1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thời gian có anh, kí ức thành hoa - Cố Tây Tước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THỜI GIAN CÓ , KÍ ỨC THÀNH HOA

      - Tác giả: Cố Tây Tước
      - Thể loại: Ngôn tình, đại, nhàng.
      - Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng, Beyours07, Thoa Xù, Tử Sắc Y, Thố Lạt.
      - Độ dài: chưa xác định



      Giới thiệu:

      Ưm, tôi xin báo cáo chút: Thời gian này bế quan viết truyện, truyện mới, phải "Lòng này định" ( xin lỗi bởi vì kẹt ý tưởng rồi), truyện mới "Thời gian có , kí ức thành hoa", tên sách rất văn nghệ, ra vẫn là truyện tiểu bạch ấm áp, lần này tuyệt đối bỏ bản thảo nữa...Khoảng ngày 14 tháng ba bắt đầu đăng chương, khoảng tháng 4 xuất bản (bây giờ ở giai đoạn chỉnh sửa bản thảo cuối cùng). Có thể yên tâm đọc.
      Ngọc Yochan, 139, kjzuna2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Năm tháng đơn thuần.

      Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng
      Beta: Thố Lạt



      1

      Chiều tối ngày cuối xuân đầu hạ, đám mây mỏng manh dừng lại giữa nền trời xám xịt, gió từ từ thổi qua ngọn cây, mang theo hương vị ngọt ngào từ cửa hàng đồ ngọt ở gần đó.

      Úy Trì vừa mới đến Thượng Hải lâu, quay đầu nhìn về cửa hàng đồ ngọt mang tên "Ngọt Ngào" kia. Tuổi của được xem là nữa, lại vẫn thích ăn đồ ngọt như cũ. Nhưng gần đây kiềm chế sở thích đó lại, bởi vì chiếc răng bị sâu. Do nó quá đau, ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của mình nên định trám răng.

      Úy Trì mang theo bao đựng máy chụp ảnh, bao vải màu lam bị mài đến mức bắt đầu sờn rách. Hôm nay, vội tới chụp ảnh lớp tốt nghiệp cấp ba. đội mũ lưỡi trai, tới bên cạnh xe, bỏ bao đựng máy chụp ảnh vào ghế sau rồi lên xe. Trong gương chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt ôn hòa nhưng thần sắc lại lạnh lùng.

      Triệu Mạc Ly từ "Ngọt Ngào" ra lề đường, trừ con đường dài lê thê vắng vẻ, tầm mắt chỉ thấy chiếc xe màu trắng ở phía xa.

      Hôm qua vừa mới về lại đây, thấy quê nhà ba năm gặp có thay đổi gì, nhưng khi nhìn khuôn mặt còn xinh đẹp như khi còn trẻ của mình phản chiếu từ cửa sổ xe taxi, trong lòng ít nhiều có chút cảm giác bi thương.

      Triệu Mạc Ly đến ven đường, cơn gió tới, cuốn bụi bặm và lá khô mặt đường bay lên, tấm hình bị thổi tới phía trước . vừa chớp mắt nhìn, như từng quen biết -- người trong hình, chính là thanh xuân rực rỡ của , còn có, xinh đẹp dựa vào bả vai .



      2

      trẻ nhìn mặt tiền cửa hàng sáng sủa sạch , phía cửa treo bảng hiệu màu đen, đó có dòng chữ trắng: Thời Gian.

      Đây là tiệm chụp ảnh, hoặc dùng cách giải thích mới của đại gọi là phòng làm việc. Thiếu nữ nhìn xuyên qua kính thủy tinh, bên trong có quầy bar, có sofa đôi, ghế mây, có giá sách, bên tường còn đặt chiếc đàn ghi-ta cùng với chậu cây xanh tô điểm.

      Thiếu nữ đẩy cửa bước vào: "Xin hỏi, có ai ?"

      có tiếng trả lời.

      phóng tầm mắt tìm khắp bốn phía, thấy người ngồi sau tấm bình phong cạnh giá sách. Nơi đó ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy mặt bên của người kia -- là phụ nữ có tuổi cúi thấp đầu, dường như ngủ.

      Thiếu nữ hạ thấp giọng theo bản năng: "Chào chị, tôi muốn chụp ảnh."

      Người phụ nữ kia vẫn bất động như trước, thiếu nữ chậm về phía chị, phát chị ta mở to mắt, bất động nhìn chằm chằm mặt đất. Thiếu nữ sợ hết hồn, ngay lúc đó nghe người phụ nữ thờ ơ, kiên nhẫn trả lời: "Chờ đấy, tôi gọi." xong, đứng dậy vào buồng trong.

      Thiếu nữ lui trở về nơi sáng sủa, trong lòng khỏi thầm, ràng ngủ còn giả vờ nghe thấy, thái độ kém.

      Thiếu nữ -- Hạ Sơ đứng bên quầy, quan sát chiếc đàn ghi-ta được ánh mặt trời chiếu vào, khỏi hơi ngây người, cho đến lúc nghe được giọng dịu dàng, trong trẻo: "Muốn chụp ảnh sao?" Lúc này, Hạ Sơ mới quay đầu nhìn lại, chính là nhiếp ảnh gia hai ngày trước tới trường học chụp hình cho bọn họ, được ít nữ sinh tán dương là đẹp trai --

      Lúc này, mặc bộ thường phục nhạt màu rộng thùng thình, sắc mặt thản nhiên chút dao động, tay cầm chiếc máy chụp ảnh màu đen, chiếc máy chụp ảnh còn treo chiếc dây thừng màu đỏ lủng lẳng -- có vẻ hơi ổn, bất kể máy chụp ảnh hay người cầm nó.

      "À đúng rồi, ảnh để trắng hai cm."

      "Chị Hướng, làm phiền chị bật đèn phòng chụp ảnh." Úy Trì với người phụ nữ. Hạ Sơ nhìn người phụ nữ kia rất có năng suất, mở cửa phòng cách vách rồi vào trong bật đèn.

      "Theo tôi vào ."

      Hạ Sơ theo vào phòng chụp ảnh. Úy Trì để cho ngồi ghế băng dưới đèn.

      "Em ngồi vào chính giữa." Lời của đều rất ngắn gọn.

      Sơ Hạ ngồi thẳng người rồi nhìn lui lại đến khoảng cách thích hợp. Chụp xong vài tấm, ngẩng đầu, ấn đường nhíu chặt. Trong lòng Sơ Hạ khỏi hồi hộp: "Có phải em nhắm mắt ?"

      " phải. Em tới chụp ảnh làm gì?" hỏi, câu hỏi có chút thích hợp, nhưng Hạ Sơ vẫn vô thức trả lời : " du lịch. Thi tốt nghiệp xong, ba mẹ muốn đưa em ra nước ngoài du lịch."

      Úy Trì im lặng, cầm máy ảnh ra khỏi phòng chụp ảnh.

      Mỗi ngày đều ở phòng chụp ảnh, có lúc chụp nhiều, có lúc ít, nhìn hình người trong màn ảnh, già nua, trẻ tuổi, nam, nữ trong mắt dường như có gì khác biệt -- cuộc sống của bọn họ, trong thời gian năm khác gì nhau. Mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ. Ngày qua ngày, chênh lệch chẳng bao nhiêu.

      lâu rồi, chưa thấy cảnh chết chóc. Mà lúc này, thiếu nữ quyết định du lịch cùng ba mẹ -- thức đêm, sát hạch, cuối cùng, , còn có người nhà của ngồi ô tô xa lộ.

      "Xin hỏi, ảnh chụp có thể lấy ngay ? Hay là mấy ngày nữa mới đến lấy?" Hạ Sơ theo Úy Trì, giọng hỏi.

      Lúc này, chị Hướng vào phòng chụp ảnh tắt đèn.

      "Em tên là gì?"

      "Hạ Sơ..."

      "Mấy tuổi?"

      "Cái này..." Hạ Sơ do dự, dù sao câu hỏi này rất đột ngột.

      Chị Hướng ra từ phòng chụp ảnh, đóng cửa lại rồi : "Ông chủ, tôi nấu cơm."

      "Ừ."

      Úy Trì đứng ngay chỗ ánh nắng mặt trời chiếu vào, như có điều suy tư. Hạ Sơ nhìn , trong đầu khỏi nhảy ra câu ở trong bài văn của tiền bối: "Tách rời tại, mọc cánh thành tiên."

      "Có thể lấy ngay."

      Hạ Sơ chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, trả lời câu hỏi lúc nãy của . Đợi cầm ảnh chụp, ngồi xe đạp, mới ngoái đầu lại ngắm nhìn tiệm chụp
      [​IMG]
      139 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      4,

      Edit: Beyours07

      Beta: Thố Lạt

      Đường Tiểu Niên nhìn Hạ Sơ đạp chiếc xe đạp mới rời khỏi cửa hàng chụp ảnh, cậu do dự lát rồi vào cửa hàng chụp ảnh.

      Úy Trì ngồi ở sofa, cầm miếng da hươu lau ống kính máy ảnh, nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra phía cửa.

      "Chụp ảnh à?"

      "Ừ." Giọng Đường Tiểu Niên có chút khàn, "Ông chủ, tôi muốn hỏi thăm chút, di ảnh (*) phải chụp cỡ bao nhiêu?”

      (*) ảnh thờ ấy mà

      Úy Trì có chút khó hiểu nhìn nam sinh mặc đồng phục hai màu trắng xanh vẻ mặt tươi cười này, : “Đặt ở bia mộ dùng loại 1 inch hoặc 2 inch, đặt ở linh đường 12 hoặc 14 inch.”

      "À..., vậy tôi chụp hai loại 12 và 14 inch mỗi loại 1 tấm.”

      Úy Trì đứng lên, : "Được." Bởi vì buổi chiều chị Hướng xin nghỉ, nên vào phòng chụp bật đèn lên. Từ trước đến nay hay chuyện cùng khách hàng, càng đừng tới chuyện hỏi thăm người ta, trừ khi là tình huống đặc biệt, ví dụ như nữ sinh kia.

      Đường Tiểu Niên vào phòng chụp, chỉ chỉ chiếc ghế dưới ánh đèn: "Ngồi kia đúng ?"

      "Ừ."

      Đường Tiểu Niên vài bước bước tới, vừa ngồi xuống, cậu cởi bỏ đồng phục bên ngoài, bên trong là chiếc áo T-shirt trắng tinh, cậu tiện tay vứt đồng phục xuống bên chân.

      Úy Trì muốn cúi đầu chụp, Đường Tiểu Niên lại đột nhiên mở miệng : "Ông chủ, có thể cho tôi biết được , vừa tới chụp ảnh, năm tới của ấy thế nào?”

      Úy Trì ngẩng đầu, "Cậu cái gì?"

      Đường Tiểu Niên lộ ra hàm răng trắng bóng, "Chẳng phải có thể nhìn được sao? Tương lai của ấy?"

      "Làm sao cậu biết, tôi có thể nhìn thấy tương lai của ấy?" Giọng Úy Trì như thường.

      Đường Tiểu Niên chút ngoài ý muốn, cậu cho rằng vấn đề của cậu bị né tránh, hoặc là trực tiếp bị mắng là cậu linh tinh. Nhưng mà , cậu còn bị hỏi ngược là làm sao biết, điều này coi như là thừa nhận ta có thể đoán trước được tương lai? Lần này đổi lại là Đường Tiểu Niên có chút chần chờ, bởi vì tới giờ, chính cậu vẫn bán tín bán nghi - - đời này thực có người có thể đoán trước tương lai hay sao?

      "Hai ba năm trước , tôi tới cửa hàng của định chụp ảnh, trong cửa hàng có ai, tôi tìm quanh, nghe được lời với người trong phòng chụp ảnh, bảo người ta đừng ra gần bờ sông, nếu xảy ra chuyện. Người nọ lung tung. những gì đều là . Bà ấy chết đuối trong vòng năm tới. Lúc ấy có thể nhìn thấy năm tương lai của con người. Người phụ nữ kia mắng bị bệnh thần kinh. Lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy, nên chụp ảnh mà bỏ . Tôi vừa mới ra, nhìn thấy người phụ nữ kia cũng hùng hùng hổ hổ ra từ cửa hàng của . Nửa năm sau, tôi thấy báo, còn có Đài truyền hình Thượng Hải đều đưa tin người phụ nữ kia bị người ta cướp giật đẩy xuống hạ lưu sông Trường Giang chết đuối. Đây là trùng hợp, hay là có năng lực đoán trước tương lai?"

      Úy Trì gì, lúc ấy trong cửa hàng chụp ảnh, trừ khách hàng, chỉ có mình , chị Hướng cũng mới tới hai năm trước. nghĩ rằng có người vô ý nghe thấy, là sơ suất.

      "Nếu là tôi có thể đoán được, cậu muốn biết điều gì?" Úy Trì thuận tay tắt ánh đèn flash hơi chói mắt, mở đèn ánh sáng trắng, trong phòng tối hẳn .

      Biểu tình của Đường Tiểu Niên phức tạp, có chút tưởng tượng nổi, có chút vui sướng, có chút bi thương.

      Cậu chậm rãi : " ấy sống có tốt ? Có thi đỗ đại học như mong muốn ? Có ai ở bên cạnh ấy ?”

      "." Úy Trì , " ấy học đại học."

      Đường Tiểu Niên giật mình, "Cái gì? ấy thi được đại học? thể nào." Thành tích của Hạ Sơ kém.

      " ấy là bạn học của cậu à?" Úy Trì hỏi.

      " ấy thể nào học đại học." Đường Tiểu Niên trừng mắt nhìn chằm chằm Úy Trì.

      "Vì sao cậu muốn biết nàng năm tới của ấy xảy ra cái gì?" Úy Trì vẫn mực hỏi vấn đề của mình.

      Biểu cảm của Đường Tiểu Niên yên tĩnh trở lại, " trả lời tôi trước, vì sao ấy học đại học?"

      Úy Trì đặt máy ảnh ở ngăn tủ bên tường, dựa vào tường, im lặng hồi rồi : "Bởi vì ấy xảy ra chút chuyện.”

      "Cho nên, ấy phải học lại?"

      "Cậu muốn giúp ấy tránh được chuyện ngoài ý muốn sao?"

      "Làm sao tránh được?" Đường Tiểu Niên chút ngập ngừng.

      "Chờ các cậu thi tốt nghiệp xong, lại tới tìm tôi ."

      Đường Tiểu Niên nghĩ thầm, sau khi thi xong tốt nghiệp? Vậy cách khác, việc ngoài ý muốn của Hạ Sơ phải là vì cuộc thi rồi học đại học. Vậy vì cái gì?

      Cậu thấy ông chủ dường như thêm nữa, đối với chuyện mình để ý, cậu luôn vội vàng, nhưng lúc này lại vội được, cậu thể ép chính mình bình tĩnh, đừng nóng vội.

      Úy Trì cầm lấy máy ảnh, lần nữa mở chụp ảnh đèn, tới trước mặt Đường Tiểu Niên, ấn nút chụp, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Niên.

      Đường Tiểu Niên trở lại vẻ mặt chút biểu cảm, ông chủ có chút bất ngờ, cậu cười : "Về việc vì sao tôi muốn biết trước tương lai năm tới của ấy xảy ra chuyện gì, tôi đoán là biết. Quả nhiên, ngươi có thể đoán được tương lai."

      5,

      Ba năm trước đây (Mùa đông năm 2013), thành phố A.

      Bầu trời chuyển sang màu trắng, Úy Trì đón gió tới, đêm qua tuyết rơi nhiều, khiến cho con đường núi vốn khó càng khó bước thêm nửa bước. tiếp thêm khoảng 100 mét nữa, cuối cùng thấy được chút màu đỏ mơ hồ phía trước.

      nhanh chóng bước đến gần, phát chiếc balo vải jeans bị tuyết chôn vùi hơn nửa, còn có chiếc máy ảnh, với dây đeo màu đỏ.

      mở ra máy ảnh, nhìn thấy tấm hình cuối cùng Úy Lam chụp - - là tấm ảnh chụp chung của em với xa lạ.

      6,

      Úy Trì lại mơ thấy ánh lửa như máu, giật mình tỉnh lại. nhìn điện thoại, mới ba giờ sáng.

      biết mình ngủ
      [​IMG]
      139 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Năm tháng đơn thuần (Tiếp theo)

      Edit: Thoa Xù
      Beta: Hoàng Ngọc Tử Băng + Tử Sắc Y

      8

      Đường Tiểu Niên lại vào tiệm chụp ảnh, lần này chỉ thấy người phụ nữ quét dọn vệ sinh.

      "Ông chủ đâu ạ?"

      Người phụ nữ ngẩng đầu lên, "Ra ngoài ăn cơm rồi."

      Liên tục mấy ngày gần đây Uý Trì đều đến ăn cơm ở chỗ gần khu chung cư nơi lần trước gặp được chiếc xe kia. Lúc trở lại tiệm thấy Đường Tiểu Niên ngồi ghế sofa cạnh cửa sổ, gẩy gẩy đàn ghi-ta, điệu nhàng vang lên mang theo chút ưu thương --《Vực sâu số phận》.(*)

      (*)Là bài hát của ca sĩ Tề Tần,

      Link đây:

      Đường Tiểu Niên thấy Uý Trì bước vào, ngừng gảy đàn.

      "Chị Hướng, hôm nay chị nghỉ sớm ."

      Chị Hướng vừa mới thu dọn xong dụng cụ quét tước, hỏi nhiều, trả lời "Vâng", rồi lập tức vào trong phòng vệ sinh rửa tay, sau đó bước ra sau tấm bình phong lấy ví da rồi rời .

      Uý Trì đến quầy bar rót hai cốc nước, cốc bằng gốm sứ đen trắng, đặt cốc màu trắng lên bàn trà trước ghế sofa, sau đó ngồi dựa vào chiếc ghế mây.

      "Thi tốt nghiệp trung học xong rồi hả?"

      Đường Tiểu Niên rũ khóe miệng xuống.

      Uý Trì bưng cốc màu đen lên uống hớp, khách quan câu: " ra cậu cần thiết phải lãng phí thời gian thi tốt nghiệp trung học."

      Đường Tiểu Niên nhắm mắt lại suy nghĩ, ràng là mới mười tám tuổi, lại đặc biệt khiến người ta cảm thấy cậu ta trưởng thành sớm và quyết đoán, "Nhưng tôi càng muốn vào bệnh viện chờ chết. Tôi tình nguyện để cho cha mẹ tôi giữ lại tiền dành dụm, đóng cho viện dưỡng lão, để cho họ chăm sóc tốt cho bà nội tôi.

      Hơn nữa, tôi cũng muốn xem qua chút, nếu như tôi mắc cái bệnh chết tiệt này, có phải tôi có thể theo con đường mà tôi nghĩ hay ... Đáp lại ấy khi ở trường học, cho ấy biết suy nghĩ của tôi, chờ sau khi tốt nghiệp, tôi cố gắng làm việc kiếm tiền, chăm sóc tốt cho ấy, còn có bà nội nữa." Đường Tiểu Niên xong, mở mắt ra, "Ông chủ, cuộc sống của nhất định rất thú vị, nhìn thấy hết tương lai, như vậy cũng giống như nhà tiên tri. Là máy ảnh của có thể thấy trước tương lai, hay là bản thân ?"

      Uý Trì trả lời, "Điều này quan trọng sao?"

      Đường Tiểu Niên hỏi nữa, "Được rồi, ông chủ, vậy có thể cho tôi biết tại sao ấy học đại học ?"

      " ấy chết." Uý Trì thấy Đường Tiểu Niên khiếp sợ đứng lên, tiếp, " ấy và người nhà của ấy, lái xe ra ngoài, xe lao với tốc độ cao."

      "... Nhất định là bậy!" Đường Tiểu Niên phẫn nộ luôn miệng đến giọng cũng run rẩy.

      "Sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, ấy cùng ba mẹ du lịch, tôi nghĩ họ gặp chuyện may là vào cái ngày du lịch đó."

      Đường Tiểu Niên cách nào tiếp nhận, lại ngã xuống ghế sofa, hồi lâu sau mới lại mở lời: "Tôi tin."

      "Vậy hà cớ gì cậu lại tới tìm tôi?"

      Đường Tiểu Niên nghiến răng nghiến lợi : "Tôi tìm ấy, với ấy và người nhà của ấy."

      "Cậu cảm thấy bọn họ tin sao?"

      Đường Tiểu Niên nhớ tới người phụ nữ chết đuối đó, lắc đầu, " ."

      "Cậu muốn để cho ấy chết sao?"

      " thừa, dĩ nhiên là muốn!" Đối với Uý Trì mang theo chút tình cảm kể lại chuyện chết chóc, Đường Tiểu Niên nghe thấy vô cùng ác cảm, cậu xoa khuôn mặt, kiềm chế ý nghĩ muốn bộc phát tính khí, "Ông chủ, năm đó có cố gắng cứu vãn người chết đuối đó sao? Hay chỉ là lời nhắc nhở hời hợt, sau đó chờ bà ấy chết?"

      Uý Trì có phần mệt mỏi day huyệt thái dương, liên tiếp mấy ngày gần đây, đều ngủ ngon, "Bây giờ, chúng ta đến bạn học của cậu."

      Đường Tiểu Niên cười khổ, " ấy là người tôi mến."

      "Vậy thể tốt hơn rồi."

      9

      Triệu Mạc Ly bài xích nghề bác sĩ này, nhưng thích bệnh viện cho lắm -- hầu như mỗi ngày, đều phải đối mặt với tử vong, hoặc còn chưa sinh ra nhưng xác định là chết.

      lại nghĩ tới mấy ngày trước nhìn thấy người thanh niên đó dẫn theo bà nội, hôm nay trong lúc vô tình biết được từ chủ nhiệm khoa, cậu ấy mắc khối u ác tính, hơn nữa định hóa trị. Lý do của cậu ấy thẳng thắn và thực tế, muốn lãng phí tiền của.

      Hàn Kính để thức ăn mua ở bên ngoài vào chén đĩa của mình, rồi vào thư phòng gọi Triệu Mạc Ly ăn cơm, chỉ thấy ngồi ghế ngẩn người.

      "Ăn cơm thôi. Hôm nay thời tiết tốt, cơm nước xong chúng ta lại ra bờ sông dạo chút." Hàn Kính thấy bất động, đến gần , "Nghĩ gì thế?"

      " còn nhớ năm mười tám tuổi dáng vẻ của em thế nào ?"

      "Mười tám tuổi? Mười năm trước hả." Hàn Kính nhớ lại , "So với bây giờ trẻ tuổi đáng , chuyện
      [​IMG]
      melodyevil139 thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Tr hay lắm ạ. Ủng hộ b edit

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :