1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tháng ngày ước hẹn - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      THÁNG NGÀY ƯỚC HẸN

      [​IMG]

      Tác giả: Tân Di Ổ

      Người dịch: Lê Cẩm Hà

      Số trang: 512

      Công ty phát hành: Đinh Tị

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Ngày xuất bản: 09/2015

      Giá bìa: 126.000 đ

      Người type: hoa hồng

      Giới thiệu:

      Mỗi ngày, đều lặng lẽ đặt quả táo lên đầu giường của . Việc này trở thành thói quen của , và còn muốn xem chuyện này như giao ước ngầm giữa hai người.

      Quả táo tiêm thuốc độc trong truyện cổ tích khiến nàng Bạch Tuyết chết nghẹn, nhưng hy vọng quả táo của mình có thể khiến “phải lòng” như .

      “Cậu cứ ăn , ăn mạnh nữa , trong quả táo của tôi có bùa ngải đấy.”

      “Ăn xong, có bị bảy chú lùn tấn công ?”

      “Ăn xong, cậu cả đời rời tôi nổi.”​
      Hale205duyenktn1 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1.1: Cái tát của tình cũ

      khi cài nhầm chiếc khuy áo đầu tiên chỉ đến tận lúc cài chiếc khuy cuối cùng mới phát ra là mình nhầm.

      Phong Lan đặt điện thoại di dộng xuống, chậm rãi tháo ra cài lại từng chiếc khuy chiếc áo sơ mi.

      Ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng ngủ qua cánh cửa sổ mở hé, từ tầng dưới vọng lên tiếng chổi quét đều đều, khe khẽ của người dọn vệ sinh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót văng vẳng. buổi sáng tươi mới và đầy sức sống, nhưng tâm trạng sảng khoái lúc trước của Phong Lan bỗng chốc tan biến. như quả bóng bay được bơm căng bỗng nhiên bị người ta nới lỏng sợi dây buộc miệng bóng, rồi cứ thế mà từ từ xẹp xuống, cạn kiệt sức lực.

      Tất cả chỉ là vì dòng tin nhắn vừa đọc được.

      “Hôn lễ của chú rể Chu Đào Nhiên và dâu Phùng Oánh được cử hành vào ngày 28 tháng 8, tiệc cưới tổ chức tại khách sạn Giang nguyên Thế kỷ, rất hân hạnh được đón tiếp.”


      Chu Đào Nhiên là ai vậy? Là bạn trai “cũ” của Phong Lan. Và chữ “cũ” này vẫn còn là khái niệm chưa xác định. Nếu nhớ nhầm và Chu Đào Nhiên vẫn chưa chính thức chia tay, chẳng qua vào ngày lễ tình nhân năm nay, sau khi ăn tối cùng nhau xong, cả hai quyết định kết thúc chiến tranh lạnh, chấm dứt cãi vã và hai bên cho nhau gian riêng để tĩnh lặng, suy nghĩ xem hai người từ nay tiếp tục con đường chung ra sao. Ngờ đâu thoáng chốc nửa năm trôi qua, “tĩnh” được hay chẳng biết, còn tình cảm thực “lặng” như tờ. Phong Lan còn phân vân chưa biết chọn lối nào, Chu Đào Nhiên chạy băng băng con đường rộng thênh thang của mình.


      Chia tay là cả bộ môn khoa học thâm sâu rộng lớn, cần dùng đến nhiều từ ngữ, bệnh tật gì cứ thế mà chết cũng là cách kết thúc tình , thực ra Phong Lan nắm được quy tắc của mối quan hệ nam nữ trưởng thành này. thậm chí còn có thể thông cảm, chấp nhận cái cách Chu Đào Nhiên dùng “lựu đạn hồng” để chính thức tuyên bố mối quan hệ giữa họ đến hồi kết, những thế còn thông báo bằng cách hèn nhát nhất là nhắn tin. Những trận cãi vã giằng co cứ lặp lặp lại trong cuộc tình kéo dài bốn năm với Chu Đào Nhiên, từ lâu khiến Phong Lan cạn hết lửa nhiệt tình, với người mà mình chẳng còn bao nhiêu thương nữa, lòng bao dung của lại càng vĩ đại hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến Phong Lan thể chịu đựng nổi, cũng là điểm mấu chốt trong mâu thuẫn kéo dài giữa và Chu Đào Nhiên là ở chỗ, luôn cho rằng khi nhau đến giai đoạn nào đó hoặc là chấp nhận tan vỡ, hoặc là bước vào cánh cửa hôn nhân, cũng giống như quả chín phải rụng, việc tất lẽ dĩ ngẫu nó phải như vậy. Trong khi Chu Đào Nhiên chỉ muốn được cùng “vui vẻ chia sẻ cuộc sống”, còn về hôn nhân, ta cho rằng đó là chuyện nhảm nhí bậc nhất đời này.


      Trong cái đêm chuyện cho nhau thời gian để tĩnh lặng đó, Chu Đào Nhiên đưa Phong Lan đến bến xe, câu cuối cùng ta là: “ em, Phong Lan, muốn chia tay. cần đến hủ tục cưới xin man rợ, chúng ta vẫn có thể sống vui mà.” Kết cục là, mới nửa năm trôi qua, ta hân hoan hớn hở cùng người con khác tuyên bố “hủ tục man rợ” của hai người. Điều này chẳng khác gì giáng vào giữa mặt Phong Lan cú tát đau điếng, và còn tệ hơn cả đau đớn, đó là nhục nhã. Giọng điệu về “nỗi sợ hãi hôn nhân” hay “tình quan trọng hơn hình thức” đều chỉ là những lời dối gian. Hóa ra phải ta muốn cưới, mà chỉ là muốn cưới . Điều khiến Phong Lan rầu rĩ, khổ sở hơn nữa là Phùng Oánh là ai, hoàn toàn hề quen biết!


      Phong Lan ngồi thẫn thờ trước bàn trang điểm hồi lâu, ngẫm nghĩ suy đoán kiểu gì cũng ra chút manh mối nào. Khi đến được cửa tiệm trong tình trạng đầu óc mụ mị đến giờ ăn trưa. mở nhà hàng chuyên phục vụ đồ ăn Thái Lan, quy mô trung bình, kinh doanh tạm ổn. Hơn bốn năm trước, khi hai mươi lăm tuổi, bỏ công việc ổn định mà bao người thèm muốn để ra ngoài lập nghiệp, gây ra cơn bão với bạn bè thân thiết và gia đình họ hàng. Bố mẹ bảo do từ đến lớn chưa phải vất vả bao giờ, cho nên bây giờ phải được vật vã lăn lộn, trầy vi tróc vảy mới chịu.


      Các cụ trách móc cũng có lý cả. Nhà Phong Lan có hai em, trai lớn hơn tám tuổi, bố mẹ luôn mong ước sinh được con rượu, cố gắng vất vả từng ấy năm mới có , nên được cả nhà nâng niu chiều chuộng. Bố mẹ cả đời gắn bó với cơ quan nhà nước và tổng công ty lớn cũng thuộc nhà nước, trước khi về hưu, cả hai người đều làm lãnh đạo. trai học hành chăm chỉ, kết quả học tập tốt nên sau khi tốt nghiệp đại học, liền nước ngoài học tiếp lên cao rồi ở lại đó, lấy vợ tóc vàng, cả hai đều là những nhà nghiên cứu trong ngành khoa học trọng điểm. Phong Lan từ là niềm tự hào của bố mẹ, học giỏi, ngoan ngoãn lại xinh xắn, việc học tập thi cử luôn thuận buồm xuôi gió, sau khi tốt nghiệp trường đại học lớn đàng hoàng thi đỗ ngay vào cơ quan có tiếng, rồi lại nhờ quan hệ của bố mẹ, kiếm được vị trí tốt, chỉ còn mỗi việc chọn được chàng đẹp trai, giỏi giang, môn đăng hộ đối làm chồng nữa là cuộc sống hoàn toàn viên mãn. theo cách của bố mẹ là, gia đình nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, đòi hỏi giàu sang phú quý nhưng cũng đủ để nở mặt nở mày.


      Phong Lan làm ở vị trí được gọi là “béo bở” đó được ba năm, bố mẹ thấy hằng ngày sớm về muộn chút mảy may nghi ngờ, đến tận khi nhà hàng sắp khai trương, họ mới biết bỏ việc, nhưng giận đến mấy cũng muộn. Trong con mắt của họ, con trừ “tiểu thương, bán hàng”, đặc biệt là bán hàng ăn ra làm nghề gì cũng được. Tiểu thư con nhà danh giá lại làm chủ quán, tất bật khách vào khách ra chào chào hỏi hỏi, bấp bênh ăn bữa sáng lo bữa tối, hoàn toàn thể so được với công việc ngồi mát ăn bát vàng trước đây.


      Sau khi bị lên án thậm tệ, nhân lúc bị mắng nhiếc, đuổi ra khỏi nhà, Phong Lan liền dọn ra ngoài ở, bắt đầu cuộc sống riêng. trai ở cách xa nửa vòng trái đất cũng bị liên lụy, vì can tội hỗ trợ nửa số tiền vốn đầu tư ban đầu nên bị mẹ chửi như tát nước vào mặt.


      Tuy con đường gây dựng nghiệp riêng vất vả khổ sở vì bị vùi dập thương tiếc, nhưng kể ra cũng may mắn, cửa tiệm phải đổi địa điểm hai lần, đổi đội đầu bếp ba lần, cho đến thời điểm này, các tòa nhà xung quanh vị trí nhà hàng an tọa từng bước đồng bộ vào hoạt động, công việc kinh doanh của cũng dần vào quỹ đạo, lượng khách đến ăn ổn định, còn có chút ít tiếng tăm các diễn đàn về ẩm thực trong khu vực này. Cuối năm ngoái, trả được hết cho trai số tiền từng “viện trợ”, còn tài trợ hoàn toàn cho chuyến du lịch mua sắm ở mười nước châu Âu của bố mẹ. Lúc đó bố mẹ mới thở phào nhõm, tuy ra miệng, nhưng cuối cùng cũng phải thầm thừa nhận việc con mở tiệm ăn coi như là có “ nghiệp”. Vì thế, mẹ vốn xuất thân từ ngành kế toán, thỉnh thoảng lại đến giúp con tính toán hóa đơn sổ sách của nhà hàng, bố PR quảng cáo cho các ông bạn trong nhóm hưu trí đến ăn ở tiệm con mở.


      Phong Lan cũng hiểu thực ra bố mẹ đều vì thương nên từng này tuổi vẫn còn bận tâm lo lắng cho . Nhưng mơ ước từ bé của là có nhà hàng của riêng mình, từ khi học, nhắc đến chuyện này trước mặt bố mẹ biết bao nhiêu lần, nhưng họ chỉ coi đó là chuyện vòi vĩnh nghịch ngợm của con trẻ mà thôi. người và hiểu người đó luôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cũng giống như Chu Đào Nhiên, từng đến chết sống lại, nhưng hiểu rằng con dù bề ngoài tỏ ra hờ hững, dửng dưng, thực chất đều mong có kết cục tròn trịa vẹn toàn.


      Nghĩ đến Chu Đào Nhiên, tâm trạng Phong Lan càng tệ hơn. Lưu Khang Khang nhanh mắt vừa trông thấy , liền từ trong tiệm chạy ra, đẩy cửa kính giúp, sốt sắng hỏi han: “Chị chủ, sao bây giờ chị mới đến ạ?”

      Công việc của nhà hàng đến thời điểm này cũng cần Phong Lan phải đích thân động tay động chân nữa, nhưng ngoài nơi này ra, cũng chẳng còn công việc nào khác phải lo, cho nên hằng ngày vẫn cứ đúng giờ là có mặt ở tiệm. “Xin lỗi Khang nhé, tôi đến muộn. Hay là cậu trừ béng lương của tôi ?”

      Lưu Khang Khang bị câu lạnh băng của Phong Lan chặn họng, bèn á khẩu, lén nhìn sắc mặt của , biết mình chạm phải tổ kiến lửa, dây vào nổi nên bỏ chạy là hơn, tránh voi chẳng xấu mặt nào, liền len lén ra đứng cạnh cửa để đón khách.

      “Cậu đứng sừng sững như cột đình ở đây làm gì? thấy Phương Phương vẫn lau nhà ở đằng kia à? Giờ là mấy giờ rồi?” Phong Lan trừng mắt nhìn Khang Khang rồi quay sang hỏi đầu bếp Tiểu Lý quẩn quanh nơi cửa bếp. “Lại hút thuốc à? Bếp chuẩn bị nguyên liệu xong hết chưa?”

      Mọi người trong nhà hàng đều cảm nhận được cơn áp thấp nhiệt đới tràn về, nhanh chóng chạy tản mát khắp tiệm. Phong Lan nghe loáng thoáng thấy tiếng Khang Khang đứng cạnh chiếc bàn gần cửa sổ thầm với ai đó: “Bình thường chị ấy có bao giờ như vậy đâu, chắc chắn là chuyện đó đến rồi… Chuyện đó đó, chị hiểu chứ… Phụ nữ khó mà tránh được…”

      Người nghe Khang Khang thầm ngồi ngay nơi ánh sáng chiếu vào, là vị trí có góc nhìn đẹp nhất nhà hàng, vì quay lưng về phía nên nhận ra được dáng người đó là của ai. Phong Lan nghĩ bụng, Lưu Khang Khang ngày càng to gan, dám đến tận trước mặt khách hàng để buôn chuyện của . vốn cũng chẳng có lòng dạ nào để làm việc nghiêm chỉnh, muốn đến nhờ cậu ta chỉ bảo cho xem “chuyện đó” là “chuyện gì”, dợm bước bị câu hỏi cắt ngang: “Để tôi đoán xem nhé… nhận được tin rồi đúng ?”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1.2: Cái tát của tình cũ

      Trong nhà hàng lúc này chưa đông khách, người phụ nữ vừa cất lời khoảng ngoài ba mươi tuổi, thân hình hấp dẫn, trang điểm kĩ càng, ngồi mình bàn, vừa uống trà vừa nhìn Phong Lan.

      Bình thường Phong Lan bao giờ quan tâm đến vị khách này, bây giờ đột nhiên nghe thấy ta hỏi về chuyện đó, kìm được bèn dừng chân bên bàn của ta, cúi đầu, hỏi: “Tin gì cơ?”

      “Giả vờ giả vịt cũng chẳng để làm gì. Ngày kia chuẩn bị mừng phong bì bao nhiêu?” Người phụ nữ cười hỏi.

      Phong Lan thấy vừa vô lý vừa buồn cười, bèn ngồi xuống trước mặt người phụ nữ đó. “Đừng với tôi là ta mời cả chị.”

      “Đều là bạn bè cả, có gì mà phải phân biệt đối xử chứ?” Người phụ nữ cười khẩy. “Tôi nghĩ là rất có hứng thú buôn với tôi về Phùng Oánh.”

      Mấy tiếng đồng hồ trước đó, “Phùng Oánh” vẫn là danh từ hoàn toàn xa lạ, còn bây giờ, nó khiến Phong Lan vừa nghe thấy lập tức có cảm giác như ăn cơm nhai phải sạn.

      “Tôi chẳng có hứng thú gì về ta cả.” Phong Lan ra hiệu cho Khang Khang mang cho cốc nước. Khang Khang ngay lập tức bưng đến. Phong Lan cầm cốc nước lên uống, đúng lúc chạm ngay vào vẻ mặt chế giễu của người phụ nữ. Lý Tông Thịnh có bài hát, trong đó có câu: “Những thề thốt hẹn ước của tình cũ giống như cái tát, mỗi khi bạn nhớ lại câu thề đều như bị giáng cú xây xẩm mặt mày”. ra người mới của tình cũ mới giống cú tát, hễ có ai nhắc đến y như rằng người đó có tư cách giáng đòn lên cả hai má của .

      “Được rồi, chị , ta ở đâu ra vậy? Tôi tò mò chết được đây này.” Phong Lan xong, uống ngụm nước lớn. Kiểu gì cũng bị dính đòn, thà nghênh mặt hiên ngang đón nhận còn hơn là có trốn cũng chẳng tránh được tai ương.

      Người phụ nữ vẻ như rất hài lòng, nhăn mặt tỏ vẻ khinh bỉ. “ ra kiểu gì cũng thất vọng cho mà xem. dâu chẳng có gì đặc biệt cả, tôi hỏi rồi, cũng chỉ thường thường bậc trung thôi, gia đình bình thường, là nhân viên văn phòng, đại khái vậy.”

      Những lời này ra ràng là để an ủi, nhưng sao Phong Lan lại chẳng cảm thấy khá hơn chút nào. muốn cười mà thể cười nổi. bình thường có gì đặc biệt, trong thời gian chưa đến nửa năm nhàng tóm gọn người cũ vốn coi chuyện kết hôn như ác mộng của . Điều đó chẳng phải càng nhục nhã với sao?

      “Phong Lan, có biết thua người ta ở điểm nào ?” Người phụ nữ ngồi đối diện thấy Phong Lan im lặng hồi lâu, bèn khẽ khàng hỏi.

      Phong Lan trả lời cách giễu cợt: “Tuổi tác chăng?”

      phải. Vì quá kiêu ngạo. Kiểu người như từ bé ăn sung mặc sướng, cuộc sống quá dễ dàng, nên coi thể diện, tự trọng của mình là thứ quan trọng nhất đời. với , đàn ông hề thích kiểu con như thế. Muốn giữ được đàn ông, phải bám họ chặt, sống chết cũng phải bám riết lấy. biết mãng xà săn mồi như thế nào ? Dùng cả thân mình, hở chân tơ kẽ tóc nào, siết chặt con mồi cho đến hôn mê tắt thở, tứ chi mềm oặt, rồi nuốt dần vào miệng. Đến lúc đó, có thể thả lỏng, nhàng từ từ, muốn hưởng thụ kiểu gì cũng được.”

      “Có lý. Mà có điều này tôi mãi vẫn chưa hiểu nổi, đó là họ Ngô Giang của tôi tại sao vẫn chưa rơi vào miệng chị? Ừ nhỉ… tôi quên khuấy mất, ấy cũng thuộc típ người như tôi đấy.”

      Phong Lan thấy nụ cười mặt người phụ nữ tắt ngấm trong thoáng chốc, nhưng chỉ vài giây rồi lại trở về như lúc ban đầu, ta cúi đầu, nhấp ngụm trà, vờ như nghe thấy gì.

      Người phụ nữ này tên là Đàm Thiếu Thành, chồng mất cách đây mấy năm, khá giàu có, trong những cổ đông lớn trong công việc kinh doanh của nhà chồng, cũng là người quen cũ của Ngô Giang, họ của Phong Lan.

      Phong Lan biết Đàm Thiếu Thành có tình ý với Ngô Giang, dù ta chưa bao giờ thừa nhận điều đó.

      Bệnh viện nơi Ngô Giang làm việc cách nhà hàng của Phong Lan xa lắm, hồi đầu cửa tiệm này cũng là do tìm giúp cho . Vợ Ngô Giang mất khá lâu, cuộc sống của chỉ toàn đầu tắt mặt tối xoay quanh công việc, lâu lâu muốn thư giãn chút mới ra ngoài ăn cơm, đa phần đều là đến nhà hàng của Phong Lan, sau đó Đàm Thiếu Thành cũng trở thành khách quen của quán.

      Phong Lan hơn người họ này vài tuổi, chuyện trước đây của là do được nghe hơi nồi chõ ở nhà mà biết. Người lớn trong họ đều Ngô Giang chê được điểm gì, trừ mỗi cái có số sát. Từ khi còn rất trẻ, , đó biết tại sao lại tìm đến cái chết, thời gian dài sau đó Ngô Giang đương ai, rồi cũng vì chịu nổi áp lực của mọi người trong nhà mà gặp gỡ người qua mai mối, sau đó cưới hỏi, vợ cũng rất ổn, thế nhưng chưa được bao lâu gặp tai nạn rồi qua đời. Kể từ đó, Ngô Giang sống mình đến tận bây giờ. Cả tính cách lẫn ngoại hình của đều rất ổn, còn là bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện lớn, muốn tìm bạn phải là vấn đề khó khăn gì. Phong Lan đoán, có lẽ là do nản lòng. Chứng kiến bao nhiêu chuyện xảy ra như thế, người trong gia đình cũng nỡ ép nữa. Trong số chị em cùng thế hệ của cả gia tộc, đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn, chỉ còn lại hai người được người lớn trong họ đánh giá xuất sắc nhất, đó chính là Ngô Giang và Phong Lan.

      Giữa Ngô Giang và Đàm Thiếu Thành từng có với nhau những gì, Phong Lan lắm. chỉ biết Đàm Thiếu Thành có ý với Ngô Giang, nhưng Ngô Giang lại luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ. Trước đây, họ tình cờ gặp nhau ở nhà hàng của Phong Lan vài lần, khi nào đông người, Ngô Giang toàn vờ như nhìn thấy ta, nếu tránh được cùng lắm cũng chỉ chào hỏi vài câu xã giao. Cho đến lần, đưa người bạn vừa từ nước ngoài về đến ăn món Thái Lan, tình cờ gặp ngay Đàm Thiếu Thành. Hôm đó quán đông khách, Phong Lan bận tối mắt tối mũi, chưa ngơi phút nào để chạy qua chào họ câu bỗng phát họ chưa ăn chút nào vội ngay. Kể từ bữa đó còn thấy Ngô Giang đến nhà hàng của Phong Lan nữa, nếu có việc, cũng chỉ hẹn gặp ở chỗ khác.

      Dù từ xưa đến nay chưa bao giờ Ngô Giang nhắc câu nào đến Đàm Thiếu Thành trước mặt Phong Lan, nhưng Phong Lan biết tính tình họ mình. phải là kiểu người nhiệt tình sốt sắng, cũng thuộc dạng cục cằn, thô lỗ, hầu như lúc nào cũng nhàng lịch , chỉ có lúc gặp Đàm Thiếu Thành, Phong Lan mới bắt gặp thái độ khó chịu mà cố để lộ ra mặt.

      Còn về Đàm Thiếu Thành, Phong Lan có mấy thiện cảm, nhưng cũng chẳng đến mức ghét bỏ. Đàm Thiếu Thành đến nhà hàng của Phong Lan còn thường xuyên hơn Ngô Giang rất nhiều, ta ăn được cay, cũng thích vị chua, chẳng hứng thú lắm với các loại gia vị, mỗi lần gọi cũng chỉ quanh quẩn lại vài ba món, Phong Lan thể hiểu nổi với khẩu vị như thế mà quanh năm suốt tháng, ta cứ đến ăn ở nhà hàng Thái Lan có gì vui thú chứ. Huống hồ Ngô Giang là do ta nên mới đến đây ăn nữa, vậy mà ta vẫn tiếp tục đến, gần như coi chỗ này là bếp ăn của nhà mình. Toàn bộ nhân viên trong nhà hàng đều biết mặt ta, nắm trong lòng bàn tay các món ăn ta thường hay gọi. Phong Lan giữ khoảng cách với ta cách vô thức, nhưng cũng có lúc kiềm chế được phải hỏi: “Chị ăn đồ của quán này vẫn chưa đến mức phát ói à?”

      Nghe câu hỏi đó, Đàm Thiếu Thành đa phần chỉ cười cười, lâu lâu mới trả lời: “Trong mắt tôi, cứ có thể ăn cho no được gọi là món ngon rồi. Nhà hàng các có khách hàng trung thành như tôi thế này phải là quá tốt hay sao?”

      Phong Lan tránh trả lời. Kệ ta thôi, mở nhà hàng làm kinh doanh phải có khách. Việc Đàm Thiếu Thành thường xuyên tới ăn chưa đến mức gọi là quá tốt, nhưng cũng thể là xấu được, ít ra ta thanh toán khá sòng phẳng, thái độ với nhân viên phục vụ cũng lịch , vui vẻ. Phong Lan đoán trong cuộc sống có lẽ Đàm Thiếu Thành có mấy bạn bè, bởi chẳng có việc gì ta cũng phải buôn dăm câu ba điều với Phong Lan, bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tán dóc mấy câu chuyện phù phiếm, dù rằng Phong Lan chẳng mấy hào hứng. Lúc đầu Phong Lan vẫn cho rằng Đàm Thiếu Thành kiếm chuyện làm quà chẳng qua vì Ngô Giang cả thôi, sau lại cảm thấy cũng hẳn là thế, ta dường như chỉ là muốn có người chuyện cùng. Chồng mất, lại chẳng có bạn bè thân thiết, đồng nghiệp trong công ty đại đa số là cấp dưới, mà người duy nhất có thể chuyện hợp với ta trong nhà hàng này chỉ còn lại mỗi bà chủ Phong Lan.

      Phong Lan chỉ những lúc nào cảm thấy buồn chán mới tiếp chuyện Đàm Thiếu Thành vài câu. Đàm Thiếu Thành thông minh, lại giỏi nắm bắt tâm lý người khác, chuyện hề nhạt nhẽo, tuy nhiên trong cái vẻ thấu hiểu, nắm bắt được tất cả mọi chuyện của ta, có thứ gì đó khiến người ta có cảm giác thoải mái, như thể con rắn trong mùa đông giá rét, trông sặc sỡ và hiền lành, nằm im thin thít chỗ, nhưng bạn bao giờ có thể biết được khi nào nó ngóc đầu phun nọc phì phì.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2.1: Người bên miệng mãng xà

      Vẻ sa sầm, buồn bã của Đàm Thiếu Thành khiến Phong Lan quyết định chấm dứt chủ đề về Ngô Giang. Cho dù ưa Đàm Thiếu Thành, hay tâm trạng của thoải mái chăng nữa cũng muốn tìm vui nỗi đau của người khác.

      “Ban nãy chị bảo chị bỏ công sức “tìm hiểu chút” về lại lịch dâu? Chà chà, ngờ chị vẫn nhiệt tình tốt bụng như thế”. Giọng Phong Lan có chút châm chọc.

      Khi Chu Đào Nhiên và còn đương thắm thiết, ta vẫn thường xuyên đến nhà hàng nên việc Đàm Thiếu Thành biết ta cũng chẳng có gì lạ. Chu Đào Nhiên là môt “nhiếp ảnh gia tự do con đường dẫn đến thành công”, cách khác “nhiếp ảnh gia chưa thành công và có thu nhập ổn định”. Chỉ cần là những công việc liên quan đến ống kính máy ảnh ta đều nhận làm, cũng chính vì lần đó Phong Lan mời ta đến hà hàng để chụp ảnh món ăn làm thực đơn mà hai người mới quen nhau. Mấy năm gần đây, Chu Đào Nhiên hợp tác với vài tạp chí , Phong Lan nghe Đàm Thiếu Thành cũng từng móc nối giới thiệu cho ta vài mối. Cho dù Phong Lan luôn nghi ngờ “lòng tốt” của Đàm Thiếu Thành, nhưng vì ngại đụng chạm đến thể diện đàn ông của Chu Đào Nhiên nên bao giờ hỏi quá chi tiết. Bản thân Phong Lan cũng chẳng biết cái Phùng Oánh kia từ đâu nhảy ra, Đàm Thiếu Thành chỉ quen biết xa giao với Chu Đào Nhiên mà nắm chân tơ kẽ tóc tình còn hơn cả nhân vật chính, nếu như phải là Đàm Thiếu Thành cố tình dò hỏi Phong Lan chỉ có thể thừa nhận rằng mình quá mức ngây ngô.

      “Tôi cũng chỉ mất công chút.” Đàm Thiếu Thành che miệng cười. “Tính tôi tò mò, biết làm thế nào được?” Hiếm lắm mới gặp được vở kịch hay, tất nhiên phải xem cẩn thận kĩ càng chút.”

      Đây chính là lý do khiến Phong Lan cách nào làm bạn được với Đàm Thiếu Thành. Mỗi khi manh nha mềm lòng với Đàm Thiếu Thành ta lại ngay lập tức giở trò gì đó khiến người ta khó chịu rồi thích thú chứng kiến điều đó.

      Phong Lan cảm thấy ta vừa đáng ghét lại vừa đáng thương. “Tôi đoán là chị rất thiếu thốn tình cảm.”

      “Nếu đúng là thế làm sao?” Đàm Thiếu Thành vẫn hề tỏ vẻ tức giận. “Còn thiếu thốn tình cảm, quen làm nhân vật chính, quen được người khác chiều. Kết quả là đàn ông họ chọn người khác, đá phăng . Kịch người ta diễn như keo như sơn mà chẳng có vai, cho nên chịu nổi, dù răng vốn cũng định giành lại ta. nên biết là, số người bao giờ có số được làm nhân vật chính, họ phải đứng từ xa, nếu mở to mắt để nhìn đến kịch hay cũng chẳng bao giờ được được xem. Cho nên, hãy thông cảm cho thói tò mò tọc mạch của bà quả phụ này .”

      “Đừng có tỏ vẻ khổ sở, đáng thuơng như vậy nữa , chị là quả phụ liên quan gì đến tôi? phải chị phân tích mổ xẻ tôi chi li kĩ càng đó sao? Về mặt tình cảm tôi thường ghen tị đố kị người có, khinh thường cười nhạo người mà.”

      Phong Lan uống hết cốc nước lạnh, cả người dường như cũng bị đá lạnh làm cho tê dại, đến tâm trạng cũng trở nên tiêu cực. đắm chìm trong suy nghĩ rồi thở dài. Đàm Thiếu Thành kiêu ngạo, kiêu ngạo đáng ghét. Dù sao nữa, Đàm Thiếu Thành cũng từng lấy chồng, chồng mất là bất hạnh rồi, nhưg của cải để lại cũng hề ít. Còn bản thân sao, sắp ba mươi đến nơi rồi mà vẫn chưa kiếm được tấm chồng nào. Bảo là xác đihj tập trung vào đầu tư xây dựng nghiệp, coi chuyện lập gia đình là quan trọng đành nhẽ, vấn đề ở chỗ biết trong sâu thẳm lòng mình vẫn khát khao có người đàn ông tốt và mái ấm để về. muốn hằng ngày về đến nhà, được cùng ngồi vào bàn ăn với người mình , muốn hai người nắm chặt tay nhau mỗi lúc đường, hễ gặp người quen lại âu yếm giới thiệu: “Đây là ông xã của tôi”.

      Chuyện kết hôn nếu tha thiết thèm muốn mới cứng cỏi, vững vàng được, chứ mong cầu mà đạt được quả là đáng xấu hổ.

      Đến khi tâm trạng trở nên nhóm hơn chút, Phong Lan mới bắt đầu để ý thấy hôm nay Đàm Thiếu Thành ngồi ở vị trí quen thuộc mà ta vẫn hay ngồi, chưa kịp mở miệng hỏi tại sao ánh mắt di chuyển của Đàm Thiếu Thành cho đáp án.

      Phong Lan dõi theo hướng nhìn của Đàm Thiếu Thành, chỉ thấy phần lưng của người ngồi gần cửa sổ. Còn ở vị trí của Đàm Thiếu Thành lại rất dễ quan sát nửa bên người của người đó. Phong Lan nửa đùa nửa cảnh cáo: “ được giở trò tán tỉnh khách hàng của tôi đâu nhé!”

      Đàm Thiếu Thành cười thành tiếng, trả lời: “Hàng ngon mà cũng thích sao?”

      Tiếng cười đánh động Lưu Khang Khang, cậu ta cầm theo cây lau nhà chạy đến chỗ người ngồi gần cửa sổ, khom lưng ghé tai vài câu gì đó, ròi người nọ đứng dậy, xoay mình nhìn về phía Phong Lan và Đàm Thiếu Thành.

      Phong Lan hướng thẳng về phía người đó, ánh mắt bất giác lảng tránh cái nhìn trực diện của cậu ta, xít răng khẽ với Đàm Thiếu Thành: “Tôi có đạo đức nghề nghiệp của tôi.”

      “Thế vừa khéo, vì tôi lại chẳng có điều ấy.” Đàm Thiếu Thành cố ý to, cười rạng rỡ vẫy Lưu Khag Khang. “Này Khang Khang, cậu ta là bạn cậu à? Ngồi ở đấy lâu lắm rồi, sao cậu qua giới thiệu cho chị Đàm này biết với?”

      Khang Khang bỏ lỡ cơ hội, vội rảo bước về phía hai người, xoa hai tay vào nhau, lắp ba lắp bắp với Phong Lan: “Là thế này ạ, chị chủ ơi, em có chuyện này muốn với chị, lúc nãy thấy chị bận nên dám mở miệng.” Cậu ta xoay người chỉ về phía chàng đứng cách đó mấy bước. “ ấy là bạn em, tìm việc, cho nên em mới, em nghĩ là…”

      “Ơ…” Phong Lan cũng hiểu tại sao mình lại kéo dài thanh cảm than đó ra như vậy, như thể sực tỉnh sau khi hiểu ra việc.

      “Ồ, phải khách đến ăn cơm à! Phong Lan, cần phải giữ đạo đức nghề nghiệp nữa nhé.” Phản ứng của Đàm Thiếu Thành thua kém gì Phong Lan, ta nheo mắt cười, . “Hóa ra là tìm việc. Phải rồi, bà chủ và nhân viên với nhau có cần phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp ?”

      Phong Lan làm mặt nghiêm với Đàm Thiếu Thành: “Nhà hàng chúng tôi có sổ đen đấy, khách hàng quen cũng nằm ngoài quy đinh đâu.” giữ nguyên thái độ như vậy nhìn sang Lưu Khang Khang. “Bây giờ cậu kiêm cả chức quản lý cửa hàng để tuyển người nữa à?”

      phải, chị Phong Lan. Thực bạn em rất cần việc làm!” Lưu Khang Khang e ngại thái độ của , rắn mặt năn nỉ. “Làm ơn mà chị Phong Lan, em biết là chị tốt bụng nhất mà, được chị, được …”

      “Cậu mà cứ túm lấy tay tôi nữa có tin là tôi đóng gói cậu gửi trả lập tức về cho cậu cậu ngay lập tức ?” Phong Lan bị Lưu Khang Khang túm lấy tay lắc lấy lắc để đến chóng cả mặt, cậu nhóc vô tích Lưu Khang Khang này, từ khi vào nhà hàng làm, nhiều, ăn lắm, có mỗi làm việc lại chẳng đâu vào đâu. phải vì nể mặt người cậu của Lưu Khang Khang là Tăng Phi Phong Lan đời nào giữ nhân viên làm thêm vào mùa hè như thế này.

      “Lưu Khang Khang, cậu chỉ cần chăm làm bằng nữa những việc gây phiền phức của cậu là tôi cảm kích lắm rồi. Cậu ta là bạn như thế nào với cậu?” Phong Lan ghi ngờ hỏi. biết về mối quan hệ bạn bè của Khang Khang cho lắm, tuy nhiên mới nhìn sơ qua cũng biết chàng kia ràng lớn hơn Khang Khang vài tuổi trong khi Khang Khang mới chỉ là cậu thanh niên mới lớn vừa tốt nghiệp trung học, lại phải người ở đây. Hơn nữa, nếu đúng là Khang Khang có người bạn như cậu ta giới thiệu thế chẳng có lý do gì mà bây giờ mới gặp lần đầu.

      Trước ánh mắt tra khảo của Phong Lan, Khang Khang chỉ biết thà thú nhận: “Vừa mới quen gần đây ạ.”

      “Quen ở đâu?”

      “Ở… ở trường ạ, phải, mà là… quen lúc tụ tập bạn bè ạ…”

      Khang Khang gãi đầu gãi tai, lúng ba lúng búng. Cậu đọc được khuôn mặt Phong Lan ràng bốn chữ “ lừa quỷ ”.

      ra là ở quán net.” Có người ra tay giải vây hộ Khang Khang. Khang Khang nghe thấy tiếng bèn ngoảnh đầu sang, lúc này mới phát “người bạn” mà mình dẫn đến biết từ lúc nào đứng ngay bên cậu. “Quen tối hôm qua.”

      Phong Lan lại liếc nhìn chàng, ngữ điệu của ta chậm rãi, bình tĩnh, điều khiến Phong Lan ngạc nhiên hơn cả là ta còn dám nhìn thẳng vào mắt , tuy có vẻ lấc cấc nhưng đây hoàn toàn phải là thái độ kính nể và nhún nhường của người xin việc cần có. Biết đánh giá mình nhưng ta vẫn nhìn thẳng vào mắt như trước, hề né tránh.

      “Lưu Khang Khang, ai cậu cũng dám đưa đến nhà hàng của tôi hay sao! Tối qua lại còn đến quán nét chơi thâu đêm nữa, thảo nào ban ngày làm việc lờ đà lờ đờ, lúc cậu cậu dẫ đến đây, cậu hứa với tôi những gì?”

      “Có chơi thâu đêm đậu ạ, chỉ chơi lát thôi mà. Chị Phong Lan, chị được dùng con mắt thiếu khách quan để đánh giá người khác. Em với bạn em là, chị chủ của nhà hàng này là người phụ nữ tốt bụng nhất, thấu tình đạt lý nhất trong phạm vi bán kính mấy trăm mét trong khu vực này.” Khang Khang ngẫm nghĩ thêm lát rồi mồm mép trơn trũu nịnh thêm. “Lại còn xinh đẹp nữa.”

      “Cậu thôi ngay .” Phong Lan lạnh tanh thay đổi sắc mặt, dựa vào thành ghế, thủng thẳng chậm rãi với “nhân vật chính” đứng cạnh Lưu Khang Khang. “Cậu muốn xin việc à? Nhưng hình như cửa hàng của chúng tôi thiếu nhân viên.”

      Phong Lan phải công nhận ánh mắt tự tin của người xin việc này khiến có chút tò mò. ta ăn mặt được bảnh bao, gọn gàng cho lắm, lại chịu theo Khang Khang đến tiệm đợi cả buổi sáng, chứng tỏ nhu cầu tìm việc của ta rất bức thiết. thậm chí còn có chút mong đợi cách ác ý, liệu ta có cố gắng đến mức nhún mình để kiếm được việc làm này hay .

      “Việc gì tôi cũng làm được, điện nước, tạp vụ, chạy bàn đều thành vấn đề. Mong chị cân nhắc giúp cho.”

      ta nhờ cậy đấy sao? Thế mà ở sống lưng vẫn thẳng tắp như quản bút.

      bạn em thông minh lắm, học cái gì cũng nhanh.” Khang Khang sốt sắng góp lời.

      Phong Lan nhắc nhở: “Cậu mới quen cậu ta tối qua mà! Cậu ấy người ở đâu? Trước đây từng làm những việc gì? Cậu có biết hết ?”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2.2: Người bên miệng mãng xà

      Khang Khang đáp: “ ấy chơi game siêu đẳng luôn, thao tác cực giỏi, khi e bị chúng nó “tiêu diệt”, ấy “cứu” em báo nhiêu lần. Chị có biết trò mà em chơi …À, chị là con , biết cũng có gì lạ, đây là game mà “trai thẳng” nào cũng mê.”

      Phong Lan chán chẳng buồn trả lời những câu hỏi ngốc ngếch tột đỉnh của cậu ta. Tăng Phi thuyết phục chị mình cho Lưu Khang Khang ra ngoài xã hội để rèn luyện quả nhiên sáng suốt.

      “Phong Lan này, nếu như nhà hàng của thực thiếu người làm vừa hay công ty tôi cần thợ sửa điện nước đấy.” Đàm Thiếu Thành nãy giờ chỉ im lặng ngồi nhìn, bỗng tham gia câu chuyện. ta ngừng lại vài giây, cúi xuống mở túi xách rồi tiếp. “ chàng đẹp trai, vẫn chưa biết phải xưng hô tên tuổi thế nào nhỉ?”

      “Em á, Em là Lưu Khang Khang, phải chị biết …”

      “Người ta hỏi cậu đấy à? Sáng ngủ dậy cậu chưa soi gương sao?” Phong Lan chịu nổi, có nhân viên như thế này, người ngoài trông vào mất hết cả tiếng tăm thanh thế của nhà hàng.

      Khang Khang đau khổ sờ lên mặt. “Em trông cũng được mà!”

      Phong Lan hơi đâu để ý đến cậu ta nữa, đưa tay ngăn cản Đàm Thiếu Thành định chìa danh thiếp cho người kia lại.

      “Sao phải vội thế? Phải biết xếp hàng đúng trật tự chứ. Tôi phỏng vấn xong đâu.” Rồi trưng ra vẻ mặt hiền hòa nhất từ sáng đến giờ với người kia: “Cho tôi xem chứng minh thư của cậu được ?”

      ta mỉm cười, lấy từ trong túi quần ra chiếc chứng minh thư, vài tờ tiền lẻ cũng rơi ra theo, theo như Phong Lan ước tính số tiền đó quá trăm tệ. Nếu như đây là tất cả gia sản của ta là phải nhanh chóng tìm việc kiếm cơm rồi.

      “Đinh Tiểu Dã,” Phong Lan chẫm rãi đọc tên ta. “Hai mươi bảy tuổi.” lại nhìn mặt ta như thể để chứng thực số tuổi, nhiều hơn so với phỏng đoán, tuy nhiên vẫn ít tuổi hơn .

      Hộ khẩu của Đinh Tiểu Dã khiến Phng Lan liên tưởng đến “vùng xâu vùng xa”. Điều này khiến cảm thấy rất ngạc nhiên.

      “Tỉnh X, trông giống lắm.” Phong Lan nhận xét.

      Tôi dân tộc Hán, chứng minh thư có ghi.” Người thanh niên tên Đinh Tiểu Dã này dùng giọng trần thuật để nhắc .

      Phong Lan thấy tai mình nóng lên, ngốc ngếch cũng có thể gây truyền nhiễm, cứ như thế này người ngoài nhất định cho rằng nhà hàng của là nơi hội tụ của những người có chỉ số thông minh thấp.

      “Dân tộc Hán, cũng giống.” ương bướng tiếp tục phủ nhận. Đường nét gương mặt Đinh Tiểu Dã rất ràng sắc sảo, phải là ngoại hình phổ biến mà hay gặp.

      kiên nhẫn đáp: “Bà ngoại tôi là người dân tộc Kazakhstan.”

      “Tại sao lại chạy tuốt từ đó về đây tìm việc?”

      “Tôi còn ai thân thích ở nhà nữa, nên muốn xa thử xem thế nào.”

      “Cậu cứ mua đại cái vé xe, thích đâu đó rồi tình cờ đến đúng nhà hàng chúng rôi à?”

      Phong Lan lại lần nữa tự cảm thấy xấu hổ vì câu hỏi kém lịch của mình. hiểu vì lý do gì mà khi gặp Đinh Tiểu Dã, toàn nảy ra những phỏng đoán lạ lùng, hoang đường.

      Quả nhiên, cúi đầu nhìn mũi chân rồi cười.

      “Hồi tôi từng sống ở đây, bố tôi là người thành phố G, sau khi bố mẹ chia tay, tôi mới đến tỉnh X.” Đinh Tiểu Dã lại giải thích, dường như cũng cảm thấy điều gì đó buồn cười nhưng vẫn nén lại được.

      “Cậu cậu có dòng màu dân tộc thiểu số, lại từ tỉnh X đến, vậy về chuyện ăn uống…” Phong Lan đưa ra câu hỏi cuối cùng.

      nhanh chóng dẹp tan lo ngại của . “Chị ăn được món gì tôi cũng ăn được món đó.” xong liền cười, lộ ra hàm răng rất đẹp. Đây chắc hẳn là điểm cộng, vì Phong Lan thích đàn ông có hàm răng đẹp. Nhưng khi Đinh Tiểu Dã đến chữ “ăn”, cùng với hàm răng trắng đều chằn chặn đó, lại khiến bỗng liên tưởng đến loài thú, nguy hiểm nhưng…hấp dẫn.

      Thực ra Phong Lan hề biết người dân tộc Kazakhstan có ngoại hình ra sao, nhưng nhìn khuôn mặt Đinh Tiểu Dã, thực tình dễ khiến cho người ta mơ tưởng, dù rằng dòng máu dân tộc thiểu số của ta chỉ chiếm phần tư. bắt đầu cảm thấy vui vẻ, có lẽ từ giờ trở các khách nữ đến nhà hàng ăn uống cũng có cùng cảm giác với .

      “Nếu nhà hàng thiếu người sao phải mất công hỏi han vặn vẹo, giày vò người ta kĩ càng thế?” Đàm Thiếu Thành chống cằm phàn nàn.

      Phong Lan giả vờ như nghe thấy cách dùng từ đầy ý của ta, đưa trả chứng minh thư lại cho Đinh Tiểu Dã.

      “Cậu là thợ điện nước, vệ sinh tạp vụ, nhân viên bưng bê cậu đều làm được. Vậy ba việc này dành cho cậu cả. Thử việc ba tháng, lương bằng lương của Khang Khang, bao ăn, còn chỗ ở tự túc. Nếu cậu đồng ý chiều nay nộp bản sao chứng minh thư cho quản lý nhà hàng, làm giấy chứng nhận sức khỏe, sáng mai đến làm. Nếu đồng ý cứ tự nhiên tìm chỗ khác.”

      Nụ cười của Đinh Tiểu Dã lần này nhóm, tươi tắn.

      đáp: “Đồng ý, thưa chị chủ.”

      Khang Khang hân hoan hớn hở đưa Đinh Tiểu Dã giới thiệu với đồng nghiệp trong quán. Đàm Thiếu Thành nghịch chiếc danh thiếp chưa kịp đưa của mình trong tay, nửa đùa nửa trách móc: “Nhất quyết phải trnh giành với tôi à?”

      “Chị cả nghĩ rồi.” Phong Lan định tranh cãi, đứng lên chỉnh sửa lại váy áo.

      “Thế tại sao lại giữ cậu ta lại?”

      Phong Lan nhướng mày đáp: “ Vì muốn cậu ta rơi vào miệng mãng xà.”

      “Từ bi quá.” Đàm Thiếu Thành giả vờ hoan hô tán thưởng. “Phong Lan ơi Phong Lan, ai là mãng xà, ai nuốt chửng ai vẫn chưa biết được đâu. Nếu cậu ta mà có ngoại hình khác, liệu có nhận ? Tính háo sắc ai mà chẳng có, có gì đâu mà dám thừa nhận? Lòng dậy sóng rồi phải ? Dù sao cũng đơn chiếc mà.”

      bao lâu rồi chị gặp gỡ đàn ông rồi…nếu mà có thể tôi thích da phải trắng hơn cơ.”

      “Chị Phong Lan, êm đưa Tiểu Dã photo chứng minh thư nhé.” Lưu Khang Khang chạy đến xin phép.

      Đàm Thiếu Thành nhân cơ hội đó nở nụ cười quyến rũ với Tiểu Dã đứng phía sau Khang Khang.

      “Cẩn thận nhé! Cậu chính là kiểu mà chị chủ ở đây thích đấy!”

      Lưu Khang Khang nghe thế sợ rúm người lại. Phong Lan lạnh lùng lườm Đàm Thiếu Thành, quay sang đặt tay lên vai Khang Khang, kéo cậu sang bên, với giọng gần gũi thân thiết. “ Khang Khang này, cậu của cậu là bạn tôi, cho nên tôi với cậu vài lời chân tình với tư cách người lớn thế này. Đầu tiên, làm người phải biết mình là ai. Thứ hai, nếu cậu mò đến quán net chơi thâu đêm cái trò của “trai thẳng” kia nữa, cậu cậu bẻ gãy ngón tay cậu…Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, nếu là “trai thẳng” chẳng bao giờ phải tự khoe mình là “trai thẳng” cả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :