1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thực Hoan Giả Yêu - Tịch Hề (c35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

      THỰC HOAN GIẢ
      Tác giả: Tịch Hề
      Thể loại: đại, ngược, HE
      Độ dài: > 1500 trang word
      Convert: Sunnyconvert
      Editor Cát



      Giới thiệu:

      Ban ngày, là nhân vật làm mưa làm gió ở gia tộc họ Lăng, thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ.

      Ban đêm, là ác mộng của , vĩnh viễn ngừng dây dưa điên cuồng.

      “Mở ra chút, ngoan…” thở hổn hển, lồng ngực to lớn tới gần, càng muốn nhiều hơn.

      chết lặng ngẩn đầu lên, trong mắt mang theo tia tình dục: “Đến tột cùng, còn muốn dây dưa bao lâu?”

      Khóe miệng cười mị hoặc, cười tựa như , : “Sinh là người của , chết là quỷ của .”

      lần phản bội, đủ cho thế giới của héo úa.

      Cho nếm trải tư vị tình , lần nữa lại giang đôi cánh ác ma, vung lưới lớn khoanh tay nhìn rơi vào địa ngục khôn cùng.

      . . . . . .

      Góc xó u, khóe mắt đảo qua bóng dáng quen thuộc, đáy lòng trầm xuống. Quần áo người xốc xếch, mái tóc hỗn độn, bị mấy người đàn ông thay nhau đùa giỡn.

      bước nhanh tiến lên, ánh nhìn ảm đạm, rụt hai vai hoảng sợ thét chói tai, toàn thân run run. Đưa tay phất tóc trán, từng là cặp mắt to đen trắng ràng kia nay chỉ còn lại mảnh đục ngầu.

      bất lực ngẩng đầu, đưa ánh mắt đến chỗ sâu của : “Muốn ăn, đói…”

      điên rồi! kinh hãi, trong cổ tràn ra ngọt ngào, thân thể run run ôm vào lòng, giọt lệ nóng rơi xuống nơi khóe mắt.

      . . . . . .

      năm kia, giọng ôn nhu vẫn còn bên tai, chung quy lại là bỏ lỡ. ra tình là rượu độc.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 Vết cắn

      Đêm, hoàng hôn sâu.

      chiếc giường lớn kiểu cách châu Âu, người đàn ông mặc áo ngủ tơ lụa màu lam, dây buộc bên hông hời hợt, vạt áo mở rộng, có thể nhìn thấy màu bộ ngực, cơ bắp rắn chắc dưới áo ngủ cơ hồ có thể nhìn thấy được.

      Hai chân người đàn ông gác lên nhau, thần thái lười nhác ngồi giường, đôi mắt chim ưng gắt gao nhìn người đối diện, ngón tay thon dài ở giữa gối của ta khẽ chọc: “Muốn chơi trò mèo vờn chuột?”

      đứng đối diện ta, toàn thân chỉ có duy nhất chiếc áo sơ mi nam phủ lên, đem cổ tay áo xoắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, chiều dài áo sơ mi đến bắp đùi, có lựa chọn, chỉ có thể nhắm mắt đến trước mặt .

      Người đàn ông quét mắt đến đôi chân thon dài của , đáy mắt lên hứng thú, đưa tay chỉ chỉ phần bùng, khóe miệng cười lạnh lẽo.

      “Ngồi lên…”
      cúi đầu, thấy biểu tình, tựa hồ chần chừ, nhưng vẫn ngồi vào người ta.

      Người đàn ông vỗ vỗ hai má của , ngón tay xuống dọc cái cổ mảnh khảnh, cúi đầu, ngửi mùi hương hoa lài duy nhất người , hai tròng mắt khinh mị, khỏi ở bên tai ra tiếng.
      Bên tai chợt vang lên hai chữ kia làm cho Đồng Niệm biến sắc, quay đầu , hung hăng cắn cổ .
      . . . . . .

      Thời tiết tháng năm, cỏ xanh hương thơm, hoa tường vi màu phấn hồng, nở rộ kiều diễm, cành lá màu xanh biếc kéo dài ra tới mặt tường, men theo hàng rào màu trắng, thơm mát đẹp đẽ.

      Lan Uyển, biệt thự phong cách cổ điển châu Âu, trước sau chia làm hai căn, căn tiểu lâu phần sau là hoa viên xanh um tươi tốt, phần lầu chính khí thế to lớn, tường màu trắng kết hợp với mái ngói màu đỏ, cửa sổ hình tròn cùng với cổng cao và cái sân, tất cả đều lên vẻ đẹp ung dung, quý phái.


      Động tác của đám người hầu đâu vào đấy, đem dọn sạch từng góc của biệt thự. Cầu thang nửa hình tròn từ lầu, bóng dáng cao to xuống, người con trai hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan ràng, trời sinh tản ra loại mị hoặc.

      “Thiếu gia!” Đám người hầu thấy người xuống, nhất trí hạ thắt lưng dừng tất cả mọi việc cung kính chào.

      Cánh tay trái của Lăng Cận Dương khoác áo tây trang, đưa tay sờ cà vạt ở cổ, đáy mắt thâm thúy lên tia sáng.
      “Ba, chào buổi sáng.”

      Ở giữa nhà ăn, Lăng Trọng kiễng chân ngồi, ông nghe tiếng con trai, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu. Khóe mắt đảo qua nhìn thấy chỗ ngồi còn trống, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư còn ở lầu.”
      Lúc này đây đợi Lăng Trọng mở miệng, người con trai ngồi đối diện nhếch môi, đôi mắt chim ưng híp híp: “Lại kêu lần.”

      "Vâng, thiếu gia."
      Người hầu quét mắt nhìn sắc mặt của , dám trì hoãn, nhấc chân hướng về phía lầu.
      Lăng Trọng bật cười lắc đầu, nghĩ thầm nha đầu kia thích ngủ nướng, ông nhíu mày nhìn đứa con trai, thấy áo sơ mi màu đen, được ủi kĩ lưỡng, cổ xuất thêm cái cà vạt.

      Thấy con trai đeo cà vạt, Lăng Trọng hơi nhíu mi, trong lòng có chút kinh ngạc, muốn mở miệng nghe thấy động tĩnh truyền từ lầu xuống.

      Tiếng bước chân từ lầu truyền tới, mặc quần áo xinh xắn, xem ra chỉ khoảng mới hai mươi tuổi, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn rất sống động khuôn mặt nhắn, mang theo tinh thần thanh xuân vô cùng rực rỡ.

      Đồng Niệm cất bước đến trước bàn ăn, quét mắt nhìn người trước mặt, cúi thấp đầu, kêu: “Ba ba, chào buổi sáng.” Cúi xuống, mặt có gì biến hóa, ngay sau đó lại thấp giọng : “ trai.”

      Bữa sáng bàn, vượt ngoài đều là thiên hạ của hai cha con, người tới lui đàm luận thời buổi kinh tế chính trị, cổ phiếu, còn có sách lược tranh đầu thương trường.

      Đồng Niệm vẫn cúi đầu, im lặng ăn bữa sáng của , đối với lời trong đề tài bọn họ đàm luận, chút cũng hứng thú, thậm chí cũng lười tham dự.

      "Niệm Niệm. . . . . ." bàn cơm trọng tâm đề tài chấm dứt, Lăng Trọng đột nhiên quay đầu cười hỏi : “Con rất nhanh tốt nghiệp, có muốn ra nước ngoài học thêm
      ?”

      Ngón tay nắm dao nĩa cứng ngắc, Đồng Niệm ngẩn đầu, vừa nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng ngẩn ra.

      Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương khẽ nâng lên, đôi mắt thâm thúy đảo qua mặt , bưng sữa lên uống ngụm, đối với đáp án của , tựa hồ hứng thú muôn phần.

      Thu lại ánh mắt nhìn chăm chú, khóe miệng Đồng Niệm lên tia cười lạnh, quay đầu về phía Lăng Trọng, trầm giọng : “ muốn, con chưa nghĩ tới việc học thêm.”

      Nghe được câu trả lời thuyết phục của , Lăng Trọng mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ , : “Cũng được, con học nhiều như vậy, phải là chuyện tốt! Con là phụ nữ của nhà họ Lăng, có ba ba và trai, tương lai của con có chúng ta sắp xếp.”

      Trong mắt Đồng Niệm có nửa điểm ý cười, nhìn lên đồng hồ, : “Con học.”
      Nhìn bóng dáng xa, Lăng Trọng mím môi cười cười, quay đầu nhìn đứa con trai, dặn dò: “Cận Dương, con nên đối xử với con bé quá nghiêm khắc, con bé trưởng thành, tâm tư khó nắm bắt đấy!”

      "Ba!" Đôi mày kiếm thâm thúy của Lăng Cận Dương nhếch lên, cười như cười: “Ba yên tâm, con có chừng mực.” Theo sau, đứng lên, vẫn như thường lệ ngồi lên xe, lái khỏi biệt thự.

      Thấy con mình như vậy, Lăng Trọng vẫn yên tâm, nhìn theo đứa con rời , ông khỏi mỉm cười đứng lên, đứa con này từ kiêu ngạo, giờ đảm nhiệm tập đoàn Lăng thị, như cá gặp nước, còn hơn chính mình năm đó, là có hơn chứ có kém.
      Lái xe đem cửa xe đóng lại, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, chỉ thấy ông đưa tay chỉ về phía trước, lái xe phát động xe, vững vàng rời khỏi biệt thự, rồi sa đó hướng về phía chiếc xe màu đen có rèm che đuổi theo.


      Tí tách ——

      núi thanh bình, vang lên hai tiếng xe va chạm, đột ngột rồi lại chói tai.

      Đồng Niệm ngồi trong xe nghe được tiếng va chạm, sắc mặt biến đổi, quả nhiên tốc độ xe chợt giảm xuống dưới, lái xe nhanh chóng tấp vào ven đường, rồi sau đó cửa xe bị mở ra, tuy rằng muốn, cũng thể xuống xe ngược lại ngồi vào trong chiếc xe đuổi theo.

      Chờ ngồi vào trong xe, lái xe thành thạo đem màn chắn màu đen phía sau đẩy lên, lại vững vàng khởi động xe , mà chiếc xe lúc trước cùng theo đường này sau, hiển nhiên đều là vô cùng thuần thục.

      Sau xe mờ mịt, Đồng Niệm quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe, biểu tình mặt có gì, từ đầu đến cuối nhìn người đàn ông ở bên.

      Nhìn sắc mặt yên lặng của , Lăng Cận Dương mỉm cười, đem kéo vào trong ngực, cúi đầu, tới gần tai cười : “Còn giận sao?”

      Cúi xuống, ý cười trong mắt càng sâu: “Tối hôm qua lại có chiếm được tiện nghi?!”

      Đồng Niệm quay đầu nhìn lại, nhìn ánh mắt của bỗng chốc lạnh lại: “ chiếm tiện nghi còn ít sao?”

      Lăng Cận Dương theo bản năng đưa tay lên sờ soạng dưới cổ, nhắp môi bé: “Em dán , em chiếm tiện nghi?”

      Nhìn trưng bộ mặt tà mị, Đồng Niệm chỉ cảm thấy nghẹn trong lòng, muốn cùng cãi cọ loại vấn đề này, đơn giản hướng đầu ra ngoài cửa sổ, hề nhìn gương mặt gợi đòn của .

      Xe vững vàng hướng đến học viện Kinh tế, Đồng Niệm do dự cũng có rút tay bé bị nắm chặt, quay đầu hỏi : “Sắp tốt nghiệp, các bạn học sinh muốn mở tiệc, em cũng muốn !”

      được!” thanh trước sau trầm thấp của người đàn ông, lộ ra cỗ từ tính.
      "Vì cái gì được?"

      “Bởi vì muốn!” bừa bãi bá đạo, luôn làm cho người ta có đường phản bác.

      Xe có rèm che màu đen ngừng ven đường, lái xe cho xe dừng im lặng chờ đợi, phía sau vẫn theo chiếc xe kia, lúc này lại cũng như đường cũ, giống như rất nhiều lần lặp lại.

      Mắt thấy lời nào, hai tròng mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, đưa tay nâng hàm dưới của , nhìn thấy sóng mắt bình tĩnh của , khuôn mặt tuấn mỹ kia nở nụ cười: “Lại tức giận?”

      Đẩy tay của ra, mặt Đồng Niệm biểu tình đạm mạc, thẩm chí cả đáy mắt đều có cảm xúc.

      Giằng co như vậy, áp ức hạ, Đồng Niệm mím môi, muốn nhiều lời, bước xuống xe đóng cửa.


      "Đồng Niệm!"

      Trong gian chật chội, Lăng Cận Dương bỗng dưng mở miệng, giọng điệu lộ ra lạnh thấu xương: “Ngoan ngoãn nghe lời đừng chọc giận .”

      Cảnh cáo như vậy làm cho thể chống cự, từ trước đến nay lời , có quyền phản kháng!

      Ngón tay định đóng cửa của trắng bệch, Đồng Niệm cúi đầu, khóe mắt lên mảnh hàn ý, quay đầu lại, thẳng bước xuống xe.

      bao lâu sao, Lăng Cận Dương mỉm cười, đem màn chắn màu nâu hạ xuống, đuôi lông mày ở khóe mắt lạnh lùng hạ xuống, cả người toát ra khí lạnh, hỡ hững lên tiếng: “Lái xe .”

      “Vâng, thiếu gia.”

      Xe chạy, ánh mắt người đàn ông mát lạnh, khuôn mắt tuấn mỹ ở dưới ánh nắng mặt trời thấp thoáng, giơ tay hay nhấc chân đều toát ra tao nhã.

      Lăng Cận Dương tùy ý quay đầu, cũng nghĩ muốn đụng tới, chỉ nghe "aa" tiếng, sắc mặt thay đổi.

      Đưa tay đem tháo cà vạt xuống, cởi bỏ áo sơ mi, ngón tay vuốt qua lại phía cổ bên phải, đầu ngón tay lướt qua nơi hơi đau đớn.

      Ánh mắt sâu thẳm xuyên thấu qua kính, ràng nhìn thấy dấu răng ở cần cổ, vết cắn rất sâu, còn rướm màu đỏ của máu.

      Ngón tay chạm vào nơi ái mụi, đáy mắt Lăng Cận Dương dần dần trầm xuống, híp mắt, bên tại tựa như còn lưu lại hơi thở gấp gáp của tối qua.

      Đồ có lương tâm, có thể hung ác như vậy còn dám chiếm tiện nghi của ?!

      Học viện Kinh tế được xem là trường học hàng đầu của cả nước, nơi này toàn con em nhà quyền quý. Sau tiếng chuông tan học, Đồng Niệm cất bước hướng ra cửa, di động trong túi vang lên, đưa mắt nhìn chiếc xe có rèm che màu đen đối diện, có lấy điện thoại ra.

      Lái xe thấy tới, vội vàng mở cửa xe ra, Đồng Niệm nhìn đám người ầm ĩ phía sau, nhịn được hỏi: “Thiếu gia đêm nay mấy giờ về?”

      Lái xe có giấu diếm, đem tin tức biết được cho : “Thiếu gia đêm nay xã giao cần chờ cậu.”

      Đồng Niệm gật gật đầu, sắc mặt như thường, : “Tôi hôm nay có tiết học thêm, tối đến đón tôi.”

      Lái xe cũng có hoài nghi, cung kính gật đầu: “Vâng, tiểu thư.”

      đường trở lại trường, Đồng Niệm lấy di động còn rung ra, khóe miệng gợi lên ý cười: “Mạch Mạch, tớ lập tức qua đó, các cậu chờ tới.” Đêm nay các thế hệ kinh tế tụ hội ở quán bar, muốn về nhà.
      bornthisway011091, PhamthanhhuongSue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 nghe lời

      Mê Sắc, là chỗ ăn chơi nổi danh của thành phố, phần lầu nối liền kín kẽ, độc lập ra, mặt phía là hội quán hưu nhàn, đa dạng chủng loại, cần cái gì có cái đó.

      Nơi đây đều là phương tiện tiên tiến, đồng thời có tính bảo mật cao, cho nên nhiều người quyền cao chức trọng chọn nơi đây làm địa điểm tiêu khiển.

      Học sinh ở học viện kinh tế đa phần là có gia cảnh giàu có đông đúc, học cũng là vì ngày sau kế nghiệp gia tộc, đêm nay bọn họ lựa chọn địa phương giải trí tự nhiên là nơi này cần phải suy nghĩ nhiều.

      gian lầu rất lớn, thiết kế hình cung, cũng đủ lớn để náo loạn, có người ra mặt đem bao hết lầu , được cho khách bên ngoài vào, chỉ có ghế ở lầu hai còn trống, thể đặt trước vì bình thường có vài người lớn tuổi tới.

      Đêm nay Mê Sắc vẫn huyên náo như trước nhưng dòng người tấp nập nữa, chỉ là màu sắc con nhà quý tộc, trường hợp này phải cứ có tiền là có thể tham dự, cho dù là người giàu có cũng phải phân chia giai tầng.

      Lầu hai có bảy gian phòng bao, sắp thành hình chữ U, dựa theo giai cấp để phân chia, cấp bậc màu đỏ được để ở cửa chính, rất chói mắt.

      Cửa chính, giống như khí thế của bậc đế vương, người đàn ông ngồi đó, rất vương giả, trong tay ta có quyền lợi và tài phú, khiến cho ta có tự cao của đại tư bản, từ trước đến nay chỉ có ta phải, có sai, đó chính là Lăng Cận Dương.

      Trong phòng bao xa hoa, ngón tay người đàn ông nắm ly thủy tinh, cổ tay mềm mại với rượu hồng, nổi lên mảng sáng óng ánh.

      Đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, vòng quanh khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, nhấp rượu, đầu lưỡi mị hoặc phun ra nuốt vào, trời sinh tà mị, đủ để lấy lòng hàng vạn nghìn người phụ nữ.

      Cửa phòng bao bị người ta đẩy ra, trước sau hai người vào, mọi người thấy họ đến muộn, tự nhiên thanh vang lên ngừng.

      “Đêm nay Nhị thiếu làm chủ, các người dám đến muộn, phạt rượu tất cả!”

      Lời vừa , có người uống sáu ly rượu đẩy, có chút chần chừ.

      Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Lăng Cận Dương, thấy khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên có ý ngăn cản, cũng có chút kiêng nể gì. Mọi người đều biết , Lăng Cận Dương đứng hàng thứ hai ở nhà, là quý nhân vừa sinh ra ngậm thìa vàng.

      Người vào đầu là Trữ Tuấn phục, quát: “A Thác so với tôi trễ hơn, ánh mắt các người như vậy là sao chứ?”

      “Ít nhảm!” Mọi người phản bác lại ta, bảy miệng tám lời nháo lên: “Hai người đừng nghĩ trốn, muốn các phục vụ hay là tự mình làm?”

      Vừa mới vào phòng, mặt Quyền Yến Thác vẫn bình tĩnh chuyện, mím môi bưng ly rượu lên, hơi đem cạn ba chén.

      Trong đám người thanh huýt gió vang lên, cười : “A Thác chịu phạt, Trữ thiếu gia còn chưa nhận thức được sao?”

      Vừa thấy trận thế này, Trữ Tuấn biết tránh khỏi, chỉ có thể kiên trì cầm ly rượu, toàn bộ uống cạn.

      Phía ghế sofa da màu đen, Lăng Cận Dương khẽ mỉm cười, nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ, cũng lời nào, biểu tình lạnh nhạc.

      Phạt rượu xong, lúc này mới có người phác giác ra chuyện có chút hợp: “A Thác, tiểu tâm can của cậu đâu, sao lại mình tới đây?”

      Vừa dứt lời, Quyền Yến Thác lạnh lùng ngẩn dầu, ánh mắt giống như băng, làm cho người ta nhìn cũng sợ hãi.

      THấy biểu tình của ta như thế mọi người ý thức được ổn, lập tức câm miệng. Vị thiếu gia này tính tình mọi người đều , đó là con hổ chạm vào được!
      Những người đó đều tự chơi đùa, trong lòng ôm mỹ nhân, dáng người xinh đẹp liên tiếp yến oanh dứt bên tai.

      Trữ Tuấn náo loạn với bọn họ hồi, sau đó thẳng tới, ngồi bên cạnh Lăng Cận Dương, hướng về phía sau cửa sổ thủy tinh chỉ chỉ: “Vừa lên tôi có gặp em cậu, tệ lắm, bộ dáng có vài phần giống cậu!”

      Đôi mắt nhắm của Lăng Cận Dương bỗng mở ra, bình tĩnh quay đầu theo hướng cửa sổ trong suốt nhìn xuống. Các cửa sổ ở phòng bao đều được thiếu kế thủy tinh, lầu có thể nhìn thấy mọi thứ dưới lầu.

      Ánh mắt hướng ra ngoài, đài cao hình tròn, ngọn đèn mờ ảo, phía sau của bóng dáng, giơ tay nhấc chân, rất linh hoạt, nhất là tóc của theo tiết tấu nhạc mà tung bay, tạo thành những đường cong.


      Những tiếng thét chói tai dưới đài cao, tiếng huýt gió ngừng, tiết tấu cao vút lôi kéo dã tính trong đáy lòng mọi người, hơn nữa thân thể mềm mại của mỹ nữ rung theo tiếng nhạc càng làm cho người ta hưng phấn gắp trăm lần.

      Đồng Niệm vài năm ở trường học đều rất bận, tuy diện mạo xinh đẹp của nhưng ngại quan hệ của cùng nhà họ Lăng nên các hoa hoa công tử cũng dám theo đuổi , dù sao cũng coi như là người nhà của nhà họ Lăng.

      như vậy là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, dục niệm trong lòng các chàng trai bắt đầu rục rịch!

      Phòng bao cách tốt, tuy rằng nghe được huyên náo dưới lầu nhưng cũng có thể đoán ra.

      Lăng Cận Dương chậm rãi quay người lại, ngón tay bắt ly rượu, mặt có vẻ biến hóa gì, khóe miệng nở nụ cười, ý cười để trong tầm mắt.

      Chung quanh thanh trêu đùa ngừng, Quyền Yến Thác lấy điện thoại cầm tay ra nhìn sau đó kiên nhẫn đứng lên, với Lăng Cận Dương: “ trước!”

      Lăng Cận Dương gật gật đầu, có hỏi nhiều, thấy nét mặt bình tĩnh của cậu ta khi rời , trong lòng mơ hồ cũng đoán ra được chuyện gì.

      bao lâu sau, Lăng Cận Dương ngửa đầu uống cạnh rượu trong tay, bên tai Trữ Tuấn vài câu rồi đứng dậy rời .

      Lái xe sớm đợi ở ngoài cửa lớn, lúc này nhìn thấy tới, vội mở cửa xe ra chờ ngồi vào sau bình tĩnh chờ phân phó.

      Bóng tối sau xe, sắc mặt Lăng Cận Dương có vẻ lo lắng, đôi môi khẽ nhếch lên, đáy mắt đầy hàn ý: “Phá cái đèn ở giữa quảng trường xuống.”

      Lái xe hơi chần chừ, nhanh chóng cầm điện thoại, nghe theo chỉ thị của .

      quá ba phút, ngọn đèn ở ngã tư đường đột nhiên tắt, còn chút sáng. Lăng Cận Dương đưa tay xoa xoa mi tâm, khóe mắt đảo qua rất sắc bén, thanh lạnh lùng : “Về nhà.”

      Chiếc xe màu đen có rèm che vững vàng rời , hướng về phía biệt thự giữa núi, đêm nay nhất định phong ba.

      Thời điểm Đồng Niệm trở lại biệt thự, đèn phía trước muốn tắt, cất bước về phía phòng phía sau tới, nơi đó là chỗ ở của , đương nhiên chỉ có mình .

      THảm lông tơ trải dưới chân, Đồng Niệm lên lầu hai, muốn rẽ qua bắt gặp bóng người, đôi mắt lợi hại kia cho dù trong đêm tối cũng có thể lóe sáng như vì sao.

      khí phảng phất mùi thuốc lá, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, kịp chuyện chỉ thấy đốm lửa chợt lóe, bên trái má như có cảm giác kim đâm.

      Ngón tay thon dài của Lăng Cận Dương cuộn lên, chuẩn bị đối mặt với , đem đầu thuốc lá hung hăng ném, vẻ mặt lãnh của , đáy mắt lộ ra hàn ý, hơi thở tản mát mùi vị nguy hiểm.
      bornthisway011091, olphuitSue ú thích bài này.

    4. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      a n9 có vẻ nữ9 cơ mà thấy ngược ko dám đọc

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3 Bức bách

      Đập vào mặt là ánh lửa nơi đáy mắt, Đồng Niệm căn bản có phản ứng lại, hai má nóng như bị bỏng tàn thuốc, theo bản năng lùi về sau, bên mặt trái vẫn còn đau.
      Người đàn ông đối diện tao nhã đứng lên, lạnh lẽo dâng trào, ánh mắt xuyên thấu lòng người: “ nghe lời thế nào?”

      Đồng Niệm đưa tay lên sờ mặt bị phỏng, đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía , có trả lời.

      Thấy lời nào, khóe miệng Lăng Cận Dương tươi cười càng thêm thâm trầm, nghiêng người qua , đưa tay nắm cằm của , thanh chợt thấp : “Có đôi khi hoài nghi, đến tột cùng em và cố chấp hay chính em mới là người cố chấp?”

      Những lời này tựa hồ đâm xuyên vào lòng , Đồng Niệm giận dữ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, trừng mắt nhìn : “Buông tay!”

      Người đàn ông dĩ nhiên nghe theo, cánh tay dài của lôi kéo , đem cả người ôm vào trong ngực, ương ngạnh giam cần: “Buông tay?!”

      Ngón tay hơi lạnh của Lăng Cận Dương xoa xoa hai má của , sau đó dừng lại chút, đầu ngón tay linh hoạt theo cổ xuống, đụng chạm theo mềm mại thưởng thức trong bàn tay , trằn trọc vuốt ve.

      Đồng Niệm bị ôm vào trong ngực thể động đậy, thân thể giãy dụa cọ xát, có thể cảm giác được người đàn ông phía sau, thân thể ràng có biến hóa, xúc cảm ơn bên hông làm da đầu tê rần, sắc mặt chợt tái nhợt.

      Thân hình mềm mại, thơm ngát trong lòng khiến cho đáy mắt Lăng Cận Dương đục lại, phác thảo đôi môi lạnh lẽo của , động tác ngừng đồng thời cố ý nắm chặt eo của , ngậm lấy vành tai , thanh tà ác vang lên: “Vậy em xem, trước tiên bắt đầu từ nơi nào tốt?”

      mặt dày vô sỉ như vậy, Đồng Niệm chịu nổi, giãy dụa mạnh hơn, sắc mặt xanh mét: “Lăng Cận Dương, buông tay ra, buông ra!”

      Mắt thấy giãy dụa trong ngực mình đầy hung hãn, Lăng Cận Dương chẳng thèm đá động, cho đến khi thở hổn hển, mới lười nhác dùng lực xoay cả người lại, mặt đối mặt ôm vào ngực.

      Hai tròng mắt tối đen của người đàn ông sáng rực như sao, khẽ nhếch môi, cúi đầu ôn nhu hôn môi mềm mại của , giọng rất : “ thích em quát như vậy!”

      thích?!

      Sắc mặt Đồng Niệm đột nhiên biến đổi, nheo mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, cười lạnh rồi áng chừng nhấc chân lên, ghé vào lỗ tai chậm rãi : “ trai…”

      Nhưng giây sau, sắc mặt Lăng Cận Dương đột nhiên thay đổi, đem đặt lên chỗ tay vịn cầu thang, làm cho đưa lưng về phía mình, bày ra loại tư thế khuất nhục.

      "Đồng Niệm!" cúi đầu mở miệng, giọng điệu lãnh tới cực điểm: "Em định làm cho tức giận phải ?”

      Nửa người bị đặt ở cầu thang, Đồng Niệm đau đớn nhíu mi, muốn mở miệng cảm giác người đàn ông phía sau dùng thân áp chế. Ngay sau đó cơn đau tràn tới môi, hơi thở của tràn tới.

      Trong miệng tràn đầy mùi thuốc lá, lại pha với bạc hà tươi mát, đó là hương vị độc của người đàn ông này. Ngón tay dùng sức, bắt hàm của mở ra, tùy ý đưa cái lưỡi linh hoạt vào càn quét khắp miệng , tận hưởng hương vị ngọt ngào của .

      Đầu lưỡi bị cắn đau, Đồng Niệm mở miệng kêu lên được, trán toát ra tầng mồ hôi mịn, trong lòng dâng lên ngọn lửa tức giận, hai tay sờ loạn, níu tóc .

      "Ah ——"

      Lăng Cận Dương bị đau nên buông ra, dùng lực cưỡng chế hai cổ tay của lại, bắt lấy đặt chéo sau lưng , lại đem người xoay lại, lại đặt ở chỗ tay vịn cầu thang như cũ, nhìn chằm chằm , trong mắt cơn giận sôi trào.

      Đồng Niệm hề sợ hãi ánh mắt đó, còn muốn tiếp tục giãy dụa lại nghe thấy tiếng trầm của : “Em dám động đậy chút thử xem?”

      cúi đấu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra đầy ngoan độc, chậm rãi tới gần : “Em còn dám động nữa, liền ném người nhà em xuống biển, cho em sống thấy người, chết thấy xác!”

      Tâm Đồng Niệm chợt căng thẳng, cắn môi, vẻ mặt như muốn phanh thây . Ở thời điểm thất thần, làn váy dưới người bị thô bạo vén lên, nương theo mà tiến tới còn có thanh vải bị xé nghe rất chói tai.


      Thân thể đột nhiên bị va chạm, làm cho đau đớn kêu lên tiếng, nhíu mày, thừa nhận xâm chiếm, chua xót và đau đớn tràn ra ở nơi sâu nhất thân thể.

      Thời điểm muốn , cho tới giờ đều thể phản kháng lại, có giãy dụa nhiều cũng vô ích.

      Thân thể đơn bạc của Đồng Niệm chống đỡ lực đạo cường hãn của , bị ép buộc biết phải làm sao, chỉ có thể vịn vào bờ vai , thân thể hai người điên cuồng dây dưa, khóe mắt nhìn ở gian phòng phía xa, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười châm chọc.

      ở gian phòng phía sau biệt thự, tuy rằng phòng nhưng cũng thông với lầu chính ở phía trước, nhưng mặt sau hoàn toàn bị ngăn cách, để ở đây cũng có ai dám nhiều lời. Mà mỗi năm, chính chủ động cầu ở lại đây, đây phải là làm ra vẻ như bị ép buộc sao?

      Tầm mắt mơ hồ, khóe mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu, tựa hồ như có cái gì đó rơi xuống. khép mắt, ngăn mình nhìn hình ảnh thối nát này, trước mắt dần dần ra đôi mắt ôn nhu, nhịn được muốn tiến tới chạm vào, nhưng cuối cùng lại thành hư , trở lại.


      Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Đồng Niệm mở to mắt, trong đầu vang lên on gong, xoa xoa huyệt thái dương rồi ngồi dậy, nhìn thấy căn phòng như cũ, vẫn treo cái rèm rất nặng.

      Ngoài cửa người hầu nghe thấy động tĩnh, nhàng đẩy cửa vào: “Tiểu thư, rời giường sao? Thiếu gia thân thể thoải mái, để cho chúng tôi đánh thức .”

      Đồng Niệm cau mày, thanh khan khan hỏi: “Mấy giờ rồi?”

      “Mười giờ.”

      Ngón tay xoa trán chút, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, quả nhiên mười giờ, may mắn hôm nay có tiết học.

      Đồng Niệm xốc chăn lên bước xuống giường, thắt lưng và giữa hai chân đau đớn, xoay người đến phòng tắm, đối diện với gương, sờ sờ mặt mình, nơi đó còn chút đỏ, nhưng đáng ngại lắm.

      Sửa sang bản thân, Đồng Niệm đến phía trước cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra, khí trong lành thổi vào mặt, làm cho tâm tình lo lắng của trở nên nhõm.

      Trong hoa viên dưới lầu, cây cỏ xanh tươi, cây tương vi nở rộ đầy màu sắc, rất sặc sỡ, hương thơm của hoa như thấm vào ruột gan.

      Đồng Niệm dựa vào cửa sổ, hít hơi sâu, chân mày dãn ra, nghĩ tiếng cười dễ nghe lọt vào tai, thanh kia xa lạ, làm cho nhất thời nhăn mày, bước nhanh xuống lầu dưới.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :