1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ tướng phủ - Hư Vọng Phù Sinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Tên truyện: Thứ nữ tướng phủ
      Tác giả: Hư Vọng Phù Sinh
      Nguồn convert: Tàng Thư Viện
      Thể loại: Xuyên , nam sủng nữ cường, trạch đấu, quyền mưu
      Converter: Rich92
      Độ dài: 117 chương
      Editor : salita​

      Giới thiệu

      Nàng sống ở thế kỷ 21, người thừa kế duy nhất của tập đoàn xuyên quốc gia là thiên tài ,được nhiều người khen ngợi cực kỳ hâm mộ. Ngọt ngào đơn thuần ra chỉ là ngụy trang, phúc hắc giả dối chính là bản chất của nàng.

      khi xuyên qua, từ ngu ngốc biến thành quỷ mị tuyệt sắc, để mọi ngươi biết thế nào là khinh tài tuyệt diễm?

      Nhà cao cửa rộng, sóng yên biển lặng, lại phong ba mãnh liệt. Lẻ loi, đơn độc, vì bảo vệ chính mẹ ruột của mình, nàng hoàn toàn phải tranh thủ và thận trọng.

      Vốn tưởng rằng ở tướng phủ đứng vững vàng, bình yên lo cả đời, ngờ hoàng thượng thình lình xuất ra đạo thánh chỉ đem nàng đẩy vào cái hố sâu nguy hiểm đầy phong ba.

      Tại đây, lấy phu vì thánh chỉ, bấp bênh, ai mới là phu quân của nàng? Ai có thể bảo vệ nàng cả đời?

      Mở đầu

      Đoạn ngắn 1

      Nam tử nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, khỏi khẩn trương :

      “Điệp nhi, hết thảy đều là do nàng ta thiết kế, ta căn bản thương nàng ta! Ta tới bây giờ chính là ngươi, ngươi yên tâm, cho dù có nàng ta ở, ta nhất định phụ ngươi! Ở trong lòng ta chỉ có ngươi mới là thê tử, đứng ở bên người ta”.

      Mộng Điệp nghe vây cười nhạo thôi, lạnh giọng trào phúng :

      “Ta tới bây giờ cũng hoài nghi tâm cơ của ngươi, nếu đầu óc trư của nàng kia đều có thể thiết kế ngươi, chắc chắn những con heo mẹ đều trèo cây! Nếu lựa chọn được hối hận, ta biết dã tâm của ngươi, ta cũng tin ngươi ta . Nhưng là ngượng ngùng, ta thương ngươi.”

      Trong ánh mắt khiếp sợ của nam tử, Mộng Điệp xoay người tiêu sái ly khai. Chưa bao giờ nàng nghĩ tới, chính mình coi trọng cái nam nhân xảo trá, nhưng mà nàng cảm giác đau lòng? Ngược lại có chút may mắn…

      Đoạn ngắn 2

      Đêm tân hôn, khăn voan đỏ tươi chậm rãi bị kéo ra vốn tưởng đập vào mắt là bản mặt bẩn thỉu của ngốc tử, thế nhưng ngờ lại là gương mặt nghiệt.

      Nàng giật mình, ánh mắt kinh ngạc, nghiệt chớp đôi mắt thuần khiết như nai con, ánh mắt vui vẻ :

      “Từ hôm nay trở ngươi chính là nương tử của ta. Nương tử, chúng ta đọc sách !”

      Mộng Điệp nghi hoặc :

      “Đọc sách cái gì?”

      “Chính là đọc sách a! Trần ma ma ta phải ta cùng nương tử cùng xem sách ta mới là hài tử ngoan!” Ngốc tử nở nụ cười đơn thuần, từ trong lòng lấy ra quyển sách nhét vào tay Mộng Điệp

      Mộng Điệp nghi hoặc tiếp quyển sách, lại phát bên trong quyển sách chính là Đông Cung Đồ, da mặt nàng co lại, giờ phút này dưới ánh mắt đơn thuần của ngốc tử cũng khỏi có chút đỏ ửng. Đem Đông Cung Đồ hướng giường quăng tới, Mộng Điệp nghiêm trang : “Quyển kia là để người lớn làm, ngươi bây giờ còn , thích hợp với quyển sách kia.”

      Ngốc tử nghe vậy vẫn đơn thuần cười như trước, chớp mắt hoa đào :

      “Thế là chờ ta trưởng thành nương tử cùng ta làm theo sách có phải ? “.

      đơn thuần nhưng dưới ánh mắt lại nóng rực, Mộng Điệp chỉ có thể :

      “Ân…”

      Đoạn ngắn 3

      Nhìn tiểu mỹ nhân quỳ trước mắt, Mộng Điệp cười duyên hướng với mỗ nam : “Tướng công, người ta là đại mỹ nhân nũng nịu, lại có tâm tư lên giường của ngươi, ngươi như thế nào lại tỏ vẻ gì?”

      Mỗ nam nghe vậy lộ ra nụ cười tuyệt đại phong nhã:

      khi như vậy gia liền thu nàng.”

      Mộng Điệp như vậy nở nụ cười lúm đồng tiền, nữ tử quỳ ở dưới kích động vạn phần, đối với nam tử liếc mắt đưa tình, nhân tiện còn liếc mắt khiêu khích nhìn Mộng Điệp, tiếp theo cười duyên : ”

      Cám ơn gia! Ngày sau thiếp thần nhất định hảo hảo hầu hạ gia!’’

      Nam tử nghe vậy ý cười càng sâu, nhưng ánh mắt lại lộ ra hàn ý: “Người tới, đưa nàng quân doanh, gia biết các tướng sĩ vất vả, đặc biệt đưa nàng khao thưởng quân sĩ!”

      “Gia phải ngài thu thiếp thần sao?!’’

      Nữ tử giám tin nhìn nam tử cao cao tại thượng, kinh hoảng , đưa quân doanh quả thực là sống bằng chết, nàng tin được đối với nàng nhẫn tâm như vậy.

      Khi nữ tử bị tha rồi, nam tử tàn nhẫn vô tình biểu tình lập tức tan thành mây khói, ngược lại vẻ mặt lấy lòng nhìn Mộng Điệp :’
      “Nương tử, vi phu làm như vậy ngươi có vừa lòng ?

      “Ân… tệ lắm, thưởng cho ngươi cái…”

      xong liền hôn lên khuôn mặt nghiệt, tuấn tú của nam tử cái, làm cho giật mình, mặt lại đỏ lên.



      thuyt thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: đồng quy vu tận

      Trong văn phòng xa hoa ,có bóng dáng cao gầy mĩ nhân ngồi trước cửa sổ ,quan sát toàn bộ cảnh đêm xinh đẹp mĩ lệ.

      Nàng mặc bộ váy ngắn màu xanh nước biển, làm lộ ra đôi chân dài đôi giày cao gót cao tám cm. mặt giầy được khảm những viên thủy tinh sáng trong suốt, toàn bộ đều được khảm bằng phương pháp thủ công, mĩ lệ mà cao quý. Chiếc cổ cao đeo mộ chiếc vòng kim cương giá trị trăm vạn kim , rủ xuống bộ ngực đầy đặn như như , tại đôi chân dài hai phần có chỗ váy ngắn đem đôi chân mảnh khảnh tuyết trắng của nàng lộ ra trong khí. đầu đen mềm sợi tóc được uốn quăn xõa tung ra sau đầu, cả người toát ra vẻ mềm mại quyến rũ.

      Nàng mi cong như liễu, mắt phượng ba quang lân lân (ánh sáng gợn sóng?), mũi cao thẳng tắp, môi hồng mềm mại ướt át, da thịt trắng như tuyết, cánh tay nõn như bạch ngọc. Tuyệt mĩ ngũ quan được ánh trăng chiếu xuống tựa như tấm khăn che mặt mông lung huyền ảo, nhiều điểm ánh sáng chiếu thân hình mảnh khảnh của nàng, làm cho nàng như tiên tử nhiễm khói lửa nhân gian.

      Giờ phút này nàng ngẩn người nhìn thành thị sáng trưng ánh đèn, ánh mắt thản nhiên u buồn làm cho người ta nhịn được đau lòng, mắt đẹp xa xưa mà thâm thúy còn có tia bi thương.

      Nàng, đúng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài phiệt vũ thị, Vũ Mộng Điệp. Là thiên tài với chỉ số thông minh 200. Năm ấy 18 tuổi liền có được chứng nhận tiến sỹ quản lý xí nghiệp cùng tiến sỹ y học.

      Nàng, hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu nữ.

      Nhưng mà có ai biết được trong nội tâm nàng là cỡ nào tịch cùng chua xót? Nếu như có thể, nàng tình nguyện dung toàn bộ tập đoàn vũ thị để đổi lấy thứ nàng mất .

      “ Ở vùng duyên hải mang trục xuất của ta , đơn cũng thực phấn khích, đừng cho trái tim ta theo như chiếc đồng hồ quả lắc ở ngoài đại sảnh, dừng lại ở chỗ bồi hồi.” Nhìn cái tên ra màn hình di động, Mộng Điệp gợi lên chút trào phúng cười.

      “ Chuyện gì ?” Ấn nút nghe, mộng điệp lạnh lung hỏi.

      “ Mộng Điệp, ta là ba ba, đêm nay về nhà ăn cơm , ta gọi Trương thẩm làm món ăn con thích nhất.” Đầu điện thoại bên kia, dọng trung niên nam tử hơi lấy lòng thậm chí có chút hèn mọn vang lên
      .
      Nghe vậy, Mộng Điệp lạnh lung nở nụ cười, cái nam nhân cho nàng sinh mệnh này lại muốn đùa giỡn cái gì nữa đâu? Là muốn chơi trò thân tình sao?

      Từ lúc di chúc của gia gia được công bố, nam nhân này chưa từng ngừng lại quá. Vô chừng mực ám sát khiến cho nàng lao tâm quá độ, đồng thời ngay cả mội chút thân tình đáng thương còn sót lại cũng theo đó biến mất hầu như còn. Ám sát thất bại, liền nghĩ biện pháp đưa nàng lên giường nam nhân, mà này nam nhân nếu như nàng đoán có sai chính là đồng bọn hợp tác của nàng ‘hảo ba ba’. Tập đoàn vũ thị thực lực hùng hậu, trong nước hoàn toàn xứng với danh xưng đệ nhất tài phiệt, cho dù là toàn bộ quốc tế cũng là tập đoàn có địa vị thể giao động.

      Nếu là chiếm được vũ thị, như vậy hùng hậu tài lực lại làm sao có thể keo kiệt chút phí hợp tác kia đâu?

      “ Mộng Điệp? Ngươi vẫn chịu tha thứ cho ba ba sao? Năm đó mẹ ngươi…”

      Nghe được từ ‘mẹ’ ánh mắt Mộng Điệp càng them lạnh như băng, lập tức lớn tiếng đánh gãy ‘bi thương’ lời .

      “ Câm mồm! Ngươi có tư cách nhắc đến mẹ ta, đêm nay ta qua.” qua nhìn xem ngươi lại chẩn bị đùa giỡn cái gì đa dạng.

      Mộng Điệp là ‘ qua’ mà phải trở về, bởi vì cái địa phương kia đối với nàng mà đó phải là cái nhà, nơi đó là nơi khiến cho nàng thống khổ, là nơi mà nàng thể quên được đau xót.

      “Được được , kia ba ba chờ ngươi trở về.” Người bên kia điện thoại sau khi nghe được Mộng Điệp trả lời lập tức hưng phấn lên, làm sao còn chút bi thương vừa rồi?

      Mộng Điệp châm chọc cười cắt đứt điện thoại, ánh mắt như trước nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh đêm, suy nghĩ biết bay phương nào.

      Mẹ nàng, nữ nhân ôn nhu xinh đẹp. Trong trí nhớ của nàng mẹ chưa bao giờ cười, cho dù khi nhìn nàng trong mát mẹ cũng chỉ có ôn nhu sủng nịnh nhưng bao giờ cười.

      Nàng biết, mẹ rất người nam nhân kia, nhưng người kia căn bản chưa bao giờ để ý quan tâm đến mẹ, suốt ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, còn thường xuyên mang phụ nữ về nhà qua đêm. cùng với tình phụ quang minh chính đại ở giường của mẹ và mây mưa thất thường, mà mẹ nàng lại cả đêm trnhs ở trong phòng khách lấy nước mắt rửa mặt.

      Nhớ lần, người nam nhân kia uống say, đẫn theo tình phụ về nhà, còn nên làm cho mẹ cũng cùng nhau bồi nàng qua đêm. Mộng Điệp nhớ lúc ấy mẹ khóc rất thảm, thậm chí quỳ xuống xin cần nhục nhã bà như thế, nhưng mà nam nhân kia lại giống như ác ma, mạnh mẽ đem mẹ tha trở về phòng. Chuyện sau đó Mộng Điệp chẳng biết nữa, nàng chỉ nhớ đêm đó mẹ khóc rống cả đêm, mà nàng sợ hãi tránh ở trong chăn lạnh run.

      Hôm sau, nàng thấy mệ cả mặt mày xanh tím, còn nam nhân kia và tình phụ trưng ra khuôn mặt đáng ghê tởm.

      Xuất ý hồ liêu, mẹ có khóc, thậm chí còn làm nhiều đồ ăn ngon cho nàng. Lúc đó Mộng Điệp còn còn chưa hiểu nhiều việc, chỉ biết là mẹ khóc chính là chuyện tốt, cho nên cười đến thực ngọt ngào, thẳng đến khi ăn đến cái bụng tròn vo, Mộng Điệp mới cảm thấy mĩ mãn trở lại phòng mình.

      Nhưng là, nàng lai biết bữa cơm ấy chính là bữa cơm cuois cùng mẹ làm cho nàng.

      Ngày đó cũng là ngày cuối cùng mẹ đưa ánh mắt sủng nịnh nhìn nàng.

      Cũng là ngày nào đó, nàng trong lòng mẹ hưởng thụ cái ôm ấm áp cuối cùng.

      Nếu như lúc ấy nàng ko còn , nàng có thể nhìn ra mẹ quoái dị, có phải hay hết thảy mọi chuyện phat sinh?

      Vào ngày hôm đó, mẹ tự sát, nuốt gần bình thuốc ngủ, sau cắt cổ tay mà chết.

      Cho tới bây giờ Mộng Điệp vẫn còn nhớ , kia màu đỏ chói mắt (màu máu), đâm đau mắt của nàng, cũng làm đau đớn lòng nàng.

      Mà người nam nhân kia lại như trước suốt ngày ăn chơi đàng điếm, mẹ chết, thậm chí giọt nước mắt cũng có rơi, cũng tia hối hận tự trách biểu tình. Càng buồn cười là, trong cái đem mẹ qua đời đó, thế nhưng lại dẫn người tình phụ về nhà.

      Theo khắc kia, Mộng Điệp liền hận , hận ý từ trong xương, từ trong tâm hồn bé của nàng bắt đầu mọc rễ nảy mầm. Cũng từ khắc kia, nàng liền còn gọi tiếng ‘ba ba’.

      Nhớ lại đoạn kí ức đau lòng kịch liệt kia, giọt lệ trong suốt theo khuôn mặt tuyệt mỹ chảy xuống, nhàng khép lại ánh mi, đoạn kí ức đau lòng được ép xuống sâu tận cõi lòng.

      Mở mắt ra lần nữa, đau lòng còn, thay vào đó là lãnh liệt cùng quyết tuyệt khiến người ta sợ hãi.

      Cầm lấy di động quen thuộc nhấn dãy số.

      “ Là ta.”

      “ Lão đại, có việc gì sao?” Đầu bên kia là thanh nam nhân trong trẻo kích động hỏi, trong giọng còn lộ ra tia mờ mịt kính sợ.

      “ Nếu ta xảy ra chuyện gì, ‘hắc phượng’ liền giao cho ngươi tiếp nhận, chiếu cố tốt cho các em.” Thời điểm những lời này, ánh mắt lãnh liệt của Mộng Điệp mới lên chút ôn nhu.

      Hắc phượng là bang hắc đạo mới quật khởi vài năm gần đây, nhưng chỉ trong thời gian ngắn lại phát triển trở thành ‘đại ca’ của các bang hắc đạo trong nước, biết thao nát hắc bạch lưỡng đão bao nhiêu nhân tâm.

      Nhưng mà mọi người như thê nào cũng nghĩ đến, thủ lĩnh thống trị cái hắc bang hùng hậu như vậy lại là mười tám tuổi xinh đẹp quý phái, càng them có người nghĩ đến người bề ngoài nhu nhược người thừa kế tập đoàn vũ thị Vũ Mộng Điệp chính là cái tên mà mọi người truyền vô cùng kì diệu: ‘hắc phượng’.

      Hắc phượng là tay Mộng Điệp thành lập nên, các huynh đệ cũng là những người cùng nàng vào sinh ra tử hảo đồng bọn, so với nam nhân kia, họ càng là như thân nhân của nàng. Nếu như khong có bọn họ nàng đẫ sớm chết trong tay lũ sát thủ đến ám sát nàng rồi.

      “ Lão đại, ngươi thế là có ý gì, xảy ra chuyện gì sao?” Đầu điện thoại bên kia thanh lo lắng của nam tử vang lên, chút nào che giấu quan tam làm cho trái tim lạnh giá của Mộng Điệp nháy mắt ấm áp lên tý.

      có việc gì, ngươi chỉ cần nhớ việc ta giao cho ngươi là được rồi, cứ quyết định như vậy .” xong Mộng Điêp liền cắt đưt điện thoại,lại thả xuống, nàng sợ chính mình luyến tiếc, luyến tiếc các huynh đệ cùng nàng vào sinh ra tử.

      Theo sau, Mộng Điệp đứng dậy bước xuống văn phòng, lại đưa điện thoại đặt ở bàn công tác. Nàng biết họ khẳng định tha tâm, nhưng ai có thể ngăn cản quyết định của nàng, nhiều năm ân oán như vậy, cũng đến lúc nên chấn đứt.

      Khi đám nam nữ trẻ tuổi xuất tại văn phòng của nàng, chiếc Lamborghini dĩ nhiên đứng trước căn biệt thự xa hoa.

      “ Nhuy rồi, lão đại cố ý để chiếc điện thoại lại đây để dụ chúng ta đến, chúng ta bị lừa.” gã nam tử tuấn mỹ mặc áo sơmi trắng nhìn chiếc điện thoại bàn công tác ảo não .

      “ Kia phải làm sao bây giờ, lão đại khẳng định xảy ra chuyện gì, bằng nàng cũng những lời này.” cái diện mạo ngọt ngào nữ sinh khóc lên.

      Mười mấy người trẻ tuổi tấn nam mĩ nữ tại chỗ đảo quanh, dấu được lo lắng nơi chân mày, chỉ có lúc trước mĩ nam tử áo trắng coi như trấn định, cầm lấy di động của Mộng Điệp lật lật lại xem xét, khi nhìn đến mục trò chuyện thấy cái tên ‘Vũ Nghiêm Thành’, Mày kiếm nhíu lại cũng có tia giãn ra.

      “ Nhanh đén nhà của Vũ Nghiêm Thành, trước lúc gọi cho ta 10 phút, lão đại nhận điện thoại của , nhất định là lại định đùa giỡn cái gì chiêu trò rồi.”

      “ Cái gì? mau nhanh còn kịp, lão đại trăm ngàn lần cần làm việc gì ngốc nghếch mới tốt.”

      Ngay sau đó mười mấy người lại chạy vội về hướng thang máy, tại đúng là giành giật từng giây, chấp nhận được nửa điểm kéo dài.

      Mà giờ phút này, Mộng Điệp muốn từng bước tao nhã vào ngôi biệt thự kia, mở cửa nhìn vào khuôn mặt trung niên nam tử tuấn.

      “ Mộng Điệp, ngươi trở lại.”

      Nhìn đến ngụy trang hiền lanhf gương mặt, Mộng Điệp chán ghét nhíu mày, tao nhã bước vào, ngồi bàn cơm thưởng thức ly rượu.

      Thấy vậy trong mắt trung niên nam tử xẹt qua mọt tia lệ, nhanh chóng lướt qua, theo sau lại giơ lên chút tươi cười từ ái theo Mộng Điệp ngồi vào bàn ăn.

      “ Mộng Điệp, đến, ăn nhiều mọt chút, đây đều là ba ba cố ý chẩn bị cho ngươi.”

      , tìm ta có chuyện gì?” nhìn khuôn mặt dối tra làm ra vẻ ngụy trang của , Mộng Điệp lamhx khốc gần như vô tình hỏi.

      “ Mộng Điệp ta như thế nào cũng là ba ngươi, ngươi nư thế nào có thể đối với ta như vậy đâu?” Nam tử bi thương mở miệng, làm như nghĩ cảm hóa Mộng Điệp bình thường, lại khong biets giờ phút này mặt là có bao nhiêu ghê tởm.

      “ Đời này ta hận nhất chính là trong thân thể có nửa dòng máu của ngươi, cần giả bộ, lai muốn đùa giỡn cái gì thẳng .”

      Bị Mộng Điệp chút lưu tình vạch mặt ngụy trang, nam tử khuôn mạt tuấn nháy mắt vặn vẹo, đưa tay ra sau lưng tìm tòi, khẩu sung xất tay , chỉ vào đầu của Mộng Điệp.

      “ Đem vũ thị tập doàn giao cho ta, đừng trách ta cha và con tình cảm.” Nam tử tàn nhẫn , còn vừa rồi chút nào hình tượng phụ từ( người cha nhân từ).

      Nhe vậy Mộng Điệp nở nụ cười lạnh lung, ‘cha và con tình cảm’ , đó là cái gì?

      “ Đừng vọng tưởng.”

      “ Ngươi! Ngươi đừng cho là ta giám nổ sung, nếu ngươi chịu đáp ứng ta liền giết ngươi, ngươi chết rồi về sau sở hữu tài sản thuộc về ta.” Nam tử phẫn hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộng Điệp, đều là bởi vì nàng, cho nên lão già kia ( chỉ vị gia gia của điệp tỷ qua đời) mới lưu gì cho người nhi tử là , liền ngay cả căn biệt thự ở đây cũng đều là của nàng.

      “ Ta tình nguyện đem tiền vứt xuống nước cũng cho ngươi dù chỉ xu, ngươi hãy chết tâm .” Cầm dao thưởng thức đồ ăn bàn, Mộng Điệp châm chọc cười cói, đối với khẩu súng chỉ vào đầu mình kia làm như có nửa điểm nhìn đến, như trước thong dong bình tĩnh ngồi ở chỗ kia.

      Nam tử nghe vậy lập tức nổi giận, ngoan : “ khi như vậy, vậy ngươi phải chết .” Lập tức ngón tay cầm súng động.

      khắc viên đạn bay ra kia, Mộng Điệp nhanh chóng dem dao găm trịch ra ngoài, đâm thẳng vào trái tim nam tử. Ở viên đạn tiến vào đầu nàng khắc kia, nàng xem đến cái kia dao ăn cũng sáp nhập vào trái tim nam tử, nhìn từ ngực nam tử chảy ra máu đỏ cùng ánh mắt cam lòng khiến nàng khuây khỏa đến cực điểm, thân thể nàng cũng chậm rãi ngã xuống.

      Giải thoát rồi cuối cùng cũng giải thoát rồi.

      Nàng cuối cùng vẫn là chọn phương thức cực đoan đồng quy vu tận, lôi kéo cùng nhau xuống địa ngục, nàng thực thỏa mãn.

      Từ lúc gặp được ám sát là lúc, nàng liền nhờ luật sư lập hạ di chúc, nếu như nàng gặp chuyện may, vũ thị tập đoàn cùng các sản nghiệp mang tên nàng sở hữu đều muốn chia đều cho hắc phượng cùng nàng vì mẹ thành lập quỹ hội.

      “ Lão đại!”

      Nghe được những tiếng hét tê tâm liệt phế, Mộng Điệp mỉm cười nhắm hai mắt lại.

      Ít nhất còn có mọt đám huynh đệ tỷ muuooij thực lòng quan tâm đến mình, kiếp này nàng thể bồi bọn họ xuống, vậy chờ mong kiếp sau , nếu chân chính có kiếp sau Vũ Mộng Điệp muốn cùng các ngươi trở thành chân chính người nhà.

      “ Mẹ, Điệp Nhi tới tìm người.”

      Làm hắc phượng mấy người từ văn phòng Mộng Điệp đến, nhìn đến chính là như vậy mộ cảnh làm bọn cam đảm câu liệt tình cảnh. Nam nhân đáng giận kia nơi ngực cắm mội con giao ăn, cam lòng nhắm hai mắt lại. Mà lão đại của bọn họ, cái kia nữ nhân kiên cường mà lại yếu ớt, mỉm cười ngã xuống vũng máu, trán cái huyết lỗ thủng ngừng trào máu tươi.
      thuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ung ho truyen moi.co len ban oi

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Hồn xuyên Long Đằng

      Trong căn phòng đơn sơ, thiếu nữ dáng người gầy yếu ngốc lăng nằm ở giường ngẩn người, đôi mắt đen như diệu thạch xuyên thấu qua trướng màn nhìn căn phòng. Phòng tuy rằng đơn sơ, lại như trước thấy ý nhị cổ kính.

      lâu sau, thiếu nữ giường mới thở dài hơi, nhìn căn phòng bằng ánh mắt phức tạp.

      ngờ ôm quyết tâm phải chết cùng đồng quy vu tận với người nam nhân kia, nhưng mà ông trời cũng chẳng thu nàng, lại làm cho nàng trọng sinh ở cổ đại.

      Đúng vậy, người thiếu nữ này chính là Vũ Mộng Điệp!

      Khi nàng vừa mới mở mắt ra phát chính mình muốn nằm ở giường nơi này, trong đầu cũng xuất nhiều luồng trí nhớ vốn thuộc về nàng, vì vậy nàng cứ ngây ngốc nằm cả ngày giường, thẳng đến giờ phút này nàng mới chấp nhận được , nàng xuyên , còn là tá thi hoàn hồn nữa chứ.

      Đây là triều đại có trong lịch sử, nơi nàng ở là Long Đằng quốc. Thân phận của nàng là nhj tiểu thư của tả thừa tướng phủ, Vũ Mộng Điệp.

      Này Vũ Mộng Điệp địa vị trong tướng phủ còn bằng cả thị nữ, thân là thứ nữ địa vị cũng chỉ cao hơn nha hoàn chút, điểm mấu chốt là, này Vũ Mộng Điệp dĩ nhiên là cái ‘cực phú nổi danh’ ngu ngốc tiểu thư.

      Bởi vì đầu óc thường xuyên tốt, nên thường xuyên bị đích nữ tỷ tỷ, thứ nữ muội muội, đại phu nhân, nhị di nương các nàng khi dễ. Đến ngay cả nha hoàn bà tử cũng sấn áp lấn lướt. Ngày thường khấu trừ hết chi phí ăn mặc của nàng, hại nàng ăn mặc ngay cả cao đẳng nha hoàn cũng bằng. Những người đó khi cao hứng đánh nàng hai bàn tay, mất hứng đá nàng hai bàn chân, mà này Vũ Mộng Điệp cũng thực ngu ngốc hoàn toàn, người khác đánh mắng nàng nàng còn cười hớ hớ. Mỗi ngày đem cái mặt vẽ như hát hí khúc chạy loạn trong phủ, cũng biết làm sợ hãi bao nhiêu người. Trong lần nàng đem tả tướng gia dọa cho trận hồn bay phách lạc, liền cứ thế mà bị cấm túc.

      Bởi vì sinh ra cái nữ nhi ngốc nghếch như vậy nên cũng bị liên lụy đến mẫu thân của nàng là tam di nương, liền nghĩ đến bà ấy cũng tốt hơn mình bao nhiêu. Trong tí nhớ, cái kia mẫu thân cùng mẹ của Mộng Điệp ở kiếp trước rất giống nhau, dồng dạng xinh đẹp ôn nhu, cũng đồng dạng yếu đuối.

      Nghĩ đến cái kia nữ nhân, trong lòng Mộng Điệp lên tia vướng bận, bởi vì cái kia nữ nhân cùng mẹ của Mộng Điệp thực quá giống. Nhiều năm được hưởng thụ tình thương của mẹ, khiến nàng phi thường muốn gặp người nữ nhân kia, xem nàng có ngại hay nữ nhi của nàng là người ngu ngốc.

      Tâm động bằng hành động, Mộng Điệp lập tức từ giường xuống, chạy đến nhìn cái gương dựng trước bàn trang điểm, suýt nữa ngay cả nàng cũng bị cái ‘mặt quỷ’ kia dọa cho sợ hãi.

      Trong gương, khuôn mặt biết được trát bao nhiêu tầng phấn, trắng bệch giống như quỷ, hai má hồng hồng tỏa sáng, môi cũng tô thành cái bồn máu mồm to. Búi tóc cũng trở nên lộn xộn, xõa lung tung ở đầu, mười móng tay cũng nhuộm thành màu đỏ như măus khiến người ta nhìn mà sợ hãi, Mộng Điệp rốt cục cũng biết vì sao tả tướng gia lại cấm chừng nàng. Như thế ‘ác quỷ’ ra bên ngoài chạy vòng cũng dọa chết khiếp đống người luôn, nếu đem bức hình của nàng treo bên ngoài cửa tuyệt đối có thể trừ tà trị quỷ.

      “ Liên Nhi” Mộng Điệp hướng ngoài cửa hét lớn.

      Liên Nhi là tỳ nữ thân cận bên người Vũ Mộng Điệp, là thiếu nữ trí tuệ thông minh, nàng cũng chưa bao giờ ghét bỏ Mộng Điệp ngu ngốc, như trước vẫn thực tận tâm chiếu cố nàng, liền ngay cả theo bên người nàng chị khổ cũng chưa bao giờ có câu oán hận.

      Trong trí nhớ của Vũ Mộng Điệp, còn có cái tiểu nha hoàn Linh Nhi cùng cố ma ma vẫn là giống như Liên Nhi khong oán hối hận bồi ở bên cạnh nàng. Linh Nhi bộ dạng xinh đẹp đáng , trời sinh tính tình hoạt bát, ngày thường luôn vui vui vẻ vẻ. Mà cố ma ma lại chính là vú nuôi của vũ Mộng Điệp, nguyên bản có người nữ nhi chưa đầy năm bị chết non, trượng phu cũng sớm qua đời, tận đây bà liền lòng dạ chăm sóc Mộng Điệp người, đối đãi với nàng giống như nữ nhi thân sinh.

      Nhân việc Vũ Mộng Điệp chạy loạn làm sợ hãi tả tướng phụ thân, Linh Nhi cùng cố ma ma bị giận chó đánh mèo, nay bị phạt làm việc trong phòng giặt quần áo, nếu phải đáng thương nàng cái ngu ngốc nữ nhi cần người chăm sóc, chỉ sợ Liên Nhi cũng cùng phải chịu khổ.

      “ Tiểu thư có việc gì sao?” Liên Nhi mở cửa tiến vào, đôi mắt to ngập nước kì quoái nhìn chằm chằm Mộng Điệp.

      “ Giúp ta bưng chậu nước đến.”

      “ Vâng, tiểu thư.” Liên Nhi lĩnh mệnh vừa định chạy ra ngoài, lại vừa như nghĩ tới cái gì, ngạc nhiên nhìn Mộng Điệp lắp bắp : “ Tiểu, tiểu thư, người , …”
      “ Là, ta ngu ngốc.” Mộng Điệp buồn cười nhìn Liên nhi , nàng tin tưởng Liên Nhi bán đứng nàng, bởi vì trước kia Vũ Mộng Điệp tuy rằng ngu ngốc nhưng trí nhớ lai phi thường đầy đủ, Liên Nhi đối tốt với nàng toàn bộ nàng đều nhớ .

      , sao?” Liên Nhi dám tin há to miệng, coi như rất khó tiêu hóa tin tức này.

      “ Đương nhiên, nhanh giúp ta lấy chậu nước đến.”

      “ Vâng, tiểu thư người chờ.” xong Liên Nhi nhanh như chớp chạy bay ra ngoài, khôn mặt đáng tràn đầy vẻ hưng phấn.

      Tiểu thư ngu ngốc, về sau phải chịu đựng những người đó khi dễ, nếu tam di nương biết được nhất định cũng thực vui vẻ ? Còn có Linh Nhi cùng cố ma ma, nhất định đều thực vui vẻ! Đúng rôi, nhất định phải làm cho tiểu thư nghĩ biện pháp sớm ngày đem các nàng trở về, trong khoảng thời gian này chắc hẳn các ngàng phải chịu rất nhiều khổ cực. Những người đó ngày thường xuyên tìm tiểu thư gây phiền toái, nay các nàng bị phạt đến phòng giạt quần áo, những người ghen ghét tiểu thư nhất định bỏ qua cơ hội khi dễ người bên cạnh nàng!

      Càng nghĩ Liên Nhi càng lo lắng, muốn kêu tiểu thư nhanh lập tức đem các nàng cấp trở về, nhưng là nàng cũng muốn gây them phiền toái cho tiểu thư, hơn nữa nàng tin tưởng tiểu thư nhất định quên Linh Nhi cùng cố ma ma! Nghĩ như vậy Liên Nhi mới tạm thời yên lòng, chạy nhanh múc nước.

      lát sau, Liên Nhi múc chậu nước đến, Mộng Điệp lập tức tiến lên tẩy trừ chính mình khuôn mặt, khuôn mặt này chính nàng nhiều lần xem cũng cảm thấy khủng bố.

      “ Liên Nhi, ngươi giúp ta xem rửa sạch chưa.” Mộng Điệp ngẩng đầu nhìn Liên Nhi hỏi, thấy nàng còn ngây ngốc nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh diễm.

      Hồi lâu, Liên Nhi mới lắp bắp: “ Tiểu, tiểu thư, người đẹp quá.”

      Liên Nhi đôi mắt to cũng biến thành sao, nháy mắt nhìn chằm chằm vào Mộng Điệp. Trước kia tiểu thư toàn đem mặt mình vẽ thành lòe loẹt, nhiều năm qua , mọi người tong phủ đều quên tiểu thư nguyên bản dung mạo. Chưa từng nghĩ đến, tiểu thư lại đẹp như vậy, so với đại tiểu thư cùng tam tiểu thư càng đẹp hơn rất nhiều.

      Mộng Điệp nghe vậy nao nao, chẳng lẽ này Vũ Mộng Điệp là đại mỹ nữ bất thành? Trong trí nhớ cũng chỉ có vài điểm mông lung ấn tượng, Vì vậy Vũ Mộng Điệp chưa bao giờ chiếu gương, mỗi ngày thích vẽ chỗ nào vẽ chỗ đó, có đoi khi có thể đem phấn hồng tô má vẽ lên trán.

      Trở lại trước gương, Mộng Điệp tinh tế nhìn thiên hạ trong gương, vừa thấy kinh ngạc đến ngay cả cái miệng cũng mở to ra. Khuôn mặt thiếu nữ trong gương thế nhưng cùng gương mặt ở đại của nàng giống nhau như đúc.

      Tên, dung mạo đều giống nhau, chẳng lẽ chính là trùng hợp sao?
      thuyt thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      [​IMG] Chương 3: Điêu ngoa tỷ tỷ

      “ Tiểu thư? Tiểu thư cũng xem chính mình đến ngây người ?” Liên Nhi ngốc lăng nhìn Mộng Điệp, nhịn được mở miệng trêu chọc nàng. Liên Nhi vốn là nha đầu hoạt bát sáng sủa, có tâm cơ gì.

      “ Nha đầu chết tiệt, ngươi gì đó?” Mộng Điệp tà tà liếc nàng cái, ngốn trỏ chọc chọc cái trán của nàng cười mắng.

      “ Hì hì, như thế rất tốt, nô tỳ muốn lập tức đem tin này đến cho tam di nương.

      “ Đợi chút, trước khoan .” Mộng Điệp vội vàng đem Liên Nhi giữ chặt rồi : “ tại khồn được cho bất cứ kẻ nào về biến hóa của ta, biết ?”

      “ Vì sao a, nếu tướng gia biết rất vui vẻ.” Liên Nhi vội vàng kêu lớn tiếng, theo tiểu thư bên người nhiều năm như vậy, tiểu thư chịu nhiều ủy khuất nàng đều xem ở trong mắt. Ở nàng xem đến, chỉ cần tiểu thư đầu óc chuyển biến tốt, có ngày những người khi nhục tiểu thư kia phải chết khá nhiều.

      “ Nha đầu ngốc, có vài việc ngươi hiểu, nếu ngươi nghĩ hại ta nghe lời ta .” Mộng Điệp bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này cái gì cũng tốt, chính là có tâm cơ, bất quá cũng may đầu óc khá thông minh, hảo hảo dạy bảo sau này có thể giúp nàng ít.

      “ Vậy được rồi, nô tỳ , nô tỳ muốn hại hiểu thư.” Tuy Mộng Điệp như vậy là có ý gì, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của tiểu thư Liên nhi tuyệt sơ ý.

      “ Ân, ngươi trước chờ, ta lại lần nữa vẽ lại cái mặt hoa. Từ lúc biết về trí nhớ của thân thể này, Mộng Điệp quyết định tạm thời tiếp tục giả ngây ngốc, tướng phủ này nhìn bề ngoài như bình an, thực tế lại nguy cơ trùng trùng. Đại phu nhân, nhị di nương, còn có đích nữ tỷ tỷ, thứ nữ muội muội, đám tất cả đều phải ngồi , mấu chốt nhất là nơi này còn có ‘lão phật gia’.

      Mẫu thân của tả tướng, cũng chính là bà nội danh nghĩa của Mộng Điệp, kia nhưng là người khó chơi. Ở nhà cao cửa rộng sống cả đời, làm sao có thể có chút thủ đoạn? Cái kia lão thái thái phi thường thích gặp Vũ Mộng Điệp cùng tam di nương, thường xuyên lấy cớ cùng các nàng gây phiền toái, còn làm chi người ta tìm ra nhược điểm, đói thủ như vậy thực thể coi thường.

      tại nàng tại thế giới này lẻ loi mình, mỗi bước đều phải cẩn thận, cái cẩn thận chỉ sợ mình chết như thế nào cũng biết. Này xã hội phong kiến để ý nhất là địa vị cùng tiề tài, tại nàng cái gì cũng có, cho dù muốn rời khỏi nhà trốn cũng bất thành. Xem ra vẫn là mau chóng nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, có tiền về sau có thể mang theo tam di nương cuốn gói trốn chạy, chính là biết nàng có thể được hay . Dù sao tại cổ đại này giáo lý chính là lấy chồng làm trời, cái nữ nhân sinh trưởng ở cổ đại chỉ sơi khuyên thế nào cũng giám làm ra chuyện ‘đại nghịch bất đạo’ vậy .

      Liên Nhi vẻ mặt đáng tiếc nhìn Mộng Điệp bận rộn với khuôn mặt mình, trong lòng thay nàng sốt ruột phen. Vốn tưởng rằng tiểu thư ngu ngốc, bộ dạng lại đẹp như vậy, nhất định có thể làm cho tướng gia thích, chừng có thể tìm người trong sạch gả cho, nhưng là nghĩ tới tiểu thư thế nhưng còn muốn giả si ngốc. Tiểu thư năm nay mười lăm tuổi, các nương khác ở tuổi này đều muốn tìm cho mình đối tượng để gả chồng, còn tiểu thư bởi vì trước đây vẫn si ngốc, cho nên căn bản ai muốn thú, liền ngay cả dân chúng bình thường cũng muốn thú người si ngốc vể nhà. Tiểu thư vậy phải làm sao bây giờ mới tốt a? Này tiếp tục giả ngốc tới khi nào?

      “ Nha đầu chết tiệt, biểu tình kia của ngươi là gì hả? Ta cũng phải giả si ngốc cả đời.” Rốt cục đem mặt vẽ thành mặt hoc như trước, quay đầu thấy Liên Nhi vẻ mặt lo lắng đáng tiếc nhìn nàng, Mộng Điệp khỏi hờn dỗi cười mắng.

      “ Tiểu thư, người mười lăm tuổi, tiếp tục như vậy tìm được đấng lang quân như ý đâu.” Liên Nhi trưng ra khuôn mặt lo lắng đau khổ nhìn nàng, quả nhiên là hoàng đế vội thái giám gấp.

      “ Gấp cái gì? Chả lẽ ngươi sợ tiểu thư nhà ngươi có người muốn?” Mộng Điệp cho là đúng . Khối thân thể này bất quá mới mười lăm tuổi, nàng muốn sớm như vậy phải lập gia đình. Lại nam nhân cổ đại đều Ba vợ bốn nàng hầu, muốn nàng cùng đám nữ nhân tranh giành lão công, kia còn bằng mình nàng đơn sống quãng đời còn lại.

      Quan điểm của Mộng Điệp chính là như vậy, thà làm ngọc vỡ! Tình của nàng cần phải oanh oanh liệt liệt vui buồn lẫn lộn, cần phải rung động đến tâm can, cảm động lòng người, cầu duy nhất chính là trung thành và tín nhiệm.

      “ Nếu tiểu thư lộ ra diện mạo vốn có, người tới cầu hôn khẳng định xếp thành cái hàng dài, nhưng là tiểu thư người như bây giờ…” Liên Nhi đôi mi thanh tú nhăn lại, chu đôi môi đỏ mọng lên, rất ràng muốn Mộng Điệp đem chính mình trở thành như vậy.

      “ Tốt lắm, ta cũng có biện pháp, ngày nào đó ta quang minh chính đại dùng mặt của mình xuất trước người khác.” Mộng Điệp kiên định , Vũ Mộng Điệp nàng tuyệt đói trốn trốn tránh tránh cả đời, người từng xem thường ‘nàng’, người từng khi nhục ‘nàng’, ngày nào đó nàng nhất định hội cả vốn lẫn lãi cùng nhau đòi lại!

      Ánh mắt bất khuất cứng cỏi, phượng mâu lộ ra rạng rỡ, trong nháy mắt làm cho Liên Nhi nhìn đến ngây ngốc.

      , đến chỗ tam di nương.”

      “ Tiểu thư, người quên rồi sao, người bị tướng gia cấm chừng thể ra khỏi viện, nếu tướng gia đánh gãy chân nô tỳ.” Liên Nhi đáng thương hề hề , trong giọng lộ vẻ bất mãn đói với tả tướng.

      Nàng thực , trước kia tiểu thư tuy rằng đầu óc tốt lắm nhưng dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của , vì sao đối với tiểu thư so với hai vị tiểu thư kia kém nhiều như vậy? Bình thường tiểu thư bị người khi dễ cũng là nhắm mắt mở mắt cho qua, nay thế nhưng còn cấm chừng tiểu thư! Nếu tiểu thư đầu óc vẫn tốt lên, có phải hay giam nàng cả đời?

      Cấm chừng! Nàng như thế nào có thể đem chuyện này cấp quên mất, nếu nàng dám mạnh mẽ ra ngoài chỉ sợ chỉ có mình Liên Nhi bị phạt, có thể còn liên lụy đến tam di nương bên kia. Rốt cuộc nen làm gì bây giờ?
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :