1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tham Hoa lang - Vu Tình (4.1/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tham Hoa lang


      Tác giả: Vu Tình

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình

      Converter: ngocquynh520

      Editor :thythyvui


      Giới thiệu :

      Như thế nào lại dính vào mối họa này? ! Gần như là vừa thấy mặt thám hoa liền biết đó là nữ nhi thể nhầm lẫn được: Nhưng vì phải giữ lại thể diện cho Hoàng Thượng đành phải tỏ như " hề nhận biết", buộc lòng phải hứng lấy củ khoai lang nóng bỏng tay này. . . . . .
      Nàng quả nhiên là người phiền toái! Hại lo lắng ngày ngày phải lo lắng, ngày đêm phập phòng lo lắng , còn luôn luôn xuất tình huống!
      —— cái gì nàng ngày phải được ăn sáu bữa cơm mới té xỉu!
      —— nữ giả nam trang lại thể che dấu được sắc đẹp có thể thay cơm, trở thành miếng mồi trong miệng của các đại thần trong triều! . . . . . . Khiến cho mắt hết tính tình ôn hòa trước đó! Càng tính sai chính là —— nàng lại như thế bảy năm!
      Bảy năm. . . . . . phải hay nên có hành động? Người Nhiếp gia phải dễ dàng để người khác "Khi dễ" !​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      1.1

      . . . . . . tới nỗi làm cho Nhiếp Thương Minh giật mình, thiếu niên bé như vậy có thể bộc lộ tài năng của mình trong cuộc thi đình? Nhất định là có chỗ hơn người, tương lai nhất định là trụ cột của nước nhà! Như vậy hứa hẹn tương lai triều đình có nhiều triển vọng!

      Nhiếp Thương Minh mừng rỡ, sắc mặt hoà nhã nâng thiếu niên cúi người làm lễ, trong nội tâm tính toán làm như thế nào để giữ thiếu niên này lại bên người mà lưu lại vết tích, tới nỗi năm nào đó thiếu niên kỳ tài này lại học theo người khác ăn hối lộ trái pháp luật, trở thành tai họa của triều đình.

      bằng nhận thiếu niên này làm nghĩa đệ, cũng có danh phận. . . . . .

      Thiếu niên ngửa mặt lên, bỗng nhiên cười nhìn Nhiếp Thương Minh.

      Tựa như trời trong xanh lại đột nhiên có sét của thiên lôi đánh xuống, ràng là đánh vào mọi ngóc ngách trong tâm tư của Nhiếp Thương Minh.

      "Nhiếp Đô Đốc." Thiếu niên biết còn kinh ngạc, nở nụ cười chân thành ngại ngùng : "Nghe đồn Đô Đốc là hùng trẻ tuổi, tuổi bất quá chỉ mới hơn hai mươi, mà làm tới chức Đô Đốc tả tướng quân còn được phong vương phong phủ! Tại hạ năm nay mười tám, hơn Đô Đốc vài tuổi, nếu chê, sau này gọi người tiếng huynh trưởng được ?"

      Nhiếp Thương Minh mặc dù bảo trì nụ cười, lại tự chủ được lấy ống tay áo lau mắt.

      "Trời nóng, mồ hôi cũng nhiều." Thiếu niên nghĩ lầm lau mồ hôi, thêm bước tới trước mặt Nhiếp Thương Minh. Đôi mắt có con ngươi đen láy chậm rãi chớp hai cái, đột nhiên thân thể mềm nhũn, ngã tới trước ngực của Nhiếp Thiên Minh.

      Nhiếp Thương Minh theo phản xạ ôm lấy thiếu niên, muốn lên tiếng hỏi có khó chịu gì , hay là vì nắng làm chóng mặt? Bỗng nhiên hoảng sợ nhìn thân hình mềm nhũng trong ngực, như là dính vào phiền toái. . . . . .

      Tim đập thình thịch! Nhìn thấy thái giám đứng bên kia nhìn lại phía này, ánh mắt có chút khả nghi, lập tức nới lỏng tay. Thiếu niên nghĩ tới đột nhiên rụt tay lại, liền muốn ngã xuống dưới đất; đành lòng, lại giơ tay ra nắm lấy cánh tay gầy yếu của thiếu niên, ổn định thân thể của người thiếu niên lại.

      "Đa tạ Đô Đốc." Thiếu niên giọng yếu ớt, bờ môi yếu ớt gắng lộ ra nụ cười cảm kích."Ngài nghĩ, nếu như tôi ngất , có phải hay cần dự hội quỳnh lâm yến nữa?"

      khuôn trắng như tuyết ướt đẫm mồ hôi, cả môi cũng tái nhợt, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh. Trong mắt người khác, thiếu niên này chính là thư sinh yếu đuối; nhưng trong mắt , lại cảm giác thiếu niên này có chút hiểm.

      "Cho dù là bất tỉnh, cũng có người dìu ngươi tới dự hội quỳnh lâm yến." Nhiếp Thương Minh lên tiếng phá tan hy vọng xa vời của thiếu niên, nhìn thấy thiếu niên ngây thơ vẫn giữ nguyên nét cuời mặt, trong lòng nổi lên chút nghi ngờ.

      Nụ cười này nhìn quen mắt. . . . . . Nhìn quen mắt đến nỗi dường như lúc nào cũng trông thấy nụ cười như vậy. tự nhận mình là người có trí nhớ tốt, nhất là đối với người tài giỏi hơn người, càng khắc sâu trong đầu, nhưng đối với người thiếu niên trước mắt chút ấn tượng cũng có, chỉ cảm thấy nét mặt tươi cười giống như từng quen biết.

      "Ngươi. . . . . . là đứng nhất thám hoa?" nghi ngờ.

      "Đúng vậy." Thiếu niên sớm liệu trước tin, sợ làm người ta chán ghét tự phụ : "Hoàng thượng biết nhìn người, nên phong tiểu đệ là nhất bảng thám hoa, tiến vào làm trong Hàn Lâm viện, tương lai nhân ở nội các cũng có phần của tiểu đệ."

      Nhiếp Thương Minh bật cười."Ngươi quá tự đại."

      "Tôi tự đại, là bởi vì tôi thông minh. Đô Đốc nếu chịu thu nhận tôi, tương lai tất có chỗ giúp được cho ngài."

      "Giúp đỡ?"

      "Đúng vậy a, tôi lúc trước ở thi đình, liền nghe người ta qua, bổng lộc triều đình rất ít, ở kinh thành nhà cửa quá mắc, các tiến sĩ nhất định phải ở trọ tại các khách điếm, tiền thuê nhà mỗi tháng , chi tiêu ăn uống phải vá lưng buộc bụng, Đô Đốc vì vậy mà đem phủ đệ của mình ra để cho thuê, chuyên cung cấp chỗ ở cho các tiến sĩ, tiền thuê nhà thập phần tiện nghi, cho nên thỉnh cầu Đô Đốc lưu cho tiểu đệ gian." xong, liền cuối xuống bái lễ với .

      Nhiếp Thương Minh bình tĩnh chăm chú nhìn chàng thiếu niên lúc lâu, mới chậm rãi ra: "Ngươi đối với ta hiểu biết."

      "Phải , tôi đối Đô Đốc là thập phần sùng bái, cho nên những tiếng tăm của Đô Đốc, đều phi thường chú ý." Thiếu niên lại cười.

      Loại cười này, khiến cho người ta chán ghét! đến tột cùng từng ở nơi nào gặp qua người có gương mặt ngây thơ mà có nụ cười xào trá? Trong nhà huynh đệ rất nhiều, tính cách mỗi ngưởi đều khác biệt, nhưng chưa từng có tươi cười nịnh nọt như người thiếu niên bé này.

      "Ân sư của ngươi đâu? ở chỗ nào?Theo lý thuyết, ngươi nên tìm ân sư và môn đệ."

      "Ân sư tiểu đệ ở phía sau, có nhìn thấy ? Ân sư bận chúc mừng trạng nguyên gia, tôi có thể tìm được chỗ ở, người cao hứng cũng kịp, Đô Đốc cứ yên tâm ."

      "Ngô đại nhân?" Nhìn theo tay chỉ, đúng là người nhận chức quan chủ khảo. Trước còn tưởng chuyện khó tin hôm nay qua, còn có chuyện gì làm ngạc nhiên được nữa, nhưng thiếu niên này lại đưa tới từng đợt sóng kinh ngạc dứt, qua cơn kinh ngạc nắm cổ tay thiếu niên."Ngươi. . . . . . Chính là Đàm Tuyền Ngọc?"

      "Tiểu đệ đúng là Đàm Tuyền Ngọc, văn tự Vũ Ngọc, quen biết tôi đều gọi tôi là Vũ Ngọc. Đô Đốc đại ca, từ nay về sau người cũng nên gọi tôi là Vũ Ngọc a." Thiếu niên cười .

      Quả nhiên là ! Lúc trước Ngô đại nhân từng tới, Đàm Tuyền Ngọc tài học hơn người, nếu là sai, tất trúng tân khoa trạng nguyên! Mặc dù chẳng biết tại sao lại thành thám hoa, nhưng. . . . . . Có chút buồn chán a!

      Người có tài như vậy . . . . . . lại là con ?

      Tình nguyện là mắt mình nhìn sai, nhưng biết mắt nhìn người của mình rất tốt, thiếu niên trước mặt ràng là , tại sao Ngô đại nhân lại nhìn ra?

      tiểu nương như thế tại sao lại trúng nhất bảng thám hoa? Nếu thông minh hơn người, tự mình tìm chết khi dính vào thi cử! Phải biết, trước khi tới được thi đình, phải trải qua rất nhiều cuộc thi lớn khác nhau, cho dù có bỏ công sức bao nhiêu năm gian khó học tập? Cho dù trúng thám hoa như thế nào? Nàng thực cho rằng triều đình cho phép nàng làm bừa?

      Mai kia nếu than phận nữ nhi của nàng bại lộ, khi quân phạm thượng, bỡn cợt quần thần tất cả đều là tội tử, tiểu hài này ngu dốt hiểu?

      "Cứ như vậy nhé, Đô Đốc đại ca, làm phiền người vì tiểu đệ lựa ra gian phòng ."

      "Càn quấy!"

      "Tôi làm gì càn quấy?" Thiếu niên vô tội hỏi.

      "Ngươi. . . . . ." Lời tới miệng lại nuốt trở vào. Nghĩ thầm, nay vạch trần nàng, nàng thể thoát tội chết; vạch trần, làm cho nàng lưu lại khách điếm, nhiều người lại miệng tạp, may bị người ta phát giới tính, cười triều đình có mắt, phê chuẩn cho nàng làm quan. Nhưng, nếu lưu nàng trong phủ đệ, tương lai cẩn thận rước họa vào người. . . . . .

      "Quỳnh lâm yến sắp tới, tiện cùng Đô Đốc chuyện nhiều." Thiếu niên lại cười, được tấc lại muốn tiến thước chắp tay bái lễ."Như thế này, tiểu đệ nhờ công công tìm người tới khách điếm thu sếp hộ hành lý, chuyển tới Nhiếp phủ. Tương lai kính xin Đô Đốc đại ca chỉ giáo nhiều hơn!"

      Nhiếp Thương Minh khẽ mím môi lại, trơ mắt nhìn nàng cùng các tiến sĩ khác rời .

      "Tiểu quỷ này thực giảo hoạt tới nỗi làm người ta chán ghét. . . . . ." lẩm bẩm , trong lòng biết thể giúp đỡ nàng. Rước họa vào thân còn tốt hơn với việc làm cho hoàng thượng mất hết mặt mũi. Từ lúc vào triều đến hôm nay, rốt cục hiểu được cái gì gọi là"Có miệng khó " rồi!

      "Tước gia cũng có lúc chán ghét người khác?" Có quan lại tới bên cạnh , hiếu kỳ hỏi.

      Nhiếp Thương Minh xoay người, theo thói quen lộ ra nụ cười."Chương đại nhân là nghe nhầm rồi. Hạ quan là , khoa cử năm nay, là rất nhiều thiếu niên tài giỏi."

      " ra là thế. Tôi , Tước gia tính tình rất tốt, ai có thể chọc người giận được?" Đột nhiên thấp giọng tiếp: "Trạng nguyên gia Đàm Hiển Á với vương gia cùng tuổi, mấy ngày nữa gia nhập vào hàn lâm viện, tương lai tiền đồ vô cùng sáng lạn, Ngô đại nhân tựa hồ cố ý đem thiên kim hứa gả cho ."

      "Ta cho rằng người Ngô đại nhân vừa ý là thám hoa."

      "Ngài là , Đàm Tuyền Ngọc?" Chương đại nhân tỉnh ngộ."Vừa rồi thấy ngài cùng chuyện với nhau, ngài cảm thấy người này như thế nào?"

      " tướng mạo đường đường, chưa tới hai mươi, tương lai hẳn là trụ cột của triều đình." kín đáo .

      Chương đại nhân khẽ cười tiếng." tướng mạo quả tệ, nhưng giỏi ứng đối. Vừa rồi tại thi đình quỳ lại hoàng thượng, sợ tới mức muốn ngất , đối đáp câu ra câu, thánh thượng vui, nhưng thiên phú văn viết vô cùng hay, nếu sửa lại tính tình nhút nhác đó, tương lai sao ra sức"Làm việc"cho chúng ta được ? Lá gan của phải lớn thêm chút, nay tiêu chuẩn con rể của Ngô đại nhân cũng phải là Đàm Hiển Á ." Dừng chút, ánh mắt lướt qua tia giảo hoạt."Đúng rồi, Nhiếp tước gia, Thánh Thượng đối đạo sĩ vô cùng hảo cảm, quê nhà ta có đạo sĩ bản lĩnh rất giỏi, vài ngày nữa ta dẫn tới kinh thành, vương gia có thể giúp viết tấu chương bảo đảm? Tương lai có người này ở giữa giúp sức, đối với chúng ta có lợi vô."

      Cái tay trong ống tay áo nắm lại nổi cả gân xanh! Hai tay của để phía sau lưng, gương mặt trẻ lộ ra thần sắc thích thú, gật đầu vui vẻ cười :

      "Đại nhân cái gì, hạ quan làm cái đó. Chỉ cần đại nhân chịu đề bạt, chỉ là thượng tấu có gì khó khăn?"

      Chương đại nhân ngước lên nhìn , vốn định khen là người thức thời, nhưng vừa thấy nụ cười của , đột nhiên thốt ra: "Các ngươi quá giống."

      "Giống?"Dù kinh ngạc, nụ cười cũng chưa từng biến mất mặt của ."Giống ai?"

      " Giống giáp thám hoa a, nụ cười của các ngươi rất giống."

      Da đầu có chút run.

      "Ta cùng tuyệt đối chút cũng giống." Diện mạo của nàng thanh tú tỷ mỹ, bán nam bán nữ; khác, hai mươi ba tuổi, tướng mạo giờ thành thục chững chạc.

      Chương đại nhân càng nhìn càng thú vị, bật cười : "Các ngươi xác thực bộ dạng giống, nhưng khi cười, nụ cười kia giống nhau mười phần, khó trách ta lần đầu thấy , luôn luôn có cảm giác rất quen mắt, nguyên lai là giống ngươi a! Ha. . . . . . Trong nhà ngươi huynh đệ đông đúc, phải là huynh đệ thất lại nhiều năm của ngươi chứ?"

      giỡn, nhiếp Thương Minh cũng cười bồi theo.

      Nguyên lai nhìn nụ cười của nàng thấy quen mắt, là vì người của mình nhìn qua, khó trách làm cho người chán ghét.

      Bên ngoài diện mạo thành , bên trong lại quỷ kế đa đoan, loại người này lúc nào cũng phải phòng bị, cố ý hết lần này tới lần khác ở dưới mái nhà của , tương lai sau này sợ là khổ ít.

      Chỉ là hiểu, nàng vì sao có chủ tâm tìm tới ?

      "Cứ như lời , sau khi chuyện thành công, ngươi tất có lợi ích." xong, Chương đại nhân hài lòng rời .

      Nhiếp Thương Minh híp mắt nhìn theo, lẩm bẩm : "Quan bất chính, dưới lệch lạc."

      Trong triều quan cao thấp tham ô đông như kiến, đếm cũng đếm xuể. Sớm nghe Ngô đại nhân đề cập Đàm Tuyền Ngọc xác thực là nhân tài, vì thế cũng đợi nàng tới cầu xin chỗ ở, sớm chuẩn bị phòng trống ở Nhiếp phủ, mong muốn trước tiên lấy được lòng nàng, nào biết nàng lại là mối họa, bất cứ lúc nào cũng có thể đem tới tai họa cho .

      Ah! Kết quả là, mộng đẹp thành. Triều đình như vậy, chỉ vào năng lực của mình , có thể vãn hồi được cái gì?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      1.2

      Nhiếp Thương Minh, hai mươi ba tuổi, tại có mười hai huynh đệ, tính tình xảo quyệt đa đoan, giỏi việc mượn đao giết người, cần đề phòng."

      Trầm ngâm đọc chữ viết tờ giấy trắng, nhớ lại phản ứng của khi gặp mặt lúc sáng, cầm bút lên ghi lại:

      Người này lấy việc quốc gia làm trọng đại, quốc gia cùng bạn, cần phải chọn vế phía trước, dù có thâm giao, cũng đề phòng vì quốc gia bán rẻ bạn bè.

      Đàm Vũ Ngọc thổi khô nét mực giấy, cười tự giễu : "Chỗ dựa như vậy đáng tin, bất cứ lúc nào cũng bị hại chết, câu oán hận cũng kịp thốt."

      Dưới ánh sáng hơi mờ của cây nến, mái tóc dài của nàng đỗ dài phía sau lưng, dù nàng xỏ lỗ tay, nhưng làn da trắng hồng mịm màng, cộng thêm thần thái yếu đuối lộ ra vài phần là nữ nhân tao nhã.

      May mà mấy năm gần đây hoàng triều hoang dâm vô đạo, công tử quý tộc cùng dân chúng học theo, mỗi người hành vi phóng đãng, lấy chuyện tình dục làm niềm vui; tại phố cũng mở bàn đặc cược, đánh cược thiếu niên nhà ai đẹp nhất, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe quý tộc đêm nếm đến trăm nữ. Lúc nàng nghe tới, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng ngờ như vậy lại trợ giúp nàng rất nhiều, có ai nghi ngờ nàng nam lệch tướng nữ, còn làm cho nàng tại càng ngày càng giống nam nhân.

      Nàng cuộn lại tờ giấy, để lên giá sách phía , lấy tay che miệng ngáp cái, bụng nàng kêu “ọt” cái

      "Thảm." Nàng kêu khổ.

      Phòng trọ Nhiếp phủ rất thuận lợi, nhưng tiến sĩ cũng chỉ có người hầu, lại ban đêm, chuyện gì cũng phải tự mình làm .

      biết phòng bếp có hay còn đồ ăn thừa? Nàng suy nghĩ lúc, cột lại máy tóc dày, cũng chẳng lấy đồ buộc ngực lại. Nàng mới mười tám tuổi, phát dục chậm chạp, chỉ cần có gió lớn, xác nhận thể nhìn ra bộ ngực của nàng hơi gồ lên. Biết chính mình có tính hơi lười biếng, sớm muộn có hại chính mình, nhưng đây là bẩm sinh, khó có thể sửa đổi.

      "Bận rộn ngày cực kỳ mệt mỏi, hết lần này tới lần khác cứ vào lúc này là đói, cái bụng này bao giờ chịu thua thiệt." Nàng lẩm bẩm . Đẩy cửa phòng ra, gió mát đánh úp lại, nàng co hai bả vai.

      Lúc tới nàng chỉ nhận thức được gian phòng của mình, người dẫn đường cũng có dẫn nàng tham quan các phòng khác của Nhiếp phủ. Khép hờ mắt, giọng trầm xuống.

      "Phòng bếp ở chỗ nào, tôi cũng được lắm, chắc tới trước khoảng chừng trăm bước."

      Nàng mỉm cười, bước bước lại bước. Trăng tròn nhô lên cao, thừa dịp ánh trăng tỏa sáng ra khắp viện, hướng phía đông tới.

      "Mười, hai mươi, ba mươi, bốn mươi, năm mươi bước thành ; sáu bảy tám chín mươi, trăm bước vẫn có ăn! Ah, cũng đừng uổng phí trăm bước chứ ."

      Nàng chút hơi dừng lại, có tâm trạng ngắm trăng, đầu hơi cuối xuống đếm bước

      "Chín mươi bảy bước a, ah nha, ngay cả bóng người cũng có, như thế rất tốt, là đói bụng! Chín mươi tám. . . . . . Chín mươi chín. . . . . . trăm. . . . . ." Vừa lúc chân dừng lại chạm vào cổng vòm, nhiều thêm bước cũng muốn nữa.

      Đột nhiên –

      "Ai đó?” thanh trong trẻo hét lên.

      Nàng ngước mắt lên, nhìn thấy hào quang phía trước chợt lóe, lao thẳng tới nàng uy hiếp, đồng thời khóe mắt nàng liếc về thân hình quen biết. Nàng nhúc nhích, mặc người đó ôm nàng thoát khỏi cái đó.

      "Gia, chú ý có thể là tiểu tặc!" Móc câu khảm sâu vào tảng đá của cổng vòm, Tiểu Cận sau nhiếp Thương Minh vội lớn tiếng kêu lên.

      "Ngươi ngay cả người cũng nhìn, có thể xác định là trộm?" Nhiếp Thương Minh quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu Cận, vui . Lại cúi đầu nhìn xuống thiếu niên trong ngực, kinh ngạc thốt lên."Là ngươi?"

      " khéo, đại ca." Nàng vô tội cười .

      "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

      "Tiểu đệ đói bụng, đặc biệt ra kiếm ăn. Đại ca, ngươi trước buông tôi ra, chớ để những nhi nữ tuổi nhìn thấy bị dọa cho kinh sợ."

      Nhiếp Thương Minh lúc này mới chú ý tới tay để bên eo của nàng, phía trước của nàng dựa vào trong ngực của , cực kỳ mềm mại –

      vội vàng buông lỏng tay, nàng trực tiếp té ngồi mặt đất.

      "Ai nha, đau quá, đại ca ngươi muốn thả tay, cũng phải cẩn thận chút a!" Nàng đau đớn .

      trừng mắt nhìn nàng. Dưới ánh trăng, mái tóc dài của nàng tuy cột, nhưng vẫn có hơi chút ẩm ướt; hương thơm người tỏa ra ngừng, hẳn là vừa tắm rửa , Hèn gì. . . . . . Hèn gì ..khụ..nàng có buộc ngực.

      lúng túng dời tầm mắt, đầu ngón tay có chút nóng lên, dám thừa dịp trăng sáng nhìn nàng lộ ra da thịt trắng hồng.

      "Gia. . . . . . Tôi hiểu rồi! gọi Gia đại ca, ra là tiểu đệ của ngài!" Tiểu Cận chợt lên tiếng, cái chân mật mạp ngắn ngủn chạy lên phía trước.

      "Này phải huynh đệ của ta." trách mắng: "Ngươi quên hôm nay có tiến sĩ mới vừa chuyển tới?"

      Tiểu Cận quả nhiên còn quá , ban ngày còn nghe tới. Đến tối nàng quên, nhiều người quan hệ phức tạp nàng nhớ được, chỉ nghĩ rằng người xa lạ giống như là địch nhân.

      "Gia. . . . . ."

      "Gọi cha." Nhiếp Thương Minh sửa lại. Chuyển hướng Đàm Vũ Ngọc, ôm quyền : "Đàm đại nhân xin đừng trách nữ nhi của ta vô lễ."

      "Cái gì đại nhân! Nhiếp đại ca, từ nay về sau chúng ta chính là người nhà rồi, người nên gọi tôi tiếng Vũ Ngọc đệ đệ là được, đừng có dùng cách xưng hô như trong quan trường." Ánh mắt của nàng nhìn tới Tiểu Cận, con ngươi đen bóng chậm rãi chớp mắt hai cái, tay ngoắc nàng."Đến đây, tiểu muội , ta lười đứng lên, muội tới đây chút."

      Tiểu cận chần chờ đưa mắt nhìn Nhiếp Thương Minh, đến trước mặt Đàm Vũ Ngọc."Đàm. . . . . . Đàm. . . . . ."

      "Gọi ta Vũ Ngọc ca ca là được rồi." Đàm Vũ Ngọc từ trong lòng ngực móc ra cặp bao tay."Muội là nhi nữ của đại ca, nên ta tặng muội cái này coi như quà gặp mặt, tình ta cũng có mang theo cái gì đáng giá, mang theo bên mình cũng chỉ có cặp bao tay này, muội hãy nhận nó nhé."

      muốn kéo lấy cái tay mập mạp của Tiểu Cận, Tiểu Cận lập tức lui ra phía sau bước, đỏ mặt :

      "Gia. . . . . . Cha từng qua, vô công bất thụ lộc, Tiểu Cận thể làm gì mà lấy đồ của công tử."

      "A? Vậy là tốt, ta đói bụng đến thể chịu nổi, tiểu muội , ta sợ nhất là đói bụng, muội nếu có thể giúp cho ta đây còn đói nữa, đó là ân lớn."

      "Cái này. . . . . ." Thân là hộ vệ của Gia, hộ vệ từ thân thể rời khỏi Gia, có thể nào giúp đỡ công tử ca ca tới phòng bếp? Nhìn thấy nhiếp Thương Minh nhìn nàng khẽ gật đầu, lại thấy hai cái bao tay này thêu hai đóa hoa rất rực rỡ, nàng ấp úng : "Ta. . . . . . chút trở lại, lập tức trở lại, cha, người ngàn vạn đừng loạn."

      Nàng đỏ mặt nhận lấy cặp bao tay, thể ra công lực chạy nhanh của mình, nhanh chóng biến mất tại phía sau cổng vòm.

      "Chạy trốn so với tôi còn nhanh hơn." Đàm Vũ Ngọc ngạc nhiên kêu lên.

      "Ngươi nửa đêm tại sao ở trong phòng nghỉ ngơi, tại sao lại tới nơi này?"

      "Bởi vì tôi đói bụng a."

      "Ngươi vừa từ quỳnh lâm yến trở về. . . . . ."

      "Ngươi làm quan dự Quỳnh lâm yến có thể ăn được nhiều? Huống chi, tôi bình thường ngày phải ăn sáu bữa cơm. May mắn tìm được đại ca, bằng sáng sớm ngày mai, trong phủ người thi thể." Nàng ngẩng mặt lên, con mắt chăm chú quan sát khuôn mặt của Nhiếp Thương Minh tầm mắt rời khỏi mặt ."Đại ca, ngươi có nữ nhi rồi? Tôi thấy nàng giống ngươi."

      "Nàng thuở theo ta, chúng ta là cùng họ." nhàn nhạt ra.

      "Tiểu đệ nghe nhà đại ca có rất nhiều huynh đệ, mỗi người đều có cận vệ riêng, cận vệ của đại ca phải là Tiểu Cận muội muội chứ?" Nàng hỏi dò. Đứa bé đó thoạt nhìn chỉ khoảng tầm bảy tám tuổi mà thôi, nhìn thế nào cũng giống hộ vệ có võ học cao cường.

      Ánh mắt của rốt cuộc cũng quay về, chăm chú nhìn nàng lâu.

      "Ngươi lén điều tra ta?" Có ý muốn điều tra, ngại, duy chỉ có nàng, cảm thấy như mình trần trụi đứng trước mặt nàng.

      " tính là điều tra. Nhiếp gia tại kinh thành là chủ đề cho mọi người tới trong lúc trà dư tửu lậu, trước đại ca làm quan trong triều, Họ Nhiếp ba mươi năm nay đứng thứ tư cả nước, có rất nhiều thành tựu; lão Ngũ kinh doanh các loại sách trở thành "Truyền thuyết" tại nước láng giềng; lão Lục học y vân..vân. Đại ca, những câu chuyện như thế này tôi chỉ cần ngồi xuống trong khách điếm, khắp nơi đều nghe được." Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy có đình nghỉ mát, đánh giá ước định khoảng cách, nhìn vương tay ra.

      trừng mắt nhìn bàn tay trắng muốt của nàng lúc, mới tỉnh ngộ hiểu được dụng ý của nàng.

      chần chờ chút, cầm lấy bàn tay trơn bóng xíu của nàng, kéo nàng đứng dậy. Hành vi của nàng giống của nương, nếu phải cực kỳ tín nhiệm cặp mắt của mình, sớm ngộ nhận nàng nam nhân.

      Nàng vào trong đình, rề rà hết nhìn đông lại nhìn tây.

      "Ngươi. . . . . . Uống rượu?" dám đến gần nàng, bởi vì tràn ngập trong mũi đều là hương thơm của nàng.

      "Tại bữa tiệc có uống chút." Nàng thành , ngã người vào ghế đá."May mắn tôi chỉ là thám hoa nhoi, bằng sớm bảo người khác dìu tôi trở về." Thấy mặt vẫn hơi tươi cười, ánh mắt lại lộ vẻ chán ghét, nàng cười : "Tiểu đệ phải say rượu, chỉ là thể chịu đói được, khi đói bị choáng váng."

      Thân thể của nàng giống như xương nằm gục xuống bàn, giống dáng vẻ ngồi đoan chính của người đọc sách.

      Nhiếp Thương Minh đồng ý đôi mày chau lại. Nhớ lại lúc nãy nàng đối mặt với cái móc bạc của Tiểu Cận, cũng né tránh, lên tiếng hỏi: "Ngươi chưa từng tập võ, vừa rồi ngươi né tránh, nếu lỡ ngộ thương, ngươi sợ sao?"

      "Đại ca ở đây, chỉ bằng đứa con nít, có thể nào làm tôi bị thương được, có phải đại ca?" Lời nàng rất chân thành, lại lừa được .

      Ngữ khí như vậy, đối với rất là quen thuộc. Bất quá lúc sáng theo lệnh hoàng thượng đứng ở ngoài điện, bởi vì quá mức khiếp sợ giới tính của nàng, nhất thời để ý tới lời của nàng, nhưng lời vô tình của Chương đại nhân làm cho tinh tế đánh giá kỹ lưỡng lại nàng.

      Nàng lúc nào nở nụ cười. Cười tựa như rất chân , trong mắt lại lên dối trá vô cùng, quả nhiên cực giống nụ cười của đối với người bên ngoài.

      Thấy nhìn mình rời mắt, nàng cười thở dài."Được rồi, tôi thấy đại ca cũng là người thông minh, tiểu đệ liền thành , vốn là muốn tạo cho người ấn tượng tốt. Tôi phải sợ, mà là lười chẳng muốn động, khi từ quỳnh lâm yến trở về, tôi tắm rửa thay quần áo sau liền đói bụng đến chịu nỗi, tính lại rất lười, cũng muốn nửa đêm làm phiền phòng bếp, tôi liền tự với mình, nếu có thể tới trăm bước mà tìm được phòng bếp, tôi liền tìm chút đồ để ăn; còn nếu tìm được, dẹp đường hồi phủ, cùng lắm ngày mai tới được Hàn Lâm viện mà thôi."

      kỳ quái hỏi: "Vì sao ngày mai tới được?"

      "Bởi vì tiểu đệ dậy nổi. Tôi rồi, tôi thể nhịn đói được, ban ngày nếu là bị đói, tôi liền có cách nào tỉnh táo, dễ dàng hồ ngôn loạn ngữ; buổi tối nếu bị đói, ngày mai dù có khua chiêng gõ trống ngay tôi tôi cũng dậy nổi."

      "Ngươi thiên tân vạn khổ thi được công danh, rồi lại đếm xỉa tới. Ngươi phải biết rằng làm quan trong triều, cho phép ngươi được làm càn, tới Hàn Lâm viện tới!" trách mắng. Dựa vào tính tùy hứng muốn gì làm nấy của nàng, cần đợi tới khi người ta phát giới tính, trước đó bị bản tính tùy hứng của chính mình hại chết.

      Nàng mỉm cười, mở quạt que quẩy chút gió. ra: "Cái gì gọi là thiên tân vạn khổ, tôi chưa từng trải qua! thi phú, văn chương tất cả đều là rập khuôn, có gì khác biệt, thi đậu đối với tôi chút cũng khó."

      Nhiếp Thương Minh ánh mắt sâu xa, có chút thích khi nghe ngôn ngữ tự đại của nàng, nhưng mở miệng phản bác. Nàng cùng chút quan hệ cũng có, đúng ? cần phải lắm miệng?

      lát sau, Tiểu Cận nhanh chân chạy về, bưng cái lồng bánh bao nóng.

      "Ai nha, thơm quá, là phiền toái tiểu muội ." Đàm Vũ Ngọc lập tức nhận lấy, bẻ bánh bao cho vào cái miệng nhắn nhai nuốt. Nàng ăn bánh vô cùng nho nhã, tuyệt giống như bộ dáng đói gần chết.

      "Đầu bếp trong phủ làm món ăn, ăn ngon quá, ăn ngon." Tiểu Cận vô cùng có trách nhiệm, lập tức theo thói quen đến sau lưng nhiếp Thương Minh."Cha, chúng ta có phải hay nên về phủ đô đốc?"

      Là nên trở về, Tiểu Cận còn , chịu nổi đêm chạy tới chạy lui. lại liếc nhìn Đàm Vũ Ngọc, chợt câu:

      "Tướng mạo của ngươi giống với người đoản mệnh ." bóng gió.

      "Đại ca rất đúng. Tiểu đệ từ lúc sinh ra, chưa từng niếm qua khổ. Thầy tướng số cũng , tương lai của tôi có vận mệnh vô cùng tốt, có tài có thế, mấy trăm năm qua cũng tìm thấy có được người nào mệnh tốt giống tôi, tôi từ lúc bất đầu vào con đường thi cử, quả chưa bao giờ phải thi lại, đỗ thám hoa rồi lại gặp được đại ca, người đối với tôi tốt, cho tôi chỗ cư trú, mà ngay cả đầu bếp trong phủ đại ca cũng là người có tay nghề hạng nhất, trước đừng sau này, tại mạng của ta bây giờ tốt tới nỗi thể tốt hơn được nữa." Nàng cười , cái lồng bánh bao ăn chỉ còn vài cái, mới đem để xuống.

      Nha đầu kia thực ngạo mạn, biết trời cao đất rộng. bình tĩnh, nhìn nàng tuổi còn trẻ tại cũng có chút học thức, hảo tâm ý:

      "Gần vua như gần cọp, làm quan trong triều, phải thận trọng, nếu làm cho hoàng thượng nổi giận, cho dù là hoàng thân quốc thích, đầu cổ nhà ngươi cũng khó giữ được. Ngươi nếu có tâm tận trung vì nước lâu dài, nên sớm buông tay mà hồi hương . . . . . Lấy vợ sinh con a." nữ nhân có thể làm quan bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Dù cho chung thân lấy chồng, nàng lại có thể che dấu bao lâu? ràng là tự tìm đường chết.

      "Đây là những từng trải xuất phát từ trong lòng của đại ca?" Nàng vẻ mặt cảm động hiểu."Nguyên lai đại ca thực khi coi ta là huynh đệ, mới đem những lời ở trong lòng cất giữ lâu ra miệng. Ngươi yên tâm, những lời này tôi nghe tai trái, ra tai phải, lung tung, hủy danh tiếng tốt đẹp trước đó của ngươi."

      Nàng cười vẻ mặt cợt nhả, thấy liền sinh ghét.

      "Ai là huynh đệ với ngươi?" Nụ cười của có, cắn răng giận dỗi : "Đừng gọi đại ca này, đại ca nọ, nhà của ta huynh đệ quá nhiều, cần thêm người khác nữa."

      "Đại ca ghét bỏ tôi?" Nàng cả kinh .

      "Ta há tự dưng lại ghét bỏ ngươi, ngươi vốn nên xuất ở đây, ngươi có thể đỗ thám hoa, cho thấy học thức hơn người, người đọc sách ở khắp nơi đều kém ngươi bậc, ngươi nên tự biết hài lòng, mau mau từ quan –"

      "Gia!" Tiểu Cận kêu lên, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy Gia tức giận, cũng lần đầu tiên nhìn thấy. . . . . . Nam nhân rơi nước mắt.

      "Ô. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đau khổ. . . . . . Nguyên lai chỉ ân sư ghét bỏ tôi, giờ đại ca cũng lại. . . . . ." Đàm Vũ Ngọc bi thương, nức nở : "Tôi thường nghe người ta , Làm quan kinh thành, tránh được ăn hối lộ trái pháp luật; làm quan, phải là vì quốc gia, là vì nuôi mình. . . . . . Chỉ có quan giống người thường, chính là tả quân phủ đô đốc Nhiếp Tước gia, thu tiền bẩn, chỉ cầu tận trung vì nước, ngay cả triều đình cũng thể cung cấp cho những tiến sĩ như chúng tôi chỗ ở, chỉ có Nhiếp Tước gia nguyện ý xuất ra phủ đệ, tôi ngưỡng mộ a. . . . . . Ô, dù là chỉ có thể cùng hùng có tầng mỏng manh nhoi quan hệ. . . . . . Tôi cũng vô cùng nguyện ý a. . . . . . Ô. . . . . ."

      "Gia. . . . . ." Tiểu Cận giật góc áo của .

      Biết nàng là làm bộ, vẫn xem ngây người.

      "Ô. . . . . . Tôi đáng thương. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ . . . . ." Bị thịt của nhân bánh mới ăn làm sặc.

      Tiểu Cận vội vàng chạy đến vỗ lưng cho nàng, ánh mắt đồng tình nhìn lom lom vị gia mà mình tôn thờ.

      "Gia, công tử kỳ rất đáng thương. . . . . ."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      2.1

      Gió từ biển thổi tới, mang theo chút hương vị biển nhàn nhạt, giống như mùi hương người Nhiếp lão ngũ.

      "Đưa ta tới đây là được rồi, dù sao Tiểu Chu ở phía trước, ta đảo Hồ Ly." Nhiếp lão ngũ cười , khuôn mặt tuấn tú lộ ra tia quỷ dị.

      Nhiếp Thương Minh cười nhạt tiếng."Lần này từ biệt, biết khi nào gặp lại, tiễn ngươi nhiều thêm đoạn cũng sao."

      Nhiếp lão ngũ liếc nhìn , cười vui vẻ.

      "Đại ca, người ngay thẳng tiếng lóng, ngươi tiễn ta, đến tột cùng là vì ta, hay là lo cho người khác? Ngươi sợ ta tạm thời thay đổi chủ ý, quyết định theo sơn tặc làm phản, cùng chống đối triều đình? Nếu là đúng như vậy, lại có gì tốt? Dù sau có hôn quân, dưới có tham quan, kẻ chịu khổ chính là dân chúng, ngươi đoán, xuất của ta, có thể cứu được dân chúng nhiều hay ít?" thêm vài năm nữa trôi qua, nghĩ dân chúng bớt khổ chút.

      Tiểu Chu cho thuyền cập bờ, Nhiếp lão ngũ chút do dự nhảy lên thuyền.

      quay mặt, lấy chiếc mặt nạ Hồ Ly đeo lên mặt, tiếp: "Đại ca, Đảo Hồ Ly của ta, ta có thể biến nó thành thiên đường, cũng như có thể biến nó thành địa ngục của trần gian, càng có thể đem nó để đối phó với Hoàng Đế Đại Minh." Thấy nhiếp Thương Minh khuôn mặt nghiêm chỉnh, càng cười đến tà ác."Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm Hoàng Đế? Hoàng Đế như vậy, ta đây cần: đại ca, thuở mọi người khen ta thông minh hơn người, vì cái gì, bởi vì sắc xảo của ta luôn thể ra ngoài; mà ngươi lại ngược lại, cảm xúc của ngươi lúc nào cũng giả dối, bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình, cả đời thể nắm bắt. Trong đầu ngươi suy nghĩ gì, vĩnh viễn ai lý giải nổi. . . . . ."

      người nào hiểu , như vậy liền đem cả đời hiến sức cho triều đình a! Lúc ấy đáp như thế.

      "Nhiếp huynh, ngươi suy nghĩ cái gì?" Tả quân hữu đô đốc Đoàn Nguyên Trạch vào phủ đô đốc.

      Nhiếp Thương Minh lấy lại tinh thần, mỉm cười : "Ta nghĩ, vừa rồi các địa phương khác tới giám sát danh sách quân đội tham dự ở Kinh Thành, ngươi khi nào giao ra danh sách quân đội ở Kinh thành?"

      Ai nha, tới khéo. Đoàn Nguyên Trạch cười ngồi xuống."Chuyện này sau đó bàn lại, nay có vấn đề lớn hơn"

      "uhm?" thuận miệng đáp, Phục hồi lại tâm trạng. hồi lâu chưa từng liên lạc với Nhiếp lão ngũ, vì sao vừa rồi lại nhớ tới khúc đối thoại trước kia với ?

      "Vấn đề này, là từ Hàn Lâm viện mà ra."

      Nhiếp Thương Minh cứng người, muốn đứng lên thân thể lại cứng ngắc dừng lại. chần chờ, nét mặt hơi cười hỏi dò:

      "Hàn Lâm viện xảy ra vấn đề?"

      "Đúng vậy a. Trong Hàn Lâm viện nay là tân khoa trạng nguyên Đàm Hiển Á, ngươi thấy chưa?"

      "Mấy ngày trước theo lệnh Hoàng Thượng đứng ngoài cửa điện, từ xa thấy qua lần." đáp qua loa, hỏi tiếp: "Sau đó sao? Đến tột cùng là xảy ra vấn đề gì?"

      Đoàn Nguyên Trạch thấy hỏi dồn dập, bật cười : "Thương Minh huynh, khó khi thấy được ngươi khẩn trương như vậy, chẳng lẽ ngươi đối với thiên kim tiểu thư của Ngô đại nhân có hảo cảm?" Nhìn thấy Nhiếp Thương Minh sắc mặt nghi hoặc, giải thích : "Tân trạng nguyên gia cùng ngươi bằng tuổi nhau, tướng mạo lại tuấn tú, quả bị Ngô đại nhân nhìn tới, ý muốn kén rể. Như thế nào? Ngươi thực đối với thiên kim của Ngô đại nhân có hảo cảm, ta tìm bà mối giúp ngươi thêm vài lời tốt đẹp."

      "Ta ngay cả nàng mặt mũi nàng cũng chưa từng nhìn qua, gì tới chuyện hảo cảm?" Thiếu chút nữa bị hù dọa, cả người thân mồ hôi lạnh. Đàm Vũ Ngọc là may mắn, nữ giả nam trang mấy ngày nay làm tại Hàn Lâm viện, nhưng lại ai nhìn thấu được, ngược lại người lo lắng là , cả ngày lẫn đêm đều yên lòng.

      Sợ nàng khi bị vạch trần, liên lụy tới tính mạng của .

      "Ngô đại nhân hôm nay bởi vì bệnh nên vào triều, Nguyên Trạch còn trẻ mà tin tức là nhanh nhẹn."

      "Ta lại tình nguyện ngươi ta là rất linh hoạt, tin tức lớn ở Kinh Thành có cái nào thoát khỏi cặp mắt của ta." Đoàn Nguyên Trạch tự hào : "Bỏ bảng nhãn tuổi hơi lớn, trạng nguyên gia cùng thám hoa đều là những người còn trẻ, rất có giá thị trường. Theo tin mật báo của ta, Ngô đại nhân từ đầu nhìn thấy Đàm Vũ Ngọc đứng đầu bảng, muốn đem nữ nhi gã cho , nào biết người tính bằng trời tính, Thánh Thượng bổ nhiệm Đàm Hiển Á làm trạng nguyên, ta cùng tân trạng nguyên gia chuyện với nhau dăm ba câu, là người đọc sách tâm cao khí ngạo, tương lai có Ngô đại nhân làm chỗ dựa, đường làm quan của trong triều chắc lên như diều gặp gió ."

      "Mật báo của ngươi cũng là quá nhiều."

      Đoàn Nguyên Trạch để ý tới câu nhạo báng của , tiếp tục : "Bảng nhãn Trình Hiếu Long hơi lớn, chúng ta nhảy qua , trực tiếp về đề tài Thám Hoa Lang a, ta cũng từng cùng qua mấy câu, đứa này. . . . . ."

      Tim Nhiếp Thương Minh đập nhanh trong ngực, khàn giọng hỏi:

      "Như thế nào?" Nguyên Trạch cùng từng hộ tống tướng quân chinh chiến sa trường, cùng nhau nhận chức tới giờ, mặc dù từ lúc nhậm chức ở Kinh Thành càng lúc càng lười nhác, nhưng đối với việc trọng đại nhãn lực sắc bén, tinh ý có thể nhận ra giới tính của nàng.

      Đoàn Nguyên Trạch kỳ quái liếc nhìn cái, ra: "Đứa này là thông minh, cũng bộc lộ tài năng, trong triều có người như vậy, là phúc của Đại Minh. Thương Minh huynh cũng là người biết nhận thức, lần đầu tiên nhìn thấy , hẳn huynh cũng nghĩ như vậy, có phải ?"

      Nhiếp Thương Minh tự chủ cười khổ. xác thực từng muốn thu nhận nàng làm đệ đệ.

      "Thương Minh huynh, ta mới lần đầu tiên nhìn thấy , ngươi đoán trong nội tâm của ta có suy nghĩ như thế nào?"

      Nhiếp Thương Minh vừa mới thả lỏng lại căng thẳng.

      "Ngươi. . . . . . Nghĩ như thế nào?" khẽ run hỏi. Quả nhiên bị nhận ra rồi, phải tìm cách phủi sạch quan hệ với nàng mới được?

      kích động, Đoạn Nguyên Trạch nhìn ở trong mắt, tạm tra hỏi, chỉ mở miệng :

      "Ngươi cũng biết vài năm gần đây, các quý tộc ở Kinh Thành ngày càng dâm loạn, nuôi luyến đồng còn tính, còn có thêm rất nhiều kiểu dâm loạn khác được bọn họ đem ra sử dụng. Ta còn từng nghe các quý tộc cùng so sánh với nhau xem nam đồng trong nhà của bọn họ người nào đẹp nhất, khụ.. khụ.., ta mấy ngày gần đây cũng nhìn được, thiếu niên bây giờ đúng là. . . . . . Vô cùng đẹp đẽ." Vượt cả Đàm Vũ Ngọc, mấy tháng trước Nam Kinh thuận đường tới Nhiếp phủ, nhìn thấy tiểu nam hài xinh đẹp đáng , thiếu chút nữa tâm động đưa về thẳng nhà mình, sau nghe đó là trong mười hai đệ đệ của Nhiếp Thương Minh. Ôi, nếu như nam hài đó là nhi, xác định chắc chắn đem đứa bé kia mang về nhà, từ nay về sau cho đâu được nữa.

      "Sau đó?"

      Còn có sau đó? Đoàn Nguyên Trạch bất động thanh sắc nhớ tới Đàm Vũ Ngọc, sau kết luận:

      "Ta đây dám cam đoan, Những đại thần trong triều nếu có khuê nữ dễ gì buông tha cho , Có thể bao lâu nữa chúng ta phải uống rượu chúc mừng."

      " có thể thành thân mới là lạ."

      "Ta hiếm thấy Thương Minh huynh phê bình kín đáo đối với người khác, hay là ngươi nghe thấy được cái gì?"

      Nhiếp Thương Minh nghe vậy, miệng nở nụ cười, xảo diệu sang chuyện khác: "Có nghe được gì đâu? Nguyên Trạch còn ngươi sao, ngươi suốt ngày thu thập những thứ tin tức đây đó, cái đó có thể mang tới niềm vui cho ngươi sao?"

      "Kinh Thành thái bình, ta suốt ngày luôn luôn rãnh rỗi, có thể làm cái gì? Lấy uống trà thanh nhã trao đổi chút ít tin tức làm thú vui để tiêu khiển, dư dả chơi đánh bạc chứ còn làm gì nữa." Dù cho bên nhoài nhìn vào cùng Nhiếp Thương Minh thân như tay chân, từng cùng nhau trải qua sinh tử, nhưng vẫn nhìn thấu tâm của Nhiếp Thương Minh, dám ở trước mặt phàn nàn triều đình tha hóa bại hoại.

      Đột nhiên có nô bộc dẫn nhất vị thái giám vào, Nhiếp Thương Minh đột nhiên đứng lên.

      "Hoàng công công, chẳng lẽ là Hàn Lâm viện lại xảy ra chuyện gì?"

      Hoàng công công lấy làm kinh hãi vì Nhiếp Thương Minh biết vì sao mà tới, vội vàng gật đầu."Nô tài xác thực vì chuyện của Hàn Lâm viện mà đến, Đàm đại nhân –"

      "Đàm đại nhân ..Đàm .. đại nhân nào?" Nhiếp Thương Minh trong lòng run sợ hỏi, nụ cười sớm thu lại.

      Hoàng công công cuối đầu xuống, cung kính đáp: "là tân thám hoa Đàm đại nhân."

      "Ba" tiếng, khối đá phía dưới gãy làm hai.

      Đoàn Nguyên Trạch cùng tiểu thái giám hẹn mà cùng nhau lùi lại hai bước nhìn về phía .

      "Thương Minh huynh, có phải là có gì nhầm lẫn?" Đoàn Nguyên Trạch cảnh giác hỏi.

      Quả nhiên thân phận của nàng cuối cùng khó giữ được. Trong triều bách quan vô số người từng trải, như thế nào lại nhìn thấu thân phận nữ nhi của nàng chứ? Rất tốt, rất tốt, nàng bị vạch trần, lại sai công công tới đây, muốn làm gì? Muốn kéo xuống nước, nàng là nằm mơ!

      Hoàng Thượng đương nhiên rất trọng dùng người". Nét cười quỷ dị, nụ cười thường thấy gương mặt của ". Hoàng Thượng chỉ thị cho tìm kiếm nhân tài, có thể giúp ít nước nhà, trong tay có danh sách nhiều người, giữa đường lại nhảy ra nữ tử vô danh ngu ngốc lôi kéo dính vào , hủy kế hoạch lâu dài của ?

      thầm cắn chặt răng, suy nghĩ tìm cách thoát thân, Hoàng công công còn thêm:

      "Đàm đại nhân trong Hàn Lâm Viện bị ngất, trước khi bị ngất có nhờ nô tài mời Tước gia qua đó."

      "Ngất ?" Nhiếp Thương Minh suy nghĩ tìm cách, hoài nghi hỏi lại: "Công công là . . . . . . bị ngất? Như thế nào mời thái y qua đó chuẩn đoán và điều trị . . . . ." Đúng rồi, nàng là thân nữ nhi, đại phu bắt mạch cái là bại lộ, nàng tất nhiên phải tìm . . . . . . Nhưng vì sao phải là ?

      bất quá cũng chỉ cho nàng thuê gian phòng ở trọ, tính là có quan hệ thân thiết a.

      Đoàn Nguyên Trạch thấy thần sắc bất định, thử hỏi: "Thương Minh huynh, sao ngươi qua đó nhìn thử chút?"

      "Ai cũng có nhiêm vụ riêng, ta tại phủ đô đốc, tại Hàn Lâm Viện; là võ, là văn, ta qua đó, dễ dẫn tới những lời hay." Nếu để người ta nắm được nhược điểm, đối với tương lai của tốt. nhìn Hoàng công công tiếp: "Hoàng công công, nếu nguyện ý chuẩn bệnh, liền thỉnh cầu ngươi cho người khiên xuất cung –"

      Lời bỗng dừng lại, nghĩ thầm, trong hoàng cung, được ngồi kiệu, nếu để Hoàng công công tới khiên, chừng phát thân phận nữ nhi của nàng. . . . . . Mất đầu là đầu của nàng, nhưng khó trước được có liên lụy tới kẻ vô tội là hay .

      Hàm răng của cắn lại, bàn tay năm ngón siết chặt, miệng rốt cuộc cũng thốt ra.

      "Thôi, công công, ngươi dẫn đường ." xong, chân cũng theo thái giám ra khỏi phủ đô đốc.

      Trực giác Đoàn Nguyên Trạch cho biết tình này có chút kỳ quái! Liền trực tiếp bước theo nhiếp Thương Minh con đường , lần này tuyệt đối có được tin tức mới nhất. Đoàn Nguyên Trạch bước nhanh đuổi kịp phía trước, hỏi:

      "Thương Minh huynh, ngươi. . . . . . Cùng thám hoa từng quen biết?"

      "Sao lại hỏi vậy?" miễn cưỡng nở nụ cười hỏi.

      " Vì ngươi vừa nghe thấy tên , ngay cả nụ cười của ngươi cũng mất. . . . . . A, ta hiểu rồi, đối với ngươi nhất định rất là quan trọng!"

      "Quan trọng?" Nhiếp Thương Minh gầm . Lập tức chú ý bọn họ nhìn mình lom lom, vội vàng cười giễu cợt: " bất quá chỉ là khách trọ trong phủ mà thôi, cho dù gặp mặt cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, tại sao lại quan trọng?" Cùng nàng phủi sạch quan hệ mới là quan trọng.

      "Thương Minh huynh, ngươi cần kích động, chúng ta đều hiểu được, đều biết ! Đàm Vũ Ngọc chỉ là khách trọ, có gì quan trọng, ngươi chỉ là lo lắng cho mà thôi –"

      Lo lắng? đương nhiên lo lắng, lo lắng bản thân ràng vô tội, đến cùng lại bị dính dáng tới nàng! Nhớ tới ngày hôm đó, ước gì ngày ấy có nhận lệnh vua đứng tại cửa điện, làm cho nàng có cơ hội tiếp cận với !

      "Ta cùng với có bất cứ quan hệ nào, ngươi đừng nới lung tung." Nhiếp Thương Minh thầm hít khí, bình thản ra.

      "Ta hiểu. . . . . . Ta hiểu." Đoàn Nguyên Trạch trừng mắt nhìn trán nhiếp Thương Minh nổi lên gân xanh."Ngươi. . . . . . lần đầu tiên ta thấy khuôn mặt hung dữ của ngươi, Thương Minh huynh." ám hiệu .

      Ở chung nhiều năm, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, trước kia thấy nhiếp Thương Minh mặt lúc nào cũng nở nụ cười. Lúc này mới nhớ tới bất quá cũng chỉ là thanh niên mới hơn hai mươi, cũng có cảm xúc hỉ nộ của người bình thường.

      vào Hàn Lâm viện, kịp làm lễ chào hỏi từng vị quan viên trong Hàn Lâm Viện, trực tiếp nhìn thấy Đàm Vũ Ngọc nằm ở ghế dài, trạng nguyên gia Đàm Hiển Á muốn đưa tay sờ trán của nàng.

      "Trạng nguyên xin mời dừng tay!" thốt lên tiếng kêu lớn, lập tức hù dọa các quan viên ở đây.

      " Nhiếp Tước gia?" Đàm Hiển Á bị dọa, vội vàng thu tay lại.

      "Đúng vậy." Nhiếp Thương Minh tiến lên, xảo diệu đẩy ra, cuối xuống gần sát gương mặt của nàng, cắn răng : "Đàm đại nhân?" Nam nữ thụ thụ bất thân, hết sức vì nàng bảo trì trinh tiết, nàng thực nên cảm kích .

      Nàng cố nâng mí mắt lên, nhìn thấy là , hơi thở mong manh cười : "Đại ca, thanh của ngươi to dễ sợ, tới nỗi làm cho tôi tỉnh dậy."

      "Ngươi phải bất tỉnh, mà là ngủ?" hạ giọng, thể tin hỏi.

      ", ta là đói bụng."

      "Đói bụng? Ngươi là , ngươi đói bụng mới bất tỉnh?"

      "Đại ca quả nhiên thông minh."

      trừng mắt nhìn nàng cơ hồ như muốn giết nàng. Nghe thấy tiếng ho khẽ của Đoàn Nguyên Trạch, giống như là nhắc nhở luống cuống. lại lần nữa lấy ra nụ cười, thấp giọng lại hỏi: "Chẳng lẽ Hàn Lâm Viện cấp nổi cho ngươi ba bữa cơm?"

      "Đại ca, ngươi người hay quên, tôi ngày phải ăn sáu bữa cơm. Mấy ngày trước đây khá tốt, trong này tôi cố chịu đựng trở lại Nhiếp phủ, tìm người đem đồ ăn tới, nhưng Nhiếp phủ quy định mỗi món điểm tâm đều phải trả tiền, tiền bạc của tôi dung hết từ sớm, từ tối hôm qua tôi có ăn bữa tối, buổi trưa hôm nay đưa tới cơm trưa tôi cũng vậy có ăn. . . . . ."

      "Cho nên thể nhịn đói?"

      "Người hiểu tôi, đại ca. Tôi rất mau đói. . . . . . Tôi khi đói, khí lực làm việc, choáng váng, toàn thân hư thoát vô lực, tôi nhất định phải nằm nghỉ ngơi hai ngày. . . . . ."

      Tay Nhiếp Thương Minh nắm lại chặt, trừng mắt nhìn gương mặt tái nhợt chút khí sắc của nàng, cổ oán khí dâng lên ở ngực, cố gắng kiềm chế xúc động muốn bóp chết nàng


    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      2.2

      “Tôi tại sao chỉ vì thân thể của mình hơi yếu, mà bò giấc mộng của chính mình?

      "Thi đỗ thám hoa, chính là giấc mộng của ngươi?" nghiến răng. Nhìn nàng thậy kỹ, hay hàm răng nghiến chặt có chút đau.

      Nàng thấy như vậy hoảng sợ. nhìn thấy, chưa kịp lên tiếng, nàng lại suy yếu : "Cũng hy vọng giấc mộng này thành thực, tiểu đệ mau đói, gần đây khi bị đói lại ngất xỉu, ngày càng tệ hại."

      Môi của nàng trắng bệch, cặp mắt hơi khép hờ, như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

      "Tước gia." Đàm Hiển Á tiến lên, giọng : " bằng để cho ta nhờ công công cõng xuất cung, lại mướn cỗ kiệu cho hồi phủ tịnh dưỡng. . . . ."

      Nhiếp Thương Minh tựa như nghe thấy, đột nhiên xoay người cầm lấy áo choàng, bao cơ thể nàng lại, rồi sau đó ôm lấy nàng nằm ghế dài.

      Thân thể của nàng vô cùng, hề có trọng lượng, khó có thể tưởng tượng ngày nàng phải ăn đủ sáu bữa cơm, nhưng thân thể lại gầy yếu như vậy.

      Nàng theo trực giác vùi mặt mình vào ngực của , đôi mắt yếu ớt nhắm lại.

      tuy ghét tính tình tùy hứng của nàng, nhưng vẫn duy trì nụ cười, với những quan viện có mặt trong Hàn Lâm Viện: "Khiến cho các vị lo lắng."

      ". . . . . . sao. . . . . ." Đàm Hiển Á hơi khàn . Lập tức hắng giọng, tầm mắt tự chủ được rơi vào thân thể mềm mại của nàng, tiếp tục chuyển mắt xuống nhìn đôi tay ôm chặt lấy nàng trong lớp áo choàng.

      Nhiếp Thương Minh nụ cười có chút cứng ngắt, ôm nàng ra khỏi cửa.

      "Ai nha, ta cuối cùng cũng hiểu !" Đoàn Nguyên Trạch lấy lại tinh thần, đột nhiên vỗ tay lớn."Khó trách Thương Minh huynh vừa nghe tới ba chữ Hàn Lâm viện, gương mặt tươi cười liền thay đổi, trở nên căng thẳng lo lắng, ra. . . . . . đối Đàm Vũ Ngọc là vừa hận vừa a!

      "?" Có quan viên hơi kinh sợ thốt lên.

      ". . . . . . Bọn họ là nam a. . . . . ." Đàm Hiển Á tiếng hơi run. Trong đầu liền lên bộ dáng xinh đẹp của Đàm Vũ Ngọc. trước giờ tự cảm thấy mình tướng mạo tuấn tú, nhưng Vũ Ngọc so với còn có thêm phần mỹ mạo, thân thể lại gầy yếu, xác thực lệch về tướng nữ.

      " ….nam, như thế nào?" Luân lý bởi vì hoàng tộc mà suy đồi, người người hát vang vì tính mà sinh, vì tình mà chết, luyến đồng, chơi , dùng xử nữ để mong Trường Sinh Bất Tử các loại hoang dâm cùng nhau bọc phát, vì thế, tình đồng tính chỉ là việc bình thường mà thôi!

      "Nhưng mà. . . . ." Đàm Hiển Á cảm thấy kỳ quái. Cái này. . . . . . Vũ Ngọc thoạt nhìn thấy thông minh lanh lợi, nếu mà trầm luân quả là đáng tiếc."Nhưng mà. . . . . . Vũ Ngọc mới tới Hàn Lâm Viện vài ngày, như thế nào cùng Nhiếp Tước gia. . . . . . Sinh tình?"

      "Ngươi biết sao? nay tân thám hoa ở trọ tại Nhiếp phủ, quan hệ của bọn họ thể là quan hệ bình thường được, nếu ngươi tin, có thể hỏi các vị tiền bối ở đây, vì sao Nhiếp Thương Minh được phong Ngũ phủ đô đốc kiêm Phong hầu tước, năm nay hai mươi ba, trong nhà huynh đệ hơn mười người, gia sản Bạc Vạn, tổ tiên là khai quốc công thần của Đại Minh, tướng mạo lại hơn người, còn từng từ chối khéo các lời cầu thân của các đại thần trong triều?" Đoàn Nguyên Trạch mặt mày hớn hở, vui sướng nghĩ tới bao lâu nữa ở Kinh Thành truyền ra vô số tin tức từ trong miệng , Kinh Thành quá nhàm chán, đành phải tự mình tạo ra niềm vui.

      "A, ý của Đoàn Tước gia là..."

      "Nhiếp Thương Minh cùng Đàm Vũ Ngọc thân tới nỗi rời nhau được, Nhiếp thể rời Đàm, Đàm thể thiếu Nhiếp, các ngươi nhớ là tốt rồi." Nếu nhanh chạy khỏi đây, cười chết mất. Đoàn Nguyên Trạch vội vàng ôm quyền cáo từ, nhanh chân thoát khỏi Hàn Lâm Viện, tránh ở góc tường trong hoàng cung ôm bụng cười ngất.

      Từ hôm nay trở , trong Kinh Thành lại có thêm đề tài mới trong lúc trà dư tửu hậu. là nơi tập kết các tin tức lớn ở khắp nơi thu về, đương nhiên cũng phải có tin tức của chính tung ra.

      " phải ta cố tình đả kích ngươi, là phản ứng của ngươi quá khả nghi." tự : "Thương Minh huynh, trước ngày hôm nay, ta chưa từng thấy cái gì ngoài nụ cười luôn túc trực miệng của ngươi, ngươi ta lần này làm sao có thể bỏ qua cơ hội đả kích ngươi tốt đẹp như vậy chứ?" nhớ tới hai người bọn họ lần đầu tiên giết người ở chiến trường, máu tươi bắn trúng người , vừa nôn vừa chạy trốn, trốn trong liều trại lén khóc lóc hồi, Nhiếp Thương Minh ngược lại chỉ cười nhạt mà cầm đao giết địch.

      Cái gì gọi là mặt đổi sắc, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc câu đó. Từ đó về sau, vô luận ra trận giết địch, hay ứng đối trong triều, hoặc đối với chiến hữu thân cận là , Nhiếp Thương Minh thủy chung bao giờ bỏ xuống bộ mặt giả dối đó.

      Nếu như , đời này tin tức nào mà muốn biết được nhất, chính là khi Nhiếp Thương Minh dỡ xuống cái "mặt nạ" tươi cười mà đeo hơn hai mươi năm, tính tình của như thế nào? Nhưng ai có thể làm cho cam tâm tình nguyện mà cởi bỏ "mặt nạ"?

      Từ giờ phút này về sau, Hoàng cung chuyền ra vô số lời đồn về .

      Nhiếp Thương Minh cùng Đàm Vũ Ngọc chính là nhất kiến chung tình, tuy hai mà .

      Ai, trước tiên nên tránh nạn.

      ※※※

      Vừa ra tới Đông Hoa môn, có kiệu chờ sẵn ở bên ngoài.

      "Nhiếp Tước gia!" Bên kia Chương đai nhân chuẩn bị lên kiệu nhìn thấy , vội qua."Tước gia xin chậm chút. . . . . . A, là. . . . . ." Lão trừng mắt nhìn người thiếu niên nằm trong ngực Nhiếp Thương Minh, nhìn thấy được dung mạo.

      Tuy bồng nàng đoạn xa, Nhiếp Thương Minh hơi thở hề suy suyển trả lời: " trong Hàn Lâm Viện, đại khái là bị bệnh, ta muốn tống lên kiệu."

      " ra là thế. . . . . ." Chương đại nhân chần chờ chút, thấy Đàm Vù Ngọc hình như còn mê mang, liền hạ giọng ra: "Bản quan mấy ngày trước có việc thương lượng với người, Tước gia còn nhớ ?"

      Nhiếp Thương Minh hạ mắt."Việc Chương đại nhân có phải . . . . ."

      "Đạo sĩ." Chương đại nhân tiếp lời, ám hiệu ra: " nay Đạo sĩ đó ở khách điếm Túy Tiên, chờ bản quan giới thiệu, bản lĩnh của cực kỳ lợi hại, tương lai nhất định có thể giúp được Hoàng Thượng Trường Sinh. nay trọ tại nơi Tước gia quản lý, còn mong Tước gia chiếu cố tới nhiều hơn."

      "Đây là đương nhiên. Sau khi chuyện thành công, mong rằng đại nhân có thể tốt vài câu trước Hoàng Thượng ." Nụ cười mặt Nhiếp Thương Minh hề biến đổi .

      "Đau quá. . . . . ." Đàm Vũ Ngọc thào mê, đôi mắt vẫn còn nhấm chặt, hai hàng chân mày nhíu lại.

      Nhiếp Thương Minh thừa cơ hội cười cáo từ, ngay lúc ánh mắt Chương đại nhân lên chút mờ ám, đem Đàm Vũ Ngọc đưa vào trong kiệu.

      Xế chiều hoàng hôn, bốn người khiên kiệu hướng Nhiếp phủ mà .

      " theo đường , các ngươi nhanh lên." Nhiếp Thương Minh chỉ thị, kế bên kiệu. Trước tính sai người khiên nàng trở về, nhưng nàng tứ chi vô lực, xuống kiệu như thế nào?

      "Đại ca. . . . . . Mau cho tôi xuống kiệu. . . . . ." Trong kiệu truyền ra thanh suy yếu vô lực.

      Nàng tỉnh nhanh như vậy?"Ngươi ngồi yên được sao?"

      "Tôi có lực . . . . . . Ai nha. . . . . ." thanh của đầu va đập vào kiệu."Đau quá a. . . . . ."

      cắn chặt răng, bảo kiệu dừng lại, chính mình cũng chui vào.

      Trong kiệu, nàng nữa ngồi nữa nằm, vô cùng lộn xộn, cách áo choàng ôm nàng ngay lại.

      "Đại ca, ngươi cũng ngồi kiệu nữa àh."

      "Ta vào, ngươi kêu réo um sùm, tốt lắm sao?"

      Nàng như xương ngả về phía . theo trực giác muốn đẩy nàng ra, nhưng trong kiệu hẹp, có thể đẩy nàng ra chỗ nào? Đành phải ủy khuất chính mình, sửa lại tư thế cho nàng tựa vào vai của .

      biết liêm sỉ!

      Chưa từng gặp qua nào táo bạo như thế, cho dù là giả trai, cũng nên cẩn thận nam nữ khác biệt.

      "Ngươi ở trong triều nếu chịu nổi, bằng nên sớm từ quan ." Tư thế ngồi của tuy cứng ngắc nhưng vô cùng nghiêm chỉnh..

      "Lời cũ kỹ đó, đại ca ngại , tiểu đệ ngược lại chán nghe."

      "Ngươi muốn ta phải ràng mới chịu?"

      Nàng hơi ngước mặt lên, vô tội nhìn mặt , cười : " cái gì?"

      nàng chỉ là ! khi làm , tội này bị chém đầu, nàng còn cố tình hiểu?.

      "Đại ca, ngươi phải khách điếm Túy Tiên sao?" Nàng đột nhiên hỏi bâng quơ.

      hạ tầm mắt, bật thốt lên : "Ngươi. . . . . . Đều nghe thấy hết?"

      "Nghe thấy cái gì?" Rèm cửa sổ bay bay làm cho nàng thấy kiệu hướng khách điếmTúy Tiên."Lúc tôi vào Kinh Thành dự thi, từng nghe tới khách điếm Túy Tiên ở Kinh Thành phải là quý tộc được vào, đáng tiếc tôi tiền bạc có hạn, thể vào nhìn cho biết. Đại ca, ngươi nghĩ, nếu như dựa vào danh tiếng của ngươi, biết có thể hay vào đó ăn bữa miễn phí?"

      Nàng là có ý tứ gì? ràng là vừa rồi nghe lén chuyện cùng Chương đại nhân. Trong đầu lấp tức có hồi chuông cảnh báo, muốn mở miệng, đột nhiên cỗ kiệu bị lắc lư kịch liệt, chuẩn bị ngã xuống dưới đắt, nhanh chân đạp ngay bên sườn kiệu, cánh tay dang ra ôm thân hình của nàng lại đụng ngay trước ngực, hai bên bằng phẳng cân đối.

      "Ngươi. . . . . ." Nàng giả trai, trước ngực nhất định luôn quấn quanh nhiều lớp vải, tay lướt qua, cũng nhận thấy được mềm mại, chẳng qua. . . . .

      "Đại ca, bên ngoài có tiếng đánh nhau." Nàng tỉnh táo nhắc nhở.

      Là chính mình suy nghĩ bậy bạ. hồi phục tinh thần, thầm mắng chính mình, vội vàng chui ra khỏi kiệu.

      thanh kiếm lướt ngang qua bên má , hơi nghiêng thân người, dẫn dắt Hắc y nhân rời nơi khác động thủ.

      "Tước gia, chú ý!" Kiệu phu kêu lên.

      Đàm Vũ Ngọc nhìn theo khe hở của tấm màn kiệu, cỗ kiệu tựa hồ nằm trong con hẽm , sau trước quân lính cũng có giặc.

      "Ai nha, mới làm Tham Hoa Lang được mấy ngày, liền có nguy hiểm, thầy tướng số từng ta hợp hướng bắc, quả nhiên ứng nghiệm." Nàng lẩm bẩm .

      Nghe thấy nhiếp Thương Minh điềm tĩnh quát:

      " to gan, dám ở dưới chân thiên tử giết người cướp của?"

      "Ngươi là vương tôn quý tộc, phải chết!"

      "A? Như vậy ngươi chính là đạo tặc gần đây nổi danh ở Kinh Thành, chuyên chọn vương tôn quý tộc mà ra tay?"

      Đàm Vũ Ngọc thấy Nhiếp Thương Minh đứng cách cổ kiệu vài bước, có thêm hắc y nhân kế bên.

      "Là thiếu niên?" Hắc y nhân kia thân hình hơi thấp lại gầy, thanh non nớt, ràng là thiếu niên còn chưa trưởng thành.

      Còn như vậy mà làm đạo tặc? Nàng biết võ, nhưng nhìn thấy bọn họ đánh nhau, thiếu niên kia ràng là yếu thế hơn, võ công kém như vậy, có thể nào liên tục đuổi giết quý tộc?

      Tất có đồng lõa!

      Nghĩ thông suốt, nàng lập tức xốc rèm kiệu ra, muốn nhắc nhở Nhiếp Thương Minh.

      "Nguy rồi, chậm bước." Nàng thầm kêu, trừng mắt nhìn thanh kiếm kề cổ mình.

      "Kêu cứu ."

      Nàng nghe lời lên tiếng kêu to: "Đại ca, cứu mạng a!"

      Nhiếp Thương Minh xoay người nhìn lại, hắc y nhân đánh nhau với , chạy thẳng tới trước kiệu. chân Nhiếp Thương Minh cũng nhanh kém, lập tức đuổi theo hắc y nhân, thò tay ra muốn bắt lấy .

      "Dừng tay, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy đồng bọn của ngươi nằm trong tay của ta hay sao?" Nam tử kèm Đàm Vũ Ngọc lớn tiếng hét.

      Nhiếp Thương Minh nghe vậy, thu tay lại, trơ mắt nhìn thiếu niên hắc y bước tới bên cạnh đồng bọn.

      lộ ra nụ cười bình tĩnh, : "Các ngươi đến tột cùng là muốn cái gì?"

      "Chúng ta muốn giết chết tất cả quý tộc trong thiên hạ!"

      "A?" Nhiếp Thương Minh vẫn mỉm cười, nhưng lộ ra tia quỷ dị .

      Quỷ dị như vậy, chỉ có nàng mới nhìn ra được, cũng chỉ có nàng mới hiểu được trong đầu tính toán cái gì. Nàng lập tức biết ổn, ra:

      "Đại ca, tôi chính là rường cột nước nhà, ngươi nhất định phải cứu tôi!"

      "Ta đương nhiên cứu ngươi, hiền đệ!" Nhiếp Thương Minh ánh mắt vô tình, ý cười lạnh lùng khắc lên cặp môi hình vòng cung."Bọn họ chỉ là cố làm ra vẻ, dám động tới ngươi!"

      "Ai chúng ta dám?" Nam tử kèm cặp nàng rống lên giận dữ, lưỡi kiếm có hơi nhích sâu vào cổ nàng chút.

      "Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi dùng lực chút. Ngươi muốn lấy ta làm bùa hộ mệnh, nên để cho ta bị thương, khi ta bị thương, có người cao hứng! Ngươi chú ý chút." Đàm Vũ Ngọc nhìn nhiếp Thương Minh chớp mắt, oán giận ngược lại còn cười."Đại ca, ngươi có từng đọc qua bài thi của tôi?" Lòng còn kinh hoàng, cái gì gọi là sinh tử trong nháy mắt, nàng cuối cùng hiểu .

      Mặc dù lấy làm lạ về lời của nàng, vẫn đáp: " cần đọc, Ngô đại nhân đại khái nội dung."

      "Tôi là nhân tài hiếm có, đại ca, chỉ cần tôi cố gắng, vài năm tới được vào trong phủ nội các đối với tôi có gì khó, ngươi muốn hành động, hay là có kế hoạch gì, tiểu đệ điều có thể trợ giúp." Nàng ám hiệu .

      Ánh mắt vô tình xẹt qua tia dao động, lập tức cười tươi : "Ta hiểu được, cho nên ta mới cố gắng cứu ngươi a! Vũ Ngọc, ngươi yên tâm, bọn họ dám động tới ngươi. . . . . ."

      "Ai chúng ta dám động, ngươi càng muốn bảo vệ tánh mạng của , ta lại càng muốn giết tại nơi này!"

      " được!" Nhiếp Thương Minh kêu lên: "Ngươi ngàn vạn nên giết ! chính là đại thần trong triều, ngươi giết , ngươi trốn thoát nổi quan binh của triều đình!"

      Phép khích tướng hay lắm! Nàng tự nhận chính mình phẩm hạnh được tốt lắm, nhưng nàng có nắm được nhược điểm trí mạng nào của , đến tột cùng là nàng có gì có thể làm ảnh hưởng tới kế hoạch quốc gia đại của chứ?

      muốn nàng chết, được lắm, nàng dễ chết như vậy. Đàm Vũ Ngọc chậm rãi nháy mắt hai cái, lập tức nước mắt đầm đìa mặt nàng khóc ra tiếng:

      "Đại ca, ngươi muốn cho giết tôi, để ngươi có cớ bắt giữ , tránh âu lo sau này! Ngươi có phải sớm hy vọng tìm ra hung thủ để kết thúc vụ án, Đòi lại công đạo cho các quý tộc ở Kinh Thành đúng ? Ngươi cũng có thể thăng quan phát tài. Vậy tôi chết là được chứ gì. . . . . ." xong, tay nàng nắm lấy lưỡi kiếm, đưa tới gần cổ mà cắt.

      Thiếu niên kinh hãi, vội vàng nắm chặt chuôi kiếm.

      Nước mắt của nàng như suối tuôn xuống ngừng, gương mặt tái nhợt càng thêm yếu đuối, Nhiếp Thương Minh đành lòng lướt mắt nhìn nới khác, vừa vặn nhìn thấy kiệu phu canh ở phía sau hắc y nhân.

      Nếu phải có người, để ý tới con tin, cùng thiếu niên động thủ, tốt nhất còn làm như vô ý giết nhầm nàng, tương lai đỡ phải phiền toái.

      phải thích lạm sát người vô tội, nhưng nàng thể chết, ý niệm đó trong đầu ngày càng mãnh liệt.

      Lưu lại nàng, tương lại nàng chắc chắn đem tới cho rất nhiều phiền toái; nếu chỉ liên luỵ mình , nhưng mà cả đời chí hướng điều ở trong triều, còn có biết bao tâm niệm chưa làm được, vì nàng liên lụy, vạn dân chịu khổ!

      Nàng khóc, là giả, phải là chưa từng thấy qua. Khi quay mặt lại nhìn vào Đàm Vũ Ngọc. Nàng nhìn thấy tia tàn nhẫn xẹt qua nơi mắt , nhưng rất nhanh biến mất

      "Người thường , quan thanh liêm chưa hẳn là người tốt, quan tốt hẳn là người chính trực, tuyệt sai." Nàng tự nhủ, hạ thấp lượng ra: "Tiểu huynh đệ, ngươi còn mau dẫn ta , chia ra hai đường, công phu tốt dẫn ta , cái khác tìm tìm thoát a."

      "Vì cái gì chúng ta phải chạy trốn. . . . . ."

      "Chẳng lẽ ngươi nhìn ra được muốn giết ta hay sao? muốn nhân cơ hội này diệt cỏ tận gốc, lại đem tội danh đổ lên đầu các ngươi, lúc này muốn hướng tới các hoàng thân quốc thích cùng nhóm quý tộc lập được công trạng, từ nay về sau bước lên mây!"

      Nhiếp Thương Minh tiến lên bước, nụ cười càng vô cùng quỷ dị.

      Hai thiếu niên hắc y đưa mắt nhìn nhau. Tự biết võ công bằng được đối thủ, ở lại nơi này chỉ làm miếng mồi cho người. Đột nhiên trong hai người ôm lấy Đàm Vũ Ngọc nhảy lên nóc nhà, người theo hướng đông mà chạy.

      " được chạy!" Nhiếp Thương Minh kêu lên, chần chờ, nhảy theo lên nóc nhà, nhưng thấy bóng người."Hảo khinh công!"

      Thiếu niên kia võ công bình thường, khinh công ngược lại thuộc hàng nhất đẳng.

      Nàng lần này bị bắt, phải . . . . . Chỉ có chết mà thôi?

      Trong lòng của chưa bao giờ nổi lên ý muốn động thủ giết người, nhưng mà lần này nương theo cơ hội để mượn đao giết người, cũng chưa từng đau lòng bao giờ, bởi vì trong suy nghĩ của , người chết là an toàn nhất.

      nhìn theo phương hướng bọn họ chạy , đúng là hướng của khách điếm Túy Tiên gần đây. . . . . . Trong đầu ra linh cảm.

      "Nhiếp Đô Đốc!" Kiệu phu kêu lên.

      Nhiếp Thương Minh cuối đầu nhắm mắt lại, lúc ngước mặt lên nhìn kiệu phu nét mặt tràn đầy đau khổ.

      "Mau trở về triệu tập quân binh, chớ ầm ĩ làm dân chúng lo sợ, tạm thời cần trình báo lên , nếu ta và ngươi cũng khó tránh tội, ta lập tức đuổi theo, chừng còn có chút hi vọng."

      Kiệu phu lĩnh mệnh, biến mất tại trong hẻm .

      Đêm tối dần lùi lại. Có lẽ, trời bắt đầu sáng, hai tay của lại phải dính máu của người khác, lại lần nữa mượn đao giết người.

      Phương pháp mượn đao giết người này, cả đời cũng hối hận; chỉ là cảm thán, trong mắt các huynh đệ, tượng trương cho đẹp đẽ, kỳ rất u ám.

      "Con đường này, là ta tự chọn, oán được ai."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :