1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thủ hộ thiên sứ - U Nhã

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]

      Thủ hộ thiên sứ

      Tác giả : U Nhã

      Người edit : Cào cào + Sunflower2white

      https://caocaolatre.wordpress.com/mục-lục-ngon-tinh-hiện-dại/thủ-hộ-thien-sứ/

      Văn án

      Nàng xinh đẹp lạnh lùng, chỉ vì ông trời cay nghiệt nên ban cho nàng quá khứ đau khổ đầy nước mắt.

      công tử đào hoa. Nữ nhân như thiêu thân bay về phía , nhưng tuyệt giữ lại người nào bên mình. Cư nhiên lại nàng, đến mạc danh kỳ diệu, đến oanh oanh liệt liệt.

      Mà hận thù cùng tuổi thơ đầy thống khổ của nàng lại làm…


      ♦ Tiết tử

      “Nghê tiên sinh, Nghê phu nhân, nhị vị nếu có ý kiến gì xin mời ký tên vào đây”. Luật sư đưa đơn ly hôn đến trước mặt họ.

      Hạ Hàn Tương do dự cầm bút ký tên mình lên.

      Nghê Cẩm Tân cũng ký tên mình tiếp theo sau.

      “Tốt lắm, nhị vị từ nay về sau cưới vợ gã chồng đều liên quan đến nhau”. Luật sư thu hồi văn kiện ra ngoài, đem gian lưu lại cho hai người.

      Hạ Hàn Tương ngồi xổm xuống ôn nhu ôm con vừa được bảy tuổi :“Luyến Luyến, chúng ta phải , tạm biệt ba ba con”.

      Nghê Luyến Luyến sau hôm đó trưởng thành hơn rất nhiều, mặt thập phần bình tĩnh. Mấy ngày qua, trong nhà đột nhiên xuất thêm vài người, người dì cùng ba người người chị. Bọn họ chiếm lấy ba ba, chiếm lấy nhà của nàng, mà mẹ lại thường xuyên tránh trong phòng khóc. Vú Lý cho nàng nghe ba ba lừa mẹ cùng gia gia ở bên ngoài dưỡng nữ nhân sinh được bốn đứa con. Lớn nhất mười lăm tuổi, nhất so với nàng còn lớn hơn tuổi. tại gia gia chết, ba ba cần mẹ, cần nàng nữa. Vú Lý lại ba ba mẹ con họ mà cái chính là tiền, tại mẹ có tiền cho nên cần các nàng.

      Nghê Luyến Luyến gương mặt như búp bê,ôm mẹ : “Mẹ, Luyến Luyến trưởng thành, về sau chăm sóc mẹ”.

      “Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương được con săn sóc an ủi cảm động thôi, nhưng lại thấy con trưởng thành sớm hơn tuổi mà đau lòng “ Được rồi, chúng ta thôi”. Nàng nắm tay con lướt qua mặt Nghê Cẩm Tân.

      “Ba ba, vì sao người thương con và mẹ?” Nghê Luyến Luyến hốc mắt rưng rưng hỏi người cha mà mình thương nhất.

      Nghê Cẩm Tân môi giật giật nhưng cuối cùng cũng được gì.

      tới cửa, nàng quay đầu nhìn cha lần cuối, sau đó cửa cũng đóng lại đưa bọn họ ngăn cách hoàn toàn.

      kabi_ng0k thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG :

      Tiếng chuông tan học vang lên, Nghê Luyến Luyến nhanh tay thu dọn sách vở, buổi chiều ba giờ có việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, đến muộn ông chủ nhất định trừ lương a,nàng chưa bao giờ gặp nam nhân nào mọn như vậy. Lần trước chẳng qua tới trễ hai phút lại trừ mất của nàng nữa tháng tiền thưởng, lần này lại muộn chắc tiền thưởng tháng này tiêu luôn.

      Nghê Luyến Luyến chạy đến trạm xe buýt bằng tốc độ nhanh nhất có thể, xe vừa đến, là may a. Nàng cùng đám người dồn lên xe, rất nhanh tới nơi, Luyến luyến dùng tốc độ của vận động viên điền kinh thứ thiệt để chạy vào cửa hàng.

      “A, Luyến luyến ngươi rốt cục cũng đến”. nhân viên khác của cửa hàng hối thúc nàng nhanh chạy vào phòng thay quần áo, “mau mau, ông chủ sắp đến rồi, ngươi chỉ còn lại năm phút thôi đó”.

      “Cảm ơn nhiều!” Luyến luyến chỉ cần phút để thay xong quần áo, đứng quầy nàng thở ra hơi trấn định lại tinh thần, nàng ngẩn mặt mỉm cười chào khách hàng, ngày ngày đều như khuôn mẫu bắt đầu là “xin chào”, “của quí khách đây ạ”, “cám ơn đến”, “hoan nghênh lần sau lại đến”…aiz

      Phía trước có đám người vây lại xem giống như là xãy ra việc gì đó, nàng chau mày haiz ảnh hưởng đến khách hàng khác a.

      “Luyến Luyến, ngươi qua đó xem , mà cái gọi là “nhìn xem” của ông chủ chính là bảo nàng xử lí việc này, Luyến luyến bất đắc dĩ lắc đầu, nàng đâu muốn làm phần việc này đâu a.

      Luyến Luyến đến chổ phát sinh việc, đẩy đám người hóng chuyện kia ra hỏi, “Xin hỏi trong này xãy ra việc gì?”

      liên quan đến ngươi, tránh ra.” xinh đẹp giận dữ quát rồi lại lập tức chuyển hướng sang nam nhân dị thường tuấn mỹ kia, vẻ mặt lấy lòng, “Hạo, đừng như vậy mà, em biết em sai rồi, đừng nóng giận như vậy được ? Em đảm bảo tuyệt tái phạm.”

      “Buông ra”, Long Thiếu Hạo lạnh lùng nhìn cánh tay dây dưa tay mình. Phương Nhược Thuỷ liền nhanh rút tay về, sợ hãi cùng uỷ khuất khẽ gọi“Hạo”.

      Vừa mới sơ tán mọi người xong, Luyến Luyến xoay người lại nhìn thấy đôi tình nhân cãi nhau khách khí hỏi: “Xin hỏi các vị chuyện xong rồi chứ?”

      Phương Nhược Thuỷ giờ mới chú ý tới nàng: “Ngươi là ai? Dựa vào cái gì quản chuyện của chúng ta?” phải là người ái mộ Hạo chứ, Phương Nhược Thuỷ ánh mắt tràn đầy địch ý trừng trừng nhìn nàng.

      Long Thiếu Hạo cũng chú ý tới nàng, hảo, xinh đẹp, nhìn quần áo người nàng chắc là nhân viên của cửa hàng tiện lợi. Luyến Luyến vẫn khách khí : “Ta là nhân viên cửa hàng tiện lợi, tiểu thư hành vi của tiểu thư ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng tôi, phiền tiểu thư có thể thôi được ?”

      “Ngươi dám đuổi ta ? Ngươi to gan, biết ta là ai sao? Cha ta là tổng tài của tập đoàn Bắc Thái, muốn ta gọi người đem cái chổ này huỷ .” Phương Nhược Thuỷ vẻ mặt tức giận nhìn nàng.

      “Xin cứ tự nhiên” Luyến Luyến vẻ mặt vô thản nhiên, “nhưng tại tiểu thư có thể ra ngoài, chúng tôi cần buôn bán”.

      “Ngươi…” Phương Nhược Thuỷ thẹn quá hoá giận, lại biết nên gì. Đột nhiên Luyến Luyến quay sang , “ Ngươi thấy như vậy tốt lắm sao?” hứng thú nhìn, Long Thiên Hạo lại bị điểm danh, chỉ chỉ mình hỏi: “ Ngươi ta sao?”

      Luyến Luyến vẻ mặt khinh thường nhìn cái, lại chuyển hướng Phương Nhược Thuỷ, “ Vị tiểu thư này, ngươi cùng tên này là uỷ khuất, lấy tướng mạo cùng gia thế của ngươi còn sợ tìm thấy người ngươi tình sao chứ? Làm gì chỉ biết đau khổ mà giữ lấy người mình, chỉ có được bộ dạng tốt chút, sinh ra trong gia đình có tiền chút, trừ những thứ đó ra còn có gì để cho ngươi quý trọng. vừa hiểu lại vừa tôn trọng nữ nhân, lại biết cái gì là chỉ mang đến tổn thương cho người khác, ngươi càng đau khổ đuổi theo càng xem ngươi khinh thường ngươi mà thôi, ta khuyên ngươi sớm buông tha cho , nếu kết quả người bị tổn thương vẫn chính là ngươi.”

      Phương Nhược Thuỷ nghe xong rất sửng sốt, lời của nàng rất có đạo lý a.

      Long Thiếu Hạo chưa bao giờ gặp qua nữ nhân thú vị như vậy, hưng trí nghe nàng phát biểu ngôn luận, chút ngại cũng có, mặc dù người nàng mắng là . Nhìn thấy nàng lời lẽ cùng biểu tình nghiêm khắc thấy cực kỳ thú vị.

      “Ngươi bao nhiêu?” cười hỏi nàng.

      Tuy rằng nghi hoặc nhưng Luyến Luyến vẫn thành trả lời, “Mười chín”

      “Ngươi còn học?”

      Nàng gật gật đầu.

      “Học trường nào?”

      “Nam đại”

      “Có người chưa?”

      “Ngươi hỏi cái này làm gì?” Luyến Luyến cảnh giác, mắt trừng lớn nhìn “Việc này liên quan gì đến ngươi?”

      “Có hay chưa?” nhìn nàng, trong giọng loại uy nghiêm khiến người khác thể kháng cự được dối”.

      Luyến Luyến sửng sờ, trả lời theo bản năng: có”

      Long Thiếu Hạo nở nụ cười vừa lòng.

      Phương Nhược Thuỷ cùng Luyến Luyến trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo “Thực xin lỗi ta còn có việc, mời các vị tự rời , nàng cơ hồ chạy trối chết.

      Long Thiếu Hạo ánh mắt gắt gao cùng nóng bỏng đuổi theo bóng dáng nàng.








      CHƯƠNG HAI:




      ♥Edit: Cào cào


      Hôm nay tan tầm trễ hơn mọi ngày chút vì phải làm thêm giờ cho người đồng , tới khi ra khỏi cửa hàng mới phát đường bóng người cũng có, ngay cả xe buýt cũng còn, trời tối đen cảm giác u là khủng khiếp a. Đến ngõ tắt hơi u ám nhưng gần đường về nhà hơn, Luyến Luyến suy nghĩ chút liền vào ngõ tắt. Trong này so với ngày xưa u hơn, bên cạnh đống rác lại thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của chuột, nơi này tối như vậy vạn nhất xảy ra chuyện gì nhất định ai biết, giờ nàng lại tự doạ mình với những hình ảnh khủng khiếp do chính mình nghĩ ra, aiz.

      “Đứng lại.” phía trước đột nhiên nhảy ra hai cái bóng đen làm Luyến Luyến sợ đến mức liên tục lùi về sau.

      “Các người muốn gì?” nàng sợ hãi hỏi.

      “Luyến Luyến, ngươi nhận ra ta sao? Sao ngươi lại nhận ra ta?” hai bóng người chậm rãi tiến lại sát nàng.

      “Các ngươi là…?” giọng này, thân hình này rất quen thuộc “Phó Thiệu Thiên, Minh Quân”. Luyến Luyến đột nhiên bừng tỉnh kêu to.

      tệ, vẫn còn nhớ chúng ta a”. Phó Thiệu Thiên đưa tay xoa mặt của nàng, vẻ mặt lện nụ cười dâm đãng, uổng công ta đối với ngươi ngày đêm tưởng nhớ”.

      “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra”, Luyến Luyến chán ghét nhìn ,“Phó Thiệu Thiên, tên hỗn đản này, tránh ra cho ta, nếu ngươi sống yên đâu”.

      “Tốt lắm, ta còn chưa hưởng qua tư vị sống yên này, nếm thử chút cũng tốt, bất quá ngươi trước tiên cho ta nếm thử chút vị của ngươi .” Phó Thiệu Thiên, Minh Quân cùng cười lên, giống như mèo vờn chuột từng bước từng bước tiến lại gần nàng, hưởng thụ sợ hãi cùng bất lực của nàng.

      “Các ngươi dám?” Luyến Luyến hoảng hốt liên tiếp lùi về sau, tâm trí nàng giờ chỉ có chữ “chạy” nàng lập tức xoay người nhưng ý định chưa thành bị Minh Quân kéo tóc nàng giật lại.

      “Tiện nhân.” đem nàng đè lại mặt đất, “Ngươi rượu kính muốn uống lại muốn uống rượu phạt, Minh quân ta muốn nữ nhân nào đều dễ như trở bàn tay, ta xem ngươi kiếp trước tu luyện phúc khí nên mới lọt vào mắt ta, ngươi còn dám giả bộ thanh cao thánh khiết đem nhiệt tình của ta dẫm nát, ta hôm nay cho ngươi cả đời cũng quên được ta.”

      thanh loạt soạt như tiếng vải rách vang lên trong bầu trời đêm yên tĩnh.

      được…” Luyến Luyến dùng sức thét lên, tay chân ngừng đấm đá. Phó Thiệu Thiên cầm lấy hai tay nàng gắt gao đè lại, Minh Quân chế trụ hai chân nàng. Nàng liều mạng giãy dụa nhưng vô ích, thân thể động đậy nữa rồi.

      “Ta cho ngươi thanh cao, cho ngươi khinh thường ta —— giờ ngươi bị người khác chơi đùa sau này còn thanh cao được nữa Minh quân bên hung tợn bên cỡi quần áo nàng.

      Luyến Luyến giờ còn sức phản kháng, lệ, ngừng rơi.

      Quần áo từng mảnh bị xé rách vứt lên trung lại rơi xuống mặt đất lạnh như băng.

      “Mẹ, cứu ta, cha, cứu ta, cha, cha—, Chấn ca ca—” Luyến Luyến thanh tràn ngập bi thương kêu to, nhưng rất nhanh bị chặn lại, chỉ có thể phát ra thanh yếu ớt cùng tiếng nức nở mỏng manh. Nàng trong lòng điên cuồng gào thét, cha–, mẹ– cứu ta, cứu ta.

      “Chúng ta ai trước?” Phó Thiệu Thiên cùng Minh Quân thương lượng, “Cơ thể nàng đẹp, để ta trước”.

      được, đề nghị này là của ta, ta trước”. (Cào: trời ơi, ta chém chém chém hai tên này, gừ. Yu: dao nè, mỗi đứa 1 con, nhào zô Cào)

      được, nàng là người ta thích, lần đầu tiên phải là của ta.”

      “Ta cũng thích nàng a.”

      “Thôi, tranh nữa, chúng ta chơi đoán số.”

      “Được, rất công bằng.” (Cào: ta gậm gậm gậm, grừ. Yu: Cào, bình tĩnh, chổ đó là mông nó mà. Cào: ặc ặc)

      Luyến Luyến trong lúc đó bất giác muốn cười, muốn điên cuồng cười to. Vì cái gì lại bị người ta lăng nhục? Vì cái gì nàng lại gặp chuyện như vậy? Nàng có gia đình hạnh phúc, có gia gia, cha mẹ, cơm áo cùng sinh hoạt cần lo, vui vẻ sống. Chính là , là huỷ hạnh phúc của nàng. Hôm nay, cuộc sống của nàng hạnh phúc của nàng lần nữa bị huỷ bởi hai tên này, nàng hận, hảo hận. Hận , hận hai tên cầm thú này, là ba người này huỷ cuộc sống của nàng. Nàng muốn trả thù, phải cho bọn họ nếm chút bi thương cùng thống khổ của nàng, nàng nhất định trả thù.

      Rốt cục trò chơi của Phó Thiệu Thiên và Minh Quân cũng xong, kết quả Phó Thiệu Thiên thắng, nhanh cởi quần áo người, đặt thân người nàng, cái động thân, đau đớn đến tê tâm liệt phế phủ lên toàn thân nàng, lệ rơi đầy mặt cùng tiếng kêu thê lương phát ra quanh quẩn trong bầu trời đêm đen u tối. Nàng muốn tại thời khắc này chết , nhưng là, còn mẹ nàng, mẹ nàng sao, nàng thể để mẹ lại mình.

      Lệ khô, tâm nàng cũng chết theo, trong nàng giờ chỉ còn lại hai chữ “trả thù”.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG BA :



      ♥Edit: Cào cào

      Hạ Hàn Tương ngồi cả đêm đợi con nhưng lại thấy, lòng nóng như lửa đốt. Lúc này, đột nhiên chuông điện thoại vang lên:

      “Luyến Luyến là con sao ?” Hạ Hàn Tương vội hỏi.

      “Thực xin lỗi, bà là Hạ Hàn Tương, mẹ của Nghê Luyến Luyến?” Giọng trả lời lại là gọng đàn ông, điều này càng làm cho Hạ Hàn Tương sốt ruột.

      “Đúng vậy, ông là ai? Luyến Luyến có phải xảy ra chuyện gì?” Hạ Hàn Tương gấp gáp như muốn điên lên khi biết được tin tức của con mình.

      “Đây là đồn cảnh sát, đáng tiếc, con của bà tối hôm qua đường về nhà bị hai kẻ cường bạo, tại ở bệnh viện —“

      Phanh— điện thoại rơi mặt đất, thể nào, thể nào, tuyệt đối thể”, Hạ Hàn Tương tin, như thế nào cũng tin, con của ta, Luyến Luyến của ta —

      “Aiz, bà Hạ, bà sao chứ, bà Hạ—?” Điện thoại bên kia ngừng kêu to, bên này chỉ còn lại mãnh trống vắng im lặng.

      Bệnh viện.

      Hạ Hàn Tương nghiêng ngả lảo đảo qua hành lang dài, đẩy cửa phòng bệnh 304.

      “Xin hỏi bà là…?”

      “Luyến Luyến, Luyến Luyến của ta đâu?” Hạ Hàn Tương rống to, lệ tràn đầy mặt.

      Những người phía trước nhanh chóng tránh ra, lúc này Hạ Hàn Tương mới có thể nhìn thấy người nằm giường, chậm rãi bước đến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ngơ ngẩn, hồn như lìa khỏi xác của con bà chỉ biết kêu trời. Cơ hồ che miệng lại cho mình khóc thành tiếng, ôm lấy con mà nước mắt cứ thế trút xuống, đau tận tâm can.

      “Luyến Luyến, là mẹ đây, con nhìn xem là mẹ đây mà, con đừng như vậy, mẹ rất đau, bảo bối”. Hạ Hàn Tương khóc thành tiếng chỉ biết ôm nữ nhi mà nước mắt đổ như thác, những người trong phòng ai nấy khoé mắt đều rưng rưng.

      “Bà Hạ, lệnh ái từ khi được phát đến giờ thuỷ chung lời, bác sĩ dùng mọi cách cũng được, bà đừng quá lo lắng, chúng tôi cần hợp tác của bà để sớm bắt được thủ phạm.”

      “Là ai?” Hạ Hàn Tương trong cuộc đời chưa bao giờ hận quá người. Lão thiên tại sao lại đối xử bất công với con của ta như vậy. Từ cha, bảy tuổi theo người mẹ tiền nhà cửa này, lại phải chịu nhiều đau khổ. Ta thân là mẹ chẳng những chăm lo cho con tốt lại còn liên luỵ nàng. Thân thể khoẻ thường xuyên phải ra vào bệnh viện, có cách nào làm việc nuôi con, lại hại con từ phải kiếm tiền. Hằng ngày học xong lại chạy từ nơi này sang nơi khác làm công, bản thân lại chưa từng mua được bộ quần áo tốt, nếm qua bữa ăn ngon, thức ăn ngon đồ dùng tốt đều cho người mẹ vô dụng này. Vất vả như vậy nhưng mỗi học kì học đều lãnh được học bổng, lại chưa từng oán giận câu. Đứa con hiếu thuận như vậy, lão thiên ngươi tàn nhẫn, rất tàn nhẫn, con ta mới mười tám tuổi vì cái gì lại làm cho nó cực khổ như vậy? Nội tâm bà gào thét, ràng kêu trời trời thấu, kêu đất đất nghe mà.

      “Bước đầu điều tra có hơi khó khăn nhưng chúng tôi cố gắng, nếu có tin tức gì nhất định báo cho bà biết.”

      Hạ Hàn Tương im lặng .

      “Bà Hạ, có chuyện này tôi nghĩ nên nhắc bà chút, vụ án này kinh động đến phóng viên. Bà tốt nhất nên nhanh chóng đem việc này áp chế lại, nếu bị đưa lên báo, việc này đối với ấy tổn thương rất lớn.” Vị cảnh sát hảo tâm nhắc nhở nhưng lại bất giác mà thở dài. Nhìn quần áo mẹ con hai người này, chắc cuộc sống nhất định rất cực khổ. Ông thực dám nghĩ đến mẹ con nàng nếu bị lời đồn bức đến đường cùng như thế nào. Do đó cũng có chút đồng tình nhưng lại vẫn là lực bất tòng tâm a.

      Hạ Hàn Tương nghe xong cũng giật mình sợ hãi, nàng đương nhiên biết danh dự đối với người con là quan trọng thế nào, càng biết lời đồn đãi báo chí có lực sát thương bao nhiêu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nên làm thế nào để bảo hộ con của mình đây?

      *Yu: sao ta thấy thê thảm quá. muốn đâu a TT^TT





      CHƯƠNG 4




      ♥Edit: Cào cào


      Phương Quân Nghiễn cùng đôi nam nữ ăn cơm. Lúc này, người hầu vào thông báo, “Lão gia, bên ngoài có nữ nhân tự xưng là bằng hữu của người, nàng ta nàng tên là Hạ Hàn Tương.”

      “Choang” tiếng bát đũa rơi mặt đất, Phương Quân Nghiễn toàn thân cứng ngắc, Đường Khải cùng Phương Nhược Thuỷ cũng bị làm cho sợ ngây người.

      “Lão gia, người có muốn cho nàng vô nhà ?” người hầu cẩn thận hỏi.

      “Mời, mời, mau mời vào.” Phương Quân Nghiễn kích động, , lại bảo người hầu, “Ngươi cần , để ta .”

      “Vâng, thưa lão gia” người hầu mang theo kinh ngạc cùng tò mò lui xuống.

      Là nàng? Có phải là nàng ? trước giờ chỉ biết người tên là Hạ Hàn Tương, vậy nhất định là nàng. Tại sao mất tích nhiều năm như vậy giờ lại đột nhiên đến tìm ? Nếu phải gặp khó khăn với cá tính của nàng nhất định là trốn cả đời. Hạ Hàn Tương, Tương nhi a, người cả đời, đợi cả đời rốt cục cũng xuất .

      Hạ Hàn Tương đứng ở cửa ngừng bồi hồi, mười mấy năm gặp, biết có còn nhớ nàng chứ? giúp nàng sao? Bây giờ ngoại trừ nghĩ ra được người nào khác, vì Luyến Luyến giờ nàng quản được chuyện gì khác.

      “Tương nhi” thanh kích động vang lên từ phía sau. Hạ Hàn Tương xoay người vẻ mặt có chút rung động Quân Nghiễn”

      “Tương nhi, Tương nhi, là em sao.” Phương Quân Nghiễn kích động ôm lấy nàng, “Mấy năm nay em đâu? Em có biết tìm em khổ sở thế nào ? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì sao em tìm , em sống thế nào, có tốt ?”

      Những tiếng quan tâm ấm áp làm Hạ Hàn Tương tâm lạnh hơn mười năm chực như tan vỡ, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, “Quân Nghiễn ca, Tương nhi nhớ , rất nhớ .”

      “Được rồi, có những lời này của ngươi là ta thấy vui rồi.”

      Phương Quân Nghiễn cảm động thôi, kéo tay nàng. , chúng ta vào nhà , có rất nhiều lời muốn với em.”

      , Quân Nghiễn”. Nhớ tới nữ nhi đáng thương, Hạ Hàn Tương lại rơi lệ đầy mặt, thấy vậy Phương Quân Nghiễn sợ hãi, tay chân luống cuống.

      Đột nhiên Hạ Hàn Tương hướng quì xuống.

      “Tương nhi, em làm gì vậy?” Phương Quân Nghiễn vừa sợ hãi vừa tức giận : “Em mau đứng lên ”.

      , Quân Nghiễn, Tương nhi hôm nay đến đây là muốn cầu xin ca chuyện, nhất định phải đáp ứng em, trừ ra ai có thể giúp em.”

      “Được, được, ngươi mau đứng lên, em làm cái gì vậy, chuyện của em đừng , mà là mười hay trăm việc cũng đáp ứng, trước hết em đứng lên .”

      “Luyến Luyến — Luyến Luyến — con của em…” nàng khóc thành tiếng, “Ngày hôm qua – chiều – đường về – bị- hai tên bại hoại – cường bạo…” nàng thống khổ ra.

      “Tương nhi” Phương Quân Nghiễn đau lòng, đứa đáng thương, nàng chỉ mới mười tám tuổi.

      “Con của em, có nó em cũng sống nỗi nữa”, Hạ Hàn Tương nhào vào lòng ngực lớn tiếng khóc, Quân Nghiễn, em van cầu ngươi, báo chí, phóng viên muốn đem chuyện này đưa tin ra ngoài, em có tiền, em cản được họ, Quân Nghiễn, Luyến Luyến đau khổ lắm rồi, em thể để cho những lời đồn đãi đó giết chết con của em, em van cầu cứu con của em.”

      Tim Phương Quân Nghiễn nhói đau, nhìn Tương nhi tuyệt vọng như vậy, bất lực như vậy, thề, bất luận là ai chỉ cần bắt kẻ bại hoại nào tổn thương mẹ con nàng, nhất định phải đòi lại gấp trăm gấm ngàn lần.

      “Tương nhi, đừng khóc, giúp em, nhất định giúp em.” Phương Quân Nghiễn nghiêm mặt .

      Bệnh viện.

      Lần đầu tiên Phương Quân Nghiễn nhìn thấy Luyến Luyến.

      Năm đó, Phương gia cùng Hạ gia là hai đại thế gia, hai nhà quan hệ rất tốt. Phương Quân Nghiễn từ Hạ Hàn Tương, hai nhà cha mẹ cũng có ý kết đôi cho hai người để thân càng thêm thân. Nhưng nghĩ tới Hạ Hàn Tương người cùng là nhân viên công ty, nàng để ý mọi người phản đối nguyện gả cho , chuyện này từng rất nghiêm trọng, vì tình nàng tự sát, tuyệt thực. Nàng đau khổ cầu xin Phương Quân Nghiễn thành toàn cho nàng. nàng nên Phương Quân Nghiễn đành lòng thấy nàng thống khổ mà lựa chọn cách buông tay, sau đó nàng kết hôn, Phương gia sang Mĩ định cư, từ đó về sau rất ít liên hệ. Vài năm sau, Phương Quân Nghiễn về nước thăm người thân nhưng lại biết được Hạ Hàn Tương ly hôn, mang theo con ra . điên cuồng tìm kiếm mẹ con nàng hơn mười năm, đến nay vẫn chưa lập gia đình.

      Nhược Thuỷ là nhận nuôi từ nhi viện, Đường Khải là con mồ côi của người bạn thân, trong lòng đến nay cũng chỉ có ba nữ nhân, Luyến Luyến cũng là trong số đó, con của Tương nhi cũng là con của .

      Nàng nằm giường bệnh, vẻ mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu tiều tuỵ.

      “Luyến Luyến”, từ Tương nhi biết được rất nhiều chuyện về nàng, Phương Quân Nghiễn đối với đứa này tràn ngập thương cùng thương tiếc. “Đứa trẻ đáng thương.”, hốc mắt có chút khẽ phiếm hồng.

      Luyến Luyến vẫn nhúc nhích, ánh mắt dại ra nhìn xa xăm biết dừng lại ở nơi nào.

      Hạ Hàn Tương lệ chảy đến khô.

      Nhìn đôi mắt đau thương cùng bất lực của Hạ Hàn Tương, Phương Quân Nghiễn đột nhiên mở miệng thỉnh cầu, “Tương nhi, để chăm sóc mẹ con em, biết bây giờ chuyện này có vẻ thích hợp nhưng tâm. thề dùng cả sinh mệnh để trân trọng hai mẹ con em. Đồng ý với , có được ?”

      Hạ Hàn Tương lo lắng suy nghĩ, sau đó cũng ngượng ngùng gật đầu.

      Vốn tưởng phải khó khăn lắm mới thuyết phục được, cư nhiên lại chấp nhận làm mừng rỡ như điên. Hơn hai mươi năm chờ đợi rốt cục cũng có được kết quả mong muốn sao lại vui cho được.




    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5


      ♥Edit: Cào cào


      Phương Quân Nghiễn cơ hồ dành hết thời gian chăm sóc hai mẹ con Hạ Hàn Tương, đối với họ tốt lời nào sánh được. vì Luyến Luyến bôn ba tìm bác sĩ tốt nhất, hổ trợ cảnh sát tróc nã tội phạm. ngày ba bữa cùng nàng ăn cơm, kể chuyện xưa cho nàng nghe, cho nàng nghe nhạc, cùng nàng chuyện …

      Hạ Hàn Tương nhìn thấy vậy cảm động tận đáy lòng. Cả đời ngoại trừ cha nàng chưa từng có người nào đối với mẹ con nàng như thế. Phương Quân Nghiễn săn sóc, ôn nhu cùng sủng nịch làm Hạ Hàn Tương phản phất nhớ lại thời thiếu nữ. Nàng rất vui vẻ, hai mươi năm qua chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Cùng Quân Nghiễn ca, cuộc sống của nàng có chút ánh sáng trở lại.

      Hôm nay, như thường lệ Phương Quân Nghiễn lại mang theo thức ăn tới bệnh viện.

      Đường Khải cùng Phương Nhược Thuỷ lén lút theo phía sau. Hai người trong lòng thập phần nghi hoặc, ba làm gì lại chạy tới bệnh viện a? Thấy Phương Quân Nghiễn vào phòng 304 bọn họ nấp ở cửa sổ lén nhìn vào.

      “Quân Nghiễn ca, đến rồi.” Hạ Hàn Tương thấy liền nở nụ cười kiều diễm.

      Phương Quân Nghiễn ngơ ngác, bao lâu thấy nụ cười này, giờ lại được nhìn thấy lòng kìm được khẽ run.

      “Quân Nghiễn ca?” Hạ Hàn Tương nghi hoặc nhìn .

      Phương Quân Nghiễn phục hồi lại tinh thần, mặt có chút ửng đỏ, “Em có mệt , kêu vú Vương hầm canh gà, em cùng Luyến Luyến phải tẩm bổ tốt. Tương nhi, mắt em lại thâm quần rồi, tối hôm qua lại thức đêm phải ?” Phương Quân Nghiễn gương mặt tuấn tú tràn đầy thương . Ngoài cửa sổ hai người kia nhìn thấy cằm thiếu chút nữa trật khớp, hai người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt dám tin.

      Phương Quân Nghiễn lấy cho Hạ Hàn Tương chén, sau đó lại bồi Luyến Luyến ăn cơm.

      “Đó là ai?” Đường Khải lúc này mới phát giường bệnh có người con .

      Phương Nhược Thuỷ cũng thấy, nàng chấn động. “A, là nàng.” Nàng kinh hô, vì ngày đó vừa vặn là ngày chia tay với Hạo nên nàng nhớ rất .

      “Ai ở bên ngoài?” Phương Quân Nghiễn nhìn thấy ngoài cửa có hai bóng người lấp ló.

      Bị phát , Phương Nhược Thuỷ le lưỡi, Đường Khải trừng mắt nhìn nàng, hai người cùng nhau tiến vào.

      “Nhược Thuỷ? Khải?” Phương Quân Nghiễn kinh ngạc nhìn bọn họ, “Các con sao lại tới nơi này?”

      “Ba” Phương Nhược Thuỷ giang hai tay ôm làm nũng, “Ai kêu ba mỗi ngày đều thần thần bí bí lại sớm về khuya cho chúng ta biết, con rất lo lắng.”

      “Nha đầu quỷ!” Phương Quân Nghiễn nở nụ cười đầy thương mắng nàng.

      “Đúng rồi, ba, sao người giới thiệu vị xinh đẹp này?”

      “Quân Nghiễn ca, nữ nhi của chẳng những xinh đẹp miệng lưỡi còn rất ngọt.” Hạ Hàn Tương từ khi thấy họ vừa vào cửa là biết thân phận bọn họ rồi.

      “Cám ơn dì.” Phương Nhược Thuỷ mắt nhìn thấy thích nữ nhân vừa xinh đẹp lại ôn nhu này.

      “Ngươi là Đường Khải” Hạ Hàn Tương mỉm cười nhìn , “Ba ngươi ở trước mặt ta thường nhắc tới ngươi.”

      Đường Khải hướng nàng gật gật đầu: “Dì Hạ”

      “Ngươi biết ta?” Hạ Hàn Tương có chút kinh ngạc.

      Đường Khải chỉ cười mà .

      “Dì Hạ à, ấy làm sao vậy?” Nhược Thuỷ chỉ vào Luyến Luyến giường hỏi: ấy bệnh sao? Sao lại lời nào, lần trước cháu nhìn thấy ấy còn rất tốt mà, rốt cuộc ấy bệnh gì?”

      “Con gặp qua nàng? Khi nào?” Phương Quân Nghiễn cùng Hạ Hàn Tương cùng kinh ngạc.

      “Là tháng trước con cùng Hạo chia tay.” Phương Nhược Thuỷ đối với việc kia đặc biệt nhớ , nàng chính xác là ngày nào.

      Hạ Hàn Tương nghe xong hốc mắt phiếm hồng, ngày đó cũng là ngày Luyến Luyến gặp chuyện may, nàng vĩnh viễn cũng thể quên được, nữ nhi đáng thương a.

      “Đừng buồn nữa việc cũng qua rồi.” Phương Quân Nghiễn thương ôm lấy nàng an ủi.

      “Em sai cái gì rồi sao?” Phương Nhược Thuỷ nghi hoặc chỉ vào mình hỏi Đường Khải.

      Đường Khải lắc đầu, phải tại em, dì đau lòng là vì nhớ tới chuyện thương tâm, em đừng lắm miệng.” Ánh mắt dừng người nằm giường bệnh.

      Phương Nhược Thuỷ tức giận trừng mắt liếc trai, lại nhìn theo ánh mắt nghi hoặc, “Nàng?”

      Phòng bệnh mảnh yên tĩnh, chỉ có Hạ Hàn Tương cúi đầu nức nở.





      CHƯƠNG 6



      ♥Edit: Cào cào

      Nghê Luyến Luyến giống như vừa tỉnh ngủ, con ngươi chớp động tròn mắt nhìn.

      “Nàng cử động, nàng cử động”. Sau vài giờ , lần đầu tiên thấy nàng có phản ứng nên Phương Nhược Thuỷ sợ hãi kêu lên thôi.

      Hạ Hàn Tương chạy tới bên giường, trong lòng kinh hoảng: “Luyến Luyến?”Nàng cẩn thận hỏi.

      Luyến Luyến ngón tay giật giật, mắt chớp chớp “Mẹ?” Thanh có chút khàn khàn.

      “Luyến Luyến con bảo bối của mẹ.” Hạ Hàn Tương mừng rỡ ôm nữ nhi, lệ nóng lưng tròng, “Con tỉnh, cuối cùng con cũng tỉnh, con hù chết mẹ có biết ”.

      “Mẹ” Luyến luyến lộ ra nụ cười suy yếu, “Luyến Luyến tốt, làm cho mẹ lo lắng.”

      , , là mẹ tốt, mẹ vô dụng, mẹ có năng lực bảo hộ con, thực xin lỗi…” Hạ Hàn Tương đau lòng kêu lên.

      “Mẹ, đừng như vậy.” Luyến Luyến vỗ về khuôn mặt gầy gò của mẫu thân, thương thôi, “Sao mới vài ngày mà người mẹ lại gầy như vậy, chờ thêm vài hôm nữa con lại tìm nhiều công việc hơn, kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho mẹ bồi bổ thân thể, nhất định phải bồi bổ cho mẹ trở lại mập mạp như xưa, sắc mặt hồng hào xinh đẹp.”

      “Ân, hảo.” Hạ Hàn Tương rợi lệ đầy mặt, gật đầu mạnh. Lão thiên, ông rất tàn nhẫn.

      Luyến Luyến nở nụ cười hít lấy mùi hương quen thuộc người Hạ Hàn Tương. “Mẹ, con mẹ, rất mẹ, nếu có mẹ con biết mình nên sống như thế nào, mẹ là người thân duy nhất đời này, vì mẹ con nhất định phải kiên cường sống.” hàng thanh lệ rơi xuống hai má, nụ cười mặt chứa đầy ôn nhu.

      Loại cảm tình này Phương Nhược Thuỷ chưa bao giờ thể nghiệm qua, mặt cũng hồng lên, nghĩ mình lại khóc. Khóc vì cái gì? Chính cũng biết, cảm giác trong lòng có cái gì nở to ra, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống.

      Phương Quân Nghiễn cùng Đường Khải hốc mắt cũng phiếm lệ quang.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7




      ♥Edit: Cào cào


      —knock knock knock—

      Cửa phòng bệnh mở ra, ba người cảnh sát áp giải hai nam nhân vào, đầu là viên cảnh sát ngày đó báo tin cho Hạ Hàn Tương. “Bà Hạ, xin chào, chúng tôi bắt được tội phạm, người cường bạo nữ nhi của bà.”

      Phương Nhược Thuỷ cùng Đường Khải bị lời của cảnh sát làm kinh hãi mà trợn mắt há mồm, quay qua nhìn Luyến Luyến.

      Luyến Luyến từ lúc Phó Thiệu Thiên cùng Minh Quân vào sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh tuông ra, nàng khó khăn thở.

      “Luyến Luyến, lâu gặp, có nhớ ta , ta nhớ ngươi muốn chết. nghĩ tới ngươi lạnh như băng nhưng thân thể lại nhiệt tình như vậy, hại ta cứ quyến luyến quên”, Minh quân thản nhiên , chút tự giác của phạm nhân cũng có, “ngươi đúng , Phó Thiệu Thiên?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, nếu Luyến Luyến ngươi là bạn của ta, ta nhất định hảo hảo đối với ngươi.” Phó Thiệu Thiên vẻ mặt bĩ dạng*.

      Vô sỉ, là vô sỉ. Mọi người đều dùng ánh mắt tức giận cùng căm ghét quét về phía hai tên đó. Và chỉ có thể dùng hai từ này để diễn tả tâm trạng của mọi người.

      “Câm miệng,ngươi an phận cho ta.” Viên cảnh sát quay đầu trừng .

      “Vì cái gì? Vì cái gì đối với ta như vậy?” Luyến Luyến lên phía trước chất vấn Phó Thiệu Thiên. Nếu lúc này trong tay có dao, nàng nhất định chút do dự giết chết bọn họ.

      “Vì cái gì?” Phó Thiệu Thiên cười cười nhìn nàng, “ngươi hỏi chúng ta vì cái gì cường bạo ngươi? Nghê Luyến Luyến, sao ngươi còn hỏi vấn đề ngốc nghếch này, đương nhiên là vì ngươi đáng , rất xinh đẹp, rất hấp dẫn làm chúng ta nhịn được muốn thân cận ngươi.”Phó Thiệu Thiên vẻ mặt vẫn như cũ, thực tế ta đoán hề sai, thân thể ngươi xinh đẹp hấp dẫn cực kỳ, làm ta rất muốn trở lại buổi tối kia, tái…”

      Ba—

      Hạ Hàn Tương xông lên cho cái tát, “vô sỉ, đê tiện, hạ lưu”, mặt đầy oán hận thôi, “thế giới này tại sao lại sinh ra loại người như ngươi chứ”.

      “Xú nữ nhân, ngươi dám đánh ta?” gương mặt Phó Thiệu Thiên vặn vẹo, méo mó hận thể xông lên phía trước để đánh nàng. “ngươi cho ngươi là ai? người mẹ mà nữ nhi của mình còn chăm sóc tốt còn dám tới giáo huấn ta, tin hay ta làm lại ngay trước mặt ngươi, xem ngươi làm gì được ta, ai bảo ngươi nghèo, người ngay cả nữ nhi của mình cũng bảo hộ được làm được gì.” (cào: grừ, ta bâm bâm bâm )

      Viên cảnh sát chạy lại bịt miệng Phó Thiệu Thiên.

      Câu cuối cùng của Phó Thiệu Thiên ‘ngay cả nữ nhi của mình cũng bảo hộ được làm được gì’, làm chấn động Hạ Hàn Tương khiến bà liên tục lùi về phái sau.

      “Mẹ” Luyến Luyến gắt gao ôm nàng, liên quan đến người, cần tự trách mình, con sao, có việc gì.”

      , là ta sai, là ta sai, ta vô dụng, ta tốt, ta nên , ta đáng chết, Luyến Luyến thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẹ xin lỗi con.” Hạ Hàn Tương vừa nước mắt rơi kiềm lại được.

      Luyến Luyến lắc đầu mạnh, hai mẹ con ôm nhau khóc to.

      Luyến Luyến, nghĩ tới ngươi khóc cũng đẹp như vậy, càng làm ta luyến tiếc ngươi, chờ thêm hai ngày nữa ta lập tức tìm ngươi, ngươi phải chờ ta a.” Minh Quân cười hì hì nhìn nàng.

      Phương Nhược Thuỷ nhịn được nữa, xông lên ‘ba- ba’ cho hai cái tát.

      “Ngươi là ai?” Minh Quân giận mà cười, mắt thấy nàng xinh đẹp, “tuy rằng còn kém Luyến Luyến chút nhưng cũng là tiểu mỹ nhân a.”

      “Nhắm mắt cẩu của ngươi lại.” Phương Nhược Thuỷ thấy ghê tởm cực kỳ.“Ta là ai ngươi cần biết, đáng lẽ ngươi phải bị thiên đao vạn quả mới đúng, mà ngươi thể chết dễ vậy được, ngươi hãy chờ mà ngồi trong tù cả đời .”

      “Phải ?” Phó Thiệu Thiên cùng Minh Quân giống như nghe được cái gì buồn cười, đứng cười ha ha nghĩ tới kết cục bọn phải nhận.

      “Luyến Luyến, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta.” Phó Thiệu Thiên nhìn nàng, trong mắt nàng tràn ngập lửa hận. “Rất nhanh lại thấy ta thôi, ta đảm bảo với ngươi, lâu đâu, nhiều lắm ba ngày là ta có thể ra, ngươi tin ?”

      “Ta tin”, người trả lời lại là Phương Nhược Thuỷ.

      Phó Thiệu Thiên vẫn nhìn Luyến Luyến, mặt lộ vẻ đắc ý.

      “Hừ”, Minh Quân nở nụ cười đắc y cùng cuồng vọng, “Luyến Luyến, chúng ta và ngươi là hai thế giới khác nhau, ta cùng Thiệu Thiên cái gì mà có, chỉ có tiền nhiều hơn chút, ngươi nên tự oán ngươi , ai bảo ngươi nghèo. Xem ngươi có thể giam ta được mấy ngày, nhiều lắm là ba ngày, ba ta chỉ cần bỏ ra ít tiền là ta lập tức được thả ra, còn ngươi, ngươi nghèo rách, phải muốn thế nào được thế đó đâu, cả đời ngươi cũng thoát khỏi lòng bàn tay ta”.

      “Biến…” Luyến Luyến con ngươi nheo lại trầm giọng hét.

      “Ta còn chưa hết đâu”.

      “Biến”. nàng quát to, nước mắt tràn mi.

      Mọi người hoảng sợ, cảnh sát chạy nhanh lại lôi kéo phạm nhân ra ngoài.

      “Chờ chút”, Luyến Luyến đột nhiên lên tiếng, nàng lau nước mắt đến trước mặt Phó Thiệu Thiên và Minh Quân, mặt tràn ngập hận ý.

      “Biết ta tại muốn làm cái gì chứ?”

      Nàng tự hỏi tự đáp: “Ta muốn cho mỗi người các ngươi mười đao, trăm đao, ngàn đao, băm da, xẻo thịt, lốc xương các ngươi, uống máu các ngươi.”

      “Luyến Luyến”

      Mọi người đều bị nàng doạ đến ngây người.

      Nàng lắc đầu, “chẳng qua các ngươi xứng, giết các ngươi ô uế tay của ta, nếu phải vì mẹ, ta nhất định lôi các ngươi cùng xuống địa ngục.”

      Phó Thiệu Thiên cùng Minh Quân ngây ngẫn cả người. Vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, lời nàng , nàng điên rồi.

      Cảnh sát lôi kéo bọn họ rời .

      “Chờ chút”.

      “Chờ chút”.

      Phương Quân Nghiễn cùng Đường Khải đồng thanh hô.

      “Còn chuyện gì sao Phương tiên sinh?”. Viên cảnh sát khách khí hỏi. Nếu phải Phương tiên sinh hỗ trợ, nghĩ án này cũng nhanh chấm

      dứt như vậy, mấy ngày nay càng hiểu được thể xem thường nam nhân nhã nhặn này.

      có lỗi, có thể chậm chút hay ?”

      Cảnh sát gật đầu.

      “Ba, để con trước.” hai cha con trao đổi ý qua ánh mắt.

      Đường Khải đến trước mặt hai người, “ngươi biết ta muốn làm gì rồi chứ?” lộ ra nụ cười của ác ma, “đánh cho ngươi răng rơi đầy đất”. dứt lời, Đường Khải lưu loát tung ra hai quyền, đem hai người văng xa vài bước.

      Minh Quân chật vật đứng lên, miệng đầy máu, mặt đất có vài cái răng biết là của hay Phó Thiệu Thiên, phẫn nột quát to: “cảnh sát, bọn họ đánh người, ta muốn kiện bọn họ.” (cào: ta cũng muốn đánh ngươi)

      Mấy viên cảnh sát đều quay đầu về phía khác coi như nhìn thấy.

      Minh Quân phẫn nộ muốn phát điên: “ta muốn gọi cho cha ta, ta làm cho ngươi ngóc đầu lên được”.

      “Phải ?” Phương Quân Nghiễn lạnh lùng nhìn , “ta cho ngươi cơ hội đó đâu, vài tháng sau toàn bộ công ty Vĩnh Tiệp vào tay tập đoàn Bắc Thái ta thôi, mà các ngươi cùng quan toà hảo hảo thương lượng nên xử trí tội của các ngươi như thế nào.”

      “Ngươi dựa vào cái gì?” Minh Quân vẫn kêu gào.

      Phương Quân Nghiễn lộ ra nụ cười có chút tàn nhẫn: “Bằng ta là chủ tịch tập đoàn Bắc Thái”.

      Minh Quân cùng Phó Thiệu Thiên rốt cuộc cười nỗi nữa, lần đầu cảm thấy sợ hãi.


      ——————————


      *bĩ dạng: vẻ mặt thô bỉ






      CHƯƠNG 8

      ♥Edit: Cào cào

      Cảnh sát vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Luyến Luyến rốt cuộc chống đỡ nỗi, ngã xuống.

      “Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương liền chạy tới ôm lấy nàng, “Con đừng doạ mẹ.”

      “Đỡ nàng lên giường ”, Phương Quân Nghiễn bình tỉnh , Đường Khải giúp ôm nàng lên giường, Phương Nhược Thuỷ đỡ Hạ Hàn Tương.

      Luyến Luyến toàn thân phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng thống khổ ôm ngực, “Đau, đau quá.”

      Mọi người tay chân luống cuống, ai biết làm gì.

      “Luyến Luyến kêu đau, nó rất đau, nhanh chạy gọi bác sĩ.” Hạ Hàn Tương điên cuồng hét to.

      Chỉ chốc lát sau bác sĩ vội vàng chạy đến, kiểm tra nhịp tim, mạch đập,…, lâu sau, bác sĩ đứng lên nhìn mọi người chung quanh, “Thân thể bệnh nhân lo ngại, xem ra là tâm bệnh, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, mọi người nhanh chóng tìm cách .” Bác sĩ lắc đầu ra khỏi phòng bệnh.

      “Mẹ, mẹ,người ở đâu?” Luyến Luyến giống tiểu hài tử lạc đường, khóc tìm kiếm mẹ.

      Mọi người nhìn thấy mà chua xót, Phương Nhược Thuỷ quay lưng lau trộm nước mắt.

      Hạ Hàn Tương giữ chặt tay con , khóc thành tiếng, mấy ngày qua nàng giống như khóc hết nước mắt của cả đời mình, giờ này cạn hết rồi.

      “Đau, đau, mẹ ta đau quá.” Luyến Luyến lệ rơi đầy mặt, hai tay múa may lung tung vào khoảng . “Cha đâu, ta muốn cha, cha đâu, Luyến Luyến sợ, cha cứu ta, Chấn ca ca cứu ta….”

      Trời ơi, nhìn thấy con quý đau đến mức lăn lộn giường mà mình lại bất lực. Hạ Hàn Tương như muốn sụp đổ. Phương Quân Nghiễn hiểu được lòng nàng thống khổ, chỉ có thể gắt gao ôm nàng trong lòng ngực.

      Phương Nhược Thuỷ dựa vai Đường Khải khóc, Đường Khải cũng chịu nỗi, đành lòng nhìn cảnh tượng này nên quay .

      “Mẹ, ta đau quá.”

      “Mẹ, cứu, cứu ta”

      “Mẹ, mẹ…”

      Luyến Luyến đau đến lăn qua lộn lại, trán, người tất cả đều là mồ hôi, Hạ Hàn Tương rốt cuộc nhịn được nhào lên ôm lấy con, nước mắt ngừng tuôn, “ Ông trời ơi, đừng tra tấn con của ta nữa.”

      Lát sau, “Mẹ.” Luyến Luyến tựa hồ như cũng dịu chút ít đau đớn, nàng mở to đôi mắt giờ chằn chịt tơ máu, trong mắt tràn ngập hận ý giờ có chút thanh tỉnh, “Con cho tới bây giờ chỉ hận người, con hận, rất hận”.

      “Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương tâm can tan nát.

      “Mẹ, con hận, rất hận, con chưa từng hận như vậy, từ bỏ chúng ta, hại chúng ta lưu lạc tha hương, nhận hết đau khổ, khinh khi cùng nhục nhã của mọi người, bởi vì con có cha, bởi vì chúng ta có tiền, vì vậy Phó Thiệu Thiên hai người chúng nó mới dám lăng nhục con như vậy. Mẹ, con đau lòng, ngày đó con khẩn cầu cha có thể chạy tới cứu con, nếu có thể đến con liền tha thứ cho nhưng mà…” Luyến Luyến cơ hồ đau đến thắt tim thắt ruột, nàng nghiến răng nghiến lợi, “Con hận , cả đời này con vĩnh viễn cũng tha thứ cho ”.

      Trong phòng, mọi người đều đắm chìm trong khí bi thống này, họ đều cảm nhận được tuyệt vọng của Luyến Luyến.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :