1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người – Hoa Tri Phủ ( Hoàn - 53c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      THỪA TƯỚNG ĐẠI NHÂN SỢ NGÂY NGƯỜI

      Tác giả: Hoa Tri Phủ

      Biên tập: Hoo


      Độ dài: Hoàn 53 chương

      Nguồn raw: txt99

      Nguồn : https://wanhoo.wordpress.com/

      Thể loại: ngôn tình cổ đại, sạch, sủng, HE

      Wattcode: 43300334

      [​IMG]

      ♥ Giới thiệu ♥

      Khoác mình bộ áo thô dân thường, gặp được nàng, khẩu xà tâm Phật.

      ngày như bao ngày. Vẫn là cảnh ấy, vẫn là đây, nhưng người còn.

      Nếu có ai thấy vị nương ấy, xin hãy với nàng, trẫm đợi nàng.

      Tống Trường Tuyết là thiếu thốn tình cảm gia đình. Ngồi kiệu hoa gả cho Thừa tướng đương triều là điều bất ngờ nhất cuộc đời nàng.

      Nàng tài, đức, xinh đẹp, vậy mà tướng công lại hết mực thương che chở.

      “Đời này Trữ Khác, trừ sinh tử quyết rời Tống Trường Tuyết”.

      Tướng công, cái ngày vị phu nhân chân chính quay về, chàng có còn tốt với thiếp thế này ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 1 : Nhất bái thiên địa dưa vào lao phòng


      Mãi đến khi Tống Trường Tuyết yên vị trong kiệu hoa, nàng ngoái đầu ngó ngó hai tay bị buộc chặt sau lưng, vẫn hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

      Mẫu thân đến chùa Hoa An dâng hương, nàng nghịch hoa mình trong tiểu viện.

      Sau đó, dì hai dẫn theo đám người xông vào.

      Sau nữa…

      Bà mối giúp nàng mặc xong bộ váy cưới rồi nhét nàng vào kiệu hoa. Bà còn hôm nay là ngày vui của nàng.

      Tống Trường Tuyết cảm thấy xuất giá vô cùng khó hiểu. Dù nàng gào thét hay phẫn nộ vùng vẫy, chung quy cũng chẳng có kết quả gì, thậm chí hai tay còn bị thít chặt hơn.

      Lại , nàng chẳng qua chỉ là nhị tiểu thư Tống phủ, có quyền lên tiếng, chỉ có thể mặc người khác an bài.

      Xét cho cùng vẫn là mình xuất thân tốt, nào oán được ai chứ?

      Tống Trường Tuyết lại cúi nhìn bộ váy cưới người. Vải dùng để dệt là loại rẻ nhất, ngay cả màu nhuộm cũng được đều. Đủ để nhận thấy cách bọn họ đối xử với con mình.

      Rất lâu sau kiệu hoa vẫn chưa được nâng lên. thoáng yên lặng, bỗng màn bị vén sang.

      Bàn tay đưa vào còn đẹp như hồi trẻ, thậm chí còn lấm tấm vài đốm đồi mồi. Thế nhưng nhẫn ngọc bích tiết lộ thân phận chủ nhân của bàn tay này.

      Tim Tống Trường Tuyết đập thình thịch. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là đại phu nhân – chính thê duy nhất của phụ thân.

      Trang phục của bà cũng tạm xem là rực rỡ. Bà quét mắt đánh giá Tống Trường Tuyết. Vẻ mặt bà so với ngày thường hề khác nhau, đoan chính có độ, nhưng lời ra lại vô cùng giả mù sa mưa.

      “Ta nghe mẹ hai an bài chuyện cưới xin cho con, hôm nay gả , nên giờ qua xem con thế nào. Con biết đấy, mẹ cả ta rất thương con, con đừng nên nghĩ xấu về cha con nhé”.

      Nghe được lời này, Tống Trường Tuyết tủi thân nhưng có chỗ để giãi bày, đành buồn giọng hỏi: “Các bà trái phải sắp đặt hôn cho ta, chẳng phải để mẹ ta trở tay kịp sao?”.

      “Mẹ con biết hay có gì khác sao? Mẹ con so với ta lớn hay là so với phụ thân con lớn hơn?”. Đại phu nhân cúi thấp người, sát lại gần mặt nàng, “Mẹ cả xem giúp con rồi. Gia phả người kia cũng tệ, có ruộng có nhà, đủ cho con cả đời sung túc. Con cũng đừng so đo nữa, trước là chim sẻ giờ phải hóa phượng hoàng hay sao?”.

      Tống Trường Tuyết cắn cắn môi dưới, : “Có thành phượng hoàng hay cũng là chuyện của ta. Các bà quan tâm đến suy nghĩ của ta cứ tùy ý bức hôn, nhất định gặp báo ứng!”.

      Dì hai nãy giờ đứng sau đại phu nhân, lúc này mới tiếp lời.

      “Gặp báo ứng? Ngươi muốn dẫn ta trình quan hay là theo mẹ ngươi cáo trạng hả?”. Bà tựa như nghe được chuyện khôi hài nhất đời, “Ta sống hơn nửa đời người sợ gì báo ứng chứ? Ngươi chỉ là tiểu nương trói gà chặt, ra lời này, chẳng lẽ sợ người đời cười đến sái quai hàm sao”.

      Tống Trường Tuyết còn chưa kịp phản bác, miệng lập tức bị miếng vải thô chặn lại, đây cũng chính là chiếc khăn voan họ chuẩn bị cho nàng.

      Dường như ngay cả liếc nàng cái cũng cảm thấy ghét, nhị phu nhân xoay người muốn rời , chợt bà sững lại. Giọng bà có phần căng thẳng, nhìn về dáng người phía xa mà quát lớn, “Tống Trường Hoan? Con tới đây làm gì! Mau qua đỡ ta về!”.

      Cái dáng người cao cao kia bước như bay. Bước chân có ý dừng lại, nhắm thẳng về phía tiểu nương bị trói.

      “Trường Tuyết!”.

      Hai tiếng này giống như thiên . Nước mắt lưng tròng cảm động, Tống Trường Tuyết nhìn đại ca luôn luôn khờ ngốc sải bước đến chỗ mình. Quả phí công nhiều năm chép sách giúp đại ca. Phải chăng thế gian này vẫn còn đại ca sẵn lòng cứu mình?

      “Hức hức hức…”.

      Đại ca! Cuối cùng huynh cũng đến! Mau giúp muội cởi trói !

      “Trường Tuyết, lần này muội nhất định lành ít dữ nhiều, đại ca cũng có cách cứu muội. Nhiều năm nay huynh chỉ có con dao găm này làm bạn, thôi giúp muội phòng thân!”. Lời đối phương như dội chậu nước lạnh dập tắt hết mọi hi vọng trong nàng.

      Tống Trường Tuyết hiểu ra, đem hy vọng đặt lên người đại ca chính là chuyện ngu xuẩn nhất nàng từng làm trong đời.

      Tống Trường Hoan liếc trộm phía sau cái, tình cảnh này đúng cứ như chuyện nam nữ làm trong đại phòng. Đại ca cầm dao găm nhét vào vạt áo nàng, còn yên lặng nháy mắt ra hiệu.

      “Hức hức hức…”

      Nhưng mà đại ca, huynh nhét vào trong áo muội thế muội cũng đâu có lấy được!

      Tống Trường Hoan tần ngần ngắm muội muội, thở dài hơi. Có lẽ là nhớ tới lời mẫu thân răn dạy, đại ca lập tức xoay người rời .

      “…”. Đại ca, sao huynh có thể tuyệt tình như thế!

      Cho đến khi kiệu được khiêng ra cửa lớn, Tống Trường Tuyết vẫn ù ù cạc cạc. Dọc đường nàng chỉ lo ra sức giãy giụa thoát, mong sao khỏi dây thừng trói mình, ngay cả chân tướng cũng biết ràng.

      Gán nợ? Đúng là gán nợ ? Nếu vậy trò khôi hài này xảy đến với nàng dưới ba lần, lần nào cũng là mẫu thân liều mạng ngăn cản. Mà giờ đây, có vẻ dễ gì trốn thoát.

      Bên ngoài truyền đến tiếng hô . Cỗ kiệu chỉ thoáng dừng lại, nha hoàn Tiểu Đào chui vào bên trong. Tiểu Đào vứt miếng vải bố trong miệng Tống Trường Tuyết . Đôi mắt nhanh chóng tuôn hai hàng lệ.

      “Tiểu thư…”.

      Khăn voan kia có mùi rất khó chịu. Tống Trường Tuyết xì hai tiếng, sau đó cúi đầu im lặng.

      “Tiểu Đào chỉ là đứa nha hoàn, cho dù đổi cả mạng sống cũng có cách cứu người. Xin nhị tiểu thư đừng có trách em”. Tiểu Đào thấy nàng vẫn im lìm, cũng buồn giải thích nữa, ngồi xuống bên cạnh nàng, suy tư lát, “Tiểu thư, người có biết vì sao đại phu nhân và nhị phu nhân lại ghét người ?”.

      Tống Trường Tuyết ngớ ra lắc đầu.

      “Bởi người phải là con đẻ của lão gia”.

      “Em mới phải con đẻ của lão gia!”. Tống Trường Tuyết trừng mắt.

      Tiểu Đào trưng ra cái mặt ‘ em vốn dĩ phải’ dò xét nàng, do dự hồi lâu mới tiếp: “Hôm nay em… Đúng lúc ngang qua tiền thính, nghe được lão gia bảo là, ‘Về phần đứa tạp chủng kia, chỉ cần giấu Loan nương, các bà muốn làm thế nào làm’”.

      Môi dưới tái nhợt đo bị cắn nát, mùi máu tanh lan tỏa khắp miệng. Tống Trường Tuyết mở to hai mắt, há miệng thở dốc. Cuối cùng do xấu hổ mà loạn thành tiếng “Chắc ”, rồi nàng lại vội cúi đầu lời nào. Nàng vô cùng khó chịu, nhưng muốn biểu ở trước mặt nha hoàn.

      Nhiều năm qua, nàng vẫn biết mình là con riêng được mẹ mang tới, từ khi bắt đầu có địa vị. Vậy nên nàng chưa bao giờ dám có ý vượt quá cử chỉ, thân phận của kẻ hèn mọn. Thậm chí đến cả hạ nhân đều có thể tùy ý sai bảo. Thế nhưng nàng lại thể nào tưởng tượng được người phụ thân nàng vẫn luôn kính trọng, lại có thể thản nhiên mắng nàng là tạp chủng.

      Tiểu Đào nhìn tiểu thư mà đau lòng. biết gì đành cúi người ôm nàng mếu máo: “Nhị tiểu thư đừng thương tâm… Tiểu Đào vẫn luôn bên người”.

      “Dù gì em cũng phải cho ta biết mình phải gả cho ai chứ?”.

      Tiểu Đào hề chần chừ, vô tư cho nàng hay: “Chu viên ngoại gia tài bạc triệu ở thành Nam!”.

      Dứt lời, Tống Trường Tuyết hít vội ngụm khí lạnh.

      Chu viên ngoại, người cũng như tên, châu tròn ngọc sáng. Tuổi hơn năm mươi, ở kinh thành Hoài Tống nổi tiếng… nhà giàu nhiều đất.

      “Lão cho Tống gia bao nhiêu?”.

      Nguyên do hỏi đến vấn đề này, là bởi phụ thân nàng Tống Bác Văn tốt xấu gì cũng là quan bát phẩm kiểm thảo trong Hàn Lâm viện. Lương tháng thất thạch tam đấu, hẳn là nhiều nhưng cũng đủ để dưới trong phủ chi tiêu. Có thể khiến ông ngầm đồng ý bán con , khẳng định phải xuống bút hề .

      Tiểu Đào kề tai bỏ : “Tiểu thư, em người cũng đừng nóng nhé. Kỳ hôn đều là do đại phu nhân đích thân làm chủ. phố đều đồn rằng Chu viên ngoại hai phòng tiểu thiếp sinh được con. Đại phu nhân và nhị phu nhân hí hửng phái người làm mối, nhị tiểu thư Tống gia ta mông lớn, có thể sinh con. Chu viên ngoại thích lắm, lập tức xuất ra tám trăm lượng bạc làm sính lễ! Tám trăm lượng đó!”.

      Tống Trường Tuyết ngớ ra ngoảnh đầu ngó mông mình.

      Sau đó nàng nuốt ực nước miếng.

      “Mông to…”.

      Vào cái lúc hai người vẫn lảm nhảm buôn chuyện, bất tri bất giác kiệu hoa đến nhà Chu viên ngoại. Mọi chuyện đều tiến triển hết sức thuận lợi. có lúc Tống Trường Tuyết muốn tiếp nhận thực bi thảm này, đương nhiên cũng chỉ là có lúc thôi.

      Hôn lễ là điệu nhạc trầm thấp, có tam bái cũng chẳng có tân khách. lúc sau Tống Trường Tuyết ngộ ra: bởi đây phải lấy vợ, mà là nạp thiếp.

      Chuyện này cộng thêm bị bức hôn khiến nàng càng thêm đả kích…

      Bấy giờ, Chu viên ngoại đứng ở nơi cao hơn trượng, cái mặt bóng nhẫy, mừng khấp khởi nhìn tam phòng mới nạp.

      Khăn voan của Tống Trường Tuyết bị dùng để nhét miệng. Vậy nên tại lão trực tiếp trừng to con ngươi nhìn thiếp mình mới mua về.

      Trước đầu mảng trọc lốc. Lỗ chân tóc thưa thớt lõm xuống, mắt ti hí bỉ ổi. ràng mới hơn năm mươi, thoạt nhìn lại giống hơn sáu mươi.

      , nàng rất sợ.

      Cứ bảo nàng mồm mép lanh lợi, vui vẻ, lúc sợ nhất cũng chỉ bông đùa câu. Nhưng khi đó vẫn còn là tiểu nương chưa đầy mười bảy. Giờ phút này nàng nhìn người trước mắt mà nhịn được ớn hết cả người.

      Cớ sao mình sinh ra lại được cha mẹ thương ? Khó khăn lắm mới có lần xuất giá, ấy vậy vẫn bị những con người kia sắp đặt. Bị ném cho lão nhân năm sáu mươi tuổi cũng được phép phản kháng?

      “Phu nhân chuẩn bị xong chưa?”. ngờ viên ngoại kia tướng mạo bại hoại, ý tứ đứng đắn, nhưng giọng lại rất trang nghiêm.

      Tống Trường Tuyết đứng dậy quay lưng về phía lão, than thở: “Ông cởi trói cho ta là ta chuẩn bị xong”.

      Lúc trước sở dĩ có biện pháp đào tẩu chính do bản thân bị trói. Mãi đến khi hạ kiệu mới cởi dây thừng đùi. Nàng muốn liên lụy đến Tiểu Đào, vậy nên nàng thẳng vào đây. Chỉ cần hai tay nàng được tự do, an toàn thoát thân cũng phải việc khó.

      Chu viên ngoại dùng mắt ti hí nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc: “Quý phủ là dụng tâm lương khổ, buộc chặt như vậy cũng kém phần thú vị!”.

      “…”. Thú vị cái đầu nhà ông ý!

      Tống Trường Tuyết và dây thừng trói nàng đều hoang mang lo sợ.

      Ngay lúc nàng còn tính chọi lại đùng cái, Chu viên ngoại nhanh như chớp bổ nhào tới …

      Trường Tuyết hét thảm tiếng. Nhanh chóng lăn vài vòng mặt đất né tay lão, hai chân gập về phía, khóc thét: “Chờ chút được ! Ta vẫn chưa chuẩn bị xong, ta rất sợ…”.

      Chu viên ngoại cũng ý thức được mình thất thố. Lão cho rằng chẳng qua chỉ là tiểu nương, còn nhiều thời gian, liền tạm thời nghe theo nàng. Vì thế lão đến ngồi yên vị mép giường, xem nàng muốn gì.

      Thấy lão có ý nhịn lại, Tống Trường Tuyết mới từ từ đứng dậy, hai tay vẫn bị dây thừng siết chặt ở sau lưng. Nàng chậm lùi về phía sau rồi dịch vài bước, để cả người tựa vào mép bàn.

      “Chu lão gia, giờ chúng ta về triết lý nhân sinh có được ?”. Nàng đau khổ mở lời thương lượng với lão.

      “Chỉ cần nàng có thể sinh con dù sinh khuê nữ ta cũng có hứng thú”.

      “Hờ hờ hờ…” Tống Trường Tuyết gượng cười vài tiếng, “Chu lão gia, ta thấy xương ông khỏe, mặt lại to, nhất định kiếp sau có thể sinh tiểu tử béo tròn…”.

      mặt cắn răng cùng lão bậy bạ, mặt để lão biết ở phía sau có chuyện khác diễn ra.

      Ánh nến ngừng lay động, khí phảng phất có mùi dây cháy. Toàn thân Tống Trường Tuyết bắt đầu phát run, hai tay sau lưng nàng vẫn nhúc nhích đặt ngọn nến. Đốt dây thừng đồng thời cũng đốt tay nàng, nàng hoàn toàn nghĩ có thể đau đến vậy. Nhưng nàng chưa từng lui bước, cũng hề do dự mà dừng lại.

      Quang ảnh nhập nhòe. Chu viên ngoại cảm thấy mồ hôi chảy mặt mới ý thức được có gì đấy đúng, lão cau mày hỏi: “Nàng làm gì thế!”.

      “Bụp” tiếng, thanh giống như cái gì đó bị đứt. làn khói sau lưng nhanh chóng tản ra.

      Sau khi giải thoát, Tống Trường Tuyết nhanh nhẹn chụp tắt ánh nến. Tiếp đó rút ra dao găm mà đại ca đưa cho mình, động tác nhanh gọn hướng thẳng phía trước. Lưỡi dao sắc nhọn chợt lóe, Tống Trường Tuyết căm phẫn: “Lão già đê tiện biết xấu hổ! Dù là cây củ cải, ta cũng có tôn nghiêm của mình!”.

      Tay nắm dao găm run sợ dù mơ hồ nhìn còn gượng gạo. Chỗ bị đốt xem ra bỏng rất nghiêm trọng, sợ là có cách chữa khỏi. Trong phòng tĩnh lặng. Mắt nàng sáng ngời, chút sợ hãi. Dường như cả đêm đen cũng thể che phủ ánh sáng trong mắt nàng.

      Nhìn cảnh tượng này, Chu viên ngoại bất thình lình bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Nhưng gừng càng già càng cay, lão giả bộ cường định: “Phu nhân có biết những lời nàng vừa thốt ra đêm nay chỉ khiến bản thân sa lầy mà còn liên lụy đến cả Tống gia?”.

      “Tống gia bất nhân bất nghĩa với ta, nếu may mắn liên lụy đến bọn họ, có nằm mơ ta cũng cười tỉnh!”. Vừa , Tống Trường Tuyết vừa chậm rãi lui dần về phía sau.

      “Haizz! Việc đến nước này, ta cũng cản được nàng. Ta biết nàng chướng mắt ta là lão già, nàng vẫn còn trẻ”. Chu viên ngoại đau thương, buồn bã tiếp: “Giữ nàng lại bên người, sớm muộn mạng già cũng khó giữ, nàng ”.

      “Hả?”. Tống Trường Tuyết buông rèm mắt, nàng cảm thấy có loại hạnh phúc tràn tới… Nghi ngờ nhìn lão cái, nàng dè dặt hỏi lại: “ ?”.

      “Nàng lấy lưỡi dao uy hiếp tính mạng cả thân gia, ta còn biết làm gì đây? Nàng , tiền của ta coi như thả xuống sông… Lúc rời nhớ cất kĩ dao, tránh bị bắt vì nghi là thích khách”. Chu lão gia hiền hòa cười khổ.

      Người nào đó nhất thời ngớt cảm kích, lập tức cất dao . Vị Chu viên ngoại hình như rất dễ chuyện. Tống Trường Tuyết cảm thấy bản thân rất xúc động, khi nãy chưa gì vội rút dao ra, quả thực nên!

      Người nào đó vui vẻ nhét dao găm vào vạt áo, giây tiếp theo.

      “Á…!”.

      Nàng bị đánh hôn mê.
      Last edited: 28/8/16
      thư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 2 : Kìa, hàng giả thuận lợi xâm nhập



      Khi tỉnh lại là ban ngày. Tống Trường Tuyết vô thức sờ sang bên cạnh nhưng lại đụng phải đống rơm rạ khô héo. Làm màn cá chép lộn nhào, nàng dáo dác nhìn quanh.

      Rất ràng, đây là nhà lao.

      đợi nàng suy xét nguyên do, tầm mắt bị thiếu nữ trước mặt thu hút.

      Toàn thân sáng chói, sợi tua từ khăn quàng vai rủ xuống, váy đầy bách hoa. làn váy thêu chỉ vàng hoa văn mây tía khổng tước. Dưới chân váy lộ ra đôi giày thêu màu đỏ tinh tế. Mặc dù tuổi hai người xấp xỉ, nhưng lướt qua thấy ngay đối phương trưởng thành ít.

      Còn nàng đây, hôn phục hôm qua vẫn chưa thay. Chẳng những nhuộm màu đều mà nhìn còn rất tầm thường, giống như giẻ rách quấn tạm bợ người.

      Tống Trường Tuyết rất sầu não. Cũng là người, cũng là tân nương, cũng là phạm nhân, nhưng ràng người ta hơn mình bậc.

      giờ cả đầu nàng đều đắm chìm trong số mệnh bi thương của bản thân – thân tiểu thư phận nha hoàn. Hoàn toàn để ý vì sao trong phòng giam lại có hai tân nương tử.

      Lương Chiếu Đường cảm nhận được người đối diện tỉnh lại. Vừa mở mắt nhìn sang thấy nàng ấy cau mày tức giận. Nàng khỏi có hơi buồn cười mở lời: “Đêm qua thấy bọn họ khiêng ngươi đến đây. Ngươi là ai? Tại sao lại vào đây?”.

      Tống Trường Tuyết thấy ở chung với nương cũng tệ. Vậy nên dè chừng dịch đến bên người nàng, nhưng lại biết trả lời thế nào.

      Lương Chiếu Đường hờ hững: “Ta thấy ngươi mặc y phục này, chắc hẳn cũng là đào hôn rồi trốn vào đây nhỉ?”.

      “Hả?”. Tống Trường Tuyết mập mờ nội tình. Cái gì mà cũng?

      “Trông ngươi ngốc ngốc ngờ lại rất thông minh. Tuy rằng nhắc đến nhà lao có phần dọa người nhưng lại là nơi khó bị tìm thấy nhất, trốn ở đây tuyệt đối an toàn”. Lương Chiếu Đường lầm tưởng là người cùng chí hướng, chuyện hề e ngại.

      Cái này Tống Trường Tuyết hiểu. Thiếu nữ nhà giàu trước mắt đào hôn, người trong nhà ráo riết truy tìm. Ở bên ngoài quá lộ liễu nên tùy tiện nhảy vào đây.

      “Ta phải cố ý muốn vào…”. Tống Trường Tuyết do dự nửa ngày mới lẩm bẩm, “Hôm qua, hình như ta… mưu sát thân phu đấy?”.

      “…”. Lương Chiếu Đường trố mắt, “Ngươi giết người?”.

      ! Ta vừa mới rút dao bị đánh cho hôn mê. Lúc tỉnh lại ở trong này rồi…”. Tống Trường Tuyết chu miệng oan ức.

      Thiếu nữ diễm lệ thở dài hơi, than: “Chưa chết là được, mất công người nhà ngươi tốn chút tiền dọn dẹp thôi, ở đây lâu đâu”.

      Trường Tuyết khựng người.

      “Sao thế?”.

      “Người nhà ta… Người nhà ta cứu ta đâu. Tống ta vào nhà lao là Chu viên ngoại có quyền có thế ở thành Nam. Bọn họ nữ nhi có cũng như là ta mà đắc tội với lão đâu”. Dừng chút, nàng như nghĩ ra gì đó, tiếp, “Dù mẹ có muốn cứu ta, bà cũng có tiền… Vậy nên có lẽ cả đời ta phải ở trong nhà lao rồi”.

      Như nghe được mẩu chuyện cười, Lương Chiếu Đường vội che miệng phì tiếng. Nàng nhếch đôi mắt phượng ướt át, giọng mang chút trào phúng: “Viên ngoại?”.

      Tống Trường Tuyết gật đầu như gà con mổ thóc, khẳng định với nàng: “Phải phải, viên ngoại, rất giàu!”.

      Lương Chiếu Đường vô cùng phấn khích, nhịn được muốn trêu nàng: “Vậy ngươi đoán ta là người thế nào?”.

      “Nhìn ngươi mặc đẹp thế này, nhất định là con của viên ngoại!” Tống Trường Tuyết tựa như rất hài lòng với câu trả lời của mình, vẻ mặt kiêu ngạo kiểu ‘thấy ta thông minh chưa’.

      “…”. Sau lúc trầm mặc, Lương Chiếu Đường cau mày, “Người trong thành mà biết hôm qua Thừa tướng cưới đại tiểu thư phủ Lương Quốc công hả?”.

      “Á!”. Tống Trường Tuyết hoảng sợ , “Ngươi là Thừa tướng!!”.

      Nhưng lại liều mạng lắc đầu: “Hừm, đúng đúng. Ngươi là đại tiểu thư phủ Lương Quốc công!!”.

      Dứt lời, nàng vội vàng kéo tà váy loạn xạ trở về vị trí ban đầu, vẻ mặt đề phòng xen lẫn sợ hãi.

      Lương Chiếu Đường khỏi đưa tay sờ sờ mặt, trông nàng rất dữ sao… Xem ra nha đầu kia đúng là có mắt. Nàng yên lặng thầm tính toán, lúc sau mới tiếp: “Theo như lời ngươi , sợ là cả đời cũng có cơ hội bước ra ngoài. Nhưng ta giống ngươi, chỉ cần ta muốn thoát, có vạn cách”.

      Thiếu nữ do dự lâu lâu, vẫn chọn thêm: “Kể ra ta với Hoài An hầu là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, theo lý hôn chỉ là chuyện sớm muộn. Nào ngờ Thánh thượng đột nhiên hạ chỉ tứ hôn, đem ta gả cho Thừa tướng đương triều. Ai chẳng biết dưa hái xanh ngọt, cho dù có vì chính triều đình, ta cũng tuyệt chôn vùi hạnh phúc của bản thân”.

      Tống Trường Tuyết nghe mà trợn mắt há mồm, thiếu chút là vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Cửa nhà nghèo, ếch ngồi đáy giếng, dăm ba cái chuyện này e là cả đời nàng cũng tưởng tượng ra.

      Nàng nghe thiếu nữ đối diện tiếp tục kể: “Phủ Lương Quốc công nhất định lấy cớ ta bệnh chết, chờ phong ba trôi qua, Hoài An hầu đưa ta ra ngoài. Còn ngươi như thế… Vừa nãy chính ngươi cũng , ai quan tâm ngươi sống hay chết”. Lương Chiếu Đường có chút khó hiểu nhìn vào mắt nàng, thậm chí còn do dự, “Trước mắt có cách có thể thoát ra ngoài, nhưng nhìn ngươi như vậy biết có được hay ”.

      “Cách gì?”. Tống Trường Tuyết nghi hoặc.

      “Mặc váy cưới của ta, cải trang ta. Khiến người phủ Lương Quốc công mang ngươi , nửa đường thừa cơ đào tẩu. Người trong phủ ta đều là người lương thiện, cứ cho là cẩn thận bại lộ, chắc chắn bọn họ cũng làm khó ngươi”.

      “Vậy cũng được sao?!”. Tống Trường Tuyết cảm thấy bản thân như nằm mơ.

      Nàng nghiêm túc suy xét chút, cảm thấy biện pháp này rất có khả năng, dù sao người nhà giàu cũng phải bình dân bách tính, làm khó tiểu nương như mình.

      “Có thể ở cái nơi quỷ quái này gặp nhau chính là duyên phận. Có thể giúp tận lực giúp, chẳng lẽ ta lại còn lừa ngươi?”.

      Lương Chiếu Đường ngáp cái, trong lòng thầm nghĩ ta lừa ngươi đó.

      nương đúng là người tốt! Sau khi ra ngoài nhất định ta báo đáp ngươi!”. Tống Trường Tuyết lưng tròng đẫm lệ vội đứng lên, bàn tay bắt đầu phủi bụi y phục.

      “A”. Dường như đụng phải vết thương ngày hôm qua, Tống Trường Tuyết đột nhiên khẽ kêu tiếng, lại đưa tay đến bên miệng thổi phù phù, thổi xong lại tiếp tục cởi y phục. Lương Chiếu Đường nghi hoặc nhìn về bên tay sưng đỏ của nàng, nhưng hỏi gì.

      Tay áo sam đương nhiên hết sức rộng lớn. Người nào đó sau khi cởi ra dứt khoát đem hai tay áo đỏ dài cột vào đầu cửa lao, dùng tà váy dài chặn tầm nhìn, chẳng bao lâu xuất gian phòng giản dị để thay y phục.

      Lương Chiếu Đường thấy động tác nàng lơ đãng, hiểu sao lại mềm lòng, nhưng vẫn có ý từ bỏ ý định ban đầu. Bình thản đứng sau lưng nàng cởi ba lớp trọng y ở ngoài, : “Bên ngoài rút còn lớp là được, nhận ra đâu, cứ thế này rồi trực tiếp cởi tiện trốn hơn. Còn nữa, phải nhớ kĩ, ất hợi đinh hợi tân mùi tân mão là ngày sinh tháng đẻ của ta, phụ thân thích xem binh thư nhất là Binh pháp Tôn Tử, mẫu thân thích ăn hoa quả nhất là dưa hấu. Nếu có người hỏi, tùy tiện mấy thứ này có thể miễn cưỡng qua màn”.

      Người nào đó chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào hình thêu thủ công tinh xảo, còn ngừng gật đầu bản thân nhớ .

      Đợi sau khi hai người tráo đổi y phục xong, Lương Chiếu Đường gọi lính ngục lại, đưa cho tờ ngân phiếu, rất thản nhiên: “Truyền ra ngoài, đại tiểu thư phủ Lương Quốc công ở trong này, gọi bọn họ đến nhận người. Cứ theo đó mà , ở đây còn có…”.

      Sau đó nàng nhấc tay, thỏi vàng.

      Con ngươi của Tống Trường Tuyết sáng lên!

      Người nào đó rón rén chạy lại ôm cánh tay nương kia, đôi mắt cẩu con lấp lánh ánh sáng nịnh nọt: “Thổ hào! Huynh là đại ca đệ, thổ miết đây!”.

      Lương đại tiểu thư ghét bỏ cậy móng vuốt kia ra. Liếc mắt xem xét chút, sau đó nhặt khăn hỉ bị quăng bên lên, bụp tiếng rơi ngay đầu Tống Trường Tuyết.

      Lính canh kia hoan hoan hỉ hỉ cất ngân phiếu vào túi, vội vàng làm việc được giao. ngờ là hiệu suất làm việc của rất cực cao, hoặc do người phủ Lương Quốc công tìm người đến phát điên mà chỉ trong nén nhang, bên ngoài rầm rầm xông vào đám những cái đầu đổ đầy mồ hôi.

      Mặc dù phủ Lương Quốc công quyền thế ngập trời, nhưng vẫn luôn nhớ đến quốc pháp, vậy nên chỉ cho người vào trong nhận người. Tiếng bước chân từ từ tới gần, Lương Chiếu Đường quay lưng về phía cửa. Ngoảnh đầu nhanh đưa mắt cái, thấy là hỉ bà vừa mới chạm mặt lâu, trong lòng khẽ thở phào hơi, nhưng vẫn cẩn thận tựa đầu giấu chân góc phòng. Thở dài, miệng mặc niệm câu: Rất xin lỗi ngươi…

      “Tiểu thư à! Người cũng khiến mọi người vất vả tìm người quá đó! Mau trở về thôi, nghi thức hôn lễ cũng bị lùi đâu! Rốt cuộc người làm sao mà lại chạy đến cái nơi quái quỷ thế này?”. Hỉ bà nhận lầm váy cưới, kích động đến sắp rơi lệ .

      nhìn người đối diện, dưới khăn voan đỏ thẫm, Tống Trường Tuyết lo lắng nuốt nuốt nước miếng, : “Ta, lúc ta chạy cẩn thận xô đổ quán hoa quả của người ta. Sau đó, sau đó bị bắt vào đây”.

      Lính ngục dại ra nhìn nàng cái, gì.

      Hỉ bà quay người lườm lính ngục, phẫn nộ: “Còn thất thần cái gì, mau thả người hả! phải chỉ là quán hoa quả thôi sao, bao nhiêu tiền phủ quốc công đều trả được, chậm trễ giờ lành chắc nhà ngươi vui lắm nhỉ!”.

      Lính ngục kia nuốt ực nước miếng, xoay người lấy chìa khóa. Mọi người ở đây đều chờ mong giây phút cửa lớn nhà lao mở ra.

      Có những lúc, quyền thế chính là dùng như thế.

      Cách lớp vải, hỉ bà cũng dám vạn phần xác định khuôn mặt bên trong kia là hay giả, huống chi giọng vừa nghe tựa như có chút giống. Khổ là bà lại thể trái với quy củ hôn giá, được lộ mặt, bà đành phải lên tiếng dò hỏi: “Tiểu thư có còn nhớ ngày sinh của mình ?”.

      “Ất hợi đinh hợi tân mùi tân mão!”. Ở trong đầu luôn lặp lặp lại, sợ là đáp lời so với hỏi hôm nay ăn cơm chưa còn nhanh hơn. Dường như vẫn sợ đối phương vẫn chưa tin mình bình thường, Tống Trường Tuyết lại thêm câu, “Còn nữa, phụ thân thích xem binh thư nhất là dưa hấu! Mẫu thân thích ăn hoa quả nhất là Binh pháp Tôn Tử!”.

      “…”. Hỉ bà ngờ nghệch, Lương Chiếu Đường vỗ trán.

      Mặc dù cảm giác đúng lắm, nhưng chắc là có sai. Hỉ bà đỡ tay nàng bước ra phía ngoài, vừa vừa khuyên: “Nơi này khí nặng, tiểu thư vẫn nên bước nhanh thôi”.

      Tống Trường Tuyết vội vàng bước theo, quên quay đầu liếc mắt cái, dù nàng chẳng nhìn thấy cái gì.

      Đến khi bóng người cũng còn, Lương Chiếu Đường ngồi ở góc tường thở phào mạnh hơi. Lấy từ tóc xuống ba cây trâm dài, đặt song song trong tay, nghiêng về phía trước chắp tay vái ba lạy.

      “Chuồn thôi”.

      ***

      Lại hít thở khí trong lành bên ngoài. Chỉ là Tống Trường Tuyết cảm thấy chuyện hôm nay xảy ra như mơ.

      đợi nàng nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, tiếng bước chân uỳnh uỵch chạy đến phía nàng, người nọ mở miệng: “Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi. Đại nhân trực tiếp đưa tiểu thư đến phủ Thừa tướng, cần quay lại phủ ta!”.

      Hỉ bà kinh ngạc: “Sao lại vậy?”.

      “Nếu lại trốn nữa phải làm sao… Đương nhiên là phải tốc chiến tốc thắng rồi!”. Người nọ sau khi xong thở hổn hển mới phát tân nương tử đứng ở bên tay phải , khỏi giật mình cái. lấy lại tinh thần nhắc, “Tiểu thư vào kiệu , báo cho bên phu gia rồi, trễ khắc cũng nguy mất”.

      Nhớ lại lời nữ tử trong ngục , kể cả biết nàng là giả, người Lương phủ cũng tuyệt vì vậy mà làm khó nàng. Vậy nên Tống Trường Tuyết vững tâm, bàn tay kéo xuống khăn hỉ chùm đầu mình.

      Lúc khăn sắp rơi xuống lại bị nha hoàn bên người nhanh tay nhanh mắt chặn lại. Người nào đó kéo được, nhấc hẳn tay ra sức dựt xuống, nhưng nàng cứ vẫn bị cản.

      “Tiểu thư người đừng có làm chuyện điên rồ mà! Còn chưa gặp tân lang, khăn hỉ này ngàn vạn lần thể lấy xuống!”.

      “Cho dù người nghĩ cho bản thân, cũng phải vì thanh danh của phủ mà suy xét chứ ạ!”.

      Hai tay Tống Trường Tuyết bị giữ chặt, kì rất bực, nàng đành phải lớn tiếng thẳng: “Ta phải tân nương tử, mà là giả mạo! Các người thả ta ra ”.

      Hỉ bà thấy tình cảnh này tránh khỏi giá tim. Nhưng bà vẫn nước mắt thấm nước mũi khuyên bảo nàng: “Tiểu thư, ta biết người muốn xuất giá, nhưng đây dù gì cũng là Thánh thượng tứ hôn, kháng chỉ dù phạm tội cũng có gánh nổi đâu. Toàn bộ an nguy của phủ Lương Quốc công đều đặt lên người. Hơn nữa, Trữ tướng đương triều kinh tài tuyệt diễm, dung mạo động kinh hoa. Là người trong mộng của biết bao thiếu nữ. Có phải người hay ? Hôm qua đào hôn gây ra tội lớn, chẳng lẽ vẫn muốn thêm tội nữa sao?”.

      “Ta phải mà! Ngay cả tiểu thư nhà các ngươi tên gì ta cũng biết! Ta cũng hề mơ mộng gì đến Thừa tướng đại nhân kia nữa!” Khuôn mặt Tống Trường Tuyết bị khăn hỉ che mất, ai có thể nhìn thấy biểu tình của nàng có bao nhiêu phong phú. Nàng chỉ biết lớn tiếng cãi lại, nhưng căn bản là chẳng có ai để tâm đến lời của nàng. Trải qua chuyện Lương đại tiểu thư đào hôn phố lớn, tất cả mọi người đều thờ ơ.

      Chỉ có hỉ bà kia câu được câu cho có lệ: “Vậy, người phải tiểu thư, thế người tiểu thư đâu rồi”.

      “Nàng ấy, nàng ấy…”. Tống Trường Tuyết trầm mặc, tốt xấu gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng. Vất vả náo loạn đến long trời lở đất để thoát hôn, cứ đem hành tung của nàng ra ngoài chẳng phải rất có đạo đức sao.

      Mọi người thấy nàng im lặng làm loạn nữa đều cho rằng Lương đại tiểu thư rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp, ai nấy đều lấy làm vui mừng.

      Tốt xấu gì người ta cũng đường đường là tiểu thư khuê các, hộ vệ nhét cả người nàng vào trong kiệu cũng hẳn là bạo lực, nhưng nàng cũng phải là dạng tiểu nương có thể phản kháng. Rất nhanh sau đó, đại não trống rỗng của Tống Trường Tuyết hoàn hồn khi nghe thấy tiếng bàn bạc bên ngoài.

      “Quốc công tiểu thư rất thông minh, cái lúc người lao ra khỏi kiệu ấy, hai mươi hộ vệ cũng phải đối thủ của người! Giờ phải đóng ván gỗ dương cửa kiệu để ngừa chuyện chẳng ngờ”.

      “Lúc tân lang tới đón dâu làm sao?”.

      “Yên tâm, bọn ta phụ trách giấu ván gỗ xuống dưới!”.

      Người phủ quốc công rất được việc. Vẫn chuyện nghiễm nhiên có thể nghe thấy tiếng gõ bang bang bang phát ra từ chùy, cạch cạch vài tiếng tấm ván gỗ được xử lí êm đẹp. lát sau đám người bắt đầu tản ra hai bên, kiệu được nâng lên.

      Tống Trường Tuyết ngồi trong gian kiệu, vẫn giữ nguyên tư thế miệng chữ O mồm chữ A. Đây có là tình tiết khi gả thay ?

      Tuy người đời đều khen ngợi Thừa tướng đương triều rất nhiều, nhưng cũng rất ít người từng thấy tướng mạo của . Mặt khác có thể khiến Lương tiểu thư sợ đến mức đào hôn, chắc chắn là có bệnh thể để ai biết hoặc đại loại bị gì đó tiện ra, phải chăng lớn lên ngoại hình vừa già lại vừa xấu?

      Hỏng, hỏng, hỏng bét cả rồi.
      Last edited: 28/8/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 3 : Nhị tiểu thư yên bề gia thất



      Theo phong tục Hoài Tống, tân lang tự mình đến nhà hỏi đón tân nương mới hợp lễ nghi, lễ nghi cũng phải long trọng và cầu kỳ. Vậy mà giờ quy củ bị phá vỡ, khiến ai nấy đều nghị luận. biết có phải sợ nàng lại trốn nên nóng giận, quốc công đại nhân chẳng cần sĩ diện, trực tiếp cho kiệu đưa thẳng nữ nhi sang bên nhà trai.

      Đường cũng xa lắm. Lúc chưa qua cửa, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng hô , mọi người vội vội vàng vàng bắt đầu cất ván gỗ, lộn xộn hồi rồi lại vội vội vàng vàng lui sang bên, kiệu hoa tiếp tục được nâng vào tiền đình ở chính sảnh phủ Thừa tướng mới dừng lại.

      Trữ Khác ho tiếng, tâm tình phức tạp.

      Bốn phía nhất thời im lặng.

      Vị này chính là Thừa tướng trẻ tuổi đệ nhất truyền kỳ danh chấn thiên hạ của Hoài Tống, ngực mang đai ngang cao quý, thân đeo ngọc bội lách cách. Lấy tài danh văn thế, lấy cần chính huệ dân truyền thiên hạ.

      Trữ gia nhiều đời làm quan, nhưng đây là dòng duy nhất trong tam đại mười sáu tuổi đỗ Tiến sĩ, từ Chính quan Tiến sĩ đến Sử quan ở Hàn Lâm viện, tiếp đó nhậm chức Lại bộ Thượng thư. Hai mươi tư tuổi dâng “Cẩn Ngôn Chính Thư” là quan Thừa tướng, phụ tá Thánh thượng quản lí quốc chính, đứng đầu bách quan, đâu trị.

      Bởi vậy được dân chúng truyền tụng là người vô cùng kỳ tài. Giờ đây mặc người bộ hỉ phục màu đen, bước về phía nàng.

      Tống Trường Tuyết nghẹn họng, hận thể chạy vội tìm cái bao tải nhét chính mình vào trong rồi lôi về nhà lao, nhưng nàng chỉ im lặng.

      Trữ Khác nhấc giày chạm vào cửa, ngỏ ý mình đá kiệu. Sau đó tùy ý vén màn lên, đưa bàn tay vào.

      Mùi hương gỗ tùng ôn thuần len lỏi vào bên trong, hô hấp theo đó cũng khoan khoái như buổi sớm trong rừng.

      Dưới khăn hỉ, nàng thấy những ngón tay gầy mà thon dài của , mang theo sức mạnh khó mà kháng cự. Thế là Tống Trường Tuyết lại ực ực nước miếng, nhấc tay trái nhàng đặt lên.

      Thấy bên trong có phản ứng, ai cũng nhõm thở phào hơi, chỉ sợ tiểu thư nhà mình lại bất chợt nổi bướng.

      đợi đáp lại, bàn tay kia rất nhanh rụt về, hai tay run run đặt ở đùi.

      Trữ Khác khó hiểu, tầm mắt liếc về đôi tay của nàng. Cho dù nàng có cố gắng che đậy cũng khó để phát vết bỏng nặng mu bàn tay vẫn chưa tan sưng tấy, vừa nhìn là biết vết thương mới.

      Tâm tình của từ hôm qua đến giờ vẫn luôn phức tạp. Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc hạ chỉ tứ hôn, muốn cũng phải đáp ứng. Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng thế gian này đâu có nam nhân nào lại thích vị hôn thê của mình đào hôn. Kỳ thực cũng quá quan tâm, nhưng chung quy về thể diện cũng thể bỏ qua được.

      Giờ họ lại đưa con qua đây, chuyện hôm qua cũng đề cập đến, minh lý ngầm này ai cũng , nên ngoài mặt cũng biết ý mà thuận theo.

      Vậy mà khoảnh khắc thấy tay nàng, bỗng nhiên lại mềm lòng, cũng muốn hà trách nặng nề, chỉ gượng gạo an ủi: “ cần sợ ta, về là được rồi”.

      rồi cẩn thận nắm tay nàng kéo ra, dẫn nàng đến chính sảnh, bàn tay bé bị nắm gọn trong tay khe khẽ run lên. Chẳng ai thấy ai, cũng chẳng ai biết thâm tâm đối phương nghĩ gì.

      Tống Trường Tuyết cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.

      bước, hai bước, nàng chỉ biết ngoan ngoãn bước theo bái thiên bái địa bái tổ tông, lại dám ra chân tướng. Nếu khi nãy lên kiệu cũng chẳng có gì hệ trọng, giờ đến nước này, đột nhiên mình là giả mạo ở trước mặt bao người… Chẳng những có ai tin, còn có thể khiến hai phủ mất hết thể diện. Bây giờ còn là viên ngoại bình thường, mà chính là quan to quý nhân nàng bao giờ ngờ tới, có khi kết cục so với hôm qua còn thảm hơn…

      Dọc đường bị khăn voan che thấy cảnh vật xung quanh nên nàng đành tùy ý cầm đoạn dây nối quả đồng tâm kia rồi mặc người dắt.

      Lúc nàng tự hỏi về những vấn đề phát sinh chợt nghe tiếng cửa được đóng nhàng, giờ nàng ổn lắm…

      “Vẫn… vẫn… vẫn muốn động phòng sao…”. Tống Trường Tuyết khó khăn hỏi.

      “…”. Trữ Khác cau mày.

      “Á !! Ý ta phải cái đó!!”. Tống Trường Tuyết sợ tới mức hoa dung thất sắc, cũng chỉ tại tư duy hơi có vấn đề, nên nàng mới tìm ra lời giải thích hợp lý. Nàng đành nhanh chóng né xa người nào đó, trốn vào góc phòng khuất nhất dám hé nửa lời.

      Trữ Khác có vẻ bất đắc dĩ, rất tự nhiên bước theo qua. đến trước mặt nàng, có chút buồn cười hỏi: “Nàng sợ ta đến vậy sao?”.

      Tống Trường Tuyết ra sức gật đầu.

      Nhưng đối phương lại chỉ nhìn thấy khăn hỉ lên lên xuống xuống. Nhìn vài lần thấy vướng, vậy là vô tư vứt thứ chướng mắt này .

      Tống Trường Tuyết sợ quá vội vàng vươn tay liều mình che mặt, cổ tay lại bị Trữ Khác giữ chặt, giãy được, bắt nàng nhìn thẳng vào mình.

      Dưới tình huống còn đường lui, Tống Trường Tuyết đành phải ngừng giật tay, lặng lẽ nâng mắt nhìn , chớp mắt, người nào đó đỏ mặt ngẩn ngơ.

      …Vị vị vị Thừa tướng đại nhân trong truyền thuyết, bề ngoài là đẹp mắt nha a ha ha.

      Trữ Khác thấy nàng cuối cùng cũng bình thường, liền bắt đầu thử chuyện với nàng.

      “Sao hôm qua đào hôn”. Giọng rất êm tai, mang theo vị mát lạnh của khe suối.

      Tống Trường Tuyết lại nghẹn họng, phân vân biết có nên ra chân tướng cho , trước vẫn nên tạm giả mạo chờ thời cơ rồi chạy trốn. Nàng hạ quyết tâm rất lớn, thản nhiên trả lời:

      “Tại vì hôm qua ta rất muốn nhà xí nhưng mà bọn họ cho ta , ta giận quá nên chạy ra khỏi kiệu. Kết quả khi chạy may xô đổ quán hoa quả… Vậy nên bị bắt vào nhà lao!”.

      Trường Tuyết thầm tự tán thưởng, cảm thấy bản thân quả thực là thiên tài kể chuyện xưa.

      Trữ Khác vươn tay dí dí cái trán của nàng.



      Cảm nhận được ác ý của đối phương, Tống Trường Tuyết chạy ra góc ôm chân ngồi xổm, chỉ lát sau hốc mắt ứ đầy lệ tủi thân.

      “Ngài nghĩ rằng ta muốn gả cho ngài hả? Ngài có thấy ta sung sướng khi được mặc hỉ phục giống ngài ?”.

      Thấy nàng chớp cái thay đổi sắc mặt, Trữ Khác kinh ngạc.

      Thiếu nữ trước mắt tuy rằng thể có bao nhiêu mỹ, nhưng lại có vẻ xinh ấm áp, đôi mắt to ngập nước rất có thần. Dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mím chặt đo đỏ nhắn, có vẻ ăn rất ngon.

      Tựa như nhớ tới chuyện gì đó, Trữ Khác bỗng nhiên hạ mình xuống, thân hình cao to tạo thành bóng đen che khuất người nàng, chỉ dừng lát rồi lập tức xoay người trở ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại mình nàng, phải qua rất lâu sau Tống Trường Tuyết mới dè dặt thả lỏng tay. Khó tin nhìn ngó lại, phát rồi, quả rồi! rồi!

      Mới nãy nàng còn lo lắng biết nên làm gì nữa, với cái tư duy của nàng ràng thế đối phó được, vậy mà cứ thế luôn!

      Người nào đó vui sướng nhảy ba bước còn hai, tháo hài phi thẳng lên giường. Nàng nằm ngã chỏng vó giường hỉ, miệng hạnh phúc hô: “Cư nhiên được ngủ mình!! Thừa tướng đại nhân, ngài rất hiểu ý ta, cứ ôn nhu thiện lương thế này, đảm bảo về sau mỗi ngày ta thắp hương cho ngài!”.

      “Khỏi cần thắp hương. Bớt mấy trò làm tay thành thế này , để người ngoài thấy lại ta đối xử tốt với nàng”.

      Bất chợt có tiếng đáp lại, cả người Tống Trường Tuyết cũng bị đơ luôn. Tư thế vẫn giữ ở dạng tay chỉ trời tay chống nạnh, kiểu nằm giường đầy khó hiểu.

      Trữ Khác kéo bàn tay cứng ngắc của nàng lại, vừa giúp nàng thoa thuốc vừa khẳng định: “Cao thanh niễn được ngự ban, chuyên trị bỏng, để lại sẹo”.

      Hóa ra vừa lấy thuốc.

      Biết được chân tướng khiến nàng đến nước mắt rơi.

      “…”. Tống Trường Tuyết tội nghiệp sịt soạt mũi, nhanh chóng bật dậy ngồi xuống, dè dặt hỏi: “Sao ngài biết tay ta có vết thương?”.

      Dường như cảm thấy vấn đề này trả lời cũng chẳng sao, Trữ Khác bơ nàng, chăm chú tiếp tục công việc của mình.

      Tống Trường Tuyết ngơ ngác nhìn cúi đầu thoa thuốc cho mình mà lòng rối bời. Ngoại trừ mẹ ra chưa từng có ai đối xử với nàng dịu dàng như vậy, nàng khó chịu do cảm giác này lại từ người mới quen mang đến.

      “Đại nhân…”.

      “Cũng là phu thê, cần thiết phải câu nệ như vậy”. Lời dịu dàng, vừa hay nàng rơi vào đôi mắt như băng tuyết lạnh lẽo. Hiếm ai có thể thấu được nội tâm , xa cách khó mà tiếp cận.

      “Ta… Ta… Ta… Có gạt ngài số chuyện”. Càng càng cà lăm, Tống Trường Tuyết ước gì được biến thành lục chỉ cầm ma để tự bóp chết mình.

      “Sao cơ”.

      “Ta… Ta… Ta… Ta…”.

      Tiếng cà lăm bên tai nghe có hơi phiền, Trữ Khác thản nhiên liếc nàng cái như nhìn thấu tâm trạng rối rắm của nàng.

      “Ngủ ”.

      “Hả?!”. Tống Trường Tuyết ngạc nhiên.

      “Ngủ”. Sắc mặt Trữ Khác vẫn luôn bình ổn, giống như có hứng thú nghe nàng tiếp, cũng thêm nữa mà bắt đầu đưa tay ra hiệu xin mời cởi áo tháo đai lưng.

      Tống Trường Tuyết khủng hoảng ngồi bên ôm chăn, theo dõi từng động tác của , trong đầu toan tính cách nhanh nhất để thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ! Phải ngăn trở tay thế nào! Phải phản công xông lên thế nào! Khoan, hình như lộn rồi phải…

      Nàng nhìn người kia cởi đến chỉ còn thân quần áo lót. bình thản nhìn nàng cái, sau đó kéo chăn, nằm xuống đưa lưng về phía nàng.

      Nằm xuống… Đưa lưng về phía nàng…

      Tống Trường Tuyết dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt. Tiểu não thầm thăm dò, nhiều lần xác định nam nhân tuấn mỹ dưới chăn mỏng vì mệt mà khép đôi mắt.

      Nàng cầm được lòng mà cười to ba tiếng.

      Há! Há! Há!

      Ông trời đối đãi tệ nha, đụng trúng cái người bất lực! ! ! !

      Khoảng cách giữa hai người rất rộng, có thể ngủ thêm người. Quá nửa đêm, Tống Trường Tuyết nằm bên cạnh , hưng phấn lăn qua lăn lại đến ngủ yên, mơ tưởng đến tương lai sau này có thể chôm được món bạc lớn nhưng vẫn giữ được trinh tiết cả người hoàn hảo bước ra ngoài.

      “Chiếu Đường”. giọng mang theo vài phần biếng nhác như vừa tỉnh ngủ.

      “Hử! Hả?”. Hơn nửa ngày nàng mới phản ứng xác định là gọi mình, “Sao… Sao thế?”.

      “Có phải trước đây, trước khi ngủ nàng phải nghe chuyện xưa mới ngủ được …”.

      “Hử? Làm gì có…”. Tống Trường Tuyết đáp.

      “Vậy ta kể cho nàng nghe chuyện này”. Trữ Khác nhắm mắt lại, “Xưa kia có người làm ta tỉnh giấc, về sau người đó chết”.

      Tống Trường Tuyết câm nín.
      Last edited: 28/8/16
      thư hồ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 4 : Phu nhân bất hạnh


      Lúc Tống Trường Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại còn sớm nữa rồi. Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn sang bên cạnh, phát người còn, chiếc giường rộng lớn chỉ còn lại mình nàng.

      Phải mất lúc sau khi hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu nàng nhảy lên cái, ngoại trừ việc che mặt khóc nức nở cũng có biện pháp nào để biểu đạt nỗi lòng của mình.

      “A a a a a!”.

      Nàng qua đêm với nam nhân!

      Nàng to gan dám qua đêm với nam nhân!

      Tuy rằng là người bất lực, nhưng mà vẫn là nàng qua đêm với nam nhân!

      Tống Trường Tuyết hít hơi sâu, khôi phục tâm tình, sau đó cúi mặt kiểm tra quần áo lót đỏ thẫm vẫn còn nguyên người.

      Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong, lên tiếng: “Phu nhân, đây là y phục Tướng gia chuẩn bị cho người”.

      Tống Trường Tuyết ngây ngốc lát, vội : “Ngươi mang vào đây ”.

      Nha hoàn kia đẩy cửa vào, cung kính giao y phục đến tay nàng: “Tướng gia có dặn, nếu phu nhân dậy trễ đợi gia hạ triều rồi sau cùng dùng bữa sáng”.

      “À? Được thôi”. Tống Trường Tuyết xấu hổ đáp lời rồi lại hỏi, “Ngươi tên gì vậy?”.

      “Tỳ nữ tên gọi Tiểu Đào, phu nhân có gì sai bảo cứ việc phân phó tỳ nữ”.

      Người nào đó kinh hãi: “Hả, ngươi cũng tên Tiểu Đào!”.

      “Nếu có gì ổn, phu nhân cứ đổi tên tỳ nữ ạ”. Nha hoàn kia câu nào câu nấy đều tất kính, rất tồi, khiến cho Tống Trường Tuyết cảm thấy ngượng ngùng mà đứng dậy.

      “Cái đó… Khi nãy ta có ý này, làm sao có thể tùy tiện đổi là đổi được. Ngươi cần bận tâm đến lời của ta, tên Tiểu Đào nghe rất hay! đó!”

      Nha hoàn kia khom thắt lưng, khôn khéo ngầm ám chỉ chút: “Kỳ tỳ nữ muốn đổi tên từ rất lâu rồi…”.

      Tống Trường Tuyết sửng sốt, lúc sau mới hiểu được ý tứ của nàng, nàng thẳng vào vấn đề: “Vậy ngươi muốn gọi là gì?”.

      “Tỳ nữ cảm thấy hai chữ Phù Dung cũng rất hay”.

      “Được thôi được thôi, ngươi muốn gọi thế nào cứ gọi thế . Mai mốt ta mang Tiểu Đào muội muội trong phủ ta qua làm bằng hữu với ngươi”. Tống Trường Tuyết vừa vừa mặc y phục, Phù Dung muốn tiến lên giúp đỡ lại bị nàng trưng cái vẻ mặt kinh khủng đẩy ra.

      cần cần, ta tự mặc y phục. Ngươi xem, ta tự thắt dây lưng, nút thắt của ta nhìn rất được đó chứ”.

      “…”.

      Phù Dung im lặng muốn lui xuống nhưng bị nàng kéo lấy tay áo.

      Tống Trường Tuyết nhìn ngó tứ phía, sau đó lén lút kéo nàng đến bên người mình: “Tỷ tỷ, tỷ giúp ta chuyện này nhé”.

      “Xin phu nhân đừng xưng hô với tỳ nữ như vậy! Để người ngoài nghe được hay đâu”. Phù Dung lo lắng rớt mồ hôi lạnh, nhưng vẫn thể đáp, “Nếu phu nhân có việc phân phó, xin cứ thẳng”.

      Tống Trường Tuyết nghiêm trọng nghé vào bên tai nàng, giọng: “Ngươi có biết tiền riêng của Thừa tướng để ở chỗ nào ?”.

      “…”. Phù Dung đen mặt nhìn nàng, “Mọi đồ đạc trong cả tòa quý phủ đều là tiền riêng của Tướng gia, phu nhân muốn làm gì, cứ thẳng ạ”.

      “Nếu ta cần tiền, phải tìm ai đây?”.

      “Tỳ nữ gọi quản gia giúp phu nhân”. rồi Phù Dung cung kính khom người lui ra ngoài.

      Tống Trường Tuyết đứng sững tại chỗ, vốn tính là làm mấy trăm lượng phí chia tay và lại, dù sao phủ Thừa tướng cũng có tiền, chắc chắn tiếc chút đó. Nhưng trực giác mách bảo nàng nên đợi quản gia đến, nên chạy trước . A di đà Phật, tiền tài là vật ngoài thân.

      Người nào đó thở hổn hển, hễ thấy kim ngọc trâm hoa bàn trang điểm là vơ hết, lách cách hồi nhét toàn bộ ngọc tốt vào tay áo tỳ bà rộng lớn. Thầm nghĩ ngài có vợ nên đâu cần mấy thứ này, ta cố giúp ngài giải quyết đống này vậy.

      Tống Trường Tuyết giấu tay áo bảo bối, nhanh nhẹn chuồn ra cửa, thẳng đến cửa lớn Tướng phủ.

      Cứ cho là hóng gió lát!



      Gia đinh thủ vệ hỏi câu vô nghĩa: “Phu nhân, người muốn xuất môn?”.

      “Ừ, đúng vậy!”. Tống Trưởng Tuyết ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ra vẻ, “Ta muốn ra ngoài ăn bánh táo nướng”.

      Bánh táo nướng? Có vẻ gia đinh tin nhưng cũng dám hỏi nhiều, chỉ : “Mấy thứ này có thể sai hạ nhân mua. Đại nhân có dặn, mấy ngày này phu nhân được xuất môn mình, trừ phi cùng Tướng gia”.

      “Hứ! Tại sao chứ?”. Tống Trường Tuyết cáu, “ phải ta chỉ muốn ăn bánh táo nướng thôi sao! Còn cần chuẩn người xuất môn?”.

      “Tướng gia sớm , thể nghe”.

      “Ta chỉ muốn ăn bánh táo nướng thôi mà!”

      Ta chỉ muốn trốn thôi mà, Thừa tướng thối, Thừa tướng bệnh hoạn, đồ đại trứng thối thể sinh con! Đáng đời ngài bị vợ vứt bỏ đào hôn! Nghĩ đến suy tính cứ thế tong, Tống Trường Tuyết uất ức phùng má, sụt sịt muốn rơi nước mắt.

      “Có phải ở ngõ Tứ Liễu, ta dẫn nàng ”.

      Giọng trầm trầm chợt truyền đến, nghe có tí cảm tình nào cả, đương nhiên biết trong lòng đối phương mình được gắn mác bất lực đáng đánh đòn nhất.

      Vừa nghe thấy cái giọng này, nước mắt người nào trực chờ rơi sợ tới mức rút sạch lại, nàng vặn vẹo: “ được được! Ta muốn ăn với ngài đâu!”.

      Trữ Khác vừa mới hạ triều về, trong triều nhiều chuyện rối ren làm phiền lòng. Khi về phủ lại thấy cảnh này, hiểu sao lại cảm thấy khó mở miệng, biết nên làm sao.

      “Nàng muốn ăn ta dẫn , sao được?”.

      “Ta…”. Tống Trường Tuyết cúi đầu đáng thương, ra nàng đâu muốn ăn gì, chỉ muốn nhân cơ hội chạy trốn thôi. Giờ đành đâm lao phải theo lao, cũng chỉ còn nước này, “Vậy cũng được, nhưng ta trước, ta trả tiền đâu!”.

      Hình như nhớ ra gì đó, Tống Trường Tuyết bứt rứt yên, vươn tay giữ lấy tay áo, trong đây là đống tang vật, nếu nhớ ra khi bước có thể bị rơi giờ mình xong đời luôn rồi.

      “Nàng cần trả tiền”. Trữ Khác cười, dắt tay nàng, “Ngõ Tứ Liễu khá gần, cứ vậy qua đó thôi”.

      Tỳ nữ đứng bên hỏi theo bản năng: “Tướng gia, có dùng bữa sáng trong phủ ạ?”.

      “Ừ, cần chuẩn bị”. rồi liền dắt tay nàng ra ngoài cửa.

      tay Tống Trường Tuyết bị nắm trong lòng bàn tay, tay kia lo sợ, sợ nơi nào đó phát ra tiếng động, thành giấu đầu hở đuôi mất.

      “Nàng khỏe sao?”.

      Người có tật giật mình liên tục lắc đầu: “ có!”.

      Trữ Khác gì, khẽ đưa mắt nhìn xuống tay áo nàng cái, rồi lại tiếp tục về phía trước, hỏi nhiều nữa.

      Ở Tống kinh, ngõ Tứ Liễu nổi danh là chốn quà vặt dân gian, ngay cả đương kim Thiên tử cũng từng cải trang để đến. Nào là kẹo hồ lô này, bánh bột cao này, hạt giẻ bơ này, còn có cả đường hấp bơ sữa, đều là cực phẩm nơi đây. Dân thường thích đến ngõ này vào buổi sớm, sắc trời vẫn còn sớm, đúng là có rất nhiều người.

      Nơi phố chợ, tiếng người ồn ào. ngõ chàng trai bưng bát mì Dương Xuân vụt qua sát người Trữ Khác, vừa lúc Tống Trường Tuyết nhìn qua, thấy ràng Thừa tướng đại nhân tôn quý nheo nheo mày. Nàng thấy bực bội, khỏi hừ mắng: “Xem thường người nghèo bọn ta cứ việc thẳng! Đừng nhịn kẻo bệnh đấy!”.

      Trữ Khác quay phắt lại nhìn nàng.

      Lúc này Tống Trường Tuyết mới ý thức được mình sai rồi, vội vàng che cái miệng. Nàng giơ tay, tay áo cũng căng lên, trâm ngọc vòng tay vơ vét được theo đà rơi hết vào bên trong người, cứ thế leng keng rơi thẳng xuống đất, màu vàng khiến người đường hoa mắt.

      “Thôi xong!”.

      Xung quanh yên tĩnh.

      Người đường thấy hai người họ y phục bất phàm, thích hợp xuất ở ngõ này nên dám có ý tham tài, ngang qua chỉ nhìn xuống đất ngừng tấm tắc.

      Tống Trường Tuyết sợ tới mức phát run, cúi mặt cũng ngăn được run rẩy. Cả thở nàng cũng dám, thầm nghĩ thế là hết… Xong luôn… biết mình là giả, cũng muốn tống mình vào nhà lao…

      Trữ Khác chỉ im lặng nhìn nàng, càng nhìn ra tâm trạng thế nào.

      lúc lâu sau.

      “Đói bụng ?”.

      “Hử?”. Tống Trường Tuyết mơ mơ màng màng, nâng mắt quan sát . Lại thấy Trữ Khác ngồi xổm xuống nhặt những thứ rơi xuống đất lên, sau đó ngỏ ý muốn xin bà chủ quầy hàng bên cạnh túi vải . Dáng dấp tuấn lãng, dáng người cao lại mặc y phục phú cũng quý, cho dù là ở cái nơi phố chợ ngư long hỗn tạp (tốt xấu lẫn lộn) cũng giống như đứng giữa trời xanh. Bà chủ quán ái mộ phong thái của , đương nhiên vội vàng giúp đỡ.

      Trữ Khác khẽ cho đáp án: “Mấy thứ này… Nếu thích, ta mua rất nhiều cho nàng, cần đâu cũng phải mang theo”.

      cũng biết mình gì nữa.

      Trữ Khác dắt tay nàng, bước chậm về phía trước, “Lúc xuất môn phải muốn ăn bánh táo nướng sao, , ta mua cho nàng”.

      Tống Trường Tuyết cắn môi dưới nơm nớp lo sợ, câu cũng dám trả lời, bị động để dắt . Nàng cảm thấy mình đoán được tí ti tâm tư người này. trở mặt hay nổi giận như trong tưởng tượng, lại có thể coi chuyện như thường, tiếp tục về phía trước.

      “Đại nhân…”. Tống Trường Tuyết e dè mở miệng.

      Trữ Khác nghiêng đầu nhìn nàng.

      Đối phương do dự lát, nghiêm túc : “Tự… Tự nhiên ta muốn ăn bánh táo nướng nữa”.

      “Vế sau.”

      “Ta muốn ăn đường hấp bơ sữa với bánh bao hành”.

      Trữ Khác dở khóc dở cười, đành phải dẫn nàng quay lại đường cũ mua thứ nàng muốn ăn, còn mình tìm cái sạp nhìn qua khá sạch gọi bát mì Dương Xuân.

      Tống Trường Tuyết ngồi đối diện , căng thẳng ăn bánh bao hành.

      Xung quanh người người nhốn nháo, ngõ ồn ào, hai người im lặng ngồi đối diện nhau.

      “Đại nhân… Ngài tới đây bao giờ chưa?”.

      Trữ Khác dừng lát, đáp: “Chưa”.

      Ai kia lập tức kiêu ngạo khoe: “Ta tới đây rất nhiều lần rồi! Vừa được ăn ngon lại đắt. Đặc biệt là bát mì Dương Xuân này của ngài, nấu còn ngon hơn đầu bếp nhà ta!”. Phấn khởi như quán là nhà mình mở.

      “Vậy sao. Ta cũng biết đấy”.

      Dứt lời, nhặt vụn hành bên má nàng xuống.



      Tống Trường Tuyết xấu hổ lau mặt, ngượng ngùng đứng lên, nghiêm mặt cầu hòa: “Xin lỗi… Ta… Đầu óc có hơi dốt nát, nếu ngài thích về sau ta vớ vẩn với ngài nữa…”.

      “Sao nàng giống hệt tiểu nương chưa lớn vậy”.

      Trữ Khác bất đắc dĩ, muốn tiếp. lơ đãng nhìn về phía bàn trúc thấp thấp, bàn trúc cắm rất nhiều mặt người sinh động, đường nét dứt khoát, màu sắc hài hòa, trông vô cùng sống động. Phía sau bàn là lão nghệ nhân tóc bạc trắng, lão thư thái ngồi ghế đẩu .

      “Đó là gì vậy?”.

      Tống Trường Tuyết nhìn theo mắt , nàng nhìn chăm chăm cả buổi mới giật mình : “ phải chứ! Ngụy bá bá trở lại!”. xong nàng bỏ mặc bát đường hấp bơ sữa hấp tấp chạy sang bên đó.

      Lão nghệ nhân kia thấy thiếu nữ chạy bổ nhào về phía sạp mình cũng hoảng vội, chỉ vuốt râu: “Mấy ngày gặp, tiểu nha đầu vẫn chẳng ra thể thống gì cả”.

      Người nào đó ngồi xổm trước mặt bàn, tình cảm thắm thiết năn nỉ, cười hì hì: “Phải ạ phải ạ, Ngụy bá bá người xem con khiến bá bá vui thế chi bằng bá bá lại nặn cho con con ”.

      Lão nhân kia rất vui, nhịn được gõ trán nàng, “Quả nhiên Trường Tuyết vẫn ngốc như vậy, sợ gả được hả”.

      Trữ Khác theo qua đó, ngồi xổm xuống cạnh nàng. Mặt người này nhìn gần trông càng thú vị, mỉm cười với lão nhân kia: “Nàng gả rồi”.

      Sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, cong khóe miệng.

      “Nhà ngươi Trường Tuyết?”.

      “Cũng đâu khó nghe, sao lại giấu”.
      Last edited: 28/8/16
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :