1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Than Đen Hoàng Hậu - Nguyên Viện

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Than đen hoàng hậu
      [​IMG]

      [Lão ngạnh cũng là ngạnh chi nhất]

      Tác giả: Nguyên Viện

      Rating: 18+

      Edit: Mèo Múp Míp

      Beta: Khánh Linh

      [Nội dung giới thiệu vắn tắt]

      Vì sao vận mệnh của nàng lại long đong như vậy?

      Người ta xuyên qua đều thành hồng nhan họa thủy hại nước hại dân

      Chỉ có nàng, ràng là mỹ nhân, lại xuyên thành nữ da đen như than.

      Lại còn là hoàng hậu nương nương được sủng nữa chứ!

      Hừ hừ, tốt nhất tên hoàng đế háo sắc kia nên cút xa xa ra

      Dù ở thời đại nào, đều có nam nhân muốn quỳ xuốngliếm ngón chân nàng

      Tên Hoàng đế “tự kỷ” kia muốn nàng hầu hạ nam nhân?Nằm mơ !

      Kết quả nghĩ tới hoàng đế bỗng dưng biến thành“Nhà Sư”

      Hại nàng mới khắc trước mới có hứng thú với , tiếp theo liền cùng lăn lộn…

      Phải khen là “Trình độ chấp nhận” của cao, đối mặt khối than đen mà cũng có thể cắn dài xuống

      Vậy nàng cũng để ý “Lễ thượng vãng lai”, cùng làm “Gạo nấu thành cơm”! (Có qua có lại)

      Bất quá …… Nam nhân cổ đại này tìm được món đồ chơimới liền muốn đá nàng à?

      Tuy rằng nàng tại là “cổ nhân”, nhưng nàng sớmquyết định tử thủ ở hậu cung

      Lại càng biến mình thành nữ nhân đángthương chờ đợi nam nhân ngẫu nhiên sủng hạnh….

      Giới Thiệu

      Được rồi, nàng xuyên --

      Xuyên là cái gì? Chính là xuyên qua chứ là gì!

      Đúng vậy, chính là cái loại xuyên qua như truyềnthuyết, cái trò cẩu huyết vẫn thường trình diễn nhannhản trong phim truyền hình và tiểu thuyết ấy.

      Hỏi nàng vì sao bình tĩnh như vậy? Bởi vì người nàng phát sinh chuyện so với xuyên qua còn đángsợ hơn!

      Từ thời khắc Giang Sơ Vi nàng được sinh ra nhất định là mệnh mỹ nữ, ngay từ hồi vườn trẻ mà còn cócác cậu bé vì tranh đoạt vị trí bạn trai nàng mà ra tayvới nhau quá nặng, bốn chữ “Hoa hậu giảng đường” từ trước khi nàng chấm dứt kiếp sống học đường cho tớibây giờ cũng rời khỏi nàng.

      Thân cao 1m68, ngực size cỡ 34, eo thon dưới 60 cm, mông gọn thanh tú và mang khuôn mặt xinh đẹp hại nước hại dân, nàng chính là báu vật gợi cảm mà nam nhân theo đuổi, dưới gót giày cao gót bảy phân của nàng biết chinh phục biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn. Nhưng tại…

      Giang Sơ Vi đứng trước gương, tuy là gương đồng mơhồ chiếu ra cái quỷ gì, vẫn khiến nàng nhìn thấyrõ bộ dáng tại, nhìn thấy thân mình gầy nhẳng, toàn thân cao thấp xương cốt còn nhiều hơn so với thịt, nàng sờ bộ ngực, bằng… OK, cũng có phập phồng chút, bất quá nàng nhìn thấy chẳng qua chỉ là mặt đường bằng phẳng có thêm được chút nhấp nhô mà thôi.

      Lại đến mặt …… Trời ạ! Giang Sơ Vi tan nát cõi lòng ôm ngực lùi mấy bước. Đây mà gọi là nữ nhân sao?

      Đúng thế, “nàng” bây giờ có khuôn mặt nhắn – So với mặt của Giang Sơ Vi nàng hơn chút – Nhưng trừ bỏ ưu điểm này ra, phần còn lại cũng toànlà thiếu thiện cảm. Cho dù diện mạo bình thường,nhưng màu da này là sao vậy? Nàng cắn môi, nướcmắt chan chứa ai oán nhìn khuôn mặt gương đồng – ngoài chữ đen thủi đen thui, có từ thứhai nào có thể hình dung.

      Người ta cái trắng che ba cái xấu, khuôn mặt này bình thường đến như vậy, lại còn đen thui giống như than, như thế này làm sao mà sống đây?

      Người ta xuyên qua nếu phải thành kẻ hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, cũng biếnthành tiểu thụ tuyệt thế người gặp người . Vì sao đến phiên nàng lại xuyên thành khối than đen đúavậy? Chẳng lẽ đây là báo ứng cho cái tội nàng bỏ rơi quá nhiều nam nhân sao?

      Giang đại mỹ nhân nhanh nhẹn dũng mãnh thua gì nam nhân, rốt cục ở tuổi hai mươi tám này, rơixuống giọt lệ thương tâm đầu tiên của nàng.
      Hale205, lananhtran51, ynhi10122 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 1 :

      Nàng gọi là Tô Tú Dung, mười chín tuổi, là hoàng hậuVương triều Thịnh Nguyên.

      Môn Lịch sử của Giang Sơ Vi dù giỏi, nhưng ítnhiều gì nàng cũng đọc qua sách giáo khoa lịchsử, tuyệt đối có triều đại Thịnh Nguyên này.

      Xoa huyệt thái dương để giảm đau đầu, nàng chẳng còn gì để .

      Cho dù xuyên đến cổ đại, ít nhất cũng nên cho nàngxuyên đến triều đại mà nàng biết đến chứ! Vậy nàng còn có thể làm thần toán biết trước tương lại, nhưng tại lại xuyên đến khoảng gian biết tên, hơn nữa xuyên qua lại gán vào cơ thểTô Tú Dung này, hoá ra lại là hoàng hậu mẫu nghithiên hạ.

      Ha! người đen như than thế mà lại là hoàng hậu?

      Làm ơn , cho dù nàng hiểu hoàng đế này nghĩ cái gì, nhưng ít nhất nàng cũng hiểu biết nam nhân chút. nam nhân nắm giữ quyền thế khắpthiên hạ làm sao lại có thể lập than đen thế nàylàm hoàng hậu? Nằm mơ cũng biết nhất định là than đen này có giá trị lợi dụng, làm cho hoàng đế khôngthể che mắt quỷ, lập hoàng hậu xấu xí.

      Mà sau khi ở tại cái nơi quỷ quái này vài ngày cũng đủ để cho nàng mơ hồ hiểu biết tình cảnh tại của bản thân.

      Đúng như nàng nghĩ, Tô Tú Dung tuy rằng là hoàng hậu, nhưng tuyệt đối được hoàng đế sủng ái – Cũng thực bình thường thôi, trong hậu cung có nhiềumỹ nữ “Trắng trẻo thon thả” như vậy, ngay cả nàngcũng muốn cắn khối than đen!

      Hơn nữa than đen này là do hoàng đế tâm camtình nguyện mà cưới về, theo những tin tứcnàng nghe ngóng được chung quanh, Tô Tú Dung là chất nữ bà con xa của hoàng thái hậu, thuở mất đinơi nương tựa, được quốc cữu có con thu dưỡng – Vị quốc cữu này cũng phải là loại tiểu nhân vô dụng chỉ biết nịnh bợ mông thái hậu như trong TV thường diễn, mà là tướng quân uy vũ, dũng mãnh thiện chiến, giúp vương triều Thịnh Nguyênbình định rất nhiều chiến dịch ở biên cương.

      Mà hoàng đế đăng cơ khi tuổi còn , hoàng quyềnhầu như đều bị bà con bên mẫu hệ nắm giữ, mặc dùsau khi hoàng đế trưởng thành, hoàng thái hậu đemhoàng quyền giao lại, nhưng quyền thế gia tộc tháihậu vẫn như mặt trời ban trưa, cho dù là thân sinh mẫu thân của chính mình, thân là hoàng đế dùsao vẫn có cố kỵ. Bởi vậy, khi thái hậu muốn hoàng đế cưới Tô Tú Dung, dù hoàng đế có muốnnhư thế nào, vẫn phải nhận.

      Về phần thái hậu làm như thế nào để cho con cưới Tô Tú Dung ư? Nghe Tô Tú Dung này cá tính dịu dàng mềm mại, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông,được thái hậu cưng , tuy rằng diện mạo tốt, nhưng đây là quốc gia trọng phẩm đức, tướng mạo xếp sau, bởi vậy Tô Tú Dung mười sáu tuổi gảcho hoàng đế, thành hoàng hậu.

      Nhưng hoàng đế lại cực kì lạnh nhạt đối với Tô Tú Dung, trong ba năm, số lần lâm hạnh có thể đếm đượctrên đầu ngón tay!

      Phượng Nghi cung này lập tức khác gì so với lãnh cung, bên người Tô Tú Dung chỉ có hai cung nữ, trước đó vài ngày nàng cẩn thận ngã xuống hồ,kết quả, chỉ có thái hậu là quan tâm, còn về phần hoàng đế kia, nghe chỉ đến liếc mắt xem cái rồi quay đít --

      Tất cả mấy chuyện này đều là nghe cung nữ hầu hạ nàng .

      Tô Tú Dung chết khi ngã xuống hồ, mà linh hồnGiang Sơ Vi nàng hiểu sao lại xuyên vào trênngười nàng ấy.

      Nàng trông cậy bản thân có thể trở về nơi thuộc về mình, bởi thân thể nàng hẳn là bị nổ thành trăm ngàn mảnh trong tai nạn máy bay rủi ro – GiangSơ Vi còn nhớ nổi thống khổ khi máy báy bị rơi,càng nhớ ràng trước thời điểm đó nàng gần như phát điên mà bóp cổ lão đệ.

      Nếu phải thằng nhóc khốn kiếp Giang Hạo Thừa kia có việc gì lại trúng giải thưởng lớn du lịch Paris gì đó, còn được hai người đồng hành mộtngười miễn phí, làm hại nàng vui vẻ thuận tiện kéoĐỗ Diệu Phủ cùng nhau đồng hành…… Kết quả sao? Du lịch Paris cái rắm ,ấy căn bản chính là cùng bỏ thân biển!

      Giận giận, nhưng nghĩ đến đứa em trai ruột cùng người bạn thân nhất của mình cứ như thế mà khôngcòn tồn tại nữa, Giang Sơ Vi vẫn vô cùng thương tâm, ngay khi nhận ra bản thân sống sót xuyên qua, nàng nhịn được mà khóc lớn.

      Cha mẹ nàng ở đại qua đời trong tai nạn xe cộ, chỉ để lại nàng cùng Giang Hạo Thừa họctrung học, tuy rằng nàng cùng thằng nhóc đó mỗi ngày đều đấu võ mồm cãi nhau, nhưng dù có khốn kiếp đáng ghét thế nào vẫn là em trai bảo bối của nàng a!

      Mà Đỗ Diệu Phủ bị nàng kéo cùng chết là người bạn duy nhất của nàng, cảm tình của hai người tốt như chị em ruột thịt. Bất ngờ thiếu vắng hai người thân nhất, lại xuyên qua thành người sống tại địa phương quỷ quái quen biết, còn biến thành bộ dáng giống quỷ thế này, bảo nàng sao có thể bịsuy sụp, có thể nào khóc?

      Nhưng khóc xong rồi, ngày vẫn cứ trôi qua, nàng thể thay đổi tàn nhẫn này, chỉ có thể rưng rưng đón nhận.

      Giang Sơ Vi vốn kiên cường, bằng sau khi chamẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, nàng cũng dứtkhoát kiên quyết tạm nghỉ học làm – Tuy rằng cha mẹ có để lại chút tiền bảo hiểm, nhưng sau khi tang xong xuôi, phần còn lại căn bản đủ trả tiền học phí lẫn phí sinh hoạt của nàng cùng em trai.

      Khi đó Giang Hạo Thừa học lớp mười cũng muốn tạm nghỉ học kiếm việc làm như chị, nhưngsau khi nàng nghe được liền trực tiếp dùng nắm đấmđánh nhau với chút.

      đùa sao! Thằng nhóc mười sáu tuổi làm được việc gì? Nàng Giang Sơ Vi cũng muốn có đứa em chỉ có bằng trung học.

      Nàng ra lệnh Giang Hạo Thừa tiếp tục học, chuyệntiền nong cứ để nàng phụ trách là tốt rồi. Nàng tìmđược công việc trợ lý làm việc ở tạp chí.Tuy gọi là trợ lý, bất quá cũng chẳng khác gì em gáisai vặt, mệt chết được. Thực vất vả, mấy vị tiềnbối này căn bản xem nàng là người mà – hơn nữa, đống nữ nhân luôn xem nàng là địch thủ, năm lần bảy lượt đem đống công việc quăng cho nàng,mà nàng toàn phải cắn răng nhịn xuống.

      Cái gì nàng cũng làm, vừa làm vừa học, sau khi ổnđịnh, nàng chuyển tới lớp ban đêm học trở lại, bắtđầu vừa học vừa làm, từ trợ lý thành biên tập, lại lên làm tổng biên tập. Trong suốt khoảng thời gian đó cho tới nay, nàng hề chảy dù chỉ nửa giọt nước mắt, bởi nàng có thời gian rảnh để rơi lệ, cứ hướng lên trước mà , lại hung hăng dùng ánh mắt cườinhạo những kẻ từng khi dễ nàng.

      Nàng Giang Sơ Vi chính là kiêu ngạo đángđánh đòn như vậy!

      Đến nơi quỷ quái này nửa tháng, nàng trấn địnhđược cảm xúc, thám thính biết được toàn bộ tình nên biết, chuẩn bị hết thảy để đối mặt với những việc xảy ra tiếp theo.

      “Nương nương, ngài có khỏe ?” Hai cung nữhầu hạ Giang Sơ Vi nhìn thấy nàng sắc mặt trầm, hai người liếc mắt nhìn nhau cái, mặt lộ vẻ lo lắng.

      Nương nương sau khi ngã xuống hồ trở nên rất kỳlạ, đầu tiên là đột nhiên hỏi ít vấn đề rất kỳ quái,sau đó bất thần khóc lớn, dọa các nàng sợ đến nhảy dựng. Mặc kệ an ủi như thế nào, nương nương cũng để ý, sau khi khóc ngày, nàng lại trở nênim lặng, mà là yên lặng rơi lệ, làm các nàng thấy lolắng thôi, biết nương nương làm sao vậy.

      Qua vài ngày sau, nương nương hề khóc, khi các nàng tưởng có thể thở dài nhõm hơi, ai ngờnương nương đột nhiên mở miệng hỏi các nàng là ai, hỏi mình là ai, là nàng chẳng nhớ chuyện gì hết.

      Chuyện này làm các nàng hoảng sợ bèn nhanh chóng truyền thái y đến, theo thái y , có thể là do lúc ngãxuống hồ bị đụng vào đầu làm cho hoàng hậu đánh mất trí nhớ tạm thời, qua thời gian tốt hơn, nhưng khi nào tốt ngay cả thái y cũng xác định.

      Các nàng chỉ phải tận tâm chiếu cố chủ tử, nhưngmấy hôm nay luôn cảm thấy chủ tử là lạ, cá tính cũng hoàn toàn giống với trước kia.

      Các nàng từ hầu hạ ngay bên cạnh chủ tử, đối vớicá tính chủ tử cực kỳ hiểu biết, nhưng bây giờ, chủtử giống như biến thành người xa lạ, chỉ thóiquen giống, ngay cả cảm giác tạo cho người ta cũng giống.

      Trước kia chủ tử ôn nhu thuận theo, đối mặt với hoàng đế lạnh nhạt cùng hoàng cung tịch mặtluôn toát ra vẻ thầm buồn bã, các nàng tuy rằng đau lòng, nhưng các nàng chỉ là tỳ nữ nho , hoàn toàn thể giúp gì được cho chủ tử.

      Nhưng tại, chủ tử lại hoàn toàn giống vớitrước kia, khi nàng chuyện giọng điệu trở nênmạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ngườikhác, hề nao núng giống như trước kia, tuy rằngvẫn gương mặt đó, nhưng so với vẻ mặt ảm đạm trước kia, tại chủ tử dường như vui vẻ lanh lợihơn rất nhiều.

      Đối với những thay đổi này các nàng kỳ rất vui mừng, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng chỉ cần chủ tử vui vẻ, các nàng làm hạ nhân cũng vui vẻ theo.

      có việc gì.” Giang Sơ Vi khoát tay áo, nhìnhai cung nữ hầu hạ nàng.

      Hai người các nàng là tỷ muội, tỷ tỷ kêu Hạ Hỉ, muộimuội kêu Xuân Hỉ, các nàng từ hầu hạ Tô TúDung, cùng lớn lên với Tô Tú Dung , sau khi Tô Tú Dung tiến cung, các nàng cũng cùng tiến cung.

      Nàng nghiêng mặt đánh giá hai tỷ muội, Hạ Hỉ dáng người cao thân thể gọn gàng, diện mạo tú lệ, chữngchạc mà lanh lợi, Xuân Hỉ có vẻ nhắn, tướng mạo đáng , cá tính hoạt bát vui vẻ, nhưng trọng điểm là --

      Mặc kệ là Hạ Hỉ hay Xuân Hỉ, dáng vẻ mỗi người đềuxinh đẹp hơn so với Tô Tú Dung.

      Tô Tú Dung này lại lưu giữ những người so với mìnhxinh đẹp hơn ở bên cạnh hầu hạ, hơn nữa qua cư xử của các nàng cũng nhìn ra được Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ là quan tâm nàng, do đó có thể thấy được rằng Tô Tú Dung nhất định là đối với các nàng tồi, cátính Tô Tú Dung đúng là tốt đẹp.

      Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ bị ánh mắt của Giang Sơ Vi dọa sợ hãi, Xuân Hỉ nhịn được : “Nương nương, sao ngài lại nhìn chúng nô tỳ như thế?”

      “Ta thấy các ngươi xinh đẹp mà!” Giang Sơ Vi nhịnkhông được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịacủa Xuân Hỉ. “Chậc chậc, ngay cả làn da sờ cũng mịn như vậy.”

      Nàng giống như tên háo sắc nhìn chằm chằm vàobộ ngực đầy đặn của Hạ Hỉ, lại cúi đầu nhìn chínhmình, ai, nơi này biết có đu đủ tươi mát để uống hay ?

      “Nương nương...” Hai tỷ muội nghĩ rằng chủ tử lại buồn bã vì dung mạo của mình, Hạ Hỉ vội vàng an ủi.“Nương nương, tính tình ngài ôn nhu, lại biết thi họa thi từ, những cái này tốt hơn nhiều so với nô tỳ cùngXuân Hỉ.”

      Xuân Hỉ lập tức gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa taynương nương lại khéo, giống Xuân Hỉ, ngay cảđóa hoa cũng thêu được...”

      Tin ta , bây giờ ta cũng thêu được.

      Giang Sơ Vi ở trong lòng thầm lặng tiếp, thấy haitỷ muội còn muốn tiếp tục an ủi nàng, khỏibuồn cười mở miệng: “Được rồi, tướng mạo ta nhưvậy là thay đổi được, cũng có gì để khổ sở cả.”

      Nàng sờ sờ mặt mình, Tô Tú Dung tuy rằng có màu da giống khối than đen, bất quá làn da vô cùng tốt, vô cùng mịn màng, sờ lên vô cùng mềm mại, đây là thứ duy nhất làm cho nàng thấy may mắn.

      “Từ hôm nay trở , các ngươi chuẩn bị cho ta hạt bo bo, táo đỏ và mộc nhĩ trắng, làm thành điểm tâm hoặc canh ngọt cũng được.” Thử ăn nhiều thức ăn có côngdụng làm trắng này xem có trắng hơn được chút nàokhông. Giang Sơ Vi lại cúi đầu nhìn bộ ngực bằngphẳng.

      “Đúng rồi, cơm chuẩn bị cho ta giò heo, chân gà,thêm cá nữa.” Tô Tú Dung rất gầy, ít nhất phải ăncho béo chút, chừng đến lúc đó đườngnhựa bằng phẳng biết đâu biến thành hòn núi , về phần 34E hoài niệm mà nàng… quên , nàngkhông thể trông cậy được nữa rồi.

      Nếu nhất định phải ở lại cái nơi quỷ quái này, nàng cũng chỉ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh,trước là thử xem làn da đen như cột nhà cháy này có còn cứu được , về phần cái khác, về sau sau !

      Hít sâu hơi, Giang Sơ Vi nắm chặt tay lại, quyếttâm vượt qua tháng ngày kế tiếp của mình ở ThịnhNguyên vương triều này tốt.

      *

      Thân là đế vương quốc gia, Hạ Hầu Dận có tài đức sáng suốt, bảy tuổi tiến nhậm đế vị, mười bốn tuổi chính thức nắm giữ hoàng quyền. Sau khi thống trị, vương triều Thịnh Nguyên phồn vinhhưng thịnh, cuộc sống nhân dân giàu có, mà binh lựcquốc gia cũng cường hãn, các nước khác muốn dòmngó xâm lược cũng dám mà cũng dễdàng xâm phạm.

      Có thể duy trì quốc gia phồn thịnh, ngoài quycông cho thống trị minh của , công thần lớnnhất nên là hoàng thái hậu.

      đăng cơ lúc tuổi còn , nếu phải do thái hậu gánh vác tất cả, buông rèm chấp chính ở phía sau, chỉ đạo cách thống trị quốc như thế nào, hơn nữa quốc cữu tay cầm binh quyền trấn áp, chỉ sợ là số kẻ tiểu nhân sớm tác tác quái, làm sao còn có quốc gia phồn vinh yên ổn như hôm nay?

      Mà sau khi lớn lên, thái hậu hề tham quyềncố vị chút nào, đem hoàng quyền giao lại tay , từđó về sau hề quản lý chính , duy nhất chỉ dặn dò rằng bà muốn làm hoàng đế minh quyết đoán.

      Đối với mẫu hậu luôn luôn tôn kính, mặc dù có kẻ tung tin vịt nào là họ hàng bên ngoại tham gia vào chính , nào là kiêng kị thế lực của gia tộc tháihậu cùng binh quyền nắm trong tay quốc cữu,nhưng cái ngày mà hoàng quyền thực giao về tay , quốc cữu tuy thân là uy vũ đại tướng quân nhưng quỳ gối trước thề tận trung tận tâm cống hiến, biết, hoàn toàn cần đề phònghai vị thân nhân này.

      may mắn khi có thể có mẫu thân hiền đức vàcậu tận trung tận tâm như vậy, bởi vậy đối hai thânnhân này, luôn luôn đối xử tử tế, bọn họ nếu có cầu gì, chỉ cần là có thể chấp nhận, bình thường cự tuyệt.

      Bởi vậy, khi mẫu hậu cầu cưới Tô Tú Dunglàm hoàng hậu, có phản kháng gì.

      Ấn tượng về Tô Tú Dung với rất mơ hồ, tuy rằng nàng là nữ nhi được cậu thu dưỡng, nhưng mà cơ hộiđể hai người gặp mặt nhau nhiều lắm, nếu ngẫu nhiên có gặp chăng nữa, nàng cũng chỉ cúi đầu.

      Lần đầu tiên nhìn nàng là ngày đại hỷ thành thân.

      tuy rằng hề coi trọng sắc đẹp của nữ nhân, nhưng khi nhìn đến Tô Tú Dung, vẫn kinh ngạc.

      Dáng vẻ của nàng thực bình thường -- đương nhiên, đây là cách khách khí. Tóm lại, sau khi hắnthấy bộ dáng của nàng, liền tắt đèn, bắt đầu đêmđộng phòng hoa chúc của .

      Sau đó, đương nhiên ít đến Phượng Nghi cung...

      phải là cố ý vắng vẻ nàng, lúc mới đầu hắncũng vẫn nghĩ là tân hôn nên vẫn ngẫu nhiên điPhượng Nghi cung. Nhưng hoàng hậu của đối mặt lại luôn cúi đầu, chuyện ôn ôn nhu nhu, nóikhông được mấy câu lại bắt đầu trầm mặc trận. Cứ như vậy lâu ngày, cảm thấy nhàm chánkhông thú vị, liền càng lúc càng ít Phượng Nghi cung.

      Hơn nữa lại có đám tú nữ tiến cung, tấn phong vài tần phi, cũng sủng hạnh ít phi tử, từ đómà cũng rất tự nhiên quên mất rằng còn có mộthoàng hậu -- chỉ khi nào hoàng thái hậu tới cửa nhắc nhở, mới có thể nhớ tới.

      Hạ Hầu Dận bất đắc dĩ buông tấu chương phêduyệt, ngẩng đầu nhìn hoàng thái hậu ngồi trườngkỷ trước mặt, “Mẫu hậu...”

      “Sao? Hoàng Thượng rốt cục cũng nguyện ý rảnh rỗi để chú ý tới kẻ làm nương như ta rồi sao?”

      Thái hậu bưng chén trà, chậm rãi uống ngụm, đôimắt đẹp khôn khéo thản nhiên nhìn con. Mặc dù ngoài bốn mươi, nhưng mặt bà thấy nếp nhăn nào, quần áo hoa phục sang trọng tỏa ra khíchất tôn quý, vẫn có thể nhìn ra hương sắc tuyệt đẹp năm nào.

      “Mẫu hậu, sao ngài lại những lời này? Ngài thựcsự có chuyện, nhi thần sao có thể để ý tới ngài?”Hạ Hầu Dận tươi cười lấy lòng.

      “Là như thế này sao?” Thái hậu hừ lạnh, dễdàng bị vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của con làm cho xiêu lòng, cũng tiếp tục cùng giả bộ mơ mơhồ hồ, mà thẳng toẹt ra: “Con , con bao lâu đến Phượng Nghi cung rồi?”

      biết ngay mẫu hậu đích thân tới ngự thư phòng là vì việc này mà! Hạ Hầu Dận rất là bất đắc dĩ, biết rằng nếu làm cho mẫu hậu vừa lòng, bà dễ dàng buông tha .

      “Mẫu hậu, ngài cũng biết nhi thần gần đây bận việc...”

      “Bận việc? Vậy đêm qua sao con lại rảnh rỗi đến chỗThanh phi? Ừm, đêm trước đó hình như là Nghiên phi, lại trước đó nữa là...”

      “Khụ khụ...... Mẫu hậu......” Hạ Hầu Dận gần như dởkhóc dở cười, nhìn hoàng thái hậu, cảm thấy đau đầu bèn đưa tay lên xoa huyệt thái dương. “Mẫu hậu đối với việc nhi thần lâm hạnh phi tử nào đúng là ràng...”

      “Hoàng Thượng, con có rảnh đến chỗ Thanh phi,Nghiên phi, thể nào lại đến Phượng Nghi cung chứ.” Thái hậu bất mãn trừng mắt nhìn con,“Hoàng hậu của con trước đó vài ngày còn rơi xuốngnước, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng khôngcòn, con chỉ đến liếc cái, sau đó lại để ý tới?”

      “Trẫm phải hề để ý......”

      có? Vậy Hoàng Thượng con xem, trừ cáihôm nàng rơi xuống nước đó, con có đến PhượngNghi cung thăm Dung nhi ?”

      “Ách......” đúng là có. Hạ Hầu Dận sờ sờmũi, bị mẫu hậu như vậy trong tâm cũng có chútáy náy. “Được ạ, chờ nhi thần xử lý xong đống tấuchương khẩn này đến Phượng Nghi cung thăm hoàng hậu......”

      Thấy Thái hậu vẫn nhìn mình chằm chằm, lại bồithêm câu, “Cũng ở lại Phượng Nghi cung qua đêm.”

      Thái hậu cuối cùng cũng có điểm vừa lòng, lúc nàysắc mặt mới hòa hoãn xuống chút. “Dận Nhi,mẫu hậu biết Dung nhi được con thích,nhưng Dung nhi nương tốt, tuy rằng bịcon vắng vẻ, nàng vẫn quản lý hậu cung rất khá,tuy nàng xinh đẹp, nhưng cá tính vô cùng tốt, tâm địa cũng tốt. Dận Nhi, chỉ cần con để tâm hiểu biết Dung nhi hơn biết mặt tốt của nàng.”

      “Mẫu hậu, nhi thần biết.” Những lời này Hạ Hầu Dậnđã sớm nghe hoài đến phát ngấy. cũng biết mẫu hậu thương hoàng hậu đến mức nào, nhưng đối mặt với Tô Tú Dung, thực khơi dậy nổi chút hứng thú nào.

      Nàng lúc đối mặt lúc nào cũng nao núng mềmmại, , nàng dám đáp hai, hơn nữa ngay cả nhìn thẳng mà nàng cũng dám, mỗikhi gặp mặt, đều chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cúi xuống của nàng.

      từng hoài nghi đó có phải là do Tô Tú Dung sợhắn hay , nếu đáng sợ thế, sao lại gả cho ? Nếu dựa vào tình thương mà mẫu hậu và cậu dành cho nàng, nếu nàng muốn, hẳn là mẫu hậuvà cậu cũng miễn cưỡng nàng.

      Đối với hoàng hậu kết hôn ba năm, thực sựkhông hề hiểu biết chút nào -- hoặc là nên , cũng muốn phí tâm tư tìm hiểu làm gì.

      Thái hậu đương nhiên nhìn ra được con mình cho có lệ, nhưng bà cũng chỉ có thể lắc đầu, “Con nha, lần nào cũng đều biết, nhưng sau khi thuậntheo ta lần sau đó lại đem Phượng Nghi cunglàm lãnh cung.”

      Nhưng bà cũng chỉ có thể lẩm bẩm mà thôi, dù sao Dung nhi được Dận Nhi thích là ,chuyện giữa hai vợ chồng bà cũng muốn quản nhiều lắm, chỉ có thể lâu lâu ngẫu nhiên “tụng” chút, kêu con quan tâm chút.

      cũng muốn nha! Ai bảo Tô Tú Dung quámức trầm mặc, trầm mặc đến mức khiến cho quên tồn tại của nàng.

      Hạ Hầu Dận nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cũng biết là lúc này nên đáp lại là tốt nhất, đỡ phải lại rước lấy thêm chút bài “tụng” của mẫu hậu, bàn còn đống tấu chương khẩnchưa được phê duyệt, cũng muốn cùng mẫu hậu tiếp tục bàn luận chuyện Tô Tú Dung.

      Thái hậu đứng dậy, khoát tay áo, thấy ánh mắt con hướng về đống tấu chương cũng biết là khôngđịnh nhẫn nại tiếp về vấn đề này, bà cũng hiểuđược có chừng có mực.

      “Được rồi, con làm việc ! Nhớ đó, tối nay phải đến Phượng Nghi cung.” Trước khi rời , bà quên dặn dò lần nữa.

      Thái hậu vừa rời khỏi, Hạ Hầu Dận cuối cùng cũngnhẹ nhàng thở ra, lần nữa cầm lấy bút lông sói,chuyên chú phê khởi tấu chương, phê duyệt xong, hắnmới mở miệng.

      “Vĩnh Phúc.”

      “Dạ.” gã thái giám tướng mạo thanh tú vào ngự thư phòng, cung kính khom người.

      “Phân phó xuống, đêm nay trẫm bãi giá đến PhượngNghi cung.”

      “Tuân chỉ.” Vĩnh Phúc đáp tiếng, lập tức im lặngrời khỏi ngự thư phòng.

      Hạ Hầu Dận nhéo nhéo mũi, nghĩ đến Tô Tú Dung, lại thầm thở dài.

      Xem ra đêm nay lại là đêm nhàm chán rồi.

      *

      Gì? Hoàng đế đêm nay muốn tới Phượng Nghi cung?

      kinh hỉ giống như Hạ Hỉ và Xuân Hỉ, Giang Sơ Vi chút cũng cười nổi.

      Làm ơn , cho nàng bình an có được , nhưngnàng cũng nghe thái giám rất , đêm nay hoàng đế đến thị tẩm Phượng Nghi cung.

      Thị tẩm nha!

      Đó chẳng phải ý là hoàng đế muốn... Trời ạ, cụcthan đen thui mà tên hoàng đế háo sắc kia cũng muốn ăn sao?

      muốn ăn, Giang Sơ Vi nàng chút cũng muốn bị ăn nha!

      “Nương nương, Hoàng Thượng đêm nay tới, Hạ Hỉgiúp nương nương trang điểm đẹp chút.”

      “Có cái gì phải trang điểm?” Giang Sơ Vi liếc qua, mất hứng mở miệng, “Hơn nữa trang điểm thế nào cũng đẹp hơn em và Xuân Hỉ.”

      Lời này của nàng có ý tứ hàm xúc châm chọcgì, chỉ thuần túy là ra mà thôi.

      Nhưng Hạ Hỉ và Xuân Hỉ lại bị câu này dọa sợ,hai tỷ muội kinh hoảng liếc mắt nhìn nhau cái rồi nhanh chóng chạy đến quỳ xuống, “Xin Nương nươngbớt giận.”

      Nàng tức giận cái gì? Giang Sơ Vi thấy hai ngườiquỳ ngơ ngác, “Ta vẫn chưa có chết mà, hai em quỳ cái gì, đứng lên!”

      Nhưng Hạ Hỉ và Xuân Hỉ vẫn dám đứng dậy,“Nương nương...”

      “Hửm?” Giang Sơ Vi thản nhiên liếc ngang các nàng, khí thế nữ vương làm cho các nàng kinh hãi, dám tiếp tục quỳ nữa mà vội vàng đứng dậy.

      Gần đây chủ tử trở nên đáng sợ, hề ôn nhu giống như trước, chuyện cũng ôn nhu tinh tế như trước kia, người trở nên quyết đoán, lời ra khỏi miệng tuyệt đối cho bất luận kẻ nào cãilời.

      Hơn nữa, người cũng cho các nàng quỳ xuốngtrước mặt người, khi ăn cũng muốn các nàng ngồixuống ăn cùng người, nàng cùng Xuân Hỉ ngay từ đầu căn bản dám ngồi, nhưng nương nương chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn các nàng, mở miệng tiếng“Ngồi”, hai người các nàng liền nhanh chóng ngồixuống.

      Giang Sơ Vi thẳng lưng nghiêm mặt, nhìn hai tỷ muộiđang run rẩy co vai, miễn cưỡng mở miệng : “Tanói lại lần nữa nha -- đây là lần cuối cùng, nhữnglời này đừng để ta có cơ hội lặp lại lần nữa -- ta thích bị quỳ, bị lạy, chờ ta chết tùy các em cứquỳ cứ lạy đến bằng thích. Còn nữa, các em xinh đẹp hơn ta là , ta rành rànhnhư vậy mà tức giận hoặc tự ti, hiểu chưa?”

      “Dạ, hiểu.” Hai tỷ muội vội vàng gật đầu.

      Xuân Hỉ thấy chủ tử dường như thực phảiđang buồn bực mất hứng, liền đánh bạo mở miệng,“Nhưng thưa nương nương, Xuân Hỉ cảm thấy nươngnương gần đây trở nên đẹp nha!”

      Xuân Hỉ vừa xong, Hạ Hỉ bên cạnh cũng gật đầu theo, “Đúng vậy, Hạ Hỉ cũng cảm thấy như vậy.”

      Hai người các nàng cũng phải là nịnh hót,mà đây là lời , gần đây chỉ cá tính của nương nương chuyển biến, mà ngay cả cảm giác khi thoạt nhìn cũng giống nhau.

      Nương nương còn gầy nhẳng giống như trước,mà trở nên có da có thịt, tuy rằng chỉnh thể vẫn là tinh tế, nhưng nhìn nét mặt lại toả sáng rất nhiều.

      Giang Sơ Vi đương nhiên biết hai nha đầu này khôngphải vuốt mông ngựa, so với bộ dáng như dân chạynạn đói kém trước kia, tại Tô Tú Dung tốt hơn nhiều.

      Nàng nghĩ liền bắt tay vào làm -- màu da vẫn đen, hơn tháng ăn hạt bo bo, mộc nhĩ trắng,nàng đương nhiên trông mong là có thể lập tứctrắng trẻo lên, huống chi dường như Tô Tú Dung nàytrời sinh làn da ngăm đen, cho dù nàng có bảo dưỡng như thế nào cũng có khả năng trở nên trắngnõn, bất quá ít nhất tại màu da có trở nên nhạt chút, phơi nắng, mỗi ngày cuồng ăn quảnhiên là đúng.

      Chân heo, chân gà cùng đống canh bổ cuối cùngcũng làm cho Tô Tú Dung có thêm chút thịt, hơn nữalàn da trở nên mịn màng sờ rất tốt, giống như khối đậu hủ, điều này làm cho Giang Sơ Vi thực vừa lòng, về phần bộ ngực... Riêng cái này phải mộtsớm chiều có thể thành, nàng chỉ có thể chậm rãicố gắng.

      Nhìn ngực phẳng, Giang Sơ Vi thở dài ở trong lòng, ngực phẳng như vậy, người lại gầy, mặc vào quần áohoa lệ cung nghi, đầu đội đống phỉ thúy trâm cài, nàng hoài nghi trước kia Tô Tú Dung sao lạikhông bị đống quần áo kia đè chết, bằng thìcũng bị đồ trang sức rất nặng ép tới mức gãy cả cổ.

      Ở đây gần hai tháng, từ trong miệng hai nha đầu này, nàng đại khái hiểu biết phong tục dân tình nơi này.

      Người nơi này thích nữ nhân đẫy đà ít, hơn nữa mặc quần áo tiên diễm hoa lệ, nhất là kẻ tiểu thư quýtộc hoặc nhà có tiền lại càng thêm ăn mặc xinh đẹp động lòng người, chỉ lộ da, còn lộ ra bộ ngực sữa, rất rộng rãi để lộ ra tiền vốn đầy đặn.

      Tô Tú Dung có tiền vốn sao? Đương nhiên có, cho nên mặc quần áo lộ ngực lộ da này, căn bản là chống đỡ được, chính là càng lộ khuyết điểmbản thân ra ngoài.

      Hơn nữa màu da nàng lại đen, cùng hoa phục đủ mọimàu sắc xinh đẹp như vậy căn bản hợp, mặc vào giống y như thằng hề.

      Cho nên cả tủ quần áo xinh đẹp tinh xảo làm cho người ta thích buông tay này, Giang Sơ Vi đành phải nhịn đau mà bỏ qua ngó, chỉ chọn ít quần áo màu nhạt để mặc, rồi tự tay vẽ mấykiểu thiết kế -- ở đại học nàng học khoa thiết kế trangphục, vẽ vài bản thiết kế đối với nàng mà là vấn đề, sau đó đem mấy bản thiết kế này đưa cho Hạ Hỉ, bảo nàng tìm phường thêu làm.

      tại người nàng mặc chính là quần áo nàngthiết kế, váy màu vàng thanh nhã, cổ tay áo dùng dây thắt lại thành nơ con bướm đáng , Tô Tú Dunggầy, cho nên nàng thiết kế kích thước quần áo có lưngáo bó sát, lại chiết eo ngay dưới ngực đẩy hướng lêntrên, làm cho bộ ngực thoạt nhìn hề phẳng nhưvậy.

      Giang Sơ Vi nhìn cổ tay áo thêu hoa xinh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên.

      Nơi này kỹ thuật may thêu tồi, phường thêu còn giúp nàng thêu gấu áo cổ áo, cổ tay áo cùng lànváy đều thêu hoa văn cùng màu, thoạt nhìn tổng thể vôcùng tao nhã, xinh xắn quý phái. Về phần mái tóc dàicủa Tô Tú Dung, nàng vốn cầm lấy kéo muốn cắtngắn, ai ngờ Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ lại sợ tới mức ngăn cản, nàng thế mới biết nơi này nữ nhân sau khi cập kê cắt tóc, tóc đối với các nàng mà có thểquan trọng hơn so với sinh mạng rất nhiều – cái nàyquả thực có bệnh à nha, tóc dù cắt , rồi dài ngay lại có gì quan trọng chứ?

      Đối với khóc lóc cầu khẩn của hai tỷ muội, Giang Sơ Vi trực tiếp trừng mắt nhìn cái, kéo tay răng rắc tiếng, hai tỷ muội thét chói tai, đem mái tóc dài cắt đến ngang thắt lưng --

      Được rồi, thấy các nàng khóc đến mắt đỏ mũi hồng,nàng thấy cũng nên quá đáng quá, sao đinữa nàng tại cũng là Tô Tú Dung, lại là hoàng hậu, nên là cắt ngắn có vẻ tốt hơn.

      Nàng búi tóc đơn giản -- mẹ khi còn sống là nhà tạomẫu tóc, nàng theo mẹ học ít, tóc đầunàng toàn do nàng chỉnh sửa.

      Tô Tú Dung mặt thon dài, nàng đem tóc hai bên mặt cắt ngắn, lại tỉa mỏng tóc mái, bình thường đemtóc dài búi nửa, đem những sợi xõa xuống buộc lại, dùng dây cùng màu với quần áo buộc lại, mép tóc lại dùng trâm gài lại, Tô Tú Dung thoạt nhìn hoàn toàn khác hẳn, tuy rằng tướng mạo vẫn là bình thường,nhưng ít nhất so với bộ dáng xấu xí trước kia tốthơn nhiều.

      “Vậy nương nương... Hôm nay Hoàng Thượng đến...”Thấy chủ tử trầm mặc , Hạ Hỉ cẩn thậnmở miệng, biết tại sao, nàng cảm thấy chủ tử giống như hề cao hứng với việc Hoàng Thượngsắp đến.

      Biết Hạ Hỉ biết xem sắc mặt người, Giang Sơ Vi mỉm cười, trong mắt lóe tinh quang sắc bén, “ với côngcông, ta đêm nay thân thể khoẻ, nên thị tẩm... Thỉnh Hoàng Thượng tìm phi tử khác dập lửa thôi!” Đương nhiên câu cuối cùng là thể trực tiếp ra miệng thế được, nhưng nàng tin tưởngvới thông minh của Hạ Hỉ biết nên đáp lời như thế nào.

      Hạ Hỉ đương nhiên hiểu được, câu cuối cùng của chủ tử làm cho mặt của nàng đỏ hồng, thấy dáng vẻ kiêu ngạo của chủ tử, tuy rằng cảm thấy chủ tử trở nên kỳ quái, bất quá chủ tử như vậy làm cho người ta thể chán ghét được, nàng cười cười, vâng theo mệnh lệnh chủ tử, “Dạ, Hạ Hỉ ngay.”

      “Ừm!” Giang Sơ Vi vừa lòng gật đầu, sau đó nhìnXuân Hỉ : “Xuân Hỉ, ngày hôm qua em làm hoa quếcao ăn ngon .”

      “Nương nương thích sao? Vậy Xuân Hỉ lập tức làm ngay, đồng thời giúp chủ tử nấu bát canh bạchquả mộc nhĩ.” Xuân Hỉ cười vuốt tóc, xoay người chuẩn bị mấy món điểm tâm chủ tử thích ăn.

      Thấy hai nha đầu khỏi, Giang Sơ Vi mang tràlên ưu nhàn uống ngụm, môi nhếch lên nụ cườikhinh thường.

      Muốn nàng thị tẩm?

      Phi! Kêu tên hoàng đế háo sắc kia cút xa chút ! Nàng Giang Sơ Vi mặc kệ sống ở thế giới nào đều có nam nhân quỳ gối mà liếm ngón chân nàng, chỉ cầu cóthể có cơ hội hầu hạ nàng.

      Muốn nàng hầu hạ nam nhân? Hừ! Nằm mơ !

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2 :

      “Hoàng Hậu thân thể khỏe?” Nghe Vĩnh Phúc báo lại, Hạ Hầu Dận nhíu mày, khuôn mặt tuấnkhông có chút lo lắng, chỉ bình thản hỏi: “ mờithái y chưa?”

      Vĩnh Phúc cúi đầu đáp, “Hạ Hỉ Hoàng Hậu chỉ bị chút phong hàn, tìm thái y kê thuốc cho Hoàng Hậudùng, nhưng mà Hoàng Hậu sợ phong hàn trong ngườiảnh hưởng long thể Thánh Thượng, có lẽ đêm nay nên thị tẩm.”

      Nhưng thái độ Hạ Hỉ khi hồi báo có vẻ như nóiquanh co làm cho cảm thấy có điểm kỳ quái.

      Nhưng Vĩnh Phúc cũng nghĩ nhiều, dù sao cũngkhông có khả năng Hoàng Hậu nương nương giả bịbệnh cự tuyệt thị tẩm chứ? Xì, chuyện này căn bản có khả năng, làm sao có thể có người cự tuyệtviệc được Thánh Thượng ân sủng chứ?

      Hạ Hầu Dận trầm ngâm chút, thuận miệng : “Lấy mấy căn nhân sâm, cỏ linh chi cùng tuyết liên mà Ngôn quốc tiến cống đưa đến Phượng Nghi cung,cũng dặn thái y chú ý nhiều hơn tới phượng thể củaHoàng Hậu.”

      “Tuân lệnh.” Vĩnh Phúc cúi đầu đáp lại. từ theo Hoàng Thượng, cũng hiểu tâm tư Hoàng Thượng, lần này cần đến Phượng Nghi cungnữa, trong lòng Hoàng Thượng nhất định thở phàonhẹ nhõm. Trong cung ai chẳng biết Hoàng Hậu được thương? Phượng Nghi cung to như vậy cũng chỉ có hai cung nữ hầu hạ, nếu phảicó Thái hậu làm chỗ dựa, nếu phải Hoàng Hậu khiêm tốn dịu dàng ngoan ngoãn cũng được đại thần ủng hộ, riêng việc Hoàng Hậu đến nay còn chưacó mang bầu chỉ sợ địa vị sớm khó giữ được.

      “Vậy Hoàng Thượng đêm nay còn muốn PhượngNghi cung hay , hay là muốn tiểu nhân thông báo cho Thanh Linh cung?” Gần đây Thanh phi rất được Hoàng Thượng thích, gần nửa năm qua hầunhư đều là Thanh phi thị tẩm.

      Hạ Hầu Dận khóe môi hơi nhếch lên, cười mà như cười nhìn tâm phúc bên người, “Vĩnh Phúc,ngươi đúng là biết tâm tư trẫm.”

      Vĩnh Phúc trộm liếc mắt cái dò xét HoàngThượng, thấy chủ tử giận, lập tức ưỡn ngực, vẻmặt đắc ý, “Đương nhiên, tiểu nhân từ theo bên người ngài, đại tiểu nhân hiểu nên khôngthể vì ngài mà chia sẻ, thế những việc đươngnhiên muốn hầu hạ tốt để Hoàng Thượng hài lòng.”

      Nghe được lời Vĩnh Phúc , Hạ Hầu Dận khẽ cườira tiếng,“Ngươi, tiểu tử này, vậy mà cũng có thểnói.” Có tri kỷ như vậy kề cận bên người, quả bớt cho ít việc, “Truyền lệnh xuống, đêm nay trẫm dùng bữa ở Thanh Linh cung.” xong, hắncúi đầu tiếp tục xem tấu chương bàn.

      “Tuân lệnh.” Vĩnh Phúc cúi đầu rời , xoay ngườithông báo cho người bên Thanh Linh cung chuẩn bị.

      Hạ Hầu Dận chuyên tâm phê duyệt tấu chương, đối với chuyện đáp ứng Thái hậu nhanh chóng vứtra sau đầu. Với , nữ nhân hậu cung đều chỉlà công cụ giải sầu, đối với nữ sắc hề coi trọng. Thân là ngôi cửu ngũ chí tôn, muốn loại nữnhân nào, với dễ như trở bàn tay, đối vớichuyện nữ nhân hậu cung tranh thủ tình cảm như thế nào, cũng có hứng thú để quản, chỉ cầnkhông cần quá phận, cũng tùy các nàng .

      đương nhiên biết Hoàng Hậu được sủng ái việc quản lý hậu cung khó khăn, nhưng như vậy thìsao chứ? Tô Tú Dung thân là Hoàng Hậu, quản lý hậu cung chính là chuyện của nàng, nếu ngay cả bổn phậncủa chính mình cũng làm tốt, vậy cầnHoàng Hậu này để làm gì?

      tại Hoàng Hậu có thể dựa vào Thái hậu, vậy nếu Thái hậu mất, chỉ sợ Hoàng Hậu Tô Tú Dung này chắc chắn rốt cuộc bị hậu cung tần phi ức hiếp?

      Nghĩ đến cá tính Tô Tú Dung nhát gan, bút lông sóitrên tay ngừng lại, Hạ Hầu Dận hơi hơi nhíu mi, ngay sau đó lại thôi, nhếch môi cười sao cả, tiếp tục cầm lấy bản tấu chương khác.

      Nếu đến lúc đó Tô Tú Dung thực quản lý hậucung tốt, vậy cũng chỉ cần tìm phi tử khác hỗ trợ nàng, hủy bỏ vị trí hoàng hậucủa Tô Tú Dung. Bởi nếu làm như vậy sau đó cũngsẽ phiền toái, đại thần tuyệt đối phản đối, hơn nữa nhưvậy với cậu bên kia cũng có đúng công đạo, Tô Tú Dung vẫn là Hoàng Hậu, chỉ là có thực quyền thôi.

      Cho nàng cả đời phú quý an ổn, như vậy cũng coinhư đối đãi tệ với nàng chứ?

      Hạ Hầu Dận tâm tình vui vẻ nhìn tấu chương, thể , đêm nay cần phải PhượngNghi cung với việc đại hỷ.

      Nghĩ đến Thanh phi ôn nhu kiều mỵ, nhìn thế nào cũng đều tốt hơn nhiều so với Tô Tú Dung tẻ ngắt.

      Đêm nay chắc chắn phải là đêm nhàm chán!

      Tới thời gian dùng bữa, Hạ Hầu Dận bãi giá đếnThanh Linh cung.

      chắp tay sau lung, ưu nhàn tới, vài tên thái giám theo phía sau, còn Vĩnh Phúc cầm đèn lồng phía trước dẫn đường. Đột nhiên, Vĩnh Phúcdừng bước.

      “Hoàng Thượng.” Vĩnh Phúc hơi chần chờ quay đầu, trước cửa Thanh Linh cung có nữ quan quỳ,nhìn thấy nữ quan kia, sắc mặt Vĩnh Phúc liền cứng lại.

      Hạ Hầu Dận đương nhiên cũng nhìn thấy, đó là cung nữ bên người Thái hậu.

      “Lục Tụ khấu kiến Hoàng Thượng.” Nữ quan cung kính cúi đầu.

      Hạ Hầu Dận lên tiếng, chỉ nhíu mày.

      “Hoàng Thượng, Thái hậu lệnh cho Lục Tụ ở chỗ này chờ ngài, thay Thái hậu truyền câu.”

      “Câu gì?”

      “Quân vô hí ngôn.” (= Vua xạo, haha)

      Hay cho câu ‘quân vô hí ngôn’! Hạ Hầu Dận cảmthấy thái dương giật giật, mẫu hậu buông thacho ? cũng có thể mặc kệ cần để ý tới,thế nhưng có thể suy ra được rằng chẳng cần qua bao lâu mẫu hậu cũng đích thân tới Thanh Linh cung.Hạ Hầu Dận còn lạ gì cá tính của mẫu thân cơ chứ.

      Hạ Hầu Dận bất đắc dĩ nhắm mắt, xoay người.

      “Hoàng Thượng?” Vĩnh Phúc nhanh chóng mở miệng.

      “Đến Phượng Nghi cung.” đợi Vĩnh Phúc, Hạ Hầu Dận tự mình cất bước hướng Phượng Nghi cung,“Vĩnh Phúc theo là được, còn lại cho lui.”

      Vĩnh Phúc nhanh chóng chạy theo phía sau chủ tử, thông minh mà ngậm chặt miệng, biết rằng giờ này khắc này cái gì cũng nên , đỡ khiến chochủ tử tâm tình kém lại càng kém.

      Khi đến Phượng Nghi cung, mới cẩn thận mởmiệng, “Hoàng Thượng, có cần tiểu nhân vào trướcthông báo...”

      cần.” Dù sao thông báo hay thông báocũng giống nhau, đêm nay nhất định thực nhàm chán,“Trực tiếp tiến...”

      Hạ Hầu Dận dừng bước, mày nhăn lại.

      “Hoàng Thượng làm sao vậy?” Vĩnh Phúc cũng dừnglại theo, nghi hoặc nhìn vương tử, “Có cái gì ... A? Sao lại có mùi gì?”

      ngẩng đầu dùng sức ngửi ngửi, “Mùi này...” Sao lại có cảm giác như là từ trong Phượng Nghi cung bay ra?

      Hạ Hầu Dận chuyện, chỉ bước vào PhượngNghi cung, Vĩnh Phúc cũng vội vàng đuổi theo.

      Càng đến gần, mùi cũng càng nồng, Vĩnh Phúc liếm liếm môi, nhịn được vẫn hít lấy hít để mùihương kia, nước miếng ngừng trào ra, lại tiếnthêm vài bước, khi tới gần cổng vòm nội cung, chợt nghe được thanh từ bên trong truyền ra.

      “Nương nương, cái này thực có thể ăn sao?”

      “Đương nhiên có thể, phao câu gà chính là món ănngon của nhân gian.”

      ......”

      tin em ăn thử cái.”

      “Ưm...... Nóng quá nóng quá...... A? Thực ăn rấtngon nha! Hạ Hỉ, ngươi cũng ăn miếng xem.”

      “Chờ chút, nương nương, đùi gà nướng đượcrồi.”

      “A, ngon , á...... Nóng quá!”

      “Nương nương cẩn thận!”

      có việc gì, đừng chỉ lo cho ta, các em cũng ăn .”

      Nghe mẩu đối thoại này, Hạ Hầu Dận nhíu mày. Hắnđi vào cổng vòm, lập tức nhìn thấy ba người ngồi vây quanh, ở giữa đặt tảng đá, tảng đá đặt lưới sắt, ở để vài miếng thịt, trong cái bát bên cạnh córất nhiều thịt tươi, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ tay cầm bút lông, chấm vào cái bát đựng tương, lại phết lêntrên miếng thịt, mà mùi chính là phát ra từ lưới sắt.

      Mà Hoàng Hậu của ...

      Hạ Hầu Dận mặt mày càng nhăn chặt lại, Tô Tú Dungdịu ngoan rụt rè, ăn mặc đúng mực, giờ phút này chỉmặc bộ độc y mỏng manh -- đúng là bộmà thôi, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, chỉ lộra da thịt, ngay cả khoảng ngực màu hồng đàocũng đều lộ ra hết, mái tóc tết thành bím tùy ý lấy châusai búi lại, nàng ngồi ghế, hai chân thô lỗ để trênbàn, tay phải cầm lấy cái đùi gà, há mồm tora mà cắn.

      Vĩnh Phúc đương nhiên cũng thấy được, vội vàng cúi đầu, dám tiếp tục nhìn Hoàng Hậu, nhưng trong lòng cũng bị rung động.

      Ông trời! có nhìn lầm hay , kia làHoàng Hậu sao?

      “Hạ Hỉ, ta muốn ăn cánh gà.” Miệng đầy thịt, Giang Sơ Vi ậm ờ , vừa nhai đùi gà, tay lại cầm lấy bầu rượu bên cạnh, mà nàng cũng đổ ra ly rượu, thực hào khí trực tiếp đổ vào miệng uống, sau đó thởra thực thỏa mãn.

      “Rượu hoa quế này tồi.” Nàng chậc lưỡi, tuy rằng có nhạc, nhưng rượu hoa quế này uốngcũng tệ, đáng tiếc có ít đá, bằng khônguống rượu lạnh nhất định rất ngon!

      Đối với hành động phóng khoáng của chủ tử, Hạ Hỉcùng Xuân Hỉ sớm thành thói quen, các nàng cũngtừng nghi hoặc, làm sao mà chỉ qua đêm mà chủ tử lại thay đổi lớn như vậy? Tuy nhiên, nhìn chủ tử rất vui vẻ, các nàng cũng thấy vui vẻ, hề nghiên cứu tại sao chủ tử lại có biến hóa như vậy.

      “Nếu nương nương thích, bên này vẫn còn.” Xuân Hỉ lập tức lại lấy ra bầu hoa rượu quế, “Nhưngnương nương, rượu hoa quế này ngấm cực chậm, ngàicũng đừng uống nhiều quá.”

      “Được rồi, ta biết.” ngụm rượu miếng thịt,Giang Sơ Vi ăn thỏa mãn, nàng còn quên :“Hạ Hỉ, cánh gà!”

      “Dạ, Hạ Hỉ biết.” Hạ Hỉ quay đầu cười, chuẩn bị lấycánh gà từ bàn, khóe mắt lại nhìn thấy có người đangđứng ở cổng vòm! Nàng sợ tới mức kêu lên sợ hãi,vội vàng đứng dậy, “Hoàng… Hoàng Thượng?!”

      Hạ Hỉ đứng lên, Xuân Hỉ cũng nhìn thấy Hạ Hầu Dận đứng ở cổng vòm, nàng sợ tới mức chiếc đũa tay rơi xuống, vội vàng đứng dậy, “Hoàng Thượng!”

      Giang Sơ Vi vẫn còn gặm đùi gà, hàm răng còn gắnvào miếng thịt, nghe thấy hai nha đầu kêu lên như thế, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía cổng vòm, thẳng tắp mắt đối mắt với Hạ Hầu Dận.

      Nàng trừng mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìnthấy Hoàng Thượng. Với việc còn trẻ nàng bất ngờ bởi trước đó biết được tuổi của hoàng đế từ trong miệng Hạ Hỉ, điều mà nàng ngờ chínhlà vị hoàng đế này... bộ dạng cũng tệ lắm!Được rồi, coi như là nàng dùng con mắt tổng biên tập tạp chí dành cho phái nữ mà phát biểu , phải là thực hoàn hảo.

      Nàng tưởng rằng hoàng đế ở trong cung, sống an nhàn sung sướng, việc nặng gì cũng phải làm, hẳn là bộ dạng ẻo lả, bằng là loại hạ lưu bại hoại có cái bụng cực lớn -- nàng vẫn còn ghi hậnchuyện thị tẩm, ngờ rằng thực tế bộ dạng lại nằm ngoài suy đoán của nàng.

      Nàng nhìn ra, nam nhân này hẳn là cao hơn 1m80, lam bào thêu ngũ trảo bàn long (= áo bào màu lam thêu rồng vươn 5 móng vuốt) tỏa ra khí thế cao quý, hoàn toàn giống loại lùn tịt trắng nõn ẻo lả như nàng tưởng tượng. Màu da Hạ Hầu Dận mặc dùkhông ngăm đen, nhưng nhìn vào lại có chútnào yếu ớt, dáng người cao lớn cường tráng, đừng bụng to, nàng nghĩ có khi còn có cơ bụng sáu múi!

      Bộ dạng cũng thuộc loại nhu thanh tú, mà rất có vị nam nhân, ngũ quan góc cạnh ràng, vẻthì tuấn mỹ nhưng lộ vẻ nhu (= yếu ớt, nữ tính), đôi mắt hẹp dài khiến nàng nghĩ đến Thái hậu -- thời gian vừa qua, Thái hậu có đôi khi cũng đến Phượng Nghi cung thăm nàng. Ngay lần đầu tiên gặp mặt là nàng biết Thái hậu này đơn giản, dễ dàng bị lừa giống như hai nha đầu bên người nàng, bởi vậy khi đối với mặt Thái hậu, nàngliền giả dạng bộ dáng Tô Tú Dung.

      Điểm này cũng khó, chỉ cần giả bộ dáng vẻ dễ bảo vâng lời, lại bày ra bộ dáng suy yếu, nàng dễ dàng lừa gạt được Thái hậu khôn khéo; mà hoàng đếnày, ánh mắt của rất giống của Thái hậu, tuy rằngthuộc loại nam nhân dương cương, nhưng trong mắt cósự khôn khéo và lạnh lùng nghiêm nghị, khiến nànghiểu được lần này may mắn vượt qua như vậy.

      Cắn khối thịt tiếp theo, Giang Sơ Vi hạ ánh mắt, miệng vẫn quên nhai thịt, cố gắng nghĩ xem phải giải quyết tình huống tại này như thế nào.

      Khi Giang Sơ Vi đánh giá , Hạ Hầu Dận cũng đem phản ứng của nàng thu hết vào trong mắt, trong cặpmắt kia lên kinh ngạc, rồi lập tức khôi phụctrấn tĩnh, thậm chí còn có thể tiếp tục cắn đùi gà trongtay.

      Điểm này cũng giống với Tô Tú Dung trongtrí nhớ của .

      “Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng.” Kinh hoảng qua , Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ vội vàng quỳ xuống, Xuân Hỉkhông quên vụng trộm nhìn về phía chủ tử, dùng ánh mắt ra hiệu với chủ tử nên nhanh chóng hướng HoàngThượng hành lễ chút.

      Nhưng Giang Sơ Vi mải suy tư xem giải quyết tình hình trước mắt này như thế nào nên nhất thời quên mất chuyện thấy hoàng đế là phải cung kính hành lễ.

      “Tất cả lui ra.” Hạ Hầu Dận xua tay, mắt vẫn nhìnchằm chằm Giang Sơ Vi.

      Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ cùng liếc mắt cái, tuy rằng bất an, nhưng cũng dám cãi lại mệnh lệnh củaHoàng Thượng, đành phải đứng dậy theo VĩnhPhúc rời khỏi Phượng Nghi cung.

      Giang Sơ Vi hoàn hồn, vừa vặn nghe được lời Hạ Hầu Dận vừa , ngẩng đầu nhìn Hạ Hỉ cùng XuânHỉ rời , trước khi , còn quên lo lắng quay đầu nhìn nàng.

      Nàng nhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy nhìnnàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta thấy suy nghĩ, nhưng cũng đủ để nàng hiểu,nếu cửa này nàng khôn khéo mà vượt qua được,cái mạng của nàng cũng đảm bảo được.

      Bỏ lại miếng xương gà chẳng còn bao nhiêu thịt, nàngcầm lấy khăn mặt xoa xoa tay, bình tĩnh đứng dậy, lúc này rốt cuộc mới nhớ ra được là gặp Hoàng Thượngthì phải làm sao. Nàng khuỵ gối nhún người.

      “Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng.”

      Đối phương lên tiếng, Giang Sơ Vi cắn môimột chút, rồi cũng tính cứ cúi người như vậy, liền đứng thẳng thân mình, ngẩng đầu nhìn về phía HạHầu Dận.

      Thái độ của nàng tuyệt cung kính, ánh mắt nhìnhắn chút sợ hãi nào, nếu nhìn lầm, nàng đối với còn thực khinh thường.

      Hạ Hầu Dận bước về phía trước, đến khi cách nàngkhoảng hai bước dừng lại, mà nàng cũng lui lại, vẫn đứng vững vàng, cặp mắt kiêu ngạo kia vẫndõi theo .

      “Ngươi phải Tô Tú Dung.” Tô Tú Dung có loại ánh mắt này, càng có loại dũng khí này.

      Ánh mắt Hạ Hầu Dận lạnh , bàn tay bất ngờ vung ra bắt lấy khiến Giang Sơ Vi kịp phòng thủ, bàn tay to lớn nắm chặt như muốn bẻ gãy cổ tay nàng, “Ngươilà ai, Tô Tú Dung ở nơi nào?”

      Đột nhiên bị nắm chặt, cổ tay đau làm cho Giang Sơ Vi nhíu mày, “Này! Buông tay!” Nàng muốn giãy dụa, nhưng Hạ Hầu Dận lại nắm càng chặt, xương cốtcủa nàng như muốn nhanh chóng vỡ vụn.

      Giang Sơ Vi nổi giận, nàng trực tiếp giơ chân đá vàocẳng chân , Hạ Hầu Dận tránh được, nàng lạidùng chân gạt chân , tay bắt lấy cánh tay ,thân mình nhắn tiến lên tấn công, tính quật ngã .

      Nhưng nàng quên, thân thể này là của Tô Tú Dung,cho dù Giang Sơ Vi nàng nhanh nhẹn dũng mãnh, cho dù nàng là cao thủ đai đen Taekwondo, nhưng khốithân thể này chỉ gầy yếu, mà còn cực kỳ nhu nhược vô lực.

      “Shit!” đánh được, hai tay của nàng bị chế trụ,khóa trái ở sau người, xương tay truyền đến cảm giácđau đớn khiến mặt nàng vặn vẹo. “Đợi chút, ngừng!Chúng ta đều đừng kích động, mà trước tiên hãy tỉnh táo lại, lấy phương thức của người văn minh đến giảiquyết.”

      Trong thời điểm này, nếu đánh lại, nàng đương nhiên biết nên cầu xin tha thứ.

      Giang Sơ Vi nuốt nước miếng bày ra khuôn mặt tươicười, vội vàng dùng ánh mắt điềm đạm đáng lấy lòng mà xem xét Hạ Hầu Dận, “Hoàng Thượng, thân là vua của nước, đối đãi như vậy với nữ nhâncũng tốt đâu?”

      Hạ Hầu Dận cũng để ý tới, lại hỏi: “Tô TúDung đâu?”

      “Ta chính là a a a --” Cổ tay đau làm cho nàng cắn răng, nàng tức giận trừng , “Chết tiệt! Ngươi nếu tin sao thử sờ xem!”

      Giang Sơ Vi kiễng cao mũi chân, khuôn mặt nhắngần như kề sát mặt , “Ngươi sờ ngươi sờ , sờ xem khuôn mặt này có phải là của Tô Tú Dung hay !”

      Hạ Hầu Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt kê gầnsát, có chỗ nào khả nghi, ngay cả hai bên mặt cũng có gì khác thường, tìm ra dấu vếtdịch dung nào.

      Mày nhíu lại, vươn tay trái sờ mặt Giang Sơ Vi, cũng tìm ra chút sơ hở nào, thể nào, ngay cả thuật dịch dung lợi hại cũng có khảnăng để lại chút dấu vết.

      Người này là Tô Tú Dung? Hạ Hầu Dận buông tay phải ra.

      Vừa được tự do, Giang Sơ Vi lập tức xoa cổ tay đãsớm ứ máu sưng đỏ, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Hạ HầuDận.

      “Như thế nào, tin chưa?”

      Ha ha! Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Hạ Hầu Dận,tâm tình Giang Sơ Vi cuối cùng cũng tốt hơn chút, dùlà hoàng đế vừa minh lại thần võ này cũng tuyệt đối thể ngờ được loại tình xuyên qua đổihồn này ?

      “Ngươi là ai?” Người trước mắt đúng là Tô TúDung, nhưng cũng biết giờ phút này người đangđắc ý nhìn cũng phải là Hoàng Hậu của .

      cho rằng Tô Tú Dung trước giờ là cố ý giảthành bộ dáng mềm mại nhu thuận, Tô Tú Dung cần phải làm loại tình này, hơn nữa nữ nhân trước mắt cảm giác cùng Tô Tú Dung khác nhiều lắm, căn bản là giống hai người khác nhau.

      Giang Sơ Vi xoa cổ tay, tròng mắt khẽ chuyển, lập tức lộ ra tươi cười với Hạ Hầu Dận, cười đến nheomắt lại, “Ta gọi là Giang Sơ Vi, về phần Tô Tú Dung... Nàng chết rồi.”

      Nhìn thấy Hạ Hầu Dận nhíu mày, nàng cũng thực bấtđắc dĩ mà thở dài, miệng cũng thực tự nhiên phun ra chuyện hoang đường, “Kỳ , ta là hồndã quỷ vẫn phiêu du tại thế gian này. Thực đángthương nha! Lúc ta bay bay, vừa vặn nhìn thấy Tô Tú Dung rơi xuống hồ, sau đó trước mắt ta liền tối sầm, khi tỉnh lại, biến thành Tô Tú Dung rồi.”

      Loại tình xuyên qua huyền bí này, nàng nghĩ cổnhân trước mắt này dù gì cũng biết, dù sao nàngcũng sai, nàng quả là sau khi tỉnh lại hiểu sao biến thành Tô Tú Dung.

      Đúng như Giang Sơ Vi nghĩ, trong mắt Hạ Hầu Dận lên ánh giảo hoạt, hừ lạnh, khóe môi nhếchlên trào phúng, “Ngươi cho là loại chuyện ma quỷ nàytrẫm tin tưởng?”

      Nằm mơ cũng biết là , nếu phải nàng tựmình trải qua, nàng cũng tin tưởng!

      “Loại chuyện ma quỷ này, người ngu xuẩn biết đương nhiên tin tưởng.” Giang Sơ Vi mắt tànghễ nhìn , nhanh chóng triển khai tươi cười nịnhnọt.

      “Nhưng Hoàng Thượng ngài là Thiên Tử nha! ThiênTử là gì? Chính là con trời nha! Ngài có được thân phận tôn quý như vậy, chẳng lẽ lại là cái loại người ngu xuẩn biết gì này sao?” Nàng từ xuốngdưới đánh giá Hạ Hầu Dận, chỉ thiếu động tác kinh hô ngạc nhiên.

      Nữ nhân này...... Hạ Hầu Dận nhíu mày, ý châm chọc trong mắt càng tăng lên. “Ngươi cho là trẫm vì những lời này của ngươi mà buông tha ngươi?”

      Được rồi, nhận ra rằng nên trêu chọc vị hoàngđế này, Giang Sơ Vi cũng thu hồi khuôn mặt tươicười, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm lên, “Bằngkhông ngươi muốn như thế nào? Giết ta? Nhưng thânthể này là Tô Tú Dung, ngươi muốn ta phải, cũng có người tin?” Nàng nhún vai, sau đó hé môi lộ ra nụ cười giả dối nhìn .

      “Hơn nữa, nếu ngươi thực đụng đến sợi lôngtơ của ta, chỉ sợ cũng phải phép đối với Tháihậu và quốc cữu ?” Đối với hậu trường của Tô Tú Dung, nàng sớm hỏi thăm rành mạch.

      Nhìn chằm chằm nụ cười đắc ý của nàng, Hạ HầuDận cũng giận, chỉ thản nhiên mở miệng: “Ngươi đây là uy hiếp trẫm?” Nên nàng to ganlớn mật hay là ngốc nghếch đây, tại loại thời điểm này mà cũng dám khiêu khích ?

      Giang Sơ Vi lắc lắc ngón trỏ, “ uy hiếp hơi khónghe, ngươi là hoàng đế nha! Ta nào dám uy hiếpngươi?” Tròng mắt khinh chuyển, nàng cười meo meo : “Hoàng Thượng, chúng ta coi như làm cuộc giao dịch !”

      Hạ Hầu Dận nhướng mày, “Giao dịch gì?” thú vị hỏi, nữ nhân kêu Giang Sơ Vi này hoàn toàn khiến thấy hứng thú.

      Thấy có hi vọng giao dịch, Giang Sơ Vi cười càng vui vẻ, tay vỗ vỗ ngực , “Yên tâm, giao dịch này đối với ngươi tuyệt đối chỉ có lợi mà có hại.”

      Hạ Hầu Dận cúi mắt nhìn chằm chằm tay nàng, trênđời này có người nào dám làm thế với .

      Giang Sơ Vi cũng để ý đến, tiếp tục : “Nghenói, ngươi rất kiêng kị thế lực của Thái hậu cùng quốccữu.” Nàng trộm dò xét , đoán rằng nam nhânnày hẹp hòi, khi bị toạc ra thẹn quá thànhgiận.

      Hạ Hầu Dận mặt đổi sắc, cũng đáp lại,Giang Sơ Vi coi như cam chịu.

      Đáng thương, làm con rối hoàng đế cũng tốt!

      “Ngươi cưới Tô Tú Dung, cũng là bị bất đắc dĩ chứ? Còn phải vất vả miễn cưỡng ép mình đến PhượngNghi cung.” Giang Sơ Vi lắc đầu cảm thông, “Nhưngngươi yên tâm, ta phải Tô Tú Dung, cho nên sẽkhông miễn cưỡng ngươi, tuy rằng bộ dạng ngươi tồi, thể trạng thoạt nhìn cũng tốt lắm, cũng biết năng lực như thế nào......”

      Năng lực?

      Hạ Hầu Dận nhìn thấy ánh mắt của nàng chuyển xuống dưới bụng , thực ràng chữ “Năng lực” làchỉ “Phương diện kia”, con ngươi đen lên mộtchút hứng thú.

      Nữ nhân lớn mật này ngoài dự kiến của , lời của nàng nếu tùy tiện trích câu thôi là cũng đãcó thể làm cho nàng khó giữ được cái mạng này. Hơn nữa, từ lúc tới cho đến bây giờ, nàng cũng để ý là người tại chỉ mặc bộ đơn độc, cứ áo yếm quần manh như vậy mà cùng nóichuyện, chút mất tự nhiên nào.

      “Khụ khụ...” Phát mình lạc đề, Giang Sơ Vi honhẹ tiếng, làm như có việc gì thu hồi tầm mắt, “Về phần ta, ta ngoan ngoãn sắm tốt vai Tô Tú Dung, làm Hoàng Hậu có tiếng tăm, nếu gặp Thái hậu cùng quốc cữu cũng tốt cho ngươi; Còn ngươi, muốn sủng ái phi tử nào cũngđược, muốn đối phó Thái hậu và quốc cữu, ta cũng có thể giúp ngươi thu thập tin tức, như thế nào, giao dịch này xem như tệ chứ?”

      “Quả tệ.” Nghe qua đúng là có lợi cho ,“Chẳng qua, ngươi nghĩ sai chút rồi, trẫm cũng muốn đối phó Thái hậu và quốc cữu.”

      Giang Sơ Vi trong nháy mắt lập tức sáng tỏ, gật gậtđầu, “Nga, ta biết.” Xem ra đây là tên vô dụng!

      Liếc mắt cái cũng lập tức nhìn ra nàng nghĩcái gì, Hạ Hầu Dận nhếch môi, thản nhiên : “Thái hậu cùng quốc cữu chưa bao giờ là địch nhân củatrẫm.”

      Sao?

      Giang Sơ Vi nhíu mày nhìn , nghĩ có khi nào lànam nhân tự tôn bị quấy phá liền nổi sung, nhưng nhìnvẻ mặt lại giống. Nàng hồi tưởng lại gần đây có gặp mặt Thái hậu vài lần, đó là nữ nhânkhôn khéo giỏi giang, có khi Thái hậu cũng nhắc tớihoàng đế, trong giọng như trách cứ, nhưng ánhmắt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ...

      Giang Sơ Vi lập tức mở to mắt, đó là vẻ mặt mẫuthân thương tiểu hài tử của mình.

      Lúc trước nàng xem những biểu này, giờ hồitưởng lại, nếu Thái hậu thực nắm quyền thế, vậy hoàng đế nhất định mỗi ngày đều đến ôm đùi Tô Tú Dung, sao có thể xa cách với nàng.

      “Sao, nghĩ thông suốt chưa?” Cuối cùng cũng nhìnthấy được vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Hạ Hầu Dận cảmthấy vừa lòng dùng ngón tay nâng cằm nàng.

      “Giang Sơ Vi.” mở miệng, tiếng trầm thấp nhớ kỹ tên nàng.

      “Cái gì?” Giang Sơ Vi trừng , chuẩn bị gạt tay hắnra, nhưng câu tiếp theo của lại làm nàng đứng bấtđộng.

      “Ngươi rất thú vị, thú vị hơn so với Tô Tú Dung.”Cái gì hồn dã quỷ chứ, Hạ Hầu Dận tin lờicủa nàng, nhưng cũng từng đọc trong sách, cũngđã xem qua ít miêu tả của việc di hồn chuyểnthế. Mặc kệ như thế nào, Hạ Hầu Dận chỉ cảm thấyGiang Sơ Vi này rất thú vị -- so với Tô Tú Dung dịu ngoan thú vị hơn nhiều!

      Giang Sơ Vi hé miệng, biết vì sao, nhìn thấy chút suy tính trong mắt nam nhân đối diện, trong lòngnàng lại sợ hãi.

      “Giao dịch thành lập, ngươi có thể tiếp tục sống trongcung.” hé môi mỉm cười, tươi cười tuấn mỹ đếnkhiến cho Giang Sơ Vi nổi da gà da vịt.

      Thấy nàng mở to mắt, Hạ Hầu Dận lại từ từ phun ra bốn chữ. “Hoàng, hậu, của, ta.”

      Đêm hè vẫn còn nắng chói chang, nhưng lần đầu tiêntrong cuộc đời Giang Sơ Vi lại lạnh run.

      Tổn thọ nha, sao nàng lại có cảm giác tự chui đầu vào rọ thế này?

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 3 :

      Hoàng hậu của ta.

      Là “Ta”, phải là “Trẫm” nha! Có ý gì đây?

      Giang Sơ Vi cảm thấy run rẩy, lông tơ dựng đứng. cần nghĩ, chỉ cần đơn giản là nhìn đến nụ cườicủa nam nhân này cũng biết có ý tốt, ánh mắt tên kia tựa như vừa tìm được món đồ chơivậy.

      Bị coi như món đồ chơi, Giang Sơ Vi đươngnhiên khó chịu, nhưng nàng là cá nằm trênthớt, nàng hiểu ở nơi này nàng thế đơn lực mỏng, hơn nữa đối phương còn là hoàng đế, gần vua như gần cọp, những lời này nàng có nghe qua. Hơn nữa, trong tìnhhình này còn chưa hiểu được nam nhân kia muốn làm gì, nàng đương nhiên chỉ có thể cẩn thận quan sát.

      Tựa như tại, Giang Sơ Vi trộm ngắm nam nhân ngồi bên cạnh, mặc hoa phục màu tím, ống tay áo cùng vạt áo thêu rồng vàng, bên hông đeo ngọc bội phỉ thuý, đầu đội kim quan màu tím, nhìn nhã nhặnnho nhã, nhưng ánh mắt và khí phách cũng rất khiếp người, khiến người khác dám khinh thường – trắng ra chính là con sói đội lốt cừu.

      “Mặt người dạ thú.” Giang Sơ Vi thực khinh thườngthấp giọng phun ra bốn chữ.

      Hạ Hầu Dận tay cầm đũa ngà voi dừng lại, cho dù thanh nàng rất , nhưng tập võ vẫn có thể nghe rất ràng. Xem ra nàng ghét !

      Nín cười, quay sang từ từ : “Hoàng hậu, nàngnói gì?”

      Giang Sơ Vi cứng đờ, ngẩng đầu lườm . Quái lạ, thanh như vậy mà cũng nghe thấy?

      “Hửm? Dung nhi có gì sao?” Thái hậu cũng nhìnvề phía Giang Sơ Vi, nghi hoặc hỏi con.

      Hôm nay là sinh nhật thái hậu, nhưng thái hậu thích phô trương, chỉ thiết yến tại Từ Ninh cung, đểhoàng đế cùng hoàng hậu và phi tần chúc mừng bà. Ba người bọn họ ngồi ở ghế , Giang Sơ Vi bị thái hậu lôi kéo ngồi giữa, Hạ Hầu Dận ngồi phía bên phải, còn lại các phi tần ngồi ở phía dưới.

      Giang Sơ Vi tươi cười, bàn tay dưới bàn nắm lại, cúiđầu ngượng ngùng giọng : “Dung nhi bánhbao thủy tinh này ăn ngon .”

      “Hóa ra là như vậy.” Hạ Hầu Dận cười cười, tự tay gắp cái bánh bao thủy tinh vào bát nàng, “VậyDung nhi ăn nhiều chút, nàng xem nàng gầy nhưvậy, trẫm nhìn đau lòng.”

      thương cầm lấy tay nàng, ngón cái nhàngcọ xát mu bàn tay nàng.

      Sờ cái gì mà sờ? Đồ háo sắc chết tiệt!

      Giang Sơ Vi muốn giẫy ra, nhưng nàng thể, nên cố gắng nhịn xuống kích động, giả thành bộdáng dịu dàng ngoan ngoãn, “Vâng, tạ ơn HoàngThượng quan tâm.” Sau đó muốn thoát khỏi tay để cầm chiếc đũa, ai ngờ tên háo sắc này lại sống chết buông.

      Nàng thầm nghiến răng, e lệ nâng mắt nhìn , “Hoàng Thượng, tay người......” Đồ háo sắc! Cầm đủ chưa? Mau buông ra!

      Hạ Hầu Dận lại làm như phát sát ý trongmắt nàng, ngược lại còn cười gắp lấy bánh bao thủy tinh đưa tới trước miệng nàng, tự tay đút nàng, “Nào,a...”

      màn này làm cho mọi người kinh ngạc. Tháihậu lạ lẫm nhìn con, từ trước đến nay vẫn luônđối xử lạnh nhạt với Dung nhi, đây là lần đầu tiên bà nghe con kêu tên Dung nhi mà phải hai chữhoàng hậu, lại còn thân mật cầm tay Dung nhi, thậm chí tự tay đút thức ăn.

      Giang Sơ Vi thầm hít sâu, biết người này cố ý bởinàng nhìn thấy trong mắt lóe ra ác ý, đúng là hắnđang đùa nàng tìm trò vui.

      Nàng cúi mắt, cứ thế này mà bị đè ra đánh cũng phải là cá tính của Giang Sơ Vi nàng, nàng phải còn cách nào khác, trái lại, tính tình của nàng rất mạnh mẽ!

      Giang Sơ Vi lấy chân gắng sức dẫm lên chân , cònhung hăng xoay nghiến, đáng tiếc chân phải đôi giày cao gót bảy tấc mà nàng nhất, nếu tuyệt đối kêu oa oa, mà tay bị cầm liền lật ngược lại cái, hai ngón tay dùng sức nhéo gan bàn tay .

      Nhưng mặt nàng lại ngước lên thực thẹn thùng, sợ hãicắn miếng bánh bao thủy tinh, lại thẹn thùng rũ mắt xuống, nhàng mở miệng: “Cám ơn HoàngThượng.” Ngón tay nhéo dùng sức xoay vặn, nếu buông tay, bà đây liền cấu đứt thịt ngươi!

      Chân đau đối với Hạ Hầu Dận mặt dày chẳngthấm vào đâu, nhưng thịt bị cấu thực rất đau, móngtay nữ nhân này đúng là sắc!

      Nhưng bàn tay bé này đúng là sờ rất thích, mềmmềm, giống miếng đậu hũ, phải buông ra như vậy đúng là luyến tiếc, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng ràng là ghét nhưng có chết cũng dám cố sức giẫy ra, lại càng luyến tiếc buông tay.

      Giang Sơ Vi thầm dùng ánh mắt lườm , nàng làm đến như thế, còn chịu buông tay?

      Hạ Hầu Dận coi chán ghét trong mắt nàng, mở miệng ăn miếng bánh bao thủy tinh mà nàng cắnqua. Hành động này lại đưa tới nhiều ánh mắt, làm cho tần phi phía dưới vừa đố kỵ vừa ao ước.

      Hoàng Thượng trước mặt mọi người đút cho hoàng hậu ăn, thậm chí còn ăn tiếp miếng bánh bao thủy tinh hoàng hậu cắn? Loại đối đãi này, ngay cả Thanhphi được sủng ái cực kỳ cũng chưa từng được hưởng.

      “Gần đây tình cảm của Hoàng Thượng với Dung nhi dường như tồi?” Thái hậu cũng thực ngạc nhiên, chẳng lẽ con thông suốt, nhận ra điểm tốt của Dung nhi?

      Thái hậu vừa , Giang Sơ Vi vội vàng thu chân, cũng buông ngón tay cấu lòng bàn tay ra. Đáng ghét, đau, nhưng nàng nhéo cũngđau.

      Hạ Hầu Dận nhếch môi, thấy nàng thôi công kích, conngươi đen xẹt qua chút đùa giỡn, “Nhi thần gần đây phát Dung nhi trở nên đẹp hơn.”

      “A?” Thái hậu nhìn về phía Giang Sơ Vi, khẽ a lên tiếng, tay nâng mặt Giang Sơ Vi, “Đúng , Dung nhi, con dường như đầy đặn hơn, cảm giáccũng khác trước.”

      Khuôn mặt nhắn vẫn bình thường, nhưng hai má lại phúng phính hơn chút, đầu chỉ cài mộtcây trâm trân châu, vài sợi tóc rơi ra từ búi tóc, lạidùng dây màu xanh buộc gọn, quần áo màu xanh thanh nhã có trang sức hoa lệ, so với cung phi đangngồi, nàng là hoàng hậu nhưng ăn mặc lại rất mộc mạc, nhưng khí chất lại yên tĩnh thanh lịch, hoàn toànkhác với cảm giác trước kia.

      Thái hậu khỏi sửng sốt, sao mới mấy ngày thấy, Dung nhi lại thay đổi nhiều như vậy, ngaycả thái độ của Hoàng Thượng cũng thay đổi.

      ?” Giang Sơ Vi hận thể đem tên háo sắc bên người kia ra giết, ràng cố ý gây phiền phức cho nàng, nàng muốn mình, chẳng lẽ khónhư vậy sao?

      Lửa giận cháy hừng hực lại phải nhịn xuống, Giang Sơ Vi cảm thấy mình sắp ói máu tới nơi. Nàng tức giận đến nỗi hai má phiếm hồng, khiến nàng trông như được khen ngợi mà thẹn thùng, nàng gắng cười chút, “Có lẽ vì gần đây Hạ Hỉ với Xuân Hỉ thườnghầm thuốc bổ cho con ăn, cho nên thoạt nhìn khí sắckhông tồi.”

      “Đúng, đúng.” Thái hậu vừa lòng gật đầu “Con đó,nên ăn nhiều chút, như vậy vẫn còn rất gầy nha.”

      Nếu cá tính e lệ này của nàng cũng có thể cùng lúc thay đổi tốt rồi, nhưng bà cũng biết điều đó là có khả năng, cá tính dịu dàng ngoan ngoãn nàycủa Dung nhi chỉ sợ thay đổi được.

      Nghĩ vậy, thái hậu khỏi lo lắng. tại bà còn sống, còn có thể trấn trụ hậu cung; nếu bà mất thế nào, lấy cá tính Dung nhi làm sao có thể thắng được đám tần phi tâm cơ quá sâu này? Hơn nữa, Dung nhi lại được thương nên khiến bà càng lo lắng. Nhưng tại nhìn thái độ của HoàngThượng, bà cảm thấy có hy vọng.

      “Hoàng Thượng, con cũng nên quan tâm Dung nhi nhiều chút.” Thái hậu quay đầu dặn dò con.

      “Vâng, nhi thần đêm nay ngủ lại Phượng Nghi cung.”

      Nắm chặt bàn tay bé, Hạ Hầu Dận lộ ra dáng vẻ tươi cười mê người với Giang Sơ Vi, trong khi GiangSơ Vi lại thầm nghĩ muốn xé xác !

      “Được, như vậy mới đúng.” Thái hậu cười cực kỳ hàilòng, nàng vỗ vỗ tay Giang Sơ Vi, “Dung nhi, mau sinh tôn nhi cho mẫu hậu ôm, biết ?”

      Đến bây giờ Hoàng Thượng còn chưa có con nối dõi, chỉ có đại thần nôn nóng, ngay cả bà cũng sốt ruột.

      Cái gì? Giang Sơ Vi trợn tròn mắt.

      “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần cùng Dung nhi cố gắng.” Hạ Hầu Dận ám muội nhìn Giang Sơ Vi, ngóntay trong lòng bàn tay mềm mại của nàng vẽ vài vòngám chỉ, “Phải , Dung nhi?”

      Vẻ mặt ôn nhu, trong mắt lại mơ hồ lóe ra bản chất tà ác!

      Đối mặt với nụ cười tuấn nhã mê người của , nàng chút động tâm, khí huyết trong ngực bốc lên, chỉ thiếu nước chưa ói ra máu.

      Giờ khắc này nàng chỉ có suy nghĩ duy nhất trong đầu -- chém !

      *

      Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh -- cuộc đời GiangSơ Vi lần đầu tiên nếm trải loại cảm giác này.

      Trước kia lúc làm tiểu muội bị áp bức, ít nhất nàng còn có thể vụng trộm đùa giỡn ít mánh khóe để chỉnh lại. Nhưng tại kẻ nàng đối mặt là mộthoàng đế, chỉ cần sai chút đầu nàng khó có thể giữ được, có khi như vậy còn được cho là may mắn, chứ ngoài ra còn có khả năng bị tra tấn đến sốngkhông được mà chết cũng xong.

      Cho dù thái hậu và quốc cữu thương nàng, chodù thân thể này là Tô Tú Dung, nhưng Giang Sơ Vi phải là tiểu muội muội thà chất phác, đương nhiên nghĩ mình có núi dựavào an toàn.

      nếu muốn làm người biến mất, cho dù người đó là hoàng hậu, bằng quyền thế của Hạ Hầu Dận cũng phải làm được, có thể chongười hạ độc, hoặc phái người ám sát, cũng có khả năng đem nàng lén giải quyết nhanh gọn, rồi phái mộtngười giả dạng thành Tô Tú Dung, cũng có khả năngnày lắm.

      Mấy thủ đoạn này tivi thường hay có, khi đó nàng còn vừa nhìn vừa cười nhạo là điên khùng, cũngkhông ngờ đến ngày kia chính mình cũng gặp loại tình này.

      Trời ơi, xuyên qua còn chưa tính, sao lại cho nàng xuyên thành hoàng hậu làm chi? thể xuyênthành dân chúng bình thường được sao?

      “Ta gây nên cái tội lỗi gì? Vì sao muốn chỉnh ta như vậy!” Giang Sơ Vi tức giận đến cắn chăn bông,tay nắm thành quyền nện thình thịch vào chăn.

      đáng buồn... Nàng chỉ có thể làm như vậy chohả giận.

      “A a a......” Tiếng thét chói tai bị ém trong chăn bônghóa thành tiếng kêu rên, cuối cùng nàng chịu khôngnổi, tức giận chụp lấy gối đầu mà quăng.

      “Hạ Hầu Dận, chết !” Nàng tức giận đánh gối đầu, đem gối đầu trở thành đầu Hạ Hầu Dận mà dùng sức đánh, dùng sức vặn, hận thể đem đầu của hắnbẻ xuống, “Vương bát đản, hạ lưu bại hoại, lão nươngsớm hay muộn cũng ngày chặt bỏ cái cây phía dưới của ngươi.”

      bên Hạ Hỉ, Xuân Hỉ đứng nhìn mà trong lòng run sợ, hơn nữa nghe được chủ tử gọi thẳng tên HoàngThượng, lại còn lời đại nghịch bất đạo, các nàngsợ tới mức phát run.

      “Nương nương, ngài thôi, thể mắngHoàng Thượng!” Hạ Hỉ chạy nhanh tới ngăn cản, vừa lo lắng nhìn ra ngoài cửa. Tuy biết rằng Phượng Nghi cung chỉ có ba người các nàng, nhưng nếu lời nhục mạ Hoàng Thượng bị truyền ra, vậy nương nương liền toi rồi!

      Xuân Hỉ lao nhanh ra phòng ngoài, đóng cửa trước,cũng quên nhìn ngó xung quanh, khi xác địnhkhông có ai mới nhàng thở ra. Trở lại phía trong phòng, nàng rót chén trà, đưa đến trước mặt chủ tửđang hoang mang rối loạn, “Nương nương, ngườiđừng giận, uống ngụm trà hạ hỏa .”

      Giang Sơ Vi thở phì phò, khóe mắt tức giận đến đỏlên, nàng cũng biết chính mình quá mức kíchđộng, nhìn thấy hai nha đầu bị hành động của nàng dọa đến mặt mày trắng bệch, thậm chí tay Xuân Hỉ cầm chén trà cũng run bần bật.

      Nhận chén trà, Giang Sơ Vi ngửa đầu hơi uốngsạch, chửi mắng lâu như vậy, nàng quả rất khát, “ chén nữa.” Nàng đưa cái chén cho Xuân Hỉ.

      Xuân Hỉ lập tức đón lấy, rất nhanh lại rót chén nước đưa cho chủ tử.

      Giang Sơ Vi chậm rãi uống, sau khi phát tiết đượcrồi nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

      Thấy chủ tử dường như bình tĩnh hơn, Hạ Hỉ mới cẩn thận mở miệng. “Nương nương, ngài có khỏekhông?”

      Nàng hiểu, ràng khi ở yến tiệc mừng thọ mọi việc đều cực kỳ hoàn hảo, Hoàng Thượng nắm tay chủ tử, mặt chủ tử còn đỏ ửng lên. Nàng với XuânHỉ đều nghĩ rằng bây giờ được Hoàng Thượng coi trọng, chủ tử nhất định vui vẻ. Ai mà biếtđược khi vừa mới rời Từ Ninh cung mặt chủ tửliền lạnh , khi trở lại Phượng Nghi cung sắc mặtchủ tử càng thêm khó coi, sau khi vọt vào phòng,chính là tình hình vừa rồi.

      Giang Sơ Vi trả lời. Nàng đem trà uống hết, bỏlại gối đầu giường, đem chén trà đưa choXuân Hỉ, rồi rời giường tới bàn trang điểm cầmlấy cây kéo đặt bàn, hai mắt trầm híp lại.

      Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ thấy thế, nhớ tới những câumắng mới vừa rồi của chủ tử bèn khỏi cùng phát run.

      Mà lúc này ngoài cửa cũng truyền đến thanh củaVĩnh Phúc, “Hoàng Thượng giá lâm --”

      Trời ơi! Chẳng lẽ nương nương thực muốn...

      “Nương nương! thể!” Xuân Hỉ sợ tới mức lậptức bật khóc.

      “Cái gì thể?” đợi cung nghênh, Hạ HầuDận tự mình vào tẩm cung. nhìn Giang Sơ Vi, nhìn đến cây kéo trong tay nàng, mày rậm nhíu lại. phải nữ nhân này muốn lấy kéo ám sát hắnchứ?

      “Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng.” Hạ Hỉ, Xuân Hỉnhanh chóng quỳ xuống.

      Hạ Hầu Dận vẫn nhìn Giang Sơ Vi, tò mò muốn xemnàng muốn làm gì, tùy ý khoát tay áo, cho Hạ Hỉ,Xuân Hỉ lui ra.

      Nhưng Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ lại chần chờ, các nàngnhìn về phía chủ tử, ánh mắt nhìn chằm chằm vào câykéo tay chủ tử rồi quay lại nhìn nhau, chỉ sợ xảy ra chuyện.

      Giang Sơ Vi nhìn bọn họ, nàng giống như u hồn bay tới giường, nhu thuận ngồi xuống, tayvẫn cầm cây kéo.

      Thấy hai cung nữ vẫn rời , Hạ Hầu Dận thảnnhiên liếc mắt, Hạ Hỉ với Xuân Hỉ cả kinh, “Dạ, nô tỳ cáo lui.” Các nàng sợ chọc giận Hoàng Thượng nên dám tiếp tục lưu lại, chỉ đành bất an rời khỏitẩm cung.

      Xem hai cung nữ trước khi rời còn lo lắng nhìn câykéo tay Giang Sơ Vi, Hạ Hầu Dận khỏicảm thấy buồn cười. nhìn về phía Giang Sơ Vi, thấy nàng vẫn cúi đầu, với việc đến làm nhưkhông thấy, đây là lần đầu tiên bị bỏ qua bên như vậy, nhíu mày, cất bước tiến tới.

      “Sao? Ngươi muốn dùng cái kéo kia ám sát ta sao?” Đối mặt với nàng, cần dùng tôn xưng(kiểu tự xưng tôn kính = “Trẫm”), chiếu theo quansát của , trong mắt nàng hoàng đế như đại kháicòn bằng tên khất cái ven đường, cho dù códùng tôn xưng với nàng, nàng vẫn khinh thường .

      Trong cuộc đời đây là lần đầu bị người chán ghét như vậy, hơn nữa người đó còn là nữ nhân, Hạ Hầu Dận phải thấy mới mẻ, thừa nhận, bị những nữ nhân bên cạnh làm hư.

      Trong cung tần phi người nào mà chẳng lấy làm trời, người nào mà chẳng dùng ánh mắt ái mộ nhìnhắn, ngay cả Tô Tú Dung trước đây cũng vậy. Tuyrằng lúc đối mặt , Tô Tú Dung luôn e lệ rụt rè, nhưng vẻ mặt nhìn che giấu được ngưỡng mộ -- đây cũng là lý do đầu tiên khiến tintưởng nàng phải là Tô Tú Dung, trong mắt nàng tia động tâm, thậm chí còn khịtmũi khinh thường .

      Thái độ của nàng làm cho cảm thấy thú vị, linh hồn thần kỳ, rất hứng thú!

      Giang Sơ Vi ngẩng đầu, lời nào, bình tĩnh đưa kéo cho .

      Hạ Hầu Dận tiếp nhận, hết nhìn kéo nàng đưaqua, lại nhìn nàng, hiểu ý của nàng, chả lẽ đầu hàng nhanh như vậy sao?

      Giang Sơ Vi bĩu môi, tức giận nhìn , “Ngươi thực nghĩ rằng ta muốn dùng kéo này giết ngươi sao?”

      Bộ nàng ngu ngốc như vậy sao? Ám sát hoàng đế chứ giỡn chơi à, nàng đâu phải muốn sống nữa!Hơn nữa, công phu quyền cước của nàng chỉ sợ còn thắng được , đều là bởi thân thể của Tô Tú Dung quá gầy yếu. Nghĩ đến mình bây giờ ngay cả mộtcú quật ngã cũng làm được, Giang Sơ Vi thựcmuốn khóc.

      Hạ Hầu Dận tiếp nhận kéo, cũng cho rằngnàng là người tốt như vậy, “Phải ?” Nàng lấykéo chỉ để chơi thôi?

      “Ừ!” Nàng vươn tay phải.

      “Hử?” Hạ Hầu Dận cúi đầu xem tay nàng, hiểuý.

      Giang Sơ Vi dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn , “Nhìn thấy chưa? Móng tay ta bị gãy.” Nhấtđịnh là do vừa rồi dùng sức đấm cái gối, làm hại móng tay nàng tỉ mỉ chăm sóc bị gãy.

      Hạ Hầu Dận nhìn kỹ, phát móng ngón trỏ tayphải nàng bị gãy mất góc, nhìn cây kéo trêntay, lại nhìn móng tay nàng bị gãy, chẳng lẽ...

      “Cắt giúp ta.” Giang Sơ Vi mở miệng tự nhiên.

      Hạ Hầu Dận nhìn nàng, hoài nghi biết mình cónghe lầm hay .

      Giơ tay đến mỏi, Giang Sơ Vi kiên nhẫn trừng , “Nhanh chút!”

      Nhìn cái gì vậy? Bộ nghĩ chỉ cần dùng ánh mắt để nhìn móng tay của nàng đẹp hơn sao?

      Hạ Hầu Dận nở nụ cười, đây vẫn là lần đầu tiên có kẻ kêu cắt móng tay, lại còn dùng thái độ đươngnhiên cần bàn cãi, phải khen lá gan của nàng lớn hay sao?

      Nhưng nếu chuyện này phát sinh ở người nàng cũng ngạc nhiên, nếu nàng đặc biệt như vậy, sao có thể gợi lên hứng thú của ?

      Hạ Hầu Dận dùng chân kéo lấy ghế tựa, ngồi vàoghế, cầm tay nàng, lần đầu tiên giúp người khác sửa móng tay, sợ cắt đến thịt bên trong móng, cẩnthận đem móng bị gãy cắt ngắn, chỉ chừa lại hìnhcung tròn ngắn ngủn.

      “Xong rồi.” buông tay ra.

      Giang Sơ Vi cúi đầu xem kỹ, vừa lòng gật gật đầu,“Tốt, những cái khác cũng sửa chút.” Bằng móng tay cái dài cái ngắn rất khó coi. “Mau cắt .”

      Đưa tay về phía Hạ Hầu Dận, nàng ra lệnh tựnhiên.

      Hạ Hầu Dận cũng giận, cầm tay nàng, cúi đầutiếp tục giúp nàng sửa.

      Thực nghe lời! Giang Sơ Vi theo dõi , phát lông mi của dày, nhìn gần như vậy, làn da cũng tệ lắm, cúi đầu nhìn tay hai người, tay nàng bị nắm trong tay, tay rất lớn, khớp xươngrõ ràng, lòng bàn tay có vết chai, phát này làm cho nàng nhíu mày, sau đó...

      Màu da của nàng còn đen hơn so với ?!

      muốn khóc nha... Giang Sơ Vi trong lòng thở dài mạnh.

      “Tay trái cũng cắt sao?” Cắt xong tay phải, Hạ HầuDận ngước mắt nhìn nàng.

      “Ừ.” Có người phục vụ, sao nàng lại cần?

      Câu trả lời của nàng chút cũng làm cho HạHầu Dận cảm thấy ngoài ý muốn, cầm tay trái của nàng, bất giác mở miệng: “Ngươi dường như thực chán ghét ta.”

      Giang Sơ Vi phủ nhận, nàng có hảo cảm với .

      “Chưa từng bị nữ nhân chán ghét sao?” Nhìn động táccủa ngừng lại, nàng hừ hừ, “Hoàng Thượng luôn được ái mộ, đống nữ nhân lớp sau tiếp lớp trước muốn chiếm được sủng ái của ngươi, chừng ngay cả Tô Tú Dung cũng ngươi vô cùng. Lần đầu trong cuộc đời có nữ nhân động tâm vớingươi, ôm đùi ngươi, quen phải ?”

      tưởng cứ hễ như con chim công xòe cái đuôi loè loẹt khiến người người liền sao? Đóchẳng qua là do đám nữ nhân này gặp quá ít nam nhân mà thôi!

      “Cho nên... Ngươi muốn khiến cho ta chú ý?” Mới cố ý bày ra thái độ chán ghét ?

      Giang Sơ Vi cười lớn, đưa tay vỗ mặt , “Quả thực bộ dạng ngươi cũng tệ, có điều ta cũng phải chưa từng thấy qua nam nhân so với ngươi còn đẹp trai hơn.” Trong số bạn trai của nàngkhông ít người bộ dáng còn đẹp hơn so với .

      “Ồ?” thèm để ý hành động bất kính của nàng, Hạ Hầu Dận thú vị nhìn nàng. ràng là gương mặt của Tô Tú Dung, nhưng bộ dáng tự tin bất tuân kialại hoàn toàn giống với Tô Tú Dung, khuôn mặt bình thường kia thoáng chốc rạng ngời lên, nhìn thú vị!

      Giang Sơ Vi nheo mắt, vươn ngón trỏ ôm lấy cằm ,nàng cúi đầu, khuôn mặt nhắn kề gần mặt , “Hạ Hầu Dận, ta chán ghét ánh mắt của ngươi.”

      Hạ Hầu Dận tránh , cứ để cho nàng tiếp tục vô lễ.

      “Ngươi hẳn là cảm thấy ta rất thú vị ? Cho nên mới lưu ta lại, muốn nhìn chút xem ta có đặc biệtnhiều , giống như tìm thấy món đồ chơimới. Bởi vì ai đối đãi với ngươi như vậy, ngươi muốn xem ta có thể mang đến cho ngươi bao nhiêu niềm vui. Hoặc là, ngươi muốn chinh phục ta, khiến ta phục tùng ngươi, thỏa mãn tự tôn nam nhâncủa ngươi; tới khi ngấy, quăng ta sang bên, coi như có được chiến lợi phẩm, phải ?”

      Giang Sơ Vi cười, gằn từng tiếng phân tích tâm lý củahắn, hai mắt mang theo ý cười cùng trào phúng, hếtthảy tâm tư của đều thu vào trong mắt.

      Hạ Hầu Dận phủ nhận, quả nghĩ nhưvậy, chỉ là nghĩ tới là nàng lại nhìn thấu tâm can của như vậy, “Xem ra ngươi hiểu biết namnhân.” Bằng làm sao biết tâm lý nam nhânnhư vậy.

      “Đương nhiên.” Giang Sơ Vi đắc ý, “Trong số nam nhân theo đuổi bổn tiểu thư, loại người tự cho mình là đúng như ngươi nhiều nhất.”

      Đám thiếu gia có tiền người nào mà chẳng muốn chinh phục được nàng, thêm đoạn chiến tích vào danh sách săn diễm của mình? Có điều đáng tiếc,cuối cùng bọn họ đều ôm đùi nàng cầu nàng đừng rờiđi.

      Theo đuổi? Hạ Hầu Dận nhíu mày.

      cần phải , chỉ cần nhìn sơ qua nét mặthắn là Giang Sơ Vi liền biết ý tứ của , nàng tức giận đẩy ra, “Ta muốn ta phải Tô Tú Dung.”

      Nàng hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, kiêu ngạo mànhìn , “Ta, Giang Sơ Vi, là đại mỹ nhân điên đảo chúng sinh.”

      Tự tin ai bì nổi kia khiến Hạ Hầu Dận nở nụ cười, đây là lần đầu tiên nghe được có người tự khen ngợi chính mình như vậy, khiêm tốn chút nào, nhưng lại cho người ta chán ghét.

      “Ngươi cười cái gì?” Nghĩ rằng tin lời củanàng, Giang Sơ Vi giận.

      “Ta tin tưởng.” Hạ Hầu Dận bắt lấy bím tóc trướcngực nàng, hơi hơi dùng sức mà kéo.

      “Ối!” Giang Sơ Vi kêu đau, da đầu bị đau làm cho nàng thể tới gần , “Ngươi làm cái gì đó?” Nàng tức giận đến muốn đánh người.

      “Ta tin tưởng ngươi rất đẹp.” Tự tin của nàng chiếusáng khuôn mặt bình thường, làm cho nàng trông đặcbiệt hơn, giống ngôi sao sáng, rất đẹp, thực chói mắt.

      Giang Sơ Vi ngẩn người, ý muốn đẩy tay ra nhấtthời dừng lại.

      “Cho nên...” Bàn tay ấm áp xoa mặt nàng, Hạ Hầu Dận thế này mới phát , mặt của nàng rất , bàn tay của cũng có thể ôm trọn.

      Trước kia chưa từng nhìn kỹ Tô Tú Dung, nhưng tại, lại chú ý tới nàng -- Giang Sơ Vi.

      “Tiếp tục làm cho ta cảm thấy thú vị !” Ngón cáilướt qua cánh môi, bờ môi nho , màu hồng nhạt, “Chỉ cần khiến ta cảm thấy nhàm chán, ngươi cóthể tiếp tục sống ở Phượng Nghi cung, tiếp tục làm Tô Tú Dung.”

      Giang Sơ Vi tức muốn gạt tay ra, thế nhưnglại thể nhúc nhích, ngực nổi lên cỗ xôn xao, lạ, ngứa.

      Hạ Hầu Dận khẽ hôn chút lên cánh môi hé mở của nàng, đôi môi này phải chưa từng hôn qua, nhưng tại cảm giác khi hôn lên cũng giống nhau.

      cong môi, con ngươi đen lóe ra ý cười, hàm răngkhẽ cắn cánh môi mềm mại, ung dung nhìn nàng chăm chú, “Giang Sơ Vi, ta thực chờ mong nhữngngày về sau.”

      Giang Sơ Vi ngây ngốc. Làm sao bây giờ? Sao nànglại có loại cảm giác như tự đào hố chôn mình...
      Hale205, Khủng LongHuệ Nguyễn thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4:

      Nàng sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi!

      Sao nàng có thể quên là bao giờ được khiêukhích lòng tự tôn của nam nhân cơ chứ, thế mà nàng lại còn trêu chọc ? Thế này phải là càng khiến chú ý sao?

      Giang Sơ Vi, ngươi muốn cư, chứ phải muốn thu hút chú ý nha!

      Chỉ vì bản thân nhất thời xúc động, bây giờ Giang Sơ Vi hối hận đến ruột cũng muốn phát chua, chỉ vì HạHầu Dận, cuộc sống của nàng những ngày này thựckhổ sở.

      Mấy ngày nay đều ngủ ở Phượng Nghi cung --nàng đương nhiên muốn vậy, nhưng tên kia có đuổi kiểu gì cũng chịu , nàng lại muốnbị sỗ sàng, kết quả thế nào chứ, ngủ giường,còn nàng phải ngủ ở ghế quý phi cạnh cửa sổ.

      ràng giường của mình mà lại thể nằm ngủ,Giang Sơ Vi cảm thấy bản thân siêu bi ai, xoa thắtlưng, nàng nhíu mày thống khổ.

      Liên tục vài ngày chỉ có thể ngủ ghế quý phi, cơ bắp toàn thân nàng vừa căng cứng lại vừa đau, chodù có trải tầng tầng lớp lớp chăn đệm mềm mại,nhưng có điều cái ghế nho đó sao có thể nằm duỗira mà ngủ được, động còn dám động nữa là, chỉcần nghiêng người chút là ngã xuống ngay lập tức, khiến nàng xoay tư thế nào cũng thấy an ổn.

      Mà cái tên khốn khiếp kia chiếm lĩnh giường của nànglại ngủ an ổn, mỗi ngày đều có tinh thần sáng láng để lâm triều. Mà nàng là hoàng hậu nên còn phải thức dậy giúp mặc triều phục -- nàng cũng đâu có muốn làm, nhưng lại có hơn mười ánh mắt nhìn chòng chọc, vì sao mặc cái quần cái áo còn phải cónhiều cung nữ như vậy vây quanh bên để thu xếpnữa vậy trời?

      Nàng là Tô Tú Dung ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, phải là Giang Sơ Vi kiêu ngạo ương ngạnh...Nàng liên tục tụng tụng niệm niệm ngừng câunày, cố gắng đem lửa giận ngút trời cắn răng nuốt xuống.

      Nhưng liên tục vài ngày như vậy, nàng chịu nổi, cuộc sống như vậy làm sao có thể vượt qua đượcnha?

      Che miệng ngáp cái, quệt bọt nước ứa ra trong mắt, Giang Sơ Vi đem ghế dựa dưới thân nhích ra sau chút để tránh ánh mặt trời chiếu tới.

      Phát động tác của nàng, Hạ Hỉ lanh lợi xoay ô che nắng lại, che khuất ánh mặt trời, Xuân Hỉ cầm quạt lông hỗ trợ quạt gió.

      “Nương nương, ngài có khỏe ?” Hạ Hỉ bưng bát nước ô mai giải nhiệt đưa cho nàng, lo lắng nhìn sắc mặt mệt mỏi của chủ tử, quầng thâm dưới mắtchủ tử đậm quá rồi nha!

      Mấy ngày nay Hoàng Thượng đều đến Phượng Nghi cung qua đêm, quầng thâm dưới mắt chủ tử cũng càngngày càng nhiều, chắc hẳn Hoàng Thượng làm cho nương nương quá mệt mỏi...... Nghĩ đến làm mệt như thế nào, tuy rằng chưa có kinh nghiệm nhưng mặt Hạ Hỉ vẫn đỏ bừng, về chuyện nam nữ nàng từng nghe các ma ma trong cung đề cập qua, chủ tử thân mình lạisuy yếu, thể thường xuyên như vậy hoài được,nàng vẫn nên sắc chút thuốc bổ để giúp chủ tử bồi bổ cho tốt mới được.

      biết rằng Hạ Hỉ hiểu lầm, Giang Sơ Vi lười biếng uống nước ô mai, nghe bên cạnh truyền đến tiếng vỗ tay cùng thanh mềm mại đáng .

      “Hoàng Thượng tuyệt quá!”

      mỹ nữ mặc cung phục thêu hoa đứng bên trái,cách Giang Sơ Vi có vài bước, bên người có sáu cungnữ hầu hạ. Nếu so sánh góc độ này, hoàng hậu như nàng liền kém cỏi hơn, bên người chỉ có Hạ Hỉ và Xuân Hỉ, hơn nữa thân bạch sam mộc mạc -- bởivì màu trắng có thể trừ nóng, đầu chỉ có trâm châu ngọc gài tóc. Toàn thân nàng đều màu trắng, hơn nữa nàng lại trú dưới đình tránh nắng, thoạtnhìn tựa như u hồn.

      Phải nhanh lên thôi... Nếu cứ tiếp tục những ngày nhưthế này, nàng mau quy thiên mất.

      Buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, Giang Sơ Vi lại ngáp mộtcái, dùng khóe mắt ngắm mỹ nữ bên trái.

      Trước đấy nàng tình cờ nghe được nàng ấy là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Nguyên vương triều, trong thọyến của thái hậu nàng ấy cũng có tam dự. Bộ dángquả tồi, vẻ đẹp của nàng ấy hoàn toàn ngược lại với vẻ diễm lệ của Giang Sơ Vi, Thanh phi mang vẻ đẹp thanh thuần lung linh, như ánh trăng ban đêm, trắng ra chính là – Giang Sơ Vi thích hợp làm tình nhân nuôi bên ngoài, còn Thanh phi lại thíchhợp để lấy về nhà ra mặt cúng bái báo cáo tổ tông.

      Có điều, dù trước kia nàng có phong hoa tuyệt đại cỡ nào, tại nàng chỉ là khối than đen chả khiến được ai chói mắt cả, ai…

      Giang Sơ Vi than thở trong lòng, tiếp tục liếc mắt ngắm Thanh phi thoát tục cái, ngay cả làn da cũngtrắng nõn tì vết, chẳng trách nàng ấy rất được sủng ái.

      Diễm phúc của tên háo sắc Hạ Hầu Dận kia đúng là sâu, trong thọ yến nàng ngắm qua, tần phi tham dựít nhất cũng thuộc loại nhan sắc bắt mắt.

      Kỳ quái, ràng nhiều phi tử như vậy, Hạ Hầu Dậncũng có tiết chế, sao đến tiểu hài tử cũngkhông có?

      Xem ra là nhìn được nhưng dùng được, có khi chỉ sau phút liền phóng tiết, ha ha…

      Giang Sơ Vi oán thầm trong lòng, ánh mắt lại ngắm vềphía nam nhân luyện võ, chỉ mặc quần, lộ ra nửa người rắn chắc tinh tráng, dưới ngực là bụngsáu múi tuyệt đẹp, tay cầm cung, kéo dây cung, cánh tay lập tức phô bày đường cong xinh đẹp, mồ hôi che kín làn da bóng loáng, dưới ánh mặt trời tỏa ra sáng bóng mê người.

      Khoe mẽ!

      Giang Sơ Vi cong môi khinh thường, nhìn mũi tên nhọn bắn ra trúng ngay giữa hồng tâm. Thanh phi lập tức hoan hô, mà nàng ở đình tránh nắng lại yên tĩnhkhông tiếng động.

      Nàng nóng muốn chết đây nè! Trời đổ nắng gắt,tên kia muốn luyệt bắn tên là chuyện của , sao còn kêu nàng ở bên cạnh xem? Nàng cũng đủ đen rồi, sao lại còn phải phơi nắng nữa?

      Còn nữa, cũng đống đại mỹ nhân hương sắc vẹn toàn vì mà hoan hô vỗ tay, còn cần khối than đen như nàng vào giúp vui nữa à?

      Điên… nàng muốn ngủ!

      Giang Sơ Vi chống đỡ nổi nữa, nàng muốn ngủ, nàng muốn giường của nàng.

      Cảm nhận được oán niệm phóng tới từ đình tránh nắng, Hạ Hầu Dận sung sướng nhếch miệng, kéo căng dây cung, buông đầu ngón tay, mũi tên nhọn bắn ra xẻ đôi mũi tên cắm hồng tâm thành hai nửa.

      Nghe được tiếng vỗ tay của Thanh phi, sắc mặt đổi, tiếp nhận mũi tên Vĩnh Phúc đưa qua, lạikéo cung bắn tiếp.

      Đây là thói quen của , thân là quân vương, ngoàichuyện học văn, cũng thể bỏ qua môn võnghệ. Quốc cữu thân là đại tướng quân tự tay chỉđạo , dưới cầu nghiêm khắc của quốc cữu, thân võ nghệ cực tốt, cũng biết rằng cườngthân kiện thể là điều rất trọng yếu.

      Mỗi ngày, cố định tập ở võ tràng canh giờ, có khi bắn tên, có khi lại cùng thị vệ trong cung đánhnhau, cho bọn chúng nương tay, muốnthắng lợi tuyệt đối.

      Bắn xong mũi tên cuối cùng, Vĩnh Phúc tiếp nhận cungtrên tay , Thanh phi lập tức tiến lên, cầm khăn sạch giúp lau mồ hôi.

      “Hoàng Thượng, người vất vả rồi.” Nàng ôn nhu ,trong mắt chút nào che giấu vẻ ái mộ, vị quânvương tuấn mỹ này hoàn toàn bắt được lòng của nàng. Mà từ khi tiến cung, nàng cũng được Hoàng Thượngsủng ái, chỉ trong năm ngắn ngủi nàng từ tàinhân trở thành Thanh quý phi, nàng tin tưởng qua thời gian nữa thôi, vị trí hoàng hậu nhất định là của nàng.

      Về phần Tô Tú Dung, nàng hoàn toàn để trongmắt. Tuy rằng gần đây Hoàng Thượng đều ở PhượngNghi cung, nhưng nàng nghĩ đó nhất định là có liênquan tới Thái Hậu. Ngày nào đó thái hậu mất, hoàng hậu căn bản thể gây uy hiếp nào, nữ nhân xấu xí nhát gan vô dụng kia sao có thể so với nàng được?

      Hạ Hầu Dận cười với Thanh phi chút, đối vớicung phi đều nở nụ cười vui vẻ, chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt của , đều có thể tỏ ra ôn nhu.

      “Hoàng Thượng, tối nay có muốn đến Thanh Linh cungdùng bữa ? Thanh nhi tự tay làm vân chân hãmnhi mà Hoàng Thượng thích ăn nhất cùng với báchhoa nhưỡng mà Hoàng Thượng thích uống.” Thanh phinở nụ cười yếu ớt xinh đẹp, Hoàng Thượng từngsủng ái rằng nhất nụ cười của nàng, chỉcần nhìn thấy nàng cười với , nàng cũng đều đáp ứng.

      Hạ Hầu Dận trả lời, tâm tư của sớm chuyển đến đình tránh nắng, nâng mắt nhìn qua hướng đó, thấy hoàng hậu của xoay gáy về phía , hoàn toàn tia phản ứng.

      Chú ý thấy tầm mắt Hoàng Thượng, Hạ Hỉ, Xuân Hỉcả kinh, các nàng cùng nhìn về phía chủ tử, Giang SơVi vẫn chu môi ngủ say như chết.

      Hạ Hầu Dận từ từ nheo con ngươi đen lại, đẩy tay Thanh phi ra, bước về hướng đình nghỉ mát.

      “Hoàng Thượng?” Thanh phi sửng sốt, đây là lần đầutiên nàng bị Hoàng Thượng lạnh nhạt như thế, hơn nữa còn là vì Tô Tú Dung, điều này sao có thể?

      Nhìn thấy Hoàng Thượng tới, Hạ Hỉ khẩn trương,“Nương nương! Nương nương ngài mau tỉnh lại!” Làm sao bây giờ? Hoàng thượng tới rồi!

      “Hả...” Giang Sơ Vi miễn cưỡng mở mắt ra, vẫn chưathanh tỉnh, mồm miệng triền miên. “Gì...”

      Nàng mơ mơ hồ hồ nhìn Hạ Hỉ, nhưng mặt Hạ Hỉ lại đột nhiên nhoáng lên cái, cả người nàng bay lên .

      “A --” Nàng nháy mắt bừng tỉnh, sợ ngã xuống, nàngvội vàng vươn tay bắt lấy bả vai nam nhân, cơ thể nóng nực ẩm ướt khiến nàng muốn rút tay về, nhưng lạisợ ngã xuống nên dám.

      Giờ phút này, nàng ngồi cánh tay phải củanam nhân, Hạ Hầu Dận đem nàng ôm lấy, con ngươi đen hẹp dài tà khí nhìn thẳng mắt nàng.

      “Hạ...” Nàng tức giận đến muốn mắng người – xuýt nữa…xuýt nữa nàng thốt ra, “Hù chết nô tì, Hoàng Thượng.”

      May mà nàng vẫn còn nhớ nơi này là chỗ nào, Giang Sơ Vi vội vàng đem câu mắng sắp thốt khỏi miệng đổi thành tươi cười e lệ, có trời mới biết nàngmuốn bóp chết đến cỡ nào!

      “Có nhìn thấy trẫm bắn tên chứ?” Hạ Hầu Dận cườivới nàng.

      “Thấy ạ, Hoàng Thượng là lợi hại.” Giang Sơ Vi cũng đáp lại bằng nụ cười giả vờ, có điều nụ cười giả lại lẫn tia được tự nhiên. Bởi sợ ngãxuống, tay nàng thể bắt lấy bờ vai củahắn, da thịt dưới lòng bàn tay tản ra hơi nóng, nàng lạiđang kề sát , có thể cảm nhận được hơi thở của rất gần, ngực đột nhiên nhảy dựng, cảm giác có chútkỳ quái.

      Từ sau khi thoát ly thời kỳ trẻ con, nàng chưa từng bị người khác ôm theo loại tư thế này, lúc này mới phát khí lực của Hạ Hầu Dận rất lớn, có thể tayôm lấy nàng.

      “Phải ?” Hạ Hầu Dận vươn ngón tay lau nước miếng ở bờ môi nàng, bên má phải nàng vẫn còn vệt cấn hồng do tựa vào lưng ghế dựa. Nữ nhân nàythật đúng là dám trợn mắt dối!

      Ánh mắt Hạ Hầu Dận cười cười quấn lấy nàng, “ ngờ là hoàng hậu trong lúc ngủ cũng mơ thấytư thế oai hùng của trẫm nha!”

      Tươi cười mặt Giang Sơ Vi cứng lại, nàng lại ngủđến chảy nước miếng, quá mất mặt! Nàng vội vàngtrộm ngắm quanh mình, lại nhìn thấy Thanh phi đanghung tợn trừng nàng.

      Trừng cái gì mà trừng, bộ nàng có chọc tới nàng ta sao?

      Giang Sơ Vi bị trừng đến ngây ngốc, nhưng nàng tại có tâm tình để ý tới Thanh phi, trước tiêngiải quyết Hạ Hầu Dận mới là trọng điểm.

      Nàng nhanh chóng bày ra biểu tình vô tội, thốt ra thanh ôn nhu, ra vẻ hờn dỗi xem xét .

      “Ha ha, Hoàng Thượng ngài thực hay giỡn. Ah! người ngài đều là mồ hôi, ngài nhanh tắm rửa, bằng cảm lạnh cũng tốt, nô tì lại đau lòng.”

      Đau lòng cái rắm! nên bị bệnh nhập nặng vào là tốt nhất, đừng có tìm đến nàng gây phiền toái nữa.

      “Phải ?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, “Hoàng hậu quan tâm trẫm như vậy, trẫm thực vui vẻ.” mỉmcười, cũng buông nàng xuống mà cứ ôm nàng như vậy khỏi sân luyện võ.

      Giang Sơ Vi sửng sốt, đột nhiên trong lòng có loại dựcảm bất hảo, thanh khỏi có chút gấp rút, “Hoàng Thượng, ngài muốn dẫn nô tì đâu?”

      phải Hoàng hậu trẫm nên tắm rửa sao?Bằng trẫm lại cảm lạnh làm cho hoàng hậu đaulòng, như vậy trẫm lại đắc tội với nàng.”

      Ghê tởm! Mấy lời mèo mửa này mà cũng ra miệng cho được?

      Giang Sơ Vi ở trong lòng buồn nôn, nhưng câu tiếp theo của làm cho tâm nàng chợt lạnh toát bởi dự cảm trở thành .

      “Nếu hoàng hậu quan tâm trẫm như vậy, nàng liền tựmình hầu hạ trẫm tắm rửa !”

      *

      Hừ! Hạ Hầu Dận nghĩ như vậy là nàng sợ sao?

      Giỡn chơi hoài, nàng Giang Sơ Vi đâu phải là cái loạinữ sinh mới lớn thanh thuần hễ nhìn thấy thân thể nam nhân mặt đỏ thẹn thùng, nàng chỉ tìnhtrường đắc ý mà kinh nghiệm cũng thực phong phú đó nha.

      Cho nên dù Hạ Hầu Dận có ở trước mặt nàng cởi đếnmảnh quần áo cuối cùng người mặt Giang Sơ Vi vẫn đổi sắc.

      Thân thể nam nhân nàng cũng phải chưa từng thấy qua – chỉ có điều ngờ là chỉ có thể trạng tệ, “nơi đó” cũng có vẻ rất khả quan.

      So sánh với những “nơi đó” nàng từng xem qua...Được rồi, Hạ Hầu Dận thắng, đáng tiếc cũng chỉ là cái đầu ngọn thương bằng thiếc sáng choang mà thôi,bằng làm sao mà cho đến bây giờ ngay cả tiểu hài nhi cũng có?

      Giang Sơ Vi trong lòng cười nhạo, nghĩ đến hình ảnh Hạ Hầu Dận bị phóng tinh sớm, khóe miệng của nàngliền run rẩy kìm được.

      Hạ Hầu Dận nhanh chóng bước vào bể tắm, duỗithẳng thân dựa vào thành bể, nhìn thấy Giang Sơ Vi mím môi buồn cười, nhíu mày. “Ngươi cười cáigì?”

      “Cười ngươi sớm phóng... Khụ khụ!” Muốn chết,nàng lỡ miệng tí xíu rồi. Giang Sơ Vi ho vài tiếng, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ra vẻ nhànnhã rỗi hơi nhìn xem bốn phía.

      “Bể nước này tốt à nha, suối nước nóng thiên nhiên nha! Ha ha...” Nàng có ý đồ lảng sangchuyện khác, nhưng còn kịp nữa rồi, ánh mắtHạ Hầu Dận nheo lại lãnh.

      có nam nhân nào khi bị sớm phóng mà còn có thể bày ra nét mặt đổi sắc. Đó là mộtsự nhục nhã, có nam nhân nào chịu được!

      “Giang Sơ Vi, ngươi muốn thử chút sao?” Hắnkhông ngại chứng minh cho nàng thấy, chỉ sợ nàngkhông dám.

      Chậc... Đúng là nam nhân!

      Giang Sơ Vi nhịn nổi, trong lòng vụng trộmtrợn trắng mắt, nếu thể giả ngu, dù sao giờ trái phải cũng có người, nàng cũng cầntiếp tục giả bộ mềm mại yểu điệu.

      Đối với ...... Nàng nhẫn nhịn quá lâu rồi!

      Giang Sơ Vi khoanh hai tay trước ngực, đánh giá hắntừ xuống dưới. thể thừa nhận, giờphút này Hạ Hầu Dận thoạt nhìn gợi cảm mê người.

      Mái tóc đen vốn búi lên được tháo ra, làm cho khuônmặt vốn tuấn mỹ giờ lại thêm nét cuồng dã, bọtnước dính long lanh trước ngực, cơ bụng ngâm dướidưới nước cũng vẻ rắn chắc, sau khi trút xuống long bào tôn quý làm cho thiếu phần nho nhã,nhưng lại hơn phần tính cách hoang dã xâm lược,nếu ai mà nghị lực kém có khi sớm nhào qua ăn luôn rồi... Chẳng qua, “ai” đó bao gồm nàng.

      “Ta có hứng thú với ngươi.” Nàng rất kiên định hất cằm lên, ánh mắt thực kiêu ngạo, hềngại ngùng gì mà cho thấy bộ dáng cuồngvọng của nàng.

      Nhưng chính cái tư thái này lại gợi lên dục vọngchinh phục của nam nhân, nếu có thể khiến nàng phục tùng, được nàng thuận theo, cảm giác nhất định rất tuyệt.

      Trong mắt Hạ Hầu Dận loé lên chút ánh sáng kỳ dị, xử của nàng luôn nằm ngoài dự kiến của , cókhi xúc động, có khi lại bình tĩnh vô cùng, có khi lớnmật kinh người -- tỷ như tại, nhìn thấy thân thểnam nhân lại tuyệt nhiên chút kinh hoảng,giống như tập mãi thành thói quen.

      Có khi nàng lại nhát gan sợ phiền phức, nghĩ đếnnhững thời điểm nàng cực lực che giấu chính mình, để phát ra chút hào quang nào, hơn nữa ràng là chán ghét , nhưng những lúc như thế nànglại khuất phục, chỉ sợ khó giữ được đầu. Chỉ có mộtthứ thay đổi -- ánh mắt của nàng. Cặp mắt kia luôn sáng ngời nhìn thẳng, trong ánh mắt chứa đầy ngạo khí nhưng thường được thu liễm cất dấu, chờkhi có người chú ý lợi dụng thời cơ cắn ngược lại cái.

      Nếu chỉ nàng giống con mèo hoang, chẳng thà toẹt ra là nàng giống sư tử cái đứng đầu đúng hơn, mạnh mẽ mà xinh đẹp.

      tin rằng nếu phải đêm đó vì nàng cẩn thận mà bị nhìn thấy diện mạo chân , nhất định nàng tiếp tục giả dạng bộ dáng Tô Tú Dung trước mặt , lúc nào cũng nhát gan khiếp sợ cúi đầu, nhưng ở sau lưng lại vừa phun vừa hầm hừhắn. Sau đó chờ đủ lông đủ cánh, nàng bằng cáchnào đó khiến cho Tô Tú Dung biến mất, rồi vụngtrộm rời khỏi hoàng cung.

      nên cảm tạ mẫu hậu.” Hạ Hầu Dận nở nụ cười,lần đầu tiên cảm thấy nên cảm tạ thủ đoạn bắtbuộc của thái hậu, bằng chỉ sợ vô tình mà bỏ qua nàng, như vậy rất đáng tiếc!

      “Cái gì?” Liên quan gì đến thái hậu? Giang Sơ Vi hoàn toàn ngơ ngác.

      Hạ Hầu Dận cười đến mê người, trong mắt nhuốm đầyánh hào quang, “Ngươi có hứng thú với ta,nhưng ta đối với ngươi rất hứng thú.” Hơn nữa, là phi thường hứng thú.

      Giang Sơ Vi hừ , rất chi là khinh thường, “Lời nàyta nghe đến phát ngấy.” Nam nhân theo đuổi nàng đềutừng những lời này với nàng!

      Hạ Hầu Dận tránh ánh mắt hỏi, “Nam nhân củangươi rất nhiều sao?”

      “Ít hơn so với cung phi của ngươi.” Nàng cười meo meo, nhưng khẩu khí khoe khoang giấu được,đó là chiến tích huy hoàng xinh đẹp của nàng nha!

      Hạ Hầu Dận đương nhiên nghe ra là nàng đắc ý,biểu mặt nàng tuyệt nhiên hề che giấu,“Ngươi tới từ thanh lâu?” Cho nên mới quen thuộcnam nhân như vậy?

      Giang Sơ Vi cười lớn, nàng biết ngay là bị cho là như vậy mà, “ cho ngươi hay, ở quê quán của ta,nữ nhân được quyền tự do thực , chỉ cần kết hôn, muốn kết giao với mấy nam nhân có thể kết giao từng ấy nam nhân, phải chỉ nam nhân mớicó thể trái ôm phải ấp, nữ nhân cũng có thể.”

      Loại tình này Hạ Hầu Dận lần đầu tiên nghe đến, khỏi cảm thấy ngạc nhiên, “Quêhương của ngươi nghe qua đặc biệt.”

      “Đương nhiên.” So với cái nơi quỷ quái thông thái rởm này tốt hơn nhiều!

      “Vậy người nhà ngươi đâu?” tò mò hỏi, thấythần sắc của nàng cứng lại, cặp mắt sáng ngời như bịphủ tầng bụi ảm đạm, tuy rằng biến mất trong chốc lát, nhưng Hạ Hầu Dận biết rằng mình hỏi lỡ lời.

      Giang Sơ Vi tươi cười, mặt giấu giếm tia cảm xúc, “Ở đây chỉ có mình ta.” Nàng mỉm cười như có việc gì, nhưng ánh mắt luôn nhìn thẳng hắnlúc này cũng dời chỗ khác.

      “Phải ...” Nhìn cũng thấy vẻ đơn trong nụcười của nàng, giống với vẻ kiêu ngạo thườngtrực của nàng, cho dù vẻ mặt nàng vẫn giống như bình thường, nhưng vẫn nhìn thấy nàng che giấu yếu ớt.

      Nàng như vậy làm cho Hạ Hầu Dận thấy quen, nhíu mày, phát hoá ra chính mình thích nhìn thấy nàng như vậy, muốn nàng tiếp tục bày ra bộ dáng tinh thần phấn chấn thần khí bồng bột kia.

      “Vậy xem ra...Ngươi ở nơi này là tứ cố vô thân.”Tiếng trầm thấp nghiền ngẫm đột nhiên tới gầnnàng.

      Giang Sơ Vi ngẩn ra, đột nhiên có lực gì đó bắtlấy mắt cá chân của nàng, dùng sức kéo nàng xuống.

      “A!” Nàng kinh hô, trong nháy mắt ngã xuống bể, nước ấm vọt vào miệng mũi nàng làm nàng hớp vàingụm nước nên bị sặc.

      Giãy dụa nổi lên mặt nước, Giang Sơ Vi vì bị sặc nên nước mắt nước mũi tuông ra ào ào, ánh mắt đỏ hếtlên.

      “Hạ Hầu Dận! Ngươi là đồ hỗn đản chết tiệt!” Nàng tức giận đến muốn giết người, hơn nữa nàng còn nghe được tiếng cười của , làm cho nàng càng phátđiên hơn nữa.

      Hạ Hầu Dận cười đến thực vui vẻ, dáng vẻ chật vật của nàng đúng là hoàn toàn giải trí , thấy nàng căm tức nghiến răng vẻ như hận thể cắn đứtmột miếng thịt của , làm cho có cảm giác thậttốt nha, nàng như vậy mới đúng là sư tử cái cao ngạotrong ấn tượng của , nhìn thuận mắt hơn.

      “Ngươi hỗn đản này còn dám cười!” Giang Sơ Vi tức giận đến mức chuẩn bị xông tới trực tiếp cắn người, ai ngờ lại đột nhiên vươn tay bắt lấy mái tóc nàngrồi kéo mạnh.

      “Ui da!” Nàng nhíu mày nhăn mặt, cả người bị kéotiến vào trong lòng .

      “Buông tay!” Nàng hoàn toàn phát hỏa, giang hai tay chỉ muốn vẽ hoa lên mặt .

      “Vi Vi.” Hạ Hầu Dận đột nhiên kêu tên nàng vô cùng thân thiết.

      Bàn tay vươn ra dừng lại, nội tâm Giang Sơ Vi hung hăng nhảy dựng lên cái. Nàng kinh ngạcngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú phía , mà lại lộ ra nét tươi cười với nàng.

      “Người nhà ngươi gọi ngươi như vậy sao?” bàn tay ấm áp khẽ vuốt khuôn mặt nhắn, phản ứng của nàng cho biết đoán đúng rồi, cánh môi đẹpnhếch lên, lại cố ý kêu lần nữa, “Vi Vi.”

      muốn nhìn xem nàng có phản ứng gì, nhất địnhlà tức giận cho phép kêu nàng như vậy.

      Giang Sơ Vi lẳng lặng nhìn , nàng lâu được nghe ai gọi hai chữ này, từ sau khi ba mẹ qua đời, nàng hề nghe qua.

      Chỉ là cách xưng hô mà thôi, lúc ấy nàng cũngkhông cảm thấy nó đại diện cho cái gì. Nhưng từ khi vào nơi này, nàng chỉ còn thân mình, thânnhân bằng hữu cũng có ai, nàng chỉ có thể dựavào chính mình mà phấn đấu. phải nàng khôngsợ hãi, mà chính là vì nàng quá kiên cường, cũng đãcó thói quen mình đương đầu chống chọi mọiviệc từ ngày trước, nàng biết là còn có cái gìtrong tương lai.

      Nàng là Giang Sơ Vi, Giang Sơ Vi dũng cảm độc lập.

      Nhưng tại, nghe thấy cách xưng hô quen thuộc,nàng mới giật mình nhận thấy ra mình đơn biết bao, nàng rất muốn gặp lại ba mẹ, cực kỳ nhớ thươngđứa em trai ngu ngốc kia, lại càng muốn gặp lại bạntốt thân tình như tỷ muội của mình. Nhưng bọn họ có ở đây, chỉ còn mình nàng.

      Ở đây, nàng chỉ có chính mình...

      Nước mắt nóng hổi chậm rãi tích tụ trong hốc mắt,lúc này, nàng còn kiên cường được nữa.

      Tươi cười mặt Hạ Hầu Dận biến mất, nước mắtcủa nàng làm cho kinh ngạc, nghĩ rằngnàng khóc, chưa từng nghĩ rằng nàng rơi lệtrước mặt .

      Chẳng phải là nàng nên tức giận sao? Đáng lẽ ra nàngnên giương nanh múa vuốt, tức giận đến muốn xé xác , phải như vậy mới đúng. Nhưng nàng lại khóc.

      muốn làm nàng khóc, chỉ vì gọi theo cáchmà người nhà nàng thường thân mật gọi nàng, nàng lạithương tâm rơi lệ, nước mắt tích tụ rơi tay ,làm cho trở tay kịp.

      Mà nàng hề phát ra tiếng, chỉ lẳng lặng đểnước mắt rơi xuống, loại rơi lệ tiếng động này càng khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

      Hạ Hầu Dận mềm lòng, cũng đột nhiên hiểu ra, nàngkhông phải thực mạnh mẽ, mà nàng cũng có lúc đơn tịch mịch, thậm chí, nàng so với bất kỳ ai khác đềucô đơn hơn rất nhiều, so với bất kỳ ai khác đều sợđơn độc hơn rất nhiều, bởi vì, ở nơi này nàng chỉ cómột mình.

      Ngực buồn đau, giống như bị ai đó cầm lấy mà xoay vặn, nước mắt nóng hổi của nàng như ngấm vào trong tim , phát mình thích nhìn thấy nàng khóc, hoàn toàn thích tí nào.

      Là do áy náy chăng? Nàng như vậy làm cho người ta thể ngồi yên để ý đến......

      Hạ Hầu Dận thở dài trong lòng, cúi đầu khẽ hôn mắt nàng, hôn lên giọt nước mắt mặn chát, cuối cùngbắt lấy cánh môi mềm mại.

      Nàng có phản kháng, môi dưới bị ôn nhu cắn mút làm nàng cảm nhận được độ ấm của môi , nhàng mà thương an ủi nàng.

      Mắt lệ ướt mi run rẩy, nàng biết, khi hôn nàng,nàng nên đá thẳng cước vào phần trí mạng của , rồi sau đó hung hăng giáo huấn chút,nhưng nàng nhúc nhích được.

      Cử chỉ ấm áp như vậy làm lòng nàng xúc động, nàngtham lam muốn càng nhiều hơn nữa, nàng muốn bắt trụ cái cảm giác ấm áp này, dù chỉ khắc cũng tốtrồi, ít nhất cũng có thể làm cho nàng cảm thấy tạimình còn đơn.

      Nàng vươn tay ôm lấy cổ , há mồm hôn lại , đầu lưỡi nóng bỏng tham lam tiến nhập vào trong miệng , giống như ngọn lửa đẹp đẽ quấn quanhkhiêu khích lưỡi .

      ngờ nàng lại đột nhiên hôn , Hạ Hầu Dậnngây ngốc, nhưng lập tức lại bị đầu lưỡi trơn trượt của nàng đánh bay mất thần trí, nàng liếm môi hắntừng chút , cái lưỡi xinh đẹp từ từ ăn hết hơi thởcủa , mới trong nháy mắt ngắn ngủn, dục vọng của bị khơi dậy bừng bừng.

      Miệng này phải lần đầu hôn, thân hình gầnsát cũng rất quen thuộc, nhưng biết chúngkhông hề giống như trước kia. Nàng phải là Tô Tú Dung, Tô Tú Dung hôn như vậy, Tô Tú Dung lại càng dụ hoặc như vậy. Nàng là Giang Sơ Vi, Giang Sơ Vi có thể hoàn toàn gợi lên dục hỏa của .

      Con ngươi đen vì tình dục mà nóng cháy, bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại khiêu khích , cuồng dã cắn nuốt nàng, liếm sâu vào trong cái miệng nhắnngọt ngào, hung hăng hôn cánh môi nàng.

      Bàn tay nâng mông tròn lên, đem nàng hướng lênphía , dục vọng nam tính sớm cương lên để ởnơi mềm mại của nàng, chỉ cách lần áo mỏng ướtđẫm.

      Cảm nhận được lửa nóng dục vọng của , hạ thânGiang Sơ Vi cảm thấy trận tê dại, đột nhiên, phần thân nóng rực của dùng sức va chạm nơi riêng tư của nàng.

      “Ưm...” Nàng bật ra tiếng kêu ngân nga, thân thể vì hưng phấn mà khẽ run, nơi riêng tư tiết ra chútmật dịch nhu nhuận, nàng khát vọng xoay mông, thânthể càng dán chặt vào .

      “Nàng xác định?” rời môi nàng, thanh vì dục vọng mà khàn khàn, ánh mắt thiêu đốt nóng cháymuốn hung hăng ăn nàng ngay lập tức, nhưng hắnquyết định cho nàng cơ hội cuối cùng.

      Nàng nâng người lên hôn dính miệng của , chiếc lưỡi mềm kịch liệt đưa đẩy trong miệng , giờ phútnày nàng chẳng muốn để ý bất cứ cái gì, chỉ thầm muốn ấm áp trước mắt xỏ xuyên qua nàng, lấp đầy nàng...

      Nàng muốn !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :