Thần đang nhìn ngươi đấy - Sái Tuấn (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Nguồn ://vnthuquan.net


      Việt Nam Thư Quán muốn gửi đến tất cả những bạn thích văn hóa đọc cuốn sách này, đặc biệt là những người có điều kiện đọc những ấn phẩm sách thông thường. Tuy nhiên, trong khả năng có thể, các bạn hãy mua và thưởng thức sách giấy như tôn trọng đối với các tác giả và các nhà xuất bản.






      Chế bản ebook: Phạm Huy Hùng.






      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

      Dịch giả: Lưu Minh Thảo

      Lời dẫn



      Bò ra khỏi mộ.

      nằm sát sạt dưới đất mà bò về phía trước.

      Đêm tối mịt mù, giống hệt như con đường mà mỗi con người khi sinh ra đều phải qua. Phía cuối con đường là nơi khởi đầu của sinh mạng. Thế nhưng đối với đây lại là lần phục sinh. Ngoài cái tối tăm bao trùm quanh mình, cón nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ngoài hơi thở của chính mình, còn nghe thấy bất cứ thanh nào khác. Hình như phía trước mặt lúc này đôi mắt nào đó, trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào .

      Bỗng nhiên, chạm phải vật. Nó có vẻ bề ngoài vừa nhẵn lại vừa có gì đó ram ráp. cẩn thận sờ vuốt vật này. Nó dài như cây gậy. Hình như là cây gậy được làm từ chất liệu đặc biệt. phải là gỗ cũng phải là kim loại. Nó giống như làm từ xương hơn. Đúng rồi, đây chính xác là khúc xương.

      khúc xương đùi của người chết.

      Người bỗng run lên, Nhưng với người trải qua cực điểm của sợ hãi phát này cũng phải là điều gì kinh khủng lắm. tiếp tục sờ dọc theo khúc xương xuống phía dưới. lập tức sờ thấy được ít xương cẳng chân và mảnh, rồi tiếp đến là xương mu bàn chân và xương gót chân. Sau đó là khúc xương đùi khác. sờ ngược lên phía , xương chậu và cột sống vẫn còn nguyên, rồi đến hai mươi tư dải xương sườn xếp như dây đàn, phía xương cổ là chiếc đầu lâu.

      Phía bên chiếc đầu lâu, sờ được cái lỗ bị vỡ vụn.

      Chiếc đầu lâu .

      ai dám lắng nghe ngôn ngữ của chiếc đầu lâu. run rẩy bò sang phía khác, tránh xa bộ hài cốt này. Nhưng vừa bò lên phía trước chút, lại sờ được bộ hài cốt thứ hai.

      phát ra là dưới đất này chôn hai bộ hài cốt.

      Hai bộ hài cốt nằm yên ở nơi này. Chúng vĩnh viễn thể bò được ra khỏi ngôi mộ này. Bỗng nhiên cảm thấy mình có phần may mắn hơn so với chúng. Thế là lại tiếp tục bò về phía trước. sắp là người chết chuẩn bị lại được tái sinh.

      nhìn thấy hồn ma.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 1





      T ôi nên bắt đầu kể từ đâu nhỉ? Câu chuyện này như vòng tròn luẩn quẩn, đầu cuối. Tôi chỉ có thể rút ra điểm bất kì nào đó quỹ đạo của nó mà thôi.

      Quyển sách bắt đầu như thế này…

      Với , buổi tối đó chính là buổi tối trí mạng.

      Có thể nhiều năm sau nữa, cho dù có thành công hay thất bại trong cuộc sống, Mã Đạt vẫn cứ nghĩ như vậy. Trước lúc này, hề biết gì về buổi tối mà cuộc đời buộc phải trải qua. Nếu như buổi tối hôm đó ra khỏi nhà mà cứ ngồi xem hết buổi tường thuật trực tiếp bóng đá tẻ nhạt vô vị tất cả những gì ghê sợ, li kì đến nghẹt thở mà phải trải qua, với Mã Đạt, mãi mãi chỉ có thể tồn tại trong các bộ phim kinh dị của Hollywood hoặc trong các cuốn tiểu thuyết rùng rợn mà thôi.

      Thế nhưng, vào buổi chiều tối hôm đó, dường như mọi việc sớm được vận mệnh an bài.

      19 giờ 55 phút, Mã Đạt tắt tivi. Con chim xấu xí trong chiếc lồng treo trước cửa sổ bỗng nhiên phát ra tiếng kêu vô cùng chói tai. Chính vì tiếng kêu kinh khủng đó mà Mã Đạt nhiều lần muốn thả nó . Nhưng bình thường chẳng bao giờ nó kêu vào buổi tối cả. ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ. Màn đêm bao trùm lên cả cái thành phố này nhưng con chim của vẫn cất tiếng kêu bất thường như vậy. Nó chưa bao giờ kêu thảm thiết như hôm nay. Từ tiếng kêu như dốc hết sức lực của con chim, Mã Đạt có thể hiểu được là động vật bé đáng thương này ra sức cảnh báo điều gì đó. “Chắc phải là động đất chứ hả?” Mã Đạt tự với mình với giọng chế giễu. Thành phố này 300 năm nay rồi xảy ra trận động đất nào.

      Tiếng kêu thống thiết của con chim làm lay động trái tim Mã Đạt. có đôi chút lưỡng lự, nhưng sau 30 phút suy nghĩ, Mã Đạt cầm chìa khóa xe, mở cửa và ra ngoài.

      Mười phút sau, Mã Đạt, người lái xe taxi, lái chiếc xe Santana đỏ ra đường lớn. Mưa tạnh. Nhưng trận mưa phùn rả rich hai hôm trước vẫn làm cho mặt đường còn trơn ướt. Với bản tính cẩn thận, Mã Đạt lái xe rất từ từ. vừa vừa chú ý xem hai bên đường có người khách nào để có thể kiếm ăn được . Số lượng xe taxi nay quá nhiều, khiến cho những lái xe trẻ và thiếu kinh nghiệm như Mã Đạt thường xuyên phải để xe chạy , lượn quanh kiếm khách. Thu nhập tháng trước của hẻo vô cùng, đến cả tiền xăng dầu cũng phải tiết kiệm, thế nên thể bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.

      Lái xe phố vào buổi tối, Mã Đạt luôn cảm thấy như có bóng đen chuyển động ở bên đường, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào đầu xe . Cơn ác mộng hai năm về trước lại về trước mắt. bỗng thấy hơi buồn nôn nên vội lắc mạnh đầu. Chắc có lẽ mấy ngày hôm nay do thức đêm lái xe nhiều nên mệt quá rồi. Ngã tư phía trước có thể rẽ, biết mình nên đâu nên dừng trước ngã tư do dự mấy giây. Xe ở phía sau bắt đầu bấm còi giục inh ỏi. Mã Đạt có đôi chút hoảng loạn khó hiểu. Dường như hề suy nghĩ, cho xe rẽ sang bên phải vào con đường để thoát khỏi những kẻ như lũ quỷ rượt đuổi phía sau.

      Chính vào lúc đó, người đàn ông đó xuất .

      Mã Đạt nhìn mãi mới thấy ta. Người đàn ông đó băng qua hàng cây phân cách, sang phía bên kia đường. Mã Đạt nhìn hình dáng của ta, chỉ thấy bóng đen như hòa vào với màn đêm, thậm chí Mã Đạt còn tưởng ta là ảo ảnh. Thế nhưng mọi ảo ảnh cuối cùng lại biến thành thực. Trực giác của Mã Đạt tự bảo rằng, người đàn ông đó hình như gọi xe. Thế là Mã Đạt dừng xe lại trước chỗ người đàn ông đó đứng.

      Mã Đạt đoán sai, người đàn ông đó gật đầu, mở cửa xe và ngồi vào ghế phía trước.

      Lúc đó, Mã Đạt mới nhìn ta. Đó là người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, diện bộ đồ vest rất lịch , tay xách chiếc ca táp, mái tóc đen được cắt rất gọn gang. ta có đôi mắt làm người ta khó mà quên được. Ánh mắt sâu, hai đồng tử bên trong sáng lấp lanh. ta với giọng mũi, rất trầm: “Cho tôi đến đường An Tức.”

      “Đường An Tức?” Mã Đạt chưa bao giờ đến con đường đó. ngượng ngùng hỏi: “ở ngoại ô ạ?”

      , đó là con đường rất ở đằng sau công viên ven sông.”

      “Vâng.” Mã Đạt gật đầu, gạt đồng hồ tính tiền cho nó bắt đầu chạy. Xe chuyển bánh về phía trước.

      Vài phút sau, cửa kính phía trước bắt đầu xuất vài hạt mưa. Lại mưa rồi. Mã Đạt quan sát thấy lá cây hai bên đường bắt đầu xào xạc. Chắc đêm nay đêm mưa gió đây. Xe chạy được thuận lợi lắm, gần như đến ngã tư nào cũng gặp phải đèn đỏ. Mặt đường ngày càng trơn. Hai bên đường u tối mịt khiến cho Mã Đạt lien tưởng lung tung. chỉ có thể cố gắng cẩn thận lái xe. lát sau, cửa kính trước mặt bị mưa làm cho mờ . Mã Đạt bật cần gạt nước. Mưa càng ngày càng to. Nước mưa cứ chảy dọc từ nóc xe xuống cửa kính phía trước lại bị cần gạt nước gạt , tạo thành vết hằn hình hai cánh quạt xòe sang hai bên.

      Mã Đạt vừa lái xe vừa liếc nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh. Bình thường chẳng mấy khi chú ý đến vẻ ngoài của khách trừ khi người khách đó là phụ nữ hấp dẫn. Nhưng hôm nay, nguời đàn ông này lại làm cho Mã Đạt có cảm giác đặc biệt, nhất là đôi mắt. Mã Đạt là người rất giỏi quan sát. nhận ra người đàn ông này hình như có việc gì đó rất căng thẳng mặc dù bề ngoài khuôn mặt ta vẫn giữ được bình thản.

      Bỗng nhiên, người đàn ông đó nhận ra Mã Đạt lén quan sát mình. ta vội quay đầu sang bên phải, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mã Đạt thấy vậy cũng đưa mắt nhìn thẳng về phía trước. Cách điểm đến khoảng chừng mười mấy phút, Mã Đạt đưa tay bật đài, liên tục đổi các dải tần số để chọn. phải là loại lái xe thích buôn chuyện với khách. Thông thường vào những lúc như thế này, dùng việc nghe đài để xua khí buồn tẻ xe. Nhưng tối nay đài chẳng có gì hay để nghe cả. Lúc Mã Đạt chỉnh đến kênh phát bản nhạc piano, người đàn ông bên cạnh bỗng cất tiếng : “Để nghe cái này .”

      Chiếc loa phát ra bản lời thầm của mùa thu của Franz Liszt(*). Mã Đạt cảm thấy giai điệu cảm thấy giai điệu của bản nhạc này rất hay cũng rất quen thuộc nhưng thể nào nhớ được tên bản nhạc. Cùng với giai điệu ngân nga của bản nhạc piano của Franz Listz, chiếc Santana tiếp tục tiến về phía trước trong đêm tối. Nước mưa vẫn tiếp tục gột rửa cửa kính xe. Chiếc cần gạt nước cứ gạt lên, gạt xuống trước mắt Mã Đạt. bắt đầu cảm thấy trong người dễ chịu hơn. Mã Đạt lại lén nhìn người đàn ông ngồi cạnh. Hình như ta còn căng thẳng như lúc trước nữa. Người đàn ông đó nới lỏng chiếc ca-ra-vát cổ, mắt gần như nhắm nghiền, có vẻ như đắm chìm trong điệu nhạc.

      Cuối cùng, Mã Đạt cũng lái đến con đường ở bên cạnh công viên ven sông. Buổi tối ở đây vô cùng tĩnh mịch. Bốn bề dường như có người và xe nào qua lại. Cây cối trong công viên đưa những cành lá rậm rạp của mình vượt ra khỏi bức tường vây, chạm cả vào nóc xe của Mã Đạt.

      “Sắp rẽ rồi.” Người đàn ông nhắc Mã Đạt.

      Ngay sau lời đó, quả nhiên Mã Đạt nhìn thấy con đường trước mặt. Dưới ánh đèn xe hắt lên, có thể nhìn thấy chiếc biển đề tên “Đường An Tức.” Mã Đạt rẽ trái vào con đường đó. chưa bao giờ đến con đường này cả. nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh. ta chẳng hề có ý bảo dừng xe, nên Mã Đạt vẫn tiếp tục cho xe chạy về phía trước.

      Tiếng nhạc đài vẫn vang lên. Mã Đạt nhìn sang hai bên đường, hề có chút ánh sáng đèn nào, cũng hề có bóng dáng của người và xe cộ, cứ như lái xe vào bãi đậu xe hoang phế vậy. Mã Đạt cảm thấy vô cùng kì quặc, chỗ như thế này mà cũng có người lui đến sao? Nhất là còn vào đêm mưa gió thế này nữa.

      “Được rồi, dừng lại ở đây .”

      Mã Đạt dừng xe lại, chiếc đồng hồ tính tiền lên con số 32 tệ.

      Người đàn ông đó có vẻ ngại ngùng : “Xin lỗi, tôi có tiền lẻ.” Sau đó ta đưa cho Mã Đạt tờ 100 tệ.

      Mã Đạt sớm chuẩn bị sẵn tiền để trả lại cho khách: “ có cần hóa đơn ?”

      , cảm ơn .”

      Người đàn ông đó dường như lưu luyến bản nhạc piano. Bản nhạc phát lúc này là bản Cho đến mãi mãi. Sau khi trả xong tiền, ta vẫn còn ngồi ở xe để nghe tầm nửa phút. Mã Đạt tính vốn cả nể nên cũng ngại bắt ta xuống xe. Lúc bản nhạc kết thúc, người đàn ông đó mới lịch với Mã Đạt: “ ngại quá, bắt phải đợi.”

      Sau đó, ta xuống xe.

      Mã Đạt nhìn người đàn ông đó giúp mình đóng chặt cửa xe, sau đó đội mưa chạy về phía ngôi nhà. Trong mưa đêm, Mã Đạt nhìn ngôi nhà đó. chỉ cảm thấy ngôi nhà đó có cảm giác u, ánh đèn.

      Đài radio lại bắt đầu phát tiếp bản nhạc khác. Mã Đạt ngả đầu vào ghế, yên lặng lắng nghe bản nhạc và tiếng mưa rơi gõ đều kính xe. Rồi nhìn đồng hồ, bây giờ là 21 giờ 15 phút.

      biết tỉ số trận bóng lúc nãy là bao nhiêu nhỉ? Mã Đạt bỗng nghĩ đến trận bóng tẻ nhạt mà xem trước khi ra khỏi nhà. gượng cười mình. Từ trước đến giờ Mã Đạt vốn thích quay đầu xe ngược con đường vừa chạy nên tiếp tục lái về phía trước.

      Lái tiếp được mấy trăm mét trước mặt Mã Đạt bỗng xuất bức tường. Ánh đèn xe chiếu vào mảng xi măng tường, dưới mưa trông nó trắng bệch chói đến gai mắt.

      “Tiêu rồi.” Mã Đạt vội vàng đạp chân phanh. Bánh xe rất trơn. Cách tường tầm chưa đến 1 mét chiếc xe mới dừng lại được. Tim đập nhanh, đặt người lên chiếc vô lăng thở hơi dài. ngờ con đường An Tức chết tiệt này lại là con đường cụt, chẳng trách nó lại u ám vậy. Mã Đạt nhìn xung quanh, chẳng còn con đường nào khác, chỉ có thể cho xe chạy lùi về phía sau. tắt đài. Tiếng nhạc trong xe bỗng im bặt. Chiếc xe chầm chậm lùi về phía sau. Mã Đạt cho quay đầu xe rồi chạy về theo con đường cũ.

      Mưa đêm càng ngày càng nặng hạt.

      Mã Đạt cẩn thận nắm chặt vô lăng, chú ý nhìn đường phía trước. Đêm mưa, mọi thứ trở nên mờ ảo. Chiếc cần gạt nước ngừng gạt nhưng dường như chẳng có tác dụng gì. Lúc Mã Đạt lái xe đến chỗ vừa trả khách bỗng nhiên nhìn thấy bóng đen chạy vụt ra trong màn mưa.

      Lúc bóng đen đó đến gần xe của Mã Đạt, với trợ giúp của ánh đèn xe, mới nhìn hình dạng của người đó. Có vẻ như là dáng của người đàn ông chạy, tay chân khua loạn lên. ta vội vội vàng vàng chạy thẳng ra đường.

      Thằng cha này điên rồi sao?

      Thấy người đó sắp đâm vào xe của mình, tim Mã Đạt đập thình thịch. lại vội đạp mạnh phanh. Gần như đúng cái giây phút mà xe dừng lại, người đó ngay lập tức nằm phía trước xe.

      Trời ạ, chính là người đàn ông đó.

      Mã Đạt mở to đôi mắt kinh hãi. Cuối cùng qua lớp kính trước của xe và làn mưa, nhìn khuôn mặt của người đó.

      Bây giờ có thể xác định khuôn mặt nằm xe của lúc này chính là của người đàn ông vừa ngồi trong xe của .

      Quan trọng hơn là, lúc này người ta dính đầy máu.

      Những vết máu này liên quan gì đến xe của Mã Đạt mà là từ vết thương do vật nhọn nào đó đâm người đàn ông đó. ta mở to mắt nhìn Mã Đạt qua lớp kính phía trước xe. ánh mắt rất kì lạ. Chiếc cần gạt đánh vào khuôn mặt ấn tượng đó bị lệch sang bên.

      Lúc này, Mã Đạt có thể nghe rất tiếng răng của mình va vào nhau. chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.

      Người đàn ông đó hình như muốn điều gì, đôi môi trắng nhợt do mất máu cứ liên túc mấp máy. Bàn tay dính đầy máu của ta đập mạnh vào cửa kính xe, lưu lại đó những vết máu, nhưng chỉ trong tích tắc được nước mưa rửa sạch. Máu và nước mưa hòa vào nhau rồi bị chiếc cần gạt nước gạt .

      Mã Đạt cuống quýt hạ cửa kính bên phía tay trái xuống. Nước mưa lập tức bắn vào mặt . Dường như đúng vào giây phút đó, người đàn ông kia lập tức ngoảnh chiếc đầu từ cửa kính trước hướng về phía chiếc cửa xe vừa được mở.

      ta muốn làm gì vậy nhỉ? Mã Đạt quá căng thẳng đến mức thốt được lời nào.

      Người đàn ông đó gần như thò khuôn mặt nhợt nhạt của mình vào trong xe, chỉ cách mặt của Mã Đạt có mười mấy cm mà thôi. Lúc này, ta nhìn Mã Đạt bằng đôi mắt đặc biệt của kẻ sắp chết, có lẽ là ta sắp tiêu rồi.

      “Hãy nhớ rằng.” Người đàn ông đó đột nhiên lên tiếng, giọng của ta chứa đầy sợ hãi, giống như lời di chúc lúc lâm chung.

      Mã Đạt biết phải trả lời như thế nào chỉ gật đầu.

      “Thần nhìn ngươi đấy.”

      Năm chữ này được ngắt ra từng chữ , ràng và rất nhấn mạnh được thốt ra từ miệng của người sắp chết.

      Mã Đạt kinh hãi vô cùng. ta thế nghĩa là thế nào? Thần nhìn ngươi đấy? Chẳng hiểu ra làm sao. Nhưng lúc này việc quan trọng nhất là phải cứu ta. Lúc Mã Đạt vừa định mở cửa sau cho ta vào xe ta ngả ngửa ra phía sau.

      Mã Đạt thò đầu ra khỏi cửa kính xe. nhìn thấy người đàn ông đó nằm ngửa mặt lên trời bên lề đường. Có lẽ mình nên đưa ta vào xe. Mã Đạt vừa định xuống xe bỗng nhiên phát ra lại bóng đen nữa xông ra từ màn mưa, lao thẳng về phía xe của .

      Chết tiệt! Mã Đạt cảm thấy bóng người đó có mùi sát khí nặng nề. Trong giây lát dường như còn nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh mờ mờ phát ra từ bóng người đó.

      Đó là hung khí?

      Mã Đạt lại nhìn người nằm đất. Chỗ vũng nước mưa ta nằm dường như bị máu nhuộm đỏ. Chỉ vài phút trước đây thôi, người đàn ông này còn ngồi xe taxi của Mã Đạt. nhắm mắt thưởng thức bản nhạc piano của Franz Listz.

      Nước mưa lạnh lẽo như con dao đánh vào mặt Mã Đạt. Trong giây lát, bình tĩnh lại. Đầu bỗng thoáng lên bóng người. Người sau lúc này có vẻ chẳng hiền lành gì, rất có thể trở thành nạn nhân tiếp theo. Thời gian cho phép suy nghĩ gì thêm nữa. Bóng đen kia sắp chạm vào xe đến nơi rồi. Mã Đạt dẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe bỗng vút như bay. Bánh xe làm nước bắn lên tung tóe. còn quan tâm đến điều gì nữa rồi, lúc này chỉ muốn chạy thoát khỏi cái bóng dáng ma quỷ kia.

      Gần như chỉ mất có phút, Mã Đạt lái xa đến mấy trăm mét, ra khỏi con đường này. Nước mưa vẫn tiếp tục quất vào mặt . rẽ sang bên trái, lái dọc theo đường vây tường công viên độ mấy trăm mét nữa.

      Mã Đạt ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, nhưng ngoài màn mưa mù mịt chẳng có gì nữa. Cái bóng đen đáng sợ kia đuổi theo . Mã Đạt dừng xe lại và quay cửa kính xe lên. thở gấp, đặt đầu xuống vô lăng. Bất chợt còi xe văng lên. Hóa ra đầu chạm vào chỗ bấm còi.

      tự hỏi biết người đàn ông đó chết chưa nhỉ? ta vẫn nằm đất, nước mưa vẫn gột rửa cơ thể ta, máu vẫn tiếp tục chảy, có lẽ ta rất đau.

      “Vớ vẩn , tất nhiên là phải rất đau rồi.”

      Cuối cùng Mã Đạt cũng cất tiếng . nắm chặt chiếc vô lăng, chỉnh cho chiếc xe quay đầu, trở lại đường An Tức. Lần này, phải chứng minh cho chính mình rằng Mã Đạt ta phải là kẻ yếu đuối.

      Lần này lái xe rất cẩn thận, mặc dù mưa càng ngày càng to. Cần gạt nước mỗi lần gạt đều làm cho nước bắn tung tóe. Trước mắt lúc này là màn đêm mờ mịt. cố gắng hết sức để quan sát xung quanh, rất nhiều thứ lướt qua đầu . Nhưng chỉ cảm nhận thấy là mình run lên bần bật. Ánh mắt lúc sắp chết và câu cuối cùng của người đàn ông kia cứ lặp lặp lại mãi trước mắt và trong tai , như kêu gào bảo quay xe lại.

      bạn, mong là vẫn còn sống.” Mã Đạt nắm chặt tay lái, tự với mình.

      Cuối cùng cũng quay lại được về chỗ cũ, bóng đen của ngôi nhà ở cách đây mấy chục mét, chắc chắn việc đáng sợ lúc nãy xảy ra ở đây. Đèn xe chiếu về phía trước, đó chính là nơi người đàn ông kia ngã xuống.

      Thế nhưng, mặt đất lúc này có gì.

      Mã Đạt đưa tay lên dụi mắt, lau sạch hết chỗ nước mưa lúc nãy còn mặt, vẫn có ai. Người đàn ông đó- hoặc có thể là cái xác đó biến đây mất rồi? lại đưa mắt nhìn về bốn phía nhưng cái bóng đen đáng sợ kia dường như cũng còn tồn tại nữa. Mã Đạt bạo gan xuống xe, bước vài bước trong làn mưa đêm. đường lúc này chẳng có gì ngoài và chiếc xe.

      Lúc này Mã Đạt ướt nhẹp như vừa bị lôi từ dưới nước lên, đưa mắt nhìn về bốn phía. dám về phía lề đường. Những bóng cây dao động trong mưa đêm với quá ư là đáng sợ. Dưới gột rửa của cơn mưa tầm tã đêm nay, mặt đất lúc này chẳng còn để lại dấu vết gì nữa. Mọi thứ trôi sạch . Nước mưa quả là trợ thủ đắc lực cho kẻ tội phạm. Ai mà có thể tin được là mới chỉ vài phút thôi ở đây vừa có vụ án mạng chứ?

      Mã Đạt bỗng rùng mình. quay trở lại xe, chẳng để ý gì đến tấm thân ướt nhèm của mình. Lần thứ 3 trong buổi tối nay, quay đầu xe.

      Vừa mới lái được vài chục mét, trong đám cây hai bên đường, lại có bóng đen lao ra. Mã Đạt dường như muốn nổ tung. lại đạp mạnh phanh, nước mưa bắn tung tóe. Trong làn mưa, cảm thấy hình như có cái gì đó vừa va vào xe của và lại ngã xuống.

      Mã Đạt lập tức lao ra khỏi xe, dưới ánh đèn xe phía trước, nhìn thấy có người ngã xuống trước xe .

      Cảnh tượng hai năm trước bỗng nhiên tái trước mắt . Mã Đạt như bị điện giật, người run lên. Nước mưa tạt vào mặt . Sững ra vài giây, xông lên phía trước đỡ người đó dậy.

      Đó là .

      Chỉ cần vừa chạm vào là Mã Đạt lập tức nhận ra điều đó. nhàng đỡ ta đứng dậy, có vẻ ta có vẻ bị nặng lắm, vẫn còn có thể tự mình được. Tiếng mưa rơi rất to át hết tất cả các thanh khác, Mã Đạt thậm chí còn biết mình gì với ta, cho đến khi dìu vào hàng ghế sau xe.

      Mã Đạt bật đèn trong xe lên, ánh đèn soi sáng khuôn mặt .

      “Trời ơi.” Mã Đạt khe khẽ với chính mình. “Là ta sao?”

      Thế nhưng, lý trí và kiến thức mách bảo rằng điều đó là thể.

      Nhưng đúng là ấy quá giống. Mã Đạt dám tin vào mắt mình. lại lấy tay chùi hết nước mưa ở mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt tuy trắng bệch nhưng vẫn rất xinh đẹp đó. Nước mưa che lấp hết khuôn mặt , những sợi tóc mềm mại dính chặt lên khuôn mặt. ta nhắm mắt, hơi thở mạnh và dồn dập nhưng Mã Đạt tin rằng bị thương.

      sao đâu, bây giờ tôi đưa đến bệnh viện.” Mã Đạt nhàng an ủi , sau đó, quay trở lại chỗ lái của mình. tắt đèn trong xe, lái xe tiến theo hướng đến bệnh viện gần nhất.

      Mã Đạt giữ chặt vô lăng, mắt tập trung nhìn về phía trước. Chỉ lát sau thoát khỏi con đường lớn vòng quanh công viên, rẽ ra con đường ồn ào, tấp nập. Nhưng lúc này đầu óc vô cùng hỗn loạn. Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện ly kì làm cho thể tỉnh táo được.

      Bỗng nhiên, giọng nữ dịu dàng cất lên từ phía ghế sau: “Cám ơn , tôi sao rồi. cần phải đưa tôi đến bệnh viện đâu.”

      Mã Đạt bỗng nhiên thấy hơi run run. Từ chiếc gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy ta ngồi dậy. Trong bóng tối, đôi mắt đẹp đó nhìn chớp chớp. Xem ra ta sao , ít nhất là ta vẫn còn có thể cách rất điềm tĩnh.

      Nhưng Mã Đạt vẫn trả lời: “, chúng ta đến bệnh viện. Đó là trách nhiệm của tôi.”

      phải chịu trách nhiệm gì cả. Là do tôi cẩn thận thôi. Lúc tôi va phải đầu xe , gần như dừng lại trước đó rồi. Tôi chỉ ngã xuống đất thôi có bị thương gì đâu.” nhàng , hề có chút hoảng loạn nào.

      “Nhưng mà…” Mã Đạt vẫn muốn cố gắng. Trong đầu lúc này lại lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch của .

      , cứ tin tôi.” đặt tay lên ghế trước, với Mã Đạt qua khung sắt chống cướp, “Nếu như thực muốn giúp tôi đưa tôi về nhà nhé.”

      Mã Đạt do dự trong chốc lát, ngoài xe mưa vẫn rơi nặng hạt. nhìn vết hằn hình quạt xòe sang hai bên do chiếc cần gạt nước tạo ra và hỏi: “Có sao chứ?”

      “Tôi dối làm gì chứ?”

      Mã Đạt nhìn vào mắt từ chiếc gương chiếu hậu. thể tin lời . Toàn thân ướt sũng nước, có vẻ rất lạnh. Hai tay ôm chặt lấy hai bên vai. Mã Đạt hỏi: “Nhà ở đâu?”

      có tiếng trả lời, đằng sau im bặt. Mã Đạt vội vã lo lắng hỏi: “ sao thế?”

      “Tôi sao.” Sau đó đọc địa chỉ. Chỗ đó cách đây xa lắm.

      Mã Đạt gì, lái xe nhanh về hướng địa chỉ đó.

      Mười mấy phút sau, xe của dừng lại trước tòa nhà nằm ở mặt đường con phố yên tĩnh. Trước khi xuống xe, Mã Đạt nhìn đồng hồ, 21 giờ 55 phút. mở cửa xe. Mưa hơn lúc nãy chút. Lúc này mới nhận ra là quần áo mình từ lúc dầm mưa đến giờ vẫn chưa hề khô.

      tự mở cửa xe bước xuống. Cơ thể ướt sũng run lên vì lạnh. quay đầu lại : “ có thể đưa tôi lên nhà được ?”

      “Được chứ.” Mã Đạt cảm thấy đây đương nhiên là trách nhiệm của .

      mạnh dạn tiến lên đỡ . có thể cảm thấy được toàn thân lạnh cóng. Họ tiến vào trong tòa nhà đó và họ bước vào chiếc thang máy hẹp. Trần nhà phát ra tiếng động nghe rất đáng sợ, cứ như thể nó sắp sập xuống bất cứ lúc nào. Thang máy dừng ở tầng 3. dẫn Mã Đạt bước vào căn phòng .

      Sauk hi bật đèn, nhìn thấy căn phòng rất bé. Chắc cùng lắm cũng chỉ được mười mét vuông, hẹp và dài. Chỉ có mỗi cái cửa sổ lớn lắm. Chính vì gian có hạn nên trong phòng cũng chỉ có chiếc giường đơn . Phía bên cạnh giường là cái bàn đặt máy vi tính. Chỗ gần cửa ra vào có cái tủ lạnh. Ngoài ra chỉ có thêm cái tủ quần áo và cái ghế.

      Lúc này, khuôn mặt và cơ thể được bộc lộ hơn dưới ánh đèn. Nhìn thấy ràng hơn. cũng nhận thấy rằng sau cái ngã xuống đất, quần áo của ướt hết cả. Tay và chân đều có những vết tím bầm, có chỗ còn bị trầy da lộ ra những chỗ xước bị chảy máu. có vẻ hơi ngại ngùng, cúi đầu xuống.

      Mã Đạt cũng cảm thấy đôi chút bất an, dám nhìn .

      nhàng : “Cám ơn .”

      Mã Đạt lịch cười đáp lại. lại nhìn dáng vẻ tội nghiệp của rồi ngần ngại hỏi: “Tại sao lại phải đến nơi như đường An Tức? Tại sao lại phải lao ra đường vội vàng như thế? Điều đó quá nguy hiểm. có thể cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

      “Việc này liên quan gì đến .” mấp máy môi . Nhìn ánh mắt , Mã Đạt biết chắc là có chuyện gì đó tiện kể ra.

      im lặng lúc rồi từ từ : “ đợi tôi lúc có được ?”

      Mã Đạt suy nghĩ gì mà vội gật đầu.

      mở cánh cửa . Hóa ra trong căn phòng đó còn có phòng vệ sinh. bước vào bên trong sau đó đóng cửa lại.

      Mã Đạt nghe thấy tiếng vặn vòi nước và tiếng nước sôi trong bình nóng lạnh. Đúng rồi, ấy nên tắm, rồi thay quần áo mới nếu bị ốm mất. Lúc này, Mã Đạt cũng cảm thấy có đôi chút lành lạnh, bộ quần áo ướt cũng dính chặt lấy người . chỉ có thể cởi chiếc áo sơ mi, mặc chiếc áo may ô , rồi lại lại trong căn phòng chật hẹp này. ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ở đó bắt đầu có những vết rạn nứt, có những mảnh tường rơi xuống. tiến đến gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Khung cảnh ngoài đó chỉ có những bức tường vây và những lùm cây. Có vài giọt mưa bắn vào trong nhà. Thấy vậy, liền vội vàng đóng cửa lại.

      Lúc này, trong lòng Mã Đạt vô cùng rối bời. Mọi thứ vừa trải qua như cơn ác mông. Còn cũng biết vì sao mình lại có mặt ở đây? Nhìn quanh căn phòng của người con lạ, từ từ ngẫm nghĩ lại những việc xảy ra trong buổi tối hôm nay. Đúng là nằm ngoài tưởng tượng. Những cuộc gặp mặt kì lạ như thế này chỉ có thể tìm thấy trong các câu chuyện của Liêu trai chí dị. Tiếng nước trong phòng vệ sinh càng ngày càng to. Tim Mã Đạt đập mạnh cách kì lạ. Bỗng nhiên muốn bỏ chạy. Nhưng đến phía trước cửa, lại chần chừ.

      Đột nhiên, cửa phòng vệ sinh bật mở. bước ra ngoài. Lúc này khoác lên người chiếc áo ngủ màu trắng sạch và vô cùng kín đáo. Tóc vẫn còn ướt. Hơi nóng tỏa ra từ mái tóc. Khuôn mặt cũng còn trắng bệch như lúc nãy nữa rồi, đôi mắt nhấp nháy nhìn Mã Đạt. phải thừa nhậ rằng trông quyến rũ. Điều này càng làm Mã Đạt cảm thấy bồn chồn. chợt nhớ ra là mình lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo may ô.

      Mã Đạt chỉ vào những vết thâm tím của : “Mấy vết này có đau lắm ?”

      “Chỉ là lúc tôi bị ngã quệt vào thôi mà, sao đâu.”

      có cao dán hay thuốc đỏ ?”

      gật đầu, lấy ra vài thứ từ trong chiếc ngăn kéo. Mã Đạt nhận lấy miếng cao dán, nhàng : “ đưa chân cho tôi.”

      Sau đó, Mã Đạt nhàng quỳ xuống, dán miếng cao lên chỗ bị thương bắp đùi của .

      tự nhiên để cho Mã Đạt bôi thuốc đỏ lên các vết bầm tím ở chân và tay . nhắm nghiền mắt, hít thở sâu. Có vẻ tâm trạng của đỡ hơn nhiều.

      đúng là biết cách chăm sóc cho người khác.” khen Mã Đạt.

      Mã Đạt cúi đầu, tiếp tucc bôi thuốc đỏ lên chân , vừa bôi vừa : “ ra đến bản thân mình tôi còn chưa chăm sóc nổi.”

      biết ? rất lâu rồi chưa có ai quan tâm đến tôi như thế này.” nhàng thở hắt ra hơi dài làm cho Mã Đạt bỗng nhiên thấy run run.

      “Xong rồi.” Mã Đạt đứng dậy, nắm chiếc áo sơ mi của mình trong tay, với : “Tôi nghĩ sao rồi. Tôi về đây.”

      lắc đầu: “, bây giờ nên tắm cái .”

      “Nhưng…” Mã Đạt chưa bao giờ tắm ở nhà người phụ nữ lạ. Có điều người ướt sũng, mà còn phải lái mấy chục phút nữa mới về đến nhà. Lúc này điều mà mong muốn nhất chính là được tắm với nước ấm.

      đừng ngại. Trông kìa, ướt hết cả rồi.” mỉm cười , “Dù sao cũng cứu mạng tôi, tôi cũng nên có cái gì đó báo đáp cho chứ. Ở đây tuy hơi tí nhưng rất sạch . mau vào .”

      Mã Đạt thể từ chối trước lời mời của . Cuối cùng, cũng nghe theo, chầm chậm bước vào phòng tắm.

      Quả là rất sạch . Căn phòng vệ sinh mịt mù trong hơi nóng còn sót lại. Chỉ mấy phút trước đây thôi, ấy đứng đây tắm. Mã Đạt nhìn thấy bất cứ thứ gì bẩn cả, ngay đến cả chiếc bồn tắm cũng được cọ rửa vô cùng sạch .

      Mã Đạt mở vòi nước, nước nóng rất nhanh chóng phun ra từ chiếc vòi hoa sen. Nhưng vẫn dùng nước nóng rửa qua chiếc bồn tắm. Bình thường chẳng bao giờ cẩn thận thế. Sau đó cởi quần áo, đặt cơ thể mệt mỏi của mình vào trong chiếc bồn.

      Mười phút sau, Mã Đạt lau khô người. Chiếc may ô vẫn ướt nhưng vẫn mặc vào người. nhàng mở cửa phòng vệ sinh. nhìn quanh và phát căn phòng lúc này ai.

      ấy đâu rồi nhỉ?

      Căn phòng chỉ có tí teo diện tích thế này, chẳng có chỗ nào để mà nấp cả. Mã Đạt đẩy cửa chính, nhìn ra bên ngoài cầu thang tối đen rồi lại thu người vào trong. Tắm xong luôn có cảm giác vô cùng buồn ngủ. Sau khi trải qua những chuyện đáng sợ tối nay, Mã Đạt lại càng cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết. Có thể ấy về ngay thôi. Nếu bây giờ mà bỏ về hơi bất lịch . Nghĩ vậy nên quyết định đợi quay trở về. Mã Đạt ngồi giường rất lâu. Lặng lẽ ngồi nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ, nhưng đợi mãi mà chả thấy ta trở về. Bây giờ là 12 giờ đêm rồi. càng đợi càng thấy buồn ngủ, dần dần thể kháng cự lại được với cơn buồn ngủ đó. nằm xuống giường.

      Chiếc giường dễ chịu, như nằm xuống tấm bông mềm mại, mời gọi những người mệt mỏi. Mã Đạt dần chìm vào trong tấm bông đó, chiếc giường như bó chặt lại. Mã Đạt như rơi vào nơi sâu thẳm đáy. Ở nơi đó, chẳng ai nhìn thấy , chỉ có thể cuộn tròn người lại giống như trở về với bào thai trong bụng mẹ ngày trước, được nhau thai nhàng cuốn quanh.





      Chú thích

      (*): Franz Liszt (1811-1886): nhạc sĩ chơi piano và nhà soạn nhạc người Hungary.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 2





      Cậu biết ? Tài khoản chứng khoán của tớ mở ở công ty này đấy.”

      “Ừ” Diệp Tiêu gật đầu. “Tớ hứng thú với cổ phiếu lắm”.

      Sau đó, ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn ở sảnh tòa nhà. Từ tầng thứ 29 đến tầng cao nhất thứ 32 đều là khu làm việc của công ty chứng khoán Thiên Hạ.

      Họ đến trước cửa thang máy. Tiếng đôi giày da mới của Trịnh Trọng gõ vang đều sàn đá hoa. Cùng với bộ đồ cảnh sát và dáng người cao to, trông nổi bật. Khi bước vào sảnh của tòa nhà thu hút ánh mắt của những ở quầy tiếp tân. So với Trịnh Trọng, Diệp Tiêu với bộ thường phục được bắt mắt cho lắm.

      Cửa thang máy mở ra, họ tiến vào bên trong. Chỉ có hai người. Thang máy nhanh chóng lên. Diệp Tiêu bỗng thấy khó chịu, đây là phản ứng sinh lý bình thường. Nhưng điều này làm linh cảm, vụ án này hề đơn giản như những gì vừa nghĩ.

      Trịnh Trọng dựa vào phía sau : “Tớ đoán, cái thằng Chu…..tổng giám đốc gì đó”

      “Chu Tử Toàn.” Diệp Tiêu cái tên đó ra.

      “Đúng rồi, tớ đoán có khi thằng cha Chu Tử Toàn ấy chắc chẳng làm sao đâu, chỉ là đưa tình nhân đâu đó chơi mà quên hết mọi thứ nên chẳng tiếng nào thôi. chừng lúc này thằng đó cùng tình nhân của mình dạo chơi ở đảo Hải Nam hay tắm nắng ở bãi biển nào đó Thái Lan ý chứ”

      Diệp Tiêu khẽ cười “Cậu vốn có rất nhiều kinh nghiệm mà”

      “Thời buổi này những người làm tổng giám đốc đều là những tên háo sắc cả. Chúng ta có rất nhiều những vụ như thế này rồi. Tớ dám cá với cậu, chỉ vài ba ngày thôi, ta nhất định tự quay trở về. Sau đó lại bịa ra mấy cố ngoài ý muốn này nọ, nào là cố xe cộ hay cướp giật gì đó. Chúng ta lại bị hoài phí công sức thôi.” Trịnh Trọng giọng có vẻ rất tức tối, xem ra phải giải quyết khá nhiều những vụ án lãng xẹt kiểu như vậy.

      Thang máy nhàng kêu tiếng. Bọn họ đến nơi. Trịnh Trọng tiến lên phía trước. Mấy tầng đều là của công ty chứng khoán Thiên Hạ. Trước mắt lúc này là sảnh tiếp đón được bố trí rất trang trọng. hình đồng xu rất to gần như chiếm hết bề mặt tường trước mặt. Chắc đây là logo của công ty. Trịnh Trọng vào tai của Diệp Tiêu : “ hơn nửa năm nay rồi tớ đến đay giao dịch. Tiền lương gần năm của tớ đều vứt hết cả vào chỗ này đấy.”

      “Ý của cậu là tiền của những dân mua cổ phiếu như cậu đều bị những công ty chứng khoán này móc sạch rồi phải ?”

      Trịnh Trọng đạp vào vai của Diệp Tiêu, sau đó lại nghiêm mặt nhìn lên phía trước, có người đứng đó chờ các .

      Đó là người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn 30 tuổi. khuôn mặt xương gầy là đôi mắt to cân xứng. ta diện đồ rất chải chuốt khiên cho hai sĩ quan cảnh sát đứng trước mặt thấy có đoi chút ngượng ngùng với vẻ bề ngoài của mình. Người đàn ông rất lịch chủ động đưa tay ra bắt và giới thiệu về mình :” chào các . Tôi là La Tân Thành, phó tổng giám đốc công ty.”

      Trịnh Trọng bắt tay ta “Tôi là Trịnh Trọng, còn đây là cộng của tôi – đồng chí Diệp Tiêu”.

      “Phó tổng giám đốc La, chúng ta chuyện với nhau qua điện thoại “. Diệp Tiêu cách lạnh nhạt. “Cho hỏi hôm qua ai là người cuối cùng nhìn thấy Chu Tử Toàn ?”

      “Vâng, mời các sang phòng họp ngồi chuyện “ La Tân Thành quay người với ngừoi đứng đằng sau : “Gọi Tang Tiểu Vân lại đây cho tôi nhé”.

      La Tân Thành dẫn hai người qua hành lang , vào căn phòng trang trí rất sang trọng. Đợi sau khi Trịnh Trọng và Diệp Tiêu ngồi xuống ghế , La Tân Thành : “Người cuối cùng nhìn thấy tổng giám đốc là thư kí của ta Tang Tiểu Vân. ấy đến đây bây giờ. Mong các chừo cho chút”

      Diệp Tiêu muốn đợi lâu, cất tiếng hỏi ngay: “Chu Tử Toàn xảy ra việc như thế này bao giờ chưa?”.

      “Chưa bao giờ. Thường đúng 9h sáng, tổng giám đốc phải có mặt ở công ty. Nhưng đến 10h, ấy vẫn chưa đến. Chúng tôi gọi di động cho ấy mà vẫn được. Chúng tôi đành phải gọi điện đến nhà riêng, nhưng vợ ấy với chúng tôi qua điện thoại là tối qua ấy về.”

      Trịnh Trọng nhìn đồng hồ : “Phó tổng giám đốc La, bây giờ là 1giờ 30phút chiều. ta mới chỉ làm có nửa ngày vậy mà cho rằng ta xảy ra chuyện gì sao?”

      La Tân Thành bỗng nghiêm mặt lại: “Tôi nghĩ là ta có hành đông đùa giỡn như vậy”.

      Bỗng nhiên cửa được mở ra.

      “Phó tổng giám đốc La , có việc gì ạ?”. Người độ hơn 20 tuổi, dáng vẻ mảnh mai, mái tóc xoăn dài, lập tức thu hút ánh nhìn của Trịnh Trọng.

      ây chính là thư kí của tổng giám đốc, Tang Tiểu Vân.”

      Tang Tiểu Vân nhìn Trịnh Trọng và Diệp Tiêu, lập tức hiểu ra vấn đề. nhìn Trịnh Trọng với vẻ hơi khiêu khích thẳng: “Tôi là người cuối cùng chuyện với tổng giám đốc Chu”.

      “Vào lúc nào?”

      “Lúc tan làm vào 5h chiều hôm qua. Tôi và tổng giám đốc Chu cùng nhau thang máy xuống dưới tầng. Sau khi ra khỏi tòa nhà, tôi hỏi ấy hôm nay có lái xe làm , ấy vẫn chưa khỏi cảm nên tiện lái xe và có thể tàu điện ngầm về. Đúng lúc tôi cũng định như vầy nên chúng tôi cùng nhau vào trong ga. Hôm qua vào lúc đó ga tàu điện ngầm rất đông người, ấy thích những nơi chen chúc, vì thế nên muốn đến hiệu sách dưới ga để xem sách.”

      “Có phải là hiệu sách Mùa ?” .Diệp Tiêu hỏi.

      Tang Tiểu Vân nhìn ta sau đó mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi.”

      “Hiệu sách đó rất được, thỉnh thoảng tôi cũng ra đó mua sách. tiếp .”

      “Tôi theo tổng giám đốc vào trong hiệu sách Mùa. Ông ấy đến khu vực bán sách nhạc còn tôi đến khu vực bán sách văn học. Tôi chỉ xem sách qua loa chứ hề có ý định mua.Chỉ vài phút sau, lúc tôi ngẩng đầu lên thấy tổng giám đốc Chu đâu nữa. Tôi quanh hiệu sách tìm ấy nhưngg hề tìm thấy bong dáng của ấy đâu. Lúc đó tôi nghĩ, chắc là ấy nhân được cuộc gọi quan trọng nào đó nên kịp chào tôi phải luôn.”

      Tang Tiểu Vân lắc đầu : “Tôi hiểu nổi tại sao cả đêm hôm qua ấy lại về nhà, rốt cuộc là ấy đâu?”.

      có nghĩ là ấy xảy ra chuyện gì ?” Diệp Tiêu hỏi.

      Tang Tiểu Vân nhìn La Tân Thành rồi quay sang với Diệp Tiêu: “Tôi cũng biết, tôi chỉ cảm thấy dạo này ấy hơi khác thường”.

      “Lúc nãy là do ấy bị cảm nên lái xe, đúng ?”

      “Đúng thế, tổng giám đốc ốm hơn hai tuần nay rồi. Mũi ấy cứ bị nghẹt suốt. Điều này có thể nhận ra được ngay từ giọng . Tổng giám đốc Chu có chiếc Santana 2000 màu đen. Nhưng lúc cảm thường xuyên bị sổ mũi, điều đó làm ảnh hưởng đến việc lái xe. Vì thế từ hôm bị cảm, ấy hề lái xe.”

      cảm thấy kì lạ sao? Cảm cúm đến hơn hai tuần mà vẫn chưa khỏi? ấy khám bác sĩ chưa?”

      La Tân Thành chủ động trả lời: “Quả là có hơn khác thường. ấy khám mấy lần nhưng vẫn biết tại sao. Chúng tôi có khuyên ấy nếu như thế nên nghỉ ở nhà mấy ngày nhưng ấy chịu, ngày nào cũng cố gắng làm. Tóm lại bây giờ ấy mất tích vào mọi người trong công ty rất lo lắng.”

      “Cám ơn Tang. Có thể chúng tôi còn nhờ đến giúp đỡ của .” Diệp Tiêu .

      sao”. Giọng của rất quyến rũ.

      “Xin đợi cho chút”.Trịnh Trọng rút danh thiếp ra đưa cho Tang Tiểu Vân. “Tôi tên là Trịnh Trọng, ấy là Diệp Tiêu. Nếu nhớ ra điều gì hãy gọi cho chúng tôi.”

      “Trịnh Trọng, chiều nay cậu ở lại đây tiếp tục điều ra những việc có liên quan tới Chu Tử Toàn nhé”.

      Trịnh Trọng nhìn Tang Tiểu Vân cười nhưng miệng vẫn với Diệp Tiêu:” Thế cậu đâu?”

      “Ai là người tối hôm qua Chu Tử Toàn về nhà nhỉ?”. Diệp Tiêu lạnh lùng hỏi.

      “Là vợ của ta bảo vậy”. La Tân Thành trả lời.

      “Tôi muốn đến đó hỏi số việc liên quan đến chồng chị ta. Chị ta tên gì ?”.

      La Tân Thành từ từ ra cái tên: “Dung Nhan”.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 3




      DD ôi khi, cuộc sống được tạo thành bởi những ngẫu nhiên liên tiếp.
      Có những ngẫu nhiên có thể làm bạn hạnh phúc. Nhưng có những ngẫu nhiên có thể khiến bạn rơi xuống địa ngục.
      Lúc này Mã Đạt còn cách địa ngục bao xa?
      ấn mạnh chiếc còi, khiến cho cụ già vạch sang đường dành cho người bộ cũng phải giật mình. Lúc này Mã Đạt mới như choàng tỉnh, vội vàng xua tay tỏ ý xin lỗi. Đèn xanh. lái xe về phía trước, phóng như bay lên chiếc cầu vượt.
      Đôi nam nữ thanh niên ngồi hàng ghế sau ngừng thầm to rồi bỗng cười phá lên như ở chỗ người, cứ như thể người lái xe taxi hề tồn tại. Mưa tạnh từ lâu. Đường cũng gần khô hết cả. Mặt trời lấp ló dưới đám mây như sắp hé rạng. Mã Đạt nhìn đồng hồ. Bây giờ là 14 giờ 05 phút. Sáu tiếng trước đây, còn nằm mình giường của người con quen biết. Từ lúc đó đến bây giờ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn nhớ mình rời căn phòng đó như thế nào, rồi làm thế nào có thể quay trở về xe của mình, ăn sáng và ăn trưa ra sao (hay là chưa hề ăn) và làm thế nào lại chở hai người khách này.
      Năm phút sau, lái xe xuống cầu vượt, thả khách xuống trước rạp chiếu phim. Sau đó rẽ vào trạm xăng gần đó. Lúc bơm xăng, các việc xảy ra từ khi ra khỏi nhà tối hôm qua tái lại trong đầu Mã Đạt lần nữa như phát bộ phim. Bắt đầu từ việc người đàn ông có đôi mắt rất ấn tượng ngồi lên xe của , rồi đến lúc đến con đường cụt An Tức. Sau đó tận mắt chứng kiến vụ án mạng. Đúng rồi, chắc chắn đó là vụ án mạng. nhìn thấy người đàn ông ngồi xe đến đường An Tức bị người ta giết chết. Nếu như đó phải là giấc mơ. Còn người đàn ông, trước khi chết nằm lên xe , với câu. Câu đó ghi sâu vào trong tâm trí Mã Đạt: Thần nhìn ngươi đấy.
      “Thần nhìn ngươi đấy.”
      Mã Đạt lại lẩm bẩm nhắc lại lần nữa. Đó là câu cuối cùng của người bị giết chết. Mà ta lại câu đó với tài xế quen biết. Ngay cả đến tên của người đàn ông đó Mã Đạt cũng biết. ta là ai? Tại sao lại có người muốn giết ta? Câu đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Mã Đạt bỗng cảm thấy toàn thân sởn da gà.
      Bỗng nhiên từ phía sau có tiếng còi xe làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Mã Đạt.
      Hóa ra xe của được bơm xong xăng rồi nhưng vẫn cứ đứng đó . Các xe phía sau xếp thành hàng dài đứng đợi. Mã Đạt lập tức khởi động xe rời khỏi trạm xăng.
      phóng nhanh con đường rộng rãi với sáu làn xe chạy. Bình thường bao giờ chạy xe những con đường chính của thành phố khi xe có khách như bây giờ. Bỗng dưng có chút lo lắng lướt qua đầu Mã Đại. Liệu có ai nhìn thấy biển số xe của và ghi lại nhỉ? Thôi chết rồi, có khi mình bị theo dõi chừng. Nhưng việc này chẳng liên quan gì đến cả. Mã Đạt nghĩ, trong vụ án mạng này, mình chỉ đóng vai trò là nhân chứng mà thôi.
      Mã Đạt cứ thế an ủi bản thân mình, đúng rồi, việc này đâu liên quan gì đến , chẳng liên quan chút nào hết. Cho dù người đàn ông đó trước khi chết có với câu kì lạ, có thể câu đó đối với người chết rất quan trọng nhưng đối với Mã Đạt nó chẳng có ý nghĩa gì, hay ít nhất là thấy nó như vậy. Có điều liệu người đàn ông đó chết chưa nhỉ? Hy vọng ta chỉ bị thương thôi. Nếu như ta chết xác ta ở đâu chứ nhỉ? Mã Đạt nghĩ, khi quay xe lại có thể người đàn ông đó do bị thương nặng lắm nên tự mình đứng dậy chạy mất, hoặc có thể ta qua đường tắt đến bệnh viện. Nếu như ta còn sống, Mã Đạt cần phải lo lắng gì nữa, có thể nhanh chóng quên câu chuyện này, tiếp tục sống cuộc sống an bình của mình.
      ta còn sống hay chết?
      Mã Đạt lắc mạnh đầu. lại nhớ đến câu kì lạ kia. Nếu như Thần nhìn ngươi đấy nghĩa là chỉ có Thần là biết được chuyện này. À, còn có kia nữa. Liệu ấy có biết gì ? Từ lúc Mã Đạt chứng kiến vụ án mạng cho đến khi gặp đó chỉ cách nhau có ba bốn phút. Rất có thể ấy cũng nhìn thấy. Hoặc có thể việc này có liên quan đến ấy. Mã Đạt lắc đầu, sau vài giây, nghe thấy tiếng của mình vang lên: “Trời ơi, ấy giống quá.”
      thể tiếp tục lái xe được nữa, đầu Mã Đạt vô cùng rối loạn. Nhất định là có việc gì đó xảy ra. Mã Đạt muốn cho mình bình tĩnh lại nên lái xe rẽ vào con đường yên tĩnh, tìm chỗ để dừng xe.
      tắt máy, thở hắt ra hơi dài. ra khỏi xe, kiểm tra lại tấm kính đằng trước, xem có vết máu nào . có. Trận mưa to tối qua rửa sạch còn sót lại chút máu nào. Mã Đạt tiếp tục kiểm tra thanh bảo hiểm phía trước và cánh cửa kính bên tay trái, ít nhất bằng mắt thường hề nhận ra được vết tích nào. có ai có thể tin được là từng có người chết trước xe của .
      Mã Đạt quay lại vào xe. rút chiếc máy di động ra, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu. Sau đó lần lượt bấm ba số: 110.
      Cuộc gọi rất nhanh chóng được kết nối. Phía đầu dây bên kia cất lên tiếng rất ràng: “Xin chào, trung tâm cảnh sát 110 nghe.”
      im lặng.
      Hơi thở càng ngày càng trở nên gấp gáp. Trán vã mồ hôi.
      Cuối cùng, Mã Đạt câu nào, tắt điện thoại.
      muốn dính thêm những phiền phức. Mặc dù biết như vậy là rất ích kỉ. Nhưng cũng có nhiều người vẫn làm như vậy. Đây chẳng qua cũng là cách để tự bảo vệ mình mà thôi. Mã Đạt vốn vẫn là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật nhưng lần này là ngoại lệ.
      ấy đúng, việc này chẳng liên quan gì đến mình.”
      Mã Đạt lại tự với mình câu. Sau đó lúc đút di động lại vào túi quần, bỗng nhiên sờ thấy vật, phải là của . rút vật đó ra. Đó là chiếc chìa khóa cửa.
      Nhưng đó phải là chìa khóa của .

      Sái Tuấn
      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 4




      D ung Nhan?”
      Diệp tiêu nghe cái tên thấy quen quen, biết là từng nghe thấy ở đâu. Bây giờ là 14 giờ 30 phút chiều, Diệp Tiêu mình lái xe đến trước nhà Chu Tử Toàn.
      Đây là khu chung cư cao cấp bán đảo Hoa Viên nổi tiếng nhất thành phố. Khi Diệp Tiêu vừa lái xe vào khuôn viên chung cư có vài chiếc Mercedes và Buick ngược qua, khiến cho chiếc Satana của trở nên thô kệch hơn bao giờ hết. Đương nhiên, sống ở những nơi như thế này mới xứng với địa vị tổng giám đốc của công ty chứng khoáng lớn như Thiên Hạ. Chỉ có điều, công tác bảo vệ an ninh ở đây được tổ chức dưới dạng mở, ai cũng có thể vào được. Diệp Tiêu nhanh chóng tìm thấy nhà của Chu Tử Toàn, tòa biệt thự độc lập.
      Đó là biệt thự màu trắng, hai tầng, có vẻ cũng lấy gì làm độc đáo lắm. Theo thói quen nghề nghiệp, Diệp Tiêu chăm chú ngắm nghía ngôi nhà. Cuối cùng cho ra kết luận: Căn nhà này có thể rất thoáng mát nhưng xét về góc độ an ninh mà cực kì thiếu an toàn. Diệp Tiêu thấy rất kì lạ vì ngôi nhà nhìn từ ngoài vào hình như hề có biện pháp phòng ngừa trộm nào. Với thân phận như Chu Tử Toàn rất dễ bị người khác chú ý, có thể, Chu Tử Toàn hơi tự tin quá.
      Diệp Tiêu bấm chuông cửa.
      Ngay sau đó chừng vài chục giây, nghe thấy tiếng bước chân người tiến lại gần. Khi cửa được mở, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng có phần mệt mỏi.
      Người phụ nữ cảnh giác nhìn vào mắt Diệp Tiêu, sau đó khẽ lên tiếng hỏi: “ là cảnh sát đúng ?”
      “Vâng. Tôi là cảnh sát Diệp Tiêu. Cho hỏi, chị có phải là vợ của Chu tử Toàn ?”
      ta gật đầu, “Tôi tên là Dung Nhan. Mời vào.”
      Diệp Tiêu theo người phụ nữ vào trong nhà. phòng khách rộng lớn ra trước mắt , màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng, phong cách bày đặt bố trí trong phòng rất giản đơn nhưng vật liệu đều rất đắt. Dù sao cũng là nhà của tổng giám đốc công ty chứng khoán. Tuy Chu Tử Toàn phải là ông chủ tư nhân, Công ty chứng khoán Thiên Hạ là doanh nghiệp nhà nước nhưng với những gì Diệp Tiêu nhìn thấy đủ chứng minh cho những gì mà lo lắng. Tất nhiên, Diệp Tiêu giống như Trịnh Trọng bộc lộ hết suy nghĩ của mình khuôn mặt. mỉm cười với nữ chủ nhân trẻ tuổi. ta giống như phu nhân quí phái trong trí tưởng tượng của , cả ngày ở nhà mặc bộ quần áo ngủ lòe loẹt, ôm trong lòng chú chó đắt tiền, gặp người là bắt đầu tán chuyện như bị chạm dây thần kinh. Dung Nhan trước mắt , người dong dỏng cao, có chiếc cổ trắng và dài. mặc chiếc váy liền màu trắng đơn giản. Mặt gần như để mộc trang điểm nhưng trông cả khuôn mặt vẫn rất sinh động chỉ hơi lộ ra vẻ mệt mỏi.
      “Chị Chu, sao chị biết tôi là cảnh sát?”
      “Sáng nay, lúc La Tân Thành gọi điện cho tôi, tôi đoán là thế nào mấy ấy cũng báo cảnh sát.” trả lời rất thản nhiên. “Mời ngồi. uống gì nhỉ?”
      Diệp Tiêu ngồi xuống chiếc ghế salông đơn trông rất dễ chịu. “Cám ơn chị. Tôi uống gì đâu. Chị Chu, chị đoán được là người ở công ty chứng khoán báo cảnh sát, vậy chắc chị cho rằng chồng mình xảy ra chuyện?”
      “Trước tiên, xin đừng gọi tôi là chị Chu. Tôi quen người khác gọi tôi như vậy. Tôi có tên của mình. Tôi tên là Dung Nhan.” ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lạnh nhạt .
      “Xin lỗi chị.” Diệp Tiêu gật đầu tỏ y xin lỗi.
      “Chắc cũng hiểu nguyên nhân các công ty bảo cảnh sát. Nếu như người mất tích là nhân viên bình thường chắc chắn họ chẳng bao giờ báo cảnh sát vội vã thế. Đằng này chồng tôi lại là tổng giám đốc của công ty chứng khoán. Thông thường cho dù bất cứ ai, chỉ cần ngồi vào cái vị trí đó rất dễ dàng bị những việc sóng gió bên trong, bên ngoài.”
      “Vâng.” Diệp Tiêu tất nhiên hiểu những điều ta . Mấy năm trở lại đây các vụ án xảy ra ở các công ty tài chính chứng khoán rất nhiều, trong đó có mấy vụ điều tra các án mất tích kì lạ của các ông tổng giám đốc. quan sát diện mạo của Dung Nhan. quả là người phụ nữ xinh đẹp, khoảng tầm hai sáu, hai bảy tuổi. Có thể nhận thấy là có khí chất rất khác người. Diệp Tiêu tiếp: “Chị Chu, à tôi xin lỗi, tôi phải gọi chị là Dung Nhan. Chị Dung Nhan, chị có biết nhiều về công việc của chồng mình ?”
      , tôi hứng thú với công việc của ấy. Nhưng tôi cũng biết sơ qua về tính chất công việc và đó chẳng qua cũng chỉ là những kiến thức cơ bản của cuộc sống đại bây giờ.”
      Diệp Tiêu cười: “Tất nhiên, tất nhiên. Vậy lần cuối cùng chị gặp chồng mình là lúc nào?”
      “Sáng ngày hôm qua. Lúc ấy ra khỏi nhà làm. Tôi tiễn ấy ra đến cửa. Từ lúc đó đến giờ ấy vẫn chưa quay về.”
      “Trước khi ấy , ấy có là buổi tối ấy về nhà ?”
      Dung Nhan lắc đầu: “, ấy chẳng bao giờ .”
      “Buổi tối thấy ấy về, chị có gọi điện hỏi ?”
      cần hỏi. cũng biết đấy, những người như ấy thường xuyên phải tiếp khách ở bên ngoài. Buổi tối về là chuyện bình thường.” nhàng giải thích.
      như vậy chị hề lo lắng ấy xảy ra chuyện.”
      “Phải, đúng là tôi lo lắng gì cho ấy đến sáng nay. Thế là lúc La Tân Thành gọi điện đến, tôi bỗng có linh tính lành. Các ấy thể biết những việc ấy làm mà di động cũng gọi được. Các ấy cũng cho người ở công ty tìm ấy ở khắp các nơi mà ấy có thể lui tới nhưng đều tìm thấy. Các ấy nghĩ là phải sớm báo cho cảnh sát.”
      “Thế chị nghĩ sao? Chị nghĩ là chồng chị tự bỏ đâu đó hay là gặp cố khách quan gì đó?” Diệp Tiêu vừa vừa chăm chú quan sát Dung Nhan.
      Dung Nhan hơi mím môi : “ là cảnh sát, phải có khả năng phán đoán việc hơn tôi chứ. Đấy là nếu như đúng là có việc gì đó xảy ra.”
      “Tôi tôi lòng mong việc này đơn thuần chỉ là việc chồng chị diễn vở kịch gì đó, đùa giỡn chẳng hạn.”
      “Có thể mười phút sau ấy xuất trong căn nhà này sao?” Dung Nhan bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. “Tôi biết nghĩ tới điều gì?”
      Diệp Tiêu cũng cười: “Chị rất thông minh. Chẳng nhẽ chị mong là chồng mình bình an sao?”
      “Đương nhiên…” kéo dài giọng, “là mong rồi.”
      “Còn chuyện nữa, tôi nghe chồng chị dạo gần đây cứ cảm cúm mãi đến nỗi lái nổi xe. Chị có thể thêm gì cho tôi nghe ?”
      “Đúng là có chuyện đó. ấy bị cảm cúm mãi khỏi. Tôi lại biết lái xe. Gần đây xe của chúng tôi cứ khóa để ở nhà xe chung của khu chung cư. ấy ấy khám mấy lần nhưng bác sĩ đều bỏ tay vì thế ấy và tôi gần đây cũng ít chuyện.”
      “Tất nhiên, đó cũng là quan tâm của người chồng với vợ, sợ lây cảm sang chị.” Diệp Tiêu ngồi lui sâu vào trong ghế, thấp giọng : “Tôi nghi chắc chị chưa bị lây chứ hả?”
      Dung nhan lắc đầu: “Chưa.”
      “Cho phép tôi hỏi số câu hơi riêng tư chút. chị có con chưa?”
      “Chưa. Chúng tôi mới lấy nhau được năm, sáu hôm nữa là kỉ niệm năm ngày cưới của chúng tôi.”
      “Hóa ra là chị cũng mới cưới, mối quan hệ vợ chồng chắc là rất tốt đẹp.”
      Dung Nhan trả lời.
      Diệp Tiêu lặng lẽ nhìn , sau đó đặt tay lên miệng mình : “Tất nhiên, chị cần phải trả lời tất cả câu hỏi của tôi.”
      cười , với giọng lạnh nhạt: “ đúng là cảnh sát tốt.”
      “Cảm ơn chị quá khen.” Diệp Tiêu bỗng nhiên đúng dậy, “Chị Dung Nhan, tôi hỏi chị câu cuối cùng thôi, chị ở nhà cả buổi tối hôm qua chứ?”
      Mắt chớp cái, từ từ trả lời: “Vâng, tôi ở nhà cả tối hôm qua. Có chuyện gì ạ?”
      Chính vào giây phút đó. Diệp Tiêu bỗng nhiên phát ra tay áo cộc của chiếc váy lộ ra đường xước như bị cọ xát cánh tay Dung Nhan. Phía ngoài vết thương còn được bôi chút thuốc đỏ, ánh mắt Diệp Tiêu lập tức rời khỏi chỗ đó. tỏ ra có chuyện gì và : “, tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Chị đứng nghĩ ngợi nhiều.”
      Sau đó, Diệp Tiêu đưa danh thếp cho Dung Nhan: “Có chuyện gì chị cứ gọi điện cho tôi. Hôm nay tôi làm phiền chị rồi. Mong là chồng chị sớm quay về. Tôi về đây.”
      uống cốc cà phê sao?” Giọng Dung Nhan bỗng trở nên vô cùng dịu dàng.
      Diệp Tiêu thẳng ra khỏi cửa, quay đầu lại cười : “Cà phê chị cứ để lại cho chồng chị còn uống.”
      Dung Nhan cũng cười lại: “Chào .”
      Diệp Tiêu ra khỏi căn nhà về phía chiếc xe của mình. Vừa được vài bước, trong đầu ra tên Dung Nhan. Cái tên này như bám chặt vào đầu , xua được. Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?
      Đột nhiên, chợt nhớ ra.
      Đúng rồi, chính là cái tên đó. Diệp Tiêu đập vào đầu rồi tự cười mình: “Đầu mình dạo này tệ quá, sao bây giờ mới nhớ ra chứ.”
      lập tức quay người lại, ấn chuông cửa nhà Dung Nhan lần nữa.
      Sau khi mở cửa, Dung Nhan thản nhiên hỏi: “ đổi y muốn uống cà phê rồi à?”
      Diệp Tiêu lắc đầu: “, lúc nãy tôi mới nhớ ra điều. Bây giờ tôi cần chị xác thực cho tôi. Cuốn tiểu thuyết Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt xuất bản năm ngoái của tác giả Dung Nhan có phải là của chị ?”
      Dụng Nhan lạnh lùng nhìn Diệp Tiêu, rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười và gật đầu.
      “Tôi là người rất hâm mộ sách của chị. Tôi rất thích những cuốn sách chị viết.”
      Dung Nhan cúi đầu, cười rồi im lặng trong giây lát sau đó : “Cám ơn . còn cần hỏi gì nữa ?”
      .”
      “Vậy chào .”
      Cánh cửa lại đóng vào.
      Diệp Tiêu quay người, nhanh nhẹn về phía chiếc xe. vào trong xe, rút từ trong cặp ra cuốn sổ tay. Trong trang nhất của cuốn sổ, viết dòng chữ đầu tiên: ta là người phụ nữ cực kì khó đối phó.

      Sái Tuấn
      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :