1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh Hoa Đế quân - Diệp Tiếuc(p4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]


      TÁC GIẢ: Diệp Tiếu

      NGUỒN RAW: Tấn Giang

      NGUỒN BẢN DỊCH: Thanh Nguyên Các

      NGƯỜI DỊCH: Diệp Lam Khuê

      SỐ CHƯƠNG: Tiết Tử – 9 Phần Chính Văn

      TIẾN ĐỘ DỊCH TRUYỆN: Bò lê bò lết...vẫn chưa xong...Haizz

      THỂ LOẠI: Đoản Văn, Huyền Huyễn, HE

      Thanh Hoa Đế Quân là câu chuyện thứ 5 trong bộ Ma Huyễn Chí Đoản Văn Tập của tác giả Diệp Tiếu.


      GIỚI THIỆU CỦA NGƯỜI DỊCH:

      Nàng là Thần quân cao cao tại thượng của Vô Phương Giới.

      Nàng mạnh mẽ, thông tuệ, là vị quân chủ minh thần võ.

      Nàng tài giỏi như vậy, nhưng lại độc thân gần sáu vạn năm nay.

      Nghe danh Thanh Hoa Đế quân mỹ mạo như hoa, nàng chuẩn bị sính lễ, hỏi cưới chàng…..

      …làm Thần hậu Vô Phương Giới…

      Thiên Đế và chúng tiên: “Thần hậu Thần hậu Thần hậu…….”

      Lời người dịch: Giới thiệu vô năng, xin đừng chọi dép ta~~



      Diệp Tiếu nổi tiếng nhất với bộ huyền huyễn Phù Sinh Mộng, Tam Sinh Ước (tên cũ: Trăm Dặm Trường An) kể về Thượng thần Diệp Tiếu và Bồng Lai Đảo chủ Bách Lý Quân Hoa; sau này còn có thêm Phù Sinh Mộng, Tiếu Vong Thư với chuyện tình của Phượng , bạn chí cốt của Thượng thần Diệp Tiếu, và Dạ Tịch Nguyên quân. Nếu phải nhận xét tác giả, ta chỉ có thể câu: Văn phong của Diệp Tiếu vừa hài vừa bi, chất hài hước làm người đọc cười thở ra hơi, bi thương có lúc nặng lúc , nhưng thấm sâu, gây bứt rứt khó chịu đết tột cùng.

      PS: Hai bộ Phù Sinh Mộng được chuyển ngữ hoàn tất nhé, nhưng mà diễn đàn chỉ có bộ Tam Sinh Ướcthôi...
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tiết Tử


      Thời điểm Tất Phương mang theo công văn chuyên vụ tiến vào Lăng Tiêu Điện, chúng tiên môn vừa thương nghị xong vấn đề lũ lụt. Sau hồi hăng chí tranh luận, chúng tiên cảm thấy có chút mệt mỏi, thế là dưới ân chuẩn của Thiên Đế, sai tiên thị(1) bày biện bàn ghế xong, đám thần tiên bầu bạn cùng Thiên Đế uống trà uống trà, dưỡng thần dưỡng thần, chuẩn bị lát nữa lại tiếp tục vì vấn đề ban nãy mà tái chiến phen. Tất Phương đến quả đúng lúc, sau khi vào, khỏi phải chờ đợi chúng tiên xong, Thiên Đế liền trực tiếp giơ tay bắt chuyện: “Có công văn gì sao?”

      Kỳ thực những công văn thông thường từ lâu cần do Tất Phương đích thân trình lên, Tất Phương tự mình lên điện, nhất định là văn kiện quan trọng khẩn cấp.

      Nghe Thiên Đế hỏi, Tất Phương tiến về phía trước bước, chậm rãi mở miệng : “Vừa rồi có công văn từ Vô Phương Giới chuyển đến.”

      Lời này vừa thốt ra, trà ai uống, dưỡng thần cũng ai dưỡng, chúng tiên Lăng Tiêu Điện đều sáng rực con mắt, chuyển tầm nhìn về phía cuộn giấy lớn duy nhất trong tay Tất Phương.

      Thế nhân đều biết đến tồn tại của Thần – Ma – Nhân tam giới, song lại biết, đời này thực tế có giới thứ tư mang tên Vô Phương. Năm đó Phụ Thần sáng thế, Vô Phương chính là tác phẩm đầu tiên, chẳng qua kỹ thuật thành thục, về sau bị Phụ Thần vứt bỏ, vốn tưởng rằng vùng đất này còn khả năng tiếp tục sinh sôi nảy nở thêm bất kỳ sinh mệnh nào nữa, nhưng nghĩ tới, Vô Phương Giới cuối cùng vẫn cho ra đời Vô Phương Thần Tộc. Bọn họ dùng loại tinh thần kiên trì cứng cỏi, cải tạo Vô Phương thành chốn phồn hoa hề thua kém ba giới khác.

      Tuy vậy, nhiều năm trước đây, Vô Phương Thần Tộc lại đóng cửa Vô Phương và toàn bộ thông đạo đến tam giới, từ đó cùng tam giới đoạn tuyệt, độc chiếm phương. Vô Phương Tộc ra, những giới khác cũng tìm được lối vào, thế là Vô Phương Giới liền trở thành nơi thần bí nhất trong bốn giới. Vạn năm trước, vị Tinh Quân nhầm vào Vô Phương rồi quay về, viết nên “Vô Phương Du Ký” bán chạy nhất tam giới, góp phần đẩy cảm giác thần bí của Vô Phương lên đỉnh điểm.

      “Vô Phương Du Ký” kể rằng, Vô Phương Giới lấy nữ tử làm đầu, nhưng có điều, nếu thân phận cao quý chút, nam tử cũng có thể dựa vào nỗ lực để giành lấy địa vị tương đồng.

      Chuyện này đối với tam giới luôn lấy nam tử làm đầu mà , là kiện mới lạ, vả lại kiện này thuộc về Vô Phương Giới, nên càng dị thường hơn.

      Bây giờ Vô Phương Giới mới lạ đó truyền đến công văn, lũ lụt còn quan trọng, động hướng của Ma Giới và Nhân Giới cũng chẳng đáng kể, toàn bộ chúng tiên nhân sớm quên mất số tấu chương chuẩn bị đêm qua, cứng ngắc nhìn chòng chọc theo cuộn giấy trong tay Tất Phương, chờ đợi tuyên đọc.

      Tất Phương thuần thục cầm bản công văn giũ cái, tài liệu dài gần hai trượng(2) tức khắc trải rộng ra, vắt qua tay bên kia, thẳng tắp buông xuống nền đất. đọc ngót nửa canh giờ, rốt cuộc cũng chịu ngừng lại, vừa thu hồi công văn vừa bày tư thế “hai tay trình lên”, hờ hững hỏi: “Ý bệ hạ như thế nào?”

      Thiên Đế .

      Chúng tiên cũng .

      Suy cho cùng, bọn họ đều là tiên nhân từng trải qua sóng to gió lớn, mặc dù nghe được những ngôn từ kinh hãi thế tục như vậy, vô luận tâm trạng kích động dâng trào cỡ nào nữa, ngoài mặt vẫn phải giữ vững phong độ đạm mạc và trấn định.

      Đây là phong văn thư vô cùng tốt, câu chữ hoa mỹ, có thể xếp vào hàng ngũ những mẫu công văn điển hình, ngụ ý tổng thể phiên dịch ra chính là:

      [ Xin chào Thiên Đế của thiên giới, chúng ta là Vô Phương Thần Tộc. Mấy năm gần đây, dưới thống trị xuất sắc của Thần quân Quân Tử Thiều của Vô Phương ta, Vô Phương Giới giới thái dân an, đời sống sung túc. Ăn no, tất dễ nảy sinh lo nghĩ vớ vẩn, bởi vậy nhân dân toàn giới bắt đầu quan tâm đến hôn của Quân Tử Thiều độc thân gần sáu vạn năm. Nhưng vì Thần Quân của bọn họ minh thần võ như vậy, quả rất khó tìm được chàng rể tốt trong Vô Phương Giới. Nay nghe danh Thanh Hoa Đại đế ở Đông cực thiên giới mỹ mạo như hoa, đặc biệt chuẩn bị ngôi vị Thần hậu, lấy trọng lễ làm sính, mong được phê chuẩn. ]

      Thần hậu Thần hậu Thần hậu…

      Nghe xong nội dung công văn, tính luôn cả Thiên Đế, trong đầu tất cả mọi người đều chỉ còn thừa lại cái từ xoay lượn vòng vòng này.

      Ngọc Đế duỗi thẳng tay, định cầm ly trà để trấn áp nỗi kinh động, nhưng đợi khi nâng ly trà lên, mới phát , tay thế mà lại run rẩy.

      khỏi cảm thán tiếng.

      mặt, cảm thấy Quân Tử Thiều ràng là mãng phụ(3), nàng chẳng thèm thăm dò xem thử uy danh chiến trường của Thanh Hoa Đế quân, tùy tiện đòi cưới kiểu này, cũng biết Thanh Hoa Đế quân có xách kiếm Vô Phương Giới liều mạng hay nữa.

      Mặt khác, lại cảm thấy Quân Tử Thiều là nhân tài, ngày nay thiên giới bình đạm như vậy, bây giờ nàng nháo ầm lên, phỏng chừng làm thành trận náo nhiệt, mà bản thân cũng có thêm hồi khoái hoạt.

      “Trở về thông báo cho sứ giả Vô Phương,” cân nhắc lúc, Thiên Đế thận trọng trả lời, “Chuyện cưới xin, hoàn toàn căn cứ tự nguyện, ta tôn trọng ý kiến của cả đôi bên.”

      rồi, Thiên Đế đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Sứ thần Vô Phương đâu?”

      Đưa ra lời cầu hôn từ Thần quân của bọn họ, việc lớn đến vậy, dù sao vẫn chưa tới mức phái nổi sứ giả chứ?

      “Tránh xuống dưới rồi.” Tất Phương ngay thẳng , “Thần sứ bảo, con đường giao thông với tam giới cẩn thận bị Thần quân của bọn họ dùng tảng đá lấp kín, tại dọn dẹp.”

      Thiên Đế: “…..”

      Chúng tiên: “…..”

      Tất Phương đứng thẳng vô cùng đoan chính: “Vô Phương Thần Tộc, nghe vẫn luôn là kiểu đáng tin như thế.”





      (1) Tiên thị: tiên nữ + nữ thị

      (2) Hai trượng: 6,66 mét; 1 trượng = 3,33 mét

      (3) Mãng phụ: phụ nữ lỗ mãng, thô bạo
      Phần 1


      Lần đầu tiên Thanh Hoa gặp Quân Tử Thiều, là khi tháp tùng Thiên Đế đến núi Tuyết Tư nghênh tiếp sứ thần Vô Phương Giới. vốn định , nhưng Thiên Đế lại mời mọc hết lần này đến lần khác, quan trọng nhất chính là, Thiên Đế với , , dám chắc mấy kẻ thần tiên hoang đàng kia làm ra những hành động tàn ác vô nhân đạo gì với ngọn núi Tuyết Tư mà thường dùng để tĩnh tâm suy nghĩ. cân nhắc đến bầu khí tại và ngày sau của tiên giới, rốt cuộc vẫn quyết định cùng Thiên Đế nghênh đón sứ thần Vô Phương.

      Lúc đó, trời vừa hửng sáng, chúng tiên đứng chật kín toàn bộ núi Tuyết Tư, Thanh Hoa, Thiên Đế và vài vị Đế quân khác bố trí cái bàn ngay đằng trước rồi ngồi xuống, thản nhiên chờ đợi kết giới mở ra. Tất Phương cung kính hết mực đứng ở bên, miêu tả tường tận những chuyện kỳ thú của Vô Phương Giới cho Thiên Đế nghe.

      “Ngươi , đầu ra bên kia của kết giới này là biển Vô Phương Giới?”

      Thiên Đế nhấp ngụm trà, có phần cảm thán:

      “Thế chẳng phải bọn họ phải ngồi thuyền mà đến sao?”

      “Đương..…”

      câu “đương nhiên là vậy” hoàn chỉnh Tất Phương cũng kịp , vách núi cheo leo đột nhiên xuất vòng ánh sáng, pha tạp thanh của sóng biển dâng trào, khiến chúng tiên môn đều ngừng trò chuyện bàn tán, ngây ngẩn nhìn cái vòng sáng kia chằm chằm. Trong chốc lát, chiếc thuyền buồm vĩ đại và hoa mỹ, cùng với nước biển từ giữa vòng sáng bắn vụt ra, xen lẫn vào đó là tiếng thét “A a a a a…” đầy kinh sợ của , bằng độ cong duyên dáng, mọi thứ bay ra ngoài vách núi, tiếp theo liền thẳng tắp rơi xuống.

      Quá trình này xảy ra với tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức chúng tiên hoàn toàn thể trông thấy người thuyền, xung quanh cũng dần trở nên yên tĩnh, chỉ chừa lại mảnh đất còn mang theo mùi vị mằn mặn tanh nồng của nước biển, chứng minh rằng bọn họ từng đến.

      Chúng tiên trợn mắt há mồm nhìn mọi chuyện xảy ra, lát sau lại thấy thuyền lớn men theo vách núi dập dềnh bay lên, đứng thẳng nơi mũi thuyền, thân mặc y phục ánh vàng rực rỡ, đỉnh đầu đội mũ miện châu ngọc, cánh môi mỏng đỏ hồng khẽ nhếch, dưới ánh bình minh chiếu rọi, ràng mặt mũi chỉ ở mức thanh tú, nhưng lại mang theo vầng hào quang khiến người ta thể dời mắt.

      Thuyền từ từ hạ xuống vách núi theo điều khiển của nàng. thân mình từ thuyền nhảy xuống, trực tiếp thẳng về phía Thanh Hoa, sau đó, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng tiến lên nắm chặt bàn tay trắng nõn thon dài của Thanh Hoa, vừa thô bỉ vuốt ve vừa cực kỳ kích động :

      “Ái chà, nhìn ngài có mỹ mạo như hoa mị khả ái như thế, nhất định chính là Thần hậu Thanh Hoa chưa qua cửa của ta rồi nhỉ? Tự giới thiệu chút, ta chính là Thần quân Quân Tử Thiều của Vô Phương Giới. Hôm nay chàng đừng thấy ta là người duy nhất đến mà cho rằng ta rất nghèo nhé, ra ta rất có tiền, theo ta rồi, chàng ăn ngon này uống say này…..”

      “Bốp!”

      Lời còn chưa hết, Quân Tử Thiều lập tức cảm giác được má đau buốt, sau đó liền sửng sốt. Nàng ngẩng đầu, biểu tình ngây ngẩn và đần độn, dán mắt vào chàng trai dung mạo thanh lệ tuấn tú trước mặt. Chàng trai mặc bạch y vân cẩm(1), được lồng hoa văn long quyển vân sa(2) bằng chỉ vàng, trán điểm thần ấn đỏ thẫm, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại mang theo khí chất siêu nhiên xuất phàm, phảng phất như tuyết trắng vô ngần đỉnh núi cao, tự nhiên mà sinh ra hàn ý.

      rút tay về giấu vào trong tay áo, trầm tĩnh nhìn nàng, bộ dạng uy nghiêm đoan chính, giống như kẻ vừa đánh nàng bạt tai phải là .

      “Ặc…..Thần quân, ngài ngại chứ?”

      Thiên Đế đứng bên xem trò náo nhiệt nhìn Quân Tử Thiều hoàn toàn ngây ngốc, khỏi có phần bận tâm nên mở miệng thăm hỏi câu. Quân Tử Thiều bấy giờ mới phản ứng lại, hơi nheo mắt, vung tay lên :

      sao hết! Nên để cho Thần hậu của ta đánh đánh chút, ta là Thần quân của cả giới sao có thể so đo với Thần hậu nhiều như vậy? Ngược lại ta sợ đánh đau tay trắng nộn của chàng…”

      Chưa kịp xong, Quân Tử Thiều chỉ cảm thấy luồng gió cực mạnh từ đối diện xông tới, trong chốc lát, mọi người nhận ra Quân Tử Thiều biến mất tại chỗ.

      Thiên Đế hoảng hồn:

      “Thanh Hoa Đế quân, ngài ném Thần quân tới chỗ nào rồi?!”

      Thanh Hoa hơi giơ tay, chỉ về hướng vách núi, thản nhiên :

      “Dưới đó.”

      Dứt lời, nhìn nhìn mặt trời, thèm chào tiếng nào, cứ thế xoay người rời khỏi trường. Sau khi bỏ lâu, Thiên Đế lại trông thấy Quân Tử Thiều bò lên.

      “Thần quân…..” Thiên Đế khá là lo lắng, “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”

      “Thần hậu của ta…” Quân Tử Thiều nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Sức lực rất lớn nha.”

      Thiên Đế: “…..”

      Quân Tử Thiều đến mình. Cùng ngày hôm ấy, vì vốn quen tự mình lại nên Quân Tử Thiều thuận lợi thăm dò ràng tình hình của thiên giới, tiếp theo lập tức dựng cái lều ngay bên ngoài Thái Hòa Cung của Thanh Hoa. Việc làm này kéo dài quá ba ngày nàng bị mời đến Lăng Tiêu Điện. Hôm sau, căn lều của nàng biến mất. Giữa lúc mọi người phỏng đoán hướng của nàng, chưa tới tháng, nàng lại xuất thiên giới.

      Đó là vào thời điểm Phán quan Địa phủ lên Thiên đình, đến chỗ Thanh Hoa ở để báo cáo công tác. Tuy Thanh Hoa điều khiển rất nhiều việc, nhưng trách chức chưởng quản trong thực tế lại là Thập Điện Diêm La. Phán quan là quan quản chân chính ở Địa phủ, mỗi tháng bắt buộc phải lên Thiên đình báo cáo lần.

      Hôm ấy, Thanh Hoa lười biếng nằm dài thảng y(3) trong hậu hoa viên như mọi ngày, dùng quyển sách cổ che mặt ngủ trưa, chỉ sai người dẫn Phán quan tiến vào.

      Mấy ngày trước Thiên Đế với về chuyện thay đổi nhân , thời gian qua chưa từng quan tâm những thứ này, đối với , Thiên Đế đổi ai làm Phán quan cũng chẳng có gì khác nhau cả.

      Phán quan mới tới rất hiểu chuyện, sau khi tiến vào trong viện, nhanh chóng đứng bên hề nhúc nhích, đợi gần nửa canh giờ, Thanh Hoa mới tỉnh ngủ, chuyển tầm mắt sang người được đưa đến.

      Người này mặc bộ quan phục Phán quan đen như màu mực, hai tay cầm công văn chắp sau lưng, nghiêng đầu ngắm hoa mẫu đơn nở rộ.

      Dường như nhận ra cái nhìn của , nàng quay đầu lại, dời tầm mắt vừa ngắm hoa mẫu đơn lên người , cho nụ cười vô cùng rực rỡ.

      Nụ cười đó phảng phất như xua tan mây đen, vân phá thiên khai(4), mang theo mỹ lệ khó có thể diễn tả bằng lời.

      nâng tay, khom lưng hành lễ với , kế tiếp nhanh chóng mở công văn bày ra phía trước, cất cao giọng :

      “Tiểu tiên là Phán quan mới, Quân Tử Thiều.”

      Thanh Hoa câu nào, trực tiếp cầm lấy công văn, mở miệng liền hỏi:

      “Tháng này số lệ quỷ trốn thoát là bao nhiêu?”

      “Ặc…”

      Quân Tử Thiều hơi chần chừ, kết quả, chính là thời khắc này, Thanh Hoa thuận tiện bỏ công văn qua bên, nhàn nhạt :

      “Chểnh mảng nhiệm vụ, hai mươi đại bản.”



      (1) Vân cẩm: gấm hoa

      (2) Long quyển vân sa: mây gió cuồn cuộn – Long quyển: gió xoáy

      (3) Thảng y: ghế nằm, tràng kỷ

      (4) Vân phá thiên khai: xẻ mây tách trời, vì là truyện huyền huyễn cổ đại nên ta giữ nguyên văn cho hay.
      Trâu, leelazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 2.1


      Gần đây mọi người nghe , Thanh Hoa Đế quân xưa nay thường để ý việc đời hình như bắt đầu sốt sắng quan tâm chính , nghe đâu tần suất Phán quan Địa phủ lên báo cáo công tác từ tháng lần biến thành tháng ba lần, nhưng mà mỗi lần đến nơi, tất thể thiếu chuyện bị ăn đòn. Mọi người vốn còn tương đối thương hại vị Phán quan phải ăn gậy hàng ngày này, nhưng tới lúc chân chính gặp mặt vị Phán quan ấy, toàn bộ thương hại đều tan thành mây khói.

      Mặc dù bị ăn gậy , nhưng Quân Tử Thiều vẫn cảm thấy rất vui vẻ như cũ. Nàng với đám tiểu tiên lần trước đến vây xem, nàng cho rằng, mấy gậy này thực ra nàng ăn cực kỳ có lời, suy cho cùng, trong quá trình được theo đuổi Thần hậu ắt nảy sinh loại trạng thái tâm lý mâu thuẫn, nàng càng bị đánh đập tàn nhẫn, chứng minh nàng càng có hy vọng. Ví dụ như, thời gian đầu, nàng chỉ sờ sờ bàn tay của Thanh Hoa, thông thường bị đánh hai mươi đại bản; mà tại, nàng vừa mới leo lên trình độ ngẫu nhiên vỗ vỗ mông Thanh Hoa lập tức thăng cấp thành năm mươi đại bản; nếu khi nào nàng có thể bị Thanh Hoa đánh hai trăm đại bản ngày, vậy nàng đạt được công đức viên mãn rồi.

      Ôm lấy cái quan niệm như thế, vị Phán quan ấy mỗi lần đều là gió xuân phơi phới mà đến, sau đó lại bưng mông gió xuân phơi phới mà . Chuyện này cứ thế trải qua mấy chục năm, loại tình nghĩa ấy, chẳng những cảm động chính bản thân Quân Tử Thiều mà còn cảm động cả chúng tiên trời, chỉ có cái vị ngồi ngay ngắn trong Thái Hòa cung kia, y như cũ nên đập liền đập, nên đánh liền đánh, tuyệt lưu nửa điểm tình cảm.

      Lần này Quân Tử Thiều lên thiên đình báo cáo công tác như cũ, nàng ở bên cung kính mà , Thanh Hoa ngồi phía trầm mặc mà nghe. Nhắc tới việc này, Quân Tử Thiều theo đuổi Thanh Hoa theo đuổi đến mức hoang đường, nhưng trong công tác thuộc chức vụ của mình, xưa nay lại hề chậm trễ. Sau khi xong, bởi vì khó có được lần Quân Tử Thiều động tay động chân, Thanh Hoa thấy gương mặt của nàng có vẻ mệt mỏi, liền đại phát từ bi phen, chỉ chỗ ngồi bên cạnh, cho phép Quân Tử Thiều ngồi xuống.

      Quân Tử Thiều ngồi vào bên cạnh Thanh Hoa, sau đó thêm câu nào nữa. Bàn tay của Thanh Hoa đặt tay ghế, cách Quân Tử Thiều quá ba tấc, nhưng lại là lần đầu tiên Quân Tử Thiều có đến sờ sờ cái.

      Lúc trước Quân Tử Thiều giữ lễ khiến tiên thị của Thanh Hoa mở rộng tầm mắt, giờ khắc này Quân Tử Thiều lại giữ lễ, dù là Thanh Hoa luôn luôn lạnh nhạt trầm ổn cũng cảm thấy kì lạ, nhịn được hỏi câu: “Gặp phải chuyện gì sao?”

      “A?” Quân Tử Thiều vẫn còn phát ngốc bỗng nhiên hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn sang Thanh Hoa hờ hững ngồi ở bên: “Chàng hỏi ta?!!”

      Thanh Hoa gật gật đầu, chêm thêm câu: “Bằng còn ai?”

      “Thần hậu quả nhiên khéo hiểu lòng người!” Hai tay Quân Tử Thiều nắm chặt tay Thanh Hoa, kích động đầy mặt : “Kỳ thực ta số việc muốn thỉnh giáo Thần hậu, Thần hậu lại tự mình hiểu rồi!”

      “Chuyện gì?” Thanh Hoa lẳng lặng nhìn bàn tay nàng nắm chặt tay , sắc mặt hoàn toàn bình đạm. Quân Tử Thiều lập tức dính lên cọ cọ, lấy lòng : “Thần hậu giúp ta thay người sửa đổi thiên mệnh chút nha. Chỉ là phàm nhân thôi, đơn giản lắm.”

      Thanh Hoa lời nào, lẳng lặng nhìn nàng, nữ tử với đôi mắt đen như mực, bộ dạng lười biếng, ràng là dung nhan giống nhau, thần thái giống nhau, nhưng vẫn khiến nhớ tới người kia vạn năm về trước.

      Chính là vì hoài niệm, nên mới cho phép nàng phóng túng.

      Nhưng cũng chính vì khoan nhượng phóng túng tùy tiện của nàng, nên mới trực tiếp giáng chức nàng, mà là cho nàng hay: “Thiên đạo tự có luân hồi, ngươi thân là Phán quan, thể can dự thiên mệnh luân hồi.”

      với vẻ thản nhiên, nữ tử lại hơi ngẩn người, sau chốc lát, nàng nắm tay , hỏi: “Nếu người kia, là hảo hữu tri kỷ của chàng sao?”

      Thanh Hoa trở nên trầm mặc, trong mắt lộ ra những mảnh rời rạc, thể phân biệt được ánh mắt ấy rốt cuộc là loại tâm tình gì. Sau hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Cái gọi là thiên đạo, tức là số mệnh thể thay đổi. Ngươi hiểu sao?”
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 2.2


      Nghe lời này xong, Quân Tử Thiều nhếch khóe môi, mặt lộ ra ý cười trào phúng.

      “Đế quân,” đây là lần đầu tiên nàng gọi như vậy, “Chàng hẳn phải biết, Vô Phương giới chưa từng có thiên đạo. Nếu đặt Đế quân vào Vô Phương giới, chính là vào loại nam tử nhu nhược nhất!”

      Nghe câu của nàng, Thanh Hoa chỉ yên lặng nhìn mắt nàng cách chăm chú, gương mặt hoàn toàn trầm tĩnh, ánh mắt phẳng lặng tịch mịch như chết.

      Tiếp lời cho câu ấy, lại bảo: “Tuy thể thay đổi, nhưng vẫn có thể đến nhân gian gặp mặt lần, xem xem có thể có cơ hội xoay chuyển hay .”

      Đây ràng là lời thể ngờ đến, trong mắt Quân Tử Thiều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền chuyển sang bộ dáng đầy vui mừng, nàng đứng dậy, khom lưng làm tư thế “thỉnh” rồi : “Chỉ làm phiền Thần hậu lần mà thôi.”

      Hai người đằng vân giá vũ, thay quần áo xong liền đến nhân gian.

      Ở nhân gian là tết Trung Nguyên, người người nhà nhà đều đổ ra đường chạy nhảy khắp nơi, sau lại đến bên bờ sông để thả hà đăng. Hai người đều đổi nam trang và biến thành dung mạo bình thường, tản bộ trong dòng người ngược xuôi.

      “Vô Phương giới chúng ta cũng có tết Trung Nguyên.” Quân Tử Thiều đột nhiên mở miệng, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm: “Trước kia Vô Phương giới thiếu thốn tài nguyên, sinh hoạt gian khổ, số bộ tộc cường hãn nhân cơ hội tập kích những bộ tộc yếu để giành giật thức ăn, trong giới hỗn loạn yên, mặc dù là Thần tộc cao quý, nhưng sống còn bi thảm hơn so với con người.”

      “Khi ấy ta vẫn còn là tên tiểu tướng dưới tay Thiên Đức Thần quân, theo Thiên Đức Thần quân nam chinh bắc thảo. Thần quân coi trọng đạo đức, rất có uy danh, sau khi ta thăng chức bèn theo hầu , thường với ta, nguyện vọng của chỉ là thống nhất Vô Phương, thay đổi cái gọi là thiên mệnh này. Nhưng sau đó, Thần quân vừa mới thống nhất Vô Phương chưa được bao lâu liền quy tiên rồi.”

      “Đế quân có biết được đó là cảm giác gì ?!” Thần sắc Quân Tử Thiều bỗng trở nên khắc nghiệt, gương mặt mang theo vài phần lạnh lẽo: “Khổ tâm kinh doanh, khổ tâm mưu tính, để rồi cuối cùng cũng chống nổi mệnh trời. Tất cả giấc mơ và nhiệt huyết, đều vì cái gọi là thiên mệnh mà đổ sông đổ biển. Khi Thần quân mất, ta vẫn luôn ở bên cạnh, lời cuối cùng Thần quân với ta là, ‘ta cam tâm’.”

      “Đế quân,” đến đây, hai người tới trước tòa phủ đệ, đây là gian trạch viện được ngự ban, tính là phú lệ đường hoàng, cũng tính là quá mức hẹp. Quân Tử Thiều thở dài tiếng, chậm rãi : “Cái gọi là thiên mệnh, chẳng lẽ thể làm trái sao?”

      Thanh Hoa đứng bên cạnh Quân Tử Thiều, ngửa đầu, qua hồi lâu mới chầm chậm : “Tử Thiều, những năm gần đây, nàng sống có tốt ?”

      Đây là lần đầu tiên gọi nàng như thế, nhưng phảng phất như hỏi cố nhân li tán nhiều năm. Quân Tử Thiều hơi sững sờ, sau giây lát, nàng lại bắt đầu cười khẽ: “ quan trọng tốt hay tốt, cũng quan trọng tồi hay tồi, chỉ vậy mà thôi.”
      Trâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 3


      Người Quân Tử Thiều muốn cứu, là thiếu niên tuổi tầm đôi mươi.

      Đây là hài tử mà nàng gặp phải sau khi vừa bắt đầu đảm nhiệm chức Phán quan. sống trong gia đình nghèo túng, khi còn bé thông tuệ, khổ đọc thi thư từ . Nguyện vọng lớn nhất của chính là lên làm quan to, thay bách tính đòi chính nghĩa. Nhưng mà lúc rốt cuộc đạt đến bậc cao trung lại bất hạnh mắc bệnh thể qua khỏi, Quân Tử Thiều xem trong sổ sinh tử, thiếu niên ấy sắp phải chết trẻ ở nơi này.


      Đây là thiếu niên duy nhất nàng từng quan tâm kể từ lúc đảm nhiệm chức Phán quan, trong khoảnh khắc biết được chuyện này, nàng chỉ cảm thấy cổ họng chợt tắc nghẹn, phảng phất như nhìn thấy Thần quân năm đó cam tâm mà mất.

      Sau khi Thanh Hoa gặp người thiếu niên kia, tra được kiếp sau thiếu niên có số mệnh quý nhân, thăm hỏi thiếu niên xong liền đem phúc duyên của đời sau chuyển sang đời này, sau khi thiếu niên cảm kích đến rơi nước mắt, Quân Tử Thiều và Thanh Hoa cùng nhau ra khỏi phủ Trạng nguyên.

      Lúc đó là màn đêm thăm thẳm, người qua lại rải rác đường, Thanh Hoa đột nhiên quay đầu hỏi nàng: “Thả hà đăng ?”(1)

      Quân Tử Thiều hơi ngây ngẩn, sau đó lập tức nở nụ cười: “Đế quân mời, từ chối bất kính rồi.”

      Thanh Hoa tiến lên phía trước, Quân Tử Thiều bèn bước theo Thần hậu của nàng, hai người sóng vai mà , chậm rãi đến bên bờ sông. Thanh Hoa lật tay biến hóa, chiếc hà đăng liền vô thanh vô tức xuất trong tay, dùng bút lông viết từng nét chữ thanh nhã lên hà đăng—Tuế Ngôn An.

      Ánh mắt Quân Tử Thiều thầm khẽ động, nhưng vẫn nhếch môi nở nụ cười: “Thần hậu đây là thả hà đăng vì vị nào thế?”

      “Cố nhân.” Thanh Hoa đẩy hà đăng cái, nhìn hà đăng theo nước trôi , chầm chậm : “Tri kỷ.”

      Chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Thanh Hoa lại nhiều thêm vài lời: “Bản lĩnh nàng như thế, đại khái hẳn phải biết đến vị Thiên quân Tuế Ngôn An bị tru sát hơn bảy vạn năm trước chứ nhỉ?”

      “Ừm…”

      “Kỳ thực, hôm nay ta nghĩ, có lẽ nàng đúng. Cái gọi là thiên đạo, cũng phải thể thay đổi. Năm đó lúc chuyện xảy ra, Ngôn An từng nhờ ta bảo vệ vợ con , ta đáp ứng . Khi ấy ta nghĩ, đó chính là thiên đạo của hai mẹ con họ, ta thể thay đổi.”

      Thanh Hoa thở dài thành tiếng: “Ta trốn tránh vạn năm, nhưng ta lại hiểu , ta quả …có lỗi với bọn họ.”

      “Đế quân tự trách quá mức rồi,” Quân Tử Thiều đứng bên cạnh, ánh mắt nán lại đằng xa, dõi theo sóng nước uyển chuyển: “ đời này, chẳng có chuyện người nào lẽ ra phải giúp người nào cả, ai nấy cũng chỉ là thân mình thôi.”

      Thanh Hoa , quay đầu nhìn nàng, nhưng chỉ trông thấy, bờ sông, liễu rũ, ánh mắt của áo đen phản chiếu từng ngọn hà đăng mặt sông, huỳnh quanh lấp lánh. Sau đó nàng xoay đầu lại, đem in bóng vào trong mắt.

      Trong đôi mắt mỹ lệ như đá hắc ngà(2) đó, chứa đầy

      “Đế quân chưa từng nợ hai mẹ con ấy, mà hai mẹ con ấy, chẳng qua chỉ quá mức nhu nhược mà thôi. Nhu nhược vì dễ tin người khác, nhu nhược vì chưa bao giờ có thể dựa vào chính mình.”

      …” Thanh Hoa mở miệng, vừa mới thốt ra chữ “”, liền thấy kia đứng trong gió đêm nở nụ cười. Mang theo tang thương qua bao lần thương hải tang điền, giống như vò hương thuần mỹ tửu.(3)

      Thanh Hoa bất chợt nhớ tới, Thiên Đế từng với : “Tử Thiều Thần quân là con người kì diệu.”

      “Thanh Hoa, ngươi cũng nên thoát ra thôi.” Ngày đó, lúc Thiên Đế cùng chơi cờ, từng cầm quân cờ mà : “ kiện kia, qua quá lâu, quá lâu rồi.”

      “Đích thực là…” Thanh Hoa cười khẽ lẩm bẩm lên tiếng, ngắm nhìn dung nhan tú lệ dưới ánh trăng của : “Nó qua quá lâu rồi.”

      (1) Hà đăng: đèn thà trôi sông trong tết Trung Nguyên

      (2) Đá hắc ngà: đá thạch đen, thuộc loại đá obsidine

      (3) Hương thuần mỹ tửu: rượu ngon, hương thơm thanh thuần
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :