1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh lâu ký sự - Sáng Lạn Như Hoa(10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      [​IMG]
      Thanh lâu kí (浪漫恋情类)




      Tác giả: 绚烂如花- Sáng Lạn Như Hoa

      Nguồn cv: meoconlunar – TTV

      Editor: Ying

      Nguồn: yingxy.wordpress.com

      Giới thiệu

      khắc kia rốt cục hiểu được, nữ nhân trước mắt phải chỉ là người đẹp giống như cái tượng rối gỗ, mà nàng còn có linh hồn, có sức sống biết tức giận, biết suy nghĩ. Nàng cũng cố chấp, kiên trì cùng quật cường. Mà điên cuồng của nàng đều chỉ vì .

      Nội dung: oan gia vui mừng

      Diễn viên chính: Lâm Huệ Lan & Lí Chí.
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1


      Đêm xuân ngắn ngủi sau Phù Dung trướng ấm áp. Trong Hoa Xuân lâu oanh thanh yến ngữ, ngợp trong vàng son ( gốc: 纸醉金迷 : xa hoa đồi trụy).


      Ngoài phòng mờ mờ ảo ảo hòa quyện cùng tiếng đàn tiếng sáo, tiếng tiếng cười, trong phòng mỹ nhân như ngọc, xuân sắc vô biên.


      Lý Chí khẽ mỉm cười, ôm hoa khôi đứng đầu bảng Hoa Xuân lâu Tần Viện Viện vào trong lòng.


      Cảnh xuân sau màn trướng, mỹ nhân mặt đỏ hồng như đóa hòa đào, hơi thở gấp gáp. Lý Chí cúi người, muốn hôn trụ đôi cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, đột nhiên ngoài cửa có tiếng người thét chói tai :” A—- a—–a —–“


      “Chết tiệt!” thấp giọng chửi rủa tiếng.


      Mĩ nhân trong lòng lại nhàng cười khẽ:” Công tử mặc kệ Huệ Lan muội muội sao?”


      cần để ý đến nàng ấy.” Lý Chí hừ tiếng, ôm lấy mĩ nhân nghĩ muốn tiếp tục.


      “Lý Chí! Ngươi nếu ra ta đá cửa xông vào!” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng “Phanh”, cửa phòng cư nhiên mở.


      Lý Chí thầm nghĩ tốt, như thế nào mà thời điểm vừa rồi lại quên khóa cửa?


      Mặc quần áo, xốc màn lên, mỹ nhân phun hỏa kia đứng ngay trước giường, hai tay chống thắt lưng, vẻ mặt giận dữ.


      “Ngươi , ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mời bằng lòng phá thân của ta?”


      Lý Chí liếc nhìn nàng cái, nhịn được giọng cười nhạt, thản nhiên :” Ta là chờ thời điểm thích hợp, như thế nào mà nàng lại đợi được vậy? Huệ Lan tốt của ta!”


      “Ngươi đây ràng là chiếm máng này lại buông tha cho máng khác có đúng hay ? Ngươi có tin hay ngày mai ta ra đường tùy tiện tìm tên khất cái chết tiệt nào đó nhờ phá thân?” Lâm Huệ Lan tức giận thể kìm nén.


      Lý Chí sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt :” Nàng dám!”


      “Ta có cái gì mà dám làm!” Lâm Huệ Lan tiến lên từng bước, đối chọi gay gắt:” Đêm đầu tiên của ta bán cho ngươi, chính là ngươi muốn, dựa vào cái gì bắt ta phải chờ? Còn đống khách nhân mong mong ngóng ngóng ta kia kìa! Chết tiệt! Ta muốn tiếp khách, ngươi nghe có hiểu hay ?”


      “Ai mà kêu to vậy, rốt cuộc vừa có chuyện gì xảy ra?” Khách trong phòng đối diện, mấy thư sinh tuổi còn trẻ ai cũng đều ôm trong lòng mĩ nhân, ngồi xung quanh cái bàn tròn.


      “Huynh lần đầu tới thấy lạ, qua mấy ngày thành quen thôi. Huệ Lan nương kia lúc nào là cãi nhau ầm ĩ, thực là người bình thường a.” thư sinh trong phòng cười cười đáp.


      Thư sinh vừa đặt câu hỏi cảm thấy khó hiểu ánh mắt liền chuyển hướng nhìn về phía sương phòng đối diện cửa mở rộng.


      Chỉ thấy phía trước màn trướng, nam tử cao lớn tuấn, có đôi mắt như chim ưng cùng làn mi dài, da ngăm đen, quả nhiên là rồng trong loài người. Phía sau cánh tay của nam nhân, đầu người nhắn kiều, chỉ cần nhìn hình dáng thôi cũng biết là mỹ nhân tuyệt sắc.


      Đứng đối diện nam tử, chính là Huệ Lan nương mà vị bằng hữu vừa . Huệ Lan nương này thân vàng nhạt, viền áo váy cũng là tơ vàng, dáng người thướt tha. Nhìn lên nữa là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, mắt đen mi dài, cái mũi nhắn cùng đôi môi đào, tuy là giận dữ, nhưng lại càng thêm phần diễm lệ.


      Chính mình nhìn quá nhập thần, lại bị bằng hữu hung hăng véo cái.


      “Làm sao vậy?” chỉ có thể ngây ngốc hỏi lại.


      Các nương hầu hạ bọn họ liền thi nhau cười.


      “Công tử nha.” Mỹ nhân ngồi bên cạnh thư sinh giọng gọi tiếng kiều:” Trong Hoa Xuân lâu này, người nhìn thấy Huệ Lan nương chảy nước miếng cũng phải chỉ có mình ngài! Chẳng qua là bây giờ, nương ấy là người của Lý công tử, thể chạm vào được. Giống như ngài nhìn Huệ Lan nương si mê như vậy, nếu để Lý công tử nhìn thấy được, ngài nên cẩn thận a…”


      Vị thư sinh nghe vẫn cảm thấy khó hiểu:” Như vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”


      Người ngồi xung quanh bàn đều ăn ý cười, khiến lại càng có ý nghĩ tìm hiểu nguyên nhân việc.

      Chương 2


      tháng trước.


      Bên trong Hoa Xuân lâu, khách nhân bên phẩm rượu, bên thương thức mỹ nhân đánh đàn ca múa khán đài.


      Mỹ nhân khán đài tóc búi nhàng như mây, đen như gỗ mun, dáng người thướt tha uyển chuyển. thân váy xanh, thanh nhã thoát tục như tiên tử hạ phàm. Chỉ thấy ngón tay nhắn của nàng vung lên, tiếng đàn thản nhiên bay ra, sắc triền miền, lay động lòng người.


      Mọi người đều chìm trong khí vui vẻ ngây ngất, tiếng đàn bất chợt bị lạc nhịp, dần dần cầm sắc mất cân đối.


      Khách nhân bừng tỉnh ánh mắt liền di dời về hướng cửa, chỉ thấy phía ngoài cửa, vị công tử trẻ tuổi thản nhiên thong thả tiến từng bước vào, mi dài mắt như chim ưng, phong độ có thừa.


      Công tử kia vừa bước đến cửa, Hồng ma ma vẻ mặt tỏ ân cần, tươi cười nghênh đón:” Lý công tử tới! Xin mời vào bên trong!”


      Lý Chí khẽ gật đầu, ánh mắt như có như đảo qua khán đài.


      Người khán đài cuống quýt thu hồi lại ánh mắt của mình, tiếng đàn sớm vô cùng rối loạn.


      Lý Chí dường như để ý tới, hướng phía Hồng ma ma cười cười :” Gọi Viện Viện tới gặp ta!”


      “Xin mời xin mời!” Hồng ma ma cười như hoa xuân sáng lạn:” Mời Lý công tử mau lên lầu.”


      Lý chí gật gật đầu, Ngụy Thần đứng bên cạnh xuất ra tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay Hồng ma ma.


      Tiếng đàn càng loạn, người đánh đàn khán đài căn bản chỉ là lấy tay tùy tiện đạp đàn.


      Mắt hướng về phía Lý Chí bước lên nhã gian lầu hai, xem cho đến khi còn thấy bóng dáng thôi.


      Người đài bỗng dưng đứng lên, khách nhân xung quanh vội vàng nắm chặt thời cơ kêu gọi:” Huệ Lan nương…”


      Lâm Huệ Lan liền bước thẳng xuống phía dưới, đột nhiên nhíu nhíu mày:” Sao huynh lại tới đây?”


      Vừa chuyện, nàng vừa bước thẳng xuống vũ đài, đến trước mặt nam tử.


      Nam tử thư sinh kia mặt như quan như ngọc, mắt đen mi cong, khí chất tao nhã. Chỉ thấy cười đem thỏi bạc trắng nhét vào trong tay Hồng ma ma, liền theo nàng lên lầu hai.


      Mọi người liền trận thất vọng, nghĩ tới công tử của tuần phủ đại nhân hôm nay đến, vô duyên cớ làm mất cơ hội được ngồi cùng chỗ với Huệ Lan nương.


      ngang qua phòng của Tần Viện Viện, Lâm Huệ Lan nhịn được ngừng lại cước bộ, nghiêng người áp lỗ tai lên gần hướng cửa sổ.


      Đúng lúc này cửa sổ “nha” tiếng được mở ra.


      “Làm sao vậy? Huệ Lan nương cũng có hứng thú muốn vào đây cùng chuyện phiếm hay sao?” Lý Chí tựa người bên cửa sổ, hờn giận .


      rảnh!” Lâm Huệ Lan xâu hổ đứng thằng dậy, xoay người lại kéo cánh tay nam tử đứng phía sau, dịu dàng :” Lưu công tử, chúng ta vào trong phòng thôi.”


      Đôi mắt Lý Chí híp lại, nhìn về phía nam tử đừng sau nàng cười :” ra là công tử nhà tuần phủ đại nhân. Khoa thi cử sắp đến, Lưu công tử cư nhiên còn nhàn hạ thoải mái như vậy, chẳng hay tuần phủ đại nhân có cảm tượng như thế nào?”


      Lưu Hiên cười cười đáp lại:” Lý công tử cùng phụ thân ta quen thuộc như vậy, nếu muốn biết, sao tự mình đến hỏi phụ thân ta?”


      Dứt lời liền cầm tay Lâm Huệ Lan bước vào sương phòng bên cạnh.


      Lý Chí lạnh lùng nhìn nhìn bóng hai người vào. Trước khi đóng cửa sương phòng bên cạnh, Lâm Huệ Lan còn thò đầu ra, làm mặt quỷ trêu chọc .


      Nữ nhân này! Lý Chí bất đắc dĩ lắc đầu, được gì đóng cửa sổ lại.


      “Ngồi .” Lâm Huệ Lan mỉm cười, rót cho Lưu Hiên ly trà thơm ngát.


      Lưu Hiên cười tiếp nhận, vừa uống trà ngon vừa thưởng thức dung nhan kiều diễm của mĩ nhân đối diện:” Mấy ngày gặp, Huệ Lan muội khỏe chứ?” giọng ân cần hỏi han.


      Lâm Huệ Lan nâng má, cười khanh khách:” Như thế nào? Mới mấy ngày gặp, huynh bắt đầu nhớ ta rồi sao?”


      Lưu Hiên cúi mi. mặt nhiễm sắc đỏ ửng.


      giỡn với huynh thôi!” Lâm Huệ Lan ra vẻ nghiêm chỉnh đứng lên:” Huynh cũng đừng lên thường xuyên tới chỗ này, phải tốn nhiều bạc như vậy, cha huynh thích. Nếu muốn gặp ta, cho người thông báo với ta câu, ta vụng trộm chuồn ra ngoài gặp huynh.”


      “Như vậy… tốt.” Lưu Hiên thấp giọng .


      “Có cái gì tốt!” Lâm Huệ Lan trừng mắt liếc cái, coi những lời mình là điều đương nhiên:” Cả ngày phải ở trong cái Hoa Xuân lâu này buồn đến sắp chết. Ma ma có phát ra, làm gì được ta? Tính tình của ta xưa nay ai chẳng biết? Từ trước đến giờ ta thích cái gì làm thế ấy, ma ma quản được ta thế nào?”


      Lưu Hiên nhìn người trước mắt, thở dài tiếng:” Huệ Lan là người tính tình thẳng thắng, khiến ta thực cảm thấy hổ thẹn.”


      Lâm Huệ Lan uồng trà “Xì” cười ra tiếng:” Huynh thấy tức cười sao? Huynh ở trước mặt ta mà cảm thấy hổ thẹn sao? Vậy còn đám nam nhân ở bên ngoài kia người nào cũng đều có vẻ mặt nhìn chằm chằm ta tha sao?”


      “Bọn họ xác thực có tư cách.” Lưu Hiên đột nhiên nắm tay nàng, chăm chú .


      Chống lại ánh nhìn chăm chú của , Lâm Huệ Lan khỏi cảm thấy sửng sốt.


      “Huệ Lan, bằng để ta tới bàn bạc với ma ma, thay muội chuộc thân có được hay ?”


      Huệ Lan sững sờ hồi, khóe miệng uốn cong, cười to lên:” Đây là chuyện hay nhất buồn cười nhất mà huynh trong ngày hôm nay.”


      “Huệ Lan…”


      “Ta biết huynh đối với ta rất tốt.” Nàng cười cầm tay :” người huynh có bao nhiêu lượng bạc ta còn biết hay sao? Chưa đến việc này, nếu ta ra khỏi Hoa Xuân viện này rồi, huynh xem ta phải đâu?”


      “Ta dĩ nhiên chăm sóc cho muội!” Lưu Hiên thành khẩn :” Huệ Lan, ta là tâm thích muội. Chỉ cần muội nguyện ý gả cho ta, ta liền phát lời thế cả đời lấy thêm vợ.”


      Nàng lắc đầu:” Đừng ngu ngốc như vậy, Lưu Hiên. Cha huynh đáp ứng. Hơn nữa với tài năng của huynh, tương lai tiền đồ còn tốt hơn nữa, làm gì phải lưu luyến thanh lâu nữ tử như ta, làm bẩn thanh danh của chính mình?”


      “Muội biết ta thèm để ý đến điều này.” Lưu Hiên nhìn nàng, kiên quyết chân đáng tin.


      Lâm Huệ Lan cúi đầu, .


      Lưu Hiên cười khổ, buông tay nàng ra:” cho cùng, vẫn là bởi vì trong lòng muội có người khác. Nếu hôm nay những lời này là do …”


      “Là ta cũng gả!” Lâm Huệ Lan thấp giọng .


      “Vì sao?” Lưu Hiên ngạc nhiên .


      “Bởi vì, tên đại ngu ngốc!” Lâm Huệ Lan ngẩng đầu, căm giận .


      Lưu Hiên có chút dở khóc dở cười:” Huệ Lan…”


      “Đừng tới nữa, được ?” Lâm Huệ Lan bĩu môi, hướng cầu xin .


      Ai… Lưu Hiên than tiếng, đem tất cả chua sót trong lòng thu hồi lại.


      “Ba ngày sau ta được đưa lên đài đấu giá đêm đầu tiên.” Lâm Huệ Lan :” Nếu huynh nghĩ muốn đến, ta cũng ngăn cản được. Nhưng huỳnh đừng theo giá có được ? Ma ma tùy ý mà nâng giá, huynh căn bản đủ sức. Đợi đến sau khi ta bị phá thân, mới có thể đối tốt lại với huynh.” Nàng nghiêng người tựa vào trong lòng :” Chỉ cần đến khi đó, huynh chê vứt bỏ ta.”


      “Huệ Lan, muội biết ta thứ ta muốn, phải điều này!” Lưu Hiên cắn răng .


      “Nhưng mà Lưu Hiên, trừ bỏ thân mình này, ta cái gì cũng cho huynh được. Trái tim của ta, chỉ thuộc về mình ta.”
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3


      Bên trong Hoa Xuân lâu ồn ào náo nhiệt, tất cả những nam nhân có uy tín tương đối trong thành, cơ hồ đều tụ tập cở chỗ này.


      Hôm nay, là ngày Huệ Lan nương hồng bài thứ hai của Hoa Xuân lâu đấu giá đem đầu tiên. Phần đông quan to cùng những kẻ có tiền đều sớm thèm dãi mỹ mạo của nàng bắt đầu xoa xoa tay, thầm phân tranh cao thấp.


      Vào lúc này, vũ đài của Hoa Xuân lâu xuất hai nữ tử thanh tú, bên trái bên phải, váy làm bằng chất liệu vải mỏng nhàng tung bay.


      Nhạc nổi lên.


      “Đêm xuân dài vắng ca rượu, ngọc lục bảo ánh vàng sáng chiếu tựa như lụa hoa mềm mại, người người cười dịu dàng…” Lâm Huệ Lan thân lụa mỏng, hát hay múa giỏi.


      Tiếng ca như say lòng người, kỹ thuật nhảy như trêu chọc khách nhân. Vung tay áo, lộ ra cánh tay tuyết trắng như ngọc mềm mại xương. Xoay tròn, hai chân thon dài như như


      Khúc ca giữa chừng, đột nhiên im bặt. Lâm Huệ Lan dừng lại bước nhảy, liếc mắt nhìn người sững sờ ở cửa, quay đầu chỗ khác:” nhảy nữa, bắt đầu .”


      “Xem đứa này, lại giận dỗi.” Hồng ma ma vẻ mặt hớn hở, bên đón Lý Chí ở trước cửa bên cười quyến rũ .


      Lâm Huệ Lan này cái gì cũng tốt, chính là chỉ cần đứng trước mặt người kia, cảm thấy được tự nhiên.


      Lý Chí hí mắt bên liếc nhìn người nào đó đài cảnh xuân lộ ra bên ngoài, bên ánh mắt đảo qua đám người dưới đài, hừ tiếng, ngồi lên vị trí dành cho khách quý.


      Hồng ma ma hầu hạ chu toàn cho vị đại chủ tử này xong, mới lên đài, tươi cười :” Hôm nay nhận được cổ vũ của mọi người vô cùng hãnh diện. Huệ Lan của chúng ta thực may mắn. cần tốn nhiều lời thêm nữa, ai ra giá cao, đêm đầu tiên này của Huệ Lan thuộc về người đó!”


      Ánh mắt của mọi người, tử chủ được mà cùng hướng về phía Lý Chí ngồi ngay ngắn trước sân khấu.


      Lý Chí là người giàu nhất trong thành này, nếu luận về tài lực, ai có thể so sánh được với ?


      Hồng ma ma liền hướng phía Lý Chí cười nịnh nọt:” Vậy giá khởi điểm, vẫn là Lý công tử kêu trước được hay ?”


      “Tốt!” Lý Chí nhíu mày cười, thản nhiên uống ngụm trà:” Ta ra…Năm lượng bạc.”


      Hồng ma ma sắc mặt khẽ biến, Lý công tử hôm nay đến đây có phải là muốn phá chuyện làm ăn tốt của nàng hay sao?


      “Lý công tử thực để ý ta nha!” Khó có được lúc Lâm Huệ Lan tức giận, nàng nghiêng người khán đái, cười khanh khách.


      Hai chân của nàng, ở dưới làn váy nhàng lay động, trần trụi như trăng non như bạch ngọc, làm lòng người mê say nên lời.


      “Các vị công tử.” Thanh của nàng tinh tế ma mị, chuyển hướng về phía mọi người:” muốn ta bị người dùng năm lượng bạc này mang , hãy nắm bắt cơ hội a!”


      Vừa dứt lời, thanh kêu giá liên tiếp vang lên, rất nhanh liền tăng tới năm trăm lượng bạc.


      Lý Chí ngồi bên thản nhiên dùng trà, hoàn toàn bất vi sở động.


      Năm trăm lượng đêm, dù sao cũng là quá xa xỉ. Lâm Huệ Lan đứng lên, muốn nhanh chóng kết thúc.


      “Ta trả sáu trăm lượng!” tiếng trong trẻo cất lên trong Hoa Xuân lâu yên lặng, khiến mọi người xung quanh bất ngờ hoảng sợ.


      Lâm Huệ Lan khỏi nhíu mày, vẫn là đến đây.


      ra là Lưu công tử!” Hồng ma ma cười đến toe toét.” Xin mời ngồi, xin mời ngồi!”


      Tiếp theo là hồi im lặng trầm mặc.


      “Nếu ai trả giá cao hơn…”


      “Sáu trăm linh năm lượng.” Lý Chí tựa tiếu phi tiếu (cười mà như cười), thản nhiên cắt đứt lời của Hồng ma ma.


      Sắc mặt Hồng ma ma suy sụp hiển nhiên lộ vẻ tốt, nhưng Lý đại công tử là người nên đắc tội, chỉ có thể cười cười :” Lý công tử ra tay hào phóng, lại bỏ thêm năm lượng.”


      Lý Chí nhìn nàng cười:” Cảm ơn Hồng ma ma khen gợi.”


      Lưu Hiên cắn răng :” Bảy trăm lượng!”


      “Bẩy trăm linh năm lượng!”


      “Tám trăm lượng!”


      “Tám trăm… linh năm lượng!” Lý Chí ngáp cái, là rất thảnh thơi.


      “Lý Chí! Ngươi đừng khinh người quá đáng.” Lưu Hiên tức giận, đập bàn đứng lên.


      “Lưu công tử.” Lý Chí cười khẽ:” Ta là người làm ăn, mua bán có lỗ. Mặt hàng nên có giá nào ta tự biết.”


      “Ngươi…” Lưu Hiên bị chọc tức, định xông lên cùng lý luận, cánh tay nhắn kéo lại.


      “Ma ma! Tám trăm linh năm lượng, bán!” Lâm Huệ Lan quát.


      “Được, được, được.” Hồng ma ma vội vàng gật đầu, hai vị công tử này thực muốn tiếp tục nháo nữa đúng là việc tốt.


      “Huệ Lan…” Lời giận dữ của Lưu Hiên vừa ra đến mồm liền bị đình chỉ. cánh tay ngang ngược, đem Lâm Huệ Lan ngăn cách lại với .


      có lỗi, Lưu công tử.” Lý Chí lạnh nhạt :” tại Huệ Lan nương là người của ta.”


      “Đủ rồi, Lưu công tử.” Lâm Huệ Lan hung hăng gạt bỏ cánh tay của Lý Chí ra, cười :” Bỏ ra tám trăm linh năm lượng bạc để mua đêm đầu tiên của nương đáng nha! Tuy ta qua huấn luyện dạy giỗ, nhưng dù sao cũng hoàn toàn có kinh nghiệm thực chiến. Lưu công tử nếu có thành ý như vậy, bằng ngày mai lại đến. Tối nay ta liền cùng Lý công tử luyện tập tốt, ngày mai bảo đảm khiến cho huynh dục tiên dục tử.”


      nghĩ tới Lâm Huệ Lan cư nhiên trước mặt nhiều người ra những lời như vậy. Biết nàng là tức giận, nhưng mặt Lưu Hiên vẫn “vọt” lên sắc đỏ.


      Sắc mặt Lý chí cũng là màu đỏ, nhưng là đỏ do tức giận mà lên:” Lâm, Huệ, Lan!” gằn từng chữ quát.


      “Làm sao?” Lâm Huệ Lan ưỡn ngực, chống lại ánh mắt của :” Chẳng lẽ Lý công tử biết sau khi ta bán đêm đầu tiên bắt đầu tiếp khách hay sao? Hồng bài thứ hai của Hoa Xuân lâu cũng phải là thứ tùy tiện chỉ biết cho xong việc. Đối đãi chính thức tiếp khách, tất cả nam nhân ở nơi này, phải vì vậy mà luyến tiếc muốn bước khỏi cửa đó sao!”


      Lời kia vừa thốt ra, những khách nhân tiếc nuối vì mua được đêm đầu tiên của Huệ Lan nương tinh thần khỏi bị chấn động.


      Lý Chí bị bức điên rồi:” Lâm Huệ Lan! Ngươi rốt cuộc có cảm thấy hổ thẹn chút gì hay ?”


      “Cảm thấy hổ thẹn?” Lâm Huệ Lan cười nhạt :” Công tử muốn mua lại cảm thấy thẹn, có phải nhầm cửa rồi hay ?”


      “Ngươi…” Lý Chí thốt ra lời.


      “Phanh” tiếng, đạp vỡ nát cái bàn bên cạnh. Phất tay áo, xoay người bước .


      Lâm Huệ Lan ngây ngốc, nóng nảy :” Ngươi muốn đâu?”


      Lý Chí quay người lại, khuôn mặt lạnh lùng phun từng chữ:” Quay, về, nhà.”


      “Về nhà?” Lâm Huệ Lan cắn răng:” Lý Chí! Đêm đầu tiên của ta người cũng mua, tại lại bỏ , ngươi là muốn đem ta ra đùa giỡn hay sao?”


      “Thực rất xin lỗi, Huệ Lan nương.” Lý Chí hừ lạnh tiếng:” Tối nay nàng thực làm hỏng hết khẩu vị của ta rồi.”


      “Ngươi…” Lâm Huệ Lan tức giận thể kìm chế được, nắm chặt thành quyền xoay người sang chỗ khác, lớn tiếng :” Nếu Lý công tử mua, ta lại phải bán thêm lần nữa! người nào trả giá nhanh nhất ta liền bán cho người đó!”


      “Ai dám!

      Lý Chí lạnh giọng quát tiếng, ánh mắt như băng sơn nhìn thẳng, nam nhân chung quanh muốn ra giá liền ngậm chặt miệng.


      “Hồng ma ma!” quát lớn tiếng.


      “Lý công tử có gì cần phân phó?” Hồng ma ma nơm lớp lo sợ đáp.


      “Ta hôm nay ở chỗ của bà mua cái gì?”


      biết muốn hỏi cái gì, Hồng ma ma chỉ có thể cẩn thận trả lời:” Là… Là đêm đầu tiên của Huệ Lan.”


      “Tốt lắm.” nhìn nàng, khí thế bức người:” Bổn công tử hôm nay tâm tình tốt, nghĩ muốn lấy hàng ngay. Trước hết đặt tạm ở Hoa Xuân lâu, bà để ý cẩn thận cho ta. Ngày nào đó ta muốn lấy hàng mà có, bà cứ chờ mà cắn trái cây qua ngày !”


      bỏ lại lời thực nghiêm khắc, rồi nghênh ngang rời .

      Editor: Ying
      tart_trung thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4


      tháng trôi qua, mỗi ngày đều tới Hoa Xuân lâu, nhưng lại chưng từng chạm vào Lâm Huệ Lan, khiến cho Lâm Huệ Lan bị chọc tức.


      Lý Chí giờ phút này cũng tức giận đến , trong lòng biết tự thầm mắng bản thân mình mấy trăm lần vì sao lại tới nơi này để chịu tức giận.


      “Hồng ma ma!” hét lớn tiếng.


      Hồng ma ma cũng chịu nổi, vội vã chạy lên. Hai người này đúng là ác ma! Lý công tử thể đắc tội, Lâm Huệ Lan cũng lại càng thể, quả thực khiến nàng nhức cả đầu.


      “Bà dạy dỗ nương kiểu gì vậy?” Lý Chí xả giận lên hết người nàng:” Thiếu gia ta là tới tìm hoan mua vui, phải tới đây để rước bực bội, bà thể bảo nàng yên tĩnh lát được hay sao?”


      “La ta sai, là ta sai.” Hồng ma ma bên thưa thưa dạ dạ, bên kéo Lâm Huệ Lan lại, giọng mắng:” Đại tiểu thư của ta ơi! thể nhàng chút được hay sao? rốt cuộc có để cho ma ma ta sống hay đây?”


      “Ta làm sao lại để cho ma ma sống? ràng là cho ta sống!” Lâm Huệ Lan quay đầu chỗ khác, oán hận .


      “Ta mặc kệ ai sống ai chết! Tóm lại, hôm nay phải thành tâm mà xin lỗi Lý công tử!” Hồng ma ma cưng rắn .


      Lâm Huệ Lan nắm chặt thành quyền, cắn răng lại cắn răng, rốt cục trưng ra vẻ mặt tươi cười, biết lấy ở đâu ra bầu rượu, rót đầy ly, tựa đến người Lý Chí:” Công tử, ta đến bồi tội với ngày đây.”


      Lý Chí liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng tiếp nhận, uống hơi cạn sạch :” Quên .”


      định xoay người, lại nghe thấy Lâm Huệ Lan giọng gọi tiếng:” Công tử…” Cả người đèu ngã lên người .


      tiếng kêu này kiều mỵ đến tận xương tủy, tất cả mọi người ở xung quanh khỏi như mê như túy.


      Lại thấy Lâm Huệ Lan mắt đẹp nửa khép hờ, hơi thở nhàng, ngón tay ngọc mềm mại như vô tình xoa trước ngực của Lý Chí, thanh vẫn mê hoặc lòng người :” ra Lý công tử thích ôn nhu, thiếp ngày trước biết, thực vô cùng đáng tội. Tối nay, hãy đễ cho thiếp bồi thường hết tất cả, công tử thấy…” Nàng khẽ liếm môi, quả nhiên là mị hoặc say lòng người:”…Có được ?”


      Lý Chí cảm thấy hạ phúc trận lửa nóng, hô hấp trầm xuống, thân hình kiều nhuyễn của Lâm Huệ Lan lại càng sán tới gần, tay của nàng chỉ chỉ, cái lại cái, trêu chọc dục vọng của


      Thanh nuốt nước miếng của nam nhân xung quanh khiến cho chút lý trí còn sót lại của sực tỉnh, cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy nụ cười đến giảo hoạt của Lâm Huệ Lan.


      “Chết tiệt!” thập giọng nguyền rủa tiếng, trách được lúc này dục vọng lại đột nhiên tới như vậy:” Lâm Huệ Lan!” hét lớn tiếng:” Ngươi dám hạ xuân dược ta!”


      tình bại lộ, Lâm Huệ Lan ôm chặt , để cho kéo mình ra ngoài:” Là ngươi bức ta! Ngươi kéo ta ra như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào?”


      “Lập tức buông tay ra cho ta!” Lý Chí thở gấp, hổn hển quát.


      “Ta buông!” Lâm Huệ Lan lớn tiếng trả lời, càng ôm chặt hơn nữa.


      “Đáng giận!” Nữ nhân này quả thực muốn chọc giận :” Ngụy Thần! Lập tức kéo nàng ra khỏi người ta!”


      Ngụy Thần vẫn đứng canh giữ ở đó xa cất bước tới, chỉ dùng chút sứclực đáng kể nhấc được Lâm Huệ Lan lên.


      Lâm Huệ Lan hai chân chạm đất, lại có sức lực phản kháng lại, chỉ có thể mắng to:” Khốn khiếp! Mau bảo thả ta xuống!”


      “Đem nàng ra cách xa ta chút!” Lý Chí thở gấp .


      “Ngươi… Ngươi trúng xuân dược, chẳng lẽ cần nữ nhân sao? Vì cái gì lại cần ta?” Lâm Huệ Lan quát lớn.


      “Nữ nhân?” Lý Chí hừ lạnh, tay liền vung ra, lập tức ôm được nữ tử vào trong lòng:” Nàng tên là gì?” ôn nhu hỏi.


      “San San.” Mĩ nhân nũng nịu đáp.


      “Tốt lắm.” Lý Chí đối với Lâm Huệ Lan cười lạnh:” Đêm nay ta thương nàng, San San! Ma ma, thuê phòng.”


      Dứt lời liền ôm lấy San San, vào gian phòng khác.


      “Lý Chí ngươi là tên khốn khiếp! Ngươi đứng lại đó cho ta! Có nghe thấy hay !” Lâm Huệ Lan cuồng loại kêu lên.


      Lý Chí quả nhiên quay đầu lại, đối với Ngụy Thần :” Thả nàng ra! Canh giữ trước cửa phòng, cho nàng tiến vào!”


      Lâm Huệ Lan chân vừa chạm đất, liền hướng gian phòng kia chạy , nhưng bóng dáng khác so với nàng tốc độ còn nhanh hơn, như cột trụ đứng ở trước cửa.


      “Đáng giận! Khốn khiếp!” Lâm Hữu Lan trái đánh phải đá cũng làm cho lung lay chút nào, thở hổn hển :” San San có cái gì tốt? San San so với ta mỹ mạo chỉ có phần mười, dựa vào cái gì ngươi chọn nàng mà chọn ta? Đồ khốn khiếp—“


      Sau khi lớn tiếng chửi, Lâm Huệ Lan thở phì phò, đột nhiên quay người, đối với mọi người vây xem xung quanh :” Hôm nay bổn nương miễn phí! Ai muốn theo ta vào trong phòng?”


      Người ở hai bên nếu có thể lảng tránh liền lảng tránh, nếu thể lảng tránh liền bỏ … Mỹ nhân này mặc dù vô cùng kiều diễm, nhưng so với tánh mạng còn đáng giá hơn rất nhiều.


      Lâm Huệ Lan quét mắt nhìn lượt, chuẩn bị nổi bão, đột nhiên thấy trước cửa phòng đối diện, có thư sinh ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng rời mắt.


      Vẻ mặt giận dữ của nàng lập tức chuyển hóa thành quyến rũ, thảnh nhiên cười cười :” Vị công tử này đợi chút, thiếp lập tức qua ngay.” xong, liền bước yểu điệu hướng về phía .


      Vị thư sinh kia bị Lâm Huệ Lan mê hoặc cười quyến rũ giống như đui mù. Lâm Huệ Lan này, khi giận khi buồn, khi kiều khi mị, đủ mọi tư thái bày ra đều khiến cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Lại nhìn dáng nàng nhàng thướt tha bước thế kia, càng làm người khác tâm thần mê mẩn.


      biết tôn tính đại danh của công tử là gì?” thanh bình tĩnh gợn sóng thình lình phát ra đối với vị thư sinh hỏi.


      Vị thư sinh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn người vừa phát ra tiếng chính xác là Ngụy Thần canh giữ trước cửa của Lý Chí. giờ phút này, mặt chút thay đổi đặt câu hỏi, nhưng lại khiến người nghe từ lòng bàn chân phát ra đợt phát lạnh.


      Thân mình vị thư sinh đột nhiên bị người kéo mạnh về phía sau, cũng chính là bằng hữu cùng.


      Chỉ nghe thấy người bên cạnh hoảng hốt :” hôm nay là lần đầu tiên đến, hiểu quy củ, Ngụy công tử chớ trách tội!”


      Dứt lời, vị thư sinh bị kéo vào bên trong phòng.


      Lâm Huệ Lan vừa nghe thấy, đúng là người mình muốn tìm! Bất chấp mọi thứ vội vàng chạy tới, vị thư sinh khác tay mắt lanh lẹ, trước khi nàng bước được tới cừa, “Phanh” tiếng liền đóng cửa lại.


      Lâm Huệ Lan tức giận đá thẳng vào ván cửa:” Chết tiệt! Khốn khiếp! Chẳng lẽ toàn bộ Hoa Xuân lâu tìm được nam nhân nào sợ chết hay sao?”


      “Việc này rốt cuộc là sao vậy?” Vị thư sinh vừa ngơ ngẩn nghe từng tiếng đập cửa, nghi hoặc hỏi.


      “Thiếu chút nữa bị huynh hại chết!” Bằng hữu cùng vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ.


      “Việc này… Lý Chí kia rốt cuộc là thân phận gì, vì sao tất cả mọi người đều sợ ?” Vị thư sinh rốt cục khôi phục lí chí, nhớ tới phản ứng vừa rồi của mọi người liền hỏi.


      là…” Bằng hữu cùng muốn giải thích, nghe thấy Lâm Huệ Lan ở bên ngoài thở gấp gào rống ra đáp án:” Biểu ca của hoàng đế rất giỏi sao? Bản thân cũng phải là hoàng đế! Giàu có nhất thành làm sao? Tiền nhiều có thể đè chết người! Tức chết ta!”


      “Là nam nhân liền đứng ra ngoài này cho ta!” Lâm Huệ Lan quét mắt hồi liền .


      “Ba ba ba!” Đều là thanh đóng lại cửa sổ.


      “Các người…”


      “Ha ha ha ha!” Trong phòng đối diện truyền đến thanh cười cợt của Lý Chí.


      “Cười cái gì mà cười, ngươi là tên khốn khiếp! bên làm bên còn có thể cười, có giỏi phát ra tiếng kêu cho ta!” Lâm Huệ Lan cả giận .


      “Muốn nghe tiếng kêu sao?” Thanh Lý Chí vừa trầm vừa khàn phát ra từ phòng đối diện.


      Sau đó là thanh của San San:” Công tử… Đừng… A! Đừng…”


      “Đát đát đát đát!” Lâm Huệ Lan sắc mặt đỏ bừng, cũng biết có phải là tức giận hay . Chỉ thấy nàng nổi cơn điên hơn bình thường chạy đến cửa phòng Lý Chí, liều mạng mà đá :” Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!”


      Sau đó loạt “Đát đát đát” liền hướng về phía phòng mình, “Phanh” tiếng, hung hăng đóng sập cửa phòng lại.


      Sáng sớm trong Hoa Xuân viện đắm chìm trong ánh nắng ấm áp.


      Mộng xuân cũng đến lúc tỉnh, bất quá vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ.


      “A—“ tiếng hét chói tai làm cho Lý Chí bỗng dưng giật mình từ giường bật tỉnh.


      “Đáng chết!” thấp giọng chửi rủa tiếng, hướng người ngoài cửa quát:” Ngụy Thần, làm cho nàng câm miệng lại!”


      Lời còn chưa xong, cửa bị người thô lỗ đá văng ra, ngay sau đó, đầu sỏ đánh thức dạy kia thở hồng hộc chạy vào.


      …” Nàng chuyển hướng nhìn về phía San San đồng dạng bị nàng đánh thức:” Đao kiếm có mắt, chính cẩn thận chút.” xong nàng khẩn trương quay đầu liếc nhìn xung quanh cái, rốt cuộc thấy được chỗ nào có thể trốn thân. Nhanh chóng quét mắt nhìn Lý Chí từ xuống dưới:” Là do chính ngươi mặc quần áo, nên đừng trách ta!” Vừa nàng đồng thởi phi thân trèo lên giường, trốn phía sau .


      Lý Chí còn chưa mở miệng, nghe thấy tiếng gầm phía trước:” Lâm Huệ Lan! Lập tức ra đây cho ta!” Chiếc màn đáng thương bị chẻ ra làm hai.


      “Điền Nhi?” nhìn nữ tử thân hồng y trước mặt, tay cầm kiếm, lắp bắp kinh hãi.


      Liên Điền liếc mắt nhìn , thấy lồng ngực trần trụi của mặt lập tức ửng đỏ, đúng lúc đó vừa vặn đối ngược lại với sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi của San San.


      “Thế nào lại thừa thêm người nữa? ta là ai?”


      Lý Chí biết nên giải thích như thế nào Lâm Huệ Lan khanh khách cười mở miệng:” Giường rất lớn, nếu nương muốn cùng nhau lên đây chơi đùa?”


      “Lâm Huệ Lan! Lý Chí khẽ quát tiếng.


      “Làm sao vậy, công tử?” Lâm Huệ Lan vẻ mặt ủy khuất, thân mình tựa lên tấm lưng trần trụi của , cái lưỡi thơm tho nhàng đảo qua chiếc gáy hình cung của :” Đêm qua, ngài còn rất nhiệt tình nha!” Dứt lời ở cổ của , hung hăng cắn cái, đâu đến mức Lý Chí nhịn được mà rên rỉ tiếng.


      Liên Điền cũng phải là người vô tri vô giác, cũng biết cái hành động này có bao nhiêu ái muội, xấu hổ cùng buồn bực nhịn được hét lên tiếng:” Lâm Huệ Lan! Ngươi mau buông biểu ca của ta ra!”


      “Buông ra?” Lâm Huệ Lan khanh khách cười, ngón tay dán tại ngực Lý Chí làm càn mò xuống dưới tìm kiếm.


      “A!” Nàng kinh hô tiếng, là do Lý Chí tức giận đến cực điểm cầm chặt tay của nàng, đem toàn bộ thân người dán mình hung hăng ném tới bên kia đầu giường. Nữ nhân chết tiệt này, đây là lúc nào mà còn trêu chọc !


      “Điền Nhi, muội trước ra ngoài. Có cái gì chờ đến khi về nhà chúng ta sau.” Lý Chí chuyển hướng Liên Điền, ôn nhu .


      tại muội muốn huynh giải thích ràng!” Liên Điền sắc mặt giận dữ, cẩn thận lại nhìn thấy nửa thân trần trụi của , liền di chuyển tầm mắt:” Huynh ngày đêm về nhà, chạy đến chỗ này làm cái gì?”


      “Ha ha ha!” Lâm Huệ Lan ôm bụng cười đến gãy xương:” Lý Chí, vị hôn thê biểu muội của ngươi sao lại thú vị như vậy? Cư nhiên hỏi nam nhân tới kỹ viện làm gì?”


      “Lâm Huệ Lan!” Lý Chí sắc mặt trầm xuống:” Ngươi còn bậy nữa cứ chờ xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào!”


      Đáng tiếc uy hiếp của chỉ đổi lấy Lâm Huệ Lan làm cái mặt quỷ khinh thường, nàng kích động chuyển hướng về phía Liên Điền:” nương tốt, ta cho biết, nam nhân đến kỹ viện, là giải quyết việc cần.”


      “Cần? Cái gì cần?” Liên Điền nghi hoặc hỏi.


      Lý Chí che đầu. Ông trời! Ai tới cứu ?


      Lâm Huệ Lan phát huy tinh thần dạy học biết mệt, lấy giọng điệu vô cùng kiên nhẫn tiếp tục giải thích:” Nam nhân mà! Cách thời gian phát tiết lần, bằng nghẹn mà hỏng. Tựa như công cẩu (公[gōng]: Công: giống đực; 狗[gǒu]: cẩu: chó~>公狗: chó đực), hàng năm đều phát động tình lần. Mà nam nhân cùng công cẩu bất đồng ở chỗ, nam nhân tùy thời tủy chỗ đều có thể động dục.”


      “Điền Nhi…” Lý Chí bất đắc dĩ gọi tiếng.


      thấy Liên Điền mặt đỏ bừng bừng, nổi giận đùng đùng:” Ngươi mắng biểu ca của ta là công cẩu?”


      Lâm Huệ Lan lắc đầu cười:” nương hiểu lầm. Ý tứ của ta là, biểu ca của so với công cẩu còn kém xa chút.”


      “Ngươi bậy!” Liên Điền cầm kiếm, chỉ về hướng Lâm Huệ Lan.


      “Điền Nhi, đừng kích động!” Lý Chí nhọng khuyên nhủ.


      “Biểu ca!” Liên Điền cả giận :” Huynh vì loại nữ nhân này mà lưu luyến phố? Xem ta kiếm chém nàng!”


      “Ta là loại nữ nhân này làm sao? Biểu ca nương cũng như những nam nhân khác hàng ngày vẫn thích!” Lâm Huệ Lan sợ chết tiếp.


      quá đáng!” Liên Điền tức giận thể kiềm chế, vung kiếm hướng nàng chém qua.


      Lâm Huệ Lan lúc này mới biết mình gặp rắc rối, trong tay Liên Điền là kiếm a.


      “Huệ Lan!” Lý Chí cả kinh hô tiếng, xoay người đem nàng bảo hộ trong lòng.


      Lý Chí đột nhiên xông ra khiến nàng hoảng sợ! May mà Liên Điền từ tập kiếm, mặc dù nhanh tay như chớp thu hồi kiếm quay ngược trở lại, trường kiếm vẫn lướt qua lưng của Lý Chí.


      “Biểu ca…” Liên Điền thu hồi kiếm, lại cảm thấy thương tâm, vì nữ nhân này cư nhiên ngay cả sinh mệnh đều để ý đến sao?


      “Điền Nhi.” Lý Chí quay đầu về phía nàng :” Muội về nhà trước được ?”


      Liên Điền mắt chứa lệ quang, hung hăng dậm chân, quay người bước .


      “Ngươi là đồ ngu ngốc sao?” Lý Chí cúi đầu đối với thiên hạ trong lòng vì bị dọa mà có chút ngây ngốc gầm lên:” Thấy người ta cầm kiếm trong tay còn sợ chết chọc giận người ta! Ngươi có mấy cái mạng?”


      “Lâm Huệ Lan bỗng dưng bừng tỉnh, cắn răng cái, hung hăng đẩy ra:” Ngươi đừng tưởng rằng cứu ta là có thể tùy tiện la hét mắng ta! Cho dù ngươi cứu ta sao, người cũng vẫn là tên khốn khiếp! Ta tuyệt đối cảm tạ ngươi!” Nàng nhảy xuống giường, lao ra cửa,” Phanh” tiếng, đóng cửa phòng lại.


      Trời ạ! Lý Chí gì nhìn trời, rốt cuộc bị làm sao mà lại thích nữ nhân giống như người bị điên này?

      Tình hình là sắp thi học kì rồi mà kiến thức của em về môn Sinh và Hóa cực yếu. biết có chị nào thương tình phụ đạo cho em nó trong 1 tuần lấy lại kiến thức cơ bản ko ạ?~~help Đại khái về sinh học em ko hiểu ở chương Nhiễm sắc thể. Cái gì mà đơn bội kép rồi bìa tập cảu nó nữa ạ~~ Tiếp là hóa...mầy cái bài tập nhân biết chất cùng vài bài toán giải rành lắm..nhưng đỡ hơn sinh chút... Em cuối cấp, thương tình~~ Xem thêm: viewtopic.php?f=27&t=353019

      Vé Số Đây


      Làm thơ theo chữ cái mở đầu- Tầng 3 - tuần 2/trang 17


      Làm thơ tự do - Part II- Tuần 16 trang 68

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5

      Thời điểm Tình Nhi bước vào, Lâm Huệ Lan si ngốc đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với có mặt của Tình Nhi giống như thấy.

      Nhoài người ra hướng cửa sổ nhìn, chỉ thấy nắng sớm lên cao, Lý Chí tiếp nhận dây cương từ gã sai vặt đưa, nhảy người lên, mang theo Ngụy Thần cùng ngựa mà chạy .

      Tình Nhi hiểu cười cười, xoay người thu dọn phòng ở.

      Đem trong ngoài phòng ở quét tước lần, ước chừng qua nửa canh giờ, muốn cáo từ liền phát Lâm Huệ Lan vẫn si ngốc đứng nhìn ngoài cửa sổ.

      “Khụ!” Nàng ho tiếng, muốn mở miện, thanh Lâm Huệ Lan lại vang lên trước.

      “Tình Nhi.” Nàng chỉ vào cây xanh tươi tốt ngoài cửa sổ, so với cây trong Hoa Xuân lâu còn to cao hơn:” Ta có xiêm y màu sắc như vậy?”

      Tình Nhi liếc mắt nhìn tán cây cổ thụ, suy nghĩ hồi:” nương quên, tháng trước khi lên đài, kiện xiêm y xanh biếc mà nương mặc kia, chính là màu sắc này.”

      “Vậy sao!?” Lâm Huệ Lan gật gật đầu:” Thay ta lấy nó ra đây .”

      Buổi tối Lý Chí lại đến Hoa Xuân lâu như mọi khi, Lâm Huệ Lan cũng ngoan ngoãn ở trong phòng, nửa bước cũng chưa từng ra khỏi cửa.

      thấy được Lâm Huệ Lan cãi nhau, những khách nhân cảm thấy có điểm quen.

      Bất quá ngẫm lại Lý Chí cũng đủ thảm, vị hôn thê chạy đến tận cửa Hoa Xuân lâu, nghe suýt chút nữa đem Huệ Lan nương ra chém. Huệ Lan nương hôm nay im lặng như vậy, nhất định là do chưa ổn định lại tinh thần?

      Tóm lại, mặc kệ mọi người đoán già đoán non như thế nào, đêm nay đều nhìn thấy Huệ Lan nương.

      Thiếu Lâm Huệ Lan, Hoa Xuân lâu này còn phải giống như nhuyễn ngọc ôn hương, sống mơ mơ màng màng hay sao?

      Nhưng nếu thiếu Lâm Huệ Lan, tú bà Hồng ma ma của Hoa Xuan lâu túi tiền chỉ sợ hao hụt cả nửa. Cho nên, sáng sớm ngày hôm sau khi Tình Nhi hoang mang bối rối khẩn trương chạy tới cho bà biết thấy Lâm Huệ Lan đâu cả, bà lập tức lòng như lửa đốt, lập tức cho người bao vây xung quanh Hoa Xuân lâu, rồi vội vàng chạy lên phòng Lâm Huệ Lan xem xét tình hình.

      “Trang sức bàn trang điểm cũng thấy. Tiền lẻ ngày thường để tráp (匣子: tráp, cái hộp hình vuông) cũng có. Còn thiếu hai bộ xiêm y.” Tình Nhi nơm nớp lo sợ nhìn về phía sắc mặt trậm trọng của Hồng ma ma báo cáo việc.

      “Chuyện xảy ra khi nào?” Hồng ma ma nén giận hỏi. Lâm Huệ Lan này, ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh còn chưa tính, nhưng vì nàng mời chào được ít khách nhân mà việc gì cũng phải nhường nhịn. nghĩ tới là gan của nàng cư nhiên càng lúc càng lớn. Muốn chạy? Nàng chỉ là thiếu nữ tử, xem nàng có thể chạy đến nơi nào. Chờ đến khi bắt nàng trở về, nhất định phải hung hăng giáo huấn nàng, đem tất cả thời gian phải chịu đựng xui xẻo này phát tiết cho bằng hết.

      “Thưa ma ma, ban đêm con còn mang thêm trà và bánh cho Huệ Lan nương.”

      “Mới trôi qua vài canh giờ.” Hồng ma ma trầm ngâm hồi, đối với hộ vệ bên cạnh phân phó:” Lập tức dọc theo bốn phía Hoa Xuân lâu tìm kiếm, nàng chạy được bao xa. Mặt khác… Lại dẫn theo đám người, đến gần phủ của tuần phủ đại nhân canh chừng.”

      Hộ vệ nghe xong phân phó, lập tức rời .

      Lý Chí mang theo Ngụy Thần, thản nhiên vào Hoa Xuân lâu, thong thả tiến vào phòng Lâm Huệ Lan.

      Hồng ma ma thấy việc hay liền chạy tới tiếp đón.

      Lý Chí cười, biết còn cố hỏi:” Sao thấy Huệ Lan của ta đâu? Hồng ma ma đêm nàng dấu nơi nào rồi?”

      “Việc này…” Hồng ma ma ngẩng mặt tươi cười:” Lý công tử cũng nghe , đều là do ta quản giáo nghiêm, khiến cho nha đầu Huệ Lan chết tiệt kia chạy mất.”

      “A!” Lý Chí ra vẻ kinh ngạc:” Ma ma hù ta ? Hoa Xuân lâu này ít nhất cũng là ba tầng trong ba tầng ngoài, Lâm Huệ Lan có năng lực gì, mà thoát khỏi được bàn tay của ma ma?”

      Hồng ma ma sắc mặt cứng đờ:” Lý công tử, người quả thấy đâu. Ta huynh động hết tất cả mọi người chạy tìm kiếm.”

      “Phải ?” Lý Chí giật khóe miệng, đến bên cửa sổ, nhìn ánh sáng chỏi lọi ngoài phòng:” Đều đến giữa trưa. Người của ma ma cũng tìm đến ba canh giờ, nửa cái thành này nhanh lật tung? Thực tìm thấy sao?”

      “Này…” Hồng ma ma vẻ mặt ngượng ngịu:” Cũng biết nàng rốt cuộc chạy đâu… Lý công tử có quyền có thể lại có nhiều người làm trong thành, có thể hộ trợ ta tìm hay ?”

      “Tìm nàng?” Lý Chí nhíu mày:” Người của ta đúng là trải dài khắp thành, nhưng bọn họ là thay ta làm việc, phải dùng để tìm nữ tử thanh lâu chạy trốn.”

      Hồng ma ma nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, khỏi cả kinh:” Lý công tử, ngài phải rất thích Huệ Lan hay sao?”

      Lý Chí nở nụ cười, xoay người nhìn cửa sổ, lớn tiếng :” Đúng vậy, ta quả rất thích Huệ Lan! Bất quá,” cười đến thâm trầm:” Cũng phải nhìn xem nàng rốt cuộc có đáng giá hay ?”

      Gió đầu hạ nhè thổi qua, cành lá ngoài cửa sổ đua nhau lay động.

      Lý Chí ngáp cái, quay người lại:” Ta có chút mệt mỏi, phải về nhà ngủ. Hồng ma ma tự bản thân chậm rãi mà tìm, nếu tìm thấy..” cười cười:” Những tổn thất qua ta nhất định đòi lại hết.”

      xong, thản nhiên xuống lầu.

      Hừ! Nghĩ đến chính mình thực rất giỏi có phải hay ? Ai hiếm lạ cái “thích” của ngươi? Ta có đáng giá hay ? Ta trong mắt ngươi cũng chỉ đáng giá năm lượng bạc! thương nhân cái gì cũng đều cân nhạc đến dùng bạc! thân khốn khiếp hơi mùi tiền!

      Lâm Huệ Lan ở trong bụng oán thầm đến trăm sáu mươi tám lần, rốt cuộc áp chế được tức giận, từ trong tay nải lấy ra sợi dây thừng chuẩn bị từ trước.

      Hơn nửa hộ vệ đều ra ngoài tìm nàng. tại là ban ngày, thời điểm phòng bị yếu nhất của Hoa Xuân lâu.

      Nàng ở tàng cây nhìn xuống phía dưới, sau khi xác định có người, liền cầm dây thừng buộc đầu nhánh cây, đầu khác quăng qua tường Hoa Xuân lâu.

      Xiết chặt tay nải, nàng nắm lấy dây thừng, chẫm rãi trượt ra xuống tường.

      xong, dây thừng như thế nào lại quăng ra được phía bên kia bức tường? Tường của Hoa Xuân lâu rất cao, nàng cũng thể nhảy qua được.

      ở giữa trung thầm lo lắng, nếu nhanh chút, trong chốc lát có người đến nguy to rồi.

      nhàng lấy trọng tâm, nàng cầm lấy dây thừng trái phải đung đưa, chút nữa, chỉ chút nữa thôi, chân của nàng có thể chạm đến bức tường rồi.

      Dùng sức quá độ, mũi chân đập mạnh vào bức tường, Lâm Huệ Lan cắn môi chịu đau, để mình phát ra tiếng kêu, chân khác cấp tốc đặt lên vách tường, rốt cuộc cũng trèo lên được bờ tường!

      Theo bờ tường, xuống từng chút từng chút

      “Huệ Lan nương.”

      Lâm Huệ Lan sợ tới mức hồn vía lên mây, buông tay, thân mình lập tức rơi xuống dười. May mà nàng cách mặt đất chỉ còn nửa thước, nếu xương cốt gãy đoạn mất thôi.

      Lâm Huệ Lan giạy dụa đứng lên, quên phủi sạch tro bụi bám mặt.

      Lý Chí đứng ở phía trước, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như cười):” Ta Huệ Lan nương, nương đây là muốn xuất môn hay muốn trở về vậy? Vào canh giờ này, trở về ngại trễ mà xuất môn lại ngại sớm. khiến ta rất khó xử.”

      Lâm Huệ Lan nhìn thấy , tâm liền bối rối xuống, trong lòng trna fngập tức giận kìm chế được:” Bổn nương tâm tình tốt, thích làm gì liền làm cái đó, nhọc Lý công tử phiền lòng!” xong, nổi giận đùng đùng bước qua người .

      duỗi bàn tay to ra, dễ dàng ngăn trở đường của nàng:” Huệ Lan nương chẳng lẽ muốn hỏi ta hiẹn tại đứng đây muốn làm gì hay sao?”

      Lâm Huệ Lan nhăn mi lại, phải là đem nàng bắt trở về ?

      “Quên .” giống như làm bộ đáng tiếc thu hồi tay lại:” nương hỏi cũng có biện pháp ép buộc. Ngụy Thần!” họi tiếng, Ngụy Thần núp ở nơi bí mật gần đó lập tức xuất , cầm cái bao vải đưa cho .

      Lâm Huê Lan cảm thấy nghi hoặc, còn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn bộ thân mình bị vây lại trong bao vải.

      “Ngươi muốn làm gì?” Nàng hoảng hốt .

      “Thưởng cho nàng nha!” Thanh Lý Chí truyền vào trong bao vải. Tiếp theo gáy đột nhiên đau nhói, nàng tự chủ được hôn mê bất tỉnh.

      Ông trời! Nàng… Nàng cư nhiên bị bắt cóc, hơn nữa hung thủ lại là
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :