Thời đại ế hưng thịnh
Tác giả: Tô Lưu
Số chương: 26 chương +2 ngoại truyện
Convert:ngocquynh520
Editor: lily58
lần nữa chân thành cảm ơn, giúp tôi được lên trang bìa.
Hai người phụ nữ 28 tuổi, trong lúc nổi nóng, họ đánh cuộc với nhau xem rốt cuộc người nào trong vòng nửa năm có thể gả trước.
Sử dụng mọi thủ đoạn, mọi mối quan hệ.
Rốt cuộc ai là người chiến thắng, ai là người thất bại thảm hại?
Đều là vì mục đích theo đuổi tình , chẳng lẽ thể nào cùng đươm hoa kết trái được sao?
Mở đầu: Quy tắc của ế.
Mới chỉ nghe qua người ta cơm thừa, chưa từng nghe qua phụ nữ cũng có thể thừa.
Câu này chính là lời tự an ủi động viên nhau của Vệ Lan và Từ Tịch Tịch. Hai người lúc câu này ràng là rất chột lạ nhưng lại cố làm ra vẻ hiển nhiên, đáng khen cho dáng vẻ này.
Hai vừa bước sang tuổi 28, chính thức bước chân vào hàng ngũ ế, ngoài mặt như vậy, nhưng quay lưng lại nhìn phiếu cơm dài hạn của mình, hai người đành thở dài rầu rĩ.
Đường Tiểu Mạn đây gọi là "Miệng đằng, bụng nghĩ nẻo", lúc còn cố ý cao giọng lên, chỉ sợ ế các đứng ở cửa nghe thấy. Vệ Lan cảm thấy mình ban đầu nhất định là bị mù hoặc tâm trí mê muội, mới có thể kết bạn cùng người này, lại còn ở chung phòng. Từ Tịch Tịch lại nhếch miệng khinh thường, bác bỏ lời , chỉ coi như ghen ghét đố kỵ. So với , Từ Tịch Tich có khuôn mặt thanh tú, dáng người bốc lửa, ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng nghĩ kỹ, lại cảm thấy tức, đúng là trước đây mình sống quá có lỗi với lương tâm.
Đường Tiểu Mạn từ trước đến nay đều cho rằng, mục đích sống cõi đời này chính là để đứng trước mặt hai người bạn học ế này mấy lời đả kích, kích động đến chút ý chí chiến đầu cuối cùng của họ, khiến họ có thể chạy ra đường túm lấy người đàn ông lôi về nhà cùng nhau lên giường, ngày hôm sau liền tới cục dân chính đăng ký kết hôn, chín tháng sau vào phòng sinh, cũng muốn so xem cuộc sống của ai tốt hơn.
Đường Tiểu Mạn thuận tay cầm quyển sách bên cạnh lên, vung tay đánh lên đầu Vệ Lan, nhưng ngờ lấy trúng quyển sách bìa da cứng, làm cho Vệ Lan ngồi trước máy tính nhảy dựng lên như mèo giẫm phải đuôi, vẻ mặt đáng sợ hiếm thấy. Đường Tiểu Mạn thèm để ý đến tức giận của , chỉ tay vào mũi mắng: "Cậu xem lại cậu , trời sinh có khuôn mặt như vậy, suốt ngày chỉ mặc đồ công sở, giày cao gót, chẳng được ích lợi gì, cứ thấy đàn ông tiến tới chưa cần biết mặt mũi người ta tròn méo như thế nào, liền cúi gầm mặt như tội phạm, nửa lời cũng chả dám hé. Cậu mà ế, ông trời cũng đồng ý."
Từ Tịch Tịch cảm thấy Đường Tiểu Mạn rất hay, còn vỗ phụ hoạ: "Tiểu Mạn rất đúng. . . . . ."
"Cậu tốt hơn cậu ấy sao, còn đứng đấy mà cười người khác." Đường Tiểu Mạn đổi mục tiêu, quyển sách trong tay cũng đổi hướng theo, tới nửa đường chợt nhớ ra đây là quyển sách bìa da cứng, đành dừng lại. Nhưng miệng ngược lại nhàn rỗi, tiếp tục , "Trời sinh có khuôn mặt mê hoặc lòng người, lại chuyên làm chuyện mất mặt. Nhìn cậu xem, chẳng khác nào Phạm Băng Băng, vậy mà người ta cho dù có bị bao nhiêu người mắng, nhưng mở TV lên coi kênh nào cũng có mặt ta. Với dáng vẻ này của cậu, suốt ngày chỉ biết kể lể chuyện xưa, nào là Trương Tam hôn cậu, Lý Tứ nắm tay cậu, Vương Nhị Ma Tử đẩy cậu nằm xuống lại bị cậu đánh cho trận. Mình đây chư từng thấy cậu đem người đàn ông nào về nhà. Cậu mà ế, Vệ Lan bằng lòng!"
"Chuyện này liên quan gì tới mình!"
"Chuyện vớ vẩn gì vậy!"
"Quả nhiên giọng điệu ế y hệt nhau." Đường Tiểu Mạn ngáp cái, xoay người trở về phòng.
"Cậu cũng có hơn đâu!" Lần này cả hai cùng đồng thanh.
"Cuối năm nay mình kết hôn, tới lúc đó, hai cậu làm phù dâu cho mình ."
" được." Từ Tịch Tịch dứt khoát cự tuyệt, "Nghe nếu làm phù dâu ba lần lấy được chồng. Mình làm hai lần rồi, nên làm lần thứ ba, cậu tìm người khác ."
"Mình cũng vậy, mình cũng làm hai lần rồi." Vệ Lan vội vàng tiếp lời, chỉ sợ chậm bước, lập tức bị người ta trói lại đem tới lễ đường, đặt xuống bên cạnh dâu.
"Dù sao hai người các cậu cũng ai thèm lấy, so đo nhiều như vậy làm gì." Đường Tiểu Mạn buông tay ra, làm ra vẻ "Hai người nhìn ta đây".
Từ Tịch Tịch thầm nghĩ, để thua như thế này được, muốn thua cũng thua trong tay Đường Tiểu Mạn, cắn răng : "Bây giờ còn cách cuối năm tận sáu tháng, làm sau cậu biết mình ai thèm lấy. tại chỉ cần mình ra ngoài vung tay lên. . . . . ."
"Được rồi, mình biết rồi, chỉ cần bây giờ cậu ra ngoài vung tay lên, lập tức có hàng dài đàn ông chạy tới cầu xin cậu gả cho họ có phải ." Đường Tiểu Mạn chỉ tay lên trần nhà , "Đừng chém gió nữa, đồ đạc ở đây đều bay trời hết rồi, cậu còn thổi nữa, nóc nhà chúng ta bay mất bây giờ."
Mặc dù Từ Tịch Tịch tức giận chuyện quá đáng, chịu nể mặt ai, nhưng cũng mở miệng bác bỏ lời được. Người bình thường đuối lý tốt nhất nên im lặng, càng mở miệng lại càng chết thảm hơn.
Vệ Lan tự biết mình ăn vụng về, đầu óc cũng chẳng nhanh nhạy, Từ Tịch Tịch khoác lác như vậy liền bị Đường Tiểu Mạn chỉnh cho im lặng, đâu ngốc đến mức mở miệng để mang nhục vào mình, minh chứng rành rành trước mắt. Nhưng tại quả sợ mình ế, muốn mở miệng mấy câu, lại dám chống lại ánh mắt của Đường Tiểu Mạn, dũng khí bé của liền bị dập tắt.
Tuổi 25 đối với người phụ nữ giống như đường ranh giới lớn. Trước đó, bạn luôn biến mình thành con thiêu thân. Có nhà, có xe, có nghiệp, có người đàn ông cầm nhẫn kim cương 10 Carat tới trước mặt bạn, quỳ gối xuống, xin bạn gả cho ta. Nhưng bạn lại cảm thấy điều này giống như mối nguy hiểm giữ chân bạn.
Chờ đến khi bước qua ngưỡng cửa 25 này, tất cả tế bào cơ thể bạn lập tức được cảnh tỉnh, những người đàn ông đến tuổi kết hôn ở bên cạnh đều bị những người phụ nữ khác cướp mất, còn thời gian để chọn lựa, bạn nhất định phải trở thành phần của người khác. Nhưng nếu dành thời gian để chọn lựa, bạn nhận ra người đàn ông hoàn hảo chỉ tồn tại trong giấc mộng, chưa từng xuất , những người có thể chọn cũng đều là thứ phẩm, đều hoàn mỹ. Chọn chọn lựa lựa mấy năm, cuối cùng mới phát ra, kể cả thứ phẩm cũng còn nhiều lắm. Ngược lại còn bị đám thứ phẩm đó bắt bẻ lại, còn phải cùng đám phụ nữ tranh giành nhau.
Đường Tiểu Mạn biết hai đều cam tâm, suy nghĩ cách để ép chút cố gắng cuối cùng của hai , như vậy chết cũng quá uất ức.
"Được rồi, cần nhiều nữa, cho các cậu thời hạn nửa năm, trong nửa năm này, ai là người cưới trước hoặc được cầu hôn trước, tớ tìm người đó làm phù dâu. Còn người thua phải cam tâm tình nguyện làm phù dâu cho tớ, được oán trách, cũng được khắp nơi lung tung là tớ ép các cậu. Vị trí phù dâu còn lại, tớ tự mình kiếm." Đường Tiểu Mạn ra chủ ý tệ như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, cảm thấy phụ nữ chỉ cần chuyện tình cảm, hoặc bắt đầu đương, nhất định có nhiều chuyện thú vị.
Hai đồng chí ế cũng đồng ý. ra nếu các đồng ý, Đường Tiểu Mạn cũng trói, cướp, ném các tới lễ đường. Chỉ là tại hai người phụ nữ này cũng nghĩ được nhiều như vậy. Từ Tịch Tịch nghĩ: "Tớ tuyệt đối thua cậu." Mà Vệ Lan cũng chỉ nghĩ: "Tớ nhất định thể thua cậu."
Last edited by a moderator: 22/5/16