1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Đấu Trúc Mã - Mễ Lộ Lộ (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Thanh mai đấu trúc mã

      [​IMG]


      Tác giả : Mễ Lộ Lộ


      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, 18+

      Edit: Thiên Dực, Phi Phi, Ru

      Beta: Nguyệt Vỹ


      Độ dài: 10 chương



      Văn án

      Nàng cùng sống núi từ lúc 10 tuổi quen biết nhau.

      mặt ngoài ôn hòa, nho nhã, nhưng dáng tươi cười của chỉ có nàng hiểu

      căn bản là xú nam nhân, hư hóng tận vào trong xương cốt.

      Hai người vừa thấy mặt vứt mọi thứ sang bên hướng nhau “đánh võ mồm”, nhưng lần nào nàng cũng thua làm nàng hận đến nghiến răng ken két,

      đặc biệt cùng nàng đoạt làm ăn!

      Chỉ có điều… Quái lạ, gần đây lại thấy tới “đập phá “ nữa?

      Hại nàng nhất thời có đối thủ cạnh tranh, khiến nàng chợt có loại cảm giác trống rỗng…

      Hừ hừ hừ, xú nam nhân kia làm sao có thể an phận như vậy, đến 80% là chuẩn bị trò mới để “đối phó” với nàng!

      vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con nên nàng quyết định đến nhà của dò xét,

      Phải nhìn xem trong hồ lô của bán thuốc gì – Hừ!

      Quả nhiên ngoài dự đoán của nàng, ánh mắt của có chút hảo tâm.

      Bởi vì lại can đảm có dũng khí đem chủ ý đánh tới “cơ thể” của nàng…
      Last edited by a moderator: 12/9/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Tiết tử

      Trong trí nhớ của Thượng Quan Tiểu Mai lúc nàng mười tuổi, tòa nhà lớn cách vách lâu có người ở, rốt cục tháng trước bị dòng dõi gia cấp giàu có mua . Thẳng cho tới hôm nay, lục tục có mười người đến ở nhưng vẫn thấy bóng dáng của chủ nhân.

      Thượng Quan Tiểu Mai thừa dịp bà vú ở bên cạnh, lặng lẽ mang theo quần áo, bước tảng đá lớn, nhảy lên vách tường bên cạnh gốc mơ to, ló ra khuôn mặt nhắn phấn nộn hướng bên trong nhìn lên.

      Tuy rằng cách vách có 1 tòa nhà lớn rất lâu người ở, chính là hai tòa nhà đều có hai gốc mơ giống nhau.

      cũng kỳ quái nàng liền thích trèo lên cái cây to lớn nhà bên này để hái những quả mơ tươi giao cho bà vú ướp gia vị làm đồ ăn vặt rất ngon.

      Ngược lại gốc mơ nhà mình từ lúc nàng sinh ra cho đến bây giờ còn thèm ra quả lấy lần.

      Cho nên nhờ vậy mới có thể đem tay bé hướng vách tường.

      Mà lúc này, bàn tay bé kia an phận lại thăm dò người đầy vẻ thỏa mãn…

      ” Trộm”

      giọng trẻ trung của nam hài vang lên, dưới tàng cây xuất khuôn mặt nhắn ra tiếng ngăn lại động tác của nàng.

      Bàn tay bé bỗng nhiên đình chỉ ngừng ở trung.

      “Ai là trộm?”

      Thượng Quan Tiểu Mai cúi đầu nhìn, là tiểu nam sinh thân hình hơi gầy, mặc tơ lụa gấm vóc, còn lấy dải lụa xanh ngọc buộc lên mái tóc đen, bộ dáng nhưng ra thập phần tuấn tú.

      Nhưng mà tuổi còn , tiểu nhân Thượng Quan Tiểu Mai căn bản đưa để vào mắt.

      “Tôi mới phải là trộm!” – Khuôn mặt nhắn khẽ đỏ lên, rút bàn tay về giấu bên trong áo.

      “Ngươi ràng vừa mới thò tay hái cây của ta” – tỏ vẻ ngạo mạn, giương đôi mắt đẹp nhìn nàng.

      Nàng khẩu khí cuồng vọng chối.

      cái gì chuyện ma quỷ!” – Nàng thở phì phì chu ra cái miệng phấn nộn nhắn – “Tòa nhà lớn này bỏ trống nhiều năm, là ta mỗi khi quay về cũng quên tưới nước cho gốc mơ này”.

      tại tòa nhà này là của Hạ gia, gốc mơ cũng là của ta” – mặt của có vẻ lãnh ngạo, khẩu khí thậm chí còn cuồng vọng hơn vạn phần.

      “Ngươi…” – Nàng phùng má. Chẳng lẽ hiểu cái gì là thứ tự đến trước đến sau sao?

      “Của ta” – chỉ về gốc mơ, lạnh lùng .

      Trong mắt Thượng Quan Tiểu Mai cơ hồ toát ra hỏa khí, nàng tức giận chỉ vào mũi – “Ngươi! Hãy xưng tên ra”

      “Hạ Nhĩ Trúc” – đắc ý khai báo.

      “Tốt!” – Thượng Quan Tiểu Mai tức giận đến nghiến răng nghiến lợi – “Ta cho ngươi biết, ta mới ham thích mơ của ngươi, về sau ta bảo người mang đến gốc mơ tốt hơn đến.

      Nàng tuyên bố chí nguyện to lớn như vậy là vì chán ghét tiểu tử cuồng vọng này cùng nàng tranh giành đồ vật này nọ.

      Vì thế trong vòng năm, Thượng Quan Tiểu Mai thề phải tìm khắp thiên hạ cây mơ ngon quả thực tất cả đều có.

      Mà nàng cùng Hạ Nhĩ Trúc cũng từ nay về sau đối đầu với nhau!

      tart_trung thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.1

      Edit: Phi Phi

      Beta: Thiên Dực

      Ngay đêm nay, ta muốn ngươi vì ta mà rộng mở trái tim.

      Để ngươi lần nữa xem cho con người của ta.

      Cũng muốn cho ngươi hiểu được, ta phải mèo bệnh thất bại.

      Mà ta đối với ngươi chính là nam nhân có ý đồ chiếm hữu.

      Ba nghìn phồn hoa, nhưng là có chút việc xưa thể tự trôi theo dòng nước mà lưu lại, cũng theo thời gian mà dần rơi vào quên lãng, ngược lại còn có thể bởi vì ít việc ngừng xuất càng thêm nhiều, lại trở thành mớ bòng bong rối như tơ vò.

      Tựa như Thượng Quan Tiểu Mai cùng Hạ Nhĩ Trúc.

      Bọn họ đấu khẩu với nhau mười năm, mười năm này đủ khiến cho dân chúng Phượng Thiên thành xem nhiều trò hay.

      nơi là thủ phủ lớn mạnh ở Phượng Thiên thành, nơi là thương gia mới phát triển trước đó lâu – Hạ gia. Hai người những đến tuổi cập kê mà còn môn đăng hộ đối.

      Làm cho người ta thêm hứng thú chính là Hạ Nhĩ Trúc sống ở tòa nhà lớn sát vách Thượng Quan gia.

      Nếu trừ bỏ quan hệ bị phá hư của Hạ Nhĩ Trúc cùng Thượng Quan Tiểu Mai, kỳ hai lão gia ở chung lại rất hợp nhau, hai nhà giống như là bằng hữu lâu năm, ngẫu nhiên còn có thể cùng nhau ngắm cảnh.

      Chỉ có thể trách chính là, Thượng Quan Tiểu Mai, tất cả mọi người gọi nàng là Mai nương, cùng thiếu gia Hạ phủ vô tình gặp nhau liền vừa mắt, hễ thấy nhau là thể thiếu giương thương múa kiếm.

      Trước mặt dụng khẩu chiến, sau lưng lại chỉnh ngã đối phương, đến phương pháp bỉ ổi nhất nàng cũng đều làm qua.

      Nàng chính là chán ghét Hạ Nhĩ Trúc, chán ghét bề ngoài tao nhã, nho sinh, gặp người liền ôn tồn, nở nụ cười mê hoặc.

      Kỳ , người bên ngoài hề biết chuyện tình bao nhiêu, căn bản là nam nhân hư hỏng.

      Nàng được đại tỷ huấn luyện ở thương trường tầng tầng lớp lớp bộc lộ ra sắc sảo , liền tồi tệ cùng nàng cạnh tranh buôn bán.

      Chẳng những vượt lên trước cướp đoạt rừng mơ với nàng, lại còn thuê luôn sư phụ già dạy ướp mơ.

      Cũng may Thượng Quan Tiểu Mai nàng phải là nơi dễ trêu vào.

      Từ lớn lên trong gia đình thương nhân, phụ thân chẳng những đem tuyệt kỹ cả đời truyền cho tỷ muội các nàng, hơn nữa thủ đoạn cao minh của đại tỷ còn ở sau lưng giúp nàng tay.

      Cho nên nàng so với vẫn có thể nhanh chân đến trước, tụt lại phía sau.

      Ước chừng mấy năm qua này, nàng phát trở nên có chút quái lạ…

      Lầm trước, lão đó cùng nàng tranh đơn hàng, tranh đông tranh tây, cuối cùng mấy tháng nay lại câm lặng động tĩnh.

      Có quỷ!

      Thượng Quan Tiểu Mai vốn ngồi trong phòng khách xem sách, nhưng tâm tư lại càng ngày càng chếnh choáng.

      Đáng giận!

      Nàng tâm tình yên lại đem quyển sách ném sang bên, vừa nhấc mí mắt, phát phía bên ngoài trời đổ mưa.

      Thời tiết mùa hạ, chẳng những oi bức mà còn thanh mưa rơi càng khiến nàng nghe xong phiền lòng… Cũng là nguyên do của chán nản.

      Quái, vì cái gì nlồng ngực của nàng lại có trận khó chịu?

      Thượng Quan Tiểu Mai khẽ cau mày, từ ghế dựa lớn đứng lên, liền cúi đầu suy nghĩ.

      Như thế nào vừa nghĩ tới Hạ Nhĩ Trúc, hiểu sao tâm tình của nàng lại phát sinh khó chịu?

      “Haizz…” – Nàng than tiếng, ở trong phòng khách tới lui.

      ” Muội làm cái gì?” – bao lâu, thân y phục nữ tử giống như hoa đào tháng ba, đôi hài thêu hình hoa mẫu đơn xinh đẹp vào.

      Vừa quay đầu lại Thượng Quan Tiểu Mai hé ra cái miệng nhắn – “Đại tỷ”

      Diện mạo kiều diễm trước mắt chính là đại tiểu thư Thượng Quan phủ, danh gọi Thượng Quan Tiểu Nguyệt.

      Tiểu Nguyệt đặt thân ngồi xuống nhuyễn ghế, nha hoàn bên người liền đưa lên cho nàng chén trà nóng.

      “Xem ngươi bộ tâm tình vui, xảy ra chuyện gì?” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhận chén trà, nhàng hớp hơi.

      Tỷ muội Thượng Quan gia đều tinh thông giống nhau, mà Thượng Quan Tiểu Nguyệt thân là đại tỷ, giơ tay nhấc chân ngay cả thần khí ổn trọng cũng bất đồng, lời nhanh chậm, cặp ngươi hồ đào trong tròng mắt kia hơn nữa Thượng Quan Tiểu Mai rất điềm tĩnh cùng nội liễm.

      ” Ta chỉ là…” – Thượng Quan Tiểu Mai phiền não vặn vẹo ống tay áo, tự hỏi phải như thế nào với đại tỷ.

      “Hả?…” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt nâng con ngươi nhìn nàng .

      “Chính là …” – Thượng Quan Tiểu Mai cắn cắn cánh môi, cuối cùng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn – “Đại tỷ , ngươi thấy là … nam nhân sát vách kia gần đây quá mức … an phận sao?”

      chút tin tức đều có.

      có đối thủ cạnh tranh làm cho nàng cảm thấy trống rỗng.

      Thượng Quan Tiểu Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, con ngươi rạng rỡ kia liền dời về mặt nhị muội – “Trước muội phải còn ghét gây trở ngại?”

      “Ách…” – Thượng Quan Tiểu Mai quanh co hồi – “Nhưng chỉ sợ giở trò tiểu nhân, lại giữa chừng nhảy ra làm Trình Giảo Kim.

      Thượng Quan Tiểu Nguyệt uống xong chén trà, thở dài hơi, giương cặp mắt như có điều suy nghĩ nhìn nàng chằm chằm.

      Bằng lương tâm , vài năm này giở trò tiểu nhân chỉnh thảm Hạ Nhĩ Trúc, phải là nhị muội a!

      Mấy tháng trước, Hạ Nhĩ Trúc từ Đại Lý chuyển vào nhiều hoa quả khô tuy có ràng, bên trong cũng có mơ phơi khô, mặc dù lắm Hạ Nhĩ Trúc rốt cục là làm cái gì, vừa nghe đến tin tức nhị muội, liền khẩn cấp gây trở ngại cho Hạ Nhĩ Trúc.

      Nàng giống thổ phỉ thầm sai người cướp mớ hoa quả khô kia, chẳng những giữ lấy hàng hóa của người ta, mà còn lớn tiếng cười nhạo là kẻ thất bại.

      Đối với hết thảy mọi chuyện, Hạ Nhĩ Trúc chỉ là cười lạnh, cũng có cùng nàng so đo, mà chuyện này cứ như vậy kết thúc.

      “Ta nghe …” – Khóe miệng Thượng Quan Tiểu Nguyệt giương lên độ cong hoàn mỹ – “ gần đây thường lui tới thương cảng”.

      ” Cái gì?” – Thượng Quan Tiểu Mai giương đôi mắt đẹp – “ ở thương cảng làm cái gì?”

      Tiếp nhận điểm tâm do nha hoàn đưa đến, đợi cho Thượng Quan Tiểu Nguyệt tiện tay ăn miếng, hương vị ngọt ngào của bánh ngọt hòa tan trong miệng, mới mở miệng – “Sao muội đến Hạ phủ tra hỏi?”

      Thượng Quan Tiểu Mai cắn răng – “Khó trách tên kia gần đây biến mất thấy bóng dáng”

      Thượng Quan Tiểu Nguyệt thấy nhị muội thở phì phì, chính là bên xem trò hay, ngẫu nhiên thêm bớt vài câu.

      được, ta phải đến điều tra ràng” – Thượng Quan Tiểu Mai kéo làn váy xanh đậm, đạp lên đôi giày thêu khéo léo, như cơn gió xoáy lao ra khỏi phòng khách.

      Nàng quyết định đến Hạ phủ tìm tòi đến tột cùng là chuyện gì.

      Thượng Quan Tiểu Nguyệt vẫn an ổn như cũ ngồi ở ghế, có vì hành vi lỗ mãng của nhị muội mà cảm thấy kinh ngạc, giống như chuyện xảy ra hằng ngày.

      Nhưng mà khóe miệng Thượng Quan Tiểu Nguyệt lại cười nhạt, thậm chí có tia ý vị sâu xa…

      Thượng Quan Tiểu Mai mang theo nha hoàn, cầm dù che mưa, đường vào Hạ phủ bị ngăn cản.

      Hạ phủ nô bộc nào dám ngăn lại vị tiểu thư bướng bỉnh này.

      Tổng quản Hạ phủ nhìn thấy nàng ngay hành lang gấp khúc , kêu cũng trả lời liền xoay người hướng trướng phòng, muốn thông báo cho thiếu gia.

      Nhưng mới quay người lại, bị Thượng Quan Tiểu Mai thu hồi cán dù mở miệng ngăn cho .

      ” Ta ngài tổng quản, ngài muốn đâu?” – Nàng đuổi theo, ngoài cười nhưng trong cười nhìn Hạ tổng quản.

      ” Mai, Mai nương…” – Hạ tổng quản là người thành , quay đầu , mồ hôi cũng chảy ròng ròng trán.

      ” Vì sao thấy bổn nương định chạy?” – Nàng nheo mắt, thấp giọng hỏi – “Có phải hay Hạ Nhĩ Trúc bí mật thương hành, ngươi muốn thông báo cho ?”

      Hạ tổng quản lấy tay áo lau lau cái trán – “Mai nương, lão nô chỉ là muốn gặp thiếu gia, thông báo ngươi tới thăm thôi”

      “Hừ!” – Nàng hờn giận tiêu sái tiến lên, nhìn Hạ tổng quản kia giương nét mặt già nua sợ hãi – “Miễn, ta biết nay ở trướng phòng kết toán sổ sách”

      Nàng đem dù giao cho Hạ tổng quản, liền xuyên qua hành lang gấp khúc, hướng trướng trước phòng bước đến.

      Với Hạ phủ, nàng quen thuộc, cần hạ nhân dẫn đường, nàng cũng có thể rất nhanh tìm được trướng phòng.

      Phanh!

      Ngay cả cánh cửa cũng gõ, nàng trực tiếp đẩy ra cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo, mở hai chân nhảy qua bậc thềm, hướng vào bên trong phòng.

      Mắt đẹp nhìn vào, chỉ có gã nam tử cúi đầu bàn trướng, tay cầm bút lông sói viết, tay lật bàn tính ngà voi.

      “Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng phùng má, trực tiếp hô tên của .

      “Hả?” – Nam tử có ngẩng đầu, vẫn như cũ chăm chỉ gảy hạt châu.

      Ngượng ngùng đáp…

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.2


      [​IMG]

      Thanh mưa bên ngoài tí tách càng thêm làm cho nàng thấy phiền lòng.

      “Ta đến đây” – Nàng thở phì phì , mất hứng vì đem nàng để vào mắt.

      “Ta tính thời gian này là lúc ngươi cũng nên tới” – Hạ Nhĩ Trúc rốt cục cũng ngẩng mặt, con ngươi thâm thúy nhìn nàng.

      Hạ Nhĩ Trúc hé ra khuôn mặt dễ nhìn, tuy rằng cặp mắt giống như nữ tử bình thường, nhưng may mắn là đôi chân mày suy yếu kia có phần nhu hòa hơn.

      Con ngươi thầm cất giấu vì muốn người khác biết.

      Có ý tứ gì?

      Thượng Quan Tiểu Mai nhíu mày, hùng hổ chạy đến trước mặt , hai tay dùng sức hướng lên án thư đập mạnh.

      “ngươi dám đấu ta ha ha…” – Nàng luôn lấy bộ dáng quỷ dạ xoa này, ở trước mặt của giương nanh múa vuốt.

      Hừ hừ! Nếu nàng hung như vậy, ngay sau đó người bị khi dễ lại chính là nàng.

      Mười năm, tuy có đại tỷ Kim Chung bảo vệ,nhưng mà vẫn dễ dàng bắt được bím tóc của nàng, bày cho nàng trận.

      Nàng khôn khéo như thế, vẫn là rất khó ngăn được đâm sau lưng đả thương người.

      “Mới vài ngày có ta, bắt đầu nhớ tới ta liền đến đây?” – Hạ Nhĩ Trúc buông bút tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt thở phì phì.

      có vì hành vi lỗ mãng của nàng mà tức giận, ngược lại gợi lên nụ cười đẹp.

      sớm quen với hành vi dứt khoát này của nàng rồi, nếu nàng giống những tiểu nương bình thường an phận thủ thường, mới có thể làm cho toàn thân đều thoải mái.

      “Tạm thời để im như vậy” – Nàng giương đôi mắt hờn giận trừng , đưa toàn bộ tuấn nhan của vào con ngươi, xem kỹ mặt của có phải hay lộ ra ít manh mối.

      “Nhìn ngươi, tâm tình giống như khí trời hôm nay” – cầm lên chén trà nóng – “Ta lại thiếu ngươi cái gì rồi?”

      Nàng dường như đem mặt mình phùng lên thành quả bóng cao su – “Nghe ngươi gần đây thường lại ở thương cảng, có vậy hay ?”

      Chậm rãi buông chén trà, cười ra tiếng – “Đúng vậy a!”

      “Làm cái gì?” – Nàng nhìn phòng bị, sợ lại ra chiêu.

      “Thương trường như chiến trường” – nhìn khuôn mặt nhắn của nàng cười nuông chiều – “Làm sao ngươi lại giống như oa nhi tới chất vấn ta chuyện thương trường đây?”

      Bị thế, nàng khẽ rủa chính mình làm điều thừa thãi.

      Nàng thiếu chút nữa muốn xốc cái bàn lên đầu .

      “Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng nghiến răng gọi tên của . tại sắc mặt trước mặt nàng mới là bộ mặt của .

      “Ta đây” – từ ghế đứng lên. Xem ra hôm nay công việc lại làm xong rồi – “Đừng lớn tiếng như vậy, nếu nha hoàn hiểu chuyện lại cho ta làm cái gì đối với ngươi”

      “Ngươi đừng có sang chuyện khác” – Nàng theo sau lưng , đường rời khỏi trướng phòng – “Nhanh lên trả lời ta, ngươi gần đây ở thương cảng làm cái gì mà cho ai biết?”

      “A!” – khẽ cười tiếng, vẫn như cũ trả lời.

      Nàng tựa như con cún đuổi theo , đồng thời, nàng cũng phát ra bóng lưng của

      Chẳng bao lâu sau, bóng lưng của thoạt nhìn cao lớn như vậy?

      Bất giác nàng theo vào đông sương phòng của Hạ phủ, đại sảnh, có vài tên nô bộc vào vào ra ra, tay còn bưng đồ vật này nọ.

      “Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng lại gọi tên của . sao lại xem nàng là cục đá ven đường, thèm để ý đến nàng?

      “Trước đó lâu, ta ở thương cảng mua được hồng trà từ dị tộc nhập khẩu vào, tên thú vị, kêu là Asam hồng trà, muốn nhìn thử hay ? – quay đầu lại, rốt cục trả lời nàng.

      “A?” – Nàng nhíu mày. Nàng tìm đến cũng phải là muốn cùng pha trà chuyện phiếm.

      “Ngươi phải là muốn biết ta gần đây làm cái gì sao?” – giống như nhìn thấu tâm của nàng, – “Sao cùng ta tâm , biết đâu từ miệng ta lại moi ra được cái gì?”

      A? Lời cũng đúng! Nàng nhất định moi ra được bí mật của .

      “Được, liền cùng ngươi uống trà!” – Nàng quyết định cho dù cùng tốn bao nhiêu thời gian, cũng nhất định phải bắt lộ ra chút gì đó.

      Cứ như vậy, Thượng Quan Tiểu Mai bịHạ Nhĩ Trúc lưu ở trong phủ phưởng trà.

      Ai ngờ, nàng lặng lẽ bị Hạ Nhĩ Trúc xỏ mũi dẫn

      Thượng Quan Tiểu Mai hướng nhuyễn ghế bằng gỗ lim ngồi xuống, liền có nha hoàn mang hộp đựng thức ăn vào.

      “Mai nương, mời dùng điểm tâm” – nha hoàn khác mang hộp mở ra, bên trong đủ loại điểm tâm.

      Nha hoàn hầu hạ chủ tử xong, liền lui xuống, đem gian yên lặng lưu lại cho bọn họ.

      “Ngươi cần lừa bịp ta” – Thượng Quan Tiểu Mai ngay cả trà đều có uống hơi, nôn nóng hỏi.

      Hạ Nhĩ Trúc mặt đổi sắc, chỉ hớp hơi hồng trà mới vừa ngâm vào nước nóng.

      Tinh khiết, ngọt lành, tuy rằng so ra kém Ô Long Trung Quốc nhưng lại có phen phong tình. Chép chép miệng, lại vốc khối điểm tâm đưa vào miệng.

      cũng chưa có đáp lời, làm cho nàng gấp đến độ muốn dậm chân.

      Trong phòng, chỉ có tiếng hít thở của hai người, cùng với thanh uống trà.

      “Hạ Nhĩ Trúc!” – tức giận trừng mắt – “Ngươi đây là chỉnh ta có phải hay ?”

      “Ta chỉnh ngươi cái gì a?” – ngữ khí như gió, giả vờ như thấy nàng tức giận.

      “Ngươi rốt cuộc có ngươi đến thương cảng làm cái gì hay ?” – Nàng hai tay vặn vẹo tay áo của mình, mất hứng hỏi.

      thương cảng còn có thể làm cái gì?” – khêu mi hỏi lại – “ phải là nhập hàng, phê hàng thôi sao?”

      biết nàng mười năm, như thế nào cái đầu liền có thay đổi a.

      Mà nàng đáng nhất chính là xem như đối thủ cạnh tranh, địch nhân, mỗi lần đều là cả người chạy đến trước mặt , hỏi bước tiếp theo muốn làm cái gì.

      Đây là điểm tốt nhất của nàng, cho nên mới có thể xoay nàng thành vòng tròn, lấy đùa bỡn nàng làm vui.

      Nếu phải sau lưng nàng còn có cái chỗ dựa là vị đại tỷ kia, chỉ sợ tiểu ngu ngốc này sớm bị ăn sạch .

      Bất quá như vậy cũng tốt, đùa với tiểu ngốc này chơi, cuộc sống của trôi qua ngược lại cũng vui sướng.

      Thượng Quan Tiểu Mai trong lòng như có tảng đá lớn cũng có buông được, ngược lại treo ở trước ngực, càng lợi hại hơn.

      “Phê hàng gì?” – Nàng tuy rằng cảm thấy được câu hỏi của mình có gì là bản lĩnh, nhưng nàng chính là muốn quanh co thôi.

      “Ngươi cứ ?” – hướng nàng lộ ra nụ cười mê người – “Ta là làm nghề gì a?”

      Nàng vừa nghe, khóe miệng sụp xuống.

      Rất nhanh nhạy, nghề nghiệp của Hạ Nhĩ Trúc chính là tương đồng với nàng, hai người đều có liên quan đến buôn bán mơ.

      Lúc này, tâm tình của nàng càng thêm khó chịu.

      Nàng chỉ biết người nam nhân này an phận như vậy buông tha nàng.

      “Ngươi lại muốn xuất thủ đoạn đê tiện gì nữa đây?” – Thượng Quan Tiểu Mai tức giận đến hai hàm răng nghiến chặt lẫn nhau.

      “Ta chính là lúc buôn bán, đê tiện ở đâu ra?” – lại hớp ngụm trà, nhìn khuôn mặt tức giận củanàng , cũng làm vui vẻ.

      tại tâm tình của dùng từ ‘sảng khoái’ để hình dung.

      “Ngươi biết trong kinh thành, buôn bán mơ ta làm là lớn nhất, ngươi mỗi lần đều biến thành Trình Giảo Kim đến cản trở, ngươi còn có lương tâm nha?” – Nàng thở phì phì từ ghế đứng lên.

      “Buôn bán dựa vào thủ đoạn, cũng phải là lương tâm” – thở dài hơi, tiếp tục – “Huống chi thương trường căn bản nhờ vào bản lãnh, mà giống như ngươi ta lòng dạ đàn bà”.

      “Ý tứ của ngươi chính là…” – Nàng cắn cắn đôi môi phấn nộn – “ giống như trước cùng đấu với ta?”

      buông chén trà xuống, rời khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt nàng, lúc này mới phát nàng rất xinh đẹp và nhắn, chỉ tới ngực của .

      “Ta Mai nương nha!” – nâng cằm của nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng – “Nếu ta nhớ lầm, là ai cướp hoa quả khô của ta cách đây ba tháng?”

      Nàng thân mình chấn động, thớ hốc vì kinh ngạc, tiếp theo mím môi, chột dạ dám trả lời.

      “Ngươi buôn bán dường như giống thổ phỉ, cướp người của ta , đánh cắp hàng hóa của ta, ngươi còn dám cùng ta lương tâm?” – khêu mi hỏi.

      Cảm tình giành cho nàng, nàng đem thành mèo bệnh?

      “Này… thương trường bằng bản lãnh của mình thôi” – Nàng chột dạ trả lời.

      “Cho nên ngươi đối phó với ta như thế nào, ta nhất nhất đều nhớ kỹ” – điểm lên môi nàng.

      “Ngươi…” – Hỏi ra bất kỳ thứ gì, nàng tức giận.

      “Ngoan” – nhìn nàng, nụ cười xinh đẹp càng giương cao – “Ngươi có biết ta từ trước đến nay là nam nhân tính toán sổ sách ràng, tại chúng ta nên đem nợ nần của ngươi với ta, giải quyết sòng phẳng”.

      “Ta, ta thua ngươi!” – Nàng cậy mạnh khiêu khích .

      Dù sao nàng cùng đều đấu mười năm, cũng kém khoản này.

      Nhưng là… trong tròng mắt xuất ánh cười, nàng phát nụ cười của có chút quỷ dị.

      A! Bất kể!

      Dù sao nàng từ trước đến nay có cừu có oán tất báo!

      Hừ! Nàng thua Hạ Nhĩ Trúc đâu!

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.1

      Edit: Phi Phi

      Mùa hạ, khí ẩm ướt, mưa ào ào đổ xuống, dường như có ngừng dù chỉ ngày.

      Thượng Quan Tiểu Mai tâm tình buồn bực.

      Sau khi trở về từ Hạ phủ mấy ngày nay, mặt nàng chưa hề bày ra nét mặt tươi cười, vẻ lo lắng tràn đầy gương mặt làm cho tất thảy nô bộc trong Thượng Quan phủ đều dám đến gần, mà ngay cả vài muội muội của nàng cũng vậy.

      Đúng vậy, Thượng Quan lão gia có sinh nam hài, lại liên tiếp sinh tám nữ nhi.

      Nhưng đừng như vậy mà xem Thượng Quan phủ này có tám “gã” thiên kim, ở Phượng Thiên thành này cũng làm ra trò, chẳng những đem cửa hàng Thượng Quan gia xử lý tốt đẹp, buôn bán cũng phát triển ngừng, mà còn trở thành thủ phủ lớn nhất kinh thành.

      Nhắc tới tám thiên kim của Thượng Quan phủ, mọi người đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

      Cho nên Thượng Quan Tiểu Mai chịu nổi khi trở thành kẻ bại, hơn nữa lại cho nàng quan niệm, thương trường liền phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tranh giành lợi nhuận lớn nhất.

      Nàng vẫn luôn tín niệm như vậy, vì thế rất nhanh tạo ra cho mình bộ phương pháp.

      Muốn có thứ gì đó, nàng nhất định bỏ qua.

      Bởi vậy khi Hạ Nhĩ Trúc quẳng ra lời đó, nàng vẫn chuẩn bị trạng thái đấu tranh tốt nhất.

      Nhưng là mấy ngày nay nàng chờ đợi đến dài cổ vẫn thấy được điều gì làm gió thổi cỏ lay.

      Nàng quyết định thương cảng chuyến, nhìn thuyền của Hạ phủ rốt cuộc là sắp xếp những thứ gì.

      Đây là niên đại hòa bình, có hoạ ngoại xâm xâm lấn, cũng có tranh quyền hoàng triều.

      Bởi vì Phượng Thiên thành nằm gần bờ biển phía đông, trong thành dân chúng buôn bán tấp nập, bởi vậy hấp dẫn ít thương nhân khắp mọi nơi đến làm ăn, cũng thu hút nhiều người ngoại tộc, tỉnh thoảng còn có thấy vài người có mái tóc màu vàng óng, mắt xanh, thân hình cao lớn đến đây giao dịch.

      Bất quá vì tránh cho nhân dân Phượng Thiên thành bị quấy nhiễu, người ngoại quốc chỉ có thể ở thương cảng hoạt động, thể tùy ý lại đường, nếu muốn tới phố phải trải qua phê chuẩn.

      Dĩ nhiên, thương cảng cũng phải nơi ai muốn đến đến, phải được cấm vệ quân phát hạ phê chuẩn “Xuất nhập cảnh lệnh” mới được.

      Mà dân chúng có thể xuất nhập cảnh lệnh được cũng phải người bình thường.

      Thượng Quan Tiểu Mai chính là thân phận đặc biệt, phía sau có ai gã nô bộc vì nàng che dù, ngay cả lệnh bài cũng cần xuất ra, có thể tự tiện ra vào thương cảng.

      Thân thể của nàng quả bất phàm, người buôn bán ở thương cảng cũng biết đến nàng.

      Chính là nàng cũng có ý định đến thương cảng để lấy hàng.

      Nàng dẫn nô bộc đến trước thuyền của Hạ phủ, ít công nhân khỏe khoắn nhất nhất dỡ hàng.

      Vừa vặn!

      Nàng tâm vui vẻ, bước lên phía trước, lại bị đốc công ngăn cản cho .

      ” Mai nương, tuyệt đối thể tiến lên phía trước” – Đốc công to lớn ngăn cản nàng.

      ” Tại sao?” – Nàng hờn giận kiên định vẻ mặt bình thản – “Ta và thiếu gia nhà ngươi chính là chỗ quen biết, ngươi cũng dám ngăn cản ta?”

      Đốc công thấy nàng xinh xắn lanh lợi, lại ngượng ngùng, chỉ có thể gãi gãi đầu – “Mai nương, hôm nay chúng tôi tiến hành phê hàng, là thể để cho có người phá hư…”

      Nghĩ tới Mai nương ương ngạnh, nếu vừa mắt phá hủy hàng của thiếu gia, bằng chính là giống như thổ phỉ cướp tất cả.

      Nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy nhân vật phiền toái vậy.

      ” Làm càn!” – Thượng Quan Tiểu Mai trừng mắt – “Ta chính là muốn lên thuyền nhìn chút, các ngươi ai dám ngăn cản?”

      Đốc công cùng nhóm công nhân bên trao đổi ánh mắt, nhưng đều có người dám ngăn cản nàng.

      Thiếu gia có dặn dò, nếu thấy Mai nương, thể để nàng mảy may bị thương, thành ra nay người nào dám ra mặt gây cản trở.

      ” Nhị tỷ, ngươi nghĩ muốn làm gì?” – tiểu nương cụp lại chiếc ô, từ trong khoang thuyền đột nhiên ra, thân ảnh hồng nhạt cùng Thượng Quan Tiểu Mai màu xanh nhạt soi sáng.

      Mọi người nhìn thấy hai vị nương kia, khỏi có chút kinh ngạc.

      Thượng Quan Tiểu Mai cùng Thượng Quan Tiểu Điệp là 1 cặp sinh đôi, dáng người giống nhau như đúc, duy nhất có thể phân biệt chính là nơi khóe mắt của Thượng Quan Tiếu Điệp có nốt ruồi son .

      ” Ngươi ở chỗ này làm cái gì?” – Thượng Quan Tiểu Mai bước lên boong thuyền, kinh ngạc khi thấy tam muội có mặt thuyền của Hạ Nhĩ Trúc.

      “Ta?” – Thượng Quan Tiểu Điệp khẽ cười tiếng – “Ta là tới lấy hàng a”

      “Lấy hàng gì?” – Thượng Quan Tiểu Mai nhíu mày hỏi.

      “Ta nhờ Hạ ca ca đến dị quốc, mua dùm vài mầm cây” – Thượng Quan Tiểu Điệp xong, đồng thời từ bên trong lấy ra vài chậu bùn đất.

      “Phía kia cái gì cũng có?” – Thượng Quan Tiểu Mai chỉ vào khoang thuyền tối đen như mực .

      ” Vừa mới đem mầm cây xuống, đương nhiên thoạt nhìn cái gì cũng đều có” – Thượng Quan Tiểu Điệp cười khẽ – “Nhị tỷ, ngươi hôm nay cũng đừng đập vỡ hết đồ vật bên trong của Hạ ca ca nha”

      “Tại sao?” – Mi tâm Thượng Quan Tiểu Mai càng ngày càng nhăn nheo, nàng phát ra có chút quái lạ.

      “Bởi vì bên trong toàn bộ đều là đồ của ta” – Thượng Quan Tiểu Điệp bất mãn giương khóe miệng nhắn – “Ngươi nếu đập gì đó bên trong, ta chính là rất tức giận”

      Thượng Quan Tiểu Mai tin, vì thế vòng qua người tam muội, hướng trong khoang thuyền tìm kiếm ít dấu vết để lại.

      đến nửa khắc, mặt nàng tất nhiên có biểu tình thất bại.

      Con mẹ nó, cái gì cũng đều có!

      Đúng như lời tam muội , bên trong chỉ có chậu lại chậu đất, căn bản có nhìn thấy hoa quả khô, hoặc là ít gì đó làm cho người ta thấy khả nghi.

      phải hôm nay nàng chuyến công chứ?

      ” Quên ” – Thượng Quan Tiểu Mai có chút quê quá hóa khùng, thở phì phì xuống thuyền.

      Thượng Quan Tiểu Điệp đứng thuyền nhìn bộ dáng nhị tỷ thở phì phò, nhịn được trộm nở nụ cười.

      Vẫn là Hạ ca ca lợi hại a!

      Xem ra nhị tỷ cùng Hạ ca ca vẫn còn đấu đây!

      Mà nàng chỉ cần ở bên xem cuộc vui, chờ ngư ông đắc lợi.

      Thượng Quan Tiểu Điệp sờ sờ chậu đất, ánh mắt lên tia giảo hoạt quang mang.

      Thượng Quan Tiểu Mai từ thương cảng trở về, trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn.

      Thuyền Hạ phủ cái gì cũng đều có, chỉ có nhiều chậu đất.

      Nếu là tam muội nhờ Hạ Nhĩ Trúc mua dùm cây non, cũng kỳ quái, dù sao trừ bỏ nàng đối Hạ Nhĩ Trúc như địch nhân, cùng với tỷ muội nhà nàng đều quan hệ cũng tệ lắm.

      Hơn nữa tam muội quan hệ với , lại tốt vô cùng…

      Đột nhiên, tim của nàng đập mạnh.

      Tại sao khi nghĩ tới hình ảnh cùng với tam muội ở cùng chỗ khiến nàng thấy ngực có cảm giác khó chịu?

      Nàng lắc đầu, mặc kệ ý nghĩ quái dị này.

      Hừ! Nàng nhớ tới hình ảnh Hạ Nhĩ Trúc bên cạnh tam muội làm chi nha? tại cũng phải là lúc nàng phải để ý, nàng phải nhanh nghĩ cách tìm ra rốt cục Hạ Nhĩ Trúc làm cái quái gì mới đúng.

      Ở trong phòng dậm chân vài cái, nàng quyết định đến hỏi đại tỷ.

      Nàng kéo làn váy xuyên qua hành lang gấp khúc trải qua chiếc cầu hình vòm có nước chảy róc rách, vào Đông các nơi Thượng Quan Tiểu Nguyệt ở.

      Nóc nhà Đông các được trãi dài bằng những viên ngói lưu ly màu sắc rực rỡ, tọa lạc tại tòa nhà rất lớn hồ đầy cá và hoa sen.

      Ánh nắng chiếu rọi xuống mặt hồ, lộ ra làn sóng dao động làm cho Đông các thêm rực rỡ sắc xanh vàng.

      Thượng Quan Tiểu Nguyệt nằm nghiêng ghế sang trọng, tay cầm quyển sách.

      ” Đại tỷ!” – Thượng Quan Tiểu Mai vội vàng đến bên cạnh Thượng Quan Tiểu Nguyệt, mi mắt nhíu lại sâu.

      “Sao?” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngay cả mắt cũng chưa chuyển động, vẫn như cũ đem ánh mắt đặt ở sách.

      “Tỷ có thể hay cho ta biết, Hạ Nhĩ Trúc rốt cuộc là bán thuốc gì ở trong hồ lô?” – Thượng Quan Tiểu Mai thở phì phì hướng bên ngồi, hai tay vân vê quần áo.

      Thượng Quan Tiểu Nguyệt vừa nghe, chậm rãi buông sách tay, bảo nha hoàn bên cạnh bưng trà hoa lài đến, nhấp nhấp cho thuận miệng mới – “Lại làm sao vậy?”

      ” Mấy ngày hôm trước ta đến thương cảng chuyến, phát tam muội ở trong khoang thuyền của Hạ phủ” – Thượng Quan Tiểu Mai cảm thấy lồng ngực có chút buồn.

      ” Cho nên ngươi vì thế tức giận?” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt giương đôi mắt đẹp nhìn nhị muội, giọng hỏi.

      Thượng Quan Tiểu Mai vội vàng phủ nhận – “Mới phải nguyên nhân này! Ta vào khoang thuyền nhìn chút, cái gì cũng đều có, chỉ có chậu hoa non của tam muội, nghe là mua từ nước ngoài về”

      ” Ừ?…” Thượng Quan Tiểu Nguyệt chờ nhị muội tiếp.

      ” Trong khoang thuyền của làm sao có thể ngay cả vài đồ vật này nọ đều có? Đại tỷ! Ngươi cảm thấy được làm cái quỷ gì a?” – Thượng Quan Tiểu Mai giơ ngón trỏ chống đỡ quai hàm, rất tập trung suy nghĩ vấn đề này.

      Thượng Quan Tiểu Nguyệt cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát, chưa xong, miệng nàng giương lên nhất loạt tươi cười.

      Xem ra Hạ Nhĩ Trúc chẳng những đón mua nàng mà còn hối lộ cả tam muội đây.

      “Có lẽ mang hàng giấu trong phủ từ sớm rồi” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt hớp vào trong miệng ngụm trà sau đó thản nhiên trả lời.

      “A?” – Thượng Quan Tiểu Mai chợt tỉnh ngộ, như ở trong mộng mới tỉnh dậy, vỗ tay hoan nghênh chút.

      Chỗ này! Nàng như thế nào đều nghĩ đến?

      thuyền tìm thấy gì có liên quan đến cây mơ, rất có thể sớm đem đánh tráo, hoặc là sớm tháo dở hết.

      cũng ngốc đến chờ nàng bắt chứng cớ nha!

      ” Vẫn là đại tỷ thông minh” – Thượng Quan Tiểu Mai ha hả cười tiếng. Quả nhiên tìm đến đại tỷ là đúng nhất.

      ” Ngươi định làm gì?” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngữ khí vô cùng nhàng, chứa đựng nụ cười, hỏi.

      “Hừ hừ!” – Thượng Quan Tiểu Mai chun chun mũi – “Ta đơn giản như vậy bỏ qua cho Hạ Nhĩ Trúc”

      Thượng Quan Tiểu Nguyệt buông chén trà, nhíu mày, yên lặng nghe.

      “Ta quyết định đêm nay do thám Hạ phủ!” – Thượng Quan Tiểu Mai ngồi thẳng lưng, quyết định kế hoạch này.

      vậy sao?” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt có ngăn cản nàng, chính là miễn cưỡng nhìn nàng cái.

      ” Ta đây trở về phòng chuẩn bị” – Thượng Quan Tiểu Mai đứng lên, bộ dáng nóng lòng muốn làm ngay.

      Thấy nhị muội rời , Thượng Quan Tiểu Nguyệt mới ngoắc nha hoàn tiến đến, nàng đem miệng dán vào bên tai vài câu, chỉ thấy tiểu tỳ đáp nhanh tiếng, liền rời khỏi Đông các.

      Môi của nàng vẫn như cũ mộc mạc cười như hoa, lộ ra bộ dáng phi thường động lòng người.

      Hừ! Chớ xem thường nữ nhân Thượng Quan phủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :