1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tham Hoan - Bát Trà Hương (58C CHÍNH VĂN + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Tham Hoan

      Tác giả: Bát Trà Hương
      Converter: ngocquynh520
      Thể loại: Tình đô thị, quân nhân
      Editor: zyn + thit.kho


      GIỚI THIỆU


      Tình như tráo cúp, nghiệp như đai an toàn, hôn nhân là giọng đỡ.


      Đai an toàn của Lâm Tiểu Kiều chặt đứt từ lâu.


      Thẩm Gia Mộc lại , có thể che chở, cần phải lo lắng đến giọt sương.


      Lâm Tiểu Kiều tùy tiện hai mươi năm, đưa lời của trịnh trọng đặt trong lòng.


      Kết quả, Thẩm Gia Mộc cho sợi đai an toàn nhưng cũng cho cuộc sống tốt.
      DionCố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: Lần đầu gặp gỡ


      Có lúc, Lâm Tiểu Kiều hoài nghi có phải là cha mẹ mong chờ mình đến thế giới này. Bọn họ đối với mình rất tốt, tốt đến nổi tỳ vết nào, những thứ gì chị cũng có phần. Nhưng, so sánh với Lâm Tĩnh Hảo, cảm thấy từ lớn lên, cha mẹ cho tất cả đều giống nhau cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.


      Ngày hôm qua, Lâm Tĩnh Hảo làm ồn muốn mua chiếc váy xinh đẹp, vì vậy, Lâm Tiểu Kiều ngoan ngoãn chơi đất dẻo cao su bên cạnh cũng có cái. Hôm nay, Lâm Tĩnh Hảo náo loạn muốn có cái xích đu, như vậy, Lâm Tiểu Kiều ngồi bên đọc truyện tranh cũng có cái. Ở trong trí nhớ của Lâm Tiểu Kiều, những thứ đồ chơi mới lại kia, giống như tất cả đều là Lâm Tĩnh Hảo muốn, vì thế mình cũng có phần, cho tới bây giờ chưa ngửa tay cầu cha mẹ cái gì, cho nên, thể nào biết, có phải bởi vì Lâm Tĩnh Hảo mà mình cũng thuận tiện có được phần này nọ hay


      Cố định hai mươi năm có thay đổi hình thức dưới, hình như Lâm Tiểu Kiều cũng hiểu hơn, ở nhà họ Lâm, "thuận tiện" cũng là chuyện đương nhiên. Lâm Tĩnh Hảo, xinh đẹp tao nhã, cử chỉ phóng khoáng,vũ đạo và piano có gì là giỏi, ở trong khu vườn, chị ấy chính là viên minh châu , có rất nhiều đứa vây quanh . Nhìn lại chính mình, diện mạo bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là thanh tú mà thôi, cũng có piano và vũ đạo, cũng chỉ bình thường thôi.


      Ánh trăng làm cho người ta cảm thấy nhàng, bởi vì đối lập với ánh mặt trời mạnh mẽ. Lâm Tiểu Kiều nghe được hai bé ở trong vườn lời này, cười cười tự giễu, mình và Lâm Tĩnh Hảo là mặt trăng với mặt trời sao? Chỉ là, Lâm Tĩnh Hảo rất thích được nhiều người khen ngợi, còn mình thanh tĩnh vui vẻ, muốn làm gì cũng được, tâm tư của cha mẹ đặt vào mình, có quản thúc nên cũng thấy nhàng. Hôm nay trong nhà có khách, Lâm Tĩnh Hảo phải có mặt, mà Lâm Tiểu Kiều có cũng được có cũng sao.


      Ở siêu thị dạo đến tốt mới về nhà, hai tay lại trống trơn, phải có tiền,là có cái gì thích hợp, mua cũng lãng phí. Đèn đuốc trong nhà vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn có tiếng cười sang sảng của ba truyền ra, Lâm Tiểu Kiều cảm thấy vào lúc này rất xấu hổ, cắn môi suy nghĩ chút, dù sao tối nay quán ăn ven đường rất nhiều, đúng lúc có thể dạo sau bữa ăn.


      Khi đến vòng thứ ba cửa nhà họ Lâm mở ra, ra là nam nữ. Lâm Tiểu Kiều dựa theo ánh đèn đường mờ nhạt thấy người phụ nữ là Lâm Tiểu Kiều, còn người đàn ông kia mặc bộ quân trang, vành nón bị ép thấp nên thấy mặt. do dự có nên tiếp vòng thứ bốn hay là qua đó chào hỏi, Lâm Tĩnh Hảo vẫy vẫy tay, hô tiếng: "Tiểu Kiều."


      Lâm Tiểu Kiều sờ mũi, người đầy mồ hôi, chạy chậm qua, thở hổn hển cười ha ha hô tiếng "chị", trước mặt người ngoài Lâm Tĩnh Hảo vĩnh viễn là người dịu dàng, cười thỏa đáng, thân thiết kéo tay Lâm Tiểu Kiều, đến bên Thẩm Gia Mộc giới thiệu: "Đây là em của em, Lâm Tiểu Kiều.... .......Đây là con trai của dì Tần Tĩnh, Thẩm Gia Mộc."


      mặt Thẩm Gia Mộc vẫn có biểu tình gì như cũ, chỉ nhìn Lâm Tiểu Kiều gật đầu, mặn nhạt chào hỏi tiếng: "Chào em."


      Lâm Tiểu Kiều đưa tay ra giữa trung có chút xấu hổ, có hơi sửng sốt, nhanh chóng thu tay lại, bỏ tay vào trong túi áo khoác, cười : "Chào "


      Ba người cứ như vậy im lặng trong chốc lát, khí yên tĩnh có vài phần quỷ dị, Lâm Tiểu Kiều thoải mái nên nhíu cái mũi. Động tác này của lại bị Thẩm Gia Mộc nhìn thấy, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên vì sao trong bữa tiệc tối vừa rồi, con của nhà họ Lâm xuất , nhưng cũng lễ phép ra miệng, cái mũi của nhíu lại kéo theo mấy sợi tóc đen khóa trong mấy tầng nếp nhăn, trong lòng Thẩm Gia Mộc cảm thấy khó chịu, luôn muốn đem sợi tóc kia xuống. Ngón trỏ động đậy mấy lần, rồi sau đó thở ra hơi, Lâm Tiểu Kiều đưa tay lên vô tình làm rơi sợi tóc kia xuống, buông tay, sợi tóc đen kia nhàng rơi mặt tuyết. Thị lực của Thẩm Gia Mộc rất tốt, sợi tóc rất kia tạo nên trắng đen đối lập nhưng lại có vẻ chói mắt.


      "Em làm cái gì vậy? Thở mạnh như vậy, còn đầu đầy mồ hôi là sao?" Lâm Tĩnh Hảo chút bất mãn nhìn sang, trong giọng có dấu vết hết sức nhẫn nại.


      "Buổi tối ăn hơi nhiều nên chạy vài vòng." Lâm Tiểu Kiều sớm quen ghét bỏ của chị ấy, vỗ tuyết quần áo, tính tình dễ chịu trả lời chị.


      "Mũ đâu?" Lâm Tĩnh Hảo thấy em ấy chút để ý như vậy lại cảm thấy thoải mái, trong lòng cảm thấy vướng mắc.


      "A?" Hai tay Lâm Tiểu Kiều ôm đầu, trong chốc lát nhớ lại: "Thôi rồi, để quên trong quán ăn rồi."


      "Chừng nào em có thể vứt đồ lung tung? ra ngoài chuyến, chưa mua được cái gì hết, lại ném mất đồ."


      " có việc gì, ngày mai em tìm, ông chủ quán rất tốt, giữ lại giúp em." Lâm Tiểu Kiều vẫn cười ha ha, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Gia Mộc, thấy đối phương nhìn mình, ngượng ngùng cười thu tầm mắt tầm: "Chị, hai người muốn ra ngoài hả? Lúc này bên ngoài rất lạnh, chị mặc nhiều áo vào, đừng để bị cảm."


      Lâm Tĩnh Hảo mặc bộ đồ chống lạnh, bên trong còn mặc áo len dày, còn Lâm Tiểu Kiều cổ quấn đại chiếc khăn quàng cổ, vui vẻ khẽ hừ tiếng. Thính lực của Thẩm Gia Mộc cũng kém, cũng tự nhiên nghe được, nhíu mày, lên tiếng: "Nếu bên ngoài lạnh, vậy trở về , bị cảm cũng tốt."


      Lâm Tĩnh Hảo nheo mắt lại, liếc nhìn Thẩm Gia Mộc cái, xoay người mở cửa. Lâm Tiểu Kiều tiến lên, bên cạnh Thẩm Gia Mộc, tiếng "Cảm ơn nha", nhanh như chớp chui vào phòng. Thẩm Gia Mộc vuốt cằm gật đầu, cuối cùng vào cửa chính, thuận tay đóng cửa chính lại, khi xoay người lại, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều, dán lưng vào góc tường của cái phòng đối diện phòng ăn.


      Trong phòng khách vẫn còn mấy người vui vẻ chuyện trời đất, Lâm Tĩnh Hảo trở lại ngồi lên ghế sofa,hai tay khuôn phép đặt đầu gối, lưng thẳng tắp, hai chân thon dài hơi nghiêng về phía, tác phong của thục nữ cần có. Thẩm Gia Mộc nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo như vậy, đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Tiểu Kiều về phòng,còn chưa kịp hồi tầm mắt, chợt nghe thấy thanh của mẹ mình.


      "Gia Mộc, con nên mang Lâm Tĩnh Hảo vào trong quân đội chơi, người trẻ tuổi tìm hiểu nhau phải là chuyện xấu."


      Thẩm Gia Mộc hiểu được, hôm nay hai nhà cùng nhau tụ chỗ, là vì chuyện tốt của mình và Lâm Tĩnh Hảo. Bọn họ giống như là gia đình, đám hỏi, thân càng thêm thân. Nhiều năm ở quân đội, cơ bản chưa tiếp xúc qua con . Đến tuổi, trong nhà làm chủ kiếm , có trở ngại liền kết hôn. Đây là chuyện sớm chấp nhận, mà mẹ mình thích Lâm Tĩnh Hảo, cũng biết, cho nên, kết giao cùng Lâm Tĩnh Hảo.


      Mặc dù hai người ngầm hiểu nhau, nhưng cha mẹ hai bên khép lại được. Thẩm Gia Mộc nhớ tới bộ dạng Lâm Tĩnh Hảo trách cứ Lâm Tiểu Kiều, cười cười, thuận nước đẩy thuyền chọn trúng trong ngoài bất đồng. Tần Tĩnh thấy tâm tư của Thẩm Gia Mộc còn ở đây, nên cũng nhiều lời, nhanh trí đến chuyện khác.


      "Trần Nhã, trong nhà em còn con nữa đâu?" Lúc Tần Tĩnh lời này vẫn nắm tay Lâm Tĩnh Hảo, hai người thân thiết như hai mẹ con, "Chị nghe Tiểu Kiều cũng rất lễ phép."


      Thẩm Gia Mộc nghe được tên của , mi mắt giơ lên. Trần Nhã cười hỏi Lâm Tĩnh Hảo, người sau bĩu môi, Tiểu Kiều vừa mới trở về. Trần Nhã vừa nghe xong lời này có chút quở trách Lâm Tiểu Kiều, người làm trong nhà chạy nhanh đến gõ cửa phòng Lâm Tiểu Kiều, chắc muốn ngủ, mặc áo ngủ ra mở cửa.


      "Trong nhà có khách, nhanh thay quần áo." Trong mắt Trần Nhã có chút bất mãn, ở ngoài miệng trách cứ nhiều.


      Thẩm Gia Mộc qua xem, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều gạt hai sợi tóc, tiếng "Vâng", rồi xoay người vào phòng, người mặc áo ngủ mỏng màu hồng nhạt, cả người giống như nụ hoa sen vừa mới nở, trẻ trung, non nớt, có lẽ đáng cũng có chút trùng lặp. Tần Tĩnh che miệng ho khan hai tiếng, còn chưa ra tiếng, Thẩm Gia Mộc liền đứng dậy.


      "Mẹ, thời gian còn sớm, ngày mai con còn phải về quân đội, nên về được chứ."


      Tần Tĩnh có chút thỏa mãn, lôi kéo tay Lâm Tĩnh Hảo thể buông ra được, Trần Nhã phải thấy được, thấy được, liền để cho Lâm Tĩnh Hảo tiễn mọi người ra cửa chung cư. ban đêm, là bất tiện, Thẩm Kiến Quần luôn miệng cần, lúc này Trần Nhã mới thôi.


      Cả nhà lái xe đến, được nửa đường, chị Thẩm Gia Mộc là Thẩm Gia Giai biết có chuyện gì, nhận được điện thoại vô cùng lo lắng lái xe , chỉ đợi lát nữa tới đón bọn họ. Nhà họ Lâm cách chung cư cũng xa, Tần Tĩnh cảm thấy con cần đến đón liền gọi điện thoại đợi ở chung cư. nhà ba người chậm rãi về phía trước, nhưng Tần Tĩnh rất hăng hái, lôi kéo Thẩm Gia Mộc chuyện về Lâm Tĩnh Hảo.


      "Gia Mộc, mẹ thấy Tĩnh Hảo rất tốt, vừa xinh đẹp, vừa có nhận thức, tin tưởng cách nhìn người của mẹ, tuyệt đối sai!"


      Thẩm Gia Mộc nghe xong, khẽ nhíu mày, nhưng cũng chuyện. Biết đạo lý, trước mặt người lớn ngoan ngoãn dịu dàng, sau lưng đối với em mình là răn dạy và ghét bỏ. Vừa nghĩ tới, bộ dạng của Lâm Tiểu Kiều cười ha ha khi bị nhắc nhở, Thẩm Gia Mộc cảm thấy trong lòng có cảm giác khác lạ.


      Tần Tĩnh thấy Thẩm Gia Mộc có chút đúng, liền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Con cũng trưởng thành, nên kéo dài, kết hôn sớm rồi có con như vậy tốt hơn ? Con làm trong quân đội cả ngày thường mệt sống mệt chết, về đến nhà có ai bưng cho ly trà nóng, mẹ thấy đau lòng. Mẹ thấy Lâm Tĩnh Hảo rất thích hợp với con, thích hợp làm con dâu của nhà họ Thẩm chúng ta, con nên nắm chặt nha."


      "Mẹ.... ..." Thẩm Gia Mộc bất đắc dĩ ,"Con với ấy chỉ gặp nhau vài lần, còn chưa hiểu nhau, làm sao có thể kết hôn nhanh như vậy?"


      "Cho nên vừa rồi mẹ con dẫn ấy vào quân đội chơi, xây dựng tình cảm cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi." Tần Tĩnh thấy chủ ý này rất tốt, nên vô cùng cao hứng về phía trước.


      Thẩm Gia Mộc theo phía sau, tay để trong túi, lại nghĩ tới lúc trước Lâm Tiểu Kiều đưa tay kia ra, nhờ ánh đèn đường mờ nhạt, tuy có trắng nõn cho lắm, thấy cũng non nớt, như vậy mới là bàn tay của , giống như , có vài vết chai. Cho nên, khi ấy đưa tay ra cũng đưa tay mình ra để bắt tay với , bàn tay non nớt như vậy, sợ mấy vết chai trong lòng bàn tay của mình làm cho ấy đau.


      "Gia Mộc, chị con chờ, nhanh chút."

      ta đáp tiếng, vội vàng bước tới, lên xe.
      Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2: Hoàn cảnh lưỡng nan


      Trần Nhã mỉm cười tiễn vài người nhà họ Thẩm ra cửa, quay đầu nhìn qua thấy chồng lên lầu, dặn Lâm Tĩnh Hảo vài câu rồi xoay người lên lầu. Lúc này Lâm Tiểu Kiều mặc chỉnh tề ra, trong phòng khách sớm có người, méo miệng, thở dài hơi, nhìn bọt nước trong khí nhanh chóng ngưng tụ thành đám sương, rồi tan ra, đứng được lúc, liền trở về phòng.


      Lâm Tĩnh Hảo từ phòng bếp ra, chỉ kịp thấy được góc áo bông biến mất sau khe cửa, uống cạn ly nước trong tay, quay về phòng bếp làm ly rượu cất nguyên tiêu, dùng khay gõ cửa phòng của Lâm Tiểu Kiều.


      "Chị, còn chưa ngủ sao?" Lâm Tiểu Kiều mở cửa, thấy chị mình, cười khéo léo.


      phải bình thường em thích ăn sao?" Giọng của Lâm Tĩnh Hảo vẫn lạnh nhạt như cũ, khay tay để đỉnh đầu, "Lúc bọn họ hơi trễ, mẹ cho dì Lý ngủ rồi, chị làm cho em cái này, những thứ khác chị biết."


      "Cảm ơn chị!" Lâm Tiểu Kiều tiếp nhận, ngồi ăn bàn đọc sách, gia thế của nhà họ Lâm , hai chị em đều là người chưa bao giờ dính nước mùa xuân. Khó có được Lâm Tĩnh Hảo vì mà rửa tay làm bữa khuya, nhưng trong lòng Lâm Tiểu Kiều chút cảm động sinh ra. Thả quá nhều đường đỏ, do ngọt quá nên cảm thấy ngấy và có chút dính cổ họng, Lâm Tiểu Kiều chịu đựng cảm giác khó chịu nuốt toàn bộ đồ trong chén xuống.


      "Tiểu Kiều, em có tính toán gì ? Chuyện tìm việc thế nào?" Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày rút giấy đầu giường đưa cho Lâm Tiểu Kiều, ý bảo lau nước đường khóe miệng.


      " ra , trước khi dạo phố em có phỏng vấn công ty, biết có tuyển dụng hay ?" Lâm Tiểu Kiều cười lơ đễnh, học trong trường bình thường, giống như Lâm Tĩnh Hảo xuất thân từ trường danh giáo, sau khi tốt nghiệp có rất nhiều công ty vây quanh nhân vật quan trọng. Trong nhà muốn thông qua quan hệ tìm cho công việc phù hợp với con , nhưng Trần Nhã sợ mất mặt, dù sao hai đứa con chênh lệch quá lớn, ra tốt lắm. Vì vậy, chuyện này cũng đặt xuống, trong nhà vội, dù sao tiền nuôi cũng thiếu, nhưng Lâm Tiểu Kiều biết mình thể sống như vậy cả đời được, ở ngoài mặt vội, cũng lén nộp hồ sơ xin việc.


      Lâm Tĩnh Hảo gật đầu, cầm lấy cái khay, suy nghĩ chút rồi : "Nếu tìm được việc, chị nghĩ cho em biện pháp, tìm công việc làm trước, đợi về sau từ từ đổi. Huống chi, công việc này cũng gấp, qua hai năm em gả chừng có chút biến cố."


      "Vâng, em biết." Lâm Tiểu Kiều gật đầu, bị chị đến chuyện kết hôn, khó tránh khỏi có chút đỏ mặt, lại nghĩ đến người đàn ông trẻ tuổi tốt nay, "Chị, chị cùng Thẩm Gia Mộc kia xác nhận quan hệ sao?"


      "Cũng chưa tới mức đó." Lâm Tĩnh Hảo cười miễn cưỡng, "Dù sao cũng là ba mẹ xếp đặt."


      "Em cảm thấy ta rất tốt." Lâm Tiểu Kiều nhớ tới chuyện vì mình chuyện lạnh nhạt, tự chủ liền gật đầu, "Trước kia nghe mẹ ấy rất tài giỏi, rất xứng đôi với chị. Chị thử chơi cùng ấy, chừng có tình cảm với nhau."


      "Ừm." Lâm Tĩnh Hảo gật đầu, trong lòng hiểu được, Thẩm Gia Mộc cũng kết hôn với đối tượng tốt. cũng cưới người đàn ông xuất sắc, ghét Thẩm Gia Mộc, thấy được Thẩm Gia Mộc bài xích quan hệ của hai người, đợi thời gian nữa, tin được có thể phát sinh tình cảm.


      Lâm Tiểu Kiều thêm gì nữa, sau khi Lâm Tĩnh Hảo rời kéo gối đặt đầu năm ngang giữa giường. Lâm Tĩnh Hảo đối với mình lúc nóng lúc lạnh, vui vẻ săn sóc làm bữa khuya cho mình như vừa rồi, lúc vui, mặt lạnh nhìn cũng là chuyện xảy ra thường xuyên. Trước kia hiểu vì sao, lên đại học thường thấy đủ loại người, mới phát ra, mỗi khi chị đối tối với mình trong ánh mắt tỏa ra thương hại giống như nhìn đứa bé núp trong góc của bồn hoa hay nhìn chú chó lang thang.


      từng khổ sở, từng tức giận, những tư vị đó từng hưởng qua, lại cảm thấy chính mình có thể tạo ra, bằng Lâm Tĩnh Hảo nên cũng chỉ có thể đối xử như thế. Lâm Tiểu Kiều biết bản thân là bình nứt sợ bể, vẫn nên nổi bật cho Lâm Tĩnh Hảo nhìn lần, ra , trong lòng phục nhưng hành động lại sợ hãi rụt rè, mình có chút cảm thấy được tài giỏi.


      Sau tiếng nức nở, Lâm Tiểu Kiều đứng dậy thay áo ngủ, suy nghĩ nữa, chạy xe mệt quá cho đầu óc ngủ giấc. Đây là phương thức mà phát năm sinh nhật mười tuổi, ngủ giấc, coi như giấc mộng, vừa tỉnh là ngày mới.


      Lâm Tiểu Kiều rơi vào mộng đẹp, nhưng Thẩm Gia Mộc ngủ được ở giường lăn qua lộn lại. Qua ngày hôm nay, bắt đầu suy nghĩ lại mình quyết định hôn nhân như vậy có qua loa quá ? Nếu là lúc trước, cho rằng Lâm Tĩnh Hảo tốt về mọi mặt, rất thích hợp để kết hôn, nhưng đêm nay thấy thái độ của đối với Lâm Tiểu Kiều tốt, quan niệm này liền dao động.


      cần người vợ, tài giỏi dĩ nhiên là tốt, nhưng phải hỏi han ân cần, giúp chồng dạy con mới là điều quan trọng. Ở bên ngoài, tỏ thái độ với em mình, tin người vợ dịu dàng.


      Thẩm Gia Mộc tinh thông chuyện tình cảm, tại cảm thấy lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Mặc dù hiểu thế nào là người đàn ông tốt, nhưng biết mặt mũi của phụ nữ rất quan trọng, cho nên, cho dù tại thích cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng cũng liều lĩnh đưa ra lời chia tay.


      giường giằng co hơn nữa đêm, Thẩm Gia Mộc mới mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau nghe được tiếng hét rời giường, tinh thần của mệt mỏi rời giường mặc quần áo xuống lầu luyện tập. Lúc tiếng " hai " vang rung trời, Thẩm Gia Mộc vẫn tập trung, mang theo đoàn người tiểu đoàn 1 chạy chậm rì, cứ chạy chậm như vậy làm cho Doanh trưởng tiểu đoàn ở phía sau bất mãn chạy lên .


      Doanh trưởng tiểu đoàn 2 hét lên tiếng, làm đám binh lính kia kinh hãi, lúc này mới tiến lên đuổi theo Thẩm Gia Mộc. cánh tay để ngang đường , Thẩm Gia Mộc bị đau, liếc mắt ta cái, bờ môi mân chặt, cũng cái gì. Doanh trưởng tiểu đoàn cười ha ha, vẫn duy trì tốc độ, sóng vai chạy cùng .


      " à nha? Bình thường hăng hái, sao lúc này giống như bị thiến?"


      "Cậu chuyện khó nghe." Thẩm Gia Mộc tức giận liếc mắt xem thường, Doanh trưởng tiểu đoàn 2 sinh ra và lớn lên ở nông thôn, đọc sách nhiều bằng coi binh, chuyện có chút thô tục, có nghệ thuật. sớm tập thành thói quen, nhưng nghe xong vẫn khỏi nhíu mày.


      "Ha ha, tâm tình tốt hả?" Doanh trưởng tiểu đoàn 2 thấy vui, cũng tức giận, "Có phải vấn đề cá nhân ? phải ngày hôm qua về gặp ba mẹ sao? Ba mẹ vợ hài lòng hả?"


      "Chưa kết hôn nên cũng nên gọi ba mẹ vợ!" Thẩm Gia Mộc trả lời câu, liền mang theo đoàn người tiểu đoàn 1 tăng tốc chạy về phía trước, lưu lại Doanh trưởng tiểu đoàn 2 đứng nơi đó với vẻ mặt trầm tư.


      Sau bữa sáng, Doanh trưởng tiểu đoàn 2 tìm được Thẩm Gia Mộc, vỗ vai , đề nghị: "Cậu hãy vui lên , sáng nay tôi phát , chắc người vợ kia chọc giận câu vui. cho cậu biết này vợ chồng có thể cách đêm thù nhau, đầu giường đánh cuối giường thuận.... .......Được cậu đừng cau mày nữa, tuổi còn trẻ đừng có nhăn mặt coi chừng có nếp nhăn. Coi như chúng ta mời, chủ nhật tuần này cậu dẫn ấy đến đây, coi thử thế nào, để cho chúng ta phê duyệt chút, nhìn cho biết mặt."


      ra , lời vừa rồi của Doanh trưởng tiểu đoàn 2 cũng chỉ tùy tiện ra, vợ của người ta, làm sao bọn họ có thể phê duyệt được? Nhưng, Thẩm Gia Mộc làm , nghĩ cho có em nhìn cũng tốt, dù sao sau khi kết hôn, cũng thường xuyên tiếp xúc với những người này. Nếu hai bên ở chung được, cơ bản lo lắng đến vấn đề loại bỏ hôn nhân của mình với ấy.


      Tối hôm đó Thẩm Gia Mộc gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Hảo, hẹn chủ nhật đến quân đội. Trần Nhã nghe xong rất vui vẻ, vội vàng siêu thị mua vài thứ để cho Lâm Tĩnh Hảo cầm vào quân đội cho Thẩm Gia Mộc. Vẻ mặt của Lâm Tĩnh Hảo có gì, nhưng Lâm Tiểu Kiều cắn móng tay nhìn những món đồ ăn kia mà hai mắt sáng lên.


      Lâm Tĩnh Hảo cười "Xuy.... ...." tiếng, hỏi : "Em nghĩ gì vậy?"


      "Vâng," Lâm Tiểu Kiều gật đầu,"Cho tới bây giờ chưa vào quân đội, chỉ xem qua tivi, có chút muốn ."


      Lâm Tĩnh Hảo gì, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy phút sau, đứng dậy quay về phòng ngủ, mới nghe được Lâm Tĩnh Hảo vừa vừa thầm: "Trong đó có cái gì tốt mà muốn , cũng chỉ có đám lính."


      Chủ nhật, Lâm Tĩnh Hảo vừa ngáp vừa rời giường, ăn xong bữa sáng rồi nằm ghế sô pha chờ người của Thẩm Gia Mộc đến đón. muốn tự mình lái xe đến, nhưng Thẩm Gia Mộc cho, mình lái xe đến tốt. Vì vậy, trong lòng Lâm Tĩnh Hảo rất khó chịu, nhịn nhiều lần, bởi vì nắm chặt bàn tay nên các đốt ngón tay có phần trắng bạch, mới áp chế được lửa giận trong lòng.


      Hôm nay Lâm Tiểu Kiều có cuộc phỏng vấn, ăn xong bữa sáng liền ra cửa. Đến trước cửa chung cư, chiếc xe jeep quân dụng đứng trước mặt , người ngồi trước cửa sổ lộ cái đầu ra, mặt đen bóng, cười rộ lên nhìn bộ dạng cũng chỉ mười mấy tuổi. nghi ngờ nhìn về phía ta, người phía sau cười phúc hậu, lễ phép hỏi: "Xin hỏi đây có phải là chung cư của cục tài chính thành phố ?"


      "Vâng." Lâm Tiểu Kiều gật đầu, chỉ về phía phòng an ninh, "Bên kia cho phép người ngoài lái xe vào, các muốn tìm người gọi điện thoại cho người đó, thể dừng xe ở trước cửa này, các dừng xe ở quán trà đối diện kia, nơi có chiếc xe dừng đó."


      "Vâng, cảm ơn!"


      Lâm Tiểu Kiều cười, lắc đầu: " có việc gì, cần khách khí, quân đội nhân dân là con em!"


      Đợi Lâm Tiểu Kiều xa, người đàn ông hỏi đường kia cười ngây ngô, người lái xe hơi lớn tuổi chút, thấy bộ dạng của , liền lén chưởng: "Cười cười cười, cười cái rắm! Vẫn nên làm chính trước, mọi người chờ xem bạn của Thẩm Doanh trưởng."


      "Ha Ha, vừa rồi kia cười rộ lên đẹp. biết bạn của Thẩm Doanh trưởng có xinh đẹp như vậy , nghe Thẩm Doanh trưởng tốt nghiệp trường danh giáo, xem như tài mạo song toàn."


      Hai người nở nụ cười, gọi điện thoại cho Thẩm Gia Mộc hỏi số điện thoại của Lâm Tĩnh Hảo, hẹn gặp ở trước cửa chung cư.

      Chương 3: Chia tay

      Lúc Lâm Tĩnh Hảo ra, đúng lúc nhìn thấy hai người thẳng tắp trước cửa chung cư, nhíu máy thể nhận ra, sau đó mỉm cười tỏ vẻ lễ phép tới chào hỏi. Trong mắt hai người kia tỏ ra kinh ngạc hoàn toàn lấy lòng , dọc theo đường Lâm Tĩnh Hảo vẫn duy trì nụ cười thoáng, chỉ là.... .....Khi đối phương muốn lôi kéo chuyện phiếm để giảm bớt căng thẳng nhưng nhưng tất cả mọi thứ lệch ra khỏi quỹ đạo mà mọi người mong muốn.

      "Chị dâu.... ...... ......Chị và doanh trưởng Thẩm.... ......"

      "Thực xin lỗi, gọi tôi là Lâm Tĩnh Hảo được rồi."

      "Vâng.... ......."

      câu kia của làm cho chiến sĩ đỏ mặt, có chút ngượng đầu quay đầu lại thêm gì nữa. Trong lòng người lớn tuổi kia có chút thoải mái, nhưng nhớ tới đây là vợ sắp cưới của Thẩm Gia Mộc, liền nhị xuống, nhưng thấy cấp dưới của mình bị trách móc, bất bình liền đùa: "Người ta vẫn là , sao cậu suy nghĩ, khẳng định là ngượng ngùng, chờ ngày ấy gả cho Thẩm doanh trưởng, tự nhiên ấy vui mừng chúng ta gọi như vậy."

      Lâm Tĩnh Hảo hừ lạnh liếc mắt nhìn hai người phía trước cái, bĩu môi, gì nhìn ra ngoài cửa sổ. Bộ đội đối với tình cảm đều lanh lợi, nhưng các giác quan cực kỳ nhạy bén. Hai người kia có thể nghe được thanh hừ lạnh khinh thường, liếc mắt nhìn phía sau, người hết sức chuyên chú lái xe, người còn lại có tính trẻ con "Hừ" tiếng, nhân tiện thêm câu lớn nhưng người ngồi phía sau có thể nghe được: "Tại sao người với người có chênh lệch lớn như vậy? Ban nãy thấy bé kia vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, tôi còn tưởng rằng đều giống nhau."

      Lâm Tĩnh Hảo nghe được, vẫn cười lạnh, cực kỳ tự tin, điều kiện của mình vẫn tốt nhất, chắc chắn rằng có ai có thể vượt qua mình. Dù là như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút thoải mái, từ đến lớn có ai ghét bỏ như vậy!

      khí cứ lạnh đến cực điểm như vậy, ba người đều quan tâm, chỉ mong nhanh đến nơi.

      Thẩm Gia Mộc ngồi ở trong phòng làm việc, trong đầu lên bộ dạng nhíu mũi của Lâm Tiểu Kiều. biết đây có tính là động lòng , nhưng lúc nào cũng nóng ruột nóng gan nhớ mãi quên lần đầu tiên gặp mặt, bé con kia, bao bọc giống như quả cầu, ở ngoài sáng Lâm Tĩnh Hảo là người xinh đẹp nhưng rất ảm đạm vô màu, nhưng có ma lực làm cho nằm mộng cũng muốn .

      Cảm giác này rất xa lạ, làm cho Thẩm Gia Mộc nhất thời trở tay kịp, gần như khống chế được nên rất ảo não và bồi hồi. Doanh trưởng tiểu đoàn 2 thấy vừa lẩm bẩm vừa lấy điếu thuốc thứ ba, cho rằng còn tức giận chuyện bạn , vỗ vai an ủi :

      "Gấp gì hả? Đợi lát nữa em dâu tới, lát nữa chuyện hòa thuận, có mâu thuẫn gì ta từ từ giải quyết được ?"

      Thẩm Gia Mộc , nghe đến Lâm Tĩnh Hảo lại nghĩ đến bộ dạng răn dạy Lâm Tiểu Kiều, cảm thấy càng thêm phiền chán.

      Lúc Lâm Tiểu Kiều đứng ở trước cửa, rướn cổ lên nhìn vào trong phòng hội nghị, từ trong khe cửa chỉ thấy miệng thí sinh hé ra hợp lại. Bầu khí ngột ngạt, cúi đầu nhìn hồ sơ làm bộ giữ bình tĩnh.

      "Lâm Tiểu Kiều!"

      "A?" Lâm Tiểu Kiều nghe được có người kêu tên mình, theo bản năng liền kinh ngạc nhảy lên, đợi kịp phản đến phiên mình, bước nhanh vào phòng họp.

      "Chào các vị giám khảo." Cung kính cuối đầu, Lâm Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn các vị giám khảo ngồi hàng, trong lòng biết hôm nay tuyển dụng trợ lý giám đốc, chắc chức vụ của những người ngồi ở đây cũng lớn lắm, cẩn thận mà lễ phép, lúc đứng dậy nhìn thấy mọi người đều gật đầu cười, mới dám thở hơi.

      "Lâm tiểu thư, xin hỏi thấy lần này chúng tôi thông báo tuyển dụng có ý kiến gì ?" Người phụ nữ bên phải nâng mắt kính hỏi.

      "Lần này quý công ty thông báo tuyển dụng chức trợ lý, tôi biết thư ký là phải ở bên cạnh cấp , còn làm trợ lý có chút phức tạp, cần phải chi tiết hóa ít. Nhưng tôi cho rằng đây là công ty then chốt, nên chú trọng chi tiết hơn chú trọng khâu lớn!"

      "Đưa hồ sơ của cho tôi xem, bằng cấp của người trước cao hơn , kém cỏi nhất là tốt nghiệp trường đại học khoa học chính quy, còn chỉ tốt nghiệp trường loại hai bình thường, cho rằng có ưu thế nào để nhận được lời mời?" Ông già kia ngồi bên trái ở vị trí thứ hai giơ bộ hồ sơ trong tay hỏi.

      “Quý công ty thông báo tuyển trợ lý, cũng phải thông báo tuyển tổng giám đốc." Lâm Tiểu Kiều cười cười, sau đó thu cằm lại, làm cho người ta có cảm giác kiêu ngạo,

      "Huống chi, tôi cho rằng bằng cấp thể đảm nhiệm công việc này, làm trợ lý cần những kiến thức cứng nhắc."

      "Nếu chúng tôi có ý định tuyển dụng sao?" Người trẻ tuổi ngồi chính giữa nghiêm túc hỏi, "Phải biết rằng, có nhiều người tài giỏi hơn ."

      "Như vậy tôi tin rằng các người tuyển tôi hối hận!" Lâm Tiểu Kiều vung lên cười sáng lạn, "Ngược lại, nếu các người tuyển tôi, tôi nghĩ tôi gây ra cho các người rất nhiều kinh hỉ!"

      "Tốt, mời trở về chờ tin tức."

      "Cảm ơn!"

      Lúc Lâm Tiểu Kiều ra khỏi công ty, mới ném khăn ướt đẫm trong tay vào thùng rác. Thêm cuộc phỏng vấn xong, phương thức tìm việc giống như đánh nhau, làm mệt mỏi chịu nổi, nhưng thể dừng lại, chỉ có thể từng bước từng bước tới. biết mệt nhọc là quá trình, nhưng còn lựa chọn nào khác, bởi vì phải có trách nhiệm với tương lai của mình.

      Lúc Lâm Tĩnh Hảo bước xuống xe, nhìn xung quanh “Quân trang xanh lá" rất vui nhíu mày, hai người kia vẫn theo bên cạnh , thấy vậy trong lòng thầm mắng hai câu. Thẩm Gia Mộc còn chưa tới đón , chỉ nhân viên truyền tin đưa đến ký túc xá của mình, hành động này làm cho Lâm Tĩnh Hảo càng thêm ghét bỏ nơi đây, chỉ hi vọng Thẩm Gia Mộc kết thúc công việc nhanh chút, gặp mặt lần, còn trở về.

      Thẩm Gia Mộc vùi đầu vào nhìn bản đồ, Doanh trưởng tiểu đoàn 2 liền lại gần: "Tại sao còn trụ ở đây hả? tới nhìn con dâu hả?"

      "Ừm, hoàn thành công việc trước rồi chuyện sau."

      "Ai, tôi cậu này tại sao chút đau lòng cho vợ mình hả? Chẳng trách người ta giận dỗi cậu." Doanh trưởng tiểu đoàn 2 chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, "Quên , về điểm này cậu được gì hết, câu xem thái độ của cậu , tôi xem giùm cũng là toi bận rộn,... .......Đội trưởng cũng biết, giữa trưa cậu đưa bạn đến nhà ta ăn cơm, chị dâu tự mình xuống bếp."

      "Ừm, biết."

      Thẩm Gia Mộc lên tiếng, Doanh trưởng tiểu đoàn 2 thở hơi dài. Lúc gần tới giữa trưa, Thẩm Gia Mộc mới vững vàng bước chân về nhà, vừa mở cửa chỉ thấy Lâm Tĩnh Hảo ngồi sô pha chơi điện thoại di động, nghe thấy thanh của , ngẩng đầu nhìn cái, lại cúi đầu nhìn đồng hồ cổ tay, thanh có chút vui: "Khi nào em mới có thể về nhà?"

      Vừa mới nghe lời này, Thẩm Gia Mộc vui, nhưng vẫn đè nén lửa giận, trả lời: "Đội trưởng mời đến nhà ta ăn cơm, ăn xong rồi về."

      Lâm Tĩnh Hảo nghĩ sống ở chỗ này, xung quanh nơi này tràn ngập hơi thở nam tính, nhắm mắt lại cũng có thể ngửi được mùi mồ hôi bốc lên trong khí, mùi này làm cho cảm thấy buồn nôn. Mười ngón tay cầm chặt điện thoại di động, tựa hồ như cực lực chịu đựng cái gì đó, Thẩm Gia Mộc nhìn thấy bộ dạng này của , sinh ra chút chán ghét, ngón tay cong lên mấy lần mới đè xuống đẩy ra cửa.

      Lúc vào nhà đội trưởng, vợ của đội trưởng và vợ của tham mưu trưởng đều bận rộn trong phòng bếp, các ông đều ở trong phòng khách hút thuốc và tán dóc. Thẩm Gia Mộc nhìn Lâm Tĩnh Hảo, ý bảo vào phòng bếp hỗ trợ, nhưng làm như nhìn thấy. Thẩm Gia Mộc là người theo chủ nghĩa đàn ông, hôm nay Lâm Tĩnh Hảo làm cho mất mặt, về điểm này làm cho bất mãn bay đến cực điểm. Trước mặt mọi người, khó ra, chỉ có thể ra tiếng nhắc nhở : " vào phòng bếp hỗ trợ mọi người."

      "Em nấu cơm, nếu chúng ta ra ngoài ăn.... ...." Lâm Tỉnh Hảo cười khéo, lại thêm câu, "Em mời mọi người."

      Vừa ra lời này, tất cả mọi người đều giật mình, phụ nữ đến quân đội ít, nhưng chưa từng thấy ai như vậy. Nhìn rất xinh đẹp, xem điệu bộ kia, gia đình cũng có điều kiện, nghe tốt nghiệp trường danh giáo, nên kiềm chế cũng tốt. Nhưng, tại, thấy thế nào cũng phân biệt được. Vợ của của người nào người đó quan tâm, bọn họ có thân phận nên thể , mọi người ăn ý quay , Thẩm Gia Mộc tức giận đến mức kiềm chế được, tay cầm bật lửa nặng nề ném bàn trà, trầm mặt vào phòng bếp.

      Ăn bữa cơm cực kỳ gian nan, Lâm Tĩnh Hảo cảm giác những người kia gạt bỏ mình, cảm thấy mình bị bọn ngăn cách bởi thế giới kia. Nhưng Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh tán gẫu khí thế ngất trời, còn vén tay áo lên cụng rượu với Doanh trưởng tiểu đoàn 2.... ......., ra là, mình và Thẩm Gia Mộc hợp nhau.

      Ăn xong cơm, Thẩm Gia Mộc xin nghỉ để lái xe đưa Lâm Tĩnh Hảo về thành phố, dọc đường , hai người đều im lặng. người tức giận, còn người kia bắt đầu nghĩ lại lựa chọn của mình. Lâm Tĩnh Hảo biết lấy điều kiện của mình, nhất định tìm được người tốt nhất, lúc trước nghĩ Thẩm Gia Mộc chính là người kia, tuổi trẻ đẹp trai gia thế tốt, tiền đồ thể đo lường, ngày hôm nay nhìn thấy người bộ dạng ngay thẳng tục tằng, bắt đầu do dự, cũng có thể là thất vọng rồi. Thẩm Gia Mộc phải là người chồng mà muốn.

      "Đến." Thẩm Gia Mộc lên tiếng nhắc nhở, đưa tay cởi bỏ dây an toàn, tròng mắt trầm xuống , " cảm thấy chúng ta hợp nhau.... ...... ......."

      "Ý của muốn chia tay?" Lâm Tỉnh Hảo có chút khó tin, đây coi là cái gì? còn chưa gì, lại có thể đưa ra lời chia tay trước, muốn quăng ?

      "Ừm." Thẩm Gia Mộc biết lòng của phụ nữ nên phải cẩn thận, nếu cách nào tiếp tục nữa, vẫn nên ra tốt hơn, "Những gì em thấy hôm nay chính là cuộc sống của , em thể hòa nhập được, như vậy chúng ta nên kéo dài nữa, ngoài ra còn có quan hệ của cha mẹ ở giữa, chúng ta thể vì cha mẹ mà tiếp tục."

      Lâm Tĩnh Hảo cũng muốn chia tay, nhưng xuất sắc, cao ngạo cho phép lời chia tay trước dù cho rằng cầu rất hợp lý! ràng tốt, là xứng đáng với , dựa vào cái gì mà trước, mặt mũi của để nơi nào? Cho nên, lạnh lùng nhìn sang, cho câu trả lời ngay: "Thẩm Gia Mộc, có số việc hi vọng biết !"

      Thẩm Gia Mộc nhíu mày nhìn , tháo dây an toàn rồi xuống xe, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về nhà.

      Lần này chia tay hiệu quả như mong muốn, Thẩm Gia Mộc lái xe ra khỏi thành phố, nghĩ có nên về nhà gặp mặt cha mẹ . Ánh mắt chợt lóe lên, thấy Tiểu Kiều ở ven đường cầm ly trà sữa và cắn ống hút. Hôm nay mặc bộ đồ công sở, đẹp bằng viên cầu ngày đó, thiếu chút nữa nhận ra .

      Chỉ gặp qua lần, nếu tiếng lên chào hỏi có chút xấu hổ, nhưng Thẩm Gia Mộc kiềm chế niềm vui sướng của mình, quan tâm dừng xe trước mặt , hạ kính cửa xe xuống, nhàn nhạt cười: "Xin chào, Lâm Tiểu Kiều."

      "A?" Lâm Tiểu Kiều có chút ngạc nhiên nhìn , rồi sau đó cười chậm nữa nhịp, "Xin chào, rể!"

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4: Vừa lộ ra tình ý



      ràng Thẩm Gia Mộc bị cách xưng hô của chọc giận, đôi mắt tối sầm, gắt gao nhìn chằm chằm. Lâm Tiểu Kiều so với Lâm Tĩnh Hảo mà còn cư xử khéo léo hơn rất nhiều, khả năng quan sát sắc mặt cũng rất tốt. Nhưng nghĩ lại, thực biết là sai chỗ nào, đành ngượng ngùng cười, sờ sờ cái mũi.


      Hai người giằng co như vậy trong chốc lát, nơi này cho phép đậu xe, có nhân viên bảo vệ tới, chẳng qua lo ngại vì đây là xe của quân đội nên dám đến gần. Thẩm Gia Mộc nhíu mày, thu lại ánh mắt, nặng nề nhả ra câu:“Lên xe.”


      Lâm Tiểu Kiều quay đầu liếc qua ông bảo vệ mặc áo xanh thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía bên này, gật đầu rồi ngồi lên ghế phụ.



      Thẩm Gia Mộc lái xe cũng hỏi Lâm Tiểu Kiều muốn đâu, chỉ lái thẳng đường lớn. Lâm Tiểu Kiều cảm thấy đau đầu, khóe miệng co rút vài lần, ngừng dùng khóe mắt liếc vài cái, nhưng đối phương hề có phản ứng khiến ý muốn phản kháng của dần mất , đành thả lỏng cơ thể dựa người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa xe lời nào.



      Thẩm Gia Mộc thấy gây chuyện, tức giận trong lòng dường như cũng tan biến, liền chủ động mở miệng trước:



      “Em muốn đâu? đưa em .”



      “Chị em đâu?” trong tay Lâm Tiểu Kiều cầm cốc trà sữa, chỉ là nguội rồi, cảm giác lành lạnh ở bàn tay, rất khó chịu.



      về rồi…” Thẩm Gia Mộc nhìn cái, bộ dáng sao cả :



      và chị em chia tay rồi.”



      “Hả? Khi nào vậy?” Lâm Tiểu Kiều từ ghế dựa bật thẳng cả người, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn :



      phải sáng nay còn muốn tới doanh trại thăm sao? Tại sao mới đến chiều mà thay đổi rồi? Hai người vì sao lại chia tay? Là có người khác? Hay là chị em tìm được niềm vui mới?



      Thẩm Gia Mộc rất thích dáng vẻ trẻ con này của , vừa thấy bộ dáng khẽ nhếch miệng đáng của , khỏi cười theo:



      “Em hỏi nhiều vấn đề liên tiếp như vậy, biết trả lời thế nào đây?”



      “Trả lời từng câu .” giọng điệu của Lâm Tiểu Kiều hệt như người cha, dù sao nam nữ chia tay, mặc kệ là người nào sai, bình thường thua thiệt đều là nhà , hơn nữa đây còn là chị ruột của , mặc dù bình thường hợp nhau, nhưng bên ngoài vẫn có thể đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ địch .



      "Ừ. . . . . . mới chia tay khi nãy, khoảng mười phút trước, ấy có đến quân khu, nhưng phát bọn hợp nhau nên đề nghị chia tay, ấy có người mới hay cũng biết, đối với . . . . . .chị em cho tới bây giờ đều phải là người cũ, cho nên hề có chuyện có người mới."



      Lâm Tiểu Kiều nghe lời phù hợp như vậy cũng đành bó tay, chuyện tình cảm nam nữ của người ta có mâu thuẫn dù có là em ruột cũng thể nhúng tay vào. , cũng vui khi thấy cục diện trở thành như vậy, còn hy vọng hai người kết hôn, có thể mượn quan hệ với Thẩm Gia Mộc đến quân đội xem chút, chừng còn có thể gả cho người quân nhân đẹp trai tài giỏi, bây giờ tất cả đều bị vỡ kế hoạch.



      " vui sao?"



      "Vâng."



      "Đừng buồn." Thẩm Gia Mộc ra lời này mới phát giác được trong lòng có chút ấm áp, giọng vừa có chút mập mờ, lại có chút cường thế, hai người vốn có quan hệ gì, lại như vậy, có vẻ hơi thân mật.



      " phải . . . . . . Chỉ cảm thấy hơi khó tiếp nhận. . . . . ." Lâm tiểu Kiều gãi gãi đầu, bĩu môi : "Em còn hi vọng chị em mang em tới quân khu nhìn chút, bây giờ chắc còn cơ hội rồi."



      "Muốn quân khu?" Thẩm Gia Mộc nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy có chút tin, bây giờ có rất ít trẻ thích tới quân đội khô khan tẻ nhạt.



      "Vâng, muốn , vẫn luôn muốn , em đặc biệt sùng bái nơi đó." Lâm tiểu Kiều nghiêng theo tính cách đầu trẻ con mà suy nghĩ:



      "Do từ hồi bắt đầu học quốc phòng ở đại học, khi đó, nữ sinh lớp em đều rất thích huấn luyện viên. . . . . ."



      Vừa nhắc tới các loại huấn luyện, Lâm Tiểu Kiều hưng phấn, vừa huơ tay múa chân về phía Thẩm Gia Mộc vừa . Thẩm Gia Mộc khóe miệng khẽ nhếch lên, kiên nhẫn nghe trẻ thao thao bất tuyệt, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng sinh động đáng . Ở cùng chỗ với Lâm Tĩnh Hảo mấy lần, đều cảm thấy vô vị tẻ nhạt, trừ việc mở tạp chí Fashion Magazine đặt đùi xem là bưng cốc cà phê những chuyện thực tế, triết học sâu xa hoặc những cuốn sách quý về nghệ thuật mà ngay cả chữ cũng biết.



      Hôm nay ở cùng chỗ với Lâm Tiểu Kiều mang cho Thẩm Gia Mộc cảm giác khác hẳn, cảm giác vô cùng mới mẻ, bé này khiến có cảm thấy rất thoải mái, như cơn gió xuân cũng hề quá đáng. Lâm Tiểu Kiều như vậy khiến cho động lòng, là người đầu tiên khiến cho nảy sinh ý nghĩ muốn kết hôn, nhưng lại là em của Lâm Tĩnh Hảo. Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Mộc cười khổ tiếng, nghênh đón họ cuộc chiến, chỉ cần nguyện ý, lập tức ra trận!



      "Lâm Tiểu Kiều, lần sau có thời gian, mang em tới doanh trại chơi."



      " sao?" ánh mắt của Lâm Tiểu Kiều lấp lánh trong suốt, chỉ thiếu chắp tay hành lễ:
      " rể. . . . . . Ách. . . . . . Thẩm Gia Mộc."



      "Đúng, là ." Thẩm Gia Mộc gật đầu cái, cố gắng kiềm chế ham muốn giơ tay xoa đầu .



      "Hay quá! Em cho số điện thoại của em, lưu lại , khi nào có thời gian gọi cho em!"



      Đến lúc này, Thẩm Gia Mộc và Lâm Tiểu Kiều rốt cuộc cũng có chút tiến triển, ít nhất là lưu lại số điện thoại còn có cớ để liên lạc. Trong lòng Thẩm Gia Mộc ngọt ngào , nhìn đồng hồ cũng còn sớm, suy nghĩ có nên mang ăn cơm tối rồi mới đưa người về nhà hay , chuông điện thoại di động của vang lên.



      tới góc mấy câu, khi quay lại khuôn mặt hồng hồng, khuôn mặt nhắn tràn đầy chân thành nhìn :



      "Mẹ em hoạt động gì đó, ba mẹ cũng tới, cần em cùng à?"



      "Hoạt động?" Thẩm Gia Mộc hiểu đó là loại xã giao của giới quan chức, mặc thân quân phục cũng tiện, quá chói mắt, liền quanh co muốn . Ai biết Lâm Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ kia của lại hiểu lầm, thầm mắng mình chuyện có chừng mực.



      "Chuyện đó. . . . . . chị em , mẹ em tối nay chị ấy có hẹn được, cần lo."



      " ấy ?" Thẩm Gia Mộc thuận miệng hỏi câu, cũng có ý gì khác.



      "Vâng." Lâm tiểu Kiều gật đầu, câu phía sau thanh bị ép xuống cực thấp:



      "Bằng sao bọn họ lại dẫn em tới chứ."



      Thẩm Gia Mộc nhìn nụ cười chua chát của , đau lòng chau mày, hai mươi năm qua, rốt cuộc tại sao mà có thể sống dưới cái bóng chói lóa của Lâm Tĩnh Hảo như vậy? tốt đẹp như vậy nên sống cúi đầu như thế, cần phải khoa trương tươi cười vui vẻ. Vào lúc này Thẩm Gia Mộc quyết định, nhất định che chở cho cả đời phải cố kỵ ai để tự do bộc lộ cá tính, cho dù cuối cùng người ở bên phải là mình. nguyện ý vì mà hi sinh, nguyện ý che chở , cưng chiều , Thẩm Gia Mộc bị chính ý nghĩ trong đầu mình dọa sợ hết hồn, ra bản thân cũng có lúc kích động như vậy!



      "Được, nhưng mà phải xin nghỉ trước ."



      Thẩm Gia Mộc vừa vừa lấy điện thoại di động ra, sau khi xin nghỉ, lại kéo kéo quân phục người, bất đắc dĩ :



      " mặc nguyên bộ quân phục như vậy, đến lúc đó em cũng đừng giống những người khác nhìn với vẻ mặt quái dị."



      "Sao lại như vậy được?" dường như Lâm Tiểu Kiều rất vui vẻ, "Quân phục quả rất đẹp mắt !"



      Thẩm Gia Mộc cười, nhìn trong tay còn cầm cốc trà sữa, mở miệng hướng tới tay :



      "Lạnh rồi nên uống, con ăn lạnh cũng tốt."



      Mặc dù lúc ở nhà, dì giúp việc cùng Trần Nhã cũng nhắc nhở nàng ăn ít lạnh, nhưng nàng rất ít ăn kiêng , bởi vì thực tế bọn họ nhắc nhở cũng dùng thái độ cứng rắn. Vì vậy, mỗi lần tới kỳ sinh lý đều khổ sở, Lâm Tiểu Kiều cho là mình dựng tâm lí vững chắc rồi, nhưng ngờ, Thẩm Gia Mộc câu đơn giản liền vào lòng , chân thành trong lời của khiến toàn thân đều cảm thấy ấm áp.



      "A, vậy chờ em chút, em mang vứt."



      Thẩm Gia Mộc nhìn bóng lưng chạy , ha ha cười khúc khích, trong lòng mềm mại rối tinh rối mù, bé đáng như vậy mới thích hợp làm vợ của , dính bụi trần giống như tiên nữ, cái muốn là người phụ nữ biết nóng biết lạnh ân cần hỏi han, phải vị thần cao cao tại thượng để mang về cúng bái .



      Trần Nhã và Tần Tĩnh tụ tập chuyện vui vẻ, khi nhìn thấy Lâm Tiểu Kiều và Thẩm Gia Mộc sóng vai đứng ở cửa vào đều ngạc nhiên. phải cùng Tĩnh Hảo tới quân khu sao? Tại sao bây giờ Tiểu Kiều và Gia Mộc lại ở chung chỗ? Tuy rất thắc mắc, nhưng hai người đều là phu nhân thế gia, rất nhanh thu lại cảm xúc mặt, cười đến ưu nhã tiến lên về phía hai người.



      "Sao con lại tới đây?" Tần Tĩnh giọng hỏi con trai.



      "Mẹ, con chờ mẹ có chuyện muốn với mẹ." Thẩm Gia Mộc nhìn về phía Lâm Tiểu Kiều cười cười.



      Tần Tĩnh nhìn theo ánh mắt của con trai, vừa vặn nhìn thấy gò má thanh tú của Lâm Tiểu Kiều, trong lòng bỗng dưng căng thẳng. Bà có chút hoài nghi quay đầu lại nhìn về phía con trai, suy nghĩ cũng xoay chuyển vài lần. rể nhìn về phía em vợ tương lai rồi sao? Lâm Tĩnh Hảo là ngàn dặm mới tìm được người, con trai vẫn luôn ưu tú, làm bất cứ chuyện gì cũng để cho bà phải bận tâm, lần này, bà có chút nắm chắc rồi. Người khác , con trai là do bà đẻ ra , trong lòng bà rất , Thẩm Gia Mộc đối với những khác đều mặn nhạt, kể cả với Lâm Tĩnh Hảo cũng vậy. Nhưng bây giờ lại mang theo ánh mắt nhiệt tình như vậy nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Kiều, cộng thêm cả việc cùng tới dự tiệc xã giao mà bình thường vẫn luôn thèm để mắt đến.



      "Bây giờ đừng với mẹ mấy chuyện này!" Tần tĩnh muốn lại thôi , muốn tới chuyện của Lâm Tĩnh Hảo nhưng lo lắng Trần Nhã bất cứ lúc nào cũng có thể tới, liền quyết định kết thúc bữa tiệc phải hỏi nhất định phải hỏi cho ràng:



      "khi nào xong tiệc đợi mẹ!"



      Lâm Tiểu Kiều bên kia bị Trần Nhã dặn dò hồi, đại ý là để biết lễ nghi phép tắc được làm mất thể diện của Lâm gia, thấy ngoan ngoãn đồng ý, Trần Nhã mới thả .



      Lâm Tiểu Kiều nhìn cảnh tượng ăn uống linh đình bên trong bữa tiệc, rụt cổ cái, trốn sang bên. Thẩm Gia Mộc rành việc xã giao, liền theo để tránh đám người kia. Hai người ngồi ban công, trò chuyện vui vẻ, đại đa số thời gian đều là Lâm Tiểu Kiều ríu ra ríu rít về những chuyện thú vị, ra chỉ là chút chuyện của con tạo thành câu chuyện, nhưng Thẩm gia mộc cũng rất nể mặt cười to.

      Hai người vui vẻ sau lưng truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ. Lâm Tiểu Kiều tới, bế đứa bé kia, dịu dàng dỗ dành, bé khoảng 5, 6 tuổi, nức nở rầu rĩ muốn đánh đàn Piano nhưng muốn bị trai cười. Lâm Tiểu Kiều hai lời liền dắt bé kia tới góc trong đại sảnh, nơi đó đặt cây đàn Piano, ngồi lên ghế ôm bé kia vào trong lòng, kéo đầu ngón tay của đứa bé đặt lên phím đàn gập ghềnh, miễn cưỡng đàn ra bản 《 Tiểu Tinh Tinh 》.



      Thẩm Gia Mộc đứng phía sau hai người, nhìn sống lưng dịu dàng của , cứng rắn trong lòng giống như bị ngâm trong mật ngọt, càng ngày càng mềm ra, suy nghĩ chút, xoay người chuẩn bị lấy ít điểm tâm màu sắc sặc sỡ mà con thường thích tới đây, lại bị Lâm Tiểu Kiều gọi lại:



      "Thẩm Gia Mộc!"



      "Hả?"

      "Đến đây , em dạy đánh đàn Piano."



      Thẩm Gia Mộc có chút lúng túng ho khan hai tiếng, thấy giương mắt nhìn mình, đành lòng từ chối lời mời của , bước chân vững vàng, tiến lên, ngồi xuống bên cạnh , thuận tay đỡ đứa trẻ trong ngực để giảm bớt sức nặng cánh tay . Tình cảnh ấm áp thân mật này, sớm thành mỹ cảnh trong mắt mọi người.



      Trần Nhã cùng Tần Tĩnh ở bên đều sa sầm mặt. . . . . .
      Hale205 thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      5. Cưng chiều




      Ngón tay Thẩm Gia Mộc vì trải qua huấn luyện và cầm súng thường xuyên, sớm có nhiều vết chai, đôi tay như vậy chuyển động phím đàn đen trắng có cảm giác như thế nào? Lâm Tiểu Kiều biết, chỉ có cảm giác dưới ngón bàn tay của mình hai ngón tay, ngón mềm mại, ngón mạnh mẽ cứng rắn, đối lập ràng.




      Bốn ngón tay còn lại của Thẩm Gia Mộc cũng biết nên làm gì, ánh mắt co quắp rơi vào tay của , nhìn ngón tay của mình ở dưới hướng dẫn của vẫn có vẻ vụng về, khỏi nở nụ cười. Những gia đình trong đại viện ít nhà cho con học đàn piano, phải người có tế bào nghệ thuật, chưa bao giờ nảy sinh cảm giác lãng mạng với đàn Piano sinh. Chỉ có giờ khắc này, mới cảm nhận được tiếng đàn mang lại cho mình vui vẻ thuần túy nhất sâu vào tâm hồn, sợ là cả đời cũng thể quên được.

      Đàn xong bài này, ở trong lòng Lâm Tiểu Kiều cười khanh khách ngừng, Lâm Tiểu Kiều vuốt ve đầu của bé, dịu dàng : " tại đàn được bài 《 Tiểu Tinh Tinh 》 rồi, trai em cũng cười em nữa, em cũng đừng khóc nhè nữa nhé."



      "Vâng, cảm ơn chị!" Bé cười nhíu cái mũi , lại cảm thấy ánh mắt người đàn ông bên cạnh dừng người mình có chút vui, bé ngoan ngoãn ngước cổ lên, gọi lấy lòng, "Chào cậu."



      Lâm Tiểu Kiều nhất thời có hiểu tình huống, chỉ có nhìn Thẩm Gia Mộc bất đắc dĩ thở dài, bế bé lên đặt cánh tay, giọng có phần bất đắc dĩ: "Phải gọi là dì, phải chị. theo ông bà ngoại tới? Hay với mẹ?"



      " cùng ba!" bé ôm cổ cậu hồn nhiên trả lời, rồi sau đó vừa chỉ chỉ sau lưng vừa , " trai cũng tới, nhưng mà ấy là mẹ đưa tới."



      Thẩm Gia Mộc xoay người nhìn sang, Diệp Mặc nhấc tay giơ cái ly lên, cười đến nho nhã, đứng bên cạnh ta là bé trai giống ta đến mấy phần. Thẩm Gia Mộc nhíu mày, với Lâm Tiểu Kiều câu: "Xin lỗi" , liền ôm cháu tới. Lâm Tiểu Kiều còn chưa kịp gật đầu nhìn thấy bóng lưng Thẩm Gia Mộc chạy , sau đó hai người đàn ông này rất ăn ý rời khỏi bữa tiệc trong đại sảnh.



      Trần Nhã thấy Thẩm Gia Mộc , liền tới gọi Lâm Tiểu Kiều, kích thích tối nay là quá lớn, bà khó có thể tiếp nhận. Lâm Lạp tất nhiên cũng nhìn thấy hành động vừa rồi của con , ông biết vợ mình tức giận, kéo bà cái, người sau rất nhanh phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Kiều.



      Lâm Tiểu Kiều biết mình phạm phải lỗi gì, trong lòng có chút uất ức, đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, vẫn nghĩ ra nguyên nhân. Mới vừa dời bước đến trước bàn ăn, từ sau liền duỗi đến cánh tay mạnh mẽ cứng rắn, đưa qua đầu vai của cầm lấy cái đĩa , kèm theo còn có tiếng thở dốc khe khẽ của đàn ông.



      Lâm Tiểu Kiều quay đầu nhìn ra là Thẩm Gia Mộc, khỏi thở phào nhõm, thấy gương mặt trầm của , cũng biết là có liên quan đến cha của bé kia. Gia thế của ta, tiện hỏi nhiều, cũng chuyện, chỉ cười cười với . Vậy mà Thẩm Gia Mộc cũng thèm nhìn cái, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bàn ăn dài kia hỏi: "Em thích ăn cái gì?"




      "À?" Lâm Tiểu Kiều xoa xoa có gương mặt chút đỏ lên: "Em thích điểm tâm , chỉ cần quá ngọt ."




      Thẩm Gia Mộc gật đầu cái, Lâm Tiểu Kiều nhìn theo bả vai rộng của cảm thấy có chút giải thích được, trong lòng cũng dâng lên chua xót, đầu óc của nhanh nhạy như Lâm Tĩnh Hảo, ở số phương diện trời sinh trì độn. còn chưa kịp hiểu cảm xúc mang chút tức giận kia vì sao mà đến, Thẩm Gia Mộc bưng đĩa trở lại.




      rất tự nhiên đem cái đĩa đưa cho : "Ăn , chắc cũng quá ngọt."



      Lâm Tiểu Kiều thấy nâng khóe miệng, liền"Nhé nhi ——" tiếng bị chọc thủng rồi, bọt nước văng khắp nơi, giống như trong lòng cũng bình tĩnh như vậy. Ngượng ngùng phải phong cách của , thoải mái nhận lấy cái đĩa, cám ơn, ăn say sưa ngon lành.



      Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh lời, hứng thú nhìn há miệng ngụm nuốt trọn từng cái bánh ngọt nhắn tinh xảo kia, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm khóe môi. Này cái lưỡi mềm mại, Thẩm Gia Mộc thấy vậy cổ họng căng thẳng, lúng túng dời tầm mắt.



      "Khi nào em có thời gian rảnh?" Thẩm Gia Mộc thấy sắp ăn xong, lại đưa khăn giấy qua, ánh mắt lưu luyến nhìn động tác tùy tiện lau miệng của , "Mấy ngày tới có thể quá bận, dẫn em tới doanh trại dạo?"



      " à?" Vừa nghe có thể tới quân doanh, ánh mắt Lâm Tiểu Kiều sáng lên, "Em lúc nào cũng rảnh , dù sao cũng thất nghiệp, chỉ cần gọi em liền có mặt!"



      "Vậy được. . . . . ." Thẩm Gia Mộc liếc mắt nhìn đại sảnh náo nhiệt, "Cũng sắp kết thúc rồi, thôi, tiến vào."



      "Vâng."



      Hai người trở lại bên cha mẹ mỗi người, đến mấy phút sau bữa tiệc kết thúc. Sau khi Thẩm gia cùng Lâm gia lời tạm biệt, Lâm Tiểu Kiều lên xe cha mình, nhà rời trước, Tần Tĩnh nhìn theo hướng đèn xe biến mất, hoàn toàn trầm mặt, giọng vui lắm: "Thẩm Gia Mộc, mẹ thấy con cần giải thích cho mẹ chút giữa con và Lâm Tiểu Kiều rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"




      Sớm giải quyết mọi chuyện so với kéo dài cuối cùng lại trở thành vấn đề phức tạp vẫn tốt hơn, Thẩm Gia Mộc vẫn luôn làm theo đạo lý này. Vì vậy, khi có chủ ý chưa từng có ý định giấu giếm, Tần Tĩnh vừa hỏi cũng ngay: "Mẹ, con và Lâm Tĩnh Hảo chia tay rồi, con nghĩ rằng con và Lâm Tiểu Kiều có lẽ tốt hơn."




      " có cái lẽ đó!" Tần Tĩnh chút do dự thể lập trường của mình, "Lâm tiểu Kiều có chỗ nào thích hợp con? Con phải hiểu rằng gia đình chúng ta là ai, cần người vợ như thế nào!"




      "Gia đình chúng ta sao?" Thẩm Gia Mộc cười tự giễu: " phải là tổ tông rửa sạch bùn chân, lên bờ ruộng cầm súng náo loạn cách mạng mà thôi, mẹ, con muốn cưới là vợ, là vợ của Thẩm Gia Mộc, phải là mặt mũi của Thẩm gia."




      "Con cũng vì gia đình mà suy nghĩ chút?" Móng tay Tần Tĩnh cũng ấn sâu vào huyệt thái dương của : "Mẹ chọn cho con Lâm Tĩnh Hảo có chỗ nào kém với Lâm Tiểu Kiều mơ mơ hồ hồ giống như đứa trẻ kia hả ? !"




      " ta chỗ nào cũng tốt, nhưng con cố tình thích, muốn kết hôn ta. Lâm Tiểu Kiều có điểm nào ơn được ta, nhưng con muốn cưới ấy về nhà, con thích ấy!" Thẩm Gia Mộc xong, đôi mắt buồn bã: "Mẹ, chẳng lẽ sau chuyện của chị mẹ rút ra được bài học nào sao? Hay là mẹ muốn thao túng hôn nhân của con giống như chị?"




      "Con. . . . . ." Tần Tĩnh trợn tròn mắt, thể tin con trai lại ra lời như vậy, trong lòng càng thêm bất mãn với Lâm Tiểu Kiều.




      "Được rồi! Ầm ĩ cái gì? Còn ra thể thống gì nữa!" Thẩm Kiến Quần lên tiếng quát khiến hai người dừng lại, lông mày ông nhíu chặt, vẻ mặt u , "Tiểu Tĩnh, đây là chuyện của Gia Mộc, nó phải đứa trẻ ba tuổi, việc nó quyết định nó phải chịu trách nhiệm. Chỉ cần là do nó lựa chọn, tốt hay xấu, nó cũng phải chịu, chúng ta có thể quản cả đời hay sao? ! Chẳng lẽ qua chuyện của Gia Giai, bà nhận rút ra được bài học nào sao? Bà nhìn xem đứa bé tốt bị bà biến thành bộ dáng ra sao?"




      "Tôi đây còn phải vì muốn tốt cho con bé sao. . . . . ." Tần Tĩnh hiển nhiên có chút sợ chồng mình, ngập ngừng, nửa ngày mới giọng thầm ra câu này.




      Thẩm Kiến Quần lườm bà cái, cho đến khi chịu bà cúi đầu, ông mới dời mắt sang phía Thẩm Gia Mộc, giọng điệu so với lúc trước với mình vợ còn nghiêm nghị hơn: "Thẩm Gia Mộc, con có tính toán gì ta mặc kệ, nhưng cho dù thế nào cũng được ảnh hưởng đến đơn vị và gia đình!"




      "Con biết ." Thẩm Gia Mộc nghiêm mặt .




      lời dứt khoát, chuyện này được quyết định, cho dù Tần Tĩnh có cam lòng đến đâu, ở trước khí thế cường đại của Thẩm Kiến Quần cũng đành phải im miệng . Thẩm Gia Mộc ngoài mặt vẫn giữ được bình tĩnh tự nhiên, nhưng nội tâm cũng là mênh mông như làn sóng . tại bên này cũng thu xếp được rồi, tiếp theo dĩ nhiên là tập trung hỏa lực tấn công Lâm Tiểu Kiều rồi.




      Lâm Tiểu Kiều ngồi ở ghế phụ lái hắt hơi cái, phá vỡ khí yên lặng quỷ dị trong xe. Chân mày Trần Nhã mới vừa giãn ra lại nhíu lại: "Tiểu Kiều, giữa con và Thẩm Gia Mộc rốt cuộc có chuyện gì, tại sao mẹ thấy hai đứa có vẻ rất thân thiết? Chị con đâu?"




      Lâm Tiểu Kiều vuốt vuốt cái mũi, cũng dám ra chuyện Lâm Tĩnh Hảo và Thẩm Gia Mộc chia tay. Quyết định giả ngu , dù sao chiêu này dùng hơn hai mươi năm, lần nào cũng thành công: “ Hôm nay tụi con gặp nhau ở đường, chị con à? Con biết, con còn buồn bực vì thấy chị ấy, phải chị hôm nay tới quân doanh chơi sao?"




      Trần Nhã nhìn vài lần, Lâm Lạp ở bên vỗ vỗ mu bàn tay bà an ủi, bởi vậy bà mới hỏi tiếp. Lâm Lạp nghĩ tới lúc Thẩm Gia Mộc ngồi đánh đàn piano bên cạnh con , khỏi nhìn con mình thêm mấy lần. Cho tới nay, bọn họ đều dồn mọi quan tâm người Tĩnh Hảo, đối với đứa con này rất ít để ý tới, nhưng thể thừa nhận là nữ nhi này càng khiến bọn họ yên tâm, có thể qua nhiều năm như vậy, trừ chuyện công việc, con bé hầu như làm cho bọn họ phải phiền lòng. Nhưng cũng vì vậy, con bé càng bình thường, bọn họ càng ít chú ý tới.




      "Tiểu Kiều. . . . . ." Trong nháy mắt, tình thương của người cha dâng lên, Lâm Lạp cố gắng nhàng, khiến giọng nghe từ ái hơn chút: "Chuyện công việc có muốn ba giúp tay ?"




      Lần đầu tiên nhận được nụ cười hòa ái cùng câu hỏi đầy quan tâm từ ba mình, Lâm Tiểu Kiều có chút thích ứng kịp. Nhớ tới buổi phỏng vấn sáng hôm nay, trong lòng vẫn còn vài phần phấn khích, liền thuận theo mà cười, khéo léo từ chối ba mình: " có chuyện gì, hôm nay con lại phỏng vấn, nếu vẫn được nhất định nhờ ba giúp tay."




      Lâm Lạp rất ít nghe thấy con làm nũng như vậy, tâm trạng càng thêm dễ chịu: "Được, ba nhất định tìm cho con công việc phù hợp!"




      Lâm Tiểu Kiều cười gật đầu, ra căn bản đem chuyện này để ở trong lòng, tới Trần Nhã ngại mất mặt muốn, chính cũng thích. Dựa vào năng lực của ba tùy tiện cũng có thể tìm được công việc nhàng nuôi sống bản thân, nhưng thấy đó điều đó chỉ khiến chết dần chết mòn, muốn hiểu thêm về cuộc sống, muốn phấn đấu, muốn trải nghiệm tình mãnh liệt.




      Mới vừa xuống xe, Lâm Tiểu Kiều nghe thấy tiếng đàn piano từ trong phòng khách truyền tới, giống với bản nhạc Tiểu Tinh Tinh ngây thơ của , mà là khúc nhạc tao nhã hoàn hảo 《 chi mộng 》. Khóe mắt nhìn thấy nụ cười thoải mãn của Trần Nhã và Lâm Lạp, trong lòng chua xót, rồi lại có chút cảm giác thống khổ gì sánh bằng. Lâm Tĩnh Hảo ưu tú, mọi phương diện, đều theo kịp, đây là điều dễ hiểu .




      Lâm Tiểu Kiều theo cha mẹ vào phòng, thấy Lâm Tĩnh Hảo vẫn cười như bình thường, mới hoàn toàn thở phào nhõm, trong lòng buông lỏng, liền lên lầu. Vừa mới cởi xuống áo khoác ra nghe thấy chuông điện thoại vang lên, lấy từ trong túi ra nhìn, hóa ra là Thẩm Gia Mộc. Do dự mấy giây, mới nhận: "Alo. . . . . ."




      Lâm Tiểu Kiều vóc dáng nhắn, giọng cũng mềm mại, rất dễ nghe, Thẩm Gia Mộc nghe được giọng của , trong lòng mềm nhũn, ngay cả lòng bàn chân đều có cảm giác như nhũn ra: "Ngày mai về quân đội, cùng nhau chứ?"




      "Được!" Lâm Tiểu Kiều đồng ý rất nhanh, sau khi đồng ý, lại lâm vào trạng thái lúng túng, biết nên cái gì, cám ơn sao?




      "Ừ, sáng sớm ngày mai tới nhà đón em, bây giờ cũng còn sớm, ngủ ngon nhé." Thẩm Gia Mộc xong liền cúp điện thoại, mặt đỏ tới tận mang tai, mình lại có thể những lời buồn nôn như vậy để dụ dỗ nữ sinh!




      Mà bên này Lâm Tiểu Kiều mặt càng đỏ hơn, câu "ngủ ngon" của , ba chữ, cưng chiều như vậy, từ trước đến nay chưa từng biết thế nào là ngọt ngào, đến cha mẹ cũng chưa từng lời nuông chiều như vậy với . Lần đầu tiên có được, cảm giác cũng tệ lắm! Nghĩ như vậy, Lâm Tiểu Kiều liền ngu ngơ nằm giường mà nở nụ cười.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :