1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Thứ nữ vợ kế

      [​IMG]

      Tên truyện: Sống lại làm thứ nữ kế thê

      Tác giả: Uyển Tiểu Uyển

      Convert: Ngocquynh520

      Editor: Shin, Cellina

      Thể loại: Trùng sinh, gia đấu, HE..

      Bìa: Nữ Lâm@cungquanghang

      Giới thiệu:

      Cha của Lưu Uyển Thanh cũng chỉ là người con thứ bình thường, triều đình cũng chỉ là tiểu quan Tứ Phẩm ở kinh thành.

      Mẹ của Lưu Uyển Thanh là người có vài phần sắc đẹp, là nha hoàn tam đẳng của Lưu gia.

      Lưu Uyển Thanh chẳng qua chỉ là kết quả được chào đón của người cha con thứ bình thường và người mẹ leo giường chủ mà thôi.

      Kiếp trước.

      Lưu Uyển Thanh dựa vào sắc đẹp được di truyền từ mẹ nàng trèo lên giường tướng công của tỷ tỷ ruột, thừa kế nghiệp của mẹ nàng, là di nương.

      Trở thành vật hi sinh của trạch đấu.

      Kiếp này.

      Lưu Uyển Than chỉ mong nhất sinh nhất thế nhất song thân (1), bình bình thường thường.

      Tác giả: Giới thiệu rất nhàm chán, Tiểu Uyển giỏi viết văn án nhất, kính mời các vị bằng hữu mạo hiểm, mau nhảy hố !!

      (1) Nhất sinh nhất thế nhất song thân: hai người đời kiếp.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 15/6/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆ Chương 1: Trở lại


      “Ngươi, cái đồ tiện phụ này! Ngay cả ruột thịt của mình mà cũng có thể giết hại lợi dụng, quả thực bằng heo chó mà!”.

      “Tuấn ca nhi đáng thương, hôm qua vẫn còn rất tốt mà, còn gọi cha được mà, tại sao lại gặp phải người mẹ lòng dạ rắn rết như thế chứ!?”.

      “Đúng thế, Chân Chân chết có gì đáng tiếc nhưng mà Tuấn ca nhi là con trai trưởng của lão gia mà, đáng thương quá!”.

      “Ác phụ, ngươi chết có gì đáng tiếc!”.

      “Thanh trúc xà nhi khẩu, Hoàng phong vĩ thượng châm (1) đều độc bằng ngươi!”. Mỗi câu mắng, câu giễu cợt vang lên tai Lưu Uyển Thanh là lần lưng của nàng bị quất roi.... Lúc này sau lưng của Lưu Uyển Thanh rất khó coi, từng vết máu, trầy da sứt thịt. Nhưng mà bây giờ nàng hề cảm thấy đau đớn. ! Phải hề thấy đau ở sau lưng nhưng lòng của nàng bị đè nén vặn xoắn vò nát rồi.... Dáng vẻ của nàng chỉ có thể là đau tận xương tủy. Trước mắt nàng vẫn lên hình ảnh Tuấn ca nhi yếu ớt gọi mẹ...Khi đó nàng vẫn rất vui vẻ, vui vẻ vì có Tuấn ca nhi sớm muộn gì nàng cũng trở thành chủ mẫu của Điền gia, còn ảo tưởng nàng chà đạp tỷ tỷ cao cao tại thượng dưới chân mình như thế nào, nàng ta khóc lóc cầu xin mình cho nàng ta con đường sống ra sao! Còn nghĩ... nghĩ rằng mình mặc thân màu đỏ (2)! Nhưng...

      (1) Trích từ bài thơ:
      Thanh trúc xà nhi khẩu
      Hoàng phong vĩ thượng châm
      Lương ban giai khả độc
      Tối độc phụ nhân tâm

      Dịch nghĩa:

      Miệng của con rắn bị kẹt trong ống tre từ
      cái đuôi của con ong vàng
      Cả hai đều rất độc
      Nhưng độc nhất là lòng dạ đàn bà!

      (2) Màu sắc quần áo của chủ mẫu là màu đỏ!!

      Vì sao lại như thế? Nàng nhớ di nương đưa cho mình túi bột thuốc, nhớ.... “Ha ha ha ha ha”. Lưu Uyển Thanh cười phá lên như điên... Điền đại thiếu gia Điền Trăn Khang ngồi ghế chủ vị, rống giận tiếng, đập bàn đứng dậy. “Các ngươi chưa được ăn cơm à! Đánh mạnh vào cho gia! Đánh chết độc phụ này! Gia muốn thanh lý môn hộ!”.

      Tiếng vừa ngưng bên ngoài có tiếng người đến, Lưu Uyển Nguyệt có bầu năm tháng được các nha hoàn bà mụ nâng đến, sắc mặt hơi tái nhợt, mặt còn đầy nước mắt: “Gia... Hu hu... Thiếp đau cho Tuấn nhi...”.

      Điền Trăng Khang cúi người đỡ Lưu Uyển Nguyệt : “Nguyệt Nhi, sao nàng nghỉ ngơi, đến nơi này làm gì, đừng làm bẩn con mắt của nàng, hù đến con trai trưởng của gia!”.

      Lưu Uyển Nguyệt khẽ dùng khăn lau nước mắt, hít mũi cái, khuôn mặt bi thương: “Gia, thiếp muốn đến hỏi chút, hỏi muội muội tốt của thiếp, vì sao lại thế... Tại sao lại hận thiếp như thế, vì muốn gia ghét bỏ thiếp mà chuyện hại đến máu mủ mình hoài thai mười tháng cũng làm ra được, chỉ vì ta... Hu hu, Tuấn nhi đáng thương, hu hu....”. đến đây Lưu Uyển Nguyệt khóc thành tiếng. Điền Trăn Khang vội vàng trấn an nàng ta: “Nguyệt Nhi cẩn thận con trai trưởng của gia, cần cầu tình cho độc phụ này, nàng làm nhiều việc cho nàng ta nhưng nàng ta lang tâm cẩu phế làm sao có thể hiểu được mà tri ân!”. xong còn trừng Lưu Uyển Thanh nằm rạp đất, mắng tôi tớ: “Đứng nhìn cái gì? Gia các ngươi có thể dừng lại khi nào, đánh mạnh cho gia! Hôm nay gia muốn tiện phụ này đền mạng cho con trai của gia! Đánh!”.

      “Vâng, đại thiếu gia!”.

      Lưu Uyển Nguyệt cầm khăn che miệng của mình, gương mặt ủy khuất và đành lòng. Nhìn chiếc roi vang lên “bốp bốp bốp” và Lưu Uyển Thanh nằm đất đau kêu được khóe miệng hơi nhếch lên, phải dùng khăn che . Sau đó nàng ta thở dài, kéo tay Điền Trăn Khang van xin: “Gia, tha cho muội muội cái mạng !”.

      Điền Trăng Khang sửng sốt, ngờ vợ cả của mình lại cầu cạnh mình vì cái tiện phụ này, theo lý mà trừ mình ra người hận cái tiện phụ này nhất là nàng. Trước kia mình bị tiện phụ này che mắt, hỏi han gì đến vợ cả thậm chí lời ác độc. Nhưng hé mắt nhìn ánh mắt van xin hề giả, nghĩ cũng đúng, vợ cả mình đơn thuần như vậy làm sao có thể giả được. Ban đầu nhìn nàng mặt mũi bình thường nhưng hôm nay nhìn lại có phong vị khác, về sau phải thực tâm đối xử tốt với nàng thể phụ nàng nữa, huống chi nàng cũng sắp là mẹ đẻ của con trai trưởng của mình rồi. Nghĩ đến đây nỗi đau mất đứa con trai cũng vơi chút, đứa con mình chờ đợi nhất sắp có rồi... Nghĩ thế cũng đỡ lúng túng việc con trai trưởng và con trai thứ, cha ở kinh thành gửi thư mắng mình trận rồi! “Nguyệt nhi, gia biết nàng thiện tâm nhưng nàng ta hại nàng như thế, ban đầu lừa gạt gia làm gia lạnh lùng với nàng, nàng quên những điều đó sao?”.

      Lưu Uyển Nguyệt mím môi, mặt uất ức nhưng sau đó thở dài : “Cái gì nên quên quên, thiếp nhớ những thứ đó làm gì, bây giờ gia đối với thiếp rất tốt, thiếp biết là được rồi, nhưng mà...”. Ánh mắt nhìn Lưu Uyển Thanh : “Muội muội chỉ hiểu lầm thiếp quá sâu, dù sao cũng cùng nhau lớn lên, huống chi muội muội còn hiểu chuyện, từ lại lớn lên bên cạnh Thất di nương học được cái gì tốt, thể trách nàng... Mà thuốc kia cũng là do Thất di nương đưa, muội muội chỉ tin lầm người, gia, gia tha cho muội muội cái mạng!”. Sau được nâng đỡ của nha hoàn, đến trước mặt Lưu Uyển Thanh, khuôn mặt bi thương: “Muội muội, tại sao ngươi phải khổ thế chứ, mau... mau cho gia biết là muội sai rồi, gia vì tình nghĩa mà tha thứ cho muội... Tuấn ca nhi đáng thương”. đến đây Lưu Uyển Nguyệt lại rơi nước mắt.

      Lưu Uyển Thanh gắng sức mở mắt nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ ruột cao cao tại thượng của mình, cười tự giếu... Đây là người tỷ tỷ đơn thuần của mình sao? Giả bộ thành đóa sen thanh bạch nhưng thực tế sao? Mỗi câu đều như lời cầu cạnh nhưng đều nhắc nhở Điền Trăn Khang rằng mình độc ác như thế này, tri ân báo đáp, còn hại chết con trai của mình, cầu cạnh nhưng thực tế là đổ thêm dầu vào lửa! Nghĩ đến sang nay mình đưa thuốc cho nàng, khóe miệng giơ lên, là do mình ngu... là do mình ngây ngô... Tuấn Nhi, mẹ sai lầm rồi, mẹ nên, là do mẹ hai con! Tuấn Nhi, tại sao mẹ lại tranh giành, tại sao mẹ lại để con lâm vào hiểm cảnh cơ chứ? Vì sao?... Mẹ sai lầm rồi! Tuấn Nhi, chờ mẹ, mẹ bồi tội cho con! Lưu Uyển Thanh giãy giụa đứng lên, níu chân của Lưu Uyển Nguyệt: “Ngươi... Là ngươi.... là ngươi...”.

      Nha hoàn bà tử thấy Lưu Uyển Nguyệt sắp ngã xuống vội vàng tiến lên đỡ, Lưu Uyển Nguyệt gian nan lấy tay che bụng hét to: “Buông tay! Buông tay! Gia....”.

      Điền Trăn Khang tiến lên đá cước vào bụng Lưu Uyển Nguyệt, đoạt roi trong tay tôi tớ, quất mạnh vào người Lưu Uyển Thanh: “Cái đồ tiện phụ biết tốt xấu”.

      .........

      Lưu Uyển Thanh mở to mắt nhìn chòng chọc vào Lưu Uyển Nguyệt, lúc này Lưu Uyển Nguyệt thấy cả người lạnh lẽo, run sợ... Điền Trăn Khang vuốt mồ hôi, nhổ ngụm nước bọt ” Vứt ra bãi tha ma”. xong ôm Lưu Uyển Nguyệt rời , quên hẳn ba ngày trước còn ôm Lưu Uyển Thanh lời ngon tiếng ngọt....

      —— Ta là phân cách tuyến sống lại——

      Lưu Uyển Thanh ngây ngốc nhìn Lưu Uyển Nguyệt trước mặt mình, cả đám nha đầu đứng bên cạnh, Lưu Uyển Nguyệt đặt mông mặt đất, lau nước mắt... Mà Lưu Uyển Thanh cứ đứng ngốc ở đó. “Còn tuổi mà độc ác như thế, biết tôn trọng tỷ tỷ còn ra tay đánh người, lão gia, thiếp cũng giữ con bé nuôi dạy bên mình, mẫu thân, người phải làm chủ cho con”.

      , lão gia, ngài phải làm chủ cho thiếp, Thanh nhi gầy như vầy làm sao có sức, làm gì có gan đánh Đại tiểu thư, lão gia... Ngài nhìn xem, Thanh nhi bị dọa sợ ngây người rồi... Lão gia... thiếp... hu hu....”.

      Lưu Nhị lão gia nhíu mày cái, chán ghét nhìn Thất di nương ôm Lưu Uyển Thanh, dung mạo bình thường càng làm cho người ta chán ghét. “Khóc cái gì mà khóc? Có cái gì mà nuôi dạy tiểu thư tốt?”. Sau đó nhìn con dòng chính núp sau lưng phu nhân, lại nhìn Lưu Uyển Thanh gì, thở dài : “Thôi được rồi, tất cả xuống ”.

      “Đợi ”. Lưu lão phu nhân vẫn gì hừ lạnh tiếng: “ có quy củ, mặc dù Thanh nhi vẫn còn bé nhưng người ta vẫn ba tuổi học đạo hiếu, phạt thể nhớ lâu, phạt nó nhịn hai ngày để sau này ra ngoài đỡ làm mất mặt Lưu phủ chúng ta!”. xong đợi Lưu Nhị lão gia chuyện xoay người vào. Thất di nương thấy vậy vội vàng ôm chân Lưu Nhị lão gia: “Lão gia, thiếp ăn năm ngày, mười ngày sao nhưng mà Thanh nhi mới có ba tuổi, như thế khác gì muốn mệnh của Thanh nhi. Lão gia, thiếp từng ôm Thanh nhi quỳ gối, bị nước mưa xối, bị nhốt phòng củi, thể chất của Thanh nhi vốn rất yếu, mấy lần suýt nữa lấy mạng của Thanh nhi rồi… Lão gia! Coi như thiếp tiện mệnh nhưng dù sao Thanh nhi vẫn là cốt nhục của lão gia mà… lão gia! Chẳng nhẽ ngài trơ mắt nhìn Thanh nhi chết sao? Lão gia! Hu hu….”.

      Lưu Nhị lão gia bị Thất di nương khóc có chút phiền não: “Thôi thôi, đưa về mà dạy dỗ cho tốt, ba tuổi cũng còn nữa, ba tuổi Nguyệt nhi biết làm thơ rồi!”.

      Lúc này, Lưu Nhị phu nhân mặt cam lòng: “Lão gia, đây là mẫu thân muốn phạt Thanh nhi”.

      ra Lưu Nhị lão gia thích người vợ cả lắm, cũng thích thứ nữ Lưu Uyển Thanh của nhưng mà thấy vợ cả lôi Lão phu nhân ra áp mình mất hứng. Quay sang ghét bỏ nhìn Thất di nương, haiz, cũng chỉ có Liễu Nhi biết nóng biết lạnh, quay sang nhìn Lưu Uyển Thanh gầy, dù thương nhưng vẫn là máu mủ của mình, trợn mắt nhìn vợ cả: “Tối độc phụ nhân tâm, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Thanh nhi chỉ vì cái tát mà mất mạng sao? Chỗ mẫu thân gia tự ”. Sau đó phất áo rời . Lúc này Lưu Uyển Thanh lấy lại tinh thần, xiêu xiêu vẹo vẹo ôm ống quần của Lưu Nhị lão gia hô tiếng “Cha”. Lưu Nhị lão gia quay đầu nhìn gương mặt uất ức của Lưu Uyển Thanh, định mở miệng khiển trách thấy Lưu Uyển Thanh buông ống quần ông ra, xòe tay bằng giọng non nớt: “Thanh Thanh đánh đại tiểu thư, mặt đại tiểu thư hồng hồng, tay Thanh Thanh hồng hồng”.

      Nghe thấy lời Lưu Uyển Thanh , Lưu Uyển Nguyệt núp sau lưng Lưu Nhị phu nhân đem giấu tay sau lưng theo bản năng, động tác này làm Lưu Nhị lão gia nhìn thấy. Mặc dù ông thông minh nhưng điểm này vẫn có thể hiểu được, đến trước mặt Lưu Uyển Nguyệt kéo tay nó, thấy lòng bàn tay hồng lên giận dữ nhìn Lưu Nhị phu nhân, tát cái để phát tiết: “Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, may mà Thanh nhi để cho ngươi nuôi dạy nếu dạy ra nghiệt nữ rồi! Hừ!”.

      Lưu Nhị phu nhân ôm mặt, gương mặt thể tin, trợn mắt nhìn Lưu Uyển Thanh, uất ức : “Lão gia, tại sao ngài lại nghe cái nha đầu đó, lòng bàn tay Nguyệt nhi sưng đỏ vì ngã, đâu phải do tự đánh mình, lão gia…”.

      “Câm miệng cho gia”.

      Lưu Nhị lão gia ôm Lưu Uyển Thanh vào lòng : “ cho cha vì sao gọi đại tỷ mà lại gọi Đại tiểu thư?”.

      Lưu Uyển Thanh sửng sốt chút sau đó sợ hãi nhìn Lưu Uyển Nguyệt… mím môi, dám … Lưu Nhị lão gia thấy vậy trợn mắt lườm Lưu Nhị phu nhân cái, dụ dỗ Lưu Uyển Thanh: “Đừng sợ, cho cha”. Cuối cùng Lưu Uyển Thanh lắc đầu cái : “Bởi vì Thanh Thanh là tiện chủng… Thanh Thanh xứng để gọi tỷ tỷ, nếu Thanh Thanh bị đánh”. xong chôn đầu vào ngực Lưu Nhị lão gia. Nếu như ông trời cho ta cơ hội trọng sinh ta cần… cần nhẫm lên vết xe đổ… làm thiếp cho người giàu! Ta có thể tranh đoạt, nhưng để ai khi dễ ta nữa! giọt lệ chậm rãi rơi xuống… Tuấn nhi…..

      Tác giả có lời muốn : Thời gian trước do có công việc nên có lúc đứt đoạn, bây giờ khôi phục rồi O(∩_∩)O.
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆ Chương 2: Làm ầm ĩ


      Lại đến, trước mặt Lưu Nhị phu nhân Lưu Nhị lão gia có phần được bởi vì ông là con thứ còn Lưu Nhị phu nhân là dòng chính nữ. Nhưng vì mình là con thứ của Hầu phủ nên mạnh hơn so với Lưu Nhị phu nhân chút. Nhưng mà từ xưa đến nay trong lòng Lưu Nhị phu nhân có phần vui vì gả cho mình là con thứ. Còn về phần Lưu Nhị lão gia vốn là người cũng bình thường, hơn nữa từ lớn lên với khái niệm chính thứ nên trong lòng cũng có tự ti với con trai trưởng và nữ dòng chính. Cũng may hồi đó di nương của mình là người được sủng ái nên hồi còn sống xin cha cho mình được chức quan tứ phẩm, đến nỗi giống như các huynh đệ khác bị đày ra ngoài, thoát khỏi cái bóng đại thụ của Hầu phủ. Lưu Nhị lão gia cũng biết những tính toán trong lòng di nương mình là cái gì trong mắt lão phu nhân nhưng vì sao lão phu nhân vẫn để cho di nương làm, để mình ở Hầu phủ có lẽ bởi vì mình cũng bình thường hề có uy hiếp nào đến huynh trưởng, có thể ở lại Hầu phủ sao ở. “Ngươi còn có thể cái gì?”. Lưu Nhị lão gia chỉ vào Lưu Nhị phu nhân. Lưu Nhị phu nhân cũng phải là cái đèn cạn dầu, chỉ thẳng vào mặt Lưu Nhị lão gia : “Được, lão gia, người ái thiếp diệt thê! Dung túng cho thứ nữ khi dễ dòng chính nữ! Bất cứ giá nào ta cũng phải ! Ta... ta... nếu như phải bẩm báo quan phủ ta cũng....!”.

      “Cũng muốn cái gì?”. Lưu lão phu nhân được ma ma đờ ra, giậm mạnh cây gậy xuống đất, dọa Lưu Nhị phu nhân ngậm miệng. Lưu lão phu nhân hừ mạnh tiếng, được ma ma đỡ ngồi xuống ghế chủ vị: “Hừ, các ngươi bất hiếu làm sao, bà lão ta lớn tuổi rồi mà để cho ta thanh tịnh chút!”.

      Lưu Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân vội vàng quỳ rạp xuống đất, Lưu Nhị lão gia ôm quyền: “Mẫu thân, là nhi tử tốt, nhưng chuyện ngày hôm nay như thế này, nhi tử, nhi tử phải hưu thê!”.

      Câu hưu thê vừa ra hù dọa đến Lưu Nhị phu nhân nhưng Lưu Nhị phu nhân ồn ào lên với Lưu Nhị lão gia như vừa rồi mà khóc lóc bò đến trước mặt Lưu lão phu nhân: “Mẫu thân, ngài phải làm chủ cho con dâu, con dâu mệnh khổ quá, có bản lĩnh làm lão gia thích, ngay cả con dòng chính nữ cũng bị thứ nữ khi dễ. Lão gia để ý lời của ngài, trừng phạt Thanh nhi thôi còn giúp nó trách phạt Nguyệt nhi, còn đánh con dâu trước mặt Thất di nương và thứ nữ, bây giờ cả lời hưu thê cũng ra... Mẫu thân, ngài phải làm chủ cho con dâu”.

      Lưu lão phu nhân cau mày, giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm của mình: “Khóc cái gì mà khóc? Bà lão ta đây còn chưa chết đâu, ở đây khóc lóc phàn nàn cái gì?”. câu này khiến Lưu Nhị phu nhân ngậm miệng, cúi đầu bộ dạng uất ức, lau nước mắt cho Lưu Uyển Nguyệt. Lưu lão phu nhân liếc nhìn Lưu Nhị lão gia thản nhiên : “Thúc nhi, con có gì cứ với con dâu”.

      Lưu Nhị lão gia trợn mắt với Lưu Nhị phu nhân rồi cung kính với Lưu lão phu nhân: “Là do nhi tử bất hiếu, lớn như vậy còn để cho mẫu thân vất vả nhưng mà... nhi tử thể nào tha thứ được cho tiện phụ này! Mẫu thân, vừa rồi nhi tử điều tra ràng, phải là Thanh nhi mắng đích tỷ mà là Uyển Nguyệt bị tiện phụ này dạy bậy hãm hại muội muội ruột của mình. Vết sưng đỏ mặt là tự đánh mình rồi vu hãm cho muội muội”.

      ! Mẫu thân, Nguyệt tỷ nhi làm như vậy, lão gia thích con dâu nên mới bị người ta che mắt... Mẫu thân...!”. Lưu Nhị phu nhân vội vàng kêu oan, cắt lời của Lưu Nhị lão gia. Lưu lão phu nhân hừ mạnh tiếng. “ được ”. Rồi thở dài: “Thúc nhi, con tiếp ”.

      Lưu Nhị lão gia gật đầu ràng mọi chuyện cho Lưu lão phu nhân: “Mẫu thân, năm nay Nguyệt nhi mới sáu tuổi, dù thông tuệ thế nào nhưng sao lòng dạ lại xấu xa như thế, nó mới là đứa bé sao có thể biết được nhưng mưu kế ở hậu viện, gần mực đen, mẫu thân, những điều này ai dạy cho nó phải rất ràng sao? Nhi tử làm sao có thể để ác phụ này làm vợ cả của nhi tử, để cho nàng ta tiếp tục quản hậu viện được? Nếu sau này con cái của nhi tử bị hãm hại cũng mất mạng hết! Mẫu thân, nhi tử cầu xin mẫu thân làm chủ! Chấp nhận để nhi tử hưu cái nữ nhân ác độc này!”.

      Lưu Nhị phu nhân thấy Lưu Nhị lão gia lần này có vẻ quyết tâm hưu mình luống cuống, mặc dù từ trước đến nay mình ỷ là thân phân chính nữ nên thỉnh thoảng lên mặt với Lưu Nhị lão gia. Nhưng nếu Lưu Nhị lão gia muốn hưu mình dù chính nữ hay thứ nữ gia tộc của mình đứa con mà khiêu chiến với Hầu phủ. Tuy tước vị của Hầu phủ là của đại ca nhưng mà nơi này còn có thể ở mấy chục năm, mà cha của mình chỉ là tri phủ nho làm sao dám chọc vào Hầu phủ? “Mẫu thân, lão gia oan uổng cho con dâu rồi, con dâu làm sao có thể dạy Nguyệt Nhi làm những việc khó coi như thế. Mẫu thân... ngài phải làm chủ cho con dâu!”.

      “Ngươi còn biết đó là chuyện khó coi sao, còn dám ở đây kêu oan à? Nếu bây giờ gia bỏ ngươi gia phải họ Lưu!”.

      Lưu lão phu nhân nhíu mày lạnh lùng : “ phải họ Lưu ngươi muốn mang họ gì?”.

      Lưu Nhị lão gia biết mình lỡ lời, vội vàng : “Mẫu thân, nhi tử lỡ lời, mong người đừng phiền lòng. Nhi tử bị nữ nhân độc ác này chọc giận nên mới thế....”.

      Lưu lão phu nhân khoát tay: “Được rồi, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi. Lúc nãy uất ức Thanh nhi là do bà nội đúng, tra ràng kết luận bừa, Thanh nhi có trách bà nội ?”.

      Lúc này Lưu Uyển Thanh cúi đầu, khóe miệng cười trào phúng, nàng sống đời chẳng nhẽ còn chưa hiểu tính tình của bà nội nàng sao? Ý bà nội muốn là dàn xếp ổn thỏa, dù sao mình cũng muốn đắc tội với mẹ con Lưu Uyển Nguyệt. Loại chuyện nhặt này thể hạ bệ nàng ta được, cuộc sống sau này còn phải nhìn mặt nàng ta mà sống, huống chi thể để cho bà nội thích mình được. Mặc dù người khác biết nhưng mình biết, dù mình chết rồi nhưng bà vẫn còn sống rất khỏe mạnh. Nghĩ vậy mím môi, nhìn xung quanh bốn phía rồi khiếp sợ nhìn lão phu nhân, lắc đầu cái giọng : “Là do Thanh Thanh tốt, Thanh Thanh sai lầm rồi, bà nội đừng nổi giận”.

      Lưu lão phu nhân “ôi chao” tiếng, vẫy vẫy tay với Lưu Uyển Thanh: “Cháu ngoan, lại đây với bà nội nào”.

      Lưu Uyển Thanh thấy Lưu lão phu nhân muốn diễn tiết mục “bà cháu hòa thuận” cũng cự tuyệt, hơn nữa còn phải phối hợp diễn tốt. Nếu như mình có thể lưu lại ấn tượng tốt cho Lưu lão phu nhân sau này cuộc sống của mình tốt hơn thôi. Nhớ kiếp trước mình bị Lưu Uyển Nguyệt hãm hại, bị bỏ đói hai ngày, suýt nữa thấy Diêm Vương nhưng từ đó về sau thân thể được như trước, phải điều dưỡng vài năm mới khá lên chút, trong trí nhớ của nàng, những năm còn chỉ có thuốc và thuốc. Cũng từ vụ này mà tính tình mình chuyển biến, tin những lời di nương nghĩ rằng phải tranh đoạt mới bị đói bị đánh, chỉ có mưu kế mới có thể có đường sống. Sau đó hao tâm tổn trí leo được lên giường nam nhân kia, tính tính toán toán cuối cùng cũng sinh hạ được Tuấn nhi,... cuối cùng lại rơi vào cảnh bị nam nhân kia đánh chết... Bồ tát hiển linh, từ bi cho mình sống lại... Cả đời này, cầu phú quý chỉ cầu bình an!. Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài trong lòng, mím môi, trong mắt ra tia khát vọng nhìn Lưu lão phu nhân, sau đó quay sang nhìn Lưu Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân, thấy Lưu Nhị lão gia gật đầu mới dám bước từng bước , khuôn mặt lộ vẻ vui mừng đến trước mặt Lưu lão phu nhân. Vừa định nhào tới nhưng lại dừng lại, nhìn y phục người mình bẩn thỉu, lại nhìn quần áo đẹp đẽ của Lưu lão phu nhân dám tiến lên.

      Lưu lão phu nhân thấy vậy thở dài, đưa tay ôm chầm lấy Lưu Uyển Thanh: “Đứa đáng thương”. Rồi thở dài với Lưu Nhị lão gia, Lưu Nhị phu nhân: “Được rồi, được rồi, các ngươi còn hiểu chuyện bằng đứa ba tuổi”. Thấy Lưu Nhị lão gia muốn chuyện lạnh giọng : “Ngươi còn muốn cái mũ cánh chuồn đầu mà còn gây ra cái chuyện ái thiếp diệt thê? Ngươi hưu thê rồi sợ bị Ngự sử vạch tội à?”.

      Lưu Nhị lão gia thấy Lưu lão phu nhân thế đổ mồ hôi, vừa rồi tức giận lại nghĩ đến cái này, vội vàng vâng dạ: “Là do nhi tử đúng, suy nghĩ chu đáo, nhưng mà nữ nhân này.....”. Lưu Nhị lão gia thấy mặt Lưu lão phu nhân tỏ vẻ vui gì nữa. Lưu lão phu nhân lại liếc nhìn Lưu Nhị phu nhân, hừ tiếng: “Ngươi cũng thế, là nữ nhân phải giúp chồng dạy con, ngươi là mẹ cả, phải có tấm lòng bao la. Thanh nhi được ngươi nuôi dạy là chuyện tốt nhưng ngươi lại ầm ĩ vì chuyện vụn vặt này sợ bị người ta chê cười, ở sau lưng ngươi ngươi là đố phụ? Mặc dù Thanh nhi phải từ trong bụng ngươi ra nhưng vẫn là con của ngươi, chẳng lẽ đạo lý này ngươi hiểu sao? Thanh nhi gọi ngươi là mẫu thân ngươi phải làm sao cho ra dáng mẫu thân, huống chi vè sau đâu chỉ có mỗi mình Thanh nhi mà còn những đứa khác, ngươi làm sao hả?”.

      “Con dâu dám...mẫu thân.... con dâu......”.

      Lưu lão phu nhân khoát tay: “Ta biết là ngươi uất ức nhưng là mẹ cả phải ra dáng mẹ cả, đừng để các quan lời ra tiếng vào rồi Thúc nhi mất mũ cánh chuồn ngươi có tốt hơn được ? Đừng làm ra chuyện cười khiến Hầu phủ chúng ta mất mặt!”.

      “Dạ! Dạ! Con dâu sai lầm rồi, xin mẫu thân tha thứ!”

      Lưu lão phu nhân thở dài: “Thôi thôi, vì ngươi vi phạm lần đầu nên bỏ qua nhưng Nguyệt nhi phải được dạy dỗ cẩn thận, để Nguyệt nhi cách xa những đứa nha hoàn chỉ biết dệt chuyện thôi, nghe chưa?”.

      Lưu Nhị phu nhân vội vàng vâng dạ, dám dị nghị gì. Còn Thất di nương tất nhiên là dám lên tiếng, huống chi chuyện này phát triển theo hướng mình muốn, Lưu Nhị phu nhân và Lưu Uyển Nguyệt bị Lưu lão phu nhân mắng mình vui mừng rồi, với lại Lưu Uyển Thanh được lòng lão phu nhân sau này sợ có ngày tốt sao?

      Tất nhiên Lưu lão phu nhân làm gì để ý đến Thất di nương, nô tỳ làm gì có quyền phát biểu. Mà bên hậu viện của con trai thứ càng loạn càng chứng tỏ con trai mình có cách trị gia. Chỉ cần ảnh hưởng đến danh dự của Hầu phủ chính bà cũng chỉ cần ngồi xem náo nhiệt thôi. Liếc mắt nhìn Lưu Uyển Thanh trong lòng, muốn thân cận nhưng lại dám trong lòng lại cảm thấy đành. Xem ra là mình già rồi, niệm Phật nhiều cũng dính phật tính, tâm cũng mềm hơn. Con bé cũng chỉ là thứ nữ, dù mình có nâng lên cao nhưng cũng nhảy cao nhiều được, vả lại bên cạnh toàn tiểu tử cũng có cháu , nữ nhi lại lấy chồng xa, đời này có thể gặp lại hay còn biết được. Thôi, nếu con bé là đứa khéo léo hiểu chuyện giữ lại bên cạnh mình cũng sao, giúp con bé đỡ bị mẹ cả hại mà biết, coi như là làm việc thiện vậy.
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆ Chương 3: Lưu lại


      Lưu lão phu nhân phân phó với Lý ma ma đứng bên cạnh: “Ngươi nhìn trong tủ của ta chút xem có tấm vải nào thích hợp đưa ra làm y phục cho Thanh nhi, Thanh nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng cũng nên biết làm đẹp”.

      Lý ma ma cười ha ha: “Đồ của tiểu thư lão nô còn biết sao? Nhắm mắt lại lão nô cũng có thể cầm được, cần gì phải nhìn. Lão nô thấy nhị tiểu thư trắng như vậy tấm vải gấm xanh lá, tấm vải đó nếu làm cho nhị tiểu thư hai bộ vẫn còn dư”.

      Lưu lão phu nhân cười : “Ngươi ấy, lớn tuổi rồi vẫn sửa được tật nhiều. Nếu như ngươi thuận tiện làm cho Nguyệt nhi bộ”.

      đợi Lý ma ma gì, Lưu Uyển Nguyệt nhận được ám hiệu của mẹ mình vội vàng cúi người : “Nguyệt nhi tạ ơn bà nội nhưng mà Nguyệt nhi biết đồ của bà nội cái gì cũng cực tốt, Nguyệt nhi thể nhận được”. Trong giọng còn có chút nghẹn ngào làm người ta thương tiếc nhưng mà thông minh quá bị thông minh hại. Lưu lao phu nhân mở mắt, nụ cười mặt nhàn nhạt giống với từ ái lúc vừa rồi, khoát tay : “Trưởng giả ban thưởng thể từ chối, được rồi, các ngươi đứng đây nãy giờ, bây giờ cũng buổi trưa, thân thể của bà lão ta đây thể so được với các ngươi. Lui xuống cả ”.

      Lưu Uyển Nguyệt uất ức nhìn mẹ mình, thấy gương mặt mẹ cũng cúi xuống dám lên tiếng. Lưu Nhị lão gia : “Là do nhi tử bất hiếu, mẫu thân nghỉ ngơi sớm, Thanh nhi....”. đợi Lưu Nhị lão gia hết, Lưu lão phu nhân ngắt lời: “Được rồi, Thanh nhi có duyên với bà lão ta đây, để con bé ở đây với ta hai ngày”.

      Nghe Lưu lão phu nhân vậy, Lưu Nhị lão gia gì, Thất di nương vui mừng ra mặt, còn Lưu Nhị phu nhân và Lưu Uyển Nguyệt phục. Nhất là Lưu Uyển Nguyệt, ra đến cửa còn trợn mắt lườm Lưu Uyển Thanh. Lưu Uyển Thanh vội vàng rúc đầu vào ngực Lưu lão phu nhân theo bản năng. Lưu lão phu nhân nhíu mày vui.

      “Hầu gia, Hầu gia, ngài trở lại”. Lưu Đại phu nhân vội vàng tiến lên nhân mũ quan của Lưu Đại lão gia, lại bảo nha hoàn giúp Lưu Đại lão gia thay quần áo. Sau khi Lưu Đại lão gia thay quần áo xong tự đưa chén trà nóng, nháy nháy mắt, tất cả nha hoàn lui ra ngoài. Lưu Đại lão gia nhướn mày: “Sao thế? Trong phủ xảy ra chuyện gì?”. Lưu Đại phu nhân vội vàng kể chuyện buổi trưa cho Lưu Đại lão gia, rồi : “Mẹ giữ Thanh nhi của chi thứ hai lại....”. xong, sắc mặt Lưu Đại phu nhân tỏ vẻ vui. Lưu Đại lão gia thấy thế khẽ cau mày, nhìn sắc mặt vợ cả của mình cũng biết lại phạm vào tật xấu mọn. Vợ cả của mình cái gì cũng tốt nhưng mắc tật hẹp hòi, kiến thức ngắn nhưng mà được cái rất nghe lời, bao giờ tự chủ trương, nếu ..... Lưu Đại lão gia khẽ thở dài : “Nàng ấy, đúng là mái tóc dài kiến thức ngắn, mẹ tự có tính toán của mẹ, nàng chọn mấy tấm vải màu sắc tốt đưa qua cho Thanh nhi, tỏ chút tâm ý của Đại bá mẫu”.

      Lưu Đại phu nhân sửng sốt : “Cái gì? Hầu gia, vừa rồi mẹ lấy tấm vải Giang Nam đó cho Thanh nhi rồi, chúng ta còn phải đưa nữa à? Chuyện này.... Chi thứ hai....”.

      Lưu Đại lão gia khoát tay, cắt đứt lời của Lưu Đại phu nhân: “Vừa mới xong nàng lại thế rồi, nàng thiếu vải vóc tốt hay sao? Để đấy phải là để nó mốc lên à? Chẳng lẽ nàng nghĩ mẹ cất nhăc chi thứ hai à?”.

      “Chẳng lẽ đúng? phải Thanh nhi mà cả Nguyệt nhi cũng có, lại còn giữ Thanh nhi lại bên người, Bảo nhi của chúng ta cũng có phúc phận đó đâu”.

      “Nàng là, nếu như mẹ ôm Bảo nhi chẳng phải là nàng đau lòng sao?”. Nghe Lưu Đại lão gia vậy, Lưu Đại phu nhân dám mà chỉ làu bàu hai tiếng, còn chút bất mãn. Lưu Đại lão gia thở dài: “ phải là mẹ cất nhắc chi thứ mà đánh vào mặt mũi của họ đấy”.

      “Hầu gia, những lời này có nghĩa là?”.

      “Mẹ cho Thanh nhi vải may đồ có ý gì? Người sáng suốt đều thấy chi thứ hai ngược đãi thứ nữ, còn cho cả Nguyệt nhi để làm gì? Có nhà nào nghe thấy thứ nữ được đồ mà chính nữ ? Huống chi mẹ là giữ lại hai ngày, mà dù có lưu lại nuôi bên mình làm sao? Nếu như mẹ giữ Nguyệt nhi nàng hãy lo lắng còn giữ Thanh nhi cần để ý nhiều. Nàng cũng theo ý của mẹ đối tốt với Thanh nhi chút, cũng thành toàn cho ý tốt của mẹ”.

      Lưu Đại phu nhân tuy hẹp hòi nhưng cũng phải là người có đầu óc, Lưu Đại lão gia thế cũng hiểu, cũng biết được ý tứ của Lưu lão phu nhân. Nhưng mà nghĩ đến phải đưa đồ cho chi thứ hai cũng vui, con thứ phải ra ngoài nhưng nghĩ đến danh tiếng của Hầu gia gật đầu: “Dạ, là Hầu gia thông suốt, vậy thiếp chuẩn bị hai phần, cho Nguyệt nhi ít hơn cũng tốt”.

      Lưu Đại lão gia thấy vậy gật đầu, nhưng quên nhắc nhở: “Đưa cho Nguyệt nhi phải tốt hơn chút so với Thanh nhi”.

      “Cái này thiếp hiểu, Hầu gia yên tâm”.

      “Hiểu là tốt rồi, về sau nàng theo mẹ học thêm , sau này Hầu phủ lớn như vậy cũng do nàng làm chủ”.

      ———

      Lưu Uyển Thanh ngây ngốc ngồi ở trước cửa sổ, tất cả những chuyện này đều quá mức tưởng tượng... Là mộng sao? Hay là do ông trời thương hại mình, mà Tuấn nhi của mình có phải cũng được chuyển thế ? giọt lệ... chảy xuống....

      “Nhị tiểu thư ngủ sao?”.

      “Chắc là ngủ. Mộng tỷ tỷ, tỷ đến để?”.

      “Lão phu nhân lo lắng nhị tiểu thư quen nên bảo ta đến nhìn chút”.

      “Lão phu nhân thiện tâm, Nhị tiểu thư chỉ là thứ xuất, mà Nhị lão gia cũng chỉ là con thứ, lại còn để ý đến Nhị tiểu thư như thế”.

      “Đừng có bậy cẩn thận đến tai lão phu nhân tốt đâu, ngươi bị ăn đòn đấy. Dù là thứ xuất nhưng cũng là chủ tử. Lý ma ma thấy ngươi nhanh nhẹn lanh lợi nên phái ngươi đến phục vụ, đừng có ngoài nóng trong lạnh, cẩn thận đấy”.

      “Dạ dạ, Thúy nhi nhớ kỹ. Đúng rồi, Mộng tỷ tỷ, vài ngày trước người nhà Thúy nhi gửi trâm cài đầu đến, mặc dù phải đồ quý giá gì nhưng lại mới mẻ độc đáo. Thúy nhi mang nhìn đẹp, nếu như Mộng tỷ tỷ chê, Thúy nhi cảm ơn Mộng tỷ tỷ chăm sóc Thúy nhi...”.

      “Được rồi, mau cất , ta sao thế cầm vật của ngươi được”.

      “Đúng, đúng, Mộng tỷ tỷ là người đắc lực bên cạnh lão phu nhân, làm sao có thể nhìn trúng những vật thô thiển này. Nhưng mà đây là tâm ý của Thúy nhi, Mộng tỷ tỷ gắng gượng dùng đỡ ”.

      “Được, ngươi thế ta nhận, tý nữa xem ngươi thích gì chọn”.

      “Dạ, dạ, Thúy nhi khách khí”.

      “Ba hoa. Ta xem nhị tiểu thư, ngươi đứng đây xem chừng”.

      Tử Mộng là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh Lưu lão phu nhân, đẩy cửa vào thấy Lưu Uyển Thanh nằm án trước cửa sổ giơ khóe miệng, trong mắt lên khinh bỉ. Đúng là đồ thứ xuất, ngay cả giường cũng dám lên. Sau đó thu hồi khuôn mặt lên, nhàng đẩy Lưu Uyển Thanh: “Nhị tiểu thư, sao người lại ngủ ở chỗ này? Ngày mai toàn thân đau nhức đó, để nô tỳ phục vụ ngài rửa mặt”.

      Khi Lưu Uyển Thanh nghe được tiếng nằm lên án giả bộ ngủ, dụi dụi con mắt, lại thêm vừa rồi khóc sưng mắt làm người ta cảm thấy giống vừa tỉnh ngủ. Lưu Uyển Thanh khiếp sợ nhìn Tử Mộng, gật cái đầu nhắn: “Phiền toái Tử Mộng tỷ tỷ”.

      “Ôi chao, nô tỳ là người dưới làm sao có thể nhận được tiếng ‘tỷ tỷ’ của Nhị tiểu thư, lão phu nhân là người rất coi trọng quy củ đó”. Tử Mộng vẻ mặt ôn hòa với Lưu Uyển Thanh. Dù sao Lưu Uyển Thanh cũng sống đời, cũng từng sống ở Điền gia được cưng chiều mấy năm, chút ý tứ khác trong lời vẫn có thể hiểu được, liền cười : “Là do Thanh Thanh hiểu chuyện, sau này Thanh Thanh còn phải làm phiền Tử Mộng quy củ cho Thanh Thanh, Thanh Thanh muốn làm cho bà nội tức giận”.

      Tử Mộng cười cười: “Nô tỳ nghe là thấy Nhị tiểu thư đúng là đứa hiếu thuận, trách được lão phu nhân rất vui”. Lưu Uyển Thanh cười . Tử Mộng cũng cười cười, gọi người đưa nước lên phục vụ Lưu Uyển Thanh rửa mặt. Sau khi thấy tất cả đều ổn thỏa cúi người nhàng : “Nhị tiểu thư cũng mệt mỏi, bị dọa sợ rồi, người cứ nghỉ ngơi, để Thúy nhi canh giữ bên ngoài. Nô tỳ phải về phục vụ bên người lão phu nhân trễ”.

      Lưu Uyển Thanh dám nhận lễ của Tử Mộng, dù sao nàng ta cũng là người được lão phu nhân sủng ái, ngay cả Lưu Nhị lão gia cũng phải nể mặt nàng ta ba phần, hơi cúi đầu : “Phiền toái Tử Mộng, là Thanh Thanh hiểu chuyện. Sáng sớm ngày mai Thanh Thanh chào hỏi bà nội”.

      Tử Mộng cười cười: “Nghe tiểu thư kìa, nô tỳ dám, nô tỳ về trước”. Thúy Nhi ân cần đưa Tử Mộng ra cửa, sau khi của đóng Lưu Uyển Thanh còn loáng thoáng nghe được Tử Mộng với Thúy Nhi. Nàng cười giễu cợt, trách được vài năm sau Lưu lão phu nhân để cho Lưu Đại lão gia thu nàng ta làm thiếp, lâu sau có thể phân cao thấp với Lưu Đại phu nhân rồi. Đối với thứ nữ được sủng ái như nàng mà cũng có vẻ mặt “cung kính”, “ôn hòa” như thế thể tưởng tượng ra lòng nàng ta như thế nào. Còn Thúy nhi Lưu Uyển Thanh chắc là nàng ta có gác đêm đàng hoàng . Ngày mai nàng còn phải đánh trận, có vẻ muốn được lưu lại bên cạnh Lưu lão phu nhân dễ dàng gì.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆ Chương 4: ngủ


      “Về rồi à, nha đầu kia thế nào?”.

      Tử Mộng cung kính cúi người xuống, mặt là dáng vẻ đau lòng lo lắng: “Lão phu nhân, sao người ngủ, ngày mai Tử Mộng với người cũng được mà”. Trong giọng còn có phần oán trách. Lưu lão phu nhân nghe thế tất nhiên là thoải mái trong lòng, vẫy vẫy tay mới Tử Mộng, rồi cười với Lý ma ma: “Bà cụ ta đây nhìn nha đầu này lớn lên, miệng càng ngày càng ngọt rồi, là đứa hiếu thuận”.

      Lý ma ma cười ha ha: “Lão nô rồi, tiểu thư rất có mắt nhìn người, ban đầu trong đám tiểu nha đầu đó chọn ra được Tử Mộng, càng ngày càng xinh đẹp trắng trẻo, còn là nha đầu hiểu chuyện”.

      Lưu lão phu nhân khoát khoát tay: “Ngươi đó, bằng này tuổi rồi miệng còn dẻo thế, ta nhìn được nha đầu này cũng phải do ngươi chỉ hả?”. rồi thở dài. “Già rồi, già rồi, nửa đêm cũng ngủ được, rồi lại có tinh thần, haizz... Ngươi cũng ngồi , ta bao nhiêu lần rồi. Chúng ta ở cùng nhau mấy chục nhau, ngươi trong lòng ta, là lão tỷ muội”. Lý ma ma cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Tử Mộng cũng rất chịu khó quỳ gối trước người Lưu lão phu nhân, nhàng đấm chân cho bà, sau khi thấy bà xong với Lý ma ma giọng : “Lão phu nhân, người bảo Đại lão gia cho người mời thái y đến xem , cả đêm người ngủ, nô tỳ cũng lo lắng”.

      Lưu lão phu nhân vỗ vỗ bả vai Tử Mộng: “Được rồi, ta biết là ngươi hiếu thuận nhưng mà đây là bệnh cũ rồi, cần gì phải mời thái y. Rồi, ngươi ta nghe xem nha đầu kia như thế nào?”.

      “Nô tỳ thấy Nhị tiểu thư cũng là đứa bé đáng thương. Người biết đâu, lúc nô tỳ vào nhà thấy Nhị tiểu thư nằm cái bàn dài trước cửa sổ ngủ, thân thể nho co rụt lại, lúc nô tỳ đánh thức Nhị tiểu thư thấy mắt tiểu thư hồng hồng, sợ rằng vừa lén khóc”.

      Lưu lão phu nhân gật đầu: “Ừ, còn nhân phẩm ngươi thấy thế nào?”.

      Tử Mộng cười cười: “Nô tỳ nào biết nhìn người, nô tỳ cũng tiếp xúc nhiều với Nhị tiểu thư, nhưng mà nghe bọn nha đầu trong phủ , Nhị tiểu thư là đứa hiền lành nhưng hơi chậm, nhưng mà... nhưng mà...”.

      “Ngươi cứ đừng ngại, từ khi nào mà trước mặt bà cụ ta cũng ấp úng rồi, sai ta cũng trách ngươi”.

      “Toàn những lời xấu chủ tử nên nô tỳ cũng dám, nhưng mà có nghe Thất di nương trong phòng Nhị lão gia phải là người đàng hoàng. Nhưng nô tỳ thấy Nhị tiểu thư còn , cũng khéo léo, bị ảnh hưởng từ di nương”.

      Lưu lão phu nhân gật đầu cái, cũng nhiều, phất phất tay: “Thôi, ta có chút mệt mỏi”. Lý ma ma và Tử Mộng vội vàng đứng lên, đỡ Lưu lão phu nhân vào trong phòng.

      Hôm nay với Lưu Uyển Thanh là đêm ngủ bên Lưu Nhị phu nhân cũng là đêm ngủ. Vương ma ma bên cạnh Lưu Nhị phu nhân vẻ mặt nịnh nọt : “Tiểu thư, lão nô nhìn Đại tiểu thư cũng ngủ rồi, người cũng ngủ sớm ”.

      “Choang choang”, ly trà bị ném bể đất: “Ngủ! Ngủ! Làm sao ta có thể ngủ được? là mất mặt, ngay cả đứa tiện chủng ba tuổi cũng đấu lại. Lão gia đâu? Có phải lại sang bên con hồ ly đó?”.

      Vương ma ma dám trả lời Lưu Nhị phu nhân, chỉ vội vàng bảo nha hoàn tiến lên dọn dẹp chén vỡ đất, còn mình xoa xoa lưng cho Lưu Nhị phu nhân: “Tiểu thư, ngài là chủ mẫu cần gì phải tức giận vì những người đó, mệt người ra. Liễu di nương được lão gia cưng chiều nhưng cần gì phải để ý? Dù sao cũng chỉ là con gà sinh trứng, cứ để cho nàng ta đắc ý. Đến khi lão gia chán ngấy nàng ta lúc đó trừng trị phen. Còn tiện chủng ba tuổi ngài cũng rồi, muốn sống được cũng dễ mà. Đại tiểu thư chúng ta là người thiện tâm, cần gì phải quan tâm đến tiện nhân và tiện chủng đúng ? Đại tiểu thư còn , đến khi nàng lớn lên, mọi người đều có thể hiểu ngài là người rộng rãi”.

      Nghe Vương ma ma vậy, Lưu Nhị phu nhân hừ lạnh tiếng: “Lúc con tiện nhân kia cấu kết với lão gia, ngươi cũng như vậy. Nhưng hôm nay tiện chủng kai cũng ba tuổi rồi”.

      Vương ma ma vội vàng đưa tay đánh mấy cái vào miệng mình, : “Là do lão nô coi thường nàng ta, dù sao Thất di nương cũng là người theo tiểu thư vào phủ nên biết chuyện này nhưng Liễu di nương là người mua bên ngoài tất nhiên biết”.

      Lưu Nhị phu nhân thở dài: “Lúc trước đúng là mắt ta bị mù, cảm thấy bộ dạng Thất di nương thường thường nên mới chọn làm nha hoàn hồi môn. Ai mà ngờ được đúng là lão gia nhìn trúng nhưng Thất di nương ngày thường thà lại có thể thừa dịp lão gia say rượu mà bò lên giường lão gia chứ”. đến đây Lưu Nhị phu nhân lại nắm chặt tay: “Ta báo tin về cho nhà mẹ đẻ, là muốn đưa mẹ của nàng ta đến đây. Kết quả chị dâu lại báo tin lại được, còn lão gia thu Thất di nương cũng giúp ta giữ sủng, chắc là muốn ta khó chịu đây mà. Sau này có việc đừng đến cầu xin ta, nếu ...! Hừ!”.

      Vương ma ma đứng nghe nhưng lại thở dài trong lòng, haiz.... Nếu lúc trước ở trong phủ tiểu thư đừng thường xuyên chọc đến Đại nãi nãi bây giờ Đại nãi nãi cũng như thế này, bây giờ trong nhà còn có lão phu nhân... sau này... có lẽ Đại nãi nãi cũng kiêng kị rồi, nữ nhân xuất giá có nhà mẹ đẻ hỗ trợ sao có thể tốt được? Mà nhà mẹ đẻ lại còn thấp hơn rất nhiều so với nhà phu gia...

      Vương ma ma lại khuyên Lưu Nhị phu nhân mấy câu, sau khi phục vụ Lưu Nhị phu nhân ngủ vuốt lưng, thở dài, rón rén đóng cửa lại. Lúc về đến nhà Vương lão đầu còn chưa ngủ, thấy bà trở về trễ cũng thở dài: “Lúc trước cũng nên theo tiểu thư... Chỉ có bà trọng tình trọng nghĩa chứ tiểu thư cũng coi bà như nô tài mà sai bảo rồi, chút tình nghĩa cũng có”.

      Lần này Vương ma ma lại cãi lại Vương lão đầu: “Chúng ta vốn là nô tài có thể cầu xin cái gì?”. Lại với Vương lão đầu: “Định cho con bé lớn nhà mình theo Đại tiểu thư nhưng mà sau hôm nay có lẽ nên thôi”.

      Vương lão đầu vỗ vỗ chân mình vài cái: “Cũng tại ta dứt khoát, nếu như lúc trước nghe theo lời lão Tào hàng với mấy lần hôm nay có thể gom đủ bạc chuộc thân rồi, cũng phải để cho bà lớn thế này còn phải vất vả bên cạnh tiểu thư”.

      “Cái khác , tiểu thư chỉ có cái miệng chịu nhường ai, nhưng đối với tôi cũng tệ, ít nhất cũng đánh chửi người, những nha hoàn ma ma có mấy người bị tiểu thư đánh? Nhưng mà chúng ta cũng coi thường Nhị tiểu thư rồi, phải là đứa đơn giản”.

      Vương lão đầu nhíu mày: “ phải là bà lại có ý định gì đấy chứ?”.

      Vương ma ma khoát tay: “Ngủ ... con bé là cháu ta, sao ta có thể suy nghĩ được?”.

      Sáng sớm hôm sau, Lưu Uyển Thanh cả đêm ngủ, dụi dụi con mắt, ngáp cái đúng lúc Thúy nhi bưng chậu nước vào: “Ôi chao, Nhị tiểu thư tỉnh rồi sao? Nô tỳ phục vụ tiểu thư rửa mặt, thể trễ nải việc thỉnh an lão phu nhân”.

      Lưu Uyển Thanh mím môi ừ tiếng, bỏ qua tia khinh bỉ trong mắt Thúy nhi. Vừa đến phòng chính của lão phu nhân thấy Tử Mộng ra, Thúy nhi ân cần tiến lên: “Mộng tỷ tỷ, Thúy nhi đưa Nhị tiểu thư đến thỉnh an lão phu nhân”.

      Tử Mộng khẽ cười, cúi người với Lưu Uyển Thanh: “Nhị tiểu thư khỏe, lão phu nhân vừa mới dậy, tiểu thư vào trong nhà trước, đứng gió tốt cho thân thể”.

      Lưu Uyển Thanh cười cười: “Làm phiền Tử Mộng rồi”.

      “Đây là nô tỳ phải làm”.

      Lưu Uyển Thanh ngoan ngoãn ngồi ghế chờ Lưu lão phu nhân, sau ly trà Lưu lão phu nhân được Lý ma ma và Tử Mộng đỡ ra. Lưu lão phu nhân vẫy vẫy tay với Lưu Uyển Thanh: “Hôm qua ngủ có ngon ?”.

      Lưu Uyển Thanh vội vàng cúi người hành lễ: “Thanh Thanh thỉnh an bà nội, đêm qua Thanh Thanh ngủ ngon”.

      “Cháu ngoan, bà nội thích, mau dùng điểm tâm với bà”.

      Tử Mộng nháy mắt với Thúy nhi đứng sau lưng Lưu Uyển Thanh, Thúy nhi vội vàng tiến lên hầu hạ Lưu Uyển Thanh dùng bữa. Lý ma ma thấy vậy mở mắt nhìn nhưng cũng gì mà cười với Lưu Uyển Thanh: “Nhị tiểu thư đúng là đứa bé hiểu chuyện, có thể tự mình dùng cơm”.

      Lưu Uyển Thanh cười cái với Lý ma ma, lộ ra má lúm đồng tiền... Khuôn mặt nhắn hơi phiếm hồng, giọng : “Thanh Thanh cảm ơn Lý ma ma khích lệ”.

      Lưu lão phu nhân cười ha ha: “Xem ra bà lão ta đây nhặt được của báu rồi”. Hiền từ sờ sờ đầu Lưu Uyển Thanh: “Cháu ngoan của bà, trắng trẻo xinh xắn giống như bé xinh đẹp trong bức tranh vậy, sau này có muốn ở cạnh bà nội , có vui này”.

      Lưu Uyển Thanh cắn môi dưới, gật đầu : “Thanh Thanh rất vui ...nhưng mà Thanh Thanh sợ quấy rầy bà nội..”. Sau đó giống như sợ Lưu lão phu nhân cần nàng, vội vàng lắc lắc tay, gấp gáp: “Nhưng mà Thanh Thanh rất ngoan, cố gắng làm bà nội buồn”.

      đứa ba tuổi mà lại có bộ dạng thận trọng như vậy, chắc hẳn là ngày thường con dâu thứ làm khổ nó rất nhiều, thôi, coi như già rồi, bà làm việc thiện... Lưu lão phu nhân hiền từ nhìn khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh... Bộ dạng cẩn thận kia có mấy phần giống Cẩm nhi... biết bây giờ nữ nhi của mình có sống tốt hay ... Thôi... Thôi...

      “Lão phu nhân, Nhị lão gia và Nhị phu nhân tới thỉnh an người”. Người bước vào là Tiểu Sam nha đầu nhị đẳng. Lưu lão phu nhân hé mắt: “Được rồi”. xong nhìn về phía Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh vội vàng để chén đũa trong tay xuống: “Bà nội, Thanh Thanh ăn xong rồi”.

      “Ngoan, gặp cha và mẹ cả của con với bà nội”. Thúy nhi lúc này cần Tử Mộng nhắc nhở, vội vàng sửa sang quần áo cho Lưu Uyển Thanh, lau tay lau miệng cho nàng rồi dẫn nàng về phía nhà ngoài.
      ☆ Chương 5: Tự biết


      Lưu Uyển Nguyệt nhìn Lưu Uyển Thanh sau lưng Lưu lão phu nhân, Lưu lão phu nhân còn mở miệng cháu ngoan chậm thôi rồi cho người bế nàng theo... Trong mắt lên ghen ghét... Còn Lưu Nhị phu nhân tất nhiên là hận thấu xương nhưng mặt vẫn là bộ dạng cung kính, chỉ có bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm vào thịt rồi. Về phần Lưu Nhị lão gia rất vui mừng, dù sao Lưu Uyển Thanh cũng là con ruột của mình nếu như được Lưu lão phu nhân cưng chiều đối với ông chỉ trăm lợi hại, chừng ngày nào đó có thể giúp được mình. Với lại bây giờ Hầu phủ vẫn do lão phu nhân trông coi, đến ngày lão phu nhân quy tiên với lòng dạ của chị dâu nhất định mình phải tách nhà. Từ xưa, con thứ tách ra cũng được đồ nhưng mà quá ít... Huống chi bây giờ mình ở phủ tốt hơn những huynh đệ rất nhiều, nếu như Thanh nhi có được lòng của Lưu lão phu nhân chắc chắn tương lai tốt hơn nhiều. Nghĩ thế, nụ cười mặt Lưu Nhị lão gia càng rực rỡ, vội vàng chắp tay, khom người cái: “Mẫu thân, nhi tử đến sớm biết có làm phiền người dùng bữa ?”. Sau đó với Lưu Uyển Thanh sau lưng Lưu lão phu nhân: “Đêm qua Thanh nhi có làm phiền người nghỉ ngơi ?”.

      Lưu lão phu nhân được Lý ma ma và Tử Mộng đỡ xuống ghế chủ vị: “Thanh nhi rất ngoan, giúp bà lão ta đây giải buồn đâu có làm phiền ta”. xong vẫy tay với Lưu Uyển Thanh: “Ngồi cạnh bà nội”.

      Lưu Uyển Thanh cúi người thỉnh an Lưu Nhị lão gia, Lưu Nhị phu nhân, giọng non nớt thanh thúy : “Thanh Thanh thỉnh an phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ buổi sáng khỏe”. xong lại vội vàng chạy chậm chạp về phía Lưu lão phu nhân: “Ôi chao... Cháu ngoan của bà, chạy chậm chút, cẩn thận ngã dập đầu đau mình đó”. Lưu lão phu nhân đau lòng , Tử Mộng bước lên mấy bước đỡ lấy Lưu Uyển Thanh, khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh hơi ngượng ngùng, len lén lè lưỡi... Tha thứ cho nàng việc giả bộ khoe mẽ , nàng chỉ muốn cho Lưu lão phu nhân chiều thôi. Động tác này đúng là làm cho Lưu lão phu nhân vui vẻ, cười cũng tươi hơn. Lưu Uyển Nguyệt đứng bên nhìn thấy vậy vặn chiếc khăn trong tay, nhìn chòng chọc vào Lưu Uyển Thanh, bộ dáng như muốn tiến lên cắn nàng vài cái. Lưu Uyển Thanh phối hợp rụt đầu vào người Lưu lão phu nhân... mặt lộ vẻ lo sợ. Lưu lão phu nhân nhíu mày, mắt lạnh nhìn Lưu Nhị phu nhân, vợ của con thứ dù là dòng chính nữ làm sao? có mắt gì cả, sao có thể dạy cho đích nữ như thế này, lòng ghen ghét biểu ra ngoài ràng, sau này ra ngoài làm sao có thể trụ được. Hơn nữa bây giờ Lưu lão phu nhân rất có hảo cảm với Lưu Uyển Thanh nên lòng tất nhiên có thiên vị, Lưu Uyển Nguyệt cũng giống người làm tỷ tỷ, càng thuận mắt bà, vừa định khoát tay cho bọn họ lui xuống thấy Lưu Nhị phu nhân lườm Lưu Uyển Nguyệt rồi tươi cười với Lưu lão phu nhân: “Mẫu thân, con dâu thấy ngài dạy con cháu rất tốt, Thanh nhi mới theo ngài buổi tối biết thỉnh an chúng con, chào hỏi đích tỷ, về sau con dâu học tập theo ngài”.

      Lưu Nhị phu nhân lời này nghe như khen Lưu Uyển Thanh hiểu chuyện, lại nịnh nọt Lưu láo phu nhân biết dạy người nhưng ra với Lưu lão phu nhân là Lưu Uyển Thanh trước đây hiểu tôn kính trưởng bối, hề thỉnh an; cũng hề biết tôn trọng đích tỷ, chào hỏi đích tỷ. Lưu Nhị phu nhân muốn ám chỉ cho Lưu lão phu nhân biết sau đó Lưu lão phu nhân thích. Lưu lão phu nhân nghe hiểu nhưng đáng tiếc, Lưu lão phu nhân thấy thủ đoạn này mà Lưu Nhị phu nhân cũng dùng đến. Lúc Lưu lão phu nhân gả đến Hầu phủ Hầu phủ vẫn rất thịnh, hoàng ân mênh mông, người muốn quyến rũ lão gia và muốn mưu hại lão phu nhân thiếu, Lưu lão phu nhân làm đương gia chủ mẫu mấy chục năm sao có thể nhìn ra ám chỉ của Lưu Nhị phu nhân, mặt bà càng lộ vẻ vui. Con người ta phải tự biết mình mới được quý trọng, nhưng mà tiếc là Lưu Nhị phu nhân lại biết. Thấy mặt Lưu lão phu nhân vui cười càng tươi hơn, đắc chí tưởng rằng lão phu nhân nghe lời của mình, lôi Lưu Uyển Nguyệt : “Còn đứng đó làm gì, nhìn muội muội con kìa, thỉnh an bà nội ”.

      Lưu Uyển Nguyệt rất cung kính, làm bộ tiểu thư khuê các thỉnh an trưởng bối, chỉ hận thể giống như đúc. Lưu Uyển Thanh nhìn trong lòng cũng thấy khổ cho đích tỷ mới sáu tuổi phải chịu tội học đại gia khuê tú gì đó. Lưu lão phu nhân khoát tay chỉ hai chữ: “Đứng dậy”. Lời vừa dứt, Lưu Uyển Nguyệt động tác chậm chạp, gương mặt lộ vẻ thể tin và uất ức, tròng mắt đỏ lên nhìn như sắp khóc đến nơi. Điều này càng làm cho Lưu lão phu nhân nhíu mày vui, mới sáng sớm làm khóc lóc xúi quẩy? Mặt lạnh : “Được rồi, thỉnh an cũng thỉnh rồi, bà lão ta lớn tuổi, các con cũng lui xuống ”, rồi như nhớ ra cái gì, ồ lên tiếng. “Ta già rồi, ham náo nhiệt, Thanh nhi cũng rất được lòng ta, để nó ở đây với ta”. Lời này với Lưu Nhị lão gia, phải hỏi thăm mà là thông báo thôi. Lưu Nhị lão gia tức giận chuyện Lưu Uyển Nguyệt làm lão phu nhân vui, nghe được lời này của Lưu lão phu nhân vui mừng định mở miệng đồng ý Lưu Nhị phu nhân mở miệng trước: “Mẫu thân, Thanh nhi còn sợ làm phiền người. Nếu như người thấy buồn bực để Nguyệt nhi đến bồi người, Nguyệt nhi là trưởng nữ của lão gia, lại lớn hơn Thanh nhi ba tuổi, còn có thể chăm sóc người. Hôm qua Nguyệt nhi còn phải thêu bức hoành để hiếu kính với người... Mẫu thân... người....”.

      để cho Lưu Nhị phu nhân xong, Lưu lão phu nhân ngắt lời: “Được rồi, ta Thanh nhi là Thanh nhi, ngươi cũng , Nguyệt nhi là trưởng nữ, trưởng nữ nên rời khỏi ngươi”. Thấy Lưu Nhị phu nhân muốn chuyện lạnh lùng liếc cái: “Sao? Các ngươi sợ bà lão ta đối xử tốt với cháu , uất ức Thanh nhi hay là lời của ta ở Hầu phủ này còn hữu dụng rồi? Ta cũng nghe hả?”.

      Lưu Nhị lão gia thấy Lưu lão phu nhân nổi giận vội vàng : “Cái phụ nhân này, cút sang bên, lời của mẫu thân ngươi còn dám chen miệng?”. Sau đó quay sang cười với Lưu lão phu nhân: “Mẫu thân, Thanh nhi có thể ở bên cạnh người là phúc khí của Thanh nhi, nhi tử vui còn kịp sao có thể đồng ý được. Huệ Lan hiểu chuyện, người đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe”.

      Lưu lão phu nhân thấy Lưu Nhị lão gia vậy sắc mặt mới hòa hoãn, hừ tiếng mới với Lưu Nhị lão gia: “Con cũng phải do ta sinh ra, chuyện của nhà con ta cũng can thiệp quá sâu, thường ngày con bận việc nhưng cái gì sai nên dạy dỗ cũng phải làm, đừng để ra ngoài rồi mất mặt Hầu phủ chúng ta”.

      “Vâng, vâng, Nhi tử nghe lời dạy bảo của mẫu thân”.

      Lưu lão phu nhân ừ tiếng: “Được rồi, được rồi, lui xuống cả ”.

      Lưu nhị lão gia gật đầu đồng ý, quay sang với Lưu Uyển Thanh: “Thanh nhi phải nghe lời bà nội, đừng có hư để bà nội vui, biết ?”.

      Lưu Uyển Thanh vội vàng gật đầu: “Thanh Thanh biết, phụ thân yên tâm, Thanh Thanh rất hiểu thuận với bà nội”. Lưu lão phu nhân ôm Lưu Uyển Thanh cười ha ha : “Xem này, bộ dạng người lớn, là đáng ”.

      “Mẹ, người có gì mà vui mừng vậy? Để nhi tử cùng vui với người”.

      “Đúng vậy mẹ, con dâu vừa vào cửa nghe thấy tiếng mẹ cười rồi? A, nhị đệ, nhị đệ muội đến thỉnh an mẹ, bây giờ về sao?”.

      Lưu Nhị lão gia vội : “Vâng, đại tẩu”. Rồi chào hỏi Lưu Đại lão gia: “Đại ca”. Lưu Đại lão gia nghiêm túc ừ tiếng. Lưu Đại phu nhân cười tiếng: “Vậy trễ nải nhị đệ với đệ muội”.

      Lưu Nhị lão gia cam lòng kéo Lưu Nhị phu nhân ra ngoài, Lưu Uyển Nguyệt cũng được ma ma bế theo, Lưu Uyển Nguyệt quay đầu nhìn vào trong thấy Lưu Uyển Thanh tựa trong ngực Lưu lão phu nhân... Lưu Uyển Nguyệt thầm nắm chặt nắm đấm, đó là vị trí của ta, ngươi chỉ thứ nữ, ngày ta cho ngươi biết thứ nữ bao giờ bằng chính nữ được. Lưu Nhị lão gia kéo Lưu Nhị phu nhân ra khỏi cửa còn loáng thoáng nghe được Lưu Đại phu nhân oán trách: “Nguyệt nhi cũng sáu tuổi vậy mà nhìn thấy đại bá và bá mẫu cũng vấn an... haizz... hôm nào phải chuyện với đệ muội chút...”.

      “Được rồi, mẹ còn đợi trong phòng...”. Sau đó Lưu Nhị lão gia cũng nghe , nhưng những lời vừa rồi cũng đủ để Lưu Nhị lão gia xanh mặt, trợn mắt nhìn Lưu Uyển Nguyệt. Lưu lão phu nhân cười ha hả : “Điểm tâm chuẩn bị xong chưa? Bây giờ Hầu phủ phải do con chống đỡ, thể ăn uống qua loa”. xong quay qua với Tử Mộng: “Xuống phòng bếp mang Phù Dung cao cho Đại lão gia nếm thử”. Tử Mộng cúi người rồi bước ra ngoài, Lưu Đại lão gia vội vàng liếc qua bóng lưng mảnh khảnh, việc này Lưu lão phu nhân cũng nhìn thấy. “Mẹ, nhi tử lớn như thế còn nhọc công mẹ quan tâm như thế, là nhi tử bất hiếu”.

      “Dù có lớn hơn nữa lão gia trong lòng mẹ vẫn như xưa thôi, ha ha...”. Lưu Đại phu nhân rồi liếc nhìn Lưu Uyển Thanh: “Đây là Thanh nhi sao, mấy hôm gặp con, mấy hôm trước nghe con gặp mưa, có khỏe ?”.

      Lưu lão phu nhân sờ sờ đầu Lưu Uyển Thanh: “Đến thỉnh an bá phụ bá mẫu”.

      Lưu Uyển Thanh khéo léo thỉnh an, Lưu Đại phu nhân tươi cười kéo tay Lưu Uyển Thanh: “Thanh nhi ngoan trách được mẹ lại thích như vậy, con dâu cũng mong có con nhưng mà tiếc là có những ba tiểu tử, trông cậy được gì, mẹ, người để cho Thanh nhi ở với con dâu mấy ngày được ?”.

      Lưu lão phu nhân hiểu Lưu Đại phu nhân lấy lòng bà, nhưng cũng cười tươi chỉ vào nàng, trêu ghẹo: “Nhìn xem kìa, nó như là thổ phỉ thấy cái gì tốt cũng muốn cướp, ta vừa mới thân thiết với Thanh nhi chút mà nó muốn đưa người rồi”.

      Lý ma ma cũng tiếp lời: “Tiểu thư cứ giữ cho chắc, mà Đại nãi nãi của chúng ta vẫn còn trẻ, muốn có con cũng có thể mà”.

      “Lời này cũng có lý, con ấy, phải nỗ lực vào”. Trêu Đại phu nhân đỏ bừng mặt, cả phòng hòa thuận vui vẻ.
      ☆ Chương 6: giày vò


      Dù sao Lưu Uyển Thanh cũng sống đời nên tất nhiên biết trong tháng này Lưu Đại phu nhân có thai, tiếc là sau đó giữ được, còn nguyên nhân giữ được khi đó nàng bị bệnh nên ràng lắm, chỉ loáng thoáng nhớ di nương có là vấp ngã. lâu sau đó Lưu Đại phu nhân đem Kiều di nương mà Lưu Đại lão gia sủng ái nhất bán mà Lưu Đại lão gia cũng hề ngăn cản, có lẽ là Kiều di nương thoát khỏi liên quan. Nàng thầm nắm chặt quả đấm , khiếp sợ đến trước mặt Lưu Đại phu nhân, đưa bàn tay bé sờ sờ bụng Lưu Đại phu nhân, sau đó nở nụ cười làm người ta ấm lòng với Lưu Đại phu nhân khó hiểu nhìn nàng: “Có muội muội....”.

      xong quay người nhào vào ngực Lưu lão phu nhân, gương mặt ngượng ngùng. Trong phòng tất cả mọi người đều ngẩn người sau đó cười phá lên. Lưu lão phu nhân cười cười chỉ vào Lưu Uyển Thanh: “Được được, chúng ta mượn lời chúc của Thanh nhi, người ta đều lời của đứa là đúng nhất mà”.

      Lý ma ma cười phụ họa: “ chừng Nhị tiểu thư chính là tiểu phúc tinh của chúng ta đấy ạ”.

      Lưu Đại phu nhân khuôn mặt đỏ bừng nhưng trong lòng cũng rất vui, mặc dù mình ba mươi tuổi đầu, cơ hội có thai là lớn nhưng ai mà ngại có thêm đứa chứ... Nghe được lời của Lưu Uyển Thanh rất vui, ôm lấy Lưu Uyển Thanh từ trong lòng Lưu lão phu nhân: “Vậy Đại bá mẫu phải cảm ơn Thanh nhi rồi”. Rồi sờ sờ đầu Lưu Uyển Thanh : “Hôm qua dọn dẹp có mấy tấm vải tốt, may cho người lớn hơi chật, lát nữa ta đưa cho ma ma may vài bộ quần áo đẹp cho Thanh nhi dùng nhé”.

      Lưu lão phu nhân gật gật đầu: “Con có lòng, Thanh nhi, còn cảm ơn bá mẫu của con ”.

      Lưu Uyển Thanh bước bước , Lưu Đại phu nhân khẽ cúi đầu, Lưu Uyển Thanh liền hôn nàng cái: “Thanh Thanh cảm ơn Đại bá mẫu, Đại bá mẫu là tốt nhất”.

      Gương mặt Lưu lão phu nhân lại tỏ vẻ vui: “A, con dâu là muốn cướp cháu nội ngoan của ta, vừa rồi còn bà nội tốt nhất bây giờ lại bá mẫu của con tốt, bà nội vui rồi”.

      Tất nhiên là Lưu Uyển Thanh hiểu là Lưu lão phu nhân trêu mình, chạy chạy tới trước mặt Lưu lão phu nhân, hôn lên mặt bà cái, nắm nắm cái áo : “Bây giờ bà nội là tốt nhất”. Đùa giỡn như vậy làm tất cả mọi người trong phòng cười vui.

      “Đồ này Thất di nương muốn dùng!”.

      “Chẳng qua chỉ là di nương nho cũng chẳng phải chủ tử, vậy mà lòng tham đáy, món ăn này phu nhân muốn ăn”.

      “Ngươi đừng có lấy tiếng của phu nhân ra để dọa ta, người khác sợ nhưng mà ta sợ, người nào mà hiểu tâm tư của ngươi, chẳng qua chỉ là hổ giả uy mà thôi. ràng sáng sớm ta ở phòng bếp đợi, bây giờ món ăn chín ngươi lại đến giành với ta! Đưa đây!”.

      ”.

      “A....”.

      Hương Cần là nhị đẳng nha hoàn bên cạnh Lưu Nhị phu nhân, nàng ta nhìn món ăn nằm đất, vả miệng Đào Nhi là nha đầu bên cạnh Thất di nương : “Đúng là cái đồ có quy củ! Đừng đây là món phu nhân muốn ăn, cho dù phu nhân muốn cho heo hay chó ăn Thất di nương cũng có phần đâu, cũng chỉ là nô tài như chúng ta mà thôi. Ngươi nghĩ bây giờ Nhị tiểu thư vừa lòng lão phu nhân cái đuôi của Thất di nương có thể vểnh lên trời được à. Ngươi cũng chỉ là nha hoàn mà dám động đến ta, để ta về cho phu nhân nghe nhất định ngươi bị ăn đánh”.

      xong đợi Đào nhi tỉnh lại, ra phòng bếp, Đào nhi đứng dậy định đuổi theo Hương Cần bị Tào ma ma ở phòng bếp ngăn lại: “Ôi, ngươi muốn làm cái gì? Muốn đánh nhau với Hương Cần sao?”.

      Đào Nhi uất ức, rơi nước mắt: “ ràng là ta đến từ sớm, ma ma cũng đồng ý, buổi trưa ta đến, vừa rồi nàng ta cũng muốn lấy món này nhưng vì ta muốn nên nàng ta mới cố đoạt, lại còn đem phu nhân ra dọa ai, còn phải là lấy để nàng ta ăn sao, đừng nghĩ ta biết! Chúng ta đều là người cùng thôn nhưng nàng ta vẫn khi dễ ta!”.

      Tào ma ma thở dài : “Nhìn , ai bảo Thất di nương phải là phu nhân? Việc này ngươi ăn đánh chắc rồi”.

      “Cho dù là phu nhân cũng phải phân phải trái, ta cũng ký văn tự bán đứt, cùng lắm ta làm nữa”.

      “Cái đứa này, lại bướng bỉnh, ngươi mới đến làm ở đây hay sao mà còn hiểu, muốn lấy mạng của hạ nhân khó lắm à? Chỉ cái mạng của ngươi nhưng mà còn cho chị dâu ngươi mấy chục lượng bạc, ai nhặt xác cho ngươi? Haiz, thôi, thôi, được rồi, mau về chút cho Thất di nương để cho các nàng đấu nhau, ngươi ấy à, nếu tốt số chỉ ăn chút đòn ”.

      Đào Nhi suy nghĩ chút rồi cúi người với Tào ma ma: “Đào Nhi cảm ơn Tào ma ma”.

      Tào ma ma khoát tay: “Đều là những người số khổ, lần sau gặp cứ để cho nàng ta lấy rồi ta làm lại cho ngươi là được, đừng tội gì mà phải thế”.

      “Linh tỷ tỷ, người tới”.

      “Ừ, Đại phu nhân phân phó ta đến đưa cho Nhị tiểu thư. Ta nghe nha hoàn trong sân viện lão phu nhân đều rất giỏi, đại phu nhân có để ta học theo chút. Thúy nhi muội muội, lúc nào rảnh có thể thêu giúp ta cái khăn chứ?”.

      “Xem kìa, tỷ gì thế Linh tỷ tỷ? Chỉ có chút chuyện này mà cũng phải khách khí với muội sao, cứ để muội giúp”. Thúy nhi vừa dứt lời Linh nhét luôn tấm vải vào trong tay Thúy nhi, còn vẩy vẩy đôi tay. “Tỷ cũng lớn tuổi rồi, làm mấy cái này chút đau tay. Haiz, ngày xưa lúc còn là nha hoàn làm việc nặng, xách cả thùng nước cũng bình thường”.

      Thúy nhi vội vàng phụ họa : “Đó là do tỷ tỷ biết làm Đại phu nhân vui, tất nhiên Đại phu nhân để tỷ chịu khổ, muội rất là hâm mộ tỷ, nếu ngày có thể được như tỷ tỷ hôm nay thắp nhang cảm ơn trời phật”.

      “Được rồi, muội còn ở đây khoe với ta sao? Bây giờ muội theo Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư rất được lòng lão phu nhân....”. đến đây mặt Linh toát ra tia giễu cợt. giọng hơi lạ. “Mặc dù chỉ là thứ nữ nhưng cũng coi như được lời. Thúy Nhi muội muội phải tâm hầu hạ, biết đâu đến ngày tỷ tỷ còn phải nhờ muội giúp đỡ đấy”.

      Sắc mặt của Thúy nhi tái nhưng vẫn gượng cười: “Cảm ơn lời chúc của tỷ, Nhị tiểu thư nghỉ trưa, tỷ tỷ chờ muội xem chút”.

      Linh cười cười khoát tay: “Được rồi, muội cứ vào , bên đại phu nhân còn có việc, ta vào được để cho Nhị tiểu thư ngủ....”. Xì, ai mà chẳng biết người nhà Nhị lão gia nghèo khổ, vào cúi đầu hành lễ với cái thứ nữ đó cũng chẳng được thưởng, thà về sớm nhận việc còn hơn. Linh bĩu môi, xoay người muốn . Thúy Nhi vội đuổi theo. “Vậy để Thúy Nhi tiễn Linh tỷ tỷ”.

      Linh cũng lười khoát tay: “Khỏi, muội cứ về phục vụ Nhị tiểu thư ”.

      Thúy Nhi chuyện với Linh trong sân, Lưu Uyển Thanh đều nghe được, khẽ thở dài... Ở Hầu phủ, người tranh ta giành, muốn đàng hoàng sống qua ngày, kết quả chỉ có hai... là xương và máu đều bị người ta ăn sạch, loại khác như Thúy nhi, dù đứng trước người nào cũng thấp ba phần, dù biết người ta giễu cợt mình vẫn phải mỉm cười... thẳng ra cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi... Tất cả đều là người đáng thương! Nghe được tiếng Thúy nhi mở cửa, Lưu Uyển Thanh vội vàng nằm ra giường. Thúy nhi vào phòng bỏ vải lên bàn, rồi vuốt ve, nếu như mình có ngày có thể mặc những loại vải như thế này đẹp như thế nào... Quay đầu nhìn Lưu Uyển Thanh gnur giường, mím môi, cầm tấm tơ lụa màu tím lấy phần làm khăn cũng ảnh hưởng đến xiêm y của Nhị tiểu thư. Lúc Thúy nhi lấy cái kéo để cắt cửa bị Tử Mộng đẩy mạnh, Thúy nhi bị sợ làm rơi cây kéo... Tử Mộng thấy vậy nhíu mày nhưng để ý mà : “Mau gọi Nhị tiểu thư dậy, có chuyện rồi”.

      Thúy nhi vâng tiếng, vội vàng đến trước giường gọi Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh dụi dụi con mắt, gương mặt ngái ngủ... Tử Mộng thấy vậy mím môi, thấy Thúy Nhi bưng chậu nước ngăn lại: “Thôi, kịp nữa, Lão phu nhân bảo ta ôm Nhị tiểu thư đến”.

      Lưu Uyển Thanh ngẩn người sau đó trong lòng có cảm giác lo lắng, nhưng vẫn để Thúy nhi ôm đến phòng khách chính thấy Lưu Nhị phu nhân và Thất di nương quỳ mặt đất, Thất di nương lớn tiếng kêu oan. Thúy nhi vừa để Lưu Uyển Thanh xuống đất Thất di nương xông lên ôm Lưu Uyển Thanh vào người, Lưu Uyển Thanh sững sờ bị Thất di nương ôm vào ngực. Thất di nương kêu gào : “Mẹ thương cho con , tại sao con lại mệnh khổ như thế đầu thai vào bụng mẹ, hu hu hu... Lão phu nhân, nô tỳ oan uổng quá, phu nhân vì thấy người lưu Thanh nhi lại nên nhìn nô tỳ vừa mắt, hu hu hu... Lão phu nhân, nô tỳ có thể lấy cái chết minh giám, chỉ cần người giữ được bình an cho Thanh nhi nô tỳ đụng cửa mà chết luôn cũng được ...hu hu hu...”.

      đợi Lưu lão phu nhân , Lưu Nhị phu nhân cũng kêu gào : “Mẫu thân, con làm đương gia chủ mẫu hay đều được sao? Bây giờ tiện tỳ bên cạnh di nương nho cũng thèm để con vào mắt, ràng là do Thất di nương ỷ vào việc mẫu thân giữ Thanh nhi lại, sợ con... Mẫu thân, con là mẹ cả của Thanh nhi, người thích Thanh nhi, con cũng hi vọng Thanh nhi có thể hiếu kinh với mẫu thân... Cho dù mẫu thân bỏ qua Nguyệt Nhi mới là chính nữ, con cũng sao, nhưng... Như thế làm cho bọn tiểu nhân này bò lên đầu con la lối om sòm. Mẫu thân... Con dâu uất ức quá!”.

      Sau lúc kêu gào kể khổ, Lưu Uyển Thanh cũng hiểu được mọi chuyện, có vẻ như là “huyết án món ăn” ? Thất di nương an phận, mẹ cả cũng phải người nhân từ... Đúng là phải câu này “ sợ kẻ địch như thần mà chỉ sợ đồng bọn ngu như heo”. Di nương thể nhìn kỹ chút hay sao? Dù có bị uất ức cũng phải nhịn, nháo lên chờ mình cầu xin trước mặt lão phu nhân sao? Lại , náo loạn như thế này, nếu như mình bị đưa trở về phải là đường sống cũng có sao? Đạo lý dễ hiểu như vậy? Vì sao? Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :