1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thứ nữ yểu điệu.
      Tác giả: Đông Ly Cúc
      Convert: Ngocquynh520
      Edit: cuckicoi
      Giới thiệu:
      Thứ nữ yểu điệu OR Thục Nữ Yểu Điệu ? Đây là vấn đề. . . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Lương Úc các.

      nữ hài tử xem ra còn chưa trưởng thành ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn người trong gương, sau đó khe khẽ thở dài.

      "Quận chúa, ngài thế nào? Tại sao lại than thở rồi hả ?" Nha hoàn Hương Châu hỏi.

      " có gì, Hương Châu, lát thỉnh an bà nội cùng mẫu thân có việc gì ?" Quận chúa Doãn Thiên Lương dịu dàng hỏi, khuôn mặt bầu bĩnh mập mạp đúng lúc mỉm cười.

      "Dạ, chỉ là, Thế tử gia hôm nay về phủ rồi." Hương Châu cười đáp.

      "Nha." Doãn Thiên Lương vẫn là vẻ mặt thục nữ cười: "Tốt lắm, thời điểm sai biệt lắm, chúng ta thỉnh an bà nội !"

      Bọn nha hoàn đồng ý, mở rèm theo nàng cho Thái phi thỉnh an.

      Trạm vương phủ, lão thái thái là phi tử, vốn là ở tại trong cung, tân hoàng lên ngôi, lão thái thái thành thái hoàng thái phi, tân hoàng đế suy nghĩ lão thái thái ở trong cung lâu ngày, vì vậy đặc chuẩn cho bà ra khỏi hậu cung, đến trong phủ của nhi tử là Trạm vương an dưỡng tuổi già. Trong Trạm vương phủ, từ xuống dưới mặc dù dám gọi Lão Tổ Tông, nhưng biết từ người nào bắt đầu, gọi lão thái thái là "Thái quân", mỗi ngày trong phủ, chủ tử lớn từ xuống dưới tất đều muốn cho thái quân thỉnh an.

      Trạm vương Doãn Cảnh là hoàng tử duy nhất của lão thái quân, đứng thứ 11, Trạm vương tốt luật thích thi văn, điển hình người phú quý nhàn rỗi. Vì vậy trong phủ so sánh với vương phủ khác ít phần trang trọng nhiều hòa khí hơn. Trong vương phủ có chủ tử lão thái quân, Vương Gia, vương phi, hai vị tiểu vương Gia, ba vị Tiểu Quận Chúa, mặc dù hoàn toàn đều là hòa khí, nhưng cũng là ra dáng đoan chính, so với trong phủ khác đánh chửi người làm còn tốt hơn nhiều.

      Trạm vương phong lưu tự nhiên, mặc dù cùng chánh phi chim cá tình thâm, nhưng bản chất đa tình thay đổi, lại nạp mấy vị trắc phi, chỉ là, hai con trai Trạm vương là chánh phi sinh ra. Trường Tử Doãn Thiên Lăng theo như quy định phong Thế tử, tương lai tiếp tục duy trì vương vị, con thứ Doãn Thiên Lẫm quá mức giống cha, đam mê luật thi văn, thích vật phàm tục. Trưởng nữ Doãn Thiên Tịnh, thứ nữ Doãn Thiên Ngưng đều là trắc phi sinh ra, tính tình hoạt bát. Tiểu nữ Doãn Thiên Lương mặc dù cũng là trắc phi sở sinh, nhưng vừa ra đời liền có mẫu thân, vì vậy được vương phi nuôi dưỡng lớn lên, Doãn Thiên Lương từ trầm mặc ít , kể từ mấy tháng trước bị sét đánh hôn mê, tỉnh lại càng thêm trầm mặc ít , vợ chồng Trạm vương lần hoài nghi Doãn Thiên Lương bị sét đánh ngu.

      Lại , Doãn Thiên Lương Quận chúa có triệu chứng si ngốc như vậy cũng là bị buộc bất đắc dĩ, thân xác này, linh hồn núp ở bên trong góc tường xông lại bắt được lan can rống giận: "Thả ta ra ngoài, ta muốn về nhà, ta muốn tự do" —— ra là, đây là đứa bé xui xẻo, làm sao lại cẩn thận bị chuyển tới đây tạm giam rồi hả ?

      Túm ra chiếc khăn tay lau lau nước mắt, linh hồn chuyện: "Ta, Tiêu Tương, bị lực lượng biết tên Câu Hồn Nhiếp Phách đến nơi này, biết cái nào Táng Tận Thiên Lương đem ta đẩy tới trọng sinh trong thân thể tiểu nương này. Nguyện vọng duy nhất của ta là về nhà, cần gì cái quận chúa chó má này. Này, ngươi có biện pháp đưa ta trở về ? Cái gì? Chưa? có, ngươi hỏi cái này có chút nhảm sao? . . . . . ." Lại lùi về góc tường vẽ linh tinh .

      "Cái đó, Tiêu tiểu thư, ngươi phải cảm thấy làm Quận chúa so với làm nhân viên bình thường tốt hơn nhiều sao?" thanh hỏi.

      "Đừng có dùng danh từ đặc thù gọi ta." linh hồn lại gần: "Khá lắm quỷ, ngươi hãy thử xem ngày ngày giả bộ con muỗi chuyện, giả bộ chim sẻ ăn cơm, lắp ráp máy người bộ, tốt, đầu khá lắm. Thà chết còn hơn mất tự do." linh hồn dõng dạc lời kịch cuối cùng.

      "Nhưng mà, Tiêu —— Tiêu Tiêu, còn sống còn có thể có tự do, chết liền chút tự do có." thanh hấp dẫn đến.

      Linh hồn nghía cái, dưới quét xem trở về: "Ta hiểu biết rồi, ngươi chính là cái đó tang, tận, thiên, lương ——"

      Người khác từ từ lui về phía sau, hắc hắc cười gian: "Hắc hắc, Tiêu Tiêu, muốn trở về, đừng nằm mơ rồi, nhân duyên ngươi ở chỗ này. . . . . ." Rất nhanh sau đó biến mất.

      Linh hồn mimi mắt: "Hừ hừ, nhân duyên. . . . . ."

      Trước khi đường đến bái kiến "Thái quân", mặt Doãn Thiên Lương
      làm ra vẻ mặt tiêu chuẩn của đại gia khuê tú, mắt nhìn thẳng, bả vai xoay
      ngang, bình ổn đều tốc độ di chuyển khoảng cách 15 cm. Ở khúc quanh nơi hành lang, đụng phải hai nữ nhi khác là Doãn Thiên Ngưng cùng Doãn Thiên Tịnh của Trạm vương. Hai người bọn họ tuy phải cùng mẹ, nhưng cùng năm ra đời, so Doãn Thiên Lương lớn hơn hai tuổi, năm nay 16, giống mẫu thân của các nàng dạng xinh đẹp sáng rỡ, rất được Trạm vương thích. hơn hai tuổi lại có chút ít , đối với Doãn Thiên Lương mà tất nhiên thể được lòng của phụ thân, người trong phủ vụng trộm cho nàng cái ngoại hiệu "Quận chúa ngây ngô". Trạm vương phi có lúc cũng than thở, vừa nghĩ tới cái tính khí này của nàng, tương lai xuất giá còn phải rơi vào tình cảnh bị khi dễ sao? Đáng tiếc, đứa này thế nào đều là như cũ, sau khi bị sét đánh càng thêm trầm mặc, tựa hồ sét đánh hỏng chức năng ngôn ngữ của nàng.

      "Ngưng tỷ tỷ, Tịch tỷ tỷ tốt." Doãn Thiên Lương hơi gật đầu . Nhưng trong lòng lại thất vọng.

      "Lương Nhi, lại , bọn tỷ muội cần khách khí như thế. thôi, cùng thỉnh an lão thái quân." Hai người cười gọi nàng, cũng ngừng bước đợi nàng, vẫn như cũ là cười cười cùng nhau về phía trước.

      Dối trá —— Doãn Thiên Lương, cũng chính là Tiêu Tương, trong lòng nghĩ đến, khóe miệng vẫn là cười đoan trang như cũ.

      Viện của Thái quân trong ba tầng, ngoài ba tầng bọn nha hoàn đứng mặc tơ lụa màu sắc rực rỡ, nhìn điệu bộ này Doãn Thiên Lương biết nên tới thỉnh an đều tới, mỗi sáng sớm nơi này cùng tập hợp nhiều người như vậy, Doãn Thiên Lương buồn bực, cho tới trưa cái gì đều cần làm, ở nơi này sáng bộ, gặp phải người quen tán gẫu đôi câu. Sau đó cơm trưa, sau đó ngủ trưa, ngủ thẳng tỉnh lại sau đó ngẩn người, sau đó cơm tối, sau đó ngẩn người, sau đó ngủ. Lặp lại tuần hoàn như thế, người bình thường cũng phải thành ngốc tử, Doãn Thiên Lương này chính là ngốc tử trong ngốc tử.

      Vào phòng khách, thấy ba Vương Gia, mẹ vương phi, đám người trắc phi tiểu thiếp, Nhị gia Doãn Thiên Lẫm đều ở đây rồi, cười những thứ gì, trước nàng mấy bước vào cửa Doãn Thiên Ngưng, Doãn Thiên Tịnh ngồi bên cạnh lão thái thái phát huy chức năng ngọt ngào như đường, rực rỡ giống như hai đóa hoa hướng dương. Doãn Thiên Lương theo như quy củ phúc phúc, trong lòng oán niệm, Tiêu Tương nàng ngày ngày gãy lưng lần, biết có thể hay cơ lưng vất vả mà sinh bệnh quá lợi hại.

      Lão thái thái để cho nàng ở ngồi bên cạnh mẹ vương phi, Doãn Thiên Lương liền hơi thấp đầu, theo thường lệ nghe người ta tán gẫu. Làm xong chịu đựng danh xưng "Thái quân" này hành hạ, ức chế trong nội tâm dâng lên cảm giác thù hận giân tộc mênh mông mãnh liệt.

      "Thái quân, nghe phụ vương , ngài muốn lên Kinh Thành phải ?" Doãn Thiên Ngưng cười ngọt ngào hỏi.

      "Ừ, Đúng vậy a, năm nay là Thái Hoàng thái hậu đại thọ 80, theo như quy củ là muốn vào kinh chúc thọ." Lão thái quân . Doãn Thiên Lương lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, lão thái thái ngài cũng mau 70 rồi, giày vò gì đường dài a, công cụ giao thông tiên tiến là máy bay, ngay cả xe lửa giường nằm an toàn cũng có, dựa vào cỗ kiệu cùng xe ngựa đến Kinh Thành vẫn thể "Thay da đổi thịt" a. Dĩ nhiên, nghĩ nghĩ, nàng .

      "Nhưng là đường xá xa xôi như vậy, thái quân đường rất cực khổ." Doãn Thiên Tịnh nhíu cọng lông mày thanh tú .

      " đường mặc dù khổ cực, lễ phép thể tuân thủ. Các ngươi nếu đau lòng bà nội đường khổ cực bồi ta đường giải buồn." Lão thái quân , Doãn Thiên Lương cúi đầu biết lão thái thái có nhìn nàng , nhưng Quận chúa ngây ngô là có trong phạm vi cân nhắc ở đây, nếu đường người nào cho ai chuyện cười giải buồn còn chưa nhất định đấy.

      "Chúng ta dĩ nhiên muốn bồi thái quân giải buồn a, nhưng với lễ pháp chúng ta có thể vào kinh sao?" Doãn Thiên Ngưng chút thiên chân đáng , trong giọng tiết lộ ra kích động cùng chờ đợi.

      "Dĩ nhiên có thể, vừa đúng cũng mang bọn ngươi cho Thái Hoàng thái hậu xem chút. Nếu trong kinh có hậu sinh tuấn trẻ tuổi ta liền buông tha da mặt cũng cầu xin Thái Hoàng thái hậu cho các ngươi tìm con rể tốt." Lão thái thái cười , trong khẩu khí có chút cưng chiều.

      Doãn Thiên Ngưng cùng Doãn Thiên Tịnh lập tức thẹn thùng thấp đầu, Tiêu Tương hô to may mắn, hoàn hảo Doãn Thiên Lương chỉ có mười bốn tuổi, còn chưa tới tuổi trưởng thành.

      "Ơ, còn xấu hổ." Lão thái thái cười , lại nhìn nhi tử nàng dâu chút: "Hai nha đầu này bình thường rất nghịch ngợm, đến chuyện này cũng xấu hổ."

      "Dù nghịch ngợm thế nào cũng là nương gia, loại chuyện như vậy dĩ nhiên xấu hổ." Trạm vương phi cười , hơi nhìn Doãn Thiên Lương cái, vẫn là lẳng lặng lời nào, giống như đây tất cả cùng nàng có quan hệ dạng. Mắt thấy sang năm liền 15 rồi. . . . . .
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ10 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2.

      “Sang năm Lương Nhi cũng 15, ba nha đầu này cũng mau rời nhà, sau này cũng còn người theo lão thái thái ta giải buồn rồi.” Lão thái thái tựa hồ rất thổn thức. Doãn Thiên Lương thầm bĩu môi, cầm tốt bụng mang ta theo, ta có ở đó hay ngươi cũng buồn bực.

      “Ha ha, các nàng gả , Lăng Nhi cùng Lẫm nhi cũng nên cưới vợ sinh con, đến lúc đó còn làm phiền ngài.” Trạm Vương ha ha cười , liếc mắt nhìn con thứ Doãn Thiên Lẫm: “Chơi cũng chơi , nên nghĩ lại rồi.”

      Doãn Thiên Lẫm chẳng qua là khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Doãn Thiên Lương len lén nhìn sang, người nhị ca này cùng quận chúa ngây ngô này giống nhau, cũng thích cùng người khác chuyện, nghe chỉ thích luật thi văn, nhìn rất có phong cách thần tiên.

      Lại chuyện phiến, lão thái thái rốt cục để cho các nàng ra. Doãn Thiên Lương cạnh bên người Trạm vương phi, trước sau như cúi đầu. Nếu Tiêu Tương cùng mẹ mình bộ sớm thân thiết khoác lấy cánh tay, thế nhưng nàng có hứng thú, người mẹ này cũng phải của nàng.

      “Lương nhi.” Trạm vương phi nghiêng đầu nhìn nàng, mặt có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng.

      “Mẹ?” Doãn Thiên Lương dùng giọng nghi vấn, lấy giản thiểu đọc nhấn số lượng từng chữ.

      “Ai, có gì, Lương Nhi a, ngươi muốn vào kinh xem chút ?” Trạm vương phi hỏi.

      Doãn Thiên Lương lập tức lắc đầu, ở chỗ này cũng phải giả bộ khổ cực như vậy, còn phải vào kinh giả bộ ở trước đám người thành tinh, nàng cũng phải là diễn viên, nàng tại nhiều lắm cũng coi là có khuôn mặt thần tượng - nếu như có người ái mộ.

      Nhìn nàng lắc đầu, Trạm vương phi có bộ dạng thở phào nhõm như chút được gánh nặng, Doãn Thiê Lương trong lòng buồn bực, bất quá cũng lên tiếng, nguyên tắc của nàng cũng hỏi xin.

      Trở lại khuê phòng tiếp tục ngẩn người nhìn những cây trúc bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, mặc dù tới nhiều tháng, vẫn còn khiếp sợ cuộc sống xa xỉ quyền quý của quan lại cổ đại, xem chút gian phòng này, cần đến lăng la tơ lụa, còn bày đầy vàng bạc ngọc ngà, nguy nga lộng lẫy, dùng tiền lương mấy đời của Tiêu Tương cũng mua nổi, bất quá, sau khi tâm tình qua, nàng tại rất muốn đến vùng ngoại ô, cuộc sống như vậy là đè nén, thể dạo phố, thể cười ha ha, thể mập mờ buồn cười, thể quanh minh chính đại hướng về phía trai đẹp bình phẩm từ đầu đến chân, thể đánh lộn, thể gầm thét, thể làm hư hoa cỏ, thể hút thuốc, thể đeo trang sức giả --- --- trừ làm bộ, cái gì cũng thể giả bộ. Còn tên của cái nàng này --- Doãn Thiên Lương, trời đầy mây dĩ nhiên lạnh.

      Tiêu Tương phải nghĩ đến chạy, nhưng dễ vậy sao? Coi như nàng có kiến thức lịch sử, nhưng ở xã hội đại, con cháu các cán bộ cao cấp, cái nào phải được bảo vệ đến giọt nước lọt, huống chi chủ thể này còn là quận chúa nhà Thân Vương, so với ít con em nhà cán bộ cao cấp lại càng cao hơn, hoàng đế đều là đường huynh của nàng ( họ), nàng muốn chạy, đoán chừng ra cửa lớn được mười bước bị bắt trở lại rồi. phải nghĩ tới nhảy tường, nhưng với độ cao của bức tường kia, nàng phải rút ra bao nhiêu lông chim dính lên cánh mới có thể bay ra ngoài được a, còn bằng đào cái hố lối thẳng ra ngoài tường tương đối bớt phiền phức.

      Trọng yếu nhất, nàng vẫn chưa chạy, là bởi vì thức ăn nơi này quá tốt, so với tất cả các loại thức ăn nhanh, ăn chậm đều tốt hơn, đáng tiếc duy nhất chính là cho ăn nhiều, quy củ thứ nhất, người nào thấy mọi tiểu thư ăn hai chén cơm đều nháy mắt rồi, thứ hai, dạ dày của nàng Doãn Thiên Lương này nếu giải phẫu ra ngoài đoán chừng so với chim sẻ sai biệt lắm, mỗi lần khi nàng hạ quyết tâm bất kể ánh mắt của người khác diễn lần ăn uống quá độ, cái dạ dày đó lấy phương thức kích thích thần kinh của nàng phát ra báo động “ngươi ăn nữa, ta nổ tung cho ngươi xem”, đành lòng độc hại sinh linh, nàng đương nhiên phải câm mồm... dĩ nhiên, vâng, , nàng sợ thực nổ tung cũng phải là ăn. Lão tổ tông phải tích tiểu thành đại sao? Nàng cứ chầm chậm ăn, ăn vào nhất định được.

      nghĩ tới nàng này là động vật ăn chay, đến nơi này kiêng ăn thức ăn mặn, xem ra là “ngộ độc thức ăn”, loại bệnh này đoán chừng có cách nào trị, hơn nữa nàng cũng hi vọng chữa trị, để cho nàng bệnh đến thời kì cuối, chết chìm ở trong thức ăn ngon , Amen.

      Cuộc sống của đại gia khuê tú thiếu được cầm kì thi họa, vừa ngồi xuống lại bắt đầu ngây ngô, Hương Châu liền cẩn thận hỏi nàng có hay nhàm chán, muốn đánh đàn, vẽ tranh, đánh cờ hay là đọc sách. Doãn Thiên Lương ngẩng đầu làm hình dáng ngây ngô, ánh mắt nháy nháy hai cái, nhìn như có cảm giác nàng nhớ lại vấn đề của Hương Châu sau đó tiến hành suy tư, kế tiếp làm như tình trạng mới tỉnh mộng đáp lại câu: “Đọc sách .” phải là Doãn Thiên Lương (Tiêu Tương) muốn chọn đánh đàn, đánh cờ hay vẽ tranh, mà thực có bản lãnh kia, chỉ sợ nàng vừa ra tay người ta phát nàng là giả, vì vậy mấy tháng qua, Doãn Thiên Lương mỗi lần gặp vẫn đề này, đáp án đều là rập theo khuôn khổ “đọc sách”, tuy mới đầu chút chữ phổn thể có nhận biết, nhưng thuận theo mấy tháng xuống cuối cùng cũng lăn lộn quen mặt chữ rồi. ra nàng mấy lần cũng muốn hỏi xem có cái gì coi hay , tiểu thuyết tình , nhưng biết dân phong chỗ này thuần phác quá mức, nàng vẫn tính quên .

      Hương Châu lấy cho nàng sách phải là sách sử trải qua, còn tên mới nhìn đến để cho nàng muốn hô to “Nam nữ bình đẳng” cũng đem đốt thành tro: {Nữ giới},{Nữ tắc},{Liệt nữ truyền} linh tinh, hôm nay lấy ra chính là{Nữ giới}.

      “Quyển này xem rồi.” Doãn Thiên Lương kéo kéo khuôn mặt bụ bẫm non nớt , bây giờ có tiểu thuyết, cho bản nguyên khúc đời Đường cũng được a, nàng coi như khi tiểu học học ngữ văn tốt rồi.

      “Quận chúa, sách này xem mấy lần cũng tốt a, hôm nay thái quân phải , sang năm quận chúa ngài cũng muốn xuất giá rồi đó.” Hương Châu yếu ớt cự tuyệt.

      Doãn Thiên Lương bĩu môi, xem , ai sợ ai, coi như phái nữ khuất nhục lịch sử rồi.

      Kết quả là, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, có thể nhìn thấy người mặc áo lam, chải kiểu tóc tinh sảo, tay chống má hơi thấp đầu, khỏi muốn than thở. Trong cảnh xuân tốt đẹp, màu lam cùng với bàn tay trắng nõn trong cảnh xuân này cỡ nào hài hòa. Đến gần nàng phát ra, động tác nhanh gọn lau chút nước miếng dính nơi khóe miệng, mãnh liệt mở trừng hai mắt để khôi phục tinh thần.

      vất vả Hương Châu cùng Tiểu Đào cho nàng biết lão thái quân truyền cơm. Doãn Thiên Lương nhàng gật đầu: “Ừ, tốt.” Rốt cục cũng giải phóng, ai, nếu như ngày có mười bữa cơm tốt, nàng cũng cần nhìn những thứ đồ ngổn ngang này rồi.

      Lại đến phòng lão thái quân, Doãn Thiên Lương mới ngồi gần bên người Vương phi. Mới vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến trận tiếng cười trong sáng, lập tức Doãn Thiên Lương cho là thực cảnh hội tụ của{Hồng lâu mộng} vào đó rồi, bất quá khá tốt, người tới là giống đực phải là người trong lòng nàng thích nhất, Phượng Tả. Tốt, ngẩng đầu chút xíu, xem chút mỹ nam trong truyền thuyết rốt cuộc đẹp trai đến trình độ hiếm có gì, vì sao mấy người kia... dành riêng “phục vụ viên” nghe được tên của cũng đỏ mặt.

      Ngóng nhìn ngóng nhìn, khi thời điểm thấy người đầy phòng miệng từ từ toét đến mang tai rồi mà trai đẹp này vẫn chưa lộ diện, Doãn Thiên Lương khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ trai đẹp này là ca ca ngón chân cái hoặc là ca ca ốc sên? Tốc độ cũng đủ chậm. Chợt nơi cửa ánh sáng chợt lóe, bóng dáng khuất sáng xuất tại cửa.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ12 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.

      Oa, Doãn Thiên Lương rất muốn câu, ngươi có thể hay đánh chính diện hoặc là đặc tả...

      “Ta trở về.” thanh này vẫn còn rất dễ nghe, bất quá mấy cái này nên là nỗi nhớ nhà chứ giờ phút này nghe tới có chút mùi hoa thủy tiên.

      “Chơi ? Nên về đến nhà từ nửa tháng trước, tại sao lại kéo dài như vậy?” Lão thái quân hỏi, “Tới đây, để cho bà nội xem chút.” Bóng dáng kia rốt cục ra khỏi ngược chiều ánh sáng, mặt cũng giống như nhật thực từ từ lộ ra lần nữa.

      Ách ... trong hai mỹ nam, mỹ nam tiêu chuẩn 3D cấp , so với thần tiên Doãn Thiên Lẫm, Doãn Thiên Lăng này có chút khí, giống như là có tu luyện thành chính quả.

      “Thái quân, đường hoặc nhanh hoặc chậm, thỉnh thoảng còn có đau đầu nhức óc ai có thể biết đâu, bất quá Tôn nhi trở lại chậm nửa tháng mà thôi.” Giọng của Doãn Thiên Lăng rất trong sáng. làm yên lòng đám người Trạm vương cùng Vương phi, nhìn chút đệ đệ muội muội lại hướng các trưởng bối chút chuyện tin đồn thú vị đường, chọc lão thái quân cùng Trạm vương cũng cười tóe toe. Doãn Thiên Lương nghe cũng cảm thấy có gì buồn cười, hoàn hảo nàng là Quận chúa ngây ngô, có phản ứng gì cũng sao, phản ứng chậm nghe hiểu. Doãn Thiên Ngưng cùng Doãn Thiên Tịnh con nhà khuê tú mà cười rất lớn. Doãn Thiên Lương giữ vững trạng thái ngây ngô.

      xong những thứ này, lão thái quân hơi mệt chút. Lúc chợt đến những người cùng , bởi vì vừa là 15 tháng 8 và là đại thọ Thái Hoàng thái hậu, vì vậy đám người Trạm vương, Vương phi, thế tử tất yếu phải theo, bởi vì lão thái thái kiên trì muốn mang ba vị tiểu quận chúa cùng , cho nên căn bản trong Vương phủ trừ đám người thiếp về cơ bản cũng được .

      Giờ phút này Doãn Thiên Lương cỡ nào hy vọng mình có thể ở lại, như thế nàng có thể an tâm sống mấy ngày nữa.

      “Thái quân, phụ vương , con . Trong phủ cũng cần có người trông nom.” chuyện là Doãn Thiên Lâm.

      Trạm vương gật đầu cái, biết con thứ luôn luôn thích những thứ xã giao này. Doãn Thiên Lương đảo mắt thấy Trạm vương gật đầu: “Phụ vương, con cũng muốn .”

      “Vương gia, Lương nhi cũng chưa có cập kê, hãy , trước đó vài ngày bị kinh sợ còn chưa hoàn toàn khôi phục, ta xem để cho Lương nhi ở lại trong phủ, vừa đúng nàng cùng Lẫm nhi, hai huynh muội có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

      Doãn Thiên Lương gật đầu mãnh liệt, thiếu chút nữa lộ ra nguyên hình nhào tới người Vương phi để hôn.

      Lão thái quân cùng Trạm vương nhất tề nhìn sang, hai me con lại nhìn nhau, sau đó lão thái quân : “ như vậy, Lương nhi liền lưu lại . Sau này còn có cơ hội kinh thành.”

      Doãn Thiên Lương vội vàng đáp tốt, sau đó thầm mở miệng thở phào. Cuối cùng có thể cần phải đến Kinh thành, làm bộ trước mặt những người thành tinh đó, nếu nàng mệt chết. Rất tốt, rất tốt, len lén liếc mắt nhìn Doãn Thiên Lẫm, hướng nàng cười cười, Doãn Thiên Lương tự chủ cũng cười, sau đó lấy lại tinh thần mình là ngốc tử, bận rộn thu lại nụ cười, cúi thấp đầu.

      Trở lại khuê phòng của mình, Doãn Thiên Lương thừa dịp “phục vụ viên” có ở đây, nhảy nhào lên giường lộn mấy vòng, đầu ghim vào trong chăn cạc cạc cười mấy tiếng, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười , Doãn Thiên Lương vội ngồi xuống cúi đầu khôi phục tình trạng ngây ngô.

      Ngày thứ hai, thời gian Doãn Thiên Lương thỉnh an lão thái quân, thấy Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh cùng lão thái quân thảo luận mặc y phục gì Kinh thành, Doãn Thiên Lương hắc hắc cười thầm, quận chúa vào kinh cũng sợ ăn mặc thời thượng bị ngươi cười nhạo là quê mùa à? Cũng may, điểm này nàng cần lo lắng, ai bảo nàng là quận chúa ngây ngô đâu.

      Đề tài này nàng có chen miệng vào cũng lọt, Doãn Thiên Lương tìm lấy cớ cáo lui, còn chưa ra khỏi viện chỉ thấy huynh đệ Doãn Thiên Lăng hướng bên này, tự nhiên làm vẻ mặt nhu hòa tiêu chuẩn theo hai người : “Đại ca tốt, nhị ca tốt.”

      “Lương nhi tốt, để đại ca xem chút có tốt ?” Doãn Thiên Lăng . Hôm qua nghe tự nhiên bị sét đánh, sau đó hơi ngây ngô.

      “Tốt lắm, cám ơn đại ca, ta về trước.” Doãn Thiên Lương . Đây là người tnh quái, nhìn thấy? Nếu như nhìn ra vẫn đề của nàng làm sao bây giờ?

      “Lương nhi gấp làm gì, ngươi lại cần phải gấp gáp trở về dọn dẹp y phục trang sức.” chuyện là Doãn Thiên Lẫm, trong thanh mang theo chút vui vẻ.

      Doãn Thiên Lương mới vừa nâng lên chân lại buông xuống: “Vâng, nhị ca.” Tốt lắm, bất cứ giá nào, xem xem , cùng lắm chét cũng thừa nhận.

      Quả nhiên Doãn Thiên Lăng đem mặt của nàng nhìn kỹ lại, sau đó cười : “ mặt Lương nhi nhiều thịt.”

      “Vâng, đại ca.” Doãn Thiên Lương .

      Doãn Thiên Lăng cười ha ha gật đầu, cùng Doãn Thiên Lẫm tiến vào.

      Lại qua mấy ngày, lập tức muốn Kinh thành, lão thái quân mang theo vợ, cháu trong miếu dâng hương cầu lên đường bình an. Tuy Doãn Thiên Lương có trong danh sách, nhưng Trạm vương phi nàng ở nhà cũng rất buồn bực, liền cùng chút.

      Quy quy củ củ theo đốt hương, Doãn Thiên lương vẫn dạng ngây ngô. Lão thái quân các nàng vất vả ra ngoài chuyện nên để cho các nàng khắp nơi chút, Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh luôn luôn thân thiết với lão thái quân, tự nhiên theo nghe giáo lý Phật giáo.

      Doãn Thiên Lương thầm trợn trắng mắt, nàng nghe “Đại bị chú” là buồn ngủ, nếu phải nghe giáo lý Phật giáo mà nàng ngủ bị ném chết người, vậy vẫn là ra ngoài đến sau núi “ chút” .

      Bởi vì lão thái quân phủ Vương gia tới dâng hương, vì vậy hôm nay trong miếu mở cho người ngoài, xem ra tĩnh mịch vô cùng, theo Hương Châu cùng Tiểu Đào nhìn chung quanh chút, Doãn Thiên Lương bây giờ rất bất đắc dĩ, điều này cũng theo nàng còn buông lỏng cái quỷ gì a?

      vòng ra phía sau Thiên vương Bảo Điện, Doãn Thiên Lương chợt ho khan, cổ họng mình ngứa, để cho Hương Châu và Tiểu Đào lấy cho nàng ít nước uống nhuận họng. Hai nha hoàn có nghi nhiều lắm vội vã , các nàng vừa Doãn Thiên Lương cũng ho khan nữa, nhìn chung quanh lần, sau đó nhấc chéo quần chạy như bay về phía sau núi.

      có ai trông coi, tự do là hạnh phúc a, Doãn Thiên Lương nhìn chung quanh chút, có ai, suy nghĩ chút cũng là: mẹ Vương gia, tiểu lão bà của Hoàng đế tiền nhiệm tới dâng hương bảo đảm an toàn khẳng định có vẫn đề, vì vậy yên lòng ngã bùm nằm ở cỏ, gối lên cánh tay nhìn bầu trời...

      Trời xanh a, mây trắng a, lá xanh a, hoa hồng a, cuộc sống đầy màu sắc đẹp.

      Có chút hơi râm mát.

      Ánh mắt hướng lên , thấy người giống đực, giống đực này nàng biết.

      “Tiểu thư có mình?” Nghe thanh của sắc lang cố làm thân sĩ, Doãn Thiên Lương mở trừng hai mắt, nắm tay bắt đầu ngứa ngáy. Nháy mắt mấy cái, Doãn Thiên Lương cố làm vẻ kinh hoàng ngồi dậy, cúi đầu.

      “Ta, ta, ta phải mình, ta, ta, nha hoàn rất nhanh trở lại.” Cố ý lắp bắp . Sau đó đứng dậy muốn .

      “Tiểu thư dừng bước.” GIống đực này vòng qua trước mặt nàng : “Nếu nha hoàn rất nhanh trở lại, bằng để tại hạ bồi tiểu thư chờ chút . Người ở đây có chút vắng vẻ, nếu mình tiểu thư trở về gặp phải người xấu tốt.”

      Con quạ liền rơi vào người con heo, nhìn con heo liền cười cạc cạc, còn tưởng mình là thiên nga rồi hả?

      cần, thời điểm ta tới cũng có gặp ai, cũng đụng phải người xấu.” Cố ý cho giọng run rẩy, còn cố ý dùng sức xoa nắn vạt áo, bộ dạng sợ vô cùng.

      Giống đực kia cười hai tiếng. Tay đặt lên vai Doãn Thiên Lương: “Nếu có người xấu, tiểu thư gấp cái gì đây? Chẳng lẽ ta giống như người xấu?”

      Doãn Thiên Lương ngẩng đầu nhìn , sau đó bày ra nụ cười ngây tự nhận là thơ nhất của thiếu nữ 14 tuổi, cũng chuyện, giống đực thấy nàng cười, tay lại càn rỡ chút, từ vai nàng trợt xuống cánh tay nắm tay của nàng.

      ~~~ a !!!!! ~~~

      Tiếng kêu thảm thiết.

      “Bịch.” “Rắc rắc.” “Ùm.”

      ~~~ a !!! ~~~
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ7 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.

      Doãn Thiên Lương còn duy trì bộ mặt cười ngây thơ, giầy thêu còn dùng sức đá cái mông của giống đực, còn giống đực cúi người hai tay che trở hạ thân, khuôn mặt đau đến muốn sống.

      “Cầm thú, mặc y phục là mặt người dạ thú mặc y phục là bằng cầm thú đó. Loại người như ngươi như món hàng, cha ngươi nên trực tiếp bắn lên tường, tránh cho sinh ra ngươi câm thú như vậy làm cho tổ tông mất mặt, phải là ngươi chưa tiến hóa xong, ở giai đoạn súc vật. biết cho là gia truyền nhà ngươi mới tiến hóa đến súc vật thôi đâu, muốn chiếm tiện nghi của bà ta, chờ người tiến hóa xong bắt kịp tiêu chuẩn người bình thường .” Doãn Thiên Lương cười hắc hắc . phát uy tưởng nàng phải là sư tử hà đông a?

      “Tiểu tiện nhân...” Từ trong kẽ răng giống đực nặn ra câu.

      “Quả nhiên là cầm thú, cũng tiếng người.” Doãn Thiên Lương đạp cước: “Hôm nay tâm tình ba ta tốt, lười phải so đo cùng cầm thú, ta nghĩ mình bị chó cắn là được.”

      Sau đó hừ, rồi .

      Nhàn nhã xuống phía sau núi, đúng lúc Hương Châu cùng Tiểu Đào cuống lên tìm, Doãn Thiên Lương bận rộn khôi phục lại vẻ ngây ngô, vừa rồi mình nhìn thấy con bươm bướm rất đẹp, theo nhìn xem. Hai người Hương Châu thả lỏng, lão thái quân muốn ăn cơm chay, Doãn Thiên Lương vội vàng theo.

      Ăn xong cơm chay trở về Vương phủ, đường Doãn Thiên Lương nhịn cười chết được. Đây là nhiều ngày trôi qua mới có ngày thống khoái như vậy.

      Trở về phủ, dĩ nhiên lại muốn đến nơi lão thái quân ngồi chút. Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh lại cùng lão thái quân giảng Phật pháp, Doãn Thiê Lương lại giả vờ ngây ngốc, ngồi yên. Còn chưa ngồi nóng đít, nha hoàn cầm phong thư vào, là cho Vương phi.

      Trạm vương phi nhìn rồi mặt lộ ra nụ cười, con trai bạn chi giao Du Ngạn Chương có công việc ngang Sở Châu, muốn tới bái kiến Thái hoàng Thái phi. Lão thái quân nghe vừa lòng cười, có đến mười lăm năm chưa từng thấy qua Du Ngạn Chương, khi còn bé đứa này rất nghịch ngợm, chỉ chớp mắt có quan chức, có thể mình đảm đương phía rồi.

      Sau đó mẹ chồng nàng dâu bắt đầu nhớ lại quá khứ. Vẫn hồi tưởng đến khi Doãn Thiên Lương ngồi muốn ngủ thiếp lão thái quân mới hỏi câu hữu dụng: “Ngạn Chương ngày nào đến a?”

      “Cũng chưa , bất quá ta nhìn cũng là mấy ngày này .” Trạm vương phi .

      “Ngạn Chương định việc hôn chưa?” Lão thái quân hỏi.

      “Vẫn còn có, nếu có, thế nào cũng có thiếp đến phủ cho chúng ta.” Trạm vương phi .

      Doãn Thiên Lương trong ngày thường ngâm trong bát quái ra, lỗ múi lập tức ngửi thấy mùi vị ép duyên.

      Lão thái quân muốn nghỉ ngơi, Trạm vương phi mang theo ba tỷ muội ra.

      Trở về viện của mình, ngủ buổi chiều, Doãn Thiên Lương nằm ở giường tính toán kế tiếp làm sao bây giờ.

      Thân thể Doãn Thiên Lương này mới 14 tuổi, sang năm đoán chừng cũng bị xử lý, sau đó cùng N nữ nhân chia sẻ người đàn ông, sau đó giống như con chim hoàng yến trải qua cuộc sống trong cái lồng tre, cái vấn đề này nàng suy nghĩ lâu rồi, nàng là quận chúa, có khả năng người vợ kiêu ngạo, hơn nữa còn có Thái hoàng phi cùng Vương gia ba ba làm chỗ dựa, tướng công tương lai của nàng cũng bỏ nàng ?

      Nếu như cho tìm cho nàng người có địa vị thấp, vậy cũng tốt, nàng có thể cùng những nữa nhân ở giữa hục hặc với nhau rồi. Có hay , nàng dù sao cũng tin tưởng tình , cũng sao. Nhưng, Vương gia ba ba của Doãn Thiên Lương tìm cho nàng ấy tuýp đàn ông như thế nào đây?

      suy nghĩ, tiểu nha hoàn bên cạnh Trạm Vương phi vương phi cho mời, Doãn Thiên Lương gật đầu, theo nàng ta tới. Trạm vương phi xem sách, để cho nàng ngồi, sau đó thu sách, cười nhìn nàng. Doãn Thiên Lương cũng chỉ làm tốt trang thái ngây ngô nhìn thẳng vào mắt bà. Đây là ý gì?

      So mắt to mắt ? Ai nha, bác vương phi nhìn đẹp, phụ nữ trung niên còn bảo dưởng được tốt như vậy, khó trách Vương gia ba ba của nàng thường hướng về phía bác vương phi cười mập mờ.

      Suy nghĩ miên man, Trạm vương phi lên tiếng: “Lương nhi, hai ngày nữa Ngạn Chương đến phủ thăm thái quân, sau đó sợ rằng cùng lên kinh. Lại , ngươi và Ngạn Chương so với Ngưng nhi và Tịnh nhi gần hơn chút, dù sao ngươi cũng là ta tự mình nuôi lớn lên, cũng giống như ruột thịt.”

      Doãn Thiên Lương gật đầu cái: “Vâng, mẫu thân, ân nghĩa ngài dưỡng dục Lương nhi vẫn ghi nhớ trong lòng, trong lòng ta ngài chính là mẹ đẻ.” Dời chủ đề, nghe lời bác vương phi chính là chụp cái mũ vào biểu ca biểu muội thanh mai trúc mã đây mà.

      “Đứa Ngạn Chương này mặc dù thời có chút nghịch ngợm, bất quá là mười mấy năm qua, nghe cũng nhã nhặn, chững chạc, Cầm di , trong triều có rất nhiều quan viên đều chọn trúng muốn làm con rể cưng đó.” Trạm vương phi cười .

      Trong lòng Doãn Thiên Lương đảo lộn, mặt lại đem ánh mắt nháy nháy được gọi là thuần khiết vô cùng, chút khuynh hướng của bệnh đục thủy tinh thể cũng có: “Mẫu thân, Du thiếu gia ưu tú như vậy, Cầm di nhất định rất cao hứng.” Lần nữa rời .

      “Dĩ nhiên cao hứng, Cầm di gửi thư tới Ngạn Chương 22 tuổi còn chịu gấp gáp thành thân, trong ba loại bất hiếu, con là lớn nhất, Ngạn Chương chậm chạp chịu thành thân, Cầm di hết hy vọng ôm cháu, rất là lóng lòng.” Trạm vương phi kéo lại đề tài.

      “Du thiếu gia có lẽ là muốn lập nghiệp trước. Hơn nữa tuổi cũng lớn, Cầm di cần phải gấp a.” Doãn Thiên Lương . Gấp làm gì, 22 tuổi thôi nha, vừa mới tốt nghiệp đại học, trước tiên đem công việc làm xong rồi hãy .

      “Còn gấp? Biểu ca nhà cữu cữu ngươi 18 tuổi có hai đứa bé rồi. Đứa Ngạn Chương này cũng biết là nghĩ gì nữa.” Trạm vương phi cười liếc nàng cái, bưng trà uống hớp: “Hai ngươi lúc đó, ta dẫn ngươi thăm người thân, Cầm di còn muốn kết con làm thân gia . Khi đó ta muốn, chờ Lương nhi chúng ta trưởng thành, khẳng đinh Ngạn Chương đón dâu, cho nên đáp ứng. Ai biết....”

      Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa cười ngất. Bác vương phi dối cũng cần bản thảo, khi nàng hai tuổi Du Ngạn Chương cũng mười mấy tuổi, thấy thế nào cũng là trâu già gặm cỏ non. Bất quá, nàng mãnh liệt hoài nghi bác vương phi là cố ý như vậy.

      “A.” Doãn Thiên Lương thể làm gì khác hơn là làm bộ như nghe hiểu.

      “Sớm biết Ngạn Chương cưới muộn, ta đáp ứng. Ngươi có phải , Lương nhi?” Trạm vương phi hỏi.

      Doãn Thiên Lương thấp đầu, hạ thấp lượng: “Lương nhi biết tâm ý của mẫu thân, nhưng, Du thiếu gia ưu tú như vậy, Lương nhi tự biết mình xứng.”
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :