1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (78tt/93c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      THANH MAI MUỐN TRÈO TƯỜNG

      Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia
      Thể loại: đại, thanh mai trúc mã, sạch, sắc (có 1 chút), HE
      Độ dài: 93 chương + 1 ngoại truyện
      Editor: tiểu an nhi



      Giới thiệu:

      Khi học trung học, bọn họ như nước với lửa, đối chọi gay gắt.

      Khi làm, cuộc chiến giữa "thái tử" và nhân viên càng ngày càng nghiêm trọng.

      hẹn hò, ngồi bên uống trà xem diễn.

      gặp mặt, ra lệnh cho công ty phải làm thêm giờ.

      đính hôn, đánh vị hôn phu của tới mức phải nhập viện.

      lẳng lặng ném cho chiếc nhẫn: Đeo vào, chúng ta đấu nhau tới chết!

      lạnh lùng cười: quỳ xuống trước .

      --- ------ -----

      Chỉ vì phía sau lạnh bạc che giấu tình khắc sâu.

      Ngày kết hôn, đặt khẩu súng sau lưng .

      Hoặc là theo tôi, hoặc là cùng nhau chết!​

      Các file đính kèm:


    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1:

      Edit: tiểu an nhi


      Khi tôi chạy đến được đại sảnh của nhà hàng Thịnh Thế khỏi bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt dọa cho sợ hết hồn!

      Được lắm, mấy đóa hoa xinh đẹp ở trong công ty đều đến góp mặt đầy đủ, xem ra mấy vị đại gia tới hôm nay đơn giản chút nào.

      Tôi nhấc chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đồng Yến, lấy tay che miệng, giọng thăm dò: "Mọi người tới đây hết thế này là để tiếp vị đại gia nào thế?"

      Hôm nay, còn chưa tới thời gian tan làm, lãnh đạo truyền xuống thông báo muốn chúng tôi phải tiếp khách. Việc đầu tiên sau khi hết giờ làm là về nhà thay quần áo, sửa soạn chút, sau đó tất cả tập hợp tại nhà hàng Thịnh Thế. Cảm giác này giống tú bà thanh lâu thúc giục các nương mau chóng chuẩn bị cẩn thận rồi tiếp khách!

      Tôi cứ nghĩ chỉ có mấy người trong phòng làm việc của tôi thôi, ngờ nhìn qua lượt lại thấy cả mấy đóa hoa nổi danh của các phòng khác. Wow, hôm nay phải tiếp “Thái tử gia” đó hả?

      Nghe đồng chí “chuyên tám nhảm” Đồng Yến này hồi, tôi mới biết được ngọn nguồn của việc.

      giờ công ty bị tập đoàn lớn thu mua, đó phái xuống ba vị lãnh đạo tạo thành tổ công tác tạm thời, tới chỗ này để tiến hành bàn bạc, trao đổi việc sáp nhập hai bên, muốn công ty chúng tôi hết sức tạo điều kiện hỗ trợ.

      Tập đoàn lớn gửi lãnh đạo tới, theo lý thuyết mà cũng là tổ tông của người ta rồi, mà cũng phải là đại gia, chỉ có điều, chắc các đại gia này tuổi cũng còn trẻ nữa.

      Tuy rằng ngừng ra lệnh cấm này nọ, nhưng việc mời khách ăn cơm hề có dấu hiệu ngừng lại, việc này gần như được coi là quy tắc ngầm. Dù sao "Người là sắt, cơm là thép", là người phải ăn cơm, giờ người Trung Quốc ăn cơm có thể coi là loại nghệ thuật. Có chuyện gì, cứ ăn cơm rồi nhất định thành. Lần này có đại gia đến đương nhiên là phải ăn uống linh đình.

      Nhớ ngày trước tôi chăm chỉ rót cà phê, gặm nát quyển sách mới thi được công việc này; cho nên tôi thực muốn sau khi vào đây làm lại phải trở thành tiếp viên nữ, tiếp ăn, tiếp uống, tiếp tán gẫu, lại còn phải cười theo nữa!

      Ai cũng cảm thấy thức ăn ở những bữa tiệc kiểu này nhiều dầu mỡ, nên thường ăn vài miếng rồi uống luôn, mà chưa uống được vài hớp lại phải trò chuyện tán gẫu. . . . . .

      Có câu "Quan lớn đè chết người", vậy người tới hôm nay đâu chỉ là quan, mà phải coi là Khâm sai Đại thần do tập đoàn lớn phái xuống mới đúng. Tôi đôi boots cao màu ô-liu, vui vẻ theo sát phía sau quản lý.

      Cửa kính tự động của nhà hàng mở ra, ba người đàn ông có thân hình cao lớn bước vào. Người đàn ông dẫn đầu có bộ dạng rắn rỏi mạnh mẽ, bước chân thong dong, dưới ánh đèn sáng chói rực rỡ, đôi mắt cười như hoa đào lóe sáng kia có vài phần giống như ánh mắt của “vị công tử được sinh ra trong thời kỳ hỗn loạn đen tối”.

      Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông sải bước về hướng này, trong nháy mắt cơ thể như bị làm phép đóng băng, thể nhúc nhích, toàn thân cứng đờ.

      bao lâu rồi, dường như trôi qua đời vậy, người đàn ông chói mắt trong trí nhớ đó lại bất chợt xuất ngay trước mắt.

      Lục Bách Nghiêu, cho dù biết ta trở lại, nhưng tình huống gặp nhau giống như trong tiểu thuyết này, quả tôi chưa từng nghĩ đến.

      "Tiểu Hạ, tiểu Hạ?"

      Lãnh đạo đứng bên cạnh lấy tay lay lay đẩy đẩy hồi, tôi mới xoay người lại, chớp mắt vài cái. Lãnh đạo cười ha ha vài tiếng, tích cực giới thiệu: "Lục thiếu, đây là Hạ Cận của công ty chúng tôi. Tiểu Hạ, đây là Lục thiếu."

      Lục Bách Nghiêu sóng mắt lưu chuyển, tay phải quàng qua vai tôi ra vẻ thân thuộc: "Chú Tống, tôi và Hạ Cận là bạn trung học với nhau, quan hệ cũng tệ lắm. Chỉ là nhiều năm gặp, ngờ lại có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này."

      Quan hệ tệ?

      Nhớ ngày đó, tên này ngày ngày đuổi theo xe đạp của tôi, ở phía sau cười nhạo tôi là "đồ con lừa". Nếu như vậy mà được coi là "quan hệ tệ", tôi rất muốn hỏi câu: cái gì mới được coi là “quan hệ ác liệt”?

      Khi đó ở trong mắt bạn học cả lớp, ràng quan hệ của chúng tôi là "như nước với lửa" đấy nhé!



      CHƯƠNG 2:

      Edit: tiểu an nhi


      " sao? Đúng là khéo quá; quả nhiên là duyên phận, duyên phận mà. . . . . ." Lãnh đạo cùng Lục Bách Nghiêu cứ như thân thiết lâu, vừa vừa hàn huyên chuyện trò. Nữ nhân viên phục vụ dẫn đoàn người lên thẳng tầng cao nhất.

      Mọi người đều biết, tầng cao nhất của Thịnh Thế là khu vực VIP, khách được tiếp đãi ở đây giàu cũng quý, bữa cơm thôi cũng mất “vài con số 0” đằng sau rồi. Lần này lãnh đạo mời ba vị đại gia tới đây ăn cơm, đúng là lỗ vốn!

      "Bạn học cũ, lâu gặp. Tôi mời chén, theo tôi nhớ tửu lượng của cũng tồi đâu." Sau khi ngồi vào vị trí lâu, Lục Bách Nghiêu liền duỗi móng vuốt về phía tôi .

      Tôi nắm đôi đũa trong tay, khẽ giật mình, nhìn tay ta giơ ly rượu giữa trung hồi mới nâng ly của mình lên, cùng ta chạm cốc, uống ngụm hết sạch.

      Lục Bách Nghiêu rót thêm, tôi uống cạn, lại rót, lại uống cạn. . . . . . Lâu lắm mới gặp lại, vậy mà vừa chạm mặt tên này muốn so kè với bà đây, uống cho tới lúc ta gọi ông nội thành bà nội Hạ Cận tôi mang họ Hạ nữa!

      Chẳng biết uống đến ly thứ mấy, người đàn ông ngồi bên cạnh Lục Bách Nghiêu mới đè tay ta xuống: "Lục thiếu, dù gì người ta cũng là phụ nữ, uống nhiều rượu như vậy thích hợp lắm đâu."

      Lục Bách Nghiêu liếc tôi cái, cười như cười : "Bạn học cũ lâu gặp, khó tránh khỏi có chút hưng phấn. có đúng , Hạ Cận?"

      Đúng là người tốt, trực tiếp quăng đề tài về phía tôi.

      Quệt vệt rượu vương lại bên khóe miệng, tôi khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, sống phải sống vui vẻ chứ. Nếu Lục thiếu có hứng như vậy, tôi nhất định tiếp đến cùng."

      Nhớ lại trước kia, chỉ chén là tôi gục ngay, nhưng sau khi chính thức làm, theo sau lãnh đạo tham gia ít tiệc tùng, tửu lượng sớm được nâng cao, đàn ông bình thường chưa chắc uống vượt được tôi. Nếu Lục Bách Nghiêu muốn cùng tôi so kè như vậy, tôi đây cũng thể yếu thế được, tiếp tục cầm ly rượu uống tiếp với ta.

      Tuy rằng hôm nay uống rượu tính là nhiều, nhưng chưa kịp ăn cái gì phải uống luôn; Lục Bách Nghiêu cứ rót liên tục ngừng, khiến cho cái bụng rỗng phải chứa đầy rượu, thoải mái.

      Sau khi chạy vào toilet ói ra trận, lúc này mới thấy khá hơn chút. Tôi cẩn thận súc miệng sạch , ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của mình phản chiếu tấm gương lớn. So với thời điểm học trung học, bộ dạng tại trưởng thành hơn. cơ bản có gì thay đổi quá lớn, nhưng thời gian trôi , lại có cảm giác số việc còn giống như trước kia nữa.

      Ví dụ như tôi, ví dụ như Lục Bách Nghiêu.

      Tôi đứng trước gương trang điểm lại chút, sau đó ra khỏi toilet, ngờ vừa vặn lại thấy Lục Bách Nghiêu đứng dựa vào tường hút thuốc lá.

      Nửa người Lục Bách Nghiêu giữa làn khói thuốc lượn lờ, trong nhất thời tôi nhìn vẻ mặt của ta trông ra sao. Tôi thích nhìn người khác hút thuốc, nhưng hiểu sao dáng vẻ hút thuốc của Lục Bách Nghiêu lại khiến tôi cảm thấy khá thoải mái.

      Tôi khẽ ngừng bước chân, nhìn ta gật đầu cái gọi là chào hỏi, rồi tiếp tục về phía trước. Nhưng ngờ còn chưa được mấy bước, Lục Bách Nghiêu bất chợt đuổi theo từ phía sau, nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo thẳng về phía cầu thang.

      "Lục Bách Nghiêu, làm cái gì thế?"

      Tôi kinh ngạc nhìn ta, muốn thoát khỏi bàn tay khống chế mình. Nhưng sức lực của tên này đúng là trâu bò, chỉ vài bước lôi tôi vào góc khuất bên dưới cầu thang.

      Lục Bách Nghiêu từng bước từng bước ép sát tôi vào trong góc, thân thể tiến lại gần, ta cúi đầu xuống, bắt lấy môi của tôi. Giữa hơi rượu vẫn còn khiến tôi cảm thấy choáng váng, tôi cảm nhận được lưỡi của ta vọt thẳng vào giữa môi và răng mình. Toàn thân của tôi cứng ngắc, cứ ngẩn người đứng tại chỗ, biết nên làm thế nào, trong đầu chỉ ngừng lên ý nghĩ.

      Má ơi!

      Tôi bị Lục Bách Nghiêu cưỡng hôn!

      Sao tôi lại có thể bị tên đàn ông đối đầu nhiều năm cưỡng hôn được cơ chứ!

      Nụ hôn này đột nhiên trở nên thô bạo kịch liệt, lúc sau tôi bị Lục Bách Nghiêu hôn cho quay cuồng. ta dán sát mặt vào tôi, cười nham nhở: "Thế nào? Có thích lễ ra mắt của tôi hay ?"

      CHƯƠNG 3:

      Edit: tiểu an nhi


      Hóa ra thằng nhóc Lục này chơi đểu chị đây!

      Tôi nhìn vẻ mặt phách lối kia của Lục Bách Nghiêu, kiễng chân lên, nhằm ngay cổ của ta mà há mồm cắn mạnh.

      Làm điều ác đừng trách chị đây tàn nhẫn nhé!

      "Đáp lễ đấy." Tôi nhìn ta cười vui vẻ, bộ dạng như báo được đại thù.

      Ngược lại, Lục Bách Nghiêu ngờ tôi lại ra chiêu này, ánh mắt kinh ngạc, nhưng sắc mặt lại mờ mịt . Cuối cùng, khoé miệng ta khẽ cong lên, hài hước cười tiếng: "Phần quà đáp lễ này tôi ngại nhận thêm mấy lần đâu."

      chứng minh, so bì trình độ vô lại cùng Lục Bách Nghiêu, tôi vĩnh viễn chỉ có thể đầu hàng nhận thua!

      "Công ty của cũng nhiều mỹ nữ quá nhỉ? , cho lãnh đạo lợi ích gì để ông ta cho được đến đây hôm nay?" ta liếc mắt nhìn tôi, cái điệu bộ cà lơ phất phơ y như lúc học trung học chả thay đổi chút nào.

      "Cũng nhiều lắm đâu, chỉ có hai ngàn thôi. Cứ tưởng rằng gặp được soái ca vừa đẹp trai vừa có tiền, nhưng ngờ lại. . . . . . chậc chậc chậc. . . . . ." Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu từ xuống dưới lượt, lại lướt từ dưới lên , che giấu nổi ghét bỏ.

      "Bản thiếu gia có chỗ nào đẹp trai, có chỗ nào có tiền?" Tên Lục Bách Nghiêu vốn luôn tự đại này ngay lập tức xù lông lên phản bác.

      Tuy rằng mới gặp lại chưa được bao lâu, chúng tôi vẫn rất nhanh quay trở về trạng thái đối đầu như hồi trung học.

      Tôi ngó giày của Lục Bách Nghiêu cái: "Chà, tối thiểu cũng phải lót thêm ba miếng độn giày ấy nhỉ, trông cao đấy." Lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tức giận đến vặn vẹo của ta chút, "Nhân mô cẩu dạng (*), cũng đẹp trai lắm." Liếc qua liếc lại quần áo của ta hồi, "Thuê bộ thế này tốn bao nhiêu tiền?"

      (*) Nhân mô cẩu dạng: Là người có hành vi giống cún.

      "Mẹ kiếp!" Lục Bách Nghiêu nhịn được văng tục. Khó có được khi đáp trả thành công, tâm tình của tôi vô cùng khoan khoái dễ chịu

      "Còn quay về bữa tiệc nữa à?"

      Mắt tôi nhìn dấu vết "ô mai" cổ ta đầy hàm ý, hỏi ngược lại: "Tất nhiên rồi, sao lại quay về đó?"

      Lục Bách Nghiêu trầm nhìn tôi, nhân lúc tôi chú ý, bèn bất ngờ kéo khăn quàng cổ của tôi xuống quàng vào cổ mình, loạt động tác làm liền mạch, che khuất dấu “ô mai” bắt mắt.

      Vì để hợp tông màu với đôi giày hôm nay, tôi chọn khăn quàng cổ màu xanh lá cây. Tuy là màu của nữ, nhưng khi được quàng của Lục Bách Nghiêu lại toát ra vẻ tuấn mỹ khó có thể diễn đạt bằng lời.

      "Khăn của tôi mà, trả lại cho tôi!"

      "Vậy là do người nào gây ra? Hay là muốn quàng chung khăn với tôi?" ta chỉ vào dấu vết cổ mình, sau đó trưng ra vẻ mặt vô lại đùa cợt. Nhìn chẳng ra dáng vị lãnh đạo gì cả, trông giống thằng nhóc choai choai bao giờ lớn đúng hơn.

      "Trả lại cho tôi!"

      " có bản lĩnh tới lấy ." Lục Bách Nghiêu cười khiêu khích, sải bước ra ngoài, tiến về phía gian phòng tổ chức bữa tiệc.

      Tôi cũng chạy sát theo sau, mắt thấy ta càng ngày càng tới gần phòng tiệc mà làm gì được. Cuối cùng. . . . . . cửa phòng được mở ra.

      OMG!

      Khăn quàng cổ của tôi! ! !

      Tôi đứng hình ngay tại chỗ, biết mình nên tiến hay nên lui nữa. Tên khốn Lục Bách Nghiêu này, ngờ lại bước vào!

      "Tiểu Cận, cậu đứng đây làm gì thế? Sao vào trong?" Đồng Yến mới từ toilet trở lại, mở cửa định vào bỗng nhìn thấy tôi.

      Cửa phòng mở rộng, vị trí đứng của tôi giờ, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía mình.

      Tôi cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định theo Đồng Yến.

      "Aiz, vừa rồi chúng tôi còn thắc mắc tại sao cổ Lục thiếu lại mọc ra được chiếc khăn quàng. Bây giờ xem ra có lẽ tiểu Hạ giải đáp được thắc mắc này giúp chúng tôi rồi." Vừa mới bước vào phòng, lãnh đạo lập tức mở miệng trêu đùa tôi cùng Lục Bách Nghiêu, "Đến đây nào, tiểu Hạ, ngồi ở đây ."

      Còn chưa kịp tới chỗ ngồi của mình, lãnh đạo trực tiếp lôi tôi ấn xuống chỗ trống ở bên cạnh ta.

      CHƯƠNG 4:

      Edit: tiểu an nhi


      Tôi đỏ mặt, có cảm giác từ cổ trở lên đều nóng phừng phừng, đứng được ngồi xong. Sớm biết lâm vào tình cảnh này xin lãnh đạo cho nghỉ về sớm lâu rồi, muốn phê bình gì cũng được.

      "Sao lại đứng như thế, ngồi xuống ." Tiếng của Lục Bách Nghiêu chợt vang lên, giống như loại đặc xá, nhưng tôi có cảm giác chuyện đơn giản như vậy. Dựa theo thủ đoạn của Lục Bách Nghiêu hiển nhiên ta bỏ qua cho tôi dễ dàng như thế.

      Ánh mắt ái ngại của mọi người cũng đổ dồn về phía tôi, tôi chỉ có thể ngượng ngùng lê từng bước, chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Lục Bách Nghiêu. biết tên này lại muốn dùng ám chiêu gì đối phó với mình.

      "Tiểu Hạ, là bạn học cũ của Lục thiếu tối nay để cho chăm sóc Lục thiếu nhé." Lãnh đạo cười đùa trêu chọc, lại hay biết câu “chăm sóc” sớm khiến cho người bên cạnh nở nụ cười quỷ dị. Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, ngờ Lục Bách Nghiêu lại dùng vẻ mặt hết sức chân thành tự nhiên nhìn tôi phun thêm câu, "Hạ Cận, vậy tối nay nhờ chăm sóc."

      Đúng là tai vạ!

      Tuy rằng cố gắng gượng cười, nhưng nhìn tôi cũng biết, khẳng định trông cái mặt cười của mình còn khó coi hơn khóc. Nhân lúc rót rượu cho Lục Bách Nghiêu, tôi nghiến răng nhìn ta, gằn từng tiếng: "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      " muốn làm gì cả." ta cười đến vô hại, nhưng nụ cười này lại khiến tôi nổi cả da gà. lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nhàn nhạt của ta vang lên bên tai, "Ôn lại chuyện cũ thôi."

      Ôn chuyện cũ ấy hả?

      Ôn lại chuyện chúng tôi là kẻ thù đội trời chung hồi trung học như thế nào sao?

      Sao cái tên này lăn lộn làm ăn ở bên ngoài bao nhiêu năm mà vẫn chưa quên được mối hận cũ giữa hai người thế? Đúng là tiểu nhân! Quá hiểm!

      "Vậy tôi tiếp tới cùng!"

      Đúng lúc chúng tôi giương cung bạt kiếm chuẩn bị chiến đấu mấy hiệp biết mấy người xung quanh tản từ lúc nào. Lãnh đạo trực tiếp vứt lại câu: "Tiểu Hạ, chăm sóc Lục thiếu cho tốt, tôi trước."

      Liếc nhìn bóng dáng lãnh đạo chạy như bay, lại nhìn phòng ăn còn mống người, tôi nhịn được giọng chửi thề. Chăm sóc cái gì mà chăm sóc, ra lão già này muốn đưa tôi lên giường Lục Bách Nghiêu, muốn tôi ở giường "chăm sóc" ta đây mà.

      "Chỗ này cũng có nhiều phòng lắm, định chọn phòng nào để chăm sóc tôi đây?" Nếu tôi nghe hiểu được ám chỉ của lãnh đạo hiển nhiên Lục Bách Nghiêu cũng nhận ra ngay. ngờ tên này lại chẳng biết xấu hổ mà trực tiếp hỏi tôi như vậy.

      Ngón trỏ tay phải của ta khẽ nâng cằm tôi, bởi vì uống rượu nên gương mặt có hơi ửng hồng, kết hợp với màu xanh lá của chiếc khăn quàng cổ lại toát ra hương vị tà tứ mê hoặc.

      "Nhà xác!" Tôi do dự phun ra hai chữ, nhanh chóng cầm túi xách đứng dậy. Lúc trước nhìn thấy ta uống rượu là khi còn học trung học, lúc ấy ta say khướt ngăn cản tôi ở lối , mạnh mẽ chiếm đoạt nụ hôn đầu của tôi. tại ta lại uống say, tôi muốn mình phải chăm sóc cho ta ở giường đâu. Hôm nay ra cửa đúng là may, tôi phải về nhà nhanh để tránh tai họa mới được.

      "Được rồi, vậy nhà xác." Lục Bách Nghiêu ghì chặt lấy bả vai tôi, dựa cả người bắt tôi dìu . Tên khốn này sao lại nặng như vậy!

      Tôi cắn sắp nát môi mà vẫn tài nào lôi được cặp móng của Lục Bách Nghiêu đặt vai mình ra: "Buông tay!"

      " phải là muốn dẫn tôi nhà xác à? Đương nhiên tôi phải theo rồi." Lục Bách Nghiêu cười nham nhở, vẻ mặt vô hại.

      Tên khốn này lại muốn dùng mỹ nam kế đây, nghĩ tôi là người có khí tiết như thế chắc?

      Nhưng con bạch tuộc này cứ quyết quấn lấy nhả rồi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 5:

      Edit: tiểu an nhi


      Vừa bước ra khỏi Thịnh Thế, tôi bất giác rùng mình cái. Trong nhà hàng bật điều hòa ấm áp, còn gió đêm bên ngoài đúng là lạnh thấu xương. Đáng thương cho cái thân tôi bị tên khốn kiếp kia cướp mất khăn quàng cổ.

      "Này, nhà ở đâu?" Tôi lười phải lôi tay từ trong túi áo khoác ra, thấy Lục Bách Nghiêu để ý liền dùng chân đá đá bắp chân ta.

      Cả người Lục Bách Nghiêu dính chặt vào người tôi, tay ôm chặt lấy cổ. Người ngoài biết có khi còn tưởng chúng tôi là đôi tình nhân nữa ấy chứ. Có ai thấu được nỗi đau khổ trong lòng tôi , chị đây bị tên tiện nhân Lục Bách Nghiêu này sỗ sàng ở ngay giữa phố!

      "Trang viên Tử Kinh." Được lắm, sống ở nơi mắc tiền như vậy, đồ phá gia chi tử!

      Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lục Bách Nghiêu lại phun thêm câu: "Tối nay ba mẹ tôi có nhà, được tiện lắm."

      ta nghĩ linh tinh cái gì thế?

      Tôi toát mồ hôi lạnh đầy đầu, trong nháy mắt cảm thấy gió đêm lạnh lẽo cũng bằng cái miệng hung ác của Lục Bách Nghiêu!

      Hơi thở nóng bỏng của ta cứ vấn vít quanh vành tai, là mờ ám, mặt của tôi cũng nhanh chóng tái mét. làm cách nào gỡ được con bạch tuộc này ra, cẩn thận bị sắc đẹp dụ dỗ mà trúng chiêu, giờ muốn thoát thân cũng khó.

      Đứng ở cửa trước vặn vẹo vất vả hồi mới gọi được taxi, tôi vội vàng đẩy Lục Bách Nghiêu vào trong xe, nhưng ngờ tên này sống chết chịu buông tay: "Tôi với cùng vào xe, thả tay ra trước ."

      Thuyết phục mãi, sau khi ngồi yên vị ở ghế sau, Lục Bách Nghiêu mới thả lỏng tay. Tôi vội vàng với tài xế taxi câu: "Trang viên Tử Kinh", rồi nhanh chóng mở cửa xe lao ra, lấy tốc độ chạy nước rút 100m mà trốn xa cái chỗ đầy thị phi này.

      Chạy miệt mài, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của Lục Bách Nghiêu cuốn theo làn gió: "Hạ Cận, chờ đó cho tôi!"

      Lục Bách Nghiêu, nghĩ tôi ngu hay sao mà chờ hả?

      --- ------ ------

      Chạy được hồi, thấy tình hình có vẻ ổn, tôi mới dừng lại đón xe taxi để về nhà. Rón rén mở cửa khẽ, phòng khách tối đen như mực đột nhiên sáng bừng, ngẩng đầu lên đụng phải đôi mắt giết người của mẹ già!

      "Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?" Tôi nhìn Lão Phật Gia nhà mình miễn cưỡng nặn ra nụ cười. ngờ muộn thế này rồi mà mẹ già vẫn còn thức chờ tôi về. Xem ra hôm nay trải qua trận "Nghiêm hình tra khảo" đừng nghĩ tới việc chui vào trong chăn ấm mà ngủ.

      "Tôi còn chưa hỏi ... còn hỏi trước nữa à? Cái con bé này, dám hôm nay có thời gian, làm tôi phải hủy buổi xem mắt chuẩn bị kỹ lưỡng. Bây giờ lại về trễ như vậy, là đâu, hả?" Lão Phật Gia hai tay chống nạnh, vặn hỏi gắt gao, chạy thoát rồi.

      "Mẹ, con đâu có chơi lêu lổng, là xã giao với công ty mà!"

      "Xã giao, xã giao, suốt ngày chỉ xã giao. xã giao cũng có lôi về được thằng con rể nào ?"

      "Mẹ, rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ hay ? Sao mẹ cứ mong ngóng gả con ra ngoài thế?" Tôi bất mãn quệt miệng, vứt cái túi sang bên, ngồi phịch xuống ghế sofa. Cả ngày hôm nay như đánh giặc, về đến nhà còn được nghỉ ngơi. Đúng là càng ngày càng thấy nản.

      " nhìn lại mình xem năm nay bao nhiêu tuổi rồi, có nhớ con bé tiểu Mai học cùng trung học với trước kia ? Hai ngày trước tôi gặp mẹ nó ở đường, cháu ngoại của bà ấy cũng được ba tuổi rồi. Nhìn người ta xong nhìn lại , aizz, từ khiến tôi phải bận tâm. Lúc học trung học ba , bao năm như vậy mình tôi nuôi nấng dễ dàng sao? Tôi. . . . . ."

      "Mẹ, ngày mai con xem mắt ngay, bảo đảm tự xách mình gả ra ngoài." Tôi vội vàng đứng lên thề thốt với Lão Phật Gia. Mấy câu kia mẹ già nhắc nhắc lại biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào tôi cũng ngoan ngoãn trúng chiêu.

      CHƯƠNG 6:

      Edit: tiểu an nhi


      Lão Phật Gia chỉ chờ nghe được câu này của tôi, lập tức tươi cười hớn hở, há miệng như súng liên thanh: "Đây mới là con ngoan của mẹ, mẹ giúp con liên lạc với người ta ngay đây. Mẹ con nghe, bạn của trai của bạn của con trai chú Lý cách vách nhà chúng ta tệ đâu, cậu ta là nhân tài mà bệnh viện trung tâm thành phố mua về từ nước ngoài bằng giá cao đấy. Vừa vào bệnh viện là Phó chủ nhiệm, mà diện mạo lại cực kỳ đẹp trai nhé. Bây giờ trong nhà mà có thêm người làm bác sĩ quá tốt rồi. Tranh thủ ngày mai là Chủ nhật, hai đứa gặp mặt nhau , tốt nhất là phải ấn định quan hệ luôn. Thời buổi này đàn ông tốt còn nhiều đâu."

      Tôi nghe tới mức buồn ngủ, sắp 12 giờ đêm đến nơi rồi; lấy lý do ngủ muộn ảnh hưởng tới nhan sắc, rốt cuộc Lão Phật Gia cũng chịu giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi. Nhưng rạng sáng ngày hôm sau, khi vẫn còn trong giấc mộng vui vẻ trò chuyện với Chu công, tôi bị Lão Phật Gia lôi ra khỏi giường thương tiếc, thúc giục liên tục mau chóng trang điểm, thay quần áo.

      Cuộc hẹn diễn ra vào lúc mười rưỡi trưa, nhưng bây giờ mới có sáu giờ sáng mà!!!

      Đúng giờ hẹn, tôi mặc chiếc váy dài màu trắng —— do Lão Phật Gia nhà tôi dày công “chuẩn bị” từ trước, đôi giày cao gót 5cm, bước “lộc cộc lộc cộc” tiến vào phòng ăn. Bắp đùi tôi lúc này lạnh đến mức còn cảm giác gì nữa. Tuy cái váy này kiểu dáng rất đẹp, nhưng giờ là giữa mùa đông, sao mẹ già có thể để cho tôi mặc cái váy chỉ để làm cảnh chứ có tác dụng giữ ấm như vậy chứ. Đúng là khóc ra nước mắt. . . . . .

      "Hoạt bát lên chút, đừng nghiêm túc quá." Lão Phật Gia ngay theo đằng sau chỉ đạo hành động, đến khi tới chỗ hẹn tôi mới biết; lần này phải chỉ có hai người gặp mặt, mà là cuộc gặp gỡ của cả hai gia đình. Tôi và mẹ già còn chưa tới bàn ăn, thấy đoàn người bên nhà trai ngồi đợi sẵn. Ngồi ở giữa là người đàn ông có diện mạo tuấn tú, nếu tôi đoán lầm chắc hẳn đó là đối tượng hẹn hò mà Lão Phật Gia gióng trống khua chiêng sắp xếp cho tôi đây.

      Đứng xa xa nên mới chỉ cảm thấy dáng dấp người này có chút quen mắt, khi tới gần mới phát ra, ngờ lại là Trương Húc!

      phải chứ? Là sao?

      "Hạ Cận, lâu gặp." Khi Trương Húc đứng dậy chào hỏi, tôi có cảm giác thế giới xung quanh mình hỗn loạn. Vất vả nửa ngày trời, đối tượng hẹn hò của tôi lại là bạn ngồi cùng bàn hồi trung học —— Trương Húc!

      Lúc đó bất chấp tôi làm rơi bút bao nhiêu lần, nam sinh này cũng khom lưng cúi xuống nhặt giúp;

      Khi tôi tập trung bị thầy giáo kêu đứng lên trả lời câu hỏi, nam sinh này lại lặng lẽ nhắc đáp án cho tôi;

      Người này giống hệt như ánh dương mùa đông, sưởi ấm những năm tháng học trung học đó. . . . . .

      Chúng tôi từng lặng lẽ ngồi cạnh nhau trong lớp học, yên lặng nghe thời gian chầm chậm trôi qua; hôm nay chúng tôi ngồi đối diện nhau trong buổi xem mắt, lấy kết hôn là mục đích trao đổi giữa hai gia đình.

      Tôi nhìn khuôn mặt tuấn dật, vóc người cao lớn, đôi mắt vẫn dịu dàng như nước của , cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Lúc mở miệng chuyện bỗng nhiên thấy giọng mình run run: "Trương. . . . . . Trương Húc, ngờ lại là ."

      Người tôi từng thích nhiều năm như vậy sống sờ sờ đứng trước mặt tôi!

      "Tôi biết người đó là em." Tôi nhìn , lâu về sau mới biết, câu này mới được nửa. Câu hoàn chỉnh là —— bởi vì biết đó là em cho nên tôi mới tới đây.

      "Sao thế, hai đứa quen nhau à?" Lão Phật Gia đứng ở đằng sau, ghé lại gần giọng hỏi.

      "Mẹ, là Trương Húc đó, bạn ngồi cùng bàn với con hồi trung học." Tôi quay đầu lại, giới thiệu với mẹ già.

      Lão Phật Gia khó tin nhìn Trương Húc hồi lâu, rốt cuộc cũng nhận ra. Khi tôi học trung học, Lão Phật Gia cũng tới trường đưa cơm trưa cho tôi mấy lần, tất nhiên từng gặp qua Trương Húc: " ra là Trương Húc? Trưởng thành đẹp trai thế này rồi sao? Hai đứa là bạn học cũ của nhau, đúng là duyên phận ....!"

      "Đúng vậy, đúng vậy, con nhà chị càng lớn lại càng xinh đẹp nha."

      CHƯƠNG 7:

      Edit: tiểu an nhi


      Cùng với Trương Húc tới đây có mẹ và của , giờ, hai người họ cùng Lão Phật Gia nhà tôi trò chuyện rôm rả, để lại tôi với tâm trạng căng thẳng hồi hộp ở lại với Trương Húc bốn mắt nhìn nhau.

      Nhiều năm như vậy gặp, tôi cứ nghĩ rằng có rất nhiều chuyện muốn , nhưng tới khi thực gặp nhau tôi lại biết nên bắt đầu từ đâu; chỉ cảm thấy trái tim mình đập “thình thịch” ở trong lồng ngực.

      "Mấy năm nay em sống thế nào?" Giọng của Trương Húc như gió xuân bay xa mười dặm.

      "Rất tốt, sao? Sau khi chuyển trường đâu?"

      "Tôi lên thành phố học lớp mười hai, sau khi học hai năm Đại học sang trao đổi sinh viên, vừa mới về nước mấy tháng trước."

      "À."

      "Hạ Cận, có thể được gặp lại em, tốt quá." Ánh mắt của Trương Húc sáng rực nhìn thẳng tôi, chăm chú tới mức khiến lòng tôi run rẩy, nhất thời biết nên trả lời ra sao. ấy. . . . . . lại "Có thể được gặp lại tôi, tốt quá"………. Trong nháy mắt, tôi có cảm giác như đỉnh đầu mình nở bông hoa sáng lạn rực rỡ, sáng đến nỗi làm tôi hoa mắt suýt mất cả phương hướng.

      Trong lòng thầm tưởng tượng, nếu Trương Húc mặc chiếc áo blouse trắng biết trông như thế nào nhỉ?

      Sớm biết làm bác sĩ khi đăng ký thi Đại học, tôi học hộ lý rồi!

      Đúng lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lão Phật Gia vui trợn mắt nhìn tôi cái. Tôi vội khom lưng xin lỗi với mọi người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài nghe điện thoại.

      "Này tiểu Hạ tử, ở thành Đông có cửa hàng bách hóa mới khai trương đấy, giảm giá nhiều lắm, chúng ta ra đó càn quét !" Đồng Yến kích động tràng. Bình thường nàng vẫn gọi tôi là "tiểu Cận", thỉnh thoảng gọi là "Hạ tiểu Cận", chỉ có những khi hưng phấn bất thường mới ríu rít kêu tiếng "tiểu Hạ tử". Tuy rằng cái biệt danh này tôi nghe thấy cực giống “tiểu hạt tử” (người mù )!

      "Mình !" Tôi rất nghiêm túc cự tuyệt.

      Sắc đẹp ở ngay trước mặt, sao tôi có thể để thứ phàm tục như "giảm giá ở cửa hàng bách hóa" làm nhiễu loạn tầm mắt được cơ chứ!

      "Ơ, tối hôm qua chăm sóc Thái tử gia hưng phấn quá nên giờ kiêu ngạo rồi đấy hả ~" Đồng Yến biết xấu hổ ở trong điện thoại trêu ghẹo nhạo báng, "Tiểu Hạ tử, tiết lộ cho “bản cung” biết chút , tối qua “ngươi” cùng với Thái tử gia làm những tư thế nào vậy?"

      "Đồng Tiểu Yến, mình muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu!"

      " ‘Đoạn tuyệt quan hệ’ là tư thế nào?"

      "Muốn biết hả? Vậy tối nay đến nhà ‘chị’ , ‘chị’ dạy cho biết."

      Muốn cùng Đồng Yến so kè trình độ hạ lưu chỉ có thể hạ lưu hơn, vô sỉ hơn, mới có thể chiếm thế thượng phong vũ đài “võ mồm” này.

      "Khụ khụ, được lắm, ‘tại hạ’ cúi đầu nhận thua!"

      "Đồng Tiểu Yến, cậu đoán thử xem, bây giờ mình làm gì?" Tôi hí ha hí hửng hỏi.

      "Vận! Động! Kịch! Liệt!"

      "Cậu có thể suy nghĩ trong sáng chút được hay hả? Hê hê hê, Lão Phật Gia dẫn mình xem mắt đấy!"

      " phải cậu ghét nhất là xem mắt à? Sao tại lại hưng phấn thế? Ô, hay là xem mắt ở bệnh viện tâm thần?"

      "Cút! Quan trọng nằm ở đối tượng xem mắt ý! Cậu chắc chắn ngờ được đâu! Là Trương Húc, Trương Húc đó!"

      "Coi cậu kích động chưa kìa! Mà khoan, Trương Húc á? Là nam thần mà cậu thầm mến hồi trung học ấy hả? Ái chà, được lắm, tối hôm qua vừa chăm sóc Thái Tử Gia xong, hôm nay xem mắt nam thần ngay được. ‘Hoa đào nở là nhiều ~ tôi ở nơi đây chờ em trở lại, chờ em trở lại, chia bớt cho tôi vận đào hoa ~’ " Đồng Yến càng càng phấn khích, đến cuối cùng còn rống to lời bài hát của “Hoa đào nở nhiều”, dọa tôi giật mình suýt chút nữa phi ngay cái di động xuống đất.

      "Ừ, là ấy! Nhưng giờ mình căng thẳng quá, mình đối mặt với ấy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi rồi. Mà thôi, chuyện với cậu nữa, mình tiếp tục xem mắt đây ~"

      "Hạ Tiểu Cận, cậu trọng sắc khinh bạn!"

      "Ai da, đầu năm nay tình bạn còn dễ vỡ hơn cả bánh quy xốp nha." Tôi cường điệu than thở tiếng.

      "Hừ! Tên phản đồ có nhân tính, vậy cút nhanh cút nhanh, chạy tới chỗ Trương Húc mà trải qua happy hour của mấy người , lão nương đây ôm phiếu giảm giá của cửa hàng bách hóa sống qua ngày là được rồi."

      Tôi cụp máy, đúng lúc định bỏ di động vào trong tú, tiếng chuông mong đợi lại bất ngờ vang lên. Cho rằng Đồng Yến gọi lại nên tôi trực tiếp bắt máy mà nhìn màn hình hiển thị: "Đại tiểu thư Đồng Yến à, cậu sao thế? phải mới để cho mình với Trương Húc trải qua happy hour sao? Vừa cúp điện thoại cái hối hận luôn rồi à?"

      Đầu bên kia điện thoại lâu cũng có tiếng trả lời, tôi định nhìn thử màn hình xem sao liền nghe được giọng nam quen thuộc, nhả từng chữ từng chữ, nghe ra được cảm xúc: "Hạ Cận, tôi là Lục Bách Nghiêu."

      CHƯƠNG 8:

      Edit: tiểu an nhi


      Tôi có thể tôi điên rồi ?

      Chẳng hiểu sao sau khi nghe Lục Bách Nghiêu câu đó tôi lại cảm thấy chột dạ?

      "Làm sao biết số điện thoại của tôi?"

      " ở cùng với Trương Húc đấy à?"

      "Tôi hỏi , làm sao biết số điện thoại của tôi?"

      "Có phải ở cùng với Trương Húc hay ?"

      "Làm sao biết số điện thoại của tôi?"

      "Hạ Cận, vì để trông xinh đẹp mà ăn mặc ít như vậy ra ngoài gặp Trương Húc giữa mùa đông này, cũng được lắm!"

      "Hả, sao biết. . . . . ." Tôi mới được nửa, liếc mắt thấy Lục Bách Nghiêu toàn thân tây trang đen thẳng thớm, đứng ở phòng ăn chính lầu hai của cao ốc đối diện. Mà phía sau ta còn có người phụ nữ mặc váy đỏ xinh đẹp, tóc xoăn , quá mỹ lệ. Tuy rằng khoảng cách có hơi xa, nhưng vẫn có thể thấy được vóc dáng nóng bỏng của ta phải là thứ mà mấy người phụ nữ như chúng tôi có thể mơ ước được.

      ta kêu tôi mặc ít ấy à, ràng người phụ nữ váy đỏ bên cạnh ta còn mặc ít hơn ấy chứ!

      "Lục Bách Nghiêu, tôi từng là tôi thể mặc thế này à?" Dứt lời liền trực tiếp ngắt máy, tôi xoay người bước vào phòng ăn.

      Đúng là hồn bất tán!

      Tới chỗ nào cũng có thể đụng phải tên tiện nhân này!

      Ngồi lại vào chỗ cũ, mẹ già lập tức vươn tay lén véo vào đùi tôi cái: "Nghe điện thoại của ai mà lâu như vậy? Có biết Trương Húc phải chờ con bao lâu ?"

      "Là điện thoại của Đồng Yến. Mà mẹ, rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay ?" Dù sao cũng ở bên ngoài, nên chuyện với Lão Phật Gia tôi cũng thể quá lớn tiếng, chỉ có thể đau khổ nhìn cái tay véo đùi tôi càng ngày càng chặt!

      Tôi đau đến hít sâu hơi mà vẫn dám ho he, Lão Phật Gia liếc mắt nhìn lướt qua lượt rồi giọng : "Ngồi đây trò chuyện với Trương Húc , năm nay gả được ra ngoài mẹ đuổi con ra khỏi nhà!"

      Cùng mẹ già thảo luận chuyện xem mắt này, tôi lại có cảm giác mình được bán phá giá. biết tôi có phải là đống thịt vô tình rớt xuống người mẹ già hay . Khi còn bé bà luôn tôi được nhặt từ trong đống rác về, càng ngày tôi lại càng hoài nghi, chắc phải tôi được nhặt về đấy chứ?

      Lão Phật Gia vừa dứt lời, mắt cũng thấy Lục Bách Nghiêu hùng hùng hổ hổ tới, đột nhiên ta chụp vật vào đầu tôi: "Tối hôm qua để quên khăn quàng cổ ở chỗ tôi, lần sau đừng bất cẩn như vậy."

      Tôi ngẩn ra, đúng là khăn quàng cổ của tôi, nhưng nó bị người khác trắng trợn cướp đoạt, bây giờ ta còn biết xấu hổ tôi để quên?

      Tôi trừng lớn mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, còn ta mặt đổi sắc, nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh tôi, lông mày nhướng lên, dáng vẻ y như đại thiếu gia phong lưu hào phóng.

      ngờ, vì câu kia của ta mà khuôn mặt tất cả mọi người trong bữa tiệc nháy mắt đổi sắc!

      Nếu lúc này mà còn chưa nhận ra “thằng nhóc” Lục Bách Nghiêu kia đặc biệt tới đây để “đập phá quán”, hơn hai mươi năm tôi sống cõi đời này có thể vứt luôn rồi!

      " làm cái trò gì thế?"

      "Trả khăn quàng cổ cho mà." Lục Bách Nghiêu chớp đôi mắt hoa đào, ánh mắt muốn có bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.

      "Bây giờ đưa xong rồi đấy, có thể được chưa?" Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn ta. Tên tiện nhân này, dám phá hỏng “hoa đào” của tôi! Chưa nghe thấy người xưa "Thà hủy ngôi miếu chứ hủy mối lương duyên" hay sao? !

      "Tôi thấy hơi khát, ngồi tạm uống ly trà nghỉ ngơi lát . cũng phải nhìn lại xem quan hệ của hai chúng ta là thế nào chứ." Lục Bách Nghiêu ái muội nâng cằm của tôi, làm tôi dựng đứng cả tóc gáy, còn quên ngoắc ngoắc nhân viên phục vụ, "Cho tôi ly trà."

      "Làm nhanh để ta uống cho xong !"

      Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu vô cùng thảnh thơi, trong những người có mặt ở đây, xem ra cũng chỉ có ta là bình tĩnh được như vậy : "Chậc chậc chậc, sao lại vô tình như vậy chứ? Tối hôm qua chúng ta trò chuyện rất cởi mở thân thiết cơ mà."








      Last edited by a moderator: 11/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 9:

      Edit: tiểu an nhi


      Tối hôm qua?

      Câu cuối cùng mà tên này tối hôm qua hình như là " chờ đó cho tôi! "

      Tên này quyết tâm đến để trả thù đây mà!

      Quả nhiên, thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội với Lục Bách Nghiêu!

      Tên nghiệt có thù tất báo!

      "Bách Nghiêu, lâu gặp." Trương Húc ngồi đối diện, nhàng .

      Lục Bách Nghiêu làm bộ như bây giờ mới thấy Trương Húc, gương mặt tràn đầy "kinh ngạc": "Trương Húc, là cậu sao? Trở về lúc nào thế? Nhiều năm gặp, hôm nào chúng ta phải uống bữa mới được!"

      "Mới về mấy tháng trước." Trương Húc cười ấm áp, cho dù ở trong hoàn cảnh lúng túng như vậy, vẫn duy trì phong độ của mình.

      Tôi chống cằm nhìn Trương Húc, ánh mắt bắn ra vô số “hình trái tim”. hổ là nam thần tôi thầm mến nhiều năm, đẹp trai quá !

      "À mà. . . . . ." Lục Bách Nghiêu quét mắt nhìn mọi người xung quanh vòng, lơ đãng hỏi, "Mấy người ……?"

      "Này cậu, chúng tôi xem mắt đấy. Nếu cậu ngại để cho bọn họ ngồi riêng chuyện chút được ?" Đúng lúc này của Trương Húc bước ra ngoài để phá vỡ khó xử, nhưng biết là, từ trước tới giờ, tên Lục Bách Nghiêu vô lại kia, đối với việc làm hỏng chuyện tốt của người khác luôn vui vẻ làm biết mệt, "Xem mắt à? Hay nhỉ? Vậy cháu cần phải ở đây quan sát mới được."

      "Chuyện này. . . . . . có phải được thích hợp lắm hay ?" Lão Phật Gia miễn cưỡng cười cười. Còn tới mức đó Lục Bách Nghiêu nâng hai chữ “vô lại” lên tầng cao mới rồi.

      "Dì à, mọi người cần để ý đến cháu ... cháu ngại gì đâu." Lục Bách Nghiêu cười vô cùng hài lòng, còn quên thúc giục nhân viên phục vụ, "Trà mà tôi gọi đâu?"

      "Cái này. . . . . ." Ngay cả mẹ Trương Húc cũng tham gia chiến đấu, thương lượng đề nghị, "Nếu vậy cậu cùng chúng tôi sang bàn kia uống trà, để cho hai người họ ngồi đây chuyện được chứ?" Ba bác đấu với người đàn ông, chỉ là họ đánh giá thấp năng lực chiến đấu của Lục Bách Nghiêu rồi: "Chỗ này quan sát là tốt nhất, cháu ngồi xuống rồi ngại di chuyển lắm. Các dì cứ chuyện tự nhiên , cần phải để ý đến cháu ... Cháu chỉ uống trà thôi, gì đâu."

      Đây mà gọi là “ gì đâu” à? ràng mình ta luyên thuyên suốt nãy giờ, lại còn to mồm được thế đấy!

      "Trương Húc, nếu vậy. . . . . . chúng ta đổi bàn nhé?" Tôi lên tiếng hỏi. Hôm nay là ngày rất quan trọng đối với tôi, đừng có là Lục Bách Nghiêu, chứ có mười Lục Bách Nghiêu cũng phải ngoan ngoãn nhường đường cho tôi!

      "Được." Trương Húc đứng lên, nhìn về phía mọi người "Chúng con xin phép", sau đó gọi nhân viên phục vụ tìm chỗ trống.

      "Chỗ này khí tốt, đúng là sảng khoái tinh thần!" Chỉ cần thoát khỏi tên sao chổi phiền toái Lục Bách Nghiêu kia chỗ nào cũng là Thiên đường hết.

      "Có muốn ăn chút gì , chúng ta chọn món ăn nhé." Trương Húc cười .

      "Được." Tôi nhận lấy quyển thực đơn Trương Húc đưa tới, hào hứng chọn lựa.

      "Hạ Cận?"

      "Hửm?" Ánh mắt của tôi rời khỏi quyển thực đơn, ngước mắt lên nhìn Trương Húc.

      Có vẻ như muốn với tôi điều gì đó, nhưng ấp úng lâu cũng chỉ thốt ra được mấy từ đứt quãng: " ra , mình. . . . . ."

      Này là đôi mắt hút hồn, này là khuôn mặt trắng hồng hào, khiến lòng người nhộn nhạo nha ~

      Tôi lặng lẽ đưa tay véo cái mạnh vào đùi của mình, xác định phải bản thân nằm mơ. Nam thần mà tôi nhớ thương, hôm nay lại an vị ngồi ở trước mặt tôi. Muahahahaha ~~ ông trời tốt với tôi quá!

      "Nhân viên phục vụ, sao trà này lại khó uống như vậy…. Đổi cho tôi ly khác!" Trương Húc mãi mới được nửa, giọng đột nhiên chen ngang vang lên bên tai. Gì đây? Tại sao lại là Lục Bách Nghiêu?! Tên này ngồi ở bàn bên cạnh từ lúc nào vậy? !

      Nhận ra ánh mắt của tôi và Trương Húc đều hướng về phía ta, Lục Bách Nghiêu bình thản nhìn lại. Ngoài mặt có vẻ nhàn nhã gợn sóng, nhưng ràng trong mắt tràn đầy đắc ý: "Hai người để ý tới tôi làm gì ... tôi uống trà thôi mà."
      Last edited by a moderator: 11/10/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 10:


      "Chúng ta tiếp tục, đừng để ý đến ta!" Tôi chán ghét dời ánh mắt, nhìn Trương Húc , "Đúng rồi, cậu muốn gì với mình?"

      "Mình muốn , ra từ hồi học trung học minh . . . . . ." Trương Húc hít sâu mấy hơi, lấy hết dũng khí mở miệng.

      "Nhân viên phục vụ, tại sao có mỗi ly trà mà cũng khó uống quá vậy? Tôi cứ uống như thế phải là có lỗi với dạ dày của mình sao?" Lục Bách Nghiêu vắt chéo hai chân, bộ dạng đại gia khó tính.

      Aiz, lại bị cắt ngang!

      Tôi hất mặt nhìn chằm chằm Lục Bách Nghiêu, muốn dùng ánh mắt ép ta nhanh chút.

      "Hạ Cận, trừng tôi làm gì? Trà ở đây rất khó uống, trợn mắt lên như vậy cũng vô dụng thôi."

      "Khó uống ra !"

      Tên Lục Bách Nghiêu này đúng là kẻ thích chuốc phiền toái vào người mà, ăn ở nhà hàng bậc nhất thành phố thích thôi, cứ chạy sang đây ngồi chê ỏng chê eo trà của người ta là sao. Thái Tử Gia của thời buổi này đúng là càng ngày càng khó hiểu!

      " được, được. Nếu trà khó uống thế này cứ đổi liên tục đến chừng nào tôi hài lòng mới thôi."

      "Theo tôi thấy, hay là đến phòng bếp luôn , tay cầm dao thái chém dây điện cho tóe lửa ra, dáng vẻ đó thích hợp với lắm đấy."

      "Đề nghị hay, tôi thử chút." Lục Bách Nghiêu bất chợt đứng dậy, bước nhanh rời .

      Ôi tốt quá, trải qua ngàn vạn cay đắng, cuối cùng cũng đuổi được tên ôn thần chuyên phá hư chuyện tốt của mình rồi: "Chúng ta tiếp tục chuyện , kệ ta. Suốt ngày phá đám người khác, khó ưa."

      "Mình lại thấy hai người chuyện rất hợp nhau." Trương Húc vô ý thốt ra.

      "Đâu phải cậu biết, hai chúng mình cứ gặp nhau là lại cãi vã, nhìn thấy nhau ghét làm sao chuyện với nhau được! Từ hồi trung học vậy, bây giờ chỉ có tệ hơn!"

      Trương Húc thấy dáng vẻ chuyện của tôi, nhịn được cười ra tiếng: "Bộ dạng này của cậu đáng ."

      "Tôi . . . . . ." Nguy rồi, mới vừa rồi tôi quên mất phải tỏ ra "Hiền lương thục đức, dịu dàng động lòng người", bất giác để lộ bản tính ra rồi!

      Nhưng nụ cười này của nam thần lại khiến cho trái tim bé của tôi được phen nhộn nhạo.

      "Đúng rồi, cậu vừa muốn gì với mình?" Tôi cười , nhìn vào đôi mắt tỏa sáng của .

      "Hạ Cận, từ khi bắt đầu học trung học, mình cảm thấy cậu . . . . . ."

      "Xin lỗi, đây là món hai vị gọi. Chúc hai vị ngon miệng." Lại bị cắt đứt! Nhân viên phục vụ ở bên tươi cười nhàng. Thiếu tế nhị quá, nhân viên ở đây biết nghệ thuật nhìn mặt khách hàng sao, chúng tôi trong thời khắc mấu chốt đấy? Còn gì gọi là bữa ăn tối vui vẻ nữa!

      "Thôi, sau này hãy ." Trương Húc chuyển thức ăn qua trước mặt tôi, cười dịu dàng, "Nhân lúc còn nóng ăn mau thôi."

      Nam thần lên tiếng, tôi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, coi món ăn trong mâm như tên Lục Bách Nghiêu chết tiệt kia, dùng đũa ra sức chọc, ra sức đâm, chọc chọc đâm đâm!

      "Hạ Cận?"

      "Hả?" Tôi mờ mịt ngước mắt.

      "Món này rất khó ăn sao?" Trương Húc ân cần hỏi.

      " có. . . . . . có." Tôi lắc đầu, ra mùi vị . . . . . . cũng tệ.

      "Thế sao trông cậu như thấy chết sờn vậy?"

      ". . . . . ."

      "Phòng bếp cháy rồi, mọi người chạy mau!" biết là người nào kêu lên, gần như ngay lập tức, toàn bộ người trong nhà hàng nhảy dựng lên, chen lấn chạy ra ngoài. Giữa trưa, người đến dùng cơm cũng ít, tất cả đổ dồn về phía cửa chính, khung cảnh này giống như biển người rầm rộ dự lễ Quốc khánh.

      "Cháy rồi sao?" thể nào, chẳng lẽ ông trời cũng đối nghịch với tôi?

      "Đừng lo lắng, chúng ta cứ theo mọi người , có việc gì đâu." Trương Húc nhanh chóng đứng lên, kéo chặt tay của tôi, hô về phía đám người, "Mọi người bình tĩnh, đừng chen lấn nhau."

      "Mẹ tôi đâu?" Tôi vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Lão Phật Gia trong đám người náo loạn, ánh mắt lướt qua phòng bếp, đúng lúc bắt gặp gương mặt bị hun khói đến đen thui của Lục Bách Nghiêu. ta còn cười tươi vẫy vẫy tay với tôi . . . . . .



      CHƯƠNG 11:


      " sao, cổ họng bị hun khói, uống thuốc hai ngày đỡ thôi." Trương Húc mặc áo blouse trắng, kiểm tra cho Lục Bách Nghiêu xong rồi kết luận.

      Bởi vì tên đần độn Lục Bách Nghiêu này, mà cái ngày đẹp đẽ ở bên Trương Húc cùng nhau chuyện trò của tôi bị ta phá cho hỏng hết. Bây giờ còn phải cùng ta vào bệnh viện khám cổ họng! Tuy rằng tôi rất muốn nhìn Trương Húc khoác chiếc áo blouse trắng, nhưng phải là bây giờ!

      "Ngày mai.... ..... đỡ được chưa? Tôi còn phải ......chủ trì hội nghị." Lục Bách Nghiêu khó khăn hỏi.

      Hôm nay cổ họng bị hun khói đến mất tiếng, mới đầu còn được chút, càng về sau tiếng càng , cuối cùng nghe nữa.

      "Uống thuốc đầy đủ bình phục rất nhanh." Đôi tay Trương Húc để ở trong túi áo, gật đầu cái, "Mình ra ngoài trước, Hạ Cận, cậu ở đây với cậu ta, nếu bận mình qua đây."

      "Được." Mắt thấy nam thần từng bước rời khỏi mình, mà tôi chỉ có thể đứng tại chỗ cúi đầu dậm chân, tâm trạng quá đau khổ!

      "Lục Bách Nghiêu, kẻ chuyên gây họa này!" Sau khi Trương Húc xa, tôi liền lộ ra diện mạo , nhìn chằm chằm ta, tức giận ngút trời. Nếu phải vì ta, giây phút vui vẻ của tôi có bị phá cho tan nát thế ?

      "Hạ Cận kia, dám chuyện này liên quan gì tới ?" Kệ cho cổ họng đau rát, Lục Bách Nghiêu vẫn gân cổ lên, hùng hổ tranh cãi với tôi, "Tay cầm dao thái chém dây điện, phải là ý tưởng của à? ngờ, ông đây minh đời, vậy mà cũng chém dây điện cho tóe lửa."

      "Sao tôi biết làm ?" Mặc dù tên Lục Bách Nghiêu này chẳng hề đứng đắn, nhưng tối thiểu đầu óc vẫn còn dùng tốt, hôm nay bị lừa đá rồi sao?

      "Newton từng , chân lý là biển rộng, khiến cho ta nhận ra nằm ngay trước mắt, mặc ta tìm kiếm." Cái mặt vô lại đáng ghét hất lên khiêu khích.

      "Có lẽ nên đợi ở dưới cây táo, có quả nào nó rớt xuống đập vào đầu khỏi phải tìm!"

      "Đề nghị này là , nhớ đấy nhé, có thể coi là chủ mưu, tôi là tòng phạm thôi. ngại quá, nếu sau này cảnh sát tới lập biên bản, tôi phải khai ra rồi. Chậc chậc chậc, cố ý phóng hỏa, tội này đâu." Lục Bách Nghiêu nghiêng người dựa vào ghế sa lon, vẻ mặt mãn nguyện.

      "Lục Bách Nghiêu, ràng đầu óc của có vấn đề mới đốt quán của người ta, còn muốn hắt nước bẩn lên đầu tôi à?" Bàn về trình độ vô sỉ, Lục Bách Nghiêu nhận thứ hai ai dám đứng thứ nhất?

      "Thế nào, quên ông đây “hành tẩu giang hồ” có tuyệt kỹ bí truyền là láo à?"

      "Lục! Bách! Nghiêu!"

      "Ờ, gọi ông đây có chuyện gì?"

      "Tôi . . . . . ." Tôi thở dài cái, cuối cùng vẫn có chí khí câu, "Tôi rót ly nước cho ."

      "Thế mới ngoan, tốt nhất nên nghe lời, tôi có thể cân nhắc lại khi làm việc với cảnh sát." Lục Bách Nghiêu nhận lấy ly nước, vô cùng hài lòng với bộ dáng yếu thế của tôi, nhìn cũng thèm nhìn đưa nước vào trong miệng, "Á! Sao lại nóng như vậy?!"

      "Ha ha, coi có chết !" Tôi ngồi ở ghế, nhìn dáng vẻ ta nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa cười đến lạc giọng.

      "Hạ Cận, ông đây để yên cho !" Lục Bách Nghiêu hấp tấp dùng khăn giấy lau chùi áo len bị nước văng tung tóe, bị tôi chỉnh nhảy dựng cả lên.

      "Ai bảo dám phá hỏng hình tượng của tôi, đáng đời!"

      Lục Bách Nghiêu hung tợn nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt vui mở miệng: "Hạ Cận, phải thích Trương Húc đấy chứ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :