1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thời đại gái ế hưng thịnh - Tô Lưu (Hoàn + 2 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Thời đại ế hưng thịnh
      [​IMG]
      Tác giả: Tô Lưu
      Số chương: 26 chương +2 ngoại truyện
      Convert:ngocquynh520
      Editor: lily58

      lần nữa chân thành cảm ơn, giúp tôi được lên trang bìa.

      Hai người phụ nữ 28 tuổi, trong lúc nổi nóng, họ đánh cuộc với nhau xem rốt cuộc người nào trong vòng nửa năm có thể gả trước.

      Sử dụng mọi thủ đoạn, mọi mối quan hệ.

      Rốt cuộc ai là người chiến thắng, ai là người thất bại thảm hại?

      Đều là vì mục đích theo đuổi tình , chẳng lẽ thể nào cùng đươm hoa kết trái được sao?

      Mở đầu: Quy tắc của ế.

      Mới chỉ nghe qua người ta cơm thừa, chưa từng nghe qua phụ nữ cũng có thể thừa.

      Câu này chính là lời tự an ủi động viên nhau của Vệ Lan và Từ Tịch Tịch. Hai người lúc câu này ràng là rất chột lạ nhưng lại cố làm ra vẻ hiển nhiên, đáng khen cho dáng vẻ này.

      Hai vừa bước sang tuổi 28, chính thức bước chân vào hàng ngũ ế, ngoài mặt như vậy, nhưng quay lưng lại nhìn phiếu cơm dài hạn của mình, hai người đành thở dài rầu rĩ.

      Đường Tiểu Mạn đây gọi là "Miệng đằng, bụng nghĩ nẻo", lúc còn cố ý cao giọng lên, chỉ sợ ế các đứng ở cửa nghe thấy. Vệ Lan cảm thấy mình ban đầu nhất định là bị mù hoặc tâm trí mê muội, mới có thể kết bạn cùng người này, lại còn ở chung phòng. Từ Tịch Tịch lại nhếch miệng khinh thường, bác bỏ lời , chỉ coi như ghen ghét đố kỵ. So với , Từ Tịch Tich có khuôn mặt thanh tú, dáng người bốc lửa, ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng nghĩ kỹ, lại cảm thấy tức, đúng là trước đây mình sống quá có lỗi với lương tâm.

      Đường Tiểu Mạn từ trước đến nay đều cho rằng, mục đích sống cõi đời này chính là để đứng trước mặt hai người bạn học ế này mấy lời đả kích, kích động đến chút ý chí chiến đầu cuối cùng của họ, khiến họ có thể chạy ra đường túm lấy người đàn ông lôi về nhà cùng nhau lên giường, ngày hôm sau liền tới cục dân chính đăng ký kết hôn, chín tháng sau vào phòng sinh, cũng muốn so xem cuộc sống của ai tốt hơn.

      Đường Tiểu Mạn thuận tay cầm quyển sách bên cạnh lên, vung tay đánh lên đầu Vệ Lan, nhưng ngờ lấy trúng quyển sách bìa da cứng, làm cho Vệ Lan ngồi trước máy tính nhảy dựng lên như mèo giẫm phải đuôi, vẻ mặt đáng sợ hiếm thấy. Đường Tiểu Mạn thèm để ý đến tức giận của , chỉ tay vào mũi mắng: "Cậu xem lại cậu , trời sinh có khuôn mặt như vậy, suốt ngày chỉ mặc đồ công sở, giày cao gót, chẳng được ích lợi gì, cứ thấy đàn ông tiến tới chưa cần biết mặt mũi người ta tròn méo như thế nào, liền cúi gầm mặt như tội phạm, nửa lời cũng chả dám hé. Cậu mà ế, ông trời cũng đồng ý."

      Từ Tịch Tịch cảm thấy Đường Tiểu Mạn rất hay, còn vỗ phụ hoạ: "Tiểu Mạn rất đúng. . . . . ."

      "Cậu tốt hơn cậu ấy sao, còn đứng đấy mà cười người khác." Đường Tiểu Mạn đổi mục tiêu, quyển sách trong tay cũng đổi hướng theo, tới nửa đường chợt nhớ ra đây là quyển sách bìa da cứng, đành dừng lại. Nhưng miệng ngược lại nhàn rỗi, tiếp tục , "Trời sinh có khuôn mặt mê hoặc lòng người, lại chuyên làm chuyện mất mặt. Nhìn cậu xem, chẳng khác nào Phạm Băng Băng, vậy mà người ta cho dù có bị bao nhiêu người mắng, nhưng mở TV lên coi kênh nào cũng có mặt ta. Với dáng vẻ này của cậu, suốt ngày chỉ biết kể lể chuyện xưa, nào là Trương Tam hôn cậu, Lý Tứ nắm tay cậu, Vương Nhị Ma Tử đẩy cậu nằm xuống lại bị cậu đánh cho trận. Mình đây chư từng thấy cậu đem người đàn ông nào về nhà. Cậu mà ế, Vệ Lan bằng lòng!"

      "Chuyện này liên quan gì tới mình!"

      "Chuyện vớ vẩn gì vậy!"

      "Quả nhiên giọng điệu ế y hệt nhau." Đường Tiểu Mạn ngáp cái, xoay người trở về phòng.

      "Cậu cũng có hơn đâu!" Lần này cả hai cùng đồng thanh.

      "Cuối năm nay mình kết hôn, tới lúc đó, hai cậu làm phù dâu cho mình ."

      " được." Từ Tịch Tịch dứt khoát cự tuyệt, "Nghe nếu làm phù dâu ba lần lấy được chồng. Mình làm hai lần rồi, nên làm lần thứ ba, cậu tìm người khác ."

      "Mình cũng vậy, mình cũng làm hai lần rồi." Vệ Lan vội vàng tiếp lời, chỉ sợ chậm bước, lập tức bị người ta trói lại đem tới lễ đường, đặt xuống bên cạnh dâu.

      "Dù sao hai người các cậu cũng ai thèm lấy, so đo nhiều như vậy làm gì." Đường Tiểu Mạn buông tay ra, làm ra vẻ "Hai người nhìn ta đây".

      Từ Tịch Tịch thầm nghĩ, để thua như thế này được, muốn thua cũng thua trong tay Đường Tiểu Mạn, cắn răng : "Bây giờ còn cách cuối năm tận sáu tháng, làm sau cậu biết mình ai thèm lấy. tại chỉ cần mình ra ngoài vung tay lên. . . . . ."

      "Được rồi, mình biết rồi, chỉ cần bây giờ cậu ra ngoài vung tay lên, lập tức có hàng dài đàn ông chạy tới cầu xin cậu gả cho họ có phải ." Đường Tiểu Mạn chỉ tay lên trần nhà , "Đừng chém gió nữa, đồ đạc ở đây đều bay trời hết rồi, cậu còn thổi nữa, nóc nhà chúng ta bay mất bây giờ."

      Mặc dù Từ Tịch Tịch tức giận chuyện quá đáng, chịu nể mặt ai, nhưng cũng mở miệng bác bỏ lời được. Người bình thường đuối lý tốt nhất nên im lặng, càng mở miệng lại càng chết thảm hơn.

      Vệ Lan tự biết mình ăn vụng về, đầu óc cũng chẳng nhanh nhạy, Từ Tịch Tịch khoác lác như vậy liền bị Đường Tiểu Mạn chỉnh cho im lặng, đâu ngốc đến mức mở miệng để mang nhục vào mình, minh chứng rành rành trước mắt. Nhưng tại quả sợ mình ế, muốn mở miệng mấy câu, lại dám chống lại ánh mắt của Đường Tiểu Mạn, dũng khí bé của liền bị dập tắt.

      Tuổi 25 đối với người phụ nữ giống như đường ranh giới lớn. Trước đó, bạn luôn biến mình thành con thiêu thân. Có nhà, có xe, có nghiệp, có người đàn ông cầm nhẫn kim cương 10 Carat tới trước mặt bạn, quỳ gối xuống, xin bạn gả cho ta. Nhưng bạn lại cảm thấy điều này giống như mối nguy hiểm giữ chân bạn.

      Chờ đến khi bước qua ngưỡng cửa 25 này, tất cả tế bào cơ thể bạn lập tức được cảnh tỉnh, những người đàn ông đến tuổi kết hôn ở bên cạnh đều bị những người phụ nữ khác cướp mất, còn thời gian để chọn lựa, bạn nhất định phải trở thành phần của người khác. Nhưng nếu dành thời gian để chọn lựa, bạn nhận ra người đàn ông hoàn hảo chỉ tồn tại trong giấc mộng, chưa từng xuất , những người có thể chọn cũng đều là thứ phẩm, đều hoàn mỹ. Chọn chọn lựa lựa mấy năm, cuối cùng mới phát ra, kể cả thứ phẩm cũng còn nhiều lắm. Ngược lại còn bị đám thứ phẩm đó bắt bẻ lại, còn phải cùng đám phụ nữ tranh giành nhau.

      Đường Tiểu Mạn biết hai đều cam tâm, suy nghĩ cách để ép chút cố gắng cuối cùng của hai , như vậy chết cũng quá uất ức.

      "Được rồi, cần nhiều nữa, cho các cậu thời hạn nửa năm, trong nửa năm này, ai là người cưới trước hoặc được cầu hôn trước, tớ tìm người đó làm phù dâu. Còn người thua phải cam tâm tình nguyện làm phù dâu cho tớ, được oán trách, cũng được khắp nơi lung tung là tớ ép các cậu. Vị trí phù dâu còn lại, tớ tự mình kiếm." Đường Tiểu Mạn ra chủ ý tệ như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, cảm thấy phụ nữ chỉ cần chuyện tình cảm, hoặc bắt đầu đương, nhất định có nhiều chuyện thú vị.

      Hai đồng chí ế cũng đồng ý. ra nếu các đồng ý, Đường Tiểu Mạn cũng trói, cướp, ném các tới lễ đường. Chỉ là tại hai người phụ nữ này cũng nghĩ được nhiều như vậy. Từ Tịch Tịch nghĩ: "Tớ tuyệt đối thua cậu." Mà Vệ Lan cũng chỉ nghĩ: "Tớ nhất định thể thua cậu."
      Last edited by a moderator: 22/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Lần thử sức đầu tiên
      editor: lily58


      Vệ Lan muốn xem mắt! đem những lời này với mẹ, mẹ lại dùng tốc độ nhanh nhất truyền tải nội dung này đến tất cả bạn bè thân thích, người thân họ hàng của gia đình. Tin tức truyền , dì Bảy, dì Tám của chỉ trong đêm thôi cảm thấy cuộc sống của họ có thêm nhiều động lực cùng hi vọng. Đem gả so với việc giảm được chín mười cân còn quan trọng hơn nhiều.

      Danh sách ứng cử viên rất nhanh chóng được đưa tới. Tất nhiên, Vệ Lan cần phải tự mình sàng lọc, người sớm đợi được nữa đảm nhiệm công việc này, người này ai khác chính là mẹ của Vệ Lan. Từ đến lớn Vệ Lan sớm quen với cuộc sống như thế. Bất luận làm việc gì, mua cái gì, quyển sách, bộ trang phục, tất cả mọi chuyện đều được mẹ duyệt qua trước rồi mới đưa ra quyết định. Tất cả mọi thứ dẫn đến việc Vệ Lan chút tự chủ nào, cũng quen với việc sử dụng quyền tự chủ đó. Cũng giống với cái đuôi ở loài người, dùng đến trong thời gian dài, liền thái hoá tiêu biến. Bốn năm đại học, Vệ Lan sống xa nhà, chưa từng dạo phố mua sắm quần áo cùng bạn bè, thời gian nghỉ đông,nghỉ hè, mẹ dẫn con mình mua sắm, tự bà ấy chọn lựa, tự bà ấy mua đồ.

      May mắn là mẹ của Vệ Lan vẫn theo kịp xu hướng thời đại, người lúc nào cũng áo T-shirt màu đỏ, kèm với quần jean, trẻ trung năng động. Ngược lại Vệ Lan, lại giống như bà già, ngày nghỉ vùi đầu trong nhà lên mạng internet, tóc thèm chải, mặt thèm rửa, lếch thếch như bóng ma.

      thích nhất chính là ở nhà lên mạng, cũng chỉ có việc này là mẹ can thiệp vào, mẹ có tân tiến bao nhiêu cũng thể hiểu nổi con này rốt cuộc làm cái gì. Lúc mới mua máy vi tính chính là thời điểm được nghỉ hè, Vệ Lan suốt ngày lên web, ban đêm bốn giờ sáng mới chịu ngủ, hôm sau tận bốn giờ chiều mới dậy, chỉ bộ dạng giống ma nữ mà thời gian hoạt động cũng rất phù hợp. Sau đó thời gian, Vệ Lan bắt đầu rụng tóc, rụng ngừng, đỉnh đầu bắt đầu xuất dấu hiệu bị hói, mẹ lúc này mới bắt đầu nổi cơn sóng dữ, can thiệp vào thời gian biểu của , bảo vệ mấy cọng tóc đen còn lại đầu .

      Nhưng đến bây giờ, trạch nữ Vệ Lan còn kiểm soát được nữa. lên mạng để làm gì? chơi game, cũng chuyện phiếm với bạn, cả ngày chỉ làm đúng việc, chính là đọc tiểu thuyết. chưa từng chuyện đương, đối với chuyện tình nam nữ trong tiểu thuyết cũng cảm thấy hứng thú, những chuyện như thế chỉ làm người ta mơ mộng hão huyền. chỉ thích đọc loại tiểu thuyết, chính là đam mỹ, tình giữa các mĩ nam giống như loại thuốc kích thích, làm cảm thấy rất hưng phấn, vì vậy lưu lạc trở thành hủ nữ chân chính. Mấy năm nay, rèn luyện bản thân, xem thoả thích các loại tiểu thuyết đam mỹ, đem những từ ngữ uyên thâm thuộc trong lòng bàn tay, nghiên cứu kỹ những cảnh H được miêu tả trong truyện, luyện thành nhìn thấy mà hề đỏ mặt, tim đập nhanh, truyện dữ dội cảm thấy hứng thú.

      chưa từng đương, cũng chưa có kinh nghiệm hôn, ngay cả bàn tay cũng chưa từng có người đàn ông nào nắm qua. Vì vậy, trọng trách quyết định đối tượng hẹn hò lần này đành để mẹ Vệ Lan đảm nhận.

      Ứng cử viên đầu tiên có ngoại hình khá ưa nhìn, ta hẹn gặp mặt Vệ Lan sau năm ngày nữa, mẹ gọi điện thoại tới, dùng thái độ cương quyết cầu con nhất định phải về nhà dùng cơm. lúc nghe xong cuộc điện thoại này, tim Vệ Lan nhất thời đập mạnh, đặt trọn niềm tin vào cuộc gặp quan trọng này, nhanh chóng chạy về nhà.

      Ăn cơm xong, mẹ Vệ Lan đặt tấm hình trước mặt , : "Đây là cháu của dượng hai, mẹ hẹn người ta vào thứ bảy tuần này, con nhớ dành thời gian đến đó."

      " ta làm nghề gì?" Đây là phản ứng đầu tiên của Vệ Lan, dạo này, trước khi xem mắt nhất định phải dò xét xem trình độ học vấn, nhân phẩm của đối phương, tiền tài rất quan trọng, tất cả những cái khác đều là vật trang trí.

      Mẹ Vệ Lan bĩu môi: " lắm, nghe là kinh doanh. Con cũng đừng kén chọn quá, trước hết cứ gặp gỡ người ta, rồi sau đó tìm hiểu thêm."

      Vệ Lan thấy bộ dạng gấp gáp của mẹ , cảm thấy rất buồn cười, giống như sợ rằng . nghĩ đến cầu xem mắt lần này là do đề xuất, mọi người đưa tới cửa, sao có thể ?

      nhảm nữa, lập tức trở về chỗ ở, đem tin tức này báo cho Tịch Tịch, thứ nhất là để thị uy với ấy, thứ hai chính là nhờ vả. trước nay chỉ ngoan ngoãn làm viên chức , lần đầu xem mắt, muốn để lại ấn tượng tốt với người ta nhất định phải trang điểm. Đối với hồ ly tinh như Tịch Tịch mà , đó chỉ là việc vô cùng đơn giản, nếu Vệ Lan lên tiếng, lý nào lại đáp ứng.

      Cuộc gặp mặt vào trưa thứ bảy là ở quán trà yên tĩnh. Vệ Lan nghe qua tên, cảm thấy có vẻ là dành cho người trung niên, tại sao người trẻ hẹn gặp mặt, địa điểm lại là nơi đàm đạo của người lớn tuổi vậy. Đường Tiểu Mạn nghe thế liền mắng có kiến thức, ngay cả trong thành phố đại quán trà cũng cần phải thuận mắt. Chỉ là, đối với trạch nữ như Vệ Lan, những nơi như thế rất phù hợp.

      Đến hôm đó, cả ba đều dậy rất sớm. Vệ Lan làm người mẫu, Từ Tịch Tịch là thợ trang điểm, còn lại Đường Tiểu Mạn làm bình luận viên.

      cầm quả táo lên, cắn miếng, nhìn Từ Tịch Tịch khó hiểu : "Tại sao cậu lại trang điểm giúp đối thủ? Cậu sợ cậu ấy cưới trước cậu sao?"

      Từ Tịch Tịch cầm dao cạo lông mày lên, chỉnh sửa đường nét khuôn mặt Vệ Lan, cũng thèm quay đầu lại, : "Bởi vì mình chưa bao giờ nghĩ cậu ấy đủ điều kiện trở thành đối thủ của mình." Dứt lời, lại tiếp tục tô vẽ lên mặt của Vệ Lan: "Cậu ngày thường cũng nên tỉa bớt lông mày , để thế này ra đường doạ con nít khóc đấy."

      Vệ Lan nghe , đều hoàn toàn có ý tốt, giùng giằng muốn cãi lại. Từ Tịch Tịch mặc dù lớn lên rất giống hồ ly tinh, nhưng sức cánh tay có thể so sánh với vận động viên Judo, tay giữ Vệ Lan ngồi yên ghế, mắng: "Động cái gì mà động, dao cạo có mắt, để lát nữa nó khoét cái lỗ mặt cậu, đến lúc đó chuyện tốt hôm nay cũng cần phải bàn tới nữa. Cậu phải biết, đây có thể là cơ hội cuối cùng của cậu đấy."

      "Đúng vậy." Đường Tiểu Mạn nhìn quả táo bị ăn sạch , đường ném thẳng nó vào thùng rác bên cạnh.

      Trang điểm xong, Từ Tịch Tịch cần ý kiến của Vệ Lan, trực tiếp mở tủ quần áo của , lật tung mọi thứ lên, chỉ có thể cảm thán tiếng: "Trời ạ, cậu đến cùng có phải là phụ nữ vậy. Quần áo của cậu đến mẹ mình cũng chả muốn mặc."

      "Mẹ mình cũng thích mặc." Vệ Lan đáp lại câu.

      Từ Tịch Tịch lười phải cùng dài dòng, thẳng tới phòng của Đường Tiểu Mạn. Hai người khác theo sát phía sau, dám rời nửa bước.

      "Này, tại sao lại lục quần áo của mình?" Đường Tiểu Mạn kêu lên, mặt đỏ giống như trái táo vừa ăn.

      Từ Tịch Tịch cao 1m72 cúi mắt nhìn xuống vóc người nhắn của Đường Tiểu Mạn, khinh miệt : "Cậu ấy mặc đồ của cậu, lẽ mặc đồ của mình? Cậu nghĩ rằng nên để cậu ấy mặc trường sam dạy học sao?"

      Lời vừa ra, đả kích trực tiếp tới cả hai người, hai vóc dáng thấp bé dám mở miệng nhiều, mặc cho Từ Tịch Tịch ở đó lựa mập nhặt gầy, phối hợp lung tung.

      Cuối cùng cũng kiếm được bộ ưng ý, Từ Tịch Tịch đẩy Vệ Lan đến trước gương: "Nhìn , đây mới gọi là phụ nữ." Rồi quay đầu về phía Đường Tiểu Mạn : "Quần áo của cậu chất liệu tệ nha. Có vẻ mỗi tháng cha cậu tài trợ ít."

      "Đương nhiên, với đồng lương ít ỏi kia của mình, đủ để mua cái gì sao."

      Từ Tịch Tịch kéo Vệ Lan về phòng của mình, tìm cái túi thích hợp, dúi vào tay rồi : "Quần áo của Tiểu Mạn đều là hàng cao cấp, cậu hôm nay chính là được lợi nha, lần sau nhớ cảm ơn mình."

      Vệ Lan bô bô đáp lại, thuận tay ném bao bóng bọc ngoài , nhìn từ đầu tới chân Từ Tịch Tịch lắc đầu mắng: "Đồ tốt vào tay cậu cũng bị phá hỏng mất. Đừng có gói đồ giống như hàng hoá bán ngoài chợ thế này chứ, có thể cẩn thận chút được ?"

      Vệ Lan bị hai người bọn họ giày vò, bình tĩnh được nữa, chỉ mong có thể nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

      "Cậu đến đó bằng cách nào?" Từ Tịch Tịch nhạy bén nhận thấy vấn đề.

      Vệ Lan há miệng, còn chưa kịp ra, Từ Tịch Tịch hét to: "Đừng với mình, cậu định xe buýt nha!"

      "Mình đưa cậu ." Đường Tiểu Mạn từ đâu chui ra, người thay xong quần áo.

      " cần, cần." đợi Từ Tịch Tịch phản đối, Vệ Lan mở miệng cự tuyệt trước.

      "Cậu đưa cậu ấy ?" Từ Tịch Tịch chỉ chỉ Vệ Lan, giọng điệu cực kỳ khoa trương, "Cậu cho là cậu ấy muốn đối tượng hẹn hò của mình bị cậu cướp mất sao."

      Vệ Lan cũng cảm thấy ổn, nghĩ tới cái xe kia của Đường Tiểu Mạn, đầu óc cảm thấy đau nhức.

      "Mình đưa cậu ấy đến đầu đường liền dừng lại, được chưa." Đường Tiểu Mạn trợn mắt lên, kéo Vệ Lan ra ngoài, buổi sáng, chịu đựng đủ om sòm của Từ Tịch Tịch rồi. Ai có thể cho biết, có phải hồ ly tinh đều ồn ào như thế ?

      Từ Tịch Tịch nhìn bóng lưng của hai , cả buổi sáng hưng phấn bây giờ lại giống như bị rút khô, cả người mềm nhũn ra, nằm phịch xuống sofa, ôm gối ngẩn người. tuy miệng để Vệ Lan trong mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gấp gáp. Đường Tiểu Mạn sai, luôn lấy những chuyện tình cẩu huyết ngày xưa mang ra khoe, nhưng nếu tính kỹ lại, ba năm rồi chưa chuyện đương, khó trách dạo gần đây bôi loại kem dưỡng da nào cũng cảm thấy da mặt ngày càng trở nên kém.

      Từ Tịch Tịch sờ sờ mặt của mình, cảm giác nguy cơ ập tới, lập tức từ sofa nhảy lên, chạy tới bàn học, mở ngăn kéo phía dưới góc phải, lật tung đồ ở bên trong lên. Ai ngờ những vật kia càng lục càng thấy nhiều, càng lúc càng lộn xộn, đột nhiên phát , tại sao mình lại có nhiều đồ như vậy, cái ngăn kéo , cũng có thể nhét bao nhiêu thứ rực rỡ như thế.

      vội vã lôi ngăn kéo ra, đổ tất cả mọi thứ lên giường, tỉ mỉ tìm kiếm. chiếc kẹp tóc mầu hồng phấn, đây là của bạn nam học cùng trung học tặng cho . còn nhớ , bạn nam kia rất hay xấu hổ, mỗi lần nhìn thấy mặt đều đỏ bừng lên, lúc đưa kẹp tóc này cho , cảm giác như bạn nam kia sắp ngất đến nơi. Vì vậy đành nhận lấy bởi vì sợ xảy ra án mạng. Chỉ là, bọn họ có ở cùng nhau, cho tới bây giờ cũng chưa từng, bạn nam kia cũng phải dạng thích gây phiền hà, cho nên trong trí nhớ , ta để lại ấn tượng tồi.

      tấm bưu thiếp màu vàng, đó chính là của mối tình đầu tiên của Tự Tịch Tịch. Đối tượng của người trong câu lạc bộ thể dục, ta tốt nghiệp trung học liền lính, Từ Tịch Tịch lấy hết dũng khí viết cho ta lá thư. Hai tháng sau, nhận được tấm bưu thiếp này, phía viết: hi vọng chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu.

      cách khác, Từ Tịch Tịch bị cự tuyệt. Từ đó về sau, bao giờ chủ động theo đuổi đàn ông nữa, mà trang điểm cho mình ngày càng xinh đẹp, hấp dẫn lũ đàn ông kia chạy tới cửa theo đuổi . Còn chàng kia, bọn họ dĩ nhiên trở thành bằng hữu vĩnh viễn.

      Mấy năm sau, Từ Tịch Tịch về quê có gặp lại ta, ta làm ở cửa hàng sửa chữa xe. Từ Tịch Tịch rửa xe nhận ra ta, nhưng ta có nhận ra, trước mặt người phụ nữ mặc toàn đồ hiệu, lại là năm đó chủ động theo đuổi . Từ Tịch Tịch ra, chỉ xoay người rời , từ đó, trong cuộc đời còn bóng dáng của người này.

      Lục lọi, tìm thấy vô số món đồ cũ, rốt cuộc tìm được, quyển liên lạc nho , trong đó ghi chép tất cả cách liên lạc của những người từng theo đuổi Từ Tịch Tịch. đem tất cả lưu giữ lại, làm thành vốn của , thỉnh thoảng đem ra tự ngắm lại.

      Từng tờ lật qua, Từ Tịch Tịch nhìn những cái tên kia, số quen thuộc, số lại trở nên xa lạ, nhìn tên, lại nhớ nổi mặt của người kia. Từ Tịch Tịch khép quyển sổ lại, mặt nở mặt nụ cười tự tin.
      Last edited: 2/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Dũng cảm tiến tới
      Editor: lily58

      Đường Tiểu Mạn đưa Vệ Lan tới đầu đường, sau đó liền lái xe rời . Vệ Lan học theo điệu bộ của Từ Tịch Tịch, cố gắng làm vẻ thục nữ đoan trang, hơi đung đưa hông, vào quán trà.

      Trong quán, ánh đèn sáng nhạt, quả nhiên rất phù hợp cho các cuộc xem mắt, khung cảnh lãng mạn, rất ít người chú ý đến diện mạo của đối phương, cho dù người trước mặt phải đẹp lắm, cũng bị khí này làm cho ảo giác. Vì vậy, đây chính là địa điểm lý tưởng để nam nữ hẹn nhau xem mắt.

      Vệ Lan hít hơi sâu, ôm lấy quyết tâm bước vào. Đối tượng xem mắt của lần này tên là Triệu Trinh Bình, xem qua ảnh của ta, tuy khả năng nhận diện của cũng cao lắm nhưng lần này vừa liếc qua thấy đối tượng cần tìm ngồi bên cửa sổ.

      Bởi vì, người này bên ngoài khác trong hình kia là mấy, muốn giả bộ nhìn thấy cũng được.

      Vệ Lan bước lên phía trước, mặc dù trong lòng sớm khẳng định, nhưng vẫn lễ phép hỏi câu: "Xin hỏi có phải là Triệu Trinh Bình tiên sinh ?"

      Thực ra lúc Vệ Lan vừa bước vào cửa, liền nhận ra ngay, chỉ là cố làm bộ thận trọng, đặt ly trà xuống, đứng lên kẽ gật đầu với : "Đúng vậy, là Vệ Lan tiểu thư, mời ngồi."

      Vệ Lan nghe người ta gọi mình là "Tiểu thư", cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ đến là mình kêu người ta "Tiên sinh" trước, nên cũng thêm gì, mỉm cười rồi ngồi xuống ghế đối diện.

      Triệu Trinh Bình có dáng vẻ của người trí thức, hơi nghiêng người về phía trước, hỏi : "Vệ tiểu thư muốn uống loại nào? Hoặc là ăn món gì?"

      ra Vệ Lan vẫn chưa ăn cơm trưa, nhưng bây giờ có vẻ quá giờ ăn trưa, hơn nữa lại ăn uống trước mặt người đàn ông mới gặp lần đầu thế này, cũng khó xem, đành khách khí : "Tôi ăn qua rồi, cho tôi ly hồng trà."

      Triệu Trinh Bình cũng miễn cưỡng, liền bảo phục vụ mang ra ly hồng trà, ngoài ra còn thêm mấy đĩa bánh ngọt. Lúc người phục vụ rời , mới với Vệ Lan: " xin lỗi, tôi quên hỏi muốn uống loại nào gọi cho Hồng Trà nóng, sao chứ?"

      Vệ Lan giả vờ hoà nhã, lắc đầu : " sao, tôi cũng định gọi Hồng Trà nóng."

      Triệu Trinh Bình gì, chỉ cầm ly trà trầm ngâm hồi, sau đó lại bật cười tiếng “Phụt”.

      "Sao vậy?" Vệ Lan hỏi.

      Triệu Trinh Bình khoát tay : " có gì, chỉ là nghĩ đến gọi tôi là ‘tiên sinh’, tôi lại gọi là ‘tiểu thư’ , nghe có chút kỳ quái. Hay là chúng ta cứ bỏ qua cách xưng hộ như vậy ."

      Vệ Lan gật đầu : "Tôi cũng nghĩ như vậy, cứ gọi tôi là Vệ Lan được rồi."

      "Được, vậy gọi tôi là Tiểu Triệu , mọi người đều gọi tôi như vậy."

      "Cái này có vẻ đúng lắm." Vệ Lan do dự , " lớn tuổi hơn tôi, cũng coi như là tiền bối, tôi sao có thể gọi là ‘tiểu Triệu’ được."

      Triệu Trinh Bình sờ đầu cái, cười : "Nếu kêu là ‘lão Triệu’ cũng thích hợp. quan trọng, hai chúng ta là người cùng thế hệ, cứ xem nhau như bạn bè, gọi tương xướng là được rồi."

      Lúc này Vệ Lan mới gật đầu đồng ý, cảm thấy Triệu Trinh Bình này cũng phải là người câu nệ lễ nghi, chuyện cùng lúc, cũng trở nên thả lỏng hơn.

      Hồng Trà cùng điểm tâm được mang lên, Vệ Lan làm bộ uống trà ăn điểm tâm, trong đầu lại tính toán, nên dùng chủ đề gì trò chuyện tốt.

      còn chưa kịp nghĩ kỹ, Triệu Trinh Bình lên tiếng trước, chỉ là lời vừa ra, khiến cho Vệ Lan phải giật mình.d.d.lqd

      " có gì muốn biết, xin cứ hỏi."

      "Ách! " Vệ Lan còn chưa đưa ly Hồng Trà tới khoé miệng, khựng lại "Cái gì?"

      Triệu Trinh Bình rất hào hóng, vừa nhìn qua có thể thấy xem mắt vài lần, có chút kinh nghiệm, thẳng vào vấn đề: "Đối với tôi đây, có vấn đề gì thắc mắc, cứ việc hỏi. Hiểu thêm về tôi, cũng có thể giúp đưa ra phán đoán tốt hơn."

      Vệ Lan chưa bao giờ xem mắt, cũng biết trình tự hẹn hò, lại càng biết vào thời điểm này, nên quan tâm đặc biệt tới điểm gì của đối phương. Đối với người đàn ông ngồi đối diện cũng có vấn đề gì muốn hỏi. Ngày thường chỉ quan tâm đến công thụ, đối với những người đàn ông phổ biến như Triều Trinh Bình, ngược lại lại biết nên bắt đầu như thế nào.

      Suy nghĩ cả nửa ngày, Vệ Lan cuối cùng cũng nặn ra vấn đề vô cùng nhàm chán: ", bình thường có sở thích gì đặc biệt ?"

      Lần này đến phiên Triệu Trinh Bình giật mình. cũng phải là có sở thích, biết phải trả lời thế nào, chỉ là nghĩ hỏi như vậy, bây giờ phụ nữ xem mắt chuyện vòng vèo thực ra cũng chỉ quan tâm đến công việc của đối phương, thu nhập, hoàn cảnh gia đình. Cho nên, vừa rồi mới như vậy, thay vì để hỏi dò , chi bằng thoải mái chút, mọi người thẳng vào vấn đề, bắt đầu từ những vấn đề quan trọng trước.

      ngờ Vệ Lan lại có thể hỏi như vậy, Triệu Trinh Bình có chút ngoài ý muốn, muốn trả lời nhưng lại gặp chút khó khăn, hình như có rất nhiều sở thích, nhưng lại quá hứng thú với cái gì, suy nghĩ lúc, đành miễn cưỡng đáp: "Bình thường tôi có việc gì làm lên mạng."

      "Chơi game sao, đàn ông rất thích cái này." Nghe thích lên mạng, Vệ Lan thở phào nhõm, cuối cùng cũng có chủ đề để chuyện, nếu là đối phương mình thích bơi lội hoặc đá bóng, cũng biết gì.

      " phải chơi game, tôi nhiều lắm cũng chỉ chơi được số trò RPG, những game trực tuyến tôi hứng thú lắm."

      "Vậy lên mạng làm gì? Tìm nữ sinh để trò chuyện sao?"

      Triệu Trinh Bình cười to, lắc đầu : "Tôi cũng có khả năng đó, tôi lên mạng, chính là dạo qua các diễn đàn, xem tin tức. Hoặc là, đọc tiểu thuyết."

      "Tiểu thuyết, thích đọc thể loại nào?" Vệ Lan cảm thấy phấn khích, trong đầu lập tức lên hai chữ "Đam mỹ".

      Đáng tiếc, đáp án của Triệu Trinh Bình làm hơi thất vọng."Tôi thích đọc tiểu thuyết giả tưởng, chỉ là, ngày thường tôi tìm ebook những truyện đó, rồi đọc qua, bao giờ có thể đọc hết quyển. Còn , cũng thích đọc tiểu thuyết sao?"

      Vệ Lan có chút ngượng ngùng, gật đầu : "Đúng vậy."

      " xem thể loại nào vậy?"

      Triệu Trinh Bình đem cái vấn đề này doạ chết , tuy hủ nữ chân chính, bình thường ở mạng đều gào thét "Đam mỹ là hết", nhưng trong cuộc sống thực tại, đối mặt với người đàn ông thực thụ lại ngại miệng khi ra.

      Hết cách rồi, đành xạo: "Tùy tiện xem chút, tiểu thuyết tình ." Trong lòng vẫn suy nghĩ, đam mỹ cũng là loại tiểu thuyết tình , ở trong đó, các chàng cũng nhau đến chết sống lại đấy chứ.

      Hai người từ đề tài mở đầu liền hàn huyên từ vấn đề này đến vấn đề khác, cuối cùng câu chuyện lại chuyển sang là nên uống sữa tươi hay uống sữa đậu nành. Vấn đề này Triệu Trinh Bình hiểu biết ít, liền đem các loại máy làm sữa đậu nành, phương pháp sử dụng liệt kê ra hết. Nghe đến đây Vệ Lan thực muốn hỏi , có phải là người buôn bán máy làm sữa đậu nành .

      Hai người trò chuyện vui vẻ điện thoại của Triệu Trinh Bình reo, cầm máy lên, cũng tránh Vệ Lan, chỉ "Xin lỗi", rồi nghe máy.

      Vệ Lan ngồi ở đó, nghe cũng tiện, nghe cũng được, đành phải làm như có chuyện gì xảy ra, ngồi ăn trái cây ở bàn.

      Người gọi điện cho Triệu Trinh Bình đại khái là người hợp tác trong công việc, hai người bàn về công việc lát, liền cúp máy. Mặc dù Vệ Lan hiểu nội dung cuộc đối thoại của họ, nhưng cũng có thể phân biệt được cuộc gọi này là việc công hay tư.

      Triệu Trinh Bình dám trực tiếp nghe điện thoại trước mặt , kiêng dè gì, ít nhất điều này cũng cho thấy đối với tương đối có thành ý.

      Cất điện thoại, Triệu Trinh Bình cảm thấy có lỗi : " ngại quá, nhân viên theo dõi đơn hàng như chúng tôi luôn có thời gian rảnh rỗi."

      " sao, nếu có việc vội, cứ trước."

      " cần cần, có việc gì lớn, cũng giải quyết xong. Nếu có việc gì, chúng ta xem phim chứ."

      Vệ Lan nhìn thời tiết bên ngoài, trời hình như sắp có mưa, hơn nữa lần đầu gặp mặt cùng người ta tới rạp chiếu phim, có vẻ được trang trọng lắm, liền từ chối: "Đề lần sau , tối hôm nay, nhà tôi có khách, mẹ tôi có dặn tôi về sớm chút."

      Triệu Trinh Bình cũng miễn cưỡng nữa, nhìn đồng hồ, năm giờ chiều, hai người bọn họ hàn huyên với nhau cả buổi chiều. vui vẻ lái xe đưa về nhà. đường hai người trò chuyện cùng nhau vài câu, bầu khí trở nên hài hoà.

      Xe dừng ở dưới chung cư, Vệ Lan lời cảm ơn định mở cửa xe nghe Triệu Trinh Bình : "Ngày mai, ngày mai chúng ta xem phim."

      Vệ Lan quay đầu lại, thấy Triệu Trinh Bình về phía mình, nở nụ cười : "Ngày mai là chủ nhật, , có thời gian rỗi." Đây chính là dùng giọng khẳng định, chừa cho đường phản bác lại.

      cứ như vậy đáp ứng lời mời của Triệu Trinh Bình, để mặc cho đưa mắt nhìn vào cửa chính.

      Thang máy lên tầng năm, tới trước cửa, chìa khoá vừa tra vào ổ, cửa liền tự động mở ra. Vệ Lan cảm thấy thụ sủng nhược kinh, ở chung với hai người này lâu như vậy, chưa bao giờ thấy các chủ động mở của cho mình. Huống hồ, lần này phải chỉ là người, là hai, cả hai cùng mở cửa.

      Từ Tịch Tịch cùng Đường Tiểu Mạn, hai người hai bên lôi Vệ Lan vào phòng khách, ném lên ghế salon.

      "Khai mau, diện mạo ta có đẹp trai ?" Sắc nữ Từ Tịch Tịch mang đầu cây đao.d'd'lqd

      Vệ Lan chuyện cả buổi chiều, mệt mỏi, khoát tay : "Các cậu đều nhìn qua hình rồi, còn hỏi mình làm gì?"

      "Hình và người làm sao có thể giống nhau, hơn nữa, lời cùng cử chỉ của người ta là điểm cộng hoặc điểm trừ." Đường Tiểu Mạn vỗ ngực .

      "Còn có như vậy sao, cứ cho là vậy ."

      Từ Tịch Tịch tới bên cửa sổ, kéo rèm lên nhìn chút: "Còn đưa cậu về nhà, cũng tệ lắm, bọn mình ở lầu còn nhìn thấy, ta mở cửa xe cho cậu, rất lịch lãm."

      Vệ Lan nằm sô pha, tiếng nào, hai nha đầu này chỉ biết lo chuyện bát quái, ngay cả ly trà cũng rót cho .

      "Đúng rồi, cái kia xe hãng gì?"

      " biết." Vệ Lan lắc đầu cái, suy nghĩ chút, khua chân múa tay.

      "A, Infiniti." Đường Tiểu Mạn thốt lên.

      "Cậu chắc chắn phải là Chery?" Từ Tịch Tịch nhìn cử chỉ của Vệ Lan vừa rồi, làm mặt nghi ngờ.

      Đường Tiểu Mạn đánh rớt ánh mắt kia của Từ Tịch Tịch: "Infiniti mặc dù cũng được tính là hàng cao cấp, nhưng so với Chery, vẫn cao hơn bậc. Nhìn dáng xe, cũng phải loại mấy vạn."

      Từ Tịch Tịch vừa nghe kết luận của Đường Tiểu Mạn, cũng dám gì thêm. mặc dù là thành phần trí thức cao, nhưng đứng trước mặt kim chủ Đường Tiểu Mạn, có mười phần tự tin cũng lập tức giảm tám phần.

      ví dụ như, mỗi lần muốn mang mấy cái túi LV của mình ra khoe nhìn thấy mấy cái Hermes kia của Đường Tiểu Mạn, lại cảm thấy mấy cái LV trong tay giống hàng rẻ tiền. Dạo này, ngay cả ngoài chợ cũng bán LV, nai lưng ra ngoài, lần nữa cảm thấy giá trị giảm sút.

      Lại đến chiếc xe của , BMW 320i, nhãn hiệu nổi tiếng, hãng xe tiêu chuẩn. Mặc dù miệng là sợ mua xe đắt tiền bị cục thanh tra tới hỏi thăm, thực tế cũng biết cha làm ở Cục giao thông mấy năm nay, cho dù có kiếm được nhiều cũng thể so được với cha của Đường Tiểu Mạn, ông ấy tuỳ tiện lấy lợi nhuận toà nhà ném ra, cũng đủ cho Từ Tịch Tịch sống cả đời.

      Đáng giận nhất chính là mấy người gác cổng khu nhà, mỗi lần thấy ra vào, đều nhìn với ánh mắt như muốn : "Thế nào, lại ra ngoài bắt đầu làm việc à?" Hoặc là: "Ư hừm, bận đến trễ như thế mới trở về, dễ dàng." nghiến răng tức giận. Như Vệ Lan, mỗi ngày đều dùng xe điện chạy tới chạy lui, cũng thấy bọn họ dùng ánh mắt đó nhìn .

      Hoặc đổi lại nếu là cái “xe tải” lớn kia của Đường Tiểu Mạn, cái cửa này tự động hiểu , sẵn sàng mở cửa nghênh đón, chỉ thiếu ra “ Hoan nghênh thủ tướng” thôi.

      Lần đầu tiên Từ Tịch Tịch nhìn thấy xe của Đường Tiểu Mạn, hoảng sợ đến thiếu chút nữa rớt hàm xuống. Nha đầu kia dám lái xe Hummer H2, tùy tiện phóng vào chung cư. Cũng phải giật mình vì giá tiền của xe, mà là vì Đường Tiểu Mạn cao 1m6 còn thấp hơn cái đầu, lại dám lái cái xe khổng lồ như vậy, nhìn từ xa còn cảm thấy như xe người lái, bóng dáng Đường Tiểu Mạn còn tìm thấy.

      Nhưng lại kiêu ngạo lái xe này chạy khắp nơi. Theo như lời , xe này đường, cúi đầu nhìn những chiếc xe xung quanh, cảm thấy rất thoả mãn. Hơn nữa, người thông minh nhìn thấy như vậy dám cùng đối đầu. Có lẽ vóc dáng của Đường Tiểu Mạn, dùng vẻ ngoài to lớn của chiếc xe để nguỵ trang, đúng là cách bù trừ tốt.

      Sau này khi Từ Tịch Tịch ngồi xe của , quả nhiên có thể trải nghiệm cảm giác ưu việt đó, tâm trạng cực kỳ thoả mãn, từ đó về sau, cùng Đường Tiểu Mạn, người hát kẻ xướng, luôn tán dương cỗ xe tốt. Mặc dù Đường Tiểu Mạn mỗi ngày muốn lên xe đều phải dùng bàn đạp. Còn Từ Tịch Tịch vẫn như cũ, mở cửa BMW của mình, lái xe trước mặt những người phụ nữ khác tìm kiếm cảm giác hư vinh.

      Vệ Lan từng : "Hai người các cậu đều thích xe lớn như vậy, sao mua cái xe bus ?"
      Last edited: 2/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Chết yểu giữa chừng.
      Editor: lily58


      Lần đầu Vệ Lan xem mắt, ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, nhưng lại hề nghĩ tới chuyện tình của lại ngắn như thế, ngắn đến mức làm cho người ta phải nghẹn họng trân trối, bao gồm cả Vệ Lan và Triệu Trinh Bình.

      Sau lần gặp mặt đầu tiên về, mẹ Vệ Lan gọi điện thoại tới, cẩn thận hỏi han mọi chuyện, nghe thấy Vệ Lan mình cũng có chút hứng thú đối với người kia, mẹ vô cùng vui mừng. Lại nghe được Triệu Trinh Bình hẹn con mình ngày mai xem phim, chỉ cảm thấy đứa này vừa chủ động lại nhiệt tình, bà cảm thấy rất hài lòng, trong bụng xem như con rể. Trước khi cúp điện thoại, bà còn dặn dặn lại, chỉ sợ Vệ Lan quá mức dè dặt, dọa người ta sợ chạy mất, ý chỉ muốn đối với người ta nhiệt tình chút, hào phóng chút, nếu như cảm thấy thích hợp, ai ngỏ lời trước cũng quan trọng, Vệ Lan nghe vậy chỉ biết lắc đầu, từ đầu đến cuối ngừng "Dạ", vất vả mới kết thúc được cuộc điện thoại này.

      Buổi chiều ngày hôm sau, Triệu Trinh Bình quả nhiên lái cỗ xe Infiniti kia tới đón Vệ Lan xem phim. Đường Tiểu Mạn cùng Từ Tịch Tịch núp ở phía sau rèm cửa sổ, lén la lén lút theo dõi, hưng phấn bàn luận, chỉ chỉ trỏ trỏ, xoi mói người đàn ông phía ngoài cửa sổ. Bên trong như thế nào, hai người cũng chỉ là suy đoán lung tung, nhưng sau phen thảo luận, bọn họ thống nhất với nhau, người đàn ông như vậy, đối với Vệ Lan là quá đủ rồi.d'd.lqd

      Có thể làm cho hồ ly tinh Từ Tịch Tịch cũng phải công nhận, xem như cũng là hiếm, mặc dù Từ Tịch Tịch còn mạnh miệng nhưng trong lòng bắt đầu hoang mang. Nếu để cho trạch nữ Vệ Lan kia gả trước, còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa, nếu vậy mấy người bảo vệ chung cư kia chắc chắn càng khẳng định làm tình nhân của người ta. Nếu phải như vậy có người rước như Vệ Lan, tại sao lại ai dòm ngó tới?

      Vệ Lan dĩ nhiên thể biết những suy nghĩ trong lòng
      Từ Tịch Tịch, chỉ biết, có ấn tượng rất tốt với Triệu Trinh Bình. Mặc dù chưa từng trải qua đương, nhưng đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy, mặc kệ là nam nữ hay nam nam, đối với tình đều thể giống nhau. Cho nên, bây giờ bắt chước cứ chỉ của nhân vật trong truyện, đối với Triệu Trinh Bình luôn mỉm cười nhàng, chuyện hoà nhã. Nếu để cho Từ Tịch Tịch biết được, thiên hạ siêu cấp ngây ngô như Vệ Lan, cũng có ngày phóng điện với đàn ông, nhất định chết trong yên bình.

      Xem phim xong, hai người ăn cơm, lần này Vệ Lan chủ động muốn mời khách, ý muốn đáp lại lần trước mời . Triệu Trinh Bình liền từ chối, sau đó dẫn tới nhà hàng gần đó. Lúc xuống xe, Triệu Trinh Bình vô tình nắm lấy bàn tay , dắt xuống xe. Là người quen nên Vệ Lan rút tay về, nhưng trong lòng lại khẩn trương muốn chết.

      Cơm nước xong xuôi, cũng dạo lát, đến lúc phải về nhà, lúc này hai người mới lưu luyến chia tay. Từ lúc Vệ Lan ra khỏi xe đến khi lên lầu, Triệu Trinh Bình đều dựa đầu vào của xe đưa mắt nhìn , hai người đều cảm nhận thấy, tình cảm này lặng lẽ manh nha.

      Thứ hai, Vệ Lan làm mẹ gọi điện thoại tới, muốn tan sở về nhà ăn cơm, nguyên nhân chính là hai người bọn họ hẹn gặp mặt hai lần, có thể về kể lại chi tiết cuộc gặp cho mẹ . (d/d/lqd) Đôi lúc Vệ Lan cảm thấy, so với Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch, mẹ còn thích chuyện bát quái hơn. Con mình bắt đầu hẹn hò, đào sâu cặn kẽ như vậy.

      Lúc về đến nhà, bàn thức ăn ngon bày biện sẵn, Vệ Lan bị ép ăn ít, sắp nghẹn đến nơi. Miếng cơm cuối còn chưa nuốt xuống, mẹ Vệ Lan cười khanh khách tiến tới trước mặt .

      "Như thế nào, tệ chứ."

      Vệ Lan rút khăn giấy lau miệng, : "Dạ, ăn rất ngon miệng. Tay nghề của mẹ đúng là hề giảm."

      "Ai hỏi việc đó, ý mẹ là, cái người cháu của dượng hai con, tên cái gì Triệu đấy, cũng tệ lắm đúng ?"

      "Triệu Trinh Bình."

      Mẹ Vệ Lan tỏ ra hài lòng : "À, tên cũng nhớ như vậy, có vẻ hai đứa chuyện rất hợp ý nhau."

      Vệ Lan đưa tay lấy quả đào ở bàn, trả lời qua loa lấy lệ: "Cụng tạm được."

      Mẹ đoạt lấy quả đào, : "Để mẹ gọt vỏ cho, cẩn thận làm dơ quần áo."

      Mẫu thân đại nhân đột nhiên ra vẻ cực kỳ quan tâm như vậy, Vệ Lan chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, khí lạnh bức người, toàn thân nổi da gà.

      Sau đó, suy nghĩ nhiều liền ra câu làm hối hận thôi: “Mẹ, nhân viên theo dõi đơn hàng là làm việc gì?”

      Mẹ Vệ Lan thèm ngẩng đầu lên, : "Làm gì, con có bạn bè nào muốn làm việc đó sao?"

      " phải, là Triệu Trinh Bình, ta ta làm nghề đó, con có chút tò mò nên hỏi vậy."

      Mẹ Vệ Lan gọt dở quả đào lập tức ngừng lại, nhíu mày : "Con cái gì? Cái cậu họ Triệu kia, là nhân viên theo dõi đơn hàng sao?"

      "Đúng vậy, hôm trước ta có qua, ta làm nghề này, sau giờ tan làm cũng vẫn rất bận rộn."

      Mẹ Vệ Lan thay đổi thái độ trong nháy mắt, đem quả đào trong tay bịt miệng lại, trực tiếp chạy tìm điện thoại. dien~dan.l3quydon Vừa mở màn hình điện thoại lên, lại dừng lại, rồi lại lại trong nhà ngừng.

      Vệ Lan gặm hết nửa quả đào, tính toán xem nên tiếp tục cắn hay gọt hết nửa quả đào còn lại rồi mới ăn. Suy nghĩ lúc, quyết định ăn tiếp, vừa cắn được miếng, mẹ liền qua, đoạt lấy quả đào trong tay , nổi giận đùng đùng : "Con lập tức gửi tin nhắn cho Triệu Trinh Bình, con cảm thấy hai người thích hợp, về sau đừng gặp mặt ta nữa."

      "Tại sao?" Vệ Lan kinh hãi thốt lên, đây giống như tiểu phẩm cuối năm của Thái Minh vậy.

      "Con muốn gả cho nhân viên theo dõi đơn hàng sao?" Mẹ Vệ Lan tức giận quát lên, hận thể lập tức lôi dượng hai của đến mắng cho trận. Dám đem tên nhân viên quèn kia giới thiệu cho con của bà, có ý đồ gì đây.

      "Nhân viên theo dõi đơn hàng rốt cuộc là làm cái gì?" Vệ Lan thấy mẹ mình tức giận như thế, liền cẩn thận hỏi thăm, "Chẳng lẽ, là buôn bán bất hợp pháp?"

      "Buôn bán cái gì, chính là chân sai vặt. Dượng hai con đúng là gạt người, đem nhân viên quèn biến thành ông chủ lớn, lại còn giới thiệu cho chúng ta, còn bảo mẹ yên tâm." Mẹ Vệ Lan tức giận đấm ngực.

      Ba Vệ Lan ở trong phòng xem ti vi, nghe được cuộc đối thoại của hai người, ra ngoài ngó chút rồi lại vào phòng. Ông đối với hôn của con , luôn để tâm tới, dù sao cũng gả cho người ta.

      Mẹ Vệ Lan bỏ qua cho ông, lúc bà bốc hoả biết trút vào đâu, ba Vệ Lan lại đồng thời ló đầu ra, chính là để bà phát ra nơi trút giận. Bà liền chạy thẳng vào phòng, đầu tiên chính là trận mắng chửi: "Người em kia của ông quá mức độc ác, đem con cá quá hạn kia đóng vào bao bì mới, định lừa gạt Lan Lan nhà chúng ta, có phải là sợ Lan Lan gả được cho người tốt hơn, nên mới đem thứ kia đến phá ?"

      Quân Quân là em họ của Vệ Lan, cũng chính là con của dượng hai, tuổi tác của hai người chênh lệch nhiều, đều đến tuổi bàn tới hôn nhân. Người lớn hai nhà đều muốn tìm mối tốt, lần này dượng hai giới thiệu cho Vệ Lan mối, mẹ cảm thấy rất cảm kích, còn muốn đợi sau khi chuyện của Vệ Lan ổn định tiếp tục bàn đến chuyện của Quân Quân. Bà càng nghĩ càng thấy tức giận, càng cảm thấy dượng hai của cố ý chơi xấu, trong lòng kìm nén cơn giận muốn thét lên, cái gì mà nhường con cá lớn cho Vệ Lan rồi sau này tính tiếp.

      Vệ Lan nghe được ba mẹ ở trong phòng cãi vã, cảm thấy rất đau đầu. đối với nghề nghiệp của Triệu Trinh Bình, vốn dĩ là để ý tới. Nhân viên theo dõi đơn hàng cũng được, buôn bán cũng được, có quan hệ gì, có đủ tiền tiêu là được rồi. Đường Tiểu Mạn cũng rồi, cái xe kia của Triệu Trinh Bình phải là cục sắt vụn, cũng phải đến bốn mươi- năm mươi vạn. Nếu có thể mua được xe như vậy, chứng tỏ cuộc sống thường ngày cũng tệ. Trong lòng tự biết đủ là được rồi.

      Thiên hạ lấy đâu ra nhiều ông chủ lớn chưa lập gia đình chờ như vậy, chỉ là viên chức bình thường, mỗi tháng chỉ kiếm được hai ngàn đồng, dáng dấp cũng phải là thanh tú, còn chưa tháo được cái vẻ học sinh, ông chủ lớn mù mắt nào coi trọng đây? Triệu Trinh Bình như vậy đối với , cũng coi như quá tệ.

      nghĩ tới chia tay với người ta, khó khăn lắm mới tìm được người mà ghét bỏ, đối phương lại thích , nếu bỏ lỡ ta, biết chừng lần sau còn gặp người tệ hơn. Vì vậy, nhân lúc mẹ gây gổ cùng cha , lén chạy trốn.

      chưa kịp bước ra khỏi phòng khách, mẹ từ trong phòng chạy ra, kéo lại: “Trước tiên đem tin nhắn kia gửi cho mẹ”.

      Vệ Lan từ đứa trẻ nghe lời, mẹ đều làm theo, nhưng lần này thực cảm thấy người đàn ông kia tệ, liền giãy giụa : "Người đó tốt vô cùng, hơn nữa, ấy cũng phải là nghèo rớt mồng tơi. Chúng con ăn cơm, mua đồ, ấy đều rất rộng rãi."

      Mẹ Vệ Lan liếc cái, : "Đó là cậu ta theo đuổi con, tỏ ra thủ đoạn chút. Ăn bữa cơm, tốn bao nhiêu tiền."

      "Còn nữa, cái xe kia cũng tồi, Đường Tiểu Mạn , ít nhất cũng phải 50 vạn đấy."

      "Làm sao con biết được đó là xe của cậu ta, có thể là đồ mượn, để thể cho con xem." Mẹ Vệ Lan thấy con mắt của con mình quá kém, chọc chọc vào trán của , mắng: "Con có thể dùng đầu óc suy nghĩ chút có được hay ? nhân viên bình thường có thể mua nổi cái xe năm trăm ngàn sao? Bằng tiền lương của cậu ta sao?"

      là càng càng đáng tin cậy, mẹ Vệ Lan đem Triệu Trinh Bình tưởng tượng thành tên lường gạt tiền.

      "Nhưng nếu bây giờ chia tay, còn chịu thiệt."

      "Chịu thiệt, làm sao lại chịu thiệt?" Mẹ Vệ Lan có chút phản ứng kịp, suy nghĩ hồi, liền há miệng, nổi giận đuổi đánh Vệ Lan "Nha đầu chết tiệt kia, con cùng người ta vào nhà nghỉ rồi sao? Các người mới chỉ gặp mặt có hai lần?"

      Vệ Lan che đầu, kêu lên: " có, chỉ là nắm tay thôi."

      Mẹ Vệ Lan mặc kệ , trực tiếp mở túi xách của , lấy điện thoại di động ra, vừa nhấn khóa, vừa : "Con gửi, mẹ gửi giúp con, mẹ tin da mặt cậu ta lại dày như vậy."

      Vệ Lan muốn giành lại điện thoại, ba của Vệ Lan bước ra hoà giải: "Thôi, mẹ nó, nếu Vệ Lan thích như vậy, để mặc nó ."

      "Ông tạm thời bớt nhảm , Vệ gia các người đều là kẻ xấu, như thế nào lại tìm tên nghèo rớt mồng tơi kia bám lấy Vệ Lan nhà tôi, sợ nó gả được người tốt hơn sao. Chuyện buồn nôn như thế này cũng có thể làm ra được, ông còn có mặt mũi chuyện sao."

      Ba Vệ Lan bị mắng trận, tự biết bản thân đuối lý, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.

      Vệ Lan thấy mẹ mình muốn gửi tin nhắn , trong lòng nóng nảy, muốn giành lấy điện thoại, liền bị mẹ đẩy ra, chỉ về phía ba quát: "Ông đem nó giữ lại cho tôi. biết xấu hổ, vì người đàn ông mới gặp mặt hai lần liền thành ra như vậy."

      Hai người bị mẹ Vệ Lan mắng cho trận, cuối cùng tin nhắn kia cũng gửi . Triệu Trinh Bình dĩ nhiên hiểu tại sao, hiểu tình hình tại, liền gọi điện thoại lại. Mẹ Vệ Lan đều trả lời, trực tiếp tắt máy. Triệu Trinh Bình gọi tới, mẹ Vệ Lan lại nhấn tắt, mấy lần liên tục, điện thoại rốt cục cũng im lặng. Mẹ Vệ Lan gửi tin nhắn: "Về sau tốt nhất đừng gọi điện thoại tới nữa" , chuyện này coi như xong.

      Mẹ Vệ Lan vẫn chưa yên tâm, đem điện thoại của mình cho con , dặn dò: "Tạm thời con cứ dùng điện thoại của mẹ, còn điện thoại này, mẹ giữ lại vài ngày, tránh cho người đàn ông kia làm phiền tới con."

      "Nhưng bên trong còn có số điện thoại của bạn con."

      "Vậy con nhớ mấy số quan trọng , những số khác, điện thoại tới mẹ báo người ta số khác."

      Vệ Lan ủ rũ cúi đầu, ngồi yên ở ghế, còn hơi sức : " cần, mẹ trả điện thoại cho con . Sau này con liên lạc với ta nữa."

      Thấy mẹ có ý định trả lại, cũng nổi nóng, kêu lên: "Nhanh lên chút. Mẹ trả lại cho con, con cũng có cách để tìm ta. Con đồng ý gặp ta nhất định gặp ta." $lqđ@

      Mẹ Vệ Lan rất ít khi thấy con mình nổi giận, cũng có chút giật mình, đành đem điện thoại trả lại cho Vệ Lan.

      Vệ Lan cầm lấy điện thoại di động, xách túi lên, liền hướng cửa lao ra. Vừa ra khỏi nhà, cả khuôn mặt đều là nước mắt. Tình của là đoản mệnh, như thế nào lại chỉ tồn tại được hai ngày, liền bị bóp chết từ trong trứng nước. Mà lại chỉ vì câu lỡ miệng của . Vì vậy càng khắc sâu câu "Họa là từ miệng mà ra".

      Mấy ngày sau đó, Triệu Trinh Bình đều gửi tin nhắn đến, Vệ Lan đành phải làm người tốt an ủi , nhận mọi lỗi về phía mình, nhưng tình huống chia tay này là thể thay đổi được, mặc dù trong giấc mộng này cũng có chút thời khắc ngọt ngào.

      Chương 4: Chủ động lâm trận
      Editor: Lily58


      Tin tức Vệ Lan chia tay với "Infiniti", Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch tất nhiên là những người biết đầu tiên. Bọn họ ngờ chỉ sau ngày chủ nhật ngắn ngủi, giống như xem vở kịch, chỉ vừa mới chúc mừng Vệ Lan mang thai, chớp mắt cái nghe tin sảy thai, biết làm gì đành quay qua an ủi Vệ Lan.

      Sau vài ngày đau lòng vì chuyện tình cảm đổ vỡ, Vệ Lan lại quay trở lại bình thường giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. chính là người có tim gan, đối với Triệu Trinh Bình có thể dễ dàng trở mặt, cùng lắm chỉ coi ta là người tệ, còn lâu mới tới lúc chàng chàng thiếp thiếp, mối quan hệ của bọn họ bị mẹ gậy đánh tan, cũng chẳng suy nghĩ nhiều. lại lần nữa dành toàn bộ sức lực của mình cho thứ mà thích nhất —— chính là đam mỹ, đối với , chuyện tình cảm của các chàng đẹp trai còn thú vị gấp vạn lần chuyện tình cảm của .

      Tuy nhiên lại có người, lúc này trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Chính là Từ Tịch Tịch. mặt cảm thấy đáng tiếc cho Vệ Lan, bởi vì ấy xem mắt có thể gặp được người như Triệu Trinh Bình xem ra quá tốt rồi, nếu còn muốn hơn nữa, chắc có lẽ là thể. Kết cục, con vịt nằm trong lòng bàn tay còn chạy mất, lại còn do chính tay Vệ Lan thả , Từ Tịch Tịch khỏi đau lòng thay .

      Mặt khác, lại cảm thấy có chút an ủi, giống như lúc còn nhận được kết quả bài thi được điểm thấp, nếu như có người bạn nào cũng thấp như vậy, hoặc còn thấp hơn, cảm giác như áp lực trong lòng nháy mắt giảm đáng kể, ở trước mặt ba mẹ, có thể ngẩng cao đầu lại mấy câu.

      Cảm giác bây giờ của chính là như vậy, nếu như ai chịu lấy mình, liền muốn kéo theo người cùng chịu chung cảnh ngộ, hai người dù sao vẫn tốt hơn là mình.

      Chỉ là, qua việc lần này, cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu lần sau Vệ Lan lần nữa lại mèo mù vớ phải chuột chết, cùng người đàn ông nhanh chóng làm đám cưới, như thế mặt mũi của biết để ở đâu?

      Nghĩ đến đây, vội vàng lôi quyển sổ mấy ngày trước tìm được ra, nỗ lực nhớ lại từng cái tên, tưởng tượng ra diện mạo của họ. _d.d,,lqd_Rốt cuộc, lật tới mấy tờ cuối cùng nhìn thấy cái tên: Chu Mịch.

      Chu Mịch là bạn học thời đại học của , cùng ngành khác lớp. Lúc đấy Từ Tịch Tịch rất nổi tiếng, đừng là lớp kế bên, ngay cả nam sinh trường kế bên, cũng thu hút ít người theo đuổi.

      Chu Mịch cũng được xem là cây si tình, từ lúc bước chân vào trường, đổ gục trước chân của Từ Tịch Tịch, cả ngày luôn chạy theo , tỏ vẻ quan tâm ân cần, luôn luôn thuỷ chung: kiên định, chân thành. Bốn năm đại học chưa từng thay lòng đổi dạ.

      Lúc còn học đại học, Từ Tịch Tịch dĩ nhiên là thiếu người theo đuổi, nhưng cũng có nhiều người giống như Chu Mịch, suốt ngày bám lấy buông, đa số chỉ dám đứng từ xa nhìn trộm, cùng lắm chỉ dám tỏ tình với , thấy Từ Tịch Tịch có phản ứng gì, liền đuổi theo bông hoa khác để hút mật.

      Theo như lời của Đường Tiểu Mạn chính là, thời đại học Từ Tịch Tịch giống như bông hoa mẫu đơn phủ đẫm những giọt sương long lanh thu hút cái nhìn của người khác, đến lúc ra trường cùng lắm chỉ là cành hồng héo úa. Nhưng Chu Mịch lại giống như người mù, thấy được biến hoá đó, nhắm mắt lao về phía trước, lòng muốn giật bông hoa kia về phía mình, hi vọng hoa nhài cắm bãi phân trâu, coi như cũng có chí khí, rất mạnh mẽ.

      Lúc ấy Từ Tịch Tịch cũng vì theo đuổi quá nhiệt tình của ta mà mất mặt ít lần, có lần cùng xem phim, lần đó chính là xem ở trong giảng đường, cái đĩa lậu, bỏ vào máy vi tính rồi chiếu lên màn chiếu, như vậy giảng đường liền biến thành phòng chiếu phim.

      Trước lúc chiếu phim, có người đứng ở cửa, dùng phiếu ăn cũng được mà trực tiếp đưa tiền cũng có thể vào xem. Đó chính là lần duy nhất Từ Tịch Tịch xem chiếu bóng ở trường học, cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

      lần giao nhau giữa cuộc sống của ta, cũng chỉ sợ đó chính là lần duy nhất. Nhưng lần đó, cũng đủ để Chu Mịch hãnh diện trước mặt bạn bè, kiêu ngạo đến hơn nửa năm.

      Lần cuối cùng Từ Tịch Tịch thấy Chu Mịch là tuần trước khi ra trường, Chu Mịch rất nhiệt tình giúp đem mấy cái đĩa CD cũ trong nhà trọ bán, được bao nhiêu tiền liền đem cho thiếu đồng, ngay cả chai nước trong tay cũng là tự mua lấy. Đây chính là điểm làm Từ Tịch Tịch ấn tượng tốt về ta.

      Bây giờ, Từ Tịch Tịch muốn tìm tới ta, cũng phải phải vì ta quá xuất sắc, mà chỉ là trong quyển sổ kia, có nhiều người cơ bản nhiều năm gặp lại, chỉ sợ tại lúc gặp lại cũng dám chắc mình nhận ra họ. Mà những người gặp bên ngoài, chỉ mới gặp mặt họ , hai lần, dám tuỳ tiện tiến tới, vì vậy đành bỏ ra nhiều tâm huyết đặt lên người Chu Mịch.

      Từ Tịch Tịch nhớ lại hôm đó, lúc Chu Mịch giao lại tiền cho , có : “Từ Tịch Tịch, sau khi tốt nghiệp, vẫn chờ em, nếu ngày em nhớ tới , nhất định phải tới tìm ."

      Cho nên hôm nay, Từ Tịch Tịch rốt cuộc nhớ tới tìm ta. bấm số điện thoại Chu Mịch, gọi . Cũng biết mấy năm nay, ta có đổi số hay , tim của Từ Tịch Tịch ngoài ý muốn đập nhanh hơn bình thường.

      Điện thoại được kết nối, truyền tới tiếng nhạc chờ bài hát thô tục nào đó, bài hát phổ biến web. Từ Tịch Tịch nhíu mày, mấy năm gặp, ngờ ta lại thay đổi như vậy.

      có chút ngao ngán, liền muốn tắt máy, nhưng ngờ, lúc này lại có người nhận điện thoại.

      "Alô." Đầu bên kia truyền tới giọng của người phụ nữ.

      Từ Tịch Tịch có chút phản ứng kịp, chẳng lẽ gọi nhầm số? Hết cách rồi, cũng đành trả lời tiếng "Alô."

      Đầu bên kia lại tiếp: "Xin hỏi tìm ai?"

      "Cho hỏi đây có phải số điện thoại của Chu Mịch ?" Từ Tịch Tịch nhắm mắt hỏi tiếp, trong lòng suy đoán, liệu có phải là mẹ của Chu Mịch ? Nhưng lại cảm thấy thanh có chút dịu dàng.

      "Xin hỏi là ai vậy?"

      Xem ra đoán trúng rồi, Từ Tịch Tịch có chút hưng phấn, vừa định mở miệng : "Tôi là. . . . . ." , liền nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng khóc của đứa bé, vừa khóc vừa hô to"Mẹ" .

      Liền nghe người đó mắng lại: "Chớ quấy rầy, mẹ nghe điện thoại, có người tìm ba con."

      Ba? Tay Từ Tịch Tịch liền run cái, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi xuống đất. Cái tên tiểu tử thúi Chu Mịch kia kết hôn, lại còn có con lớn như vậy rồi!

      Từ Tịch Tịch ngây người, bây giờ phải là suy nghĩ tới vấn đề tìm người kế tiếp, mà là nghĩ xem làm thế nào để kết thúc cuộc gọi này, cũng thể rằng "Tôi là người tình trong mộng của chồng , hôm nay gọi tới để nối lại tình xưa."

      Nhưng người phụ nữ ở bên kia bắt đầu nổi lòng nghi ngờ, lại hỏi lần nữa: “Chu Mịch bây giờ có ở đây, tìm ấy có chuyện gì?”

      "Tôi...tôi tìm ấy để cùng tới thẩm mỹ viện." Đầu óc Từ Tịch Tịch xoay chuyển nhanh, tùy tiện láo.

      "Hả?" Vợ của Chu Mịch nhất định ngờ tới, nghe được câu trả lời như vậy, có chút choáng váng.

      "Tôi có hẹn với Chu Mịch, chiều nay tới thẩm mỹ viện, nha đầu này, lại chạy đâu rồi, điện thoại cũng mang theo." Từ Tịch Tịch lại càng dối thêm.

      " xin lỗi, có phải gọi nhầm số rồi hay ?" Vợ của Chu Mịch nghi vấn trong lòng giảm nửa.

      " thể nào, đây phải số điện thoại của Chu Mịch sao?"

      "Đúng, nhưng Chu Mịch nhà tôi là đàn ông."

      "Đàn ông?" Từ Tịch Tịch giả vờ phóng đại, kêu lên, "Làm sao có thể như vậy được, Chu Mịch là người phụ nữ nha."

      Tình hình bây giờ có vẻ vợ của Chu Mịch còn nghi ngờ nữa, Từ Tịch Tịch mới giả bộ bừng tỉnh ra, : " ngại quá, xem ra tôi gọi nhầm số rồi, làm phiền ."

      " sao, tạm biệt."

      Cúp máy, Từ Tịch Tịch vô lực đặt điện thoại lên bàn, nhìn lòng bàn tay của mình, tay mồ hôi. Sờ sờ trán, cũng ướt đẫm mồ hôi.

      vỗ vỗ lồng ngực của mình, nhìn vào gương ở tủ quần áo làm mặt quỷ, tự giễu : "Từ Tịch Tịch, làm diễn viên, là tổn thất lớn cho giải Oscar."

      Nghĩ lại Chu Mịch nhanh như vậy kết hôn, Từ Tịch Tịch liền cảm thấy rất tức giận. Quả nhiên, đàn ông đều có trí nhớ kém như động vật, biết lúc cử hành hôn lễ, Chu Mịch còn nhớ hay , từng với nữ sinh Từ Tịch Tịch là đợi cả đời?

      Mới qua vài năm, liền trở mặt nhận người rồi sao? Khó trách những năm gần đây, ta liên lạc với , chỉ sợ lúc bước qua cánh cổng đại học kia, ta hoàn toàn bỏ quên .

      Nghĩ đến đây, Từ Tịch Tịch lại cảm thấy buồn, tính lại, tốt nghiệp năm năm, Chu Mịch ngay cả con cũng có. Còn lại khờ dại tin vào lời hứa của ta năm năm trước. Từ Tịch Tịch quyết định, về sau, những lời của đàn ông, dù chỉ qua năm tiếng cũng thể tin nữa.

      còn cách nào, Từ Tịch Tịch đem quyển sổ kia cất vào ngăn kéo, cũng dám thử nữa, may cho gặp được vợ của Chu Mịch là người phụ nữ hiểu chuyện, nếu gặp phải người phụ nữ đanh đá, chua ngoa, trực tiếp mắng chửi, liệu còn mặt mũi gặp ai ?

      Nhưng là Từ Tịch Tịch, phải Vệ Lan, phải dạng phụ nữ chỉ cần gặp chút cản trở liền bỏ cuộc ngay. Trong nháy mắt, liền chỉnh trang lại mình, hẹn mấy đồng nghiệp tốt tới quán rượu làm vài chén.

      Những đồng nghiệp này, đều là phụ nữ lập gia đình, có nhà có cửa, hiếm khi có bạn bè rủ ra ngoài, liền cảm thấy như được giải phóng, đều xin phép ông xã, chạy thẳng tới chỗ hẹn.

      Từ Tịch Tịch hẹn các cũng có lý do riêng. muốn bọn họ giới thiệu đối tượng kết hôn cho mình, vì vậy thể hẹn mấy nương chưa chồng được, nếu có họ tự lấy cho mình đâu tới lượt .

      Mà những người phụ nữ lập gia đình kia rất thích chuyện bao đồng, chuyện của họ xong, liền quay qua lo cho vấn đề của người khác. Từ Tịch Tịch xuất , vừa đúng lúc có thể giúp họ phát huy công lực. Về phương diện này mà , Từ Tịch Tịch kiếm những người bạn này, so với mẹ Vệ Lan tìm tới ba sáu thím kia cũng khác nhau là bao.

      Mặt khác, những người bạn này của gả cho mấy ông chồng coi như tệ, chồng của các chắc chắn biết nhiều thanh niên có triển vọng, giới thiệu cho đại mỹ nữ như , coi như cũng đáp ứng cầu.

      Từ Tịch Tịch chính là nhận định được mấy điểm này, lúc này mới quả quyết đánh tới, đạt mục đích thề bỏ cuộc.

      Vừa vào quầy rượu, Từ Tịch Tịch rất rộng rãi gọi đồ ra, chiêu đãi mọi người, còn buông lời , hôm nay mời khách, kêu vài chai bia, rượu vang, đám phụ nữ cùng nhau uống.

      Phụ nữ uống chút rượu, liền bắt đầu nhiều, từng người khuyên Từ Tịch Tịch nên nhanh chóng lập gia đình, cần kén cá chọn canh nữa. Từ Tịch tịch chỉ đợi mấy lời này của các , vội vàng làm ra vẻ mặt khổ sở, mình quả có ý nghĩ muốn lập gia đình, bất đắc dĩ là tìm được người thích hợp.

      Lần này, mấy bà chủ gia đình kia liền vỗ ngực bảo đảm, phải làm mối cho , phụ trách gả ra ngoài mới thôi.

      Từ Tịch Tịch uống rượu, khuôn mặt tươi cười, miệng ngừng "Cám ơn" "Làm ơn" các loại, trong lòng tính toán, tối hôm nay tiêu số tiền này, tính là oan uổng.

      Rất nhanh chóng, chỉ sau hôm uống rượu kia ba ngày, có người cầm danh sách đề cử tới tìm Từ Tịch Tịch. Từ Tịch Tịch nhìn qua, điều kiện tệ, ở nước ngoài trở về, đại khái là học xong trường đại học hạng hai ở Mỹ, bây giờ về nước làm kế toán cho công ty nước ngoài. Nữ đồng nghiệp kia còn , dáng vẻ ta tồi, cao 1m85, rất thích hợp với Từ Tịch Tịch, vẻ ngoài nghiêm trang, tuyệt đối làm mất mặt. Hơn nữa, năng lưu loát, giống loại người chỉ biết học kia, rất nhàm chán.

      Trong lòng Từ Tịch Tịch suy tính, điều kiện của người đàn ông này tệ, so với chàng kia của Vệ Lan, nhất định là tốt hơn. Tuy thời đại bây giờ số người du học về ít, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với người chưa từng xuất ngoại, điều kiện gia đình hẳn thuộc dạng khá giả. cảm thấy rất hãnh diện. Tuy nhiên mặt vẫn lộ vẻ thích chí, chỉ giả bộ khổ sở : "Mấy ngày này tôi khá bận rộn . . . . . ."

      " sao, cậu ta tuỳ sắp xếp thời gian gặp mặt." Nữ đồng nghiệp kia nhanh chóng tiếp lời.

      Từ Tịch Tịch cũng làm bộ khó xử, giở lịch ra xem, rồi : "Vậy tối thứ sáu , xem như gặp gỡ kết bạn vậy."

      Mọi chuyện tạm thời coi như được giải quyết, Từ Tịch Tịch cả đời chắc ngờ tới, thời thế thay đổi, cũng có ngày chuyện hôn nhân của lại phải dựa vào xem mắt.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Chúa ba hoa
      Editor: Lily58


      Từ Tịch Tịch xem mắt dĩ nhiên giống Vệ Lan, chỉ tiến hành trong yên lặng, với bất kỳ ai. Dù sao cuộc sống về đêm của cũng rất phong phú, nên dù có ra ngoài ăn vào tối cuối tuần cũng ai hỏi gì.

      Đường Tiểu Mạn và Vệ Lan, người ôm điện thoại, người ôm máy tính, ngay cả Từ Tịch Tịch ra khỏi cửa lúc nào, cũng hề biết.

      Cuộc hẹn của vào 6 giờ tối ở quán cà phê, quả nhiên là người du học ở nước ngoài về, giống với đối tượng của Vệ Lan. Từ Tịch Tịch lái xe mình đường, hai bên đường từng quán cà phê, quán trà, còn có quán bar, nối tiếp nhau kéo dài, thắc mắc hiểu liệu bên trong kia có bao nhiêu cặp đôi giống như , gặp mặt để tìm kiếm mảnh kia của mình. Khu phố này vào ngày cuối tuần trở thành nơi phục vụ cho những người trưởng thành chưa lập gia đình như .

      Hôm nay Từ Tịch Tịch cố tình trang điểm kỹ chút, thứ nhất là do ánh đèn trong quán cà phê khá là mờ, trang điểm nhạt tạo cảm giác giống xác chết. Mặt khác, đối phương là người du học trở về, nhất định quen với lối trang điểm ở bên kia, phong cách tiểu muội muội thuần khiết chắc cảm thấy hứng thú.

      Cuộc sống của Từ Tịch Tịch thỉnh thoảng phải tính toán cẩn thận lợi ích thiệt hơn, mỗi lần làm việc gì đều phải phân tích tới phân tích lui, giống như mua thịt ở ngoài chợ vậy.

      Cũng như hôm nay, chính là muốn lấy lòng vị kim quy kia, cảm thấy nếu mình có cách níu kéo người đàn ông, vậy chẳng khác gì Vệ Lan. Xinh đẹp có thể ăn được sao? Huống hồ, còn thể trẻ trung xinh đẹp được mấy năm nữa?

      Vì vậy, khi lắc lắc cái mông bước vào quán cà phê, vừa nhìn thấy con rùa vàng đó, liền bắt đầu đánh giá diện mạo của ta, cảm thấy cơ hội của mình tới. Có thể khiến Từ Tịch Tịch cho 70 điểm ngay từ lần đầu gặp mặt là rất hiếm, Triệu Trinh Bình cũng tính là trong số đó, có điều, đó là Từ Tịch Tịch hạ bớt tiêu chuẩn xuống, dựa vào tình hình của Vệ Lan mà xem xét.

      Đối tượng lần này của tên là Chu Tự Cường, vừa nghe tên ta, Từ Tịch Tịch chỉ nghĩ đến từ duy nhất, chính là: quê mùa. May mà lúc gặp người , cũng đến nỗi tệ, khá là hợp thời, nhìn thấy vẻ quê mùa. Quả nhiên là người từng sống ở nước ngoài, ít nhiều như vậy.

      Từ Tịch Tịch cũng giống như Vệ Lan, chưa từng hôn qua ai bao giờ, cũng biết xem mắt nên làm cái gì, lúc tới chỗ của Chu Tự Cường, biết nên gì, chỉ đứng nhìn ta.

      Chu Tự Cường bị nhìn cũng có chút ngượng ngùng khó hiểu, dò xét hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi. . . . . ."

      " là Chu Tự Cường phải ?" Từ Tịch Tịch hỏi thẳng, về điểm này, ngay cả Vệ Lan cũng bằng, Vệ Lan ít nhất còn biết thêm hai chữ "Tiên sinh".

      "Đúng, xin hỏi tiểu thư là?" Chu Tự Cường này mặt mày có vẻ sáng sủa, tại sao lại hỏi câu ngu ngốc như vậy, Từ Tịch Tịch trực tiếp hạ điểm của xuống chỉ còn 60.

      "Tôi là Từ Tịch Tịch."

      "A, là Từ tiểu thư, xin lỗi, mời ngồi mời ngồi." Chu Tự Cường hồi phục lại tinh thần, biểu rất nhiệt tình, đứng dậy mời ngồi xuống.

      Từ Tịch Tịch lúc này mới thu lại tức giận, mỉm cười ngồi xuống. Phục vụ tới, đưa thực đơn lên, làm bộ lật tới lật lui, sau đó đưa trả cho người phục vụ, : " ly Mocha."

      "Từ tiểu thư còn muốn ăn gì ?"

      " cần, tôi đói." ra Từ Tịch Tịch vẫn chưa ăn cơm tối, về điểm này và Vệ Lan giống nhau, đều là loại phụ nữ giả vờ dè dặt. Mặc dù luôn tự cao tự đại, muốn cùng loại với Vệ Lan, nhưng thực tế, các đều giống nhau, nếu làm sao có thể ở chung với nhau lâu như vậy.

      "Vậy tôi khách khí nữa, tôi vẫn chưa ăn cơm tối." Chu Tự Cường gọi phần cơm thịt bò, cùng với số món ăn , uống ngụm trà, lại thấy nhạt miệng, muốn gọi cốc bia.

      Từ Tịch Tịch nhìn ta ăn cơm, trong bụng suy nghĩ nhất định phải nhìn kỹ tướng ta lúc ăn, để xem bình thường lúc đàn ông ăn cơm đẹp mắt tới mức nào.

      Trong lòng suy nghĩ những chuyện kia, nhưng ngoài miệng lại hỏi khác: " xem qua hình của tôi chưa?"

      " xem qua."

      "Vậy vừa rồi tại sao lại nhận ra tôi?" Từ Tịch Tịch rất tò mò chuyện này, chung, sinh ra có vẻ đẹp tự nhiên như vậy, cho dù có trang điểm như thế nào cũng khác đến nỗi nhận ra.

      Chu Tự Cường có chút ngượng ngùng, cười : "Tôi trời sinh nhận diện mặt người rất kém. Mẹ tôi vẫn thường : nếu đổi kiểu tóc nhưng vẫn mặc nguyên bộ đồ đó, nếu có gặp đường tôi cũng nhận ra."

      Từ Tịch Tịch cảm thấy như mình vừa nghe chuyện rất quái gở, làm sao có thể nhận diện mặt người kém đến như thế được? ಸ d ಸ d ಸ lê ಸ quý ಸ đôn ಸ Nhưng mà ta cũng đâu cần thiết phải lừa , dù sao lần gặp mặt đầu tiên mà nhận ra đối phương cũng phải là chuyện gì đáng khoe.

      Vừa đúng lúc này, đồ ăn được đưa lên, mượn đồ ăn mà khí bớt lúng túng hơn.

      Chu Tự Cường có vẻ rất đói, cũng kịp mời Từ Tịch Tịch, nhìn đĩa cơm còn bốc khói nghi ngút, ngại nóng liền bỏ vào miệng ăn.

      Từ Tịch Tịch nhìn dĩa cơm bốc khói trắng bàn, lần nữa nghe tiếng kêu “Ọc . . . ”, “Ọc . . . ”, cảnh giác nhìn bốn phía, sợ có người nghe thấy. Ở trong hoàn cảnh này, đồ ăn đặc biệt là cơm lại rất hấp dẫn, hiểu tại sao quán cà phê lại phục vụ cơm.

      Chu Tự Cường ăn rất vui vẻ, rất sung sướng, đưa cốc bia lên miệng uống hớp, miệng còn bóng loáng vết dầu, chưa kịp lau, liền hỏi Từ Tịch Tịch: "Từ tiểu thư làm công việc gì?"

      Toàn bộ chú ý của Từ Tịch Tịch đều bị cái miệng đầy mỡ kia thu hút, câu hỏi của Chu Tự Cường vào tai trái liền muốn chui ra bằng tai phải, đầu óc phản ứng lại, phục hồi tâm trí : "Tôi làm về nhân ."

      Chu Tự Cường cười : "Từ tiểu thư xinh đẹp như vậy, làm về nhân là đáng tiếc, phải làm bên quan hệ công chúng mới đúng."

      Từ Tịch Tịch nghe đối phương khen mình, mặc dù đối với miệng của hết sức bất mãn, chỉ là, lời từ cái miệng kia nghe hết sức lọt tai, liền mỉm cười.

      "Chu tiên sinh làm kế toán." Từ Tịch Tịch .

      "Đúng vậy, tôi từ Mĩ trở về liền làm cho công ty tại. Quy cách làm việc của người Trung Quốc quả thực rất kém, quản lý cũng rất tệ, nếu giao cho tôi quản lý, đảm bảo sau ba năm nhất định lọt top 100 công ty mạnh nhất thế giới."

      Từ Tịch Tịch ăn Popcorn, nghe được Chu Tự Cường phóng đại lên, sững sờ tại chỗ. luôn cho mình là người rất hay tự đề cao bản thân, ngờ, hôm nay gặp được người còn cao siêu hơn, vừa mở miệng liền hận dọa chết người khác.

      Chu Tự Cường thao thao xong, để ý tới phản ứng của , tiếp tục ăn cơm. Từ Tịch Tịch thấy ta im lặng, hình như có ý tiếp tục đề tài kia nữa, thở phào nhõm.

      Chu Tự Cường đại khái chỉ cần 3 phút, giải quyết xong đĩa cơm cùng với cốc bia kia, cuối cùng, còn hài lòng ợ cái, mặc dù thanh rất , nhưng có thể làm cho Từ Tịch Tịch hận thể vung cây gậy lớn, đánh ta chui xuống mặt đất.

      Lần này, ta rốt cuộc cũng nhớ lau miệng, cười với Từ Tịch Tịch tiếng, rồi tiếp: "Công ty chúng tôi, riêng quản lý thôi cũng tới mười người, tài vụ , nhân , nghiệp vụ, ngay cả hậu cần cũng có quản lý. Tôi thấy nuôi nhiều quản lý cũng chẳng để làm gì, tất tần tật những việc lặt vặt kia, mình tôi cũng có thể lo được.”

      Từ Tịch Tịch nghe lại cái đề tài kia, hơn nữa lại càng ba hoa, càng càng đáng tin, chán ghét thể mặt, nhưng Chu Tự Cường có vẻ nhìn thấy, lại còn om sòm hơn: "Tôi chính là nhân tài ở Mĩ về, so với những quản lý kia, năng lực còn hơn gấp trăm lần, kết quả sao, vẫn phải nghe bọn họ sai bảo. . . . . ."

      Từ Tịch Tịch mặc dù vẫn ngồi ở đó, mặt miễn cưỡng mỉm cười, nhưng thân thể vẫn kìm nén run rẩy, thực rất muốn cười lớn, nhưng phải liều mạng kiềm chế. Đến cuối cùng, Chu Tự Cường cái gì, nghe ràng lắm, chỉ cảm thấy bên tai ngừng có hai chữ "Nước Mĩ" bay qua.

      Từ Tịch Tịch sắp ăn hết phần Popcorn trước mặt rốt cuộc cũng chịu nổi nữa. "Rầm". đập bàn cái, thanh mặc dù phải quá lớn, nhưng vẫn rất hữu hiệu, khiến Chu Tự Cường ngậm miệng.

      Từ Tịch Tịch ngồi thẳng dậy, mặt nở nụ cười, nhìn thẳng Chu Tự Cường, hỏi: "Xin hỏi Chu tiên sinh, lương tháng của là bao nhiêu?"

      "À?" Chu Tự Cường hăng say lại bị cắt ngang, trong lòng có chút bất mãn, ta vốn là chờ Từ Tịch Tịch khen ngợi mình, nhưng lại nhận được câu hỏi như vậy, đầu óc phản ứng kịp.

      "Tôi hỏi , tháng kiếm được bao nhiêu?" Từ Tịch Tịch kiên nhẫn, trong lời có tới ba phần là tức giận.

      "Hơn năm ngàn." Chu Tự Cường biết tại sao lại bị giọng điệu của Từ Tịch Tịch doạ cho giật mình, thành khai báo. tưởng rằng Từ Tịch Tịch giống như những bé khác, nghe ta mấy câu mang tầm cỡ vĩ mô cùng với năng lực ở Mỹ về của ta, nhất định phải ngưỡng mộ . ta ngờ mình lại gặp phải người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, khí thế lập tức bị ép xuống.

      Từ Tịch Tịch bật cười: "Ha ha", nhịn được lại cười lên: "5000, tháng kiếm được 5000, muốn khoa chân múa tay trước mặt người khác sao? Lão huynh, hiểu chuyện chút , đừng tưởng rằng Mỹ chuyến, lúc trở về toàn thể nhân dân Trung Quốc phải vây quanh . Bây giờ, có thể kiếm được nhiều tiền mới là đại gia. Chỉ như , muốn làm quả lý sao, nằm mơ ."

      xong, Từ Tịch Tịch xách túi lên, quay đầu bước , được vài bước lại quay lại, chỉ vào Chu Tự Cường : "Bữa cơm này, mời, lần sau ra khỏi cửa nhớ mang theo não."

      Sau đó, xoay người bước ra cửa, lần này tuyệt đối quay đầu lại, sợ lúc quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt kia của Chu Tự Cường, tối nay nhất định gặp phải ác mộng. hiểu tại sao lúc mới gặp ta, lại có thể cho ta 70 điểm, ràng là 7 điểm cũng đáng.

      Ra khỏi quán cà phê, vào xe, Từ Tịch Tịch muốn về nhà, bình thường ra ngoài vào cuối tuần về sớm như vậy. Cho nên, nếu về nhà bây giờ nhất định bị bọn họ lôi kéo hỏi han. Vệ Lan tính, nhưng Đường Tiểu Mạn rất tinh mắt, để ấy phát ra chút gì, về sau rất khó sống.

      Ngồi trong xe, tính xem nên đâu để giết thời gian dạ dày đột nhiên bị đau. Đau muốn chết, nhất định là do vừa rồi để bụng rỗng uống cà phê. Từ Tịch Tịch giọng mắng mấy câu, đem toàn bộ lỗi đổ lên đầu Chu Tự Cường.

      Cố gắng uống mấy ngụm nước, cảm giác đau bụng cũng giảm chút ít, Từ Tịch Tịch liền nhớ ra nơi, đạp chân ga, đánh vô lăng, theo hướng đích đến mà .

      Đó là cửa hàng trà sữa mở ở con phố sầm uất gần quảng trường, cửa hàng này do hai mở, cũng chỉ là quầy , dùng ô để che, quản ngại mưa gió.

      Từ Tịch Tịch là khách quen, ở đây cách chỗ làm của xa, thời gian nghỉ ăn trưa thường chạy ra đây mua cốc trà sữa, ngồi ghế nhìn các bận rộn chạy qua lại, thỉnh thoảng tâm vài câu.

      Hôm nay, bụng của đau, liền nghĩ đến chỗ này, họ nhất định là vẫn còn bán, tối cuối tuần chính là thời điểm thuận lợi cho buôn bán, tới đây nhất định mua được thứ hợp ý mình.

      Dừng xe xong, vào quảng trường, quả nhiên tối cuối tuần khí khác biệt, nhất là những cặp tình nhân hẹn hò, dạo phố, tản bộ, tất cả đều chen chúc ở đây. Từ Tịch Tịch cảm thấy thê lương, rất cần 1 cốc trà sữa để sưởi ấm trái tim của mình. ~d.d.lqd~

      tới nơi, trong hai liền nhìn thấy , cười : "Hôm nay phải làm, vẫn tới ủng hộ chúng tôi sao."

      Từ Tịch Tịch gật đầu : "Hôm nay bao tử bị đau nên nhớ tới các , cho tôi cốc trà sữa nóng, nhớ là cho trân châu." Thói quen của Từ Tịch Tịch từ trước tới nay, chỉ uống trà sữa cần đến thứ tinh hoa kia.

      cười cười, quay đầu lại người bạn kia làm trà sữa. Từ Tịch Tịch là khách quen, mỗi lần tới đều được phục vụ đặc biệt. cảm thấy đời này, có rất ít người giống như hai này, có thể tỏ ra thân thiện với như vậy. Ngay cả hai bạn sống cùng với , cũng thể đáng được như thế.

      Từ Tịch Tịch vẫn ngồi ở bên, kia vội vàng phục vụ khách hàng khác.

      "Tiểu thư, làm phiền cho tôi cốc trà sữa sôcôla, chỉ mình trà sữa thôi, thêm trân châu."

      Từ Tịch Tịch nghe thấy có người có sở thích giống mình, khỏi có chút tò mò, ngẩng đầu lên nhìn. người đàn ông mang theo bé ba, bốn tuổi. bé còn cầm trong tay quả bóng hình con cá, vừa nhìn biết là theo ba chơi cuối tuần.

      Từ Tịch Tịch cảm thấy bé kia rất đáng , liền mỉm cười với bé. bé cũng cười lại với , rồi thẳng về .

      "Tịch Tịch, nên chạy lung tung." Người đàn ông kia quay đầu lại, kéo tay bé.

      Từ Tịch Tịch nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn, thấy ba của bé kia ôm lấy con , vừa nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, liền ngây người.

      "Chu Mịch." Từ Tịch Tịch kêu lên tiếng, người đàn ông kia cuối cùng cũng thấy , giống như bị sâu cắn, nhảy dựng lên lùi về phía sau, run rẩy kêu: "Từ Tịch Tịch."
      Last edited: 14/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :