1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thành nam - Tiếu Giai Nhân (up c8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. XươngZhumei

      XươngZhumei Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      315
      [​IMG]
      Tác giả:
      Tiếu Giai Nhân

      Thể loại: ngôn tình, cận đại, nữ chủ, mỹ thực, hào môn thế gia, viết.

      Nguồn: Tấn Giang

      Edit: Zhumei

      Lịch: 2c/ tuần

      Văn án
      Mưa như trút nước, cây ngô đồng trong con hẻm . Cố tam gia lười nhác dựa lưng vào ghế, ôm ngực ngoài xe, thanh tú yếu ớt tựa như đóa hoa đinh hương trắng nõn. Khi chiếc xe Buick màu đen chậm rãi dừng lại, Thanh Khê quay đầu, trong cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm. khẽ cắn môi, ngoan ngoãn ngồi vào trong.

      Đọc nhắc nhở:
      1: Dân quốc hư cấu, ngọt văn.
      2: Bà chủ tửu lầu lâu đời & ông trùm xe hơi Cố tam gia.
      3: Weibo @ Tiếu Giai Nhân.


      MỤC LỤC
      Chương 1 Chương 2

      Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6
      Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương `1 Chương 12
      Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18
      Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24
      Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28
      Chương 29 Chương 30

      Last edited: 19/1/18
      sweet mandy, Tô Đát Kỷ, xukem15 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chào bạn, truyện này mình thấy có nhà edit đến c2, và văn án của bạn y chang của bạn đó. Bạn cho mình hỏi là nhà kia là của bann hay sao?
      XươngZhumei thích bài này.

    3. XươngZhumei

      XươngZhumei Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      315
      Nhà đó là của mình ^^ mình đăng hai chương lên đây luôn và post bên kia nữa
      xukem, linhdiep17, chjchj10013 others thích bài này.

    4. XươngZhumei

      XươngZhumei Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      315
      Chương 1: Thanh Khê nhà ta phải làm thiếu phu nhân
      Buổi sáng 4h hơn, toàn bộ Tú Thành đều bao phủ bởi màn đêm đen kịt, bầu trời đầy sao lấp lánh, còn phía dưới là tĩnh lặng thanh bình của vùng sông nước Giang Nam.

      Cơn gió bé của buổi sớm tinh mơ mang theo hương hoa quế chạm vào chiếc cửa sổ khắc hoa treo lụa mỏng*, trong mùng đôi vợ chồng Từ Vọng Sơn, Lâm Vãn vẫn còn say ngủ, trong cái lồng để ngoài sân, con gà trống lớn có bộ lông sặc sỡ dùng để trấn nhà ** cực kì hưng phấn, nó cất cao cổ gáy vang. Con gà bị nhốt trong cái lồng trúc bốn thước vuông, thể đánh thức tham vọng của cả thành phố.

      *cái rèm này dùng để chống mũi, khác với mùng

      ** loại bùa, giống người ta hay treo mấy cái gương bát quái

      Tiếng gà gáy lọt vào tai, Lâm Vãn cuộn chăn rúc sâu vào giường, lộ ra quả đầu bù xù cùng nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

      Từ Vọng Sơn nằm bên cạnh ngáp cái, chậm rãi ngồi dậy, ông chủ gần bốn mươi tuổi hơi có bụng, nhưng hai cánh tay vẫn còn vạm vỡ rắn chắc như cũ.

      - Dậy rồi à? - Lâm Vãn nhắm mắt lại, ngoảnh đầu về phía ông chồng, giọng êm ái giấu nổi cơn ngái ngủ nồng đậm.

      Từ Vọng Sơn dém chăn cho bà, cười :

      - Sáng nay dạy con bé Hai làm bánh bao Càn Long [1], bà quên rồi hả?

      Lâm Vãn bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới dáng vẻ kháng cự đáng thương của con bé Hai mỗi khi vào bếp, bà lại lặng lẽ đau lòng.

      Người đàn ông mặc chiếc quần dài khoác áo ngắn vào, rửa mặt súc miệng, xắn tay áo lên tới hậu viện gọi con . Chủ nhân dậy, con gà trống trong sân còn ầm ĩ nữa, trong ngoài đều yên tĩnh trở lại, nhưng Lâm Vãn lại thể ngủ nướng thêm nữa, bà nằm ngửa lát, chợt kéo cái chăn che kín mặt, ngăn tiếng khóc nức nở của mình lại.

      Bá tánh trong Tú Thành thích ăn ngon, sành ăn hơn nấu ăn, dõi mắt khắp thành, tửu lâu mọc lên như nấm từ phố lớn cho tới hẻm , tiệm mới tiệm cũ lầu hai lầu, mỗi cửa tiệm đều có bảng hiệu riêng, trong đó Từ Khánh Đường là cửa hiệu lâu đời có tiếng tăm vang dội nhất. Từ khánh Đường được truyền thừa lại hơn ba trăm năm, chuyện làm ăn lúc lên lúc xuống, tới khi rơi vào tay chồng bà – Từ Vọng Sơn, uy tín của tửu lâu mới trở lại đỉnh vinh quang năm nào.

      Từ Vọng Sơn là đầu bếp giỏi nhất Tú Thành, tay cầm dao đến xuất thần nhập hóa, lần đầu tiên khi ông ta mười tám tuổi đoạt giải nhất trong cuộc thi “Trù Thần” ở Tú Thành, sau hai mươi năm liên tục thi đấu, danh hiệu “Trù Thần” chưa bao giờ bị người khác cướp mất.

      Lâm Vãn biết Từ Vọng Sơn chính là lúc ông ta thành danh năm ấy, khi đó bà là tiểu thư nhà tri huyện được nuông chiều từ bé, còn Từ Vọng Sơn chẳng qua chỉ là tên đầu bếp cả người dính mùi dầu mỡ. Hai mươi năm vội vã trôi qua, Hoàng Đế còn tri huyện cũng , mọi thứ chung quanh đều có biến đổi lớn, Từ Vọng Sơn ở Tú Thành trở thành ông chủ Từ người người ngưỡng mộ, còn bà lại là đồ sao chổi hại họ Từ đoạn tử tuyệt tôn trong miệng mẹ chồng, sinh liền ba con , ngay cả thằng con trai cũng có. Nếu con đầu Thanh Khê sớm định hôn với cậu Cả nhà họ Cố ở Hàng Châu, khiến bà được dính tí hào quang của con , chắc chắn mẹ chồng còn mắng khó nghe hơn nữa.

      Trong hậu viện truyền ra tiếng động mơ hồ, Lâm Vãn lau nước mắt, thở dài.

      Bà rất muốn vì nhà họ Từ sinh thắng con trai, nhưng cái bụng lại dùng được, hơn nữa chồng bà lại muốn nạp thiếp, ông ấy quyết định để con bé Hai học nghệ rồi tương lai kén rể chèo chống môn hộ, đành để nha đầu kia chịu uất ức vậy.

      .....

      Tại hậu viện, Từ Vọng Sơn bước qua cổng nguyệt môn [2], ông lướt mắt sang khuê phòng của con cả Thanh Khê, sau đó thẳng tới sương phòng phía đông của con bé Hai - Ngọc Khê, gõ cửa gọi con:

      - Ngọc Khê, dậy .

      Chủ tớ bên trong say giấc, hề có tiếng vọng lại, nhưng đèn ở nhà lại sáng lên.

      - Tiểu thư, có phải em thấp đèn sớm quá ? - Nha hoàn Thúy Thúy đứng trước ngọn đèn dầu, ảo não với người giường.

      Thanh Khê bật cười:

      - Đốt thỉ cũng đốt rồi, bưng nước .

      Thúy Thúy “dạ” tiếng, ôm chậu đồng ra ngoài.

      Thanh Khê ngồi trước bàn trang điểm, cầm cái lược sừng trâu từ từ chải mái tóc dài, cách cửa sổ nghe thấy tiếng em bị cha đánh thức, giọng nó cực kì yếu ớt cứ lầu bầu là cần học, Thanh Khê vừa thấy tức cười lại vừa nhức đầu thay cha. Tại sao em lại thích nấu ăn? Từ đời này sang đời khác nhà họ Từ đều nấu ăn, truyền nghề qua mấy trăm năm, tầm quan trọng của nó thua gì đồ cổ tiền triều, nếu cha chịu dạy ……

      Động tác chải đầu của Thanh Khê càng ngày càng chậm, nhìn bóng mình trong gương, thất vọng rũ mắt xuống.

      Mấy ngày trước Hàng Châu gửi thư qua bà cụ nhà họ Cố mở tiệc đại thọ 55 tuổi, muốn mời cả nhà làm khách. Bà nội là người vui nhất, ngày thường bà giữ tiền chặt tới nỗi đồng cũng muốn tiêu cho chị em , lần này bà lại phá lệ mời thợ may nữ tới làm liền cho hai bộ sườn xám, hai cái váy the, để giành mặc khi tới nhà họ Cố.

      Ngày mai phải lên đường, ở năm ngày liền tại nhà họ Cố, thế nhưng Thanh Khê lại muốn , chỉ muốn ở lại Tú Thành xem cha tham gia cuộc thi “Trù Thần” - chỉ tổ chức năm lần mà thôi, chứ phải tới Hàng Châu để đối mặt với vị hôn phu từ tấm bé kia. Lần trước Cố Minh Nghiêm tới nhà đưa lễ, Thanh Khê núp sau rèm nhìn lén, phong thái của Cố Minh Nghiêm rất khí phách hề tầm thường, thần sắc lạnh lùng còn có vẻ hơi kiêu ngạo, ăn mực Tây [3] ba năm ở bên ngoài, e rằng chỉ càng xem thường đám “nhà nghèo”*** bọn thôi?

      *ý tiền thế lực

      - Tiểu thư, lau mặt - Thúy Thúy quay về, đưa cho chiếc khăn vắt ráo.

      Thanh Khê hoàn hồn, lấy khăn lau mặt rồi bôi kem dưỡng da, mới ra ngoài tìm cha.

      - Cha ơi

      Từ Vọng Sơn ngồi bậc thang, mặt hướng về cửa phòng con bé Hai, nghe thấy tiếng gọi kiều, ông liền cười tươi quay mặt lại, thấy con Cả dẫn nha hoàn từ từ về phía mình. Dưới mái hiên cong cong treo ngọn đèn lồng, Thanh Khê mặc cái áo mỏng màu lục, phía dưới là cái váy dài màu sen xanh, duyên dáng kiều, giống như đóa sen.

      - Lại tới bồi em hả? - Từ Vọng Sơn cố ý híp mắt hỏi.

      Thanh Khê lắc đầu, điềm nhiên :

      - Con giúp cha lóc thịt cua.

      Từ Vọng Sơn có thể gì nữa? ràng con Cả nhớ kỹ lời dặn của ông với em Hai bàn ăn vào tối hôm qua rồi, chắc đặc biệt dậy sớm để xem náo nhiệt đây.

      Ông chuyển mắt nhìn bóng con bé Hai cửa sồ luống ca luống cuống rửa mặt chải đầu, Từ Vọng Sơn ra sức bóp trán.

      Ông sinh ba con , luận về dung mạo con cả Thanh Khê giống vợ mình nhất, mặt trái xoan mày như lá liễu, đôi mắt hạnh to tròn còn cái miệng đào lại trắng hồng mềm mại, có chỗ nào là đẹp, khiến ông thường từ tận đáy lòng. Ông vốn là tên thô tục, nên khi mới lấy vợ, Từ Vọng Sơn quyết chỉ cần ông sinh con , nhất định dựa theo kiểu dáng của vợ mà bồi dưỡng, dạy nó đọc sách, ngâm thơ, biết đàn, biết vẽ, mỗi thứ đều biết chút, càng giống tiểu thư khuê các càng tốt, tí việc nặng cũng phải làm.

      Ông cứ nuôi như vậy, Thanh Khê cũng phụ lòng ông, lúc nó năm, sáu tuổi rất hiểu chuyện rồi, dáng dáng đứng ra phong thái của tiểu thư khuê tú. Con ông vừa đẹp vừa có phúc, năm đó nhà ba người ngao du, ông ngờ lần ra tay nghĩa hiệp lại cứu được phú thương Cố Thế Khâm, Cố Thế Khâm hai muốn báo đáp ông, nhưng ông ta lại cảm thấy tiền bạc quá tầm thường nên đề nghị kết làm thông gia.

      Nhà họ Cố ở Giang Nam vốn nổi danh giàu sang phú quý, Cố Minh Nghiêm lớn lên lại có dáng dấp chi lan ngọc thụ, Từ Vọng Sơn chút do dự đồng ý ngay, từ đó về sau càng cố gắng nâng niu bồi dưỡng Thanh Khê.

      Từ Vọng Sơn tự nhận mình là người công bằng luôn đối xử bình đẳng với các con , con Cả nâng niu bồi dưỡng, con bé Hai cưng như bảo bối, chỉ chờ thằng con trai sinh ra mới tôi luyện nó phen thôi. Đáng tiếc ông trời chiều lòng người, đứa thứ ba cả nhà đặt hết kỳ vọng vào nó lại là đứa con , nhân đó Từ Vọng Sơn cũng chấm dứt ý niệm sinh con trai luôn, bắt đầu dạy dỗ con bé Hai làm bếp.

      Học bếp khổ, con bé Hai phục, cứ khóc lóc hỏi vì sao ép nó học.

      Từ Vọng Sơn còn cách nào, con lớn gã cho người ta rồi, con bé Ba mới sinh, ông chọn con bé Hai chọn ai?

      Ông tận tình khuyên bảo, phải trái cho con nghe, con Hai những nghe lại còn nhăn nhó, nếu nó mà là con trai, Từ Vọng Sơn sớm đánh trận no đòn, ông vô ý chiều hư con bé này rồi. Ông và vợ dỗ mãi được, may mà con Cả là người chị rất hiểu chuyện, đồng ý học cùng em , con bé Hai có bạn mới bằng lòng ngoan ngoãn luyện tập.

      Tại sao Từ Vọng Sơn lại đồng ý để con định trước gả vào nhà giàu có làm việc nặng? ra ông chỉ hứa cho con lớn dự thính, chứ bắt nó thổi lửa, rửa rau, cầm dao. Nhưng ba năm trôi qua, Từ Vọng Sơn lại bất ngờ phát , con lớn Thanh Khê cực kì có thiên phú trong khoảng nấu nướng, bất luận là từ đồ ăn thức uống thường ngày cho tới mấy chục món chính, ông chỉ dạy lần, con lớn đều nhớ rành mạch từng bước , trái lại con thứ hai, có lẽ là tuổi còn đặt hết tâm huyết vào lòng, càng học tay chân càng vụng về, làm chả ra ngô ra khoai gì cả.

      Có đôi khi Từ Vọng Sơn nhịn được nghĩ, giá như hai con có thể đổi tính tình cho nhau hay biết mấy?

      Nhưng có ước ao đến mấy cũng vô ích, con Cả là con Cả, con Hai là con Hai, đổi được.

      Chừng mười phút sau, Thanh Khê, Ngọc Khê theo cha vào phòng bếp, Ngọc Khê mới chín tuổi, dựa đầu vào chị, lấy cái tay che miệng, ngáp ngừng.

      - Có muốn ăn bánh bao Càn Long ? - Từ Vọng Sơn nhìn chằm chằm con bé Hai hỏi.

      - Dạ muốn ăn, món con thích ăn nhất - Ngọc Khê gật đầu lia lịa, mặt dày cười cười, khuôn mặt trẻ con hồng hào căng mịn mang theo nét bụ bẫm.

      Ngọc Khê thích nấu ăn, nhưng nó lại rất thích ăn, món bánh bao súp cha làm là ngon nhất, thịt heo beo béo nè, gạch cua tươi ngon nè, gia vị vừa đúng chuẩn luôn, tất cả đều được bọc lại bằng lớp vỏ mỏng, sau đó bỏ vào xửng hấp với nhiệt độ cao. Khi lấy bánh bao ra, lớp vỏ mỏng có tổng cộng 33 nếp gấp, tinh tế như đóa cúc, ở giữa để lộ ít gạch cua, chính là cua béo mùa cúc vàng [4], nhàng cắn miếng, nước canh ngập đầy miệng……

      Oa oa, nước miếng Ngọc Khê chảy cả ra rồi.

      Thanh Khê sờ đầu em

      Ngọc Khê vội vàng đứng thẳng.

      Chuẩn bị ổn thoả xong, Từ Vọng Sơn đặt thùng nước tới trước mặt con , khom lưng ngồi xổm, cầm con cua lớn to mọng:

      - Nhớ kỹ, khi làm bánh bao Càn Long, phải dùng hơn hai lạng cua đồng bắt ở sông Trường Giang, còn phải là cua mẹ, bằng mùi vị chưa tới đâu.

      Con cua lớn giương nanh múa vuốt, mặt Ngọc Khê trắng bệt rúc vào người chị . Tuy Thanh Khê thích nấu ăn, nhưng dưới đốc thúc dạy dỗ nghiêm khắc của phụ thân, mười bốn tuổi đầu vẫn chưa giết gà mổ vịt, bắt tôm bắt tép bao giờ, ngay cả dao còn chưa đụng tới, nên khi đối diện với khuôn mặt hung tợn của con cua sống, Thanh Khê cầm lòng đậu lui ra sau vài bước.

      Từ Vọng Sơn đau khổ khóc thầm trong lòng, sớm biết có ngày này, ông nuôi con như thằng con trai cho rồi, tiểu thư khuê các có ích gì?

      Dù nghĩ tàn nhẫn như thế, cuối cùng Từ Vọng Sơn cũng đành lòng ép hai bông hoa quý của mình bắt cua, ông nghiến răng nghiến lợi đem con cua chưng cách thủy.

      Việc cán bột tương đối nhàng, Thanh Khê muốn thử, Từ Vọng Sơn liền gật đầu.

      Từ Vọng Sơn tự làm mẫu lần, Thanh Khê cán lần là có thể cán ra cái vỏ mỏng dính, mỏng như da mặt Ngọc Khê luôn, Từ Vọng Sơn ước chừng thấy đem cái này mà làm vỏ bánh bao ngay cả đũa cũng chọc thủng. Đến phiên gói nước súp, Thanh Khê cực kì chăm chú nhìn tay cha làm, sau đó thành công nặn ra cái bánh bao có 33 nếp gấp, thẩm mỹ của cái bánh bao làm càng ngày càng tiến bộ, trong khi đó Ngọc Khê thử thử lại mấy lần, làm thủng vỏ cũng miết đủ nếp, chưa lần nào thành công.

      - Hôm nay cha tạm tha cho con, chờ cha so tài xong, mỗi ngày bắt con miết vỏ, miết được đừng hòng bước chân ra khỏi cửa.

      Trời sáng, buổi học cũng sớm kết thúc, Từ Vọng Sơn hung tợn trừng mắt uy hiếp Ngọc Khê.

      - Con tìm mẹ đây! - Ngọc Khê tức giận chạy .

      Thanh Khê cũng muốn theo, thoáng thấy bộ quần áo cũ kĩ người con , Từ Vọng Sơn đột nhiên nhớ tới việc hết sức hệ trọng, ông giao phòng bếp lại cho hầu già, còn mình dẫn con vào thư phòng, lấy trong ngăn kéo ra tờ năm trăm đồng được chuẩn bị sẵn từ trước đó, giọng dặn dò:

      - Khi con sang bên đó, nhất định chị em nhà họ Cố dẫn con ra ngoài chơi, đồ bán ở Hàng Châu vừa nhiều vừa đắt, con cứ mang nhiều tiền vào, thích cái gì cứ mua cái đó, đừng để người ta xem thường.

      Vì bà cụ nhà họ Từ quản lý sổ sách, trừ bỏ số tiền trưởng bối cho thêm để mua này mua kia, mỗi tháng Thanh Khê chỉ có năm đồng để tiêu vặt, ở Tú Thành cơ bản cũng đủ dùng, nên cả đời chưa bao giờ sài mạch hơn năm trăm đồng đâu.

      - Con có để dành hơn trăm đồng rồi, cha cần lo cho con - Thanh Khê chịu cầm lấy, vừa nỡ cầm, vừa sợ bà nội mắng cha.

      - Cầm , ra bên ngoài cầm theo tiền mới thấy tự tin - Từ Vọng Sơn kín đáo dúi tiền vào tay con .

      Khi đàn ông mới từ phòng bếp ra, cả người dính đầy mùi dầu mỡ, người ta là nghe mùi mẫu thân mà lớn, còn Thanh Khê chính là nghe mùi này mà trường thành, cảm thấy gần gũi.

      - Cha, con gả sang nhà họ Cố đâu - Thanh Khê chôn đầu vào lòng cha, vành mắt đỏ hoe.

      biết cha rầu rĩ vụ tìm người thừa kế tửu lầu, càng biết mình hợp với vị trí kia hơn so với em , muốn giúp cha giải sầu.

      - tầm bậy tầm bạ , Thanh Khê nhà ta phải làm thiếu phu nhân, được rồi, ăn cơm thôi, Thanh Khê cùng cha.

      Từ Vọng Sơn vỗ bả vai con , bàn tay to trượt xuống, biết vô tình hay cố ý đo đạc cánh tay con .

      Cánh tay nhắn linh hoạt, ông chỉ cần dùng tay cũng có thể ôm trọn, làm mấy việc tinh xảo khéo léo còn được nếu thành đầu bếp, nó có thể cầm chặt dao ?

      Thôi vẫn nên làm thiếu phu nhân nhà họ Cố , tuổi con bé Hai còn , còn rất nhiều thời gian để luyện tập.

      [1] là loại bánh bao có nước súp ở bên trong

      [​IMG]

      [2] Cổng nguyệt môn chắc ai cũng biết, nhưng mình cũng đăng hình lại

      [​IMG]

      [3] bắt nguồn từ cuốn sách có tên “Mực Tây” , Ngô Gia Vĩ viết, NXB Đại học Phục Đán, 2010.

      [4] Cua béo mùa cúc vàng, là bởi vì thời điểm hoa cúc nở rộ cũng là khi thịt cua ngon nhất, thường rơi vào khoảng tháng 9 lịch

    5. XươngZhumei

      XươngZhumei Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      315
      Chương 2: Cố Tam gia lần đầu gặp cháu dâu
      Mắt thấy sắp phải tới nhà chồng tương lai ở, Thanh Khê tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng mấy ngày nay lúc nào cũng bị bà nội nhắc nhở chuyện lễ nghi cử chỉ nên tất cả bao nhiêu khẩn trương đều biến thành bực bội.

      Trong căn phòng sáng sủa lịch tao nhã, Thanh Khê cúi đầu ngồi mép giường, vô thức xoay xoay cái vòng tay bạch ngọc cổ tay. Bà nội Từ đứng đưa lưng về phía , tự mình đốc thúc Thúy Thúy sắp xếp hành lý cho cháu :

      - Xếp hai bộ sườn xám lên , cẩn thận lại nhăn…… Từ từ, trước tiên lấy tấm sa tanh bọc đôi giày trắng lại ……

      Thúy Thúy mím môi, bà cụ như thế nào nàng liền làm theo như thế.

      Sau khi chắc chắn hành lý thu xếp ổn thỏa xong, bà cụ Từ mới quay người lại, thoáng nhìn qua cái vòng cũ tay cháu , bà liền cau chặt mày, bằng lòng :

      - , tới chỗ bà nội chọn thêm mấy món trang sức – Mặc dù nhà họ Từ bằng nhà họ Cố, nhưng cũng là gia đình giàu có nhất nhì ở Tú Thành, thể để dưới nhà họ Cố cảm thấy xuất thân của mợ Cả quá mức bủn xỉn.

      ai có thể làm trái ý của bà cụ Từ, Thanh Khê lại muốn phí lời nên ngoan ngoãn theo.

      Bà cụ Từ là người rất sĩ diện, đưa hộp trang sức quý báu mà mình cất giữ bấy lâu cho Thanh Khê, hơn nữa bà còn , mấy món trang sức này chỉ tạm thời đưa cho Thanh Khê giữ vài ngày, khi nào từ nhà họ Cố quay về phải trả lại cho bà. ràng bà cụ Từ keo kiệt, nhưng cái lý do thoái thác mà bà đưa lại ra rất dễ nghe, là trước để bà giữ thay cháu , sau này khi mấy cháu xuất giá, bà lấy của hồi môn chia cho ba chị em.

      - Cám ơn bà nội - Thanh Khê khẽ .

      Bà cụ Từ cầm bàn tay nhắn trắng nõn của cháu , hơi híp mắt nhìn kỹ nương trước mặt, càng nhìn càng vừa lòng:

      - Rất xinh đẹp, đêm nay ngủ sớm chút để tinh thần tốt lên, bảo đảm ngày mai nó nhìn cháu rời mắt.

      Thanh Khê cúi đầu, trước mắt như lên khuôn mặt kiêu căng của Cố Minh Nghiêm, vị hôn phu này, từ lúc đính hôn tới bây giờ hơn chín năm, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa hiểu con người của Cố Minh Nghiêm, khi còn số lần gặp ta đếm đầu ngón tay, hơn nữa ta còn du học ba năm, chắc có lẽ quên dáng vẻ rồi nhỉ?

      Thanh Khê rất kính trọng cha mình, nhưng có thứ duy nhất bất mãn với cha, đó là cửa hôn này, năm đó ông đáp ứng quá qua quýt.

      .....

      Lần đầu tiên Thanh Khê xa nhà, vợ chồng Từ Vọng Sơn, Lâm Vãn mấy yên tâm, lúc ăn cơm tối Từ Vọng Sơn dặn dò con rất nhiều, sau khi ăn xong Lâm Vãn dắt con vào khuê phòng trong hậu viện, kêu Thúy Thúy đứng canh ở bên ngoài, bà nhìn khuôn mặt nhu hòa trẻ trung của con , vài lần muốn lại thôi.

      - Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? - Thanh Khê tò mò hỏi.

      Lâm Vãn rũ mắt ngầm thừa nhận, qua lát, bà thở dài, ôm con :

      - Cửa hôn này, tuy là nhà họ Cố chủ động đề nghị, nhưng tính thế nào cũng là nhà ta trèo cao, bà nội con vui vẻ, nhưng chưa chắc bà cụ nhà họ Cố và Đại phu nhân vừa lòng…… Mẹ biết chắc họ có thích con hay , nhưng nhỡ con bị bắt nạt, nếu có thể nhịn nhịn chút, nếu thể nhịn, con tìm bác Cố, bác ấy che chở cho con.

      Bác Cố……

      Trong lòng Thanh Khê , giọng :

      - Bác Cố chưa tới nhà ta lần nào mà.

      Vị trưởng bối gần mười năm thấy, sao mẹ lại chắc chắn người ta thích ?

      Lâm Vãn nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp lên tia phức tạp.

      - Lúc Thanh Khê năm tuổi, bác Cố rất thích con, mới gặp lần đầu coi con như con dâu, tại con càng hiểu chuyện, bác ấy lại càng thương con, yên tâm – Thiên ngôn vạn ngữ, thế nhưng Lâm Vãn chỉ biết dỗ con như vậy.

      .......

      Trời sáng, Thanh Khê từ biệt mẹ với mấy đứa em , sau đó theo bà nội tới nhà ga.

      Xe lửa xuất phát từ Thượng Hải, tạm dừng tại trạm ở Tú Thành*, cuối cùng mới Hàng Châu.

      *Tú Thành mình nghĩ chắc là Giang Nam


      Trước sân ga, Từ Vọng Sơn tạm thời đặt hai hòm va li bằng da trâu xuống đất, nhìn con yếu điệu như nụ hoa e ấp, ông luôn cảm thấy bất an trong lòng, lại dặn mẹ già lần nữa:

      - Mẹ, Thanh Khê còn , mẹ phải chăm sóc nó nhiều vào.


      Bà Từ trừng ông:

      -Còn cần con hả? Thanh Khê là cháu đầu mẹ quý nhất, có mẹ ở đây, đừng hòng ai bắt nạt nó.


      Từ Vọng Sơn nhìn về phía con .


      Thanh Khê ôn nhu nhìn cha cười cái, vừa định , tiếng xe lửa vang lên phía sau. quay đầu lại, thấy hàng xe lửa phun khói trắng “tu tu tu tu” càng ngày càng tiến tới gần, rầm rầm, mặt đất dưới chân cũng rung theo.


      Xe lửa ngừng, xuống dưới lên.


      bà cụ Từ nhướng cổ, kêu cháu nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở khoang thứ ba bên kia, hành khách bên chen chúc nhau muốn xuống, số người muốn lên xe còn đông hơn, giẫm đạp cả lên nhau, theo kiểu bà cụ Từ là, giống như vội vàng đầu thai bằng. Thanh Khê nhìn bà nội cao cao tại thượng cười nhạo người khác, lại nhớ tới lần cả nhà ngồi xe lửa du lịch, bà nội tiếc tiền nên cha lúc nào cũng phải mua vé loại hai, trái lại lần tới nhà họ Cố này bà nội lại rất phô trương.


      có người xách hộ hành lý lên xe, nên Từ Vọng Sơn lên nữa, ông cứ quyến la quyến luyến nhìn con bảo bối của mình.


      - Cha thích cái gì?


      Bà cụ Từ lên trước, Thanh Khê đứng trước mặt cha mình, khuôn mặt ngẩng lên hỏi cách thần bí.


      Từ Vọng Sơn lờ mờ hiểu:

      - Mua quà cho cha hả?


      Thanh Khê cười đương nhiên:

      - Đúng vậy, lần tranh giải “Trù Thần” này cha chắc chắn giành thắng lợi, con đương nhiên muốn chuẩn bị quà cho cha.


      Từ Vọng Sơn hiểu, con dùng cách của nó để cổ vũ tinh thần ông.


      - Cứ chơi vui vẻ ở bên đó, con vui cha mới vui - Từ Vọng Sơn vuốt đầu con , ánh mắt trìu mến:

      - Lên xe , chờ con trở về cha làm mâm cỗ lớn.

      Thanh Khê gật gật đầu, cuối cùng phải ôm cha mình cái rồi mới lên xe.

      Khoang hạng nhất Thanh Khê ngồi xa hoa hơn khoang hạng hai nhiều, dưới chân trải thảm đỏ, bàn trải tấm vải nhung tơ màu trắng, trông vừa sạch lại vừa lịch tao nhã. Bà cụ Từ đứng gần vị trí chính giữa, ngoắc cháu qua đây. Thanh Khê cố gằng lờ mấy ánh nhìn ở hai hàng bên hàng ghế, nhàng bước tới chỗ bà nội.

      - Cháu ngồi phía trong – Bà cụ Từ thấp giọng , vị trí gần cửa sổ là vị trí thoải mái nhất, trong xương cốt bà ngấm cái cổ hủ của lớp người già, muốn cháu như hoa như ngọc của mình ngồi ở ngoài, để các hành khách nam chung quanh tùy ý đánh giá.

      Vừa ngồi xuống, bà cụ Từ thờ ơ quan sát hai bên trái phải.

      Ngồi ở đối diện là hai người phụ nữ, người ngồi bên ngoài bà nhìn cái biết nó là con hầu, ngồi bên trong là vị phu nhân tuổi chừng ba mươi nhắm mắt dưỡng thần, mặt trắng môi đỏ, tóc ngắn được uốn lô, người mặc bộ âu phục tân thời, dựa vào kinh nghiệm nhìn người mấy thập niên của Từ lão thái thái, người này thoạt nhìn giống vợ lẽ của lão gia nào đó.

      Bà cụ Từ lại nhìn sang phía bên trái song song với bàn mình, thấy hai hàng ghế dành cho bốn người ngồi, chỉ có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục ngồi đối diện nhau. Phía xéo xéo là người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, để để lộ nửa gương mặt tuấn tú lạnh lùng cương nghị, cậu ta ngồi vắt chân, trông có vẻ tùy ý lười nhác.

      - Cháu chào bà, bà đâu thế?

      quan sát cậu thanh niên mặc bộ đồ trắng ngồi đối diện chàng trai áo đen đột nhiên lên tiếng, bà cụ Từ quay đầu lại đụng ngay khuôn mặt trẻ trung cười sáng lạn trước mặt mình, nhìn tên tiểu tử này có vẻ mới 17 – 18 tuổi, khi cười lên trông rất thành , chẳng qua cặp mắt đào hoa đung đưa qua lại kia, lại nhìn chăm chú cháu mình!

      Mới ra cửa gặp thằng lưu manh, mặt bà cụ Từ bỗng khó coi, căng thẳng ngồi thẳng lại, che cháu đến kín mít. Thanh Khê cũng cảm nhận được, bèn phối hợp gác cằm lên tay trái, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      già trẻ hẹp hòi mọn, Lục Đạc hậm hực sờ mũi, nghiêng người về phía trước, giọng nhắc nhở ông cậu từ khi lên xe vẫn duy trì mãi tư thế:

      - Cậu nhìn kia, mới có mỹ nhân lên tàu.

      Cố Hoài Tu nhàn nhạt liếc cháu ngoại mình cái, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Khi xe lửa bắt đầu chạy, tiếng còi tàu kêu inh ỏi, rầm rầm chấn động.

      Xe chạy gần 2 tiếng đồng hồ, nên Thanh Khê thể cứ chống cằm mãi được, thấy cậu trai vận đồ trắng nhìn mình nữa, bèn thả tay xuống, cúi đầu đọc báo.

      - Em bao lớn rồi?

      Thanh Khê kinh ngạc ngẩng đầu.

      Liễu Viên Viên cười khì khì nhìn , lim dim nàng tỉnh lại, lại phát phía đối diện có thêm em xinh đẹp, nhịn được muốn trêu tí.

      Năm nay Liễu Viên Viền vừa tròn ba mươi ba, đôi mắt phượng quyến rũ câu hồn, mỗi khi cặp mắt này mà chuyên chú nhìn ai hiếm khi có người nào là bị mê hoặc.
      Thanh Khê đỏ mặt khó hiểu, khẽ :

      - Mười bốn tuổi ạ.

      Liễu Viên Viên nhìn vạt áo thêu hoa của tiểu nương, biết vì sao lại cười cái.

      Gò mã trắng nõn của Thanh Khê lại còn hồng hơn, hiểu sao khi bị người phụ nữ khác nhìn ngực mình, cũng sinh ra cảm giác giống như bị người khác chọc ghẹo vậy.

      - Phu nhân cũng Hàng Châu? – bà cụ Từ đột nhiên xen vào, ánh mắt mang vài phần dò xét đánh giá Liễu Viên Viên.

      Liễu Viên Viên vắt chéo chân, móng tay sơn đỏ chót sửa lại nếp váy, cho rằng mình quá ngỗ nghịch:

      - Đúng vậy, tôi về nhà, còn bác?

      Bà cụ Từ khỏi vênh mặt, kiêu ngạo :

      - Chúng tôi nhận lời mời của nhà họ Cố, dự tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ.

      Giọng bà thấp, lời vừa ra khỏi miệng, Liễu Viên Viên liền bất giác hé đôi môi đỏ mọng, mặt khác phàm những người nào nghe thấy đều nhao nhao nhìn sang, bao gồm cả Lục Đạc, chỉ có mỗi Cố Hoài Tu vẫn giữ nguyên tư thế, tựa như biết “nhà họ Cố” trong miệng bà cụ Từ là thần thánh phương nào, cũng có thể ta biết, nhưng lại để bụng.

      - Mỹ nhân Tú Thành, hay em chính là vị hôn thê kia của cậu Cả nhà họ Cố? - Như là phát chuyện gì đó buồn cười lắm vậy, Liễu Viên Viên thích thú nhìn Thanh Khê chằm chằm.

      Chuyện kết hôn của mình lại bị mọi người trong khoang nghe hết, mặt Thanh Khê đỏ như gất, rũ mắt nhếch môi, tiếng nào. Bà cụ Từ hết sức tự nhiên, rất thoải mái mà thừa nhận, còn liếc mắt uy hiếp Lục Đạc.

      Lục Đạc lúc này chả buồn giận, chỉ thấy hơi tiếc, hiếm khi được gặp siêu mỹ nhân, thế mà lại là cháu dâu tương lai nhà họ Cố, quả thực phí phạm của trời.

      Khoảng thời gian sau đó, mọi người trong đều tập trung chú ý tới mợ Cả tương lai của nhà họ Cố, hoặc lén nhìn trộm, hoặc khe khẽ thầm , cho tới giữa trưa khi hai nam nhân viên tạp vụ đẩy đồ ăn vào, lực chú ý của mọi người mới đặt hết lên bữa cơm trưa.

      Có người muốn ăn cơm Tây, có người muốn ăn đồ Trung Quốc, tất cả đồ ăn Trung Quốc đều là đặc sản vùng Giang Nam.

      - Khó ăn quá – bà cụ Từ gắp miếng gà ăn mày [1], cắn miếng liền chê bai, buông đũa ăn nữa.

      Thanh Khê cảm thấy đồ ăn xe lửa dù thể so được với tay nghề của cha, nhưng cũng khó ăn đến mức nuốt nổi.

      tiếp tục ung dung thưởng thức, mới vừa nuốt xong muỗng cơm khoang phía trước đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai, cùng với tiếng chén dĩa rơi xuống đất tạo nên trận hỗn loạn. Thanh Khê bỗng thấy lòng mình căng thẳng, nhưng vào lúc này, chợt có bóng đen đứng trước mặt họ, giơ khẩu súng trong tay lên, hung tợn uy hiếp :
      - Ai dám kêu, lão tử bắn phát chết ngay đứa đó!

      Hàn khí thấu xương lan khắp toàn thân, Thanh Khê sợ hãi nắm chặt tay bà nội, sợ sệt nhìn hai tên cướp giả dạng nhân viên tạp vụ trước sau đứng canh cửa khoang, sau đó trong đám hành khách có hai tên đồng bọn ngạo mạng ra, tên giơ súng uy hiếp, tên bắt đầu từ hàng thứ nhất cướp bóc đồ của khách.

      - Đừng sợ, chúng ta đưa tiền ra có chuyện gì đâu – bà cụ Từ bên run rẩy, bên run run chấn an cháu .

      Đơn giản thế thôi sao?

      Thanh Khê bất an nhìn đám cướp trước mặt, lại thấy tên cướp tráng kiện cầm sung cũng quay sang nhìn , hai mắt chạm nhau, tên đàn ông đó sờ cằm, chữ “dâm” lên. đứng đắn huých sáo.

      Mặt Thanh Khê trắng bệch, theo bản năng quay đầu nhìn sang người đàn ông mặc áo đen ở phía xeo xéo, lúc đó cả người cứng ngắc, ngay tức khắc có thể thấy nửa khuôn mặt của người đàn ông. Nhưng người nọ vẫn lười nhác như cũ dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu, đôi mắt bị kính râm che khuất, giống như ngủ.

      Còn có chàng trai mặc bộ đồ trắng nữa, nhưng cái cổ của Thanh Khê dám động đậy, dưới mặt bàn, bất lực xê dịch đôi chân, ngờ lại dẫm phải cái gì đó.

      Thanh Khê cúi xuống nhìn thử.

      Dưới chân , là con dao dùng để ăn bò bích tết của món Tây, chuôi dao rất dài, lưỡi dao lại thon , nhất định là trong lúc hỗn loạn rơi xuống.

      Ở nhà chưa thấy con dao nào bén như vậy, đây là suy nghĩ đầu tiên lên trong đầu Thanh Khê, tiếp sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào, lại nghĩ tới thủ pháp xắt rau của phụ thân. Chặt, thái, băm, chẻ……

      Tên cướp chỉ còn cách ba cái bàn.

      Tay Thanh Khê vẫn còn run, nhưng chân phải của lại giấu dưới bàn, dè dặt đẩy con dao bít tết về góc tường, lại dùng mũi giày giữ chặt cứ thế từng chút từng chút dịch con dao lên .
      Mắt nhìn chăm chú tên cướp càng ngày càng tiến tới gần, còn chân phải vẫn thận trọng dịch con dao lên, Thanh Khê căng thẳng nên nhận ra, người đàn ông vận đồ đen ở phía xeo xéo, ánh mắt ta xuyên qua cái kính râm, thầm chăm chú nhìn cái chân càng giơ càng cao của . Dưới đáy bàn mờ tốt, cái váy đầm đỏ màu hoa hải đường của dần nhích lên , lộ ra đoạn bắp chân trắng nõn.

      Cố Hoài Tu bỗng nhiên thấy hơi khát, ngồi thẳng dậy, nâng trách trà lên uống như có chuyện gì xảy ra, cử chỉ vô cùng ưu nhã.

      Lục Đạc ho khan cái, dùng ánh mắt hỏi dò ông cậu, ngồi tàu lâu, tay chân cậu ta sớm ngứa ngáy muốn thả lỏng gân cốt rồi.

      Cố Hoài Tu lắc đầu.

      vội, để ta xem bản lĩnh của cháu dâu tương lai .
      _________________
      Tác giả có lời muốn :


      Thanh Khê: Chú Ba mau ra tay , em sợ quá.

      Tam gia: xóc váy lên chút .

      Thanh Khê cắn môi, nhưng vì bảo vệ tính mạng của mình bèn đỏ mặt vén váy lên.

      Tam gia cúi xuống nhìn, a, quần lót dày nên rất yên tâm!
      .
      [1] http://soha.vn/song-khoe/kham-pha-mon-ga-an-may-trung-quoc-20150929145845089.htm
      Last edited: 20/12/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :