề?

      cộng bằng hai,” Tống Chí Cương cười ha ha lại dựng thẳng lên hai ngón tay, “Đinh Nhất Nhất phải là Đinh Nhị sao?”*

      * =Nhất ; Hai = Nhị

      được đặt biệt hiệu cho người khác.” Cẩn Ngôn nghiêm túc .

      Bọn trẻ con đâu có để ý mấy điều đó, bao gồm Gia Vũ cũng đều oa oa kêu to: Đinh Nhị! Đinh Nhị! Đinh Nhị……

      được kêu!” Nhất Nhất trong cơn giận dữ,“Thượng Quan Cẩn Ngôn cậu dám đặt biệt hiệu, cẩn thận ăn đòn!”

      Cẩn Ngôn hít vào hơi, chớp đôi mắt to vô tội.“Tớ có đặt biệt hiệu cho cậu, tớ chỉ hỏi bé cộng bằng mấy thôi.”

      thể hỏi!”

      “Vì sao thể hỏi?”

      “Bởi vì……” Nhất Nhất bứt tóc cũng nghĩ ra nguyên nhân, bằng tỏ ra thái độ lưu manh theo bản thói quen,“Kkhông thể hỏi là thể hỏi, còn có các cậu, được kêu biệt hiệu! Gia Vũ cậu dám kêu thử xem?”

      “Đinh Nhị, Đinh Nhị! A ~~~” có người tiếp nhận uy hiếp của nhóc, cười cợt kêu la khí thế.

      “Các cậu chết chắc.” nhóc gằn tiếng đuổi đánh bọn chúng, bọn chúng nháo nhác chạy loạn. Bọn con trai chạy đuổi theo kịp, bắt được con lại thể bắt nạt kẻ yếu, đuổi theo cả buổi kết quả, gặp người khởi xướng nhàn hạ đứng ở bên sống chết mặc bay, liền xông lên hỏi tội .

      “Đều do cậu, đặt biệt hiệu cho tớ gì chứ?”

      “Tớ có.” kẻ hai mặt đó chết cũng thừa nhận sai lầm!

      Nhất Nhất tức giận vung nắm đấm lên, đột nhiên nhớ tới là con trai của Chuyên Gia Lầu nên thể đánh, lại buông tay xuống đẩy . Tay còn chưa đụng tới góc áo, Cẩn Ngôn liền vẻ mặt sợ hãi lui về sau.

      “Đinh Nhất Nhất đừng đánh tớ.”

      Đánh ? có a…… Cái miệng nhóc còn mở to kinh ngạc, vốn là làm chim bị dã thú rượt đuổi lại phàn phật bay về chỗ cũ, miệng năm mồm mười trách cứ nhóc cư nhiên dám đánh Thượng Quan Cẩn Ngôn.

      “Đánh hồi nào?Tớ có.” Quyệt miệng hướng Gia Vũ tìm đồng minh.

      “Ách……” vẻ mặt Gia Vũ lung ta lúng túng, nâng cằm nhắc nhở nhóc,“Tay cậu đều giơ lên .”

      “Đúng rồi a, đánh người tớ sao lại thừa nhận.” Bên cạnh có đứa gật đầu phụ họa.

      đánh sao lại muốn thừa nhận? Nhất Nhất trừng liếc Gia Vũ, dám lên tiếng. nhóc theo ánh mắt của xuống nhìn xem, ràng phát tay mình còn ở giữa trung, năm ngón tay mở ra chuẩn bị thế công kích……

      Bị bắt quả tang. Bảo bối của Chuyên Gia Lầu bị Bát hầu bắt nạt , từ trong đám đông vây quanh rời , vài bước lại quay đầu nhìn. Nhất Nhất thề, nhóc nhìn trong mắt cất giấu ý cười, , nhóc thề! Đột nhiên nhớ tới thầy giáo nhà trẻ giảng qua loại động vật: Hồ ly ~~~~

      Nhất Nhất bình thường tuy rằng tùy tiện, nhưng nhóc ngu ngốc, rất nhanh liền phát kẻ hai mặt đó là cố ý đối chọi với mình. cho Gia Vũ nghe, tưởng giành được điểm đồng tình của , lại liên tục lắc đầu tỏ vẻ tin.

      mà, thấy tớ bị mắng, liền cười! Nhạ, chính là như vậy ~~” Nhe răng trợn mắt để làm gia tăng độ tin tưởng.

      bừa.”

      là thế, cậu sao lại tin tớ, lấy ánh mắt liếc tớ, còn nghiến răng ken két!” Thượng Quan Cẩn Ngôn làm ra loại động tác đáng đánh đòn này?

      Điều này chỉ có Gia Vũ tin, bọn con trong nhóm lại kiên định phản bác quyết tâm của Nhất Nhất, vô luận nhóc thề thốt thế nào cũng tác dụng.

      Cẩn Ngôn đứng cách đó xa, Nhất Nhất nghiêng mắt liếc về phía , ánh mắt như cẩn thận run run đề phòng: Chính là bởi vì cậu, tớ mới bị bọn họ mắng, cậu còn giả bộ đáng thương!

      Liếc lần thứ hai…… Đúng, chính là cái nụ cười này, miệng mở nhếch ra, ánh mắt liếc lại đây, lông mày giật giật, mí mắt híp lại, cằm còn hếch lên hướng về mình, rành mạch biểu đạt ý tứ này: Muốn gì?!

      “Mọi người nhìn xem, nhìn xem, lại như vậy nhìn tớ!”

      Tất cả con mắt đều quét qua bên hướng chỉ. Đứng dưới gốc cây là thân thân ảnh bé gầy còm, hơi cúi đầu giống như suy tư điều gì đó, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười điềm đạm thản nhiên, áo sơ mi trắng quần xanh lam, hai tay đút túi quần, hơi có chút cảm giác giống thiếu niên ngọc thụ lâm phong.

      Tất cả ánh mắt quay lại đều hướng về Nhất Nhất trách móc :“ bừa! Cẩn Ngôn có nhìn đâu đâu, cậu ấy suy nghĩ vấn đề mà!”

      “Cậu suốt ngày bắt nạt Cẩn Ngôn, mông lại ngứa rồi hả!”

      “Cẩn Ngôn mới trợn trắng mắt, chỉ có cậu, Đinh Nhị mới thích nhất trợn trắng mắt, còn đánh nhau!”……

      Vì sao? Nhất Nhất buồn bực muốn cắn người a, chỉ có thể tự mình an ủi: Mẹ tại nước Mĩ so với Trung Quốc cường mạnh hơn, nhưng ngày Trung Quốc vượt qua nước Mĩ. cách khác, ngày nào đó nhóc có thể đem chủ nghĩa đế quốc Mỹ – Thượng Quan Cẩn Ngôn giẫm nát dưới lòng bàn chân. Đương nhiên, nhóc cho rằng kẻ hai mặt cũng phải là loại xấu xa tột bực, tối thiểu trong túi có thể thường xuyên biến ra rất nhiều kẹo. Hồi Nhất Nhất còn biết chân lý “ nhận của bố thí”, viên nho sôcôla có thể đánh bại nhóc, cho nên việc thường xuyên chọc nhóc tức giận, nhưng chỉ cần bày ra sôcôla, loại đại ân oán nào cũng tan thành mây khói.
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :